1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn - Ngải Tiểu Đồ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Tên sách: Hôn
      [​IMG]
      Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

      Giá bìa: 98,000 VNĐ

      Số trang: 380

      Ngày Xuất Bản: 10-2013

      Nhà Xuất Bản: NXB Hồng Đức


      .

      Giới thiệu:

      Khi Cố Diễn Sinh được gả cho Diệp Túc Bắc, tất cả mọi người đều với , hợp là chồng .

      Khi Cố Diễn Sinh chia tay với Diệp Túc Bắc, tất cả mọi người lại với , ta lòng.

      cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về cuộc hôn nhân đó.

      Khi người tài xế kia đưa ra khỏi nơi này, quên tất cả.

      Cuộc đời vốn chẳng có gì là hoàn mỹ. Tình cũng vậy, có lúc thăng lúc trầm. Người A người B, và người B cũng người A, chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong thần thoại.

      Nếu hôn nhân là nấm mồ nấm mồ của có vẻ rất chật chội.

      Truyện về tình sau hôn nhân. Hai nhân vật nam và nữ chính vì môn đăng hộ đối mà kết hôn với nhau, trong khi đem lòng thầm đối phương song phần vì những biến cố xảy ra thời học, phần vì dám thổ lộ mà vẫn giấu kín trong lòng. Tận đến khi người cũ của nam chính mang theo xuất , tất cả mọi người đều cho rằng đó là con của nam chính còn nam chính lại phủ nhận.

      Sinh ra trong gia đình mà bố hết lần này đến lần khác phản bội mẹ, rồi còn có con với người đàn bà khác, từ nam chính luôn bị áp lực phải giỏi giang hơn người, phải là niềm tự hào của cả gia tộc để mẹ mình cảm thấy tủi hổ. Cũng vì sống quá trách nhiệm nên khi phải lựa chọn giữa tình và danh dự của gia tộc mình, lựa chọn bỏ rơi nữ chính để lãnh mọi tiếng xấu hề gây ra về bản thân.

      Truyện còn miêu tả rất cảm động về những người con sinh ra trong các gia đình giàu có và bề thế phải trở thành công cụ liên minh giữa các gia tộc, để rồi bị giam cầm trong những cuộc hôn nhân hề hạnh phúc.

      Thuyhyukhae, bornthisway011091Ngoc Dieu thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 1

      Ngày chủ nhật, Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan hẹn gặp nhau tại quán cà phê phố bộ.

      đến trước nửa tiếng, gửi xe tại bãi dưới tầng hầm cách đó xa, chiếc Bentley mua chưa tới ba tháng lãnh đủ vết xước dài trong lúc đỗ xe do may đâm phải dải phân cách.

      Xách chiếc túi bước vào quán cà phê, vốn muốn để bạn đến trước mình vì biết tính khí của Kiều Tịch Nhan. Vừa nhìn thấy bước vào, Kiều Tịch Nhan làu bàu, “Hẹn người ta ra đây mà dám đến muộn thế à?”

      Kiều Tịch Nhan, dù cùng tên với đại mỹ nhân Tiểu Kiều thời xưa, nhưng lại có tính dịu dàng và điềm tĩnh như vậy, theo ngôn ngữ đại có thể gọi là bà chằn. Cố Diễn Sinh biết mình có lỗi, vừa xin lỗi vừa cười trừ.

      gian quán cà phê tinh tế, lãng mạn, ánh đèn mờ ảo khiến người ta cảm thấy ấm áp, giọng hát của Mariah Carey xen lẫn với tiếng chuyện trò rì rầm của khách. bàn là ánh nến lờ mờ.

      ly capuchino ngọt ngậy, phà hơi lạnh trước mắt, Cố Diễn Sinh tay cầm thìa gạt gạt lớp váng sữa hình trái tim phía , thấy buồn và bỗng cảm thấy bế tắc.

      cụt hứng đặt chiếc thìa xuống, quay mặt về phía ánh nắng mặt trời rọi vào, ngắm nhìn những tia nắng chói chang, nhíu mày nhận xét, “Tiểu Kiều, cuộc sống sao buồn tẻ vậy chứ?”

      Câu bất ngờ ấy khiến người ngồi đối diện suýt phun ngụm trà vừa uống trong miệng ra. Kiều Tịch Nhan đặt cốc xuống, chăm chú nhìn Cố Diễn Sinh từ đầu đến chân, “Cậu còn muốn thế nào nữa? Cuộc sống buồn tẻ ư?” trợn trừng mắt, mái tóc xoăn màu hạt dẻ cũng đong đưa theo từng động tác. Kiều Tịch Nhan chỉ vào từng thứ người Cố Diễn Sinh và , “Vòng tay Cartier, nhẫn cưới Tiffany, túi xách Hermes, và cả con xe Bentley mới cứng. Điện thoại Vertu sành điệu, tớ chết mê cái điện thoại trị giá hàng vạn tệ đó, thích đưa hết đây cho tớ. Cậu xem, như vậy gọi là buồn tẻ sao? Để xem cậu còn dám với chị đây là cảm thấy buồn tẻ ?”

      Cố Diễn Sinh thèm để ý đến xung quanh, tức khí kêu lên, “Người ta buồn mà.”

      Kiều Tịch Nhan đảo mắt, vẻ mặt giễu cợt rên rỉ, “Cậu buồn cái gì? Chắc lại vì mấy chuyện lăng nhăng nhặt của Diệp Túc Bắc nhà cậu chứ gì? Tớ khuyên cậu nên nghĩ thoáng chút. kết hôn rồi, cậu còn để ý ba cái chuyện linh tinh đó làm gì nữa? ấy làm kinh doanh, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng khó tránh mà.”

      Cố Diễn Sinh lắc đầu. Vô thức tựa về phía sau, chiếc váy hoa rất vừa vặn sẻ ngang như cánh bướm vỗ nhè đậu chiếc ghế sofa. quay đầu, vô hồn nhìn dòng xe tấp nập phía ngoài cửa kính, nhưng loáng sau lấy lại tinh thần, tỏ vẻ sôi nổi trò chuyện với Kiều Tịch Nhan, “Người ta buồn vì con Bentley vừa mới bị đâm, xước vết dài.”

      “Vậy bảo Diệp Túc Bắc nhà cậu đền cho. Dù sao chiếc xe đó cũng là do ta mua cho mà.”

      Cố Diễn Sinh cười nhạt, cầm chiếc thìa quấy quấy lại trong cốc, giọng vẫn hài lòng, “Bảo ta ư? Thôi, với ta chẳng khác nào với phòng làm việc của ta cho rồi. Đến hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới mà ta cũng quên.”

      Nghe những lời chua chát đó Kiều Tịch Nhan phá lên cười, “Nhìn cái mặt bí xì của cậu, tớ còn tưởng cuộc sống vợ chồng nhà cậu có gì hòa hợp. ấy quên kỷ niệm ngày cưới nhắc, có gì to tát chứ?”

      Cố Diễn Sinh chặn lời Kiều Tịch Nhan, “Cậu tưởng tớ nhắc ấy sao? Tối qua tớ kiên nhẫn chờ ấy làm việc xong mới thử hỏi, ‘ có nhớ mai là ngày gì ? cậu có biết ấy ?”

      Kiều Tịch Nhan vặn hỏi “ gì?”

      ấy nghĩ hồi lâu, sau đó giả bộ đến gần, hôn lên má tớ rồi bảo ‘ đúng là đồ bỏ , ngay cả sinh nhật của bà xã cũng nhớ’.” Nghĩ lại chuyện tối qua, Cố Diễn Sinh nghẹn ngào.

      “Phụt.” Kiều Tịch Nhan kiềm chế được, tay ôm mặt cười phá lên, “Hai chị thú vị.”

      Cố Diễn Sinh ngước mắt, “Cậu còn cười nữa, tớ buồn nẫu ruột đây.”

      “Được rồi, cười nữa.” Kiều Tịch Nhan cố giữ vẻ mặt bình thường, “Sau đó cậu thế nào?”

      “Còn gì được nữa? Lúc đó tớ trùm chăn kín đầu và ngủ. Sinh nhật ấy à? cứ để cho ta tổ chức sinh nhật cho tớ . Dù sinh nhật tớ vừa qua ta cũng nhớ.”

      Cố Diễn Sinh miệng vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Diệp Túc Bắc có thể nhớ ra kỷ niệm ngày cưới. Bởi dù gì cuộc hôn nhân này cũng quan trọng với hơn bất cứ thứ gì. Diệp Túc Bắc gần hai mươi năm, và trong suốt quãng thời gian lấy nhau, vẫn luôn tận tâm với gia đình bé đó.

      Mặc dù đôi khi vẫn có những tin đồn Diệp Túc Bắc trăng hoa bên ngoài truyền tới tai , nhưng vẫn ngậm ngùi cam chịu, chưa lần gây với .

      Khi xưa, tất cả mọi người đều nghĩ Diệp Túc Bắc cưới Tô Nham, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng nghĩ vậy. Nhưng cuối cùng, kỳ tích xảy ra. Diệp Túc Bắc, người từng nghĩ ra đủ trò, tuyệt thực, từ chức, bỏ nhà , mực đòi chung sống với Tô Nham lại nghe theo sắp xếp của gia đình đồng ý cưới Cố Diễn Sinh, trước ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

      Tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả chính Cố Diễn Sinh cũng hiểu.

      Nghĩ đến hỗn loạn khi vừa mới kết hôn, Cố Diễn Sinh cũng thấy nản lòng.

      “Thôi, về ấy nữa, nghĩ tới mà thêm sầu. Chúng ta dạo phố, tiêu hết tiền xem ấy có xót lòng .”

      Kiều Tịch Nhan muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng vẫn vô tình thốt ra, “Muốn Diệp Túc Bắc xót lòng, chắc cậu phải kiếm thêm trợ thủ tiêu tiền, sau đó lên kế hoạch tiêu trong mười, hai mươi năm...”

      “...”

      Cố Diễn Sinh muốn tự gây thêm rắc rối, và cũng ghét hạng người lắm điều. Mặc dù được cưng chiều từ , nhưng phải là người ăn chơi. Những ai tình cảm ràng, được mến dù làm sai chuyện gì cũng kiên quyết bảo vệ đến cùng, thích dù có giàu thế nào cũng thích.

      Trong lòng vui cũng chỉ biết tìm Kiều Tịch Nhan trút bầu tâm . Sau khi kết hôn hiếm khi gặp bạn bè.

      Cố Diễn Sinh ngờ rằng ngay cả dạo phố cũng được yên.

      Trong lúc Cố Diễn Sinh mải nhìn các cửa hàng, Kiều Tịch Nhan huých cánh tay . quay đầu lại thấy . khí lạnh tràn vào khắp khu mua sắm, Cố Diễn Sinh bỗng dưng như bị trúng gió, toàn thân lạnh buốt, mặt trắng bệch còn giọt máu.

      biết gì mà thấy ấy cười rôm rả. Má lúm đồng tiền bên má trái lộ , đôi mắt mí dài chớp chớp, trông rất tình tứ. Hình như nhìn thấy Cố Diễn Sinh, vẫn thả bước cùng kia.

      Cố Diễn Sinh chăm chú nhìn . Bộ com-lê trắng với áo sơ mi mở ba khuy là phong cách thường ngày đầy quyến rũ của . Chỉ có điều tóc hôm nay hơi dài, mấy hôm trước còn giục cắt tóc. Điểm nào cũng được, phải mỗi điều rất thích tóc dài.

      sai, đó chính là Diệp Túc Bắc, người mà có chết hóa thành tro, Cố Diễn Sinh cũng nhận ra. Chỉ có người đẹp tình tứ bên cạnh Cố Diễn Sinh hề biết là ai.

      đó nhìn rất trẻ, chắc chỉ khoảng ngoài đôi mươi, thân hình quyến rũ trong bộ đồ thể thao bằng nhung, trông cao ráo xinh đẹp, như bông hoa nở tỏa hương thơm khắp nơi.

      Nhưng giờ phải là lúc đứng đó mà ca ngợi tình địch. thể quên được hình ảnh người đàn ông nhàn rỗi lẽo đẽo theo sau người đẹp kia lại chính là chồng mình.

      Kiều Tịch Nhan thầm hỏi , “Chuyện gì vậy? Cậu có cần qua đó khẳng định chủ quyền ?”

      Cố Diễn Sinh nhìn họ với ánh mắt lạnh nhạt, lắc đầu, “ cần đâu.” xong liền kéo tay Kiều Tịch Nhan bước vào thang máy.

      Thang máy chưa kịp đóng, Diệp Túc Bắc nhìn thấy . gọi to, “Diễn Sinh”, rồi buông tay người đẹp kia chạy về phía thang máy. Nhưng chưa đuổi tới thang máy kêu lên tiếng, “tinh”, và cánh cửa cũng khép lại.

      Thang máy xuống rất nhanh, các con số cứ nhảy ngừng khiến càng sốt ruột. Bức tường màu vàng như tấm gương sáng, soi lắc lư trụ nổi nữa, vội vàng lôi điện thoại ra tắt máy.

      Kiều Tịch Nhan thấy vậy kìm lòng được, lắc đầu , “Hai đứa bây đúng là kỳ phùng địch thủ, rất biết giày vò nhau.”

      Cố Diễn Sinh như mất hết lý trí, buồn rầu, “Tớ chịu đủ rồi, nếu là trước đây tớ cạo trọc đầu ta.”

      Đúng vậy, Cố Diễn Sinh cũng phải dạng vừa. Trước đây từng có người phụ nữ biết tự lượng sức đến nhà gõ cửa là người tình của Diệp Túc Bắc, nhưng Cố Diễn Sinh chỉ giở vài chiêu là giải quyết xong. khóc, gây rối, cũng học những cách xưa cũ của mấy bà trong phim, còn tỏ ra lưu manh nhiều thủ đoạn hơn cả người phụ nữ kia, cuối cùng người ta cũng bại trận chịu nổi.

      Kiều Tịch Nhan vẫn thường đùa rằng và Diệp Túc Bắc mà kết hôn chiến đấu suốt đời, ngay cả khi xuống mồ những người phụ nữ kia cũng tranh giành cái quan tài bé với .

      Cũng có lúc nổi cáu, chỉ tay vào mũi Diệp Túc Bắc, mắng là mầm tai họa, là đồ quái dị, khốn nạn, đáng ghét khiến cho Diệp Túc Bắc khóc cười yên.

      Chuyện tình cờ ngày hôm nay cũng đủ khiến Diệp Túc Bắc là cái gai trong mắt .

      Cố Diễn Sinh ngồi chiếc xe Bentley phóng như điên về nhà. Chân ga cứ thế rú lên mà biết mình với tốc độ bao nhiêu.

      Biết mình có lỗi, hôm đó Diệp Túc Bắc trở về nhà trước 9h tối.

      Vừa thấy Cố Diễn Sinh, ta vội vàng lấy dép cho thay rồi gượng gạo , “Vợ , em về rồi à? ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, chúng ta ra ngoài ăn nhé.”

      Cố Diễn Sinh nhìn ta với ánh mắt hậm hực, lạnh lùng, “Tránh ra.”

      Diệp Túc Bắc đành tránh ra. Cố Diễn Sinh lườm ta cái, nửa lời thẳng lên tầng. Diệp Túc Bắc vội vàng đuổi theo, ai ngờ chưa kịp vào phòng bị Cố Diễn Sinh ném cho cái gối và đóng sập cửa lại.

      Nghe thấy “rầm” tiếng, theo phản xạ, bật lại phía sau. Rồi lại tiến gần, cửa bị khóa bên trong. đứng ngoài gọi , “Diễn Sinh?”

      “Cút!”

      Diệp Túc Bắc biết cơn giận của Cố Diễn Sinh. Nhìn cũng đủ thấy tức giận thực , cố vọng vào phía trong với giọng điệu năn nỉ, “Vợ , em đóng cửa như vậy biết ngủ ở đâu?”

      Cố Diễn Sinh chuẩn bị lấy quần áo tắm, vọng ra câu, “Em quản được sao, có nhiều hồng nhan tri kỷ vậy, thích ai cút đến đó mà ngủ.”
      A fang thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      * * *

      Chương 2

      Chiến tranh lạnh kéo dài tuần, Cố Diễn Sinh cũng biết lấy đâu ra sức lực ra đòn với Diệp Túc Bắc như vậy. Diệp Túc Bắc tìm , cũng để ý, chủ động làm lành cũng cho có đường tiến. Cứ như vậy để Diệp Túc Bắc ngủ trong phòng làm việc đúng tuần lễ, cũng để ý xem cơm nước thế nào. Diệp Túc Bắc dù ăn cơm ở ngoài, nhưng gần như đêm nào cũng đói, lại dậy lục đục trong bếp. Cố Diễn Sinh cũng đêm nào ngủ ngon, nghe thấy tiếng lục đục tỉnh dậy, lặng lẽ nghe cho đến khi Diệp Túc Bắc ngủ, mới lại ngủ tiếp.

      biết tại sao mình lại phải làm như vậy. Cảm giác trong lòng rối ren, nếu làm gì gỡ được cục tức đó.

      Tiểu Kiều cũng quá quen với tính cách đó của Cố Diễn Sinh nên thường ấn trán , “Mày chỉ toàn tự làm khổ mình, chẳng ra làm sao cả! Tình cảm của mày với Diệp Túc Bắc giống như tóc phía sau đầu, chỉ có mày là nhìn thấy, còn lòng của người khác như khu rừng lớn nhưng họ biết khu rừng của mình có bao nhiêu cây.”

      Mỗi lần nghe thấy Tiểu Kiều vậy, Cố Diễn Sinh lại cười nhạt.

      cũng chưa bao giờ phủ nhận. Diệp Túc Bắc, đó là điều mà cả thế giới đều biết.

      Đêm ngủ gặp ác mộng, cũng biết là mình mơ thấy gì, chỉ biết rất kinh khủng, sáng tỉnh dậy thể nhớ ra nhưng toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh với nỗi ám ảnh khủng khiếp thể diễn tả bằng lời. Mắt sưng to như khóc cả đêm, Cố Diễn Sinh lấy đá chườm hồi lâu mà cũng thấy đỡ nên buộc phải quết lên lớp phấn trang điểm để che .

      Khi ra khỏi nhà gặp Diệp Túc Bắc. Chắc có chuyện gì nên ta từ rất sớm. Trước đây Cố Diễn Sinh rất thích được chồng đưa đón, nhưng Diệp Túc Bắc công việc bận rộn, thời gian cố định như người làm việc hành chính, thường về nhà vào lúc nửa đêm, ngày hôm sau phải ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, hai người cùng giờ, cũng chính vì lý do đó mà Diệp Túc Bắc mua xe cho .

      Nhưng Diệp Túc Bắc hiểu, Cố Diễn Sinh chỉ muốn được đưa đón, muốn được làm người vợ bình thường, được làm nũng chồng, nhưng Diệp Túc Bắc mua xe cho , biết ý đó của nên thôi . Sau đó bao giờ mở lời nhờ chồng đưa đón nữa, vì sợ cảm giác bị từ chối.

      luôn cẩn thận nghiêm túc với chuyện tình cảm. Nhìn bề ngoài, mạnh mẽ, nhưng thực tế lại nhạy cảm và yếu đuối hơn bất kỳ ai.

      * * *

      Mới sáng sớm, tuyến đường chạy qua khu thương mại sầm uất tắc đường, Cố Diễn Sinh cảm thấy mệt mỏi.

      Những chiếc xe nối đuôi nhau thành hàng dài chen chúc chật kín, ấy thế nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng còi chói tai. ôm lấy vô-lăng, khóc ngừng. Đèn tín hiệu trước mặt vẫn chuyển động nhưng thấy dòng xe có dấu hiệu di chuyển vì quá đông.

      lúc lâu sau, xe dẹp đường tới, đường lúc này mới trở lại bình thường, nhưng khi Cố Diễn Sinh đến được cơ quan bị muộn nửa tiếng.

      Bước vào phòng làm việc, Hạ Diên Kính, đồng nghiệp vốn rất thân thiết, đem cốc nước tới bàn làm việc của Cố Diễn Sinh và với , “Chị may mắn, hôm nay các thầy đều họp rồi, có ai bắt bớ chị đâu.”

      Cố Diễn Sinh nhún vai, “Chuyện ngoài ý muốn, chị bị tắc đường.”

      Hạ Diên Kính liếc mắt, “Em ghét cái bộ dạng dửng dưng lạnh nhạt của chị!”

      Cố Diễn Sinh nhìn Hạ Diên Kính, mỉm cười và thêm câu gì.

      Cố Diễn Sinh là giáo dạy ngữ văn của trường tiểu học, ngoài ra còn dạy thêm môn mỹ thuật. giáo viên tiểu học cũng đòi hỏi phải nghiên cứu nhiều, tuần chỉ dạy vài tiết học, chịu nhiều áp lực, và cũng chẳng có thu nhập cao nhưng như thế cũng khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy mãn nguyện.

      con nhà quyền quý như nếu làm việc trong chính phủ cũng phải làm trong cơ quan nào đó, nhưng Cố Diễn Sinh ghét môi trường tranh giành lừa gạt nhau, vì vậy thấy vui khi được ở bên những đứa trẻ ngây thơ. Còn về gia thế của mình, chưa lần nhắc đến.

      Từ tới lớn, vì Diễn Sinh là con nên phải gánh vác nhiều việc gia đình. chiều của gia đình họ Cố đối với Diễn Sinh mọi người xung quanh ai cũng biết. So với những đứa trẻ khác được bố mẹ vạch tiền đồ cho tương lai, Diễn Sinh có thể là rất mù mờ. Thời còn học, thích môn vẽ, bố mẹ luôn ủng hộ, khuyến khích theo học ngành mỹ thuật, trở thành học sinh mỹ thuật xuất sắc của trường điểm. Sau đó vì muốn theo đuổi Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh cố ý chọn học chuyên văn, cố gắng miệt mài học tập, cộng thêm có chút năng khiếu trời phú giúp thi đỗ vào trường đại học số toàn quốc và tiếp cận thành công Diệp Túc Bắc.

      Sau khi tốt nghiệp, Diệp Túc Bắc là sinh viên xuất sắc được cử học nước ngoài, Diễn Sinh cuối cùng theo đuổi nữa, muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho mình.

      hiểu , Diệp Túc Bắc khi ấy là Diệp Túc Bắc của người khác, ấy là của Tô Nham chứ phải là của Cố Diễn Sinh .

      Duyên phận là thứ kỳ diệu, lòng vòng thế nào cuối cùng vẫn trở thành vợ Diệp Túc Bắc. Có thể đó là số mệnh, số mệnh khiến hai người họ có chết cũng phải vập vào nhau.

      Trong cuộc họp vào buổi chiều, hiệu trưởng vui vẻ tuyên bố hội thao mùa xuân năm nay, nhà trường kết hợp tổ chức cùng trường trung học trọng điểm, địa điểm tổ chức là sân vận động số của thành phố. Thông tin này khiến các thầy giáo trẻ xôn xao bàn tán, vì đây chỉ là ngày hội thể thao của trường, cần thiết phải khoa trương như vậy.

      Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người vẫn tiếp tục bàn tán. Cố Diễn Sinh vốn có ý kiến, lặng lẽ kẹp cuốn sổ ghi chép nghe Hạ Diên Kính linh tinh hồi nhưng cũng phản đối gì.

      Hạ Diên Kính cho học sinh nghỉ học, còn Cố Diễn Sinh bị hiệu trưởng chặn đường.

      Thầy Lăng hiệu trưởng là thầy giáo cũ của Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc, và cũng có chút thâm tình với bố mẹ của , nên Cố Diễn Sinh vẫn luôn kính trọng ông. Thầy giáo trong trường đến rồi lại cũng vài tốp rồi, biết được mối quan hệ giữa và Diệp Túc Bắc chỉ có những thầy giáo cũ, và hiệu trưởng là trong số đó. Thầy Lăng cười hiền hậu, vỗ vai Cố Diễn Sinh và , “Em về cảm ơn Tiểu Bắc giúp thầy, thầy cũng sắp nghỉ hưu rồi, có thể tổ chức cho các em tham gia hoạt động lớn như lần này thầy rất mãn nguyện.”

      Cố Diễn Sinh hiểu chuyện gì, liền hỏi, “Nghĩa là sao ạ?”

      “Tiểu Bắc với em sao? Hội thao của chúng ta lần này là do cậu ấy tài trợ toàn bộ, cậu ấy còn nếu sắp xếp được nhất định đến.”

      “...” Cố Diễn Sinh biết trả lời ra sao. thấy khó chịu trong lòng. Diệp Túc Bắc quá đáng, chuyện lớn như vậy cũng với câu.

      Tất nhiên lúc này cũng quên mất cả tuần nay Diệp Túc Bắc phải tìm trăm phương nghìn kế hòa giải nhưng mực chịu.

      Ngày diễn ra hội thao, các thầy giáo trẻ đều được phân công dẫn lớp tham gia, Cố Diễn Sinh được phân dẫn lớp 5. mặc chiếc váy sườn xám hoa màu phấn, tay cầm biển của lớp. Hạ Diên Kính đứng cạnh hoạt náo liên hồi, kích động nắm lấy tay Cố Diễn Sinh khen ngớt lời, “Chà, Diễn Sinh, chị có nhìn thấy Tổng giám đốc Diệp, người tài trợ cho hội thao lần này của chúng ta ? Wa, đẹp trai quá, em lớn bằng ngần này mà chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy!”

      Cố Diễn Sinh rút tay lại, muốn vạch áo cho người xem lưng. Vừa rồi cũng tình cờ gặp ông chồng đáng chết Diệp Túc Bắc. ta mặc bộ com-lê trông rất phong nhã đứng cạnh hiệu trưởng, thấy câu gì, chỉ nhìn từ đầu đến chân. Quan sát xong, ta nhíu mày và nở nụ cười nham hiểm, nụ cười đó khiến Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn rùng mình sợ hãi.

      Con người Diệp Túc Bắc ở nhà có thể rất nhẫn nhịn, điềm đạm, nhìn mặt có chút nham hiểm nào. Nhưng ra khỏi cửa lại là người hoàn toàn khác, ngay cả khi cười cũng khiến người ta có cảm giác đáng sợ.

      Cùng lúc Hạ Diên Kính ngớt lời khen ngợi, mấy giáo trẻ phía sau cũng đột nhiên cất lên tiếng đầy kinh ngạc. Cố Diễn Sinh nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên. Hàng ghế ban tổ chức vừa nãy vẫn còn trống nay ngồi kín. Diệp Túc Bắc ngồi bên cạnh hiệu trưởng, thần thái rất tự nhiên.

      Cố Diễn Sinh chăm chăm nhìn Diệp Túc Bắc, đúng lúc ấy ta cũng quay mặt lại, kịp quay , bốn mắt nhìn nhau. cười mỉm để lộ đồng tiền nơi khóe miệng khiến bỗng bần thần như người mất hồn.

      Mọi người xung quanh cũng dồn hết ánh mắt vào Diệp Túc Bắc, tình huống này Cố Diễn Sinh cũng quen từ lâu. Từ tới lớn, Diệp Túc Bắc giống như cục nam châm, đến đâu cũng luôn là tâm điểm của mọi chú ý.

      Cố Diễn Sinh vẫn chưa hoàn hồn Diệp Túc Bắc quay đầu . Hạ Diên Kính bỗng nắm chặt lấy tay Cố Diễn Sinh, mở to mắt, “Diễn Sinh, ấy vừa nhìn em phải ? Chao ôi, có ấy nhìn em ?”

      Cố Diễn Sinh gỡ tay Hạ Diên Kính, “Nhìn em đấy, được chưa? Buông tay chị ra, đau chết được!”

      Xoa xoa bàn tay đau, Cố Diễn Sinh dám nhìn vào kẻ tội đồ kia. chửi thầm trong lòng, Diệp Túc Bắc là tên khốn! Mặt mũi cũng khốn, làm người cũng khốn, năng cũng khốn, ánh mắt cử chỉ cũng đều khốn!

      Chửi xong thấy tinh thần sảng khoái hơn.

      * * *

      Chưa đến giờ thi đấu, mọi người vẫn ngồi đợi. Cố Diễn Sinh cầm chai nước suối uống, các giáo trẻ phía sau vẫn chuyện trò rôm rả. Mặc dù nhưng vẫn nghe rất .

      giáo trẻ sau lưng Cố Diễn Sinh bỗng nhiên câu khiến phải chú ý lắng nghe. Cố Diễn Sinh vừa uống nước vừa giả vờ tựa lưng về phía sau.

      ta , “Tổng giám đốc Diệp đẹp trai, cậu nhìn lông mi của ấy kìa, dài chưa? Tôi nhìn mà thấy chết mê!”

      Cố Diễn Sinh nghe xong, lặng lẽ nhìn sang Diệp Túc Bắc, dù cách đó xa, nhưng lông mi như vậy mà ta cũng nhìn thấy, Cố Diễn Sinh chỉ có thể được câu: bái phục!

      giáo khác tiếp lời, “Đâu chỉ có vậy, cậu nhìn mũi ấy kìa, tôi mê nhất là cái mũi ấy.”

      “Chao ôi”, giáo khác bỗng nhiên than thở tiếng dài, “Tôi ngưỡng mộ vợ có người đàn ông hoàn hảo như vậy.”

      “Phụt.” Cố Diễn Sinh phun ngụm nước uống. Mọi người ngồi xung quanh và ngay cả những người ngồi khán đài đều nhìn , trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Ánh mắt mọi người tập trung cả vào và tất nhiên trong đó có cả Diệp Túc Bắc...

      Cố Diễn Sinh cắn môi, xấu hổ và biết giấu mặt đâu...

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 3

      Ngày hội thể thao diễn ra suôn sẻ. Bế mạc, Diệp Túc Bắc được hiệu trưởng mời lên phát biểu, dù rất bất ngờ và được chuẩn bị trước, nhưng vẫn điềm tĩnh đứng lên những lời sáo rỗng quan cách, với bọn trẻ những lời cao cả đại loại như, “Cố gắng học tập, báo hiếu với tổ quốc”. Cố Diễn Sinh lúc này chỉ có thể ngồi nghịch móng tay. Ánh nắng chiều nhạt nhòa, quá chói chang nhưng lại rất ấm áp, các tế bào người thư giãn cho đến khi chủ nhiệm khoa văn gọi mới giật mình bừng tỉnh.

      Cố, tí nữa có bữa tiệc chúc mừng thành công của ngày hội, hiệu trưởng thay mặt đội ngũ giáo viên trẻ tham dự bữa tiệc đó.”

      Cố Diễn Sinh thấy khó xử. Bữa tiệc chúc mừng chắc chắn phải có góp mặt của “đại công thần” Diệp Túc Bắc

      ngập ngừng từ chối, “Thôi, tôi chưa đủ tư cách, để người khác .”

      Thấy ấp úng, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào , Cố Diễn Sinh thường tuân theo mệnh lệnh của cấp , tại sao hôm nay lại tỏ ra bất thường vậy? Cố Diễn Sinh thấy khó xử trước ánh mắt giáo chủ nhiệm khoa, miễn cưỡng cười gượng và , “Được lãnh đạo mến, tôi vậy.”

      Cố Diễn Sinh xong, chủ nhiệm khoa liền cười, “Thế mới đúng chứ.”

      Đợi cho chủ nhiệm khoa xa, Cố Diễn Sinh liền thở dài tiếng, thôi vậy, xem ra trốn cũng thoát được rồi.

      Bữa tiệc được tổ chức tại nhà hàng gần sân vận động, Cố Diễn Sinh khoác chiếc áo choàng rồi . Vừa bước vào, hiệu trưởng nhìn thấy , vẫy tay gọi, “ Cố, lại ngồi đây.”

      Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên nhìn, hiệu trưởng chỉ ngồi cạnh Diệp Túc Bắc. Đúng lúc này ta giả bộ khoanh tay trước ngực, cười nhếch mép, tỏ thái độ như chờ xem vở kịch hay.

      Cố Diễn Sinh cắn răng, ghé ngồi bên cạnh Diệp Túc Bắc và lịch cười với , nhưng tất nhiên nụ cười đó méo xệch chẳng khác gì khóc.

      Diệp Túc Bắc ngả lưng, nhàng ghé tai Cố Diễn Sinh và , “Em mặc sườn xám rất đẹp, khiến nhớ lại ngày chúng ta kết hôn.”

      Cố Diễn Sinh cảm thấy tai nóng lên, miệng chửi thầm, “Đồ lưu manh”.

      Tiếng to nhưng cũng đủ để Diệp Túc Bắc nghe thấy.

      Diệp Túc Bắc cảm thấy thích thú với bộ dạng tức giận và thẹn thùng của , khuôn mặt bừng sáng với nụ cười tình tứ, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng sâu hơn. Bộ dạng đó của luôn khiến Cố Diễn Sinh ngứa mắt.

      là bữa tiệc chúc mừng thành công của ngày hội thể thao, nhưng thực chất chỉ là buổi gặp mặt nho nên mọi người tỏ ra rất thoải mái, vừa ăn vừa uống vừa chuyện trò, Cố Diễn Sinh biết uống rượu nên đành cắm cúi ăn.

      Phòng ăn đó rất lớn, chiếc đèn pha lê ở giữa khiến cho căn phòng càng lộng lẫy, tráng lệ. Bàn ăn là chiếc bàn tròn lớn thường gặp, được trải khăn lụa, bên là lớp kính có thể xoay tròn để mọi người tùy ý lựa chọn món ăn mình thích. Nhưng ngồi trong bàn đều là những người chức cao vọng trọng, họ chỉ ngồi uống, trò chuyện, dường như mấy ai quay bàn, trẻ Cố Diễn Sinh vì thế mà cũng dám làm khác. đành cắn đũa ngồi nhìn đĩa thức ăn đỏ rực trước mặt. Phải rằng, Cố Diễn Sinh từ tới lớn, cái gì cũng có thể ăn được ngoại trừ đồ cay.

      Trong lúc biết phải gắp gì, chiếc bàn bỗng nhiên quay . Nhìn xuống thấy bàn tay quen thuộc, Diệp Túc Bắc nhàng quay chiếc kính tròn. Trước mắt lúc này còn đĩa thức ăn đỏ rực, mà thay vào đó là đĩa rau xào thanh nhạt, và bát canh rất thơm. Cố Diễn Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Túc Bắc với ánh mắt dò hỏi. Diệp Túc Bắc vẫn tỏ ra như có chuyện gì, tiếp tục chuyện trò.

      Nhìn Diệp Túc Bắc chẳng có gì bất thường, Cố Diễn Sinh cũng nghĩ nhiều liền gắp đĩa rau trước mặt.

      Bỗng nhiên trong đám đông xuất giọng lảnh lót, “Ý...” giáo chừng ba mươi tuổi nhìn chiếc nhẫn tay Cố Diễn Sinh và nhận xét, “ Cố, chiếc nhẫn tay và chiếc nhẫn của Tổng giám đốc Diệp là cặp sao?”

      Vừa ngớt lời, mọi ánh mắt đều tập trung vào tay của Cố Diễn Sinh, sau đó lại đảo sang tay của Diệp Túc Bắc.

      “Đúng vậy ? Cố, nhẫn của và của Tổng giám đốc Diệp rất giống nhau!”

      Cố Diễn Sinh nhất thời cứng miệng.

      Các thầy giáo trong trường biết được quan hệ của và Diệp Túc Bắc cũng che miệng cười, chỉ còn lại Cố Diễn Sinh lúng túng biết phải làm sao. nhìn Diệp Túc Bắc với ánh mắt cầu xin giúp đỡ, hy vọng đỡ vài lời giúp bớt lúng túng, ai ngờ Diệp Túc Bắc lại nhìn với vẻ mặt như hay biết. Và ánh mắt vô tội đó khiến tức giận suýt chút nữa ném cả chiếc đũa vào mặt ta.

      Cứ giả vờ giả vịt ! Cố Diễn Sinh tức giận lườm ta cái.

      hít hơi dài, cố gắng trấn tĩnh, gượng gạo cười, “Thực ra...”

      “Thực ra chiếc nhẫn này rất bình thường, chỉ cần mọi người tới hãng đó là có thể mua được ngay.”

      Cố Diễn Sinh cúi đầu lườm Diệp Túc Bắc. Vừa rồi bảo ta ta , đến khi ta lại chen ngang, như vậy chẳng phải càng đáng ghét hơn sao?

      Cũng may mà các thầy giáo phải người nhiều chuyện, nghe Tổng giám đốc Diệp giải thích như vậy, họ cũng hỏi thêm. Cố Diễn Sinh thở phào. Chữ khắc chiếc nhẫn đó rất , lại viết ở bên trong, nếu chiếc nhẫn đặt của hãng Tiffany bị lộ tẩy.

      Sau khí tĩnh lặng lúc, thầy giáo rất thông minh chuyển chủ đề, thầy chỉ vào chiếc dây đeo tay của Diệp Túc Bắc, “Chiếc dây đeo tay của Tổng giám đốc Diệp rất đặc biệt, chắc cũng dễ mua phải ?”

      Diệp Túc Bắc quay quay chiếc vòng đeo tay bằng ngọc thạch được xuyên bằng chỉ đỏ tay, nhìn Cố Diễn Sinh và , “Đây là chiếc dây đeo tay vợ tôi mua khi Tây Tạng, là đôi, hình như là để giữ bình an gì đó. Tôi cũng nhớ , phụ nữ mà, rất thích tin vào mấy chuyện này.”

      Tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, “Tổng giám đốc Diệp hạnh phúc, có vẻ rất vợ.”

      “...”

      Cố Diễn Sinh cũng gượng gạo cười cùng với đám đông, rồi vội vàng đặt đũa xuống, nhàng giấu giếm chiếc dây đỏ vào trong tay áo khoác. Ăn bữa cơm này chỗ nào cũng thấy có sơ hở khiến toát mồ hôi lạnh.

      Gã này cũng biết giả bộ, ràng hai người họ chiến tranh lạnh cả tuần nay, vậy mà vẫn ra vẻ điềm đạm nhận hết lời khen và ngưỡng mộ của người khác.

      Suốt bữa ăn Cố Diễn Sinh như ngồi bàn châm, luôn phải tìm lời viện cớ, nhưng lại nghĩ ra được lý do gì. Mặt ủ mày chau chịu đựng cho đến hết bữa.

      mình trước, Diệp Túc Bắc vẫn bị các lãnh đạo vây xung quanh hỏi chuyện. Tranh thủ thời cơ, lái xe luôn.

      Bữa tối chẳng ăn được là bao, cái bụng rỗng kêu liên hồi. Cố Diễn Sinh buộc phải vào bếp nấu bát mì lấp đầy bụng. Ăn mì xong rửa bát, nghe thấy tiếng, “ting ting”, phát ra từ khóa điện tử ngoài cửa lớn, cần nhìn cũng biết là Diệp Túc Bắc.

      Dọn dẹp xong, Cố Diễn Sinh từ nhà bếp ra, thấy Diệp Túc Bắc say nằm vật ghế sofa, mắt lảo đảo, vừa nhìn thấy Cố Diễn Sinh ta liền cười, chỉ vào , “Bà xã, muốn thay giày.”

      Hôm nay Cố Diễn Sinh mới thấy Diệp Túc Bắc say đến mức cả giày vào nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra hằn học, nhưng vẫn vội lấy dép để ta thay, “Bẩn chết được, giày cũng biết đường mà thay, uống ở đâu mà say vậy? Sao uống chết luôn !”

      Diệp Túc Bắc vừa thay giày vừa lè nhè, “Bác Lăng mời về nhà, bác chuẩn bị đồ ăn rồi, thề, chỉ uống có ít thôi.” Vừa ta còn ra dấu đầu ngón tay, “Chỉ tí xíu thôi.”

      Nhưng Cố Diễn Sinh tin vào những lời biện minh của kẻ say rượu. liếc ta cái, quay người chuẩn bị vào phòng, nhưng Diệp Túc Bắc bất ngờ kéo lại rất mạnh, kịp kháng cự, trượt chân ngã vào lòng , được thể ôm chặt vào lòng. Hơi rượu phả thẳng vào mũi Cố Diễn Sinh, kích thích mọi giác quan, khó chịu nhắm chặt mắt.

      “Buông em ra, hôi quá, uống gì mà nhiều vậy!”

      Diệp Túc Bắc trề môi, giống như đứa trẻ bị mẹ mắng chịu rửa tay, vẻ mặt tỏ ra như oan ức, “ chỉ uống ít mà.”

      Cố Diễn Sinh dùng hết sức đẩy mạnh vai ta ra và , “Mặc kệ , mau buông em ra, em buồn ngủ rồi.”

      ngờ ta những buông mà còn hôn với cái miệng nồng nặc mùi rượu, tức giận tay khua loạn, “Đồ khốn, đồ lưu manh, buông ra!” dồn hết sức, rồi ấn tay vào gáy của Diệp Túc Bắc, mặt đỏ nóng bừng.

      Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh giọng tỏ vẻ đáng thương, “Vợ , ngủ trong phòng làm việc cả tuần nay rồi, em thương sao?”

      Cố Diễn Sinh giọng lạnh nhạt, “Em nhận thấy có chút thay đổi nào hết.”

      Thấy thái độ của Cố Diễn Sinh vẫn kiên quyết, Diệp Túc Bắc mắt long lanh, lại tiếp tục chối cãi, mon men sát lại gần và hôn lên trán , “Em nghĩ oan cho rồi, đó có gì cả!”

      Cố Diễn Sinh mà tin quả là con ngốc, chẳng phải có câu, thà tin thế giới có ma cũng bao giờ tin miệng đàn ông sao.

      đẩy ngay mọi lời của Diệp Túc Bắc ra khỏi đầu, “Thôi , có gì sao để người ta kéo vậy?”

      vẫn từ bỏ, cố gắng ôm chặt Cố Diễn Sinh vào lòng, hơi ấm từ cơ thể tỏa ra cùng với men rượu khiến Cố Diễn Sinh cũng thấy chếnh choáng. Hơi thở nồng ấm của lướt qua gáy , nhè , buồn buồn như muốn chọc ghẹo người khác.

      “Đó là em của người bạn, là Thành Công Thạch, em cũng biết mà! đó năm nay mới hai mươi tuổi, làm sao có thể có gì với người ta chứ?” xong, hôn với bờ môi nóng bỏng khiến cũng thể cưỡng lại, bàn tay ấm áp luồn vào trong áo .

      như mất hết sức lực, choáng váng trách móc, “Em của bạn càng nên dây, con bé tuổi như vậy mà cũng tha!”

      có chuyện gì mà, tuyệt đối trong sạch, tin em thử xem...” Chưa hết lời, liền bế vào phòng ngủ. thể chống cự, toàn thân như mềm , chỉ có thể ôm chặt cổ theo bản năng.

      Lên giường, ngần ngại đè lên , miệng thầm, “Cái váy sườn xám đó quá ngắn, thích người khác nhìn thấy em như vậy.”

      Cố Diễn Sinh mệt lắm rồi, sau đó cũng quay đầu ngủ thiếp , còn Diệp Túc Bắc ràng là uống say, vậy mà biết lấy đâu ra nhiều sức vậy, hùng hục khiến mệt nhoài. Bình thường vốn là người sạch , chưa tắm lên giường, lần này mệt đến nỗi quay người là ngủ thiếp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy ngứa ngứa ở đầu ngón tay, muốn rút lại gãi nhưng như có cái gì đó ghìm chặt thể rút ra được.

      mơ mơ màng màng mở mắt ra thấy Diệp Túc Bắc nắm tay , vội vã hỏi, “ làm gì thế?”

      Diệp Túc Bắc dịu dàng vuốt lên má , “Cắt móng tay cho em, móng tay của em dài như vuốt mèo vậy, nhìn mà phát sợ.”

      Ngày hôm sau tỉnh dậy, có vẻ như muộn, buồn rầu ngồi vào bàn ăn, nhìn Diệp Túc Bắc từ trong bếp hăm hở ra ra vào vào. Bàn ăn bày sẵn bữa ăn thịnh soạn, nhưng điều đó cũng làm giảm được tâm trạng u sầu của .

      bị Diệp Túc Bắc biết xấu hổ tấn công đến mệt nhoài làm gì, nhưng còn móng tay của cũng bị tranh thủ cắt nham nham nhở nhở, thể chịu đựng thêm nữa liền chỉ thẳng vào Diệp Túc Bắc mắng xối xả.

      “Diệp Túc Bắc, là đồ khốn. Đồ thô bạo giở trò lưu manh, ngoài mấy cái trò này ra còn biết gì nữa hả?”

      Diệp Túc Bắc vẫn vờ như nghe thấy những lời mắng của , bưng cốc sữa đặt lên bàn, dịu dàng , “Em mau ăn , vẫn còn 20 phút nữa, tí nữa lái xe đưa em .”

      Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn cái, rồi lại cúi đầu ăn sáng, nhưng vẫn quên đệm thêm câu, “Ai cần đưa? Tự tôi cũng biết lái xe.”

      “Được rồi, được rồi”, Diệp Túc Bắc dỗ dành Cố Diễn Sinh như đứa trẻ, “Là mặt dày đòi đưa em , được chưa? Thôi, em mau ăn , bà xã đại nhân.”

      Cố Diễn Sinh chỉ xì tiếng, nhưng lại câu gì, cắm đầu ăn cháo, bát cháo rất vừa, loãng cũng đặc, mùi vị cũng tồi.

      nghĩ thầm, thôi được rồi, chịu xuống nước cho ta cơ hội nữa, cứ làm cao như vậy cũng rất mệt mỏi.

      * * *
      A fang thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 4

      Diệp Túc Bắc hôm đó đưa làm, trước khi xuống xe, quên tặng nụ hôn sớm mai. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn vờ như hiểu tình ý của chồng, cắn rất mạnh vào môi .

      ... Diệp Túc Bắc, sau này còn dám dắt tay người phụ nữ khác dạo phố, em mách bố, cho bố đánh !”

      Diệp Túc Bắc tay chống vô lăng, tay che chiếc môi vừa bị cắn chảy máu, dù rất đau, nhưng muốn để vợ nhìn thấy mà hoảng loạn. vờ quay sang phải, liếc mắt cười và , “Vợ , em càng ngày càng lợi hại, dùng móng tay cào nữa mà dùng răng để cắn cơ đấy!”

      “Xì!” Cố Diễn Sinh cũng liếc mắt lườm , xuống xe thèm quay đầu lại nhìn, đóng sầm cửa, thanh nghe đến rung cả trời đất.

      Cho đời con xe R8, đời này ghét nhất là R8!

      Cố Diễn Sinh thích ghim giận trong lòng, vì thường nếu ghét ai trả thù ngay.

      Từ tới lớn chưa từng bị ai làm cho tổn thương, trừ Diệp Túc Bắc. biết có phải là khắc tinh , nhưng ở bên Diệp Túc Bắc, phải chịu nhiều uất ức.

      Người mà hận nhất đời là , nhưng người mà nhất cũng là .

      Tối hôm đó Kiều Tịch Nhan gọi điện, đường, đúng giờ tan tầm nên người người đều tấp nập trở về nhà, dòng xe thể lưu thông.

      “Tối có việc gì ? Chúng ta làm móng nhé!”

      Bàn tay thuôn dài của Cố Diễn Sinh gõ lên vô lăng.

      đâu.” Cố Diễn Sinh cúi xuống nhìn những chiếc móng tay bị cắt ngắn tun ngủn, “Móng tay cắt cụt rồi, còn gì mà làm.”

      phải đấy chứ”, Kiều Tịch Nhan thảng thốt, “Cố Diễn Sinh, phải cậu vì đạo đức nghề giáo, vì lên lớp giảng bài mà cắt cụt móng tay đấy chứ?”

      “Đạo đức nghề giáo gì chứ”, Cố Diễn Sinh để cho Kiều Tịch Nhan hết lời dập máy.

      Ai quen Cố Diễn Sinh cũng đều biết, quan tâm và chăm sóc tóc và móng tay nhất, từ khi còn học đại học đến nay, tóc của luôn giữ ở mức dài vừa phải, rất mềm và óng ả, vừa đen vừa bóng như dải lụa đen. Còn móng tay được thay đổi nhiều hình vẽ khác nhau, các móng dài đều, giơ bàn tay ra là biết con nhà quyền quý.

      Vậy mà Diệp Túc Bắc cắt hết, nghĩ lại mà phát bực!

      đường rẽ qua mua bó hồng vàng rất thơm, mình vào bệnh viện.

      Lục Giang Thần bận rộn trong phòng bệnh, biết hộ lý đâu. Bên cạnh giường bệnh là chiếc bàn , đồ dùng bàn đều được rửa sạch . Nhìn thấy Cố Diễn Sinh tới, Lục Giang Thần cũng chỉ quay lại nhìn cái rồi vẫy tay bảo Cố Diễn Sinh ngồi, rồi tiếp tục làm việc của mình.

      “Cậu và Túc Bắc hẹn nhau sao? Hôm nay ấy cũng vừa qua đây.”

      à?” Cố Diễn Sinh cau mày, gã này đâu làm gì cũng chẳng ai biết. Nhìn trong phòng thấy Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh liền hỏi, “ ấy đâu?”

      Lục Giang Thần cười, “Ố ồ gì vậy? Vừa tỏ ra chán ghét người ta lại vừa tìm người ta làm gì?” Giang Thần vắt khô khăn mặt, rồi quay người ngồi cạnh .

      ấy vừa ra ngoài rồi, tí nữa quay lại.” Lục Giang Thần hỏi thăm dò, “Sao vậy, hai người lại cãi nhau à?”

      “Ừ”, Cố Diễn Sinh giấu, “Nhưng cũng có thể làm lành.”

      Lục Giang Thần lắc đầu , “Hai người bao giờ mới lớn vậy?”

      “Khi nào ly hôn may ra mới lớn.”

      “Xì... Đừng có mà dại mồm.”

      Cố Diễn Sinh cười, mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng Lục Giang Thần tỏ ra như đàn chị, khiến Cố Diễn Sinh nhịn được cười.

      Lục Giang Thần là bạn cùng học đại học với Cố Diễn Sinh, và cũng là hàng xóm trước đây của Diệp Túc Bắc, hai người lớn lên ở cùng khu phố, nhưng vì học cùng trường nên cũng quá thân thiết. Sau này cùng học đại học nơi, mới bắt đầu kết bè bốn năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, lấy Diệp Túc Đông, họ của Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Đông khi đó bị điều đến biên cương, ngờ ba năm trước, ấy gặp tai nạn trong lần thực nhiệm vụ, bị thương nặng và trở thành người thực vật, ngủ suốt ba năm nay.

      Lục Giang Thần là người phụ nữ kiên cường nhất mà Cố Diễn Sinh từng gặp. Khi ấy họ mới kết hôn chưa được bao lâu, Lục Giang Thần lại mang bầu. Đến ông của họ nhìn thấy Diệp Túc Đông như vậy cũng khóc thương, nhưng Lục Giang Thần chưa lần rơi lệ.

      Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn còn nhớ cuộc chuyện giữa ông và Lục Giang Thần.

      Ông , “Tình trạng của thằng Đông bây giờ như vậy, Diệp gia cũng có tư cách giữ con ở lại, hay ở là tùy ở con.”

      Lục Giang Thần khóc cũng kêu than, vẫn kiên quyết, “Con của con là con Diệp Túc Đông, con là vợ ấy, trừ khi ấy cần con nữa, nếu con bao giờ rời xa ấy.”

      Khi ấy Lục Giang Thần khiến Cố Diễn Sinh xúc động nên lời, bình thường kiêu ngạo hơn Cố Diễn Sinh, vậy nhưng lúc quan trọng nhất, lại lãnh đạm hơn bất cứ ai.

      Ba năm qua, Lục Giang Thần ngại khó ngại khổ chăm sóc Diệp Túc Đông và con của họ như lời , chưa lần thấy than mệt.

      Cố Diễn Sinh kể hết chuyện này đến chuyện khác với Lục Giang Thần Diệp Túc Bắc đẩy cửa vào. Cố Diễn Sinh theo phản xạ nhìn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

      “Cậu về rồi à?” Lục Giang Thần qua đỡ túi đồ Diệp Túc Bắc cầm tay, đặt lên bàn, rồi quay lại với Diệp Túc Bắc, “Tôi gọi bác sĩ, sắp đến giờ khám rồi. Năm phút nữa cậu giúp tôi lật người ấy lại nhé.”

      “Vâng.”

      Sau khi Lục Giang Thần , trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh, hai người bốn mắt nhìn nhau hồi. Cố Diễn Sinh đứng dậy rót cốc nước cho chồng, Diệp Túc Bắc liền đỡ lấy và ngồi bên Cố Diễn Sinh vẫn rất lạnh nhạt, “Sao em lại tới đây?”

      “Em qua xem thế nào, mấy năm nay Giang Thần vất vả quá.”

      Cánh tay rất dài của Diệp Túc Bắc liền kéo ôm chặt vào lòng, hôn lên trán , “Nếu có ngày người nằm ở đây là , em thế nào?”

      Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Diệp Túc Bắc, vẻ mặt như hiểu. liền cười, nhìn xuống trầm tư, khiến ai biết được nghĩ gì.

      Thôi nào, Cố Diễn Sinh từ bỏ việc đoán xem nghĩ gì. Mấy năm nay Cố Diễn Sinh thường phải chạy theo đoán ý nghĩ của Diệp Túc Bắc, song đều thất bại. Nhìn bề ngoài Diệp Túc Bắc là người phong nhã, nhưng mấy năm qua, Cố Diễn Sinh thừa hiểu những trò mánh khóe của . Nhìn dáng vẻ trầm tư đầy bí của thôi cũng đủ biết là người có chiều sâu. điều ấy cũng dễ hiểu, bởi người trẻ tuổi như mà thành công như ngày hôm nay, chắc chắn phải có những toan tính riêng.

      Cố Diễn Sinh mở lòng và tháo được chiếc gông với Diệp Túc Bắc, cười rất tươi, “Em á? Chắc chắn em vĩ đại như Lục Giang Thần đâu. Nếu có chuyện đó xảy ra , em lập tức chuyển hết của cải, nhà cửa sang tên em, sau đó ly hôn với !”

      Diệp Túc Bắc phản ứng lại mà chỉ cười, “Thế em sợ ông sao?”

      Cố Diễn Sinh tỏ vẻ giễu cợt, “Mấy đồng tiền rách đó của , ông thèm đâu.”

      “Ý của em là em thèm sao?”

      “Tất nhiên”, Cố Diễn Sinh lên giọng, “ ngoài tiền ra còn có gì nữa chứ?”

      Diệp Túc Bắc bình thản cười, chớp đôi mắt lá dong rất dài, cười như giả vờ đáng thương, đôi tay dịu dàng vuốt mái tóc Cố Diễn Sinh, nhìn say đắm. Ánh nắng chiếu mái tóc ngắn của và trong mắt Cố Diễn Sinh, lúc này mới tuấn tú làm sao.

      Giọng của sang sảng, “Đúng là bà xã của , rất thông minh.”

      “...” Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc run run toát mồ hôi lạnh.

      Diệp Túc Bắc cũng nhận biết biểu của nhưng vờ như thấy, vẫn ôm chặt lấy , hít hà tai , “Tiếc là trong cuộc đời bao giờ có từ nếu như, để em thất vọng rồi.”

      “...”

      Những ngày sau đó diễn ra bình lặng, việc nhà, việc cơ quan, cả hai đều có gì khiến Cố Diễn Sinh phải phiền muộn. Thỉnh thoảng lôi Kiều Tịch Nhan mua sắm, nhưng chỉ nhìn mà mua, khiến Kiều Tịch Nhan cũng thấy khó hiểu.

      “Cố Diễn Sinh, cậu làm sao vậy? Gọi chị này chỉ để xem cùng mà mua. Lẽ nào công ty của Diệp Túc Bắc sắp sập tiệm rồi sao?”

      Cố Diễn Sinh mặt tiu ngỉu , “, ấy rất bận.”

      Kiều Tịch Nhan vẫn vẻ mặt tò mò thăm dò, cười , “Hay lại có chuyện gì bên ngoài?”

      ta dám”, Cố Diễn Sinh lập tức đổi ngay thái độ rất hung dữ, “Người ta có ông nội trấn thủ rồi, thách ta luôn.”

      “Vậy sao mua gì hết? Chẳng giống cậu mọi khi gì cả.”

      Cố Diễn Sinh buộc phải “Có hôm tớ hỏi ấy ‘Tại sao ngày nào cũng phải làm tăng ca, ra sức kiếm tiền làm gì?’ ấy trả lời, ‘Cố gắng kiếm cho đủ tiền chu cấp. Người phụ nữ thích tiêu tiền như em nếu ly hôn chắc chắn phải chu cấp ít’.”

      Kiều Tịch Nhan cười ngặt nghẽo, “ đúng là, Diệp Túc Bắc quả là nhân tài, lời ta cũng như vàng ngọc, dùng từ đắt đấy.”

      Cố Diễn Sinh lạnh lùng , “Tớ chứng minh cho ta xem, muốn ly hôn lúc nào cũng được, Cố Diễn Sinh tớ có thể mua sắm, cũng có thể tự nuôi sống mình.”

      “Đấy là cậu giận quá đấy thôi, nghĩ mà xem, động cái là cậu tùy tiện đòi ly hôn, còn Diệp Túc Bắc đùa câu cũng được, đúng là cái kiểu chỉ cho quan huyện đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn mà.”

      Sau đó Cố Diễn Sinh cũng nghĩ rất lâu, có thể Kiều Tịch Nhan đúng, thấy mình cũng khá độc tài.

      Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên như vậy, những gì muốn, nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ bằng được bên mình.

      * * *

      Khi Lục Giang Thần hẹn Cố Diễn Sinh ăn cơm đúng lúc Cố Diễn Sinh vừa bị Diệp Túc Bắc cho leo cây. Diệp Túc Bắc chết tiệt, là đưa xem phim, vậy mà gần đến giờ lại hủy vì bận việc. Chuyện này quá quen với Cố Diễn Sinh. Vừa nhận được điện thoại của Lục Giang Thần, liền ngay.

      ngờ buổi hẹn hôm đó, Lục Giang Thần còn hẹn thêm người khác, và người này khiến cảm thấy rất lúng túng, khó xử.

      Cố Diễn Sinh véo tay Lục Giang Thần và nhìn , “Được lắm Lục Giang Thần, làm chị dâu là có thể trêu chọc tôi sao? hẹn ta lại còn gọi tôi đến, cậu bảo tôi phải trốn đâu đây?”

      Lục Giang Thần bị véo đau đến điếng người, vội vàng bỏ tay của Cố Diễn Sinh ra, cười , “Cố Diễn Sinh, cậu đúng là ích kỉ. kết hôn rồi, cậu còn mong người ta đối với cậu tình cũ khó quên sao, người ta có thể tự nhiên, còn cậu cứ e dè. Hơn nữa, ấy vừa từ nước ngoài trở về, là bạn cùng học và cũng là bạn cũ, cậu cũng nên mở tiệc mừng cho ấy chứ.”

      Cố Diễn Sinh hậm hực nhìn Lục Giang Thần, mặt tối sầm, “Nếu để Diệp Túc Bắc biết, chắc chắn tôi được yên thân cho mà xem, ràng cậu biết Diệp Túc Bắc hoan nghênh ta mà.”

      “Diệp Túc Bắc Diệp Túc Bắc, câu nào của cậu cũng thể rời ta. Hôm nay cậu cứ tự nhiên , có bất cứ hậu quả gì, chị dâu tôi đây chịu trách nhiệm cho, như vậy được chưa?”

      * * *
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :