1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du(43/165c+ 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc vẫn cưỡng ép

      _Lạc Du_
      Editor: mydream
      Convert: ngocquynh520
      Thể loại: Đô thị, ngược
      Giới thiệu:
      Sinh nhật ngày đó, bạn trai vì lấy quà sinh nhật bị xe đụng chết, lại đem giao cho tên đàn ông ác ma như .

      Cha bị trói, bộ mặt trầm khát máu của nhìn , " ngày ký, tôi liền chặt ngón tay ông ấy, hai ngày ký, tôi liền băm vằm hai ngón tay. Tôi ngược lại muốn xem có đủ bao nhiêu kiên trì, vậy chắc bộ phận người cha cũng đủ !"

      **

      "Cởi quần áo." chán ghét nhìn .

      "Vân Dật Bạch, van cầu , cần tàn nhẫn như vậy." đau khổ van xin.

      Vẻ mặt nham hiểm của gợi lên nụ cười ma quỷ, " bao có tư cách cầu xin tôi!"

      Trong căn phòng lạnh lẽo tối đen như mực, bị đặt tại sàn nhà hung hăng xuyên qua, chỉ có thể chết lặng khổ sở thừa nhận. . . . . .

      Bởi vì , "Thi Tĩnh, đây đều là nợ tôi !"

      Bị buộc mang thai, bị buộc sinh con. cứ tưởng rằng tất cả khổ sở cuối cùng rồi đến lúc kết thúc. Nhưng đứa bé bàn mổ cũng bị ôm . . . . . .

      của tai nạn xe cộ, còn có cái đó cùng Dật Thanh cử chỉ tương tự nam nhân.

      Thi Tĩnh cảm thấy đây tất cả, giống như ông trời tạo ra dùng 20 năm sinh mạng của mình để mở câu chuyện cười.​
      shakugan012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 001: Giúp tôi chăm sóc ấy

      Nếu như cái thế giới này người đời muốn tiến vào nơi nào nhất. Sợ rằng thứ đầu tiên nghĩ tới chính là bệnh viện.


      Lúc này, tại cửa bệnh viện tốt nhất thành phố A, hình như có chiếc xe limousine hạng sang màu đen chạy vọt vào. Cửa xe mở ra, người đàn ông bộ đồ tây màu xám tro từ xe nhảy xuống. Trông cảnh tượng rất vội , thậm chí ngay cả xe cũng có tắt liền vội vội vàng vàng chạy vào, cửa xe cũng có tới kịp đóng.


      Gương mặt Vân Dật Bạch u ám bước vào phòng bệnh tầng lầu của bệnh viện cao cấp, trước sau như bước chân vững vàng. Khuôn mặt lóe lên vẻ cay nghiệt. Hơi thở quanh người làm người ta sợ hãi ràng chớ đến gần người của .


      tại bị vây trong trạng thái tức giận .


      Đẩy cửa phòng bệnh. khác nhau giữa Phòng bệnh cao cấp và phòng bệnh bình thường lập tức ra. Chỗ này là phòng đơn , nghĩ gì muốn cái gì đều có. Mà ở trong phòng bệnh chỉ có duy nhất giường bệnh, toàn thân người con trai lẳng lặng nằm ở phía cắm đầy các loại cái ống dẫn .


      Hình như nhận ra đến, người con trai giường bệnh mở mắt. Nếu như cẩn thận xem kĩ, người con trai giường bệnh cùng Vân Dật Bạch có chút ít giống nhau .


      Thấy Vân Dật Bạch xuất , trong đôi mắt trống rỗng của người con trai thoáng tia sáng . Vẻ mặt vốn suy yếu thấy Vân Dật Bạch liền thay đổi tinh thần rất nhiều.


      Vân Dật sải bước tới trước mặt , Vân Dật Bạch vững vàng đứng lại trước mặt , "Dật Thanh!" Nếu cẩn thận nghe kĩ, thanh của có chút run rẩy.


      " hai!" Người con trai yếu ớt gọi. Đối với , động tác giơ tay lên vào lúc này đều là cố hết sức.


      tự chủ đưa tay ra nắm tay em trai, ngồi xổm người xuống trước giường bệnh, "Dật Thanh. . . . . ."


      " hai, em chống đỡ được bao lâu nữa!" mặt Vân Dật Thanh lóe nụ cười dịu dàng, miệng cũng mệt mỏi. Thoạt nhìn là cố hết sức.


      " , hai tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, em chỉ là bị xe đụng có chuyện gì!" Vân Dật Bạch được cách dịu dàng, chỉ trầm giọng .


      " cần, hai! Em muốn cầu xin chuyện!" Tinh thần Vân Dật Thanh hình như khá nhiều, nắm tay Vân Dật Bạch cũng dùng sức.


      "Chuyện gì, em !" tại, chỉ cần là em trai mở miệng , bất cứ cái gì Vân Dật Bạch đều phải làm được.


      "Em muốn gặp ấy. hai, van cầu , để cho em gặp ấy !" Vân Dật Thanh vội vàng nhìn của mình.


      Lúc này, mặc kệ Vân Dật Thanh lên dạng cầu gì, Vân Dật Bạch cũng gật đầu đồng ý. biết em trai tới là người nào. Là người phụ nữ mà em trai thích. Thi Tĩnh.


      "Được, tìm người đưa ấy tới đây!" Đối với cầu này, Vân Dật Bạch căn bản chút do dự. Lập tức gọi điện thoại cho người mang Thi Tĩnh tới đây.


      "Cám ơn . hai! Cám ơn !"


      Vân Dật Bạch hiểu nhìn em trai, "Tại sao? Chỉ là quà tặng, tại sao muốn liều cái mạng của mình?" Lúc lời này, trong giọng của nhịn được có chút oán giận.


      Nguyên nhân tai nạn xe cộ của Dật Thanh là vì thay Thi Tĩnh nhặt lên quà sinh nhật mà bị xe chạy băng băng đụng phải.


      Biết huynh trưởng hiểu. Vân Dật Thanh cười tiếng, " hai, ngày nào đó !" Có số việc, căn bản còn kịp suy ngĩ, hành động vượt ra khỏi lựa chọn.


      Vân Dật Bạch nhìn em trai, .


      Khi Thi Tĩnh được người đưa tới tận cửa đúng lúc thấy Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh mỗi người câu chuyện phiếm. dám lên tiếng cắt đứt, chỉ là đứng lẳng lặng ở cửa ra vào có mở miệng.


      Vân Dật Bạch phát đến, đứng lên vỗ vỗ em trai, " ấy đến rồi!"


      Thi Tĩnh chậm rãi tiến lên đứng lại trước giường bệnh Vân Dật, mở miệng thào: "Dật Thanh. . . . . ." Chưa chuyện, nước mắt sớm lệ tràn đầy vành mắt rồi.


      giường Vân Dật Thanh ra nụ cười dịu dàng liếc nhìn Thi Tĩnh. Hai tay cố hết sức muốn nâng lên nhưng lại lực bất tòng tâm.


      Thi Tĩnh cất bước tiến lên nắm lấy tay Vân Dật Thanh, "Dật Thanh, muốn cái gì, cho em biết. Em giúp !"


      Vân Dật Thanh, chỉ chỉ ngăn kéo đầu giường. Thi Tĩnh chua xót đứng yên mở ra ngăn kéo từ bên trong lấy ra cái hộp, "Cái này sao?"


      Vân Dật Thanh cười, "Mở nó ra!"


      Hai tay Thi Tĩnh run run mở hộp ra. Ở bên trong có cái dây chuyền bạch kim màu trắng , dây chuyền có hình chữ cái Y. Ở phía sau còn khắc số chữ .


      "Tĩnh, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù chậm mấy ngày, nhưng vẫn còn kịp!" Vân Dật thanh có chút khó nhọc .


      "Dật Thanh, tại sao muốn làm như vậy?"


      "Tĩnh, giúp em đeo được ?"


      ". . . . . . Được!" Lau nước mắt, Thi Tĩnh nắm sợi dây chuyền xoay người đưa lưng về phía Vân Dật Thanh.


      Hình như toàn thân dùng hết hơi sức. Vân Dật Thanh cài dây chuyền. Lúc này mới giống như thỏa mãn được gì đó, nở nụ cười, "Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!"


      Lúc này Thi Tĩnh chỉ có thể vội vàng lau nước mắt.


      Thấy thế, Vân Dật Thanh nhếch môi, "Tĩnh, rửa mặt , muốn thấy nước mắt của em!"


      Thi Tĩnh nhìn chút, lúc này mới gật đầu cái đứng dậy rời .


      Nhìn thấy Thi Tĩnh rời . Vân Dật Thanh quay đầu liếc nhìn Vân Dật Bạch vẫn yên lặng , khẩn cầu , "Giúp em chăm sóc ấy. giúp em chăm sóc ấy !" Vội vàng nhìn vào mắt huynh trưởng như muốn có cam kết.


      "Dật Thanh, có chuyện đó!" Vân Dật dĩ nhiên biết Thi Tĩnh là ai. ấy là người mà em trai mình thích, lúc trước cũng gặp mấy lần. Là người con ít , mỗi lần nhìn thấy hình như cũng rất hồi hộp.


      " hai, thân thể của em tự em biết. Em cầu xin giúp em chăm sóc tốt ấy. cho ấy biết em rất xin lỗi. Em thể chăm sóc ấy. hai, em cầu xin . . . . . . Khụ. . . . . ." Thời điểm kích động, nhịn được chợt ho khan mấy tiếng.

      Trong lòng giật mình, Vân Dật Bạch vội vàng ấn lên cái nút giường bệnh. Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy vào. Tránh khỏi vị trí giường bệnh ,Vân Dật Bạch Trầm nghiêm mặt đứng ở trong góc .

      Ánh mắt em trai của thẳng vào nhìn , trong ánh mắt lộ ra vẻ van nài và mong đợi.


      Bác sĩ và y tá bận rộn bên cạnh giường bệnh. Ánh mắt Vân Dật Thanh thủy chung nhìn Vân Dật Bạch, nháy cái nhìn Vân Dật Bạch.


      Vân Dật Bạch muốn thừa nhận, nhưng là trái tim bắt đầu đau đớn cơ hồ muốn che mất . Em trai của chịu đựng khổ sở, thế mà nhưng lại chỉ có thể đứng ở chỗ này nhúc nhích.


      Biết Vân Dật Thanh chờ cái gì. Vân Dật Bạch thể nghe thấy gật đầu cái.


      Đợi được đáp án của huynh trưởng, Vân Dật Thanh chậm rãi nâng lên khóe môi lộ nụ cười dịu dàng. Tiếp đó toàn thân buông lỏng nhắm mắt. giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, gương mặt rơi gối .

      Bên trong phòng bệnh, dụng cụ phát ra tiếng chói tai bén nhọn: tích. . . . . .


      dài giọng đến, bác sĩ chậm rãi tiến lên, thanh có chút run rẩy truyền đến, " xin lỗi, chúng tô cố gắng hết sức!" Có thể ở tới đây thân phận bệnh nhân tự nhiên kém đến nỗi nào. Huống chi người trước mắt là tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Ông muốn biết cũng khó khăn!


      Vân Dật Bạch gì, con mắt đen dừng ở người của em trai. Nhìn chớp mắt!


      hồi lâu, chậm rãi nâng lên khóe môi, mặt mang theo bất kỳ nụ cười ấm áp nào. Chậm rãi tiến lên đứng lại trước giường bệnh, ánh mắt hơi trầm xuống.

      Dật Thanh, em yên tâm. cho em toại nguyện!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 002 : Quay về quê hương
      Ba năm sau


      lần nữa đứng trước mộ Vân Dật Thanh, Thi Tĩnh vẫn cách nào chấp nhận. Năm đó, ngày trước còn hăng hái kiêu căng với nên vì mình mà ăn mừng sinh nhật như thế nào. Chợt lại qua đời. Đột nhiên biến chuyển như vậy làm cho trong phút chốc sợ hãi.


      Khu nghĩa địa sang trọng nhất trong nội thành, Thi Tĩnh mình đứng lẳng lặng trước mộ, nhìn bức ảnh trắng đen bia mộ .


      Nhớ lại những kí ức về , khóe miệng khẽ nhếch ra nụ cười. Làm cho người khác như được gió mùa xuân thổi qua, ấm áp trong lòng. Chính là người ấm nhàn nhạt như vậy ở bên cạnh mình. Thế mà ở trong sinh nhật ngày của , lại đột nhiên rời .

      Giống như hiểu thấu với tâm tình . làn gió thổi qua, gió xuân ấm áp thổi lất phất ở mặt của giống với đôi tay kia của . Dịu dàng, thoải mái.


      Trái tim giống như là bị cái gì tác động vào. Nước mắt bỗng rơi xuống. Sau đó bị gió thổi bay. Nước mắt giống như lôi kéo mọi thứ cùng nhau, trái tim chua xót, nước mắt trong nháy mắt tràn mi ra. Nếu như phải hít sâu, lúc này có lẽ sớm khóc ra tiếng.


      " xin lỗi! xin lỗi!" chậm rãi quỳ xuống trước bia mộ. Hai tay run run vuốt bức hình nở nụ cười. Đều là do , mới tới nơi đó, đều là bởi vì sinh nhật , muốn đích thân mình cầm quà sinh nhật, mới xảy ra chuyện!


      " xin lỗi!" Hốc mắt như nhàn nhạt nước mắt , tấm hình trước mắt nụ cười thấy rồi. thút thít, khóc rống . đắm chìm trong nỗi đau đớn của mình nên phát , ở phía sau biết khi nào có bóng dáng đứng vững của người cao lớn.


      biết từ khi nào Vân Dật Bạch người mặc bồ đồ tây trang màu đen trong ngực ôm bó hoa đứng ở sau lưng Thi Tĩnh . khuôn mặt nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, thậm chí thấy được bất kỳ ấm áp nào .


      Nghe thấy giọng Thi Tĩnh khóc thành tiếng. Bó hoa trong ngực bị cánh tay nắm chặt, Vân Dật Bạch lạnh nhạt mở miệng, " Ba chữ xin lỗi là đủ rồi sao?"


      Toàn thân Thi Tĩnh cứng đờ, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt. nhận ra thanh này, là trai Dật Thanh. . . . . . Vân Dật Bạch!


      Cố hết sức bò dậy. Thi Tĩnh vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, lùi thân mình ra ở bên.


      Lạnh nhạt liếc cái, mắt bởi vì rưng rưng nước mắt mà ra lớp sương mù, bộ dáng muốn khóc làm cho người ta thêm thương hại mấy phần.


      Vân Dật Bạch khom người đem bó hoa đặt trước mặt bia mộ, ánh mắt trầm lạnh lùng lóe lên chút. Nhìn qua tấm hình bia mộ , lúc này mới ngồi thẳng lên.

      Nhìn chằm chằm động tác Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh chần chờ chốc lát, lúc này mới líu ríu lên tiếng, " xin lỗi!" biết, Vân Dật Thanh bởi vì cầm quà sinh nhật cho mình nên mới bị xe đụng. Người nhà Vân gia đều biết chuyện này, cũng bởi vì vậy, mới có tư cách tham gia tang lễ của .


      tại, ở bên cạnh người đàn ông là trai của Vân Dật Thanh, xin lỗi. Lúc này mới có thể ra khỏi miệng.


      " cần với tôi, người nên xin lỗi phải là tôi. Chỉ là. . . . . ." ngừng lại, "Coi như bây giờ , em ấy cũng thể nghe được!" Giọng điệu của hơi lạnh.


      Thi tĩnh đơn cúi đầu, líu ríu lên tiếng, " xin lỗi!"


      " cần!" Vân Dật Bạch mặt lạnh, ngẩng đầu đối điện với đỉnh đầu của , trong lòng nhịn được lây cỗ phiền muộn, "Ngẩng đầu!"


      Thi Tĩnh theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của . Trong lòng giật mình, tự chủ lufi về phía sau bước, giây kế tiếp xoay mặt, né tránh ánh mắt nhìn thẳng của .


      Lạnh lùng cười nhạt tí, Vân Dật Bạch mở miệng, "Nghe , cha nghỉ việc rồi." Ba năm nay, vẫn quên cam kết đồng ý với em trai .


      "Đúng!" Thi Tĩnh gật đầu.


      "Tôi có thể giúp !" Vân Dật bạch đột nhiên mở miệng đề nghị.


      Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt của Thi Tĩnh lộ ra vẻ hoang mang và hiểu "Tại sao?" tìm được bất kỳ lý do nào khiến người đàn ông này ra tay giúp tay. Vân gia bọn họ phải cũng rất hận sao?


      cái thế giới này có chuyện tốt như vậy, sau khi nghe đề nghị của Vân Dật Bạch. Thi Tĩnh đứng yên cẩn thận nhìn .


      Phát đề phòng của , Vân Dật Bạch quay đầu nhìn bia mộ của em trai, khẽ nhếch môi, "Dĩ nhiên, tôi có cầu!"


      "Tôi từ chối!" chút nghĩ ngợi , Thi Tĩnh lắc đầu cự tuyệt .


      Nghe vậy, Vân Dật Bạch nhếch cao lông mày, ngờ có như vậy đáp án xuất . khẽ nhếch môi, cười lạnh, " đồng ý!" Ý có hàm ý qua. Lần nữa nhìn lướt qua mộ em trai, lúc này mới xoay người bộ.


      Nhìn rời khỏi, Thi Tĩnh tự chủ thở hơi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Dật Bạch, trong lòng có cảm giác khiếp đảm. Mặc dù cùng người kia gặp qua mấy lần, nhưng từ người phát tán hơi thở để khiến cho mỗi lần trả lời đều hồi hộp. tự chủ được nắm tay, Thi Tĩnh thở dài.


      sợ Vân Dật bạch, từ gặp mặt ngày thứ nhất bắt đầu thấy sợ!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 003: Bắt cóc uy hiếp 1

      "Cha, con trở về!"

      Đẩy cửa nhà ra. Thi Tĩnh ghé đầu liếc mắt nhìn trong nhà, cũng có thấy bóng dáng cha, hoài nghi xoay người vào trong nhà.

      "Cha?" có ai? Thi Tĩnh ngờ vực nhìn trong nhà trống rỗng, cũng có thấy bóng dáng cha đâu.

      "Có thể ra ngoài rồi? !" lẩm bẩm ra tiếng. Sau khi cha nghỉ việc thường thỉnh thoảng ra chung quanh xem chút. Có thể là muốn làm chút gì.

      Cởi áo khoác ra, Thi Tĩnh vào phòng bếp muốn trước khi cha trở lại trước làm xong thức ăn. Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Thi Mạnh từ đầu đến cuối có vào cửa, tâm Thi Tĩnh vốn bình tĩnh nhưng cũng khỏi lo lắng.

      Thức ăn nóng rồi lạnh, cha từ đầu đến cuối có vào cửa, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn. Thi Tĩnh khỏi khẩn trương.

      Bỗng chốc

      Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Thi Tĩnh lấy đà đứng lên, nhìn chằm chằm điện thoại đột nhiên vang lên. hồi lâu mới bắt máy.

      "Alô?"

      "Trong vòng 30 phút , tôi muốn thấy !" thanh lãnh khốc xuyên qua ống nghe truyền đến. thanh quen thuộc làm cho toàn thân run lên.

      Là Vân Dật Bạch!

      "Tôi. . . . . . Có chuyện, thể !" run giọng .

      "Tốt! Xem ba có thể chống đỡ được bao lâu !" Tiếng hơi chậm, trực tiếp cắt đứt điện thoại. Căn bản cho Thi Tĩnh cơ hội chuyện.

      Nghe , sắc mặt Thi Tĩnh trắng nhợt, tay bé cầm ống nghe bỗng chốc căng thẳng, " cái gì? Alô? Alô ? rốt cuộc để cho tôi nơi nào tìm hả? bắt ba tôi làm cái gì?" Trả lời chỉ là tiếng của khu chăm sóc điện thoại

      Dùng sức ném điện thoại tay. Thi Tĩnh mặt đỏ bừng.

      Vân Dật Bạch rốt cuộc muốn làm gì? tuần lễ qua , bắt ba rốt cuộc muốn làm gì? Chợt nhớ tới đề nghị với , Thi Tĩnh mặt hoảng hốt, đối với ba làm cái gì chứ?

      Vân Dật Bạch, rốt cuộc muốn làm gì?

      Thi Tĩnh mặt hốt hoảng hoàn toàn mất tấc vuông, nhớ tới lời của Vân Dật Bạch. dám tưởng tượng cha mình ở trong tay Vân Dật Bạch như thế nào? bây giờ hiểu ràng, người của Vân gia hận , cha biết. . . . . .

      Rốt cuộc phải nơi nào để tìm Vân Dật Bạch? Thi Tĩnh luống cuống, biết Vân Dật Bạch, làm sao có thể biết ở đâu?

      Nhưng vào lúc này, tay cầm điện thoại nhắc nhở . Thi Tĩnh bước bước dài tiến lên nắm lấy điện thoại của mình lên, là cái tin nhắn. vội vàng mở ra xem.

      giây sau, Thi Tĩnh xoay người chạy vọt ra cửa nhà.Trong lúc vội vàng, đèn cũng có tắt.

      20 phút sau, Thi Tĩnh đứng lại trước tập đoàn Cao ốc Vân thị ngẩng đầu nhìn cả tòa nhà bốn mươi tầng. hít thở sâu hơi. Cất bước vào.

      Tầng cao nhất. Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nới lỏng cà vạt đeo cổ, Vân Dật Bạch hướng về phía cửa sổ sát đất, phía sau là hai người đàn ông cao lớn đứng đứng. Hai người đều nhìn Vân Dật Bạch, tựa hồ chờ đợi gì đó.

      cửa truyền đến tiếng vang , Vân Dật Bạch chậm rãi xoay người, ánh mắt ý bảo người phía sau mở cửa.

      Thi Tĩnh đứng ở ngoài cửa liên tiếp hít sâu, lúc này mới có dũng khí đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền đến thanh trầm thấp làm cho hô hấp cứng lại, hít sâu hơi mới dám đưa tay mở cửa.

      Cửa bị người từ bên trong mở ra, Thi Tĩnh nhìn người đàn ông mở cửa, trong lòng ngột hạ xuống. Người này biết!

      " xin lỗi, tôi nhầm!" Thi Tĩnh xoay người muốn rời khỏi.

      "Vào !" Vân Dật Bạch xoay người đối diện với ánh mắt của . Người đàn ông mở cửa nghiêng người sang, mời nàng vào.

      Chần chờ chốc lát, Thi Tĩnh cúi đầu vào cửa, mắt nhanh chóng tìm tòi trong phòng làm việc lần, cũng có phát bóng dáng cha. bước bước dài tiến lên, bước nhanh tới trước người của Vân Dật Bạch, ôm cánh tay của , hỏi"Ba tôi đâu? bắt ba tôi làm cái gì?"

      Lạnh lùng nhìn lướt qua cánh tay của mình bị cầm lấy, Vân Dật Bạch lạnh lùng rút tay của mình về. Kéo ra khoảng cách của hai người.

      Thi Tĩnh tiến lên bước, " rốt cuộc đem ba tôi giấu ở nơi nào rồi hả ?"

      "Chú ý chút thái độ của , tôi phải Dật Thanh, có thể dễ dàng tha thứ tùy hứng!" Vân Dật Bạch lạnh lùng .

      Thi Tĩnh cứng đờ. Mặt trắng bệch nghiêm túc nhìn , lâu lúc này mới lên tiếng, " muốn tôi làm gì?" sớm nên biết, người của Vân gia bỏ qua cho .

      Nụ cười ở mặt Vân Dật Bạch chậm rãi mở ra, nụ cười nơi đáy mắt của lên châm biếm.

      " rất thông minh!" Dựa vào điểm này, làm khó Thi Mạnh.

      Thứ muốn phải là khen ngợi của , Thi Tĩnh yên lặng nhìn , "Ba tôi đâu?"

      " cho rằng tôi đem người mang theo người?" Vân Dật Bạch cười lạnh.

      "Tại sao tôi có thể chắc chắn rằng ba tôi ở trong tay ?" Thi Tĩnh bình tĩnh lại.

      " có thể tin tôi!" Vân Dật bạch nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, tay đặt ở ghế dựa, tâm trí lười biếng buông lỏng.

      Nhưng Thi Tĩnh biết, đây tuyệt đối phải Vân Dật bạch biểu ra nhõm như vậy, đợi , chờ đợi mình đưa tới cửa. Coi như chưa từng thấy qua mấy lần, từ trong miệng Dật Thanh cũng hiểu . Vân Dật Bạch, cho tới giờ đều là người từ thủ đoạn.

      " muốn ta làm cái ? Chỉ cần thả ba tôi, để cho tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý!" Thi Tĩnh chậm rãi . Biết đây là đáp án mà muốn.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 004 : Bắt cóc uy hiếp
      "Cái gì cũng đồng ý đúng ?" Vân Dật Bạch lặp lại mấy chữ này, nụ cười khóe miệng càng thêm châm chọc. "Cho dù. . . . . . Cho theo Dật Thanh?"


      Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thi tĩnh lóe sáng hoảng sợ, ". . . . . ."


      "Thế nào? phải là đứa con hiếu thuận sao? Vì ba , cái gì cũng nguyện ý làm phải sao?" châm chọc cười tiếng, " tại, vui?"


      ", phải! Dật Thanh phải . . . . . ."


      " chết!" Giọng của Vân Dật Bạch đột nhiên lạnh "Nếu như quên, tôi có thể nhắc nhở . Là vì thay cầm quà sinh nhật nên mới chết!" Thời điểm xong lời cuối, thanh của chợt giảm vài lần.


      Nghe vậy, Thi Tĩnh cúi đầu .


      "Như vậy cho tôi biết. Tại sao bây giờ sống rất là tốt, mà em trai tôi vì tìm cái chết?" Bỗng Vân Dật Bạch đứng lên, nắm lấy cánh tay Thi Tĩnh kéo ra trước người.


      Thi Tĩnh bị sức lực lôi kéo lảo đảo cái ngã mặt đất. Cánh tay bị nắm chặt, sức lực mạnh đến nỗi khiến cau mày.


      " xin lỗi!" Cuối cùng, Thi Tĩnh chỉ có thể như vậy.


      "Tôi cần xin lỗi!" Hất tay cánh tay của ra, đôi tay nắm lấy bả vai của tới gần mình. trầm , " có biết Dật Thanh nhiều lắm ?"


      Thi Tĩnh toàn thân run lên, mắt ươn ướt . biết, luôn cho rằng. Trước kia bởi vì cảm giác tự ti tồn tại, vẫn luôn kháng cự cùng Vân Dật Thanh tiếp xúc. Vậy mà, tại. . . . . .


      "Em ấy ngay cả thời điểm sắp chết trong lòng cũng nhớ tới . Thậm chí cũng có hỏi thăm người nhà cái." Nhớ tới ánh mắt trước khi chết của em trai, tất cả đều là do nữ nhân trước mặt này. Lồng ngực Vân Dật Bạch tức giận từ trước đến nay chưa từng có.


      Lời của , khiến Thi Tĩnh dám tin trợn to hai mắt, ngây người như phỗng nhìn Vân Dật Bạch. Nước mắt trong nháy mắt cũng nhịn được nữa khóc rống lên.


      biết, cái gì cũng biết. Lúc biết Dật Thanh bị đụng, liền chạy tới bệnh viện. Khi đó Dật Thanh tỉnh táo đeo cho dây chuyền, tiếp đó liền vào hôn mê. Cũng chính vì Dật Thanh cử động, giải thích nguyên nhân gặp chuyện may .


      bị đuổi ra ngoài! Từ đó về sau, cũng thể đến gần Dật Thanh. Đợi đến lúc được nhìn cũng chính là lúc nhìn bia mộ rồi.


      tại. Lời của Vân Dật bạch thể nghi ngờ là để cho nàng giống như Kinh Lôi, sâu áy náy cùng hối tiếc trong nháy mắt ập vào lòng. Cũng khống chế nổi nữa vịn Vân Dật bạch đầu gối khóc.


      " xin lỗi, Dật Thanh. xin lỗi!"


      Vân Dật Bạch chán ghét đẩy thân thể Thi Tĩnh ra , đứng lên di chuyển. Tiếng khóc của khiến cho trong lòng phiền muộn dứt. Nước mắt của khiến trái tim trải qua những cảm xúc khó giải.


      "Câm miệng!" Cũng nhịn được nữa chính khẽ quát tiếng.


      Chỉ là, rất dễ nhận thấy quát cũng có truyền vào trong tai Thi Tĩnh . Bỗng quay đầu lại, nhấc lên thân thể Thi Tĩnh , bàn tay nắm chặt cổ của đồng thời con mắt đen trầm nheo lại, "Tôi cho câm miệng!"


      thanh nức nở đột nhiên hết, Thi Tĩnh hơi cổ bị Vân Dật Bạch bóp chặt "Khụ. . . . . ."


      "Câm miệng!" Vân Dật Bạch tăng sức tay. dùng hết hơi sức toàn thân, Thi Tĩnh ngửa đầu giơ tay bắt được bàn tay to của .


      Chợt, tia sáng ngời thoáng qua ánh mắt của Vân Dật Bạch. Nhìn kỹ, gáy trơn bóng của Thi Tĩnh xinh đẹp tuyệt trần đeo dây chuyền bạch kim, rủ xuống là chữ cái Y, phía còn có khắc chút chữ .


      Cái dây chuyền này, từng gặp qua! Đấy là ngày ở trong bệnh viện, Dật Thanh tự mình đeo lên cho ta .

      Tay bóp Thi Tĩnh chậm rãi buông lỏng sức lực. Thi Tĩnh cả người tê liệt nằm thảm sàn, dùng sức thở hổn hển.


      Thấy thế, Vân Dật Bạch chậm rãi nắm chặt bàn tay. Lòng bàn tay ấm áp hình như vẫn còn cảm thấy xúc cảm khi nắm cái cổ mảnh khảnh . Bàn tay nắm thành quả đấm, gương mặt tuấn tú của trở nên lạnh lùng. Chuyển bước, kéo ra khoảng cách của hai người. Chậm rãi nhắm mắt lại.


      Mới vừa trong nháy mắt, suýt tự tay giết ấy. Từ lúc em trai trước nay dịu dàng cho mình biết, em ấy thích người nữ nhân liền lo lắng. Em ấy có thể hay ở trong bị tình làm thương tổn.


      Dật Thanh quá dịu dàng, nội tâm chỉ còn thiếu bá đạo.Em ấy đối với mỗi người cũng rất tốt, cũng rất dịu dàng. Mà người con mình thích thích cũng đối xử như thế. Nhìn Dật Thanh càng ngày càng sâu. Nhìn em ấy bị người con hành hạ.


      biết. Thực lúc hôm nay, Thi Tĩnh cũng gật đầu đồng ý Dật Thanh. Mà Dật Thanh cũng có ở đây.


      đồng ý Dật Thanh muốn chăm sóc này. Nhưng mỗi lần thấy gương mặt đó, trong lồng ngực nhịn được dâng phẫn nộ.


      nghĩ qua vô số biện pháp khiến này làm bạn Dật Thanh. Hôm nay, chính là thay Dật Thanh hoàn thành tâm nguyện .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :