Hãy nhớ,
em
Tác giả: Giản Huân
Convert: ngocquynh520
Editor: gaumisa_0303
Beta: Quyên J
Nguồn: Sưu Tầm
Giới thiệu
Mọi người gọi
là Thẩm Tiểu Ương.
Nhưng kỳ
Ương Nại mới là tên của
!
từ
sống ở phố Mỹ Lệ.
Có
, Thư Trí, Mao Mao cùng
lớn lên,
Oa ! Quên giới thiệu, còn có người chị song sinh Ương Tê
Cũng là bạn tuổi thơ của
.
lớn
lớn,
, năm mười hai tuổi,
Gặp
Hi Hành ── là hoàng tử
trong sinh mệnh của
,
Nhưng mà người
thích hình như là chị
, điều này cũng đúng rồi,
Ngay cả kỳ vọng của cha đối với
cũng chỉ trở nên xấu mà thôi,
Cho nên, so với người chị ưu tú,
tự nhiên
lựa chọn
.
Được rồi, tình nhân phải
, vậy coi như ngôi sao may mắn
!
muốn
tản bộ?
câu
,
cùng
;
muốn ăn món ăn nóng hổi?
thành vấn đề,
học làm bếp.
Chỉ kỳ quái,
vẫn muốn
nhớ lời
,
Trời!
cái gì ?
vĩnh viễn phải thương
. . . . . .
Chương 1
Đối với Thẩm Ương Nại mà , mùa hè này cũng như mùa hè mười hai năm qua, nóng giống nhau, buồn bực giống nhau, nhàm chán giống nhau.
Các bạn học rối rít ghi danh tham gia các lớp ngoại khoá, chỉ có ngày ngày ở cửa hàng phố lúc lúc , thỉnh thoảng cùng cha Thẩm những câu tương tự như "Cha, có chuyện gì muốn con giúp tay ?", "Con chơi , cần trở ngại công việc của cha" .
Gia đình nhà họ Thẩm ở tại phố Mỹ Lệ, kinh doanh "Cửa hàng hoa Tinh Tinh", trong nhà chỉ có cha Thẩm, Ương Nại, cùng với chị song sinh Ương Tê – nhà ba người.
Hàng xóm bên trái cửa hàng hoa bán rau, bên phải bán sách, đối diện người ở, chỉ là nghe có cửa hàng giấy viết thư muốn chuyển đến. Cả con đường mở rất nhiều loại cửa hàng, trang sức, đĩa nhạc, quầy thuốc, phòng khám bệnh, thậm chí có cả cửa hàng thức ăn cho cá.
Ương Nại nhớ lúc , xung quanh đây rất hỗn loạn, đến nơi này, phần lớn là lấy tên “Phố tạp hoá XX”. Mấy năm trở lại đây, thành phố Đại Lực thay đổi, quy hoạch đường phố dành cho người bộ, trồng cây, còn có quy định thương gia đem cửa hàng toàn bộ đổi mới, lớn như nhau, màu sắc tương tự, sau đó phố mới đổi thành cái tên mới — phố Mỹ Lệ. Cổng chào đầu đường, còn treo hàng chữ lóe sáng, phía viết: " Mô hình phố cửa hàng làm mẫu Đài Bắc " .
Ương Nại sống con đường này mười hai năm, hơn 4300 ngày, hàng năm trừ lớn lên, cá tính cũng có gì thay đổi.
thích thuận theo tự nhiên.
Rất tự nhiên.
làm giả, ngụy trang, cố ý miễn cưỡng.
Quay lại chuyện "Làm sao nghỉ hè", Ương Nại mặc dù tuổi, nhưng có cách suy nghĩ riêng của mình.
Mùa hè tốt nghiệp tiểu học, tất cả mọi người học thêm năng khiếu, chỉ có ở phố Mỹ Lệ bay tới bay lui, cha Thẩm hỏi , "Ương Nại, nhìn con rảnh rỗi như vậy, có muốn học vẽ hay ?"
"Vẽ tranh sao cha?"
"Đúng vậy, Ương Tê, , Thư Trí đều học, mọi người học cùng nhau mới có bạn."
Ý tưởng học vẽ của cha Thẩm vừa bồi dưỡng thẩm mỹ vừa có thể gia tăng khí chất, nhưng chủ yếu là Ương Nại nếu có chuyện làm, xuất tại của hàng quấy nhiễu công việc ông, công ba việc, cớ sao làm.
Chỉ là, Ương Nại “Ừ hử” tiếng, lại : "Học vẽ phải ngồi như vậy, ngồi lâu cái mông đau lắm, con muốn đâu."
Cha Thẩm suy nghĩ chút “Lại thế!”.
Đứa con này từ kiên nhẫn, muốn ngoan ngoãn ngồi ghế, đối với mà là loại cực hình tàn nhẫn. Kết quả là, núi chuyển đường chuyển; đường chuyển người chuyển, cha Thẩm quyết định tìm môn khác cho học.
Cho nên cha Thẩm ngừng cố gắng cổ vũ , "Vậy còn học khiêu vũ sao?" Khiêu vũ đau mông nha.
"Khiêu vũ ?"
"Chính là múa ba-lê đó mà, con cửa hàng bán sách sát vách và con của hàng bán rau đều học, cha nghe họ rất thú vị, thế nào, con có muốn học ít ?"
"Khiêu vũ à —-" Ương Nại suy nghĩ chút, "Rất ẻo lả."
Ẻo lả?
Cha Thẩm nghe thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép, "Ẻo lả có quan hệ gì? Con vốn chính là con , huống chi Ương Tê học rất tốt ."
"Ương Tê là Ương Tê, con là con, chị ấy học tốt, có nghĩa là con cũng học tốt." Ương Nại năng hùng hồn, "Cha, mặt con và Ương Tê vốn giống nhau, cha phải muốn cá tính chúng con cũng luyện thành dạng như nhau chứ? Đó là chuyện thể nào đâu."
"Ương Nại. . . . . ."
"Haizzz, cha, nếu như cha cảm thấy con ở cửa hàng quấy nhiễu cha, hãy để con học mấy thứ con thích ." Ương nại cười mị mị, "Giống như là. . . . . ."
Lời còn chưa ra khỏi miệng, lão ba Thẩm vượt lên trước, bước cự tuyệt, " được."
"Con cái gì cũng chưa mà."
"Cha biết con muốn gì, được."
"Cha."
" được." lão ba Thẩm vô cùng kiên quyết, "Con bây giờ bạo lực đến cả đứa bé cửa hàng bán sợi phố thấy con giống như thấy quỷ, nếu còn cho học Quyền đạo hay Thủ đạo, như vậy sao được. Tuyệt đối được!"
Cứ như vậy, bởi vì cha con hai bên ý kiến nhất trí, nghỉ hè mười hai tuổi của Ương Nại hầu hết ở cửa hàng hoa, vừa theo đám bạn phố chơi đùa, dùng phương thức trẻ con sống vui qua kì nghỉ hè, chờ năm học mới đến.
Trong khi chờ đợi đến thời điểm năm học mới ngày đó đột nhiên xuất .
Ngày đó - ngày cực kỳ quan trọng.
Ương Nại nghĩ, có thể quá khứ mười hai năm của quá hỗ loạn, cho nên ông trời mới có thể ban cho niềm vui lớn như vậy — hoặc phải là kinh sợ mới đúng.
Từ đến lớn rất khinh thường truyện cổ tích, ở phố Mỹ Lệ lâu, thấy được truyện cổ tích cũng đều từ con người mà ra.
Ví như chàng “hoàng tử ”.
cao, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, toàn thân cao thấp tản mát ra loại cảm giác được nuôi dạy tốt.
Ương Nại trong khoảng thời gian ngắn có chút há hốc mồm, cho đến khi có đồ rơi đầu , mới phục hồi lại tinh thần.
Phải . . . . . giày?
Bên tai truyền đến tiếng kêu to của Thư Trí, "Thẩm Ương Nại, cậu làm sao thế?"
“Tớ làm sao?”
Ương Nại lấy lại tinh thần, quay lại với chuyện làm chính là cùng với Mao Mao và đám con trai thối kia đánh nhau, ra vừa rồi Mao Mao thừa dịp phân tâm ném chiếc giầy lên người .
Ương Nại mị mắt, nhặt chiếc giày vừa nện vào lên, hướng bầu trời ném , giày bay vẽ ra đường vòng cung xinh đẹp, vững vàng rơi nóc nhà của gia đình.
Mao Mao tức giận hét to: "Thẩm Ương Nại, giày của tớ? !"
"Đáng đời cậu."
Thấy vẻ mặt đối phương kích động, nhịn được cười to. Mẹ Mao Mao rất dữ, có thể tưởng tượng ra bộ dáng xấu hổ của Mao Mao khi bị mẹ níu lấy lỗ tai kéo xềnh xệch phố Mỹ Lệ, mất mặt chết được! Huống chi, cổ họng mẹ Mao Mao rất lớn, bao lâu nữa, đầu đường cuối ngõ, bao gồm tình nhân bé của Mao Mao, tất cả mọi người đều biết bị đánh đòn.
"Thẩm – Ương - Nại!" Mao Mao kêu to, "Cậu có gan đừng chạy!"
bên , vừa xông tới , Ương Nại chờ, sau đó chuyện liền xảy ra —-
Mao Mao ngang qua trước mặt “hoàng tử ”, đột nhiên ngã cái.
Ương Nại mở to mắt, từ khuôn mặt “hoàng tử ” này có thể thấy nụ cười thản nhiên bên trong, biết giở trò quỷ, nhưng dùng cách nào để gạt chân Mao Mao, ai thấy ràng.
Mao Mao đứng lên, khuôn mặt hung tợn vừa rồi biến hoá nhanh chóng, dừng lại ba giây rồi lập tức xoay người chạy trối chết.
Thư Trí chân tướng, mở miệng hỏi Ương Nại, "Cậu ấy gặp ma sao, làm gì chạy nhanh như thế?"
"Tớ làm sao biết."
“Hoàng tử ” vẫn còn mỉm cười.
lấy cái khăn tay sạch trong túi đưa cho Ương Nại "Lau mặt chút ."
Ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, trong khoảnh khắc, ngơ ngác gật đầu, ngơ ngác nhận lấy khăn mặt, ngơ ngác lau lau mặt mình, cho đến khi nhìn thấy khăn tay có vết bẩn nhàn nhạt, mới ý thức được bộ dạng nhem nhuốc của mình lúc nãy, ôi, chết tiệt! Chắc là lúc ngã ở cột điện đầu đường làm dơ .
"Cậu đến tìm người sao?"
"Tớ vừa chuyển đến." “Hoàng tử ” chỉ vào nhà cửa hàng giấy viết thư ở vườn hoa đối diện vừa trùng tu xong, "Tớ tên là Viên Hi Hành."
ra “hoàng tử ” có tên gọi là Viên Hi Hành, là con trai người viết thư, tốt, xem ra có chút thiện cảm.
"Tớ tên là Ương Nại, Thẩm Ương Nại, nhà tớ ở đối diện, thấy ?" Ương Nại chỉ vào cửa hàng - "Cửa hàng hoa Tinh Tinh ."
Ánh mắt hoàng tử nhìn cách ôn hoà.
Mười hai tuổi, lớn , nhưng thoáng hiểu được mặt hồng tim đập là thế nào.
Ương Nại nghĩ, chẳng lẽ cuộc đời từ lúc này bắt đầu thay đổi hay sao? có chuyện số phận được sắp đặt hay sao?
lúc suy nghĩ chuyển loạn, vừa quay đầu lại phát Ương Tê vừa tan học đứng phía sau mình.
mặc váy màu xanh nhạt, cầm tay hộp đàn vi-o-lon, tóc dài xõa bờ vai, trời chiều phóng khuôn mặt trắng nõn của , giống như búp bê mỉm cười.
Tầm mắt “hoàng tử ” lướt qua bả vai , rơi vào người Ương Tê.
hồi thất vọng chợt xông lên đầu, ra . . . . . . ra là mỉm cười phải vì , là vì Ương Tê.
Mà Mao Mao chạy trốn, cũng có đáp án - bởi vì và Ương Tê tan lớp trở lại, bị ý trung nhân nhìn thấy bản thân ngã nhào ngu xuẩn, muốn bỏ chạy cũng khó.
"Ương Nại." Ương Tê nhíu đôi mày thanh tú "Em sao lại làm mình ra bộ dạng này hả?"
"Chơi chứ sao." Ương Nại chuyển sang Viên Hi Hành "Mặc dù rất giống nhau, nhưng chị ấy là chị sinh đôi của tớ, Thẩm Ương Tê; Ương Tê, cậu ấy là hàng xóm đối diện mới dọn tới, Viên Hi Hành."
Ương Tê mặt giản ra, Viên Hi Hành cũng dạn dĩ mỉm cười.
"Về nhà thôi."
"Ừ." Ương Nại quay đầu, "À, còn nữa, Viên Hi Hành, khăn tay giặt xong tớ trả lại cho cậu ngay."
Chương 1.2
Đêm hôm đó, Ương Nại nhìn trời sao ngoài cửa sổ, vừa cảm giác chúng giống như nhau vừa cảm giác chúng điểm cũng giống. ra người có thể trong thời gian rất ngắn thích người khác, hơn nữa, người cũng có thể trong thời gian rất ngắn phát người kia thích mình.
Ương Nại chưa từng hâm mộ “công chúa ” như Ương Tê, chưa từng có, cho đến thời điểm đó.
Khi thấy ánh mắt “hoàng tử ” nhìn Ương Tê, đột nhiên hy vọng mình là Ương Tê.
tốt. . . hy vọng mình là. . . . . .
Ương Nại chăm chú nhìn gương, tỉ mỉ xem kỹ lông mày, mắt, sống mũi. . . . . . ra con tới tuổi nhất định tự nhiên xuất loại hành vi này.
Hai mươi lăm tuổi.
Ương Tê từ bốn năm trước tốt nghiệp hệ ngoại ngữ, bây giờ ở trường học làm Giáo viên dạy văn, mà nhân phẩm quả nhiên thuộc dạng " phụ mong đợi của mọi người". Trong khi – Ương Nại liên tiếp phạm sai lầm ở 3 kỳ thi. Cứ như vậy, bạn học trong nước học đến trung học, vẫn còn lớp bốn, người ta học ĐH năm 3, mới học năm nhất, mà khi người khác xông xáo xã hội nhiều năm, mới vừa vặn lấy được bằng.
Học hệ tiếng Trung kéo dài năm sau, rốt cuộc cũng được bạn học giúp tay, cùng với thương hại của giáo sư mới miễn cưỡng tốt nghiệp, thành tích tốt nghiệp xuất sắc, nhưng nhìn dọc qua điểm số, mệnh số của tạm coi như tốt .
Mặc dù tốt nghiệp Học viện thánh Mary của Bộ Giáo Dục, nhưng ra ngoài mười người có đủ mười người dùng loại giọng điệu nghi hoặc hỏi: "Học viện Thánh Mary? Đài Loan có học viện đó sao?"
Mỗi khi ở thời điểm này, thân là người của học viện thánh Mary - Ương Nại nhất định ưỡn ngực, hô to: "Đương nhiên là có."
"Thế nào, chưa từng nghe qua sao?"
"À, cái này . . . . . ." Này khó trả lời.
Bằng lương tâm mà , Ương Nại từ khi bước vào học viện, mới biết Đài Loan có học viện này, hơn nữa còn ở Bình Đông xa xôi.
Giới thiệu vắn tắt về học viện này, chỉ có câu - Học viện xinh đẹp bên bờ biển.
Cư như vậy tưởng tượng cảnh sắc tươi đẹp, bãi biển trong xanh, trong trường học tràn đầy màu xanh cây lá. . . . . . Vì vậy, Ương Nại cứ như vậy bị gạt.
Mặt trời phơi đỏ da, gió biển thổi năm bốn mùa như bị điên, mà quang cảnh huyện Bình Đông, căn bản cùng trường học liên quan.
Tháng đầu tiên tựu trường, Ương Nại có ý nghĩ xách hành lý trở lại Đài Bắc, nhưng nhìn cảnh thi đại học khó khăn, chỉ còn cắn răng nhẫn nại.
Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn chút. . . . . .
Rốt cuộc ông trời cũng phụ người có lòng, bất kể thế nào, cuối cùng tốt nghiệp.
cần đưa tay xin tiền cha.
còn cảm giác như nhân sĩ cổ đại ở biên cương.
Còn nữa, còn nữa, chính là nếu thân thích tám trăm năm thấy hỏi thăm "Ương Tê ở trường sư phạm, vậy Ương Nại đâu" cha Thẩm cần lần nữa lúng túng nắm tóc ừ ừ à à … có thể đường đường chính chính "Ương Nại cũng làm giáo viên" - cách này Ương Nại tự mình cho rằng đúng vô cùng.
cũng nghĩ xin dạy học ở trường, chỉ là trước hết cần có người nguyện ý nhận học viên tốt nghiệp thành tích thấp của học viện thánh Maria như .
"Ương Nại?" Là thanh Ương Tê, "Em ở đâu?"
"Trong phòng."
hồi tiếng bước chân truyền đến, sau đó cửa phòng bị kéo ra, Ương Tê vào "Sao lại mình ở lầu?"
"Em nghiên cứu xem mình già bao nhiêu."
"Mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, già bao nhiêu chứ?"
" phải già rồi, chỉ là ý tứ giống như già hơn hồi trước." Ương Nại ngồi xuống nệm tatami, ánh mắt rơi vào tờ báo tìm việc được khoanh mấy vòng đỏ đỏ bàn " kỳ quái, mùa hè năm ngoái, em vẫn còn rất an nhàn, thế nào năm nay đột nhiên lại thấy gian nan khổ cực thế này chứ?"
"Vậy có cái gì tốt?"
"Em khẩn trương nha, hơn nữa, bạn học trung học biết em tốt nghiệp, mỗi người gọi điện viết thư công việc có bao nhiêu khó tìm, còn có người rằng ấy trong vòng hai năm đổi mười lăm công việc, trời ạ, em bị những thứ kia làm cho cuống cuồng hết rồi."
Ương Tê suy nghĩ chút, "Đừng lo, Ương Nại, chính em vừa tìm trước, chị vừa hỏi giúp em bên trường có thiếu việc hay , chỉ là …chị trước, tiền lương cao lắm đó."
"Em ngại đâu." Ương Nại ôm cổ chị "Chị tốt."
Ương Tê cười khẽ vuốt tóc của "Phát thần kinh cái gì chứ."
"Người ta biểu lộ tình nha."
Ôm Ương Tê, người ấy có mùi thơm nhàn nhạt, Ương Nại cảm thấy rất an tâm.
Đây là chị song sinh của , mặc dù họ là người lớn, nhưng những năm gần đây, còn thói quen làm nũng Ương Tê chút, bởi vì hoàn toàn có ấn tượng với mẹ, thân mật như vậy có thể đền bù cho tiếc nuối trong lòng.
"Ương Nại."
"Sao chị?"
"Có rãnh rỗi nhớ gọi điện thoại cho Viên Hi Hành . ấy luôn hỏi em, nếu biết em trở lại, nhất định rất vui đấy."
“ ấy làm luật sư cũng bận rộn lắm rồi." từ chối.
" ấy lần trước vội đem vụ án giải quyết xong, ấy có qua, nếu Ương Nại trở lại, nhất định phải cho ấy biết, cho dù nửa đêm canh ba cũng việc gì." Ương Tê vỗ gò má chút, khẽ mỉm cười, "Chị gần đây bận rộn chuyện học sinh thi cử, có thời gian, chính em liên lạc với ấy, thế nào?"
Mấy năm gần đây, giới luật đột nhiên xuất cái tên rất đơn giản "Văn phòng Luật sư Thanh Thiên " .
Tên như nghĩa, dĩ nhiên chính là hi vọng có thể trở thành Bao Thanh Thiên đại, giải oan vì dân, tiếng vì dân — đây là nhìn bảng hiệu cũng thấy .
Nhưng cũng tiếc là, mỗi người nhận định nghĩa công bằng giống nhau, vì vậy, bọn họ cũng chỉ đứng ở góc độ người ủy thác, giải oan theo luật pháp, tiếng cùng luật pháp, mặc dù nổi tiếng bằng những văn phòng lâu năm, nhưng dựa vào đoàn luật sư ưu tú, danh tiếng cũng vang dội.
Người phụ trách Trần Quốc Uy từng rất tự hào : "Uy tín quyết định tất cả."
Mà Văn phòng Luật sư Thanh thiên làm ăn rất uy tín.
Trong thời đại tấc đất tấc vàng, Văn phòng luật sư Thanh Thiên độc chiếm tầng hai mươi, tổng cộng có năm người, sở trường theo những lĩnh vực luật khác nhau, nhưng làm việc theo cách truyền thống. Bọn họ hợp tác theo nhóm , mỗi vụ án có ít nhất hai luật sư cùng tham gia, cộng thêm phụ tá pháp vụ trợ giúp, vụ án nhận được luôn thắng kiện, vì vậy trong vài năm ngắn ngủi danh tiếng vang dội.
Văn phòng danh nghĩa có luật sư Trần Quốc Uy, Tống Nghi San, Giang Lê Văn, Lưu Đại Hiên, và luật sư còn rất trẻ — Viên Hi Hành.
hai mươi tám tuổi, độc thân, ba năm liên tục giữ vị trí "Người đàn ông độc thân hoàng kim" trong miệng chị em phụ nữ chưa lập gia đình.
Sau khi xuất ngũ, dựa vào thành tích ưu tú cùng với đề cử của giáo sư ngày xưa bước vào Văn phòng luật sư Thanh Thiên, làm việc ba năm, tại có phòng làm việc riêng, có hai người phụ tá pháp vụ, cùng với tiền lương khiến rất nhiều người hâm mộ.
Buổi sáng mười giờ, vừa kết thúc chuyện với người ủy thác mới.
Ấn điện thoại nội bộ, Viên Hi Hành sử dụng thanh dễ nghe phân phó, "Hựu Nhu, phiền đưa Uông phu nhân ra ngoài, thuận tiện giúp tôi tìm tất cả phán quyết của án kiện tương tự 0531 năm ngoái, còn nữa gọi Lệ Đình giúp tôi đem đến ly coffee, cám ơn."
Lịch điện tử tường ngày tháng hôm nay, 23/6.
Ngày mai có hai án kiện tố tụng đơn giản phải ra toà, lát nữa còn phải cùng Tống Nghi San mở cuộc họp, nghiên cứu tố tụng 0405 chút, còn có. . . . . .
Điện thoại di động vang lên, cuộc gọi đến tên. . . . . Ương Nại!
Viên Hi Hành cầm điện thoại lên, " nghe."
"Em. À... Ương Nại."
Khóe môi lên nụ cười thản nhiên, "Thế nào đột nhiên lại gọi điện thoại cho ?"
"Em chỉ muốn với , hai ngày trước em trở về."
"Hai ngày trước?"
"Trước. . . Mấy ngày thôi..."
"Mấy ngày trước thôi sao?"
"Được rồi, là tuần."
Vết cười môi Viên Hi Hành mở rộng — sớm biết.
“Cửa hàng giấy viết thư Viên” đối diện “Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, cửa sổ của phòng hướng về hai phòng của hai chị em. Đầu tuần trước, đọc sách, nghe được đối diện truyền đến thanh bính bính bang bang, Ương Tê là công chúa , đạp sàn nhà bang bang như vậy, chỉ có người, Thẩm Ương Nại.
biết từ Bình Đông trở lại, chỉ là biết có chuyện gì nên được tự nhiên, vẫn im lặng chuyện mình trở về, nghĩ thầm, chừng các bạn hàng xóm cho đến bây giờ vẫn cho là người mỗi buổi tối giúp cha Thẩm đem hoa mang vào là Ương Tê đấy.
"Em vừa phỏng vấn xong." Ương nại tựa hồ ở nơi rất ồn ào, vẫn hắng giọng chuyện, "Chị Ương Tê công ty ở gần đây, ăn cơm chưa, bụng em rất đói, ra ngoài ăn bữa cơm nhé ?"
"Em ở đâu ?"
"Newyork Newyork."
"Chờ mười lăm phút."
Kết thúc cuộc gọi, phụ tá Hoàng Lệ Đình vừa lúc cầm cà phê của vào — mặc dù cũng sắp kết hôn, nhưng đối mặt với mặt tự chủ xuất biểu cảm sùng bái, "Viên luật sư, cà phê của ."
"Cứ để đó trước , trở lại tôi uống." Viên Hi Hành đứng lên, cầm bóp da, chìa khóa, điện thoại di động, "Tôi có việc muốn ra ngoài, ăn xong bữa trưa mới trở lại, khách hàng tìm tôi, xin họ lưu lại số điện thoại, người trong công ty tìm, họ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, cứ như vậy ."
Chương 2
Viên Hi Hành chuyển đến phố Mỹ Lệ hơn năm.
Ương Nại mười ba tuổi sớm mặc đồng phục Quốc Trung Sinh (trường Trung học Quốc gia), qua trung học năm nhất như vậy, qua mùa hè này, lên năm hai.
Bởi vì gần nhà, Ương Nại rất nhanh cùng Viên Hi Hành biến thành bạn tốt trong mắt những đứa trẻ phố Mỹ Lệ.
Đúng, chỉ là bạn tốt.
Ương Nại biết Viên Hi Hành hơn ba tuổi, cha mẹ ly dị, là con trai độc nhất trong nhà. Trước năm mười hai tuổi, ở cùng mẹ, sau đó vì mẹ tái hôn nên trở lại bên cạnh cha.
"Cho nên tớ vô cùng hâm mộ cậu đấy Ương Tê à, cảm giác có chị em tốt"
"Ừ, hơn nữa Ương Tê rất quan trọng với tớ đó."
"Rất quan trọng?" Viên Hi Hành cười cười, "Nghe cậu kì quái đấy.”
" mà, sau khi mẹ rời , tớ sáu tuổi, sáu tuổi rất lớn đúng ? Nhưng là kỳ, tớ hoàn toàn nhớ gì về chuyện của mẹ."
" chút cũng nhớ sao?"
Ương Nại nhìn lén cái, mỗi khi đến chuyện này, người khác nếu phải há to mồm lộ vẻ khó tin, bằng chính là cười ha ha "Ương Nại cậu đừng giỡn", ai coi lời của là , nhưng Viên Hi Hành tựa hồ là ngoại lệ.
rất nghiêm túc nghe, hơn nữa cười .
Thái độ ôn hòa như vậy đối với mà là loại khích lệ, vì vậy gật đầu cái: "Ừ."
Ương Nại nhớ có đoạn thời gian, cha mang đên căn phòng rất lớn ở bệnh viện, thầy thuốc chuyện với rất nhiều, nhưng vẫn nhớ nổi chuyện trước sáu tuổi.
"Thầy thuốc , đây là bệnh do kích thích quá lớn nên bản thận tự lựa chọn mất trí nhớ, chuyện này đối với vài người tốt, đối với vài người lại , tớ hình như thuộc về loại sau rồi. Ương Tê lại bất đồng, chị ấy nhớ tất cả mọi chuyện, chị chỉ vào hình, cho tớ biết, chụp từ lúc nào, mẹ cái gì, tớ lại cái gì, Ương Tê chỉ là chị tớ, còn thay mẹ chăm sóc tớ, cho nên Ương Tê đối với tớ rất quan trọng."
Ương Tê. . . . . .
Ương Nại mãi cho đến khi lớn, mới biết "Tê" là hoa quế.
Chỉ là Ương Tê giống hoa quế, tương đối giống như Bách Hợp hơn, bởi vì Bách Hợp rất thanh nhã, rất cao quý, cảm giác cùng Ương Tê giống nhau như đúc.
Ương Tê xuất sắc.
Cho nên bọn họ là đôi song sinh quá giống nhau.
Có lúc nhìn gương ngẩn người, nghiên cứu ngũ quan và bộ xương của mình, hoặc là dáng dấp bộ. Nếu như chỉ nhìn mặt, và Ương Tê cơ hồ có gì bất đồng, chỉ là cuộc sống phải chỉ bằng khuôn mặt, chung đụng lâu dài, cá tính cũng khác nhau.
Lấy Viên Hi Hành ra mà , có thể trong thời gian rất ngắn phân biệt được hai người bất đồng, cho dù mặc đồng dạng, vẫn có biện pháp trước tiên ra ai là chị, ai là em. năm này, có lần sai.
" ra cậu và Ương Tê giống nhau, chút cũng giống."
“Ừ”, Ương Nại đau lòng gật đầu, biết, chỉ là tự mình biết là chuyện, nhưng từ trong miệng người khác nghe được, lại là chuyện khác.
Thích sao. . . . . .
Nhìn vào ánh mắt lại thấy ràng như vậy, nên hẳn là có liên quan đến thích rồi.
Chữ "thích" này, có lúc cảm thấy rất đơn giản, có khi lại cảm thấy rất khó khăn.
Theo bạn cùng lớp của , cư nhiên cũng có người thích Viên Hi Hành! Mặc dù cùng trường học, nhưng hiểu biết của lại vượt quá học sinh năm hai bình thường, như thế nào cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể là vật sáng trời sinh thôi.
Tựa như vai nam chính trong manga, vĩnh viễn là hội trưởng học sinh danh tiếng đệ nhất, đội bóng chày xếp hạng bốn, toàn bộ đều là vinh quang của .
Ở trường học vậy, ở phố Mỹ Lệ cũng thế.
Mới đến năm ngắn ngủn, biến thành ác mộng của trẻ em cùng lứa, bởi vì mỗi bà mẹ luôn với con mình: "Con xem con, con xem con, đây là thành tích gì? Viên Hi Hành người ta có thể thi 90, 100, con tại sao lại được thế?"
Còn may là, trong đó bao gồm Ương Nại.
ra phải có địa vị ngang bằng, mà là cha Thẩm đối với giáo dục luôn để con cái chọn lựa, chỉ cần học hư, tất cả đều có thể thương lượng.
Cảm kích ngừơi cha sáng suốt, Ương Nại thầm nghĩ. Bằng đừng Viên Hi Hành, chỉ là Ương Tê xuất sắc, cũng đủ khiến bị so đến mặt xám mày tro rồi. . . . . .
"Ương Nại, ngẩn người cái gì à?"
Ương Nại quay đầu lại, vừa đúng lúc Viên Hi Hành tiến vào, khuôn mặt tươi cười đẹp mắt.
"Em nghĩ đến Ương Tê."
nhướng mi, "Nghĩ đến Ương Tê?"
" phải, à, cũng đúng, haizz, em chỉ suy nghĩ, lúc trong bụng mẹ, có phải mẹ đem tất cả thông minh đều cho Ương Tê, cho nên em học mới kém như vậy."
"Thành tích tốt có nghĩa là tất cả, em vẫn có sở trường đó thôi, giống như là. . . . . ."
Ương Nại nhìn , giống như là cái gì?
Ở trong lòng Viên Hi Hành, có sở trường gì?
"Giống như là. . . . . . ừm, giống như là. . . . . ." Gương mặt thiếu niên của xuất nhất mạt làm khó, ấp úng hồi, rốt cuộc trong ánh mắt mong chờ sáng lấp lánh của Ương Nại phun ra mấy cái chữ, "Giống như là sức lực ấy kém hơn Ương Nại em."
"Cái gì? !"
" , sức lực của em lớn hơn."
Sức lực của lớn hơn Ương Tê?
Đây được coi là ưu điểm gì? Huống chi hơi sức lớn cũng phải nguyện ý, ai bảo là con chủ cửa hàng hoa, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà giúp tay, hoa tươi đất bồn ngày ngày chuyển vào mang ra, như vậy qua 13 năm, số 197 phố Mỹ Lệ, người người đều biết là đại lực nữ.
Viên Hi Hành vừa cười, "Ương Nại, em giận sao?"
" đừng lo, em có giận." chỉ là lo lắng tố cáo với Ương Tê thôi.
Viên Hi Hành thích Ương Tê, cả phố Mỹ Lệ mọi người đều biết.
Mặc dù nhân vật chính tuổi qua 16 và 13, nhưng bởi vì rất xứng đôi, người lớn cũng đều nhắm mắt mở mắt.
"Muốn dạo đê hay ?"
Ương Nại nhướng mày, đề tài thế nào đột nhiên chuyển tới đê?
" dạo đê." Viên Hi Hành kéo tay , chạy ngược hướng phố Mỹ Lệ, " tại , vừa vặn nhìn trời chiều."
"Tự em , đừng kéo, đừng kéo nữa —–"
"Nhà hàng vườn hoa " là khu buôn bán mọi người thích nhất.
Nhà hàng cao hai mươi mấy lầu, trần nhà cao, gian rộng rãi chạy dọc theo hai bên cửa sổ thuỷ tinh, sắp thành 20 bàn, khiến khách hàng bất kể ngồi nơi nào, cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Ban ngày cảm thấy đặc biệt, chỉ cần trời vừa tối, ánh đèn phòng ăn mờ mờ, là có thể thưởng thức được cảnh thành phố về đêm, vì vậy rất được nhiều khách quý hoan nghênh.
Giờ phút này mười giờ trưa, khách còn nhiều.
Có mấy vị trung niên vừa ăn vừa chuyện, hai đôi tình nhân trẻ tuổi, bốn , cộng thêm góc bàn, xem ra cũng giống tình nhân, lại giống nam nữ đồng nghiệp - thành mà , Ương Nại cũng biết vì sao Viên Hi Hành có việc gì lại mang tới phòng ăn cao cấp như vậy, nhưng bởi vì tiền lương cao, cho nên cũng có cảm giác tội ác.
Ương Nại rất nhanh quyết định, "Mỳ Ý, cảm ơn."
"Hai phần."
Người nữ phục vụ thu hồi thực đơn, "Xin chờ chút."
Ương Nại cầm ly nước, hớp ngụm mang theo vị nước đá chanh, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Cả buổi sáng, vẫn ở trong tâm trạng khẩn trương, cho nên vẫn chưa uống nước, cho đến vừa rồi thấy ly nước đá, mới nhớ tới mình khát nước.
hơi uống hơn phân nửa ly, mới tiêu mất chút khí nóng mùa hè.
Ngồi đối diện bàn ăn, Viên Hi Hành khẽ mỉm cười, "Có muốn thêm nước ?"
" cần, nếu uống thêm nữa chút ăn ngon." Ương Nại để ly nước xuống, "Em quấy rầy công việc của chứ?"
" có."
"Vậy tốt." Ương Nại lộ ra an tâm vẻ mặt, " Mặt trời lợi hại, em cảm giác mình như khối sắt, ràng ở nơi mát mẻ, vẫn cảm thấy có khói từ đầu bốc ra, đáng sợ."
"Phỏng vấn công ty thương mại thuận lợi sao?"
" phải rất thuận lợi."
"Vấn đề ở chỗ nào?"
"Người phỏng vấn hỏi bằng tiếng , nhưng văn của em tốt, nhiều câu chỉ nghe được 1 chữ, cho nên em nghĩ, có lẽ là ông gà bà vịt thôi. . . . . ." À, đợi chút, Viên Hi Hành mới vừa hỏi cái gì?
Chương 2.2
Phỏng vấn công ty thương mại?
ở trạm xe điện ngầm gọi cho chỉ "Em vừa phỏng vấn", mà phải "Em vừa phỏng vấn công ty thương mại", làm sao biết?
". . . . . ."
Viên Hi Hành khẽ mỉm cười, " thế nào?"
Đáng ghét, biết ràng kinh ngạc cái gì, còn giả bộ ngu ngơ.
Đôi tay Ương Nại đỡ ở mép bàn, thân thể nghiêng về phía trước, "Làm sao biết em phỏng vấn ở đâu?"
"Ương Tê cho biết."
" hỏi Ương Tê?"
Viên Hi Hành chỉ là cười cười, ngược lại có phản bác cách của .
"Tại sao lại hỏi Ương Tê chuyện như vậy?"
"Em ăn nhầm thuốc nổ à?"
" hiểu sao." Ương Nại cầm ly nước lên, ừng ực ừng ực đem nửa ly nước còn lại uống hết, "Trường trường học Ương Tê vốn thiếu người, chủ nhiệm cũng đồng ý để cho em làm, nhưng ngờ quản lý lại cứng rắn chấp nhận, tất cả phải theo quy cũ, bởi vì em có kinh nghiệm, dĩ nhiên cũng hiểu , Ương Tê nổi nóng, còn hỏi chị ấy chuyện công việc của em."
Viên Hi Hành nhướng mi, "Ương Tê vì chuyện của em mà tâm trạng tốt?"
"Đúng rồi."
"Rất tức giận?"
"Giận đến tưởng tượng được. Em nghe ngày đó chị cùng tên quản lý gây gổ trong điện thoại, làm em sợ muốn chết, Ương Tê phát hỏa rất lớn, cái người đần độn, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. . . . . ."
hơi vài chục lần ngu ngốc, cho đến lúc người phục vụ mang mỳ Ý đặt lên bàn, thức ăn ngon bốc hơi nóng cuối cùng làm tạm thời im lặng .
Sợi mỳ vàng óng, xem ra ăn ngon.
"Ương Nại."
"Hả?"
"Có muốn tới Văn phòng làm ?"
khuấy vắt mì, Ương Nại dừng chuyển động nĩa, sau hai giây, ngẩng đầu lên nhìn , khuôn mặt nhắn mảnh hoài nghi " vừa cái gì?"
" …. " cố ý thả chậm ngữ điệu, "Có muốn tới làm ở văn phòng ? có trợ lý muốn kết hôn, muốn mời người tới thay thế công tác của ấy."
Trợ lý? Nghe tệ, mặc đồ công sở, ở phòng điều hòa, đánh chút chữ, tra xét số liệu, thu phát truyền đơn, hơn nữa còn có thể quá giang xe Viên Hi Hành làm, nghĩ thế nào đều là chuyện rất hoàn mỹ, nhưng là —-
Ương Nại nhắc nhở : " biết em tốt nghiệp học viện Thánh Mary đúng ?"
" biết."
"Trường học của em có khoa pháp luật đấy."
buồn cười: " Dĩ nhiên biết."
"Vậy còn dám bảo em làm trợ lý? Ngay cả luật này luật kia em cũng biết." Ương Nại chuyển động nĩa, đem sợi mì cuộn lên, ăn miếng, "Chỉ là, nếu trực điện thoại hoặc thư ký em có thể đảm nhiệm, em biết chuyện, hơn nữa pha cà phê cũng khó uống."
" cần trực điện thoại, cũng cần thư ký, chỉ cần trợ lý, sao đâu, có thể dạy em, từ từ học, luôn luôn có thể học được."
Ương Nại dừng nĩa lần thứ hai, thể nào, vì nụ cười của Ương Tê mà hy sinh như vậy?
Mặc dù chưa từng trải xã hội, nhưng cũng biết cố dùng người vừa có kinh nghiệm vừa có bằng cấp liên quan, đối với cấp mà là chuyện rất khó khăn.
Nhìn thanh mai trúc mã, nên khuyên suy nghĩ kỹ, nên nhất thời xúc động mà đưa ra quyết định, chỉ là. . . . . . Chỉ là trong lòng vẫn có bí mật nho .
Bí mật mười hai tuổi của Thẩm Ương Nại.
Ngày đó thích hoàng tử thay gạt chân Mao Mao, cho dù hoàng tử thích .
Chỉ cần có thể cùng ở chung chỗ, cảm thấy cao hứng, "bạn bè" cũng tốt, "hàng xóm" cũng tốt, thậm chí chỉ là " em Ương Tê " cũng tốt.
biết Ương Tê chỉ coi Viên Hi Hành là bạn bè bình thường, nếu như chị ấy làm ở văn phòng, bọn họ có thể ngày ngày gặp mặt, nếu thoáng thay đổi mình chút, chừng, chừng. . . . . .
"Ương Nại." thanh Viên Hi Hành ở bên tai, "Em cứ khuấy như vậy, mỳ nát hết."
"À?"
"Ăn trước , chuyện , em suy tính chút, mấy ngày nữa trả lời ."
Văn phòng luật sư Thanh Thiên chân chính có bốn luật sư, Chủ nhật cố định mỗi tháng tới quầy rượu tụ họp chút.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn đề cử quán, tuần này do Viên Hi Hành dẫn đường, cuối tuần do Giang Lê Văn phụ trách, tiếp theo là Tống Nghi San, Lưu Đại Hiên, qua vòng, lại đổi phiên, nhưng biết từ lúc nào, bọn họ dần dần cố định quán.
Bởi vì quán rượu cách Văn phòng luật sư Thanh Thiên rất gần, bởi vì quán trang trí rất tốt, bởi vì rượu uống rất ngon. . . . . . Những thứ kia toàn bộ phải lý do, nguyên nhân chân chính chỉ có — lười.
Bọn họ muốn tiêu phí thời gian để tìm đường và lái xe.
Nếu địa điểm cũng tệ lắm, tất cả mọi người thấy thoải mái, tự nhiên cần đổi đổi lại, nhất là có lần Giang Lê Văn bởi vì tìm được địa điểm mà lạc đường, bọn họ càng cảm thấy đối với bọn họ mà , chỗ tốt nhất chính là địa điểm cố định.
Bọn họ quen ngồi ở góc, bởi vì chỗ này có thể thấy tình trạng cả quầy rượu.
Nữ luật sư duy nhất - Tống Nghi San đối với tình huống như thế giải thích rằng: "Luật sư thích có chuyện gì mà mình nắm giữ được."
Đối với câu này, Viên Hi Hành đồng ý nửa.
Mặc dù luật sư thích có chuyện mình nắm giữ, nhưng chỉ tương đối, cũng ai thích tình huống như thế.
Tỷ như và Ương Nại.
Phần lớn thời điểm, có thể chính xác đoán ra tâm tư và ý nghĩ của , nhưng có lúc hệ thống dò xét nhạy, mà khi cách nào đọc ra ngôn hành cử chỉ đại biểu ý nghĩa của cảm giác của vô cùng kém.
Đề nghị của với Ương Nại tốt lắm. Luôn luôn thích tốc chiến tốc thắng như Ương Nại, lần này cư nhiên kéo hơn tuần lễ còn cho đáp án, "kéo" như thế giống tác phong Ương Nại.
Viên Hi Hành day day huyệt thái dương, trở lại thực tế.
Thực tế , hôm nay là Chủ nhật thứ hai của tháng sáu, bốn vị luật sư theo lệ xử lí xong công việc liền tới quầy rượu, ngồi ghế sa lon mềm lớn, bốn người thần thái sáng láng lúc sáng, bây giờ lại hẹn mà cùng lộ ra chút mất tinh thần.
Giang lê Văn điểm khói, giống như nghĩ đến chuyện buồn cười: "Này, với các cậu chuyện cười, trước kia chúng ta kiện Lý Thế Văn nghỉ việc, có ấn tượng ? Nghi San cậu còn nhớ , Đại Hiên. . . . . . Cậu cũng nhớ, " thấy lắc đầu, chuyển sang nhìn Viên Hi Hành: "Hi Hành cậu sao?"
Viên Hi Hành suy nghĩ chút, giống như. . . . . . Có người, luật sư "『 Chính Nghĩa 』 ?"
"Bingo." Giang Lê Văn vỗ tay, vẻ mặt rất thích, " tại bị chính người ủy thác quấn rồi, đối phương còn là người có gia đình."
Viên Hi Hành cảm thấy có chút buồn cười, chuyện người ủy thác luật sư như vậy bọn họ thỉnh thoảng có nghe thấy, thành mà , rất phiền toái, huống chi vẫn là người có gia đình. . . . . .
"Bíp." thanh báo tin nhắn truyền đến.
Viên Hi Hành mở điện thoại di động, là tin nhắn của Ương Nại.
Nội dung vô cùng đơn giản, chỉ có chữ: “Được”.
mặt Viên Hi Hành tự chủ nhiều hơn nụ cười.
Vừa vặn cảm thấy Ương Nại có điểm lạ, lập tức khôi phục lại phương thức xử lý vốn có, người khác phải vài câu, chỉ dùng chữ trả lời chắc chắn.
Viên Hi Hành bấm điện thoại di động, bên tai vẫn là lời phát biểu của cộng về kiện Lý Thế Văn.
"Đầu năm nay chuyện lạ đúng là nhiều."
"Nghe , đem vụ án tay chuyển cho người khác nhận, kiếm tiền mặc dù quan trọng, nhưng an toàn của mình cũng rất lớn đó nha." Giang Lê Văn bưng ly Manhattan, hơi uống cạn nửa ly, đột nhiên ‘A’ tiếng, "Hi Hành, cậu sao chớ, thế nào hôm nay nghe cậu chuyện? Có chuyện gì cùng , nhiều người có nhiều ý kiến hay, đúng ?"
Viên Hi Hành khẽ mỉm cười: " say rồi, để em đưa về."
" đưa cho." Lưu Đại Hiên đứng dậy, " về cùng hướng với , cậu đưa Nghi San về ."
Vì vậy bốn người chia làm hai xe.
Viên Hi Hành và Tống Nghi San trong xe tán gẫu vụ án, tán gẫu tin tức, tùy tiện chút. Bên trong xe, nghe lại bài hát tiếng – Close to you.
On the day that you were born
The angels got together
And decided to create a dream come true
So they sprinkled moon dust in your hair of gold
And star light in your eyes of blue
Khi sắp tới chỗ Tống Nghi San, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi: “Tối nay tâm tình cậu đặc biệt tốt, phải ?”
"Có sao?"
"Từ lúc nhận được tin nhắn đến giờ, cậu vẫn còn cười đấy." Mặc dù có điểm thất lễ, nhưng còn thử dò xét hỏi: "Bạn nhắn sao?"
Đối mặt với vấn đề này, Viên Hi Hành chỉ cười cười, trả lời.