1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn nhân trọng sinh cao một trượng - Không Có Mắt ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Hôn nhân trọng sinh cao trượng

      Tác giả: Có Mắt

      Editor: Á bì

      Converter: Ami Ngọc Quỳnh

      Lịch post: 3 chương/tuần ( cụ thể ngày)​

      Nội dung: Trùng sinh, Quân lữ, Tình và Hôn nhân

      Nhân vật chính: Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành

      Nhân vật phụ: Bành Lâm, Dung Huỷ San, Đỗ Tư Tuấn, Khưu Nhĩ

      Những nhân vật khác: Đồng Hàn Duệ, Dung Thi, Đồng Phi Phi​

      Giới thiệu:


      Bản thường: Kiếp trước của Trình Cốc Tâm gặp phải chuyện rất cẩu huyết, kiếp trước? Tạm thời cứ xem như là kiếp trước . Cảm giác bị xe cán qua còn chưa cảm nhận triệt để, liền nếm phải mùi vị phổi tràn đầy nước, đoán rằng chẳng ai có cơ hội được trải qua cái chết như đâu. Vất vả chết rồi sống lại, người ta liền với kết hôn ! Vì thế khi còn chưa tìm hiểu cặn kẻ thân phận mới, bị đẩy đến đám cưới rồi.

      Bản xấu: Trình Cốc Tâm leo lên người của Đồng Hàn Thành, "Cho dù là thượng tá, địa vị của em vẫn cao hơn !"

      Đồng Hàn Thành kéo Trình Cốc Tâm ngồi người mình tới trước mặt, "Khi chúng ta ở giường, quan tâm chuyện địa vị của em cao hơn ."

      Bản cãi lộn:

      "Đám cưới của quân nhân là như vậy, ở giường cần phải về kỷ luật quân đội với !"

      "Mẹ nó! Đồng Hàn Thành, có ngon đừng có kỷ luật ở giường với em!!"
      saoxoay, Hale205, 1399 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 1:

      Editor: Á bì

      "Tiểu tinh, em mềm mại." Đỗ Tư Tuấn giơ tay lên ngắt lấy ngực của Dung Thi cái.

      "Đáng ghét, so với chị họ của em em mềm mại hơn sao?" Lời hồn dỗi bật ra từ đôi môi đỏ thắm của Dung Thi.

      "Này còn phải so sao, chị họ em làm sao lão luyện như em, muốn ăn em bây giờ." cắn lên đôi môi đỏ mọng của ta cái.

      "Ưm... hư hỏng, phải là chơi ngán chị em rồi đấy chứ?" Dung Thi đẩy người xâm lược ở miệng ta ra.

      "Cũng gần giống vậy, vài năm này còn cảm giác gì với ta nữa."

      "A, vậy sau này chắc cũng còn cảm giác gì với em nữa rồi." Nghe như thế, khuôn mặt của Dung Thi tỏ ra cứng đờ.

      "Bảo bối, em với chị em giống nhau, thích tính hoang dã của em." Đỗ Tư Tuấn lại đè lên lần nữa.

      Sau đó hai người lần lượt tiến hành những màn hôn môi điên cuồng. Có lẽ nếu nơi này phải là hành lang của hội sở, những màn mà Dung Huỷ San được thấy chỉ có nhiêu đó thôi đâu. thể tiếp tục nhìn những màn sau đó, nhưng mà muốn ra ngoài quát mắng đôi cẩu nam nữ kia, lại có can đảm.

      Hồn bay phách lạc xoay người rời khỏi nơi đó, trong đầu luôn quanh quẩn mấy lời của Đỗ Tư Tuấn, "Chị em sao có thể lão luyện như em", " rất thích tính hoang dã của em". già rồi sao? Nhưng ràng chưa tới hai mươi bốn tuổi mà, nhưng mà nếu so sánh với Dung Thi, người mới hai mươi tuổi quả già rồi. bao giờ nghĩ Dung Thi và Đỗ Tư Tuấn lại ở cùng nhau. Là Dung Thi quyến rũ? Hay là Đỗ Tư Tuấn dụ dỗ? tóm lại, mặc kệ như thế nào, bọn họ quá xấu xa.

      Tình cảm hơn hai năm, đối với Đỗ Tư Tuấn là chân hay vừa mới bắt đầu là giả dối? Nếu như giả dối ta nhẫn nhịn cũng quá cực khổ rồi. Có lẽ sau này còn có chán ghét nữa? Chuyện này bắt đầu từ khi nào. nếu chán ghét Dung Huỷ San, cần gì phải vất vả giả dối như vậy, cứ quang minh chính đại chia tay, có lẽ đối với loại giải thoát rất tốt.

      Giờ phút này Dung Huỷ San hiểu cuộc đời của cũng chẳng phải thuận buồm xuôi gió gì. Ông trời cũng chẳng phải thiên vị , hạnh phúc hơn hai mươi mấy năm, rốt cuộc cũng đến lúc nên phải trả tội rồi. Nghĩ như vậy hình như cảm thấy cảm xúc của mình trở lại bình thường, cuộc đời chỉ đơn giản như vậy, đầy những cơn sóng nhấp nhô và gập gềnh. Nhưng mà tình cảm cố gắng trong hai năm, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ. Đối với Đỗ Tư Tuấn, , nếu làm sao lại dự định kết hôn với chứ.

      Cứ đần độn ngây ngô như vậy, Dung Huỷ San biết mình ra khỏi cửa chính của hội sở, nhưng vẫn có ý dừng lại. Thế cho nên cứ tiến lên từng bước, cứ bước từng hồi cho đến khi ra ngoài đường lớn, dòng xe chạy qua chạy lại rất nhanh. Thế mà có ai xung quanh chạy ra nhắc nhở .

      Lúc hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy đèn xe chói mắt phóng về phía mình, lúc này kịp tránh. có cách nào tránh khỏi, liền bị xe đụng ngã xuống, trong nháy mắt khỏi nghĩ có phải thân thể của mình nát vụn hay .

      Dung Huỷ San biết rằng thân thể của hề nát vụn. bao lâu sau, được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cấp cứu. Tuy rằng nhìn qua thân thể vẫn hoàn chỉnh, có xuất tình trạng tay chân đứt lìa, nhưng trong thân thể bị phá huỷ rồi. Xương bị nghiền nát, nội tạng trong cơ thể bị đè ép, bác sĩ cấp cứu cho cũng chịu được mà nôn mửa.

      Dung Huỷ San muốn chết. Quả trước đây lâu bị đả kích rất lớn, nhưng như vậy có nghĩa là mất ý chí sinh tồn. Cho nên ý niệm muốn sống của vẫn rất mãnh liệt, nhưng thân thể gần như bị huỷ của thể níu giữ linh hồn. Bởi vì nóng lòng muốn cấp cứu, nên có chích thuốc tê, lúc bác sĩ động dao người , nỗi đau đớn thấu xương và kịch liệt làm cho linh hồn thể khống chế của nhảy ra ngoài.

      Nhìn thân thể thê thảm của mình như vậy, Dung Huỷ San nhắm nghiền hai mắt lại. Có lẽ muốn chết, nhưng vừa lại muốn chết, cố gắng kiềm chế linh hồn mình phiêu tán, chỉ vì muốn ở lâu thêm lúc nữa.

      Đột nhiên có lực hút mạnh mẽ hút , xuyên qua bức tường, hình như là tới phòng phẫu thuật khác. đợi ngắm nhìn xung quanh, bị hút vào thân xác xa lạ. lập tức cảm thấy như phổi tràn đầy nước, làm cho có cách nào hô hấp để sống. Chẳng lẽ hít thở được mà chết sao? Này cũng quá xui xẻo rồi đấy, chết mà còn được chết những hai lần.

      "Thành công rồi, ấy bắt đầu hô hấp rồi!" tiếng thét chói vang lên bên tai , làm cho bị ù cả tai, nhưng hô hấp cũng dần trở lại bình thường.

      Phổi chứa nước cũng chảy nữa, nhưng mà hai tay đè lên người vẫn thả, có cảm giác như nội tạng của mình gần như muốn văng ra ngoài. Khi gần chạm tới sức chịu đựng của , tay cũng ngừng lại. là tốt, có phải được sống lại , cảm thấy hô hấp và tim mình dần trở lại bình thường nên chìm vào giấc ngủ.

      Trong cơn ngủ say lại quay về hai năm trước. Khi tự nhận mình là người may mắn, ông trời sinh ra người như . Từ đến lớn có cha mẹ thương, học tập cũng thuận buồm xuôi gió. Tuy học tới năm thứ ba đại học mà vẫn chưa có mối tình nào, so với vài người ở trong phòng có nhiều kinh nghiệm phong phú về tình , thế giới tình cảm của quả rất trống rỗng. Nhưng mà tuyệt đối lo lắng về vấn đề đó. ra từ trung học cho tới bây giờ, có thiếu bạn học nam theo đuổi và bày tỏ tình cảm với , nhưng xuất của bọn họ có làm cho động tâm. Cho nên đối với tình mơ ước đặc biệt. tưởng chỉ cần mãi chờ, người đàn ông làm cho tim đập mạnh xuất .

      biết lần đầu gặp Đỗ Tư Tuấn là lúc nào, chung ấn tượng đầu tiên của đối với cầm bó hoa hồng xuất dưới lầu ký túc xá của . tưởng người quen nên tính vòng qua bị gọi lại.

      "Dung Huỷ San."

      "Hả?" nghe thấy phía sau có người gọi tên , buồn bực xoay người lại. Xuất trước mắt đầu tiên là bó hoa hồng kia, và người đàn ông ăn mặc gọn gàng.

      " muốn làm bạn trai của em." xong, Đỗ Tư Tuấn đưa bó hồng cho .

      thể thừa nhận, lúc đó cảm giác đầu tiên của Dung Huỷ San là 'tầm thường'. Cách biểu lộ tình cảm như vậy quả có tí sáng tạo nào, chút thành ý cũng có. Huống hồ cũng chẳng nhận ra , cho nên thèm câu nào mà xoay người mất. Lúc đó có để ý đến hoa tươi và người phía sau lớn lên trông như thế nào.

      Lần thứ hai gặp mặt, Dung Huỷ San bị Đỗ Tư Tuấn ngăn ở trước phòng học. Khi mới học xong khoá học thích của mình, lề mề thu dọn đồ đạc, nên đợi đến khi thu dọn xong bước ra khỏi phòng học, trong phòng học còn ai nữa.

      "Dung Huỷ San."

      " là?" Trong đầu hình như là có chút ấn tượng với người đàn ông có khuôn mặt đẹp ở trước mặt, nhưng mà lại nhớ là ai.

      "Em nhận ra sao? nhận ra ." Đỗ Tư Tuấn bị câu hỏi của chọc tức , ra vốn bị xem như khí rồi.

      "Tôi cần phải nhớ sao?" Dung Huỷ San hiểu tại sao người xa lạ ở trước mặt này lại hỏi như vậy.

      "Cần chứ!" Đỗ Tư Tuấn cực kỳ giận dữ, "Bởi vì mấy hôm trước mới biểu lộ tình cảm của mình với em."

      Nhờ nhắc nhở của , Dung Huỷ San liền nhớ lại chuyện xảy ra ở dưới lầu ký túc xá hôm đó, "A, tôi nhớ ra rồi."

      Đỗ Tư Tuấn đối với biểu bây giờ của rất hài lòng, "Tốt, vậy bây giờ chúng ta ăn cơm thôi." làm như chuyện đương nhiên kéo tay ra ngoài.

      Dung Huỷ San gạt tay ra, "Này, làm gì vậy hả, tại sao lại muốn cùng ăn cơm với tôi?"

      "Tất nhiên là hẹn hò rồi." Đỗ Tư Tuấn bất mãn nhíu mày.

      "Tôi hẹn hò với lúc nào hả, có phải có vấn đề gì đấy?" Dung Huỷ San cũng bị ta chọc giận, giọng cũng đột nhiên to hơn.

      Đỗ Tư Tuấn lo lắng cứ như vậy bị ép, biết nên trả lời ra sao. Dung Huỷ San thấy ta câu nào mà chỉ ngẩn người, liền cảm thấy đầu óc của ta có bệnh, nghiêng người vòng qua rời .

      Đỗ Tư Tuấn nhìn thấy bóng lưng mang cặp của Dung Huỷ San dần xa, trong lòng cảm thấy này càng ngày càng thú vị. Lần đầu nhìn thấy là ở giao lộ lân cận cổng đại học S. Giao lộ này có rất nhiều xe cộ chạy tới chạy lui. Ngày đó xe chờ đèn xanh ở phía sau, chờ lâu cũng thấy xe đạp ở phía trước có động tĩnh, khó hiểu mở cửa xe xuống nhìn ra ngoài, phát bà cụ tìm cái gì đó ở đường dành cho người bộ, tới lui. Chỉ có mấy xe đứng chờ cảm thấy rất sốt ruột, còi cứ vang lên từng hồi.

      Bà cụ vừa qua đèn xanh cũng sắp chuyển sang đèn đỏ, trong dòng xe cũng có mấy tài xế có tính tốt, đợi được nên rất bực mình, kéo cửa kính xuống dùng những lời thiếu lễ phép chữi bới bà cụ, cho dù bọn họ biết như vậy cũng chẳng có ích gì.

      Đột nhiên có bóng dáng xinh xắn quan tâm gì hết chạy vọt tới đường dành cho người bộ, vội vàng đến bên người bà cụ, nhàng đỡ bà cụ và dìu bà qua bên kia đường rất nhanh. xuất của làm cho mắt của Đỗ Tư Tuấn sáng lên, chờ đến khi dòng xe lại bắt đầu chuyển động lần nữa, xe của tự nhiên chạy dọc bên đường. Lần này thấy khuôn mặt của , bộ dáng học sinh, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người nhắn, cúi đầu cái gì đó vào tai bà cụ.

      biết vì sao vài ngày sau đó, trong đầu của Đỗ Tư Tuấn luôn lên hình ảnh ngày đó. người chưa bao giờ cần kiềm chế tình cảm của mình, nếu bản thân có tình cảm với , như vậy theo đuổi thôi, dù sao đối với bản thân luôn có tự tin tuyệt đối. Phái người thăm dò phen, vừa điều tra miệng vừa có hình ảnh, rốt cuộc tra ra được thân phận của , quả nhiên là học sinh của đại học S. Nhưng mà nhìn mặt mày trẻ con như vậy mà là học sinh năm ba rồi.

      Vì thế mới có lần đầu tỏ tình ở dưới ký túc xá. Đỗ Tư Tuấn cho rằng là chỉ cần đưa bó hoa hồng là thu phục được, cũng cần phải tốn sức, nào biết còn chưa bị từ chối bị xem như khí. về đến nhà suy nghĩ mãi mới đưa ra được kết luận là ngượng ngùng, xấu hổ dám chấp nhận ngay lúc đó, nhưng ra trong lòng đáp ứng rồi. Vì thế nên mới có chuyện lần này kiếm ăn cơm.

      Nhưng lại phải như suy nghĩ, ràng vẫn nhận ra , phải xấu hổ mà là chấp nhận . này hình như có giống với mấy từng tiếp xúc trước đây, cho tới bây giờ những khác luôn đối với ôm ấp thương, ngoại trừ nhìn trúng tiền bạc của , cũng coi trọng ngoại hình của . tóm lại, mọi nhân tố hội tụ ở trong đầu của Đỗ Tư Tuấn, làm cho dâng lên ý niệm mãnh liệt-- muốn chiếm lấy này. tin dựa vào tư chất và điều kiện của mà lại chiếm được con bé học sinh ra đời sau .
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Hale205, 139, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 2:

      Editor: Á bì

      Cứ như vậy, Đỗ Tư Tuấn bày ra rất nhiều màn theo đuổi Dung Huỷ San, có thể náo động thời ở đại học S. Ngoại trừ những cách đập tiền và xa hoa ra, lúc nào cũng bày ra vẻ vô lại của mình trước mặt Dung Huỷ San. Kỳ đối với cách vung tiền mua hoa, mua quà, Dung Huỷ San đều có cảm giác gì, tuy nhiên đó lại là niềm ao ước của các bạn học nữ khác, nên trong lòng cũng có chút hư vinh. Nhưng điều chân chính làm cho rung động là tính vô lại của . Thử nghĩ xem, ai có thể kháng cự lại đẹp trai lúc nào cũng mặt dày chạy theo sau đuôi mình chứ? ngày hay hai ngày làm gì, nhưng Đỗ Tư Tuấn lại kiên trì tình trạng đó trong hai tháng, chỉ cần thiếu chút nữa là theo Dung Huỷ San vào nhà vệ sinh. Có lẽ vì những hành động như vậy, làm Dung Huỷ San rung động.

      Mặc dù người theo đuổi Dung Huỷ San cũng rất nhiều, nhưng chỉ có , ngoài vẻ bề ngoài, kiên trì của là dài nhất, chỉ vì điểm này mà đả động tới tim của Dung Huỷ San. Vì lòng của cũng phải cứng như băng, chỉ là đợi chờ tình chân thành. Cho nên lúc bấy giờ nghĩ tình chân thành của xuất , hơn nữa đó còn là người đàn ông xuất sắc, đương nhiên là muốn bất chấp hết tất cả để giữ lấy nó.

      Sau hai tháng Đỗ Tư Tuấn ngừng theo đuổi Dung Huỷ San, rốt cuộc chấp nhận . Khốn khổ và cố gắng trong hai tháng, rốt cuộc Đỗ Tư Tuấn thực được mục tiêu của , nhưng điều đó cũng làm cho nhiệt tình của nguội lạnh. Bởi vì hai tháng ở bên nhau này, cũng bị sức hút riêng ở người hấp dẫn, đó chính là trẻ trung của mới lớn, còn có thiện lương, cố chấp và kiên trì trong học tập của . tóm lại có rất nhiều sức hút riêng ở người của Dung Huỷ San, cảm thấy ở cùng với rất thoải mái.

      Sau đó bọn họ chính thức quen nhau, thời gian mới đó mà hai năm rồi. Dung Huỷ San cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì Đỗ Tư Tuấn luôn quan tâm và chăm sóc . Theo đó cũng trưởng thành, cũng suy nghĩ cho nhiều hơn. Thậm chí lên kế hoạch tốt, qua ngần ấy thời gian cũng đến lúc nên kết hôn rồi. Sau đó bọn họ sinh ra những đứa con chỉ thuộc về bọn họ. Như thế chính là hạnh phúc và mỹ mãn mà con người luôn hướng về. Có đôi khi cũng rất cảm ơn ông trời quan tâm mình, ban tặng cho cuộc sống hoàn mỹ như thế.

      Ở trong mơ, cảm thấy rất vui cho cuộc đời hạnh phúc đó, nhưng trước mắt bỗng lên hình ảnh, Đỗ Tư Tuấn đè Dung Thi lên tường, điên cuồng hôn ta. Đỗ Tư Tuấn dùng sức xoa nắn mông của Dung Thi, còn tay của Dung Thi ôm chặt lấy , thậm chí còn muốn vòng hai chân lên kẹp lấy .

      Sau đó hình ảnh nhanh chóng biến thành màn đêm, đứng chính giữa màn đêm đó với ánh sáng hắt lên người mình. Sau đó chính là lúc bị chiếc xe đụng ngã dưới bánh xe, thân thể gãy vụn, thậm chí ngay cả nội tạng cũng muốn ói ra.

      Những hình ảnh ác mộng đáng sợ này làm cho Dung Huỷ San nằm giường ngừng, run rẩy tới mức đổ mồ hôi lạnh. Sau đó cảm giác có đôi tay ấm áp xoa trán của , truyền thêm sức mạnh cho , bên tai cũng vang lên những lời thầm làm cho ngủ được yên giấc hơn.

      Dung Huỷ San biết mình ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy thân thể mình rất mệt, muốn tỉnh lại. Dần dần có ý thức nhưng lại có sức mở mắt ra. Những lúc này cũng thấp thoáng nghe vài cuộc đối thoại.

      "Cốc Tâm, sao con còn chưa tỉnh?" Hình như là người phụ nữ khóc, thanh rất nghẹn ngào.

      "Cốc Tâm, sao con có thể nghĩ quẩn như vậy...cho tới giờ sao con tâm của con cho mẹ biết." ra người phụ nữ này là mẹ của Cốc Tâm.

      "Cốc Tâm, bây giờ mẹ cầu gì khác, chỉ mong con sớm tỉnh lại, mặc dù ba con có thời gian tới thăm con, nhưng ông ấy cũng rất lo lắng đấy."
      ***
      Dung Huỷ San ngủ đủ rồi, lúc nhàm chán nghe người phụ nữ này chuyện để đỡ mệt. Dần dần cũng ý thức được thân thể tại của phải là thân thể trước kia, mà là của tên là Cốc Tâm. Lấy giọng của người phụ nữ này có thể đoán được, bà là phụ nữ trung niên, thân thể này cũng phải là người già, tuổi của này chắc cũng gần giống như thân thể trước kia của . Nhiều lúc người phụ nữ này kể chút chuyện khi Cốc Tâm còn ở bên tai , trong hồi ức của bà có thể thấy bà rất thương đứa con này.

      Nhưng mà ba của Cốc Tâm lại chưa bao giờ xuất , có thể chính xác là từ lúc ý thức của thanh tỉnh chưa giờ nghe thấy giọng của ông. Cho nên trong lòng có chút suy nghĩ hay là có lẽ mẹ thương nhiều hơn là ba thương .

      Dinh dưỡng của luôn được truyền từ bình dịch thông qua tay, cảm thấy nếu như bản thân mình mà cứ nằm ngủ như vậy hoài, ngày nào đó chắc có lẽ vì bị thiếu dinh dưỡng mà chết quá. biết làm sao, rất muốn ăn thịt. Vì thế, cố gắng mở to hai mắt, nhưng mỗi lần như vậy, đều thất bại.

      Rốt cuộc sau khi Dung Huỷ San dùng toàn bộ sức lực của mình, mí mắt của có thể nhấc lên tí xíu. Ngay sau đó là chùm ánh sáng chiếu vào hai mắt, theo bản năng khép mắt lại. Có lẽ người phụ nữ kia phát ra động tác này của , nghe thấy giọng kích động của bà.

      "Cốc Tâm, con tỉnh rồi sao? Cốc Tâm, Cốc Tâm, mẹ ở chỗ này, mau tỉnh lại con." Dung Huỷ San có thể cảm giác được bà run rẩy nắm tay của , truyền cho cổ sức mạnh ấm áp. Vì thế, lại cố gắng mở hai mắt của mình ra lần nữa.

      Cố chịu cái cảm giác khó chịu khi ánh sáng chiếu vào mắt, Dung Huỷ San nhìn thấy hình dáng của khuôn mặt mờ ảo ra trước mặt.

      "Cốc Tâm, con tỉnh rồi! Con chờ chút, mẹ lập tức chạy gọi bác sĩ ngay."

      Hình ảnh trước mắt bắt đầu , há miệng ra như muốn cái gì đó, nhưng chỉ phát ra được khàn khàn ở trong cổ họng. Còn người phụ nữ kia vì quá vui nên chạy ra khỏi phòng bệnh rồi.

      bao lâu sau, trong phòng bệnh có thêm vài bác sĩ và y tá, bây giờ có thể thấy hình dáng của mỗi người trong bọn họ. Sau khi bác sĩ thay phiên kiểm tra cho , nghe thấy có bác sĩ , "Chào bà, chúc mừng bà, con của bà tỉnh hoàn toàn rồi, thân thể của ấy cũng có bất cứ nguy hiểm nào, sau này cứ điều dưỡng tốt là khoẻ thôi."

      "Cảm ơn cậu, bác sĩ." mặt người phụ nữ kia nhịn được vui vẻ.

      Các bác sĩ và y tá lần lượt ra ngoài, sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

      "Cốc Tâm, con rốt cuộc tỉnh lại rồi." Người phụ nữ kia xúc động nắm lấy tay , trong hốc mắt cũng tràn đầy nước mắt.

      Diện mạo của người phụ nữ này so với trong tưởng tượng của cũng kém là bao, mặt mũi dịu dàng, ánh mắt thân thiết, khí chất hiền lành và cao quý, làm cho nhớ đến mẹ của mình. Dung Huỷ San mở miệng cố gắng ra chữ 'nước', tuy đành lòng cắt ngang cảm xúc của người phụ nữ này, nhưng rất khát. chỉ có thể phát ra giọng khàn đặc như thế thôi.

      "Cốc Tâm, con muốn uống nước sao?" Người phụ nữ lau khô nước mắt .

      gật đầu. Sau khi ừng ực uống vào mấy cốc nước, cảm thấy cổ họng mình khá rát hơn nhiều rồi. Đối mặt với quan tâm và dịu dàng của người phụ nữ này, trong tiềm thức của muốn gọi tiếng "A..." nhưng chữ 'Di'* lại thốt được ra miệng, lập tức ý thức được cách gọi này hợp, lập tức đổi giọng kêu tiếng "Mẹ".

      *A Di có nghĩa là dì, nhưng vì ở Trung Quốc có hai chữ còn Việt Nam mình chỉ có , nên mình để nguyên văn luôn.

      tiếng 'mẹ' này làm cho người phụ nữ kia kích động xém chút nữa là rơi nước mắt, nhưng câu sau đó lại làm cho bà ngây ngẩn cả người.

      "Con muốn ăn thịt." Cái này quả là suy nghĩ bây giờ của Dung Huỷ San, nhưng khi ra lại cảm thấy mình bậy.

      "Thịt?" Mới nghe câu này làm cho người phụ nữ này cảm thấy rất kỳ quái, nụ cười mặt cũng có chút thu lại. Làm cho Dung Huỷ San cảm thấy ổn, chỉ sợ bà phát ra mình. Người phụ nữ kia suy nghĩ trong chốc lát, sau khi tỉnh ngộ nụ cười lại nở tươi mặt, "Con muốn ăn thịt à, nhưng mà bây giờ con thể ăn được. Bác sĩ có dặn con mới tỉnh lại nên ăn đồ thanh đạm chút tốt hơn."

      Hoàn hảo, làm trong lòng Dung Huỷ San lo sợ lúc, về sau khi chuyện nên cẩn thận chút.

      "Chờ con bình phục, mẹ nhất định làm bàn toàn đồ ăn con thích, cho con bù lại." Người phụ nữ kia vui vẻ lên, vui mừng của bà cũng lây sang Dung Huỷ San.

      "Cảm ơn mẹ."

      Bà vuốt má Dung Huỷ San, "Con bé ngốc, với mẹ cần gì phải cảm ơn, mẹ chỉ muốn con sống tốt, đừng có giống như bây giờ..." tới đây bà lại kiềm chế được mà có chút nghẹn ngào.

      "Mẹ xin lỗi, về sau con như vậy nữa." đành lòng nhìn người phụ nữ này đau lòng, Dung Huỷ San nắm tay bà, an ủi bà. chủ nhân của cái thân thể này vì chuyện gì mà suy nghĩ quẩn tới mức phải tự sát như vậy, có người mẹ tốt như vậy ấy nên cảm thấy mình hạnh phúc chứ. Nếu ấy chết sau này do hiếu thảo với người phụ nữ này tốt.

      Lời của làm cho người phụ nữ này xúc động và chảy nước mắt thêm lần nữa. Sờ mặt mình, đột nhiên nghĩ đến biết bộ dáng của thân thể lớn lên như thế nào, nếu lớn lên thành người quái dị chẳng phải kết thúc sao. Nhưng mà chỉ cần nhìn mặt mày đoan trang của người phụ nữ này, chắc khuôn mặt của khối thân thể này khó nhìn lắm đâu.

      "Mẹ, con muốn soi gương."

      " tốt đẹp như vậy soi gương làm gì."

      "À..." biết nên trả lời làm sao nên đành viện cớ, "Do bị ngâm trong nước lâu, con chỉ muốn nhìn xem mặt mình có bị sưng thôi."

      "Con hôn mê nhiều ngày như vậy, những chỗ bị sưng cũng tan hết rồi." Ý tứ trong lời của người phụ nữ này là giúp lấy cái gương.

      "Nhưng mà mẹ, con chỉ muốn soi chút xíu thôi mà." có biện pháp gì, chỉ có thể sử dụng chiêu làm nũng luôn được đánh giá cao, như con bình thường làm nũng với mẹ mình.

      Người phụ nữ này nhìn thấy con mình như vậy, lại càng ngẩn người. còn làm nũng với bà hơn mười năm rồi, vì thế bà bị làm xúc động ra lời lần nữa. Xem ra lần bị chìm này, làm cho trở nên thân thiết hơn.

      Dung Huỷ San nhìn thấy bà có phản ứng, cứ tiếp tục làm nũng, ôm cánh tay bà , " mà mẹ."

      "Được rồi, mẹ lấy cho con."

      giây khi nhận lấy cái gương, Dung Huỷ San có chút do dự, sau này muốn dùng cái thân thể này để sống tiếp, nó theo suốt cả cuộc đời này, nhưng mà bây giờ đối với nó chỉ là thân thể xa lạ.

      "Làm sao vậy, chẳng phải con muốn soi gương sao?"

      Lời của người phụ nữ kia kéo suy nghĩ của Dung Huỷ San lại, quyết tâm giơ cái gương lên trước mặt mình. Nhưng mà sau đó giật mình. con mắt tối đen và sáng ngời là hàng lông mi dày và dài, chiếc mũi thẳng và cao, cái miệng hơi vểnh lên, rất hợp với làn da trắng mịn và mềm mại. sai đây chính là gương mặt phản chiếu ở trong gương. Khuôn mặt như vậy so với khuôn mặt trước kia của Dung Huỷ San đẹp hơn nhiều, tin rằng nếu để hai gương mặt ở cùng chỗ gương mặt trước kia của cảm thấy rất tự ti.

      Nhưng mà bây giờ gương mặt này là của . Lại nhìn gương mặt mới của mình ở trong gương, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn có thể thấy bóng dáng của người phụ nữ kia ở mặt mình.

      "Được rồi, soi gương cũng lâu rồi, bộ bản thân mình mà cũng nhìn chưa đủ hay sao?"

      "Xem xong rồi mẹ." Dung Huỷ San nhanh chóng đưa cái gương cho bà.

      "Đúng rồi, chuyện con tỉnh lại mẹ còn chưa cho ba con biết đâu, mẹ phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông ấy mới được. Mấy ngày con hôn mê, ông ấy rất lo lắng cho con."

      Xem ra người ba này cũng quá thân thiết, con hôn mê mấy ngày mà cũng có tới thăm, Dung Huỷ San nghĩ như vậy ở trong lòng.

      Thấy chuyện, người phụ nữ vội vàng giải thích, "Con đừng trách ba con, con cũng biết chuyện ở trong quân đội của ông ấy rất nhiều, chỉ là thể bớt chút thời gian tới thăm con."

      ra là quân nhân, "Con hiểu rồi." Dung Huỷ San lạnh nhạt trả lời.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      KisaragiYue, Dion, 1395 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 3:

      Editor: Á bì

      Mấy ngày sau đó, cũng chỉ có người phụ nữ kia chăm sóc cho Dung Huỷ San, phải, chắc giờ nên đổi tên lại là Trình Cốc Tâm rồi. Trong thời gian mấy ngày qua, thông qua mấy cuộc chuyện với mẹ, cũng moi ra được chút tin tức. Chẳng hạn như năm nay hai mươi bảy tuổi, so với tuổi trước kia của lớn hơn vài tuổi, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Còn có mẹ tên là Hà Tố Mẫn, bố tên là Trình Bác Hải. Bố là Phó tư lệnh của quân khu B, cho nên thời gian ở nhà hàng năm cũng rất ít. Có điều bối cảnh như vậy cũng có chút doạ cho sợ, nếu bố là Phó tư lệnh như lời , vậy chẳng phải là con của cán bộ sao. Đây là điều chưa từng nghĩ tới, nhưng khuôn mặt này, sinh ra trong gia đình như vậy, ý thức được cuộc sống sau này của chắc chắn đơn giản. thà rằng kiếp này của vẫn giống như kiếp trước, sinh hoạt trong gia đình vô cùng bình thường.

      Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng gặp được bố bây giờ của . Đó là bao lâu sau khi và Hà Tố Mẫn ăn cơm xong, thân quân phục, Trình Bác Hải xuất ở trong phòng bệnh. Dáng người uy vũ, lông mày tuấn, đôi môi vểnh lên, có chỗ nào là phát ra đặc chưng của quân nhân, chỉ có trán và khoé mắt là có vài nếp nhăn do năm tháng để lại. Cẩn thận quan sát lúc, Trình Cốc Tâm cảm thấy gương mặt giống bố nhiều hơn.

      "Khụ khụ." Trình Bác Hải mất tự nhiên ho khan hai tiếng, nhưng Trình Cốc Tâm vẫn nhìn chăm chăm vào ông như cũ.

      "Cốc Tâm, có phải lâu rồi gặp bố nên quên gọi bố như thế nào rồi phải ?" Hà Tố Mẫn nhắc nhở làm cho ý thức được mình quá thất lễ.

      "Bố."

      "Ừ, thân thể của con bé hồi phục chưa?" Ông chuyển qua hỏi Hà Tố Mẫn.

      "Cũng tốt rồi, bác sĩ qua vài ngày nữa có thể xuất viện."

      Nghe được thân thể của con hồi phục, Trình Bác Hải cũng lập tức trở nên nghiêm túc, "Hừ, biết con nghĩ như thế nào mà nhảy xuống hồ nước hả? Con biết làm loại chuyện như vậy rất dễ doạ người khác sao?"

      Thanh lạnh nhạt xông vào tai của Trình Cốc Tâm, làm cho chấn động phen, vừa rồi phải còn tốt sao, sao giờ lại thay đổi bất thường rồi?

      "Con..." Trình Cốc Tâm ra lời, có trời mới biết người nhảy hồ phải là mà.

      "Cốc Tâm chỉ là nhất thời nghĩ luẩn quẩn trong lòng, ông cũng đừng trách con bé nữa." Hà Tố Mẫn giúp giải thích.

      "Luẩn quẩn trong lòng? Nó lớn như vậy rồi còn luẩn quẩn gì trong lòng, ra còn phải để cho người ta cười sao."

      Đây là bố ruột của sao, vẫn còn nằm giường bệnh đấy, câu quan tâm vẫn chưa có mà toàn tới đây trách mắng . Trình Cốc Tâm dứt khoát chôn ở trong chăn quyết hé răng, thèm quan tâm tới ông.

      Trình Bác Hải căn bản cũng chẳng nghĩ tới chuyện Trình Cốc Tâm trả lời ông, "Mỗi lần con hai câu thành bộ dạng như vậy, hừ."

      "Bác Hải, ông cũng bớt nóng , lần này Cốc Tâm cũng biết sai rồi, đúng ?" Hà Tố Mẫn cố ý nâng giọng ra hiệu cho Trình Cốc Tâm, đành phải ở trong chăn hừ tiếng.

      "Chuyện lần này coi như cho qua, về sau đừng để cho tôi biết mấy cái chuyện não lệch như vậy nữa, an phận mà làm việc cho tổ chức ." Tư lệnh Trình xong những lời này cũng rời khỏi phòng bệnh, cho đến khi Trình Cốc Tâm xuất viện cũng chẳng xuất lấy lần.

      Thời gian sau này có hai nhóm khách tới thăm Trình Cốc Tâm.

      Ngày đó Trình Cốc Tâm ngủ trưa, lại bị Hà Tố Mẫn đánh thức dậy, khó hiểu mở mắt ra, màu xanh biếc hết cả phòng làm cho giật mình đến hết cả ngủ.

      "Cốc Tâm, nhóm học trò của con tới thăm con đó." Hà Tố Mẫn dịu dàng nhìn những học sinh đứng trước giường.

      "Học trò?" Trình Cốc Tâm có chút khó hiểu, nhìn thấy mấy đứa học sinh mặc đồng phục xanh quân đội đứng trước giường, chẳng lẽ trước kia là giáo viên sao?

      "Báo cáo giáo Trình, ban máy tính 113 đại diện cho các bạn tới thăm , chúng em chào !" Tiếp theo đám cùng nhau làm cái quân lễ, cảnh tượng trước mắt làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy rất trang nghiêm, loại tình huống này trước kia chỉ được thấy ở ti vi thôi.

      "Chào xong!" Bạn học sinh nam dẫn đầu cất cao giọng , " giáo Trình, chúng em mong sớm hồi phục, mau trở lại trường."

      xong, còn có học sinh nam khác đưa bó hoa tới.

      "Cảm ơn." Tuy Trình Cốc Tâm còn chưa nắm lắm về tình huống bây giờ, nhưng dù sao cũng nên biểu đạt cảm ơn của mình.

      Sau khi tiễn nhóm học sinh khỏi, Trình Cốc Tâm mới biết được nghề nghiệp của rất giống với kiếp trước, đều là giáo sư của trường đại học, mà rất khoé bọn đều dạy khoa máy tính. Có điều thân phận bây giờ của so với trước kia lớn hơn nhiều, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hơn nữa còn dạy học trong trường quân đội, bản thân cũng là quân nhân.

      Thân phận và bối cảnh tại làm cho cảm thấy rất áp lực, nhưng mà những vị khách sau đó làm cho áp lực của tăng cao.

      Người tới là nhóm quân nhân, nhưng mới nhìn qua nhóm này so với nhóm trước già hơn nhiều, hơn nữa Trình Cốc Tâm cũng nhìn quân hàm vai bọn họ, đều là thượng tá thượng cấp, lòng của khỏi lạnh run.

      "Cốc Tâm, thấy chú Đổng và bác Viên tại sao còn chào hả?" Hà Tố Mẫn đẩy Trình Cốc Tâm ngẩn người.

      "A? Chào chú Đổng, chào bác Viên." vội vàng mở miệng.

      " sao, sao, Cốc Tâm à, chúng ta chỉ là thay mặt cho tổ chức tới thăm cháu, thân thể thấy khoẻ chưa?" Trong đó có người lớn tuổi với khuôn mặt hoà ái lên tiếng .

      " khoẻ rồi ạ." Tạm thời Trình Cốc Tâm suy nghĩ được gì nên chỉ có thể mơ hồ trả lời lại.

      "Khoẻ là tốt rồi, cho tới bây giờ tổ chức vẫn luôn coi trọng cháu, người tuổi trẻ như cháu xem như là rất xuất sắc. Tuy lần này...dù sao Tư lệnh Trình cũng ra mặt giải thích rồi, cho nên chúng ta chỉ có thể chờ cháu hồi phục rồi xuất viện, trở lại tổ chức lần nữa." Nghe thấy câu trả lời của Trình Cốc Tâm, mặt ông cũng vui vẻ tươi cười.

      "Đúng vậy, chúng ta thể thiếu giáo Trình là cháu đâu, mỗi ngày học sinh đều nhắc tới cháu." Người ngồi bên cạnh ông cũng mở miệng .

      "Ha ha." Được rồi, Trình Cốc Tâm cũng chỉ có thể cười, xem ra đây chỉ là lãnh đạo tới hỏi thăm thôi.

      " ra tổ chức cũng hiểu lớn ở trong trường làm việc cũng rất cực khổ, bởi vì mỗi ngày đối mặt toàn là học sinh nam, quả làm chậm trễ chuyện tình cảm đương của cháu. Cho nên lần này...tổ chức cũng có phần trách nhiệm vì quan tâm tới cháu." Vị lớn tuổi lại mở miệng, nhưng xong những lời này, ông lại ngừng lại, mặt lộ vẻ khó xử, như là muốn biểu đạt áy náy của ông, "Cho nên lần này sau khi chúng ta bàn bạc tỉ mỉ với tổ chức, nhất trí an bài cho cháu đối tượng để làm người ."

      "Cái gì?" Trình Cốc Tâm cho rằng bản thân mình nghe lầm.

      "Đúng vậy, chờ sau khi cháu hồi phục, chuẩn bị cho cháu cái đám cưới, người của cháu chính là Đồng Hàn Thành, thiếu tướng trẻ tuổi nhất ở trong quân khu của chúng ta."

      " thể nào." vẫn nghĩ vị lãnh đạo này đùa với .

      "Tên Đồng Hàn Thành này là nhân vật rất nổi tiếng ở trong khu của chúng ta, chắc chắn cháu cũng nghe về tích trước đó của cậu ấy, cho nên giao cháu cho cậu ấy, tổ chức cũng rất yên tâm." Ông vỗ ngực cam đoan, tự nhận đó chính là biện pháp cực kỳ thông minh.

      Trình Cốc Tâm vẫn còn thất thần, những lời vừa nãy vẫn còn chưa tiêu hoá kịp.

      "Ha ha, Cốc Tâm à, cháu cứ yên tâm, chuyện này chúng ta chuyện với Tư lệnh Trình rồi, ông ấy cũng rất yên tâm giao cháu cho Đồng Hàn Thành, cháu thấy sao cháu dâu?"

      "Cốc Tâm, chuyện này ba người bọn họ nhắc qua với mẹ, chúng ta biết con đến tuổi lập gia đình, huống hồ nghe ba con , Đồng Hàn Thành quả người rất ưu tú." Hà Tố Mẫn cũng ở bên khuyên .

      Người nọ lại xen vào, "Chỉ ưu tú thôi hả, Đồng Hàn Thành ở quân khu của chúng ta biểu phải chữ xuất sắc có thể diễn tả được, thậm chí cả nước cũng chẳng có vài người được như cậu ta."

      Giọng kiêu ngạo của ông làm cho Trình Cốc Tâm sau khi nghe xong liền cảm thấy gả được cho Đồng Hàn Thành là phúc phận của vậy, chẳng lẽ xứng với như vậy sao. Ở trong khái niệm của , nếu người ở trong quân đội biểu xuất sắc như vậy, làm được tới chức thiếu tướng, vậy rất già hay là rất xấu. nhất định phải nghĩ biện pháp đẩy cuộc hôn nhân này ra xa, làm sao có thể giao tương lai của mình cho người quen, huống hồ diện mạo của người đó còn có thể là rất già nữa.

      "Thôi được, hôm nay chúng tôi đến đây ngoại trừ muốn hỏi thăm sức khoẻ của Cốc Tâm, chính là đến thông báo chuyện này cho Cốc Tâm. Trong khoảng thời gian này trước hết cháu cứ ở trong bệnh viện bồi dưỡng sức khoẻ cho tốt, chờ cháu xuất viện là có thể kết hôn rồi." Sau khi người nọ vui vẻ đưa ra quyết định, ra ngoài với Hà Tố Mẫn.

      Trình Cốc Tâm có cách nào tưởng tượng tin tức này mang đến cho bao nhiêu chấn động và tuyệt vọng. vất vả mới được trọng sinh, tại sao bây giờ lại chạy ra cái đám cưới chứ?

      người đàn ông mặc mình bộ quân phục xanh biếc bước ra từ trong xe việt dã, dưới mày kiếm là đôi mắt như chim ưng, đôi mắt có chứa sức hấp dẫn rất lớn, làn da như màu lúa mì làm cho người ta cảm thấy có cổ hơi thở cuồng dã, dáng người hoàn mỹ đến mức ai có thể soi mói.

      "Thùng thùng thùng..."

      "Vào ." Trong phòng truyền tới tiếng mời.

      "Báo cáo thủ trưởng, Đồng Hàn Thành đến báo cáo." Giọng trầm ổn và mạnh mẽ phát ra từ trong cổ họng , thân người đứng thẳng tắp, làm cái quân lễ đầy tiêu chuẩn.

      "Là Hàn Thành à, lại đây ngồi ." sư trưởng lớn tuổi hiền lành tiếp đoán .

      "Dạ, thủ trưởng." Khi Đồng Hàn Thàng mở miệng cũng quên quy củ ở trong quân đội.

      "Hàn Thành, năm nay cậu cũng chỉ có hơn ba mươi thôi."

      "Báo cáo thủ trưởng, năm nay tôi 34 tuổi."

      "À, hồi tôi bằng cỡ cậu bây giờ cũng có con gần hai tuổi rồi." tới đây, sư trưởng già lại nhớ về khoảng thời gian ngày xưa.

      Đồng Hàn Thành im lặng chuyện.

      Đột nhiên, sư trưởng lại nghiêm mặt , "Hàn Thành à, là tổ chức làm chậm chuyện hôn nhân của cậu, tôi đối với chuyện này cũng cảm thấy vô cùng áy náy."

      "Thủ trưởng, báo đáp quốc gia là trách nhiệm mà tôi phải làm, tổ chức cũng chưa từng bạc đãi tôi."

      "Ài, cậu có thể nghĩ như vậy tôi rất vui, nhưng tôi cũng biết Bí thư Đồng cũng lớn tuổi, cũng muốn ôm cháu trai lâu, tôi cảm thấy rất áy náy với ông ấy." tới đây, trong lòng sư trưởng lại cảm thấy rất hổ thẹn, cũng ngừng chuyện lại. Đồng Hàn Thành muốn trả lời, sư trưởng lại tiếp, "Cậu là lực lượng nòng cốt thế hệ mới của quân đội, tổ chức hết sức coi trọng cậu. Đối với vấn đề hôn nhân của cậu, tổ chức mở cuộc họp riêng, cuối cùng quyết định gả con của Tư lệnh Trình cho cậu."

      "Cái gì?"

      Sư trưởng tới bên cạnh vỗ vai , "Đúng vậy, con của Tư lệnh Trình là tốt, cậu nên đối xử tốt với người ta."

      "Báo cáo thủ trưởng, bây giờ tôi tạm thời vẫn chưa cần phải lo lắng về vấn đề này."

      " bậy , cái gì gọi là chưa cần phải lo lắng về vấn đề này hả? Tôi cho cậu hay, thành gia lập nghiệp là chuyện rất quan trọng đối với con cháu Trung Quốc của chúng ta. Bây giờ nghiệp của cậu rất tốt, vậy còn gia đình đâu? Có phải cậu cũng nên lo lắng cho ba mẹ mình hay . Hơn nữa cậu cũng biết tôi mau chóng bị điều đến tổng bộ quân khu, lệnh bổ nhiệm cậu làm sư trưởng mới cũng sắp được đưa xuống. So với cậu hơn hai tuổi mà Tham mưu Lý có con rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh đá suốt cả đời sao?" Sư trưởng bị câu trả lời của Đồng Hàn Thành chọc tức .

      “Thủ trưởng…” Đồng Hàn Thành còn muốn cãi lại, nhưng lại nhìn thấy sư trưởng khoát tay với .
      “Con của Tư lệnh Trình có chỗ nào xứng với cậu chứ, người ta dù sao cũng là giáo viên ở trường quân đội, là giới tri thức, Tư lệnh Trình chịu gả con cho cậu đó chính là phúc phận cậu tu luyện được.”

      “Thủ trưởng, tôi phải có ý này.” bị sư trưởng hiểu lầm.

      có ý này là tốt rồi, chuyện này chỉ là muốn thông báo cho cậu tiếng thôi, được phép cãi lại nữa. Đúng rồi, nghe khoảng thời gian trước con nhà người ta gần chết đuối, hình như bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện quân khu đó, ngày mai cậu bớt chút thời gian thăm , cũng coi như đó là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.”

      “Chết đuối?” Nghe thấy từ này, Đồng Hàn Thành cảm thấy rất quái dị, nhưng lại được là lạ chỗ nào.

      “Thôi được rồi, đừng có đứng ở đây nữa, mau .” xong chuyện sư trưởng liền muốn đuổi người.

      “Dạ thủ trưởng.”

      Ngồi ở xe việt dã, Đồng Hàn Thành từ từ tiêu hóa chuyện này. Kết hôn? Từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới chuyện này. Loại tình kia sớm từ bỏ, bởi vì trong quan niệm của thứ kia chẳng có ý nghĩa gì, còn bằng chạy mười kilomet việt dã còn hữu dụng hơn. Nếu tổ chức ra lệnh cho phải kết hôn, chỉ còn cách phục tùng, với dù sao cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì cho mấy.

      Nghĩ như vậy thoải mái hơn, đột nhiên chữ ‘chết đuối’ nhảy lên trong đầu . “Khưu Nhĩ.”

      “Vâng.” Khưu Nhĩ ngồi phía trước bỗng quay đầu lại.

      “Cậu giúp tôi điều tra tư liệu về con của Tư lệnh Trình .”

      “Vâng.” Tuy là tên họ mà điều tra có chút khó khăn, nhưng mà mệnh lệnh của thủ trưởng thể cự tuyệt.

      “Đúng rồi hình như ấy dạy học ở trường quân đội.” Đồng Hàn Thành đột nhiên nhớ tới điểm này.

      “Dạ thủ trưởng.” Phạm vi cũng được rút ngắn chút ít, vấn đề cũng dễ hơn chút.

      “Phải đưa báo cáo cho tôi trước trưa mai.”

      “Dạ…” Khưu Nhĩ chảy mồ hôi, thời gian ngày quá nhanh, tốt lành tại sao Phó sư trưởng lại muốn điều tra về người phụ nữ chứ.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong nguyet, Hale205, meomeoni10 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Editor: Á bì

      Buổi sáng hôm sau, Khưu Nhĩ cầm tài liệu đúng giờ tới văn phòng của Đồng Hàn Thành báo cáo.

      “Báo cáo thủ trưởng, kêu tôi điều tra tư liệu có rồi.” Khưu Nhĩ thuận tay chuyển mấy tờ giấy tới.

      Đồng Hàn Thành vừa nhận xong liền lật ra xem, vừa hỏi, “Ừ, hiệu suất rất tốt, tra ra được gì?”

      Hỏi đến chuyện này, Khưu Nhĩ có hơi khó xử gật đầu, “Tôi…”

      “Đừng có ấp úng nữa, mau báo cáo .”

      “Dạ, thủ trưởng. Tôi xâm nhập vào hệ thống công trình học của quân đội, sau đó tìm được những tài liệu này.”

      “Làm bậy!” Đồng Hàn Thành vỗ bàn, “Tôi kêu cậu làm như vậy sao?”

      “Thủ trưởng, tôi sai rồi, nhưng nếu làm như vậy việc tra ra tài liệu là chuyện rất khó.” Lợi dụng phương pháp tối cao của trang thiết bị tin học, tất nhiên đây cũng chính là sở trường của Khưu Nhĩ.

      đúng, sai chính là sai.”

      “Dạ thủ trưởng, tôi thừa nhận sai lầm này.”

      trăm cái hít đất kèm theo bản kiểm điểm ngàn chữ.” Đồng Hàn Thành lưu tình chút nào.

      “Hả?” Khưu Nhĩ khó mà tin được.

      “Hả cái gì, nghe hiểu lời của tôi sao, tối nay nhớ giao lại cho tôi.”

      “Dạ thủ trưởng.” Khưu Nhĩ đành gãi đầu, bước ra khỏi phòng, sớm biết vậy làm rồi.

      Sau khi Khưu Nhĩ khỏi, Đồng Hàn Thành lật tài liệu ở tay ra xem. Trình Cốc Tâm, sinh năm 1985, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp thạc sĩ của ngành công trình học máy tính khoa học và kỹ thuật của quân đội Trung Quốc, được giữ lại dạy chuyên khoa cho các học sinh ở trường đại học. Những mục khác điều viết những kinh nghiệm học tập và trưởng thành từ tới lớn của Trình Cốc Tâm, bao gồm cả những giải thưởng mà từng nhận trước kia. Nhưng mà trong đó có hai mục hấp dẫn chú ý của Đồng Hàn Thành. Thời đại học, từng được nhận giải quán quân của cuộc thi đấu vật giành cho học sinh nữ toàn quốc. Nhìn đến đây trong lòng Đồng Hàn Thành cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn đấu với phen. Mục thứ hai là lúc học tiểu học, từng đạt giải ba ở môn bơi lội tư do. Cho nên người như vậy mà chết đuối sao? Đồng Hàn Thành càng ngày càng hiếu kỳ về người con này, bức ảnh thanh tú ở tài liệu, ước chừng đó chính là lúc còn là học sinh, mái tóc ngắn hoạt bát, mắt to trong veo, làm cho lần đầu tiên cảm thấy cùng kết hôn với người con như vậy cũng có thể chấp nhận được, nhưng biết tính cách của thế nào.

      Buổi chiều Đồng Hàn Thành liền cầm theo bó hoa tươi tới bệnh viện quân khu, thân là đàn ông cần phải chủ động chút, điều này biết.

      Sau khi gõ cửa, liền thấy hình ảnh già trẻ chuyện vui vẻ.

      “Xin hỏi cậu là?” Hà Tố Mẫn đứng dậy trước, hỏi người con trai xa lạ mặc quân trang ở trước mặt.

      “Chào bác , cháu là Đồng Hàn Thành.” Đồng Hàn Thành cung kính tên và họ của mình.

      Nghe thấy tên này, Hà Tố Mẫn nhịn được đánh giá lần nữa. trước đó bà cũng chưa gặp qua người đàn ông kết hôn với bà. Vóc người cứng rắn, khuôn mặt chính trực, thái độ lễ phép, cùng với hoa văn quân hàm ở vai , đều làm bà cảm thấy rất vừa lòng, ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng rất tốt. Cùng lúc đó Trình Cốc Tâm cũng trốn ở phía sau Hà Tố Mẫn lén nhìn , nếu vừa rồi có nghe lầm đây chính là người mà tổ chức sắp xếp kết hôn với . Nhìn bề ngoài phải là ông già.

      “Là Hàn Thành à, mau tới đây ngồi , cháu đến thăm Cốc Tâm à.” Hà Tố Mẫn vội vàng tiến lên chào đón .

      “Dạ, cháu có bó hoa tặng cho Cốc Tâm, cũng biết là ấy có thích ?” Đồng Hàn Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu.

      Trình Cốc Tâm nhìn chăm chú bó hoa nằm trong tay , dứt khoát trả lời, “ thích.”

      “Cốc Tâm, con cái gì vậy?” Khi nào mẹ đứng về phía rồi, còn nữa vừa rồi còn xưng hô với là ‘Cốc Tâm’ sao? là buồn nôn, bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên. Trình Cốc Tâm phục hừ hừ hai cái.

      sao ạ, bây giờ thân thể của Cốc Tâm đỡ hơn chưa ạ?” Đồng Hàn Thành biểu rất rộng lượng.

      Gọi Cốc Tâm đến nghiện luôn rồi sao, bộ tôi với quen thân lắm sao? Trình Cốc Tâm đứng ở sau lưng Hà Tố Mẫn vứt cho Đồng Hàn Thành cái ánh mắt xem thường, nhưng mà Đồng Hàn Thành chỉ cười tiếp nhận tín hiệu của .

      khá hơn nhiều, qua hai ngày nữa có thể xuất viện, hai người các con trò chuyện trước , mẹ tìm bác sĩ chuyện chút .” Hà Tố Mẫn cảm thấy mình nên cho hai đứa trẻ chút gian, dù sao đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên, cảm thấy bản thân mình thể ở đây làm bóng đèn được.

      Sau khi Hà Tố Mẫn rồi, Trình Cốc Tâm dứt khoát vùi đầu vào trong chăn thèm nhìn , kỳ trong lòng cũng rất xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp người đàn ông như vậy, lại còn là vị hôn phu của .

      “Khụ khụ, Cốc Tâm?” Đồng Hàn Thành thấy có tiếng động gì ở trong chăn.

      “Kêu thân thiết như vậy để làm gì, tôi với cũng chẳng quen biết.” Thanh rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.

      “A, về sau quen thôi.” Xem ra tính cách của này cũng rất ngang bướng, điều này lại làm thấy có cảm tình.

      Trình Cốc Tâm xốc chăn lên, “Ai muốn quen với chứ?”

      “Chẳng lẽ về sau khi làm vợ chồng quen sao?”

      “Tôi muốn kết hôn với sao?”

      “Vậy em cảm thấy em có thể phục tùng mệnh lệnh của tổ chức sao?” Điểm này Đồng Hàn Thành rất ràng.

      “Tôi…” Hai ngày này Trình Cốc Tâm cũng lén suy nghĩ về vấn đề này, cho dù trước kia hiểu nhiều về quân nhân, nhưng cũng biết mệnh lệnh của thượng cấp là thể phục tùng. Mặc dù việc này có liên quan tới quan hệ tình cảm của , nhưng loại chuyện hôn nhân ở trong quân đội cũng phải là hiếm gặp, huống chi còn có người cha muốn gặp làm Tư lệnh nữa. Cho nên muốn từ chối cuộc hôn nhân này khả năng là thể.

      Đồng Hàn Thành nhìn thấy mắt mũi của nhăn lại thành chỗ, đối mặt với khuôn mặt đáng và trắng nõn như vậy, nở nụ cười rất hài lòng.

      “Đồng Hàn Thành?”

      “Ừ.” Tên của mình được kêu lên từ miệng của hình như đặc biệt dễ nghe hơn.

      “Tôi có thể thương lượng với chuyện ?” Lần này giọng điệu của Trình Cốc Tâm có chút cứng ngắt và gượng gạo.

      “Em .”

      “Tôi biết nguyện ý muốn kết hôn với người chưa từng gặp, chưa từng biết như tôi, vì đó lại là mệnh lệnh của tổ chức nên thể theo. Cho nên tôi muốn chúng ta có thể bình tĩnh thỏa thuận lần, sau khi kết hôn thể can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, năm sau chúng ta ly hôn. chính xác cuộc hôn nhân này là giả.” Đây là biện pháp duy nhất mà Trình Cốc Tâm có thể nghĩ tới, nhưng lại muốn xem có bằng lòng hay .

      “Đây chính là hành động lừa gạt tổ chức của em!” Sau khi nghe như vậy, Đồng Hàn Thành rất tức giận, kết hôn giả với , làm sao có thể nghĩ tới chuyện này.

      “Ai là lừa tổ chức chứ, tôi cũng phải là kết hôn, chuyện chúng ta kết hôn như thế nào chẳng lẽ tổ chức còn muốn quản nữa sao.” Tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy, sao lại chịu động não chút, quả đàn ông tham gia quân ngũ tứ chi đầu óc phát triển cũng đơn giản hơn.

      “Vậy em cũng là gián tiếp lừa gạt tổ chức rồi.”

      cần phải cứng nhắc mãi như vậy có được , chẳng lẽ nguyện ý cưới tôi sao?”

      Đồng Hàn Thành vừa muốn trả lời ‘Cái đó cũng phải thể thử’, nhưng Trình Cốc Tâm lại cười rồi cướp lời, “Tôi chắc trong lòng cũng muốn, cho nên đây là cách tốt nhất, hơn nữa tôi bảo đảm chuyện này chỉ có tôi và biết.”

      “Chỉ có em biết? biết?” Những lời này gợi lên hứng thú cho .

      “Đúng vậy.” Trình Cốc Tâm dùng sức gật đầu, nếu như hai người đứng cùng trận làm tốt thôi.

      “Được, đồng ý.”

      Câu trả lời của Đồng Hàn Thành làm cho giật mình, vốn tưởng rằng thân là quân nhân, tư tưởng cố chấp rất khó thay đổi. nghĩ tới đáp ứng nhanh như vậy, nhưng lại hề biết suy nghĩ phía sau của Đồng Hàn Thành, “…còn có câu hỏi nào nữa ?”

      đột nhiên bước tới trước mặt , “Đột nhiên rất tò mò, người từng đạt giải ở cuộc thi bơi lội tại sao lại xém chết đuối hả?”

      Câu hỏi sắc bén của Đồng Hàn Thành hỏi về sơ hở của , xem ra hề biết chuyện tự tử. Chắc là Tư lệnh Trình giấu vụ tai tiếng này, chỉ với bên ngoài là xém chết đuối, ông muốn mất mặt về chuyện con của mình tìm chết như vậy. Nhưng làm sao người đàn ông này lại biết được chuyện Trình Cốc Tâm từng đạt giải thưởng ở cuộc thi bơi lội.

      “Lúc đó đầu óc của tôi trống rỗng, quên rồi.” Giả bộ mất trí nhớ là biện pháp tốt nhất.

      quên rồi?” Đồng Hàn Thành nhìn chăm chú vào để xem biểu của như thế nào, mắt di chuyển qua lại rất nhanh, chắc chắn là dối. này là càng ngày càng cảm thấy có hứng thú.

      được sao, nước lạnh như vậy, tôi xém bị đông lạnh tới chết rồi.” Trình Cốc Tâm sợ tin, còn cố ý giải thích thêm vài câu. Nhưng có vẻ là quên bây giờ là mùa thu, ở bên ngoài nhiệt độ rất ấm, cho nên càng chùi càng đen.

      cho cùng nguyên nhân là gì cũng làm cho Đồng Hàn Thành rất tò mò, nếu muốn , về sau từ từ tìm hiểu sau.

      “Đúng rồi, nghe trước đó em từng đạt giải quán quân của môn đấu vật?”

      “Ừ…a.” Tại sao người đàn ông này lại điều tra gốc gác của hả, biết chuyện trước kia của Trình Cốc Tâm. Nếu quả chính xác như lời ta , người con này trước đây cũng quá mạnh mẽ rồi, quán quân đấu vật sao? hổ xuất thân từ quân nhân.

      “Có cơ hội chúng ta bàn luận chút.”

      “Cái gì?” Trình Cốc Tâm trước đây làm được có nghĩa bây giờ cũng làm được, tuy là thân thể vẫn như trước, nhưng dựa vào năng lực của làm sao có thể làm được. “Này lâu rồi tôi chưa có đánh lại.”

      “Cho nên trong quá trình thân thiết của chúng ta, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Đồng Hàn Thành rất muốn biết thân thủ của .

      …mẹ, mẹ về rồi à.” Nhìn thấy Hà Tố Mẫn xuất ở cửa, Trình Cốc Tâm làm như thấy được cứu tinh của mình.

      “Mẹ làm ảnh hưởng tới hai đứa chứ?”

      “Dạ có đâu bác .” Đồng Hàn Thành chuyển chiêu bài của thành gương mặt tươi cười, làn da màu lúa mì tôn lên hai hàm răng trắng, làm cho người ta lập tức cảm thấy trẻ ra rất nhiều, thành công lấy được hảo cảm của mẹ vợ tương lai.

      có đâu mẹ, sao mẹ lâu giờ mới về.” Giọng oán trách của Trình Cốc Tâm làm cho bà cảm thấy mình bỏ lại mình để Đồng Hàn Thành ức hiếp vậy. nhìn thấy bộ dáng làm nững với mẹ cảm thấy vô cùng hứng thú. Kỳ có cảm giác như vậy là vì hơn phân nửa thời gian của đều ở trong quân đội, tiếp xúc với phụ nữ nhiều. Lần này đột nhiên tiếp xúc với Trình Cốc Tâm nhiều như vậy, khó trách có ấn tượng tốt.

      “Mẹ chỉ muốn cho hai đứa có chút gian để chuyện mà thôi, về sau hai đứa sinh hoạt cùng với nhau mà.” Hà Tố Mẫn cười .

      Khóe miệng của Trình Cốc Tâm vì xấu hổ mà co rút, mẹ của nghĩ quá chu đáo, “Mẹ, vậy khi nào con có thể xuất viện?” muốn ngừng ở đề tài đó quá lâu.

      “Cuối tuần này, chắc đến lúc đó hôn lễ của hai đứa cũng chuẩn bị xong rồi. Mẹ nghe ba con nó, báo cáo kết hôn của hai đứa cũng được thượng cấp đưa xuống rồi.”

      Tại sao lại quay ngược về đề tài này nữa rồi, hi vọng có cuộc hôn nhân này hơn.
      Phong nguyet, Hale205, Dion9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :