1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hôn lễ tháng 3 - Tào Đình (10c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]

      - Tác giả: Tào Đình
      - Dịch giả: Nguyễn Thị Ngọc Thúy
      - Đơn vị phát hành: Bách Việt
      - Số trang: 204
      - Giá bìa: 35.000 VNĐ
      - Ngày xuất bản: 3/2009



      ************************


      Giới thiệu:

      "...Tối qua nhận được điện thoại của Ngọc Tây, bằng giọng đầy ý và quyến rũ, nàng cho tôi biết nàng cần tôi. Tôi cảm thấy có lẽ La Phi dung Ngọc Tây để thử thách tôi, vậy là trong khoảng hai, ba phút đầu, tôi với nàng cách lịch , khách khí điện thoại. Buổi chiều tôi kể hết với La Phi chuyện hồi đại học tôi theo đuổi Ngọc Tây. Trong suốt quá trình tôi thổ lộ mọi chuyện chút giấu giếm, La Phi vẫn cắm cúi vào cái máy vi tính, đầu ngoảnh lại, chỉ thỉnh thoảng ừ hữ tiếng.

      Tôi cảm thấy tình thất bại, rồi tôi mắc kẹt trong cái biển cạn chút rung động của La Phi. Tôi chịu nổi cuộc sống với người đàn bà mà tôi biết nàng có tôi hay . Tôi hỏi, em sợ quá giới hạn sao..."

      (Trích 'Hôn lễ tháng ba')

      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Hôn lễ tháng 3

      Khi bình minh hé rạng, hãy hôn người tình bên cạnh,
      bởi vì nàng hiểu những bộc bạch lời.

      Dẫu biết rằng nên tìm cho mình lý do để ra , hoặc là nên trở dậy tự phục vụ cốc cà phê với dáng điệu tự nhiên, ít nhất cũng để lộ vẻ mặt tự nguyện và đắm đuối, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì hết, ngoài việc lún sâu hơn nữa vào lớp nệm mềm mại của ghế sofa, ngây người bởi mùi thơm thoảng ra từ phòng tắm, nhìn chăm chăm lên chùm đèn trần hoa cúc, nơi có con đom đóm bị ánh sáng thu hút, bay loạn xạ.

      Con đom đóm đó bay liệng quanh chùm đèn, nhanh chậm, thỉnh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi biết mình nghĩ gì, chỉ ngây nguời nhìn con đom đóm và ngọn đèn.

      Tôi buông mình trong thỏa mãn chán chường.

      Ngọc Tây bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc từng giọt xuống nền. Tôi có thể nghe thấy thanh từ giọt nước rơi và mường tượng ra mùi hương siêu nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng người, giống như nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng.

      Phát chân nàng rất trắng, rất mịn.

      Tôi lại thấy nôn nao xúc động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười lãnh đạm bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông nên căng thẳng. Tôi giả đò vô tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý : Trần Hạ này hề căng thẳng.

      Cảm thấy nên điều gì đó.

      " căng thẳng"

      Tôi trấn tỉnh với Ngọc Tây, xong rồi lại muốn cắn phứt cái lưỡi của mình quẳng . Điều duy nhất tôi có thể làm là cầu cho Ngọc Tây nghe thấy.

      Nhưng Ngọc Tây nghe thấy, nàng nghe rất , và tỏ ra thích thú. Nàng cười to, nàng bịt miệng cười khoái trá, phát ra những thanh lảnh lót hả hê.

      Khi nàng cúi xuống, tôi nhìn thấy bầu vú trắng như tuyết của nàng qua lần áo ngủ mỏng manh.

      Lúng túng, bối rối, tôi thể hình dung ra bản mặt phừng phừng, đỏ ửng của gã đàn ông 28 tuổi. Lúc đó, tôi đỏ mặt.

      Nhìn Ngọc Tây, cân nhắc cử động tiếp theo của mình, ôm hay hôn... Khi tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào Ngọc Tây cười nữa, nàng vừa mở nhạc vừa giục tôi về.

      " về " Nàng , vẻ thản nhiên khiến tôi thể nào tin rằng đây chính là nàng Ngọc Tây đêm nóng bỏng cùng tôi.

      Tôi kinh ngạc, gì. Ngây người nhìn nàng.

      " có thể được rồi." Nàng nhắc lại lần nữa khi bỏ đĩa vào máy, giọng nhàng, vừa phải, môi thoáng nụ cười. " , La Phi đợi đấy."

      Nàng vậy rồi quay người, ra phía cửa.

      Ngọc Tây tiễn tôi xuống lầu rồi quay trở vào, nhìn thấy nàng trong bộ đồ ngủ rộng thùng, ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng. Vừa bước ra khỏi tòa nhà, vẫn còn ngơ ngẫn gặp ngay cơn mưa thu đầu mùa.

      Màn đêm se sắt, mưa giăng giăng.

      Bên cạnh là ngọn đèn đường yếu ớt, dải ánh sáng vàng vọt sóng sánh chạy dài xa xa.

      Tôi hiểu tại sao ánh đèn đường lại vàng vọt như vậy, đường phố người, càng thêm ảm đạm não nề. Ngẫm nghĩ lại, thấy bản thân mình có bao nhiêu điều hiểu. Ví dụ tôi hiểu Ngọc Tây, người đàn bà có nụ cười vừa lảnh lót vừa u sầu luôn bận rộn chỉ để có nửa giờ thư giãn.

      Tự dưng thấy buồn, nhìn chiếc lá rơi. Chiếc lá bay , lúc sang phải lúc sang trái, ung dung thoải mái, nhưng tránh được cái kết cục rơi xuống đất. Nàng Ngọc Tây trong mắt tôi giống như chiếc lá đỏ bay trong gió, rực rỡ bắt mắt, mê hoặc xui khiến người ta chạm tay vào. Nhưng cũng có những lúc thấy nàng đơn hút thuốc mình, bất giác muốn vuốt ve, muốn hôn vào đôi mắt mơ màng, u uẩn, đầy xao động đó.

      Khi Ngọc Tây cười, đôi môi nàng như 2 cánh hoa tuyết đỏ thắm múa, cần tô son cũng quyến rũ. Hồi học đại học, được ngắm nhìn nàng Ngọc Tây cười là niềm hạnh phúc vô bờ.

      Lại có hạt mưa rơi mí mắt. Trước mắt thấy xuất hình tròn, chớp mắt, hình tròn đó biến thành hai. Hai hình tròn lay động làm nhòe tầm nhìn của tôi. Tôi cảm thấy màn đêm trở nên nhập nhòa hư ảo.

      Khi chiếc taxi màu vàng lướt qua, lại nghĩ tới mê cuồng theo đuổi Ngọc Tây sáu năm trước, nghĩ tới lời thổ lộ với nàng dưới ánh mặt trời, nhớ mang máng lời cự tuyệt của nàng, "Em thích độc thân".

      Năm xưa Ngọc Tây thẳng thừng khước từ tôi, với lý do nàng thích độc thân. Tôi dám tôi thực lòng nàng, hết mình. Bởi vì năm sau tôi vô tư chung sống với La Phi.

      Tháng trước, chúng ta ấn định thời gian hôn lễ; đó là vào tháng Ba tới.

      Tháng Ba là mùa xuân. Tôi và La Phi quen nhau vào mùa xuân. La Phi nàng thích mùa xuân.

      "Em thích mùa xuân, nóng lạnh." Nàng , "Rất ấm áp".

      La Phi là người đàn bà nhàn nhạt, nhìn nhận mọi thứ cách nhàn nhạt, đối xử với tôi cách nhàn nhạt. Hôn lễ của tôi với La Phi diễn ra vào mùa xuân, nóng lạnh. Mùa xuân rất có ý nghĩa với nàng. Tôi biết vì lẽ gì. Tôi dám tôi hiểu tình cảm của La Phi dành cho tôi là thích hay là . Nàng chỉ bộc lộ chút hứng thú khi tôi cầu hôn nàng tháng trước. Vậy mùa xuân tới. Em thích mùa xuân.

      Tôi ngờ gặp lại người đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây tại thành phố cách Trùng Khánh xa. La Phi giới thiệu Ngọc Tây với tôi với tư cách là đồng nghiệp, đúng vào buổi chiều chúng tôi đính hôn; hôm đó, Ngọc Tây mặc bộ quần yếm màu phấn hồng.

      Nàng Ngọc Tây xinh đẹp đứng trước mặt tôi có nụ cười nhạt đầy ý, quyến rũ và bí hiểm. Nàng cất tiếng "Hi" chào tôi với giọng nhàng, vui vẻ và nàng thành công trong việc buộc tôi lộ ra cái bí mật mà tôi cố che giấu suốt sáu năm.

      Tôi lúng túng, đành nhìn sang La Phi, lúc đó nàng cầm cái điều khiển liên tục thay đổi kênh truyền hình.

      Tối qua nhận được điện thoại của Ngọc Tây, bằng giọng đầy ý và quyến rũ, nàng cho tôi biết nàng cần tôi. Tôi cảm thấy có vẻ La Phi dùng Ngọc Tây để thử thách tôi, vậy là trong khoảng hai, ba phút đầu, tôi với nàng cách lịch , khách khí điện thoại. Buổi chiều, tôi kể hết với La phi chuyện hồi đại học tôi theo đuổi Ngọc Tây. Trong suốt quá trình tôi thổ lộ mọi chuyện chút giấu giếm, La Phi vẫn cắm cúi vào cái máy vi tính, đầu ngoảnh lại, chỉ thỉnh thoảng ừ hữ tiếng.

      Tôi cảm thấy tình thất bại, rồi tôi mắc kẹt trong cái biển cạn chút rung động của La Phi. Tôi chịu nổi cuộc sống với người đàn bà mà tôi biết nàng có tôi hay . Tôi hỏi, em sợ quá giới hạn hay sao.

      " như vậy đâu" La Phi với giọng thản nhiên, chắc chắn, sau đó nàng đứng dậy lấy nước uống. Tôi đứng bên nàng, nhìn di chuyển nhàng, duyên dáng của nàng, tôi đưa ra quyết định mà trước đó tôi hề nghĩ tới. Tôi gặp Ngọc Tây.

      Tôi nghĩ, có lẽ tôi hiểu hàm ý câu của Ngọc Tây - Em thích độc thân, có nghĩa là em cần .

      Làm tình suốt ngày đêm, để mặc tôi ở phòng khách đợi nàng tắm hai tiếng đồng hồ, sau đó trong bộ đồ ngủ tiễn tôi ra cửa.

      Tôi đường phố, bối rối, bẽ bàng. Thầm nghĩ, lòng tôi mong muốn điều gì, phải chăng là nối lại tình xưa với người đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây?

      Dường như tôi có đáp án phủ định, khi đứng trước khu chung cư của người đàn bà khác.

      Tòa nhà rất cao, trong mưa, trong đêm tối, ngửa mặt lên, tôi sao nhìn thấy nóc của nó.

      Cảm thấy mình thảm hại.

      Những ánh điện đủ màu từ tòa nhà hắt ra, le lói. Tôi hình dung, dưới mỗi ngọn đèn đều có người mê mải nhìn ra thế giới này từ những góc độ khác nhau, chờ đợi xem người đến trước mặt mình là ai.

      Tôi ngẩng lên nhìn ánh điện xanh nhạt hắt ra từ tầng mười hai, trong thời khắc đó tôi đưa ra quyết định.

      Tôi biết dưới ngọn đèn đó có người đàn bà dùng những cách thức bình dị nhất để giữ gìn mái ấm tương lai của mình, lặng lẽ chờ tôi trở về. La Phi nhất định đợi tôi, chịu ngủ. Tôi có thể hình dung thấy nàng vừa uống cà phê vừa ngáp.

      phút trước khi bước vào tòa nhà, tôi liếc nhìn ô cửa sổ đó, cảm thấy mến ấm áp của nó.

      " về!"

      "Ừ."

      Sau đó tôi dõi theo La Phi lấy nước nóng cho tôi, cảm thấy nên suy nghĩ chút xem thế nào gọi là áy náy.

      Nằm ghế sofa, tôi nhìn từng đĩa thức ăn lần lượt bày lên bàn, bốc hơi nghi ngút. So với mùi sữa tắm của Ngọc Tây, tôi thích bất kỳ món ăn bình thường nào ở đây hơn. Cảm thấy trong lòng rất bình yên, bình yên chưa từng có.

      Tôi khẽ mỉm cười, ngờ bị La Phi phát .

      " cười phải ?"

      ". Nhưng... liệu em có dùng người đàn bà khác để thử tình của ?"

      "..."

      La Phi nhìn tôi, . Lát sau buông tiếng gọn lỏn. "."

      "Vì sao?"

      "Vì em tin ."

      Nàng , hững hờ, biểu cảm.

      Nhưng tôi lại rất phấn khích, tôi bật dậy, gọi điện cho tất cả những người quen, dù thân hay sơ: Tháng Ba tới tôi kết hôn.

      Lúc đó là hai giờ đêm.

      La Phi mỉm cười, mắng tôi dở hơi.

      Đột nhiên cảm thấy cảm động rất bình dị.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Kiếp sau cưới em?

      "Em đần, em chỉ ngốc thôi.
      Đần là rất ngốc, ngốc chỉ ngốc chút xíu thôi."

      1. Tôi ghét nhất là con giả bộ ngây thơ ngốc nghếch trước mặt tôi. Bọn họ càng tỏ ra ngây thơ khờ khạo tôi càng thấy buồn nôn.

      Nhưng ngoại trừ Tiểu Khả.

      Bởi vì cần giả vờ, bé ngốc .

      Lần đầu nhìn thấy Tiểu Khả là trong tiệc sinh nhật của đồng nghiệp Đinh Vĩ. Là gã trai độc thân 25 tuổi, cũng như mọi gã trai khác, tôi rất mẫn cảm với phái đẹp.

      Cho nên khi bé miệng ngậm ống mút Coca mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt lịm, tôi lập tức đỏ mặt.

      bé quả là trang tuyệt sắc, khuôn mặt , mắt to, cái nhìn thơ ngây, trong sáng. Tóc chấm vai, để mái bờm trước trán, cái cặp tóc to màu xanh hình con bướm, váy liền màu trắng, nhàng như cánh bướm. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ ấn tượng mà bé gây ra cho tôi. thế nào nhỉ, lúc đó là mùa hè, cảm giác như có dòng nước chanh đá mát lạnh, dịu ngọt chảy vào cổ họng tôi và từ từ chảy xuống tận đáy lòng tôi, giống như gã thiếu niên ngốc nghềch lần đầu run động, tôi lập tức né tránh cái nhìn đó, giả bộ biết, cố tình làm vài cử chỉ ngang tàng. Sau khi tự cho là khiến giai nhân xiêu lòng, quay mặt lại, giai nhân biến mất từ lúc nào.

      Thất vọng tột cùng, hỏi dò Đinh Vĩ về thiếu nữ bí hiểm đó, nghe xong, lời trần tình của tôi, kinh ngạc, lẩm bẩm: "Em tớ hình như hôm nay cũng mặc váy liền, màu trắng."

      Tôi sướng như bắt được của, phải mè nheo mãi mới chịu gọi em ra.

      Đúng là nàng, giai nhân có nụ cười tươi thắm như hoa mùa hè.

      Nhưng tôi lại trố mắt kinh ngạc, mở miệng mà thể cất tiếng. Các vị bao giờ nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp mà phía dưới cánh mũi hơi hếch lên cách đáng là cả dải nước mũi thò lò, như dòng thác chưa?

      Đinh Vĩ thở dài, lắc đầu lau mũi cho em , đưa cho bé quả cầu bằng thủy tinh, dỗ dành được chạy linh tinh.

      Về sau mới biết em Đinh Vĩ là Tiểu Khả bị bệnh đao. Mười chín tuổi nhưng trí tuệ chỉ như trẻ lên sáu, lên bảy.

      Kinh ngạc nhìn theo người đẹp bị chứng đần độn, tôi cảm thấy xót xa vô cùng.

      Ra khỏi nhà Đinh Vĩ, phát mỹ nữ ngồi xổm, nấp sau khóm hoa, mắt đăm đăm nhìn bọn trẻ con nô đùa phía trước. Khuôn mặt ngây ngô của bé như cười nhạo điệu bộ làm duyên cách trịnh trọng của tôi.

      bé lại cười với tôi, vẫn trong veo, mát ngọt như ly nước chanh. Do đứng rất gần, tôi nghe tiếng cười khanh khách, ngốc nghếch của bé. kìm được, tôi buột miệng, "Quả nhiên đần ".

      Tôi tưởng những người đần độn biết mình đần. Ai ngờ Tiểu Khả lập tức thôi cười, trợn mắt, rành rọt, "Em đần, chỉ ngốc thôi". Khi câu đó, cái cặp bướm màu xanh ánh lên khuôn mặt thơ ngây của Tiểu Khả, trong sáng đến nỗi ai có ý nghĩ gì khác.

      Tôi nhìn bé, cảm thấy áy náy, tôi xin lỗi, sao.

      nhịn được, tôi bật cười, thấy tôi cười Tiểu Khả cũng ngây ngô cười theo.

      "Em cười gì, Tiểu Khả?" Tôi véo mũi bé.

      "Bọn chúng nó chuyện với em." Tiểu Khả chỉ đám trẻ con chơi nhảy dây phía trước. " lại với em, em thích ". Được người đẹp bất ngờ bày tỏ thẳng thắn như vậy, tôi hơi mất bình tĩnh.

      "Em có thích chơi nhảy dây ?" Thấy ánh mắt khao khát muốn có người cùng chơi của Tiểu Khả, tôi đột nhiên hỏi.

      Tiểu Khả ngập ngừng gật đầu.

      Vậy là để cho bé vui, tôi bắt bọn trẻ đưa cho tôi cái dây và trao cho Tiểu Khả. Khi tôi đưa cái dây, bắt gặp ánh mắt hàm ơn cách sùng bái của bé, tôi suýt tưởng mình là vị hùng.

      "Em rất thích !" Tiểu Khả nhắc lại lần nữa, nhón chân, ôm cổ tôi, hôn.

      Tôi sờ bộ râu cạo, biết giải thích thế nào với bé: lần sau được tùy tiện hôn bọn con trai, bởi vì em chỉ là con mà còn là đẹp.

      2. lâu sau, Đinh Vĩ đưa em đến nhà tôi chơi, bởi vì Tiểu Khả đòi tìm tôi. Đinh Vĩ , tìm thấy cậu, nó cứ ngồi đợi mãi bên khóm hoa.

      thiếu nữ ngồi đợi tôi, tôi mỉm cười với Tiểu Khả, thấy bé vẫn xinh đẹp như lần trước. Bỗng dưng quên mất bệnh tật của bé, tim tôi suýt loạn nhịp.

      Tôi hỏi Tiểu Khả tại sao tìm , bé cười, cái cười ngốc nghếch.

      Tôi bảo Tiểu Khả gọi tôi là Hạo, bé ngoan ngoãn gọi rất ngọt ngào. Để động viên bé, tôi đưa cho em con ốc biển mang từ quê lên, bảo với em trong cái vỏ ốc này có tiếng biển.

      Tiểu Khả thận trọng áp lên tai lắng nghe, ngạc nhiên, sung sướng kêu lên, "Đúng rồi, đúng là biển cười!" Sau đó hớn hở chạy khắp phòng, thoăn thoắt như con chuột.

      Tôi nhìn theo Tiểu Khả, thầm nghĩ thế giới của em mãi mãi là trời xanh mây trắng.

      Sau đó, mỗi khi bị em quấy rầy là Đinh Vĩ đẩy bé đến nhà tôi, lâu dần, làm về nghe tiếng gọi ngọt ngào Hạo, Hạo của em là tôi thấy nhớ.

      Tiểu Khả rất khéo tay, rửa hoa quả rất sạch, lúc mệt bảo bé bóp vai, bé cứ bóp mãi, nếu bảo thôi nhất định chịu ngừng.

      Tiểu Khả rất dễ thỏa mãn, chơi phố chẳng đòi hỏi gì, chỉ ly trà sữa là cười tít mắt. Đói chỉ cần vài cái quẩy là hớn hở cắn giòn công cốc.

      Tiểu Khả thích níu chân tôi hỏi: " Hạo có thích Tiểu Khả ?" Tôi thà trả lời, em ngốc quá, thích những thông minh cơ.

      buồn, chỉ nhìn tôi nghi hoặc, hỏi, em thông minh chưa, bây giờ sao, em thông minh chưa.

      Tiểu Khả vẫn là đứa trẻ, trẻ con bao giờ cũng lương thiện.

      Hôm đó làm về gặp trời mưa, vừa bước vào nhà, thấy Tiểu Khả đứng bậu cửa sổ nhìn ra ngoài.

      "Gió cứ thổi mãi là muốn giúp mưa tìm thấy mẹ." Tiểu Khả với vẻ nghiêm trang.

      Bỗng chốc, mệt mỏi của cả ngày vất vả, nỗi bực dọc vì trời mưa gió lập tức tiêu tan bởi câu ngây thơ của bé. Khi tôi loay hoay trong thế giới của tiền bạc, cái làm xúc động tận nơi sâu kín của tâm hồn lại chính là nụ cười trong sáng, những câu ngây ngô đầu cuối của Tiểu Khả.

      Cũng có những lúc tôi xao lòng thực bởi những câu của Tiểu Khả, đại loại như: Hạo, buổi tối em có thể ngủ chung với ? Hạo, chúng ta cưới nhau được ? Đương nhiên hiểu cưới nhau là gì, sở dĩ em biết đến chữ đó là bởi vì có lần tôi bảo, "Em thể ngủ chung với được, chúng mình chưa cưới. Cưới rồi mới có thể ở chung bên nhau mãi mãi."

      Tôi gọi cách âu yếm, Khả Khả; em gọi tôi cách ngọt ngào, Hạo. Tôi thích nghe em nũng nịu, bằng đôi mắt thơ ngây, truyền đến tôi cách chân thực nhất sùng bái của em với tôi.

      Trong những lúc tôi chán chường, Tiểu Khả đóng rất nhiều vai trò, ở bên cạnh tôi, giúp tôi thư giãn. Điều đáng nhất là Tiểu Khả giống như các bình thường hay làm điệu bắt tôi thề thốt chỉ mình em.

      Tiểu Khả rất hay cười, có em cười là trời xanh đến đáng .

      Điều phiền phức duy nhất là thỉnh thoảng hết giờ làm việc về nhà, bị bà hàng xóm kéo lại thầm, "Bạn cậu chơi với cháu tôi, làm cháu tôi phát khóc."

      Đinh Vĩ thường , cậu và em tớ cứ như đôi tình nhân.

      Tôi rất ghét lối đùa đó, cảm thấy như là sỉ nhục đối với tôi.

      ta có đẹp đến mấy cũng là người bệnh, người đần.

      Người đần có tư duy, người đần biết .

      Lúc này Tiểu Khả ngồi ghế dài ngoài đường, tay bưng cốc trà sữa nóng hổi, khuôn mặt non nớt bọc kín trong lớp áo, mũ nhung trắng như tuyết, giống như đóa hoa tuyết trinh trắng e ấp. Ai cũng tưởng Tiểu Khả là bạn tôi, những ánh mắt ngưỡng mộ hướng vào tôi. Nhưng chỉ cần bé cất tiếng, họ lập tức thay đổi ý nghĩ.

      " Hạo nhìn này, em là con rồng lửa, em biết phun lửa!" Tiểu Khả dẩu môi , đầu lắc lư cách ngây ngô. Tôi âu yếm véo mũi em, "Đúng là đần ". Sau đó lại tự nhủ cách đáng tiếc, "Nếu em đần có phải tốt biết mấy!"

      Sau đó Tiểu Khả đứng lên, lặp lại từng chữ cách kiên nhẫn: "Em đần, em chỉ ngốc thôi."

      Tôi hiểu đần và ngốc có gì khác nhau, vì sao bé lần nào cũng sửa lại câu của tôi, nghiêm túc như giáo sửa lỗi cho học sinh.

      Tôi hỏi Tiểu Khả hai cái đó có gì khác.

      "Đần là rất rất ngốc, ngốc chỉ ngốc chút xíu thôi." Tiểu Khả lại cách thận trọng. Khi như vậy, bé có vẻ rất muốn giải thích, lông mày cau lại, mắt trợn lên, trà sữa từ miệng rớt xuống, tỏa ra khí, đôi môi vừa uống trà nóng đỏ thắm, ướt át, đôi mắt trong veo êm đềm như mặt nước mùa thu... Lúc đó tôi xúc động mãnh liệt, muốn áp môi lên môi bé. nghĩ ngợi, tôi hôn lên môi Tiểu Khả.

      Tôi ôm vai Tiểu Khả, nhàng hôn. Đôi môi mềm mại trinh nguyên, tinh khiết như mối tình đầu trong truyền thuyết, hương trà sữa vương vấn quanh miệng chúng tôi.

      Nỗi xúc động thể kiểm soát khiến tôi hoảng sợ.

      Lát sau, trái tim tôi vẫn đập thình thịch.

      " Hạo, có phải thích Tiểu Khả , hôn Tiểu Khả đúng ?" bé nhìn tôi nghi hoặc.

      Tôi .

      Có lẽ em nhận ra, trong suy nghĩ của tôi, em thể nào trở nên thông minh được, vậy là chuyển hướng, hỏi tôi: " Hạo, con chỉ ngốc chút, có thích ?"

      Tôi ngớ người, biết trả lời sao.

      Chưa bao giờ tôi nghĩ mình thích Tiểu Khả, ngốc nghếch biết , cái kẹo cũng có thể dỗ chơi.

      3. Khi mới đến Tam A, nghe thấy tiếng cười cần phiên dịch của Tiểu Khả, tôi cứ thấy trong lòng trống vắng.

      Mẹ thấy tôi buồn, hỏi có bạn phải .

      Tôi lập tức nghĩ đến Tiểu Khả, nhưng lại lắc đầu theo bản năng. Sau đó bà mẹ tốt bụng của tôi lẳng lặng thu xếp cho tôi làm quen với nhà lành.

      Đó là xinh đẹp, hai mươi hai tuổi, nhanh nhẹn, trình độ cao đẳng, là nhân viên thu ngân trong ngân hàng.

      Nếu gặp mặt lần nữa, coi như thành công.

      Lần gặp thứ hai, ấy dịu dàng bảo tôi, sau này chồng ở đâu theo đến đó. Tôi có thiện cảm với bởi câu đó. Mẹ rất thích ấy, bà thầm , tìm vợ phải tìm người như thế.

      Thực ra trong tâm trí tôi luôn lên hình bóng Tiểu Khả, cảm giác này khiến tôi bất an. Vậy là tôi cũng muốn nhanh chóng có bạn , để trong lòng được yên ổn.

      Sau hai tuần ở lại Tam A, tôi phải trở về Trùng Khánh tiếp tục làm việc, tôi buột miệng với bạn mới, em về Trùng Khánh với , ngờ thẹn thùng gật đầu. Tối hôm đó, bãi biển Tam A, tôi hôn ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Tiểu Khả.

      4. Đôi môi Tiểu Khả mềm ngọt thoảng hương trà sữa.

      Lần này trở về mang theo , tôi sợ đối diện với Tiểu Khả, bé có thể xuất trước cửa nhà tôi bất cứ lúc nào, thấy tôi với khác, phản ứng ra sao? Còn tôi giống như với người gặp lại người tình cũ, tôi vô cùng khó xử.

      Khi thím hàng xóm thấy tôi dắt theo , thím nhìn tôi với ánh mắt như là tôi có vợ bé.

      Đinh Vĩ tỏ ra thông cảm với tôi, chỉ em tớ ngày nào cũng ngóng đợi cậu, sau đó làm khó tôi nữa, cũng mang Tiểu Khả đến nhà tôi nữa.

      Chung sống với bạn , cảm thấy cuộc sống rất bình ổn, tôi cảm nhận cách sâu sắc ngôi nhà của tôi trở nên ấm áp do có xuất của người phụ nữ... bữa ăn vì thế mà ngon hơn, căn phòng sạch hơn. Thỉnh thoảng bạn cũng cười giễu tôi, bảo, người cũ của ngố phải .

      ấy thích bị véo mũi, thích bóp vai cho tôi, có lúc tôi buột miệng gọi ấy là Tiểu Khả, có vẻ tức giận. tháng trời gặp Tiểu Khả, nghĩ đến bé, tôi lại thấy lo.

      Chính vào lúc tôi tưởng cuộc sống dần ổn định, cú điện thoại của Đinh Vĩ đánh thức tôi vào lúc sáng sớm, "Tiểu Khả có đến nhà cậu ?"

      bạn nằm bên, mắt lim dim uể oải nhìn tôi, theo dõi cử động của tôi.

      Khi nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Tiểu Khả xuất , nỗi nhớ nhung suốt tháng qua bỗng như tan biến. Thực ra tôi muốn chạy đến véo mũi, ôm lấy bé.

      Nhưng tôi làm vậy, tôi sa sầm mặt, đứng chặn lấy cửa, giả bộ tức giận hét lên: "Em đến làm gì?"

      " Hạo... " Tiểu Khả sợ hãi, tôi vừa dứt lời, nước từ mắt em ứa ra, em rụt rè gọi tôi. Nhưng tôi biết nếu làm vậy, nhất định Tiểu Khả bám riết lấy tôi.

      "Mau về ! Xem này, lại còn chịu mặc áo khoác!" Tôi mềm lòng, giọng dịu, quay đầu nhìn thấy bạn , mình choàng áo khoác đứng ở của phòng, ra ý chờ đợi tôi giải thích.

      " Hạo, em đến tìm ... " Giọng Tiểu Khả yếu ớt, như tiếng muỗi kêu. Cái dáng người co ro, tủi thân của Tiểu Khả như dao cứa vào lòng tôi.

      Tôi trấn tĩnh lại, nghiêm mặt, quát to: "Em cút ngay, ghét em, lần sau được đến tìm !"

      Sau đó đóng sập cửa; trước khi cánh cửa sập lại, tôi còn kịp nhìn thấy hai giọt nước mắt to tròn như hai hạt đậu lăn má Tiểu Khả.

      Tha thứ cho , Tiểu Khả.

      bạn nhìn tôi nghi hoặc, ánh mắt xa lạ, quay vào phòng rằng.

      Hôm đó chúng tôi ra ngoài, mỗi khi ghé mắt qua khe cửa, tôi vẫn thấy thân hình gầy gò của Tiểu Khả ngồi nép vào bậc cửa.

      Điều tôi lo nhất là mặc áo khoác.

      Đến gần tối, hình bóng đơn của Tiểu Khả mới mất hẳn.

      Suốt ngày cùng bạn xem ti vi, gần tối mới mở cửa mua ít đồ ăn. Trước khi bước ra ngoài tôi còn hỏi, bà xã, em thích ăn mặn hay ăn cay, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân như đông cứng.

      Rất nhiều năm sau, nhớ lại hình ảnh Tiểu Khả người co rúm, chúi vào góc tường rét run cầm cập, lòng tôi lại trĩu nặng, đau như bị dao đâm.

      Tiểu Khả mặc áo len màu vàng chanh, tóc rối tung, đầu ngả lên bậc cửa, ngủ, người vẫn run từng đợt.

      Tôi gạt nước mắt, cúi xuống ôm lấy bé. Thấy mặt Tiểu Khả loang lổ những vệt nước mắt.

      " Hạo..." Bị đánh thức, Tiểu Khả nặng nhọc mở mắt, ánh mắt vẫn như ngây dại.

      Tôi bế Tiểu Khả đặt lên ghế sofa, bảo bạn đun nước nóng tắm cho bé.

      ấy nhìn Tiểu Khả làu bàu câu gì đó rồi vào trong.

      " Hạo, ghét Tiểu Khả phải ? Tiểu Khả ngốc, ai thích Tiểu Khả." Mắt đẫm nước, Tiểu Khả nhìn tôi , giọng yếu ớt.

      "Ai thế." Tôi dỗ dành, giọng khản đặc đến nỗi chính tôi cũng phải giật mình. Tôi ôm Tiểu Khả vào lòng, ôm rất chặt, nhàng vuốt mớ tóc rối bù, thấy toàn thân bé lạnh toát, lòng đau nhói. "Vậy có thích Tiểu Khả ?" bé lại hỏi.

      "Thích."

      "Nhưng Tiểu Khả rất ngốc."

      "Chỉ ngốc chút thôi. sao!" Lúc đó tôi có cảm giác trong ngực có vật nặng đè lên, Tiểu Khả vẫn thẳng thắn bé thích tôi, còn tôi né tránh.

      Tôi ôm chặt Tiểu Khả, quên hẳn bạn .

      " Hạo, có cưới Tiểu Khả ? Cưới rồi mãi mãi xa nhau."

      Lòng se lại, tôi xúc động, suýt bật ra lời ưng thuận.

      Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng quát tháo lanh lảnh, " là đồ đần độn biết xấu hổ, dựa vào đâu mà như vậy?" bạn tôi xông ra, hét lên, tôi chưa kịp có phản ứng gì khuôn mặt non nớt tái xanh của Tiểu Khả hằn dấu năm ngón tay.

      "... " Tôi kinh ngạc biết làm gì, Tiểu Khả run lẩy bẩy ngã chúi xuống ghế sofa.

      Tiểu Khả nhìn bạn tôi, tôi tưởng khóc toáng lên, ngờ Tiểu Khả đứng lên cách kiên cường, chậm rãi với bạn tôi. "Tôi phải là đần độn, tôi chỉ ngốc thôi."

      Nước mắt bé lại trào ra, lòng tôi đắng chát.

      "Đúng, tôi thấy đần độn tí nào, đần độn biết dụ dỗ đàn ông."

      "Đủ rồi, cút ... " Tôi sẵng giọng, tiếp đó là tiếng "bốp" kêu, lần này là mặt bạn .

      "... đánh tôi! bảo tôi cút?" ta gào lên. "Chỉ vì cái con đần độn này! Tôi mà bỏ công bỏ việc, bỏ gia đình đến đây, bây giờ bảo tôi cút chỉ vì cái con đần độn này?" ta vừa hét vừa chỉ mặt Tiểu Khả. Khi sức chịu đựng của tôi ở giới hạn cuối cùng, ta tung ra "quả bom nguyên tử": "Được, tôi , tôi mang theo đứa con của , tôi cùng với nó nhảy từ lầu xuống, mất luôn 2 mạng, xem còn sung sướng được !"

      Quả bom nguyên tử nổ tung. " gì?"

      5. Tôi và bạn chuyển nhà, ngay lập tức và dấu vết.

      Đinh Vĩ hết lần này đến lần khác gọi điện , em sắp phát điên, tôi biết làm thế nào, đành chuyển công việc, thay số điện thoại.

      Tiểu Khả chỉ là người bị đao, có tư duy, biết , lâu dần chắc quên tôi.

      Sau đó còn thấy Tiểu Khả nữa, có lần vô tình nghe người quen , Tiểu Khả bị tâm thần, bị đưa vào bệnh viện, sau đó nghe bé trốn viện ra ngoài, gần như mất trí.

      Lòng áy náy yên.

      Ba năm trôi qua, con tôi gần hai tuổi, lần đưa nó chơi, vô tình đến chốn cũ, tôi vào khu đó với linh cảm sợ hãi.

      Từ xa nhìn thấy thân hình con , gầy như que củi, ngồi bên khóm hoa, ngửa mặt nhìn trời, tay cầm con ốc biển, miệng lẩm bẩm tự mình.

      Trong đôi mắt trống rỗng tĩnh lặng chứa vẻ đợi chờ bướng bỉnh, giống như ngày xưa mực bướng bỉnh thanh minh mình chỉ hơi ngốc.

      Tôi bắt đầu run, nặng nhọc đến bên bé, "Tiểu Khả!". Tôi gọi.

      bé chậm chạp quay đầu lại, thể nhận ra khuôn mặt có còn đẹp hay , giống như lần đầu nhìn thấy tôi, bé lại cười, nụ cười tinh khiết như ly nước chanh.

      "Chỉ hơi ngốc thôi, có thích , chỉ hơi ngốc thôi... " bé lẩm bẩm, quay mặt , lại ngửa lên nhìn trời.

      Ở đó mãi mãi là trời xanh, mây trắng, con ốc biển trong tay phát ra tiếng cười của biển.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Liên tử

      1. Mùa xuân vẫn chưa qua, mùa hè vội đến. Ánh nắng gay gắt.

      khí ngột ngạt, sực nức mùi kem chống nắng của Liên Tử. Trong cái thành phố dường như có thể nhìn thấy những con virus SARS, mặt trời lần nữa bị bỏ quên.

      Những chiếc khẩu trang miệng, người qua đường đủ các màu.

      Thực ra trong lòng thấy buồn lắm, chỉ hơi có chút hụt hẫng.

      "Sau này có quay trở lại nữa ?" Tôi hỏi.

      "Có lẽ ." Liên Tử cười, nụ cười nom rất kỳ lạ.

      Tôi nhìn Liên Tử, cái khẩu trang quá khổ gần như che kín mặt , chỉ lộ hai con mắt.

      Mắt là cửa sổ tâm hồn. Hồi học, giáo vậy.

      Nhìn vào cửa sổ của Liên Tử, chỉ thấy nỗi thất vọng chán chường và lạnh lùng.

      Liên Tử ngoảnh lại nhìn tôi, có lẽ nếu làm như vậy, cao quý của mất .

      Liên Tử quay trở lại, thực ra hỏi tôi cũng đoán biết.

      Liên Tử rất cao ngạo, rất tự tin, nàng Liên Tử cao ngạo tự tin quay trở lại.

      Liên Tử chui vào taxi, tạm biệt.

      2. Mùa hè năm ngoái, Liên Tử chuyển từ Thượng Hải đến thành phố này, học cùng lớp với tôi. rất ít , lúc nào cũng khác biệt với mọi người bởi vẻ cao ngạo, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước, thân hình hoàn hảo với những đường cong quyến rũ, và thứ bất di bất dịch – khẩu Thượng Hải, rất đặc biệt, hoàn toàn giống những nữ sinh ngây thơ của thành phố này. Thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, vừa ngây thơ vừa có vẻ gì bí hiểm.

      Liên Tử tiếng phổ thông rất hay. Đó là nét quyến rũ bọn con trai trong lớp. Những câu ít ỏi của , phần nhiều khiến người khác mất lòng, nhất là các nữ sinh.

      Tôi phải là tri kỷ của . Tôi chỉ là người bạn cùng phòng bình thường.

      bàn của Liên Tử luôn có mấy bông bách hợp cắm trong bình. Hoa bách hợp nở rất đẹp.

      Đóa nào cũng vươn lên với tư thế sinh tồn ngạo nghễ.

      Tôi trở thành bạn của Liên Tử cách ngẫu nhiên; nếu có đêm đó, tôi nghĩ tôi chẳng bao giờ biết gì về .

      Đêm đó rất yên tĩnh. Yên tĩnh hoàn toàn phải là điều tốt đối với người mất ngủ.

      Tôi ngủ được, Liên Tử cũng mất ngủ. Liên Tử trong đêm mất ngủ có những điều khác thường, khẽ gọi tôi, sau đó rầm rì kể với tôi mối tình đầu của ở Thượng Hải.

      mối tình đẹp và buồn. nhớ bao lâu, chỉ biết trong cái đêm yên tĩnh đó, Liên Tử cũng chỉ là bình thường, cũng xấu hổ như các khác.

      Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ bộc bạch dịu dàng của . Nụ cười e lệ, tiếng thở dài, và câu kết tinh nghịch, "Đừng kể với ai nhé".

      bảo tôi kể với người khác, tôi kể. Chỉ cảm thấy nàng ngày thường kiêu ngạo là thế nhưng lại chịu ra những tâm thầm kín với người gần như xa lạ, quả là thú vị. Về sau có lúc, thường là vào ban đêm, còn với tôi số chuyện khác, cũng là chuyện tình cảm nhưng với người khác.

      Liên Tử về ta trong đêm trăng tròn.

      "Tớ thích ấy", Liên Tử , giọng cao thấp.

      " ấy là ai?"

      Liên Tử biết, bảo nhìn thấy trong cuộc thi đấu bóng rổ. Tôi hỏi ta học lớp nào, Liên Tử lắc đầu.

      " ấy chơi bóng rổ, mặc chiếc áo phông trắng, trông rất phê. đẹp trai lắm nhưng tớ thích."

      Mỹ nhân luôn xuất trước mặt người khác với vẻ ngạo mạn kiêu sa, bây giờ tự nguyện bộc bạch tâm , có cảm giác bao nhiêu cũng hết. Tôi biết là đối tượng để Liên Tử dốc bầu tâm là hạnh phúc hay bất hạnh.

      Tôi hỏi chàng đó có đặc điểm gì để tôi thăm dò giúp.

      Liên Tử nghĩ hồi lâu, ta có giọng rất dịu dàng.

      chàng có giọng dịu dàng? Điều đó làm tôi nghĩ ngay đến Tĩnh.

      Tĩnh là người hướng nội, rất ít , nhưng giọng rất mực dịu dàng.

      Nhưng tôi biết người đó tuyệt đối thể là Tĩnh, bởi Tĩnh phải là người có thể gây ấn tượng khi gặp. Vậy là ý nghĩ "Người Liên Tử thích là Tĩnh" chỉ thoáng qua trong đầu tôi rồi lập tức qua .

      "Tớ theo đuổi ấy ư?"

      "Tớ có nên với ấy ?"

      " ấy liệu có cự tuyệt tớ ?"

      "Tớ cảm thấy có lẽ là , nhưng vẫn rất sợ."

      ...

      Liên Tử , tâm tư bấn loạn. Cứ đến tối là tôi lại bị quấy rầy. Đến mức có lẽ tôi phải đến hiệu thuốc mua hai viên an thần, viên cho mình, viên nghiền nát cho vào cốc nước của Liên Tử.

      Nhưng tôi làm như vậy, tôi chịu đựng, bởi tôi là đối tượng duy nhất để Liên Tử tâm .

      "Hôm nay ấy nhìn trộm tớ ba lần, lại còn cười tớ bị ngã."

      "Có lẽ ấy biết tớ thích ấy."

      "Có lẽ ấy cũng thích tớ."

      ...

      Đồ dở hơi. Tôi rủa thầm, chịu được nữa, dứt khoát đến hiệu thuốc.

      Nhưng chính trong những ngày đó, tôi cảm thấy đóa hoa bách hợp cắm trong bình, xuẩn ngốc cách đáng .

      Về sau biết bằng cách nào Liên Tử hỏi được số điện thoại của ta, gọi điện thổ lộ với ta.

      Liên Tử rất kỳ lạ, Liên Tử học tiếng Nhật, tiếng rất kém, nhất sính dùng tiếng , suốt ngày hỏi tôi, " em thế nào?".

      "Do you love me."

      "Do you love me?" Ngay tối hôm đó Liên Tử gọi điện thoại cho ta, hỏi.

      Đối phương trả lời biết bạn là ai.

      "Em muốn kết bạn với ."

      "Bạn là ai?"

      " biết rồi mà!"

      Đối phương hỏi bạn là ai. Liên Tử , nhất định muốn ta phải nhận ra mình.

      " biết em, em biết điều đó, hãy kết bạn với em!"

      ...

      Đó là buổi tối yên tĩnh duy nhất suốt nửa tháng nay. Mọi người trong phòng đều ngủ. Liên Tử chuyện, tôi biết chưa ngủ.

      Bởi vì tôi nghe thấy những tiếng sụt sịt rất khẽ.

      Liên Tử bị từ chối, nhưng trước sau vẫn chịu ra tên mình. Lý do là ta biết .

      Nhưng chàng trai có giọng dịu dàng đó bảo quen , ta dù có quen cũng thích .

      ta có vị thiên sứ của lòng mình.

      Mọi người đều cười Liên Tử dạ đa tình. Cười xong ngủ ngay.

      Tôi chẳng gì hết, yên lặng lắng nghe tiếng rên rỉ kéo dài suốt đêm.

      Từ hôm đó đến nay, Liên Tử tuyệt đối nhắc tới chàng đó nữa. Liên Tử kiêu đến mức thổ lộ tình với người khác cũng chịu ra tên mình.

      Liên Tử thất tình.

      Sau đó, hằng đêm tôi còn được nghe những xúc cảm hề che giấu của Liên Tử nữa.

      Về sau, thành phố xảy ra đại dịch SARS, Liên Tử phải về nhà ở Thượng Hải.

      Tôi còn nhớ câu cuối cùng tôi với là: "Người kiêu ngạo ơi, trước tình cao quý, hãy cúi cái đầu kiêu hãnh xuống."

      Khi tôi như vậy, Liên Tử nhìn tôi rất lâu, .

      3. "Tạm biệt", Liên Tử chào tôi, nét mặt có bất kỳ biểu cảm nào, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy . Dáng kiêu sa, đầu ngẩng cao ngạo nghễ.

      "Ừ." Tôi vẫy tay, mắt nhìn theo chiếc xe đưa Liên Tử ra sân bay.

      4. Tôi trở về trường gặp người . xin lỗi vì thái độ của với tôi mấy hôm trước.

      là người thông minh, tôi nghĩ và nhìn , ít nhất cũng hiểu rằng nên cao ngạo với tình . Thấy trống trải trong lòng, tôi tha thứ cho .

      Vượt qua cổng ký túc xá nam, chúng tôi vào phòng . nịnh tôi bằng câu đùa nhạt thếch, rồi hào hứng kể về chàng nằm giường dưới.

      "Đừng coi thường cậu ta, mấy ngày trước có nàng gọi điện thổ lộ tình với cậu ta."

      "Ai vậy?"

      " biết, chắc nàng điên, nhất định chịu tên."

      "À!"

      "Cha này kỳ lắm, chỉ chết mê bóng hồng cũng học trường này." và chỉ tấm ảnh bàn học của Tĩnh. "Đó, ta đó."

      Cầm bức ảnh lên xem, trong ảnh có vẻ đẹp kiêu sa.

      Cao quý như đóa hoa bách hợp.

      "À mà hình như ta học cùng lớp với em phải ?" đột nhiên hỏi.

      "Hình như vậy. Nhưng em thân với ấy." Tôi lạnh nhạt .

      Lặng lẽ trả bức ảnh về chỗ cũ, nhân lúc người để ý, tôi lén lau nước mắt.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Hôn nhân xanh xanh, đỏ đỏ

      Giấy kết hôn màu đỏ, giấy ly hôn màu xanh, nhưng các loại giấy tờ xanh xanh đỏ đỏ này cũng thể làm xấu tình của người đời.

      Tôi ngờ gặp lại Tiêu Khả trong lễ cưới người bạn. nhưng chắc chắn khi tôi nhìn thấy ta, ta cũng nhìn thấy tôi.

      " Em vẫn khỏe chứ?" giọng của quen thuộc của Tiêu Khả vang lên bên tai.

      Tôi cố nén nước mắt cứ chực trào ra.

      Chiếc ghế bên cạnh phát ra tiếng động, tôi đoán ta đến ngồi bên tôi.

      " biết nấu ăn chưa?" giọng xem ra có vẻ khá thoải mái. "...."

      Tròng mắt ứ nước, thậm chí tôi dám quay nhìn ta.

      "Sau này còn nữa, nhất định phải học nấu ăn!" Tiêu Khả tiếp tục .

      Tôi bực mình vì quan tâm đúng lúc của ta, quay phắt lại. " hết chưa! khéo người ta lại tưởng tôi và ly hôn vì tôi biết nấu ăn!"

      Hai chữ ly hôn tôi muốn nhắc tới, nên ra cách khó nhọc.

      Tôi và Tiêu Khả quen nhau tám năm, qua lại với nhau năm năm, kết hôn nửa năm, là cây đại thụ hạnh phúc, tôi là con chim vui tươi nhảy nhót cành. Khi mới kết hôn, nhiệm vụ của tôi là đón đợi ánh nắng hè ấm áp giữa ngày đông lạnh giá và gió đông mát mẻ giữa mùa hè nóng nực.

      Còn nhớ những ngày trăng mật, dựa vào Tiêu Khả, tôi vừa gặm thịt xiên nướng, vừa cười hể hả, : " Bây giờ em chưa muốn tìm việc làm, chỉ cần em muốn, chỉ cần ra cái tên 'Chi Hạ', là các công ty tranh nhau mời em, có tin ?"

      Tiêu Khả vẫn dịu dàng: " cũng muốn em làm. Em cần phải làm. có thể nuôi được em." Nhưng cũng chính giọng đó, nửa năm sau ngày cưới lại lạnh lùng tuyên bố: ta người khác.

      Thời kỳ đó Tiêu Khả ràng thay đổi, thích về nhà, ăn cơm nhà, tắt máy di động, cho tôi động chạm vào người , càng có chuyện chăn gối. Mấy ngày sau, theo đúng trình tự, ta cầu ly hôn.

      Tiêu Khả muốn ly hôn, tôi đồng ý ngay, tôi là người kiêu ngạo, xưa nay thích lằng nhằng chuyện tình cảm. Ngay hôm đó, tôi chuyển về nhà mẹ đẻ.

      Lúc đầu tôi cứ tưởng Tiêu Khả giở trò gì đó, vậy là tôi đàng hoàng yên trí ở nhà mẹ đẻ, chờ ta hối hận chậy sang xin lỗi. Lúc đó điều tôi bận tâm duy nhất là có nên tha thứ cho ta hay ...Nửa tháng trôi qua vẫn hề có động tĩnh, tôi mới dần cảm thấy hoang mang thực .

      Lần thứ hai gặp lại, chính là hôm nay.

      Tiêu Khả gầy , nhưng vẫn đẹp trai. Tôi nén được tủi thân. Lúc đó có lẽ ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy, Tiêu Khả ngẩn người ra, gì, mắt nhìn lên sân khấu giả bộ xem dâu chú rể trao nhẫn cưới.

      Tôi hối hận...Sợ bị Tiêu Khả hiểu lầm tôi nuối tiếc ta, tôi bèn hỏi cách độ lượng

      "Sao đưa ấy đến?" xong, chăm chú quan sát nét mặt Tiêu Khả.

      "Hả?" Tiêu Khả ngạc nhiên hỏi tôi.

      " Em đâu phải là người hẹp hòi!"

      Tiêu Khả ngồi thần ra lát mới trả lời: "Hôm nay ấy làm". xong lại nhìn tôi cười hoan hỉ.

      Tôi cũng cười đáp lễ, trong lòng thầm nguyền rủa Tiêu Khả và người đàn bà đó.

      Khi mới kết hôn với Tiêu Khả, tôi thích nhất là tưởng tượng ra ngày nào đó, Tiêu Khả bỗng thay lòng đổi dạ, tôi làm thế nào. Sau đó tôi với Tiêu Khả như người hiểu biết, độ lượng: "Ông xã ơi, nếu sau này thích người phụ nữ khác, em tuyệt nhiên cần tài sản của , em cũng cố níu kéo ! Em khóc lóc cầu xin chồng như những người đàn bà khác! Khi đàn ông thay lòng, khóc lóc níu kéo cũng chẳng ích gì?" Rồi hết lần này đến lần khác tôi truy hỏi Tiêu Khả, liệu có thay lòng , có hay . Tiêu Khả véo mũi tôi âu yếm: " Cái đầu em nghĩ vớ vẩn gì vậy ! Người khác có thể xa em, nhưng bao giờ!"

      Bây giờ Tiêu Khả thực thay lòng, tôi chợt nhận ra , giả vờ quan tâm đến chuyện đó là khó khăn.

      " Vậy ấy..." Muốn vui vẻ tán ngẫu như bạn bè bình thường nhưng biết nên như thế nào, lại bắ đầu bằng câu dở ẹc, " ... ấy ăn uống tốt chứ?"

      Tiêu Khả ngờ tôi hỏi như vậy , lại ngơ người ra, sau đó nhìn đăm đăm vào mặt tôi bằng ánh mắt buồn rầu, đoạn gượng cười, "Rất tốt, cùng thích ăn thịt xiên nướng"

      Thôi hỏng rồi, nụ cười của tôi bây giờ còn khó coi hơn của người chết...

      "Ông xã, món thịt xiên làm ngon tuyệt, quá ngon, thế này em đến phát phì mất."

      "Phát phí cũng chẳng sao, đằng nào bây giờ cũng quá gầy!"

      " được! Nếu em béo quá, cần em nữa, em làm sao lấy được chồng?"

      " Muốn ăn đòn hả! Ngoài ra em còn muốn lấy ai!"

      "Hà hà, vậy món thịt xiên này chỉ làm cho mình em ăn thôi đấy!"

      "Được, chỉ làm cho mình em ăn, con mèo tham lam"

      Đột nhiên nhớ lại những câu trước đây tôi hay với Tiêu Khả. Mượn cớ vệ sinh, tôi thẳng. Rồi giam mình trong đó, mở vòi nước to, nước chảy ào ào, át tiếng khóc của tôi. Buổi chiều, trong tiệc rượu, phút trước còn được bạn bè biểu dưong: "Tửu lượng của Chi Hạ có tiến bộ!", nhưng rồi bất tỉnh nhân lúc nào chẳng .

      Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu óc u u mê mê, mẹ tôi bảo là Tiêu Khả đưa tôi về. Nghe đến tên Tiêu Khả, thần kinh tôi căng lên, tôi hoảng hốt, hôn nhân của chúng con đổ vỡ rồi sao? Cảm thấy thể nào chịu được. Nhưng người thể tin chuyện đó nhất lại là mẹ tôi, lúc này mẹ thu dọn phòng, miệng ngừng phàn nàn: " Tiêu Khả tốt như vậy, mẹ tin nó thay lòng! Người thay lòng là con đúng , mẹ mãi với con rồi, phải tìm công việc mà làm, phải học nấu ăn, dựa vào đâu mà con bắt Tiêu Khả phải phục vụ mình? Bố mẹ nó mất sớm, nó gọi mẹ thân thiết là thế! Lại chăm chỉ hiến máu...có hiếu, chu đáo, biết quan tâm đến người khác..." Với mẹ , hiến máu là việc kinh khủng nhất, người hiến máu đích thị là trang hùng. Thế nên mẹ luôn nhắc đến chuyện hồi sinh viên Tiêu Khả thường xuyên hiến máu, rằng tôi cưới được hùng.

      Tình cờ thế nào lại đến nhà Tiêu Khả, nửa tháng trước là nhà của tôi. Đứng dưới nhìn lên, cần tìm cũng nhận ra ngay ban công nhà mình, lan can có đặt chậu hoa hướng dương do tôi và Tiểu Khả trồng.

      Chậu hoa hướng dương vốn để ở ban công, nhưng con cho bẹc giê giống Đức hay lấy chân cào đất nên phải để lên bậc lan can.

      Tiêu Khả , "Hoa hướng dương giống như em vậy , lúc nào cũng vui vẻ".

      "Ông xã, mặt em trái xoan cơ mà!" Tôi phản đối.

      " Hướng dương rồi kết hạt" Tiêu Khả phản bác.

      ...

      Bây giờ chậu hoa vẫn còn, nhưng biết có phải mang ý nghĩa mới.

      Trong phòng có ánh đèn , tôi tưởng tượng nếu có bóng dáng phụ nữ lại trong phòng, biết tôi có chịu đựng nổi. Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Khả xuống, tay cầm túi rác. đôi giầy thể thao ngày trước chúng tôi cùng nhau mua. Đôi giầy màu da cam, lúc mua Tiêu Khả ưng, cau mặt , đàn ông giày màu này rất kỳ cục, nhưng tôi nhất quyết thuyết phục, bảo màu này mới ấn tượng, đành miễn cưỡng đồng ý.

      Tiêu Khả xuống, dáng điệu rất buồn, bỗng ngẩng đầu nhìn thấy tôi, bốn mắt gặp nhau.

      " Em...có việc gì ?" Nhìn thấy tôi Tiêu Khả giật mình, đứng sững lúc mới lên tiếng.

      " Em ...tiện đường thôi" Tôi bối rối quay mặt . "Nhân tiện đến lấy ít đồ".

      " Vậy lên ".

      " ấy có hiểu lầm?"

      "....Hôm nay ấy có nhà"

      Phút đầu tiên vào phòng, tôi bị con vật đồ sộ xông đến, chồm lên người. Con béc giê giống Đức, tôi gọi nó là con, tôi là mẹ , Tiêu Khả là bố, nó là con trai tuổi của chúng tôi. Con chó biểu vui mừng cố hữu: lồng lên, sủa dữ dội.

      "Ngoan nào! Thôi để mẹ đứng lên!" Tôi cười , đẩy đầu nó ra , miệng nó phát ra những tiếng ư ử sung suớng.

      Nửa tháng gặp, xem ra chó còn nhớ hơn người. Tôi nhìn người đàn ông đứng ngây như tượng gỗ sau lưng mình, ánh mắt đờ đẫn.

      " Con trai, bố và mẹ kế có bắt nạt con !" Tôi cố tình chọc tức Tiêu Khả.

      " Tiêu Khả, ấy ghét nó chứ?" Tôi hỏi, tiếng "ông xã" chỉ chực bật ra, cảm thấy bây giờ mình còn tư cách nữa, lại thấy cay đắng trong lòng. Tiêu Khả gật đầu.

      Tôi ngồi sofa chơi với con chó.

      Tiêu Khả pha nổi cho tôi tách trà, chỉ giục tôi vẻ nôn nóng, "Chẳng phải em đến lấy đồ sao?"

      Tôi kinh ngạc nhìn , chợt thấy tàm nhẫn đến xa lạ! sợ người đàn bà kia thấy tôi nên vội đuổi tôi ?

      "À...Tôi định lấy mấy tấm ảnh..." Tôi .

      Tiêu Khả đứng dậy lấy ảnh.

      Theo thói quen, tôi đến bên tủ lạnh tìm đồ ăn, nhưng tủ lạnh trống , nghĩ bụng, người đàn bà kia chắc hay ăn như tôi. Tiêu Khả ngồi sàn nhà, lật từng tấm ảnh, của ta , ta giữ lại, của tôi, ta đưa cho tôi.

      Nhưng đa số là ảnh chụp chung .

      "Em mang hết " Tiêu Khả đưa cả tập ảnh cho tôi, vẻ chán chường, dường như bức ảnh chẳng có ý nghĩa gì với . Tôi chú ý đến bức ảnh , tôi dứng bên Tiêu Khả dưới tán cây ngô đồng, thắt lưng giắt mấy cái lá, cười rạng rỡ, nhưng khuôn mặt của Tiêu Khả lại khó đăm đăm, về sau tôi lấy bút vẽ thêm dải nước mũi thò lò dưới cánh mũi...Tôi vẫn nhớ bầu trời hôm đó, mây trắng và xốp như bông.

      Ánh mắt mờ dần, vội vã lau, nếu nước mắt rơi xuống đất.

      " mau !" Tiêu Khả đột nhiên lên tiếng, giọng lạc .

      Chắc là ta sắp về. Tôi đứng phắt dậy, ra đến cửa, con chó béc giê bám theo tôi sủa ăng ẳng.

      " Ngoan nhé, mẹ đây! Bố con có vợ mới, đuổi mẹ " tôi ôm con chó, những lời này, tôi gần như sắp khóc.

      " Chi Hạ.." Tiêu Khả gọi sau lưng, giọng vẫn dịu dàng như trước. Tôi có cảm giác tìm lại được tình cảm của chúng tôi trước đây, hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của Tiêu Khả: " Người khác có thể xa em, nhưng bao giờ!"

      khí trong phòng yên tĩnh khác thường, tôi hồi hộp chờ câu tôi mong đợi, nhưng gì nữa.

      " Xin lỗi" Tiêu Khả , giọng chùng xuống, ngao ngán, tuyệt vọng tột độ.

      Tôi dừng lại , từ từ quay người, nhìn , cổ họng tắc nghẹn, " ...Tiêu Khả...!" Nước mắt túa ra.

      Tôi kìm được nữa, bật gọi tên Tiêu Khả, giọng đầy tủi hờn oán hận, nỗi nhớ Tiêu Khả tích tụ suốt nửa tháng nay bộc lộ ra hết trong nỗi oán hờn đó. Tay phải tôi vẫn nắm chặt nắm đấm cửa: " Tại sao, tại sao cần em! Có phải em làm sai điều gì... ... !" Tôi ngã khụy xuống đất, khóc nấc lên: " đuổi em , thích ta sao... ta tốt thế sao... làm thịt nướng cho ta ăn sao...?" Tôi nghẹn giọng thể nòa được nữa. Con chó nằm cạnh chân tôi, ngửa cổ liếm nước mắt mặt tôi.

      "Chi Hạ, Chi Hạ! Đừng nữa, em như vậy rất đau lòng... , em ra sao...?" Tiêu Khả đến bên tôi, cúi xuống, nhàng xoa đầu tôi, giọng cũng nghẹn ngào.

      Trước đây Tiêu Khả rất thích vuốt tóc tôi, tóc tôi mềm, mát dịu, xoa rất dễ chịu. Xa rồi bàn tay dịu dàng của Tiêu Khả, xa rồi mùi mồ hôi quen thuộc, thơm tho của Tiêu Khả.

      Tôi lập tức lao vào lòng , hai tay ôm chặt lấy , dụi đầu vào cổ : " Tiêu Khả, đừng bỏ em! Có phải chê em lười? Sau này em làm. Sau này em học nấu ăn. Em cũng chăm sóc , em học tất cả, được ? Chỉ cần xa em" Tôi chúi đầu vào ngực Tiêu Khả, nước mắt ướt đãm ngực áo , người tôi run lên.

      " phải thế, em rất tốt! Là xứng với em! Hãy tha thứ cho ! Em thế này rất buồn". Tiêu Khả khóc, ôm chặt tôi, bắt đầu hôn lia lịa lên mặt tôi.

      Tiêu Khat của tôi, có phải trở về! Tôi chờ đợi giây phút này dường như cả vạn năm!

      Khi môi gần chạm môi tôi, bất ngờ dừng lại, bừng tỉnh như chạm vào nọc độc, đẩy tôi ra.

      " sao thế?" Tôi sợ hãi kêu lên.

      " Em ngay !"

      " Tại sao? Hãy cho em lý do!" Tôi hét lên.

      " có lý do nào hết, em ngay !"

      " Tiêu Khả!" Tôi tha thiết, lòng đau như xé.

      " , ấy sắp về!"

      Câu cuối dường như hét lên đầy khẩn cầu, tuyệt vọng.

      Khi nghe câu cuối của Tiêu Khả, tôi ngẩng phắt đầu nhìn , đứng dậy, đẩy con chó ra và cắm đầu chạy. Lúc cánh cửa sập lại, tôi thề bao giờ nhìn mặt nữa. Mặt đẫm nước mắt, tôi lao .

      Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, những đám may nhuốm màu hồng bay nhởn nhơ trông như những miếng thịt xiên nướng mà Tiêu Khả làm cho tôi ăn.

      Ra khỏi ủy ban nhân dân, nắng gay gắt làm tôi cơ hồ mở được mắt. Giấy kết hôn màu đỏ, giấy ly hôn màu xanh , nhưng các loại giấy tờ xanh xanh đỏ đỏ này cũng thể làm xấu tình của người đời.

      Vậy là tôi và Tiêu Khả dùng tình nửa năm màu đỏ đổi lấy tờ giấy màu xanh này. Hai tờ, tôi tờ, Tiêu Khả tờ, phản ánh tình xanh xanh đỏ đỏ của chúng tôi. Tôi được chia nửa căn hộ và con chó béc giê giống Đức.

      "Đừng tin người lạ, xe buýt đừng thò tay ra ngoài..." Tiêu Khả dặn.

      Nghe những lời dặn dò quen thuộc, lòng tôi càng thêm cay đắng, hóa ra Tiêu Khả vẫn là người chồng tốt; trước đây khi tôi ra khỏi cửa, luôn dạn như vậy, cứ như tôi là đứa trẻ, bất kỳ ai cũng có thể lừa dẫn .

      " Biết rồi" Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cự lại như trước.

      Mở to mắt, ánh nắng vẫn nhức nhối, chồng mình trở thành người xa lạ. Tôi nhìn , nhìn tôi, ánh mắt luyến lưu.

      Đột nhiên tôi thấy nực cười, sao lại phải diễn trò với nhau như vậy, lưu luyến thế sao lại đưa nhau ra tòa?

      " Nhìn gì! mực đòi ly hôn! Sau này vẫn là bạn chứ!" Tôi cố tỏ ra vui vẻ.

      " Sau này em nên quên hơn!" Tiêu Khả , lắc đầu, rồi quay đầu bỏ .

      Được thôi, tôi bĩu môi, rốt cuộc vẫn tỏ ra đường hoàng hơn mình kia đấy.

      Tôi tưởng Tiêu Khả dành cho tôi cái ôm thuần túy bạn bè trong sáng, nhàng, kết thúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi của chúng tôi, nhưng chuyện đó xảy ra.

      Nghĩ lại câu cuối cùng của Tiêu Khả; khi câu đó, ánh mắt nhìn xa xăm, duờng như tôi ở nơi nào rất xa.

      Cuộc hôn nhân của tôi xanh xanh đỏ đỏ, trần tục. Nhưng cuộc ly hôn này có gì đó .

      Ánh mặt trời hôm nay quả là dữ dội đến nhức mắt , tôi nghĩ cứ nhắm mắt lại, tình của tôi cơ hồ như vẫn tươi nguyên.

      Hai tuần sau tôi nhận được điện thoại của Tiêu Khả, thông báo mang vợ ra nước ngoài. Tôi hỏi nước nào, có xa , nếu xa tôi có thể đến thăm, đến chơi với .

      xa lắm, nước Đức.

      Tôi hỏi, có phải muốn đến quê hương của con trai xem World Cup. yên lặng, rồi cười đau khổ, lại nhắc tôi nhất định phải quên . câu chiếu lệ, trái với lòng mình rồi tôi tắt máy.

      Thực ra căn phòng đầy ắp những kỷ niệm giữa tôi và Tiêu Khả, tôi hề thăm lại, con chó béc giê tôi đưa về nhà mẹ đẻ, cùng sống với mẹ .

      Thỉnh thoảng mẹ lại : Chỗ này cách nhà Tiêu Khả xa lắm, sao chẳng bao giờ nhìn thấy vợ ta. Câu này thoạt đầu cũng làm tôi xúc động, nhưng lại nghĩ việc gì phải quan tâm tới việc vợ con của ta.

      tuần sau, ti vi đưa tin xác người đàn ông vừa được phát , người này dùng thuốc độc tự tử tuần trước, theo khám nghiệm pháp y, trong máu ta có vi rút HIV, danh tính chưa xác định. Sau đó, thi thể đàn ông thoáng màn hình. Đột nhiên, mắt tôi bị hút vào vật, tưởng chừng sét đánh, người tôi run lên, mãi thể trấn tĩnh được. Trong tích tắc, tôi nhìn thấy đôi giầy thể thao màu da cam. Đôi giầy cũng bình thường như những đôi giầy khác, nhưng có gì đó khiến tim tôi thắt lại.

      Dắt theo con chó, tôi tức tốc lao về ngôi nhà cũ của chúng tôi.

      HIV, HIV! Trời ơi, sao lại nhiễm cái thứ khủng khiếp đó. Thảo nào cho em đến gần, dám hôn em, sợ lây sang em sao?

      Mở cửa, căn phòng yên ắng, đồ đạc vẫn như xưa, tôi điên dại lật tung mọi thứ, cuối cùng tìm thấy tờ giấy Tiêu Khả ghi cách làm thịt xiên nướng để dưới gối. Tôi nắm chặt mảnh giấy, ngã khụy....

      " Tiêu Khả, thể chết trước em!..." Tôi rên rỉ.

      "Tại sao?" Tiêu Khả cười hì hì, dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi.

      " Bởi vì chết có ai làm món thịt xiên nướng cho em ăn."

      " Nếu có ngày thực sắp chết, ghi lại cách làm món thịt xiên, em hãy tự làm lấy!" Tiêu Khả cười, , mắt lấp lánh tình .

      " , em muốn suốt đời này chỉ ăn thịt do làm!?"

      ...

      Những hàng chữ ràng loang lổ vệt nước mắt, lại thêm nước mắt của tôi, nhòe nhòe thể đọc được nữa. Trở về nhà, tôi lấy tờ giấy ly hôn ra đốt. còn giấy lý hôn. Cuộc hôn nhân của tôi và Tiêu Khả vẫn còn đó, vẹn nguyên.

      Người khác có thể xa tôi, nhưng Tiêu Khả bao giờ, như vậy. Tôi vẫn nhớ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :