1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Quý Nữ - An Tưởng Nhiên (Trọng Sinh) (c10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Trọng Sinh] HÀO MÔN QUÝ NỮ – AN TƯỞNG NHIÊN
      [​IMG]

      Edit+Beta: Hoa Lam Tuyết
      Thể loại: Trùng sinh, HĐ, HE.
      (Edit vô năng chỉ có thể cho mấy nàng biết bấy nhiêu thui. Đừng ném đá ta à)
      CP: An Nhiên ♥ Cổ Diệc Phàm
      Giới thiệu



      Hai người là chị em song sinh. Em bởi vì từ thân thể hư nhược mà được sủng ái. Còn , chỉ có thể sống dưới ánh sáng của em xinh đẹp, thuần khiết. bình thường, tư ti, như cỏ dại, vĩnh viễn chỉ là vật ai cần.
      Trợn mắt tỉnh lại, nhân sinh thế nhưng cho cơ hội làm lại từ đầu. Lần này muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình. Tuyệt đối để cho người khác mặc sức giẫm đạp!!!
      ~~~~~Lời editor~~~
      Đây là câu chuyện về An Nhiên sau khi trọng sinh lại lần nữa. hi vọng cứu vớt thân tình nhưng nhanh chóng bị tác giả cho mạt diệt sạch , bước lên nữ cường đường. Từ tự ti, tự bế lột xác thành lạnh nhạt thong dong , dần dần hấp dẫn nhiều ánh mắt mặc dù luôn điệu thấp.
      Hắc hắc trong này nữ chính rất đào hoa nhé (5,6 bông gì đó ha), và đương nhiên trong đó chắc chắn có bạn nam chính của chúng ta rồi
      Nam chính: này luyện thành tinh rồi a, điển hình bụng đen! Và đặc biệt ảnh sạch a, vô cùng sạch, sạch từ trong ra ngoài a h
      Gia đình nữ chính: mình nghĩ chỉ có thể dùng từ “tiện” để hình dung
      Nữ chính: kiếp trước chịu đủ mọi bất công lạnh nhạt, sống lập tự bế rồi bị chính những người thân nhất của mình hãm hại.Trùng sinh làm lại lần nữa, vì tự ti của mình che mắt nên từ đó dần thấy thiên vị của cha mẹ đối với em , em bên ngoài thiên lương như thiên sứ nhưng thực ra lại độc ác nham hiểm ngừng tính kế hãm hại mình. Và tất nhiên nữ chính ngu ngốc a, nàng rất thông minh luôn dùng gậy ông đập lưng ông đối với những người hại mình, và…….a thôi chết nhiều quá à, hắc hắc , muốn biết thêm nhiều hơn về nữ chính hay chuyện tình hai người, mời nhảy hố!!!!!

      P/s: Truyện rất hay ha, thích nhất là những lúc nam chính dụ nữ chính ý ha, đọc mà sặc máu, đảm bảo ngoa!
      nếu thấy hấp dẫn các bạn trả lời cho mình tiếng nhé, vì ta sợ ai đọc cả, buồn a
      à các bạn cũng có thể đến đây, là wordpress của mình làm truyện này a:
      http://leecarol194.wordpress.com/ts-hao-mon-quy-nu/
      akio yun thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Trùng sinh] Hào Môn Quý Nữ
      Chương 1.1

      “Mẹ, mẹ, mẹ, đừng, đừng đuổi con …” An Nhiên thất tha thất thiểu bị người xô đẩy, nước mắt muốn có thể rửa mặt, cầu xin người phụ nữ đứng phía sau chỉ thị tất cả mà người đó cũng là mẹ .

      Nữ giúp việc ngừng chút, hướng tới phu nhân ở sau nhìn thoáng qua, các dù sao cũng là mẹ con, cho dù thích đứa con này, phu nhân cũng đuổi con mình dược.

      “Còn thất thần làm gì, nhanh mang nó !”. Từ Tuệ Linh còn kiên nhẫn, giống như người bà muốn đuổi phải là con của bà, mà là người bà cực kỳ chán ghét.

      “Vâng, thưa phu nhân, tiểu thư thôi đừng làm chúng tôi phải khó xử”. Nữ giúp việc chính là trong lòng thở dài hơi, có đôi khi, bên trong hào môn tình thân là như thế lạnh lùng mà tàn nhẫn.

      “Đừng mẹ, con , con ,…”.An Nhiên ngừng cầu xin, ý muốn nắm góc áo của Từ Tuệ Linh lại bị Từ Tuệ Linh hung hăng hất ra.

      “Nhanh chút đuổi nó , ta tuyệt muốn nhìn thấy nó lần nữa!” Từ Tuệ Linh đối với hành động vừa rồi của An Nhiên càng thêm chán ghét cực kỳ, An Nhiên giống như nét bút hỏng, vết bẩn, chỉ cần liếc mắt cái cũng làm bà khó chịu.

      Nữ giúp việc tháy phu nhân nổi giận, dùng sức cùng người giúp việc khác kéo người ở dưới đất nhất quyết chịu kia ra ngoài.

      ! mau!” An Nhiên đường bị lôi kéo, nước mắt rơi ngừng, trong đôi mắt yếu đuối kia tất cả đều là kinh hoàng. biết ba mẹ vốn thích , nhưng hôm nay, họ lại muốn đuổi , đuổi khỏi An gia.

      Trong phòng, nam nhân trung niên ngồi sô pha, bên cạnh là nữ hài, tuổi xấp xỉ An Nhiên, đối với ồn ào bên ngoài hai người tựa như có nghe thấy, vẫn cười cười xem tin tức tivi.

      An Nhiên nhìn thoáng qua sô pha bên kia, trong mắt dấy lên tia hi vọng, lập tức giãy giụa tránh thoát ma trảo của 2 người giúp việc, chạy đến trước sô pha:

      “Ba, ba, ba, xin ba đừng đuổi con , xin ba đừng đuổi con …”.

      Hai người ngồi xem tivi bộ giống như bị quấy rầy mà tức giận:

      “Như thế nào còn chưa .” An Tuấn Bình thập phần khó chịu nhìn về nơi phát ra tiếng .

      Từ Tuệ Linh cũng vừa tới, nhìn thoáng qua chồng cùng đứa côn cưng của mình khóe miệng nhịn được mà giơ lên. người là thương nhân nổi tiếng thành đạt, người là thiên tài nhạc, ra , người khác đều nhìn bà bằng ánh mắt hâm mộ. Vậy mà,An Nhiên đứa con vốn dĩ nên có này luôn làm cho bà phải hổ thẹn, lúc trước sinh nó ra sao bà bóp chết nó chứ.

      nhanh ! Mày làm ra chuyện như vậy, còn muốn ở lại An gia sao?” Từ Tuệ Linh vừa nghĩ tới chuyện kia liền nhịn được mà tức giận, bà muốn nhìn đứa con này thêm chút nào, dù là liếc nhìn.

      “Con có mẹ, con có …” An Nhiên liều mạng lắc đầu, nước mắt từ nãy đến giờ vẫn chưa ngưng rơi.

      “Tôt lắm, tốt lắm, ta muốn nghe lại chuyện này nữa, nhanh chút cút khỏi đây ”. An Tuấn Bình trong giọng tất cả đều là kiên nhẫn, từ , ông dã thích đứa con này chút nào, giờ lại làm ra chuyện mất mặt như vậy càng làm ông thêm chán ghét.

      “Ba, con , muốn …” An Nhiên quỳ xuống, lôi kéo tay áo An Tuấn Bình , cầu xin, thanh có chút khàn khàn, biết bao nhiêu lần muốn , thầm nghĩ, phải lưu lại, lưu lại cái nơi có tình thân này, mà cho dù có chăng nữa cái tình thân ấy cũng phải dành cho .

      An Tuấn Bình nhìn tivi phía trước hoàn toàn nhìn đến cánh tay quỳ dưới đất mà khóc lóc cầu xin nắm lấy.

      “Ba, ba…” An Nhiên vẫn kiên nhẫn kêu, muốn làm cho người kia giữ lại chút tình thân mà cho ở lại.

      Nữ giúp việc ở bên cạnh nhìn, cũng có chút đành lòng, thanh kia làm cho người ta phải tan nát tâm can.
      Andrena, XuxuDangThuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2

      "Còn ngu ngốc đứng trực ra đó làm gì, muốn cùng nó cuốn gói ra khỏi đây sao?" An Tuấn Bình bị tiếng kêu làm phiền, quay sang bên quát mắng nữ giúp việc.

      Nữ giúp việc nghe vậy, lập tức đẩy An Nhiên ra tiến về phía trước, này người quỳ mặt đất cũng đến phiên người giúp việc kiếm tiền như bà quản "Tiểu thư, thôi!"

      "Ba, mẹ, van cầu hai người, đừng đuổi con , con là con của hai người mà!" An Nhiên vẫn từ bỏ ý định, hô to.

      "Hừ! Mày phải là con tao! Từ bây giờ mày phải là người nhà họ An, cho dù chết cũng liên quan đến nhà họ An!" An Tuấn Bình ngồi ghế sopha lạnh lùng , giống như người quỳ mặt đất kia cũng chỉ là người xa lạ, chút nào liên quan đến An gia.

      "Em , cầu em với ba mẹ đừng đuổi chị ...." An Nhiên hướng về phía em van nài, trước giờ mọi việc ba mẹ đều chiều theo ý em , chỉ cần bây giờ em mở miệng, nhất định ba mẹ đồng ý.

      Trước giờ em luôn bộ dáng im lặng nhu nhược, thế nhưng bây giờ lại ra so với ba còn tàn nhẫn hơn "An Nhiên, tại sao mày sớm chết !"

      An Nhiên nghe xong ngơ ngác nhìn về phía em của chính mình, tuyệt tin, cái lời ác độc tàn nhẫn này chính là do em thiên lương trong sáng của ra. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn em , cái ánh mắt đầy thù hận và căm ghét kia, hết thẩy đều cho biết đó là .

      "Mày phải chị tao, có người chị nào lại nằm lên giường em rể sao?" An Cẩn nhìn xuống người quỳ dưới chân mình, càng nhìn càng chán ghét.
      "Được rồi, Tiểu cẩn, thân thể con tốt nên quá kích động, về sau đó cũng còn là chị của con." An Tuấn Bình trấn an con mình, đối đãi tựa như trân bảo, cẩn thận.

      "Đúng vậy, bảo bối, đừng nóng giận, mẹ cam đoan về sau nó còn xuất trước mặt con nữa, ngoan, đừng giận!" Từ Tuệ Linh cũng nhanh chóng tiến đến an ủi con bảo bối của mình, bộ từ mẫu cùng với cái người lạnh lùng trước đó hoàn toàn khác nhau.

      An Nhiên lẳng lặng nhìn màn quen thuộc trước mắt, còn chuyện, còn cầu xin, chưa từng có lần nào cảm thấy mình dư thừa đến vậy..

      Nữ giúp việc thấy An Nhiên còn giãy giụa nữa, lập tức lôi ra ngoài, bà cũng muốn chọc phu nhân cùng lão gia tức giận.

      Mưa to, An Nhiên mình đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt thẳng tắp nhìn cổng ngôi biệt thự, cho tới nay giống như người ngoài sống nhờ nơi này..

      Hahaha....

      An Nhiên lúc này cười, nụ cười tràn đầy tự giễu, xoay người, rời khỏi ngôi biệt thự, càng ngày cách An gia ngày càng xa..

      Mưa đánh người, như hề có cảm giác, chậm rì rì trong đêm tối mù mịt mục đích..

      cùng An Cẩn là song bào thai, An Cẩn vừa sinh ra, thân thể được tốt, liền là do đoạt mất dinh dưỡng mới có thể như vậy, cho nên từ , em luôn được mọi người chú ý quan tâm. Mà , vì là chị, cái gì cũng phải nhường, từ phòng ở, ba, mẹ, trò chơi, đến những cái mình thích.

      Đến khi các trưởng thành, em càng ngày càng vĩ đại, thành tích tốt, lớn lên nhu thuận, dần dần, mọi người trong nhà đều đặt chú ý hết lên người An Cẩn, mà , từ khi sinh ra sống trong cái bóng của em mình, còn nhớ đến có người chị là . Tại cái gia đình kia, chỉ là người thừa.

      Nhưng chưa từng nghĩ đến có ngày, bị đuổi ra khỏi ngôi nhà đó, ngôi nhà mà sống hơn 20 năm, ngôi nhà cho chút ấm áp của gia đình.

      "Vì sao????!" An Nhiên ngửa mặt lên trời hô to

      "Ông trời ta phục!! Vì sao ông cho ta sinh ra, nhưng lại cho ta cái mệnh như vậy! Ta phục!" An Nhiên điên cuồng hô to. Vì sao cũng đều là con, lại là người bị vứt bỏ! có leo lên giường của em rể, ngày đó cũng biết tại sao mình lại ngủ chiếc giường đó, vì sao tất cả đều tin .

      Mưa và nước mắt chảy xuống lưu lại bên khoé miệng..đắng chát..

      Cách đó xa hai đạo ánh sáng chiếu xuống con đường màu tối đen. chiếc xe otô xiêu vẹo phóng cực nhanh về phía .
      An Nhiên quay đầu nhưng tránh , chính là mất hồn đứng trân trân tại chỗ, xe cách ngày càng gần, lại nở nụ cười. Cứ như vậy , cho tới giờ biết sống mấy năm nay là vì cái gì, có lẽ như mẹ , nên tồn tại. Tôi hạn ông, vì sao lại đối xử bất công, càng hận chính mình, vì sao lại tự ti yếu đuối như vậy....

      thanh chiếc xe thắng kít mặt đường cắt qua màn mưa đêm tĩnh lặng. bóng dáng mảnh mai rẽ đường vòng cung, rơi xuống...
      Andrena thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2


      Edit: Hoa Lam Tuyết

      Tách, tách, tách, …
      Nước từng giọt rơi xuống ống truyền dịch, nằm giường bệnh, An Nhiên chậm rãi khôi phục ý thức.

      còn chưa có chết sao? Ông trời thế nhưng ngay cả chết cũng cho thành công sao? An Nhiên cười tự giễu.

      Mở mắt ra, bốn phía trắng xóa mảng, mùi thuốc sát trùng bay xộc vào mũi, theo bản năng nhíu mày.

      “Ngươi tỉnh? ” Bên tai truyền đến giọng nam dễ nghe. Nghe thanh An Nhiên là học sinh trường sơ trung (cấp II).Trách được chiếc xe kia lại chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc đầu còn tưởng tên say nào, nguyên lai là tên nhóc nửa đêm vụng trộm lái xe. biết tối hôm qua dùng phương thức tai nạn xe cộ để tự sát, có làm cho nam sinh kia bị bóng ma tâm lý nhỉ. An Nhiên quay đầu hướng tới cái đứa nhóc hay ho kia nhìn lại…

      Khi An Nhiên nhìn đến khuôn mặt kia, bị dọa ngây ngẩn người, như thế nào, làm sao cố thể là ?

      “Dư Lãng!” An Nhiên kinh hô ra tiếng, như thế nào cũng tưởng tượng được nhìn thấy là người bạn sơ trung của , Dư Lãng!

      Bị kêu tên, sửng sốt hồi, lấy thanh danh của ở trường học, nhận ra cũng là bình thường, nhưng có cần phải hoảng sợ thế ?Tại sao lại làm bộ dạng thể tin được như thế?

      Làm sao có thể, cùng Dư Lãng tuy rằng 10 năm rồi chưa gặp lại nhau, nhưng bộ dáng tại của ràng, giống y như hồi mới biết ?

      “Cậu sao lại ở đây?” An Nhiên cật lực áp chế kinh hoàng trong lòng, hỏi.

      Dư Lãng biết vì sao người con cứu này lại có phản ứng như vậy, bộ như giống như nhìn thấy quỷ, đáng sợ thế sao?

      “Cậu quên cậu bị rơi xuống hồ trong trường sao? Tôi cứu cậu lên, đưa cậu vào bệnh viện” Tuy rằng hiểu vì sao có phản ứng như vậy, nhưng vẫn tốt bụng giải thích.

      Trường học? Trong hồ? Dư Lãng? Xâu 3 cái này lại chỗ, làm cho An Nhiên giật cả người, cứng ngắt mỉm cười cái, cẩn thận hỏi: “Dư Lãng, cậu năm nay... bao nhiêu tuổi vậy?”

      Dư Lãng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, tâm tư này kì quái, chính mình cũng theo kịp tư duy của .

      “Tôi và cậu cùng khóa, tôi ở ban 1, năm nay 15 tuổi .” Dư Lãng hào phóng đem tin tức cá nhân của mình ra, bất quá nếu biết tên mình, phải biết cả việc này , thế nào biết rồi còn cố hỏi như thế ?

      tại An Nhiên suy nghĩ nhiều đến vậy, càng chú ý đến biểu tình kỳ quái của Dư Lãng, chỉ nghe câu kia, năm nay 15, 15, kia chẳng phải … 14 tuổi sao?

      “Cậu gọi là An Nhiên đúng , tôi gọi điện cho ba mẹ cậu đến đây, tôi nghĩ họ đại khái đến nhanh thôi, nếu cậu nghỉ ngơi chút trước .” Dư Lãng ngừng lại, người này là kỳ quái, vừa rồi bộ dáng như nhìn thấy quỷ, tại lại là để ý tới, khi nào lại chịu đối xử như vậy, Dư Lãng cũng im lặng ngồi ở bên, thèm nhắc lại.

      An Nhiên tự nhiên biết Dư Lãng tức giận bất bình cái gì, chỉ biết, tại vừa mở mắt tỉnh lại, lại biến thành 14 tuổi, mà thời điểm 14 tuổi, cũng bị rơi vào trong hồ, được Dư Lãng cứu, vào bệnh viện, chẳng lẽ, ánh mắt nhất thời trợn ngược, cuộc đời thế nhưng cho trọng sinh?

      Ngay tại lúc An Nhiên còn khiếp sợ, thanh cửa mở đánh gãy suy nghĩ của .

      “An Nhiên, con như thế nào nằm viện?” Từ Tuệ Linh vào, mặt còn mang theo lo lắng.

      An Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, người tới đúng là mẹ , là người mẹ do dự gì đuổi khỏi An gia. Nhất thời nhớ lại kiếp trước màng kia, nước mắt tự chủ mà rơi xuống.

      “Làm sao vậy? cho mẹ nghe làm sao vậy, hay là có người bắt nạt con?” Từ Tuệ Linh ngờ đứa con luôn nhu thuận này vừa thấy bà đến liền lại nhu vậy tựa như động vật bị chủ nhân vứt bỏ, nhìn thấy mà khỏi đau lòng, nhanh chóng tiến lên, ôm vào lòng hảo hảo trấn an.

      Bao lâu, bao lâu mẹ còn ôm vào lòng mà nâng niu như vậy, cũng biết bao lâu được nghe lời quan tâm từ mẹ: “Mẹ…”

      Lời vừa ra, An Nhiên toàn bộ cảm xúc như được giải thoát, nhanh chóng ôm chặt Từ Tuệ Linh khóc nấc lên.

      Từ Tuệ Linh nghe tiếng khóc kia, trong lòng dâng lên trận chua xót, bà biết sao An Nhiên lại khóc thương tâm như vậy, từ khi đứa con này sinh ra, bà ít quan tâm đến , giờ nghĩ lại, cùng là con , bà cùng Tuấn Bình thiên vị An Cẩn nhiều hơn.

      “Ngoan, khóc, khóc, có chuyện gì với mẹ, con như vậy làm mẹ nhịn được mà khóc theo con.” đến đây, thanh của Từ Tuệ Linh có chút nghẹn ngào, bà đều là . Ai có thể khóc được cơ chứ, đặc biệt đây lại là con ruột của mình.

      “Khụ, khụ, khụ” Dư Lãng bên bị lãng quên, nhịn được hắng giọng, nhằm nhắc nhở hai người trong này còn có người thứ ba.

      Từ Tuệ Linh quay đầu, tại mới phát , nguyên còn có người khác ở đây, nhanh đưa tay lau khóe mắt, bình ổn cản xúc, buông người trong lòng ra, đứng lên, mặt mang theo ý cười khe khẽ, hỏi: "Cháu là bạn học của An Nhiên phải , cảm ơn cháu đưa An Nhiên vào viện.”

      Lúc này Từ Tuệ Linh toàn thân toát lên bộ dáng của phu nhân quý phái, Dư Lãng sớm thấy nhưng thể gì, cũng cười đáp :” A di hảo, cháu là Dư Lãng, cùng học trường với An Nhiên. Cho dù là bạn học khác thấy cũng làm như vậy, a di cần khách khí.”

      Đối với thiếu niên trước mặt, Từ Tuệ Linh thập phần vừa lòng, dù luận lời hay là cử chỉ đều vô cùng lễ phép, vừa nhìn biết là gia giáo rất nghiêm: “Cháu vẫn là bạn học của An Nhiên, lần sau đến nhà a di ăn bữa cơm, coi như là a di cảm ơn cháu giúp An Nhiên nhà chúng ta.”

      “A di khách khí rồi ” Dư Lãng đáp ứng cũng cự tuyệt, cái nào cũng chưa có đến.

      Từ Tuệ Linh cũng chỉ là cười cười, “lăn lộn” lâu như vậy, lại như thế nào hiểu được ý tứ trong lời kia "Cháu cùng An Nhiên chuyện chút, ta làm thủ tục xuất viện.” xong, đối với An Nhiên ngồi giường cười cười, ra ngoài.

      An Nhiên lúc này còn nức nở, nước mắt cũng ngừng rơi, trước mắt đột nhiên xuất chiếc khăn tay, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên là Dư Lãng đưa tới.

      “Lau !” Nhìn cặp mắt sưng đỏ ấy, Dư Lãng thấy trong lòng được tự nhiên, nhíu nhíu mày. An Nhiên lúng túng nhận lấy, cứ như vậy nhìn người bên cạnh.

      Dư Lãng, người này ở trường học như ánh dương, mọi người đều gọi là vương tử, gia cảnh tốt, diện mạo tuấn tú, thành tích học tập tốt, nhân duyên tồi. Thầy mến, bạn học hâm mộ. Trong khi, trong lòng luôn có bóng ma, nhìn lại tròng lòng biết là tư vị gì.

      “Cậu…” Dư Lãng bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, giống như toàn bộ tâm tư đều bị nhìn thấu.

      đợi Dư Lãng hết câu, chợt nghe tiếng giày cao gót nện cộp cộp sàn, lập tức thấy Từ Tuệ Linh vẻ mặt bất thường đứng ở cửa "An Nhiên, ba con vừa gọi điện tới, bệnh An Cẩn lại tái phát, mẹ phải trở về, thủ tục xuất viện mẹ làm xong, con đợi lát nữa rồi tự mình về nhà nhé”

      Còn đợi An Nhiên gì, người thấy bóng dáng, hahaha …. lại như vậy, cùng em cho tới bây giờ, lựa chọn của họ đều phải là .

      An Nhiên bộ cười cười theo thói quen, chiếc khăn trong tay bị xiết chặt thành khối, ném vào trong thùng rác, có rời giường mà ngược lại nằm xuống.

      Dư Lãng hết thảy đều xem vào trong mắt, trong lòng có chút phẫn nhiên (ngạc nhiên cùng phẫn nộ) cho dù là phát bệnh, An Nhiên cũng nằm viện, chút thời gian cùng trở về cũng có sao! Bất công như vậy có ràng quá ! An Cẩn là con chẳng lẽ An Nhiên là con nuôi sao? Dư Lãng trong lòng vì An Nhiên mà bất bình thay , nhìn bộ quan tâm, chẳng lẽ trước kia đều là như vậy, Dư Lãng cảm thấy có chút đành lòng.

      “Cậu về sao?” Dư Lãng nhanh chóng xóa cảm giác trong lòng, đối với người nằm giường hỏi.

      “Cảm ơn cậu” An Nhiên trả lời về vấn đề này, sau khi xong An Nhiên nhắm hai mắt lại, thêm gì nữa.

      Dư Lãng tức giận rồi, chính mình có lòng tốt hỏi thăm , cư nhiên xem như lòng lang dạ thú mà tránh xa. Hừ lạnh tiếng xoay người rời , nếu lưu lại nơi này tự làm mất mặt cũng bị chọc tức chết.

      Làm cho Dư Lãng rời , người giường chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt sưng đỏ kia, tựa sâu như biển làm người khác thấu được nghĩ gì. Nhớ lại tất cả ký ức kiếp trước, khóe miệng giơ lên nụ cười chua xót, kiếp trước, luôn sống trong thế giới của chính mình, tại ông trời cho cơ hội làm lại, lúc này đây, nhất định phải sống tốt, thể sống như lúc trước.

      ~Hết chương 2~
      AndrenaTôm Thỏ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Dư Thừa
      Edit: Hoa Lam Tuyết

      Đêm đen bao phủ khoảng trời, lại lần nữa con đường đầy quen thuộc, trong lòng đủ loại tư vị. An Nhiên đứng ngoài cửa lớn nhìn nơi mình sống hơn 20 năm lại chỉ cảm thấy xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.


      “Tiểu thư ?” Người bảo vệ đứng giữ ở cổng, nhìn bóng dáng nho nãy giờ vẫn đứng trước cửa, làm cho người khác nghĩ là tiểu khất cái đến xin cơm. Nơi này chính là khu nhà của những thương nhân giàu có nổi tiếng cả nước, những người sống ở đây đêu là người giàu số 1 số 2. Đợi tới, vừa nhìn thấy ra là An Nhiên đại tiểu thư.


      đợi lên tiếng, cửa lớn mở ra, lúc trước thời điểm bị đuổi , tuyệt đối nghĩ tới có cơ hội lấy hình thức này mà quay trở lại nơi này lần nữa.


      Người bảo vệ nhìn bóng dáng phía trước, bất giác đưa tay gãi gãi đầu, tiểu thư hôm nay có gì đó giống bình thường.


      “Tiểu thư.”


      ” Tiểu thư.”


      “Tiểu thư.”


      khắc bước vào cánh cửa kia, top người hầu đứng thẳng tắp cúi chào .


      An Nhiên sớm thành thói quen, chuyện này mỗi ngày đều như thế, thành lệ rồi: “Ba mẹ tôi đâu?” Nhìn căn phòng trống rỗng, với người giúp việc đứng bên cạnh.


      “Nhị tiểu thư phát bệnh,lão gia cùng phu nhân ở trong phòng nhị tiểu thư ạ.” Nữ giúp việc nhanh nhẹn đem mọi chuyện ràng, tình huống như vậy cũng hiếm thấy, lão gia cùng phu nhân có bao nhiêu sủng nịnh nhị tiểu thư, tất cả mọi người ở đây đều biết.


      Nhận được câu trả lời so với nghĩ khác mấy, An Nhiên hỏi thêm gì khác, trực tiếp lên lầu, hướng phòng An Cẩn tới. An Cẩn, người em song sinh của , đoạt tất cả của , làm cho còn gì. Tới bước đường cùng phải lựa chọn tự sát.


      Cửa phòng đóng, đứng ở ngoài liền có thể thấy được toàn bộ bên trong. Ba ngồi bên giường khuôn mặt tràn đầy lo lắng, mẹ nắm tay An Cẩn thỉnh thoảng lại sờ sờ trán , gì đó, ba người thân mật chỗ, cười cười, ấm áp, đẹp đẽ, giống như trong tranh vậy. ai có thể chen vào.


      Lúc trước, hâm mộ, thậm chí còn là ghen tị, giờ chỉ thấy lòng nguội lạnh.


      Đột nhiên, người nằm giường giống như tiểu công chúa kia hướng cửa nhìn thoáng qua, lập tức giống như cái gì cũng chưa thấy, quay mặt cùng người bên cạnh ngươi hỏi ta đáp, cười rộ lên. gương mặt nhắn tái nhợt kia lộ ra nụ cười ngọt ngào.


      dám khẳng định, An Cẩn có nhìn thấy , nếu đổi lại là trước đây nhất định thương tâm chạy về phòng mình. Nhưng hôm nay giống, trọng sinh còn là trước kia, từng muốn sống như trước đây, cho nên, tuyệt đối thể giống như trước nhốt mình trong chính chiếc lồng của mình tạo ra, gặp chuyện gì cũng chỉ có trốn tránh.


      Nghĩ như vậy, An Nhiên liền nhanh chóng quyết định, nâng cằm, đầu cúi cũng hơi hơi nâng cao, khóe miệng giơ lên, bước lên trước.


      “Ba, mẹ.” An Nhiên đến bên giường, đối với hai người ngồi bên giường kêu to.


      Được gọi, hai người theo bản năng quay đầu, chỉ thấy bên cạnh là con lớn của mình.


      “An Nhiên, con về rồi” Vẫn là Từ Tuệ Linh mở miệng trước tiên, lúc bà nhìn thấy An Nhiên mới nhớ chuyện phải nằm viện.


      “Vâng, vừa mới về ạ.” An Nhiên tự nhiên trả lời, đơn trước đó hoàn toàn được thay thế.


      Vừa trở về, bà về lúc lâu, chẳng lẽ cùng nam sinh kia hẹn hò? Bà trước khi rời tiểu Cẩn phát bệnh, làm chị như thế nào lo lắng cho em , hiểu chuyện.


      “Như thế nào giờ mới về, là cậu bé kia đưa về sao?” Từ Tuệ Linh trong lời mang theo chất vấn cùng vui.


      Tuy sớm chết tâm, nhưng khi nghe đến, trong lòng nhịn được nhói lên: “Dư Lãng sớm về từ trước, con cũng muốn trở về nhưng lúc xuống giường đầu có chút choáng váng, đành phải nằm lại lúc, để cho mẹ lo lắng rồi.” Khi , An Nhiên mặt có đổi sắc, phải biết rằng, chưa từng dối bao giờ, lần đầu tiên dối thế mà mặt đỏ tim loạn, hoài nghi có phải hay đây là thiên phú đặc biệt của .


      Từ Tuệ Linh nghe xong, hai tai có chút đỏ lên, vốn bà bỏ An Nhiên nằm viện mình, chính mình lại trở về xem An Cẩn, lại còn nghi ngờ người ta, bà làm mẹ xấu hổ.
      “Vậy con tại còn đau hay ? Có cần kêu bác sĩ Thiệu hay ?” Từ Tuệ Linh thân thiết hỏi, trong lòng vô cùng xấu hổ.


      “Con sao, phải em bệnh lại tái phát sao? Thế nào rồi ạ?” An Nhiên có trực tiếp trả lời vấn đề kia, bác sĩ Thiệu là bác sĩ gia đình nhà , ra là bác sĩ riêng của An Cẩn đúng hơn.


      An Cẩn ngờ An Nhiên lại vào, còn hỏi thế nào, trong lúc nhất thời biết phải trả lời ra sao.


      “Bác sĩ Thiệu tới, tiểu Cẩn chỉ là bị cảm mạo có vấn đề gì, từ từ nghỉ ngơi là được.” Từ Tuệ Linh cũng phát ra An Cẩn có gì thích hợp.


      Cảm mạo, An Nhiên nghe xong quả muốn cười to, hôn mê bất tỉnh so ra vẫn bằng An Cẩn bị cảm mạo. “Vậy ba mẹ, con nghỉ trước.” An Nhiên thấy trong lòng chua xót, biết ba mẹ bất công, lại nghĩ đến, mạng họ cũng xem như vậy.
      Từ Tuệ Linh muốn cái gì, lại biết nên gì, đành tùy ý rời .


      Người từ đầu đến cuối lời nào , An Tuấn Bình, đột nhiên nhíu mày, ông phát đứa con ông luôn xem này hôm nay mang cho cảm giác rất xa lạ, xa lạ giống như dưng với nhau, tựa như khách đến ở trọ nhà ông vậy.


      “Tiểu Cẩn con cũng sớm nghỉ ngơi ngày mai nếu học, để mẹ con cùng thầy giáo chuyện chút.” Trong lời mang theo giọng điệu sủng nịnh với người nằm giường.


      An Cẩn nhu thuận gật đầu, gì thêm, cảm giác được tâm tư ba mẹ giờ đặt người .


      An Tuấn Bình cùng Từ Tuệ Linh tắt đèn, rời khỏi phòng, thuận tay đem cửa đóng lại, hướng phòng mình đến.


      “Em có cảm thấy An Nhiên hôm nay có điểm khác thường ?” An Tuấn Bình dù sao cũng ở thương trường dốc sức nhiều năm, hạng người nào mà ông chưa từng gặp qua, ông chỉ cần nhìn cái có thể nắm đại khái đó là loại người nào, nhưng hôm nay An Nhiên đem lại cho ông cảm giác kỳ lạ.


      Từ Tuệ Linh nghe chồng như vậy nhớ lại lúc chiều ở bệnh viện An Nhiên ôm bà khóc lớn cũng phát có điểm thích hợp:”Tuấn Bình xem, chúng ta quan tâm tiểu Cẩn mà ủy khuất nó ?”


      “Nó gì với em à?” An Tuấn Bình nghe như vạy liền cảm thấy, hành vi sau lưng của An Nhiên cùng mẹ cực kỳ vừa mắt.


      Từ Tuệ Linh như thế nào hiểu, mình hơn 10 năm sống trong mưu tính toán, trong đại gia tộc tối kị nhất là bị người của chính mình đâm nhát sau lưng. Gia tộc lớn như An gia chuyện như vậy, thiếu sao, nhìn An Tuấn Bình liền biết được.


      có, đứa kia gì cũng chưa , chính em nghĩ như vậy thôi, hôm nay buổi chiều đến bệnh viện, đứa kia nhìn thấy em, gì cả, chỉ là khóc, khóc thực thương tâm, em cũng bị dọa hồi,hỏi làm sao , chỉ là khóc, nó cũng là con của em, em nhìn thấy như vậy sao có thể đau lòng.” xong Từ Tuệ Linh liền nhớ tới bộ dáng khóc đến tê tâm liệt phế kia, nhịn được mà rơi lệ.


      An Tuấn Bình ngờ Từ Tuệ Linh thế nhưng lại khóc: “Được rồi, được rồi, ta cũng biết làm cha mẹ dễ dàng, nhưng tiểu Cẩn vừa sinh ra dinh dưỡng đủ, tim ổn định, chúng ta mất ít tâm sức rồi, làm sao ó thể đồng thời chiếu cố cả hai đứa. Về phần An Nhiên, chúng ta quả thiếu quan tâm đến nó nhưng nó thân thể khỏe mạnh, lại là chị , sao có thể so bì này nọ,chúng ta về sau quan tâm đến nó nhiều hơn là được.”


      “Vâng, nên quan tâm nó nhiều hơn, biết, lúc em nghe tiểu Cẩn phát bệnh, liền vội vã về nhà, bỏ con lại mình ở bệnh viện,còn để con mình trở về, tại nghĩ lại thấy có lỗi.” Từ Tuệ Linh nhớ tới bóng dáng bé kia, nghĩ tới bà rất lâu rồi chưa quan tâm đến nó.


      An Tuấn Bình nghe vợ như vậy cũng hiểu được, mình đối với nữ nhi kia có điểm thiếu hụt, ông nhớ chính ông có đứa con thân thể hư nhược mà quên mất mình còn đứa con , trừ bỏ tên nó cái gì về nó ông cũng biết. Xem ra ông quả nên quan tâm đứa con này nhiều hơn.


      Mà An Nhiên lúc này quay về phòng, gục ở giường, ngờ hôm nay làm cho ba mẹ đưa ra quyết định lớn. Kiếp trước, ba mẹ từ đầu xem , rồi dần là để ý đến. ở An gia căn bản là nên tồn tại, cho nên họ chần chờ mà đuổi khỏi An gia, rốt cuộc là từ khi nào mọi chuyện liền biến thành như vậy? Trong nháy mắt nhận thấy, kiếp trước cùng kiếp này đều làm cảm thấy mệt mỏi chịu nổi, thầm nghĩ mình phải từ từ nghỉ ngơi tốt…

      Chương 4: Chuyện cũ



      Edit: Hoa Lam Tuyết


      “Dư Lãng, tớ,tớ, tớ …” Nữ sinh nhìn đối diện, lắp bắp câu cũng đầy đủ, hai má phiếm hồng, liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư.


      Thiếu niên như biết được muốn gì, cũng ngắt lời, chỉ mỉm cười, tiếng động cổ vũ tiếp.


      Nhìn thấy nụ cười quen thuộc , dũng khí biết lấy từ đâu, môi mấp máy, hai tay đem lễ vật lấy ra, nắm chặt.Có thể nhìn ra được lúc này rất khẩn trương.


      “Tớ thích cậu.” Lời ra to, cúi đầu, hai tai đều đỏ lên.


      Thiếu niên nghe được câu kia, trước sau vẫn cười tươi, chỉ là trong mắt kia còn ôn nhu như trước mà là đắc ý cùng chán ghét.


      “Tôi thích cậu!”


      Giống như bị rơi vào hầm băng, cả thể xác lẫn tâm hồn đều rất lạnh. Tuy rằng biết ở trường như ánh dương, cũng biết rằng thổ lộ với cũng bị từ chối, nhưng khi nghe được từ miệng ra vẫn rất đau khổ.


      đợi khổ sở, đám người từ bốn phía úng kéo đến. mặt mỗi người đều là nụ cười chế nhạo, nhìn , tràn đầy khinh bỉ.


      biết xấu hổ, bạn trai của người khác cũng cướp.” Trong đám đông ngẩng đầu ra, lập tức đến bên cạnh thiếu niên kia, tự nhiên khoát tay thân mật khăng khít.


      Nữ sinh nhìn đôi nam nữ đối diện, nam tuấn nữ mỹ lệ làm cho người ta nhìn thấy vui mắt. tại biết mình nên gì, cố gắng nặng ra nụ cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn.


      “Trong trường này ai biết Dư Lãng là bạn trai của Thước Phỉ, mày còn muốn thổ lộ cùng Dư Lãng, hay là muốn làm kẻ thứ ba?” Trong đám người nữ sinh bộ dáng tức giận nhìn , như nhìn thấy thứ gì ghê tởm.


      Đám người đứng xung quanh kia gật gật đầu phụ họa, còn làm loạt động tác nôn mửa .


      Hai người phối hợp như kể chuyện cười, mà lời ra ngày càng khó nghe.


      màn này làm trở tay kịp, nghĩ tới, mạnh dạn thổ lộ thành cái đích để mọi người chỉ trích, nhanh nhanh lắc đầu, cuống quít giải thích “ có tôi có giành bạn trai của người khác, tôi biết là Dư Lãng có bạn , tôi có mà.” xong hướng tới người duy nhất quen trong đám người, nhưng khi nhìn vào gương mặt kia con nụ cười ấm áp quen thuộc mà là chán ghét cùng khinh thường.


      Chiếc bình thủy tinh trong tây rơi xuống đất, vỡ tan, tâm huyết cùng trái tim của lúc này cũng như chiếc bình thủy tinh ấy vỡ thành từng mảnh.


      “Tôi có!” Ngườ giường hô to tiếng mở mắt, mồ hôi ướt đẫm cả người, có thể nhìn ra vừa gặp cơn ác mộng kinh hoàng.


      An Nhiên ở giường thở hổn hển, có số việc sớm quên nhưng khi gặp lại Dư Lãng, những kí ức cất sâu trong trí nhớ lẫn nữa vùng dậy, làm thể nhìn thẳng vào vấn đề mà lựa chọn trốn tránh. Bất quá, ông trời cho cơ hội sống lại, bao giờ để chuyện kia phát sinh.


      Nghĩ thông suốt, An Nhiên cũng còn thấp thỏm lo âu, từ từ bình tĩnh lại, mới phát người đầy mồ hôi, cảm giác khó chịu, vẫn nên tắm để chào đón ngày đầu tiên trọng sinh.


      Sau khi tắm xong , thân thần thanh khí sảng, An Nhiên mặt nở nụ cười tươi, nụ cười phát ra từ nội tâm, bỏ qua rất nhiều thứ giờ có cơ hội, lần này ngất định phải làm lại tất cả hững gì trước kia dám làm cũng thể làm.


      “Ba, mẹ.” An Nhiên xuống lầu, ba mẹ luôn dậy sớm, ba bởi vì phải đến công ty cho nên dậy rất sớm, mà mẹ từ trước tới giờ vẫn là bộ hiền thê lương mẫu, ba dậy sớm nên bà cũng dậy sớm.


      An Tuấn Bình đọc báo lại giống như nghe được gì quay lại nhìn như nhìn quái vật. Đứa con lớn này chưa từng chủ động thân cận, nhìn thấy ông liền tránh xa, hôm nay như thế nào lại cùng ông chào hỏi???


      “An Nhiên, con sao lại dậy sớm vậy?” Từ Tuệ Linh thấy đến cũng ngạc nhiên hỏi, bất quá bà kinh ngạc phải An Nhiên chủ động chào hỏi mà là lo lắng cho thân thể của .


      “Hôm nay phải đến trường nên thể đến muộn.” An Nhiên đem biểu tình của hai người đều xem vào trong mắt, cùng ba mẹ mình chào hỏi lại có thể làm họ kinh ngạc đến vậy, làm con như nên nghĩ lại.


      “Nhưng con vừa xuất viện, đầu phải còn choáng váng sao, mẹ giúp con xin phép thầy giáo, vừa vặn An Cẩn hôm nay cũng có đến trường.” Từ Tuệ Linh nhớ đến tối qua bà với chồng , muốn quan tâm đứa con này nhiều hơn. Tiểu Cẩn phát bệnh cũng có đến trường, thuận tiện xin phép cho An Nhiên, để cho tiểu Cẩn ở nhà cũng có bạn.


      "Cách kỳ trung khảo cũng xa, còn vài vấn đề giải được, cần ôn tập lại cho tốt.” An Nhiên làm sao nghe ra được trong lời kia là ý tứ gì, kiếp trước yếu đuối tự ti, làm cho co trở nên đặc biệt mẩn cảm. Những chuyện xảy ra, suy nghĩ vài lần, nghĩ mình tiếp tục sống dưới ánh hào quang của An Cẩn, là An Nhiên kiếp này chỉ có thể sống cho mình .


      Từ Tuệ Linh ngờ, An Nhiên lại trực tiếp cự tuyệt, trong ấn tượng An Nhiên đối với lời bà luôn ngoan ngoãn nghe theo.


      “Tiểu Cẩn vừa vặn ở nhà, có gì hiểu có thể hỏi tiểu Cẩn.”


      An Nhiên cũng chỉ cười, “Em tại là phải nghỉ ngơi.” Nếu An Cẩn vì mà bệnh tình thêm nặng, cần chờ mấy năm sau bị đuổi khỏi An gia rồi.


      Từ Tuệ Linh im lặng coi như đồng ý, tiểu Cẩn tại quả cần nghỉ ngơi."Vậy để cho bác Tôn đưa con học.”


      Bác Tôn là quản gia An gia, phụ trách các công việc ăn, ở, bệnh tật… do đại gia tộc bên kia điều đến bên cạnh An Tuấn Bình. Ở An gia có chút địa vị.


      Lần này An Nhiên cũng có từ chối, gật gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng.


      An Tuấn Bình lật xem tờ báo trong tay, cuộc chuyện vừa rồi, ông đều nghe . là ông xem đứa con này sao? Vì sao ông cảm thấy An Nhiên giống lúc trước. “Ta cũng muốn đến công ty thuận đường ta đưa con học.”


      Lời vừa ra, tay vì ngạc nhiên mà cứng đờ, rồi rất nhanh liên bình thường, đối với , ai đưa cũng quan trọng.


      Nhưng Từ Tuệ Linh cho là như vậy, An Tuấn Bình trước giờ đem chuyện công ty cùng gia đình gom lại chỗ, chưa từng có chuyện giống vậy xảy ra. Hôm nay thế nhưng lại muốn đưa An Nhiên học, trước kia dù An Tuấn Bình thương An Cẩn cũng chưa từng phá lệ.


      Chờ An Nhiên ăn xong bữa sáng, An Tuấn Bình cũng khép tờ báo lại, hai người vô cùng ăn ý, cái gì cũng chưa , cùng nhau rời .


      Từ Tuệ Linh cau mày nhìn hai bóng dáng lớn , là vì tối qua muốn quan tâm An Nhiên nhiều hơn nên mới đưa An Nhiên học sao? Từ Tuệ Linh cảm thấy lý do này thập phần gượng ép, nhưng cũng là giải thích duy nhất bà tìm được lúc này.


      ♣Hết chương 4♣
      Andrena, WinterPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :