Hãy cứ để gió mang em đưa <img class="alignnone size-full wp-image-19512" title="gif_icon173" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/gif_icon1732.gif" alt="" width="50" height="50" /> Tác giả: Lý Tiểu Linh <img class="alignnone size-full wp-image-19513" title="ngu-ngon-tinh-yeu1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/ngu-ngon-tinh-yeu1.jpg" alt="" width="490" height="367" /> Văn án Từ vốn quen với hữu của Chỉ đơn giản là cảm thấy như là vị trai , cứ như vậy giao an toàn của bản thân cho . Cho đến ngày vì mà mất thứ quan trọng, đau lòng khôn siết. Khi đó biết, phải chỉ coi như là trai nữa chọn hy sinh mình để níu giữ lại cái mất của . Và rồi chấp nhận ra vì muốn phải cắn rứt, và rằng cảm thấy mình đủ hoàn hảo để được nhận thương từ . Nhưng dòng đời trớ trêu, 5 năm sau, lại gặp được , gặp lại người con vứt bỏ và theo người khác. Từ đó nhìn và thề rằng, bao giờ buông tha
Tiết tử Tác giả: Lý Tiểu Linh <img class="alignnone size-full wp-image-19719" title="1178331n7yfp0mq3f-1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/1178331n7yfp0mq3f-1.gif" alt="" width="350" height="50" /> _ Hạ Vũ, cậu để quên bút rồi kìa !!! Nghe tiếng Ngọc Quyên – bạn ngồi bên cạnh, Hạ Vũ tù từ quay đầu lại, nhìn về phía bàn mình, nhưng chẳng thấy cây bút nào cả. Đưa tay lên sờ cũng chả thấy đâu. ̣nh quay lại hỏi Ngọc Quyên thì bạn đã lên tiếng trước: _ Cây bút nằm ở phía bên phải cậu cơ mà. Hạ Vũ khựng người, lòng bàn tay nắm chặt. cảm thấy đau rát trong lòng nhưng vẫn cười nhìn về hướng Quyên chỉ, đưa tay cầm bút bỏ vào cặp rồi ra về. Vừa bước chân ra khỏi trường cũng là lúc mưa bắt đầu rơi, dòng người cũng bắt đầu vội vã. Nhưng đứng giữa khung cảnh nhộn nhịp ấy, có một người con gái bị gã thời gian lãng quên. Gã chỉ lo chăm chút cho những người khác, bỏ rơi đứng giữa biển mưa lạnh ngắt. Khóe mắt cay cay, miệng mặn chát. Giọi nước mắt nóng hổi của vỡ tan, hòa cùng vào với mưa lạnh, nhỏ lên khoảng trống trước ngực tạo một cảm giác ấm. Có lẽ, đó là nơi duy nhất còn cảm giác được. Vì hiện tại, toàn thân bị cái lạnh chiếm giữ, bị những giọi nước mưa bỡn cợt và bị cái bóng đơn chèn ép. đứng giữa một gian rộng bao la nhưng thấy nghẹt thở. Một phút... hai phút... ba phút, khó nhọc nói ra từng chữ, điều đã ấp ủ từ rất lâu: “Khải Nguyên, em nhớ anhhhh”. Cơn mưa dần nặng hạt.
darkfont-family:Trebuchet MS;']Chương 1 darkorange;font-family:Trebuchet MS;']Tác giả: Lý Tiểu Linh <img class="alignnone size-full wp-image-19596" title="361_adam" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/361_adam.jpg" alt="" width="424" height="350" /> Hai năm trước, Trạch Hạ Vũ đã , và được một chàng hàng xóm hơn bốn tuổi, Hứa Khải Nguyên. cao hơn những hai cái đầu, có một thân hình rắn chắc khỏe mạnh vì là một tay thể thao cừ khôi của trường, đầu tóc luôn được cắt tỉa gọn gằng. bẩm sinh là một chàng đẹp trai, gương mặt tuấn nên vô số các bạn nữ đã gục ngã hoàn toàn và tỏ tình với . Trái với sự nhiệt tình của các bạn nữ ấy, luôn từ chối mọi lời bày tỏ tình cảm, cay cú mà nhẹ nhàng và rất thẳng thắng. Nhưng đâu ai có thể ngờ rằng, sau một chàng Khải Nguyên 20 tuổi, sinh viên đại học ngoại thương năm hai và luôn được các bạn nữ săn đón lại luôn có một hình bóng của một nhóc lớp 10 đáng Trạch Hạ Vũ. Lần đầu tiên gặp là lúc học 12, còn là một nhóc lớp 8 tinh nghịch. Trong lúc thẫn thờ nhìn ra cửa sổ thì bắt gặp nụ cười của một thiên thần với đôi mắt biết nói, lúm đồng tiền sâu vào khóe miệng phía bên phải. Giây phút ấy, Khải Nguyên cảm thấy lòng mình như xao động, còn tim thì cứ như ngừng đập hẳn. bất giác giơ tay mình lên, chạm vào mặt kính của cửa sổ, khóe môi nhướng lên, khẽ mỉm cười mãn nguyện. Từ đấy, đã khóa chặt hình bóng bé ấy trong tim. Nhiều lúc còn đợi trước ̉ng nhà mình, chờ qua rồi len lén núp bên hàng rào dõi theo tùng bức chân . Hành động ấy cứ thế lập lập lại cho mãi đến 1 năm sau. lấy hết can đảm, đứng trước nhà đợi cùng học. Hôm đó quyết định phải chính thức bảo vệ , đồng thời làm cho hiểu được phần nào đó lòng của mình. Hạ Vũ lúc đầu cảm thấy rất kì lạ, sáng nào cũng có chàng điển trai cao to đứng chờ mình cùng học, đợi lúc tan trường. Nhưng điều cảm thấy khó hiểu nhất chính là cứ bên cạnh , ngang hàng với nhưng chẳng bao giờ thấy chạm vào hay chuyện cho dù chỉ câu. Chưa được tháng, cảm thấy thực đạt đến giới hạn chịu đựng của mình. Vẫn con đường hằng học về, , Hạ Vũ bỗng dừng lại, bước chân của người con trai bên cạnh cũng dừng theo. nhìn thẳng vào mặt , nhướng mày: _ lạ lùng, lúc nào cũng kè kè bên tôi, đưa tôi , đón tôi về. Nhưng tôi lại chẳng biết là ai. Và cũng kì cục vì lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa nghe được chữ nào. lẽ bị câm, được à…??? Khải Nguyên chăm chú nhìn , tuy sắc mặt vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng lại có biến đổi rệt. Khi nghe những lời đó, hết sức ngạc nhiên, sau đó lại sợ sệt và cuối cùng là ngượng ngùng. Tại sao lại nghĩ là được? phải là muốn mà chỉ là chưa thể tìm ra được những lời lẽ hay nhất để với . Mỗi lần nhìn thấy , chỉ muốn dành hết tất cả những tinh hoa, đẹp đẽ nhất đời để dành tặng . Vì đối với , Hạ Vũ là thiên thần xinh đẹp nhất, là vật thể vô cùng nâng niu gìn giũ. Thấy trả lời, Hạ Vũ nghĩ rằng là gã câm điển trai nên liếc mắt qua cái rồi quay người bỏ , miệng quên lẩm nhẩm: _ Câm cũng phải biểu đạt chút khẩu hình bằng ngôn ngữ hình thể chứ, cứ như thế này quả khó chịu a. Khải Nguyên nhếch môi cười dõi theo bóng lưng , hề bước thêm. được khoảng, có cảm giác chẳng giống mọi bữa, nghe thấy tiềng bước chân của người con trai bên cạnh. muốn quay lại nhìn có giọng nam ấm áp cất lên, vang lại về phía : _ Hứa Khải Nguyên, năm nhất khoa ngoại thương, đại học X. Dừng chút, thêm: _ Đấy là những thông tin cơ bản nhất. Còn nếu như em muốn biết sâu hơn về đừng cự tuyệt và cứ để tiếp tục theo bên cạnh em để cho được nhìn ngắm em và bảo về em mỗi ngày. Còn điều nữa, … hoàn toàn là người khỏe mạnh. là giọng trầm ấm đầy nam tính nha. liền quay đầu tức bắt gặp hình ảnh cực kì đáng . Tay trái đưa lên gãi mái tóc ngắn mạnh mẽ, chân phải cứ dây dây xuống mặt đường, đầu cuối xuống nhìn cái chân phải ấy nên chẳng thể nào thấy được vẻ mặt .Nhưng có thể cảm nhận được chẳng phải là con người xấu xa, bằng chứng là trong suốt thời gian qua lúc nào cũng che chở cho nhưng chưa hề có ý định tiếp cận gần gũi hơn nữa. suy nghĩ gì thêm, liền chạy mạch lại về phía . Lúc này Khải Nguyên cảm thấy ngượng ngùng đên tột độ, chắc rằng chấp nhận gã con trai luôn theo sát mình vì mỗi lần bên cạnh là thái độ mấy tốt. dám ngẩng đầu lên nhìn vì sợ rằng từ chối , vậy nên cứ dán mắt vào cái chân mãi bận dí xuống mặt đường mà cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng gần đó. Mãi đến khi có đôi giày búp bê quen thuộc kẽ chạm vào đầu chiếc giày bên chân phải mới ngẩng đầu lên nhìn.
']Chương 2 Tác giả: Lý Tiểu Linh <img class="alignnone size-full wp-image-19699" title="f5a5b9c0" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/f5a5b9c0.jpg" alt="" width="500" height="334" /> màu mè cũng chẳng quá mộc mạc, bắt đầu bằng tất cả ngây ngô, Hứa Khải Nguyên và Trạch Hạ Vũ tiến lên thêm bậc thang mới. Tuy cả hai thực gần gủi nhau hơn, thế nhưng mỗi người lại hiểu tình cảm của đối phương theo cách khác. đối với là vô cùng thương cùng cưng chiều, muốn dùng hết thảy mọi ôn nhu của mình để chiếu cố, che chở , cốt nhằm cho dần hiểu được tâm tư , rằng: . đối với lại thân thương cùng mến mộ, luôn nghe theo , giao an toàn của bản thân cho . Vì tin tưởng rằng trai luôn thương và bảo vệ , tránh cho tất cả mọi chuyện thị phi đời. Mười giờ tối, lê cái thân ướt sũng về đến trước phòng trọ. Đèn phong tối om. Vậy là tỷ muội tốt của Minh Tiểu Vy đêm nay lại thất tình về. Nghĩ đến Tiểu Vy, lại thấy buồn cười, nàng ngốc nghếch này quả còn chỗ để , cứ mỗi lần bị “đá” là lại tìm đến ngỏ xó nào đấy tự thuê phòng, mua đống chai cùng lon bia tự mình chuốc say mình. Rồi “ân cần” hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà người ta, sau lại khóc lóc tự hỏi bản thân có điều gì tốt. Vì thế nên dầu cho nàng có say lên say xuống hay khóc la, chửi bới cũng làm phiền đến người khác và cũng chẳng ai đến làm phiền . Những ngày như vậy được nàng Tiểu Vy nhà ta mến ban cho cái tên “ngày thanh tỉnh”. Như thường lệ, Hạ Vũ quay lại lối hành lang, bước chầm chậm đến bậc thứ sáu dừng lại. cúi xuống, với tay vào cái lỗ ở góc phải, lấy ra được cái chùm chìa khóa. Haizz, phải là bó tay với người tỷ muội này. Sao lại có thể tìm ra được chỗ cất dấu “bất đắc dĩ” như thế chứ. “Cạch..”- Mở cửa, Trạch Hạ Vũ mệt mỏi thả cái cặp đeo vai xuống, nhanh chóng tắm nước ấm, sáng mai lại “đóng đô” nguyên ngày giường mất. Mười hai giờ kém, cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm thảo mộc thoang thoảng dể chịu. Hạ Vũ sấy khô tóc, mang đồ bẩn bỏ sang bên, đứng dậy hướng chiếc giường thân đến. Vừa ngã lưng chưa lâu, chuông điện thoại liền reo. buồn bực với lấy điện thoại di động trong chiếc cặp ướt, rồi lại thầm rủa câu khi nhìn thấy điện thoại của mình bị nước mưa làm cho hư hỏng, và tiếng chuông là từ điện thoại bàn mà ra. _ Alo, Hạ Vũ nghe- vô cùng mệt mỏi. _ Hạ Vũ, là - Là giọng nam trầm ấm quen thuộc. _ Hiểu Minh, là a. _ Tiểu Vũ, em khỏe ở đâu sao? Giọng em yếu. _ Em sao, chỉ hơi có chút buồn ngủ. _ Ừ, ngại quá, khuya như vậy mà vẫn còn quấy rầy em. Tại nghe hôm nay em đến làm thêm, điện thoại em bắt máy. vì quá lo lắng cho nên mới xin số này từ chỗ làm của em. Em sao chứ?. _ À, chiều này mưa lớn, em đột nhiên lại nghĩ muốn tắm dưới mưa, lúc lâu như vậy nên em bị trễ giờ làm và điện thoại em bị vào nước. Em sao đâu, vẫn còn khỏe chán, hì hì- dùng giọng điệu hí hõm cùng tiếng cười để giảm bớt nỗi bất an của đầu dây bên kia. _ sao tốt. Mà Hạ Vũ này, biết bao nhiêu lần là tán thành việc em làm thêm tại tiệm tạp hóa đó, giờ giấc nơi đó tốt. Hạ Vũ, em biết là có thể hảo hảo chiếu cố em mà, nếu như em thích làm việc như vậy em có thể đến công ty làm thư kí riêng cho . chỉ muốn tốt cho em thôi, vậy nên em hãy suy nghĩ lại lời đề nghị của nhé. trễ lắm rồi, em khóa cửa cho cẩn thận rồi ngủ. Chúc em ngủ ngon Tiểu Vũ. _ Ngủ ngon, Minh. Tiếng tút… tút… kéo dài song song với thinh lặng bất thần của , lúc lâu mới gác máy. Đúng vậy, với cái chỗ tựa là Giám đốc công ty Lăng thị- Lăng Hiểu Minh, còn phải lo lắng gì đến “cơm áo, gạo tiền” nữa sao. Hiểu Minh là đồng học từ cấp hai của , tuy hai nhà gần nhau nhưng và Hiểu Minh rất hay qua lại. Ngay từ lần đầu gặp mặt, rằng chẳng thể làm gì nên hồn nếu như chỉ dựa vào sức , vì thế tình nguyện đảm nhận vai trò “hậu cần” bên cạnh . Cho nên mỗi lần gây ra hậu quả xấu nào cứ: “Hiểu Minh ca ca,… Minh ca tốt bụng…” là lại ngán ngẩm giải quyết ổn thỏa cho cái xú nha đầu suốt ngày gây tai họa. Ừm… muốn hảo hảo chiếu cố sao, dám nhận vinh dự ấy đâu, bởi vì từng gián tiếp gây thương tổn đến người nhất- người cũng bên cạnh và quan tâm suốt đời. Gạt những suy nghĩ ưu phiền, Hạ Vũ ngã người lên giường ấm, cuộn tròn mình trong chăn, nhắm mắt để cố xua tâm trạng buồn bã. “Reng… reng… reng…”- chuông điện thoại lại vang. Ông trời trêu đùa sao hả, bực mình quá a, muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi mà sao lại thành ra như thế này. _ Hạ Vũ đây . _ Vũ a, là tớ Tiểu Vy quý của cậu đây!. Này, cậu đừng có khóa cửa nhé, đêm nay tớ về, cậu có muốn ăn gì để tớ còn mua? _ Chuyện lạ nha, cứ tưởng cậu đến “xin đậu” nhờ xó nào rồi cơ đấy, lẽ bây giờ đổi màn về nhà rên rỉ, khóc lóc với tớ đấy chứ. Thôi nhé, chuyện thất tình của cậu tớ vô can. _ Thất tình cái mông nhà cậu, có đâu,hì hì. Có khi lại còn tốt hơn đấy chứ. Mà cậu ăn gì , bánh bao chiên nhé? _ Tùy cậu thôi, về nhanh cho tớ nhờ, khuya thế này rồi còn…. _ oke..oke.. tớ về liền đây, chờ cửa tớ với nha. _ Ừ. Tâm tình có tốt lên chút, cũng nhờ bạn cùng phòng ngốc ngốc, nghếch nghếch này mà Hạ Vũ vui vẻ ít. cho đúng, Tiểu Vy là người bạn mà thấy thân thiết và dễ hòa đồng nhất. nàng này sống rất thoải mái, vô lo, vô nghĩ. Nếu có gặp chuyện tốt đẹp cũng chỉ buồn trong chốc lát rồi phấn chấn, vui vẻ trở lại. Nên đối với Tiểu Vy, cuộc sống là màu hồng hạnh phúc. Hạ Vũ tự hỏi ở gần bạn này, có hay chạm được chút màu hồng kia. Vẫn là nên suy nghĩ quá nhiều, tốt hơn hết là nên bật ti-vi lên xem trong lúc chờ đợi.
<img class="alignnone size-full wp-image-20297" title="1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/110.jpg" alt="" width="590" height="2854" /> <img class="alignnone size-full wp-image-20298" title="2" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/210.jpg" alt="" width="590" height="2854" /> <img class="alignnone size-full wp-image-20299" title="3" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/38.jpg" alt="" width="590" height="2854" />