1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc – Tần Tích (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hôn ước hào môn: Vợ của đại thúc

      Tác giả: Tần Tích

      Convert: gachuaonl

      Editor: VinJR

      Thể loại: đại, ngọt, sủng.

      Số chương: 317 chương + 17 NT

      Tình trạng edit: tiến hành

      Nguồn CV: Tàng Thư Viện​

      Giới thiệu:

      Vốn định uống rượu để lấy thêm can đảm thổ lộ với người trong lòng, kết quả nghĩ tới là uống say mèm, trước mặt đám đông nôn lên người Cố đại thiếu có bệnh thích sạch nghiêm trọng, hậu quả cũng có thể nghĩ, vì mạng mà suy tính, thừa dịp mọi người chú ý, vụng trộm chuồn mất.

      Sau đó, cầm thư tình chuẩn bị kỹ, đứng ngoài cửa phòng của người trong lòng, vô cùng thâm tình nghĩ kỹ, cửa liền mở ra, lập tức trợn tròn mắt, Cố Mộ Nghiêm?

      Chân như bôi dầu chuẩn bị chuồn nữa, bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ áo của , Cố đại thiếu xanh mặt, "Lại để chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ!"

      Hai người đấu trí đấu dũng đêm, cũng nghĩ đến, tỉnh lại đối mặt là đống tóe lửa, cùng với đám người chằm chằm vây xem, Tần Tích cho rằng thứ đợi mình là tờ chi phiếu, sau đó để cút ra xa!

      ảo tưởng.

      Đúng là ai ngờ, Cố đại thiếu vậy mà hành động như lẽ thường, ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, kiên quyết bắt phụ trách với , mà trưởng bối vậy mà lại còn đồng ý!

      Đầu óc người nhà họ Cố cũng bình thường! Cũng điều tra ràng liền tác thành cập đôi!

      Thiếu con đâu cũng thiếu đến nổi phải dùng bạo lực để cướp đoạt sao?

      Tần Tích ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cái gì quỷ nha! chỉ cần chi phiếu, muốn lập gia đình!

      . . . . . .

      Cố Mộ Nghiêm vốn chỉ là muốn giáo huấn cái người cả gan làm loạn này, người con đoạt nụ hôn đầu tiên của , đúng là theo lẽ thường mà giáo huấn, nghĩ tới chơi đùa thành nghiện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đến gần phụ nữ, nhưng mỗi lần đến gần , đều làm yết hầu của căng thẳng!
      Phong nguyet, Nhược Vân, dunggg6 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 01: Uống rượu thêm can đảm


      Editor: VinJR


      Thành phố P, màn đêm buông xuống, mây tía lóe ra, nơi xa hoa lãng phí.

      Trong KTV Hoàng Triều, xa hoa truỵ lạc, vô cùng náo nhiệt, nơi này giá phòng cũng hề , cho nên tham dự nơi này, đương nhiên cũng có quyền có tiền, người bình dân như Tần Tích, cũng chỉ có thể theo bạn tốt là Diệp Thập Nhất tới đây, nhìn rượu còn có hoa quả miễn phí, Tần Tích uống thành nghiện, Diệp Thập Nhất cũng tùy , cầm điện thoại di động ở bên cạnh lướt lướt, chút để ý hỏi:

      "Tiểu Tích, chút nữa cậu muốn thổ lộ với Phạm Thành Trạch sao?"

      "Đó là đương nhiên, thư mình cũng viết xong, dốc hết tâm huyết rồi, uống rượu để lấy thêm can đảm, chút nữa liền , mình nhất định có thể lần hành động liền bắt được Phạm Thành Trạch, đến lúc đó mình mời cậu ăn cơm!" Tần Tích uống đến có phần mơ mơ màng màng, đôi má đỏ bừng, ngồi ở sàn, đầu tựa vào bàn trà, suy nghĩ đến sắp thổ lộ với Phạm Thành Trạch, cả người liền cười ngây ngô.

      Những thứ rượu này là quá dễ uống vào, từ trước đến nay cũng uống qua, đột nhiên, Tần Tích ợ hơi rượu, vội vã che miệng, " được. . . . . . Mình phun ra . . . . . . Cậu chờ mình. . . . . ."

      Diệp Thập Nhất nhìn bóng dáng Tần Tích lung lay thoáng động, ném chiếc điện thoại qua muốn đỡ , "Mình đưa cậu !"

      " cần. . . Mình chưa say. . . Mình biết WC ở đằng kia. . . Cậu chờ mình ở đây . . ." Tần Tích mở cửa ra ngoài, bước có chút mơ hồ, tay chỉ cuối hành lang, nở nụ cười tươi, lầm bầm lầu bầu , "WC ngay tại chổ này, mình biết, ha ha."

      Ngày thường Tần Tích đều ăn mặc rất đơn giản, nhưng hôm nay khó có được lần đến nơi sang trọng như vậy, vẫn cứ mặc bộ váy liền áo bó sát người màu đen, đôi giày xăng-̣đan, tăng thêm vài phần quyến rũ, chỉ là trong phần quyến rũ này lộ ra vài phần non nớt, rất có sức hút của hai loại cảm giác, vừa hài hòa vừa có chút phong tình.

      Khi Tần Tích đến, cửa WC mở, đúng là lần này biết sao lại thế này, như thế nào lại đẩy ra, có chút tức giận, cửa này bị hư rồi sao? Nếu hư mất, vậy giẫm cước chắc là có việc gì chứ.

      Quản được nhiều như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, kết quả ngay cả WC cũng tiện lợi.

      Tần Tích vén làn váy lên, lui về phía sau vài bước, sau đó dùng hết khí lực toàn thân tiến lên, đúng là ai ngờ, vừa mới chuẩn bị nhấc chân giẫm lên, cửa lại đột nhiên mở ra, phanh lại còn kịp nữa rồi, cả người nhào về phía trước, trước mắt liền sắp ngã xuống như chó ăn chè, vội vã ôm lấy cây cột, ổn định thân thể.

      Nguy hiểm , thiếu chút nữa luống cuống rồi!

      màn này, khiến nguyên phòng náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, mắt mọi người chớp cũng chớp nhìn lạ xông tới, mà mấu chốt nhất chính là, này vậy mà ôm lấy…..Cái người thích sạch nghiêm trọng, tuyệt đối cho phép phụ nữ đến gần người của mình —— Cố Mộ Nghiêm.

      Tình huống vô cùng ổn, mọi người đều suy đoán, giây sau, kết cục của này như thế nào?

      Cố Mộ Nghiêm cũng phải là loại đàn ông ra tay với phụ nữ, chỉ cần chọc tới , dù bạn là nam hay là nữ, dù là con ruồi, chỉ cần dám kêu ong ong ở bên tai Cố Mộ Nghiêm, cũng chờ bị “Ngũ mã phân thây” !

      Mọi người đều thấy khuôn mặt của Cố Mộ Nghiêm từ từ trở nên xanh mét, cùng với ngón tay buông xuống ở bên người cũng từ từ nắm chặt, khi Cố Mộ Nghiêm nắm cánh tay của Tần Tích, liền muốn đá văng chết tiệt này ra, có mấy người đành lòng nhìn lại, cái kết cục thê thảm kia, giơ tay lên che mắt, đúng là giây sau, cùng với tiếng nôn mửa, Cố Mộ Nghiêm cảm thấy ngực hồi ẩm ướt.

      Căn phòng càng thêm tĩnh mịch hơn so với vừa rồi, ai cũng dám phát ra tiếng động, yên lặng đến mức mỗi người giống như đều có thể nghe được trái tim mình đập ở trong lồng ngực, nhảy thùng thùng thùng.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 02: Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt ta

      Editor: VinJR

      Sau khi Tần Tích nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn, muốn kéo giấy chùi miệng, bất quá giấy này là làm từ chất liệu gì, kéo cũng kéo liên tiếp nhưng đứt, nhưng mà sờ vào chất liệu đúng là thoải mái, hổ là chỗ đốt tiền bạc, ngay cả giấy vệ sinh cũng cao cấp hơn so với chỗ khác.

      Giờ phút này sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm thể dùng từ xanh mét để hình dung, đây quả thực là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa bạo phát, mưa gió sắp tới, này nôn lên người của còn chưa tính, vậy mà còn dám kéo quần áo của lau miệng nữa chứ.

      đôi mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, hận thể thiêu đốt trước mắt này thành tro tàn.

      "Lấy dao tới! !" Cố Mộ Nghiêm tức giận đến toàn thân phát run, lấy bàn tay của này, khó có thể nguôi giận.

      Nếu như giờ phút này Tần Tích tỉnh táo, chỉ sợ bắp chân sớm sợ tới mức lạnh run, muốn trở lại tìm Diệp Thập Nhất, nhưng mà giống như tìm được cửa ở đâu, cái WC này lớn.

      Khi nhìn thấy mấy cái micrô, mắt Tần Tích sáng lên, WC còn có thể ca hát, Tần Tích uống đến u mê hồ đồ, trình độ suy luận giảm xuống đến bằng đứa trẻ.

      "Cố thiếu, Cố thiếu, xin bớt giận, này uống say rồi, đuổi ấy ra ngoài là được, chém ấy chỉ bẩn tay , phải ?" Phát Tiểu Lý bất chấp khó khăn tiến lên, ánh mắt ý bảo người khác nhanh đuổi Tần Tích ra, nhưng mà còn chưa đến gần, bài Thanh Tàng cao nguyên vang vọng tất cả phòng, mọi người lập tức bịt lấy lỗ tai.

      "Đó chính là Thanh Tàng cao nguyên."

      "Người nào TMD chỉnh lượng cao như vậy, nhanh tắt !" thanh đột nhiên lớn lên, lỗ tai của Lý Mặc mơ hồ cảm giác đau đớn, nhịn được chửi tục câu.

      Người ở gần đó vội vàng tắt lượng, gầm lên hai câu, thấy thanh, Tần Tích vỗ vỗ micrô, nhíu nhíu mày, phải bị làm hư rồi chứ, chất lượng kiểu gì vậy, Tần Tích tiện tay ném , kết quả nện trúng người vô tội bên cạnh.

      Đột nhiên, Cố Mộ Nghiêm cầm thùng rượu lên, bước đến trước mặt Tần Tích, trực tiếp đổ từ đầu xuống, may mắn đá bên trong đều tan, bất quá cũng lạnh thấu xương, Tần Tích rùng mình ớn lạnh, sau đó nhìn vào mặt của Cố Mộ Nghiêm hắt xì triền miên, xoa xoa cái mũi, hơi thanh tỉnh được chút, chỉ là vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt muốn giết người, lại nhịn được rùng mình ớn lạnh, lại càng thanh tỉnh hơn!

      Tần Tích quét mắt chung quanh cái, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, miệng phát ra tiếng, làm trong lòng có chút hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy.

      Như thế nào lại ở trong này? Diệp Thập Nhất đâu? Chẳng lẽ bị bắt cóc hả? phải đâu, mấy tên bắt cóc này cũng quá có mắt nhìn, nghèo hai khổ, chỉ có quả thận còn có chút đáng giá!

      Đột nhiên, nghe thấy được cỗ mùi hôi, đương nhiên phát ra từ người của người đàn ông trước mặt này, bịt mũi lui về phía sau bước, mặt tràn đầy ghét bỏ.

      Mà đúng là biểu tình của , triệt để kích thích đến Cố Mộ Nghiêm, lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi , "Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt ta!"

      này vậy mà còn dám bày ánh mắt ghét bỏ nhìn , toàn bộ người là do người nào ban tặng chứ!

      "Cố thiếu, bình tĩnh chút!" Lý Mặc ngăn chặn lại, "Còn hai ngày nữa hội đồng quản trị liền chọn cậu làm tổng giám đốc Thịnh Vũ, tại là lúc mấu chốt nhất, cậu thể nháo ra chuyện! Cậu phải nhịn, chờ qua thời gian này, cậu muốn làm như thế nào cũng được! Tôi tuyệt đối ngăn cản cậu, người em là tôi đứng bên xem diễn trò!"

      Hôm nay Cố Mộ Nghiêm muốn chém này, lấy thực lực của Cố Gia ra là có thể áp chế xuống, nhưng mà khó tránh khỏi bị người có tâm mang ra mổ xẻ, đến lúc đó ảnh hưởng đến kết quả liền tốt.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 03: Đào ba thước đất cũng phải bắt được

      Editor: VinJR

      Đầu Tần Tích có chút rối rắm, chọc tới ta sao? Vẻ mặt của ta giống như hận thể từng ngụm từng ngụm gặm cắn ăn luôn .

      Khuôn mặt kiên nghị tuấn tú tản ra loại khí chất lạnh lùng, trong khí chất lạnh lùng chứa từng mảnh lưỡi dao, bốn phương tám hướng đánh úp lại, Tần Tích rụt rụt cổ, giống như chọc tới người đàn ông đáng sợ này.

      Nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ người đông thế mạnh, mình đối kháng lại nổi, mỗi người cho quyền, cũng có thể đánh thành cha mẹ cũng nhìn ra.

      tại lúc này, cửa phòng mở ra, cấp dưới cung kính mang quần áo sạch tới, LY Mặc thăm dò , "Cố thiếu, nếu cậu thay quần áo trước !"

      Cố Mộ Nghiêm thấy Lý Mặc cầm lấy cánh tay mình, mày rậm nhăn lại, "Buông tay ra!"

      Thấy vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm ghét bỏ, trong lòng Lý Mặc than tiếng phục, ràng người nên ghét bỏ là sao? Nếu sợ Cố Mộ Nghiêm quá tức giận mà mất lý trí, sớm đứng qua bên, mùi vị chua xót này là. . . gì sánh được!

      Ẩm ướt người làm Cố Mộ Nghiêm chán ghét, giây đồng hồ cũng chịu thêm được nữa, mày nhíu lại càng sâu, cười lạnh , "Lý Mặc, giữ ấy lại cho tôi, chờ tôi thay quần áo xong, trở lại tính sổ ta!"

      xong, Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo, vào căn phòng bên trong, khi ngang qua người Tần Tích, còn mạnh mẽ đụng vào bờ vai của cái, Tần Tích lui về phía sau vài bước, bị đau làm nhe răng trợn mắt.

      Xong đời, để cho ta trở lại còn phải chỉnh chết mình sao!

      Cửa đóng lại, Lý Mặc thấy Tần Tích vẫn chết đứng tại chỗ, qua vỗ đầu cái, "Còn mau , chờ bị đánh sao."

      " muốn thả tôi ?" Tần Tích mở to hai mắt nhìn, quả thực tin có chuyện tốt như vậy.

      "Coi như lần này vận khí của tốt, vừa lúc đụng phải Cố thiếu thể làm ra chuyện gì, nếu như trước kia, nhất định chết chắc." Lý Mặc vẫy vẫy tay, "Nhanh lên , nếu khi cậu ta trở lại, tôi cũng ngăn được nữa rồi."

      Tần Tích cầm tay Lý Mặc, "Sau này mỗi ngày tôi đốt tam chú cao hương cho , Bồ Tát phù hộ cho !" xong, chập choạng chuồn ! Giống con thỏ chạy trốn ra ngoài.

      Mày Lý Mặc giật giật cái, này có phần kỳ lạ!

      Thấy người xung quanh còn ngồi ít, Lý Mặc kiên nhẫn vẫy vẫy tay, " muốn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết nhanh !"

      Nghe vậy, người khác cũng lưu loát rời khỏi, Lý Mặc thở dài hơi, nếu có thể, cũng muốn , nhưng mà biết hậu quả thảm hại hơn!

      Khi Cố Mộ Nghiêm trở lại, thấy phòng to như vậy chỉ còn lại mỗi mình Lý Mặc, mà mặt còn treo nụ cười nhợt nhạt, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, hai lời, quyền hung hăng đánh vào bụng Lý Mặc, Lý Mặc vẫn chưa phản ứng kịp, lại quyền rơi vào mặt.

      "Lý Mặc, cậu vậy mà để cho ta chạy thoát, gần đây có phải chưa cho cậu hoạt động gân cốt rồi phải ? Ngứa da hả?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trừng mắt nhìn Lý Mặc.

      Cũng chỉ có ta mới dám làm như thế!

      "Cố đại thiếu, tôi đây còn phải là vì muốn tốt cho cậu sao." Lý Mặc ôm bụng, lòng tràn đầy ủy khuất, "Còn nhiều thời gian, thành phố P lớn như vậy, chờ cậu ngồi lên vị trí kia, đối phó với vẫn còn đơn giản sao? Đến lúc đó cậu muốn trụng dầu hay là thịt kho tàu, ai còn có thể ngăn chặn được cậu."

      ngăn cản nữa, nếu như thực xảy ra chuyện, Cố lão còn có thể tha cho , Cố Mộ Nghiêm lại đánh , trong lòng bi thương vô hạn, việc này như thế nào lại cho gặp phải chứ! Mạng của như thế nào lại khổ như vậy chứ!

      Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh tiếng, phá cửa ra. Chạy trốn hòa thượng trốn khỏi miếu! trực tiếp tìm quản lí, thấy Cố Mộ Nghiêm tiến vào, quản lí cúi đầu khom lưng, đây chính là ông chủ lớn phía sau màn của Hoàng Triều.

      "Lập tức điều tra cho ra vừa rồi." Đào sâu ba thước, cũng phải bắt được .
      Last edited: 6/5/16
      thuyt, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 04: Chiến tranh tâm lý dày vò nhất.

      Editor: VinJR

      Lý Mặc ra khỏi phòng, tuy bụng rất đau, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người lên, làm bộ như có việc gì, nhưng mà mỗi người nhìn thấy , đều là dáng vẻ nén cười, đây là có chuyện gì.

      Nhìn vào gương phản chiếu, để sát mặt vào nhìn nhìn, mắt đen chỏm, khóe miệng Lý Mặc hung hăng giật giật trận. dựa vào mặt để kiếm cơm, có cần xuống tay nặng như vậy hay .

      Trong mắt Lý Mặc lên tia giảo hoạt, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố lão, "Cố lão, cháu là Lý Mặc, cháu có tin tức quan trọng muốn cho ông biết, về Cố đại thiếu . . . . . ."

      Tin tức này nhất định có thể làm cho toàn thân Cố lão chấn động.

      **

      Tần Tích vừa trở về liền lôi kéo Diệp Thập Nhất chạy vội ra khỏi Hoàng Triều, dám dừng lại chút nào, Diệp Thập Nhất bị biến thành ù ù cạc cạc, vừa định hỏi nguyên nhân, Trường Kỳ liền gọi điện thoại tới, muốn trở về cùng nhau ngủ, Diệp Thập Nhất quyết đoán liền bỏ Tần Tích xuống, vỗ vỗ vai , "Cố lên, mình chờ tin tốt của cậu, xong chuyện gọi điện thoại cho mình. Mình trước."

      Thấy xe chút nào lưu tình mất, Tần Tích quát, "Này, phải cậu muốn giúp mình chiến đấu đến sau cùng à? Diệp Thập Nhất, cậu gặp sắc quên bạn, mình muốn tuyệt giao với cậu."

      Đáp lại chính là Diệp Thập Nhất ngừng vẫy tay.

      Tần Tích cắn môi cái, hừ, phải chỉ là thổ lộ thôi sao? mình cũng có gì đáng ngại, bọn giao tình tốt, nhà Phạm Thành Trạch phải sửa, mấy ngày nay đều ở tại khách sạn Kylie phòng 708, bắt chiếc xe, Tần Tích thẳng đến khách sạn.

      Đến hành lang khách sạn, Tần Tích nhìn biển số phòng, tìm chút, khi thấy dãy số 708, hít sâu hơi, vội vàng lấy thư tình viết xong trong túi xách ra, nhưng tay cầm thư có chút run rẩy, vội vàng xoay người lại hít sâu mấy hơi.

      Tần Tích, được sợ, chỉ là thổ lộ mà thôi, ra là được.

      Tuy liều mạng an ủi bản thân, nhưng vẫn rất căng thẳng. Thi vào trường cao đẳng cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

      Hai ngày trước lấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, nếu bây giờ bày tỏ, về sau có lẽ còn cơ hội gặp lại Phạm Thành Trạch, là thầy giáo dạy thay trong trường, vốn thầy giáo ban đầu phải , nhưng vì do người kia bị bệnh, cho nên phải làm phiền Phạm Thành Trạch tới thay thế.

      lớp học, chỉ liếc mắt cái, Tần Tích liền thích người thầy dạy thay có phần nho nhã mà lại khôi hài này. biết nghiệp thành đạt, khẳng định thích tiểu nha đầu mới lớn như , nhưng cũng cần được đáp lại, chỉ là hi vọng tương lai có tiếc nuối.

      được, vẫn còn rất căng thẳng, Tần Tích lại lấy ra lọ rượu xái* từ trong túi, ngửa đầu uống vài ngụm, rượu lập tức vọt tới đôi má, trở nên đỏ bừng, thừa dịp lúc đại não nóng lên, thần tốc nhấn chuông cửa, bên trong truyền đến tiếng động, sau đó rắc rắc tiếng, khi cửa vừa mở, vội vã ra điều mình muốn , "Thầy Phạm, lần đầu tiên khi em nhìn thấy thầy, em liền thích thầy, thích thầy mặc sơ mi trắng ở trong trường học, cũng thích thầy kiên nhẫn giảng bài cho chúng em. . . . . ."

      Rượu xái*: Rượu nước thứ hai.

      Còn chưa hết, thư trong tay bị đôi tay thon dài rút , lập tức giọng hơi quen thuộc truyền đến đỉnh đầu Tần Tích.

      "Học sinh tiểu học viết văn cũng dễ nghe hơn so với ."

      Tần Tích vội vàng ngẩng đầu, khi thấy gương mặt kia, cả người hoàn toàn ngẩn ngơ, "Như thế nào lại ở trong phòng này?"

      Đứng ở trước mặt , phải là Phạm Thành Trạch chứ, ràng là người đàn ông vừa rồi mới gây cừu oán tại KTV Hoàng Triều, còn nữa, bày tỏ lại bị nghe thấy hết, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa cáu.

      "Chờ ." Cố Mộ Nghiêm ngắm nghía bức thư trong tay, mặt tựa tiếu phi tiếu.

      Chờ ? Tần Tích thực đoán được người đàn ông này mang thù như vậy, vậy mà có thể tới nơi này trước bước, đề phòng lui về phía sau bước, " đừng có xằng bậy."

      Đối mặt với ánh mắt của Cố Mộ Nghiêm, cả người lẫn da đầu của Tần Tích run lên, tại nên làm cái gì bây giờ? Đúng rồi, chạy trốn, chút suy nghĩ, Tần Tích xoay người liền muốn chạy, nhưng còn chưa bước, bàn tay liền bắt lấy cổ áo của , sau đó cả người bị nâng lên , phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng đứng mặt đất, cũng lùn, cũng cao khoảng 1m64, nhưng người đàn ông này có thể dễ dàng nâng lên, đến sức mạnh của , chỉ là thân hình của cũng khiến người ta cảm thấy áp bách vô hạn.

      Tần Tích cảm thấy mình chết chắc rồi. xui xẻo, lần này lại tự mình đưa đến cửa.

      "Lại để chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ? Hừ." Cố Mộ Nghiêm kéo vào phòng, cước đá lên cửa.

      Tần Tích bị thô lỗ kéo , chân trượt, ngã sấp xuống dài ở thảm trải sàn, phải rất đau, chỉ là so với mức độ bạo lực của , ném từ cửa sổ xuống mới là lạ, lầu cao như vậy, tuyệt đối thành bánh thịt.

      Nhịn đau, vội vàng đứng lên từ thảm trải sàn, kế tiếp lui về phía sau, Cố Mộ Nghiêm gấp, có cảm giác như mèo vờn chuột, dù sao cũng là vật trong tay, lần này e là có chạy cũng thoát.

      Loại chiến tranh tâm lý dày vò này, bị đánh chết cũng bị hù chết.

      Tần Tích bắt đầu tìm đồ trong túi xách, Cố Mộ Nghiêm cho rằng muốn lấy ra thứ gì đó hù dọa , kết quả vậy mà lấy ra nửa bình rượu xái, mở cái nắp, khí phách uống xong, sau đó ném bình , bay thẳng đến chỗ , "Tôi liều mạng với ."

      Rượu mạnh thua người liều, chính là bây giờ Tần Tích nằm trong loại tình huống này.

      nắm chặt quả đấm ngừng vỗ vào ngực Cố Mộ Nghiêm, nhưng với loại sức lực này, đối với người thường xuyên tập thể hình, mà là đai đen quyền đạo như Cố Mộ Nghiêm mà , quả thực sai biệt lắm với gãi ngứa, bàn tay của là có thể ấn ngồi mặt đất thể động đậy.

      Nhưng mà cùng với động tác của , mùi thơm ngát của thiếu nữ cũng đình chỉ đánh úp về phía , lượn lờ ở chóp mũi của , khỏi làm yết hầu của căng thẳng.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :