1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thục nữ - Diệp Nguyệt (8.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hào môn thục nữ
      Tác giả: Diệp nguyệt

      Thể loại: đại, hào môn, trùng sinh

      Số chương: 120

      Editor: Shyn

      Nội dung giới thiệu:

      “Chị, mau đến bắt em.”?

      “Cẩn thận đừng ngã ” Trong biệt thự hào môn, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

      Lại lần mở hai mắt, đối mặt chính là tiếng cười nhạo cùng chỉ trích của mọi người, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.

      Nguyên lai cuối cùng vẫn là người bị lãng quên......


      “Ba mẹ, cầu xin người tin tưởng con, tin tưởng con......”?


      Nhan Tịch lần lần cầu xin , chỉ nguyện đổi lấy từ người thân câu tin tưởng.


      Nhưng cuối cùng đổi lấy như trước là ánh mắt vô tình cùng linh hồn đau đớn vì tuyệt
      vọng.


      Lại hoàn hồn xem bản thân mình có lỗi gì, ngoài trời sấm sét cùng tia chớp như giáng xuống, xuyên thấu linh hồn.

      Mưa phùn mênh mông hoàn toàn thẩm thấu đến linh hồn đau đớn của , nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng oán hận ông trời bất công, lại cũng rất giận bản thân mình vô dụng.


      “Ông trời, vì sao, ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi, vì sao ngay cả linh hồn cũng thể để ta lưu lại”


      thanh rống giận trời đất xuyên suốt đến chín tầng mây.

      “Nếu có cơ hội, ta nguyện đem tất cả thù hận hóa thành lửa thiêu trụi hết thảy”


      Nhan Tịch gào thét xong câu cuối cùng, linh hồn dần trong suốt trong suốt, biến mất khỏi thế gian.

      ------


      khi trùng sinh, mở mắt ra, cảnh còn người mất, trở về đến mười lăm năm trước.

      Ở trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện, chỉ có Trình bá bá canh giữ bên, nhớ lại quá khứ, lặng yên rơi lệ.

      Cơ hội sống chỉ có thể đến lần, bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào thương tổn đến , cuộc đời này chỉ vì chính mình mà sống,


      Tự bảo hộ bản thân của , nắm giữ vận mệnh chính mình, thành lập nghiệp buôn bán, tôn nghiêm của , tuyệt để kẻ khác giẫm đạp.


      -----
      “Từ lúc mới gặp em, số mệnh của tôi sớm thay đổi, vô luận là thiên đường hay là địa ngục, tôi đều cùng em, rời bỏ” Lan Trạch Hi . Từ khi trùng sinh đến nay, Nhan Tịch chưa bao giờ nghĩ tới chính mình bị câu như vậy đả động.


      còn tưởng chính mình thể hạnh phúc, có lẽ là do gặp hơi trễ, dung nhan tuyệt sắc của mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.


      nhẫn, đạm mạc, kiêu ngạo, vô tâm, nhu nhược...... Người như , cùng sóng vai với ai đây?
      -----

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1

      Truyền thừa truyền thống kiến trúc Trung Hoa tinh túy, kết hợp âu thức phong cách thanh lịch, trúc dung tao nhã, ngắn gọn, lộng lẫy nhất thể phong cách nghệ thuật độc đáo.

      Lấy thiên nhiên vì quy y, tôn sùng nho giáo, kiêm súc thích, hàm súc tú, áo tịch thanh lịch. Ngoài mặt giản lược lịch tao nhã, lâm viên thủy hệ yếu tố hài hòa tự nhiên, nằm trong khuôn viên của khu biệt thự xa hoa.

      “Chị à, mau tới bắt em a....”

      “Cẩn thận đừng ngã ....” Giữa hoa viêncủa biệt thự tràn đầy tiếng cười vui vẻ, ở phía trước nhanh nhẹn chạy , theo sau là tiểu nương ước chừng mười tuổi, cả hai vui đùa ầm ĩ, giống đôi thiên sứ đắm chìm giữa ánh nắng yên tĩnh mà tường hòa, nhìn thấy cảnh này, bất cứ ai cũng mong muốn giây phút này trở nên vĩnh hằng.

      Thời gian trôi mau, giống như giọt nứơc mưa trong biển lớn, nháy mắt liền thấy tăm hơi , trong chớp mắt qua mười lăm năm.

      “Ba, buổi sáng tốt lành” Nhan Tịch tới trước bàn ăn, Nhan Chính Lâm khép lại tờ báo trong tay, tầm mắt nhìn về phía Nhan Tịch, tựa như nhìn nhân viên cấp dưới, hơi thở quan tâm.

      “Tiểu Tịch, phương án hợp tác nguyên thị sáng nay đến văn phòng ta lấy, buổi chiều mời dự họp hội nghị ban giám đốc, thảo luận về việc hợp tác với tập đoàn nguyên thị, ta muốn mỗi lần như vậy đều thúc giục con, con hãy nhìn theo Hinh Hinh mà học tập, tốt nghiệp cũng mở mấy hội đàn dương cầm độc tấu .” Nhan Chính Lâm nghiêm túc .

      Đối với Nhan Tịch, Nhan Chính Lâm sắc mặt thường thường chưa từng có nhiều biểu cảm.

      Nhan Tịch nhìn biểu cảm ba ba, chỉ có thời điểm đến em , mặt nghiêm túc của ba ba mới có thể toát ra hạnh phúc, biết bản thân mình tham luyến loại ấm áp đó như thế nào, bản thân cũng quên từ khi nào bản thân mình thôi còn nhận được loại ấm áp kia, tại hết thảy đối với Nhan Tịch mà , trừ lần công tác ra, còn lại chính bản thân cũng chưa làm được cái gì.

      “Ba ba, con còn rất hâm mộ chị,chị có bằng tốt nghiệp đaị học hạng A, tại có thể ở công ty phụ giúp người, giống như Hinh Hinh, thể giúp ba ba...”

      Nhan Hinh cười duyên xong, đến trước bàn ăn ngã ly sữa đưa tới trước mặt ba ba, so sánh Nhan Hinh với Nhan Tịch, Nhan Tịch có khí chất thành thục, có đôi mắt xinh đẹp dấu phía dưới, Nhan Hinh phát huy đầy đủ khả năng chính mình,tóc dài hơi gợn sóng được kẹp phía sau cố định , váy dài công chúa, đem dáng người lung linh ra.

      “Ba ba, buổi sáng đừng uống cà phê, đối với bao tử tốt...”

      “Vẫn là Hinh Hinh quan tâm ta.” Buông cà phê, tiếp nhận sữa tay Hinh Hinh, phóng tới bên miệng, mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc. “Hinh Hinh chỉ quan tâm ba ba, cần mẹ ” Tống di tới trước bàn ăn, xem con xinh đẹp và chồng tuấn, cười duyên .

      “Hinh Hinh nhất mẹ ...” xong lại ngã ly sữa trước chỗ Tống di ngồi xuống

      Nhan Tịch xem hình ảnh vui vẻ của ba mẹ và em , dường như bọn họ mới chân chính là người nhà, khí hòa hợp, chỉ có bản thân thể sáp nhập vào gian của họ, phát phát bữa sáng hôm nay rất khó nuốt….

      Bắt đầu từ khi nào và mẹ còn nhiều lần chuyện , khi nào cùng ba ba đối thoại chỉ là nội dung công việc, nhưng khắp nơi đều là soi mói, ngay khi ở trong nhà cũng chỉ toàn nghe ra những mệnh lệnh nghiêm túc giáo huấn, có lẽ chính mình ở trong nhà này sớm dư thừa ......

      Vẫn là mười năm trước... Thậm chí càng lâu … ở trong trí nhớ tìm kiếm hình ảnh mẹ ôn nhu và baba tràn ngập quan tâm đến , nhưng bất luân thế nào, trong hồi ức cũng mảnh ký ức tươi đẹp. Trong trí nhớ, mẹ cho tới bây giờ có mỉm cười với , em bé bỏng đáng dần dần trưởng thành, di truyền gien ưu tú của ba mẹ, mi như thúy vũ, da như tuyết trắng, trở thành mĩ nữ có hai.

      Nghĩ nghĩ...... Nhan Tịch nhớ lại, biết là có thể tìm được cái gì vui vẻ dành riêng cho mình.

      Căn cứ theo cách của ba mẹ: Mẹ sinh ở thời điểm ảnh hưởng đến thân thể, nên sinh ra Nhan Hinh, mẹ luôn ao ước có đứa con trai, baba đồng ý sinh tiếp, nam nữ đều giống nhau, nhưng mẹ kiên trì, hi vọng ba ba đồng ý sinh con trai, khi sinh em là thời điểm mẹ khỏe, Nhan Hinh sinh non, vừa mới sinh ra thân thể tốt, thẳng đến khi em tuổi, mới xác nhận thân thể bình phục, cũng có thể vận đông quá sức, từ đó về sau, mẹ đem thương cùng quan tâm đều cho em .

      Mẹ sinh ra em tổn thương đến tử cung, liền rất khó mang thai , ở đâu chữa bệnh điều kiện lại tốt, có lẽ từ lúc đó em trở thành tiêu điểm sống của mẹ; Chiếm mọi tình thương của mẹ, mẹ thường những lời bên tai : Tiểu Tịch chiếu cố Hinh Hinh, Tiểu Tịch đừng làm cho Hinh Hinh ngã ....

      nhớ thời gian nhiều bao lâu, hình như là khi Nhan Hinh 8 tuổi, trong trí nhớ lên buổi ngày hè, ba mẹ mang và em nghỉ mát, thuận tiện tham gia buổi tiệc sinh nhật, tụ tập ở bể bơi, em ở phía trước vừa chạy vừa hô “Chị, đến bắt em a...”,“Cẩn thận chút, hôm nay là tiệc sinh nhật, chị với em ngày mai về nhà chơi trốn tìm được ?” khi đó, mười hai tuổi, Nhan Hinh vừa tròn tám tuổi.

      Trong lúc đuổi bắt, Nhan Tịch lấy tay giữ chặt em , lại bám phải chân, sau đó cả hai té vào bể bơi rất sâu, toàn lực lôi kéo em , tận lực đem em đẩy lên , uống rất nhiều nước. [ hồi học bơi lội có thời điểm bị sặc , từ liền sợ hãi nước, em bởi vì nguyên nhân thân thể, ba mẹ cũng để Nhan Hinh bơi lội,] cảm giác trước mắt dần dần biến thành mảnh hắc ám, khi tỉnh lại, cùng em nằm ở bệnh viện, mẹ canh giữ ở Hinh Hinh bên cạnh, nghĩ đến em , yên lặng khóc, lần đầu tiên biết đến mẹ như vậy, mẹ ở trong mắt luôn luôn xinh đẹp, hào phóng, ôn nhu ... Giờ khắc này Nhan Tịch cảm nhận được mẹ khóc.

      “Hinh Hinh, có cái gì thoải mái, có khát , thế nào cẩn thận, tiến vào bể bơi” Qua ngày thời gian, em tỉnh lại , mặt mỏi mệt của mẹ có tia tươi cười, ôn nhu hỏi.

      “Chị lôi kéo con, cẩn thận rơi vào, để mẹ lo lắng ” Hinh Hinh thè lưỡi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra hoạt bát tươi cười.

      Nhan Tịch thân thể tốt hơn, ở ba ngày liền xuất viện , Hinh Hinh sặc đến phế bộ, ở bệnh viện vẻn vẹn nửa tháng, nửa tháng này mẹ luôn luôn ở bệnh viện cùng Hinh Hinh, theo Hinh Hinh xuất viện về nhà, mẹ liền dnặ dò phải chiếu cố Hinh Hinh hơn, tan học, gian hoa viên thiếu vắng tiếng cười, Hinh Hinh bao giờ nữa tìm Nhan Tịch chơi trốn tìm nữa ...

      Sau này mẹ hỏi , vì sao chiếu cố Hinh Hinh tốt, lôi kéo Hinh Hinh ngã vào bể bơi... Nhan Tịch chỉ có thể yên lặng nhìn mẹ... Nhan Tịch biết, mẹ sợ hãi.

      Có lẽ từ khi đó mẹ bắt đầu quan tâm Hinh Hinh hơn. “

      Tiểu Tịch, ăn nhanh chút, ta ở xe chờ con” Thanh Nhan Chính Lâm, đem Nhan Tịch kéo về tại.

      Đúng vậy, trước đến nay chưa có thương nào dành cho , nhìn Nhan Chính Lâm rời , Nhan Tịch uống môt ngụm nước, mang theo mắt kính, ngồi trong xe xa hoa, nhìn ngoài cửa sổ mênh mông mưa phùn, biết từ khi nào hai mắt bao phủ tầng hơi nước... Cảnh sắc dần dần mơ hồ ...

      30 phút qua , tới trước đại sảnh Nhan thị, Nhan Chính Lâm dẫn đầu xuống xe, vào cao ốc văn phòng Nhan thị.

      Lại bắt đầu ngày mới hoàn toàn...

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: Shyn

      Chương 2: Hôn lễ

      Trong nháy mắt, qua ba năm. tại khách sạn Thượng Kinh Khải Toa, bãi đỗ xe có Lamborghini, tân sĩ, Ferrari, Porsche chờ nhiều đếm hết, từng dòng người xuống xe vào thang máy, bên trong màn hình led truyền phát hôm nay là ngày đại thiếu gia Nguyên Hạo của tập đoàn Nguyên thị cùng tiểu công chúa Nhan Hinh của tập đoàn Nhan thị chụp ảnh đính hôn.

      Tuyệt vời chính là bầu khí đầm ấm trong buổi lễ kết hôn , bất luận kẻ nào nhìn thấy dâu chú rể đều cảm thấy đó là kim đồng ngọc nữ, trời sinh đôi.

      Đại sảnh được thiết kết cầu kỳ mà độc đáo, Nhan Tịch nhìn mọi thứ trang hoàn lộng lẫy cùng những nam nữ phụ người có đồng phục da tạo nên khí chất nhanh nhẹn; Hoa tươi, mỹ thực, rượu ngon, mỹ nhân… hết sức xa hoa, tiệc đính hôn vô cùng hoàn mĩ.

      Bên trong tràn ngập các loại mùi hương sâm banh hoa hồng Bulgaria, đèn thủy tinh trong suốt được đặt ở vị trí cân bằng, rạng rỡ phát sáng, cửa sổ trong suốt phản chiếu hình ảnh từng đốm đèn rực rỡ, từ mọi góc nhìn đều có thể thấy khắp nơi đều là chuỗi huy hoàng .

      Nhan Tịch hôm nay mặc chiếc váy dạ hội màu vàng, cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người tuyệt sắc của , tóc dài màu cà phê, được cẩn thận năng lên nhờ trâm cài tóc, đầu còn có vương miệng . Còn lại ít tóc phía sau được dây ruy-băng tùy ý buộc lại , thoạt nhìn cao quý tao nhã mà mất phiêu dật. Thản nhiên ung dung, lên xinh đẹp hào phóng, đôi mắt đen sáng ngời, mặt còn có mắt kính vàng, nhìn qua văn tĩnh lại xa hoa.

      “Các vị khách, các vị bằng hữu, các vị tiên sinh, nữ sĩ, thân ái các bằng hữu, chúc buổi tối tốt lành, hoan nghênh các vị tham gia lễ đính hôn của đại thiếu gia tập đoàn Nguyên thị cùng công chúa Nhan Hinh của tập đoàn Nhan thị, xin mời tổng giám đốc Nguyên Thụy của tập đoàn Nguyên thị đọc diễn văn!” MC xong. Nguyên Thụy buông ly rượu trong tay, vẻ mặt tươi cười lên đài, tiếp nhận Micro của phục vụ.

      “Hoan nghênh các vị bằng hữu chính giới cùng thương giới, trong trăm nghìn việc trọng đại bỏ ra chút thời gian ngắn tham gia lễ đính hôn của Nguyên Hạo cùng Nhan Hinh, tôi nhiều lời , xin được chúc Nguyên Hạo cùng Nhan Hinh dắt tay đến đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm” Dưới đài truyền tới từng trận vỗ tay, cùng thanh chúc phúc, truyền đến từ đại sảnh.

      “Xin mời nam nhân vật chính hôm này của chúng ta - Nguyên Hạo tiên sinh” MC .

      Nguyên Hạo chậm rãi tới. Đối với Nhan Tịch, cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Hạo, vóc người hoàn mĩ, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn phóng đãng câu nệ, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta thể khinh thường. đôi mày kiếm, phía dưới là đôi mắt phượng tà mị, tràn ngập đa tình, làm cho người ta trầm luân. Cái mũi cao thẳng, độ dày vừa phải, môi đỏ mọng lúc này tươi cười.

      Tất cả tiểu thư quý tộc mặt đỏ ửng, liền truyền đến thanh khe khẽ, nhìn tâm tư hướng thẳng lễ đài mà bước.

      Xin mờ nữ nhân vật chính Nhan Hinh tiểu thư của chúng ta hôm nay” MC .

      Đèn thủy tinh treo trong đại sảnh to lớn đột nhiên tối sầm lại, các tân khách còn chưa có phản ứng, ngọn đèn rạng rỡ đánh tới cửa, đôi chân thon dài như ngọc rảo bước tiến vào lễ đài. Giày cao gót thủy tinh phát ra ánh sáng oanh oanh lệ lệ, mọi người kìm lòng đậu hít hơi! Áo cưới lộ nữa vai, do chính nhà thiết kế Khăn Lạc Mã 8226; Cộng thêm dãy vòng cổ thủ công ngọc bích bleheart, bông tay đá quý theo bước chân mà chậm rãi chuyển động, càng làm nổi bật da thịt nõn nà. Áo cưới trước ngực hình cung duyên dáng tôn lên vòng eo trong suốt. Vạt áo của chiếc váy dài theo từng bước chân tinh tế mà giao động, ở giữa khán phòng làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ.

      Vô luận là kẻ nào nhìn thấy, thiên thượng đôi, vừa rồi còn có thể truyền đến thanh chúc phúc cùng hâm mộ, nhưng giờ phút này tất cả đều nhìn chằm chằm đôi kim đồng ngọc nữ.

      Nhan Hinh dần dần đến bên Nguyên Hạo, đứng chung chỗ, song song nhìn đối phương, bộ mặt tràn đầy hạnh phúc, dù cho bốn phía tất cả có bao nhiêu ảm đạm , cũng làm cho người ta nguyện ý chúc phúc.

      Đèn nê ông như trước lóe ra , nhưng lại giống như đem Nhan Tịch ngăn cách với mọi thứ, tại Nhan Tịch trải qua trường hợp tại, tương lai có lẽ cũng phải trải qua....

      Sống hai mươi mấy năm, Nhan Tịch luôn luôn nỗ lực sống, nỗ lực học tập, nỗ lực công tác, đổi lại cũng thu hoạch được gì, giờ phút này Nhan Tịch phát tâm chính mình nhảy lên, lại dần dần phục hồi , luôn luôn để chính mình dung nhập vào cái thế giới kia, đến đâu đến, lại càng ngày càng phát chính mình dư thừa...

      Cuộc sống Nhan Tịch có thể tiếp tục xuống sao? Cho nên nỗ lực, vẫn thể đổi lại từ người thân chút quan tâm, chẳng lẽ cái gọi là quan tâm đối với quá xa xỉ? Chẳng lẽ sai lầm rồi, mỗi người đều có quyền lợi hạnh phúc, nhưng lại mệt mỏi, buông ly rượu, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Nhan Hinh, cầu nguyện nguyện em cuộc đời này hạnh phúc, có lẽ tương lai cũng có hạnh phúc như vậy

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Say rượu

      Editor: Shyn

      Theo thời gian trôi qua, lễ đính hôn cũng kết thúc, Nhan Tịch cùng Nguyên Hạo ở cửa tiễn khách, ba mẹ Nhan cùng Nhan Hinh lời từ biệt, ra khách sạn về nhà.


      Nhan Tịch có đôi khi tưởng tượng, ba mẹ tới : “Tiểu Tịch, cùng nhau về nhà ”...

      Nhìn ba mẹ rời , Nhan Tịch biết là chính mình hy vọng xa vời , có đôi khi Nhan Tịch suy nghĩ, nếu như thời gian có thể quay lại tốt, khi nào bọn họ mới tài năng phát rằng bọn họ còn có đứa con .

      Có đôi khi ngẫm lại, có lẽ từ đầu, ba mẹ cũng đem chính mình lãng quên, nhìn trung, đột nhiên cảm thấy, hồi ngẩng đầu nhìn sao lóe sáng cũng xem trọng tồn tại của chúng, theo xã hội phát triển, bầu trời chỉ còn lưu lại vài đám mây xám xịt, đột nhiên cảm thấy, bản thân sau nhiều năm chống đỡ, mệt mỏi, nên quyết định về nhà, thôi ở khách sạn nghỉ ngơi .


      đến trước sân khấu, lấy phòng, cầm chìa khóa, nhìn khách sạn trống trải hành lang, dài, trống rỗng , mở cửa, vào phòng, mệt đến mức chỉ muốn ngã vào giường ngủ ngay lập tức, nhưng Nhan Tịch có chút buồn ngủ.


      Nhớ tới phía trước khách sạn lầu 4 có vài cái quán bar, có lẽ nên để chính mình thả lỏng chút, phóng túng chút, ngẫm lại từ khi bắt đầu công tác tới nay, lâu ra ngoài uống rượu, cuộc sống cơ bản đều là làm việc, nỗ lực công tác, đạt được đến thành tựu như hôm nay cũng thể đổi lấy từ bố mẹ tia quan tâm.


      Nghĩ xong liền đứng dậy, cầm lấy chìa khóa, ra khỏi phòng.


      đến lầu 4, bước vào quán bar, ngồi vào quầy bar, nhìn xem bốn phía, hổ là khách sạn năm sao cao cấp, trình độ xa hoa phải bàn cãi.
      .
      “Chào ! Xin hỏi muốn dùng gì?” Người phục vụ hỏi.

      “Cho tôi ly Whisky”

      “Whisky của đây” Người phục vụ đưa cho Nhan Tịch.

      Nhìn chất lỏng màu hổ phách trong tay, đặt lên miệng uống ngụm , Nhan Tịch cảm thấy thích, rất ít uống rượu, nghĩ có lẽ nên để bản thân phóng túng lần ; Nhan Tịch lấy rượu, ngụm uống hết, hương vị rượu lấp đầy yết hầu của Nhan Tịch.

      Nhìn viên đá còn lại trong ly rượu, Nhan Tịch nghĩ, nếu tâm có thể rét lạnh giống như vậy, tất cảm cảm xúc hỗn loạn kia thể nào xâm nhập vào khối băng ấy.
      “Thêm ly nữa” Nhan Tịch uống xong với nhân viên phục vụ.

      ly tiếp ly, Nhan Tịch phát , tâm tư của bị lấp đầy, muốn nghỉ ngơi, tư duy lại càng ngày càng ràng, vốn tửu lượng tốt, lại liên tục uống rượu khiến bản thân gần như có cảm giác, tuy rằng người bổng , nhưng chút buồn ngủ.

      Nhan Tịch say rượu, ánh mắt tràn ngập mê muội, nhìn về phía góc phát , Nguyên Hạo thế nào ở trong này? phải là cùng Hinh Hinh ở phòng tổng thống tầng cao nhất sao, chuẩn bị ngày mai giữa trưa cùng Hinh Hinh bay Hawaii nghỉ phép, thuận tiện Wall Street chuyện hợp tác, đứng dậy, về hướng Nguyên Hạo, chân của như muốn nghe lời, ngã trái ngã phải.

      “Nguyên Hạo, tại sao cậu lại ở đây? ” Nhan Tịch hỏi.

      “Nhan Tịch, tại sao lại ở trong này, chị phải nên về nhà sao” Nguyên Hạo

      “À, hôm nay hơi mệt , đến phòng khách sạn nghỉ ngơi, Hinh Hinh đâu?” Nhan Tịch

      “Hinh Hinh quên hộ chiếu trong nhà , về nhà lấy , buổi sáng ngày mai gặp lại cùng ra sân bay là được rồi” Nguyên Hạo .

      Giờ phút này, Nhan Tịch cảm giác mình bổng, thân thể sắp ngã xuống, chắc là uống qá nhiều, giờ phút này rượu mới phát huy tác dụng.

      Lúc này, Lí đại thiếu bên cạnh “Hôm nay là ngày kết hôn của tổng giám đốc, buổi tối tổng giám đốc lại gặp chị vợ, là diễm phúc sâu, nhất tiễn song điêu a”.

      trợn tròn mắt, nhìn về phía Lí đại thiếu, nhưng vì có rượu, cộng thêm thân thể bẫng, trừng mắt như thế nào cũng khiến người khác mới cảm thấy mê ly, giống như quyến rũ người bình thường.

      “Tốt lắm, Lí đại thiếu, đừng giỡn, mọi người cùng nhau uống ly , Nhan Tịch, dù sao chị cũng là người nhà, cùng nhau uống ly ” Nguyên Hạo .

      Nghĩ Lí thiếu vừa mới đùa, bản thân cũng chả có gì hứng thú, liền “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước, các cậu tiếp tục vui vẻ.”

      “Ai u, Nhan gia đại tiểu của chúng ta làm như vậy nể mặt , Lí gia cùng Nhan gia như thế nào cũng là bằng hữu lâu năm, hôm nay mời Nhan đại tiểu thư uống ly rượu cũng nể tình” Lí thiếu

      Nghe lời của Lí thiếu, Nhan Tịch tức giận nhìn , cầm lấy ly rượu mặt bàn, “Lí thiếu, phải nể mặt, tôi vừa mới uống rất nhiều, cũng phải về phòng nghỉ ngơi ,ly rượu này kính các vị, chúc các vị tối hôm nay đùa khoái trá, tôi trước uống vì kính .”

      Lí gia, Nguyên gia, Nhan gia thực tế mà , coi như là thương giới cao nhất hào môn, tuy rằng Nhan gia cũng thua Lí gia, nhưng Lí đại thiếu là người nối nghiệp Lí gia trong tương lai, cũng thể bởi vì chính mình mà đắc tội Lí gia, tuy rằng có tiếp xúc qua Lí gia, nhưng mà cũng nghe qua Lí gia lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa là có thù tất báo.

      “Nhan đại tiểu thư khách khí, nếu Nhan đại tiểu thư như vậy, tôi cũng thể cản đường, ha ha, tạm biệt, mong gặp lại” Lí đại thiếu xong, còn phất phất tay.

      Nhan Tịch lời từ biệt, sau đó rời khỏi quán bar, Nhan Tịch ở cửa nhìn về phía bên trong, ngũ quang thập sắc, xa hoa truỵ lạc, đúng là thế giới thích hợp với .

      Nhan Tịch đến cửa thang máy chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên phát bản thân muốn hôn mê bất tỉnh, tia cảm giác cuối cùng, Nhan Tịch nghĩ, sao lại thế này, chính là uống say, cũng thể té xỉu a. Dần dần mất cảm giác, đột nhiên phát có người đến đỡ mình, sau đó, hoàn toàn có cảm giác.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1: Bị oan


      Editor: Shyn


      Sáng sớm hôm sau, Nhan Tịch tỉnh lại, phát toàn thân đau nhức, đầu cũng sắp nứt ra , xem ra về sau thể uống rượu , may mắn hôm nay công ty cần làm, nên cần đến công ty, cũng tại lúc này, Nhan Tịch đột nhiên nghe thấy thanh cửa mở, Nhan Tịch mỏi mệt mở to mắt, trước mắt là cảnh tưởng khiến sợ đến ngây người.

      giường bày đầy các loại quần áo hỗn độn, phòng cũng phải của , quay đầu phát nằm ở bên cạnh là Lí đại thiếu, làm Nhan Tịch kinh hãi, lớn tiếng kêu lên, nhìn về phía cửa, phát người đứng ở cửa chính là vị hôn thê của Lí đại thiếu, tối hôm qua là chuyện gì xảy ra, phải ràng về phòng mình sao.

      Lâm vào suy nghĩ của chính mình khiến Nhan Tịch bất động, vị hôn thê của Lí đại thiếu chạy tới nắm tóc , “Tôi luôn luôn cho rằng Nhan đại tiểu thư là nữ cường nhân, trinh tiết liệt nữ, cũng chỉ là dâm phụ]...”.

      Nhan Tịch hoàn toàn lâm vào hỗn độn, tại sao có thể như vậy, bị ngất ở thang máy tối hôm qua, làm sao có thể ở trong này, kết quả là chuyện gì xảy ra, vì sao lại như vậy, Nhan Tịch thể suy nghĩ được gì nữa.

      Rất nhanh trong phòng liền náo nhiệt, Lí gia, Nhan gia, Nguyên gia, người của cả ba nhà đều nhanh chóng chạy đến, vị hôn thê của Lí đại thiếu mắt đẫm lệ, chính là tiểu thư của tập đoàn Dương thị, Dương gia ở thương trường uy lực vô cùng lớn, tuy rằng Lí đại thiếu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, thế nhưng cũng phải làm đám hỏi với Dương gia .
      Nhan Chính Lâm và Tống đến khách sạn rất nhanh, Tống di chạy vào phòng, hỏi nguyên do gì, liền trực tiếp cho Nhan Tịch hai cái bạt tai.

      “Nhan Tịch, mày thế nào lại như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này, mặt mũi Nhan gia đều bị mày làm mất hết ” Tống di thập phần tức giận .

      “Mẹ, con cũng ràng là chuyện gì xảy ra, đêm qua con uống rượu, sau đó trở về phòng , mơ mơ màng màng vào thang máy, chuyện sau đó con hoàn toàn nhớ , mẹ tin tưởng con” Nhan Tịch hồng hai mắt, với Tống di, xong còn đánh đánh đầu của chính mình, hi vọng có thể làm chính mình thanh tỉnh.

      Đúng lúc này, cũng nghe đến Lí đổng đối quở trách con,“Lý Hạo, mày thế nào lại làm ra loại chuyện này, Nhan gia cùng Lí gia như thế nào cũng là thế giao, bình thường mày thế nào tao cũng có thể dễ dàng tha thứ , nhưng hôm nay mày làm ra chuyện như vậy, tao biết ăn thế nào với Dương gia đây, Lí Vinh ta thế nào lại có con trai như mày.” xong còn căm tức, Lý Hạo bình thường ở bên ngoài xằng bậy Lí Vinh cũng quản, nhưng lần này giống.

      “Ba, con ngày hôm qua uống rượu rất nhiều, Nhan Tịch đến phòng con, liên quan đến con, nếu như biết Nhan Tịch có ý đồ, con mở cửa phòng, con uống rượu có sức chống cự , huống hồ cũng là Nhan Tịch chủ động quyến rũ ” Nghe Lí Vinh xong, Lý Hạo chuẩn bị rời , giống như mọi chuyện là như vậy, giống như liên quan đến , hết thảy đều là Nhan Tịch sai lầm.

      Nhìn người của 3 nhà lải nhải, Nhan Tịch chỉ có thể nỗ lực nhớ lại chuyện đêm qua, thân thể toàn thân đau nhức, giống như đều chết lặng , thân thể sắp chống đỡ nổi nữa, bình thường cũng uống rượu, duy nhất lần say rượu liền phát sinh chuyện như vậy, nhất thất túc thành thiên cổ hận, trước mắt hết thảy càng ngày càng mơ hồ, Nhan Tịch lắc lắc đầu, nỗ lực để đầu óc thanh tỉnh chút, nhưng vẫn vô dụng ngất .

      Khi Nhan Tịch tỉnh lại, ở phòng Tổng thống cao nhất của Nguyên Hạo và Nhan Hinh ngày hôm qua, Nhan Chính Lâm ngồi sofa, Nhan Tịch chưa từng thấy qua Nhan Chính Lâm như vậy, tràn ngập tức giận, giống như con báo đốm sắp bùng nổ, Nhan Tịch bình tĩnh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Chính Lâm, liếc mắt cái cũng dám.

      “Nhan Tịch, mày là con Nhan gia, thế nào có thể làm ra chuyện biết xấu hổ như vậy, mặt mũi Nhan gia đều do mày làm mất hết , tuy rằng chuyện này Lí gia truy cứu , mày thế nào có thể quyến rũ Lí đại thiếu, tao luôn luôn nghĩ đến mày là đứa hiểu biết, thế nào có thể làm ra chuyện như vậy, chút cũng biết tự ái, sao thể học chút từ Hinh Hinh, làm việc thế nào cũng khiến tao lo lắng...” Tống di lải nhải xong, Nhan Tịch hai tay ôm chính mình, có cảm giác chính mình tồn tại.

      Nhan Chính Lâm cũng nhìn về phía Nhan Tịch, “Nhan Tịch, tao luôn luôn nghĩ đến mày tuy rằng thể giống Hinh Hinh chu đáo, thế nào cũng nghĩ đến mày làm ra chuyện như vậy, dụ dỗ đàn ông, Lý Hạo là thế người nào, aiz...... Tuy rằng chúng Nhan gia nội tình kém gì Lí gia, nhưng mày làm ra chuyện như vậy, mặt mũi Nhan gia mặt đều bị mày làm mất hết , tuy rằng ba nhà cũng ở truy cứu, nhưng Nhan gia phải đối mặt với người khác thế nào đây...” xong đoạn này, Nhan Chính Lâm trầm mặc , châm điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc.

      Nhan Tịch ngơ ngác nhìn cha mẹ, vì sao bọn họ tin tưởng , phải lỗi của “Ba mẹ, các người tin tưởng con, con dụ dỗ Lí đại thiếu, con cũng biết là chuyện gì xảy ra, ngày hôm qua ở quán bar uống rượu, gặp Lí đại thiếu, con cùng bọn họ có chào hỏi qua, uống ly rượu, con rời khỏi quán bar, trở về phòng , ấn thang máy, sau đó con liền có cảm giác , các người tin tưởng con, con có quyến rũ Lí đại thiếu, con biết làm sao có thể biến thành như vậy , tin các người có thể hỏi Nguyên Hạo, con đều là , Nguyên Hạo ngày hôm qua cậu ở quán bar, cậu mau .” Nhan Tịch mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Nguyên Hạo , chỉ hy vọng có thể ra chân tướng ngày hôm qua.

      “Nhan Tịch, chị bậy bạ gì đó , Hạo ngày hôm qua làm sao có thể quán bar, ngày hôm qua chúng tôi đính hôn, chị cần bậy, Hạo, mau ” Nhan Hinh tin sau khi đính hôn cùng mình liền đến quán bar.

      “Nhan Tịch, ngày hôm qua tôi hề gặp chị, Hinh Hinh ngày hôm qua về nhà lấy hộ chiếu , tôi luôn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng có gặp chị.” Nguyên Hạo , còn quên dùng ánh mắt trấn an Nhan Hinh, chứng minh hết thảy đều là .

      “Cậu...... Làm sao có thể, cậu ràng ở quán bar, tôi van cầu cậu ” Nhan Tịch .

      “Chị, em biết chị khổ sở, nhưng chị thể oan cho Hạo.” Nhan Hinh .

      “Nhan Tịch, mày thế nào lại như vậy, ràng chính mình phạm vào sai, còn muốn Nguyên Hạo bao che” Tống di , lúc này, ngây người, tại sao có thể như vậy, vì sao tin tưởng , Nguyên Hạo ràng ở quán bar, vì sao , cầu xin giúp , chỉ cần ra chân tướng là tốt rồi, vì sao...

      “Mẹ, đừng trách chị , chị cũng là sợ hãi mới muốn Hạo giúp chị, mẹ đừng trách chị , tha thứ cho chị , Lí gia cùng Dương gia cũng muốn đem chuyện này áp chế truy cứu , mẹ cũng đừng truy cứu nữa, ba, người cũng đừng trách chị, chị tuy rằng làm sai, nhưng chuyện phát sinh thể thay đổi, lại , công ty còn cần chị hỗ trợ, người cũng cũng đừng trách chị.” Nhan Hinh như vậy, ở tại khác gì đổ dầu vào lửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :