1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tà thiếu: Bà xã sinh cho anh đứa con - Thiên Sứ Biến Vu Bà (2/117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hào Môn Tà Thiếu: Bà Xã Sinh Cho Đứa Con

      Tác giả: Thiên Sứ Biến Vu Bà

      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Tiểu Uyển

      Giới thiệu

      Đính hôn?

      và Kỷ Liên Đông?

      thà làm ni cả đời, cũng muốn cùng cái tên ngựa đực hoàn toàn có khái niệm trinh tiết kia ở cùng chỗ a!

      Đám hỏi?

      và Diệp Vũ Trúc?

      Được rồi, thà làm hòa thượng mười kiếp, cũng muốn ở cùng chỗ với cái người hay cãi nhau, cho đến bây giờ cũng chưa chịu thua ai cả, đến đánh nhau còn chưa thắng nỗi nữa kia mà.

      --

      Thanh mai trúc mã, cùng học chung mười năm, như nước với lửa.

      Bởi vì bọn họ đánh nhau quá mức kích động, bọn họ hoàn toàn quên mất mình ở trong phòng ngủ, vì thế cuối cùng họ ngã xuống giường đại chiến, liền bị "bắt gian tại trận". Nhất thời bọn họ kháng nghị chuyện kết hôn với người lớn hai nhà, nhưng có hiệu quả, hai người đành phải bàn bạc chuyện đám hỏi.

      “Diệp Vũ Trúc, cậu cũng hai mươi lăm tuổi rồi, sao còn chưa gả ? ai thèm lấy à?” mỉm cười nhìn , hạ thấp giọng châm chọc.

      “Kỷ Liên Đông, cậu mới hai mươi lăm, sao lại muốn kết hôn sớm như vậy? Sợ lấy được vợ sao?” nở nụ cười ngọt ngào, chăm chú nhìn , nhàng thầm.

      Cha mẹ hai bên cảm thấy quyết định của mình vô cùng sáng suốt nên lập tức vui mừng, lại biết rằng hai người sớm lén lút mâu thuẫn.

      Đoạn ngắn :

      “Có thể kết hôn, nhưng phải đáp ứng vài điều kiện của tôi, nếu có thể làm được, chúng ta liền kết hôn!” bá đạo lên tiếng.

      !” người con trai có ý kiến.

      “Thứ nhất, sau khi kết hôn, chúng ta chia phòng ngủ!”

      “Được!”

      “Thứ hai, sau khi kết hôn, chúng ta can dự cuộc sống của nhau!”

      “Được!”

      “Thứ ba, có thể nuôi bao tình nhân ở bên ngoài, tôi quan tâm, nhưng thể mang về nhà!”

      “Được!”

      “Thứ tư, sau khi ly hôn, tất cả tài sản của đều sang tên cho tôi!”

      “Được! Còn nữa ?”

      , còn điều kiện của ?”

      “Các điều kiện đều có thể đáp ứng em, cũng chỉ có cầu!”

      “Là gì?”

      “Chúng ta sinh đứa con !”

      Vì vậy, trực tiếp ngất !

      Đoạn ngắn hai:

      “Kỷ Liên Đông, mỗi ngày sau tan sở, đều về nhà đúng giờ, cuộc sống như thế có thấy nhàm chán hay ?” ngày nào đó nhịn được nữa nên lên tiếng hỏi người con trai ngồi xem báo ở sofa đối diện.

      qua hai mươi mấy năm trò chuyện, vừa mới bắt đầu làm sao có thể nhàm chán!" Người con trai ngước mắt liếc cái, lạnh nhạt đáp lời.

      “Cái này giống nhau!”

      “Có điểm nào giống nhau?”

      “Cuộc sống của ngưu lang và cuộc sống của nữ tu sĩ có thể so sánh sao?”

      “Em muốn làm ngưu lang cũng có cái dụng cụ kia, muốn làm nữ tu sĩ cũng có khả năng! Vì thế chúng ta vẫn nên chuyên tâm với cuộc sống bình thường là tốt rồi, cần đặt mục tiêu quá cao!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Diệp Vũ Trúc ngồi góc trong quán cà phê, thong thả uống tách cà phê Mocha, khóe miệng khẽ nâng lên, phảng phất nụ cười.

      Người ngồi đối diện với ăn mặc rất hợp thời trang, trang điểm khéo léo, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.

      Thế nhưng lúc này mắt hạnh rưng rưng, làm cho người ta động lòng.

      “Còn gì nữa ?” Diệp Vũ Trúc đặt tách cà phê xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía , lên tiếng hỏi.

      kinh ngạc nhìn , nước mắt trong hốc mắt khẽ động, nhưng rơi xuống.

      Diệp Vũ Trúc cảm thấy nếu người ngay cả khóc cũng có thể động lòng người như vậy, người đó tuyệt đối là có tiềm chất làm nghiêng nước nghiêng thành, việc khiến cho trái tim người đàn ông ngã nghiêng là rất dễ dàng.

      với tôi là mang thai, đứa bé là của Liên Đông, tôi hiểu rồi. Vậy bây giờ còn chuyện gì muốn nữa ?” Diệp Vũ Trúc mỉm cười hỏi.

      Ánh mắt kia giống như giờ này đến vấn đề chẳng có gì là nhạy cảm, mà chỉ trò chuyện với nhau về đề tài mà mọi phụ nữ đều có hứng thú vậy.

      “Tôi muốn được ở chung với Liên Đông!” cúi đầu , ngay sau đó liền ngẩng đầu lên giải thích, “Đương nhiên tôi phải muốn phá hỏng quan hệ của và Liên Đông, chính là phu nhân Kỷ, tôi chỉ là muốn ở cùng chỗ với Liên Đông mà thôi, ảnh hưởng đến hai người!”

      Diệp Vũ Trúc thể thừa nhận, kia trông ngây thơ đến ai nỡ làm hại.

      Cũng mang thai, lại tìm đến cửa, còn ảnh hưởng đến bọn họ.

      sao, muốn cái danh phận phu nhân Kỷ này cũng có gì quan trọng!” Diệp Vũ Trúc bình tĩnh .

      Tiếng chuông điện thoại vang lên,

      “Ngại quá, tôi nhận điện thoại chút!” Diệp Vũ Trúc , sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi liếc mắt nhìn, bình tĩnh nhận, “Này --”

      “Bà xã, em đâu? vừa về đến nhà, nhìn thấy em!” Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Kỷ Liên Đông.

      “Em ở quán cà phê uống cà phê cùng xinh đẹp, có lẽ cũng biết, ấy gọi là Ngô Khả Hân.” Diệp Vũ Trúc bình tĩnh .

      “Ngô Khả Hân là ai?” Kỷ Liên Đông ở đầu bên kia điện thoại buồn bực hỏi.

      đến đây xem chút có lẽ biết!” Diệp Vũ Trúc ngước mặt nhìn sang Ngô Khả Hân,vẫn trả lời máy, sau đó ra địa chỉ của quán cà phê, ngắt điện thoại, cất điện thoại di động. “Tiểu thư Ngô, chờ chút Kỷ Liên Đông đến đây, có vấn đề gì cứ việc với ấy, nếu như muốn cái thân phận phu nhân Kỷ này cũng cần gấp, cứ việc , ngàn vạn lần được khách khí nhé. Tôi còn có việc, thể ngồi cùng .”

      Diệp Vũ Trúc xong, cầm túi, bước đến quầy thu ngân tính tiền, sau đó ra khỏi quán cà phê, tức giận mà nghĩ --

      Dựa vào Kỷ Liên Đông sớm muộn gì cũng đem sinh mạng đứa bé kia chơi đến chết mới thế, thế mà bên cạnh nhiều đến độ nhớ nổi.

      Vẫn là nhà của quản lí kinh tế rất chặt chẽ, tại nghèo đến nổi ngay cả TT cũng mua nổi?

      --- ------ ------ ------ ---

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Vừa gặp thành oan gia

      Hỏng bét, lại tới trễ!

      Đáy lòng Diệp Vũ Trúc bi thảm hét lên tiếng, sau đó gần như là nhấc chân mà phóng đến cửa trường học.

      Nếu như lại đến trễ, chừng La lão thái đó, lại rất thích để đứng ngoài cửa phòng học nghe giảng.

      “Này này, người phía trước nhường chút --” Diệp Vũ Trúc vừa chạy vừa thét lên.

      Người trước mặt kia có phản ứng, mà chỉ dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn.

      Ngay sau đó, thảm kịch liền xảy ra --

      Bởi vì Diệp Vũ Trúc lao đến quá mạnh, hơn nữa vóc người của khi đó, ách, hình dung thế nào cho thích hợp đây?

      Chính là cảm giác có vẻ có chút thịt thà.

      Vì vậy dưới tác dụng của quán tính, chân kịp phanh lại, liền trực tiếp đụng cái người xoay người lại đó ngã xuống đất.

      Cái gì mà hiểu lầm xinh đẹp!

      Có thế chứ!

      Sau khi Diệp Vũ Trúc đụng ngã đối phương, cả người liền đè lên người đối phương, vài bạn học đến muộn rồi học đệ học muội rồi học trưởng học tỉ, kinh ngạc nhìn Diệp Vũ Trúc đụng ngã nam sinh giữa đường phố.

      Đói khát như vậy sao?

      “Bảo cậu tránh ra sao cậu lại tránh ra hả?” Do Diệp Vũ Trúc ngã, nên đầu óc có chút lờ mờ, nhưng vẫn quên bi kịch mình sắp đến trễ, vì vậy ba chân bốn cẳng bò dậy, chỉ vào đối phương lớn tiếng chất vấn.

      “Checosas - taifacen - do?” Kỷ Liên Đông nghĩ tới ngày đầu học của mình, liền bị người là nam hay nữ đụng ngã, rồi đứng dậy cúi đầu hỏi.

      . . . . . . *%&¥*#¥. . . . . . ?

      Diệp Vũ Trúc cho rằng mình nghe người ngoài hành tinh .
      Sau đó chợt nghe tiếng chuông báo vào học.

      Trong lòng nhịn được kêu tiếng, vì vậy đem tất cả tức giận đổ hết lên người đối phương.

      dùng ngón trỏ chỉ lên ngực đối phương dùng lời chính nghĩa lên án,

      “Cái người ngoài hành tinh này hại tôi trễ, tôi để yên cho cậu!”

      “Vũ Trúc, muộn rồi, cậu còn cằn nhằn cái gì với bạn trai cậu nữa hả, nhanh lên chút!” Bạn tốt cùng bàn Tiêu Doanh Doanh cũng đến trễ vừa chạy vừa kêu.

      “Xong đời, lại đến trễ!” Diệp Vũ Trúc thảm thiết hét tiếng, tiếp tục chạy như điên về phía cổng trường.

      Kỷ Liên Đông nhìn bóng lưng của Diệp Vũ Trúc, chân mày có chút căm ghét nhíu lại, phủi phủi bụi người, thầm nghĩ,

      “Người này dã man!”

      Đây là lần đầu tiên Diệp Vũ Trúc và Kỷ Liên Đông gặp nhau, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, chỉ là có cái loại vui vẻ đó.

      Diệp Vũ Trúc với Kỷ Liên Đông -- tôi để yên cho cậu!

      Kỷ Liên Đông thầm nghĩ -- người này dã man!

      Vì vậy, ngay khắc này duyên phận của họ định là dây dưa rồi.

      --- ------ ------ ------ -

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Oan gia ngõ hẹp

      Diệp Vũ Trúc rất “vinh dự” được mời đứng ở cửa phòng học, chỉ vì vào lớp sau giáo viên chủ nhiệm 0,1 giây.

      Vì vậy đem tất cả trách nhiệm và lỗi lầm, đẩy hết lên người cái tên chặn đường kia.

      Hơn nữa, là oan gia ngõ hẹp, trong lòng thầm nguyền rủa tên kia với ba trăm sáu mươi độ góc chết, liền nhìn thấy Hiệu trưởng đại nhân dẫn tên kia đến phòng học của họ.

      mất mặt!

      Vào giờ phút này, Diệp Vũ Trúc ước gì mình có thuật thu .

      có thể thu lại trở thành tế bào, để mắt thường nhìn thấy mất thể diện đứng chịu phạt ở trước cửa phòng học.

      “Cháu lại đến trễ!” Hiệu trưởng tới cửa, sau đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, có phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      “Cái đó ông ngoại, cháu cố ý. Đảm bảo có lần sau!” Diệp Vũ Trúc thành khẩn cúi đầu giọng xin lỗi.

      Haizzz, ra là cháu ngoại của Hiệu trưởng, nhưng có ai biết.

      Cho nên chẳng được hưởng thụ đặc quyền gì.

      “Hiệu trưởng, ngài khỏe chứ!” Giáo viên chủ nhiệm ra nghênh đón, cũng cung kính chào hỏi.

      “Kỷ Liên Đông cậu ấy mới từ Italy về nước, bây giờ chuyển đến học ở trường của chúng ta, về sau học ở lớp của , tại tiếng phổ thông còn chưa được tốt lắm, phiền giáo Trương sắp xếp và chú ý chút, nếu để cậu ta cùng nữ sinh này ngồi chung với nhau cũng được.” Hiệu trưởng dặn dò và giới thiệu Kỷ Liên Đông với giáo viên chủ nhiệm.

      “Hiệu trưởng yên tâm, tôi sắp xếp tốt.” Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục cung kính , sau đó quay đầu có chút miệt thị liếc Diệp Vũ Trúc.

      Diệp Vũ Trúc nhất thời ỉu xìu.

      giáo Trương cần dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép này nhìn em chứ!

      “Vậy giao cho .” Hiệu trưởng xong, quay đầu với Kỷ Liên Đông vài câu, sau đó rời .

      “Hiệu trưởng, ngài thong thả!” Diệp Vũ Trúc ở phía sau rất chân chó câu.

      Kết quả Hiệu trưởng đáng thương suýt chút ngã xuống, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc Diệp Vũ Trúc.

      Ông ngoại, chẳng lẽ cháu sai rồi sao?

      Vẻ mặt Diệp Vũ Trúc rất vô tội.

      “Chào giáo Trương!” Kỷ Liên Đông lễ phép dùng tiếng phổ thông có chút cứng nhắc chào hỏi.

      “Xin chào, cậu bé lễ phép!” Giáo viên chủ nhiệm khen, sau đó lắc lắc cái eo thùng nước dẫn Kỷ Liên Đông vào phòng học.

      Diệp Vũ Trúc tiếp tục bị phạt đứng ngoài cửa phòng học!

      Trong phòng học nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh bạn học mới, so với cảnh tượng thê lương bên ngoài phòng học tạo nên tương phản ràng.

      Haizzz!

      Tại sao đều là học sinh, mà đãi ngộ lại có khác biệt lớn như vậy chứ?

      Nếu là giáo viên, nhất định đối xử công bằng.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :