1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hôn Sủng—Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

      [​IMG]

      Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

      Thể loại: đại, siêu sủng nhưng ngấy, chút hài, nam chủ phúc hắc, nữ chủ cường, minh tranh ám đấu.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Poster: tiểu.kỳ



      Giới thiệu:


      $ vung tiền như rác, chỉ đổi lấy làm vợ$

      hôn lễ sai lầm, gặp nhau trong trậnmưa, Cận Tử Kỳ đụng phải người được định sẵn cho mình.

      trường hôn lễ, trúc mã của vì tình yêuđích thực mà khiến trở thành trò cười chotoàn bộ giới nhân vật nổi tiếng, chỉ cười trừ tiếng cho qua chuyện.

      “Danh môn thiên kim mà muốn cám dỗ nông dân nghèo khó ti tiện sao?"

      đêm kia, cởi áo quần đưa chính mình đến dưới thân - người đàn ông hoàntoàn xa lạ để đổi lấy đêm trầm luân tậnxương tủy……

      ★☆★☆
      Hai mươi tám tuổi Cận Tử Kỳ ngờ bịmột người đàn ông sống chết quấn lấy.

      Bốn năm sau, vì ích lợi gia tộc, nhận ngàn vàng để gả cho người thừa kế thứ nhất lưu lạcbên ngoài của Tống gia: Tống Kỳ Diễn, cũng làcậu ruột của người đàn ông bỏ rơi tronghôn lễ.

      Tin đồn, là người lật tay làm mây úp tay làmmưa ở thương giới, ăn sạch hai bên hắc bạch, của cải được xếp trong bảng xếp hạng mườingười đàn ông giàu có nhất Châu Á.

      Tin đồn, là địa chủ lớn nhất Trung quốc, nông trường sản nghiệp trải rộng toàn cầu.

      Chuyện cần làm rất đơn giản: tôn trọng nhau như khách, nâng khay ngang mày, cố gắng duytrì tốt cuộc hôn nhân vinh quang rộng mở nàyvới chồng, đổi lấy hợp tác lợi ích lâu dài cho hai gia tộc lớn.

      Vậy mà sau hôn lễ chung sống với nhau lại làm cho phải nghẹn họng nhìn trân trối!

      Người đàn ông xưng là chồng của , thu nhậpkhông giới hạn, nhân phẩm cũng hạnchót!

      Bàn về da mặt dày: thắng !

      Bàn về miệng độc: thắng !

      Bàn về tính khí cáu kỉnh: thắng !

      Bàn về đùa bỡn lưu manh: thắng !

      thận trọng muốn bảo vệ tim của mình nhưnglại bất tri bất giác đắm chìm trong bẫy rập thiết kế để bắt lấy .

      ngờ, "" cũng là năm đó, từbốn năm trước bọn họ bắt đầu dây dưa lẫn nhau....

      ★☆★☆
      Ba mươi bốn tuổi Tống Kỳ Diễn gặp phải Cận Tử Kỳ, chuyện thứ nhất muốn làm là kéo lên giường hành quyết ngay tại chỗ!
      thực tế, làm như vậy, hơn nữatừ chim non còn lột xác thành cầm thú.
      Vì vậy người đàn ông phách lối coi trời bằng vung nhanh chóng thăng cấp làm “tiểunhân" hội đủ: Hãm hại, Đen tối, Dụ dỗ, Lừa gạt.

      ----------------

      $Chiến đấu bảo vệ hôn nhân$
      hít sâu hơi, uy hiếp dụ dỗ : “Tống Kỳ Diễn, nếu tránh ra đêm nay cũng đừng hòng trở về phòng ngủ!"

      Người đàn ông ôm gối nằm ở cửa, liếc mắt hừnhẹ tiếng:"Em muốn gặp cái tên kéo đàn nhị hồ đó?"

      “Là đàn violon. Vậy rốt cuộc có tránh ra hay ? ” thể nhịn được nữa.

      cũng giận, tay ném xa cái gối trong tay: “Họ Cận kia, nếu em dám bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai lan truyền chân tướng chuyện bốn năm trước em ngang nhiên cưỡng ép đoạt lấy lần đầu tiên của Lão Tử đến Đàitruyền hình vệ tinh Hồ Nam!"

      nghiến răng nghiến lợi, ngón tay run run màchỉ vào :“Họ Tống kia, quả thực đến phá hư nhà bà ngoại đây!"

      cho là đúng, thuận tiện cầm lấy ngón tay bé của , kéo đến khóe miệng hôn tỉmỉ: “ Bà xã, em là thơm ……”

      $Dũng sĩ chân chính dám đối mặt với các loại tình địch$
      Mối tình đầu của gửi đến bó hoa báchhợp và tấm thiệp, vẻn vẹn vài chữ:“Phụ em mười năm, trả lại em cả đời. ”

      trực tiếp chặn người phát thư lại ở ngoài cửa: “Cận Tử Kỳ có ở nhà, tôi ký thay ấy!”

      Đưa mắt nhìn người phát thư xa, mặt hắnkhông biến sắc ném bó hoa vào thùng rác, xé thiệp thành mảnh vụn chưa đủ còn dùng bật lửa đốt thành tro bụi.
      ..............

      Trúc mã của phát giác tình đích thực trong lòng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Australiatìm , xuống máy bay còn chưa ra cửa khẩu bị cảnh sát bắt giữ.

      “ Là tiên sinh Tô Hành Phong phải ? Chúng tôi nhận được tố cáo, nghi ngờ tàng trữ ma túy, xin mời theo chúng tôi trở về chuyến . ”

      Tô Hành Phong tỏ vẻ mặt kinh ngạc, nhưngkhông thể tiến về phía trước ngồi lên xe cảnh sát.

      Cùng lúc đó, ngoài sân bay bên trong chiếc limousine, đôi con ngươi đen thâm thúy lên nụ cười lạnh lùng: “Muốn tán tỉnh mợ của mày, cũng hỏi chút tao có đápứng hay !"

      $Cha con ra trận chiến đấu$
      Cận Mỗ Mỗ :“Baba, con làm Đông Đông bịthương, tê tê* của nó muốn con bồi thường ba trăm tiền thuốc thang!"

      Người đàn ông nào đó: “Chuyện gì xảy ra?” 

      Cận Mỗ Mỗ: “Bởi vì nó đánh con.”

      Người đàn ông nào đó: “Rất tốt, tuyệt đốikhông chủ động gây hấn, nhưng phải ăn miếng trả miếng, đúng rồi, nó tại sao đánh con? ”

      Cận Mỗ Mỗ : “Bởi vì con đánh nó trước.”

      Người đàn ông nào đó nhướng mày: “Sao lại bắtnạt bạn học, lần sau được còn như vậy,biết ? ” 

      Cận Mỗ Mỗ : “Nhưng mà Đông Đông Kỳ Kỳ là xinh đẹp, muốn Kỳ Kỳ làm tê tê củanó!”

      “ Cái gì?!" Người đàn ông nào đó lấy ra xấptiền từ trong ngăn kéo ném cho Cận Mỗ Mỗ:“Nơi này là ngàn, cầm lấy đánh thêm hai lần!"

      * tê tê: ở đây ý mama (mẹ) đó nha!

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      001. Thiên Kim Nhà Họ Cận

      Editor: Tâm Thường Lạc

      [Cận tiểu thư, Tô tổng cùng Kiều NiệmChiêu ở chung trong phòng hạng sang tại khách sạn Hilton.]

      Ánh sáng thạch sáng ngời dừng mànhình điện thoại di động, cũng để cho nội dungcủa đoạn tin nhắn ra ràng hơn ánh vàotròng mắt nâu nhạt gợn sóng rồi biến mất khôngdấu vết, ngón tay thon dài mang theo bao tay voan mỏng lướt điểm màn hình,xoá bỏ đoạn tin nhắn .

      Màn lụa mỏng rũ xuống nhàng đong đưatheo gió đêm tung bay, vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn ra hồ nước trong vườn hoa u tĩnh, trong tay vẫn nắm lấy điện thoại, ánh mắtsâu xa mà hững hờ.

      người đàn ông nghiệp thành đạt cùngmột phụ nữ xinh đẹp mê người nửa đêm sốngchung phòng, củi khô lửa bốc, cái gì phátsinh cần cũng biết, hơn nữa cây củikhô và đống lửa đó ở chung cũng phải ngày ngày hai rồi.

      "Nghe hợp đồng của Kiều tiểu thư và côngty quản lý tại hết hạn, trợ lý của Kiềutiểu thư lại cùng cấp cao của công ty Phong Kỳgiao thiệp, có phải Kiều tiểu thư dự tính đến việc nhảy vào Phong Kỳ có phải ?"

      “Ha ha, chuyện này tôi biết tình hình, ngoài diễn xuất cùng ca hát ra những chuyện khác tôi đều giao cho trợ lý của tôi tuỳ ý mà sắpxếp, cho nên về vấn đề này thể cho các đáp án ràng, vô cùng xin lỗi."

      tivi LCD vẫn phát lại chương trình của buổi trao giải điện ảnh tối qua tại Hollywood,giọng nữ thanh lịch tao nhã mà ngọt ngào cùng kèm theo thanh của máy chụp ảnh quanh quẩn khắp trong phòng ngủ, khiến cho Cận TửKỳ vẫn trầm tĩnh nhúc nhích đứng ở bên cửa sổ mà xoay người lại.

      màn hình to lớn, Kiều Niệm Chiêu đứng tại Đại lộ ngôi sao, mặc bộ đầm dạ hội trắngnhư tuyết, mái tóc dài đen nhánh mềm mại ưunhã được bới lên, tóc mai dí dỏm rơi xuống vàisợi, gương mặt trang điểm nhàng, thỉnhthoảng chiếu cố mà nở nụ cười, lập tức sẽtrở thành tiêu điểm cho ống kính truy đuổi.

      Trong vòng hai năm qua ở giới giải trí KiềuNiệm Chiêu là thiên hậu mới nổi, nhờ vào dángngoài thuần khiết thoát tục mà thành phái riêng ở trong vạc dầu, khi kỹ năng diễn xuất và ca hát được khẳng định đồng thời cũng đoạtđược danh hiệu “Ngọc nữ thanh nhã”.

      “Trước đây lâu có tạp chí đăng Kiều tiểuthư cùng tổng giám đốc Phong Kỳ Tô HànhPhong trong nhà hàng của khách sạn ……hình ảnh có chút thân mật , biết vị hôn thê là thiên kim Cận thị của Tô tổng có tìmKiều tiểu thư hay …...?”

      Phóng viên càng đưa ra câu hỏi càng phát ra sựsắc sảo, thanh răng rắc..soạt soạt liên tục ngừng, Kiều Niệm Chiêu hướng về phía ống kính nhàng mỉm cười, hề chậtvật trốn tránh, cũng hề cố ý khoe khoang đắc ý.

      “Có chuyện như vậy sao? Tôi chỉ biết là Tô tổngluôn bận rộn với công việc, tôi nghĩ vị hôn thê thấu tình đạt lý nên oán giận mộtngười chồng luôn cố gắng nỗ lực như vậy.”Thanh tao nhã: “Phát triển nghiệp của mình là ước mơ của mỗi người đàn ông, bất kỳmột người vợ nào đều cũng vui mừng với thành công của chồng mình.”

      “Đó là lí do vì để cho Phong Kỳ như hổ mọcthêm cánh mà Kiều tiểu thư chuẩn bị gia nhậpvào, là ý này sao?”

      Phóng viên gần xa rồi đặt câu hỏi, Kiều Niệm Chiêu cười nhạt, trả lời, nhưng ốngkính chưa từng rời khỏi ngũ quan xinh xắn thuần khiết đẹp đẽ của nửa tấc. Cận Tử Kỳvẫn lẳng lặng lắng nghe, mặt ngay cả mộtchút dao động cũng chưa từng xuất .

      dường như quên mất người đàn ông cùng nữ minh tinh dây dưa chính là người sắp cùng mình tiến vào điện đường hôn nhân,cũng quên ngày mai họ phải cử hành hôn lễ, hơn nữa quên giờ phút này cùng người phụ nữ kia ở giường.

      Bởi vì hiểu đây chính là quy tắc ở xã hộithượng lưu, khi chơi đùa khi nghiêm túc, nếu như quá mức nghiêm túc bạn thua.

      Cửa phòng ngủ lặng lẽ bị đẩy ra, Cận Tử Kỳđem tầm mắt từ ti vi thu hồi, người hơixoay lại, bộ dáng linh hoạt nhanh gọn, nhưng trông cực kỳ xinh đẹp, tà váy lụa trắng mỏngnhẹ nhàng phất phất bay, nhanh khôngchậm nhìn qua, cũng nhanh chậmđi tới bên giường lớn kiểu Châu Âu nhàngngồi xuống. Ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc cung kính hỏi:

      "Đại tiểu thư, áo cưới cùng lễ phục từ nước Pháp chuyển về, bây giờ có muốn mặc thử chút ?"

      "Làm phiền , chốc lát tôi xuống ngay."

      giống như là công chúa Châu Âu cao quýbước ra từ bức tranh sơn dầu, ngũ quan thanhnhã trắng trong thuần khiết vô cùng điềm tĩnh, đường nét có chút cổ điển, thỉnh thoảng hơi mỉmcười, cũng là thản nhiên nhàn nhạt, toàn thân trước sau luôn mang theo hương vị thanh khiếtgọn gàng sạch .

      người có bất kỳ đồ trang sức nàodư thừa, giống như đứa trẻ mắc bệnhnghiện sạch , nhưng hai hàng lông mày đen lạitràn đầy khí thế hào, giống với congái nhà giàu thường nhu mì, nhìn qua mang theo vài phần kiêu ngạo thanh cao.

      Cận Tử Kỳ luôn đem đến ấn tượng cho người khác, chính cũng rất ràng. tay của côvẫn mang bộ bao tay voan mỏng, khiếnngười ta cẩn thận mà muốn nhìn trộm dòxét chút xíu đến làn da, dường như đó chính lànơi cấm kỵ của .

      Trước khi đứng dậy xuống lầu, quay đầulại liếc mắt đến cái điện thoại bên giường, hình như chần chờ vài giây, nhưng cuối cùng vẫncầm lên, sau đó nhanh chóng soạn ra cái tin nhắn rồi gửi .

      Ở mục tên người nhận tin là Tô Hành Phong, tin nhắn của chỉ vẻn vẹn câu: Em lát sẽmang lễ phục qua.

      Giọng điệu trần thuật rất bình tĩnh, phảilà hỏi thăm cũng phải thương lượng, gửi xong tin nhắn ném điện thoại lên giường,sau đó cũng hề ở lại mà ra khỏi phòng ngủ, đối với tin nhắn này có nhận được haykhông được hồi trong lòng chút cũng để ý.

      --------------------

      Bên trong phòng khách sạn Hilton, người phụ nữ vóc dáng nhắn yểu điệu ngồi ghế sô pha, thân thể chỉ mặc duy nhấtcái áo sơ mi nam màu trắng rộng thùng thình dài qua mông, hai chân thon dài xinh đẹp thoải máibắt chéo lên nhau, cổ tay áo vén lên lộ ra haicánh tay trắng mịn như ngó sen, tay trái của côđang bưng ly rượu thuỷ tinh chân cao, khi xoay tròn đế ly, màu rượu đỏ bóng loáng trong suốt lay động.

      Lúc chiếc quần tây trang đặt ở cạnh ghế sô pha rung rung truyền đến tiếng động, chậm chạpdừng lại động tác đong đưa rồi uể oải đặt ly rượu xuống, lướt mắt qua phòng tắm tấmkính thuỷ tinh mờ phản chiếu hình ảnh loã thểkhá hoàn mỹ của người đàn ông, mặt biếnsắc mà lấy điện thoại di động ra, mở ra mục hộp thư đến.

      "Có ai gửi tin nhắn tới sao?"

      Giọng trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên ở trong phòng, Kiều Niệm Chiêu hơi sửng sốt, nhưng lập tức chút để ý mà đưa điệnthoại di động trong tay lên ngắm nghía, nâng lên đôi mắt trong veo phong tình nhìn đến Tô Hành Phong chà lau cơ thể ẩm ướt.

      "Chẳng lẽ Tô tổng giám đốc chờ đợi điệnthoại của vị hồng nhan tri kỷ nào, lại ngờđã bị em phát ?"

      Tô Hành Phong động tác ở tay dừng lại, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu dựa ở cạnh ghế sô pha, thân thể chỉ mặc chiếc áo sơ mi lấy ra từ va li hành lý của , mảng lớn da thịttrắng nõn được phơi bày ra, khom lưng nhón chân nhàng bước tới gần, cảnh xuân dướiáo sơ mi như như , khiến cho cảmthấy khô nóng khó nhịn đồng thời bởi vì giậndỗi mà lời trở nên bất đắc dĩ.

      "Chiêu nhi, em là cố ý chọc tức giận phảikhông? Em biết trừ em ra, ..."

      Tô Hành Phong giọng tràn đầy cưng chìu bị bao phủ lại trong lúc răng môi giao nhau, KiềuNiệm Chiêu muốn phủ lên người , chân dài xinh đẹp chặt chẽ kẹp lấy hông của , tay ôm lấy cổ tay lưu luyếnđặt ngực :

      “Phong, đến khi cùng chị kết hôn, thậm chí có đứa , còn có thể em giốngnhư bây giờ sao?”

      “Nếu em để ý đến tình của như vậy,tại sao lúc đầu chịu với tất cả mọi người ra em cũng thích , giống như thích em, nếu mà em thừa nhận, dâu của nhất định là em.”

      Đôi môi mềm mại che phủ lấy đôi môi mỏnglạnh lẽo của , để cho tiếp,Kiều Niệm Chiêu cuốn lấy Tô Hành Phong chặt, bên dùng thân thể cọ xát , bênhướng đến cổ hôn lan tràn, tìm kiếm điểm nhạy cảm.

      “Em chẳng qua chỉ là đứa con nhà họ Cận nhậnnuôi thể lộ ra ngoài ánh sáng, là cháungoại duy nhất của nhà họ Tống được sinh trưởng trong gia đình danh tiếng, tương lailà người thừa kế Tống thị, nhất định phải có người vợ hiền có khả năng giúp đỡ trong sựnghiệp ……”

      Kiều Niệm Chiêu đem cái trán dán lên mái tóc ngang trán ướt sũng của Tô Hành Phong, vuốtve say đắm, khàn giọng thầm, hai tay khôngtha mà vòng giữ lấy cổ , Tô Hành Phong tuygiận nhưng tranh luận, bàn tay to vònglấy eo , kéo đến bên giường, xoay ngườinằm lên , nhìn xuống khóe mắt nhàn nhạtưu thương:

      "Kiều Niệm Chiêu, chẳng lẽ em thể vìhạnh phúc của chúng ta mà ra sức thực mộtlần sao? Em cần phải hiểu , đối với Tô HànhPhong , Kiều Niệm Chiêu em so với bất kỳ thứ gì cũng quan trọng hơn!"

      “Đối với em mà , đoạn tình cảm này so vớicái gì cũng quan trọng, cho nên em biết là mình thể từ bỏ được, em muốn ngay cả cơ hội yên lặng mà ở lại bên cạnh cũng mất ……”

      Kiều Niệm Chiêu nâng cổ lên đồng thời kéo đầu xuống, hôn mi tâm nhíu chặt, từ từ hướng đến hôn lên làn môi , đỏ mặt thẹn thùng rũ mi xuống, bắt đầu cởi bỏ áo choàngtắm người .

      ----------------------------

      Tô Hành Phong lái xe vào cổng chính biệt thự,trong ánh sáng do đèn xe phát ra, thấy được bóng dáng màu trắng ngồi ngay ngắn trênghế mây ở bãi cỏ trước biệt thự, cao gầy phongphanh, nhưng từ bên trong tản mát ra cao quý thanh nhã.

      Trong màn đêm u tối, ánh sáng yếu ớt, bóngdáng ấy lúc lúc mờ ảo như tro bụi, Tô Hành Phong bước đến gần, thấy ngườingồi ghế mây là Cận Tử Kỳ, mặc chiếc váy dài bằng tơ lụa trắng như tuyết, thỉnhthoảng gió đêm thổi bay góc váy, đánh vào mắt cá chân trắng nõn.

      biết ngồi ở chỗ này bao lâu, Tô Hành Phong quay đầu thấy chén nước bên cạnh,là chén trà xanh lạnh, vài lá trà lác đác trôi lơ lửng ở mặt nước, phải chờ đợi nhưvậy khiến trong lòng khỏi dâng lên áy náy .

      “Tử Kỳ.”

      Giọng truyền đến từ sau lưng, Cận Tử Kỳ nâng lông mi lên chút, đứng dậy, xoay người lại, dưới ánh đèn mờ tối nhìn đến người đàn ông tuấn mà mỉm cười:

      "Em mang lễ phục đến, vào ngày mai trước lễ thành hôn tốt nhất nên thử chút."

      Giọng của nghe ra chút nào mừngrỡ cùng mong đợi, bình tĩnh tựa như mặt hồkhông gợn sóng, vẫn hề đề cập tới lí do Tô Hành Phong vì sao trễ như vậy mới trở về, cũng hỏi có thấy tin nhắn của hay , chẳng qua mục đích của việc đến đây chỉ để nhắn nhủ .

      Tô Hành Phong trong lúc nghe hai từ “lễ phục”cùng “hôn lễ”, ánh sáng con ngươi chợt trầm xuống, nhìn Cận Tử Kỳ khóe miệng hơi cong lên cười yếu ớt, hầu kết ở cổ họng lăn lộn, căn bảnkhông ra được bất kỳ lời tàn nhẫn nào đểcự tuyệt, chẳng qua chỉ gật đầu cái, rất khó tưởng tượng, họ cũng là thanh mai trúc mã từ cùng nhau lớn lên.

      Hai người cứ như vậy gì mà đứng đó, gió đêm lướt qua, lại thể thổi tan bầukhông khí trầm mặc giữa hai người, Tô HànhPhong trong lòng vẫn nhớ Kiều Niệm Chiêu,cho đến khi Cận Tử Kỳ lướt qua mới lấylại tinh thần: "Nhà họ Cận có người canh gáccổng, tài xế còn chờ, em về trước."

      Tô Hành Phong giữ lại, chỉ là nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ, mái tóc đennhư mực dài ngang thắt lưng, váy lụa mỏng màutrắng, cứ như vậy trong nháy mắt, lầm tưởng mình nhìn thấy được là Kiều Niệm Chiêungười mà giờ phút này nên ở trong khách sạn.

      Cận Tử Kỳ cùng Kiều Niệm Chiêu, đôi chị em có quan hệ máu mủ, ngoại trừbóng lưng giống nhau, ngay cả lời ăn tiếng nóicử chỉ cũng giống hệt nhau cách kì diệu,nếu chỉ nhìn bóng lưng này, sợ rằng thực nhầm lẫn hai người với nhau.

      Thế nhưng Cận Tử Kỳ như Kiều NiệmChiêu là người phụ nữ bé ngượng ngùng đáng , Kiều Niệm Chiêu cũng như Cận Tử Kỳ ở trong nghiệp thường mạnh mẽcương quyết sắc sảo, Kiều Niệm Chiêu có thể rúc vào trong lồng ngực khẽ ngọt ngào, nhưng Cận Tử Kỳ chỉ có thể cùng mặt đốimặt ngồi ở trước bàn hội nghị giải quyết việcchung hay thảo luận vạch kế hoạch công tác hàng năm.

      Hai mươi mấy năm qua, trong thời gian đó giữa và Cận Tử Kỳ chỉ lần có cử chỉ hành động thân thiết là khi hai người vai đẩy vai ngồi cạnh nhau mà ăn cơm. Nếu so sánh, vàKiều Niệm Chiêu mới là vợ chồng đích thực,quan hệ giữa và Cận Tử Kỳ từ đầu đến giờquá mức xa cách.

      được đào tạo đúng mực danh môn khuê tú thượng thừa, đương nhiên chủ động hướng đến đàn ông để lấy lòng, mà , trong lòng còn có người phụ nữ khác nên cũngkhông cố gắng lấy lòng Cận Tử Kỳ. Buồncười là cứ như vậy hai người ngày mai phảikết hôn.

      Tô Hành Phong dường như đắn đo lâu mới mở lời thương lượng với Cận Tử Kỳ:

      “Nếu như ngày nào đó em muốn ly hôn, bấtcứ lúc nào cũng có thể ký tên vào đơn ly hôn."

      Bóng lưng Cận Tử Kỳ khẽ run nhưng thể nhận ra, biến đổi tinh tế chìm ngập ở trong đêmtối, tâm tư hoảng hốt nhưng Tô Hành Phong chú ý tới, chỉ thấy Cận Tử Kỳ dừng chân đứng tại chỗ, quay đầu lại:

      “Nếu khi kết hôn, người trong gia đình họ Cận tùy ý ly hôn, cho dù là hôn nhân sai lầm cả đời cũng cùng sai lầm mà tiếp…"
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      002. Lần Đầu Gặp Gỡ Trong Hôn Lễ

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Thiên kim nhà họ Cận thuộc bất động sản CựNgạc là Cận Tử Kỳ và cháu ngoại của Tống ChiNhậm người giàu có số ở thành phố S là Tô Hành Phong hỉ kết lương duyên. Hôn lễ ngàyhôm đó, các nhà truyền thông thành phố S tranhnhau theo sát để quay chụp lại toàn bộ hành trình hôn lễ, từ khoản tiền chiếc Rolls-Roycelimousine mới nhất mà dâu ngồi cho đến việc suy đoán thân phận các khách mời tham dự tiệccưới, đều có thể trở thành tiêu đề trang nhất trênbáo Tài chính và Kinh tế ngày hôm sau.

      Hôn lễ tại ngoại ô S, ngoài mảng lớn nôngtrường được nâng lên chất lượng, còn nghe hai gia đình Tống Cận dùng số tiền khôngnhỏ đổi lấy ngày nông trường ngừng hoạtđộng, trong vòng đêm bố trí thảm cỏ xanhmênh mông ở nông trường thành hội trường tiệc cưới xa hoa lộng lẫy.

      "Thiên kim nhà họ Cận và cháu ngoại nhà họTống là thanh mai trúc mã từ , sau khi trưởng thành lại cùng nhau gầy dựng sáng lậpnên Phong Kỳ, tại hỉ kết cũng là chuyệnhợp tình hợp lý, xem ra về sau ở thành phố nàysợ là ai dám trêu chọc hai gia đình Tống Cận."

      “Bề ngoài vinh quang đẹp đẽ còn sau lưngchua cay cũng chỉ có chính bọn họ hiểu, có điềunhư gia đình họ Tống danh tiếng thế này, cơ bảncũng chỉ có thiên kim nhà họ Cận thuộc con gia đình quyền quý mới có khả năng bước vào ……”

      “Ha ha, ai được chứ? Cháu ngoại nhàhọ Tống từ trước đến nay vẫn dây dưa với nữ minh tinh trong giới giải trí, trước đây lâu còn chụp được ảnh hai người họ trong khách sạn ……”

      Trong phòng rửa tay ở nông trường truyền đếntiếng nghị luận linh tinh của vị khách nữ, baogồm hâm mộ ghen tị và cả đồng tình, chỉ vì càng lúc càng kích động mà bát quái lên, các cũngkhông chú ý bên ngoài cánh cửa khép hờ kia có bóng dáng trắng như tuyết.

      “ Nữ nghệ sĩ đó hình như là Kiều Niệm Chiêu, phải cũng là người mấy ngày trước giành được đề cử trong triển lãm điện ảnh ởHollywood sao? đến chuyện này mới nhớ, lúc ấy Tô tổng giám đốc dường như cũng đến Hollywood, biết hai người ……"

      Ngoài cửa bóng dáng khác lóe lên, dườngnhư muốn xông vào phòng rửa tay, lại bị bóngngười kia ngăn lại đúng lúc, hơn nữa còn bịbóng trắng mảnh khảnh đó kéo ra khỏi phòng rửa tay, đến góc vắng vẻ.

      Cận Tử Kỳ mặc chiếc áo cưới vai trần như trăngnon uốn lượn kéo dài mặt đất, mái tóc dài của được chải đặt gọn gàng ở sau gáy, vòng hoa đội đầu theo nghi thức được khảm kimcương tinh vi cài tóc, bàn tay mang bao tay voan mỏng nâng tà áo cưới đến gócyên tĩnh quay người lại, ngũ quan sắc sảothanh tú rạng rỡ, đồ trang sức trang nhã tinh tế, nhưng thể che giấu được nét mặt lạnhlùng hững hờ.

      nhìn mặc áo phụ dâu thở hổnhển ở sau lưng mình dặn dò: “Tiêu Tiêu, em giúp đám người A Lễ tiếp đãi khách ở đằngtrước , chị ở đây với thợ trang điểm là được rồi . ”

      “Chị Tử Kỳ, mới vừa rồi những lời đó chính chịcũng nghe được, chị xác định bây giờ vẫn còn muốn gả cho tổng giám đốc sao? ”
      "Hôn lễ lập tức bắt đầu, hôm nay có mặt ởđây đều là những nhân vật nổi tiếng tai to mặtlớn, Tiêu Tiêu, em nên hiểu , là người thừa kếduy nhất của nhà Cận, chị thể để cho bất kỳ sai lầm nào xuất ."

      Tiêu Tiêu nghe Cận Tử Kỳ , giọng điệu vô cùng bình tĩnh êm ả, giống như là đến việcthực hạng mục công vụ mà thể trốn tránh. Cận Tử Kỳ nhìn về phía hội trườnghôn lễ cách đó xa nông trường, chút cảm giác gì là thấp thỏm khimình làm dâu.

      "Chị Tử Kỳ, nếu như em cho chị biết Kiều Niệm Chiêu quyết định nhảy máng vào Phong Kỳchị vẫn kiên trì nguyện ý như vậy sao?"

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng ở nơi đó, hướng vềphía Tiêu Tiêu mặt mũi lo lắng nhàngmỉm cười, gật đầu cái,“Chị kiên trì cho đến khi hôn lễ kết thúc, chị nhận thấy Phong Kỳ thích hợp kích thích tiềm chất ưu tú của nghệ sĩ, chị cũng luôn tin rằng, chỉ có thiênkim Cận gia mới xứng đứng bên cạnh người thừa kế Tống gia."

      "Nhưng chị bị tổn thương, chị Tử Kỳ..."

      “Tiêu tiểu thư ra ở chỗ này, hội trườnghôn lễ có chút vấn đề, hy vọng có thể giúp chúng tôi ra phía trước xem thử chút?"

      Tiêu Tiêu còn chưa xong lời bị cắtngang, vừa quay đầu lại thấy nhân viên công ty tổ chức hôn lễ đầu đầy mồ hôi vội vàng gọi , trước khi rời vẫn lo lắng mà liếc nhìn bónglưng Cận Tử Kỳ, cuối cùng trở thành tiếngthở dài bất đắc dĩ.

      Cận Tử Kỳ sau khi nghe tiếng bước chân TiêuTiêu xa mới xoay người lại, phải quan tâm đến lời của Tiêu Tiêu,nhưng mà quan tâm như vậy cũng thayđổi được điều gì, bởi vì họ Cận, là Cận Tử Kỳ, là con Cận gia.

      Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể cùng người đàn ông mà mình quý mến cầm tay nhau đến đầu bạc, chỉ riêng Cận Tử Kỳ thể, người phải gả phải nhân vật nổi tiếng trong thương giới cũng phải là ngườitrong giới chính trị quyền quý, điểm này vào năm mười tám tuổi hai ràng, cho nên hề cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi cái tên gọi "Cận Tử Kỳ" này vì nó chính làgông xiềng. Đó cũng phải là loại thỏahiệp, mà là phần trách nhiệm...

      biết Tô Hành Phong thích Kiều Niệm Chiêu, biết , nhưng cũng từ năm mười tám tuổi trở về sau học được cách giả vờ ngây ngốc, đây là chuyện bắt buộc để tự bảo vệ bản thân mình, nghĩ, hôn nhân của cần tình chỉ cần tận tâm tận lực và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác hai điểm này đối với Tô Hành Phong mà cũng là thứgì đó khó khăn nhất dành cho Cận Tử Kỳ .

      Nếu như thực Tô Hành Phong ở sau lưng mà phản bội hôn nhân của mình, có lẽ ngay cả chính cũng với vỏ ngoài danh môn thục viện như vậy, mình làm ra chuyệngì ……

      Cho dù những chuyện trước kia của Tô HànhPhong và Kiều Niệm Chiêu bây giờ phơi bày ra ánh sáng, hôn lễ cũng vẫn phải cử hành, ai lo lắng đào hôn, cho dù là mất tích thìtất cả mọi người cũng cho rằng đó chỉ là tạm thời, cuối cùng nhất định đứng ở bên cạnhchú rể.

      đường chậm rãi trở về, suy nghĩchuyện có thể phát sinh, dưới chân cẩn thận đạp lên khối đá nhô ra, cả người lảo đảo nghiêng về phía trước, làn váy quá dài bị giẫm lên, mắt thấy mình sắp phải ngã xuống.

      Sai lầm như vậy ở người đối với bất cứ việc gì luôn theo đuổi thận trọng như Cận Tử Kỳmà , quá mức kì lạ, còn kịp tìm được cái điểm tựa nào để chống đỡ ngăn cho mình bị ngã xuống, chỉ nghe thấy âmthanh giày cao gót bị gãy, sau đó luống cuống mà ngã vào lồng ngực nóng bỏng, bất thình lình, nhưng khiến cho tim đập loạn dầndần bình phục lại.

      Giây phút đó trong đầu chỉ còn dư lại từ:"nóng bỏng", sai, chính là nóng bỏng, loại nóng bỏng này nhiệt độ như muốn thiêu cháytrái tim , da thịt lộ ra trong khí cảmnhận được rất nhiệt độ cơ thể của đốiphương.

      Mười ngón tay vẫn còn gắt gao chụp lấy mộtcánh tay, theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn thấy người đàn ông cơ thể rắn chắc khỏe mạnhcó làn da màu lúa mì. Bàn tay mang bao tay bấu víu buông xuống, nhiệt độ phát ra càngtrở nên nóng bỏng. thậm chí ngửi được trênngười cỗ mùi mồ hôi nhàn nhạt, khôngkhó ngửi, ngược lại, khiến cho tâm tư rơi vàohỗn loạn mà trước nay chưa từng có.

      Trong hai mươi bốn năm qua đây phải là lần thứ nhất Cận Tử Kỳ cùng đàn ông ở gầnnhư vậy, nhưng lại là lần đầu tiên nhận ra được giữa đàn ông bề ngoài cứng rắn cùng phụ nữ mềm mại có chênh lệch kì lạ. Nhưng bản tính vốn lạnh nhạt làm cho nhanh chóng chedấu cảm xúc để lại dấu vết mà gạt cánh tay của người đàn ông ra, hơn nữa nângváy lên tiếp tục đến đường phía trước mặt.

      “ Giầy của ……”

      Giọng người đàn ông trầm thấp hơi khànkhàn xuyên thấu trong khí giữa buổichiều yên tĩnh, Cận Tử Kỳ như bị đầu độc nên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông giúp đỡ vừa rồi, , chính xác mà , đó là người nông dân .

      đầu đội chiếc nón rơm, mặc cái áo may ô màu xám có vài chỗ rách thêu chữ Công,quần dài màu đen tuỳ ý mà cuốn lên, nếp gấplúc lên lúc xuống hề có quy luật. Khi CậnTử Kỳ nhìn sang đồng thời cũng vừa vặnhíp mắt nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, Cận TửKỳ vẻ mặt yên tĩnh dấu vết chậm rãichuyển động tại khóe môi nở đoá tươi cườiđiềm đạm.

      Mỉm cười mang tính hình thức, tao nhã mà hữnghờ, nhìn đến người nông dân bộ dạng lôi thôi nhưng trông chất phác mộc mạc hơi hơi gật đầu: "Cám ơn."

      Đơn giản vì vừa rồi dìu đỡ nên cảm ơn,sau đó chân giẫm lên giày cao gót bị hư mà xoayngười tiếp tục .

      trước giờ kỳ thị cuộc sống của những người dân lao động ở xã hội tầng thấp nhất, nhưng chưa từng đối với họ có đồng tình ôn nhu. Mà Cận Tử Kỳ đối với người nông dân này ấn tượng sâu sắc nhất chính là mặt đầyrâu ria thêm mái đầu đen hỗn độn, nhưng ánh mắt vô cùng trong trẻo sạch .

      Rất khó để cho người khác tin được, ngườinông dân quanh năm làm việc nhà nông phơi mình dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời để kiếm sống, nhưng còn có thể có được ánh mắtsạch trong suốt như thế, nếu so sánh với người đó, ánh mắt của sợ rằng sớm trở nên tê liệt chết lặng mà vẩn đục.

      Cận Tử Kỳ hé miệng cười cười đưa lên độcong , ngước đầu nhìn phía chân trời xanh thẳm, qua hôm nay Cận Tử Kỳ có phải hay hoàn thành tất cả kỳ vọng của gia tộc Cận gia, đây là thành tựu của người thừa kếxuất sắc?




      Lời của tác giả: Được rồi, nam trúc của nhà ta ra sân có điểm quá thô kệch, yên tâm , thayđổi đẹp trai, thuộc loại soái ca có hình tượng lôithôi, hahahaaa! Về phần có độc giả hỏi, nữ chủ thế nào quen biết công tử Tống gia, cái này …… nhà giàu thường có bí sử, các bạnmuốn biết, sau này xem tiếp hiểu.
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      003. Cần Qua.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Hành khúc đám cưới vang lên khắp bầu trờinông trường, hội trường hôn lễ lộng lẫy xa hoađã có rất nhiều khách đến và ăn uống linhđình, chuyện trò vui vẻ, tiếng vỗ tay chúc mừngrộn ràng nhốn nháo, tất cả đều bị vùi lấp ở trongtiếng nhạc lễ vui tươi.

      Cận Tử Kỳ cầm bó hoa cưới dải thảm đỏ, đầu phủ lớp khăn voan mỏng trắng tinh,khuôn mặt thanh nhã yên tĩnh, cùng áo cướitrắng nõn tuyệt đẹp, tạo ra vẻ đẹp mông lung.

      Tô Hành Phong mặc lễ phục màu đen đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, vẻ mặt có chútngẩn ngơ, nhưng khi nhìn thấy toàn thân Cận TửKỳ mặc áo dâu ánh mắt lại đặc biệt trở nên dịu dàng, tựa hồ xuyên thấu qua Cận TửKỳ là nhìn thấy người khác .

      Mãi đến khi Cận Tử Kỳ đến bên cạnh, Tô Hành Phong mới giật mình lấy lại tinh thần, thấy được mặt dâu trong phút chốc sắc màucon ngươi của thu lại thâm tình, bình tĩnhđến xa lạ, hời hợt kéo kéo khóe miệng, lần đầu tiên cầm tay của Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấu ta hồn vía lên mây,nhưng vẫn mở miệng gì, dưới mạng che mặt lông mi hơi rũ xuống, khi dắt tay đối diện với người dẫn chương trình, lẳnglặng nhắm mắt để điều chỉnh lại tâm tình tronglòng lay động.

      vẫn nhớ tối hôm qua khi về đến nhà, mẹcủa là Tô Ngưng Tuyết : "Việc khai phá đất ở thành đông do Tống thị và Cận thị hợp tác chính thức được bàn bạc trong cuộc họp kế hoạch hàng năm của hai tập đoàn vào ngày mai."

      hướng về phía người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp và lão luyện kia mà nhàng gật đầu: "Hôn lễ được cử hành như cũ.”

      Quanh quẩn bên tai lời của người chủ trì hônlễ điều khiển chương trình: “Chú rể, tiên sinh Tô Hành Phong, có bằng lòng haykhông cưới tiểu thư Cận Tử Kỳ làm vợ hợppháp của mình, ở trước mặt mọi người lập lờithề: cho dù giàu sang hay nghèo khó ……”

      Xung quanh rất nhiều phóng viên được mời tham dự lễ cưới nhao nhao tranh giànhchụp ảnh dâu chú rể, ánh sáng đèn flash loang loáng chớp tắt liên tục mặt cả hai.

      "Bây giờ xin mời chú rể và dâu trao nhẫn chonhau!"

      Tô Hành Phong đứng thẳng thất thần lâukhông hề phản ứng, Cận Tử Kỳ trầm tĩnh mở to mắt, liếc nhìn dưới hội trường mọi ngườiđang xì xào bàn tán, hơi hơi nghiêng người cầmlấy nhẫn cưới sau đó đeo vào tay Tô Hành Phong trước.

      "Tiên sinh Tô Hành Phong, sẵn lòng vì tiểuthư Cận Tử Kỳ mà đeo chiếc nhẫn này ?"

      Cận Tử Kỳ đứng ở nơi ấy, gió ngày hè ấm ápthổi lướt qua nhàng, mạng che mặt đầucô khẽ lay động, như như khóe môi hơi vểnh lên, độ cong thích hợp, nụ cườidịu dàng xinh đẹp, thấy có chút gì là lúngtúng xấu hổ.

      Nghe giọng trong trẻo của Cận Tử Kỳ, Tô Hành Phong mới kéo suy nghĩ trở về. ngắmnhìn chiếc nhẫn cưới lạnh như băng, cười cười yếu ớt, đeo chiếc nhẫn này, phải trở thành chồng của người khác, như vậy đốimặt thế nào với người phụ nữ mến. Nếulà Chiêu nhi mặc chiếc áo cưới này vào khôngbiết bộ dáng xinh đẹp như ra sao nữa……

      Đột nhiên xông vào bầu khí du dương êm ái là thanh chói tai của thuỷ tinh vỡ vụn. Chiếc nhẫn trong tay Tô Hành Phong khẽ run, chưa kịp đeo vào ngón áp út của Cận Tử Kỳ đãrơi mặt đất, lăn vài vòng phát ra thanhlanh lảnh.

      “ Đối với …… xin lỗi ……tôi …… khôngphải là …… cố ý ……”

      Tiếng xin lỗi luống cuống hơi lộ vẻ khó xử vanglên giữa các khách tham dự. Vốn cúi người tìmkiếm chiếc nhẫn cưới, cơ thể Tô Hành Phong bỗng cứng đờ, giống như chiếc khăn voan trênđầu lay lay trước gió, mặt hồ trong lòng Cận Tử Kỳ cũng nổi lên trận sóng lăn tăn, cônhận ra giọng này, hơn nữa rất phối hợp mà quay đầu lại nhìn, tựa như những người khách tham dự trong hội trường này, mắt trông thấymột màn diễn khổ đầy chế giễu.

      Mảnh vỡ thủy tinh và rượu đỏ rơi vãi đầy đất, bóng người nhắn mềm mại hơi ngồixổm bên chân các khách mời bối rối lauchùi vết bẩn váy, kính râm cực lớn và mái tóc đen che hơn phân nửa gương mặt ấy, nhưng đôi môi hồng khẽ run với giọng gượng gạo cho thấy vô cùng khẩn trương và chậtvật.

      Nhân viên phục vụ được huấn luyện chuyên nghiệp ở gần đấy rất nhanh đến xử lý, các khách mời cũng thu hồi lại chú ý quan tâm nữa, nhưng biết ai đó bỗng nhiên hôto tiếng "Kiều Niệm Chiêu", rối loạn vốn nho ngay tức khắc trở nên vô cùng hỗn độn!

      Kiều Niệm Chiêu được nhà họ Cận của Cận Tử Kỳ nhận nuôi vào năm mười tám tuổi, nhưngtuyệt đối công khai với bên ngoài từnglà con nuôi của họ, cứ như vậy, đột ngộtxuất ở trong hôn lễ của thiên kim Cận gia trong khi và Tô Hành Phong có tai tiếngtình ái, việc này đủ để cho tiệc cưới trở nên nhấp nhô phập phồng ……

      Nháy mắt tất cả các camera trong hôn lễ đều thay đổi góc độ nhắm ngay bóng hình xinh đẹp ngồi xổm bãi cỏ, hội trường vang lênmột chuỗi thanh thút thít, tiếng răng rắc răngrắc cũng liên tiếp ngừng, Kiều NiệmChiêu sau khi phát mình có khả năng trởthành tiêu điểm của hôn lễ, lập tức cố gắng đứng dậy rời , lại bị phóng viên đuổi tới vây quanhche kín lối nửa bước cũng khó mà được.

      "Kiều tiểu thư, có thể giải thích vì sao côxuất ở chỗ này ? Theo chúng tôi được biết, cho dù là Tống thị hay Cận thị cũng mời nghệ sĩ trong giới giải trí tham dự hônlễ, mặc dù tại mang danh nghĩa hoa đán của Phong Kỳ cũng cần có mặt chúcmừng."

      "Kiều tiểu thư, tới tham dự hôn lễ là muốnđánh trận cuối cùng, muốn xoay chuyểntâm của người thừa kế nhà họ Tống sao? Nhữngnăm gần đây giới giải trí đều thịnh hành việc nữ minh tinh gả vào nhà quyền thế để trở thành phunhân giàu sang, cũng có ý định này phảikhông?"

      Các vấn đề chói tai khó chịu lần lượt đặt ra,toàn bộ hội trường hôn lễ cũng tràn ngập tiếngchen lấn của phóng viên đặt câu hỏi, bầukhông khí tươi vui ban đầu sớm bị đảo loạn,trong những khách mời tham dự có người nhìn Kiều Niệm Chiêu bối rối mà khinh bỉ, có người sớm đồng tình với Cận Tử Kỳ mà thở dài nhưng vẫn lên tiếng, cũng có người biếtđiều nên lựa chọn im lặng.

      Về phần người lớn của hai nhà Tống Cận sắcmặt sớm sa sầm, nhưng có người nào lúc này đứng ra, chỉ mím môi yên lặng theo dõidiễn biến, riêng người đứng đầu nhà họ Cận làCận Chiêu Đông nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị phóng viên làm khó dễ, mặt nháy mắt trở nên trắng xanh, nhưng phần lo lắng này rấtnhanh bị áp chế xuống khi khóe mắt ông liếcđến Tô Ngưng Tuyết bên cạnh.

      “Kiều tiểu thư, với hai chữ ‘tiểu tam’ này, có ý kiến gì ? xuất ở trong hôn lễ,nếu như cuối cùng người thừa kế Tống gia lựachọn phải là , tình cảnh của có thểtrở nên nước sôi lửa bỏng hay ? ”

      “Nếu so sánh tướng mạo và gia thế với ngườisinh ra giữa rồng phượng như tiểu thư nhà họ Cận, Kiều tiểu thư cảm thấy mình có phần thắng sao?”

      Kiều Niệm Chiêu dùng đôi tay mảnh khảnh ngăn cản ống kính, kính râm sống mũi chẳng biết trong lúc nào xô đẩy mà rơi xuống,mái tóc dài hơi xốc xếch hé ra khuôn mặt nhỏnhắn tiều tuỵ trắng bệch, đối mặt với đám phóngviên được voi đòi tiên ép hỏi, chỉ ngẩng đầu lên vội vã mỉm cười, mặc dù yếu ớt nhưng đặcbiệt chịu khuất phục.

      “Tôi biết các ở đây cái gì, tôi chưa từng nghĩ muốn trở thành người có quan hệ với nhà họ Tống, tôi vĩnh viễn vìtiền mà kết hôn, nếu như tôi xuất để cho mọi người có chỗ hiểu lầm, tôi đây lập tức rờiđi, mang đến rắc rối cho mọi người, thành xin lỗi ……”

      Cận Tử Kỳ đứng bên cạnh Tô Hành Phong, nhìn Kiều Niệm Chiêu chật vật bị phóng viên xô đẩy, nghe Kiều Niệm Chiêu quật cường mà giải thích, nhưng chút động lòng. Nếu cùng so sánh, tâm tình Tô Hành Phong ràng xuất dao động vẫn luôn bình tĩnh.

      làm rất tốt, từ tiếp nhận giáo dụcdành cho người thừa kế giúp có thể nắm trong tay toàn cục, thậm chí vào giờ phút này, đối mặt với người được xác nhận là tình nhân của chồng mình cũng có thể ung dung bình tĩnh như vậy, ngay cả bản thân cũng kinh ngạc, tại sao có thể làm giỏi như vậy?

      "Ở trong tình được mới là tiểu tam, Kiều tiểu thư có ý muốn cho chúng tôi biết, người thừa kế Tống gia cưới thiên kim Cận gia bất quá là buôn bán lợi ích, chỉ cần ngườianh ta , cho dù làm tình nhân cũngkhông sao phải ?"

      "Buôn bán lợi ích" bốn chữ này hoàn toàn chuẩn xác trình bày chân lý cuộc hôn nhân này.

      Cận Tử Kỳ ngẩng mặt lên, trong nháy mắt ống kính lóe sáng khiến cho ánh mắt dưới mạng che mặt hơi chớp chớp, cũng lập tức khuôn mặt xinh đẹp và bình yên của như thấm đầy loại ý vị nên thơ, lạnh nhạt chần chờhướng đến phía ống kính.

      nhìn qua chẳng hề miễn cưỡng, khóe miệngkia vẫn thản nhiên nở nụ cười, bất luận kẻ nào cũng thể đoán được nội tâm thực của . Bởi vì hạnh phúc vốn có thể giả vờ, mà đúng lúc là nhân tài kiệt xuất trong việc giả vờ.

      Cảnh tượng hôn lễ ồn ào náo động chợtvang lên tiếng đồ sứ va chạm rồi vỡ nát nghethật chói tai. Đám phóng viên vốn chen chúc thành đoàn "xôn xao" bỗng nhiênnghe tiếng "choang..." liền biến thành đàđiểu mà tản ra, chân cũng trở nên lảo đảo luống cuống, đống hỗn độn rơi từ khay nằm bừa bãi đầy đất, còn có bóng người ngã nhào đất.

      Kiều Niệm Chiêu còn chút nào hình tượng ngã sấp xuống bãi cỏ, váy trắng trênngười loang lổ vết bẩn, đôi tay vừa vặn chạm vào những mảnh sứ vỡ vụn, lập tức từ lòng bàntay trắng nõn máu tươi đỏ bừng tràn ra, như đóahoa mới nở nằm bãi cỏ non xanh biếc, nhìndáng người con xinh đẹp nằm đất như vậy khỏi khiến người khác đau lòng.

      Xung quanh trở nên yên tĩnh, ai chủ độngđi qua đỡ Kiều Niệm Chiêu, đều chỉ ngồi nhìn từtrên cao, mắt lạnh thờ ơ nhìn xuống thân thể xinh đẹp của nằm mặt đất lạnh như băngđang đau đớn co rút. Thế nhưng Kiều Niệm Chiêu cũng mở miệng hướng đến người nào cầu cứu, cắn chặt răng, dùng hai tay dínhđầy máu tươi run rẩy chống lên mặt đất, khókhăn chậm rãi đứng dậy.

      “ Kiều tiểu thư, đây là khổ nhục kế của sao? Là diễn viên xuất sắc, diễn xuất tinh vi như vậy cảm thấy lấy được đồng tình của người lớn nhà họ Tống sao ? ”

      “ Kiều tiểu thư ……”

      Hai tay Tô Hành Phong xuôi bên người hung hăng nắm thành quyền, nhìn Kiều Niệm Chiêu bị mọi người từng bước áp sát hai mắtnhư muốn rỉ máu, thấy được khóe mắt côtinh tế nhẫn, hề ngưng kết ướt át, này thân thế long đong nhưng lại quật cườngkhông dễ dàng rơi lệ, cũng từng nghĩ để cứ như vậy cười cười tiếp.

      Nhưng bây giờ, lại vì mà chịu đựng bịxem thường sỉ nhục.

      nhớ đến khoảng thời gian những năm thángkhi lo gây dựng nghiệp hết sức mỏi mệtcô vẫn lặng lẽ chờ đợi, nhớ tới thời khắc hai người tình nồng đầy hứa hẹn, nhớ tới tối hôm qua lúc tiễn mà miễn cưỡng cười vui chúc phúc.......

      "Đừng qua..."

      Cận Tử Kỳ cất tiếng dịu dàng, ngước mắt nhìn bên gương mặt góc cạnh nét của Tô Hành Phong, mạng che mặt voan mỏnglàm mờ tầm mắt , giống như thỉnh cầu , thực thỉnh cầu .

      Tô Hành Phong có chút kinh ngạc quay đầunhìn , thể xác định được ý đồ củaCận Tử Kỳ, người phụ nữ mạnh mẽ độc lập này đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng giọng điệu khẩn cầu này làm nhiễu loạn suy nghĩ của , hai chân thực dừng lại, có như thế trong phút chốc, quên bản thân mình đangmuốn bảo vệ người con khác.

      đến gần bên cạnh , lẳng lặng đứng ởtrước mặt , cách khoảng cách cũngkhông xa, vươn tay có thể đụng, nhưng cũng gần, nếu như đưa cánh tay ra, côkhông cách nào chạm được.

      Nhưng bắt gặp được độ cong nhàn nhạt ở khoé môi , tâm tư hỗn loạn mớidần dần tìm về lý trí, rồi khỏi tự giễu bảnthân mình, Cận Tử Kỳ tự tin như thế làm sao cókhả năng chịu thua, chẳng qua chỉ hi vọnghắn tiếp tục hoàn thành cái nghi thức này mà thôi.

      chỉ cách bước, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới , nhưng mà, biếtchính mình do dự, nghĩ, diễn trò, Cận Tử Kỳ nhất định diễn trò .

      Gió ấm áp thổi lướt qua mạng che mặt củacô, lộ ra cái trán xinh đẹp yên tĩnh, nơi mi tâmkhẽ nhíu đọng lại chút băn khoăn mà cócách nào mở miệng, đôi mắt trong sáng như ánhtrăng ngước nhìn khuôn mặt biểu lộ tràn đầy rối rắm, khẽ nhếch khóe môi, hình như có muôn ngàn lời lại chọn cách trầm mặc.

      chẳng qua nhìn , tựa như cúi đầu nhíu mày nhìn , có bức bách, có tranh cãi ồn ào, chỉ là thỉnh cầu đừng qua đó, đừng ở ngay trước mặt của mọi người đến bên cạnh người phụ nữ khác.

      “Tử Kỳ, em cần nữa diễn,” ánh mắt Tô Hành Phong nhìn chăm chú, cuối cùng vẫnphải lựa chọn nhấc chân :“ Chiêu nhi ấy giống em, ấy quá đơn thuần, ấy cầnanh, cho nên dừng lại Tử Kỳ . ”

      Tiếng của rất thấp, nhàng bay vào trong tai , Cận Tử Kỳ chợt giật mình kinhngạc, nhưng ngay lập tức độ cong của nụ cườibên khóe miệng càng sâu hơn, “Nhưng em muốn qua đó.” thản nhiên mởmiệng.

      Dù cho là cầu xin toàn thân cũng vẫn phảiđứng thẳng, thể để người khác đối với Cận Tử Kỳ này người bao giờ chịu thua kém bất cứ ai mà sinh ra tiathương hại. Tô Hành Phong nhìn chăm chú thấy mặt lên ý cười nhàn nhạt chau mày lại, buồn bực trong lòng vì thế mà trỗidậy.

      " thôi muốn diễn nữa, khôngthể nào để cho Chiêu nhi gặp tổn thương nhưvậy, cho nên …… xin lỗi, Tử Kỳ ……” Tô Hành Phong giọng trầm trầm thấp.

      chút do dự dứt khoát cất bước rời , cũng quay đầu lại chỉ nhanh đến chỗ Kiều Niệm Chiêu bị phóng viên buôngra những lời công kích, vĩnh viễn khôngnhìn thấy, khi lướt qua Cận Tử Kỳ, tay hơi hơi nâng lên định kéo tay lại, thế nhưng, nhanh như gió lướt qua dấu vết, nămngón tay chậm rãi khép lại, cái gì cũng bắt lấy……
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển☆ Lòng Tự Nguyện
      004. Giải Trừ Hôn Ước

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ im lặng đứng trước đài của người điều khiển chương trình, ánh mắt dưới mạng chemặt dừng lại trong đám người hỗn loạn ầmỹ, nhìn thấy Tô Hành Phong đẩy phóng viên ra rồi ôm Kiều Niệm Chiêu lảo đảo sắp ngã, nhìn cởi lễ phục chú rể trước đó bỏ ra số tiền lớn may theo cầu mà khoác lên trênngười của phụ nữ khác, nhìn bảo vệngười phụ nữ đó trong ngực như giữ gìn vật báu.

      Bó hoa cưới trong tay vẫn duy trì vẻ đẹp độnglòng người, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, là chiếc nhẫn cưới Tô Hành Phong làmrơi xuống đất, vẫn lặng im nằm bãi cỏ, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo có chút độ ấm nào.

      Sau đó bỗng phát chính mình cũng bắtđầu cảm thấy khổ sở, mà còn nhanh chóng từmột góc ở sâu đáy lòng lan ra đến những chỗtrống ở trong lòng, cách nào ngăn cản được khó chịu, cách nào thuyết phụcbản thân chấp nhận chật vật.

      Lúc này dời tầm mắt chỗ khác nhìn đến Tô Hành Phong nữa, tôn trọng cùng tin tưởng trong suốt những năm qua, bây giờ cũngkhông còn quan trọng, tình bạn chân thành thời thơ ấu khi đối mặt với tình dĩ nhiên dễdàng bị tổn thương.

      cho là mình làm đủ tốt, nghĩ rằng cônhất định là người thích hợp nhất với Tô HànhPhong, trong những năm qua tưởng rằng TôHành Phong là sợi rơm bắt được trong lúc bất lực.

      Thế nhưng, hoá ra đây chỉ là riêng bản thân nghĩ vậy.

      Sáu năm trước Cận Tử Kỳ mất niềm tin vào tìnhyêu, ngờ sáu năm sau Cận Tử Kỳ còn phải trải qua lần nữa, chỉ là lần này bạibởi tình của người khác, tình vĩ đại.

      Cận Tử Kỳ cảm thấy nếu như lúc này mới lựachọn rơi nước mắt vậy mất thể diện, nên hơi cười cười, dù cho có mạng che như đámsương mờ phủ trước mặt, nhưng vẫn chọn cách mỉm cười.

      Đảo mắt thấy được mẹ của Tô Ngưng Tuyết, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ ngồi nghiêm ở chỗ đó, cha của bắt đầu đứng ngồi yên, tầm mắt của ông hướng đến vị trí của ,nhưng nhanh chóng lướt qua bóng dáng của rồi dừng lại bóng dáng khác.

      "Kiều Niệm Chiêu đối với tôi mà phảilà tiểu tam, ấy là người phụ nữ tôi mongmuốn bảo vệ cả đời, cho nên, các người nêndừng lại việc làm tổn thương chút kiêng nể như vậy, tôi đem những lời và việc làm của các người giữ lại mà truy cứu trách nhiệmtrước pháp luật."

      Trong tầm mắt của muôn người, Cận Tử Kỳ thấy mười ngón tay Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đan chặt nhau, người đàn ông cao lớn lãng bảo vệ người con nhắn ngây thơ, nghe được Tô Hành Phong lànhlùng cảnh cáo, nhận ra Tô Hành Phong đau lòng và phẫn nộ.

      “Tô tổng, theo như , người là Kiều tiểu thư, vậy Cận tiểu thư đây, ở trướcmặt ấy ra như vậy, có phải quyết định hủy bỏ lễ cưới này hay ? ”

      Tô Hành Phong nghe thấy phóng viên chất vấn, nhìn về phía Cận Tử Kỳ bị bỏ lại ở phía xa, động tác của từ khi rời khônghề thay đổi, vẫn cuối thấp đầu cầm bó hoa cướinhư đợi người trong lòng chạy về phía .

      Đầu lông mày của Tô Hành Phong nhíu chặt, muốn gì đó, nhưng Kiều Niệm Chiêuđang trong ngực hai chân bỗng mềm nhũn, cả người chao đảo ngã xuống bất tỉnh, khắp thân thể đầy vết máu làm cho hít thở thông. Quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ vẫn trầm mặc , hai tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng tàn nhẫn quyết tâm ôm lấyKiều Niệm Chiêu mất ý thức rồi xoayngười rời .

      Hội trường hôn lễ mảnh xôn xao, khách mời nhao nhao đứng dậy, máy ảnh trong tay các phóng viên phát ra tiếng chụp hình càng lúccàng vang lên tới tấp, hỗn loạn ồn ào náo độngnhư bức tường vô hình ngăn cách Cận TửKỳ ra bên ngoài.

      im lặng đứng tại chỗ mình chịu thử thách, muốn biết ranh giới cuối cùng bảnthân mình phải chịu đựng rốt cuộc ở mức độnào. Tô Hành Phong dứt khoát rời , bóng lưngvẫn còn lưu lại võng mạc của , đem tất cả khó khăn và xấu hổ đều vứt lại cho .

      Cận Tử Kỳ ngẩng mặt lên, khẽ nheo mắt sau đó nhắm lại, nghe được gió từ những đoá hoa phượng lướt ngang qua, phía sau lưng là ngườiđiều khiển nghi thức của buổi lễ vẫn ở đài, cơn gió cuối hè thổi tung những trang Thánhkinh mỏng phát ra thanh soàn soạt, dường như nghe thấy giọng của mẹ :"Tống lão, xem ra dự án hợp tác khai phá đất đai phía đôngthành phố chúng ta cần bàn bạc thảo luận lại....,"

      "Tiểu thư Cận Tử Kỳ..."

      Khi mở mắt ra lần nữa, mới phát hiệntrước mặt mình xuất nhiều micro.

      "Đối với việc Tô tổng giám đốc ở trong hôn lễlựa chọn Kiều Niệm Chiêu, về vấn đề này cóý kiến thế nào? Với tư cách cháu ngoại dâu được người nhà họ Tống thế gia vọng tộc lâu đờichỉ định, hôm nay hành vi của Tô tổng có làm cho mất hết mặt mũi hay ?"

      "Bên ngoài nghe đồn Kiều Niệm Chiêu làmtình nhân của Tô tổng được mấy năm, đây làthật sao?"

      "Có người cùng Tô tổng kết hôn bất quálà dòng họ kết hợp lại mưu cầu lợi ích, có thểgiải thích chi tiết chút ? Nếu như lờinói đó là , cảm thấy ngày mai giá cổphiếu của Tống thị và Cận thị có nhanh chóng bị rớt xuống ?"

      “……”

      Cận Tử Kỳ nhận lấy micro, rất bình tĩnh, côdường như ngại việc bị nhiều người cùng chứng kiến hôm nay bị tổn thương như vậy, hiểu bản thân mình muốn cái gì, nhưng xác định nên những điều mình suynghĩ hay những gì trưởng bối hai gia đình ngồi ở bên trong các khách mời muốn nghe.

      Những năm qua dòng họ Cận có thói quen giaophó cho tất cả mọi thứ ……

      "Tiểu Kỳ, ta tôn trọng lựa chọn của cháu, chỉ cần cháu ngại hành động hôm nay củaHành Phong, cháu vẫn là con dâu danh chánhngôn thuận của nhà họ Tống!"

      Trưởng bối Tống gia Tống Chi Nhậm đột nhiênđứng lên, cả người ông đường trang, tóc hoa râm đồng nhan, người hơn bảy mươi nhưng tinhthần vẫn phấn chấn, ông cười tủm tỉm hướng Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt quét qua đám phóng viên, giọng điệu đầy khí phách.

      Người nắm quyền Tống gia vĩnh viễn khôngchấp nhận nữ diễn viên dùng sắc đẹp đểđược gả vào nhà họ Tống, dù hôm nay dâu phải là Cận Tử Kỳ, ông cũng đứng ra giữ gìn, chỉ vì dâu tuyệt đối thể là Kiều Niệm Chiêu.

      Cận Tử Kỳ vén mạng che mặt lên đầu, khóemôi vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, cười phong tình, cười châm biếm, chỉ là mộtđộng tác tràn ra giống như thủy triều, thủy triều dưới ánh trăng, rồi màu đen bắt đầu khởi động, chậm rãi ngấm ra, mãi đến khi thấm hết cảkhuôn mặt , dày đặc, dường như sinh mệnh sinh ra là phải đau buồn.

      “ Tôi muốn giải trừ hôn ước . ”

      Chỉ trong giây micro đem giọng lạnhnhạt của phủ khắp toàn bộ bầu trời ở nông trường, từng người từng người kinh ngạc ghé mắt nhìn sang, ánh đèn flash loang loángtrên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Cận TửKỳ, quyết định của lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đây phải là lời nên từmột người thừa kế của dòng họ, Cận Tử Kỳ nên nắm câu trả lời mà Tống Chi Nhậm muốn!

      "Tiểu Kỳ, cháu suy nghĩ kỹ chưa? Đây là lời lòng của cháu sao?"

      Cận Tử Kỳ hướng Tống Chi Nhậm gật đầu, ý cười khoé môi chưa từng tiêu tán, nhìn thấy mẹ mình hận chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn mình cái sau đó phất tay áo rời , thấy cha mình như trút được gánh nặng mà thở phào nhõm.

      “Hành Phong hôm nay có thể làm ra chuyệnnhư vậy, khó dám bảo đảm sau khi cưới tái phạm, Tống lão, Cận Tử Kỳ trừ bỏ cáihọ Cận này, cũng chỉ là người phụ nữ……”
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :