1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ, ngược, sắc] Rất Khó Không Yêu - Chu Khinh [Hoàn trọn bộ]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hanngoctuyet2110

      hanngoctuyet2110 Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      131
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Giới thiệu
      Nếu như em, em muốn toàn tâm toàn ý em cả đời.

      Nếu như em, em muốn đời kiếp chỉ mình em.

      Vu Giai Thần là có chút bướng bỉnh, có chút tùy hứng. Trong mắt người khác, đại tiểu thư điêu ngoa cao ngạo. Nhưng trước mặt người đàn ông kia, dám có tính tiểu thư, còn nhu nhuận nghe lời.

      Năm ấy, mười bảy tuổi cướp đoạt đêm đầu của , thành người đàn ông đầu tiên của .

      hiểu, tại sao nam nhân từng ôn nhu như vậy, cưng chiều như vậy lại bá đạo giam cầm . giường bá đạo cưỡng ép .

      coi mình như tiền lẻ, mong bỏ qua cho người nhà của . Cho đến hai mươi tuổi, tàn nhẫn đem người nhà ép lên tuyệt lộ. Vu Giai Thần tự giễu nghĩ, dù Tống Hãn và có quan hệ máu mủ, nhưng cũng gọi tiếng trai. Ai ngờ chưa từng quan tâm , nếu muốn nguyện tặng sinh mệnh cho , dù sao tổn thương nhiều năm như vậy. chỉ có thể : “Gặp lại sau” và “ Em , Tống Hãn”, lòng chỉ mơ hồ, hỗn loạn và đau…



      EBOOK
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 29/1/17

    2. hanngoctuyet2110

      hanngoctuyet2110 Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      131
      Chương 1

      Đêm đen, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ. Đây là căn phòng ấm áp đáng dành cho , thiết kế cùng bố trí tốn rất nhiều tâm tư, ánh sáng màu trắng mịn, trang trí đáng , mọi thứ đều chứng tỏ này rất được thương, chiều chuộng. Chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, nhắn xinh xắn lẳng lặng ngủ say. Lúc này là hai giờ sáng, mọi thanh đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở, tiếng hít thở ràng phải là an ổn say giấc, mà là dồn dập nặng nề, người giường trằn trọc trong chăn ấm.

      Trong giấc mộng , những kỷ niệm ngừng xông tới…

      “Vu Giai Thần, trai bạn lại tới đón bạn, tốt.”

      “Rất đẹp trai, đẹp hơn trai mình nhiều.”

      “Vu Giai Thần, mình đem hai trai thêm ba ba của mình đổi với bạn được ?”

      “Mình cần!”. Trong đám học sinh, bé kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn trai của mình, vẻ mặt vui mừng đắc ý, gương mặt ửng hồng, ngón tay trắng nõn đặt váy ren, chờ đợi ở cửa.

      Rất muốn chạy nhanh tới cạnh trai, thích trai dắt tay từng bước từng bước, thích bàn tay ấm áp của trai, dù trai thích chuyện, nhưng chỉ cần ở cạnh , thấy thích.

      đứng ở trong cổng trường kiễng mũi chân nhìn ra ngoài xem, trừ mấy dì, máy chú ra, thấy gương mặt mà mong đợi.Tiếng trống vang lên, cửa trường từ từ mở rộng, các bạn theo hướng dẫn của giáo viên trật tự xếp thành hàng ra ngoài. ra cửa chính của nhà trẻ, Vu Giai Thần liếc mắt nhìn thấy cách đó xa, cậu thanh niên tuấn tú đứng đợi dưới bóng cây, hoàn toàn khác biệt với ồn ào xung quanh, tuổi ràng lớn, lại đem bốn chữ “Bình tĩnh cẩn thận” phát huy vô cùng tinh tế.

      bé vừa nhìn thấy lập tức cười đến mặt mày cong cong, dùng sức vẫy tay kêu trai, đôi mắt tròn trịa đáng tràn đầy hưng phấn nhìn trai đứng dưới bóng cây. nhìn thấy , cất bước về phía , nhanh chậm.

      “Tiểu Hãn, hôm nay lại tới đón em à?”. giáo Ban mỉm cười nhìn cậu, tay khẽ đẩy phía sau lưng Vu Giai Thần: “Tiểu Thần, trai đối với con tốt, con phải nghe lời trai”.

      Mười tuổi Tống Hãn hoàn toàn khác với nam sinh cùng lứa, nụ cười luôn xuất gương mặt , mái tóc đen mượt, quần áo sạch như mới, mặc dù tuổi còn , nhưng cao tới 1,7m, dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản nhìn vẫn thấy nho nhã.

      Vu Giai Thần nghe thấy giáo gì mà trực tiếp nhảy đến bên cạnh trai, nắm tay trai lay động “, ”. vui vẻ, tại sao gọi hoài mà cảm thấy chán. Tống Hãn cầm tay em , giọng với giáo: “Cám ơn ”. Cúi đầu dịu dàng với em : “Chúng ta về nhà, hẹn gặp lại với giáo”.

      “Hẹn gặp lại giáo”, Vu Giai Thần cực nhanh, nhìn chung quanh thấy các bạn các dì đều nhìn chằm chằm vào trai , nghĩ tới việc bạn cùng lớp muốn đổi trai với mình, vui lập tức kéo mạnh cánh tay trai, “Về nhà, về nhà”. Tống Hãn lễ phép chào giáo, sau đó dắt tay em từng bước từng bước rời khỏi trong ánh mắt tràn ngập thưởng thức của mọi người, ánh nắng chiều chiếu thẳng xuống đường lớn, cây cối xanh tươi tản mát ra mùi thơm tươi mát, tất cả đẹp như bức tranh. Bức tranh hoàn mĩ, thỉnh thoảng còn kèm theo những thanh trong trẻo của cuộc trò chuyện.

      “Hôm nay Giai Thần có ngoan ?”

      Vu giai thần ôm cánh tay trai, cười vô cùng ngọt ngào, “Ngoan, rất ngoan”.

      “Có ăn cơm ?”.

      “Có”.

      “Rất ngoan”, Tống hãn mỉm cười, cúi đầu nhàng vuốt tóc em .

      trai cười đẹp, dù nhìn xa hay gần đều dù có nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng gần gũi. trai khen , Vu giai thần cao hứng hai má hồng hồng, “Tiểu thần chỉ nghe lời thôi”.

      “Em bé ngoan”. Tống Hãn sờ sờ đầu của , nhìn mỉm cười, nụ cười nhàng nhàn nhạt, lại càng thêm tuấn tú.

      trai của phải là người thích cười, nhưng khi cười lại đặc biệt mê người, ngây ngốc nhìn nụ cười nhã nhặn của , có người nào cười đẹp như của . Dựa sát vào lòng ngực của trai, bao giờ rời xa trai.

      ***

      “Đừng! A!” Người giường bừng tỉnh mộng, ngồi bật dậy, trán đầy mồ hôi, thở gấp. Lại mơ tới nụ cười ấy, nụ cười khắc sâu ở trong lòng , dù ở đâu, bao nhiêu năm trôi qua vĩnh viễn quên được nụ cười tươi tắn ấy.

      ràng là giấc mộng ấm áp ngọt ngào, thời gian vui vẻ lúc , nhưng giờ có thể đó là ác mộng của , thời gian trôi qua có rất nhiều thứ mất . Nụ cười kia trở thành nỗi sợ hãi của . Trước kia Vu Giai Thần nghĩ đó là giấc mơ ấm áp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ , vĩnh viễn cảm thấy đó là tốt đẹp. hiểu được, nụ cười trong giấc mộng càng ngọt ngào, thực càng khổ sở, mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm sau lưng, đưa tay vỗ ngực tự trấn an bản thân mình.

      “Gặp ác mộng?”, giọng trong trẻo ôn nhu như trong giấc mơ, truyền ra từ trong yên tĩnh.

      Cơ thể Vu Giai Thần cứng lại lúc, sau khi tập trung tinh thần, nhìn về phía bàn làm việc cách đó xa, nhìn gương mặt quen thuộc màn hình lap top, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, cảm xúc ngừng chìm xuống…

      Ngập ngừng hồi lâu, rốt cục thốt ra hai chữ khô khan: “ có”.

      Tiếng thở dài nhàn nhạt truyền đến, “Giai thần, lại quên, tôi ghét nhất điều gì”.

      Vu Giai Thần hoảng sợ nhìn màn hình laptop, “Xin lỗi, xin lỗi”. ghét nhất là người khác dối .

      “Đứa ngốc”. Bên kia màn hình máy tính vẫn là nụ cười khiến sợ hãi.

      xin lỗi”, ngoại trừ ba chữ kia, biết nên gì.

      nhìn , ràng là cách máy vi tính, cách xa bờ đại dương mà lại có cảm giác như ở bên cạnh, khiến cho rợn cả tóc gáy.

      “Nhìn xem, đầu đầy mồ hôi”. giống như đau lòng : “Đồ ngủ ướt rồi, thay

      có bất kỳ phản kháng nào, đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ sạch chuẩn bị vào phòng tắm thay.

      đâu”.

      Hai tiếng lạnh lùng vang lên làm đứng lại, chút huyết sắc còn lại mặt bị rút còn chút nào, cứng đơ người đến năm phút hiểu ra bản thân phải làm gì. Vu Giai Thần đưa tay lên, chậm rãi cởi cúc áo ngủ.

      bé ngoan”.

      Giọng dịu dàng kia khiến động tác cởi nút áo của nhanh hơn, quần áo người rơi xuống mặt đất. Nửa người phía trần truồng, dưới ánh đèn bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ ra, căng tròn, trắng nõn mịn màng, khiến người ta có cảm giác đây là bữa tiệc cho thị giác… Hơi thở của người đàn ông vẫn bình thường, gương mặt bình tĩnh. Vu Giai Thần lập tức thay đồ ngủ, mà cúi người nhặt quần áo vừa cởi, quần lót gợi cảm mê người.

      “Đúng là bé ngoan".

      Lời khen thưởng vang lên bên tai, khiến trong lòng nổi lên cảm giác quái dị và sợ hãi.

      “Tới đây”, bình tĩnh ra lệnh.

      Vu Giai Thần ngoan ngoãn tới, mãi đến khi ánh sáng màn hình chiếu lên thân thể , độ phân giải của máy này khá tốt, rất ràng, bất kì phản ứng nào cũng thoát khỏi con mắt của đối phương. ràng trong phòng có bật máy sưởi, nhưng sao lại cảm thấy run.

      nên biết phải làm thế nào.”

      Đương nhiên là biết , mặc dù chỉ dạy lần, nhưng ấn tượng quá sâu, từng chi tiết đều nhớ kĩ. Khom lưng từng chút từng chút cởi quần lót xuống, thích mặc quần lót màu đen, thích ngủ mặc áo lót, thích gì đều nhớ , cũng phản đối mà chấp hành.

      Thân thể thiếu nữ mềm mại run rẩy, dáng người vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn mơn mởn óng ánh trong suốt. Rốt cục, Vu Giai Thần mảnh vải che thân hoàn toàn ra trước mắt , có cố gắng che thân thể , chỉ yên lặng đứng đó, mặt cúi xuống. ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, có cần phải…

      “Mặc quần áo vào”.

      Bốn chữ nhè lọt vào tai , trái tim lơ lửng rốt cục rơi xuống.

      “Thở phào nhõm”

      Vu Giai Thần ngước mắt nhìn , “Vâng”.

      có cố gắng giấu diếm, nghĩ lừa gạt, bởi vì cho dù làm như thế nào, tâm tư của vĩnh viễn thể giấu . khẽ gật đầu khẽ mỉm cười, thậm chí có ảo giác là cảm thấy rất sung sướng.

      “Nghỉ sớm .”

      quay lại bàn làm việc đầy sách vở, tiếng lật từng trang giấy vang lên trong đêm yên tĩnh.

      Vu Giai Thần nhanh chóng mặc đồ ngủ, nhàng trở lại giường ngủ, vén chăn trùm kín người cho đến khi ấm áp của chiếc chăn bao trọn lấy , mới cho phép mình phát run. Cuối cùng ngày lại qua , thời gian dài đằng đẵng.

      Vu Giai Thần vẫn cho rằng ông trời nhất định là rất chán ghét . Khi còn muốn có trai, Tống Hãn đến bên cạnh , được trai dịu dàng che chở, nhưng khi làm hiểu cái gì mới là ác ma chân chính, khi quyết định cuộc đời này muốn rời xa , lại gắn liền với sinh mệnh của , thể rời được.

      Mặc dù ở trong mắt tất cả mọi người, Vu Giai Thần là được người người hâm mộ, cha là giám đốc công ty Hồng Đại, mẹ là chủ tịch hội từ thiện, trai Tống Hãn ôn nhu nho nhã. Từ khi nhà trẻ cảm nhận được trai của luôn có sức hấp dẫn, từ trẻ con đến bà lão đều mê muội trước phong thái nhàng, lễ phép thân thiết của .

      Trước kia, chuyện khiến Vu Giai Thần vui vẻ nhất chính là trai mỉm cười gọi tên , nhưng bây giờ Vu Giai Thần chỉ cần vừa nghĩ tới , dù chỉ là nghe được tên của , cũng tự chủ mà cứng người, thậm chí còn nổi da gà.

      “Tiểu Thần, bạn xem cái kẹp tóc này đẹp ?”

      Vu Giai Thần sững sờ ngẩng nhìn, đập vào mắt là gương mặt tươi cười ngọt ngào và xinh đẹp, tóc là cái kẹp hình con bướm.

      “Hình như Sở Phái của bạn thích màu đỏ?” Vu Giai Thần trả lời bạn tốt.

      “Mình quan tâm ấy thích hay .”Thư Dĩ An tức giận tháo kẹp tóc xuống, đúng là Sở Phái thanh mai trúc mã của thích màu thanh nhã hơn.

      Thư Dĩ An và Vu Giai Thần học chung từ tiểu học đến cao trung, là bạn bè tốt nhất, hai còn ước định cùng nhau thi đậu vào đại học T, nhiều năm như vậy, hai đều coi nhau như người thân.

      Nhưng có rất nhiều chuyện, mà ngay cả người bạn tri kỉ là Thư Dĩ An, Vu Giai Thần cũng thổ lộ hết.

      “Tiểu Thần, mình chuyện với bạn, bạn có nghe ?” Thư Dĩ An gọi Vu Giai Thần.

      “Bạn cái gì?”

      “Tiểu Thần, hôm nay bạn sao vậy? Giống như người mất hồn.” Thư Dĩ An mở to mắt đến sát gần bạn tốt, “A, hai mắt thâm quầng, bạn có khỏe ?”

      có việc gì, có thể tối qua ngủ ngon”, Vu Giai Thần mất tự nhiên, lảng tránh câu hỏi của Thư Dĩ An.

      “Bạn ngồi xuống nghỉ ngơi chút .” Thư Dĩ An kéo cánh tay bạn tốt, “Chúng ta uống trà chiều, bạn thấy được ?”

      Đề nghị này tốt. Mười phút sau, hai xinh đẹp ngồi trong quán café, cách tấm cửa kiếng nhìn người đường chen chúc đường phố.

      “ Nếu cấp ba có nhiều thời gian như vậy tốt biết mấy”.Thư Dĩ An uống ngụm trà chanh nóng rồi thở dài .

      Các đều là học sinh cấp ba cực khổ, cách kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng. Ngày thường ở trường bị thầy giáo thúc giục chỉ còn lại nửa cái mạng, về đến nhà cha mẹ lại thiết tha chờ đợi, ngay cả ra ngoài dạo phố cũng có thời gian, quá đáng thương

      Vu Giai Thần mỉm cười khẽ vuốt ve ly trà.

      biết có phải cảm giác của mình sai hay .” Hai tay Thư Dĩ An đan vào nhau, cằm dựa mu bàn tay, ánh mắt tinh tế đánh giá bạn tốt, “Mình luôn cảm thấy bạn giống như trước, nhưng lại khác biệt thế nào.”

      Trái tim Vu Giai Thần nhói lên, gương mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh, đưa tay vén tóc ra sau tai, “Khác thế nào?”

      “Khó quá,” Thư Dĩ An nghiêng đầu, khẽ nhíu mày nhìn bạn tốt, gương mặt trắng nõn, gò má ửng hồng, mang theo chút quyến rũ, “Chỉ là loại cảm giác, mình thể diễn tả bằng lời.”

      Thư Dĩ An đúng là nhạy cảm, Vu Gian Thần cầm nhấp ngụm cảm nhận vị ngọt ngào, trong lòng bối rối.

      “Thôi cái này”, Thư Dĩ An phẩy tay, kề sát bạn tốt , “Lễ giáng sinh, trai cậu có về ?”

      Lúc này sắc mặt Vu Giai Thần có thay đổi dù rất , “Có việc gì?”.

      “Lần trước, Vu có mang chocolate ăn rất ngon nếu lần này ấy trở về, biết có còn nữa ?” Nghĩ đến lần trước được quà, Thư Dĩ An cười híp mắt, “Tiểu Thần, cậu sướng, có trai tốt như vậy, ấy quả chê vào đâu được.”

      Đối với bất kỳ người nào, kể cả bạn tốt của , Tống Hãn đều chăm sóc chu đáo, làm cho người ta có ấn tượng tốt với . tốt với tất cả mọi người đời, ngoại trừ . Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của , đó là tiếng chuông quen thuộc làm cho trái tim của run rẩy. Tiếng chuông vang đến lần thứ ba, Vu Giai Thần vội vàng bắt máy.

      dạo?”

      “Vâng”. Điện thoại của có hệ thống định vị, hành tung của cho tới bây giờ đều thể gạt được , luôn nằm trong lòng bàn tay .

      “Về nhà sớm chút.”

      Những từ ngữ lạnh nhạt đó làm cho lòng trầm xuống, tại ngay cả tự do cũng có.

      “Vâng”

      “Có phải Vu ?” Thư Dĩ An bên liên tục phất tay, “Cho tớ, cho tớ chuyện với Vu.”

      Vu Giai Thần vô thức nắm chặt điện thoại, đầu kia điện thoại nghe được thanh liền : “Đưa cho ấy nghe .”

      Là mệnh lệnh chỉ có thể nghe theo, Vu Giai Thần miễn cưỡng đưa điện thoại . Thư Dĩ An cầm điện thoại thấy hơi ướt, khỏi kinh ngạc nhìn bạn tốt cái. Đây là mồ hôi à? Nhưng rất nhanh chú ý bị đầu bên kia điện thoại hấp dẫn. Vu Giai Thần nắm chặt tay khống chế tâm tình của mình, nhìn gương mặt vui vẻ của Thư Dĩ An, trong lòng lại càng khổ sở. Tống Hãn là loại người chỉ cần muốn, có thể khiến bất kì ai cũng được vui vẻ. Mà lại là người nguyện ý, đem bộ mặt ác liệt nhất bày ra cho , bắt phải chấp nhận, ép buộc phải chịu đựng.

      Được câu trả lời như ý, Thư Dĩ An lưu luyến đưa điện thoại lại cho Vu Giai Thận, thuận tiện cảm thán lần nữa, “Tiểu Thần, trai cậu tốt.”

      ***

      trai của , tốt chỗ nào. Mãi cho đến khi đến nhà, vẫn nghĩ đến vấn đề này. Vừa bước vào phòng khách, nhìn thấy cha mẹ mình quần áo lộng lẫy chuẩn bị ra cửa. Lễ phục dạ hội ôm chặt lấy dáng người thướt tha có lồi có lõm, mẹ dù gần bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn như hai mươi mấy, diễm lệ động lòng người.

      “Tiểu Thần, buổi tối mẹ và ba có buổi tiệc xã giao, con ngoan ngoãn ở nhà đọc sách”. Mẹ nhàng , giọng có chút lười biếng chọc lòng người ngứa ngáy.

      Vu Giai Thần nhìn mẹ, trong mắt thoáng chút khổ sở, cúi đầu, bình thản đáp: “Dạ”

      “Tiểu Thần, con có thể theo cha mẹ tham gia bữa tiệc.” Vu Hưng Nghiệp thương nhìn con , gương mặt xinh đẹp đáng tự hào, nếu mang ra ngoài biết bao nhiêu người đàn ông trẻ tuổi phải mê mẩn.

      “Con thích những bữa tiệc kia.” Vu Giai Thần nhíu mày, nhàng .

      “Chà, lại tùy hứng.” Vu Hưng Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu, ông chỉ có con độc nhất có cách nào khác.

      Cái gì lại tùy hứng? Vu Giai Thần tức giận cắn răng, mấy năm nay chỉ cần có ý kiến gì, cha mẹ đều cảm thấy cáu kỉnh, đùa giỡn tùy hứng. chỉ ra suy nghĩ của mình thôi. Vu Hưng Nghiệp vội vàng chuyện vui vẻ trêu chọc : “Hôm nay trai con gọi điện cho ba.” Con từ quấn lấy trai, chuyện này nhất định con thích. Vu Giai Thần cúi đầu lời nào.

      trai hỏi con có muốn học đại học ở ?”

      Vu Giai Thần nhan chóng ngẩng đầu , gương mặt lộ vẻ tưởng tượng nổi, bây giờ ngay cả việc học của cũng can thiệp?

      “Nếu con muốn học ở , các thủ tục con chuẩn bị giúp con, chỉ cần có ý định là được”. Đối với việc con trai quan tâm việc học của em , đáy lòng Vu Hưng Nghiệp tràn ngập vui sướng. Đặt cược lúc trước sai, nhìn xem bây giờ hai người bọn họ là cặp vợ chồng ai ai cũng ngưỡng mộ.

      muốn, muốn, chính là lời này, nhưng tuyệt thể ra, nếu người nào đó nghe được, lại là người chịu thống khổ. Vu Giai Thần đứng dậy khoác lấy cánh tay ba ba. “Mặc dù rất tốt, con cũng muốn , nhưng con muốn xa ba ba”.

      Con ngoan, Vu Hưng Nghiệp lập tức bị con dụ dỗ mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tay con , “Tốt, tốt, tốt, tiểu Thần muốn nơi nào liền nơi đó, tất cả theo con.” Vu Hưng Nghiệp chỉ có đứa con nên tận xương tủy.

      “Nhưng còn …” Vu Giai Thần cắn môi vẻ mặt khó xử.

      “Con yên tâm, trai con hiểu con nhất, trai con con muốn học ở học đại học Đài Loan cũng rất tốt, nếu con ở lại Đài Loan cũng được.”

      thở phào nhõm, ra Tống Hãn cũng muốn .

      “Từ trước đến giờ tiểu Hãn làm cái gì cũng tốt”, mẹ Vu bất giác che môi mỉm cười sung sướng.

      “Tiểu Thần phải học tập giỏi giống trai.” Vu Hưng Nghiệp thương nhìn con , “Năm đó Tiểu Hãn tốt nghiệp nhận được thư mời của Cambridge, tại làm ở phòng thí nghiệm đứng đầu thế giới, mấy ngày trước nghe chú Trịnh nhắc tới, có mấy công ty bên Đức muốn đầu tư cho trai con nghiên cứu, trai con gần đây ngay cả thời gian ngủ cũng có, xem ra thời gian này được nhàn rỗi, nếu con có thể như xuất sắc bằng nửa trai, cha với mẹ con cũng yên lòng.”

      Bề bộn nhiều việc? Trái tim Vu Giai Thần đập cuồng loạn, ngạc nhiên vui mừng, dè dặt xác nhận,“Chuyện này là sao?”

      “Đương nhiên là .” mẹ Vu vừa kiểm tra túi xách xem đồ đủ , vừa : “Đấy là chính miệng chú Trịnh với cha mẹ, sao mà giả được.”

      Chú Trịnh buôn bán bên , hơn nữa việc làm ăn chính có quan hệ với việc nghiên cứu của Tống Hãn, nên đối với tin tức của Tống Hãn, chú Trịnh là nhất. Như vậy tin tức này là đúng là… tốt quá! Hai mắt Vu Giai Thần lóe sáng, tay khẽ đẩy cha mẹ, “Cha mẹ muốn dự tiệc sao, ngay kịp đâu!”

      chuyện với con quên mất .” Hai người vội vàng ra ngoài.

      tốt quá , tốt quá, Vu Giai Thần muốn hát vang lên, muốn cười to, nhưng trong nhà có người giúp việc nên thể, nhanh chóng chạy lên lầu, đột nhiên nghĩ đến trong phòng khắp nơi đều là dấu vết của Tống hãn, trái tim lập tức cuồng loạn. phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, nhịn nhiều năm như vậy thể thất bại trong gang tấc.

      Xác định vẻ mặt của mình lộ ra chút cảm xúc nào, từ từ mở cửa phòng, căn phòng yên lặng giống như lúc sáng . Căn phòng này còn là gian riêng tư của . Trở về phòng, chuyện thứ nhất phải làm mở máy tính, sau mười mấy giây tự động kết nối đến bờ bên kia xa xôi. Webcam đầu kia có hình ảnh của , xem ra bề bộn nhiều việc .

      Nhìn qua gian phòng ở đầu kia, lòng buông lỏng, gian phòng kia là điển hình phong cách của Tống Hãn, đơn giản, sạch , mọi thứ đều đặt đúng vị trí của nó, có chút hỗn loạn nào. Vu Giai Thần đợi năm phút đồng hồ, xác định người nào đó đột ngột xuất , đứng dậy tới phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa. Hôm nay dạo cả ngày với Thư Dĩ An, mệt mỏi.


      Last edited by a moderator: 31/1/17

    3. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Hiuhiu, chưa gì thấy biến thái rồi, nhưng ta thích:050:
      Nhưng nàng ơi, ta muốn góp 1 ý nho là tên riêng nàng nên viết hoa, với cả lỗi sai chính tả còn nhiều nàng ạ
      Thanks editor!:yoyo45:

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tư vị: cảm giác, nàng:
      Tên nhân vật nên Viết Hoa
      em có bản convert ko hay em gõ lại? nếu chưa có nhắn chị chị gửi cho

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :