1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên (Hoàn chính văn + NT5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      HÔN NHÂN TRÍ MẠNG:
      GẶP GỠ TRÙM MÁU LẠNH!
      Tác giả: Kỷ Hy Yên

      Thể loại: đại, Ngược, HE

      Converter: ngocquynh520

      Editor: megau1976

      Giới thiệu:

      Bên trong căn phòng sang trọng, thân thể trần truồng bị treo trung, ngọn roi vô tình từng chập, từng chập rơi vào da thịt trắng nõn.

      Đôi mắt bén nhọn sáng quắc, lời lạnh tanh từ môi mỏng phun ra: ", nghiệt chủng trong bụng là của ai?"

      Ninh Tự Thủy suy yếu, còn chút hơi sức, giọng điệu kiên quyết: "Nghiệt chủng là của !"

      "Nếu chịu , mang theo nghiệt chủng của mình cùng nhau xuống Địa ngục".

      ở bên trong thư phòng thân mật với người khác, chân trần bước qua năm thước lửa than ra , mới phát …… từ trước đến giờ, có cách nào, ngừng thương .

      Trong bệnh viện, cõi lòng đầy mong đợi xuất , cho rằng quan tâm mình, nhưng nghĩ đến, rốt cuộc ………

      Đầu ngón tay của xẹt qua da thịt non mềm của đứa trẻ, cười lạnh: " nhìn xem, vóc dáng của nó rất giống ………… cũng hèn mọn như nhau".

      "Đừng . . . . . ."

      Thân thể bé từ trời cao cấp tốc rơi xuống, máu tanh trào ra lạnh lẽo, so với pháo hoa càng lạnh lẽo hơn.

      Ba năm hôn nhân triền miên hoan ái, nổ lực hết mình, đổi lấy cũng chỉ là trả thù điên cuồng của , tổn thương, đổ vỡ.

      Lễ đính hôn ngày đó, trả lời phỏng vấn TV, tin tức truyền trực tiếp hình ảnh của dâu vô cùng ân ái mà ở trong phòng tắm, nơi nơi đầy máu tươi, dùng phương thức đoạn tuyệt ……..... dùng máu tươi của mình để rửa sạch, xóa hết ba năm tình cảm. . . . . .

      Hy Yên giới thiệu vắn tắt văn án, tên sách, nghe nội dung cũng tệ lắm, hoan nghênh mọi người xem trước văn án, quyết định tiếp tục theo dõi hay tạm biệt!​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Nghiệt chủng của ai?

      Giữa trung, ánh đèn thủy tinh màu vàng nhạt, ấm áp tỏa ra; trong căn phòng được thiết kế sang trọng, xa hoa, sàn nhà gỗ Italy thủ công được phủ lên thảm lông cừu cao cấp, mềm mại khó tin. Chỉ nhìn cũng làm người ta cảm thấy ấm áp.

      bị treo trung, cả người trần truồng, ánh sáng mờ mờ trực tiếp chiếu thẳng da thịt của ; hai chân bị kéo ra nhục nhã, dùng dây thừng kéo ra, chỗ kín đáo cũng ra.

      Roi da trong tay từng chập, từng chập vô tình rơi vào thân thể , roi da và da thịt tiếp xúc phát ra thanh giống như miếng thịt bị đặt lò nướng nóng rực, phát ra thanh chát, chát.

      Đôi con ngươi sắc bén của nhìn chằm chằm, lời lạnh tanh từ môi mỏng phun ra: ", trong bụng là nghiệt chủng của ai?"

      Ninh Tự Thủy ngẩng mặt lên, đôi mắt ảm đạm có ánh sáng, nước mắt gương mặt khô cạn biết bao nhiêu lần, đau đớn : "Cái này là nghiệt chủng của !"

      “Chát …..”

      Roi da lại vô tình rơi vào da thịt của , sợi roi buộc chặt người phát ra thanh lạnh lẽo, con ngươi sắc bén, quật cường như vậy làm cho càng thêm khẳng định, trong bụng của là con hoang của người khác.

      "Ninh Tự Thủy, cho rằng tôi nở động đến sao?"

      Ninh Tự Thủy nhếch môi nở nụ cười thê lương: " thế giới này, còn có cái gì mà dám làm sao?"

      Con ngươi lạnh lùng của nheo lại. Vứt roi da trong tay mặt đất, nhìn những vết thương người .

      "Nếu chịu , vậy hãy mang theo nghiệt chủng của mình cùng nhau xuống địa ngục".

      Có tiếng chân xoay người rời phòng.

      Ánh đèn lên rực rỡ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nhà đốt đèn, đầu ngón tay thon dài kẹp mẩu thuốc lá chợt lóe sáng, mái tóc rũ xuống, vóc người cao gầy của , làn khói trắng lượn lờ, khiến người ta cảm thấy cũng tồn tại chân .

      "Kỷ thiếu gia, chị dâu hôn mê. Vết thương xử lý, chỉ là ấy có dấu hiệu sinh non, nếu còn tiếp tục như vậy lần nữa, đứa bé giữ được". Đường Diệc Nghiêu đứng sau lưng , quay qua, quét ánh mắt tức giận làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

      "Ừ". Kỷ Trà Thần môi mỏng cuối cùng chỉ phun ra chữ. Mắt phượng thâm trầm sâu thẳm, cất giấu quá nhiều thứ. Mặc dù theo mười năm, Đường Diệc Nghiêu cũng chưa bao giờ hiểu .

      " ra . . . . . . Chuyện này có hiểu lầm gì ? Ba năm nay, chị dâu đối với ngoan ngoãn phục tùng, chuyện với cũng dám lớn tiếng. Làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với ? Kỷ thiếu gia, Ninh Tự Thủy phải. . . . . .như những người phụ nữ khác. . . . . .

      "Đường Diệc Nghiêu". Kỷ Trà Thần nặng kêu tên , xoay người lại, ánh mắt bén nhọn rơi người Đường Diệc Nghiêu, trong giọng tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

      Đường Diệc Nghiêu thầm thở dài cái, theo nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu chút tính tình của . Giờ phút này vẫn muốn ngồi mông cọp nhổ lông đít.

      "Tạm thời giữ lại đứa bé".

      Đường Diệc Nghiêu xoay người, trong nháy mắt đó nghe hạ giọng , nghe ra buồn vui. khỏi cười tiếng, Kỷ thiếu gia chính là như thế, trong nóng ngoài lạnh, đối với Ninh Tự Thủy vĩnh viễn hạ được quyết tâm.

      Ninh Tự Thủy mở mắt ra nhìn hoàn cảnh quen thuộc, ngón tay khỏi vuốt ve bụng khô quắt; nước mắt lặng lẽ tiếng động rơi ra, bên tai tất cả đều là giọng lạnh lẽo vô tình của , "Nghiệt chủng. . . . . . Nghiệt chủng. . . . . ."

      thương Kỷ Trà Thần, nhất định là thất bại thảm hại của .


      Chương 2: cho phép chết


      " khóc cái gì?" Giọng lạnh lẽo vang lên kèm theo khí thế bức người.

      Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng mê muội của , ngón tay lau nước mắt của mình, muốn để cho nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mình.

      " còn muốn thế nào?"

      "Muốn thế nào?" Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm tạo thành chữ "Xuyên" thâm trầm. Ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt , ngón tay đè xuống cổ của , độc đoán phun ra: "Những lời này tôi nên hỏi ? Tại sao? Tại sao muốn phản bội tôi? Ninh Tự Thủy, biết phản bội tôi kết quả như thế nào?"

      "Tôi có". Ninh Tự Thủy sáng rỡ như nước, bình thản sóng, lạnh nhạt thẹn. Tay sờ vào bụng, có nửa phần chột dạ. Kỷ Trà Thần là người đàn ông duy nhất của trong suốt 19 năm này, từ khi bẻ gảy đôi cánh của , bắt đầu khắc đó, thế giới của chỉ còn lại Kỷ Trà Thần. . . . . .

      Ngón tay gia tăng sức lực cái cổ mảnh khảnh, ánh mắt bén nhọn tràn đầy tức giận, đáy mắt kia thoáng ảm đạm và mâu thuẫn chợt lóe lên, nhìn thấu. trán toát mồ hôi hột, gân xanh nổi lên, hơi thở tàn khốc tỏa ra khiếp người, cảm giác bị nghẹt thở vô hình.

      Ninh Tự Thủy phản kháng, chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại, yên tĩnh ở dưới bàn tay của ngủ say. Ba năm, ít nhiều cũng hiểu tính cách của Kỷ Trà Thần, nghĩ muốn đối phương chết, có người có thể trốn được; phản kháng cũng chỉ tìm cho mình thêm chút tội mà thôi. Sắc mặt tái nhợt trở nên đỏ tươi, vẻ mặt thống khổ, thở nổi . . . . . . hai mắt trợn trắng. . . . . .

      "Tự Thủy. . . . . ." Kỷ Trà Thần thấy cơ hồ còn thở, lập tức buông lỏng tay ra, đáy mắt thoáng qua lo lắng. Bàn tay vỗ lên gương mặt của , giận dữ hét: "Ninh Tự Thủy, tôi cho phép chết! có nghe hay ? Tôi cho phép chết! Nếu như chết, mẹ của cũng theo cùng ".

      "Khụ khụ. . . . . ." Ninh Tự Thủy mở mắt ra, kinh ngạc nhìn , cầm lấy tay , khẩn trương : "Chuyện này liên quan đến mẹ tôi, xin đừng lôi kéo bà ấy vào".

      Kỷ Trà Thần thấy nhắc tới mẹ mới có phản ứng, sắc mặt càng thêm tối tăm, hung hăng ném tay của ra: "Vậy sống khỏe cho tôi! Chờ tôi tìm được người đàn ông gây ra nghiệt chủng trong bụng , tôi tiễn các người nhà đoàn viên". Hất tay .

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy mềm mại nhìn rời , tim đau xót, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Thân thể cuộn lại, đôi tay ôm đầu gối của mình, ràng đắp chăn vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo khác thường, ngừng phát run. cổ mơ hồ đau đớn, màu đỏ tươi và màu trắng da thịt giống như gông xiềng tàn khốc gắt gao kiềm chặt .

      Hai vai run rẩy ngừng, rốt cuộc khóc nức nở thành tiếng: "Tại sao? Kỷ Trà Thần, tại sao chịu tin tưởng tôi?"

      Gió thu xào xạc, lá vàng từng mảnh, từng mảnh giữa trung bay lượn, xung quanh trở nên hoang vắng. Ninh Tự Thủy ngồi xích đu, nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt xẹt qua tia tăm tối.

      " chủ, trở về phòng ! Thời tiết lạnh, bị cảm lạnh!" Giọng của Bạch Kỳ, người giúp việc đầy cung kính lễ độ đối với .

      Ánh mắt Ninh Tự Thủy mong đợi nhìn , hỏi "Kỷ Trà Thần có trở lại ?"

      "Thiếu gia chưa trở về."

      "Vậy biết đâu chứ?" Ninh Tự Thủy hỏi tới.

      "Xin lỗi, hành tung của thiếu gia, người giúp việc được biết".

      Ninh Tự Thủy cắn môi dưới, cố nén tiếng khóc. Kể từ đêm hôm ấy, nửa tháng nay Kỷ Trà Thần xuất . Cũng ai biết đâu, cũng ai cho biết.
      yui_9xChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đây là tự tìm


      Gió thổi ngã thùng rác, Ninh Tự Thủy nhanh chóng đứng lên tới đở dậy. Bạch Kỳ lại nhíu mày: " chủ, những thứ này nên do người giúp việc làm".

      "Có quan hệ gì". Giọng của Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, thân thể gầy gò mặc váy ngủ rộng thùng thình, làn váy bị gió lướt qua, bóng dáng mảnh khảnh, gầy gò, cái cằm nhọn có thể đâm thủng da thịt, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta khỏi lo lắng có thể bị gió thổi bay hay .

      Ban công lầu hai rèm cửa sổ lay động, bóng người dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng lầu dưới, đôi tay chấp sau lưng, môi mỏng nhếch lên đường cong lạnh lùng.

      "Kỷ thiếu gia, mấy ngày nay, tôi điều tra Ninh Tự Thủy có tiếp xúc với bất kỳ người nào. Thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng có. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu giọng cung kính, ánh mắt xuyên qua thân thể cao gầy của , rơi vào người của Ninh Tự Thủy.

      Sắc mặt Kỷ Trà Thần căng thẳng, bao nhiêu gân xanh đều nổi lên, người đàn ông núp trong bóng tối đến tột cùng là người nào? Tại sao bây giờ còn chưa có có bất kỳ hành động gì?

      "Tra tư liệu trước kia của ấy lần nữa, được bỏ qua chi tiết nào".

      "Vâng" Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ ra cửa, nhìn bóng dáng Kỷ thiếu gia còn chưa hết hi vọng, cũng tin tưởng Ninh Tự Thủy. Trong đầu thoáng qua gương mặt gầy gò, yên tĩnh như Tự Thủy, làm sao cũng giống là người phản bội Kỷ thiếu gia!

      Ninh Tự Thủy quay đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sững sờ, đó là Kỷ Trà Thần? Mấy ngày nay chưa bao giờ ra ngoài? Nhưng cũng muốn gặp mình sao?

      được, nhất định phải cho biết! ! Đứa bé là của , thể đối với mình như vậy, đối với đứa bé của bọn họ như vậy!

      Kéo váy xoay người hướng lầu hai chạy , mới vừa tới cửa cầu thang, điện thoại trong túi điên cuồng chấn động. dãy số xa lạ đập vào mắt, có chút chần chờ nhưng vẫn nhấn xuống phím call: "Alo!"

      " nên tìm ! chết!" Giọng khàn khàn trong điện thoại truyền tới, có chút lạnh lẽo.

      Phía sau sống lưng Ninh Tự Thủy cứng ngắc, kỳ quái hỏi: " là ai? Tại sao những lời như vậy với tôi?"

      "Nhớ, nên tìm !! Ngàn vạn lần được chủ động tìm ! đô đô đô. . . . . ."

      Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, lập tức bấm lại dãy số xa lạ, chỉ nghe đầu bên giọng máy móc: " xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi bị khóa, vui lòng gọi lại sau. . . . . ."

      Kỳ lạ! kỳ lạ! Tại sao lại bị khóa?

      Người gác cổng mở ra, Kỷ Trà Thần ra, nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Tự Thủy thất thần, tròng mắt nheo lại, lên tiếng, phớt lờ, qua bên cạnh .

      "Kỷ Trà Thần". Ninh Tự Thủy mở miệng gọi lại, xoay người nhìn bóng lưng cao lớn độc của , do dự, chần chờ hồi lâu mới lấy dũng khí chuyện: "Đứa bé là của . . . . . . Tại sao? Có phải muốn tin tưởng tôi?"

      Kỷ Trà Thần quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn bắn ra tia lạnh lẽo, giọng cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: "Đừng cho tôi nghe lời này nữa! Kỷ Trà Thần tôi đội nổi cái nón xanh này!"

      Xoay người muốn , Ninh Tự Thủy hốt hoảng bắt được tay của , giọng van xin vang lên: "Xin tin tưởng tôi...tôi có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với . Kỷ Trà Thần, tôi làm sao có thể làm chuyện có lỗi với ?"

      "Buông tay!"

      Đôi mắt Ninh Tự Thủy đỏ lên, quật cường lắc đầu: "Tin tưởng tôi. . . . . ."

      "Đây là tự tìm!" Kỷ Trà Thần tay đẩy ngã mặt thảm lông, bàn tay kia bắt đầu xé rách đồ ngủ đơn bạc. . . . . .

      Chương 4: Tất cả cút ra ngoài


      Ninh Tự Thủy cả kinh, trong tròng mắt hốt hoảng và sợ hãi, lắc đầu, đôi tay phản kháng chống lại . " muốn. . . . . . Kỷ Trà Thần, muốn đối xử với tôi như vậy. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần dường như nghe thấy, nét mặt càng thêm tối tăm, tay dễ dàng bắt lấy hai tay của giữ chặt; tay giật chướng ngại cuối cùng người , kéo khóa quần của mình, tách ra hai chân của trực tiếp vào, hung hăng đoạt lấy .

      "A. . . . . ." Đột nhiên bị tiến vào, đau đớn lan tràn tận tay chân, mồ hôi lạnh tầng tầng; trong quá khứ, đối với mình dịu dàng triền miên tạo thành đối lập mãnh liệt. có bất kỳ nụ hôn vỗ về, có giọng dịu dàng che chở, đó cũng phải thích mà chỉ là thú tính ngược đãi. Còn chưa thích ứng, cũng điên cuồng co rúm người, hung hăng giày xéo thân thể mềm yếu của .

      Nhục nhã xông lên đầu, đau đớn khó nhịn, trong thoáng chốc nhìn gò má lạnh lùng vô tình của , tàn khốc như tu la địa ngục; nước mắt lặng lẽ tiếng động từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, xẹt qua khóe môi, khổ sở lan tràn trong lòng. Gắt gao cắn môi dưới, để cho mình kêu thành tiếng.

      Kỷ Trà Thần nhìn thấy bộ dáng quật cường của như vậy, trong lòng khỏi nổi giận. Động tác càng thêm thô lỗ, càn rỡ, để ý chút nào đến thân thể vừa mới có chút khôi phục của ; sức tay cơ hồ có thể mang xương cốt của bóp nát, da thịt trắng như ngọc của hằn lên tím đen hung ác, nhìn thấy ghê người. . . . . .

      Nơi giao hợp đau đớn khó chịu, giãy dụa thoát , chỉ có thể mặc cho muốn làm gì làm. chút cũng còn là bản thân . . . . . .

      "Ừm!" sau tiếng gầm , chất lỏng nóng bỏng từ trong khe hở chảy xuống. Kỷ Trà Thần đứng lên, sửa sang xong quần áo của mình, mặt đổi sắc rời , giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

      Ninh Tự Thủy từng dòng nước mắt trong veo từ trong đôi mắt chảy xuống, khí lạnh lẽo vuốt ve da thịt của , sởn gai ốc; trong tận đáy lòng lạnh lẽo. Trong khí còn tràn ngập mùi hoan ái, thối nát và kiều diễm. Lẳng lặng nằm mặt thảm, nhúc nhích, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng giống như toàn bộ thế giới cũng sụp đổ.

      Giữa hai đùi có hơi nóng tràn tới, bụng là đau. . . . . . Trước mặt bỗng tối sầm, cả người hôn mê.

      Người giúp việc ngay từ lúc đầu, bọn họ tản trước, cho dù nhìn thấy Kỷ Trà Thần rời nhưng cũng người nào dám tới đây. . . . . .

      "Kỷ thiếu gia, tại sao phải trực tiếp giết đứa bé kia; cần gì hành hạ như vậy? Xem , Ninh Tự Thủy vốn là rất tốt, bị hành hạ trở thành cái dạng gì rồi? Nếu có lần sau nữa, đứa bé giữ được". Bác sĩ Thuộc Vũ Hiên nhịn được càu nhàu. Hành hạ như vậy cũng phải là tác phong của Kỷ thiếu gia a!

      Kỷ Trà Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai chân mày Ninh Tự Thủy trong ngủ mê vẫn co rút nhanh, cắn môi tái nhợt của mình, giống như bị uất ức lớn lao, quật cường làm cho người ta nổi lên lòng trắc .

      "Thân thể của ấy sớm khỏe, ba năm nay mặc dù rất nỗ lực chăm sóc ấy, nhưng dù sao có đứa bé, bị suy yếu hơn. Kỷ thiếu gia, rốt cuộc nghĩ kỹ chưa? Nếu hận đứa bé này, tôi trực tiếp kê đơn thuốc, cái gì cũng còn". Ánh mắt khó hiểu của Thuộc Vũ Hiên nhìn .

      "Tất cả cút ngoài!" Kỷ Trà Thần phun ra lời lạnh lẽo. Cả người phát ra thô bạo, người nào dám đến gần.

      biết Thuộc Vũ Hiên chuẩn bị gì đó, liền bị Đường Diệc Nghiêu xách ra.

      Khớp xương ngón tay ràng nhàng xẹt qua cái cổ mảnh khảnh của , trong ánh mắt bén nhọn lóe ra thâm trầm và mâu thuẫn, môi mỏng mím lại: "Ninh Tự Thủy, có biết tôi rất muốn bóp chết ?"


      Chương 5: Điện thoại thần bí


      "Bác sĩ Thuộc, đứa bé. . . . . ." Ninh Tự Thủy mở mắt, còn hơi sức, mí mắt rất nặng, khẩn cầu nhìn Thuộc Vũ Hiên, khẩn trương cắn môi dưới.

      " đừng lo lắng, đứa bé có việc gì". Thuộc Vũ Hiên lập tức an ủi, ánh mắt có chút do dự: "Chỉ là thân thể của có chút lạnh, suy yếu; cho nên phải vô cùng cẩn thận. Tâm tình thể kích động, tận lực tránh khỏi đau lòng quá mức và tức giận. Nếu . . . . . . Lần sau tôi cũng có biện pháp. . . . . ."

      Ninh Tự Thủy sững sờ, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, mặc dù thở phào nhõm, rồi lại lo lắng trùng trùng. Dáng vẻ của , còn có thể giữ được đứa bé này sao?

      "Tốt nhất nên nghỉ ngơi, hôm khác tôi trở lại thăm !"

      Thuộc Vũ Hiên muốn xoay người rời Ninh Tự Thủy giơ tay lên níu lấy tay , lệ quang lóe lên, tiếng khàn khàn, còn hơi sức và cam chịu: " có thể cho tôi biết, tại sao hay ? Tại sao vẫn thừa nhận đứa bé này là của ?"

      "Chuyện này. . . . . ."Sắc mặt Thuộc Vũ Hiên khó xử, nhìn dáng vẻ của tái nhợt, tiều tụy, cách nào nhẫn tâm đẫy tay của ra, nhưng chuyện của Kỷ thiếu gia tới phiên lắm mồm. Đừng biết, cho dù có biết , có mười lá gan cũng dám chuyện của Kỷ thiếu gia a!

      "Xin lỗi, tôi phải cố ý làm khó xử!" Ninh Tự Thủy thấy chần chờ, trong con ngươi hiểu ra vài thứ. Kỷ Trà Thần muốn để người ta biết gì đó, tuyệt đối thể nào biết. Buông lỏng tay ra, ngước mắt chăm chú hỏi: "Có phải chỉ cần tâm tình tôi chấn động, hết sức điều dưỡng, đứa bé có thể bình an ra đời hay ?"

      Thuộc Vũ Hiên gật đầu: "Tình huống trước mắt chỉ cần bị kích thích, tâm tình ổn định, thai nhi chắc là có vấn đề. Tự Thủy, nghỉ ngơi cho tốt".

      "Cám ơn!"

      "Đây là việc tôi phải làm".

      Ninh Tự Thủy cắn môi, mắt thấy rời , tay đặt bụng, cố gắng để cho mình rơi nước mắt. Nếu như mình đau lòng, đứa bé cũng đau lòng, cho dù Kỷ Trà Thần chịu thừa nhận đứa bé này, nhưng dù sao . Đứa bé này là thuộc về và Kỷ Trà Thần, muốn mất đứa bé.

      Trời sanh phụ nữ có bản năng làm mẹ để cho có ý chí mạnh mẽ, dù thế nào nữa, muốn sinh đứa bé này.

      Điện thoại di động ở đầu giường điên cuồng chấn động, vẫn là dãy số xa lạ. Chần chờ hồi lâu, vẫn nhận điện thoại: "Tôi là Ninh Tự Thủy".

      "Tôi rồi, nên tìm ! Tại sao nghe lời? Bị thương, đau ?" Giọng khàn khàn trong điện thoại truyền tới, xa lạ, thần bí.

      Trong lòng Ninh Tự Thủy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa sổ, căn bản có bất cứ ai. Kỉ gia hơn ngàn mét vuông, trong ngày thường có vệ sĩ tuần tra, từ trước đến giờ có ai có thể vào. Tại sao lại biết?

      "Rốt cuộc là ai? muốn làm gì?"

      "Tôi là ai quan trọng! Quan trọng là, tôi có thể giúp rời khỏi Kỷ Trà Thần, muốn ôm lấy đứa trong bụng sao? Nếu như muốn , nhất định phải rời khỏi Kỉ gia".

      Rời khỏi Kỷ Trà Thần?

      Ninh Tự Thủy cả kinh, cái ý niệm này, từ sau khi gả cho Kỷ Trà Thần, nghĩ cũng dám nghĩ. Ngón tay nắm điện thoại di động chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Lo lắng : "Rốt cuộc là ai? Tại sao chuyện này với tôi?"

      "Tôi chỉ muốn nhìn thấy tiếp tục bị tổn thương thôi. Thương hại thôi. . . . . . suy nghĩ , tôi tìm sau. Đô, đô đô. . . . . ."

      "Alo! Alo! Alo,. . . . . ." Ninh Tự Thủy nghe được tiếng đô, đô, lập tức nhấn nút gọi lại, giống như lần trước, lại lần nữa biến thành số máy đóng.
      yui_9xChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Biến thành giam lỏng


      " chủ, nên ăn cơm". Bạch Kỳ gõ cửa tới.

      Ninh Tự Thủy cuống quít đưa điện thoại di động để xuống, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, giọng : "Tôi muốn ăn, dẹp ".

      Ánh mắt Bạch Kỳ lạnh lùng quét qua điện thoại di động trong tay , đáy mắt xẹt qua tia hồ nghi, để thức ăn xuống: "Vừa có người gọi điện thoại cho ?"

      Ninh Tự Thủy cố bình tĩnh : "Trước kia bạn học, tùy tiệnnói chuyện vài câu".

      "Xem như mình đói bụng, nhưng đứa bé trong bụng cũng đói. chủ, cũng muốn đứa bé gặp chuyện may chứ!" Bạch Kỳ đem chén cháo nóng hổi đưa tới trong tay , giọng lạnh nhạt, lại cung kính.

      Đúng a! Coi như mình đói bụng, đứa bé cũng đói! Ninh Tự Thủy gật đầu: "Cám ơn".

      "Đây là việc tôi nên làm". Bạch Kỳ gật đầu, tiếp tục : "Thiếu gia căn dặn, chấp thuận của , thể rời phòng bước".

      "Cái gì?" Ninh Tự Thủy cả kinh, cái chén trong tay rơi mặt đất, cháo vun vẫy đầy đất. Lắc đầu: " thể làm như vậy, đây là giam lỏng tôi!"

      Vẻ mặt Bạch Kỳ vẫn thay đổi, ngồi xổm người xuống thu dọn đồ đạc: "Đây là mệnh lệnh của thiếu gia. Tôi xuống lấy chén khác cho ".

      Ninh Tự Thủy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, giống như có thanh dao găm đâm vào trái tim mình từng nhát, từng nhát. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cắn ngón tay mình, cố gắng để cho mình khóc thành tiếng.

      Tại sao?? Kỷ Trà Thần, tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Trước kia, đối xử với tôi dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt, bây giờ rốt cuộc đâu mất rồi?

      Bạch Kỳ đưa điện thoại di động đặt bàn, giọng cung kính báo cáo: "Trong di động của chủ có hai dãy số bị đóng. Tôi điều tra, cái gì cũng tra được. Nhưng dãy số cuối cùng, chủ lại là của bạn học cũ gọi cho ấy thôi".

      Ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nheo lại, xương cốt rắn chắc ngón tay ràng cầm lấy điện thoại di động, nhấn ghi chép trò chuyện, mày kiếm nhíu lên, sắc mặt trầm xuống, vô cùng vui.

      Bạn học cũ?

      Khi quyết định cưới Ninh Tự Thủy, cũng sai người thăm dò chuyện 16 năm trong quá khứ của , chi tiết, có gì là biết. Ninh Tự Thủy tính tình dịu dàng, thích gặp người, gần gủi ai. Người theo đuổi bên cạnh có hơn hai trăm, lựa chọn bất kỳ người nào. uống rượu, hút thuốc lá, pha rượu, thậm chí ngay cả chuyện lớn tiếng cũng dám. . . . . .

      Hôm nay, lại có thể học được dối!

      "Tiếp tục để ý ấy".

      "Vâng" Bạch Kỳ nhìn lướt qua điện thoại di động, chần chờ : "Cái này. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần lời nào, chỉ giơ tay lên hung hăng ném cái, điện thoại di động ở giữa trung kéo thành đường vòng cung tuyệt đẹp, hung hăng đập vào bên quầy thủy tinh. Miểng thủy tinh đầy đất, phản chiếu hình ảnh Kỷ Trà Thần nổi giận, vẻ mặt u ám.

      Bạch Kỳ dám , xoay người rời . Mặc dù trong lòng nghi ngờ rất nhiều, lại có gan hỏi. Kể từ sau khi thiếu gia cưới chủ, mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, phớt lờ, nhưng len lén vô cùng quan tâm chủ.

      năm sau, dường như chủ từ từ có thể đón nhận thiếu gia. Vốn là hai năm hôn nhân hòa thuận, chủ có thể là nữ chủ nhân tiêu chuẩn của Kỉ gia, cao quý ưu nhã, dịu dàng, lịch nhã nhặn, thiếu gia đối với sủng ái, người mù cũng biết.

      Nhưng sau khi chủ có đứa bé, tính tình thiếu gia thay đổi lớn. Điều này khiến người ta nghĩ ra!

      "Kỷ Trà Thần, đem điện thoại di động trả lại cho tôi". Ninh Tự Thủy phát thấy điện thoại di động, cần nghĩ cũng biết là Bạch Kỳ đưa cho Kỷ Trà Thần, đẩy cửa thư phòng ra, xong, liền ngây ngẩn cả người. . . . . .


      Chương 7: Làm đau tôi


      Dưới chân của Kỷ Trà Thần đống miểng thủy tinh nát vụn, lòng bàn tay bị thủy tinh cắt dứt, dòng máu đỏ tươi từng giọt, từng giọt chảy xuống, lên thảm lông cừu trắng tinh.

      "Kỷ Trà Thần, tay của . . . . ." Ninh Tự Thủy lo lắng, theo bản năng tới, khẩn trương muốn băng bó cho .

      Vẻ mặt Kỷ Trà Thần giận dữ, con ngươi lạnh lẽo đáng sợ, môi mỏng từng chữ phun ra đầy quở trách: "Là ai cho phép vào? Là ai cho phép rời khỏi phòng? Hay lời tôi , từ trước đến giờ coi như gió thoảng bên tai?"

      "Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy cắn môi muốn lại thôi, bụng đầy uất ức, trăm miệng cũng thể bào chữa; cúi đầu, dám nhìn thẳng ánh mắt của : "Tôi chỉ muốn lấy lại điện thoại di động của tôi . . . . ." Ánh mắt quét đến điện thoại bể tan nát dưới chân , ngước mắt, tức giận : "Tại sao lại đập bể điện thoại di động của tôi?"

      Sắc mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tối tăm, giơ tay nắm được cằm của , máu dính bẩn da thịt tái nhợt của , màu đỏ tươi và trắng bệch vô cùng đối lập. Giọng của bá đạo cường thế: "Tại sao tôi thể? phải muốn phân phải trái với tôi?"

      Ninh Tự Thủy cắn chặt môi dưới, trong lòng hoang vắng. Đúng vậy! Kỷ Trà Thần từ trước nay cũng phân phải trái với người khác, đúng là đúng đích, sai đúng cũng là sai. Sau khi gả cho lâu, cũng biết Kỷ Trà Thần tuyệt đối bá đạo, ngang ngược, cùng người như vậy ở chung chỗ rất vất vả.

      Nhưng được người như vậy cũng rất may mắn hạnh phúc.

      " nhớ quá khứ tôi đạo lý sao?" Giọng của Kỷ Trà Thần chắc chắn, học qua tâm lý học, tự nhiên có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Ninh Tự Thủy.

      "Kỷ Trà Thần, làm đau tôi". Ninh Tự Thủy sang chuyện khác, rất đáng sợ như vậy.

      "Hừ". Đáy mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua tia chán ghét, ngón tay buông ra, hơi dùng sức đẩy cái. Ninh Tự Thủy gót chân đứng vững, cả người lảo đảo xuống nằm mảnh kiếng bể. Mảnh thủy tinh sắc bén đâm rách lòng bàn tay và đầu gối , máu chảy ra.

      Trong tròng mắt Kỷ Trà Thần chợt lóe lên đau lòng và hốt hoảng, khắc kia, muốn khom lưng ôm lấy , lại bị suy nghĩ khác bóp chết động tác. Tư thái cao cao tại thượng, nhìn dáng vẻ của nhếch nhác bị thương, lạnh lùng bỏ lại hai chữ "Đáng đời" xoay người, tự nhiên rời .

      Nước mắt lặng lẽ rơi lan tràn gương mặt, mặc dù rất cố gắng thuyết phục mình, nên hy vọng xa vời, cần nên suy nghĩ nữa, nhưng lại vẫn nhịn được đau lòng và khổ sở.

      người phụ nữ có vết sẹo, vô cùng tốt. . . . . .

      Những lời này, lúc là ngày thứ bảy gả cho . Ngày đó đụng ngã bình hoa cổ mà thích nhất, cắt đứt lòng bàn tay, cho rằng rất tức giận, trong lòng sợ muốn chết; nhưng giận, mà khẩn trương mang bệnh viện, ra lệnh Thuộc Vũ Hiên, bất kể như thế nào thể để lại sẹo. hỏi "Tại sao?"

      Lòng bàn tay ấm áp của xoa tóc của , thầm: người phụ nữ có vết sẹo, vô cùng tốt. . . . . .

      ngày kia, mặc áo sơ mi trắng, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc màu vàng óng ánh của , giống như cả người đứng trong ngọn lửa.

      Cũng khắc kia, đột nhiên phát ra gả cho , cũng phải quá tệ. Ở trong mắt người ngoài, lạnh lùng tàn khốc, chuyên quyền độc đoán; nhưng duy chỉ có ở trước mặt nhu tình tựa nước, vô cùng kiên nhẫn đợi , cũng đồng ý miễn cưỡng .

      Vậy mà hôm nay, chảy máu tươi ở trước mặt , cũng có thể làm như thấy, chỉ bỏ lại câu châm chọc làm trái tim người chợt lạnh lẽo.

      Chương 8: Cạm bẫy dịu dàng


      Vẻ mặt Bạch Kỳ thay đổi, xử lý tốt vết thương cho Ninh Tự Thủy, thu dọn đồ đạc, ánh mắt quét đến điện thoại di động vừa cài đặt xong, hơi do dự nhưng nhịn được lắm mồm: " chủ, thiếu gia hận nhất bị lừa gạt phản bội, nhất là ".

      Ninh Tự Thủy nhìn đeo băng màu trắng sững sờ, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu. "Lời của là có ý gì?"

      Kể từ khi gả cho Kỷ Trà Thần, Bạch Kỳ vẫn chăm sóc cuộc sống thường ngày của , mọi việc từ lớn đến đều sắp xếp cho . Lúc đầu, cho rằng Kỷ Trà Thần đặt Bạch Kỳ bên cạnh giám thị , nhưng sau đó, lại thấy Bạch Kỳ ân cần, lễ phép, có địch ý. cũng từ từ buông xuống phòng bị. Nhưng Bạch Kỳ ở Kỉ gia bao lâu, theo Kỷ Trà Thần lâu hơn , ấy duyên vô cớ nhảm với người.

      Bạch Kỳ lắc đầu: " có ý gì. Hi vọng chủ nhớ hậu quả lần trước mà gặp." vừa xong, cung kính hành lễ, rời .

      Sắc mặt Ninh Tự Thủy từ từ tái nhợt, sau sống lưng cũng lạnh lẽo. Đó là chuyện xảy ra sau khi gả cho Kỷ Trà Thần nửa năm, có cùng bất cứ ai ra ngoài, kết quả vẫn bị người bắt cóc. Lần đó, nhìn thấy Kỷ Trà Thần nổi giận lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy giết người; cũng là lần đó, Kỷ Trà Thần muốn . Cơ hồ hành hạ cả đêm chưa ngủ, thiếu chút nữa chết rồi.

      Từ đó cũng dám mình tùy ý rời khỏi Kỉ gia.

      Nếu như có thể, vĩnh viễn cần nhớ đêm kinh khủng như vậy. Đó là Kỷ Trà Thần trở thành ác ma cả đêm, cơ hồ còn lí trí, có nhân tính. Sau đó, nghe Đường Diệc Nghiêu , đó là lần thứ ba Kỷ Trà Thần mất khống chế trong 28 năm qua. Lần đầu tiên là lúc mẹ chết, lần thứ hai là lúc cha chết, lần thứ ba. . . . . . Chính là lúc gặp chuyện may.

      Điện thoại di động chấn động, lôi ra kí ức kinh khủng kia, nhận điện thoại, nghe thấy giọng quen thuộc: "Thủy Thủy, gần đây có khỏe ?"

      "Mẹ. . . . . ." Ninh Tự Thủy nghe được giọng của mẹ, nhất thời hốc mắt đỏ lên, tất cả uất ức xông lên đầu là muốn cho mẹ, nhưng làm sao mở miệng.

      "Thế nào? Có phải Trà Thần khi dễ con hay ?"

      " có, con rất khỏe! Mẹ cần lo lắng, đối với con cũng rất tốt". Ninh Tự Thủy vội vàng đáp lời. thể để cho mẹ lo lắng vì mình, cho dù nghĩ có người có thể nghe .

      "Mẹ cũng mong thế. Trà Thần, đứa bé này rất biết săn sóc người, gả cho là phúc của con. Con phải chăm sóc tốt, nên hẹp hòi, có biết ?"

      "Vâng, con biết rồi". Ninh Tự Thủy cắn môi, đè nén kích động muốn khóc. Mẹ là người thân duy nhất thế giới này của , nhưng kể từ lúc gả cho Kỷ Trà Thần, có thể số lần gặp mẹ càng ngày càng ít . thích ra khỏi nhà, thích tiếp xúc với người xa lạ, thậm chí cho gặp mẹ.

      "Tốt lắm, quấy rầy con". Ninh mẫu nhiều, cắt đứt điện thoại.

      Ninh Tự Thủy cầm điện thoại di động, trong ống nghe truyền đến tiếng đô đô chói tai và nguội lạnh; cho dù thế giới này, người thân duy nhất cũng đứng về phía Kỷ Trà Thần, cho dù mình , sợ rằng mẹ cũng chỉ tin tưởng Kỷ Trà Thần, mà phải là mình.

      Hết cách rồi, ba năm nay Kỷ Trà Thần đối với tốt quá, ngay cả mẹ của cũng chăm sóc chu đáo, có nửa phần chậm trễ. Mỗi lần mẹ gọi điện thoại đến đều hỏi có hẹp hòi với hay .

      Kỷ Trà Thần, Kỷ Trà Thần, ba chữ này giống như ngọn roi quấn chặt quanh người , siết trái tim co rút, đau đớn. Kỷ Trà Thần, có biết , em . sa vào cạm bẫy dịu dàng của , cách nào kềm chế được.
      yui_9xChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Gian phu


      Trong biệt thự ba tầng Kỉ gia, Ninh Tự Thủy và Kỷ Trà Thần ở lầu ba, nhưng kể từ lúc mang thai, bị tra hỏi cha đứa bé là ai, có kết quả, Kỷ Trà Thần mình dời đến lầu hai, cách xa .

      Ninh Tự Thủy vuốt ve cái bụng khô quắt của mình, mới hơn tháng, có chút dấu hiệu nào. Kỷ Trà Thần thừa nhận đứa bé này là của mình, cũng muốn gặp nữa. Vốn cho rằng có đứa bé, giữa bọn họ càng thêm hạnh phúc đầy đủ, lại nghĩ đẩy tình cảm bọn họ vào địa ngục.

      Nhất định có chuyện gì mà biết, nhất định là có chuyện gì khiến Kỷ Trà Thần hiểu lầm mình; nếu đột nhiên thay đổi lạnh lùng như vậy .

      Ninh Tự Thủy lặng lẽ đến trước cửa phòng của , vốn là muốn muốn vào, lại phát cách vách cửa phòng mở ra cái khe hở; mỗi gian phòng trong Kỉ gia đều được quét dọn, sau đó vội vàng khóa lại, ngoại trừ quản gia, có ai có chìa khóa để mở cửa.

      Có chút ngạc nhiên tới, đặt tay lên nấm cửa, vừa chuẩn bị vào ánh mắt quét đến tấm hình nằm mặt đất. Khom lưng nhặt lên, thấy nội dung ràng hình, trong phút chốc, vẻ mặt chợt biến đổi, ánh mắt hốt hoảng. Quay đầu lại nhìn chung quanh.

      Vốn cũng bóng người, chỉ có cánh cửa sổ thông gió mở ra. . . . . .

      Trong hình là hình ảnh bị Kỷ Trà Thần đè mặt thảm mạnh mẽ chiếm đoạt, là chuyện của hai ngày trước; tại sao lại có này tấm hình ở chỗ này? Rốt cuộc là người nào ở trong bóng tối vẫn quan sát mình?

      Ninh Tự Thủy hốt hoảng biết nên làm sao làm sao mới phải. Phải cho Kỷ Trà Thần sao? còn có thể tin tưởng mình sao? Nếu như cho biết, nhất định có thể tìm ra kẻ đứng trong bóng tối theo dõi chính là người kia! Cắn môi, vừa muốn giơ tay lên gõ cửa phòng Kỷ Trà Thần, điện thoại di động vừa vặn vang lên, vẫn là dãy số xa lạ.

      "Rốt cuộc là ai? muốn làm gì?" Ninh Tự Thủy hề nghĩ ngợi lập tức ngay, giọng cố gắng kiềm chế để run rẩy. Cảm giác trong bóng tối có bàn tay nắm lấy cổ của mình, siết chặt làm mình thở nổi.

      " muốn cho biết? cảm thấy bây giờ tin tưởng lời của sao? biến tôi làm thành gian phu sao?" Giọng trầm, sâu kín vang bên tai .

      Ngón tay Ninh Tự Thủy nắm tấm hình chặt, nhíu mày, hoảng hốt tim đập dữ dội: " cần giả vờ thần bí, tôi cho Kỷ Trà Thần, nhất định tìm ra ".

      "Ha ha. . . . . . ngây thơ. Người như vậy, còn muốn tin tưởng sao? lòng cho rằng đứa trong bụng phải của ".

      Người này rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng của cũng biết rồi. Có thể chụp hình, còn có thể biết chuyện giữa và Kỷ Trà Thần. . . . . .

      "Nếu như muốn rời , tối nay 10 giờ tại cửa Bắc gặp nhau".

      "Tôi rời khỏi Kỷ Trà Thần, tôi !" Ninh Tự Thủy nhìn điện thoại quát, mà bên kia cúp điện thoại, tiếng đô đô vang ra. trán đầy mồ hôi, hành lang sáng sủa nhưng làm cho người ta có cảm giác u đáng sợ.

      Cửa phòng chợt bị mở ra, ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy, đáy mắt che giấu chán ghét, vui : " đến đây làm gì?"

      "Tôi. . . . . ." Ánh mắt Ninh Tự Thủy nhìn , giống như nhìn thấy cứu tinh, mở miệng muốn cho chuyện mới vừa xảy ra. Nhưng trong đầu lên giọng người đàn ông thần bí, bắt đầu do dự. Kỷ Trà Thần tin tưởng lời của mình sao? Nếu là lúc trước, nhất định chút nghĩ ngợi cho biết, nhưng bây giờ. . . . . .


      Chương 10: Thân thể dâm đãng


      "Trong tay cầm cái gì?" Ánh mắt Kỷ Trà Thần quét đến cái gì đó trong tay nắm chặt, mày kiếm nhíu lên.

      " có. . . . . . có gì. . . . . ." Ninh Tự Thủy lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng, nhanh chóng đem vật cầm trong tay hình nhét vào trong tay áo, trong tay nắm chặt điện thoại di động. Cả người cũng sợ đổ mồ hôi lạnh.

      Tròng mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua nghi ngờ, nghiêng người tóm tay , lấy ra tấm hình giấu ở trong tay áo. Vẻ mặt trầm xuống, chân mày nhíu lại, phát ra chán ghét. Ngón tay nắm chặt cổ tay của , tức giận : "Ninh Tự Thủy, lá gan càng lúc càng lớn".

      " phải! phải như thế. . . . . . hãy nghe tôi . . . . . ." Ninh Tự Thủy đau quá cau mày, cuống quít muốn cùng giải thích. Nhưng............

      Kỷ Trà Thần nhìn thấy tấm hình, con ngươi căng thẳng, gia tăng sức trong tay, trong giọng tràn đầy tức giận chưa từng có: "Ninh Tự Thủy, người đàn ông kia là ai? Này hình do chụp đúng hay ?"

      " phải. . . . . . phải vậy. . . . . ." Ninh Tự Thủy lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt, tràn đầy hốt hoảng và vô lực, cổ tay đau đớn, xương cốt gần như muốn bị bóp nát. Nhìn ánh mắt của , khó nhọc : "Tôi biết là ai! Ta cũng biết tại sao tấm hình ở cách vách phòng của . . . . . . phải tin tưởng tôi có được hay ?"

      "Hừ". Vẻ mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tức giận, buông tay, đẩy đụng phải vách tường, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết : " cho rằng giải thích như vậy, tôi tin tưởng sao?"

      Khuỷu tay Ninh Tự Thủy gần như mất cảm giác, chết lặng; cắn môi dưới, vẻ mặt xuất tia quật cường. Nước mắt tràn vào trong hốc mắt chậm chạp chịu rơi xuống, ngước mắt, đau lòng, khổ sở, uất ức, các loại tâm tình đan trộn vào nhau. Lẩm bẩm hỏi "Tại sao? Kỷ Trà Thần, cho tôi biết tại sao? Tại sao trong đêm cái gì cũng thay đổi? Tại sao muốn tin tưởng tôi?"

      Nước mắt giống như viên trân châu, từng giọt, từng giọt rớt xuống, chảy tràn lên da thịt trắng như ngọc của , óng ánh trong suốt, điềm đạm đáng ; như như quật cường, làm cho người ta thương tiếc.

      Đáy mắt Kỷ Trà Thần chợt lóe lên đau lòng chợt tắt, để người ta nhìn thấy kịp; trong 3 năm qua, rất ít nhìn thấy Ninh Tự Thủy ở trước mặt mình khóc. Cho dù khi dễ thế nào nữa, cũng giả vờ như có gì, vừa xoay người, biết khóc bao nhiêu lần.

      "Đứa bé này ràng là con của chúng ta. . . . . ."

      "Câm miệng!" Kỷ Trà Thần giận dữ ngắt lời , ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, bén nhọn hơn lưỡi đao, nghe giọng của mình như là phát ra từ trong kẽ răng: "Tôi cảnh cáo , đừng nhắc tới đứa bé này ở trước mặt tôi! Ninh Tự Thủy, thân thể dâm đãng của vĩnh viễn thể nào mang thai đứa con của tôi! chờ cùng nghiệt chủng xuống địa ngục ".

      "Hừ!" tiếng lạnh lùng, tấm hình trong tay hung hăng ném lên mặt Ninh Tự Thủy, xoay người rời . Đôi tay nắm lại chặt, tất cả gân xanh nổi lên. nếu rời , khắc chế được mình giết này.

      Mới vừa gặp quỷ, lại còn đau lòng, nước mắt của rơi nhanh.

      Ninh Tự Thủy đau lòng muốn chết nhìn bóng lưng của biến mất ở hành lang, hai mắt đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ. Giống như vòi nước hư, nước mắt cầm được chảy ra da thịt trắng ngần lan ra, khóc sưng mắt. Người kia đúng, tin mình. Kỷ Trà Thần từ trước đến giờ cũng tin tưởng mình.

      Kỷ Trà Thần gặp . . . . . .

      Chương 11: Giết đứa bé


      Đêm khuya yên tĩnh, khoảng gian đen kịt, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng. Cuối mùa thu ban đêm vô cùng lạnh lẽo, mấy chiếc lá khô rơi xuống tiếng động bị giẫm dưới chân, phát ra thanh rào rào.

      Ninh Tự Thủy chỉ mặc áo ngủ, khoác áo khoác, rón rén tới cửa Bắc. Nhìn chung quanh yên tĩnh, có bất kỳ khác thường, có chút bất an. Đôi tay nắm lại chặt, dừng bước, biết nên nên .

      Cho dù Kỷ Trà Thần tin mình, nhưng mình vẫn . muốn rời khỏi Kỷ Trà Thần, chỉ vì muốn biết người núp trong bóng tối rốt cuộc là ai. Tại sao biết chuyện của mình và Kỷ Trà Thần, tại sao có thể mang ?

      "Kỳ quái, ngày thường đều có hộ vệ tuần tra, tối nay sao có ai vậy? Chẳng lẽ tới ?" Ninh Tự Thủy cho rằng có gì đó quái lạ, mắt cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh đèn như như , từ trước đến giờ thấy tình huống nơi xa. Chỉ cảm thấy có chút u, sau sống lưng lạnh lẽo.

      " ở nơi này làm gì?" Đột nhiên, sau lưng có tiếng lạnh lẽo, dọa Ninh Tự Thủy giật mình. Xoay người nhìn thấy Kỷ Trà Thần, đứng cách đó xa, vẻ mặt căng thẳng, con ngươi bén nhọn, ràng tâm tình vui. Bước chân lui về sau bước, chần chờ: "Tôi. . . . . . Tôi ngủ được, ra tản bộ".

      "Tản bộ?" Kỷ Trà Thần mày kiếm nhướng lên, ánh mắt ra dấu cho thuộc hạ.

      Sau lưng hộ vệ gật đầu, tới cửa Bắc, dọc theo tra xét hồi, lập tức chạy tới báo: "Kỷ tiên sinh, ba hộ vệ tuần tra bị hôn mê. Bên ngoài cửa Bắc có chiếc xe, nhưng có bất kỳ người nào".

      Vẻ mặt của Kỷ Trà Thần càng thêm tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo trợn mắt nhìn Ninh Tự Thủy, bình tĩnh : " thăm dò biển số xe, lấy vân tay lưu lại xe đưa hóa nghiệm. Nếu tuần tra hôn mê, ràng còn chưa chạy xa, phái người đuổi theo".

      "Vâng"

      Trong ánh mắt Ninh Tự Thủy thoáng qua khiếp sợ, ánh mắt Kỷ Trà Thần như thế chỉ sợ cũng quá quen thuộc. Trong trí nhớ của , lộ ra ánh mắt như thế chỉ có lần. Đó là lần đầu tiên nhìn thấy giết người. Dáng vẻ của như ông vua tới vươn tay nắm lấy . Lúc ấy vô cùng sợ hãi, theo bản năng tránh khỏi tay của . Cũng chính là hành động trốn tránh, hoàn toàn chọc giận Kỷ Trà Thần. Đêm đó, mất đồng trinh, bị hung hăng hành hạ cả đêm.

      "Là tới đón , phải ? Ninh Tự Thủy!" Kỷ Trà Thần từng bước, từng bước ép sát, bóng dáng cao lớn bao quanh thân thể mảnh khảnh của , kín kẽ. Giọng như từ địa ngục đến, khiến cho Ninh Tự Thủy nhịn được khẽ run.

      " phải. . . . . . Tôi cũng biết là ai! Tôi biết. . . . . . Tôi chỉ tới đây tản bộ". Ninh Tự Thủy lắc đầu, lên tiếng phủ nhận. Tuyệt đối thể thừa nhận, Kỷ Trà Thần giận lên, sợ rằng giết .

      "Tôi rồi, ở Kỉ gia có ai có thể dối với tôi. , cũng thể!"

      giây kế tiếp Kỷ Trà Thần bắt được cổ tay của , vừa thô lỗ lôi vừa kéo vào trong phòng. . . . . .

      "Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, buông tôi ra! làm đau tôi. . . . . . Kỷ Trà Thần, buông tôi ra. . . . . ." Mặc kệ Ninh Tự Thủy gào thét, giống như nghe thấy. Lôi cổ tay của , chân đạp cửa phòng, ném ngã nhào giường mềm mại. Tức giận, từ cao nhìn xuống .

      Ninh Tự Thủy chưa tỉnh hồn, thở phì phò, đôi tay gắt gao ôm trước ngực của mình, nhìn : "Kỷ Trà Thần, tin tôi, vậy giết đứa bé thôi".

      Vậy tự tay mình giết đứa bé !

      Chương 12: Tư cách cầu xin


      Con ngươi đen thẫm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, môi mỏng nâng lên nụ cười mỉa mai, bàn tay dọc theo eo của bao trùm bụng. Giọng lạnh lẽo như từ trong địa ngục đến: "Cái nghiệt chủng này là chứng cớ tốt nhất biết dâm đãng. Tôi làm sao có thể hủy diệt?"

      " . . . . ." Ninh Tự Thủy thể tin nhìn , người này còn là Kỷ Trà Thần mình biết sao? Tiện tay, nắm bên gối hung hăng đập vào người của : " là ác ma! Kỷ Trà Thần, cái người này ác ma, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi? Nếu như còn tôi, nếu như chán ghét tôi như vậy, vậy. . . . . . Chúng ta ly hôn !"

      Nước mắt ở trong hốc mắt quật cường đảo quanh, vốn tưởng rằng cả đời mình cũng chủ động ra những lời như vậy. Mình bỏ được , nhưng bây giờ. . . . . . Tất cả đều thể quay thở lại. ra "Ly hôn" là đau lòng như thế, nhưng cũng cảm thấy là loại giải thoát.

      Nếu như hai người ở chung chỗ hành hạ lẫn nhau, vậy cũng bằng tách ra. luôn luôn thương tốt, còn có thể đem thương giữ gìn tốt đẹp. Ít nhất. . . . . . có thể nhớ Kỷ Trà Thần của mình , dịu dàng như nước. . . . . .

      "Ly hôn?" Kỷ Trà Thần con ngươi căng thẳng, hung hăng nắm chặt cằm của , giọng lạnh lẽo, tàn khốc: "Nếu như muốn gặp mẹ nữa, ly hôn với tôi thử chút?"

      Buông tay ra, xoay người rời . . . . . .

      Ninh Tự Thủy kinh hoảng, vội vàng từ giường bò dậy, nắm lấy cánh tay hốt hoảng : "Kỷ Trà Thần, đây là chuyện giữa chúng ta. Tôi cầu xin nên đem mẹ tôi liên luỵ vào. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần dừng bước lại, nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười nhiều ý vị: "Nhìn dáng vẻ của rất quan tâm đến mẹ . bằng, cho tôi biết người đàn ông hoang dã rốt cuộc là ai? Tôi có thể suy xét bỏ qua cho mẹ ".

      Tay chân Ninh Tự Thủy lạnh lẽo, đôi vai gầy bé khẽ run, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, níu chặt lấy quần áo của : "Kỷ Trà Thần, tại sao có thể lý lẽ như vậy? Đây là chuyện của hai người chúng ta, làm sao có thể liên lụy mẹ tôi? cùng người bình thường so đo, . . . . . . cả đời cũng tổn thương tôi. . . . . . . . . . . ."

      "Đủ rồi". Gương mặt Kỷ Trà Thần tức giận, lạnh lùng ngắt lời . Tay dùng sức vung khỏi tay của , lạnh giọng quát lên: "Ninh Tự Thủy, chuyện cho tới bây giờ, tư cách cầu xin tôi, cũng có. Nếu người đàn ông hoang dã đó quan trọng hơn so với mẹ , vậy chờ xem, tôi khiến cho từng người quan tâm bên cạnh , toàn bộ xuống Địa ngục".

      " cần. . . . . . cần. . . . . ." Ninh Tự Thủy hốt hoảng lần nữa ôm lấy hông của , sợ hãi chiếm cứ cả buồng tim. Nếu như người khác lời như vậy, có lẽ tin, nhưng Kỷ Trà Thần , tin chắc, nghi ngờ, cho tới bây giờ, lời của Kỷ Trà Thần ra khỏi miệng, đều làm được.

      "Buông ra!" Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt vui.

      " cần. . . . . . Cầu xin Kỷ Trà Thần! nên tổn thương mẹ tôi! Bà là người thân duy nhất của tôi thế giới này, thể đối với bà như vậy. . . . . ." Nước mắt biết từ lúc nào lan tràn gò má trắng ngần, kiên cường ngày xưa toàn bộ tan thành mây khói. Đối mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng vô tình, hoàn toàn hỏng mất.

      Bước chân Kỷ Trà Thần dừng lại, con ngươi nhìn chằm chằm , lãnh hỏi: " muốn cầu xin tôi?"

      Ninh Tự Thủy cắn môi, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bóng dáng lạnh lùng của , thận trọng gật đầu. Nắm lấy quần áo của chặt, dám buông tay.
      ☆, Chương 12: Tư cách cầu xin

      Con ngươi đen thẫm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, môi mỏng nâng lên nụ cười mỉa mai, bàn tay dọc theo eo của bao trùm bụng. Giọng lạnh lẽo như từ trong địa ngục đến: "Cái nghiệt chủng này là chứng cớ tốt nhất biết dâm đãng. Tôi làm sao có thể hủy diệt?"

      " . . . . ." Ninh Tự Thủy thể tin nhìn , người này còn là Kỷ Trà Thần mình biết sao? Tiện tay, nắm bên gối hung hăng đập vào người của : " là ác ma! Kỷ Trà Thần, cái người này ác ma, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi? Nếu như còn tôi, nếu như chán ghét tôi như vậy, vậy. . . . . . Chúng ta ly hôn !"

      Nước mắt ở trong hốc mắt quật cường đảo quanh, vốn tưởng rằng cả đời mình cũng chủ động ra những lời như vậy. Mình bỏ được , nhưng bây giờ. . . . . . Tất cả đều thể quay thở lại. ra "Ly hôn" là đau lòng như thế, nhưng cũng cảm thấy là loại giải thoát.

      Nếu như hai người ở chung chỗ hành hạ lẫn nhau, vậy cũng bằng tách ra. luôn luôn thương tốt, còn có thể đem thương giữ gìn tốt đẹp. Ít nhất. . . . . . có thể nhớ Kỷ Trà Thần của mình , dịu dàng như nước. . . . . .

      "Ly hôn?" Kỷ Trà Thần con ngươi căng thẳng, hung hăng nắm chặt cằm của , giọng lạnh lẽo, tàn khốc: "Nếu như muốn gặp mẹ nữa, ly hôn với tôi thử chút?"

      Buông tay ra, xoay người rời . . . . . .

      Ninh Tự Thủy kinh hoảng, vội vàng từ giường bò dậy, nắm lấy cánh tay hốt hoảng : "Kỷ Trà Thần, đây là chuyện giữa chúng ta. Tôi cầu xin nên đem mẹ tôi liên luỵ vào. . . . . ."

      Kỷ Trà Thần dừng bước lại, nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười nhiều ý vị: "Nhìn dáng vẻ của rất quan tâm đến mẹ . bằng, cho tôi biết người đàn ông hoang dã rốt cuộc là ai? Tôi có thể suy xét bỏ qua cho mẹ ".

      Tay chân Ninh Tự Thủy lạnh lẽo, đôi vai gầy bé khẽ run, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, níu chặt lấy quần áo của : "Kỷ Trà Thần, tại sao có thể lý lẽ như vậy? Đây là chuyện của hai người chúng ta, làm sao có thể liên lụy mẹ tôi? cùng người bình thường so đo, . . . . . . cả đời cũng tổn thương tôi. . . . . . . . . . . ."

      "Đủ rồi". Gương mặt Kỷ Trà Thần tức giận, lạnh lùng ngắt lời . Tay dùng sức vung khỏi tay của , lạnh giọng quát lên: "Ninh Tự Thủy, chuyện cho tới bây giờ, tư cách cầu xin tôi, cũng có. Nếu người đàn ông hoang dã đó quan trọng hơn so với mẹ , vậy chờ xem, tôi khiến cho từng người quan tâm bên cạnh , toàn bộ xuống Địa ngục".

      " cần. . . . . . cần. . . . . ." Ninh Tự Thủy hốt hoảng lần nữa ôm lấy hông của , sợ hãi chiếm cứ cả buồng tim. Nếu như người khác lời như vậy, có lẽ tin, nhưng Kỷ Trà Thần , tin chắc, nghi ngờ, cho tới bây giờ, lời của Kỷ Trà Thần ra khỏi miệng, đều làm được.

      "Buông ra!" Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt vui.

      " cần. . . . . . Cầu xin Kỷ Trà Thần! nên tổn thương mẹ tôi! Bà là người thân duy nhất của tôi thế giới này, thể đối với bà như vậy. . . . . ." Nước mắt biết từ lúc nào lan tràn gò má trắng ngần, kiên cường ngày xưa toàn bộ tan thành mây khói. Đối mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng vô tình, hoàn toàn hỏng mất.

      Bước chân Kỷ Trà Thần dừng lại, con ngươi nhìn chằm chằm , lãnh hỏi: " muốn cầu xin tôi?"

      Ninh Tự Thủy cắn môi, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bóng dáng lạnh lùng của , thận trọng gật đầu. Nắm lấy quần áo của chặt, dám buông tay.
      yui_9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :