1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Thịnh Hôn - Hà Thanh Hải Yến Thất Thất (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hào Môn Thịnh Hôn

      Tác giả: Hà Thanh Hải Yến Thất Thất.

      Convert và edit: Diệp Diệp

      Thể loại: Hào môn, tổng giám đốc.


      Giới thiệu:

      Có phải tình nào đứng trước danh lợi đều phải cúi đầu?.

      ta : “Diệp Khả Mạn có thể cho tôi, thể, chỉ là con riêng thể lộ ra ngoài ánh sáng của Diệp gia.”

      Tình cảm bốn năm cuối cùng cũng chống lại cái ta gọi là tiền độ rực rỡ.

      ta cưới đại tiểu thư nhà họ Diệp, ước nguyện được đền bù có được tập đoàn Diệp thị, phong quang vô hạn, sau lưng có trái tim khác tổn thương.

      Khi có ngày ta nhìn thấy, rơi vào vòng ôm của người khác mới chợt phát mình đánh mất bảo bối quan trọng nhất trong lòng.

      Rất nhiều khi, quay người lại là cả đời. Chợt quay đầu, cảnh còn người mất.

      Mạc Thiệu Đình, người đàn ông thần bí nhất Tân Hải là người nắm giữ nửa giang sơn, người người kính sợ.

      số người bất tri bất giác vào cuộc sống của bạn, đến khi bạn đột nhiên phát thể vứt bỏ nữa rồi.

      tình , mặc dù khắc cốt ghi tâm nhưng vẫn thất bại trước thiên trường địa cửu. ​

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1:

      Trang viên tư gia tọa lạc ở ngoại ô thành phố Tân Hải, nơi này tổ chức lễ đính hôn, dâu là đại tiểu thư được thương nhất nhà họ Diệp – Diệp Khả Mạn.

      về Diệp gia, đó là gia đình giàu có nhất phương, nghe đồn ông cụ Diệp lúc còn trẻ lăn lộn trong giới hắc bang, là đại ca được người người kính sợ. Sau này dần dần rút khỏi hắc đạo thành lập công ty chính quy là tập đoàn Diệp thị bây giờ. Chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi, tập đoàn Diệp thị phát triển nhanh chóng, gần như độc quyền ngành bất động sản ở Tân Hải, sáng lập ra thần thoại ở thành phố Tân Hải.

      Bây giờ ông cụ lớn tuổi lui về phía sau, công ty khổng lồ giao lại cho con trai lớn Diệp Trọng Trạch và con trai thứ hai Diệp Trọng Minh.

      So với cả Diệp Trọng Trạch, thủ đoạn kinh doanh của chú em Diệp Trọng Minh có phần tàn nhẫn hơn, vận dụng hết lời dạy của ông cụ, có thể tìm thấy bóng dáng của ông cụ lúc còn trẻ. Bây giờ tập đoàn Diệp thị cơ hồ do mình Diệp Trọng Minh định đoạt, Diệp Trọng Trạch trở thành cấp dưới của ông. Đáng tiếc, Diệp Trọng Minh dưới gối có con, chỉ có 3 đứa con . Con lớn Diệp Khả Mạn, thông minh tài giỏi, được ông cụ rất thương , đảm nhận vị trí quan trọng ở tập đoàn Diệp thị, cũng được người ngoài xem là người thừa kế của tập đoàn Diệp thị. Con là Diệp Khả Tinh, tính tình kiêu ngạo, tùy hứng là công chúa bị nuông chiều thành hư. Con thứ hai là con riêng cho người ngoài biết, mười tuổi mới được gọi về nhà họ Diệp.

      Từng chiếc xe nổi tiếng xuyên qua lối đường mòn vào trong rừng, lướt qua hồ sen quanh co, dừng ở trước trang viên của Diệp gia, tiếng nhạc êm tai vang lên khắp trang viên.

      Nghe đồn thị trưởng Tân Hải sắp xuất hiên ở bữa tiệc đính hôn này, còn là người chủ hôn trong hôn lễ bao lâu sau. Tin tức vừa truyền ra, các tạp chí lớn đua nhau đưa tin, nhưng bọn họ đều bị chắn ở bên ngoài trang viên nhà họ Diệp.

      Ông cụ Diệp mặc Đường trang, thần thái sáng lạn, dường như có thể nhìn thấy lại thần thái hăng hái của năm đó, thanh mạnh mẽ hỏi người bên cạnh:

      “Thằng ba về chưa?”

      Diệp Trọng Trạch thấp thỏm trả lời: “Chú ba ở nước ngoài, có khả năng về kịp.”

      “Hỗn xược, chơi phụ nữ đến ra cả nước ngoài chơi. Mau lập tức gọi điện bảo nó về ngay, nếu tôi đánh gãy cái chân của nó.”

      Ông cụ gầm lên giận dữ, cả phòng ai dám lên tiếng chuyện.

      Diệp Khả Mạn trang điểm đẩy thợ trang điểm ra, đến trước mặt ông cụ, thân thiết nắm lấy cánh tay ông: “Ông nội, hôm nay là ngài vui của con, ông nội đừng tức giận, chú ba từ trước đến nay đều đáng tin, ông nội nổi giận với chú ấy, nếu như tức giận đến sinh bệnh, cháu đau lòng.”

      Ông cụ vỗ cánh tay của , lộ ra nụ cười hiền lành.

      “Ba, bọn con đỡ người ra ngoài nhé, khách khứa đến hết rồi.”

      Ông cụ gật đầu, dưới dìu đỡ của hai đứa con trai xuống lầu, xuất của ông cụ, khiến cho đại sảnh vốn náo nhiệt, nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Thị trưởng Lục An Minh chào đón đầu tiên, nắm lấy hai tay của ông cụ, thân thiết chào hỏi:

      “Cụ Diệp, gần đây thân thể của cụ có khỏe ?”

      “Cũng được, ăn ngon, ngủ ngon, sống thêm vài năm nữa cũng thành vấn đề.”

      Lục An Minh và ông cụ Diệp chuyện thường ngày, Diệp Trọng Trạch và Diệp Trọng Minh chiêu đãi các khách quý khác.

      *

      Diệp Mộng bị cầu phải tham gia lễ đính hôn, giường là lễ phục mà Thẩm Văn Tuệ chuẩn bị cho , phong cách cũ kĩ, màu sắc tối tăm. Lúc đầu khi nhận lấy bộ lễ phục, theo bản năng nhíu mày, Thẩm Văn Tuệ nhìn thấy nét mặt của tức giận giáo huấn:

      “Lễ đính hôn của chị , chẳng lẽ còn muốn trang điểm xinh đẹp để cướp nổi bật của nó sao?”

      Diệp Mộng nhận lấy lễ phục.

      Ngồi ở giường, câu sắc bén của Thẩm Văn Tuệ vẫn còn quanh quẩn bên tai :

      “Mẹ của từng đoạt người đàn ông của tôi, bây giờ người đàn ông mà nhất cũng bị con tôi cướp mất, đây có thể xem là báo ứng ?”

      Trước đây, có người từng bên tai nhiều lần, là tình duy nhất cả đời này của . Người cho rằng mãi mãi rời xa mình, hóa ra chỉ là người khách trong cuộc đời, giống như mây trời, gió nhàng thổi tan.

      Khi tình thành chuyện cũ khoảng thời gian tập tễnh bước , những dấu ấn khó phai sớm trở thành hồi ức. Tình cảm dù đẹp đến đâu, cuối cùng cũng chịu được trầm luân của năm tháng.

      “Cốc, cốc.”

      Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Mộng quay đầu nhìn thấy Diệp Vân Trinh cầm gậy đứng ở cửa. vội đứng dậy qua, gắt gao nắm lấy cánh tay của , oán giận :

      , sao lại lên đây?”

      Ở trong đại gia tộc phức tạp như Diệp gia, Diệp Vân Trinh là người tin tưởng và dựa vào.

      Diệp Mộng trước khi 10 tuổi, sống với bà ngoại ở nông thôn. Ông cụ Diệp chưa bao giờ chịu thừa nhận , sau khi Diệp Vân Trinh bị tai nạn xe cộ, ông cụ hết sức đau khổ, mang tất cả hy vọng đặt lên Diệp Trọng Minh, lúc ấy Diệp Trọng Minh đưa ra đề nghị để Diệp Mộng nhận tổ quy tông, ông cụ ma xui quỷ khiến lại nhận lời.

      Diệp Trọng Minh cảm thấy thẹn với mẹ con Diệp Mộng, cho rằng đón đến nhà họ Diệp là bồi thường tốt nhất cho , nhưng lại hoàn toàn ngược lại, sau khi đến trang viên, chưa từng thực vui vẻ. Nhưng ông cụ chưa từng tươi cười với , Thẩm Văn Tuệ châm chọc khiêu khích , còn Diệp Khả Mạn xem là đối thủ, Diệp Khả Tinh ngang ngược khi dễ, trong nhà này chỉ có Diệp Vân Trinh cho ấm áp.

      “Tại sao còn chưa thay lễ phục?”

      Diệp Mộng đỡ Diệp Vân Trinh ngồi xuống, sau đó tùy tay để lễ phục ở bên cười : “Người đính hôn phải là em, em cần gấp gáp như vậy.”

      “Cũng đúng, lễ phục này xấu, thích hợp với em. Hôm khác sai người lấy số đo và may cho em mấy bộ.”

      , sau này đừng lên đây tìm em nữa, cứ gọi điện thoại, em xuống dưới tìm .”

      Phòng của Diệp Mông ở lầu 3, tuy rằng trong nhà có sắp xếp thang máy chuyên biệt cho Diệp Vân Trinh, nhưng với cũng thuận tiện.

      Diệp Vân Trinh nhàng nắm lấy tay của : “ sao, có thể.”

      , chúng ta xuống dưới , lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”

      Thanh của có chút nghẹn ngào, dám tưởng tượng được, tai nạn xe cộ năm đó làm mất chân, nhưng vẫn kiên cường bước tiếp. người lương thiện như thế, lại bị số phận trêu cợt nhiều lần.

      *
      Đại sảnh hết sức náo nhiệt, Diệp Mộng kéo tay Diệp Vân Trinh xuất thu hút ánh mắt của ít người, nghe tiếng nghị luận xung quanh.

      “Người phụ nữ này là ai?. là xinh đẹp.”

      “Diệp thiếu gia, đáng tiếc.”

      Diệp Mộng căng thẳng nhưng Diệp Vân Trinh lại vỗ vỗ tay để bớt buồn.

      đến bàn chủ, Thẩm Vân Tuệ vui liếc nhìn cái: “Ngày quan trọng như vậy, xuống sớm chút, muốn người khác chú ý sao?”

      Diệp Mộng vừa định giải thích, Diệp Vân Trinh đè tay lại, giọng từ tính vang lên:

      “Thím hai, là con tốt, đứng bất tiện, làm người vui rồi.”

      Diệp Vân Trinh vừa như vậy, Thẩm Vân Tuệ ngược lại được tự nhiên : “Vân Trinh, thím hai trách con.”

      “Sau này chuyện nên chú ý chút.” Diệp Trọng Minh gầm tiếng.

      Thẩm Văn Tuệ cắn môi, phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Mộng.

      Tuy là lễ đính hôn nhưng trình tự vẫn được sắp xếp đâu ra đấy.

      sân khấu được dựng lên tạm thời, lễ phục màu đỏ tôn lên dáng người lả lướt của Diệp Khả Mạn, bộ âu phục tuxedo màu đen tôn lên vóc hình rắn rỏi của Cố Tử Uyên, hai người tay trong tay đứng lại, nhìn qua rất xứng đôi, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên dứt.

      Cưới Diệp Khả Mạn, tiền đồ tương lai của sáng lạn hơn, cho rằng mình có thể cười chúc phúc bọn họ, nhưng chua xót trong lòng lại lừa được mình. Trong khoảnh khắc đó, có xúc động muốn chạy lên sân khấu để hỏi ta:

      “Cố Tử Uyên, lời hứa, tính sao đây?”

      Đúng lúc này, Diệp Vân Trinh dùng sức nắm lấy tay . cố gắng kìm lại nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Diệp Trọng Minh.

      Lễ đính hôn được tiến hành hết sức suông sẻ, mặt ông cụ vẫn treo nụ cười, có thể thấy ông rất hài lòng với chàng cháu rể này.

      Ban đầu, Diệp gia đồng ý để Cố Tử Uyên và Diệp Khả Mạn đính hôn, vì bố mẹ của Cố Tử Uyên chỉ là giáo viên tiểu học, gia đình bình thường như vậy cách nào môn đăng hậu đối với Diệp gia. Diệp Khả Mạn kiên trì muốn gả cho , ngoài ra lấy ai khác.

      Ông cụ Diệp hết cách với , vì thế bèn cho Cố Tử Uyên cơ hội, hai năm qua, thành tích Cố Tử Uyên đạt được ở Diệp thị, khiến ông cụ phát là tài năng đáng được bồi dưỡng, dần dần tiếp nhận , bảo Diệp Trọng Minh phải bồi dưỡng tốt.

      Nghi thức kết thúc, dâu chú rể đến bàn chủ, có lẽ Diệp Khả Mạn rất Cố Tử Uyên, nụ cười mặt rực rỡ như hoa, Cố Tử Uyên trước sau vẫn lạnh nhạt.

      “Ông nội, con hơi mệt mỏi.” Diệp Vân Trinh mệt mỏi mở miệng.

      Ông cụ đau lòng nhíu mày, hòa ái : “Ông bảo người đưa con trở về phòng nghỉ ngơi”

      “Để Mộng Mộng đưa con được rồi.”

      *

      Đỡ Diệp Vân Trinh trở lại phòng, đỡ nằm xuống, muốn giúp tháo chân giả, Diệp Vân Trinh đưa tay ngăn cản:

      cần, thực ra mệt, em ngồi xuống chuyện với .”

      Diệp Mộng ngồi xuống bên mép giường.

      “Mộng Mộng, muốn khóc cứ khóc , ở trước mặt cả, em có thể tháo mọi phòng bị xuống.”

      Diệp Mộng giật giật khóe miệng: “Ai em muốn khóc, em sớm quên ta rồi.”

      Diệp Vân Trinh nhàng ôm vào lòng: “Em gạt được người khác, nhưng có thể gạt được sao?. Em vẫn luôn chân như vậy, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên mặt. cả cũng thể làm gì cho em, nhưng chỉ cần còn sống, bờ vai của bất cứ lúc nào cũng để em dựa vào.”

      Diệp Mộng ôm chặt lấy , nước mắt đếm xuể rơi áo sơ mi của .

      “Em vẫn cho rằng em gả cho ấy, mặc dù chia tay hai năm, nhưng em vẫn tin ấy trở về bên em. Đến nỗi chỉ cần ấy quay lại, em tha thứ cho ấy. , em đau quá, lòng em rất đau.”

      vỗ về những sợi tóc mềm mại của , đau lòng thôi: “Đồ ngốc, trà nguội lạnh rồi, cũng còn hương vị vốn có nữa.”

      Rất nhiều đạo lý biết, nhưng tài nào tiếp nhận được.

      và Cố Tử Uyên nhau 4 năm, trong hồi ức thanh xuân rực rỡ ấy, bọn họ từng dắt tay nhau qua mỗi góc của thành phố này, lời thề hứa hẹn hôm nào vẫn vang lên mạnh mẽ. cho rằng bọn họ dắt tay nhau đến tận cùng sinh mệnh, tin tưởng cho dù toàn bộ thế giới đều từ bỏ , cũng vứt bỏ .

      “Mộng Mộng, có số việc bao giờ cũng phải trải qua, sau này mới có thể hiểu được. Thế giới này vốn đơn giản như những gì cháu nghĩ.”

      Ở trước mặt Diệp Vân Trinh kiên cường, có lý do nào yếu đuối.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      Đợi sau khi Diệp Vân Trinh ngủ, Diệp Mộng mới rời khỏi phòng của . Trong đại sảnh, lễ đính hôn cũng kết thúc.

      tìm lái xe khắp nơi, muốn nhờ lái xe đưa về Tân Đại. Nhưng tìm vòng, lại phát lái xe theo bên cạnh Diệp Trọng Minh, hình như đợi sai bảo. Diệp Trọng Minh lúc này chuyện với thị trưởng Lục, Diệp Mộng do dự biết có nên tiến lên để gọi tài xế hay , Diệp Trọng Minh nhìn thấy , ông cùng Lục An Minh qua loa 2 câu rồi tới chỗ của Diệp Mộng.

      Nhìn thấy Diệp Trọng Minh về phía mình, Diệp Mộng khỏi khẩn trương.

      Hai cha con ra rất xa lạ, Diệp Trọng Minh từ trước đến nay luôn bề bộn công việc, thời gian ở nhà rất ít ỏi, sau khi Diệp Mộng lên đại học, kiên trì ở lại trong trường nên số lần trở về cũng hiếm . Hai cha con năm gặp nhau vài lần, cho dù gặp mặt cũng ít chuyện.

      Diệp Mộng ngẩng đầu, dõi mắt nhìn lái xe, Diệp Trọng Minh dễ dàng đoán được tâm tư của , giọng trầm thấp: “Trễ rồi, hôm nay ở nhà , sáng mai bố bảo Tiểu Vương đưa con về trường.”

      “Được, con về phòng trước, bố cũng nghỉ ngơi sớm.”

      Địa vị của Diệp Trọng Minh ở trong nhà gần ngang hàng với ông cụ Diệp, hai, ai dám cãi lại ý của ông, Diệp Mộng sợ ông, nhưng chi bằng bớt chuyện.

      Nhìn bóng lưng rời , khóe mắt Diệp Trọng Minh lộ ra thần sắc phức tạp.

      ***

      Nằm ở giường lớn thoải mái, làm thế nào cũng thể vào giấc ngủ. từng nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần gặp mặt, dần dần quên . ngờ có số người bước ra khỏi tầm mắt của bạn, nhưng mãi mãi cũng bước ra khỏi miền nhớ của bạn.

      Trước đêm nay, trong lòng vẫn ấp ủ chút hy vọng cho đoạn tình cảm đó, bởi vì quá nhiều cho nên mới có thể tha thứ và bao dung vô điều kiện.

      Lại là đêm ngủ, dứt khoát xốc chăn, xuống giường.

      Khí hậu ở Tân Hải rất đặc thù, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, cho dù thời tiết đầu mùa hạ, nhưng đến đêm vẫn lạnh giống như trời đông giá rét. Chân trần giẫm sàn gỗ, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lan dần đến toàn thân.

      Kéo ra tấm rèm màu trắng, đứng lặng im ở trước cửa sổ sát đất. Sao đêm nay nhiều lắm nhưng ánh trăng vẫn rất sáng tỏ.

      Từng thề ước nắm tay nhau đến thiên trường địa cửu, như vì sao sáng rỡ, nhưng vẫn bại trước thực.

      biết đứng bao lâu, thân thể bắt đầu cứng đờ, yết hầu khô rát, muốn xuống lầu rót nước. xuống dưới lầu, loáng thoáng nghe được thanh từ phòng bếp truyền đến, khi đến gần, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, ngực bị kiềm hãm, muốn tránh , nhưng thân thể như bị đóng đinh, cách nào bước được.

      Cố Tử Uyên cũng cảm thấy cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu, đầu tiên là sửng sờ, nhưng sau đó cười nhạt.

      "Trễ như vậy, tại sao còn chưa ngủ?"

      Giọng của mây trôi gió thổi, phảng phất giống như lời ân cần thăm hỏi giữa bạn bè.

      "Khát nước xuống rót ly nước."

      Cố Tử Uyên nghe xong, rót ly nước cho , "Uống xong mau ngủ ."

      câu rất bình thản, nhưng lại làm lòng gợn sóng, trong phút chốc cơ hồ muốn bật thốt lên:

      "Cố Tử Uyên, còn tôi ?"

      "Hôm nay đính hôn, Khả Mạn ăn gì cả nên giúp ấy nấu bát cháo."

      Ánh mắt nóng lên, nước mắt tràn mi.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, Cố Tử Uyên nhíu mày: "Diệp Mộng em đừng như vậy, sau này cúng ta sống chung dưới mái nhà, làm sao chung sống đây?"

      xoa ánh mắt, cười lạnh ra tiếng: " yên tâm, tôi hèn mọn như vậy, làm ảnh hưởng đến tiền đồ tốt đẹp của ."

      ***

      Cả đêm ngủ, sáng hôm sau xuống lầu, tới phòng Diệp Vân Trinh.

      Diệp Vân Trinh rửa mặt súc miệng xong, nhìn thấy Diệp Mộng, mặt tràn đầy ý cười: "Sáng sớm có thể nhìn thấy em, tâm trạng cả ngày rất tốt. biết gia đình này khiến em rất áp lực, cũng cầu xa vời mỗi ngày được nhìn thấy em, chỉ hi vọng em rảnh rỗi có thể thỉnh thoảng về thăm , cũng cho biết em ở ngoài rất ổn."

      Diệp Mộng vô cũng thân thiết kéo cánh tay , trong lòng cảm thấy đau đớn.

      Trước khi Diệp Vân Trinh xảy ra tai nạn, là người thừa kế trong cảm nhận của ông cụ Diệp, có thể được muôn vạn thương. Sau tai nạn xe cộ, chẳng những mất tương lai tốt đẹp còn hiểu tình người ấm lạnh. lớn tuổi hơn Diệp Khả Mạn, cho nên từ bé là người em kề cận mà thương nhất, nhưng bỗng nhiên từ đó cũng bắt đầu ghét bỏ .

      Diệp Mộng đến nhà họ Diệp sau khi bị tai nạn xe cộ, còn tuổi nhưng lúc nào cũng đau lòng hỏi : ", rất đau phải ? Em có thể làm gì cho ?"

      Thời điểm cuộc sống của ảm đạm, là Diệp Mộng luôn ở bên cạnh , dùng chân thành của để sưởi ấm cho .

      bàn cơm, ngoại trừ Diệp Trọng Khiêm, người của nhà họ Diệp xem như cũng đến đông đủ.

      Ông cụ ngồi ở ghế chủ, nhìn lướt qua xuống dưới rồi trầm giọng : "Thằng ba vẫn còn ở nước ngoài sao?"

      "Đúng vậy, Trọng Khiêm vẫn ở Mĩ."

      "Đứa con bất hiếu này, được gọi điện thoại, bảo nó mãi mãi đừng về cái nhà này nữa."

      Ông cụ gầm lên giận dữ, mọi người đều sợ tới mức dám lên tiếng, yên lặng ăn bữa sáng, bầu khí có chút quỷ dị.

      Lúc này Diệp Trọng Minh đột nhiên mở miệng, với Diệp Mộng: "Con cũng sắp tốt nghiệp nghiêb cứu sinh rồi, con muốn vào bộ phận nào, bố sắp xếp cho con."

      Thờ ơ câu nhưng lại kéo theo tiếng lòng của mọi người, chỉ là ai phát biểu mà thôi.

      "Chuyên nghành của con thích hợp vào Diệp thị, bây giờ con thực tập ở tòa soạn, tốt nghiệp chính thức nhậm chức."

      Diệp Trọng Minh vừa nghe, sắc mặt trầm xuống: "Diệp thị nhiều nghành như vậy, nhiều chức vụ như vậy, có nghành nào thích hợp với con? Con của Diệp Trọng Minh bố phải làm việc ở tòa soạn, nếu như truyền ra ngoài thể diện của Diệp gia ta biết để ở đâu?"

      Diệp Mộng hừ lạnh trong lòng, đến cùng vẫn vì cái gọi là thể diện.

      "Người ngoài chỉ biết nhà họ Diệp có 2 vị thiên kim, con cũng lung tung, bố cứ yên tâm."

      "Bốp..."

      Bát cơm của Diệp Trọng Minh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, mảnh vỡ tan tát.

      "Con có ý gì? Làm con của Diệp Trọnh Minh bố rất mất mặt sao?"

      Khóe miệng Thẩm Văn Tuệ khó nén ý cười, thêm mắm thêm muối : "Diệp Mộng con cũng là, ở bên ngoài muốn thừa nhận mình là người họ Diệp, mấy năm nay cũng ít về nhà, con muốn thoát khỏi quan hệ với Diệp gia sao? Nhà họ Diệp làm gì có lỗi với con?"

      Bị bà ta châm ngòi như vậy.

      Ngực của Diệp Trọng Minh càng thêm phập phồng.

      "Con xem, con chọc ba con tức giận như vậy. Con thường về nhà, con biết công việc của ba con vất vả bao nhiêu. Có người ba xuất sắc như vậy là chuyện kiêu ngạo đến cỡ nào, Khả Mạn và Khả Tinh đều sùng bái ba con như thần tượng, tại sao con..."

      Diệp Vân Trinh thấp giọng cắt ngang lời bà: " Thím hai, thím nghiêm trọng hóa rồi, chuyện rất đơn giản, vì sao từ miệng thím ra lại trở nên phức tạp thế."

      "Thím sai sao? Diệp Mộng có khi nào xem này là nhà? Nó ước gì có thể rời khỏi nơi này sớm chút."

      "Đều câm miệng!" Ông cụ ra lệnh tiếng:

      "Thời gian ăn cơm đừng bàn những chuyện này nữa có được hay , cho dù nó có muốn vào Diệp thị, cũng phải được ta gật đầu đấy."
      Last edited by a moderator: 4/6/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :