1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Ẩn Hôn - Thánh Yêu(6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tên truyện: Hào môn hôn* I 豪门隐婚

      ( * Cuộc hôn nhân bị che giấu trong gia đình quyền quý )

      Tác giả: Thánh

      Thể loại: đại, sủng, ngược, HE.

      Tình trạng:
      Quyển 1 ( 60 chương ) 绕床弄青梅:
      [ “Chàng cưỡi ngựa trúc đến
      Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa." ]


      Quyển 2 ( 70 chương ) 爱过你,不会再爱别人: người rung động trước ai khác

      Quyển 3 ( 50 chương, vẫn sáng tác )
      蓦然蓦回首,许你一世相陪: Bất chợt quay đầu, nguyện ước được trọn đời bên người

      Lịch post: biết trước ^^

      Nguồn raw: http://www.xxsy.net/

      Editor:
      Yuè Ying I Hạt Mưa I Tiểu Bảo Nhi I Taho Nguyen I Rainie I Rika Nguyen I Trang Thu (TT)

      Beta-er: Yuè Ying I Rika Nguyen

      (Nhóm Ngự Cảnh Uyển)

      https://www.facebook.com/NguCanhUyen

      https://www.facebook.com/ThanhYeuFanpage



      Giới thiệu:
      loại tội, là nhìn cái thấy hợp ý

      loại , là chất độc vô hình, rót sâu vào trái tim, nhớ mãi quên.
      …………
      là người phụ nữ mà dùng mọi thủ đoạn để có được, cho dù ở bên cạnh , cũng chưa bao giờ tình nguyện.
      Ngón tay Lệ Cảnh Trình mơn trớn hình xăm bụng : “Đây là cái gì?”
      Vinh Thiển giữ chặt tay lại: “Bốn năm trước, vì che giấu vết nhơ cả đời này thể xóa sạch người, tôi vẽ lên.”
      Bốn năm trước?
      Ánh mắt Lệ Cảnh Trình khẽ thay đổi: “Là ai?”
      Lời của Vinh Thiển làm cho nhớ tới việc quên mình vào đêm cách đây mấy năm trước đó.
      cắn môi tràn đầy căm hận: “Bất hạnh đó phá hủy tình đẹp nhất cuộc đời tôi, Lệ Cảnh Trình, chúng ta là do nhu cầu của hai bên nên mới ở cùng nhau, còn để ý quá khứ của tôi sao?”
      Ánh mắt nhìn xuống chỗ bụng , nghĩ tới, năm đó là do chính chỉ đạo, mà lại là nữ chính trong trò chơi này.
      đó, cả đời này Lệ Cảnh Trình cũng thể để cho biết được.
      ……………..
      Lần thứ hai gặp mặt, là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có bị đưa tới.
      Vinh Thiển tìm cách thoát thân, cũng nghĩ rằng mình sớm con chim bị trói chân, bị túm được, cho dù có giãy dụa như thế nào chăng nữa cũng thoát khỏi bàn tay .
      Trong lòng người đàn ông khác, mà người đàn ông này độc ác hề có tình , Lệ Cảnh Trình chiếm được thân thể , lại muốn chiếm cả trái tim .
      cưng chiều , thuận theo ….
      Mà chính lại biết, sau này gây tổn thương cho chút lưu tình, đều là do mình cưng chiều mà ra.
      …………..
      Đoạn ngắn đặc sắc:
      Người đàn ông nắm chặt hai vai , lần đầu tiên trong cuộc đời khống chế nổi bản thân mình như vậy.
      “Vinh Thiển, chỉ là do em, sai sao?”
      Vinh Thiển kiễng chân lên, ánh mắt cùng nhìn thẳng, trong ánh mắt lên tia sắc bén khiến đau nhói.
      “Lệ Cảnh Trình, tôi cũng chỉ là , tôi cũng sai sao?”

      Trong thế giới của tình có đúng hay sai

      Sai là, đoạt lấy tình vốn thuộc về .​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 1绕床弄青梅

      [ “Chàng cưỡi ngựa trúc đến
      Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa." ]


      Chương 1 : Trò chơi

      Edit : Ying

      -----

      loại tội, là nhìn cái thấy hợp ý.



      vạn năm, giao dịch xong!

      Vinh Thiển nghe giọng phía truyền tới, đôi chân lộ ra ngoài quần soóc có phần run lên. Bàn chân giống như cử động nổi, sáu người mới từ từ bước lên phía trước, sáu ngọn đèn chiếu đầu vai các , làm chiếc bóng kéo dài ra.
      lầu hai, cách bức rèm bằng pha lê là nơi ấm áp xa hoa khác hẳn với thế giới ăn chơi của những phòng ngoài kia. Kế tiếp, mới là màn đặc sắc nhất.

      "Lệ thiếu, bắt đầu rồi."

      Lệ Cảnh Trình đưa tay vén rèm ra, tiếng pha lê va chạm quấn ở đầu ngón tay, cầm ly rượu ra ngoài, bên ngoài là hàng lang, cúi người xuống, thoải mái tựa tay lan can. Người dẫn chương trình giới thiệu quy tắc trò chơi, bên hông Vinh Thiển có tấm bảng ghi số 027, là thiên kim nhà giàu. sân khấu có sáu người, có mới vào học trường cao đẳng, cũng có bác sĩ y tá, nhưng tất cả đều ngoại lệ, các đều là bị bắt tới. Nhóm người này có đẳng cấp cao, đương nhiên là giá trị cũng cao. Năm vạn chỉ là giá khởi đầu. Người dẫn chương trình thấy càng ngày càng có nhiều người từ tầng dưới hay ghế lô cũng đều ra, trong đại sảnh chật như nêm cối, mà lầu hai, ngoại trừ Lệ Thiếu vẫn còn bình tĩnh như trước tất cả mấy người cũng đều ra hết. ta dằn giọng, khó đè nén được kích động: "Các người đẹp, xin mời ngẩng đầu lên!"
      Người thứ nhất ngẩng đầu lên, nghe là sinh viên của trường đại học danh tiếng, học khoa thanh nhạc. Đồ trang sức trang nhã hề khoa trương, mặc chiếc váy liền áo màu trắng dài tới mắt cá chân, nỗi sợ hãi trong ánh mắt làm những vị công tử ăn chơi trác táng ở đây thấy thú vị, đợi giới thiệu xong, cũng có người ra giá: "Tôi trả mười vạn!"
      "Tôi trả mười lăm vạn!"
      Nữ sinh viên kia sợ đến nỗi khóc toáng lên: "Tôi muốn ở đây, tôi phải về..."

      "Tôi trả ba mươi vạn!" Trong đám người, có người giơ tấm bảng lên cao.
      Lầu hai, Lệ Cảnh Trình vẫn đứng ở đó nhúc nhích. Hai bên có người lần lượt ra giá."Lệ thiếu, thích sinh viên? Nhìn xem, rất trong sáng."

      "Loại nhan sắc này, đến thẩm mỹ viện đại tu lại là được, còn phải tới đây tranh giành sao?"

      "Ha ha…" Đối phương nghe vậy, lại ngừng ra sức phụ họa: "Vậy ngài chọn trúng ai rồi sao?"

      Lệ Cảnh Trình móc điếu thuốc ra, người đàn ông bên cạnh vội vàng châm thuốc cho , Lệ Cảnh Trình đưa bàn tay cầm điếu thuốc chỉ sang hướng Vinh Thiển: "Sao còn chưa ngẩng đầu, có thể người này dễ nhìn sao?"
      "Xem chân của ta, trắng nõn non mịn, độ dài vừa vặn."

      Khi đàn ông và phụ nữ kết hợp với nhau, cho dù đôi chân kia quấn ở lưng hay là đặt vai, điều quan trọng nhất là phải có khả năng thưởng thức cái đẹp.
      Đối phương cười ha ha đứng lên, dưới lầu, giá khởi điểm là 30 vạn được đưa ra.
      cái lồng bằng thủy tinh hình tròn từ từ mọc lên từ dưới nền, cho đến khi cao bằng vị trí của người, như lồng chim vàng, chứng tỏ là có người mua đồng thời giao dịch thành công. Giọng của người dẫn chương trình đầy phấn khởi, bắt đầu giới thiệu người khác. Từ đầu tới cuối Vinh Thiển chỉ cúi đầu, ánh mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, căn bản là có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này, thấy người trước mặt lại bị chọn ra, Vinh Thiển giày cao gót bước tới bên cạnh.
      "Kế tiếp, số 027, thiên kim tiểu thư ở thành phố Nam Thịnh, cao 168, nặng 50 kg, số đo ba vòng: 88, 64, 92. Giá khởi điểm, năm vạn!"
      lầu hai Lệ Cảnh Trình liếc nhìn xuống phía dưới: "Ngực hơi chút."
      Người dẫn chương trình cao giọng: "Xin mời ngẩng đầu ngay, cho mọi người nhìn thấy hơn."

      ngờ tới Vinh Thiển vẫn cúi thấp đầu đứng im nhúc nhích.

      " xinh đẹp, xin mời ngẩng đầu."

      Vẫn bất động như cũ. Người dẫn chương trình nổi nóng, ta lên sân khấu, bước vọt tới trước mặt Vinh Thiển: "Đừng có mà tỏ thái độ." xong, vươn tay nắm chặt cằm kéo lên. Lúc này, dọa ta thiếu chút nữa mất hết hồn vía. Là gương mặt như thế nào nhỉ, trông như mâm ngũ quả vậy. Son môi tô thành đôi môi vừa to vừa dày, mi mắt tô thành chữ bát trông như đôi mắt mèo chiếm tới nửa khuôn mặt, chỗ má lại chấm thêm vài chấm như nốt ruồi, nhìn thấy ràng là bình thường. trang điểm cho mình trở nên vô cùng xấu xí, nhìn thấy phát chán. Vinh Thiển mang theo bộ trang điểm này, lợi dụng lúc thời gian lên trang điểm thành như vậy.

      Người đứng bên cạnh Lệ Cảnh Trình vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa bị hù chết.

      "Lệ thiếu..."

      Đây là ánh mắt gì chứ?

      Lệ Cảnh Trình hề ngạc nhiên, cũng tỏ thái độ gì.
      Vinh Thiển thừa dịp người dẫn chương trình kia vẫn còn há hốc mồm vì ngạc nhiên và run sợ, giật lấy micro trong tay ta, lướt qua bả vai của đối phương tới trước sân khấu: “Tên tôi là Vinh Thiển, là vị hôn thê của Hoắc Thiếu Huyền ở thành phố Nam Thịnh, tôi bị đưa tới đây, ai có thể đưa tôi ra khỏi đây, nhất định ấy trả số tiền lớn.”

      Cái tên Hoắc Thiếu Huyền này, chỉ cần người nào biết thành phố Nam Thịnh xa lạ gì ta. Còn trẻ tuổi mà thừa kế tập đoàn Hoắc thị, nổi tiếng là lạnh lùng quyết đoán. Quan trọng là ta có vị hôn thê, mà theo lời đồn đó là người được ta hết sức cưng chiều.
      Người dẫn chương trình tiến tới giật lại chiếc micro, cách đó xa, có hai gã chân tay của ta cũng tới gần. Vinh Thiển có thể trốn hay , chỉ có thể nắm lấy hi vọng cuối cùng: "Hoắc Thiếu Huyền chỉ trả tiền, còn giới thiệu vô số mối quan hệ..."

      "Ba ——" tấm bảng màu vàng bỗng nhiên rơi từ lầu hai xuống, nện ở bên chân . Lệ Cảnh Trình đứng cao nhìn xuống tầng dưới cùng, thân hình cao lớn vịn vào lan can nhoài người ra, kiêu ngạo liếc nhìn .

      " này, đưa tới phòng tôi."

      Người dẫn chương trình mang nét mặt khó chịu bỗng cười như hoa: "Lệ thiếu, thực ra này cũng rất được, tắm qua cái là có thể...."

      Lệ Cảnh Trình nghiêng người sang, bàn tay vỗ hai cái lan can: "Yên tâm, tiền, tôi thiếu đồng."

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì…" Người dẫn chương trình nháy mắt với hai gã kia: "Dẫn tới phòng của Lệ Thiếu!"
      ………..

      Vinh Thiển bị hai người cao lớn áp giải , sau khi xuyên qua hành lang có ánh đèn màu lam tới cửa phòng VIP, bị đẩy vào bên trong, Lệ Cảnh Trình ngồi ở trong đó.

      Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.

      biến thái.

      Vinh Thiển nâng tầm mắt lên, thấy khí trong căn phòng này lạnh lẽo. Đầu giường đặt chiếc thẻ vàng. Vinh Thiển thể lo lắng, ngồi ngay ngắn, nhìn người đàn ông ngồi bên ban công chằm chằm: “ cứu tôi với, tôi bị bắt đưa tới đây.”

      Lệ Cảnh Trình đưa tay đẩy chiếc rèm ra, có tiếng thủy tinh va chạm, cầm ly rượu tới. Bên ngoài là phòng chính, tới bên cạnh Vinh Thiển: “Cứu như thế nào?’’

      Vinh Thiển chớp chớp đôi mắt còn đen hơn mắt gấu mèo: " xài bao nhiêu tiền để mua tôi đêm này?"

      "Năm mươi vạn."

      Vinh Thiển cố tỏ ra thoải mái: “Năm mươi vạn. Nhà tôi tùy ý mua xe cũng chỉ trị giá năm mươi vạn.”

      “Sao rằng chỉ có giá trị năm mươi vạn nhỉ?”

      Vinh Thiển bước lên phía trước từng bước : “ đưa tôi rời , tôi ba tôi đưa trăm vạn để cảm ơn.”

      Lệ Cảnh Trình đưa ngón tay lên miệng làm động tác “suỵt”: “Đêm nay tuyệt, bọn họ muốn tham gia sau đó mới để cho rời , ai cũng biết mấy người là bị tóm tới, nhưng mà phải ghi hình ở đây.”

      “Đây là phạm pháp.”

      “Vậy em báo cảnh sát .”

      Vinh Thiển cũng muốn chọc giận ta, cẩn thận tới trước mặt người đàn ông này: “Bộ dạng của tôi rất bình thường, bằng điều kiện của thiếu gì người đẹp thầm thương trộm nhớ, làm gì có ai như tôi nha? Chúng ta làm cuộc giao dịch, như thế nào?”

      , rửa mặt .” Lệ Cảnh Trình hoàn toàn đếm xỉa gì tới lời của : “Nhìn mất hết cả hứng thú.”
      Vinh Thiển muốn trao đổi với ta lần nữa, chỉ có thể nghe lời.
      Lúc trước có thể tránh được vận đen là do dùng son môi tô thành đôi môi vừa to vừa dày, mi mắt tô thành chữ bát trông như đôi mắt mèo chiếm cả khuôn mặt, chỗ má lại chấm thêm vài chấm như nốt ruồi, nhìn thấy ràng là bình thường. May mà Vinh Thiển mang theo bộ trang điểm này, lợi dụng lúc thời gian lên trang điểm thành như vậy, trang điểm cho mình trở nên vô cùng xấu xí. dùng nước rửa lại sạch, tuy có chỗ vẫn chưa sạch hẳn nhưng nhìn gương mặt có chút ràng. Hai hàng lông mày lá liễu, chiếc mũi cao thẳng, miệng đào hé mở, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia giống hệt như hai viên ngọc quý. Vinh Thiển xoa xoa nước đọng gò má, Lệ Cảnh Trình liếc nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh đèn tường hắt xuống làm cho bóng dáng càng thêm dài ra: “Sợ gì chứ?”

      “Người như , thiếu tiền cũng thiếu đàn bà, rốt cuộc là còn thiếu cái gì?”
      Lệ Cảnh Trình giống như bị mũi dao đâm vào trong tim khiến cho nét mặt trở nên u ám : “Tôi là thiếu người phụ nữ như .”

      “Tên tôi là Vinh Thiển, là vị hôn thê của Hoắc Thiếu Huyền ở thành phố Nam Thịnh, tôi bị đưa tới đây, chỉ cần có thể đưa tôi ra khỏi đây, nhất định ấy trả số tiền lớn.”

      Cái tên Hoắc Thiếu Huyền này, chỉ cần người nào biết thành phố Nam Thịnh xa lạ gì ta. Còn trẻ tuổi mà thừa kế tập đoàn Hoắc thị, nổi tiếng là lạnh lùng quyết đoán. Quan trọng là ta có vị hôn thê, mà theo lời đồn đó là người được ta hết sức cưng chiều.

      “Nếu ta biết chuyện phát sinh ở đây, tới ngày mai ta còn sao?”

      Vinh Thiển chút do dự, giọng dứt khoát: “Đúng vậy.”

      Lệ Cảnh Trình nhếch môi, giấu được ý cười: “Vì sao lại khẳng định như vậy? Có người đàn ông nào lại mong người phụ nữ của mình sạch chứ?”

      Hai chữ sạch , giống như con dao đâm xuyên qua da thịt Vinh Thiển, vết sẹo trong lòng chưa hề khép lại, nay lại vô tình bị mở ra làm kịp chuẩn bị tâm lý: “Bởi vì, tôi bị người khác làm nhục ở cái tuổi mà ngay cả Thiếu Huyền cũng nỡ chạm vào, cho nên tôi dám khẳng định, nhất định là ấy tới tìm tôi.”

      Lệ Cảnh Trình nhìn Vinh Thiển chằm chằm, vẻ mặt giấu được giật mình. Trông giống như còn ít tuổi, dáng vẻ trong sáng thuần khiết, trong ánh mắt cũng đơn độc lẻ loi, đoán ra là hay là tìm cớ để thoát thân. Nhưng điều này làm nhớ tới đêm nhiều năm trước đó.

      trò chơi nên chơi, cũng là lần duy nhất dùng sức mạnh với phụ nữ…

      Trong lòng mơ hồ như bị tấn công, Lệ Cảnh Trình thu hồi thần sắc: “Nếu muốn, tôi cũng miễn cưỡng.”

      “Tôi muốn.”

      Người đàn ông cười cười: “Nhưng tôi phải dựa vào cái gì để giúp ?”

      điều kiện của .”

      “Như , tôi thiếu tiền, cũng thiếu đàn bà, nếu ngày nào đó tôi cần chút ân tình như hôm nay, chỉ cần quên là tốt rồi.”

      Lời như vậy ai chứ?

      Vinh Thiển đồng ý ngay lập tức: “Có thể, tôi cam đoan.” vội vàng trả lời, hận thể giơ cả hai chân hai tay lên để thề.

      Vinh Thiển cúi thấp đầu, cả người giống như bị cánh tay Lệ Cảnh Trình che phủ, người đàn ông này rất cao, chiếc áo khoác dài có thể che hết đùi Vinh Thiển. Hai người bảo vệ đứng ở cửa ngăn họ lại: “Lệ thiếu, theo quy định của Đông Hầu Cung bây giờ chưa thể rời khỏi đây.”

      Bàn tay Lệ Cảnh Trình xoa xoa đầu Vinh Thiển: “Sáng sớm mai tôi cho người đưa ảnh tới, huống hồ tôi đưa tiền chuộc ấy rồi, nếu mấy người cứ khăng khăng muốn vậy tôi bẻ nát chiếc thẻ hội viên VIP của Đông Hầu Cung.”

      Hai gã bảo vệ quay ra nhìn nhau, cuối cùng vẫn để cho họ . Vinh Thiển cúi thấp đầu, ngoại trừ Hoắc Thiếu Huyền ra chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông như vậy, nín thở trầm ngâm: “ nên tránh xa tôi chút.”

      thể được, tôi chỉ là tốt cho thôi.”

      Vinh Thiển nghĩ thầm bây giờ vẫn còn ở địa bàn của người ta, đợi lát sau lái xe của Lệ Cảnh Trình lái xe tới, Lệ Cảnh Trình ôm ngồi vào. Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc chậm rãi rời , ánh mắt Vinh Thiển nhìn vào gương chiếu hậu: “Ở đây vẫn là trong thành phố Nam Thịnh sao?”

      “Ừ.”

      di chuyển ánh mắt, nhìn sang Lệ Cảnh Trình ngồi bên cạnh nhìn mình, vội vàng kéo chiếc áo lại: “Đừng cho là tôi sợ, khi còn học tôi từng uống rượu, cũng từng đánh nhau…”

      phải là thiên kim tiểu thư sao? Còn làm những chuyện như vậy…”

      Đột nhiên Lệ Cảnh Trình vươn tay vỗ cái vào đầu gối Vinh Thiển: “Nếu là người như vậy, còn có gì là dám làm?’’
      “Là những người đó dẫn tôi tới, tôi phải là con nhà thiếu tiền.”
      Phía trước là loạt xe tới, dẫn đầu là chiếc Ferrari màu vàng lướt nhanh như bay. Vinh Thiển ngồi thẳng người lên: “Từ từ, dừng xe.”

      Lệ Cảnh Trình cho xe dừng ở ven đường. đẩy cánh cửa xe xuống: “Cho tôi xuống đây.”

      nhớ chuyện đồng ý với tôi sao?”

      “Nhớ , nhất định tôi nhớ .” vươn tay làm động tác thề.

      Lệ Cảnh Trình mở cửa xe ra, xuống, bước đôi giày cao gót khoảng 7- 8cm về hướng Đông Hầu Cung.

      Xe của Hoắc Thiếu Huyền nhìn nhầm, màu xe đó là do chính chọn lựa. Vinh Thiển giống như chạy trốn, bước chân rã rời. Hoắc Thiếu Huyền xuống xe, thân mình cao lớn đứng ở trước cửa Đông Hầu Cung, ánh đèn sáng hắt qua bả vai, nghiêng người dặn dò người bên cạnh cái gì đó, gương mặt tuấn lộ vẻ cao sang, trong xã hội thượng lưu thịnh hành câu “có gả phải gả cho Hoắc Thiếu Huyền”. phải chỉ bởi vì gia thế quyền quý, mà thậm chí là tất các tờ báo lớn đều gán cho danh hiệu mỹ nam số của thành phố Nam Thịnh. Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy tiếng bước chân định quay đầu lại, liền bị Vinh Thiển ôm chặt từ sau lưng. lao lên phía trước nửa bước, vẻ mặt lạnh lùng bỗng trở nên dịu xuống, kéo chặt tay Vinh Thiển kéo đến trước mặt: “Tiểu Thiển.”

      Đôi môi Vinh Thiển lạnh run, khẽ mấp máy: “Thiếu Huyền.”

      Ánh mắt rơi xuống cổ : “Vòng cổ đâu?”

      “Bị bọn họ lấy mất rồi.”

      Hoắc Thiếu Huyền cởi chiếc áo khoác mỏng người ra, sau đó lấy áo vest của mình choàng vào cho : “Có sợ ?”

      sợ, em biết là tới mà.”

      Sau chuyện xảy ra nhiều năm trước, Hoắc Thiếu Huyền tặng chiếc vòng cổ có gắn máy định vị. vòng tay qua ôm lấy bả vai , khoảng hơn trăm người xuống xe đứng bảo vệ họ phía sau. Hoắc Thiếu Huyền quay sang với người đàn ông bên cạnh: “Đánh .”

      “Dạ.”

      Bàn tay Vinh Thiển túm lấy góc áo Hoắc Thiếu Huyền: “Thiếu Huyền, chúng ta báo cảnh sát .”

      “Nếu có thể báo cảnh sát, Đông Hầu Cung còn có thể tồn tại tới bây giờ sao?”

      “Nhưng chỉ sợ là còn liên quan tới thế lực trong bóng tối.”

      Hoắc Thiếu Huyền ôm tới chiếc xe thể thao: “ sợ.”

      Vinh Thiển quay đầu lại nhìn đám người phía sau, lại quay sang nhìn Hoắc Thiếu Huyền: “Được, đánh.”

      Ngồi chiếc xe Ferrari màu vàng rời , từ đầu tới cuối Hoắc Thiếu Huyền đều mím chặt môi. Ai cũng biết Hoắc Thiếu Huyền chỉ duy nhất mình Vinh Thiển, 14 năm qua, bọn họ quen với tồn tại của người kia, mà thay đổi mọi thói quen, vì mà từ chối toàn bộ phụ nữ có ý định tiếp cận mình. Mà người kia, từ tới lớn cũng chỉ có mình Hoắc thiếu, chờ cùng lớn lên, nhưng cũng chứng kiến bị người đàn ông lạ mặt tàn nhẫn hủy hoại trong trắng của

      Hai chiếc xe lướt qua nhau, ánh mắt kịp chạm tới đối phương, ngón tay Lệ Cảnh Trình kẹp điếu thuốc để cửa xe, sau đó lười biếng vứt ra khỏi cửa xe, lái xe về hướng ngược lại.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 : Gặp lại

      Edit : Ying & Trang Thu (TT)

      -----

      năm sau.

      Vinh Thiển vừa 20 tuổi, trong độ tuổi đẹp nhất nên bất cứ người đàn ông nào cũng sớm bị vẻ đẹp đó mê hoặc.

      …..

      “Thiển Thiển, mau lên, Hoắc lão đại nhà cậu gieo họa…”

      Vinh Thiển vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền nhận được điện thoại của bạn thân. vặn vòi nước lau qua mặt, nghiệt này, sao phút cũng để cho bớt lo, lại gây họa sao?
      Hôm nay chính là ngày sinh nhật lần thứ 20 của , sau khi bữa tiệc bắt đầu, Hoắc Thiều Huyền tiếp những vị khách tới chúc mừng . Vinh Thiển nhanh chóng bước tới, nhìn từ xa thấy vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng Hoắc Thiếu Huyền rất ít khi phóng túng như vậy, nhưng khi trở nên phóng túng ngay cả đàn ông lẫn phụ nữ cũng ai sánh nổi. Ánh đèn huyền ảo làm cho trông nổi bật, các bạn của Vinh Thiển đứng vây quanh sân khấu, Hoắc Thiếu Huyền đứng ở vị trí trung tâm. Người đàn ông này đúng là người luôn thu hút mọi chú ý, gương mặt tuấn, từng giọt mồ hôi chảy ở hai bên gò má. thanh đinh tai nhức óc làm nhạc nền, dáng người lắc lư theo nhịp điệu, các đứng dưới sân khấu há hốc miệng.
      Vinh Thiển vỗ trán cái, trời đất ơi, chơi vui nha!
      Hoắc Thiếu Huyền khẽ ngẩng đầu, nháy mắt cười với Vinh Thiển đứng cách đó xa.
      Rốt cuộc có người chờ được, cởi áo khoác, giày cao gót bước lên sân khấu. Chu Đình Đình cũng học ở trường Thái Mạt nổi tiếng, tới gần Hoắc Thiếu Huyền, khoác tay cùng nhảy.
      Ánh mắt Hoắc Thiếu Huyền mơ mơ màng màng, mồ hôi chảy ướt hết cổ. Chu Đình Đình kìm lòng nổi, vươn hai tay muốn có động tác gần gũi hơn.
      Vinh Thiển vén tay áo lên, định lên sân khấu.
      Hoắc Thiếu Huyền khẽ nhếch môi cười, đẩy tay Chu Đình Đình ra để lại dấu vết, tiếp đó tiến đến ôm bả vai Vinh Thiển: “Tiểu Thiển, nhảy mệt rồi!” Giọng của trầm xuống, khàn khàn.
      Vinh Thiển nhìn , đưa tay lên cài lại nút áo cho , động tác rất tự nhiên, như làm việc hết sức bình thường. Còn nút cuối cùng, Vinh Thiển đem vạt áo sơ mi của cho vào trong quần tây. Hoắc Thiếu Huyền hít mạnh hơi, để cho động tác của Vinh Thiển dễ dàng hơn.
      “Cẩn thận cái tay chút.” rất khẽ, mang theo chút cợt nhả, đứng đắn chút nào. Vinh Thiển vòng tay qua hông của , nhét cả vạt áo phía sau vào: “Vừa bị em bắt được, tán tỉnh ta.”
      lâu rồi khiêu vũ, muốn nhảy chút thôi mà.”
      Về chuyện đụng chạm với người con khác, liên quan tới . ràng là xem trò vui. Hoắc Thiếu Huyền giơ đồng hồ đeo tay lên xem, đưa tay chạm vào mặt Vinh Thiển: “ có cuộc hẹn, ở ghế lô 001, em cứ chơi , bàn công việc xong đón em.”
      “Vâng.”
      Hoắc Thiếu Huyền buông tay ra sau đó xuống sân khấu, nhận lấy chiếc áo khoác từ trong tay trợ lý sang hướng bên kia.
      Chu Đình Đình vẫn còn đứng giữa sân khấu, vẻ mặt lúng túng, trong danh sách khách mời của Vinh Thiển cũng ta, chắc chắn là ta tự tới đây. Mấy bạn của Vinh Thiển vẫn còn mang nét mặt mê trai: “Thiển Thiển, Hoắc lão đại nhà cậu tiếp nhận cả bọn tớ nha!”
      Vinh Thiển quay sang Chu Đình Đình, nụ cười gương mặt tắt ngấm, từ luôn được nuông chiều nên thành thói quen: “Chớ có mơ tưởng, tớ cũng đồng ý.”
      Có mấy bạn thân tiến đến: “Chúng ta cùng khiêu vũ .’’

      Dù sao mấy này vẫn còn ở tuổi sinh viên, bình thường cũng ít khi được tới những nơi như thế này. Vinh Thiển uốn mình theo điệu nhạc, để ý tới cái nhìn đầy ý vị của Hoắc Thiếu Huyền. đến chỗ DJ cầu đổi bài. Hoắc Thiếu Huyền hất nước lên mặt, qua ghế lô phía trước mở cửa đúng lúc tiếng bài hát vừa đổi truyền tới tai .

      “Chân trời bất tận là tình của chúng ta
      Mênh mông dưới chân núi xanh hoa nở rộ
      Nhịp điệu gì là sôi động nhất ….” (1)

      Khóe miệng hơi nhếch lên. Cái gì đây?
      Nhưng trong mắt khỏi toát lên sủng nịnh. Người trợ lý tiến đến mở cửa,môi vẫn tràn ngập ý cười bước vào trong. Lệ Cảnh Trình sau Hoắc Thiếu Huyền vài bước chân. Lúc tới hành lang tầng hai nghe thấy tiếng nhạc bài “Phong tục dân gian tuyệt nhất” khiến khỏi nhíu mày: “Từ lúc nào trong kia còn nghe thể loại nhạc này vậy?”

      Người đàn ông kia hướng mắt nhìn xuống: “Ồ, sao cơ?”

      Lệ Cảnh Trình khỏi dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn đám con nhảy nhót cách quái gở kia. Vinh Thiển đứng đầu tốp nhảy, các nhảy này đều là thành viên đội cổ vũ viên. Kỳ lạ cùng lúc đó lại có mấy bà bác cũng nhảy giống y hệt họ. còn làm bộ hét to: “1, 2 …chat chat chat…”
      Chu Đình Đình nhìn nổi chạy nhanh xuống sân khấu trông rất mất thể diện.
      Lệ Cảnh Trình cảm thấy buồn cười: “Miệng còn hơi sữa mà con người này còn tới tận đây chơi bời.”
      Lúc lên Vinh Thiển làm động tác hất tóc cái, cằm hơi nhếch lên cao toát lên ngũ quan xinh đẹp của . Ánh mắt người đàn ông sắc nhọn dường như chỉ liếc cái nhận ra . Gò má chợt đỏ bừng, nơi khóe miệng nhắn khẽ nhếch lên, tiếng bước chân mặt sàn phát ra thanh mạnh mẽ.

      “Lệ Thiếu?”
      Lệ Cảnh Trình thu hồi ánh mắt nhìn : “ thôi.”

      Sau khi bài hát kết thúc, Vinh Thiển vẫy tay, người bạn thân tới ôm bả vai : “Quả nhiên là Hoắc lão đại nhà cậu nhảy đẹp nhất, bọn tớ chỉ giống như mấy bà lão nhảy thôi.”
      Vinh Thiển gật đầu tỏ vẻ đồng ý. thấy với Hoắc Thiếu Huyền giống như người là hiền lương thanh khiết còn người lúc nào cũng “gây sóng gió” ngầm.
      Phần lớn sinh viên đến đây lần đầu tiên đều cảm thấy đây là nơi xa hoa, chơi thoải mái tự nhiên. Vinh Thiển vào tầng hai,nhìn về phía ghế lô số 001. muốn chờ Hoắc Thiếu Huyền cùng xuống cắt chiếc bánh ngọt.
      cẩn thẩn mở cửa, ngó đầu vào trong thấy có khách, đành phải ra ngoài. Hoắc Thiếu Huyền trông thấy nên đợi khi Vinh Thiển đẩy cửa lần thứ hai, Hoắc Thiếu Huyền gọi : “Thiển Tiểu Nhị, mời vào.”
      Vinh Thiển len cả thân mình vào trong: “Vẫn chưa chuyện xong?”
      Hoắc Thiếu Huyền trò chuyện vài câu với người bên cạnh. Người này hướng mắt nhìn về phía . Lúc nhìn đôi mắt kia Vinh Thiển có cảm giác thân thuộc, tới khi nhìn kỹ lại lần nữa khiến đầu óc trở nên tê dại. Ngón tay thon dài của Lệ Cảnh Trình khẽ cầm ly rượu lên: “Vị tiểu thư này trông quen mắt.”
      Vinh Thiển để lộ vẻ mặt gì, chỉ khẽ cười châm biếm: “Nhìn trông khác gì ông thổ địa.”
      Khóe miệng Hoắc Thiếu Huyền căng cứng. cầm ly rượu mạnh lên uống, : “Bị nuông chiều quá thành hư rồi.”
      “Em cắt bánh trước…..” xoay người bước .

      “Lấy ra đây .” Bánh mừng sinh nhật thứ 20 của dù thế nào Hoắc Thiếu Huyền cũng muốn bỏ qua.
      Vinh Thiển chạy tới cửa, vừa lúc xoay mình cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn chăm chăm khiến bất giác cảm thấy nóng ran, sợ hãi.

      (1) Trích lời trong bài: Phong tục dân gian tuyệt nhất – Phụng Hoàng Truyền Kỳ.
      -----

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3 : Gặp lại người đàn ông thẻ vàng
      Edit : Tiểu Bảo Nhi
      -----
      Bê bánh ngọt lên lầu, Vinh Thiên vào ghế lô rồi cẩn thận chia từng miếng bánh cho mọi người. Hoắc Thiếu Huyền vui vẻ : “Tiểu Thiển, cuối cùng em 20 rồi.” Tiểu Thiển là tên gọi , cũng là tên chỉ duy nhất mình được gọi.
      năm trước, mặc dù Lệ Cảnh Trình là người thả Vinh Thiển nhưng đối với lại có ấn tượng nhiều, chỉ thấy có thể là khách VIP ở Đông Hầu Cung cùng thủ đoạn bỡn cợt với phụ nữ hẳn phải người tầm thường. Nghe , sau khi bị Hoắc Thiếu Huyền làm loạn ít lâu, Đông Hầu Cung lại mở cửa làm ăn bình thường.
      Vinh Thiển hướng Hoắc Thiếu Huyền nhàng : “Em xuống dưới chờ .”
      Hoắc Thiếu Huyền gật gật đầu. Thấy tay dính kem, Vinh Thiển chậm rãi bước đến toilet. Khi rửa tay bất thình lình đôi tay đặt lên bồn rửa.
      Vinh Thiển giật mình lùi lại, nhướn mắt lên nhìn.
      Con ngươi Lệ Cảnh Trình sáng quắc mà lại thâm sâu, tựa như chỉ ánh mắt là hút người đối diện vào trong đôi mắt ấy: “Tôi còn nhớ rất , em còn nợ tôi ân tình.”
      Vinh Thiển nghe vậy vội vã rửa tay sạch , Lệ Cảnh Trình túm tay, ép về phía bức tường bên cạnh: “Em nhận ra tôi sao?”
      “Nhớ .” Vinh Thiển giả ngây, giọng điệu mang vẻ khinh thường, cao giọng : “ phải là người đàn ông thẻ vàng đó sao.”
      “Cái gì?”
      đến nơi đó tìm vui, lại là mình là người mua tôi. Lúc đó, tủ đầu giường để thẻ vàng VIP, gọi như vậy chẳng lẽ đúng?” Vinh Thiển nhìn tay bị Lệ Cảnh Trình giữ, tiếp: “Buông ra, để người khác thấy hay ho gì.”
      “Thái độ bây giờ của em, so với lúc cầu xin tôi giống như hai người khác nhau.” Lệ Cảnh Trình nhớ lại lúc đấy hận thể giơ cả hai tay hai chân lên thề thốt, giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
      Vinh Thiển nhếch khóe môi: “ ở thành phố Nam Thịnh, là địa bàn của địa bàn của Hoắc Thiếu Huyền.”
      “Lúc em cầu xin tôi cũng ở Nam Thịnh.”
      “Đừng chọc giận tôi.”
      Lệ Cảnh Trình nhích thân hình cao lớn sát vào người Vinh Thiển, khí thế bức người làm chỉ có thể dán sát vào bức tường, đôi môi cũng theo đó tiến sát vào : “Hoắc Thiếu Huyền sai, đúng là ta làm hư em rồi.”
      “Thực ra, có thể làm như quen biết tôi là tốt nhất.” Vinh Thiển đưa tay vuốt tóc, nôn nóng phản bác. Lệ Cảnh Trình đưa tay, nắm lấy khuôn mặt . quả có khuôn mặt mê người, da dẻ lại mịn màng tới ngờ.
      làm gì đấy?” Vinh Thiển nổi nóng.
      “Đừng nóng, nếu em muốn mọi người biết em từng bị bắt đến nơi đó em nên chuyện với tôi ngoan ngoãn chút.” Lệ Cảnh Trình buông tay: “Hôm nay đến đây thôi, dù sao chúng ta còn gặp nhau nhiều.”
      bàn chuyện với Hoắc Thiếu Huyền mới được nửa, thể dây dưa với lâu thêm. Vinh Thiển nhìn theo bóng liền buông lời chửi rủa, may mắn xung quanh có ai, vội vàng rời . lúc lâu sau, xác định bên ngoài còn ai Chu Đình Đình mới rón rén bước ra, khỏi hứng thú. Nơi đó? Người mua? Thẻ vàng? Xem ra sắp có chuyện vui.
      Vinh Thiển trở lại chỗ ngồi, bạn bè thấy vui vội hỏi: “Làm sao vậy?”
      “Có biết Lệ Cảnh Trình ?” Vinh Thiển thuận miệng hỏi, bụng nghĩ chắc ai biết.
      Đây là do nghe Hoắc Thiếu Huyền chuyện mới biết tên .
      “Đương nhiên biết.” Câu trả lời ngoài dự đoán của , người ngồi cạnh vội tiếp lời: “ trai tớ gần đây rất hay nhắc đến cái tên này. Tớ cũng thấy báo, là đại soái ca nha nhưng hình như phải người ở đây. Mới nửa năm trở lại mới xuất ở Nam Thịnh, sản nghiệp rất lớn.” rồi lại huých tay Vinh Thiển: “ trai tớ , Lệ Cảnh Trình chính là nhân vật mới nổi của Nam Thịnh, gia cảnh giàu có, nghi ngờ gì nữa, có thể ngang hàng với Hoắc lão đại nhà cậu nha.”
      Vinh Thiển nghe vậy biết gì, trong lòng lại thêm buồn khổ. thấy ly rượu bàn, tiện tay nhấc lên định uống.
      “A.” Bạn nhanh tay giật lại: “Đây là rượu mạnh của đàn ông đó nha.”
      Lúc Hoắc Thiếu Huyền bàn xong việc ra rạng sáng, bạn bè của Vinh Thiển cũng về hết. hướng đến hai người bên cạnh khoát tay: “Hai người cũng vể .”
      “Vâng.”
      Vinh Thiển ngủ rất an tĩnh, mái tóc đen dài, lông mi rậm xòe ra như cánh quạt. Hoắc Thiếu Huyền vỗ vai : “Tiểu Thiển, dậy .”
      lầu bầu nhưng vẫn hề nhúc nhích.
      Hoắc Thiếu Huyền cúi xuống, ngửi thấy mùi rượu người nhíu mày. Hóa ra dám uống rượu say đến mức này.
      tầng hai, Lệ Cảnh Trình nheo mắt nhìn dáng vẻ say khướt của Vinh Thiển. Hoắc Thiếu Huyền bế lên, nhàng ôm vào trong ngực rồi bước nhanh ra ngoài. Ra đến bãi đỗ xe, Hoắc Thiếu Huyền mở cửa xe vào, Vinh Thiển an vị ngồi đùi, hai cánh tay đặt sau lưng .
      Đây là tư thế quen thuộc của hai người, từ lần đầu tiên Hoắc Thiếu Huyền lái xe, chỉ cần xung quanh có ai, đều ngồi như vậy mà quấn lấy .
      Về đến nhà, việc đầu tiên là gọi điện về nhà báo ngủ ở nhà . nhàng đặt xuống giường, liền co ro thành cụm, tướng ngủ của cực kì xấu. 15 năm qua, bọn họ thân thiết hề tách rời. Bây giờ Vinh Thiển 20 tuổi, gia đình cũng yên tâm giao cho . để hai tay hai bên sườn , hôm nay cũng uống ít. Vinh Thiển vung tay, đập trúng đùi , hơi có lực nhưng hề đau. cúi người hôn lên khóe môi rồi ngồi dậy đẩy vạt áo nhìn chằm chằm vào hình xăm bụng . Nơi đó có gì, là người biết hơn ai hết. Năm đó, Vinh Thiển xảy ra chuyện, người rất nhiều vết thương, đây là nơi bị thương nặng nhất, thậm chí còn để lại sẹo. Sau đấy, tìm thợ giỏi nhất xăm cho chính là muốn che dấu vết sẹo đó. giờ, vết sẹo đúng là chút cũng thấy, chỉ thấy hình xăm này cũng như cách thể của bao người trẻ tuổi khác.
      Ngón tay sờ lướt qua bụng , đôi mắt dần trầm. Nơi này, vết sẹo này có thể che giấu mãi sao? Chuyện xảy ra có thể che đậy mãi sao?
      -----

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4 : Món quà sinh nhật đặc biệt
      Edit : Hạt Mưa
      -----

      Vinh Thiển chống cằm, chăm chú nhìn lên bục giảng chớp mắt. Lâm Nam đẩy đẩy cánh tay : “Đừng có giả vờ như học hành nghiêm túc , thành khai báo, tối hôm qua thành công ?”
      Vinh Thiển liếc xéo cái: “ nương, cậu mới bao nhiêu tuổi hả…”
      “Chậc chậc, tình đến như vậy, mình tin ấy có thể buông tha cậu.”
      Vinh Thiển thiếu chút nữa muốn kêu lên, hôm qua say đến bất tỉnh nhân , kế hoạch dự tính trước sớm bị ném ra đằng sau: “Đừng chạm vào nỗi đau của mình chứ.”
      Hoắc Thiếu Huyền từng , chờ đến khi 20 tuổi. Vinh Thiển mong chờ đến ngày đó, phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là chỉ cần Hoắc Thiếu Huyền muốn sớm ngày, cái gai trong lòng có thể nhổ ra sớm ngày. rất quyết tâm, nhưng khi gần được như mong muốn, lại để lỡ mất.
      giờ, Vinh Thiển 20 tuổi.
      Hoắc Thiếu Huyền 26 tuổi.
      hay khuôn mặt như vậy chỉ giỏi mê hoặc phụ nữ, nhưng ra có lẽ ai tin, đến bây giờ Hoắc Thiếu Huyền vẫn là ‘sạch ’, 26 năm qua, trừ lúc tự mình giải quyết bên ngoài, trong sinh mệnh của , chỉ có duy nhất mình Tiểu Thiển.
      Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nam đưa tay chặn ngang Vinh Thiển, tay kia kéo ba lô qua, lấy từ bên trong ra hộp quà được gói rất đẹp: “Mình và Bối Bối hùn tiền mua, về nhà rồi xem nha.”
      phải cho cậu tốn kém rồi sao?”
      “Ai da, có bao nhiêu mà.”
      Vinh Thiển lay chuyển được bạn: “Cảm ơn.”
      Sáng nay khi ra cửa, người giúp việc với sau khi tan học Hoắc Thiếu Huyền đến đón , Vinh Thiển vội vàng thu dọn sách và giấy bút đứng lên.
      Hoắc Thiếu Huyền xuất ở cửa lớn chữ T, chưa bao giờ có ý tránh né tò mò của những người khác. Giống như lúc này, nhàn nhã đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu vàng lóa mắt, ánh mặt trời xuyên qua kính mát khuôn mặt, rọi lên đường nét sóng mũi cao thẳng của , Chu Đình Đình vứt bỏ đám bạn cùng qua bên, chạy đến.
      “Hoắc Thiếu.”
      Hoắc Thiếu Huyền hướng mắt nhìn : “ là…?”
      Tối hôm qua còn khiêu vũ với , lại có thể có chút ấn tượng nào với ?
      “Tối hôm qua chúng ta gặp rồi.”
      “Ờ,” Hoắc Thiều Huyền lười biếng đáp lại, ánh mắt nhìn xem Vinh Thiển sao còn chậm chạp chưa ra: “, vào xem Vinh Thiển ở đâu.”
      “Hả?” Chu Đình Đình lờ mờ, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Hoắc Thiếu, Vinh Thiển từng xảy ra chuyện ở *X, biết ?”
      *X chính là quán bar mà lúc trước Hoắc Thiếu Huyền phá bỏ.
      tháo kính râm, đôi mắt đẹp lộ ra càng thêm sắc bén bức người, tay phải cầm kính chỉ chỉ về phía Chu Đình Đình: “Sao lại biết?”
      Chu Đình Đình đẩy tay Hoắc Thiếu Huyền ra: “Tôi có người bạn làm trong đó, từng gặp qua…”
      Vinh Thiển chạy chậm ra cầu thang phòng học, từ xa nhìn thấy người đứng trước mặt Hoắc Thiếu Huyền.
      cái váy cực ngắn như ước gì người khác có thể thấy cảnh vật bên trong, Chu Đình Đình còn muốn thêu dệt thêm, bả vai bị người khác đẩy , giày cao gót xiêu vẹo, cả người lảo đảo ngã nhào về phía mui xe, ‘ầm’ tiếng, trán nổi lên cục u lớn.
      Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Huyền khẽ vuốt đuôi lông mày, thấy Vinh Thiển chính là con cọp cái, mặc dù còn tuổi, nhưng hầu như người phụ nữ nào tiếp xúc chuyện với đều được nếm qua mùi vị đau khổ trong tay .
      “Hoắc thiếu, xem ấy!” Lâm Nam giậm chân.
      Hoắc Thiếu Huyền mang lại kính râm, Vinh Thiển muốn mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, cũng nhấc chân lên ngồi vào trong, giữa chừng lại quay ra : “Nếu còn dám hươu vượn, cẩn thận có ngày cái miệng nhắn xinh đẹp kia bị người ta xé rách.”
      Chu Đình Đình che miệng lại, vội vàng tránh ra.
      Cách trường học xa có căn nhà bằng thủy tinh trong suốt, đây là món quà Hoắc Thiếu Huyền tặng cho vào dịp sinh nhật năm ngoái.
      Ngón tay trắng nõn cầm con dao điêu khắc, tỉ mỉ khắc lên bức tượng cách rành mạch. Vinh Thiển vừa ngẩng đầu lên: “Này, ngồi xuống , đừng lộn xộn.”
      Hoắc Thiếu Huyền làm sao còn kiên nhẫn được, nằm dài ở cửa: “ muốn làm gì, em nhắm mắt cũng có thể nghĩ ra được, còn nhìn .”
      “Đừng giỡn nữa, mau ngồi lên .”
      Hoắc Thiếu Huyền bất đắc dĩ, đứng lên ngồi trở lại đối diện Vinh Thiển.
      rất thích nơi này, những thành phẩm bày chung quanh đây, tất cả đếu là kiệt tác của .
      Vinh Thiển quăng túi xách bàn, Hoắc Thiếu Huyền thấy bên trong hơi phồng lên, qua mở ra: “Học đại học mà sách vở còn nặng như vậy sao?”
      Bên trong có hộp quà.
      “Là quà sinh nhật của bạn em tặng.”
      Hoắc Thiếu Huyền nhàm chán mở ra.
      Nhìn thấy món quà bọn Lâm Nam rắp tâm tặng bên trong hộp, máu toàn thân Vinh Thiển trong nháy mắt tập trung dồn lên não: “Này này, liên quan gì đến em nha, là của các ấy tặng em.”
      Kỳ , đó là kết quả mà Lâm Nam tra ra được mạng, <<Tặng cho bạn thân món quà gì là tốt nhất>>, đại đa số mọi người đều đưa ra đáp án là…<<đồ chơi tình dục>>.
      Vinh Thiển thấy Hoắc Thiếu Huyền nghiêm mặt, vội vàng buông con dao điêu khắc trong tay xuống: “ phải của em chuẩn bị mà.”
      Hoắc Thiếu Huyền mở công tắc lên: “Tiểu Thiển Thiển, em có biết đây là cái gì ?”
      Mặt tựa như nhiễm sắc hồng, muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại ra cái này cũng có nhiều cách dối nha, nên gật gật đầu.
      “Vậy em , đây là cái gì?”
      Em còn giả bộ nữa !
      Vinh Thiển cảm thấy cái mũi mình nóng lên, sợ là sắp chảy cả máu mũi rồi.
      Hoắc Thiếu Huyền tắt công tắc rồi bỏ lại vào trong hộp, bước đến gần , Vinh Thiển khỏi lui về phía sau, Hoắc Thiếu Huyền bắt lấy cánh tay kéo đến trước mặt: “Vì sao các ấy lại muốn tặng cái này cho em?”
      “Hoắc Thiếu Huyền!” Vinh Thiển quăng ra chiêu thường dùng nhất: “ được bắt nạt em, em mới 20 tuổi, em còn .”
      ra muốn , em còn trong sáng, đừng có làm hư em.
      Hoắc Thiếu Huyền vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Vinh Thiển, nâng người lên đặt ngồi mép bàn, cầm tay để lên đùi mình, Vinh Thiển dám động, lại càng dám tiến thêm bước nữa.
      cúi đầu hôn , gió theo cửa sổ thủy tinh mở thổi vào bên trong, làm cho khí càng thêm thân mật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :