1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng.

      Tác giả: Thiện Tâm Nguyệt
      Convert: ngocquynh250


      Độ dài: Khoảng 568 chương ( bao gồm ngoại truyện)​

      Giới thiệu:


      "Hôn nhân vốn là toà thành, bị vây khốn, lại đâu chỉ là hai người và em"

      Hôn lễ long trọng, trước mặt hơn ngàn khách mời, người chủ trì hôn lễ hỏi chú rể.

      " Cố Thừa Diệu, có đồng ý cưới Diên Hữu Thiên làm vợ, chăm sóc cả đời, , bên đến già ?"

      Sau khi Cố Thừa Diệu im lặng lúc lâu: "Tôi - - đồng - ý."

      Dưới bục xôn xao tràng.

      Đêm tân hôn, đến nhà khác để qua đêm.

      Sau khi nghe chỉ cười lạnh, thay bộ áo mỏng manh gợi cảm, đến hộp đêm nhảy múa nồng nhiệt cạnh đàn ông.

      Tin tức đầu đề của ngày hôm sau, Cố tam thiếu " có năng lực." Vợ tìm người khác để vui sướng.

      híp mắt nhìn tin tức đầu đề, trong mắt thoáng qua chút thâm độc.

      Được, rất tốt. Đồ đàn bà chết tiệt, chọc đến tôi rồi.

      là cậu ba của nhà họ Cố, là con cưng của trời. coi phụ nữ ra gì.

      là con của nhà giàu mới nổi, tâm cơ sâu sắc còn có chút gian xảo.

      muốn cưới. cũng muốn gả.

      Lại bởi vì ván cờ ngoài ý muốn, hai người nhau lại bị ép tiến đến hôn nhân.

      chỉ muốn cầu ai người nấy về, đường ai người nấy .

      Nhưng lại cho cơ hội như vậy.

      bữa tiệc. người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ cầm ly rượu về phía , tay mang theo cái đồng hồ bạch kim toả sáng lấp lánh.

      " Cố, ngày hôm qua Cố qua đêm ở chỗ của tôi quên cầm . Tôi cầm giúp ấy, ngại chứ?"

      cười , lắc đầu: "Tất nhiên là ngại, Tôi còn phải cảm ơn . có biết, tôi rất ghét phải dùng chung đồ đạc với người khác, nhất là đàn ông. Tôi ngại bẩn."

      Đỏ mắt trừng vẻ mặt chán ghét kháng cự của : "Chê tôi bẩn? Tôi đến xem là ai bẩn--"

      ...
      Hale205 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 001: Hai hộp Durex

      Editor: Jun


      Bắc Đô.

      Cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ.

      Ban đêm vừa mưa trận, trong khí mang theo hơi mưa ẩm ướt. Làn gió thổi qua, vẫn mang theo cảm giác mát mẻ cuối xuân.

      Diêu Hữu Thiên ra đến cửa, mới phát mình quên mang ô. Bên ngoài mưa bụi bay rất . đến trước quầy hàng của giá đặt ô, tiện tay cầm chiếc, muốn tính tiền. ngờ phía sau có người phụ nữ còn gấp gáp hơn , cầm đồ đạc lỉnh kỉnh tay vội vã chạy về phía quầy thu ngân.

      Động tác này quá mạnh, vạt áo khoác vung lên, trong nháy mắt quét vài hộp hàng hóa giá đồ bên cạnh xuống đất.

      Đôi mày thanh tú nhíu lại, Diêu Hữu Thiên muốn rời , lại đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi tới đây, thấy những cái hộp đó rơi vung vãi dưới chân , nhìn chằm chằm chớp mắt, cũng che hai dãy giá hàng hóa phía trước lại dấu vết.

      Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, biết đối phương hiểu lầm. nhún vai, lơ đãng ngồi xổm xuống. Liền đưa tay muốn đặt những hàng hóa đó trở lại giá.

      Nhưng khi nhìn thấy chữ Durex vỏ hộp động tác ngừng chút.

      Song cũng chỉ có giây, bỏ ô xuống, đẩy túi xách sang bên cạnh, hai tay nhặt từng hộp Durex mặt đất lên, đặt trở lại.

      mặt đất còn có hai hộp cuối cùng, tay vừa mới nhặt lên, giọng vang lên ngay đỉnh đầu .

      à, cho tôi hai hộp Durex, tôi muốn cỡ lớn nhất.”

      Động tác của Diêu Hữu Thiên cứng đờ trong nháy mắt, cầm tay hai hộp Durex kia, giương mắt lên nhìn người vừa tới.

      Trước tiên mắt nhìn thấy đôi giày da thủ công giá trị rẻ, lúc này mặt giày dính chút nước bẩn, còn có nhiều vết bùn.

      còn chỉnh tề vốn có nữa. Ở gấu quần âu phục, cũng có chút nước bẩn bắn lên, còn có vài vết bùn nhơ. Khiến cho chiếc quần mất vẻ phẳng phiu, sạch lúc bình thường.

      Nhìn lên nữa, áo vét của âu phục dính chút nước bẩn, cà vạt ràng bị người ta nới lỏng. Xem ra, người đàn ông này vừa mới tan ca?

      Trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến, hình như đối diện đường cái chính là khách sạn lớn Hương Cách Lý Lạp?

      Vừa tan ca vội vàng đặt phòng, đúng là...

      Có phải suy nghĩ đứng đắn rồi ?

      à, hai hộp Durex, cỡ lớn nhất.” Thấy nhân viên phục vụ này vẫn nhúc nhích, Cố Thừa Diệu lại đành phải thúc giục lần.

      Diêu Hữu Thiên cúi đầu, phải nhìn hai hộp Durex tay mình, mà là nhìn quần áo mặc người mình, màu sắc quyến rũ kiểu dáng tối tân, là bản số lượng có hạn.

      Xem ra, nhìn giống như nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi sao?

      à?” Cố Thừa Diệu lại lên tiếng, lẽ ra có thể tự mình lấy, nhưng này chắn ở đây, nếu như muốn khom người vươn tay ra lấy “áo mưa” giá hàng, thế nào cũng đụng phải .

      thực thích có tiếp xúc thân thể với người lạ: “Phiền làm việc nhanh chút.”

      Xem ra, người này rất vội nhỉ. Trong mắt Diêu Hữu Thiên thoáng vài phần nghiền ngẫm. Lần đầu tiên ánh mắt của dừng ở hai hộp Durex tay. Cỡ nhất?

      Khóe môi hơi nhếch lên. cũng đứng dậy, mà trực tiếp đưa hai hộp Durex kia cho người đàn ông trước mặt.

      dám đánh cược, người đàn ông kia vội vã mua cho xong “áo mưa” rồi chạy về khách sạn, chắc chắn chú ý cỡ đưa cho ta là gì.

      Quả nhiên, người đàn ông thèm nhìn cầm lấy hai hộp Durex đưa tới, nhanh chóng về phía quầy thu ngân.

      Cũng biết khi người đàn ông kia phát cái ta muốn là cỡ lớn, mà lại mua phải cỡ , là vẻ mặt gì?

      Có điều việc này liên quan đến sao?

      Diêu Hữu Thiên có chút cười cười tự giễu. nhặt những hộp còn rơi đất lên, lại từ từ đứng dậy. Ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê dại.

      cầm túi xách của mình và chiếc ô kia lên, đến quầy thu ngân tính tiền. Khúc nhạc đệm nho này, nhanh chóng bị ném ra khỏi trí nhớ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 002: Phát bất ngờ

      Editor: Jun


      Diêu Hữu Thiên mua ô xong, về phía nhà trong chuỗi cửa hàng giặt khô ven đường. Còn chưa vào đến cửa, mưa bên ngoài ngừng.

      Bóng đêm cũng bắt đầu trỗi dậy.

      Hôm nay mặc chiếc váy chữ A màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác lửng màu đỏ. Dưới chân đôi giày cao gót màu bạc. Tất chân màu da bao lấy đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp của .

      .

      Dùng màu sắc táo bạo như vậy, cộng thêm vóc người cao gầy của , khiến cả người thoạt nhìn đều tỏa loại khí chất khác thường. Khi về phía cửa hàng giặt quần áo, làm cho số người đường rối rít chăm chú nhìn, tưởng là minh tinh nào đó.

      .

      Từ Tư Nhiễm thấy đứng ở cửa, bỏ quần áo tay xuống, nhanh chóng chào đón, mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Thiên Thiên, cậu tới rồi à? Chờ lát, mình lập tức xong ngay.”

      “Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như ánh nắng của Từ Tư Nhiễm, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình vui vẻ lên theo.

      Lúc Diêu Hữu Thiên vào cửa, Từ Tư Nhiễm còn sửa sang lại quần áo tay.

      giờ cũng muốn để ấy (Diêu Hữu Thiên) chờ lâu, ( Từ Tư Nhiễm) vào nhà trong đánh tiếng thưa chuyện với mẹ.

      .

      Rất nhanh, lại ra. tay ôm đống quần áo: “ ngại quá, Thiên Thiên. Mình phải giao những bộ quần áo này ra ngoài trước. Hay là cậu ngồi chơi lát nhé?”

      sao, mình chờ cậu.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Tiệm giặt là này do gia đình Từ Tư Nhiễm mở, là cửa hàng có nhiều chi nhánh, đều có qua lại với mấy khách sạn con đường này. Tiếp tục công việc giặt là của họ.

      Từ Tư Nhiễm có thời gian, lấy quần áo từ bên trong ra, còn có quần áo vừa mới đặt ở quầy, xếp tất cả lên. chồng cao ngất. Hai tay ôm cả chồng, lập tức muốn ra ngoài.

      .

      Diêu Hữu Thiên thấy thế, tiến lên giúp lấy xuống vài chiếc: “Cậu như thế này có thể nhìn thấy đường phía trước sao? Làm sao mà chia ra hai lần?”

      “Mình muốn quay về nhanh chút.”

      “Mình giúp cậu nhé.” Diêu Hữu Thiên đỡ lấy chồng quần áo phía cùng ở tay , “Giao đâu vậy?”

      “Cậu giúp mình sao? Vậy mình cũng khách sáo nữa.” Từ Tư Nhiễm chép miệng: “Cậu giao chồng phía này là được rồi. Đến khách sạn Hương Cách Lý Lạp đối diện đường cái. Làm phiền cậu rồi.”

      sao.” Diêu Hữu Thiên cầm lấy mấy bộ quần áo kia, liếc nhìn bảng giấy ghi chú phía , lập tức ra ngoài, khi ánh mắt vô tình liếc đến những bộ quần áo gói trong túi ny lon trong suốt tay bước chân ngừng lại chút.

      Bộ quần áo dưới cùng kia, tay áo rũ xuống, khuy cài tay áo có chút quen mắt.

      .

      Khách sạn Hương Lý Cách Lạp.

      Diêu Hữu Thiên vào cửa, muốn giao quần áo cho nhân viên phục vụ của khách sạn cho xong chuyện. Chỉ có điều đúng lúc bộ đàm của nhân viên phục vụ kia vang lên. ta chuyện xong với đối phương, có chút ngượng ngùng nhìn Diêu Hữu Thiên cái.

      ngại quá, thưa . Có thể phiền đưa đến phòng giúp tôi được ? Lát nữa quay lại chúng tôi thanh toán tiền với các .”


      “Tôi...”

      “Cám ơn nhé.” Nhân viên phục vụ kia xong, cũng chờ xem phản ứng của , lập tức trực tiếp giải quyết việc cấp vừa phân phó, để lại Diêu Hữu Thiên ôm mấy bộ quần áo kia đứng ở đại sảnh.

      nhìn thấy số phòng ghi quần áo. Là 1608.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Bên ngoài phòng 1608, Diêu Hữu Thiên nhấn chuông cửa, trong lúc chờ mở cửa, nhìn chằm chằm khuy cài tay áo bộ quần áo kia, nhìn rất quen mắt.

      Cửa phòng mở ra, trước mặt xuất khuôn mặt tuấn tú của đàn ông.

      Khuôn mặt này, khiến Diêu Hữu Thiên đờ đẫn trong nháy mắt, người đàn ông này phải là cái người vừa mới mua “áo mưa” đó sao?

      Tóc của Cố Thừa Diệu còn nước, chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh hông. Xem dáng vẻ là mới vừa tắm rửa qua.

      “Có chuyện gì sao?”

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      Tác giả giải thích về mối quan hệ của nhà họ Cố:

      Cụ ông của nhà họ Cố có tổng cộng hai người con trai.

      Cố Chí Cường, Cố Chí Cương.

      Cố Chí Cương và Uông Tú Nga, sinh ra Cố Học Vũ.

      Cố Chí Cường và Trần Tĩnh Như, sinh ra Cố Học Văn và Cố Học Mai.

      Kiều Tâm Uyển – Cố Học Vũ, sinh ra Cố Tĩnh Đình, Cố Thừa Diệu.

      Cố Học Văn – Tả Phán Tình, sinh ra Cố Thừa Kỳ, Cố Thừa Lân (lúc đó Cố Học Vũ có con, muốn cho hai người này kế thừa Kỳ Lân đường nên mới đặt tên như vậy. Thừa Kỳ là cả, Thừa Lân là hai.)

      Ngoài ra. Kỳ lân là loài thần thú từ thời thượng cổ. Tụ hội đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn trong cùng thân, giống đực gọi là Kỳ, giống cái gọi là Lân. Kỳ lân là loại thú đại quý, được xem là điềm lành.

      Cố Học Mai – Đỗ Lợi Tân, sinh ra Đỗ Thanh Lam, Đỗ Thanh Hiên (là thai long phượng, Thanh Hiên là trai, Thanh Lam là em ).

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 003: Nhìn thấy quen mắt

      Editor: Jun


      “Có chuyện gì sao?”

      Là giọng thản nhiên mang theo vài phần kiên nhẫn của đàn ông.

      Lúc này Cố Thừa Diệu hề gọi phục vụ phòng khách sạn, cho nên đột nhiên bị người khác quấy rầy thế giới của hai người, cảm thấy có chút bực bội.

      .

      Mày kiếm của nhíu lại, mà giọt nước nào sợi tóc rơi xuống theo xương quai xanh đàn ông, lướt qua ngực.

      có thể nhìn thấy ràng, nơi đó ở ngực, nơi có dấu vết màu đỏ thẫm nổi bật kia, thoạt nhìn rất giống dấu hôn.

      Diêu Hữu Thiên thể than thở chút. Tốc độ của người đàn ông này là nhanh. Trước đây lâu, người vẫn còn ở cửa hàng tiện lợi, giờ tắm rửa xong rồi.

      chỉ tắm xong, còn làm chuyện khác nữa.

      Chỉ có điều thời gian cũng quá nhanh phải?

      Trong khoảng hời gian ngắn ngủi, đầu lên vô số ý nghĩ, nhưng nét mặt khá bình tĩnh.

      “Tiên sinh, quần áo của .” Diêu Hữu Thiên đưa quần áo tay đến trước mặt Cố Thừa Diệu. Thái độ cực kỳ giống với nhân viên phục vụ của khách sạn.

      “Cảm ơn.” Dường như Cố Thừa Diệu hiểu , vươn cánh tay dài quấn lấy quần áo tay cái, hoàn toàn cầm được.

      lập tức muốn vào trong cửa, Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy bên dưới có nhãn của mấy bộ quần áo.

      “Chờ chút.”

      “Còn có chuyện gì sao?”

      ngại quá, hình như mấy bộ phía dưới phải của phòng này.”

      Cố Thừa Diệu kiên nhẫn lắm nhìn chằm chằm trước mặt, lại lần nữa nhét quần áo vào trong lòng Diêu Hữu Thiên, liếc mắt nhìn qua, lấy quần áo ghi nhãn 1608 phía xuống.

      “Được rồi.”

      “Cảm ơn.”

      Diêu Hữu Thiên nhìn ra được, Cố Thừa Diệu trước mặt có tính kiên nhẫn. Kết hợp với việc vừa xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, tổng kết lại, người đàn ông này, tính cách rất nóng nảy.

      “Thừa Diệu, em xong rồi. vào nhanh lên.” giọng nữ nghe có chút kiều mềm mại vang lên, giải thích vì sao lúc này Cố Thừa Diệu vội vã.

      Mà vào lúc nghe được giọng nữ kia vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng. Ngũ quan tuấn, lập tức trở nên xán lạn.

      Diêu Hữu Thiên thấy dáng vẻ của , cũng nhiều nữa, cầm lấy quần áo còn lại xoay người rời .

      Khi ôm mấy bộ quần áo kia, lại liếc thấy khuy cài tay áo của bộ quần áo vừa rồi.

      Đột nhiên hiểu ra, tại sao lại nhìn quen mắt như vậy.

      Chiếc khuy cài tay áo này và quà sinh nhật năm ngoái mua tặng Triệu Nhân Uyên là cùng loại mà? ràng cặp khuy cài tay áo đó là đặt làm riêng. Hẳn là thể có chiếc thứ hai phải ?

      Còn có áo vét âu phục này, bây giờ mới phát , cũng giống y như bộ hôm qua Triệu Nhân Uyên mặc người. Nhân Uyên ở khách sạn sao?

      Trong lúc suy nghĩ, đến cửa của gian phòng khác. 1012. Chỉ cách phòng 1608 phòng.

      hít sâu, gõ cửa. Cửa mở ra, khi người đứng ở sau cánh cửa nhìn thấy trợn to hai mắt.

      “Thiên, Thiên Thiên?”

      Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, trước hết nhìn chằm chằm vẻ hoang mang trong mắt Triệu Nhân Uyên , sau đó là cơ thể chỉ mặc chiếc áo choàng tắm của ta.

      Áo choàng tắm mở nửa ở dưới, có thể nhìn thấy ràng, ở ngực Triệu Nhân Uyên, có dấu hôn màu đỏ thẫm giống hệt với cái vừa nãy của người đàn ông kia.

      Dấu hôn này khiến cho đôi mắt ướt át sáng đen của Diêu Hữu Thiên hơi nheo lại, khẽ mím làn môi mỏng, con ngươi lộ buồn vui khiến người ta chỉ thấy vẻ bình tĩnh, rồi lại ra vẻ mơ hồ như xa như gần.

      cứ như vậy nhìn Triệu Nhân Uyên, nhìn vị hôn phu của mình.

      Mà thậm chí chỉ còn tháng nữa, bọn họ sắp kết hôn rồi.

      Trong hành lang rất yên tĩnh, lúc này cũng người nào khác. Chỉ có vầng sáng màu vàng của ánh đèn đỉnh đầu, chiếu ở người của hai người.

      Triệu Nhân Uyên bị ánh mắt bình tĩnh như vậy của nhìn đến mức có chút rụt rè, bắt đầu tự chủ thoáng qua vài phần chột dạ, lập tức muốn giải thích.

      Diêu Hữu Thiên trước bước, cong khóe môi lên, đưa quần áo tay đến trước mặt ta.

      “Tôi thấy bộ quần áo này có chút quen mắt, quả nhiên là của .”

      “Thiên Thiên. , —” Sắc mặt Triệu Nhân Uyên có chút xấu hổ, sáng sớm hôm nay ta gọi cho Diêu Hữu Thiên muốn cùng nhau ăn cơm, hẹn Từ Tư Minh, bây giờ lại —

      có lòng dạ hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất , tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra lý do.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Chương 004: Cẩn thận tôi khiếu nại

      Editor: Jun


      có lòng dạ hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất , tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra lý do.

      “Sao?” Diêu Hữu Thiên thản nhiên nhướng mày, chờ ta hết.

      Triệu Nhân Uyên muốn giải thích, đôi môi giật giật, vẫn viện được cớ nào. Bên trong cửa lại vang lên giọng khác: “ *, là người giao bữa tối đến sao? Bảo nhân viên phục vụ nhanh lên chút, em đói rồi.”

      *Nguyên tác: Darling.

      Giọng này vừa vang lên, vẻ mặt Triệu Nhân Uyên lúng túng hơn vài phần. Đôi mắt ướt át của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn trầm lặng như cũ, đôi mắt bình tĩnh kia dừng ở khuôn mặt của Triệu Nhân Uyên, sóng mắt lưu chuyển bên trong càng trở nên dày hơn.

      ? ta là của ai?

      lời nào, ngược lại khiến trán Triệu Nhân Uyên túa ra mồ hôi lạnh: “Thiên Thiên, có thể giải thích, có thể giải thích. , ấy và , thực ra bọn phải là ——”

      . Sao lâu như vậy?” Giọng kia càng lúc càng gần, người phụ nữ ra, người mặc áo choàng tắm của khách sạn.

      tóc ta còn nước. Khi nhìn thấy Triệu Nhân Uyên bất động đứng đó, tiến lên ôm lấy hông của ta.

      ?” Ánh mắt ta liếc Diêu Hữu Thiên cái, dừng ở bộ quần áo cầm tay : “Sao phải là người giao bữa tối? Người ta đói chết rồi.”

      “Tuyết Nhi, em, em buông ra.” Mồ hôi mặt Triệu Nhân Uyên rơi xuống, lập tức vươn tay muốn tách vòng tay của người phụ nữ phía sau ra.

      “Để làm gì?” được gọi là Tuyết Nhi hài lòng bĩu môi, ôm chặt lấy cánh tay ta buông: “Người ta đói bụng mà. Còn trách sao? Vừa tan ca kéo người ta đến đây. Em cũng chưa ăn gì đâu. ăn no chút, ở đây đối phó với thế nào được.”

      .

      Khi ta chuyện, giơ tay vẽ vài vòng ở ngực Triệu Nhân Uyên, vẻ mặt mười phần ám muội.

      Triệu Nhân Uyên càng thêm xấu hổ, bây giờ chỉ cần phải kẻ ngu đần, đều có thể nhìn ra được là chuyện thế nào rồi.

      đây là lần đầu tiên ta phát người phụ nữ Tuyết Nhi này biết điều như vậy.

      “Thiên —— ” Câu phía sau bị Tuyết Nhi ngắt lời.

      ta xoay người, ánh mắt dừng ở người Diêu Hữu Thiên, chìa tay cầm lấy quần áo: “ Bảo người của bộ phận ăn uống các giao bữa tối lên đây nhanh lên, hiệu suất phục vụ chậm như vậy. Cẩn thận tôi đến tìm quản lý của các để khiếu nại đấy.”

      Rốt cuộc tay Diêu Hữu Thiên hạ xuống, khóe môi hơi nhếch lên, đó là nụ cười mỉm hết sức đạt tiêu chuẩn, chỉ tiếc, ý cười còn chưa lan đến đáy mắt.

      “Giao bữa tối phải ? Tôi chuyển lời lại.”

      Lùi về phía sau bước, xoay người, khi định rời , Triệu Nhân Uyên vội vã, nhanh chóng giữ tay lại.

      “Thiên Thiên, em đừng , em nghe giải thích . . có, đều là ta, đều là ta quyến rũ .”

      Vậy sao?

      Diêu Hữu Thiên thấy ta kéo tay mình, ánh mắt nhìn vầng sáng màu vàng của ánh đèn hành lang, trong mắt dâng lên tầng hơi nước mỏng manh, nhìn lắm thần sắc của lúc này.

      Bộ quần áo này, thể là hôm nay đưa đến tiệm giặt quần áo được? Bọn họ ở trong khách sạn, ở bao nhiêu ngày rồi? Mấy ngày nay gọi điện thoại cho ta, đều là mình tăng ca, tăng ca?

      Đúng vậy, tăng ca, tới khách sạn tăng ca.

      Bàn tay buông ở bên người, khớp xương của mu bàn tay bắt nổi lên sắc xanh rất nhanh.

      Lúc này người phụ nữ được gọi là Tuyết Nhi kia trợn to hai mắt: “Triệu Nhân Uyên, cái gì?”

      Nhưng bây giờ Triệu Nhân Uyên cũng thèm nhìn ta. Chỉ lôi kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, em nhất định phải tin , người nhất là em mà. Chúng ta đều muốn kết hôn. chỉ là nhất thời hồ đồ, xin em tha thứ cho .”

      “Thiên Thiên?” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, tức giận ban nãy trong mắt bị vẻ khinh thường thay thế trong nháy mắt. Quan sát thân hình Diêu Hữu Thiên từ xuống dưới chút, giọng tràn đầy vẻ châm biếm: “ chính là bạn giống như khúc gỗ mà Nhân Uyên ?”
      Hale205 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 005: Câm miệng cho tôi

      Editor: Jun


      Lời của Tuyết Nhi vừa dứt, màu mắt của Diêu Hữu Thiên càng tối sầm xuống.

      Giống như khúc gỗ?

      Haizzz. ra Triệu Nhân Uyên hề lời này, chỉ là, ta từng bóng gió vài lần.

      hiểu phong tình, hẹn hò vài năm, cũng cho ta tiến thêm bước.

      .

      Cho nên, điều đó thành lý do ngoại tình của ta?

      Suy nghĩ của liên tục xoay vòng, nhưng biểu lộ ra mặt chút nào.

      Trái lại vẻ mặt Triệu Nhân Uyên tràn đầy vẻ khẩn thiết: “ ta lung tung, Thiên Thiên, chưa từng vậy, em tin . Người chỉ có em thôi.”

      “Triệu Nhân Uyên, ràng hôm qua tôi, muốn ở cùng với tôi.” Trong tiếng thét chói tai của Tuyết Nhi, lộ ra vài phần vô cùng tức giận.

      câm miệng.” Triệu Nhân Uyên tức giận trừng mắt nhìn ta cái, người phụ này có chút thể diện nào, ta hất tay ra, chỉ tập trung nhìn Diêu Hữu Thiên, muốn khiến tin tưởng mình.

      “Thiên Thiên, em, em tha thứ cho . Là ta quyến rũ , chỉ là nhất thời nhịn được, sai rồi, có lần sau nữa. ——”

      Vào lúc này Tuyết Nhi cũng kêu lên, vứt những bộ quần áo tay xuống, dùng sức siết chặt cánh tay của Triệu Nhân Uyên.

      cho ràng, cái gì gọi là tôi quyến rũ ? ràng là , người phụ nữ này giống như khúc gỗ, chút thú vị cũng có, còn hẹn hò nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn chịu cho , ——”

      Lúc chuyện, ta quên ngừng cọ xát cơ thể với lồng ngực của Triệu Nhân Uyên, từ góc nhìn của Diêu Hữu Thiên, bộ ngực kia đúng là “như sóng tràn bờ”*.

      *Như sóng tràn bờ: to lớn, vĩ đại.

      “Bốp.” bàn tay của Triệu Nhân Uyên tát lên mặt ta, nhìn chằm chằm mặt của ta, gần như muốn bốc hỏa: “Chết tiệt, câm miệng cho tôi.”

      Tuyết Nhi sửng sốt chút, lập tức khóc òa lên: “Triệu Nhân Uyên, lại dám đánh tôi, tôi. Tôi liều mạng với .”

      ta khóc lóc om sòm, Triệu Nhân Uyên lại dùng sức hất ta ra.

      Dáng vẻ này và thái độ tao nhã thường ngày của ta giống như hai người khác nhau. Nhìn dấu tay kia khuôn mặt Tuyết Nhi, còn có nước mắt ngừng chảy xuống. Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng mở miệng.

      “Diễn trò xong rồi? Tôi đây.”

      Giọng vô cùng lạnh nhạt, nghe ra chút tình cảm nào, giống như người đàn ông đặt phòng với phụ nữ khác này phải là bạn trai hẹn hò nhiều năm, cũng phải là chồng chưa cưới của .

      “Thiên Thiên ——”

      Triệu Nhân Uyên sửng sốt chút, nhanh chóng nắm lấy tay : “Thiên Thiên, Thiên Thiên à em, em tin . ——”

      “Buông tay.” Giọng của Diêu Hữu Thiên nâng lên bậc, mơ hồ lộ ra vẻ tức giận.

      Cái dấu hôn đó. Mặc dù có kinh nghiệm, nhưng phải biết. Triệu Nhân Uyên coi là con ngốc sao?

      Mũi rất nhạy cảm, mà lúc này mùi nước hoa người ta vô cùng nồng đậm, ngửi mùi khiến cảm thấy cực kì khó chịu.

      “Thiên Thiên. . ——”

      ta hai câu, Diêu Hữu Thiên lại trước bước hất tay ta ra, vẫn về phía trước. Triệu Nhân Uyên quýnh lên, lại nắm lấy tay lần nữa.

      “Thiên Thiên, em thể được. em, chúng ta cũng hẹn hò lâu như vậy rồi. Lần này là nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho nhé.”

      Bước chân của Diêu Hữu Thiên dừng lại chút.

      Tha thứ? Trong ngực dâng lên đau đớn phiền muộn.

      Hẹn hò bốn năm, quãng thời gian bốn năm, vẫn luôn cho rằng ——

      Hất mạnh tay Triệu Nhân Uyên ra, hoàn toàn muốn tiếp tục đứng ở đây nữa.

      Thế nhưng muốn , Triệu Nhấn Uyên lại muốn buông. ta hiểu cá tính của Diêu Hữu Thiên, nếu để , hai người còn chút khả năng nào nữa.

      “Thiên Thiên, em bình tĩnh chút, em nghe giải thích . chỉ là nhất thời nhịn được, người chỉ có em thôi. ta, là ta quyến rũ , —— ”
      Quá bẩn, quá dơ bẩn.

      Đôi tay chạm vào mình quá bẩn, mùi hương người ta quá bẩn.

      Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên bởi vì tức giận mà tăng nhanh, thế nhưng Triệu Nhân Uyên mặc kệ, vẫn còn liên tục nắm lấy tay .

      Phẫn nộ quá lớn khiến dùng sức hất ra chút nghĩ ngợi, lại quên mất sức lực của Triệu Nhân Uyên, cơ thể mất cân bằng, ngã sang bên cạnh.

      Cũng chính lúc này, vừa khéo có bóng người từ bên cạnh qua, nhìn thấy người ngã về phía mình, đỡ lấy theo bản năng.

      Ngẩng đầu lên, mới phát lại là người đàn ông ban nãy.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Chương 006: Quan hệ của các người là thế nào

      Editor: Jun


      chưa mặc lại âu phục, chỉ mặc áo sơ mi. Cúc áo áo sơ mi chưa cài, thậm chí vạt dưới của áo sơ mi tùy tiện nhét vào cạp quần.

      Thắt lưng đeo có chút lỏng lẻo, nhìn ra được, quần áo của là vì có thời gian mà mặc lên.

      “Cảm ơn.” Diêu Hữu Thiên tránh được số phận bị ngã xuống, ổn định thân thể của mình, lời cảm ơn với người đàn ông trước mặt.

      Cố Thừa Diệu nhìn trước mặt, cũng để ở trong lòng. Chờ đứng ổn định liền muốn rời , nhưng lúc cất bước chân lên lại xoay người lại.

      Nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, ánh mắt quét lên từ đầu đến chân: “Là ?”

      “Thiên Thiên ——” Bên kia Triệu Nhân Uyên còn muốn tiếp tục cầu xin Diêu Hữu Thiên tha thứ, nhưng câu tiếp theo của Cố Thừa Diệu làm cho cằm của ta thiếu chút nữa rơi xuống.

      “Ban nãy là đưa cho tôi hai hộp Durex kia phải ?”

      Durex? Triệu Nhân Uyên trợn to hai mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, có ý gì đây? Đúng rồi, sao Diêu Hữu Thiên lại đến khách sạn? Lẽ nào và người đàn ông này cũng đến thuê phòng?

      Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, trong mắt có vài phần tức giận.

      Hôm nay, là sinh nhật của Bạch Yên Nhiên. Sáng sớm bảo khách sạn chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến.

      đường đến, trước tiên mua hai hộp Durex. Khách sạn cũng có chuẩn bị, có điều thích dùng nhãn hiệu đó.

      Vừa rồi có thời gian, nhìn kỹ. Chờ đến khi và Yên Nhiên định vào chủ đề chính, mới phát hai hộp Durex kia là cỡ nhất. Hoàn toàn thể dùng.

      .

      ra muốn làm trực tiếp, nhưng Bạch Yên Nhiên chịu. cái gì mà còn trẻ, muốn sinh con sớm như vậy.

      lại thể khiến ấy tủi thân.

      Bất đắc dĩ, đành phải tự mình chuyến nữa. ngờ gặp được Diêu Hữu Thiên ở chỗ này.
      Bây giờ nhìn kỹ, mới phát người phụ nữ này là cái người vừa mới đưa quần áo tới. Rốt cuộc người phụ nữ này làm nghề gì?

      Vừa nghĩ đến chuyện tốt của bị cắt ngang, cũng có chút bực mình, đương nhiên giọng điệu cũng được lịch lắm.

      , người phụ này, có phải tai của có vấn đề hay ? ràng tôi bảo lấy hai hộp cỡ lớn nhất, vì sao đưa hai hộp cỡ nhất cho tôi?”

      Nhất, cỡ lớn nhất? Lời này vừa ra, Tuyết Nhi đứng ở hành lang muốn kéo Triệu Nhân Uyên cũng khóc nữa, trước tiên mở lớn hai mắt. Theo bản năng ánh mắt lập tức quét về phía chỗ giữa hai chân Cố Thừa Diệu.

      Triệu Nhân Uyên nghe thấy lời này, sao cứ nghe kỳ dị thế nào. Diêu Hữu Thiên đưa Durex cho người đàn ông này?

      Quan hệ của bọn họ là thế nào?

      “Thiên Thiên, ta là ai? Quan hệ của các người là thế nào?”

      Giọng của , tràn đầy vị chua, giống như bà vợ bắt gặp người chồng ngoại tình.

      Trong lòng Diêu Hữu Thiên vốn tức giận, vậy mà khi nghe thấy những lời này, lại biến mất dấu vết, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

      rất buồn cười. Chính ta đến khách sạn đặt phòng với người phụ nữ khác. Lại nắm lấy tay chất vấn ?

      “Triệu Nhân Uyên, buông tôi ra.”

      Phẫn nộ trong lòng, khiến cho cũng muốn nhiều thêm câu. Chỉ muốn khỏi nơi này.

      buông.” Triệu Nhân Uyên nổi cáu, tự mình ngoại tình là chuyện, bị người khác cắm sừng là chuyện khác: “Chẳng trách em vội thế. phải là em tính làm chuyện để người khác biết với ta chứ? Em .”

      Diêu Hữu Thiên nhìn vẻ giận dữ mặt Triệu Nhân Uyên. Bởi vì tức giận, mất vẻ phong độ tốt đẹp của quân tử khiêm nhường thường ngày.

      Điều từng thích nhất chính là vẻ hào hoa phong nhã và dịu dàng nho nhã của ta, nhưng bây giờ còn chút nào nữa.

      để người khác biết? Rốt cuộc là ai để người khác biết?

      Nhịp thở của Diêu Hữu Thiên cũng có chút ổn định. Móng tay vùi sâu vào trong lòng bàn tay, ngừng dùng sức.

      Dùng sức hất tay của Triệu Nhân Uyên ra, Diêu Hữu Thiên xoay người rời , hoàn toàn chú ý tới ánh mắt của Tuyết Nhi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :