1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn chi sủng: Mê luyến sắc lang lão công - Phượng Hoàng Triển Sí Tái Mẫu Đan (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên truyện: Hào Môn Chi Sủng : Mê Luyến Sắc Lang Lão Công
      Tên gốc : Nhà giàu có cưới sắc lão công sủng nghiện

      Tác giả : Phượng Hoàng Triển Sí Tái Mẫu Đan

      Số chương =Dài quá lười xem
      Tình trạng: edit
      Thể loại: ngôn tình, đại, sủng,...

      Nguồn covert: tàng thư viện
      Editor: luna ss​





      Giới thiệu :

      chiếc ghế salon bằng da , người đàn ông đem người phụ nữ áp chế dưới thân,nhìn người phụ nữ bằng con mắt thâm trầm :"Tự gây nghiệt, thể sống. Hiểu ?"

      Diêu Tử Khinh giãy dụa làm cho khuôn mặt đỏ bừng : " Chuyện của tôi, cần nhúng tay" Cho dù có bạn trai bên ngoài cũng có quyền quản , cần thông báo cho

      Ô Lãng cười tiếng, đột nhiên cúi người dán lên bên má : " Chúng ta làm việc này , em chắc chắc cho lấy tay, sợ có hiệu quả, như vậy em đủ"

      Tử Khinh ban đầu hiểu, trực tiếp thở luồng khí nóng vào tai , có chút ngứa ngứa khó chịu. Trong nội tâm có hàng ngàn câu mắng chửi chạy qua, ở nơi này mà phóng là quá bỉ ổi

      Diêu Tử Khinh rất chướng mắt Ô Lãng, chỉ bởi vì điên cuồng dùng sức mạnh chiếm hữu , ngoài ra còn phá hủy tình đích thực của

      Ô Lãng là ai? Ô Lãng là thương nhân mà ai cũng biết đến là người tài ba, Kỷ An thị của tiếng tăm lừng lẫy, phụ nữ thiếu nhiều đấn mức muốn đuổi như vịt. lại nhìn trúng Diêu Tử Khinh , vốn tưởng rằng nhóc này phục vụ xong, chơi đùa ong phát đuổi nhưng ai ngờ nhóc như kẹo cao su, càng nhai càng dính

      Trong lòng có người sao? Được, chém !

      có cảm giác an toàn đúng ? Được, cho!

      Bảy tám dì khó đuổi đúng ? Được, đến!

      Hành hành hành... cái gì đều theo nàng!

      Đúng là, vì cái gì, đến cùng lại muốn đem bán

      Trích đoạn ngắn :

      Diêu Tử Khinh ngón tay nhắn chỉ về hướng ghế sô pha, "Tiểu bảo, quỳ!"

      mất thời gian, Ô Lãng mắt buồn ngủ dày đặc sương mù ,từ trong phòng ra, cũng ngoan ngoãn về hướng ghế sô pha, quỳ lên, "Con trai, con thế nào cũng ở đây nhỉ?"

      Cục cưng móp méo cái miệng nhắn, "Con lại đái dầm ." Cậu cũng đâu có muốn đâu

      " nhiều " Diêu Tử Khinh lò đầu ra hăm he

      Trong giây lát:" Baba, sao ba cũng ra đây"

      Ô Lãng: "Tiền riêng của ba bị mẹ con tìm được rồi!"

      Tiểu bảo: "Ba ba, trong nhà này,địa vị của chúng ta quá thấp."

      Ô Lãng cảm động lây, " có chuyện gì đâu con trai, buổi tối ba ba giúp hai người chúng ta báo thù"

      Diêu Tử Khinh: "Tốt lắm, hai người quỳ hết cho tôi !"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 : Chàng trai lưu manh

      Kỷ An Thị, cuối mùa thu

      Chân trời rực rỡ ánh nắng buổi chiều đỏ tươi như màu lửa

      Diêu Tử Khinh vuốt vuốt vào cánh tay đau nhức, ngày mệt mỏi cũng chấm dứt. Lưu loát dọn đồ xong, mới bước ra khỏi cửa chạm mặt Trần Thanh Thanh, bắt tay lại : " Tử Khinh, cậu theo tớ đến nơi này"

      Tử Khinh nhìn đồng hồ : " được, tớ phải về nhà ngay bây giờ , Vương Mãnh Liệt nhà tớ hôm nay nghỉ phép" còn phải chợ nấu cơm nữa, nếu chắc chắn Vương Mãnh Liệt nhà đói bụng, nhưng cũng nỡ để ấy ở lại mình nhưng cũng phải đành lòng

      Trần Thanh Thanh liếc trái liếc phải rồi ngó xung quanh giọng : " Mẹ tớ vẫn còn bắt tớ gả cho tên đàn ông kia "

      Tử Khinh cười lạnh, là chưa thấy người mẹ ruột nào lại như vậy : " Vậy cậu tính như thế nào ?"

      Thanh Thanh cắn môi : " Tớ nghĩ rồi, chỉ có trai tớ mới có thể giúp đỡ tớ chuyện này "

      Diêu Tử Khinh mới nhớ từ lúc làm bạn với Thanh Thanh ấy có người trai : "Cậu có chắc ? "

      Thanh Thanh gật đầu : " Cậu theo giúp tớ nha " ấy tội nghiệp nhìn Tử Khinh: " Tớ ....tớ...có chút chút sợ ấy "

      Diêu Tử Khinh biết nguyên nhân vì sao lại Thanh Thanh lại sợ mình như thế, nhưng theo ánh mắt của ấy cho biết ấy thực rất e ngại và sợ hãi trai mình : "Cậu chờ tớ chút" xoay người rồi nhanh chóng gọi cho Vương Mãnh Liệt nhắc nhở phải ăn cơm chứ vì trò chơi mà quên ăn cơm mà bỏ bữa mất

      xe taxi, Tử Khinh hỏi : " Chúng tới chỗ cậu sao ? Là chỗ nào"

      Thanh Thanh mím môi : " Kim Đế Hào"

      Tài xế vừa lái xe lại nghe tên Kim Đế Hào khỏi tò mò nhìn hai qua gương chiếu hậu, thoáng qua là ánh mắt tiếc nuối

      Kim Đế Hào là nơi như thế nào ?

      Kim Đế Hào là nơi nổi tiếng nhất thành phố, là nơi vô cùng xa xỉ mà người nào cũng biết, Diêu Tử Khinh mặc dù chi phí thể vào nơi đó nhưng khi nhắc đến nơi đó cũng như sấm rền bên tai,chỉ là nghĩ tới trai của Thanh Thanh lại làm thiếu gia ở đó

      Chuẩn bị tâm lí từ trước, Diêu Tử Khinh cùng Trần Thanh Thanh đứng trước đại sảnh rực rỡ như mời mọi người bước vào. Người tiếp tân vẫn dùng cái thái độ khó chịu nhìn hai nhưng vẫn dùng lời lịch chuyện, điều đó làm hai thấy khó chịu

      " Tôi muốn tìm Ô Lãng" Trần Thanh sợ hãi

      Tiếp tân nghe lại hỏi lại

      Trần Thanh Thanh vẫn cứ giọng như ngày nào

      Tiếp tân chưa xác định được lời của Thanh Thanh lại hỏi: " muốn tìm người nào ? "

      Tử Khinh nhịn liền lên tiếng dõng dạc : "Ô Lãng, chúng tôi tìm Ô Lãng" Giọng nhường ai cũng nịnh ai

      Lúc đó, có người đàn ông từ cửa chính vào cùng với số người khác, người đàn ông đầu tiên với thân hình cao ngất , vừa vừa phủi áo khoác ngoài, thân hình khỏi phải rất bất phàm, khi bước vào nghe ai tên mình liền quay về phía tiếng gọi ấy. Tầm mắt lại rơi bóng dáng Trần Thanh Thanh quen thuộc kia , đôi mắt sau chiếc kính râm lại trầm xuống

      Vừa vặn nhìn thấy Diệu Tử Khinh kia

      Diệu Tử Khinh mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong mặc váy, cổ áo rộng ra chút có vẻ lộ ra chút màu tím, chân cũng coi là thon dài, cách ăn mặc quá hở hang lại có chút quy củ , trong mắt Ô Lãng coi như là vừa mắt

      Khóe miệng Ô Lãng nở lên nụ cười châm biếm , tới, tháo chiếc mắt kính râm hơn nửa khuôn mặt , tiện tay ném về phía trước, người tiếp tân hiểu ý liền chụp lại chiếc mắt kính ấy

      Diêu Tử Khinh giờ mới biết khuôn mặt của trai Thanh Thanh, dáng và tư thái vô cùng thẳng, khuôn mặt tuấn tú , khuôn mày dưới tỏ ra là khuôn mặt đa tình, bờ môi bạc dương như mang theo vui. Nếu phải là nhìn quá kĩ đôi mắt , cũng mơ hồ cảm thấy hơi sợ

      Tiếp tân nhìn với vẻ khẩn trương : " Ô...Ô tiên sinh "

      Tử Khinh nghe được giọng của tiếp tân mới nhận thức được người đàn ông đó chính là Ô Lãng là trai của Thanh Thanh. Đúng là , xem bộ điệu này giống thiếu gia chút nào,. Diêu Tử Khinh quay đầu lại nhìn Thanh Thanh

      " Ơ ! Nhóc kia sao lại chạy tới đây, ngọn gió độc nào đưa nhóc tới đây"

      Ô Lãng tuyệt đối mở miệng là cái dạng người lưu manh, chính là giọng điệu lưu manh đích thực làm cho Tử Khinh khỏi nhíu mày,. Mà những vậy, hết lần này đến lần khác sờ loạn mặt , mở miệng những lời tục tỉu : " Nhìn còn rất non, đề nhìn xem, nếu đặt giường chắc chắn rất tuyệt vời " ( luna : á...á..cái tên xấu xa....)

      Tử Khinh có học qua võ thuật, tay trái theo bản năng chụp lên vai với tốc độ nhanh làm cho mọi người xung quanh ngỡ ngàng, kịp phản ứng

      Ô Lãng lại nhanh lẹ hơn, bàn tay nhanh chóng chế trụ bàn tay nhắn của ,hai đầu gối hơi cong để lấy thế

      cả kinh, theo kịp động tác của , hoàn hồn cước nhảy lên trung sau đó hạ xuống sau lưng phục kích

      Bạn đọc truyện nguồn chính là ******************* - edit : luna

      thất kinh, buông tay ra, lại nhàng né sang bên tránh cú đánh tới của : " Ơ ! Nhìn như thế nào cũng nhìn ra là người có tài " ( chị như siêu nhân ấy)

      Tử Khinh thấy vậy liền thu tay,đối với cái tên vô lại kia thấy điểm tốt nào lại càng thêm ghét , rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thanh Thanh lại sợ tên cặn bã như . khỏi nhìn nhiều lần, vô ý nhìn qua phong lưu mỉm cười nhìn , : " Lúc tôi sợ các bạn nuôi chó dọa tôi nên tôi cố ý học võ thuật để đánh chó biết ngoan" ( Cho chị 1000 like)

      Ô Lãng "sách" tiếng : " Miệng lưỡi sắc bén, rất thích như vậy " Thanh vang lên giễu cợt

      Tử Khinh nhịn được thầm rủa trong bụng, tốt em ngươi !

      Thanh Thanh bốn năm nay chưa từng gặp , nhưng ngờ gặp lúc này mặc dù cũng chuẩn bị, câu nệ lên tiếng :" trai"

      Ô Lãng tỏ vẻ ra bộ dáng giờ mới thấy người bên cạnh : Ô ! Như thế nào mà em của cũng ở đây " bỉ ổi dang tay ôm Thanh Thanh

      Thanh Thanh khẩn trương,cúi đầu cắn môi, mặt hợp với bộ dáng lúc này, càng giãy giụa càng bị ôm chặt hơn

      Tử Khinh càng nhìn lại càng ngứa mắt, bất hạnh cho Thanh Thanh có người mẹ như vậy buồn lắm rồi còn thêm thằng lưu manh, nhìn lúc này như muốn nhúng chàm Thanh Thanh hoặc chính là nhúng chàm ấy : " Ô tiên sinh, ấy là em ngài, xin ngài tự trọng " ( luna : á....vậy là loạn luân...mà khoan...Thanh Thanh là họ Trần, còn tên thối tha kia là họ Ôn nha...vậy phải là ruột đúng hơm nhưng mà vậy.....á...tên khốn)

      " xem, ta họ Ô, còn Thanh Thanh là họ gì? ấy là họ Trần. Vậy chúng tôi làm sao là em được " Ô Lãng cười ha ha : " Nhóc con đầu đất, đầu bị hỏng rồi"

      Trái tim Tử Khinh như bị bóp chặt cái khỏi có cảm giác bực mình muốn đánh người

      Ô Lãng lại xoay chuyển lời : " Bất quá em của chê trai ít, chê ca suy yếu" (cái tên chết bầm)

      Thanh Thanh tái mặt : " trai , em là em , là em làm sai , nếu phải do bất đắc dĩ ....Em cũng tới tìm " Nước mắt chưa chuẩn bị mà Thanh Thanh bật khóc, rất chật vật

      Trong sảnh ai dám chuyện, tiếp tân hay phụ vũ đều im lặng, tiếng con ruồi bay qua cũng có thể nghe cùng ràng

      Ô Lãng cũng lời bày ra khuôn mặt phong lưu, thoạt nhìn qua ánh đèn có chút lạnh lùng lạ thường. Trước mặt , như vậy giờ lớn đứng trước mặt , lay động trong liền thoáng qua chút rồi biến mất chút dấu vết, nhưng bây giờ trước mặt lại nhút nhát, e lệ làm cho chán ghét

      Ô Lãng xoang lưng dứt khoát mà bước , giày da giẫm đá thạch mà bước , mọi người cũng chạy lại chỗ , để lại trong tầm mắt 2 là cái đầu của

      " trai" Thanh Thanh muốn lại chỗ nhưng lại bị tiếp viên ngăn cản lại

      Tử Khinh chỉ biết là Ô Lãng là trai của Thanh Thanh nhưng lại biết thân phận thực của , khi Thanh Thanh gặp khóc đến phát cuồng , đối với bóng lưng của chỉ biết thốt gọi : " Uy, có phải là trai Thanh Thanh vậy, Thanh Thanh như đối với như là người thân thiết nhất, có thể cảm nhận, nhưng tại sao Thanh Thanh lại gặp nguy hiểm lại muốn giúp đỡ"

      biết là có nghe được hay , chân vẫn bước , dẫn mọi người khỏi tầm mắt hai sau đó lại thở dài

      Trần Thanh Thanh chịu , cứ ở đó khóc đến hai mắt sưng vù. Tiếp tân cũng dám chậm trễ, cứ thời gian là bưng thau nước nóng lên cho Thanh Thanh nhưng cũng dám cho Thanh Thanh bước vào

      Thanh Thanh cũng lời nào. Tử Khinh thở dài biết bây giờ nên làm gì chỉ an ủi Thanh Thanh vài ba câu đơn giản. Thầm nghĩ thái độ của tên đàn ông đáng ghét kia nắm chắc là hôm nay gặp Thanh Thanh

      Ô Lãng bàn chuyện chính xong đến phòng riêng của mình, sau đó mới nhớ đến Thanh Thanh liền hỏi, nhìn thời gian cũng chín giờ tối rồi

      Bị hỏi, người bên cạnh ra ngoài chuyện với tiếp viên sau đó lại chỗ : " Vẫn còn ở ngoài sảnh ạ"

      Ô Lãng lấy ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, trong đầu liền nhớ ra lời của Tử Khinh : " Thanh Thanh xem ngươi là người thân nhất, ấy có thề cảm nhận" kéo kéo cà- vạt lỏng xuống

      Hồi lâu lên tiếng:" Cho họ vào"

      Thanh Thanh cùng Tử Khinh bước vào ngồi bên ghế sofa liền há hốc bất ngờ, tưởng chỉ có mình ở trong ai ngờ bên trong này lại có lẫn đám trai bên trong, mạnh mẽ ca hát nhiệt tình nhảy múa mọc thành từng bụi mập mờ

      Thanh Thanh chưa bao giờ thấy cái cảnh này, giờ đây mặt như ra máu,lập tức liền quay mặt quay chỗ khác. Tử Khinh lại thấy chẳng có chuyện xảy ra, ngoại trừ lúc ban đầu có hơi bất ngờ tí, mặt cũng quá đa tình, cũng có quay mặt , chỉ là lông mày hơi nhíu lại chút

      Người dẫn hai vào đây biết đâu, hai đứng đó cũng chẳng có ai mời, Thanh Thanh lặng lẽ lôi tay của Tử Khinh

      Trong thanh lớn như thế này, Tử Khinh nghe Thanh Thanh gì bất quá có thể đoán, nhìn vòng phòng này, Tử Khinh nhìn thấy Ô Lãng chỉ thấy đám sâu bọ nhảy nhót điên loạn, thỉnh thoảng lại có vài tiếng huýt sáo vang, có chỗ đàn ông ngắm nhìn để chọn phụ nữ, các ấy nhảy mà đến muốn thoát y, người chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh, nhưng vẫn tiếp tục nhảy. Cái loại dục vọng đó, nam nhân nào cũng muốn, phụ nữ cũng ngoại lệ ( khặc...em edit nhưng em vẫn vô cùng ngây thơ nha)

      Hai muốn khỏi nơi này, lùi về phía cánh cửa.Tiếng nhạc tự dưng tắt để lại gian im lặng. Trong gian đó có người phụ nữ đẹp lắc ly rượu tay sau đó mỉm cười với hai , lại đưa ánh mắt mê ly vào hướng Ô Lãng rồi lại đứng cùng những người phía sau

      Diêu Tử Khinh và Trần Thanh Thanh nhìn theo ấy tới mới thấy

      Người phụ nữ với động tác thành thạo, dang hai chân ngồi lên đùi , sau đó người phụ nữ mới uống ngụm rượu sau đó nhắm vào đôi môi tiến tới

      Còn Ô Lãng ngồi chiếc ghế thượng , chân dài để chéo lại với nhau

      Ngoại trừ Thanh Thanh và Tử Khinh có vô cùng bất ngờ, những người ở đây nhìn mãi thành thói quen, thậm chí coi như chẳng có chuyện gì liền ồn ào chuyện để ý

      Ô Lãng nhìn xuyên qua đám đông nhìn bóng dáng hai , mọi hành động cử chỉ của hai người đều thu vào tầm mắt của Ô Lãng, Thanh Thanh mang theo người phụ nữ kia vào coi như là có chút ý tứ, nhìn phản ứng của Tử Khinh khi chứng kiến cái cảnh này mặt hề đỏ, thậm chí tim đập nhanh , giống như là nhìn cảnh này vô cùng quen đến nổi có phản ứng. Tầm mắt của hoàn toàn để ai vào mắt, nhìn rất bình thường như thấy trong máy có chút chán ghét nhưng biểu lộ ra ngoài, nhưng che dấu vẫn còn thiếu sót, người nhìn kỹ chút là phát

      Ô Lãng cười quỷ dị, mạnh tay kéo người phụ nữ mềm mại trước mắt vào ngực, rồi hôn lên

      Thanh Thanh cúi đầu dám nhìn tiếp, Tử Khinh nhìn vậy nhảy dựng lên phát ra điều tầm mắt tên khốn họ Ô kia cứ nhìn , nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối cũng rời tầm mắt cũng chút chớp mắt . Dù ôm mỹ nhân " ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực , cho dù vùi đầu vào ngực phụ nữ ấy nhưng vẫn thấy đôi mắt hẹp dài như chim ưng của nhìn

      Hôn sâu kết thúc, thiếu gia bưng ly rượu lên mọi mọi người, người bưng rượu lại chỗ cung kính cúi đầu

      quầy bar đặt toàn ly rượu trống, tùy ý rót ly, chẹp miệng uống, tùy ý :"Đổi ly lớn, uống cạn" Tầm mắt lại hướng về Diêu Tử Khinh

      Tử Khinh với Thanh Thanh chuyến này cũng hiều mục đích của Thanh Thanh muốn cùng là gì ? Bất đắc dĩ lắc đầu, hướng Ô Lãng bước tới

      Mọi người , ai cũng biết hai kia tìm chính là Ô Lãng nên chủ động nhường đường

      Tử Khinh đến trước mặt : " Ô tiên sinh" Nhìn thẳng vào tầm mắt , trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh, duy trì giọng ban đầu : "Thanh Thanh có việc ,ngài có thể cùng chúng tôi chuyện được ?"

      Ô Lãng cười lên rất giả : " Có thể"

      Đúng là có ý tứ gì mặt , Tử Khinh nhìn xung quanh đều có người nhìn, vậy cái rắm gì ở đây !

      đợi Tử Khinh mở miệng, Ô Lãng đá chân dài bên tỏ thái độ ý bảo có gì mau , biến

      " Ô tiên sinh tôi muốn chuyện với mình ngài mà thôi"

      Ô Lãng mười phần sảng khoái đáp: " Được thôi"

      Tử Khinh buồn bực nghe tiếp : " Ba ly rượu, uống "

      Tử Khinh vừa nghe vừa nhìn sang ly rượu,trong đầu hàng vạn từ khốn khiếp chạy qua, bàn kia, ba ly rượu lớn nhìn vào chất lỏng trong rượu thấy chắc chắn ly rượu đó là hỗn hợp các loại cồn khác nhau, người có tửu lượng chắc ngụm miếng lăng ra ngủ
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Hết chương 1

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 : Sói đói vồ mồi

      Tử Khinh vừa nghe vừa nhìn sang ly rượu,trong đầu hàng vạn từ khốn khiếp chạy qua, bàn kia, ba ly rượu lớn nhìn vào chất lỏng trong rượu thấy chắc chắn ly rượu đó là hỗn hợp các loại cồn khác nhau, người có tửu lượng chắc ngụm miếng lăng ra . Cũng may cũng được gọi là người có tửu lượng, chắc uống hết 3 ly lớn đó cũng đến nổi say bí tỉ. Nhưng vô thể tin Ô Lãng liền quay qua hỏi : " Nếu ta uống hết 3 ly rượu kia ngươi phải giữ lời "

      Diêu Tử Khinh nghĩ coi như cái chuyện bất hạnh này là giấc mơ vậy, cũng như coi như trả cho Thanh Thanh ân tình mình nợ năm đó

      Ô Lãng ngờ Tử Khinh lại sảng khoái đáp ứng như vậy, thấy nâng ly rượu lên bắt đầu uống

      " Đừng uống ! " Thanh Thanh níu tay Tử Khinh lại, mặc dù rất đơn thuần nhưng Thanh Thanh ít nhất cũng phải biết chút ít, có lẽ là vô cùng lo lắng cho Tử Khinh gặp chuyện xấu nên quên mất sợ hãi của mình dành cho Ô Lãng ,quên cả kiêng kị và lo lắng : ", Tử Khinh là người bạn tốt nhất với em, thể đối xử với bạn ấy như vậy ? "

      Ô Lãng bình sinh ghét nhất những người hay nghe theo lời hoặc là cản trở việc làm, mặt lạnh xuống vài phần: " Uống hoặc là cút"

      Thanh Thanh đau xót : " trai, ta sai rồi, sau này tìm nữa, xin lỗi" lôi kéo Tử Khinh muốn ra ngoài

      Tử Khinh phải là sợ uống ly rượu đó, nhưng có thể là uống nhưng vì tên kia có thể giúp Thanh Thanh với lại ghét bộ dáng của , làm liều thôi, dứt khoát thoát khỏi Thanh Thanh nhìn Ô Lãng : "Ô tiên sinh , ngài còn giữ lời chứ"

      Ô Lãng lười biếng về phía chiếc ghế ngồi xuống, tay nâng lên ly rượu, giơ lên trêu tức

      Thanh Thanh thấy vậy liền muốn ngăn cản như Tử Khinh cho làm vậy liền : " có việc gì đâu, tớ có thể làm được , cậu yên tâm" xong Tử Khinh nâng ly rượu đầy nhất , cắn răng nhìn chúng , sau đó thô lỗ uống vào, hơi đưa những chất lỏng ấy vào bụng hơi thở cũng gấp

      Ô Lãng ban đầu thấy nhóc này có tính tình bướng bỉnh cứng đầu, nghĩ cứng đầu đến nỗi này, phá lệ có chút lo cho

      Trong dạ dày của Tử Khinh trống trơn, từ chiều đến giờ chưa ăn gì mà đưa mấy chất lỏng này vào bụng có chút khó chịu, trong bụng có cảm giác nóng nóng

      Thanh Thanh lo lắng kéo áo Tử Khinh có chút gì thay đồi, ánh mắt cấu cứu nhìn về Ô Lãng cũng co động tĩnh gì, ly thứ hai được Tử Khinh đem bỏ vào bụng hết

      Đều khi phụ nữ uống rượu thôi, nếu uống chỉ có thể hơn cả đàn ông. Lời này sai. Lời nào sai tí nào, trong gian phòng tiếng vỗ tay vang lên, cũng có thanh kêu gào cỗ vũ, mà ngay cả Ô Lãng cũng phải nể nhóc vài phần sau khi thấy hành động can đảm của , chớ chi người ngoài

      Tử Khinh uống xong còn giọt rượu, lấy tay quẹt miệng ( chị mất hình tượng quá -_-) ánh mắt sắc bén nhìn về chỗ quầy bar đối diện người đàn ông kia, chỉ ám chỉ " có thể chuyện mình rồi chứ"

      Ô Lãng nhếch miệng cười, muốn chuyện mình sao, được thôi!

      buông người phụ nữ xinh đẹp trong ngực ra, tất cả mọi người đều thức thời lui ra căn bản chắc hơn 1 mét, cười : " "

      Tử Khinh như muốn phát hỏa, người đàn ông này còn muốn đùa giỡn nàng sao ? " Đổi nơi khác"

      Ô Lãng ngồi ghế sofa tay cầm ly rượu, trong ánh đèn vô cùng mông lung, thấy rất ràng mặt bắt đầu đổi màu phiếm hồng

      "Có thể" khẽ nhấp cái : " Để cho tôi hài lòng, cái gì cũng có thể trao đổi " muốn biết Tử Khinh còn dấu bao nhiêu bản lĩnh khiến người khác phải kinh ngạc

      Thấy Tử Khinh bước ,Thanh Thanh cũng muốn bước theo kéo ấy lại nhưng Tử Khinh đâm lao phải theo lao, rượu uống cũng uống rồi, vậy đành liều mạng. Hơn nữa vì chuyện này là chung thân đại của Thanh Thanh nên nhất định phải thuyết phục cho bằng được

      Đầu óc của Tử Khinh có chút choáng váng nhưng vẫn gắng gượng, tầm mắt chạm đến chỗ kia nhảy múa, ánh mắt sáng lên, hướng về Ô Lãng khẽ mỉm cười

      Rất nhiều năm trước, Ô Lãng vẫn còn khi chiến thắng cũng mỉm cười như vậy. hiểu sao trái tim lại xúc động , cảm giác ấy giống như mảnh đất khô hạn lâu năm được cơn mưa làm dịu ( luna : tình sét đánh *rầm*)

      đến nơi, đột nhiên nhạc mạnh được mở lên. Tử Khinh đến trước mặt Ô Lãng , chậm rãi cởi áo khoác , hơi dã tính vứt áo sang bên, lộ ra là áo quần màu tím có cổ tay, theo nhạc bắt đầu nhảy

      Vóc dáng vô cùng cân xứng, màu da trắng nõn do tác dụng của rượu mà khẽ hồng lên , gò má nóng rực ánh đèn càng thêm sức quyến rũ . Đàn ông ở đó cũng bị truyền điện do điệu nhảy nhảy nhiệt tình của , cũng bắt đầu đứng lên nhảy cùng

      người đàn ông lớn mật tiến lên đứng sau , dán chặt cái mông thùy mị của , cùng mạnh mẽ nhảy, cái eo vừa thu lại cái, động tác phóng đãng đến cực điểm ( luna :hix...ta là con nít *che mắt)

      Lúc này Diêu Tử Khinh có chút say, chỉ muốn hoàn toàn phóng túng phen , cười lạnh , thần sắc kiềm chế được, cái mông cũng vì vậy mà kéo ra khoảng cách, ngược lại lưu loát xoay người cái, cánh tay mượt mà để lên vai người đàn ông kia, hai người càng dán chặt hơn, thân thể hương thơm của làm tên đàn ông kia mềm như bùn ( luna : tên này vô dụng, háo sắc => dễ chết sớm)

      Ô Lãng ngồi ghế sofa, ánh mắt nhìn trước mắt mình, khỏi nhíu mày lại, chỉ thấy đối diện với ánh mắt quyến rũ như tơ của , cực kì mê người, mái tóc đen dài tự nhiên được cuốn lên, theo nhạc mà đuôi ngựa lắc lư cùng cái cổ trắng nõn kia, mượt mà gợi cảm , hấp dẫn Ô Lãng đến cực hạn (luna : chị dùng mỹ nhân kế, em iu chị mất rồi)

      Người đàn ông bị điệu nhảy của Tử Khinh khiêu khích đến chịu nổi, đầu nổ tung, máu dồn lên não, bàn tay kiềm được đặt lên chiếc lưng trơn bóng của mà vuốt ve. giảo hoạt cười tiếng, bộ, dáng vô cùng phong tình vạn chủng ,thân thể chợt như con rắn trượt xuống dưới, dễ dàng tránh né bàn tay của người đàn ông kia, lúc người kia thất thần, mau chóng đứng lên cùng người đàn ông nhảy múa.....

      Những hình ảnh kia làm cho người ta trào máu mũi. Những hình ảnh này Thanh Thanh chưa từng gặp qua nhưng đối tượng là Tử Khinh làm vô cùng kinh ngạc , liền là chuyện khác. Lúc trước , có cảm giác nhảy như vậy là thấp hèn, nhưng hôm nay mới phát , nhảy như vậy lại làm cho con người ta sôi sục

      khúc nhạc hoàn tất, Tử Khinh cố gắng giữ cho mình tĩnh táo. Nàng lau cái trán đầy mồ hôi của mình, hướng tới Ô Lãng bước : "Ô tiên sinh có thấy hài lòng"

      Ô Lãng nhìn mặt Tử Khinh ửng hồng, biết vì rượu hay là vì mới nãy điên cuồng nhảy, tóm lại là rất mê người . hướng về nâng ly rượu lên

      Tử Khinh vội hỏi : " Chúng ta có thể đổi địa điểm được chưa? "

      Ô Lãng đem chiếc ly rượu gõ mặt quầy bar, thủy tinh cùng đá cẩm thạch phát lên thanh tinh túy "Ngày mai" cho Diêu Tử Khinh phản bác, liền rời khỏi phòng

      Tử Khinh uống nhiều rượu quá, đầu óc chuyển động chậm giây, lúc tỉnh táo lại , nắm tay Thanh Thanh đuổi theo : " Ô Lãng ! đứng lại "

      Thanh Thanh căn bản ngăn lại được

      Bạn đọc truyện ddlqd- edit: luna ss

      Ô Lãng biết Thanh Thanh muốn với cái gì, bước chân dừng lại :"Nhóc xác định là cùng đây tối nay chuyện " xấu xa cười : " sợ là chưa gì mà gục giường của đây ?"

      Tử Khinh cắn lưỡi : " Ngươi ...ngươi..."

      " Được, mặc dù là đây rất bận, nếu nhóc nguyện ý từ chối đâu"

      Tử Khinh tức giận cùng với chút rượu làm cho đầu có chút hỗn độn

      đột nhiên tiến lại gần , thân hình to lớn của gần như là bao trọn con người nhắn của , theo bản năng lui về phía sau

      gần ,cúi đầu bên tai cố ý đem hơi thở nóng hổi từ lên chiếc cổ trắng nõn, : " Nhóc nghĩ là chó thời kì động dục sao? là sắc lang , là kỳ sắc lang cần" Thanh vng lên trầm trầm : " Hãy cẩn thận chút"

      Thừ dịp Tử Khinh tránh ôn thần là , ngón trỏ chỉ lên chiếc cằm xinh xắn của , môi bạc của đặt lên chiếc môi của : " Sói đói vồ mồ ,rất đáng sợ"(luna: kiss kìa)

      "Nôn...." Tử Khinh nôn khan tiếng, che miệng chạy , Thanh Thanh cấp tốc liền đuổi theo : " Tử Khinh, Tử Khinh"

      Ô Lãng nhìn qua 2 bóng dáng dần biến mất, ngón trỏ đặt lên môi , hương vị vẫn còn....

      vẫy vẫy tay, tên đàn ông bước tới cung kính cúi đầu....

      Đem chiếc chìa khóa cho tên đó, miễn cưỡng : " Đưa 2 người kia về"

      === ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =======

      Hết chương 2

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3 : Ô Lãng nổi giận

      Diêu Tử Khinh 12 giờ mới đến tới nhà, trong dạ dày khó chịu vô cùng, nôn đến mật cũng muốn nôn ra, thân thể mệt mỏi, vừa mới mở cửa ra, phòng khách cũng mở đèn liền nằm sofa bất động

      Vương Mãnh Liệt từ phòng ra định rót nước uống, vô tình thấy cái bóng đen , giật mình : " Ai !" Nhìn kĩ chút mới biết bóng đen kia là Tử Khinh

      "Như thế nào giờ mới về " Vừa bước lên trước, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi , nhịn được nhíu mày " Em uống rượu sao?"

      Tử Khinh vô lực, ý thức vẫn còn :"Thế nào mà còn chưa ngủ, lại thức đêm chơi game à"

      " đâu mà uống tới như vậy"

      Ánh đèn nhu hòa vừa mở lên, khuôn mặt trắng bệt của Tử Khinh do uống rượu

      "Kim Đế Hào"

      Vương Mãnh Liệt sửng sốt giây rồi cũng như bình thường như chẳng nghe thấy gì cũng nghe thấy

      Tử Khinh lại lầm bầm:" muốn nhưng cũng phải "

      Vương Mãnh Liệt chỉ :" hẹn vài người đánh vài trận, em còn có gì ngủ "

      Đầu óc Tử Khinh choáng vàng , lúc này chỉ muốn ngủ , liền ngáp cái , vào phòng thuận tay đóng cửa

      Vương Mãnh Liệt thức trắng đêm chơi game là chuyện thường, sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đồng hồ reng nửa ngày mới được tắt , Vương Mãnh Liệt bước ra ngoài cửa vài câu rồi làm

      Tử Khinh ngủ giấc cảm thấy mình hơi sốt lên, bất đắc dĩ xin nghỉ phép mấy ngày, đến thứ năm mới làm lại

      Tất cả mọi người đều biết Trần Thanh Thanh và Tử Khinh có quan hệ rất tốt , nên sáng sớm người nào đó đến hỏi thăm"Thanh Thanh gần đây bị đánh sao?"

      Bị hỏi, Tử Khinh liền ngây ngẩn cả người, trong lúc ngã bệnh , mơ màng nghe thấy Thanh Thanh khẩn cấp gọi điện thoại cho mình , hình như còn thay gặp Ô Lãng vì bữa hẹn hôm nào, tâm tình bắt đầu xấu .

      cảm giác rằng chuyện này hề đơn giản cộng thêm tâm tình hề tốt, nhiều liền hỏi thẳng vấn đề : " ấy bị sao?"

      Người kia trả lời : " Bản thân tự mà xem , toàn bộ mặt của ấy đều sưng lên, hẳn là bị người đánh, khóe miệng còn nứt ra nữa chứ " (luna : tên này thuộc hạng người nhiều chuyện -_-)

      Lúc Tử Khinh tìm được Thanh Thanh là lúc thấy từ lầu bước xuống từng bước nặng nề , ấy trông thấy Tử Khinh mừng rỡ : " Cậu hết bệnh rồi sao?" Da thịt hầu như toàn vết thương , hồi đau đớn, Thanh Thanh cúi đầu thấp xuống

      Nhìn Thanh Than, mới có mấy ngày gặp sao lại bị như thế này, Tử Khinh nhịn được kéo

      Thanh Thanh biết Tử Khinh dẫn đâu, cổ tay bị nắm đau muốn chết nhưng chỉ có thề nhịn : " đây vậy?"

      Tử Khinh lời nào liền kéo Thanh Thanh tìm cái nhà vệ sinh trống , kéo mạnh Thanh Thanh vào liền đóng cửa

      "Cậu muốn làm gì ? Cứ thần thần bí bí như vậy. có việc gì tớ trước "

      Bạn xem truyện ddlqd- editor : luna ss

      Tử Khinh thừ dịp Thanh Thanh xoay người ra, đem bộ đồ người Thanh Thanh vứt ra ngoài, vừa nhìn , quả nhiên..... (luna: khụ...khụ..có ai hiểu nhầm vậy *hắc hắc*)

      Đập vào mắt Tử Khinh , cơ thề Thanh Thanh chỗ nào cũng có vết thương. Thanh Thanh ngờ tới, kịp che đậy vết thương, đôi mắt dâng lên hơi nước

      Đôi mắt của Tử Khinh cũng ê ầm, phảng phất nhìn những vết thương người Thanh Thanh, thương tích đầy mình, nhìn thấy vậy mà khỏi giật mình. Theo thói quen cũ hướng vào chiếc túi nhắn của mình lấy thuốc ra, lục hết túi này đến túi khác mới nhớ cai thuốc từ lâu , có thể giờ phút này, luôn tưởng nhớ đến mùi hương của thuốc lá( luna: thế em cứ tưởng chị định lấy thuốc để bôi cho Thanh Thanh chớ.....-_-)

      Nhà vệ sinh nho , Tử Khinh ngửa đầu ra sau, vô lựa dựa vào bức tường lạnh lẽo, còn Thanh Thanh vẫn khóc sụt sùi, giờ phút này cứ như bao giờ trôi vậy

      Thanh Thanh phát tiết xong, Tử Khinh cũng hòa hoãn lại : " Thuốc bôi đâu?"

      Thanh Thanh yên lặng đưa tuýp thốc trong tay tới

      Tử Khinh bôi thuốc thuần thục, động tác lại rất dịu dàng, Thanh cũng còn đau như lúc trước nữa

      "Làm sao cậu biết người tớ cò vết thương ?"Thanh Thanh đến cùng nhịn được tò mò hỏi

      Tử Khinh thoa thuốc bỗng dừng lại, giọng bình tĩnh : " Lúc trước tôi khác gì cậu lúc này mà cậu phải che dấu trước mặt tôi"

      Ách....Ý Tử Khinh muốn là lúc trước cậu ấy cũng thường xuyên bị đánh....? Thanh Thanh trầm mặc

      lâu Thanh Thanh : " TA SỢ"

      Nếu phải vì Thanh Thanh Tử Khinh bước vào " Kim Đế Hào" nửa bước. Lúc trước khi làm Vương Mãnh Liệt bao giờ gọi điện thoại cho , Vương Mãnh Liệt lần này lại khác thường gọi hỏi đâu. Tử Khinh muốn là co đến Kim Đế Hào , nhưng vừa nghĩ lại nơi đó phải là nơi tốt, hơn nữa cái tên đàn ông kia làm cho chán ghét đến cực độ, dứt khoát trả lời : " tìm con chó"

      Vương Mãnh Liệt nghe xong nửa liền cúp điện thoại

      Ngày đó, tiếp tân nhận ra Tử Khinh, dám chậm trễ, cho người thông báo cho Ô Lãng rồi dẫn Tử Khinh đến ghế ngồi

      Tiếp Tân rót trà cho Tử Khinh : " Ô tiên sinh bận, mong ngài chờ cho"

      Tử Khinh chờ ở đây, ước chừng là hai tiếng đồng hồ, người ngu cũng biết đây là cố ý chỉnh . Nhìn đồng hồ, nhớ lúc cùng Thanh Thanh đến nơi này là ngay thời điểm này nhìn thấy , nhưng lại phải là tầng trệt, nếu như đoán sai .....

      Tử Khinh ba chân bốn cẳng vào thang máy, cánh cửa thang máy vừa đóng lại còn khe hở thấy nam nữ quấn quýt với nhau bước vào thang máy còn lại, tùy ý nhìn thoáng qua, trong lòng có cảm giác khó hiểu kì dị lên, lần này, tâm giống như bị lạnh nửa

      Người đàn ông kia mặc dù nhìn lắm nhưng ràng là hình dáng của vị hôn phu của _ Vương Mông

      Đợi lúc muốn đuổi theo thang máy bất thình lình đóng cửa

      Diêu Tử Khinh vội vàng ấn số lên, thang máy có phản ứng, lại sốt ruột nên nghĩ đẩy cửa thang máy ra, nhưng thang máy cứ hướng tầng trệt xuống

      Mới vừa từ thang máy ra lại chạy thang bên cạnh vào

      Tiếp tân ra ngăn cản : " Tiểu thư, đây là thang máy dành cho khách VIP , cầu quét thẻ mới có thể vào, nếu như ngài là khách VIP xin hãy quét thẻ"

      Tử Khinh phản ứng chậm nửa bước :"Phải ?" Lui vế phía sau 1 bước, nhìn chút về con số thang máy . và Vương Mãnh Liệt đều nghèo như nhau , đây là nơi dành cho VIP sao?

      Tử Khinh nghĩ ngơi lung tung trở lại căn phòng lúc nãy , trong đầu chỉ toàn hình ảnh nam nữ kia. muốn ở nơi này nghĩ vớ vẩn , còn trực tiếp gọi cho

      Ô Lãng lựa chọn lúc này mà tiến vào, mặc comple chỉnh tề, mang giày tây, tinh thần rất phấn chấn. Tóc ngắn điển trai, từng bước về phía Tử Khinh, tia hỗn loạn, phảng phất mùi thơm từ nước hoa, tạo hình tượng như mọi ngày vẫn vậy ( luna : oài...điệu ghớm)

      Trong ngực ôm người đẹp, thấy Tử Khinh gọi điện thoại, bỉ ổi lên tiếng:" Nhóc con đầu đất, mới mấy ngày gặp , liền nhớ tới vậy sao?"

      Tử Khinh đối với tên cặn bã như tự nhiên sinh ra chán ghét cực điểm, bừng nhớ tới chuyện chính, cất điện thoại : " Ô tiên sinh"

      Ô Lãng mang theo người đẹp đặt mông ngồi đối diện với : " Nhóc con đầu đất, còn uống rượu ?"

      Trong tay người đẹp kia biết khi nào mang ra rất nhiều chai rượu đặt trước mặt Tử Khinh ra vẻ khiêu khích, sau đó lại lấy ly rót rượu vào đưa cho Tử Khinh

      "Lần trước tôi thất lễ, tôi xin lỗi" Tử Khinh vì chuyện lớn cố kiềm nén cảm xúc muốn đánh Ô Lãng : " Lần này tôi đến cũng giống lần trước,tôi nghĩ muốn chuyện cùng ngài về Thanh Thanh"

      Ô Lãng nheo mắt lại, người đẹp bên cạnh đem ly rượu đặt lên môi , cũng kiêng kị, môi mỏng của khẽ nhấm nháp

      " có hứng thú" Lúc lời này, thanh vang lên cách lãnh khốc, khuôn mặt lộ khí phách, vô cùng lạnh lùng

      "Nếu Ô tiên sinh có hứng thú bây giờ ngài ở đây, ở nơi này"

      chắc chắn rằng, vô cùng hứng thú với chuyện này

      Ô Lãng nhếch miệng cười, thân thể mạnh mẽ nghiêng về phía trước : " Ngày đó, hôn sai?"

      Thình lình bị nhắc tới , trong đầu lập tức ra hình ảnh ngày hôm đó. Ngày đó bị rượu làm cho đầu óc ngu nên phản ứng, nhưng lại nhớ rất , khuôn mặt ấy, ánh mắt đó, đôi môi kia,.... ràng có thể thấy được

      rất hài lòng với kết quả này, nhóc con đầu đất này ràng nhịn , rất can tâm tình nguyện nhìn bộ dáng nhịn nổi khi nghe về chuyện đó

      Tử Khinh cắn môi đỏ mọng của mình, hít hơi sâu : " Ô tiên sinh, ngài có biết Thanh Thanh bị đánh ?"

      Thần sắc của Ô Lãng thay đổi, hai tay buông ra, dựa vào ghế sofa, người đẹp trong lòng ,quên thỉnh thoảng lại đưa rượu lên cho nhấp nháp vài miếng " 90, chút"

      Tử Khinh sửng sốt, nhìn theo tầm mắt , trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hiều được gì đó, vẻ mặt có vẻ rất giận : " muốn biết người đánh Thanh Thanh là ai? Hay là biết hung thủ là người nào?"

      "60, điểm lớn"

      Vẫn còn nhẫn nhịn : " Ô Lãng tiên sinh, trai của Thanh Thanh , ngay cả ngài chịu giúp ấy ai còn giúp ấy nữa ? ? Nếu tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ ấy làm chuyện điên rố, ngài hiểu ?"

      Ô Lãng có biều hay thay đổi gì, giống như ảo giác : " 89, coi như là được chút"

      Tử Khinh nổi cáu : " Ô tiên sinh"

      "Ba vòng còn chờ cải tiến nữa?"

      Nhìn đếm xỉa đến lới của , tỏ vẻ mặt chơi trò chơi, làm cho lửa giận trong lòng nàng ngày càng tăng vọt, đạt đến cái mức mức mà người ta thường gọi là phẩn nộ cực hạn, bưng ly rượu bàn lên. (luna : tạt rượu sao.....*ủng hộ hết mình*)

      Trong ly rượu, chất lỏng lắc lư theo thành ly, hướng tới mặt Ô Lãng bay tới : " cùng người khác chuyện sinh tử của người thân mình, tên khốn như lại lo cái trò chơi vớ vẩn của người lạ mặt khác, tôi biết loại người cặn bã như điểm xứng đáng để Thanh Thanh gọi tiếng trai "

      Chất lỏng đỏ sậm gò má tuấn tú của Ô Lãng nở hoa trong nháy mắt, trong phòng nhiệt độ dần giảm xuống, toàn thân tỏa ra khí thế áp bức người vô cùng đáng sợ

      Vết rượu văng tung tóe sang cả người đẹp bên cạnh Ô Lãng, làm người đẹp kịp phản ứng

      Cặp mắt Ô Lãng như xuất hai đốm lửa nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh đến cực điểm : " Cút"

      Diêu Tử Khinh cắn răng , vô tình nhớ lại ba năm trước , vẻ mặt lên vẻ thống khổ : " Có loại tình cảm gọi là tiếc nuối, loại người như bao giờ hiểu được , vĩnh viễn cũng chẳng hiểu nó là như thế nào?"

      Diêu Tử Khinh cầm lấy túi sách ra ngoài, sau lưng lại phát ra tiếng sột soạt, như lại có tâm tư để ý vẫn dứt khoát bước ra, cỗ cuồng phong từ sau đánh tới, bàn tay mạnh mẽ bắt lấy , hung hăng đem áp vào sát tường

      Bị lực khổng lồ đánh vào, đụng phải làm cho ánh mắt của phải nhíu lại, xương sống có cảm giác đau đớn như muốn nát ra, vẫn còn chưa kịp phản ứng, cổ tay liền bị cánh tay mạnh mẽ khác nắm lấy, làm hô hấp thoải mái

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Hết chương 3

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4 : Bỉ ổi vô địch

      Trong Kỷ An Thị này, chẳng ai là sợ là nể , cũng có người nào dám tạt rượu vào khuôn mặt như này

      Đôi mắt của Ô Lãng có mảng ớn lạnh , hung hăng đem Tử Khinh chống đỡ lên tường

      Giờ người đẹp bên cạnh Ô Lãng mới phản ứng được chuyện gì xảy ra , vội vàng rút khăn giấy ra định giúp lau vết rượu, kết quả bị cự tuyệt, đôi môi mỏng của phun ra từ :"Cút"

      Người đẹp hai lời liền cuống lên, chạy ra khỏi phòng

      Ô Lãng híp mắt lại đế nổi có thể kẹp chết con ruồi, này, đúng là chán sống! Kinh ngạc phát ra điều, khóe mắt có chút hơi nước làm cho bất ngờ

      Tóm lại Tử Khinh cũng có công phu mèo quào, cộng thêm cái não dưa muối của cố gắng suy nghĩ, bất chấp đau đớn, thừa dịp mắng kia, quỳ gối xuống định tập kích mạnh vào phần dưới của

      Động tác của Ô Lãng mau lẹ, bàn tay lúc này đặt bắp đùi ngăn cản hành động của , làm đầu gối tê rần, cả người thuận thế lại sát gần hơn, hai chân chống đỡ , lại thê động tác dư thừ nào, bàn tay to lớn của khóa cổ tay lại, ngay cả phản kháng cũng thể

      Tử Khinh ra sức giãy dụa nhưng làm như thế nào Ô Lãng cũng nhúc nhích

      Diêu Tử Khinh cũng gặp tình cảnh tương tự lúc này, đáy lòng đối với Ô Lãng có chút bỡ ngỡ, dù có biết vị trí xã hội của thế nào vẫn dùng ánh mắt khinh miệt đối với , trong suy nghĩ người đàn ông này còn bằng người cặn bã nữa

      Thỉnh thoảng trán của Ô Lãng có vài giọt rượu từ lọn tóc rơi xuống,chóp mũi cũng treo thêm giọt

      Hai khuôn mặt, khoảng cách gần nhau chỉ cách 1 cm , thầm so tài với hau đến hô hấp cũng nặng nề ( luna :tình huống gì đây, đóng phim kiếm hiệp á..... đấu bằng nội lực sao ??)

      Hô hấp của Ô Lãng dường như trở nên nóng bỏng, nhiệt độ có thể tổn thương người (luna : nướng nướng chín con gà dc k ?? *lấy gà ra, nướng*)

      Tử Khinh nhìn được lúc, chịu nổi nữa đành ngoảnh mặt ra chỗ khác

      Ở trong ấn tưởng của Ô Lãng nhóc con này chỉ có tính tình cứng rắn mà cũng rất bướng bỉnh nữa, khó gặp được bộ dáng thẹn thùng của , là mười phần hưởng thụ, khuôn mặt từ từ hòa hoãn lại, tức giận cũng dần biến mất, loại hơi thở mập mờ này... thích...

      Khuôn mặt Tử Khinh nhìn rất vừa vặn, trang điểm cũng được. Ô Lãng vẫn cho đó là do hiệu quả hóa trang của , lần này thấy buông cánh môi cánh môi bị cắn kia ra, đôi môi đỏ mọng dính chút hơi nước ( luna: nước miếng ấy -_-) dưới ánh đèn thấy cái đầu nhu thuận có vẻ óng ánh trong suốt, làm nội tâm xao động, tới gần hơn nữa, cúi đầu

      Có vết xe đổ, cộng thêm lần này vô cùng tỉnh táo suy nghĩ, tốn nhiều thời gian lền suy nghĩ ra

      Đội môi của Ô Lãng rơi ở trung, ngừng tạm , xuy tiếng, dường như : " Tôi chỉ muốn , môi của rất đẹp," Ý ngoài như tự mình đa tình

      Tử Khinh cũng phải la người ngu như cây đèn cạn dầu , chịu thua :"Bất luận là chó phải người, mà phải người tôi càng phải đề phòng , sợ là nó điên cắn tôi phát"

      câu này là nhắm vào Ô Lãng , câu này làm vừa giận mà vừa buồn cười, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng : " Nếu có miệng lưỡi bén nhọn chắc tôi thả "

      Tử Khinh lên tiếng. Ô Lãng lại cảm thấy mất hứng , ngón trỏ liền kiềm chế cằm , nhếch môi cười

      Tử Khinh có dự cảm bất thường

      giây sau, người đàn ông kia tiến lên gần hơn nữa đến còn khoảng cách, lồng ngực rắn chắc vừa vặn đè lên thân hình nhắn của

      Lồng ngực của mảng ướt do rượu, có cảm giác có cái gì đúng, muốn tránh như tránh được, bất giác hỏi : " muốn làm gì?"

      "Muốn" Người đàn ông thuận miệng vô sỉ trả lời

      Tử Khinh có chút hiểu, chờ có động tác, bàn tay tự nhiên dán lên thân hình nàng, từ đùi thon của lên

      có cảm giác như bị sét đánh : " được làm loạn"

      "Làm loạn?" lông mày của Ô Lãng xếch lên, khuôn mặt cao hứng :" như vậy?" Bàn tay làm bộ như phải vào cổ áo

      "Là đàn ông đừng có chạm vào tôi" hít luồn khí lạnh

      Ơ Lãng cười lên , đôi môi tạo thành đường cong, rất là mập mờ dán lên má : " Tôi có phải đàn ông tí nữa em phải biết sao?"

      Vốn cho là hết lời này phản ứng kịch liệt, lại nghĩ vẻn vẹn trầm mặc mấy giây, cứ như vừa trải qua tang thương : " Có thuốc lá ?'

      cảm thấy ngạc nhiên , nhìn nhóc con này rất bình thường, đúng là cho ít chuyện ngoài ý muốn, lại còn hút thuốc nữa chứ. Tầm mắt đảo qua, tự dưng buông ra

      Ô Lãng căn bản muốn trêu chọc Tử Khinh phen, nhìn bộ dáng chật vật của mà xem, nào biết đâu, trời cao phái Tử Khinh xuống là để khắc làm cho vui

      Diêu Tử Khinh vốn là buộc tóc lên khi đến đây, như trong lúc tranh chấp tóc rối ít, thân thể được tự do liền tiện tay gỡ cài tóc xuống, những lọn tóc như được thả ra phủ xuống, phối hợp với quần áo mặc, trông rất có vẻ tao nhã

      Ngón tay co thon gọn mảnh mai, hai đầu ngón tay nhàng kẹp điếu thuốc

      Thời điểm châm lửa, hơi nghiêng đầu qua, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc. Theo góc độ của Ô Lãng nhìn thấy bên của , chân mày lá liễu, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng nháp nháp thuốc, Tóc đen nhánh thả bên kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo của làm người khác phải nhập tâm thể rời mắt khỏi

      Tử Khinh hít hơi, cũng có như Ô Lãng bị sặc đến rơi lệ, sắc mặt phảng phất như loại thỏa mãn mà có ngôn ngữ nào miêu tả được(luna : ồ......chị ấy từng là gian hồ sao?? )

      nhắm mắt dựa ở tường, dẫn toàn bộ hương vị nicotin chạy khắp khoang miệng, đợi hương vị tản ít, mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ngụm phu ra sương mù

      Ô Lãng từ trước đến này đói với những hút thuốc có cảm tình gì, nhưng khi nhìn Tử Khinh hút thuốc lại dâng lên cổ tâm tình thể hiểu


      Lúc Diêu Tử Khinh đắm chìm trong sương khói kia, nét mặt mang theo vẻ ưu thương, quanh thân thể cũng toát ra tầng tĩnh mịch, môi đỏ mọng, ngón tay nhắn, có thể là quyến rũ

      Hút điếu thuốc, dài cũng dài lắm, bảo ngắn cũng ngắn lắm, Ô Lãng cũng có ngờ tới, trong khoảng thời gian này, làm gì ngoài nhìn hút xong điếu thuốc kia

      Xem Diêu Tử Khinh diệt tàn thuốn lá, tự cười giễu : " Thuốc là này xứng với nhóc con, nát bét"

      Ánh mắt Tử Khinh bắn về phía : " Trong mắt Ô tiên sinh, người đẹp là cái dạng gì?'

      " thích bộ dáng"

      Tử Khinh mỉm cười : " Vậy tôi có cảm giác như mình kém rất nhiều đối với người đẹp trong mắt của ngài" Vừa mới ánh mắt của đối với Tử Khinh vô cùng hứng thú

      "Cũng được, cũng tính là người đẹp" Ô Lãng nhó

      "Như vậy về sau van ngài đừng gọi tôi là nhóc đầu đất"

      Ô Lãng cười nhạo tiếng, bước lại gần

      Tử Khinh lại cảnh giác Nhìn Ô Lãng : " Ngài lại muốn làm gì?"

      Ô Lãng ép được Tử Khinh dáng vào bức tường, mới xấu xa phu ra từ : " Suy nghĩ " Thừa dịp Tử khinh còn chưa phản ứng, nhanh chóng ướp lấy đôi môi mọng đỏ của , tùy ý hôn lên......

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Hết chương 4

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :