1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Hãy Tự Trọng!
      Mộc Tiểu Ô
      [​IMG]
      nguồn : google translate
      Tác giả: Mộc Tiểu Ô

      Thể loại: đại, hào môn, ngược, sủng, giả incest.

      Độ dài: >300 chương (khoảng 2500 trang >.<)

      Convert: ngocquynh520

      Editor: lacthuykhiet

      ******

      Giới thiệu
      18 tuổi, mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của : "Tại sao lại tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi bị phá hủy! Vết nhơ này theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi !" Trong mắt ngập tràn nước mắt.

      Ánh mắt thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhắn của vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng trầm thấp: "Nếu phải làm sao? phải em định thi tốt nghiệp xong cao bay xa chạy, muốn thoát khỏi ?"

      nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc , tiếp cận gần hơn: ". . . . . . Em cho rằng cho phép?"

      ***

      Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn trang giành nhau quyền lực, bị rơi vào cuộc khủng hoảng. – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự 2 giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ.

      ***

      "Lan Khê, người này là trai của con, gọi !"

      —— “ người trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên!

      Khuôn mặt nhắn của hoàn toàn tái nhợt lộ ra tia giảo hoạt, bàn tay bé nắm lại: " trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén vụng trộm ?"

      bạt tai nặng nề rơi xuống mặt .

      run sợ nhắm chặt hai mắt.

      Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của lúc sáng lúc tối: "Em nó còn , đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề."

      ***

      còn sao? ?

      "Ngoan, mở ra, cho vào. . . . . ." giọng trầm thấp cùng với hơi thở nồng nàn mùi rượu, môi dụ dỗ khe khẽ bên tai .

      môi Lan Khê thấm máu, mang theo tiếng khóc nức nở, giọng run rẩy: "Khốn kiếp. . . . . . Khi nhất quyết tiến vào thân thể của chính em mình, cho tôi biết có cảm giác gì ? "

      ngẩng đầu, cố gắng hít sâu hơi, eo nhấn xuống, trong lòng gào lên tiếng bi thống, tàn nhẫn xuyên qua cơ thể !

      Khóe miệng tà ác giương lên, cười lạnh lùng: "Em muốn hỏi cảm giác khi loạn luân sao? . . . . . . À! Cũng tệ lắm!"

      ***

      Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng sao, chỉ vì lúc ban đầu là trầm luân trước, vì hèn nhát sợ đơn, nên chủ động giơ tay về phía , tiếp theo lại bị nhấn chìm trong biển nhu tình nửa nửa giả!

      Năm ấy, chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào tình nồng nhiệt đầy cám dỗ. bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí.

      Chỉ là, Lan Khê . . . . . Em từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của thiếu nữ để đối xử với chưa ?

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 30/4/16
      bornthisway011091, shadowofcalTbe thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 1: Máy bán hàng tự động

      Nắng sớm buổi ban mai.

      Từng chùm tia sáng chiếu xuống căn biệt thự xa hoa, bậc thềm phía trước vào buổi sáng được người giúp việc quét dọn sạch, ngay đến chiếc lá rụng cũng tìm thấy. Người giúp việc dọn dẹp xong liền vội vàng cúi đầu, im lặng tránh qua bên, sắc mặt tái nhợt vì bị ành hưởng bởi khí nặng nề khó thở diễn ra trong phòng khách.
      "Rầm!" ly trà bị ném ra ngoài, vỡ tan nát nằm ngay bậc thềm!

      Lan Khê hốt hoảng dựng thẳng người lên, cả đêm hôm qua say rượu, nhờ tiếng động tỉnh táo phần nào.

      liếm liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới thấy người đàn ông với mái tóc hoa râm ngồi ghế salon, gương mặt ông vì bị chọc tức biến thành màu xanh mét.

      cúi đầu quan sát bản thân, đầu tóc rối bời, rượu đỏ dính vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền để lại những ấn kí loang lỗ, giữa người mơ hồ bị lộ ra, tệ hại nhất là váy đồng phục biết bị hỏng lúc nào, cặp đùi trắng nõn xiêu xiêu vẹo vẹo vì đứng vững .

      lấy tay kéo mép váy, cố gắng che che đậy đậy, giọng kêu lên: "Ba!"

      bàn tay già nua nâng lên, run run chỉ vào mặt :"mày đừng gọi tao là ba nữa. . . . . Mộ Lan Khê, mày cần xem tao là ba mày nữa, tao dám nhận mình có đứa con như mày đâu. . . . . . mày soi gương xem chính mình biến thành cái quái gì, cút mà tự xem chính mình!”

      Vừa xong liền nắm áo, lôi hướng lên lầu, ông dùng toàn bộ khí lực của mình mà lôi mà kéo.

      Lan Khê hít vào hơi khí lạnh, khuôn mặt nhắn đỏ lên vì run sợ, khẩn trương hèn nhát nhìn ông: "Ba ơi! Ba đừng kéo con nữa. . . . . . Con. . . . . . váy con sắp hư hết rồi mà ba!"

      Mộ Minh Thăng tức giận nhìn xuống váy của , 2 mắt đỏ lên, tức đến mức muốn ngất luôn.

      người phụ nữ với gương mặt thanh tú, xinh xắn vội vàng hướng về phía hai cha con tới, giọng thanh thúy dịu dàng: "Minh Thăng à!"

      tức giận của người đàn ông lúc này mới giảm xuống ít

      "Minh Thăng, chớ tức giận, hôm nay Yến Thần trở về, quản gia mới nghe điện thoại xong báo với em chút nữa con vê tới nhà, đừng tức giận nữa mà" Người phụ nữ thông báo xong, lại tiếp tục quay ra khuyên bảo "Lan Khê tuổi hiểu chuyện, thỉnh thoảng con nó hơi phóng túng, nên châm chước, đừng phạt con nặng quá, được ?"

      Lan khê nghe câu này tỉnh táo hoàn toàn luôn, khuôn mặt lập tức trầm xuống

      "tôi nhờ dì thay tôi cầu xin sao?" hai hàng chân mày nhíu chặt, giọng trở nên lạnh như băng, "Còn nữa..., dì ai tới?"

      Gương mặt người phụ nữ trở nên cứng đờ, đầu cúi thấp xuống, đúng chuẩn hình ảnh người phụ nữ dịu dàng vì gia đình nhẫn nhục chịu đựng .

      Mộ Minh Thăng càng thêm tức giận, sẵn cái bàn bên cạnh ông có cái đèn, ông lập tức cầm lên, nhắm thẳng bắp chân Lan Khê mà đánh xuống!

      "Ầm! !" "Á ——! !" Lan Khê đau đến mứa nghiêng người lảo đảo.

      Mẹ nó, lại quên ông già lúc trẻ là quân trưởng lục chiến, sức lực tuyệt đối có thể hành sống dở chết dở, giờ phút này chân đau đến nhũn ra,gương mặt xinh xắn trở nên trắng bệt.

      "Mày suy nghĩ kỹ rồi thành khai ra tối qua mày làm cái quái gì !" Mộ Minh Thăng rống giận.

      Lan Khê chịu nỗi ngồi xuống, cúi đầu, tay vừa xoa bắp chân, trong mắt ngấn lệ, đầu nhức nhưng vẫn cố nhớ xem tối qua mình gây ra chuyện đại nghịch bất đạo gì mà ông già giận sôi gan như thế ——

      Ngày hôm qua trường cho nghỉ, lớp mười chính thức kết thúc, còn nửa tháng xả hơi để bước vào lớp mười hai trâu bò, sau này khó được sống thoải mái, tranh thủ nữa tháng này buông thả tí. Với lại tâm tình tốt,nên lẽ cùng bạn bè quậy quá mức, phiêu quá sức sao? nhớ mình uống rượu, hát ca, khuôn mặt nhắn mê ly ngâm nga trong phòng hát: “ Hỡi em của lòng , chỉ muốn nhắn nhủ , sau này muốn lấy chồng , nên nhớ hãy lấy người như em nhé……”

      —— lẽ có vậy thôi mà gây nên tội lớn hả trời?

      Lan Khê cảm thấy uất ức rồi nha, cau mày, chuẩn bị lên tiếng thanh minh cho mình, nhưng đột nhiên lúc này trong đầu lên việc, gương mặt nháy mắt đỏ bừng lên.

      À, tối hôm qua trong lúc uống rượu, ca hát có việc gì lớn xảy ra . đường về mới có chuyện để

      Lan Khê hơi quá chén, lúc về thấy đường có máy bán codom tự động. Đầu đột nhiên bị kích thích nóng lên, la hét: “mấy cậu đừng vội, chờ tớ thử xem cái máy này có rơi ra condom được ?”

      soát hết toàn thân, ngay cả túi của bạn bè bên cạnh cũng thoát khỏi móng vuốt sói của nàng say xỉn này, cuối cùng mò mò lục lục cũng ra được 2 đồng tiền xu. Khuôn mặt nhắn , loay hoay bỏ tiền xu vào, cả người bốc đầy mùi rượu đứng chờ condom rơi ra từ máy bán hàng.


      Chương 2: Mộ Yến Thần xuất

      Các bạn nữ sinh phía sau bắt đầu đỏ mặt cười trộm , còn các nam sinh hào hứng hẳn lên, thậm chí có vài người liên tục vỗ tay hô to:"Mộ Lan Khê! Mộ Lan Khê!"

      Khuôn mặt Lan Khê đỏ bừng, để ý tới bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm máy tự động đợi nó nhả ra condom.

      Nào ngờ đợi nửa ngày trời, cái máy kia có động tĩnh gì hết, bực rồi nha!

      "Mẹ kiếp, chỉ biết lừa gạt người khác!"

      Máy tự động cái con khỉ ! Đặt ở đây lừa tiền thiên hạ thôi, tự động cái quái gì chứ ?

      Vốn trong lòng bực bội, cộng thêm tác động của rượu, giờ đây lửa giận bốc lên tận đầu, Lan Khê đập đập vào máy tự động, kêu lên: "Mày phun tiền ra, trả lại cho tao mau !"

      Lúc này những tiếng ồn ào của đám bạn hoàn toàn lắng xuống, cả tiếng hít thở cũng nghe thấy, nhưng Lan Khê vẫn vô tư, miệt mài lấy ngón tay bé cố móc vào khe hở của chiếc máy, nhất quyết phải lấy lại được 2 đồng xu, đột nhiên có bàn tay nhàng vỗ vỗ bả vai .

      " Lan Khê." Giọng thương mang theo chút lo lắng vang lên.

      bực mình ngoái đầu lại, ngọn đèn cao chiếu sáng khuôn mặt xinh rịn ra tầng mồ hôi mỏng, hơi hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại, nhận ra người đến là chú , người luôn thương ngay từ những ngày bé thơ.

      chột dạ, trong lòng khẽ kêu "Lộp bộp!", nghiêng đầu , liền thấy liên tiếp mấy chiếc xe dừng ở ven đường. Trong chiếc xe , thấy được gương mặt hơi tái nhợt của người thím mà vẫn luôn kính trọng, ở chiếc xe khác, gương mặt của ba hoàn toàn trắng bệch, xui xẻo là bên cạnh ông còn mấy người thương nhân, chính khách mở to đôi mắt tò mò xem diễn trò nãy giờ.

      cần suy nghĩ cũng biết, ba nhất định vì tình hình Mộ thị gần đây tốt nên bận rộn, ra sức chiêu đãi những vị khách quí này, những người có máu mặt mà ông khi còn hoạt động trong quân ngũ có giao thiệp..

      Cho nên xong rồi, mất mặt làm gì, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Mộ cũng bị vứt cách hoành tráng luôn !

      Trí nhớ tới đây là ngừng, Lan Khê xấu hổ, nóng bừng cả mặt, lông mi dài chớp xuống lóe ra tia trong suốt, cúi đầu dám lên tiếng nữa.

      "Tao muốn nhìn thấy mày nữa, đứa con ra thể thống gì!" Mộ Minh Thăng giận đến bốc hỏa, tay che ngực cố gắng chịu đựng trái tim đập liên hồi, hồi quay sang người phụ nữ dịu dàng bên cạnh hỏi, "Yến thần lúc nào về?"

      Người phụ nữ nghe ông hỏi xong , thần sắc lại càng thêm nhu hòa " Yến Thần nó. . . . . ." Cửa liền truyền tới tiếng vang của xe motor tắt máy.

      Tiếng vang đó làm cho người phụ nữ thập phần kích động: " về rồi!"

      Giọng lộ vui mừng , hoan hỉ.

      Những tia sáng ban mai chiếu xuống cảnh vật bên ngoài phòng khách, gian yên tĩnh, bỗng nhiên bị hình bóng đánh vỡ. dáng người khoan thai, bình thản, giày da nên xuống đất, tiếng lại tiếng vang lên như muốn sâu vào trong lòng người, bóng dáng tuấn dật như được điêu khác cứ từ từ, từ từ ra. Người quản gia bên cạnh , bất giác tự lui người xuống phía sau. ràng được người khác dẫn vào nhưng nhìn nhìn lại vẫn có cảm giác , mới là chủ nhân đích thực của ngôi biệt thự này, người toát lên khí chất cao quí, đàn áp mọi thứ xung quanh.

      Lan Khê vốn mấy hứng thú, giờ phút này cũng tò mò liếc mắt nhìn.

      Người đàn ông mang theo hành lí, khi vào phòng khách bước chân dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét lượt trong phòng, sau cùng dừng tại chỗ, tiếp đem hành lý bỏ xuống, ngước mắt, giọng gọi: "Mẹ."

      Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nước mắt dâng tràn, kích động nên lời, chỉ biết nắm chặt bàn tay của Mộ Minh Thăng, giọng run run: "À, Yến Thần con về rồi, con mau tới đây để. . . . . ."

      Tay của người đàn ông đặt vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ, ngắt lời bà: "Con hơi mệt. Con chỉ ghé qua đây 10 phút, sau đó còn phải về sắp xếp lại, con chỉ có 10 phút thôi, nhiều hơn nữa.”

      Muốn cứ nhanh lên, chỉ cần mấy phút là đủ.

      Người phụ nữ nhất thời cảm thấy khó xử.

      So với người phụ nữ, Mộ Minh Thăng càng kích động hơn nhiều, chỉ là vài chục năm hoạt động trong quân ngũ cộng thêm thời gian dài sống thương trường tô luyện cho ông phong thái bình chân như vại trước mọi tình huống, nhưng hai mắt ông vẫn hằn lên những tia máu, ông nắm chặt tay người phụ nữ: "Như Khanh, đừng nóng vội ". Vì trấn an cảm xúc của Mạc Như Khanh, ông dùng giọng hùng hậu, vững vàng, "Lan Khê, con qua đây chào hỏi nào, đây là con ruột của dì Như Khanh, năm nay 27 tuổi, vì trước giờ sống ở nước ngoài nên con chưa được gặp mặt, người này là trai của con đó. . . . . ."

      Mộ Minh Thăng , lại nhìn thấy đứa con bộ dạng nhếch nhác ngồi xổm mặt đất, nhịn được ông cau mày lại .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 3: Ngôn ngữ sắc bén

      "Con lên thay quần áo! Chỉnh trang lại đàng hoàng rồi xuống chào hỏi con!"

      Giọng ông trầm hẳn xuống báo hiệu tức giận .

      Đôi mắt trong suốt của Lan Khê nhìn ông, khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang tái nhợt, cái cổ mảnh khảnh lên những mạch máu, giọng :"Người này chỉ là con ruột của dì thôi sao, sao ba thẳng luôn đây cũng chính là máu mủ của ba?"

      Người đàn ông này 27 tuổi, lớn hơn những mười tuổi, cách khác, khi mẹ còn sống, thậm chí lúc còn chưa có mặt đời, ba cùng Mạc Như Khanh lén lút qua lại với nhau, thành công giữ mối quan hệ trong bóng tối hơn mấy chục năm.

      Vì thế mới xuất người trai này, là ruột của .
      Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng với Lan Khê nhíu chặt chân mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía .

      Mạc Như Khanh có chút xấu hổ đứng bên cạnh Mộ Minh Thăng, dùng vẻ mặt nhân từ vô cùng dịu dàng đến bên Lan Khê, hít hơi sâu, nhàng nắm lấy bàn tay :"Lan Khê, con bây giờ hơi bẩn , dì dẫn con lên. . . . . "

      "Dì đủ rồi!"

      Lan Khê cau mày cắt đứt lời bà, ngửa đầu nhìn lên:"Mẹ tôi khi còn sống chưa bao giờ dùng những lời này để chê trách tôi! Xin hỏi dì đến nhà này được bao lâu rồi? Trong nhà này khi nào đến lượt dì ra vẻ chủ nhân, quơ tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ? "

      hận, rất rất hận. Mẹ của qua đời chưa tới ba tháng, hài cốt còn chưa lạnh hẳn người chồng đầu ấp tay kề của bà liền cưới người đàn bà khác, tại lại còn hài hơn, xuất ông trai từ trời rơi xuống, hỏi phải xử như thế nào đây?

      Từng lời mang theo bén nhọn công kích thẳng vào Mạc Như Khanh, gương mặt bà cứng lại, cánh tay vươn ra dừng ngay tại chỗ.

      Ánh mắt người đàn ông càng thêm rét buốt, bắn từng tia sáng lạnh lẽo như tử thần về phía Lan Khê.
      Sợ Mộ Minh Thăng nổi giận, nên xong Lan Khê lập tức đứng dậy, phủi phủi mấy vết bẩn dính người, chạy vội lên lầu, vừa chạy vừa lấy tay kéo váy xuống, cố che đậy cảnh đẹp phía bên trong chiếc váy.

      Trong phòng khách giờ đây chỉ còn bầu khí căng thẳng nặng nề .

      Mộ Minh Thăng cúi đầu ho tiếng, ngước lên dùng ánh mắt thương nhìn về phía Mộ Yến Thần :"Yến thần con đừng chê trách em nó, con bé từ được cưng chiều nên tính tình hơi ngỗ nghịch, nhưng tâm nó xấu, hai em từ từ ở chung hiểu về nhau hơn. Con mới trở về Trung Quốc, vậy ở. . . . . ." Ông tự nhiên cứng họng, vốn muốn "vậy ở nhà này sống cùng ba mẹ?" Nhưng suy nghĩ lại dù sao ông ủy khuất hai mẹ con mấy chục năm rồi nên trong lòng áy náy, khàn giọng tiếp tục, "Ở chỗ này, ba để hai mẹ con con chịu ấm ức gì hết ."

      Ánh mắt Mộ Yến Thần rũ xuống, xung quanh , ánh sáng dường như ngưng tụ lại làm cho bản thân toát lên mị hoặc khó cưỡng, im miệng trả lời .

      hồi lâu sau, nâng mặt lên, giọng trả lời: "Tôi trước. Có chuyện gì ngày mai lại ."

      xong cúi xuống xách hành lý, xoay người liền sải bước ra ngoài.

      Mạc Như Khanh vội vàng đuổi theo.

      "Mạc tiểu thư" quản gia lên tiếng, sau vội vàng đổi lại cách xưng hô "À, phu nhân, thiếu gia ở nơi này dùng bữa sáng sao? Phòng bếp chuẩn bị xong hết” .

      trán Mạc Như Khanh khẽ thấm ra tầng mồ hôi mỏng, gương mặt xinh đẹp miễn cường cười gượng gạo.

      ", nó dùng cơm cùng chúng ta, tôi với nó vài câu rồi trở lại, đừng lo lắng."

      Ngoài trời hơi lạnh, Mạc Như Khanh mang người chiếc áo choàng ra, ngay lúc Mộ Yến Thần mở cửa xe muốn vào trong, bà liền khoác chặt cánh tay , : "Yến Thần!"

      "Yến thần, mẹ trước với con rồi mà, người đó là ba con, là ba ruột của con, con. . . . . ." Bà hít sâu hơi, "Nếu con chưa quen, chưa thể gọi người đó là ba mẹ cho con thời gian, nhưng con đáp ứng mẹ, hứa ra tay giúp đỡ Mộ thị vượt qua khó khăn nguy hiểm, sao giờ con lại bỏ như vậy. . . . . ."

      "Đây chính là cuộc sống mà mấy chục năm qua mẹ luôn hằng ao ước?" đột nhiên nghiêng người, hỏi bà câu.

      Mạc Như Khanh ngẩn ra.

      Trong đầu Mộ Yến Thần vẫn còn nhớ đến những lời của nhắn vừa rồi, những ngôn ngữ bén nhọn ấy xuyên thẳng vào trái tim , giương giương khóe miệng, nở nụ cười lạnh như băng: "Người đàn ông như thế, gia đình như vậy, mẹ vẫn muốn sao?"

      Chương 4: Va chạm bất ngờ.
      Mạc Như Khanh cứng họng!

      Mộ Yến Thần vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, cánh tay dựa vào cửa xe, tia sáng chiếu vào gương mặt , làm nụ cười của sáng chói hơn, tà mị hơn rất nhiều: " hiểu nổi. . . . . ."

      Mạc Như Khanh nhàng chớp mắt, chỉ câu: "Mẹ luôn ông ấy, nếu sao có thể chờ đợi nhiều năm ròng như vậy."

      Lời bà ra, khiến trong lòng Mộ Yến Thần càng thêm nghẹn ngào, man mác nỗi buồn thơng.

      Nụ cười của càng thêm sâu, nó mị hoặc đến mức làm lóa mắt người khác, khiến họ thể mở to mắt thưởng thức nụ cười của , chỉ là con ngươi trong đôi mắt hoàn toàn đối lập , nó rét lạnh như băng, làm đông cứng mọi vật.

      "Về việc con đáp ứng giúp ông ấy, con hứa nhất định thực , cứ xem như . . . . . con làm việc này để hồi đáp công ơn mẹ sinh ra con, được ?"

      Mạc Như Khanh nghe vậy, ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn .

      Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, : "Năm đó khi ông ta kết hôn, mẹ liền đem con ra nước ngoài để con mình sinh sống, mười mấy năm qua mẹ vẫn như thế, chỉ quan tâm chờ đợi ông ta, chờ ông ta ngày li hôn quay về với mẹ, nhưng tất cả những điều này đều quan hệ tới con. . . . . Haiz, máu mủ thứ kì quái, chỉ vì 2 từ “máu mủ” mà con buộc phải gọi ông ta là “ba”, phải có nghĩa vụ giúp đỡ ông ta vượt qua khó khăn, trong khi từ trước tới giờ ông ta làm gì cho con chưa?”
      đợi Mạc Như Khanh tiếp lời, kéo tay bà xuống, nụ cười vẫn nhàn nhạt.

      "Vào nhà , mẹ." .

      Mắt thấy cửa xe đóng lại, sau đó ưu nhã đường tiến về phía trước, rồi dần dần biến mất, Mạc Như Khanh mấp mé môi lại biết nên gì. Đối với đứa con trai này, bà biết phải xin lỗi bao nhiêu lần mới đủ, mười mấy năm sống mình, nhận được tình thương của ba mẹ, giờ họ có muốn bù đắp cho cũng thể bù đắp nỗi.

      Ngày hôm nay những gì họ có thể cho , chỉ sợ thiếu mà cũng chẳng cần .

      Lại nhớ tới thái độ lạnh nhạt cùng bài xích của Lan Khê, bà cau mày ,cố gắng làm nó giãn ra, thở dài hơi, xem ra cuộc sống sau này gặp nhiều gian nan trắc trở.

      ***

      "Tại sao con phải cùng ta đến công ty?" Lan Khê nhíu mày hỏi.

      Mộ Minh Thăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Con ở nhà cũng chịu học bài, suốt ngày lêu lỏng bên ngoài, ba thể trông chừng con suốt được, nên vẫn phải nhờ con chiếu cố đến con”

      "Nhờ ai nhờ lại nhờ người lạ sao?"

      "Đó là trai của con!"

      "Ồ, ra là thế à? Con xin hỏi ba khi ta ra đời ba được bao nhiêu tuổi, lúc đó ba thân của con đến tuổi trưởng thành chưa đó?" nghiêng đầu hỏi.

      " Lan Khê!" Mộ Minh Thăng giận đến đỏ mặt lên, vung lên phần văn kiện, "Ba cho mày biết, kể từ khi dì Khanh đến đây, mày quậy huyên náo cả nhà đến nỗi gà bay chó sủa, ba vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu mày vẫn còn muốn ngoan cố , ba dễ dàng bỏ qua cho mày nữa, tự mình ngẫm nghĩ cho kĩ ! theo Yến Thần có gì tốt, mày hiểu biết rộng, bất kể sau này mày muốn vào công ty làm việc hay muốn ra nước ngoài du học, cùng mày ở chỗ chắc chắn tiếp thu được rất nhiều kinh nghiệm quí báu”
      Vừa đầm lại vừa xoa , uy hiếp kết hợp với khuyên bảo có hiệu quả hơn với nhóc này .
      Lan Khê câu nào, trong lòng thầm nghĩ “buồn cười ba người con trai ưu tú như vậy cần quan tâm đến đứa con cứng đầu này làm chi cho mệt?”

      im lặng, khuôn mặt nhắn cùng thân mình mảnh khảnh hằn lên đơn lạnh lẽo.

      Mẹ ruột còn, giờ đây trong nhà đâu còn ai lòng quan tâm, thương ; nếu biết tự thương chính mình mà còn lãng phí bản thân đúng là kẻ ngốc nhất quả đất!

      Bàn tay bé vặn mở cửa phòng, Lan Khê liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng hít sâu hơi, suy nghĩ đến những điều tốt đẹp: mỗi ngày cần sinh hoạt trong trường học chán ngắt nè, áp lực thi cử gì đó chết hết cho đời nó đẹp. Nghĩ tới đây Lan Khê cảm thấy nhõm, vui sướng hơn nhiều, tinh nghịch lắc lắc cái mông nhắn tìm quần áo hướng phía phòng tắm tới, lại ngờ vừa mở cửa phòng tắm, cả người đụng phải “ bức tường” kì lạ với giao hòa của nóng bỏng và lạnh lẽo! bực mình than lên tiếng, cảm giác được bờ môi đỏ tươi của mình “hôn” phải khối thân thể, Lan khê vội vàng dùng hai tay chống đỡ! ( hihi…, bé Lan khê ăn đậu hủ của Thần trước , sau này tha hồ mà bị “ăn” lại , “ăn” tới mảnh xương cũng còn ^^)

      Đập vào mắt lồng ngực to lớn, cường tráng còn đọng lại vài giọt nước Ngược lại với những giọt nước lạnh như băng, bàn tay lại nóng rực lên khi chạm vào da thịt lồng ngực. thậm chí có thể cảm nhận được bắp thịt phía dưới căng tràn lên như vận sức để bùng phát lên ngọn lửa nóng, đáng sợ quá, vội vàng tránh ra, thân thể mảnh mai lật đật lui về phía sau, nhưng xui xẻo “rầm” cái, sau đầu hiên ngang đập vào cửa phòng tắm.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      truyện này mình theo dõi lâu rồi mà chậm quá :-(( hình như khúc giữa có ngc :-((
      Chó Điên thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 5 Người đàn ông đáng sợ.

      "Ầm!" Tiếng vang lớn , vừa đủ để cái ót Lan Khê u lên cục.

      ".Ây da . . . . ." Lan Khê buồn bực rên lên, tay bé xoa xoa chỗ bị sưng, mắt trợn trừng, liên tục thở ra hít vào.
      Vóc dáng của người đàn ông hoàn mỹ như vị thần, ánh mắt rơi xuống khắp người . Tiếp theo nâng những ngón tay thon dài, nhanh chậm cài lại những chiếc cúc cái áo sơmi, hai cánh môi mỏng mím lại, vẻ mặt tản ra tầng khí lạnh làm người ta hít thở thông.
      Lan Khê ngẩng đầu, vừa sợ vừa tức, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên: ". . . . . . tại sao lại ở trong phòng tắm của nhà tôi hả? "

      tràng theo thói quen, hề để ý tới trong lời thể mình bài xích kẻ ngoài cùng tham muốn bảo vệ lợi ích của bản thân.

      Mộ Yến Thần vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn , hai chữ “nhà tôi” của nhóc thành công gây ấn tượng với , điều này làm càng chú ý đến hơn. Gương mặt xinh xắn dính chút phấn son. giống những thiếu nữ cùng lứa, đến tuổi mười tám đôi mươi bắt đầu tập tành trang đểm, chưng diện. Khuôn mặt trắng sáng, làn da mịn màn, làn môi đỏ tươi trơn bóng cách tự nhiên, đúng chuẩn câu “em đẹp cần son phấn”.

      Thu hồi ánh mắt, dọn dẹp mọi thứ xung quanh, ngón tay thon dài cầm cái áo sơ mi cũ, vung tay lên, ném chuẩn xác vào giỏ đồ dơ.
      Lan Khê ngẩn ngơ luôn, lông mi dài run rẩy, chưa kịp mở miệng tiếp, bị cho nguyên cục lơ. thèm quan tâm cái “cục nợ” phiền phức này, Mộ Yến Thần nghiêng người bước qua , tiếp tục thẳng về phía trước. Lan Khê kinh ngạc, dùng ánh mắt phóng ra ngàn dao nhìn chằn chằm sau gáy của .

      Đồ đàn ông mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại!

      Khoảng cách mười tuổi đúng là thể khác biệt, nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn tới nhìn lui vẫn là bộ dạng của con nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn người đó là người đàn ông 27 tuổi trưởng thành, nắm vững trong tay “thiên hạ” của riêng mình. Người đàn ông này trai sao?
      Lan Khê chửi thầm trong miệng, từ bé đến lớn xem phim, nào có thấy cặp em chênh lệch tuổi nhiều như thế. em ít ra phải có khí chất giống nhau, thỉnh thoảng biểu tình thân ấm áp với nhau. Nhưng ? Đây là biểu của tình em à? Đúng là trò khôi hài!

      Lan Khê đột nhiên cau mày , suy nghĩ quái gì thế này?

      Tên này là con trai của tình địch của mẹ , mẹ là tiểu tam phá hoại hôn nhân của ba mẹ , còn có suy nghĩ sống cuộc sống em hòa thuận với ? Mộ Lan Khê, mày thiếu thốn tình cảm đến ngu si , mờ mịt rồi phải ?

      Khuôn mặt nhắn lúng túng, tái nhợt, tỉnh táo lại, nhìn thấy cái áo dơ của trong giỏ, chướng mắt lấy chân đá cái rồi mới bỏ .

      ***

      Dặn dò kĩ tất cả mọi chuyện, Mạc Như Khanh liền tiễn hai “ em” ra cửa..

      “Lan Khê, tấm thẻ này con cầm nhé, ba con dặn dì đưa cho con, con cần gì cứ trực tiếp dùng thẻ quẹt, sợ bất tiện.” Bà lấy tấm thẻ đưa cho Lan Khê.

      "Tôi ra ngoài rồi trở về , có phải luôn đâu, thẻ này cần thiết sao?" Lan Khê xoay khuôn mặt về phía bà ta , cau mày hỏi.

      Mạc Như Khanh nụ cười cứng ngắc tại chỗ, cánh tay vươn ra biết nên tiếp tục hay thu hồi lại

      Phía bên kia, sắc mặt Mộ Yến Thần trầm hẳn xuống, muốn lái xe trực tiếp bỏ cho xong, nhưng khoảng hai giây sau “ Ầm!" tiếng, thanh cánh cửa xe đóng lại, ánh mắt lạnh đạm phóng tới phía trước.

      Lan Khê chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh từ từ giảm xuống, cả người rét run, mặt trở nên tái nhợt, vừa nghiêng đầu liền phát Mộ Yến Thần tới sau lưng, vóc dáng cao lớn làm cho cảm thấy bị đàn áp, rụt người dám ngước nhìn .

      " cần, chắc chứ?" Giọng trầm thấp chứa tức giận .

      Lòng bàn tay trắng nõn của Lan Khê xuất ra mồ hôi lạnh, vẫn lên tiếng.

      "Mẹ, cất lại ." .

      Mạc Như Khanh có chút khó xử: "Nhưng đây là ý muốn của Minh Thăng . . . . ."

      "Lấy về!" Giọng của Mộ Yến Thần lại thấp hơn nữa, làm cho người ta rét run..

      Thông thường , mỗi người chỉ dành cho lần cơ hội, thời cơ duy nhất qua , bất kì ai cũng thể cầu xin thêm lần nào nữa, huống chi nhóc này lại dám vô lễ với mẹ .

      Lan Khê run lên, da đầu dường như tê dại , thần thái của ta quá đáng sợ, cảm giác mang đến cho đâu phải là người trai ngang hàng với mình, mà là vị bề nghiêm khắc dạy dỗ .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :