1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Hãy Nhắm Mắt Khi Đến Ám Chi Lân

      Tác giả: Đinh Mặc

      Dịch: Julia

      Nguồn: tangthuvien@vn

      Giới thiệu:


      núi có người rất kì quái. ta chuyện với người khác.

      Khi ra cửa luôn đeo kính râm, khăn quàng cổ và khẩu trang, còn rất ngạo mạn nữa

      Nghe ta là thần thám.

      Tôi biết..

      Vì sao?

      Bởi vì tôi từng gặp ta.

      Thế nhưng, ta tại, đừng gì cả, vì cái gì tôi cũng biết….

      Chào , tôi là Giản Dao, vợ của giáo sư Bạc Cận Ngôn.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Edit: Quỳnh Julia

      Mặt trời là lớn, chiếu xuống làn da khiến người ta nóng rát.

      Thành cổ sau giờ trưa, người ít như vậy. Đồng Sinh dùng tay cản ánh nắng, hơi buồn bực mà đứng ở đầu đường.

      Ách… lạc đường rồi. Thân là người mù đường mà còn bị mất ví tiền và bản đồ, đúng là xui tám đời.

      định chờ chút nhìn người qua đường nào quen mặt mượn di động dùng nhờ, để bạn chuẩn bị đủ tiền qua đây cấp cứu.

      chú ý tới, chiếc xe có rèm che màu đen dừng ở ven đường cách đó xa, rất lâu rồi.

      Sau đó người đường càng ít hơn, ngay cả con chó cũng cuộn tròn ngủ thiếp ở trong góc.

      Khi chiếc xe kia dừng ở trước mặt, rất kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy người lái xe, ngẩn ra, nở nụ cười: “Là à.”

      Ở trong thành phố, bèo nước gặp gỡ người.

      Người đó cũng cười : “Sao vậy em ? Thấy em vẫn đứng ở đây, chờ ai sao?”

      Đồng Sinh le lưỡi: “Em bị mất ví tiền, còn bị lạc đường.”

      Người đó thay mở cửa xe ra: “Lên xe, muốn đâu, tôi đưa em .”

      Đồng Sinh hơi bất ngờ: “Sao biết xấu hổ như vậy được.”

      Cuối cùng cũng lên xe, suốt dọc đường, hai người trò chuyện vui.

      Gió khe khẽ thổi qua ngọn cây, chiếu xuống tạo thành những bóng loang lổ, cửa sổ xe phản chiếu nụ cười của đôi bên. Máy lạnh mở đầy đủ khiến mỗi tế bào người Đồng Sinh đều thoải mái và lười nhác vô cùng.

      Người đó lấy bình nước suối từ tủ lạnh trong xe đưa cho , Đồng Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống.

      Sau đó, mí mắt trở nên nặng nề. Đồng Sinh cảm thấy đúng, nhưng làm sao còn mở mắt ra được chứ. nghĩ phải nắm lấy tay người lái xe đó, nhưng bị tránh thoát. Trong lúc mơ hồ, xe dường như lái vào chỗ rất yên tĩnh. nhắm hai mắt lại.



      vẫn bò ở mặt đất, khóc : “Thả tôi…Cầu xin thả tôi…Tôi đưa tất cả tiền bạc cho …” Đúng lúc, người phía sau đâu có làm theo, ta nắm lấy eo của , vuốt ve làn da mềm mại mông, tiếp đó mãnh liệt xuyên qua lần nữa.

      dùng dây xích khóa cổ Đồng Sinh lại giống như chó. có quần áo, từ nay về sau còn mặc quần áo làm gì? thích nhìn hình dạng các sống giống người như thế này.

      chính là đế vương lâm hạnh, chủ nhân chí cao vô thượng.

      , sau này chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa sổ thu hẹp ở đỉnh đầu, ở trong tầng hầm bí mật này.

      “Mẹ, mẹ…” Có ngày ban đêm, thấp giọng khóc nức nở.

      Mà sau khi nghe thấy, vuốt ve thân thể , chỉ im lặng .

      Đồng Sinh, đừng khóc.

      Mẹ em, tìm được em.

      ….



      Phân cục thành cổ rất lớn nhưng đội cảnh sát lại rất . Bởi vì ở đây là dạng thành phố du lịch giản dị, rất ít khi xảy ra những vụ án hình . Nếu như có vụ án, nhất định là án lớn.

      Thời tiết rất nóng, trong phòng làm việc yên tĩnh giống như
      [​IMG]
      Thanh Hằng, ThiênMinhAbby thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2:

      Edit: Julia

      Người chết là người đàn ông.

      Hơn nữa còn là người đàn ông trẻ tuổi, lịch , cười rộ lên, cả người trông rất vô hại.

      Tất nhiên, đây chỉ là nhận định Phương Thanh đưa ra dựa vào thẻ căn cước người nạn nhân. thực tế, thằng nhóc xui xẻo này bị người ta đâm tan tành, nằm ở mặt đất, bên chân Phương Thanh.

      “Phó Vĩ 25 tuổi là người Cam Túc. Từ Bắc Kinh đến đây du lịch. Mấy ngày trước trọ ở khách sạn đại viện Diêu gia trước mặt.” Viên trinh sát dùng giọng lành lạnh báo cáo.

      Mặt Phương Thanh trầm, xốc miếng vải trắng che phủ thi thể, liếc nhìn. Trong lòng chỉ cảm thấy đồ phá hoại cực kỳ. Khi ta muốn chuyển nơi khác, tại sao lại xuất vụ án này. Ông trời chỉnh sao? Chỉ có điều, oán thầm oán thầm, Phương Thanh nhìn thi thể chằm chằm , cặp mắt kia còn độc hơn mắt ưng.

      “Pháp y như thế nào?” ta hỏi.

      “Theo kết luận sơ bộ, thời gian tử vong là hừng đông hôm nay khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng. Ngực và nhiều chỗ ở bụng bị hung khí sắc bén đâm bị thương, dẫn đến mất máu nhiều mà chết. Mặt khác, cổ tay có vết ứ đọng, có lẽ xảy ra đánh nhau với người khác. Hung khí là thanh dao mỏng dài khoảng 15 đến 20 cm, chiều ngang khoảng 8-10 cm, thân dao có trọng lượng nhất định. Chất liệu cụ thể còn cần giám định thêm…”

      “Tổng cộng đâm bao nhiêu nhát?” Phương Thanh hỏi.

      “…Hơn bốn mươi nhát.”

      Nhìn thi thể xong, Phương Thanh tựa vào xe cảnh sát bên cạnh, hút thuốc. Những cảnh sát lâu năm, nhìn thấy thi thể, cũng đỡ được, ôm bụng nôn mửa liên tục ở cái rãnh bên cạnh. Phương Thanh mặt đổi sắc, từ trong túi móc ra viên kẹo bạc hà nhai để nâng cao tinh thần.

      Ánh mặt trời rất lớn, bên ngoài tuyến cảnh giới, đầy người bu lại, đuổi cũng . Ánh mắt Phương Thanh chậm rãi dò xét vòng, hung thủ chừng ở ngay trong đám người này.

      Nhưng ta chỉ suy nghĩ vậy thôi. Biển người mênh mông, căn bản nhìn ra.

      ta ngẩng đầu lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh ngõ , trong đầu bắt đầu phát thảo tình hình vụ án tối hôm qua.

      Sau nửa đêm, cơn mưa lớn rơi xuống, Khi Phó Vĩ trở về, chắc là mắc mưa, đây là con đường hẻo lánh thông đến cửa sau của khách sạn, người đàn ông như Phó Vĩ, chọn con đường gần, cũng có gì kỳ lạ.

      Ở thành phố cổ, rất nhiều người chơi đến nửa đêm, thậm chí suốt đêm. Vì thế, Phó Vĩ trở về thời điểm đó cũng kỳ quái.

      Mặc dù nước mưa rửa trôi phần lớn dấu vết, nhưng đất đai gần chỗ thi thể, những vết máu đỏ được ngâm rất lâu.
      [​IMG]
      ThiênMinhAbby thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Vụ án giết người ở Thành cổ (tt)

      Edit: Julia

      Phương Thanh suy nghĩ chút đáp: “Hình như giống.”

      Cộng hỏi: “Tại sao?”

      “Nếu như tâm lý biến thái, giết người ngẫu nhiên , nhưng mà trường vụ án được dọn dẹp quá sạch . ràng kế hoach được lập từ trước giống như người bình thường, có điều ta điên cuồng đâm thi thể như vậy, quả có hơi biến thái.”

      Hai người đều nữa, dù sao loại án giết người như thế này, họ chưa từng trải qua.

      Mắt thấy bóng đêm càng lúc càng tối, cảnh sát cũng phải làm bằng sắt, Phương Thanh cho mọi người nghỉ nửa buổi tối về ngủ, còn từ từ ra khỏi cục cảnh sát

      Ánh trăng rất sáng. Những lúc trong lòng bình tĩnh, Phương Thanh thường thích tản bộ xung quanh thành cổ. Hơn nữa bây giờ vụ án vẫn chưa tra ra manh mối, vẫn theo đuổi nguyên tắc của lớp cảnh sát trước: Điều tra vụ án nếu gặp phải nút thắt nên đến trường vụ án lần nữa, chừng có thể tìm được thu hoạch mới.

      trong chốc lát, ngang qua khách sạn Diêu gia. Lúc này, mới hơn 11 giờ, cửa chính khách sạn mở rộng, liếc nhìn có người bên trong. Lòng Phương Thanh vừa động, vào trong.

      đến khách sạn Diêu gia, toàn bộ thành cổ người nào biết, người nào hiểu. Diêu gia là vọng tộc ở địa phương. Chủ nhà tại của nhà họ Diêu Diêu Viễn Qua, danh nghĩa cũng có mấy khách sạn, nhà hàng, công xưởng, cũng được xem là thổ hào (1). Đại viện nhà họ Diêu nghe được lưu lại từ thời Minh Thanh. Mà người nhà họ Diêu nghe cũng sống trong căn nhà cũ gần đây.

      Bốn góc sân nhà có bốn con thú bằng đá, hình dạng quái dị trông rất dọa người. Trong sân rất lớn, phía sau còn có vườn hoa, bên trong có hồ cá, còn trồng ít cây xanh. Phương Thanh vào trong vườn hoa, nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ao, cho ca ăn.

      Phương Thanh lập tức nhận ra, ông ta chính là ông chủ nhà họ Diêu – Diêu Viễn Qua. người ông mặc quần áo kiểu Trung Quốc màu xám đậm, vóc người trung bình. Phương Thanh từng xem qua tài liệu, ông ta khoảng 48 tuổi nhưng người lại được bảo dưỡng rất tốt, dáng dấp mới hơn 40 tuổi. tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã cởi mở.

      Phương Thanh nhận ra ông, nhưng ông ta nhận ra Phương Thanh. Thấy có người đến, Diêu Viễn Qua cười cười, : “Còn chưa ngủ?”

      Tám phần coi thành khách ở trọ.

      Phương Thanh cũng cười, đáp mà hỏi ngược lại: “Đúng vậy, ngủ được, ông cũng ở trong khách sạn?”

      Diêu Viễn Qua nở nụ cười: “Tôi là ông chủ của nơi này.”

      Phương Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thất lễ! Thất lễ! Khách sạn này tệ, ông chủ kinh doanh tốt.” xong lại khen vòng quanh khách sạn, nào là lắp đặt thiết bị có phong cách, cây cỏ các loại đều có phong vận. Diêu Viễn Qua nghe vẫn khẽ mỉm cười.

      “Chỉ có điều…” Phương Thanh nhíu mày: “Nghe lầu đằng trước có vị khách, mấy ngày trước mới bị người ta giết. Việc làm ăn của khách sạn chắc cũng chịu ảnh hưởng? , tôi nghe xong cũng cảm thấy sợ.”

      Diêu Viễn Qua nhướng mày đáp: “Đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thành cổ chưa từng có. Cậu yên tâm, vụ án giết người xảy ra ở đường, phải ở trong khách sạn chúng ta, chẳng qua là mấy người khách trọ ở đây. Sau khi việc phát sinh, tôi lệnh cho nhân viên tăng cường bảo an, túc trực 24 tiếng đồng hồ. Chỗ chúng ta ở, nếu so sánh, còn an toàn nhất…Người trẻ tuổi đó, mấy hôm trước lúc cậu ta quay về, tôi dạo có đụng phải cậu ta, chuyện mấy câu. Chàng trai tốt vô cùng, đáng tiếc.”

      Phương Thanh im lặng hồi hỏi: “Ông chủ, bình thường đều ngủ trễ như vậy?”

      Diêu Viễn Qua đáp: “Người lớn tuổi rồi giấc ngủ cũng ít. Buổi tối tôi thường cho cá ăn, hoặc tản bộ dọc theo khách sạn. quen rồi.”

      Từ khách ra nhà họ Diêu ra, Phương Thanh lấy máy tính xách tay ra, ghi lại đoạn đối thoại vừa rồi. Đây cũng là cách làm việc mà lớp cảnh sát trước truyền lại: Trí nhớ tốt bằng đầu bút. Có vài lời khai, nội dung thăm hỏi khi đó nghĩ có gì khác thường, nhưng sau đó liên hệ với manh mối khác, chừng tìm ra phát mới.

      Nhưng Diêu Viễn Qua trước mắt chưa nhìn ra điểm khả nghi, cũng tìm thấy động cơ giết người ràng.

      Khi Phương Thanh đến trường vụ án. Ở đó ta nhận được điện thoại của viên điều tra.

      “Đội trưởng Phương, nhân viên điều tra ở trường báo lại, ở trường cách thi thể bốn mét tìm được nửa dấu vân tay ràng.”

      Trong lòng Phương Thanh vui mừng, nhưng lập tức nghe viên điều tra : “So sánh với kết quả, kết luận rất nhanh, vì đó là dấu vân tay của người bị hại.”

      Cúp điện thoại, dưới ánh đèn u ám, Phương Thanh nhìn chằm chằm chỗ thi thể trống , lại ngẩng đầu lên nhìn về phía dấu vân tay tường mà viên điều tra . Từ vị trí cho thấy, người bị hại từ hướng đó trở về, ngang qua mặt tường này rồi mới bị hại, Phía tường có mái hiên ngăn nước mưa, thảo nào có thể giữ lại. Nhưng dấu vân tay này của người bị hại, có tính tham khảo lớn.

      Phương Thanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này cách đường lớn, gần xa. Nhưng tên hung thủ thể vác cả người đầy máu chạy đường. Như vậy chắc chắc tên đó núp ở trong nhà dân hay trong khách sạn nào đó. Nếu như là nhà dân, còn phải đề phòng để cho hàng xóm nhìn thấy, nếu như là khách sạn, người khách có thể sao? cao lắm. Ai có thể để cho người toàn thân đầy máu trở về khách sạn? Ngược lại, nhân viên làm việc có khả năng lớn hơn.

      Suy nghĩ như vậy, dọc theo trường vụ án, tiếp tục về phía trước. Gặp giao lộ đầu tiên, ta phát ngọn đèn ở bên trái, phía bên phải có đèn, tối hơn rất nhiều. Trong lòng nảy lên, tiếp tục về phía bên phải.

      khoảng chừng hơn chục mét tới ngã ba. hơn mười hai giờ phía bên phải còn có tiệm cơm mở cửa, từng chậu nước bày ở bên ngoài, người làm thuê ở trước cửa rửa chén. Theo Phương Thanh biết, những gia đình ở gần đây, cảnh sát cũng điều tra qua, cũng phát người chứng kiến. Cho nên Phương Thanh về con đường phía bên trái ai quẹo.

      như vậy chừng mười, hai mươi phút, Phương Thanh bỗng nhiên dừng bước chân lại

      Phía trước là trường tiểu học bị bỏ hoang. Cửa sắt cao cỡ người bị khóa chặt, bên trong là cái sân lớn, đen như mực. Nếu du khách qua, có lẽ để ý. Mà người địa phương đều biết, trường tiểu học này bỏ hoang nhiều năm. Bởi vì thủ tục phá bỏ và dời nơi khác chưa xử lý toàn bộ, cho nên vẫn nhúc nhích.

      Phương Thanh nhìn chung quanh chút, cách đường lớn xa nhưng đen như mực, có cây đại thụ che khuất, ai chú ý đến góc chết này. Trong lòng Phương Thanh đột nhiên đập nhanh, từ trong túi móc ra đôi bao tay đeo lên, khẽ lật người qua bức tường cái nhanh chân nhanh tay nhảy vào.

      góc cây già được trồng ở trong sân, nhà lầu thấp bé, khắp nơi đều là hỗn độn, chỉ có ánh trăng u ám chiếu rọi mông lung. Phương Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy xuyên qua cái sân có lối , đó chính là cửa sau của trường tiểu học. ta rón ra rón rén đến gần, mở khe cửa vừa nhìn, lại có chút ngoài ý muốn.

      ra cánh cửa khóa, chỉ khép hờ. Ngoài cửa là hẻm vắng lặng, người, lướt qua mấy căn phòng lại nhìn thấy nóc nhà quen thuộc – Đại diện nhà họ Diêu, trong lòng Phương Thanh nảy lên. Xem ra đường vòng lại, cũng cách xa.

      chốt cửa dường như dính màu khá đậm. Phương Thanh từ trong túi lấy ra cây đèn pin, nhìn kỹ chút hình như là vết máu.

      ta thu đèn pin lại, vào trong nhà.

      “Kẹt’ tiếng, khẽ đẩy cửa ra. Vết tường loang lổ, đất đầy bụi. Bàn ghế chất đống trong góc phòng. Phương Thanh mở đèn pin, cẩn thận điều tra từng chỗ. Trong góc tường có vết tích màu nâu đậm, còn từng giọt xuống mặt đất, giống như vết máu, muốn chú ý cũng khó.

      Phương Thanh dùng miệng ngậm đèn pin, ngồi chồm hổm xuống mặt đất. Trong lòng có chút đắc ý.

      Cái này, cũng tìm được rồi.

      Người đó cả người đầy máu, có chỗ để . Sợ là tìm đến nơi này, thay quần áo xong, sau đó bỏ trốn. Cho nên cảnh sát thể tìm ra ‘người máu’ ở trong máy theo dõi đường. Những dấu vết ở trường, cho dù là dấu vân tay hay dấu chân, cũng cùng loại với manh mối tìm!

      cúi đầu chăm chú nhìn, trong màng tai cực yên tĩnh, đột nhiên nghe được thanh. Giống như có người giẫm vào lá rụng trong sân phát ra thanh. Trong lòng Phương Thanh rùng mình, suy đoán liên tiếp, dường như có nhiều quân cờ nhảy vào trong đầu ta --- Người đó làm việc cẩn thận, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, chuyện ngày đó xảy ra vội vàng, kẻ giết người tâm tình kích động, nóng lòng bỏ trốn. Ở chỗ này thay quần áo xong bỏ chạy. Sau đó nghĩ lại có lẽ nghĩ đến chỗ này vẫn còn lưu lại vết máu. Rất có thể vòng lại lần nữa, xử lý sạch .

      Phương Thanh đột nhiên tắt đèn pin, bên trong rơi vào bóng tối. ta dán cạnh cửa, chờ người đó đến gần.

      khí im lặng xuyên qua da, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Phương Thanh nhìn cánh cửa chằm chằm, đợi hồi, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa bị mở ra. người đàn ông cao gầy vào, mặc tây trang, tóc ngắn. Dưới ánh trăng, người vừa vào có khuôn mặt tuấn tú. mặt có bất kì biểu lộ gì, nhanh chóng tìm vòng ở trong phòng, sau đó về phía vết máu mặt đất.

      ngồi chồm hổm xuống.

      Phương Thanh cách đến nửa thước.

      chậm mà xảy ra nhanh, Phương Thanh chế trụ vai của phen.

      “Đừng nhúc nhích!”

      Người đàn ông lấy làm kinh hãi, trở tay muốn thoát khỏi, Phương Thanh ngờ lại có bản lĩnh như vậy, lại thêm đầu rất cao nên bị giãy thoát ra được.

      Nhưng cũng chỉ có bản lĩnh thế thôi.
      Phương Thanh thuận thế lôi cánh tay , rồi dùng chiêu quật ngã vai tuyệt đẹp khiến ngã thẳng xuống đất. Người đàn ông kêu lên tiếng đau đớn rồi lên tiếng: “Động tác tiêu chuẩn như vậy…Là cảnh sát?”

      Phương Thanh cười lạnh: “ là ai? Nửa đêm chạy đến đây làm gì?”

      “Tôi…” Người đàn ông lại cười: “Xem ra đầu óc của xoay chuyển hơi chậm, ràng hành động từ khi tôi vào cửa đến giờ lại suy đoán ra tôi đến cũng làm việc giống như .”

      câu dài như vậy khiến Phương Thanh có chút choáng váng. mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có phần kỳ lạ, lời vô ích nữa, ta lấy còng ra, ‘răng rắc’ tiếng, còng đối phương lại, đẩy ra ngoài: “Về đồn cảnh sát trước rồi .”

      Phương Thanh mở đèn pin lên nhìn thấy người đàn ông nhìn cái còng chằm chằm, vẻ mặt thể tin được, nhìn rất chăm chú, trong lòng Phương Thanh khẽ động: Trước đây với người cộng suy đoán tội phạm có lẽ là tên tâm lý biến thái. Xem ra có chút giống. thầm xốc lại 200% tinh thần, cảnh giác nhìn tên nghi phạm đề phòng đột nhiên phát điên.

      Phương Thanh kêu vài đồng chí điều tra lái xe đến đón, đồng thời phong tỏa trường. Cũng may, dọc đường , người đàn ông này rất yên lặng. Phương Thanh lái xe, thi thoảng quay đầu liếc mắt nhìn , lại phát ngón tay ta gõ nhè từng cái lên đùi, bộ dạng rất nhàn nhã.

      Vì vậy, cảm giác cổ quái trong lòng Phương Thanh càng mãnh liệt hơn.

      Trở lại trong cục là hai giờ sáng. Mấy cảnh sát vẫn còn trực ban, nghe bắt được tên tình nghi trở về, đều sôi trào. Phương Thanh có hành động thiếu suy nghĩ, cũng toạc ra. đưa người đàn ông kia vào phòng thẩm vấn, chỉ gọi người cộng với mình, rồi đóng cửa lại thẩm vấn.

      ngọn đèn trắng sáng rực lên, chiếu sáng phòng thẩm vấn lạnh lẽo vừa cứng rắn, lại vừa nghiêm túc.

      Phương Thanh và người cộng liếc nhìn nhau cái, người cộng ho rồi ngồi xuống, bưng tách trà nóng đưa cho người đàn ông.

      Người đàn ông có lẽ vì bị còng tay quá lâu, nên sắc mặt hơi khó coi, nâng tách trà lên uống ngụm rồi : “Lá trà lâu năm, có chút vị mốc rất khó uống. Đồn cảnh sát các người ngay cả cơ sở văn minh và kiến thiết cũng làm tốt.”

      “Đừng nhảm.” Phương Thanh gầm : “Tên họ?”

      Ngón tay người đàn ông gõ tách trà cái: “Bạc Cận Ngôn.”

      “Tuổi?”

      “28.”

      “Quê quán?”

      “Thành phố Đồng.”

      “Nghề nghiệp?”

      “Chuyên gia phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt Bộ công an, kiêm giáo sư thỉnh giảng đại học công an.”
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4:

      Edit: Julia

      Phương Thanh và đồng nghiệp đồng thời ngẩng đầu lên.

      Người cộng hỏi: “ cái gì?”

      Bạc Cận Ngôn lặp lại chức vị của mình lần nữa. thể , Phương Thanh và người cộng đều phát khóe môi mỉm cười. Có chút đắc ý, lại có vẻ được như ý.

      Người cộng thiếu kiên nhẫn, nở nụ cười: “ là chuyên gia của Bộ công an? Hà.”

      Phương Thanh lại ngăn cậu ta lại, hai mắt nhìn thẳng Bạc Cận Ngôn: “Có chứng cớ gì chứng minh thân phận của ? Nhưng tôi lại bắt được trường vụ án.”

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên: “Tất cả giấy tờ người tôi phải bị các người lấy hết rồi sao? Kiểm tra chúng là nhiệm vụ của các , phải của tôi.”

      Người cộng từ dưới chân bàn lấy ra cái rổ, lục soát những thứ người mà Bạc Cận Ngôn vừa . Thẻ căn cước, ra vé máy bay ba ngày trước mới từ Bắc Kinh đến thành phố cổ. ví tiền, khăn giấy, bao tay, khẩu trang…

      “Nếu quả là chuyên gia, có mang giấy chứng nhận chuyên gia? Thậm chí ngay cả tấm danh thiếp cũng có?” Người cộng hỏi.

      Bạc Cận Ngôn xùy cười tiếng: “ ra ngoài đơn giản, mang theo thứ vô dụng đó để làm gì?”

      Phương Thanh từ trong rổ lấy ra cái giấy chứng nhận màu đỏ, mở ra nhìn chút: “Vậy mang theo giấy hôn thú làm cái gì?”

      Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt .

      Nhưng thẩm vấn cuối cùng vẫn gián đoạn, Phương Thanh mở còng tay cho Bạc Cận Ngôn đồng thời để người cộng xác nhận thân phận của : “Nếu là chuyên gia của Bộ công an, như vậy lúc nãy mạo phạm. Nhưng tôi phát trường vụ án, dẫn người về là đương nhiên, là trách nhiệm của tôi.”

      Bạc Cận Ngôn gật đầu cái: “Tôi có thể hiểu.” xoa xoa cổ tay bị còng đỏ, vẻ mặt thản nhiên, tức giận chút xíu nào là .

      Trong ngực Phương Thanh nổi lên cảm giác cổ quái. Chỉ cảm thấy người này giống như người bình thường, thời điểm nên xuất lại xuất , nên tức giận lại tức giận.

      Cuối cùng Bạc Cận Ngôn bưng tách trà lên lần nữa, kiên nhẫn uống hớp, còn : “Ồ, đúng rồi, vừa nãy tôi quên , thân phận chuyên gia của tôi là bảo mật, với quyền hạn các , hẳn là tra được. gọi cho cấp của , xin cấp của , có thể.”

      Phương Thanh và người cộng ngơ ngác nhìn nhau.

      Hai mươi phút sau.

      Phương Thanh phải mời Bạc Cận Ngôn đến phòng làm việc của mình ngồi, mà cục trưởng phân cục đường chạy tới.

      “Giáo sư Bạc,.. mời ngồi.”

      Phương Thanh phải là lãnh đạo giỏi chung đụng với người khác, huống chi trước mặt còn có pho tượng đại phật như vầy. Vì thế, sau khi hai người ngồi xuống, vẫn lên tiếng.

      lát sau, Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Chiếu theo quy tắc, tôi bị các dẫn về đồn cảnh sát…Có phải nên thông báo cho người nhà tới đón ?”

      Phương Thanh liếc nhìn cái: “Đúng vậy.”

      Bạc Cận Ngôn cười, cầm lấy bút bàn viết xuống số điện thoại: “Gọi cho số điện thoại này, bảo ấy đến đón tôi.”

      Phương Thanh: “Đây là…”

      “Đương nhiên là chủ nhân khác của giấy hôn thú rồi, vợ của tôi.”

      đến đây, Phương Thanh rốt cuộc có hơi băn khoăn. xem chồng người ta như nghi phạm, nửa đêm dẫn về đồn cảnh sát. Tuy rằng đây cũng do cử chỉ khác thường của đối phương, nhưng Phương Thanh hơi sợ đến lúc đó đối mặt với phụ nữ oán trách và tranh cãi ầm ĩ. Vì vậy khách khí cười cười : “Giáo sư Bạc, tự gọi điện thoại cho ấy là được rồi.”

      Ai ngờ Bạc Cận Ngôn trầm mặc chút, gương mặt trắng noãn ấy lại lên vẻ đỏ ửng.
      “Nếu như ấy nhận điện thoại của tôi, tôi cần gì phải nhờ người đường giáp truyền lời?”
      Phương Thanh: “…”



      Điện thoại kết nối rất nhanh, là giọng phụ nữ trẻ vô cùng dịu dàng. Phương Thanh vốn muốn mình bắt lầm Bạc Cận Ngôn, nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn kiên trì bắt ‘Nhất định phải quá trình bắt gặp .” Đồng thời đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Phương Thanh có cách nào chỉ có thể đầu đuôi gốc ngọn. ta cũng có chút đau đầu, ràng ta làm theo chỉ thị của cục trưởng, tiếp đãi ứng phó chút, tên chuyên gia chẳng biết từ chỗ nào nhô ra, vì sao bỗng nhiên biến thành hòa giải viên quan hệ vợ chồng cho họ chứ?

      Người phụ nữ nghe xong lời ta cũng rất giật mình, cũng lo lắng hỏi: “ ấy bây giờ ở trong đồn cảnh sát của các sao? Tôi lập tức tới ngay.”

      Phương Thanh vội vàng : “Được.”

      Cúp điện thoại, thấy Bạc Cận Ngôn dù bận vẫn nhàn nhã ngồi xuống lần nữa, bắt chéo hai chân, mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

      Phương Thanh khoanh tay nhìn .

      phải chuyên gia tội phạm tiếng tăm lẫy lừng, chuyên phỏng đoán tâm lý những tên tội phạm độc ác tàn nhẫn sao? Mặc dù người đàn ông có khuôn mặt thành thục, nhưng vì sao, vui buồn giận hờn đều mặt thế? Bây giờ cá nhân có thể nhìn ra, ta rất vui vẻ, rất vui vẻ.

      Đúng lúc này, Phương Thanh mới chú ý tới, liếc nhìn trong tay Bạc Cận Ngôn, chính là tư liệu vụ án điều tra.

      Bạc Cận Ngôn tại sao phải điều tra vụ án này, ban nãy lúc chuyện với nhau, vài ba câu giải thích . Bởi vì vừa rồi cũng ở khách sạn Diêu gia, đồng thời nhìn thấy xác chết ở đầu đường: “Vì gần đây hơi buồn chán.” Nên mới bắt đầu điều tra vụ án này, mà tìm được trường tiểu học đó, cũng giống như quá trình suy luận của Phương Thanh.

      Mặc dù hơi mất hứng khi lật xem tài liệu của mình, nhưng lời tiếp theo của ta khiến Phương Thanh kinh hãi.

      Bạc Cận Ngôn lướt nhanh qua trang cuối cùng trong bản ghi chép, lặp lại câu tổng kết cuối cùng: “Các cho rằng nay có đầu mối giá trị để phá án? A…” ngẩng đầu nhìn Phương Thanh nở nụ cười: “Bên trong cuốn ghi chép này, đối với tôi mà , tràn đầy manh mối.”

      ….

      Giản Dao vội vàng ra khỏi Diêu gia đại viện, đến đường phố chính bắt chiếc xe, chạy thẳng đến đồn cảnh sát.

      Giản Dao có thể tưởng tượng ra, người như Bạc Cận Ngôn, luôn làm theo ý mình, lại thích giả trang thành hung thủ hay người bị hại, chạy đến trường để cảm nhận tất cả, dĩ nhiên dễ bị người khác hiểu lầm.

      Về phần vì sao lại nửa đêm mình rảnh rỗi buồn chán, chạy đến trường? Giản Dao hơi có chút xấu hổ, chẳng lẽ vì tối nay còn giận ?
      Gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ xe nhàng thổi vào, Giản Dao nhìn đèn đuốc ở Thành cổ, nghĩ lại cuộc sống nửa năm qua của hai người.

      Khi kết thúc vụ án Hoa tươi ‘ăn thịt người’ Bạc Cận Ngôn liền cầu hôn với . nghĩ rằng kết hôn còn cần chuẩn bị vài thứ, ai ngờ, mấy ngày sau trở về Bắc Kinh, Bạc Cận Ngôn dẫn đến cục dân chính lĩnh chứng nhận. Khi đó Giản Dao có hơi kinh ngạc, bởi vì còn chưa làm người phụ nữ chuẩn bị tâm lý đợi gả. Nhưng đứng ở cửa cục dân chính, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn trông đợi nhìn , ánh mắt vui sướng, cả người dường như cũng vì chuyện này mà tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Vì thế lòng của Giản Dao mềm nhũn hoàn toàn. để cho thấy được, đây chính là điều vẫn muốn.

      “Em đồng ý.” giọng .

      Sở dĩ đồng ý, vì ái mộ chính trực và tài ba của , bao dung tùy hứng cùng chân của . Bởi vì tam sinh hữu hạnh (vận may ba kiếp), trong vạn người mới có thể gặp được . Cho dù hai mươi tám tuổi, có thể vì mỗi ngày được ăn cá thích mà khẽ nhíu mày, nhưng ở trong mắt , vĩnh viễn sáng chói lấp lánh.


      Thế nhưng cho dù là cá cũng có lúc phát cáu.

      Sau vụ án ăn thịt người, đầu Giản Dao bị đau rất nhiều, nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể lên lớp. Lúc đó Bạc Cận Ngôn mặc dù bận rộn số việc sau khi vụ án kết thúc nhưng cũng hứa khi nào có thời gian rảnh dẫn ra ngoài chơi, trải qua thế giới ngọt ngào chỉ có hai người.
      Nhưng ..

      Tháng 1, Giản Dao đề nghị ra ngoài du lịch.

      Bạc Cận Ngôn : “Oh, em , Hồ Nam vừa mới xảy ra vụ án giết người, đặt xong vé máy bay rồi, chúng ta bay trong đêm nay.”

      Giản Dao: “Được.”

      Tháng 2

      Bạc Cận Ngôn : “Phía nước Mỹ mời sang làm báo cáo về vụ án Hoa tươi ‘ăn thịt người’. Có ý nghĩa quan trọng với việc phòng chống những vụ án cùng loại. Đồng thời có thể làm việc với những đồng trước kia, cùng nhau bàn về mỗi chi tiết trong vụ án. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người khác khong nhịn được.”
      Giản Dao: “Được, .”

      Tháng 3

      Bạc Cận Ngôn : “Du lịch? Giản Dao, tháng này với với người bạn bên FBI làm việc để xuất bản sách, phải ở lại chỗ này hết tháng để nhìn cho xong. Em phải biết rằng, người bàn luận và so tài với là nhà tâm lý học tội phạm đứng đầu thế giới, em cảm thấy hưng phấn vì điều này sao?”
      Giản Dao: “…”

      Sau đó đến tháng thứ 4.

      Mấy ngày trước Giản Dao cầm tư liệu tìm , : “Cận Ngôn, em rất thích Thành cổ này, giờ là dịp thích hợp để .” Khi ấy, tên đó ôm lên đùi , vừa thích thú bừng bừng nghịch tóc của , trả lời như thế nào?

      “Rất nhiều người làm nên những kiến trúc cổ kính, du khách mù quáng nên vẫn đến mua những sản phẩm lưu niệm chất lượng thấp”

      Giản Dao: “…”

      Kết quả còn mỉm cười, lửa cháy đổ thêm dầu: “ thực tế, có địa điểm du lịch tốt hơn để giới thiệu, tỉnh Hắc Long Giang ở biên giới Trung Nga vừa mới hình thành tòa nhà giam được canh phòng trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ vô cùng. Đồng thời tiếp nhận đều là những trọng phạm. Nếu như chúng ta làm việc nhanh, còn có thể trở thành nhóm đầu tiên đến tham quan.”
      Sáng sớm hôm sau, Giản Dao liền thu thập hành lý, thầm đến thành Cổ…


      Trong thoáng chốc, xe dừng ở trước cửa đồn cảnh sát. Giản Dao xuống xe, sớm có cảnh sát đứng ở ngoài cửa chờ dẫn vào trong. Giản Dao nhớ tới mấy ngày trước Bạc Cận Ngôn đều bị chặn ở ngoài cửa, vài ngày nay cũng có nhìn Bạc Cận Ngôn kỹ, trái tim bỗng nhiên đập nhanh.

      Vừa rồi vội vội vàng vàng nhận điện thoại, bây giờ nghĩ lại, biết khi bị cảnh sát xem là nghi phạm rồi bắt , biết có chịu khổ hay ? Mặc dù nửa năm nay cũng có tập thể hình, và từng để cho sờ qua ít cơ bắp cánh tay. Nhưng theo Giản Dao nhận xét, ít cơ bắp này, đánh tên cảnh sát còn đánh lại, huống chi người ta còn là đội trưởng đội cảnh sát.
      Nghĩ như vậy, liền tới trước cửa căn phòng. người đàn ông cao lớn ra, thấy , nở nụ cười: “Là giáo sư Giản sao, tôi là đội trưởng đội cảnh sát số của Thành cổ, Phương Thanh. Muộn như vậy, cực khổ rồi.”

      Giản Dao vội vàng bắt tay với ta, cười : “Chào , tôi là cảnh sát Giảo Dao của phòng tâm lý tội phạm Bộ công an, là vợ của Bạc Cận Ngôn. Rất vui được gặp mặt.”

      Phương Thanh liếc mắt nhìn phía sau lưng: “ ấy ở bên trong.”

      Giản Dao và cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, đây là phòng làm việc rộng, nửa đêm ba giờ sáng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, như phủ thêm tầng ánh sáng nước trong suốt. Cả người Bạc Cận Ngôn mặc âu phục phẳng phiu đứng ở trước tấm bảng trắng, hai tay chắp ở sau lưng, ngón tay còn theo thói quen. ngẩng đầu lên, viết lên bảng trắng đống kết luận. Chữ viết thanh tùng rắn rỏi, ánh mắt trong veo như nước.

      Giản Dao xa xa nhìn dáng vẻ của , tức giận trong lòng đột nhiên tan thành mây khói.

      Có lẽ…Khoảnh khắc khi đuổi theo đến Thành cổ biến mất. Chỉ là, muốn bị mất mặt cứ tha thứ cho như vậy.

      lẳng lặng nhìn bóng dáng đứng mình ở dưới ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý niệm.

      Biết đâu cả đời đều phải độc mà đứng ở vị trí đó. Cho đến khi những sợi tóc bạc từ từ lẫn với những sợi đen, eo thẳng đến mấy cũng có 1 ngày bị còng, nhưng đôi mắt ấy luôn trong veo như xưa

      Nhận ra động tĩnh phía sau lưng, Bạc Cận Ngôn cũng quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người Phương Thanh rồi dừng lại người Giản Dao. Khoảng cách cách nhau mười mấy thước, hai người ngưng mắt nhìn nhau.

      Giản Dao giọng gọi: “Cận Ngôn…”

      khẽ cười: “Bạc phu nhân, rất khỏe, sao.”

      (1) Hắc Long Giang: Là tỉnh nằm ở phía đông bắc TQ, có phía bắc và phía đông giáp với Nga.
      Thanh Hằng, ThiênMinhAbby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :