1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      Hôn lễ đệ nhất thiên hạ

      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

      Thể loại: Cổ đại

      Editor: Trang Chấy



      Giới thiệu:

      Nàng tàn nhẫn nghiệt, lạnh lùng vô tình, là nữ trong miệng mọi người. Nghe , nàng dùng các thiếu niên đồng trinh để tu luyện công phu, người người đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, người người đều đối xử độc ác với nàng.

      : Ngươi còn trinh tiết sao? sớm mất từ tám trăm năm trước rồi, nữ!

      : Cho dù ta có kính phục ngươi hơn nữa chúng ta vẫn mãi mãi là kẻ địch. Cho dù phải là kẻ thù cũng bao giờ có thể trở thành tình nhân.

      : Ngươi nên cầu nguyện Vãn Hương có việc gì, nếu ta chắc chắn băm ngươi ra thành vạn mảnh.

      : Ta thích dáng vẻ lẳng lơ này của ngươi, mau đến bên giường ta.

      Đối diện với phỉ báng oan uổng, vu tội độc ác.

      Nàng tươi cười quyến rũ.

      Nàng tươi cười xinh đẹp.

      Nàng tươi cười ngọt ngào.

      Nàng mặc hồng y xinh đẹp, tô son đỏ thắm, dạy dỗ thiếu niên, quyễn rũ hoàng thúc, trêu chọc quyền thần, câu kết sủng phi, ức hiếp quý nữ.

      Nàng là đóa hoa nở giữa chốn quyền mưu, là đóa túc tưới thẫm máu tươi.
      ...
      Ngày xưa nàng từng là thiên triều đệ nhất tài nữ, triều đình đệ nhất nữ quan, giờ đây lại là nữ bị người người phỉ nhổ.

      -------------------


      Mở đầu: Ngục cháy

      Trong khi mọi người đều say giấc nồng, nàng quen thao thức.

      Giùng giằng đứng dậy từ giường hẹp, thắp sáng ngọn nến giá nến, ánh sáng le lói lúc rạng sáng chiếu lên miếng gấm vóc dệt dang dở cùng khung dệt đặt trước bình phong.

      Nàng giơ tay lên, mấy chục đường ti tuyến bay ra, màu sắc rực rỡ, dưới ánh sáng ảm đạm của ngọn nến, phản chiếu bảy sắc cầu vồng.

      tay của nàng dệt hoa nổi, tay kia nhanh nhẹn dệt vải.

      Trong đêm tối, thanh của khung cửi vang lên, kẽo kẹt kẽo kẹt.

      bình phong phản chiếu hình bóng thẫn thờ của nàng, chỉ có đôi tay nàng ngừng khiêu vũ trong trung, vẫn còn có chút ít linh hoạt của người sống.

      Bóng dáng đôi uyên ương mảnh gấm dần dần thành hình, con vươn cổ bơi lội, con khác tỉ mỉ dùng cái mỏ đỏ cam của mình chải chuốt lớp lông vũ cho bạn đời của mình.

      Đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào mảnh gấm, hình bóng đôi uyên ương lúc rệt, lúc mơ hồ, dần dần biến ảo thành hình ảnh đôi nam nữ bên dòng nước.
      ...
      Ký ức ùa về, ràng như cá ở dưới đáy ao trồi lên mặt nước.

      Ngày hôm đó, đạp sóng mà đến, làm đôi uyên ương dưới nước kinh hãi, làm cho hai mắt nàng ngập đầy ý giận. từ phía sau ôm lấy eo của nàng, cúi đầu bên tai của nàng:” Làm cho đôi uyên ương kia kinh sợ là lỗi của ta, ta đền nàng đôi khác được ?”

      Nàng quay đầu lại, nhìn thấy đôi con ngươi vừa đen vừa sáng giống như đá quý thượng đẳng, ánh sáng lấp lánh của . Nàng bị nhìn tới mức mặt vụt nóng lên, đẩy ra, chìa tay :” Vậy chàng đền cho thiếp .”

      như cười như nhìn nàng, con ngươi rực rỡ như thể gom hết tất cả tốt đẹp thế gian này. “ Chúng ta phải là đôi sao?” giọng ,” Nguyện lấy nàng, làm uyên ương.”

      “ Ngô đồng cùng nhau già, uyên ương chết thành đôi. Nếu như thiếp chết rồi, chàng có cùng với thiếp ?” Nàng đuổi theo đôi uyên ương trong hồ, cười tủm tỉm hỏi.

      đuổi theo hình bóng của nàng, nghiêm mặt :” Nếu như trong hai chúng ta có người ra trước nhất định người đó là ta. Có ta, nàng chết trước.”

      Lúc đó, nàng nhìn hình bóng cao ngất bên hồ của nam tử, đột nhiên cảm thấy, cho dù có mưa to gió lớn thế nào, chỉ cần có nam tử này, mưa gió chắc chắn thể thổi tới chỗ nàng.

      Nhưng ai có thể lường trước, kẻ mang đến mưa gió bão táp phải ai khác mà chính là .

      Những thứ mà nàng cho là tốt đẹp hóa ra chỉ là ốc đảo giữa sa mạc, chỉ chút lay động đổ vỡ thành tro bụi.
      ...
      Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng trống canh, những con cú đậu cây ngô đồng bay vút lên. thanh này giống như chiếc kim nhọn, đâm rách những hình ảnh của hồi ức.

      Ánh nến trong phòng chợt chập chờn dữ dội, lay động yên như muốn tắt dụi.

      Nàng như có linh tính, ngơ ngác quay đầu.

      Trước cửa phòng, có hai người đứng trong bóng mờ của ánh nến.

      Đây là hai quân sĩ mặc nhung trang, người họ còn có áo giáp bảo vệ màu đen, áo choàng màu đỏ sậm, bên hông đeo trường đao. Gió từ khe cửa luồn vào thổi bay vạt áo của họ, hình ảnh phản chiếu ràng bình phong, giống như ma quỷ nhảy múa.

      Nhìn trang phục, rất nhanh nàng liền đoán ra họ là ai, nàng vuốt lại những sợi tóc rối trán, lạnh lùng cười :” phái các ngươi tới làm gì?”

      Con ngươi lạnh lẽo do dự nhìn hình bóng của nàng, hai người đều chuyện, người trong họ bước lên hai bước, móc từ trong ngực ra tờ giấy, ném xuống chân của nàng.

      Nàng vừa liếc mắt liền nhận ra, tờ giấy này là ngự chiếu chiếu cáo thiên hạ dán ở cửa thành, tim nàng trầm xuống trong nháy mắt.

      Ngoài cửa sổ, gió rít mạnh, tiếng nức nở tựa như tiếng khóc của vô số quỷ hồn. Trong phòng lại yên tĩnh tới đáng sợ, ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe thấy.

      Nàng nhặt ngự chiếu lên, đầu tiên nhìn ấn tín đỏ thắm góc bên phải ngự chiếu, sau khi xác định phải là giả mới xem nội dung bên . Tầm mắt nhìn qua từng phong hiệu quen thuộc, thân thể nàng bỗng nhiên run rẩy tựa như chiếc lá cuối cùng trong gió lạnh.

      Tựa như có chiếc búa tạ đánh vào ngực nàng, đau thương đột ngột làm nàng hít thở thông. Sau đó lại giống như có thanh đao, ỷ, từng chút từng chút,cắt từ trong xương ra ngoài, xé rách thân thể của nàng.

      Nàng chợt liều mạng xé rách tờ ngự chiếu, vừa điên cuồng xé rách ngự chiếu vừa hét lên:” Là giả, tất cả đều là giả. Đừng tưởng ta nhận ra ngọc ấn, đây là giả!”

      ràng ngươi biết nó là !” Quân sĩ vừa lên tiếng lạnh lùng , trong con ngươi lạnh lẽo hàm chứa tia đồng tình,” Lúc tới đây công tử bảo chúng ta cho ngươi biết, ngài chưa từng thích ngươi, trong lòng ngài có người khác, ngài có lỗi với ngươi, nhưng nếu có kiếp sau, ngài nhất định hồi báo ngươi.”

      Nàng ngừng động tác lại, nâng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn quân sĩ kia.

      Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười, thanh chói tai tựa như tiếng kêu của cú đêm.

      Qua hồi lâu nàng mới phát thanh đó phát ra từ trong miệng nàng.

      là đáng cười!

      Hóa ra si tình của nàng, tình của nàng, theo đuổi như thiêu thân lao đầu vào lửa của nàng, đều bị lợi dụng.

      Những thứ mà nàng từng cho là tốt đẹp, đối với chỉ là cát bụi, nhàng xóa sạch dấu vết.

      Kiếp sau hồi báo nàng?

      Nàng cảm thấy toàn bộ máu trong người đều chảy ngược, tức giận giống như thủy triều tràn ra.

      “ Kiếp sau con mẹ nó, ngươi với , kiếp này ta muốn nợ máu trả bằng máu!” Nàng hét lên, chưa từng ngờ tới, lần đầu tiên mắng người trong đời lại là mắng !

      “ E rằng kiếp này ngươi có cơ hội nữa!” Trong con ngươi đồng tình của quân sĩ lộ ra sát ý, “ đường hoàng tuyền có nhiều người thân ở bên ngươi như vậy, nhất định rất náo nhiệt, đường bình an!”

      Hóa ra, còn muốn nàng chết!

      Mọi việc khác biệt lắm với những thứ thoại bản tục thể tục hơn được nữa, tiểu thư si tình gặp phải mĩ nam kế, sau khi bị tình lang lợi dụng vứt bỏ nàng giống như vứt bỏ giẻ rách. Thậm chí còn thèm tự mình ra tay.

      Nàng khó khăn tới trước khung cửi, nỗi đau nơi lồng ngực làm động tác của nàng có chút chậm chạp.

      Nàng gỡ miếng gấm khung cửi xuống, dùng hai tay cầm đến trước mặt hai quân sĩ.

      “ Cái này là ta hứa àm cho , trở về với , tuy rằng phụ ta nhưng dù ta có chết cũng nợ cái gì. với , kiếp sau, ta muốn có bất cứ quan hệ gì với !” Nàng nhàng yếu ớt , có bất cứ hận gì, tựa như chuyện vô cùng bình thường, nhưng trong lòng hai quân sĩ từng chinh chiến sa trường lại nhịn được chua xót.

      Nàng xong, lặng lẽ xoay người, thong thả bước đến bên bàn.

      Vạt áo bị kéo lê mặt đất, hàm vẻ lộng lẫy thê mỹ.

      Hai quân sĩ đổ đầy dầu lửa quanh phòng, sau đó vứt mồi lửa. Trước khi ngọn lửa bốc lên, hai quân sĩ nhanh nhẹn rút lui.

      Nàng té ngã mặt đất, đầu bị rách toạc, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt nàng, thê thảm nỡ nhìn.

      Nàng trơ mắt nhìn ngọn lửa nhanh chóng lan tới y phục của nàng, đốt cháy cơ thể của nàng.

      Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, đau khổ ăn sâu vào linh hồn làm nàng nhịn được hét lên thành tiếng.

      Khói tràn tới, đôi mắt vốn khô lệ từ lâu của nàng bị hun đến lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, ngờ lại là màu đỏ sẫm.

      Nàng vẫn cố gắng mở to mắt, nhưng nhìn thấy bất cứ thứ gì, trước mắt ngoại trừ máu vẫn là máu.

      Cả thế gian đều chìm trong biển lửa!

      Bên tai chỉ có yên lặng, giống như thanh đều bị hút hết rồi nhưng có giọng xuyên qua màn lửa truyền đến tai nàng.

      “ Sợ tội tự thiêu!
      Last edited: 13/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: nữ

      Ngươi tàn nhẫn, vô tình cũng lạnh bạc, ngươi chỉ biết cười, biết khóc, ai biết, nốt ruồi đỏ thắm nơi khóe mắt ngươi là giọt huyết lệ khô.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      chiếc kiệu màu xanh dừng lại cạnh đường lớn, bên ngoài kiệu có tới mười mấy người ra sức chém giết.

      Lưu Liên ngồi bên trong kiệu, trái tim thấp thỏm theo diễn biến cuộc chiến bên ngoài. nhớ đây là lần thứ mấy bị đuổi giết đường nữa, cũng tính được trong số bọn có bao nhiêu người phải chết. chỉ nhớ lúc mới xuất phát, ngồi xe ngựa hoa lệ, có hơn hai mươi tùy tùng cưỡi ngựa theo sau, nhưng bây giờ, ngoại trừ bốn kiệu phu khiêng kiệu chỉ còn sót lại ba người đánh nhau với thích khách ngoài kia.

      Lưu Liên ỏ trong kiệu dịch dịch người, lén liếc trộm nữ tử ngồi đối diện cái.

      Nữ tử ngồi chiếc đệm gấm trong kiệu, tóc đen vấn thành Oa Đọa Kế, toàn thân toát ra vẻ lười nhác. Thông qua khe hở của cửa sổ, nàng nhìn thấy tình trạng chém giết bên ngoài, dường như có chút chán ngán buông rèm xuống, giơ tay vuốt ve lông vũ của con vẹt mỏ đỏ trong lòng, lười biếng khép mắt lại.

      Lưu Liên thầm cắn chặt răng, ngầm mắng trong lòng:” nữ, ngủ ngủ , lát nữa những kẻ bên ngoài đều bị giết sạch rồi đến lượt ngươi.” chỉ cảm thấy trong suốt quãng đời mười bảy năm của , kể cả khi nhà xảy ra chuyện, trở thành tên ăn xin nơi đầu đường xó chợ cũng chưa từng hành hạ như vậy.

      hành hạ này bắt nguồn từ cuộc chém giết ngoài kia mà là do nữ tử ngồi trong kiệu này.

      Thử hỏi, nếu như ngày ngày ngươi ở cùng với nữ trong chiếc kiệu, lúc nào cũng lo lắng bị nàng ta ăn đến sót mảnh, vậy ngươi có dễ chịu ?

      Ngoài sỡ hãi, loại hành hạ này còn làm cho người ta chán ghét đến khắc cốt ghi xương.

      Từ trước tới nay Lưu Liên chưa từng chán ghét ai, huống chi đó lại là nữ tử.

      “ Liên Nhi, có phải là ngươi cũng muốn ra ngoài rèn luyện thân thủ ?” biết từ lúc nào nữ tử mở mắt, nghiền ngẫm nhìn , tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của .

      Lưu Liên nhịn được rùng mình cái, vội vàng ngồi xuống, cung kính :” Nô tài nguyện bảo vệ Cửu gia, chết chối từ.” xong, rót ly trà nóng, cẩn thận đưa qua, “ Cửu gia, đây là lần cuối cùng nô tài rót trà cho Cửu gia.”

      Tần Cửu nhận trà, chỉ híp mắt lẳng lặng nhìn Lưu Liên.

      Nghe , lúc giết người nàng có thói quen híp mắt lại, trong đầu Lưu Liên bỗng nhiên ra lời của ai đó mà nghe trước đây, tay hơi run lên, từ sống lưng có luồng khí lạnh từ từ xông lên.

      kinh hoàng khiếp sợ nhìn chằm chằm cặp mắt đối diện.

      Khóe mắt cong cong, lông mi dày mà dài, lúc híp mắt nhếch mi, tụa hồ tất cả mị hoặc đều bộc lộ ra. Ở gần mắt trái có nốt ruồi đỏ thắm, làm cho vẻ tà mị ngông cuồng của nàng thêm phần tang thương.

      “ Liên Nhi trung thành như vậy, vì câu này của ngươi, ta cũng nỡ để ngươi nộp mạng!” Tần Cửu như cười như . Giọng của nàng thánh thót, cũng mềm mại, ngược lại giống như cây đàn cổ lâu năm, có chút trầm thấp, có chút đơn cũng có mấy phần mị hoặc.

      Lưu Liên nghe vậy yên tâm, lúc này mới phát lưng đẫm mồ hôi. Tuy rằng bị đùa giỡn nhưng tạm thời vẫn bảo toàn được tính mạng. tự biết võ công của mình cao, ra ngoài chẳng khác nào nộp mạng. muốn chết, vì có thể được tiếp tục sống, đành phải phục tùng nữ này.

      Tiếng chém giết bên ngoài cuối cùng cũng ngừng, có người đứng ngoài kiệu bẩm báo:” Cửu gia, toàn bộ thích khách đều bị tiêu diệt!”

      Tần Cửu uống ngụm trà, lạnh nhạt :” Nếu như vậy vào thành , hôm nay là tết Nguyên Tiêu, sau khi vào thành, lập tức đến đường Thiên Môn!”

      Lưu Liên ngờ bây giờ Tần Cửu còn có tâm trạng du ngoạn, trong lòng thầm mắng:” nữ nhất định được chết tử tế”.

      Tần Cửu liếc Lưu Liên cái, chậm rãi :” Tết Nguyên Tiêu mỗi năm triều đình đều ban ngự chỉ, ban đêm có thể đến trước lầu Thanh Vân cuối đường Thiên Môn đốt pháo hoa. Lệ Kinh là cố đô ba triều, được xưng tụng là đô thành lớn nhất Vân Thương đại lục, rất nhiều quý tộc, thương nhân các nước đều ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến Lệ Kinh. Vào ngày quan trọng như ngày hôm nay, ngươi chỉ có thể nhìn thấy những người dân dị quốc trang phục khác lạ, còn có thể nhìn thấy ngựa quý, thảm lông cừu của Đại Ngai Quốc, áo choàng hoa lệ, bảo thạch trân quý của Bàn Quốc, phi cầm quái điểu bảo kiếm lợi đao của Diệp Quốc, nếu như may mắn còn có thể nhìn thấy mĩ nữ của Vân Thiều Quốc.”

      Lưu Liên chưa từng đến Lệ Kinh, nghe thấy có nhiều thứ đáng xem như vậy lập tức lên tinh thần, hoàn toàn quên khổ nhọc bôn ba đường dài cùng nỗi sợ hãi khi bị đuổi giết.

      “ Cửu gia, ngài từng đến Lệ Kinh sao?” Lưu Liên tò mò hỏi.

      Tần Cửu cụp mi mắt xuống, chậm rãi :” Thưở từng đến.”

      Kiệu phu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng trước khi trời tối cũng đến được Lệ Kinh.

      Lúc vào thành sắp hoàng hôn, mây đen bao phủ Lệ Kinh, có vẻ như sắp có tuyết rơi.

      Kiệu màu xanh tiến vào Lệ Kinh từ Huyền Đức môn, qua Đức Khánh phường, xuyên qua mấy con phố, vòng qua chòi gác phía đông mới đến đườngThiên Môn.

      Tần Cửu vén mành cửa sổ nhìn đám đông và hoa đăng bên ngoài, gió lãnh luồn vào qua khe hở, nàng theo bản năng kéo chặt áo choàng, định buông rèm xuống tầm mắt vô tình dừng chiếc hoa đăng.

      “ Kiệu phu, dừng kiệu!” Tần Cửu chậm rãi ra lệnh.

      Lưu Liên lần đầu tiên đến Lệ Kinh nên nhìn thấy gì cũng hứng thú, Tần Cửu muốn dừng kiệu vừa hay hợp ý , lập tức vội vàng đến đỡ nàng xuống kiệu.

      Tần Cửu vịn vào tay Lưu Liên xuống kiệu, lập túc bước về phía chiếc hoa đăng kia, dáng người của nàng yểu điệu, động tác toát ra tao nhã từ trong xương, áo choàng màu đỏ lựu càng làm nàng thêm nổi bật giữa dòng người. Lưu Liên và ba tùy tùng khác dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo nàng, bốn kiệu phu khiêng kiệu sau cùng.

      Ở đường Thiên An tối nay, nhiều nhất là người và hoa đăng, cả con đường được điểm sáng giống như là phố xá trời.

      Đăng sơn hỏa thụ, rực mê ly, đúng là chốn thịnh thế phồn hoa.

      Trước mặt Tần Cửu là tửu lâu, tên gọi Lung Linh các, phía trước treo rất nhiều đèn màu, bên dưới là các câu đố.

      Tần Cửu thấy chiếc đèn đó lẫn vào trong những chiếc đèn khác.

      Đó là chiếc đèn lục giác, lúc mới nhìn qua hề bắt mắt, nhưng nếu nhìn kĩ thấy nó giống với những chiếc đèn khác. Chắc hẳn người làm chiếc đèn hoa đăng này tốn rất nhiều công sức, bên ngoài khung đèn dán giấy mà dùng lụa trắng. Hoa văn mảnh lụa phải là nhuộm lên, cũng phải là vẽ lên mà là thêu.

      Sáu mặt hoa đăng đều thêu trúc, đặc biết là các bức thêu hề giống nhau, có trúc trong gió, trúc trong mưa, trúc giữa sương mù, trúc dưới trăng, trúc dưới mặt trời, trúc trong sương giá.

      Mưa bụi trong bức trúc trong mưa là dùng tơ dệt lụa trắng, khi ngọn nến trong hoa đăng chiếu vào, mưa bụi thấp thoáng như như . Sương mù dày đặc trong bức trúc giữa sương mù càng tài tình hơn, dùng các cách dệt khác nhau, làm ra đồng nhất về độ dày của mảnh lụa, khác nhau đó được ánh nến chiếu vào làm sương mù trong bức tranh có phân bố dày mỏng khác nhau.

      Mỗi bức họa đều có ý cảnh riêng, hình dáng của trúc cũng giống nhau, màu xanh của trúc cũng có khác biệt, giống như những quãng thời gian khác nhau trong sinh mệnh của con người, hàm chứa vui vẻ, hoang mang, đơn độc, cuồng nhiệt trong quá trình trưởng thành của đời người.

      Bức trúc dưới trăng, hồn nhiên thẹn thùng, giống như nữ tử mới biết , đợi tình lang dưới ánh trăng.

      Luu Liên thấy Tần Cửu bị hoa đăng hấp dẫn, bèn tiến sát lại xem, nhìn thấy mảnh lụa hoa đăng, nhịn được trợn tròn hai mắt. Nhà trước kia cũng là gia đình giàu có nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mảnh lụa và tú phẩm ( hàng thêu thùa) nào tinh xảo như vậy.

      là làm cho người ta quá đỗi kinh ngạc, chiếc đèn hoa đăng này có thể là trân phẩm! Đế đô đích thực là chốn tàng long ngọa hổ, nữ tử làm ra chiếc đèn hoa đăng này, biết là kì nữ tử thông minh như thế nào!” Lưu Liên nhịn được tấm tắc khen ngợi.

      Tần Cửu cười lạnh:” Kì nữ tử sao? Ngươi gọi quản lại đây, hỏi xem chiếc đèn này là từ đâu tới, có bán hay ?”

      Lưu Liên thấy sắc mặt Tần Cửu trầm, đoán chắc rằng nàng ghen tị với nữ tử làm ra chiếc đèn này. Trong lòng lập tức thấy dễ chịu, chạy nhanh như làn khói tìm quản của Linh Lung các.

      Quản của Linh Lung các là nam tử trẻ tuổi, đứng trước lâu xem mọi người đoán câu đố, nghe Lưu Liên xong, tiếc nuối khoát khoát tay:” giấu gì ngươi, đêm nay có rất nhiều người muốn mua chiếc đèn này, chỉ là cho dù các ngươi có đem núi vàng núi bạc tới đây, ta cũng thể bán được. Ngoại trừ chiếc đèn này, những chiếc khác các vị có thể thoải mái chọn lựa.”

      Lưu Liên tò mò hỏi:” Sao lại bán?”

      Quản ép giọng xuống trả lời:” , chiếc đèn trúc này phải là của Linh Lung các chúng ta, mà là có người kí gửi ở nơi này, lát nữa đến lấy.”

      Tần Cửu hề bỏ cuộc, cười hỏi:” biết là vị nào kí gửi ở đây? Chúng ta đợi lúc, nếu như đến đây, chúng ta mua lại từ .”

      Quản liếc mắt nhìn Tầ Cửu cái, cười ha ha :” Ta đây xin thẳng, vị khách đó chắc chắn bán đâu, bởi kí gửi đèn ở đây là để lấy lòng ý trung nhân. Đèn hoa đăng treo ở đây, lát nữa đưa ý trung nhân tới mua, vì vậy ngươi đừng đợi nữa.”

      Lưu Liên biết, có số công tử nhà giàu vì muốn lấy lòng ý trung nhân nên thường dùng chút ít thủ đoạn. Cũng có vài kẻ vì muốn có được nụ cười của ý trung nhân nên dùng giá cao tự mua đồ của mình.

      Lưu Liên thấy Tần Cửu có ý định rời , thử thăm dò:” Chúng ta đợi chút cũng sao.”

      Quản chỉ ngón tay về phía trước, giọng :” tới rồi.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Đoạt đèn


      Tần Cửu nhìn theo ngón tay của quản nhìn về phía ngã tư đường.

      Ở Lệ Kinh, đường Thiên Môn cũng được coi là con đường rộng rãi, đủ chỗ cho tám cỗ xe bốn ngựa kéo cùng qua. Nhưng gặp phải ngày náo nhiệt như hôm nay, đường dù có rộng hơn nữa cũng đủ, ngưa xe qua lại như thoi đưa, người và ngựa nườm nượp qua lại, quý nhân và dân thường cùng ra đường, thỉnh thoảng còn có người dị quốc trang phục kì là qua.
      Tần Cửu chỉ cần liếc mắt cái nhìn thấy nam tử kia giữa dòng người.

      thế gian này có loại người, dù ở đâu cũng làm cho ngươi chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra trong biển người.

      đứng trước chiếc đèn hoa sen, nàng ở bên này ngắm đèn, vừa hay đối diện với bên người của . Dáng người rất cao, người mặc trang phục cưỡi ngựa làm bằng gấm đen đính lông vũ, áo khoác cùng màu với áo choàng, áo choàng dùng tơ vàng thêu hoa chìm, được ánh đèn chiếu vào lập tức phản chiếu ánh sáng lấp lánh, quý khí lẫm liệt. Chân giày da đen, bên hông đeo đao, tay tùy ý nắm chiếc roi ngựa nạm vàng, roi ngựa dưới ánh đèn phát ra ánh sáng sắc lạnh của kim loại, lộ ra vẻ phú quý nhưng khiêm tốn giống như chủ nhân.

      Ánh sáng mông lung của đèn hoa đăng chiếu sáng sườn mặt , ôm trọn vầng trán của , sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt trẻ trung vô cùng tuấn mĩ, dường như cảm nhận được có người dõi theo mình, quay đầu liếc mắt về phía này.

      Mày kiếm hiên ngang, trong lạnh lùng lộ ra khí bức người. Đôi mắt của rất sâu, toát ra bình tĩnh và sắc bén hợp với tuổi tác.

      Lưu Liên cũng quan sát nam tử này, mở to mắt nhìn nam tử kia hồi lâu, cảm thấy nghi ngờ: nam tử nhanh nhẹn tuyệt thế như vậy còn cần dùng hết tâm cơ để đổi lấy nụ cười của ý trung nhân sao? Vậy nữ tử của Lệ Kinh này, tầm mắt quá cao! Quay đầu lại nhìn, thấy Tần Cửu nhìn nam tử kia chớp mắt.

      nghĩ: phải là nữ phải lòng nam tử này rồi chứ? Nếu như vậy đúng là chuyện tốt. Chắc rằng nàng ta hạ thủ với nữa. Nhưng là đáng tiếc cho nam tử này.

      nam tử lạnh lùng như vậy, chẳng hay có biết cười hay ?

      Đúng vào lúc này, nam tử áo đen nhìn về phía trước cười .

      Từ trước tới giờ Lưu Liên chưa bao giờ nhìn thấy nam tử có thể cười đẹp như vậy!

      Ánh sáng nhu hòa của đèn hoa đăng cùng nụ cười nhu hòa gương mặt hòa quyện vào nhau, rực rỡ tới mức làm mê hoặc đôi mắt, rung động trái tim người khác, ấm áp tới mức làm tan chảy nơi sâu thẳm nhất trong con tim.

      Nụ cười dịu dàng ấm áp như vậy, có lẽ chỉ khi nhìn người trong lòng mới để lộ ra?

      Tần Cửu rời tầm mắt hướng khác, nhìn về nơi ánh mắt của nam tử bao phủ, có vị công tử trẻ tuổi bước ra từ giữa đám người.

      Đó là vị công tử thanh tú, chỉ có điều dáng người hơi thấp bé, thân là bộ trường bào thêu mẫu đơn trắng, vai choàng chiếc áo choàng làm bằng lông hồ li, tóc đen búi thành sơ kế, cài chiếc trâm ngọc. Nước da cùa trắng nõn, dung mạo tuyệt sắc, toàn thân như được chạm khắc từ ngọc, có phong vận trong trẻo lạnh lùng tự nhiên. Hình như đoán đúng được ít câu đố, tay cầm năm, sáu cái lồng đèn có được do đoán câu đố, tươi cười vô cùng vui vẻ.

      Nam tử áo đen tiến lên đón, nhận lấy hoa đăng tay , đưa cho hạ nhân phía sau, cười :” Chúng ta đến Linh Lung các bên kia xem .”

      Công tử áo trắng càng cười vui vẻ hơn, lập tức về phía Linh Lung các.

      Nam tử vững vàng theo phía sau.

      Lưu Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.

      ngờ ý trung nhân của nam tử gửi đèn hoa đăng cũng là nam tử.

      Từ sớm nghe quý tộc Đại Dục Quốc có sở thích đồng tính, có số quý tộc còn lén lút nuôi nam sủng, có điều loại chuyện này thể để lộ ra ngoài. ngờ ở Lệ Kinh chuyện này lại ngang nhiên như thế.

      Bên này Lưu Liên ngơ ngác mặc cho gió thổi đến làm xốc xếch y phục.

      Hai người đó qua bên người , thẳng tới phía những chiếc hoa đăng ở trước Linh Lung các. Hai bóng người trước sau lướt qua, tựa như có hương mai quanh quẩn bên chóp mũi.

      Tần Cửu híp mắt nhìn vị công tử mặc y phục thêu hoa văn mẫu đơn kia, chỉ thấy tầm mắt của lướt qua những chiếc đèn hoa đăng, nhìn đến trúc đăng ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.

      “ Chiếc đèn này quả là độc đáo!” Công tử áo lông nhìn chằm chằm vào chiếc trúc đăng, .

      Ánh mắt quả nhiên tệ.

      Tần Cửu cười lạnh.

      Nàng sớm nhận ra, vị công tử toàn thân y phục thêu hoa mẫu đơn này thực ra là vị nương. phải là Tần Cửu tinh mắt mà là vị nương này thực muốn giả nam trang, chẳng qua là coi giả nam trang là việc văn nhã mà thôi. Làm gì có vị công tử nào da mặt lại trắng nõn như thế? Làm gì có vị công tử nào có vòng eo thon thả như thế, giọng quyến rũ như thế?

      Hóa trang như thế chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ ba tuổi và tên ngốc Lưu Liên này thôi.

      Mấy năm trước các đại gia khuê tú của Lệ Kinh có thói quen mặc nam trang, còn coi đây là việc văn nhã. Nếu như giả nam trang phải đeo chiếc khăn che mặt. Đến cả hoa khôi của thanh lâu ra ngoài cũng đeo khăn che mặt. Những nương cái gì cũng đeo giống như Tần Cửu, hơn phân nửa bị coi là con của những gia đình , nghèo khó hoặc là các kỹ nũ phong trần thấp kém nhất.

      “ Thích ?” nam tử áo đen hỏi.

      Công tử áo lông gật đầu, giơ tay dịu dàng vuốt ve trúc đăng, giống như vuốt ve trân bảo.

      “ Nếu như nàng thích, dù dùng cách gì ta cũng lấy cho nàng.” Nam tử áo đen cúi đầu dịu dàng , xoay người hỏi quản Linh Lung các:” Phải làm sao mới có thế lấy chiếc trúc đăng này? Là đoán câu đố sao?”

      Quản Linh Lung các cười tiến lên đón tiếp, khom người :” giấu công tử, chiếc đèn hoa đăng này là trân phẩm hiếm có, tệ các dễ gì mới có được, cho nên ông chủ lập ra quy định, chỉ cần có người có thể ở trong khoảng cách ngoài ba trăm bước chân bắn đứt sợi dây treo đèn, Linh Lung các xin tặng chiếc trúc đăng này cho người đó. Công tử đừng ngại thử lần , đến nay vẫn chưa có ai có thể bắn trúng chiếc đèn này!”

      “ Ba trăm bước? Có phải là quá xa rồi ?” Công tử áo lông nhíu mày hỏi.

      Công tử áo đen nhếch môi cười :” sao, thể làm khó ta được. Quản , xin mang cung tiễn ra đây, bản công tử muốn thử lần!”

      Quản luôn miệng được, vội sai người mang cung tiễn được chuẩn bị sẵn trước đó ra.

      “ Chiếc trúc đăng này, ta cũng vô cùng thích! Nếu như có quy định như vậy, vậy , chúng ta cũng có thể thử chứ?” Tần Cửu bước lên phía trước, .

      Dưới ánh đèn mông lung, y phục màu đỏ lựu bao quanh dáng người duyên dáng của nàng, tóc búi thành Oa đọa kế mềm mại rủ xuống càng tôn lên dung mạo tinh xảo của nàng, đôi mắt tuyệt đẹp lấp lánh ý cười làm mê hoặc người khác.

      Quản có chút kinh ngạc, ngờ nữ tử này lại cố chấp với chiếc trúc đăng kia như thế. ràng biết chiếc đèn đó là của vị công tử áo đen này, cũng biết vì muốn lấy lòng ý trung nhân nên mới làm như thế, nàng ta vẫn nhất quyết muốn có chiếc đèn này như vậy. Quản sụ khó xử nhìn sang công tử áo đen, biết làm thế nào mới tốt.

      Công tử áo đen cũng có chút kinh ngạc, hình như ngờ lại có người muốn tranh chiếc đèn này với . Lông mày của hơi nhướng lên, liếc Tần Cửu lẫn trong đám người. Ánh mắt lạnh lùng đảo vòng mặt Tần Cửu, trong mắt hàm chứa ý nghiên cứu và sắc bén như lưỡi đao.

      sao, nếu như nương thích, so lần cũng hề gì, bản công tử nhường nương bắn trước.” Công tử áo đen lạnh nhạt .

      Lưu Liên cũng ngờ nàng lại làm như vậy, có chút kinh ngạc.

      Trận ồn ào bên này thu hút chú ý của ít người đường, có người nhận ra thân phận của công tử áo đen, giọng :” Nữ tử này tử đâu tới vậy, dám cùng với An Lăng Vương so bắn tên, phải là tự tìm thất bại hay sao?”

      Lưu Liên sợ hết hồn, ngay kẻ kẻ kiến thức nông cạn như cũng biết tích của An Lăng Vương.

      Đương kim Khánh đế của Đại Dục Quốc bọn có nhiều con nối dõi, chỉ có hai vị hoàng tử vị công chúa. Đại hoàng tử Nhan Mẫn, phong làm Khang Dương Vương. An Lăng Vương Nhan Túc là nhị hoàng tử, trước năm mười lăm tuổi, là kẻ có tiếng tăm gì. Đến năm mười lăm tuổi, bắt đầu đến Hình bộ rèn luyện, phá được vụ án lớn, vì thế mà nổi tiếng khắp nơi. Nhưng thành danh là vào năm mười tám tuổi, năm đó phiên vương Trương Thành của Tây Cương khởi binh tạo phản, An Lăng Vương phụng thánh mệnh trước thảo phạt, lúc đó Lý Lương tướng quân vây thành mấy ngày mà phá được thành, cuối cùng An Lăng Vương dùng kế dụ địch xuất thành, ở giữa loạn quân dùng mũi tên bắn trúng tướng cầm đầu của bọn chúng. Từ đó tài bắn cung của An Lăng Vương vang danh khắp thiên hạ.

      Bây giờ Tần Cửu lại dám so tài bắn tên với , tự tìm thất bại là điều có gì đáng nghi ngờ. Huống chi, ba trăm bước là tầm bắn xa nhất của cung tên bình thường, mà muốn ở cự ly ngoài ba trăm bước bắn trúng sợi dây mảnh, cần nghi ngờ, đó chính là điều cực khó.

      Lưu Liên cho rằng trong ba tên tùy tùng, Tỳ Ba, Đào và Lệ Chi lại có người có tài bắn tên xuất chúng. Đương nhiên cũng cho rằng Tần Cửu có bản lĩnh này. Trong lúc mải mê suy nghĩ nghe thấy giọng của Tần Cửu:” Liên Nhi, ngươi ra đứng dưới trúc đăng .”

      “ Tại sao?” Lưu Liên nghi ngờ hỏi.

      “ Nếu như ta bắn trúng sợi dây, trúc đăng rơi xuống chẳng phải bị hỏng sao, ngươi đứng ở phía dưới đỡ đèn.” Tần Cửu cười tủm tỉm tiến lên nhận lấy cung tên.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      Tác giả giải thích tên nữ chính: Tần Cửu đồng với “ tình cửu”, nghĩa là chuyện xưa (tình xưa)

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Bản sắc nữ

      Lưu Liên lập tức muốn khóc.

      Lúc này mới biết là Tần Cửu muốn tự ra tay.

      phải là xem thường nàng ta mà là quá khó để có thể bắn trúng. thèm quan tâm nàng ta có thể bắn trúng hay , vấn đề là, vì sao lại bắt đứng dưới đèn, nếu như mũi tên của nàng ta bắn chuẩn, tên bắn trúng đầu …nhưng dưới uy quyền của nữ, thể làm theo, chầm chậm lê bước đến đứng dưới trúc đăng, khiếp sợ nhìn Tần Cửu uyển chuyển bước đến vị trí ngoài ba trăm bước.

      Lần đầu tiên lòng cầu nguyện cho nữ: Nhất định phải bắn trúng dây treo đèn.

      Tần Cửu đứng giữa phố, cúi đầu quan sát cây cung trong tay mình.

      Đây là cây cung mà quản Linh Lung các đưa cho, là cây cung sắt lớn, loại cung này có tầm bắn xa hơn những loại cung bình thường, có thể bắn trúng ở cự ly ngoài ba trăm bước, nhưng loại cung này nặng hơn nhiều so với cung tên bình thường.

      Tần Cửu chậm rãi đặt tên lên cung, liếc nhìn bốn phía lượt, thấy càng ngày càng có nhiều người bị trận ồn ào bên này hấp dẫn, tiếng bàn luận cũng ngày càng to.

      “ Nữ tử này là ai vậy, sao lại to gan như thế, dám so bắn tên với An Lăng Vương?”

      biết, chắc là người từ nơi khác tới, chưa thấy qua lợi hại của An Lăng Vương!”

      “ Chậc chậc, quá biết lượng sức rồi!”

      Tiếng bàn tán theo tiếng gió ngừng truyền tới.

      Tần Cửu chậm rãi giơ cung lên, hai ống tay áo rộng màu đỏ lựu rủ xuống cách tự nhiên, lộ ra cổ tay trắng mịn như ngọc. Ngón tay trắng nõn đặt lên dây cung, từ từ ngắm bắn.

      Nàng híp mắt, khóe mắt nhếch lên, trong mắt hàm ý cười quyến rũ.

      Qúa trình ngắm bắn này hơi dài. Ngắm bên trái, chĩa bên phải, chuyển lên , dịch xuống dưới…

      Nàng vừa dịch xuống phía dưới, trán Lưu Liên đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hô:” Thấp quá rồi, thấp quá rồi!” Đừng ngắm vào đầu có được !

      Có mấy lần mũi tên chuyển về phía đầu của An Lăng Vương, Tần Cửu thấy sườn mặt hạ xuống, bên khóe môi là ý cười dịu dàng che chở, giọng với công tử mặc áo lông trắng:” Yên tâm, chiếc đèn này là của nàng, ai cũng thể cướp được!”

      Thời khắc đó, nàng rất muốn buông tay, để mũi tên cứ thế bay .

      Qua hồi lâu, Tần Cửu cuối cùng ngắm chuẩn vị trí sợi dây treo đèn, chính xác, là ngắm đúng phía chiếc đèn, rốt cuộc có đúng chỗ dây treo đèn hay phải là điều mắt người có thể nhìn ra.

      Chiếc cung trong tay Tần Cửu rốt cục cũng cố định bất động, nàng bắt đầu từ từ kéo dây cung.

      Tiếng xì xào bàn tán lập tức lại, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Mọi người đều muốn xem xem nữ tử này có thể bắn trúng hay , tám phần là bắn trúng.

      “ A xú!” (thối đó các nàng) Trong lúc tâm trí mọi người đều đặt cung tiễn, thanh kỳ quái đột nhiên vang lên.

      Thứ phát ra thanh kia chính là con vẹt mỏ đỏ đậu vai Tần Cửu.

      Con vẹt này rất đẹp, là con vẹt đầu phượng, cả người được bao phủ bởi lớp lông vũ trắng muốt, đỉnh đầu vài nhúm lông vũ vàng nhạt bay bay tựa như đội vương miện, nó ngạo nghễ ưỡn ngực đậu ở đầu vai của Tần Cửu, đôi mắt như ngọc trai đen nhìn chằm chằm Lưu Liên.

      Vẹt biết phải là chuyện lạ, nhưng tất cả mọi người đều biết tại sao lúc này con vẹt này lại hét: A xú!

      Lưu Liên lại muốn khóc!

      Từ sau khi theo Tần Cửu, nữ trời đánh này liền đặt tên cho là Lưu Liên ( sầu riêng). Lúc đầu còn thấy cái tên này rất hay, sau này mới biết tên của và Tỳ Ba ( sơn tra), Đào, Lệ Chi ( vải) đều là tên của loại hoa quả, nghe loại quả này phát ra mùi rất thối. Về sau, đoán chắc tám phần là nữ dạy con vẹt gọi như thế, chỉ cần nhìn thấy hét lớn: A xú!

      Còn ai đen đủi hơn ? Chủ tử ức hiếp thôi , sao ngay cả con vẹt của nàng ta cũng bắt nạt chứ!

      cắn răng, mắng lại :” Hoàng Mao”

      Tên của vẹt là Phượng Hoàng, cái tên này là đặt theo cái đầu phượng của nó. Ngoài ra, nó còn có cái tên mà chỉ Tần Cửu mới được gọi, đó là Hoàng Mao, do đầu nó có mấy nhúm lông vũ màu vàng.

      “ Hoàng Mao!” Lưu Liên phẫn nộ.

      “ A xú!” Vẹt vỗ cánh kêu.

      “ Hoàng Mao!”

      “ A xú!”

      “ Hoàng Mao!”

      “ A xú!”

      Quản Linh Lung các cuối cùng thể nhịn được nữa, tiến lên phía trước hỏi Tần Cửu:” nương, ngươi có bắn hay ?”

      Tần Cửu nhếch môi cười ” Đương nhiên là có!”

      Nàng giơ tay vuốt ve con vẹt vai, giọng :” Hoàng Mao ngoan!”

      Con vẹt nghe thế thu cánh lại, ưỡn đầu lên.

      Tần Cửu lại giương cung ngắm bắn lần nữa, gió đêm thổi qua, y phục rộng rãi phiêu dật lay động theo gió, nhìn nàng giống như đóa hải đưởng đỏ đung đưa theo gió đêm. Nàng híp mắt, nụ cười duyên dáng nơi khóe môi biến mất, tựa hồ như có sát khí lạnh lẽo chuyển động quanh thân nàng.

      Chân Lưu Liên run cầm cập, tự nhủ trong lòng, chỉ cần nàng ta buông dây, lập tức ngồi xổm xuống.

      Tất cả mọi người đều khẩn trương theo từng động tác của nàng.

      Nhưng đúng lúc này Tần Cửu lại hạ cung xuống.

      “ Chiếc cung này ta kéo được!” Nàng vô cùng rầu rĩ .

      Mọi người xung quanh cười ầm lên. Mồ hôi trán Lưu Liên xuống từng giọt, có thể quen người này . Quản Linh Lung các tức tới mức lắp:” Ngươi… ngươi… Vậy ngươi đừng bắn nữa.”

      Sao Tần Cửu có thể để ý tới lời của chứ?

      Nàng ném cung tên xuống đất, lấy chiếc khung thêu hoa hình quạt tròn từ trong tay áo ra, bên căng miếng lụa màu trắng thêu đóa hoa mạn đà la nở ( mạn đà la là hoa của địa ngục đó các nàng), tươi đẹp diễm lệ tới mức làm cho người ta tưởng như ngửi thấy hương thơm của nó.

      Nàng rút nan trúc cố định khung thêu ra, uốn thành hình cung tên, buộc sợi tơ lên hai đầu, làm thành chiếc cung, sợi tơ trở thành dây cung. Nàng lấy mũi tên vừa nãy đặt lên sợi tơ, cười tươi như hoa :” Ta dùng cái này!”

      “ Ngươi đùa giỡn mọi người…” Quản vẫn chưa xong Tần Cửu giương cung lắp tên, cần ngắm bắn, “ vèo” tiếng bắn trúng dây mảnh.

      “ Lạch cạch”, hoa đăng rơi vào lòng Tần Cửu.

      Mọi người xung quanh đều im lặng. Chỉ có Phượng Hoàng giương cánh bay , ngay tại lúc hoa đăng sắp rơi, nó ngẩng đầu thong thả mà bước.

      Kết quả này ngoài dự đoán, hơn nữa diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp. Sau phút ngỡ ngàng, mọi người nhịn được vỗ tay hoan hô.

      Trong tiếng hoan hô của mọi người, Tần Cửu tới, y phục phấp phới theo gió, động tác duyên dáng.

      “ Liên Nhi, cầm đèn, chúng ta !” Nàng nhếch môi cười .

      “ Xin dừng bước!” giọng lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng.

      Tần Cửu híp mắt liếc sang, chỉ thấy An Lăng Vương bước nhanh đuổi theo nàng.

      Dù có bước nhanh đến mấy, cước bộ của vẫn rất ổn định, giống như con người , lúc nào cũng tính toán kĩ lưỡng, tựa như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay . càng đến gần nàng, áp lực vô hình càng mạnh hơn.

      Tần Cửu giương khóe môi, đây chính là An Lăng Vương.

      Dường như chỉ cười với người trong lòng. Trong mắt người khác, phán quan mặt lạnh, khi xác định phải giết chết ngươi nhất định buông tay, cho đến khi ngươi tan thành tro bụi mới thôi!

      “ Xin hỏi Vương gia có chuyện gì sao?” Tần Cửu nhanh nhẹn xoay người lại, chuỗi ngọc đỏ chiếc trâm san hô đung đưa theo động tác của nàng, trong lộng lẫy lộ ra mấy phần u diễm.

      Nhan Túc nhíu lông mày, lạnh lùng :” Bây giờ chiếc đèn này là của nương, biết ngươi có bán ?”

      “ Có chứ!” Tần Cửu cần nghĩ .

      “ Bao nhiêu?” Nhan Túc hỏi.

      Tần Cửu liếc mắt nhìn chiếc đèn hoa đăng trong lòng Lưu Liên, có chút do dự:” Nên bán với giá bao nhiêu đây? Chiếc đèn hoa đăng tốt như thế này...”

      Nhan Túc lạnh lùng nhướng mày, chuẩn bị tiếp nhận công phu sư tử ngoạm của Tần Cửu.

      “ Đáng tiếc ta thiếu tiền, đành bán nữa vậy!” Tần Cửu buông tay xuống .

      “ Vậy ngươi thiếu cái gì?” Nhan Túc híp mắt hỏi.

      “ Ta thiếu cái gì nhỉ?” Tần Cửu quay sang hỏi Lưu Liên bên cạnh.

      “ Thiếu nam nhân!” Lưu Liên lập tức trả lời.

      Tần Cửu liếc nhìn Nhan Túc, nhếch môi cười:” Nghe thấy chưa? Vương gia đồng ý đổi ?”

      Con vẹt của nàng ở phía đèn chơi chán rồi, thình lình bay vào trong lòng Tần Cửu, học theo nàng :” Vương gia đồng ý đổi ? Đồng ý đổi ?”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Cởi y phục của


      Nếu như nam tử bình thường nghe thấy câu này sợ rằng sớm tức giận rồi. Ngay đến những người xung quanh, nghe thấy lời của người chim này cũng có chút phẫn nộ nữa là…Còn Lưu Liên ngừng mắng thầm trong lòng: nữ quá vô sỉ. chỉ chiếc đẻn hoa đăng mà muốn đổi lấy nam nhân. Nhưng An Lăng Vương phải là nam tử bình thường, nghe thấy lời của Tần Cửu mà chân mày cũng thèm nhướng lên, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười đầy giễu cợt.

      “ Xin lỗi, bản vương có nữ tử tâm đầu ý hợp rồi, sợ rằng thể làm vụ mua bán này của nương, chỉ có điều ta nhất định phải có chiếc đèn hoa đăng này, ngươi ra giá !” từ tốn , chỉ là trong lời có ý ám chỉ Tần Cửu giống như nữ tử chốn thanh lâu.

      Nếu như là nữ tử bình thường, nghe thấy câu này e rằng sớm phẫn nộ rồi. Có điều Tần Cửu đâu phải là nữ tử bình thường, nàng vuốt ve lông vũ của con vẹt trong lòng, khóe môi vẫn chứa ý cười lười nhác, “ thể đổi người, vậy đổi vật người của vương gia !”

      Tần Cửu xong liền ôm vẹt vòng quanh An Lăng Vương vòng. Con ngươi chứa ngọn lửa mãnh liệt nhìn chăm chú vào người , ánh mắt thích thú chần chừ đảo quanh vòng lại vòng, cuối cùng dừng lại chiếc roi ngựa vàng trong tay An Lăng Vương.

      “ Chiếc roi ngựa này tốt!” Nàng chậm rãi bước lên mơn trớn roi ngựa.

      An Lăng Vương híp mắt :” Nếu như ngươi thích lấy .”

      Tần Cửu lắc lắc đầu,” Haizzz… Ta thích cưỡi ngựa, cần dùng roi ngựa làm gì. Thanh đao này tồi.” Tầm mắt của nàng vừa chuyển liền ngừng lại thanh đao bên hông Nhan Túc.


      Vỏ của thanh đao này màu đen, lộ ra vẻ cổ xưa và sát khí lạnh lẽo. Có thể tưởng tượng ra, khi đao xuất khỏi vỏ đáng sợ nhường nào.

      “ Liên Nhi, phải là ngươi thiếu món binh khí sao? Ngươi có thích thanh đao kia ?” Tần Cửu chỉ vào bội đao bên hông An Lăng Vương, hỏi.

      Mồ hôi lạnh của Lưu Liên toát ra như mưa. Trong lòng thầm nghĩ: Bà ơi, ngươi có thể đừng dọa nô tài được . Đao của An Lăng Vương là thứ mà ai cũng có thể dùng sao? Có cho nô tài thêm mười lá gan nô tài cũng dám đâu!

      Cuối cùng cũng thấu hiểu chuyện, nếu theo nữ này, sớm muộn gì cũng chết trong tay nàng ta, nếu bị kẻ thù của nàng ta giết.

      thích! Nô tài thích chút nào!” Lưu Liên lắc đầu như trống bỏi.

      “ Thanh đao này sợ rằng các người thể lấy được!” tùy tùng dắt ngựa của An Lăng Vương rốt cục nhịn được bước lên , “ Đây là bảo đao mà đương kim hoàng thượng ban cho vương gia, đao còn khắc quân phù có thể điều động binh mã, ngươi dám lấy sao?”

      “ Ra là thế!” Tần Cửu có vẻ rất thất vọng, lại nhìn xung quanh An Lăng Vương vòng, con ngươi đột nhiên sáng lên giống như phát ra bảo bối vậy, kề sát vào người An Lăng Vương, mở to mắt nhìn bộ trang phục cưỡi ngựa bằng gấm đen có khảm lông bên trong áo choàng của .

      Nàng kề vào rất gần.

      Búi tóc của nàng cọ vào cằm của An Lăng Vương, hương thơm của nữ tử như có như quanh quẩn nơi chóp mũi , ngón tay trắng nõn còn vuốt ve chất vải của y phục trước ngực .

      An Lăng Vương Nhan Túc đột nhiên cảm thấy mình giống như món hàng hóa chờ định giá, chán ghét lùi về sau bước, hất tay của Tần Cửu ra, con ngươi lạnh lùng nguy hiểm híp lại.

      Tần Cửu giương khóe môi, chậm rãi :” Bộ trang phục cưỡi ngựa của vương gia đẹp, tục ngữ , người nhờ y phục ngựa nhờ yên, ta muốn bộ trang phục cưỡi ngựa này! Liên Nhi nhà ta mà mặc bộ y phục này nhất định cũng oai phong như vương gia.”

      Lưu Liên bị Tần Cửu đả kích đến chết lặng rồi, chỉ biết ôm đèn hoa đăng đứng ở bên cạnh chuyện.

      An Lăng Vương cười lạnh:” Vậy dễ thôi, cho dù muốn mười bộ cũng thành vấn đề, xin nương nơi ở, ngày mai ta sai người đưa đến phủ.”

      Tay ngọc của Tần Cửu phất , đáy mắt trong suốt chứa đầy ý cười,” Hình như vương gia hiểu ý của ta rồi, ta chỉ muốn bộ mà ngài mặc thôi, hơn nữa ta muốn ngay bây giờ. Xin vương gia cởi xuống, a…, lúc nãy quên , trung y ở bên trong ta cũng lấy.”

      Con vẹt phành phạch vỗ cánh bay đến đậu xuống vai nàng, đôi mắt như ngọc trai đen đảo xung quanh, trợ uy kêu:” Trung y cũng lấy, trung y cũng lấy… cởi hết sạch, cởi hết sạch…” Nó cũng biết cởi cả trung y người còn gì nữa, chỉ hết sức phấn chấn mà còn có vẻ hưng phấn mong đợi.

      Tùy tùng của An Lăng Vương nhịn được muốn lên khâu miệng của con vẹt đó lại nhưng bị trừng mắt nhìn cái đành quay về.

      Khuôn mặt gặp nguy sợ của An Lăng Vương cuối cùng cũng xuất vết nứt, lộ ra tức giận, trong con ngươi đen như mực xẹt qua hàn ý dễ phát giác.

      nương có chắc muốn dùng y phục người ta để đổi ?” lạnh lùng hỏi.

      Tần Cửu gật đầu, con vẹt cũng gật đầu theo nàng.

      An Lăng Vương gì nữa, chỉ giơ tay cởi áo choàng người xuống, tiện tay ném cho tùy tùng sau lưng, sau đó bắt đầu cởi đai ngọc bên hông.

      “ Vương gia, người cần làm vậy, ta muốn chiếc đèn hoa đăng này nữa.” Công tử mặc áo lông từ phía ngoài đám đông chen vào, nhanh đến trước mặt An Lăng Vương, .

      sao, ta nhất định lấy cho nàng, nàng cứ lui ra trước .” Nhan Túc vừa vừa cởi ngọc đai bên hông, trang phục cưỡi ngựa bằng gấm đen mở rộng, lộ ra trung y trắng như tuyết ở bên trong. cười lạnh cởi ra, tiện tay vứt ra, y phục mang theo gió mạnh bay về phía Tần Cửu.

      Bộ y phục này khí thế hung mãnh, chứa cả tức giận làm cho con vẹt sợ tới mức kêu lên tiếng chói tai, lông vũ cả người dựng ngược hết lên.

      Tần Cửu giơ tay lên, cổ tay trắng nõn từ trong ống tay áo rộng rãi lộ ra, tùy tiện vung tay, hóa giải toàn bộ nộ khí của , y phục rơi xuống bờ vai của nàng.

      An Lăng Vương lại giơ tay lên, trung y tuyết trắng giống như đám mây rơi xuống.

      “ Như thế này được chưa?” An Lăng Vương lạnh nhạt nhìn Tần Cửu, đôi môi mỏng nhướng lên tạo thành nụ cười lạnh nhạt, híp mắt lại, con ngươi chứa sắc bén, người xung quanh cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương liền vội tản ra.

      Nhưng cho dù vô cùng lạnh lùng, dù cởi sạch quần áo cũng hề tổn hại đến dung mạo tuấn của .

      là tuấn tú nha!

      Mặc dù giờ là mùa đông lạnh giá, người chỉ mặc chiếc quần trong màu trắng nhưng hề có chút run rẩy nào.

      Đủ loại ánh sáng rực rỡ của đèn hoa đăng luồn qua khe hở giữa dòng người chiếu xuống như những dải lụa, phủ xuống thân thể trắng ngần thon dài của . Toàn thân từ xuống dưới chút mỡ thừa nào, ánh đèn bao phủ đường cong cơ thể , tôn thêm dẻo dai của .

      cứ đứng đó cách tự nhiên, giống như việc đứng đó là lẽ đương nhiên, tựa như hoàn toàn cách biệt với thế gian nhưng lại dung hòa với mọi người phố, hề làm cho người ta cảm thấy đột ngột.

      Đôi môi của lộ ra ý cười ngạo mạn, khóe mắt híp lại liếc nhìn Tần Cửu.

      Tần Cửu nhìn An Lăng Vương, nhìn .

      Ánh sáng rực rỡ, đường phố rộng lớn và tư thái dung hòa tất cả mọi thứ kia… làm nàng dường như quên mất bản thân đứng ở nơi nào.

      Nàng chỉ cảm thấy trái tim trống trải, dày đặc hàn ý…

      Con vẹt đậu vai Tần Cửu, đôi mắt như đậu đen chớp nhìn An Lăng Vương, đứng vững,lảo đà lảo đảo giống như uống say.

      Tần Cửu giơ tay vuốt ve đầu của nó, híp mắt :” Hoàng Mao Nhi, đừng quên, ngươi là con trống đó!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :