1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]



      HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH

      Tác giả: Đóa Diên

      Converter: candy_heart

      Editor: Tiểu Dương

      Nguồn edit: https://tieuduongtd.wordpress.com

      Thể loại: Xuyên , cổ trang, sủng, nhàng, HE

      Hoàn : 32 chương + 1 phiên ngoại
      Giới thiệu vắn tắt

      : là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đem tôi đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến ông xã “Diêm La mặt lạnh” này cho tôi! nương tôi còn chưa đến hai mươi tuổi, là hoa cúc khuê nữ tốt nhất, thế mà vừa đến nơi này, liền bị ăn làm mạt tịnh, tôi muốn giải oan!

      chàng trai : giải oan? ( mắt lạnh lùng… )

      ( run run… ): có, thể nào, là tôi muốn vận động thắt lưng, vận động thắt lưng thôi…

      Chàng trai: ( tiếp tục đọc sách… )




      Last edited: 8/10/15

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ko thay gioi thieu bao nhieu chuong ban nhi
      Bebj91 thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 1:


      Ta xuất thần nhìn gương mặt mới lạ trong gương đồng, thể hiểu được, mình chỉ tắm rửa thôi mà tại sao lại bị đưa đến cái nơi quỷ quái chim vệ sinh, gà đẻ trứng, rùa cũng cập bờ này chứ? Tuy rằng ngày hôm qua ta lấy hành động xác định mình phải là mộng du “quỷ” cảnh, nhưng mà tại hoàn cảnh lạ lẫm thế này, người ở thế kỉ 21 đại như ta cũng thể chấp nhận được, hồn của mình sao lại lạc vào cái thân thể lạ lẫm này?

      “Aizz.” Ta cúi đầu, vuốt cái vòng ngọc mới được nha hoàn đeo tay, liên tục thở dài.

      “Phu nhân! …” Nha hoàn ta vừa mới xuất , ta vừa nghe, nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn nàng liếc mắt cái, rồi ai oán nhìn mình trong gương, thân thể này, thế nhưng… kết hôn, trùng hợp, dĩ nhiên là hôm qua vừa mới gả vào!

      Phát phía sau có động tĩnh, ta quay đầu lại, thấy nàng yên lặng cúi đầu , tựa như là ủy khuất. Tiếp tục thở dài…

      Ngạo mạn chậm rãi đứng dậy xoay người vài cái, oán giận “Nhìn ta xem, mới 17, 18 tuổi, ngươi lại nhẫn tâm đem ta kêu già ?” Nâng mặt của nàng lên, ta tận lực dùng lời dịu dàng hiền lành lần thứ 9 nhắc lại “Về sau gọi ta Hiểu Diên là được, hiểu ?”

      Nha hoàn Thu Ngữ bỗng nhiên mang vẻ mặt kích động nhìn phía sau ta, vội vàng la lên “Phu nhân, vạn vạn được nha, nô tỳ tham…”

      Ta nuốt nước bọt, đè nén xuống cơn tức giận, kiên nhẫn cúi người nhìn thẳng vào Thu Ngữ: “Ta thế nào làm thế ấy, dù sao ta mới nghĩ tuổi còn trẻ lại bị mang danh “Phu nhân”, như là ta già 10 tuổi ấy.”

      “Đây là quy củ.” Thanh băng lạnh từ phía sau nhàng tiến đến, ta hơi hơi đánh cái rùng mình, nhàng vỗ vỗ ngực, vừa quay đầu nhìn, quả nhiên, người đó chính là lão công của ta, à, phải, là lão công của thân thể này – họ Dạ tên Trạch Vũ. Trong nháy mắt kinh hoảng hoàn toàn rơi vào con ngươi đen lạnh như băng của Dạ Trạch Vũ, mặt chút thay đổi từ từ thong thả bước vào phòng, ngồi xuống, bưng chén trà bên cạnh lên, chậm rãi nhấp ngụm.

      Nhìn ánh mắt sắc lạnh của , ta áp chế bối rối, cố gắng trấn tĩnh ưỡn ngực. Trong lòng lại hận chỉ muốn cắn môi, vì cái gì, mình lại có cảm giác sợ hãi , hoặc là cũng phải chỉ có mình , dường như tất cả mọi người trong phủ đều sợ vị chủ tử lãnh khốc ít lời này.

      Ta khỏi ảo não nắm chặt tay, ban đầu ta còn có chút đắc ý, ở đại, cho dù bộ dạng ta kém, nhưng bên cạnh cũng có tên mỹ nam nào tuấn như thế, lúc vừa mới gặp, làm cho ta kinh ngạc. Hàn ý trong hai tròng mắt, bạc môi khẽ nhếch, ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tị với dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đó, nếu Thượng Đế sáng tạo ra con người, như vậy, chính là nam nhân hoàn mĩ nhất mà Thượng Đế sáng tạo ra. Đương nhiên, cũng chỉ là thể xác mà thôi, tính tình của nên đến. Ta vụng trộm thở dài, quả nhiên, nhân vô thập toàn, người nào là toàn vẹn, cổ nhân có sai.

      ra ngoài!” Thanh tuy rằng từ tính mười phần, nhưng mà hơi thở lạnh như băng bên cạnh có thể làm đông cứng người khác, cũng khiến cho người ta đối với thanh đó trầm mê dậy nổi .

      “Dạ dạ dạ, ta lập tức ra ngoài, ta lập tức ra ngoài.” Liên tục cúi người, ta ước gì được ra khỏi cái phòng này sớm chút. Tuy rằng bất mãn cho bộ dạng của mình vì uy vũ mà ủy khuất, nhưng có Thượng Đế thần Giehova làm chứng, đối diện với Diêm La mặt lạnh này, ta còn có thể nhịn liền nhịn, thể nhịn cũng phải tìm biện pháp mà nhịn a. Mới liền vội vàng muốn cất bước nhảy ra khỏi phòng, nào biết, chỉ chớp mắt, vai ta tựa như có cái gì đặt lên, đầu óc ta bị choáng váng xoay vòng, khi ta mơ mơ màng màng mở to mắt ra lập tức đối diện với con ngươi đen đầy bất mãn, vẫn trầm tĩnh tia gợn sóng, cứ làm như trò khôi hài vừa rồi phải do tay làm nên ấy.

      Chỉ thấy ánh mắt tà ác của liếc nhìn Thu Ngữ cái, Thu Ngữ vừa thấy, miệng vội vàng “Nô tỳ cáo lui…” Dường như tay chân cùng sử dụng, hoang mang rối loạn lăn ra ngoài. Ta xem tình hình này buồn cười, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cố nén giận, khóe miệng vừa nâng lên lập tức biết điều mà ngậm lại, ta rốt cuộc là làm gì mà lại chọc vào tên Diêm La mặt lạnh này?

      “Sao lại thế này?” Thong thả tựa lưng vào ghế ngồi, Dạ Trạch Vũ từ từ buông ta ra, ta lúc này mới phát , bàn tay giữ lấy thắt lưng của ta!

      “Cái gì sao lại thế này?” Ta nghi hoặc nhìn , thuận đường lui lại từng bước , nhìn sắc mặt của , như là xác minh cho câu “Trước bão táp là yên tĩnh”, tại ta có khoảng cách an toàn, để vạn nhất có cuồng lên, ta còn có cơ hội trốn chứ?

      Mái tóc đen của tán đầu vai, bộ dáng mị hoặc miễn bàn, là cái tai họa, ai chỉ nữ nhân mới là họa thủy, nam nhân này cũng chính là cái họa thủy.

      Ánh mắt dừng người ta, ánh mắt lợi hại như thể nhìn thấu tất cả “Thu Ngữ.”

      “Thu Ngữ?” Vừa rồi bốn chữ, lúc này tốt rồi, chỉ có hai chữ. biết là trời sinh đầu lưỡi phát triển hay là do cái gì. Chỉ có thể nghe vượt qua được 6 chữ.

      từ từ nhắm mắt lại, lại mở ra, mà cũng gì, chỉ là bình tĩnh nhìn ta.

      Sau lúc lâu ta mới phản ứng lại, vừa rồi là với Thu Ngữ, ta bất đắc dĩ bĩu môi, “ phải là nghe thoải mái sao, ta cảm giác như mình thành lão bà rồi ấy.”

      “Đây là quy củ.” Dạ Trạch Vũ vẫn mang bộ dáng mê người đó, à , là bộ dáng chán ghét, chỉ có bốn chữ đấy.

      “Ta chính là thích nghe!” Mặc dù có chút đuối lý, nhưng ta vẫn cố chống đối, đến nơi đây, đến như thế nào, ta ràng lắm. Như thế nào trở về, ta lại thể nào biết được, nhưng mà nếu ở đây dù chỉ ngày, ta cũng tranh thủ mang đến cho mình cách sống tốt nhất. Suy nghĩ cả đêm, đây là tính toán duy nhất vì mình của ta.

      Chỉ thấy đứng dậy, chậm rãi tới gần ta, vóc dáng của so với ta cao hơn rất nhiều giờ phút này làm cho ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, ta tự chủ được cúi đầu lùi lại phía sau mấy bước.

      “Đứng lại.”

      Ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, ta kinh hãi lùi về phía sau nhưng lại vô ý giẫm lên tà váy, mắt thấy cái gáy được khảo nghiệm cứng rắn của đất, ta sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, vậy mà hề thấy đau đớn như dự đoán, ta từ từ mở mắt, thấy trong con ngươi ngàn năm băng lạnh của Dạ Trạch Vũ có cái gì đó khác lạ, đợi ta nhìn kỹ, chỉ là chợt lóe ra biến mất vô tung.

      “Sợ ta?”

      “Có… có!” Ta nhìn thẳng vào mắt , nếu để biết mình sợ hãi về sau ta càng được coi trọng.

      đột nhiên tiến lên phía trước, ta chỉ cảm nhận được hơi thở nam tính đột nhiên phả vào mặt mình, môi lạnh như băng của đột ngột in lên môi cánh hoa của ta, ta có chút bất an, ý muốn dịch ra vài bước, lại bị gắt gao ôm vào trong ngực. Môi cánh hoa lại mạnh mẽ bị tách ra, theo đầu lưỡi của xâm nhập, lưỡi ướt át dây dưa , nhiệt tình hoàn toàn bất đồng làm cho người ta nhịn được mà sa vào trong đó.

      chậm rãi buông ta ra, thần sắc thoải mái bình tĩnh, thản nhiên được gạt ta.”

      Mặt của ta giống như bị hỏa thiêu, “Nhưng ta lại sợ!” Đẩy ra, ta khiêu khích ngẩng mặt nhìn , trong mắt lộ vẻ bất khuất.

      mặt có chút biểu tình nào, hồi lâu, miệng mới lộ ra chút ý cười, khiến ta khỏi ngây ngốc, thể tưởng tượng được cười rộ lên lại động lòng người như thế.

      Dạ Trạch Vũ kéo ta lại, môi nhàng phủ lên môi cánh hoa của ta, lại lần nữa đoạt lấy hô hấp của ta, bá đạo như lần đầu, lần này rất nhàng như nụ cười của , nhưng cũng đủ khiến cho người ta thất thần. Ta thể tin mở to hai mắt nhìn nam nhân này!

      “Tốt lắm.” vân đạm phong thanh buông ta ra, chậm rãi ra khỏi phòng.

      “Ngươi là đồ vương bát đản!” lát sau ta mới kinh ngạc hiểu được mình bị cưỡng hôn hai lần, ta tùy tay với lấy cái chén bàn dùng sức ném đến sau lưng .

      Chỉ thấy hơi hơi nghiêng người, cũng thèm quay đầu lại nhìn.

      “Ta muốn tố cáo ngươi quấy nhiễu tình dục! ! ! ! !”
      Last edited: 8/10/15

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2:

      “Phụ nhân có ba điều phải tuân theo, có ngoại lệ, đó là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. (Tại gia tòng phụ: người phụ nữ khi còn ở nhà phải theo cha, xuất giá tòng phu: lúc lấy chồng phải theo chồng, phu tử tòng tử: nếu chồng qua đời phải theo con) Còn tứ hạnh là thứ nhất phụ đức, thứ hai phụ ngôn, thứ ba phụ dung, thứ tư phụ công. Hạnh, bất tất phải tài trí thông minh; Dung bất tất phải đẹp đẽ; Ngôn bất tất phải miệng lưỡi lanh lẹ; Công bất tất phải khéo léo hơn người. Trinh, thục, liêm, tiết, giữ phận chỉnh tề, đứng đoan trang, động tĩnh đàng hoàng, ấy là Phụ Hạnh vậy. Rửa ráy sạch , áo quần tinh khiết, tắm gội kịp lúc, ấy là Phụ Dung vậy.Lựa lời mà , chẳng lời quấy, đúng lúc mới khiến người nghe chán, ấy là Phụ Ngôn vậy. Siêng năng may vá, chớ thích trà thơm rượu ngọt, biết nhịn miệng đãi khách, ấy là Phụ Công vậy… .”


      “Dừng dừng dừng!” Ta bên bịt hai tai, bên chịu nổi kêu to. Nam nhân này, ngay ngày hôm sau tìm đến ma ma cả ngày theo ta đọc “nữ giới”, bất kể là ăn cơm hay là dạo hoa viên, thậm chí lúc ta WC, nàng cứ như ruồi bọ nhìn chằm chằm vào ta, nhưng nhìn khuôn mặt nàng hiền lành như thế, ta lại nỡ hướng lão nhân gia kia phát tiết phẫn uất trong lòng, chỉ bất lực để bọn nha hoàn phía sau tùy ý cười trộm, khắc ngừng đem “nữ giới” lăn qua lộn lại tẩy não cho ta.

      Ta ai oán nhìn ma ma ở phía sau mới ngừng lại lát lại lần nữa niệm phật, nam nhân này là muốn chỉnh ta phải ? Nhớ tới , màn mất mặt ngày hôm qua lại lên trong đầu, bao gồm cả hai cái hôn nồng nhiệt khiến ta cả đêm ngủ ngon, kể ra cũng thức thời, tối qua có người báo có công vụ phải làm, nghe ở thư phòng cả đêm. Nếu , để cho ta thấy , cho dù có là núi băng ngàn năm, ta cũng muốn giống như tàu Titanic, bắt chấp mà đâm vào!

      “Bốn người này, thiếu những người phụ nữ đức hạnh tuyệt vời. Tuy nhiên những lời này vào trong tai khó nghe…”

      Ta rút khăn tay trong tay Thu Ngữ, cuộn tròn nhét vào trong tai, vất vả, rốt cục thanh tịnh ít, ta mới xoay người lại, gọi.

      “Thu Ngữ.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Ta bất đắc dĩ trừng mắt liếc nàng cái, tạm thời để tâm đến việc đấy.”Nam nhân kia có phải ở thư phòng ?”

      “Phu nhân là muốn thư phòng của gia?”(Gia: cách gọi tương ứng với “chủ nhân”) Thu Ngữ thành nhìn ta hỏi.

      “Là , dẫn ta đến đó, ta có việc tìm .”

      “Dạ.”

      Vì thế, ta dẫn đầu đoàn quân tỳ nữ, bao gồm cả cái người còn niệm “nữ giới” kia, nhanh đến thư phòng của , thấy ta đến, người canh trước cửa thư phòng cung kính cúi đầu, “Nô tài An Thần tham kiến phu nhân.”

      Ta nhìn vẻ mặt mực cung kính của , “Gia đâu?”

      “Ở bên trong.”

      Ta phất tay bảo lui xuống, mình bước vào.

      Thư phòng bố trí là tao nhã đơn giản lịch , mấy bức tranh đơn giản treo tường, hương thơm nhàng lượn lờ khắp phòng, cái bình phong che nội thất bên trong, ta nhàng bước qua bình phong vào trong. Thấy người nằm ghế thái sư, chính là cái người tên Dạ Trạch Vũ đó. Ta định mở miệng chất vấn vì sao lại trêu đùa ta như thế. Lại thấy hai mắt nhắm lại, tựa như ngủ ngon.

      Ta bước đến gần chút, nhìn ngủ hề phòng bị, ta nhịn được lại tiến lên vài bước rồi quỳ gối ngồi xổm bên cạnh, tinh tế đánh giá , có lẽ chỉ lúc này, ta mới có thể an tâm tiếp cận như vậy, chút sợ hãi nào.

      Nếu bình thường lãnh ngạo như ác ma, nhưng giờ phút này, gương mặt trắng nõn hoàn mĩ của , thanh thuần như thiên sứ, khiến cho người khác đều lui mù. Nếu bình thường mang bộ mặt như là người khác nợ tiền của , nhất định có thể mê chết ít nữ nhân. Hoặc là, nếu tính tình của phải như thế! chừng chính mình cũng

      Mới suy tư chút, vừa ngẩng đầu bỗng dưng chống lại cặp mắt biết mở ra từ khi nào, ta theo bản năng lùi lại, thất thanh sợ hãi kêu lên “Ngươi chừng nào tỉnh?” Chẳng lẽ vừa rồi vẫn tỉnh, nhìn thấy bộ dáng hoa si của mình khi nãy?

      Dạ Trạch Vũ nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, lại quay mặt lại nhìn ta, sau lúc lâu mới lạnh lùng .”Nước miếng.”

      “Hả?” Ta giơ tay lên sờ sờ khóe miệng, mặt lập tức nóng lên, mất mặt quá . Ta lại bị mê hoặc, còn chảy nước miếng nữa chứ. Lúc này thực có mặt mũi nào gặp người, có mặt mũi gặp nào người nữa rồi! Ta cuống quýt bối rối đứng dậy, muốn nhanh chạy ra khỏi nơi làm người ta xấu hổ muốn chết này.

      “Tìm ta có việc?” đột nhiên lên tiếng thành công ngăn lại động tác của ta, ta ngạo mạn từ từ xoay người lại, vẫn còn cảm nhận được mặt ấm áp dị thường.

      “Vì sao muốn Lý nương ngày ngày cận kề ta?”

      lạnh nhạt liếc ta cái, rồi khép hai mắt lại, “Học quy củ.”

      Ta có chút khó thở, ta vì sao lại phải tuân theo cái quy củ áp bách nữ tử, làm thấp quyền lợi của nữ tử đó? Chẳng lẽ đánh giá ưu khuyết điểm của nữ tử, lại dựa vào những điều làm nữ tử thể ngẩng đầu nổi đó hay sao?

      “Nên biết quy củ nào ta tự mình hiểu, về những thứ đó, ta hiểu, cũng muốn biết!”

      mở mắt ra, đánh giá bộ dáng của ta kĩ, ta nghĩ nhận thua, tự nhiên cũng trừng lớn mắt, bình tĩnh đón nhận ánh mắt sắc nhọn của . được bao lâu, ta liền thể tuyên cáo nhận thua, ánh mắt của nam nhân này thực có lực uy hiếp rất lớn.

      Nhưng cũng được lời nào, vẫn là bộ dạng thản nhiên như trước, muốn làm cho ta mình độc thoại sao?

      Địch bất động, ta cũng bất động, dựa vào cái gì chỉ có ta tức giận phát điên để cho chê cười chứ. Ta trầm ngâm suy tư, cười “Ngươi muốn ta làm nữ nhân có tam tòng tứ đức?”

      Ánh mắt dường như có chút kinh ngạc, rất có hứng thú nhìn ta, vuốt cằm.

      “Quy củ ta học được giống như ma ma .” Ta tiếp tục mang bộ mặt nham hiểm, tươi cười sáng lạn với .

      .”

      Chịu nổi , ta thầm xem thường. Ta nhớ lại lát, tiện đà ngẩng đầu cười “Ta học được tam tòng tứ đức, phải là, vừa mới là nhằm vào gia ngài mà , cái gọi là tam tòng, tự nhiên chính là phu nhân xuất môn phải theo, phu nhân mệnh lệnh phải phục tùng, phu nhân làm sai cũng phải mù quáng làm theo, cái gọi là Tứ Đức chính là, phu nhân trang điểm phải đợi , phu nhân tiêu tiền phải chi, phu nhân tức giận phải nhẫn, phu nhân sinh nhật phải nhớ .”

      nhíu mày nhìn ta, “Oh”

      Ta nhịn cười cúi người, học theo diễn viên phim cổ trang, hướng làm cái lễ, dịu dàng “Thiếp thân muốn chính là điều đó, còn chuyện của ma ma, mong rằng gia hãy cân nhắc kĩ, thiếp thân xin cáo lui trước.”

      Dứt lời, ta thèm liếc cái, vòng vo cái thân, sải bước bước ra khỏi phòng ngủ. Ra khỏi phòng, nhìn thấy mọi người bên ngoài đều mở to mắt si ngốc nhìn ta, ta ngẩn người, lúc sau mới hiểu ra. Hóa ra những lời ta vừa mới , tất cả mọi người đều nghe thấy hết rồi.

      Ta mỉm cười, cũng tốt, ta vốn được như bọn họ hi vọng, cho bọn họ sớm thích ứng với hành động và cách sống của ta cũng tốt.

      Ta liếc mắt nhìn Thu Ngữ, bước , nha đầu kia lúc đó mới thu hồi kinh ngạc bước theo ta.

      Trận đại chiến này ta toàn thắng, cuối cùng sửa lại án sử sai uất ức của ngày ấy. Ta cười cười, đắc ý cất tiếng hát.
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 3:

      Quả nhiên, có lão mẹ kia niệm kinh độc hại bên tai, mấy ngày gần đây ta ngủ ngon hơn rất nhiều, tự nhiên tinh thần cũng cực kì tốt. Ánh nắng mùa xuân làm ấm áp từ đầu vào tận trong tim mọi người, ta thoải mái vươn người, hôm nay tinh thần tốt nên ta làm chuyến du lịch vòng quanh nhà mới.

      sớm đoán được Dạ Trạch Vũ này thuộc dòng họ lớn, nhưng chân chính biết được, lại vẫn là làm cho ta khỏi cảm thán: còn trẻ mà có tiền a, là!

      Mấy ngày trước đây cùng giận dỗi, khiến ta dường như chỉ ở trong phòng làm con gà con, ta đơn giản đánh giá , chỉ nhìn vào các đồ vật trong phòng nhìn ra đại phú đại quý. Cả buổi sáng ta nhàn rỗi dạo quanh phủ, kết quả Thu Ngữ lại thế này chỉ tính như dạo hơn nửa vườn, ta nghe xong xúc động đến mức muốn hộc máu.

      Sau khi lại gần nửa canh giờ con đường ở hoa viên, ta rốt cục quyết định từ bỏ cuộc phiêu lưu này, nhận mệnh quay về phòng dùng bữa.

      “Thu Ngữ, gia nhà các ngươi đến tột cùng là làm cái gì?” Dân cư buôn lậu? Rửa tiền? Bán thuốc phiện? Trốn thuế lậu thuế? Tham ô? Nếu làm vậy tại sao của cải lại nhiều như thế.

      Thu Ngữ quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó hiểu, ta thấy thế lại bổ sung câu “Gia là thương nhân sao?”

      “Phu nhân, nô tỳ nghĩ việc này để gia cho người thích hợp hơn. Gia thích hạ nhân láo đâu.” Thu Ngữ cúi đầu, thấy biểu tình, nhưng ta đoán được, trừ bỏ sợ hãi, còn có thể có cái gì?

      Ta khoát tay, yên lặng tiếp tục về. Nam nhân này quy củ làm được cũng tốt. đám luôn tuân theo lời của .

      Bỗng nhiên, đằng trước có thân ảnh nho chạy tới, đợi ta phản ứng lại, hai người liền đâm vào nhau, ta lảo đảo vài bước, hai người cùng té lăn đất. phụ nhân chạy đến, vừa thấy tình huống này, lập tức bùm tiếng quỳ xuống “Nô tỳ đáng chết, làm phu nhân sợ hãi.” xong cầm lấy cổ tay cậu bé, “Cái đứa này, mau tới đây, theo ta hướng phu nhân giải thích, bảo con đừng chạy loạn, con xem, xảy ra chuyện gì rồi, mau giải thích với phu nhân, nhanh lên.”

      Thu Ngữ đỡ ta dậy, ta về phía hai mẫu tử quỳ xuống “Đừng như vậy, ta làm sao cả, đều đứng lên .”

      Phụ nhân kia đỡ thắt lưng đứng dậy, lại vẫn liên tục giải thích. Ta cúi đầu, nhìn vào mắt cậu bé khóc kia, “Đừng khóc nữa nào, phải nhớ rằng nam nhi được dễ dàng rơi lệ.” xong ta sờ sờ khuôn mặt cậu bé, ngẩng đầu nhìn phụ nhân “Đại thẩm, sao hết. Đừng trách đứa , nó còn , có thể chạy có thể nhảy, cũng là loại hạnh phúc.”

      Phụ nhân kia liên tục vâng dạ, ta mỉm cười, quay người, dẫn Thu Ngữ rời .

      được đoạn xa, mới nghe được phụ nhân kia đau lòng hỏi “Thế nào, ngã có bị thương ?” Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng khóc oa oa của đứa kia, tiếng khóc ấy như vượt qua gian và thời gian, chạm đến trái tim ta làm ta nghĩ mình dường như quên mất điều gì đó.

      Ban đêm, nhìn những ngôi sao trời, biết vì cái gì, ta hề thấy buồn ngủ, liền khoác áo lên, ra khỏi phòng ngủ. Ở thế giới của ta, buổi tối thể nhìn thấy bầu trời xinh đẹp như thế, đẹp như vậy, giống như hạnh phúc này, có phải hay chỉ biết tồn tại nhưng rốt cuộc lại biết về đâu? Nhớ tới chuyện đứa sáng nay, người kia tuy rằng làm cho đứa ủy khuất thể giải thích, nhưng đối với đứa vẫn tràn ngập tình mẫu tử. hâm mộ a…

      “Chuyện buổi chiều…” Bỗng dưng, phía sau truyền đến tiếng quen thuộc. Ta phủ phủ ngực “Đại gia, ngươi thể lần xuất bình thường trước mặt ta được hay sao.”

      Dạ Trạch Vũ lên tiếng nhìn phía trước, cũng liếc mắt nhìn ta lần, “Vì sao trừng phạt đứa kia?”

      Vì sao trừng phạt đứa kia? Cũng được mở miệng, ta nhướng mắt, quay đầu lại, khom lưng cười “Dạ dạ dạ, ta biết ta sai rồi, ta có giống ngài lập nên cái quy củ chỉ có máu và sắt, làm tất cả mọi người bắt buộc phải tuân theo.”

      lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt vốn tuấn mĩ xinh đẹp lại như được phủ thêm tầng sương, “Vì sao?”

      cho có lệ, ta nhàng thở dài “ muốn chấp đứa .”

      “Đây là quy củ.”

      Trời ạ, lại tiếp tục? Lúc nào cũng lặp lại câu đó.”Nó chỉ là đứa .” Ta cường điệu lớn giọng.

      “Này…” vừa muốn mở miệng, ta liền hướng hét lên “Ngươi đừng với ta đây là quy củ, ta có như ngươi lãnh khốc vô tình như vậy, đối với đứa , chút việc như vậy mà cũng phải so đo.”

      bình thản như nước chăm chú nhìn ta, con ngươi lạnh như băng dường như bị ánh trăng hòa tan. Con ngươi màu đen giờ phút này giống như cơn lốc, gắt gao dây dưa cùng ta.

      Ta lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi ngưỡng cửa, “Đứa đó, là hạnh phúc, mẫu thân thương nó như thế, mặc dù có ủy khuất, mẫu thân cũng dùng thương của riêng mình an ủi nó, bảo vệ nó. Khiến cho người ta nhìn vào thấy hâm mộ. Nhớ trước đây, cha… Cha ta cho ta biết, mẹ ta thực ta, nhưng bà thể rời xa ta, để đến nơi tuyệt đẹp, cầu phúc cho ta, phù hộ cho ta bình an. Ta vẫn muốn giống như đứa kia được mẹ nhàng thổi lên vết thương, sau đó dỗ dành nó. Mặc dù cha cũng rất thương ta, nhưng cảm giác giống nhau. Ta biết chuyện của mẹ là điều cấm kị trong nhà, cha nghe ta nhắc tới mẹ, có thể ngừng uống rượu, ta thích nhìn cha như vậy. Sau này lớn lên, ta mới biết được mẹ là vì sinh bệnh mà qua đời. Ta…”

      Ta ôm đầu gối, chuyện buổi chiều như là chất xúc tác, toàn bộ chảy vào trong tim. Ta càng ngừng , càng ngừng , nghĩ làm như vậy có thể đem mọi thứ trong đầu đào ra, như vậy bao giờ nhớ nữa, bao giờ vì vậy mà đau khổ. Cuối cùng, ta gục đầu vào đầu gối nhàng khóc lên.

      Trong mơ màng, dường như ta nhìn thấy đôi mắt tràn đầy thương tiếc, vẫn nhìn ta chằm chằm…

      Sau khi mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào mắt ta đau đớn, ta nheo nheo mắt, từ từ mở ra. Nhu nhu ánh mắt, ta chống tay đứng lên.Tay ta đột nhiên sờ phải cái gì đó trơn nhẵn, ta sờ trái sờ phải, đúng a, ta cúi đầu nhìn, phải mặc quần áo sao? Chẳng lẽ…

      “A a a a a…” Ta vừa mở mắt lại nhìn thấy cái lỏa (lỏa: mặc gì đó.^^) nam giường, đúng, phải là nam nhân bán khỏa thân. Hơn nữa nam nhân nửa thân trần kia là Dạ Trạch Vũ.

      Ta khiếp sợ nhìn cau mày, chậm rãi mở to mắt, người giường thấy ta tỉnh táo lại, con ngươi đen của thản nhiên liếc ta cái, “ giết heo?”

      Ta liên tục lắc đầu, vẫn nhìn kinh ngạc, khó có thể tin giường ta.

      khoác áo, động thân mình. Hai tay ta để trước ngực bảo vệ “Ngươi… Muốn làm gì, ta cho ngươi nga, ta học qua thủ… À , là võ thuật đó.” Đương nhiên, ta với ta ra mới học qua thủ đạo thôi. ( thủ đạo: KarateDo)

      chậm rãi tiến lại gần ta, mắt thấy

      Ta nhắm mắt lại kêu to “Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy.”

      Kết quả là hồi lâu cũng thấy động tác gì, ta mở mắt ra, phát Dạ Trạch Vũ biết từ lúc nào mặc quần áo chỉnh tề đứng trước giường.

      Yên lặng lúc, nhếch bạc môi, lạnh nhạt “Ta rời nhà vài ngày.” Lời vừa ra, thấy người mở cửa bước ra ngoài.

      Ta cúi đầu nhìn nhìn quần áo đầy đủ của mình, thở dài. Nghĩ lại, nếu xảy ra cái gì, ta cũng là lão bà của rồi, nếu nhất định ta đem gối đầu ném vào gáy , cho chết . Ai kêu ăn “Ăn no” bỏ chạy.

      đúng, ta là lão bà của ! ?
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :