Hương Bạc Hà
Tên gốc: Bạc Hà Dụ Hoặc
Tác giả: Thư Cẩn
Thể loại: đại, HE
Số chương: 46 + 3 NT
Biên tập: Pea
Peapeapipi.wordpress.com
Mở Đầu
Lần này tôi
,
đến tiễn như lần trước.
Phải vậy thôi, chúng tôi chia tay rồi mà. Nghĩ kỹ lại
, như thế cũng tốt. Chẳng bù với lần trước,
cứ đứng hoài ở nhà ga, đứng mãi đến tận khi xe lăn bánh rời trạm cả quãng đường dài mà vẫn
nhúc nhích.
Người ngồi bên cạnh
, bạn trai
si tình.
Tôi chỉ cười trừ. Từng ấy năm quen nhau, tôi biết số bóng hồng
giao du qua lại nhiều vô kể. Chỉ riêng đối với tôi,
chưa từng chính thức xác nhận mối quan hệ giữa hai đứa.
điều nữa làm tôi khó chịu chính là,
trong ấn lượng của tôi xưa nay luôn luôn, luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, cho nên ánh mắt như vậy rất
giống
. Ánh mắt đó,
như thế nào nhỉ, giống hệt như ánh mắt của con mèo tôi nuôi mỗi khi nó thích thú tóm lấy ống quần tôi rồi bám khư khư
chịu thả ra.
mình tôi xách hành lý lên chuyến xe tốc hành trở về quê cũ. Sau nhiều năm lang thang bên ngoài, đứa con
bất hiếu cuối cùng cũng quyết tâm về lại mái nhà xưa. Từng trang ký ức thời thơ bé lần lượt mở ra trong tâm trí. Từ mười sáu tuổi trở về sau, hình bóng
trải dài khắp những dòng hoài niệm trong tôi.
Chúng tôi quen nhau ở quê, qua
lần tình cờ gặp gỡ. Về sau tôi mới biết,
biết tôi từ trước đó rất lâu. Mười năm kế tiếp là
vòng lẩn quẩn giữa hội ngộ, chia ly, rồi lại hội ngộ. Mọi chuyện tựa như cái gọi là ‘số phận
định sẵn’, khiến người ta
thể
tin
đời này thực
tồn tại
ràng buộc vô hình giữa người với người. Bởi lẽ đó, chiếc nhẫn duy nhất
đeo lại nằm ngay
ngón út.
Có người trêu
: “Nhẫn cưới sao cậu lại đeo vào ngón út thế hả?”
đáp: “Bởi vì nó đặc biệt dùng để giam cầm
ma nữ.”
ai biết liệu đáp án này có phải là câu
đùa hay
. Nhưng, cho đến bây giờ
vẫn chưa kết hôn.
Tôi
quên
nhớ
đeo nó trong thời gian bao lâu. Chỉ biết rằng, chiếc nhẫn đó được
bậc thầy kim hoàn thiết kế riêng theo
cầu của
, bằng bạc nguyên chất, mặt ngoài sáng bóng, cả trong lẫn ngoài đều
có chữ cái hay hoa văn đặc biệt gì, đơn giản đến mức giá trị chỉ nằm ở chất lượng bạc của nó. Trong cuộc sống thường nhật,
là người cực kỳ chú trọng đến đẳng cấp, quần áo trang sức phần lớn đều do bạn bè ở nước ngoài biếu tặng. Vậy mà
lại giữ gìn chiếc nhẫn rẻ tiền này,
thế vào những dịp quan trọng,
còn trưng nó ra lộ liễu ở chốn đông người giống như muốn thông báo cho toàn bộ thế giới biết vậy. Chẳng trách ai ai cũng hiểu lầm đó là nhẫn cưới.
gì
nữa,
tại hai chúng tôi
dứt khoát đoạn tuyệt. Nếu như
có gì bất trắc xảy ra, lần này sau khi chia tay tôi,
sớm đính hôn với người con
khác. Đến khi đó có lẽ
tháo chiếc nhẫn rẻ mạt ấy ra, và
dâu
đeo vào ngón tay vô danh của
chiếc nhẫn cưới đích thực.
“Tốt rồi.” Tôi
với chính mình. Chia tay, tôi về nhà, rời xa thành phố có
, trở lại cố hương tìm
người đàn ông chẳng cần phải ‘
tha thiết’, chỉ cần cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng bình dị và hoạn nạn có nhau. ‘Hoạn nạn có nhau’ là điều tôi và
cùng hướng đến. Mặc dù chúng tôi chưa từng
thành lời, nhưng mỗi lần nhìn những cặp vợ chồng tay trong tay bước
đường trong mắt chúng tôi đều viết nên bốn chữ này.
Tôi và
, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, chẳng thể nào ‘hoạn nạn có nhau’.
Xe buýt chạy giữa lưng chừng dãy núi uốn lượn quanh thành phố biển, bầu trời mờ ảo trong làn mưa phùn lơ thơ. Giờ phút này tâm tình
sao