1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hàng Không Bán - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      HÀNG BÁN

      [​IMG]

      Tác giả: Lam Lâm

      Số trang: 260 trang

      Kích thước: 13 x 20.5cm

      Công ty phát hành: AMAK

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Ngày xuất bản: 01/2015

      Chủ project: Mây Chelski

      Team typer: Tram Cao – Trang Trang – Phu Ngoc Duong

      Beta + Ebook: Mây Chelski

      Nguồn ebook: EbookFun&Free

      Giới thiệu

      Suốt ba mươi năm, Lâm Hàn sống cuộc sống đầy tẻ nhạt, lại ôm mối tình đơn phương vô vọng với người bạn chung nhà - người mẫu nổi tiếng. Sinh nhật ba mươi tuổi, cậu quyết định bước chân vào quán bar, hòng tìm vui trong chốc lát. Nhưng ai àm biết được, chàng xui xẻo ấy cũng có thể “nhặt” được “vàng”. “Hàng” cậu ta “mua” được lần này là người cực kì hoàn hảo - Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác chỉ mở rộng vòng tay với cậu, săn sóc cậu, dạy cho cậu biết thế nào là ấm áp, thế nào là được thương; mà còn giải thoát cho cậu khỏi ám ảnh về cuộc tình đơn phương chỉ biết cho chút nào nhận lại.

      thương thể chỉ có hi sinh mà còn cần đền đáp.

      oOo

      Sau bao năm tháng theo đuổi người như ám ảnh, nhắm mắt lại, cậu mới nhận ra trái tim mình thực đập vì ai.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 1

      1.1


      Cậu nhân viên phục vụ luôn mang nụ cười chuyên nghiệp cuối cùng cũng còn đủ kiên nhẫn nữa, vì Lâm Hàn cứ lừng khừng đắn đo đứng mãi ở cửa, phân vân biết có nên vào hay .

      - này, thế tóm lại là có muốn vào ? Phí thấp nhất chỉ có chừng đó thôi mà cũng cần phải nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ sao?

      Cậu nhân viên vậy khiến Lâm Hàn sợ hãi, luống cuống nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh bắt đầu có người hiếu kỳ nhìn về phía mình, bèn nhanh chóng thò chân bước vào quán bar.

      Quả nhiên, phía sau cánh cửa là thế giới hoàn toàn khác.

      Trước đó Lâm Hàn hạ quyết tâm biết bao nhiêu lần nhưng vẫn đủ can đảm để bước vào. Hôm nay sau khi vào trong, được nhân viên phục vụ ở đây hướng dẫn ngoặt chỗ này rẽ chỗ kia, cuối cùng cậu cũng tìm được chỗ ngồi còn trống, bản thân nén nổi tò mò ngó nghiêng xung quanh với vẻ cực kỳ ngô nghê.

      - Nhiều người quá mất...

      Hơn nữa còn đều là nam giới.

      Từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy chỗ nào lại đông nghịt toàn gay là gay như thế, cảnh tượng quả thực vô cùng náo nhiệt. ra có nhiều “đồng loại” núp trong thành phố này đến vậy, bình thường ngay tới người cậu cũng gặp nổi.

      Lâm Hàn gọi đại cốc rượu, thấp thỏm đứng ngồi yên, vừa uống vừa suy nghĩ xem phải mở miệng hỏi như thế nào.

      Cậu đến đây đương nhiên phải để uống thứ rượu có giá mua ở ngoài chỉ bằng phần mười chỗ này. Narcissism được xem là quán bar đồng tính nổi tiếng, ngoài việc vì rượu đắt đến mức khiến người ta khó quên quan trọng hơn hết là ở đây cung cấp dịch vụ MB(*)* có chất lượng tốt mức hoàn hảo.

      (* )MB: Moneyboy, trai bao

      Lâm Hàm nhẩm nhẩm lại trong lòng, cuối cùng dốc hết can đảm chặn người phục vụ lại.

      - Quý khách còn cần gì nữa ạ?

      - Tôi... - Lâm Hàn căng thẳng đến mức dạ dày nhộn nhạo, ấp úng khó mở miệng nên lời. - Tôi... tôi muốn...

      Cậu phục vụ thấy vậy còn căng thẳng hơn cả Lâm Hàn:

      - Sao cơ ạ?

      Lâm Hàn bắt đấu lắp bắp:

      - Tôi... ừm muốn...

      - Chỗ chúng tôi là nơi làm ăn nghiêm chỉnh, phải là nơi buôn bán mấy loại phi pháp như thuốc lắc đâu.

      - phải vậy... – Rốt cuộc Lâm Hàn cũng gom góp đủ can đảm. - Tôi... tôi muốn gọi MB.

      Đối phương im lặng mất lúc, khuôn mặt bình thản như Lâm Hàn chỉ gọi thêm cốc rượu nữa mà thôi.

      - Chỉ có vậy thôi sao? Tôi còn cứ tưởng ấp úng như vậy là quên mang tiền chứ.

      Lâm Hàn vô cùng kinh ngạc, ra trong lúc bản thân để ý, thế giới lại trở nên “thoáng” như thế này rồi. Sau đó tức có người tới dẫn cậu , rồi chỉ cho cậu mấy chàng trai, kẻ đứng người ngồi uống rượu tán gẫu.

      - ngại quá, giờ chỉ còn lại mấy người thế này thôi.

      Hôm nay là ngày dân tình lĩnh lương, quán bar làm ăn thực rất khá. Lâm Hàn đến tầm này ràng đúng lúc, lại còn là khách lạ, ba, bốn người mà quán để cho cậu chọn, nếu khách sáo đều là “loại hàng” chẳng ra gì cả.

      Cũng phải họ đẹp trai, chỉ là khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Cái nghề này trông thế chứ phong thái thực ra lại quan trọng hơn khuôn mặt.

      Vốn dĩ Lâm Hàn hơi buồn bã, lại thêm bối rối vì tìm được người nào đủ chu đáo và dễ gần, còn sợ rằng sinh nhật năm nay của mình càng thêm thê thảm. Chẳng chọn được ai, Lâm Hàn nhìn ngó xung quanh, nghĩ đành cố gắng chọn lấy người gần với kiểu mình thích vậy. rầu rĩ đột nhiên cậu nhìn thấy chàng trai tới, dừng lại gần đám thanh niên, cúi xuống gì đó với bọn họ.

      Người này trông khá cao to đẹp trai, dáng vóc khi đứng trong đám người đó rất thu hút, khuôn mặt lại mang vẻ quyến rũ mơ hồ. Lâm Hàn đứng ngây ra nhìn về phía ; cũng nhìn lại Lâm Hàn, khi hai người mặt đối mặt mỉm cười cái.

      Nụ cười ấm áp đó ngay lập tức khiến Lâm Hàn thấy rất cảm động. Cậu đau lòng suốt cả ngày nay, rất cần người có nụ cười thuộc khoa trị liệu ấy đến an ủi.

      - Ừm, tôi muốn người này có được ? – Lần đầu tiên trong đời Lâm Hàn tìm vui nên tránh khỏi có chút sợ hãi.

      Mấy người đó dừng cuộc chuyện lại, đưa mắt nhìn nhau, chỉ có chàng trai kia nhướng mày đánh giá cậu từ xuống dưới, lúc lâu sau mới cười cười trả lời:

      - Được.

      Bước đầu tiên khó khăn nhất vượt qua được, những bước tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều. Hai người ra ngoài thuê phòng ở khách sạn gần đó. Sau khi uống vài ba ly rượu, đôi ba câu chuyện, Lâm Hàn nghĩ tới lúc nên dùng món hàng mình vừa mua rồi.

      Nhưng...

      - ... ngại quá.

      Lâm Hàn thực biết nên bắt đầu như thế nào với chàng trai ăn mặc rất chỉnh tề sờ sờ trước mặt này.

      - Ừm... à... tôi... tôi tên là Lâm Hàn.

      Đối phương cười :

      - Tôi tên Diệp Tu Thác.

      - Cậu muốn... muốn xem ti-vi ?

      Lâm Hàn biết phải bắt đầu thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu được thân mật với người đẹp trai như vậy. Thậm chí cậu cảm thấy cần làm chuyện ấy cũng sao, chỉ chuyện tán gẫu thôi cũng được.

      Diệp Tu Thác cười cái, cười trông rất đẹp, nửa dịu dàng nửa ranh mãnh:

      - Chúng ta đến chỗ này chỉ để xem ti-vi sao?

      - A, đúng thế. - Lâm Hàn vội vàng đứng dậy. - Vậy... cậu có muốn tắm trước ?

      - Chúng ta tắm cùng nhau . - Trái lại Diệp Tu Thác chẳng hề có chút gượng gạo nào, mỉm cười đưa tay ra như muốn ôm lấy cậu.

      - , , , đợi tôi tắm trước rồi cậu hẳng tắm.

      Lâm Hàn cảm thấy có chút sợ hãi. ràng là cậu bỏ tiền mua người ta mà, làm sao lại có cảm giác giống như người ta mua cậu vậy?

      Cuối cùng hai người cũng phải trần trụi đối diện nhau, động tác lột phăng áo tắm chỉ cần ba giây là xong. Lâm Hàn trợn mắt nhìn cơ thể -chút- vải-nào của chàng trai cao to đẹp trai trước mặt, lại cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.

      - Ừm ...

      Lâm Hàn còn chưa lên tiếng bàn xem phải làm ra sao chàng trai trần trụi ấy ôm lấy cậu, đặt cơ thể trơn láng của cậu xuống giường.

      - Chuyện này...

      Cảm giác môi chạm môi vô cùng thích thú, nhưng ngón tay của vừa động khiến Lâm Hàn thấy đau ngay. Cậu lo lắng :

      - Cậu , chút...

      - Ừm.

      - Tôi... tôi có kinh nghiệm.

      - Hả? - Đối phương kinh ngạc nhìn cậu. - Đây là lần đầu tiên đến quán bar? phóng túng mà.

      - Tôi... tôi chỉ là muốn... - Lâm Hàn có phần hơi sợ cái ngón tay vẫn còn ngọ nguậy. - Hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng có bạn trai... cho nên muốn có chút kinh nghiệm...

      - À... - Đối phương hiểu ra vấn đề liền tạm thời rút khỏi cậu, ôm cậu rồi lật người lại, cười. - vậy tôi là quà sinh nhật của rồi? vinh dự quá.

      Động tác tiếp theo quả nhiên là dịu dàng hơn nhiều. hôn cậu rất nhiều, mềm như mưa rơi, trong lúc bàn tay thận trọng làm công tác chuẩn bị, rồi mới bắt đầu từ phía sau, nhàng tỉ mỉ.

      Đúng là dân chuyên nghiệp khác hẳn với kẻ ngoài nghề, kỹ thuật tốt vô cùng, ngay cả Lâm Hàn lần đầu trải nghiệm chuyện này, tuy trong lòng hoảng sợ vì nằm dưới mà vẫn đạt được khoái cảm, song thể chối bỏ sung sướng trào dâng tựa như những đợt sóng liên tục vỗ bờ, dữ dội hơn cả cơn khó chịu ban đầu. Đến mức cả hai đều cảm thấy khó neo lại bản thân.

      Sau nhiều lần bùng nổ cả hai mới dừng lại tạm nghỉ. Chàng trai rời khỏi người Lâm Hàn, song vẫn ôm lấy cậu. Hai người ôm nhau nằm giường uể oải rã rời, có điều cảm giác thân mật đầy ấm ấp này khiến Lâm Hàn đột nhiên cực kỳ muốn chuyện với .

      - Ừm, chuyện...

      - Hử? - Đối phương lại hôn lên cổ, lên vành tai cậu, nụ hôn cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. ràng là vừa mới kết thúc nhưng vẻ như trong người lại dâng tràn ham muốn.

      - Thực ra... tôi thích người.

      Lâm Hàn băn khoăn ấp úp. chuyện này vào thời điểm tại thực vô cùng mất hứng, khả năng khiến người đàn ông hừng hực bận bịu này xụi lơ ngay tại trận rất cao, nhưng cậu thể nhịn được.

      - Ừm? - Quả nhiên đôi phương dừng lại.

      - Nhưng ấy là “thẳng”, ấy thích phụ nữ...

      Diệp Tu Thác nhìn cậu tỏ vẻ thông hiểu, bàn tay dừng lại vuốt ve, chuyển qua nhàng xoa đầu cậu. Lâm Hàn được Diệp Tu Thác khích lệ như vậy bèn tiếp.

      - ấy là người mẫu, rất đẹp trai cũng rất tốt tính. Tôi quen ấy cũng được mấy năm rồi, trước giờ luôn là bạn cực kỳ thân, , là người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi thuê chung căn hộ, có chuyện gì ấy cũng với tôi, mỗi lần có bạn mới cũng đều mang về giới thiệu với tôi, hỏi ý kiến của tôi... Tôi còn thường hay mời ấy ăn, đúng rồi, tôi còn tặng ấy hai đôi tất...

      Diệp Tu Thác nhìn cậu.

      - Vậy tại sao tối nay ta lại đón sinh nhật cùng chứ?

      - Tối nay ấy có show diễn rất quan trọng phải , chạy show xong còn phải dự tiệc với mọi người, muộn lắm mới về được...

      Diệp Tu Thác chẳng tỏ thái độ gì, chỉ cười cười. Lâm Hàn nhìn , vội vã hỏi:

      - Cậu có cảm thấy ấy thích tôi chút nào ?

      Diệp Tu Thác cười cái, :

      - Hoàn toàn có chút nào.

      - Nhưng ấy đối xử với tôi rất tốt, thỉnh thoảng chuyện với tôi cũng rất trìu mến, ấy còn rằng nếu tôi là phụ nữ nhất định hẹn hò với tôi...

      Diệp Tu Thác hề khách sáo cắt ngang lời cậu:

      - Chính trong lòng cũng mà, nếu cảm nhận được ta thích mình chẳng đến quán bar kiếm MB rồi.

      Lâm Hàn chẳng hiểu vì sao nước mắt đột nhiên rơi xuống. Cậu cũng biết những lời Diệp Tu Thác . Diệp Tu Thác lại thở dài, lau nước mắt giúp cậu.

      - Đừng khóc nữa mà.

      - Xin... xin lỗi cậu.

      Lâm Hàn biết lúc vui vẻ thế này mà khóc lóc ỉ ôi thực mất hứng vô cùng, nên cố gắng hít hít để nước mũi chảy ra ngoài, nhưng cuối cùng cậu vẫn cầm nổi nước mắt.

      Cậu cũng biết bản thân mình thực quá mức ủy mị. Hồi còn cũng vì cái tính cách này mà suốt ngày cậu bị trêu chọc là đồ mít ướt. Sau này rốt cuộc vất vả mãi mới thay đổi được chút, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu, nếu gặp phải chuyện buồn, nước mắt có kìm nén thế nào cũng giữ được. Ngay cả khi xem bộ phim, gặp những đoạn cảm động cậu cũng khóc như mưa như gió hết luôn cả gói giấy ăn.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.2

      Nhưng mà đàn ông phải ra dáng đàn ông mới được chào đón, ở đâu cũng thế thôi. Thân là nam mà yếu đuối như phụ nữ thế này ai mà thích được chứ?

      - Đừng buồn nữa, còn có tôi mà.

      Đúng là “đắt xắt ra miếng”, chất lượng phục vụ vượt trội, đối phương vô cùng dịu dàng, mảy may khó chịu vì bị phá vỡ khí, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ dành cậu.

      - Ít nhất cũng có tôi đón sinh nhật cùng . Sinh nhật ba mươi tuổi phải rất quan trọng sao?

      Lâm Hàn lập tức khóc thảm thiết hơn lúc nãy.

      - Được rồi, ngày mai tôi mời ăn bánh ngọt được ? Này, đến đây để quên chuyện liên quan đến ta, phải sao? - Diệp Tu Thác hôn cậu, rồi lại xoa đầu và lưng cậu. - Vậy chỉ cần nghĩ đến tôi là được rồi, tôi khiến hạnh phúc mà...

      Lâm Hàn nghĩ đến người đàn ông vừa rời khỏi sàn catwalk, vui vẻ ăn uống cùng cả đám nam thanh nữ tú, rồi lại nghĩ đến bản thân mình đành phải bao trai để có được trải nghiệm lần đầu tiên ở tuổi ba mươi, chẳng kìm được nữa mà khóc òa lên.

      Diệp Tu Thác vẫn ôm lấy Lâm Hàn, kiên trì vỗ vỗ lưng cậu, rút khăn giấy để nơi đầu giường cho cậu lau nước mắt và xì mũi, vừa giống người tình vừa giống người thân ai ủi quan tâm cậu. Đợi đến khi tiếng thút thít dần dần còn nữa, lại ôm cậu vào lòng cách dịu dàng nhất.

      Cảm giác được người khác thương quan tâm vô cùng ấm áp hạnh phúc, đau buồn cũng trở nên còn nét nữa. Lâm Hàn thút tha thút thít lúc, tâm trạng cũng bắt đầu trở lại bình thường, rồi ngủ thiếp .

      Vốn dĩ cậu tưởng ngày hôm sau ngủ say mạch đến trưa, cũng ngủ buồn tỉnh dậy, kết quả vừa mới sáng bảnh mắt muốn vệ sinh. Thực tế chẳng bao giờ đẹp như mơ, cậu đành ngọ nguậy bò khỏi giường vào phòng tắm.

      Vừa ngồi lên bồn cầu cậu mới cảm nhận rệt toàn thân ê ẩm đến kiệt sức, đau râm ran, e rằng đến mấy ngày sau cũng chưa đỡ được là bao. ràng là cậu tìm vui, nào ngờ sau đó lại bị hành hạ khổ sở thế này. Lâm Hàn ngồi ngây trong đó nghỉ lúc lâu rồi mới đứng lên, biết giờ quay lại giường cũng chẳng thể nào ngủ nổi, cậu đành tắm qua loa rồi thay quần áo chuẩn bị ra về.

      Diệp Tu Thác vẫn nằm nghiêng bên ngủ rất say, tư thế hoàn toàn thoải mái tự nhiên, trông vô cùng dễ chịu. Lâm Hàn đặt tiền lên đầu giường để cảm ơn, nghĩ ngợi lúc lại thêm ít tiền boa, mặc dù ràng khá nhiều nhưng đấy là tiền Diệp Tu Thác đáng được nhận.

      Xã hội phát triển hơn khiến nhiều thứ thay đổi hoàn toàn. tại người ta để ý nhiều đến khuôn mặt hay tính cách của người bên cạnh mình nữa. Narcissism chuyên nghiệp đến mức có cả nhân viên tận tâm xoa dịu vết thương lòng cho khách như vậy, chẳng trách vì sao quán bar này lại nổi tiếng đến thế.

      ***

      Lâm Hàn lảo đảo ra khỏi khách sạn, gọi xe taxi về nhà, về đến nơi đúng lúc thang máy ở chung cư sửa chữa. Người đau gần chết, lại còn phải leo thang bộ khiến cậu suýt chút nữa thành người khuyết tật.

      Cậu cẩn thận vặn chìa khóa mở cửa căn hộ, cố gắng tạo ra tiếng động để tránh đánh thức người trong nhà. Nào ngờ vừa bước vào cậu nhìn thấy người đàn ông cao to khoanh hai tay trước ngực, trông dáng vẻ giống như muốn đánh người, đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm cậu với vẻ tốt lành gì.

      - Á... - Lâm Hàn bất ngờ, sợ đến nỗi rụt lại.

      - Cả tối qua cậu đâu, làm gì vậy?

      - Tôi... tôi ra ngoài chơi chút...

      Sắc mặt của Trình Hạo tái mét, trông còn khó chịu hơn cả đế giày.

      - Bây giờ mới biết về nhà sao? Mất công tôi còn mua bánh ngọt về chúc mừng sinh nhật cậu.

      Lúc này Lâm Hàn mới thấy hộp bánh ngọt chưa mở để bàn, cậu vừa vui mừng lại vừa thấy tiếc.

      - Nhưng, nhưng mà... chẳng buổi tối có show phải còn gì, có thời gian đón sinh nhật với tôi...

      - Tôi đúng là rảnh, nếu sớm biết cậu ra ngoài chơi bời như vậy, tôi cũng chẳng cần vừa chạy xong show cuống cuồng về nhà. - Trình Hạo giận dữ nhìn trừng trừng, còn nhíu mày quan sát cậu từ đấu đến chân, nghi ngờ hỏi. - Rốt cuộc tối qua cậu đâu, làm gì?

      - À, tôi... - Lâm Hàn là người biết dối, nhìn tư thế tại của bản thân - hai chân ràng khép lại được, cậu đành ngoan ngoãn thà khai báo. - Tôi bao trai.

      Vẻ mặt của Trình Hạo trông như thể bị sấm nổ cho ù tai nhức óc, y ngoáy bên lỗ tai.

      - Cái gì cơ?

      Lâm Hàn sợ y hiểu, lại giải thích:

      - Gọi trai ở trong hộp đêm, cũng biết tôi là đồng tính mà...

      - Trai gọi? Bao trai?

      Con ngươi và gân xanh mặt Trình Hạo đều lồi hết ra ngoài, như thể máu cũng sắp bắn ra đến nơi.

      - Tôi ở nhà đợi cậu cả đêm vì muốn dành cho cậu bất ngờ, mà cậu lại bao trai?

      - Nhưng mà...

      - Cậu qua đây cho tôi! - Trình Hạo khách sáo lôi Lâm Hàn vào nhà, nhìn cậu khắp lượt từ đầu đến chân rồi hỏi - Ở hay dưới?

      - Dưới...

      Lâm Hàn sợ hãi, run giọng . Đối phương nhìn cậu khắp lượt từ đầu đến chân rồi hỏi:

      - Có dùng “áo mưa” đấy?

      - A...

      Nhìn thấy bộ mặt “vừa mới nhớ ra” của Lâm Hàn, Trình Hạo biết ngay là cậu quên mất rồi. Y chỉ muốn bóp chết cậu thôi.

      - Ngay cả chuyện cơ bản như vậy cũng biết, còn học đòi ăn chơi này nọ!

      Lâm Hàn bị mắng, sợ hãi ấp úp :

      - lần chắc sao đâu, mà người đó trông cũng có vấn đề gì...

      - là hạng người đó làm sao mà có vấn đề được chứ! Cậu qua lại lung tung như vậy thà cặp với tôi còn hơn!

      Lâm Hàn có chút bất mãn, khó chịu gỡ tay y ra.

      - đâu có giống tôi.

      Cậu thích Trình Hạo, nhưng Trình Hạo biết, hoặc giả bộ làm ngơ biết, tóm lại hai người bọn họ chỉ là bạn bè.

      Lâm Hàn đơn phương, thầm thương trộm nhớ hết năm rồi lại thêm năm, Trình Hạo thay bạn biết bao nhiêu lần. Nhìn bọn họ trước mắt mình thân mật, thường hay nghe tiếng làm tình ngay sát tường, Lâm Hàn ngày càng chẳng còn thấy chút hy vọng nào.

      Đau khổ người bao nhiêu năm như vậy mà được kết quả gì, cuối cùng cậu cũng muốn thử hưởng thụ lần, xem xem cảm giác được người khác thương rốt cuộc như thế nào. Sinh nhật hôm qua cậu tiêu rất nhiều tiền, cuối cùng cũng được trải nghiệm.

      Thời buổi này thứ gì cũng đều có thể đem ra trao đổi, quá tốt.

      - Cậu còn ngây ra đó làm gì. - Trình Hạo “hừ” tiếng. - Mau ăn bằng sạch bánh ngọt cho tôi, sau đó chúng ta tới bệnh viện.

      Lâm Hàn vâng vâng dạ dạ ngồi xuống bàn, mở hộp bánh ra, Trình Hạo khoanh tay đứng bên cạnh, đằng đằng sát khí theo dõi cậu ăn bánh.

      Trình Hạo là người mẫu chuyên nghiệp, cao to đẹp trai, lại có gu thẩm mỹ, rất biết cách ăn mặc, đương nhiên giống người đàn ông lôi thôi nhếch nhác. Y là người mắc bệnh sạch , rất chú trọng đến vẻ bề ngoài, có hẳn cái giá để nước hoa và các sản phẩm chăm sóc da. Y còn biết tỉa lông mày, thậm chí Lâm Hàn còn từng thấy y đánh phấn, dùng son.

      Dựa theo những điều đó, vốn dĩ ban đầu Lâm Hàn vẫn còn ôm chút hi vọng, cho rằng khả năng y là đồng tính khá cao.

      Sau đó cậu mới hiểu đó chỉ là cầu của nghề người mẫu, Trình Hạo thực chất là “straight thuần chủng”, ngoài miệng vẫn đùa là chẳng sao cả, nhưng muốn y chạm vào đàn ông hoặc là để đàn ông chạm vào, có đánh chết cũng thể nào được.

      Lâm Hàn vừa ăn, vừa nghe Trình Hạo mắng chửi. Cuối cùng mắng chán, Trình Hạo ra lệnh:

      - Cậu ăn hết bánh cho tôi! Còn thừa lại nhiều thế này,muốn chết phải ?

      Lâm Hàn bị y mắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn nhét đầy bánh vào miệng, bị nghẹn đến run rẩy cả người. Trình Hạo thấy bộ dạng cậu như vậy, lại dịu giọng xuống:

      - Uống ít nước , cẩn thận nghẹn.

      Lâm Hàn mặc dù hơi ngốc, nhưng Trình Hạo rất thích làm bạn với cậu.

      Chính bởi vì cái vẻ ngốc nghếch của cậu phải là kém thông minh, mà chỉ là thiếu tình ý, nhạy bén. Cậu là loại người chỉ bị người ta tính toán mưu chứ có khả năng tính toán với người khác. Làm bạn với kiểu người này rất an toàn.

      Ngốc nghếch phải là chuyện hay ho gì, nhưng may mà Lâm Hàn biết ngốc nghếch của bản thân, chính vì ngốc nhưng lại tốt tính, so với kiểu người lúc nào cũng tự cho mình là khôn ngoan đáng hơn nhiều.

      Lâm Hàn cũng tự hiểu mình là người chẳng có lập trường gì, gặp phải người ghê gớm thuận theo ngay. Ý kiến của Trình Hạo cho dù sai lầm, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo, thất bại cũng dám oán trách.

      Người bạn như vậy cho dù chẳng có tác dụng gì nhưng cũng gầy phiền phức cho y; thỉnh thoảng giận cá chém thớt cậu cũng phản kháng, nên Trình Hạo rất thích.

      - Được rồi, thực ăn nổi nữa đừng cố.

      Lúc này Lâm Hàn mới ngoan ngoãn đặt miếng bánh xuống.

      - Có điều tôi tha thứ cho cậu nhanh như vậy đâu. Tối nay bạn tôi muốn qua đây chơi, nếu cậu nấu được mấy món ngon bỏ qua chuyện cậu khiến tôi mất niềm tin lần này.

      - Được.

      Lâm Hàn sụt sịt mũi, nghĩ đến việc lại phải chứng kiến cảnh người trong mộng thân thiết em em với người khác trước mặt mình, liền thầm nhủ đám bản vẽ của ngày hôm nay chắc xong kịp rồi.

      Lâm Hàn là tác giả vẽ truyện tranh. Là nam giới nhưng khi mới vào nghề, cậu chỉ vẽ thể loại truyện tranh thiếu nữ. Sau bị người nhà mắng cho gần chết, mới đành chuyển sang vẽ thể loại kiếm hiệp giả tưởng đánh đấm kịch tính. còn nam chính đẹp trai với lời thoại lãng mạn ngọt ngào nữa, chỉ còn lại huynh đệ đánh đánh đấm đấm, rốt cục lại may mắn được người ta khen ngợi.

      Bây giờ trong lòng cậu đau khổ muốn chết thế này, làm sao có nổi cảm hứng mà vẽ vời nữa.

      ***

      Ngày hôm sau Lâm Hàn vẫn giao bản thảo đúng thời hạn, nhưng bộ dạng là uể oải.

      Bởi vì tối qua phải tận mắt chứng kiến Trình Hạo thân mật với người mẫu xinh đẹp, tâm trạng tuột dốc phanh, trong lúc lơ đễnh cậu khai tử nhân vật đặc sắc nhất trong bộ truyện dài kỳ lần này. Biên tập viên nhận bản thảo xong, tức muốn thổ huyết, nhưng lại thể để tạp chí bị bỏ trống chuyên mục được, nên mắng chửi cậu suốt hai tiếng đồng hồ liền.

      Lúc này, bất luận là xem ảnh của Trình Hạo mà cậu nhất chuyên mục thời trang hay là đọc bình luận về mình tạp chí truyện tranh, cũng chẳng thể nào làm cậu lấy lại được tinh thần.

      Cậu ngồi lúc trong công viên, hiểu sao lại nhơ nhớ Diệp Tu Thác. Ở bên cạnh cậu muốn , muốn làm gì làm, thoải mái dễ chịu vô cùng.

      Lâm Hàn suy tính kỹ càng lúc, nếu gặp Diệp Tu Thác thường xuyên chắc chắn tốn rất nhiều tiền, cậu kham nổi, nhưng nếu làm chuyện ấy mà chỉ tán gẫu cùng nhau thôi hẳn rẻ hơn nhiều.

      Niềm hạnh phúc khi được chuyện, chắc là cậu đủ khả năng mua được.

      Nhưng máy lần sau đến Narcissism, Lâm Hàn đều thấy Diệp Tu Thác ở đó, biết có phải được người khác bao rồi . Nếu Diệp Tu Thác là Moneyboy chuyên nghiệp đến vậy đắt khách là chuyện đương nhiên. Để có thể gặp lại , Lâm Hàn đành phải thường xuyên lai vãng đến Narcissism.

      Sau mấy ngày toi công phí tiền uống rượu đắt cắt có, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhìn thấy Diệp Tu Thác xuất trong quán bar. Cậu bất chấp tất cả, vội vàng chen qua đám đông tới.

      - Ừm...

      Diệp Tu Thác ngồi ở sô pha uống rượu với mấy người nữa, quay sang nhìn thấy cậu, liền mỉm cười :

      - A, là ư, lâu lắm gặp.

      Lâm Hàn biết có phải bận làm ăn hay , cũng hiểu theo quy tắc nên thế nào, đành khẽ hỏi :

      - Mấy người kia là khách của cậu hả?

      Diệp Tu Thác quay người lại, cười nhìn cậu:

      - phải. Sao thế, lại muốn gọi tôi hả? Nghe mấy hôm nay thường đến đây, phải muốn tôi đấy chứ?

      - Đúng rồi. - Lâm Hàn gật đầu, đột nhiên thấy mấy người kia đổ dồn mắt về phía mình, cậu mới nhận ra mình chuyện quá trắng trợn, liền lúng túng chữa lại. - , cần lên giường, chỉ ngồi thôi cũng được... Tôi chỉ muốn chuyện với cậu.

      - Hử? - Diệp Tu Thác chống cằm. làm động tác này trông vừa tự nhiên lại vừa đáng . - Nhưng tôi chỉ lên giường thôi, có thời gian ngồi.

      - ...Hở?

      Mặc dù Lâm Hàn phải là người biết giá cả thị trường cho lắm, nhưng cũng cảm thấy hình như phải ngược lại mới đúng, có người nào chỉ muốn bán thân muốn bán nghệ chứ. Nhưng vẻ mặt của Diệp Tu Thác lại hoàn toàn có vẻ gì là đùa.

      - Cậu thể chỉ ngồi chuyện thôi sao?

      - được.

      - thế này , tôi trả nhiều tiền hơn so với phí chỉ ngồi chuyện, mà như vậy cậu cũng phải lao lực...

      Diệp Tu Thác lắc đầu, bằng giọng điệu cho cậu cò kè mặc cả.

      - Làm tình, miễn phí thêm chuyện giới hạn giờ giấc, có muốn ?

      Lâm Hàn rầu rĩ mãi, bị cái điều kiện mua tặng kèm theo đó hấp dẫn, cuối cùng gật đầu.

      -------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 2

      2.1

      ngồi trong phòng ở khách sạn, thấy Diệp Tu Thác cởi quần áo, Lâm Hàn nghĩ ngay đến thân thể vẫn đau râm ran nhiều ngày qua của mình, bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.

      Diệp Tu Thác có dáng người dong dỏng cao, bờ vai rộng, mặc dù phải loại cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng đẹp trai lắm rồi. vừa cởi xong chiếc áo vest, còn lại bên trong là áo sơ mi cài khuy cổ. Diệp Tu Thác chẳng cần làm gì, chỉ thở thôi cũng sặc mùi gợi tình.

      - Hôm nay có muốn tắm chung ?

      Lâm Hàn lắc đầu ngay tức khắc.

      Diệp Tu Thác cười :

      - Có sao đâu, những chuyện hơn thế chúng ta đều cùng nhau làm hết rồi, cần gì phải xấu hổ như vậy.

      - Nhưng mà...

      - Dù sao cũng bỏ tiền ra, muốn có thêm nhiều trải nghiệm à? Kỹ thuật chà lưng của tôi rất tốt đấy, là danh mục phục vụ được tiến cử đó.

      Lâm Hàn nghĩ ngợi hồi, thấy những lời cũng có lý, bèn theo vào phòng tắm.

      Cả hai trong thoáng chốc thân trần ngồi đối diện nhau trong bồn tắm ngập nước cùng bọt xà phòng nổi lềnh bềnh. Lâm Hàn mãi tắm phần ngực và cánh tay, ánh mắt tự chủ quét qua phần hông của Diệp Tu Thác, bản thân dù có hơi kinh ngạc nhưng vẫn cố liếc thêm vài cái, ngay tức khắc sợ đến nỗi tê hết cả lưng.

      Cậu hoàn toàn thể nào tưởng tượng nổi mình từng ân ái với người vạm vỡ thế này, chẳng trách sau khi xong chuyện lại đau như vậy, trong khi ràng là mình bỏ tiền ra để hưởng thụ mà...

      - Quay người lại nào.

      - Hử?

      - Để tôi kỳ lưng giúp .

      Lâm Hàn hơi nhấc người lên quay lại rồi ngồi xuống, vừa hưởng thụ cảm giác kỳ cọ giống như mát xa lưng vừa đấu tranh tư tưởng vô cùng quyết liệt, sau đó với Diệp Tu Thác bằng giọng thương lượng:

      - Tôi có thể ở bên ?

      Diệp Tu Thác cười, nhéo cậu cái:

      - được. Tôi chỉ làm top, tiếp khách muốn ở đâu.

      - …

      đúng là MB hot có khác, kiêu ngạo như vậy hẳn là mắc bệnh ngôi sao, Lâm Hàn cũng chẳng có cách nào.

      Lâm Hàn thấy lưng tắm sạch bọt, muốn đứng dậy đột nhiên bị người đằng sau đưa tay ôm lại. Giọng dịu dàng của Diệp Tu Thác vang lên như thể có ma lực thôi miên:

      - Bây giờ chúng ta bắt đầu luôn di.

      Trong nháy mắt hiểu vì sao Lâm Hàn lại căng thẳng, theo bản năng cậu cố vùng ra khỏi cái ôm chặt kia.

      - Đừng sợ mà. - Diệp Tu Thác cười cười, bàn tay cũng bắt đầu luồn xuống. - Tôi cố gắng làm tròn nghĩa vụ để được thoải mái.

      Lâm Hàn trấn tĩnh lại, nghĩ mình đến đây, phải là vì muốn làm cái chuyện đó hay sao? Vậy còn phản kháng làm gì. Vì thế cậu cố gắng thả lỏng, để Diệp Tu Thác muốn làm gì làm.

      Bàn tay thon dài của Diệp Tu Thác khám phá khắp người Lâm Hàn, đến khi cậu đỏ mặt mới hôn lên môi cậu. Lâm Hàn được dịu dàng hôn nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

      - Diệp... Diệp Tu Thác...

      - Hử?

      - Dừng ...

      - Vậy à?

      Giọng của Diệp Tu Thác nghe như trêu chọc, nhưng còn bắt nạt cậu nữa. Được buông ra, Lâm Hàn muốn đứng lên. Thế nhưng Diệp Tu Thác lại mỉm cười hôn lên tai cậu, khẽ giữ cậu lại, ôm cậu tựa vào lòng mình. Trong quan niệm của Lâm Hàn, âu yếm nhau ở nơi khác lạ thế này là điều đáng kinh ngạc lắm rồi, vậy cái ôm từ phía sau khiến cậu thể thấy được mặt đối phương nên càng bất an hơn. Cậu lấy hết can đảm :

      - Chúng ta ra ngoài... ra ngoài ...

      Diệp Tu Thác phì cười, cắn vành tai cậu.

      - Hử? vội thế à?

      Lâm Hàn run rẩy toàn thân vì bàn tay kia lại tiếp tục mơn trớn. Cậu hít hơi sâu ngay khi cảm thấy Diệp Tu Thác muốn tiến xa hơn. Mặc dù Diệp Tu Thác ôm chặt lấy cậu nhưng cảm xúc mảnh liệt vẫn làm cậu như muốn ngã. Đôi tay biết bám vào đâu của Lâm Hàn trượt thành bồn tắm dính đầy bọt xà phòng.

      Trong mơ hồ, Lâm Hàn nghe thấy người kia thầm bên tai “ôm lấy tôi là được”. Lập tức, cậu vươn tay ra sau ôm lấy . Lâm Hàn tựa hẳn vào lòng Diệp Tu Thác, để dẫn dắt mình, cảm nhận trọn vẹn con người . Dần dà, những ôm âp khiến Lâm Hàn hồ như hoảng sợ, cậu muốn dứt ra nhưng Diệp Tu Thác vẫn buông tay. xoay người cậu, mặt đối mặt, rồi lại hôn rồi lại vuốt ve.

      Lâm Hàn cảm giác như có ngàn cơn sóng muốn dìm chết cậu. Diệp Tu Thác dần còn dịu dàng nữa, chỉ mặc sức siết lấy cậu buông. Cuối cùng cũng ôm lấy Lâm Hàn ướt sũng khỏi bồn tắm. Lâm Hàn lúc này chẳng còn mấy tỉnh táo, mặc cho Diệp Tu Thác hôn, cậu chỉ còn biết thuận theo.

      Cả buổi tối hôm ấy Diệp Tu Thác cực kỳ “chuyên nghiệp”, làm hài lòng cậu hết lần này đến lần khác đến tận quá nửa đêm. Đến khi mọi việc xong xuôi, Lâm Hàn có cảm giác như thể từ đầu đến chân mình đều bị vắt kiệt.

      Bị hành đến nỗi nước mắt nước mũi lemnhem đầy mặt, cơ thể uể oải rã rời, còn mệt hơn thức mấy đêm liền vẽ cho kịp nộp bản thảo, cậu bắt đầu dần dần nghi ngờ biết có phải mình vừa chịu thiệt hay .

      Cậu bỏ tiền ra, theo lý mà phải được thoải mái hưởng thụ mới đúng, thế mà tại sao lại bị người ta làm tới mức đau như thế này? Trái lại trông vẻ mặt cái kẻ bán sức lao động kia sao lại sảng khoái thế chứ! Nhưng chưa kịp hệ thống câu chữ cho hoàn chỉnh để mắng Diệp Tu Thác cậu mệt gần chết rồi, vừa nghĩ vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      ***

      Ngày hôm sau Lâm Hàn ngủ đẩy giấc mới tỉnh dậy, phát Diệp Tu Thác thức rồi, cọ nhè vào cổ cậu như thể chẳng có việc gì xảy ra. trở lại là chàng trai vô cùng dịu dàng như trước.

      Lâm Hàn cũng muốn vạch tội làm trọn nghĩa vụ tối qua của , đành nhìn đồng hồ, lúc này cậu mới nhận ra sắp trưa rồi. cảm giác hơi tiếc nuối.

      - Chẳng chuyện được rồi...

      Diệp Tu Thác “ừ” tiếng, phì cười vò tóc cậu:

      - yên tâm, việc này tôi có thể bù cho , hôm nay tôi rảnh, có thể chuyện cả ngày với , lấy thêm tiền.

      - Nhưng mà cậu phải đến quán bar làm việc sao?

      - Tôi khá tự do. - Diệp Tu Thác cười. - Nếu có mối làm ăn nào phù hợp mới phải cân nhắc xem có nhận hay .

      - Ra là vậy...

      - Thế nào, ngày mai có muốn gọi tôi nữa ?

      - Tôi có tiền... - Lâm Hàn lẩm bẩm trong miệng.

      - Tôi có thể lấy giá rẻ chút. — Diệp Tu Thác cười . - Vậy, thế này , nếu gọi nhiều lần chỉ cần trả bữa sáng cho tôi là được rồi.

      Trước hào phóng của , Lâm Hàn vội lắc đầu:

      - Vậy sao mà được chứ, phải sau khi tiếp khách xong các cậu còn phải nộp tiền cho quản lý sao?

      Diệp Tu Thác hơi buồn cười nhìn cậu:

      - cũng biết chuyện này sao?

      ngồi hẳn dậy lục tìm trong đống quấn áo xếp ở bên cạnh, lấy điện thoại của Lâm Hàn ra rồi quay lại, nhập số vào đưa cho cậu xem.

      - Đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu muốn tìm tôi, cần phải vào quán bar nữa, gọi thẳng cho tôi là được.

      Lâm Hàn gật đầu, :

      - Thế tức là có thể giảm bớt ần phí phải nộp đúng ? Nhưng quán bar quản lý cậu sao? Trong giờ làm có thể ra ngoài như vậy...

      Diệp Tu Thác cười đan tay đặt sau gáy, sau đó :

      - Tôi thuộc dạng khá đặc biệt, chẳng phải tôi vẫn ít khi đến quán bar đó sao?

      Lâm Hàn nghĩ ngợi lúc:

      - Cậu có thể chỉ chuyện thôi ?

      Diệp Tu Thác cười nháy mắt về phía cậu:

      - Dù sao cũng vẫn phải lầy tiền lên giường, mà chỉ có chuyện phải lãng phí quá sao? Chi bằng làm tình, tặng thêm thời gian chuyện đúng là quá hời rồi.

      - …

      Thấy Lâm Hàn vẫn đắn đo suy nghĩ, lại đưa ra chính sách ưu đãi mới:

      - Nhưng nếu bao tháng hoặc bao cả năm rẻ hơn nhiều. nên cân nhắc thử xem sao?

      - …

      Mặc dù nghe vậy dường như rất được lời, nhưng bất luận có đưa ra đủ loại ưu đãi thế nào dụ dỗ cậu, Lâm Hàn rốt cuộc vẫn lắc đầu.

      Bao tháng thực quá xa xỉ, cậu cũng chẳng có tiền để ngày nào cũng hưởng thụ như vậy, nên bị lừa bởi chiêu thức kích cầu này đâu.

      ***

      Diệp Tu Thác rời khỏi giường lại khôi phục dáng vẻ phục vụ chuyên nghiệp của mình, tắm rửa giúp cậu, còn tặng thêm mát xa bằng tay cực kỳ tuyệt hảo từ đầu đến chân, sau đó lại ôm cậu mặc quần áo, dịu dàng vô cùng, cuối cùng thậm chí còn chi tiền ra mời cậu ăn bữa sáng (hay bữa trưa nhỉ?).

      Dịch vụ hậu mãi tận tình như vậy khiến Lâm Hàn hết súc cảm động, suýt chút nữa quyết bao luôn cả tháng. Cậu phải sống chết kiềm chế mới tránh được tiêu tiền lung tung.

      - Hôm nay có muốn chơi đâu , tôi cũng có thể cùng .

      Lâm Hàn được mát xa lưng, thoải mái dễ chịu vô cùng.

      - Tôi muốn xem phim.

      Trình Hạo vừa xem với bạn bộ phim rất hot gần đây, lúc về đến nhà hai người đó cứ dùng mãi lời thoại trong phim để trêu nhau. Lâm Hàn nghe họ hiểu gì cả, cứ trơ mắt nhìn bọn họ, hoàn toàn xen vào được câu nào.

      - Được. - Diệp Tu Thác đưa những ngón tay thon dài của mình ra giúp cậu vuốt lại tóc. - Nhưng xem buổi tối thấy thích hơn, buổi chiều làm việc gì khác trước .

      - Vậy chúng ta xem sách trước , cũng phải lòng vòng khá xa, nhưng mà sao, tôi có vé xe taxi. - Lâm Hàn giở ví ra.

      - cần đâu. - Diệp Tu Thác chỉ tay. - Xe của tôi đổ cách đây xa, xe của mình tiện hơn.

      Lâm Hàn lại lần nữa bị sốc, gã MB lại có thể lái chiếc BMW 7(*) – Series*, xem ra thu nhập của phải cực cao, thậm chí có khi độ hot của chàng trai này cũng chẳng thua kém gì Trình Hạo.

      (*)BMW 7 – Series: là dòng xe hơi thuộc phân khúc xe hơi hạng sang của BMW, được coi là lựa chọn sáng suốt của các nhân vật VIP và các chính khách trong các kiện tầm cỡ. Dòng xe này được nâng cấp và cải tiến với nhiều chức năng, công nghệ ưu việt từ hệ thống đèn chiếu sáng, nội thất, khoang lái, hệ thống khoang gầm… bên cạnh đó còn tiết kiệm nhiên liệu và có nhiều chức năng thú vị khác. Giá của dòng xe này rẻ.

      - ngờ cậu kiếm được nhiều tiền như thế. - Lâm Hàn vừa ỏ ra kính nể lại vừa thông cảm nhìn . - Công việc chắc là vất vả lắm phải ?

      Giống như cùng cậu cả đêm hôm qua lại thêm hôm nay, thù lao chẳng phải được trả nhiều nhặn gì, vậy còn tự cắt giảm phí đóng kiện lẫn phí bảo vệ, muốn tích đủ tiền mua xe biết cố gắng tiếp bao nhiêu khách. Loại công việc này vô cùng hao tốn “tinh lực". Thực quá đáng thương.

      Diệp Tu Thác cười cười đóng cửa xe lại, ghé sát lại mặt Lâm Hàn, hôn cậu vài cái:

      - Cho nên mới bảo phải ủng hộ chuyện làm ăn của tôi, bao cả tháng thế nào?

      Lâm Hàn nhất thời cảm thấy rất áy náy:

      - Nhưng tôi có tiền...

      - Vậy giảm giá sao? Tôi có thế chiết khấu xuống thấp cho .

      Sau lần đầu gặp nhau choáng ngợp vì độ điển trai của , càng ở cạnh nhau cậu lại càng phát ra Diệp Tu Thác thực rất tuấn. Cằm thanh thoát, sống mũi thẳng, lông mày rậm, mắt sâu, đuôi mắt hơi xếch, ánh mắt hơi gợi tình, khi cười tạo cảm giác quyến rũ, vậy kỹ thuật phát tán hoóc-môn thuộc trình độ chuyên nghiệp, khiến cậu mỗi khi nhìn bị điện giật chết mới là lạ.

      Lâm Hàn đấu tranh tư tưởng vô cùng quyết liệt, cố gắng tính xem tiền nhuận bút của mình sau khi trừ các khoản chi tiêu thường ngày như tiền thuê nhà, tiền mua bút mua giấy có thể còn lại khoảng bao nhiêu.

      - Lấy bằng chỗ chiết khấu thôi, thấy thế nào?

      - Cái... cái gì cơ?

      Lâm Hàn bị ánh mắt giết người trong giây lát của Diệp Tu Thác và cái giá ưu đãi siêu thấp khó mà kiếm được đó làm cho mất hết phương hướng, lập trường lung lay, trong lúc tỉnh táo rút ngay ví ra, móc hết số tiền có trong đó cho .

      Diệp Tu Thác cuối cũng bán được hàng thành công, cười cười kéo Lâm Hàn lúc này ngồi ở ghế bên cạnh, hôn hồi đến mức đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

      - Cảm ơn chiếu cố.

      - Ấy...

      - Nếu bao cả tháng như thế đừng lãng phí, có thời gian nhớ phải gọi tôi luôn đấy.

      Lâm Hàn chưa hồi phục lại được, vẫn như thể bị điện giật, trong miệng còn sót lại cảm giác đầu lưỡi linh hoạt của khuấy động, đầu óc mơ màng để mặc vuốt ve.

      - Bất luận là muốn dạo, ăn, tập thể thao, xem chương trình biểu diễn, tìm người tâm hay là lên giường, tất tần tật đều có thể tìm tôi.

      Nghe có vẻ rất lợi.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.2

      Lâm Hàn cất chiếc ví lép kẹp của mình, để Diệp Tu Thác cùng đến hiệu sách, rồi lại xem triển lãm các bản gốc truyện tranh. Vỗn dĩ cậu tưởng làm MB chỉ muốn vào máy chỗ sầm uất ăn chơi vui vẻ, ngờ ngay cả những chỗ yên tĩnh tới mức khiến người ta buồn ngủ như thế này Diệp Tu Thác cũng cùng cậu, đứng ở đó cả ngày hề tỏ ra sốt ruột chút nào.

      Có tố chất chuyên nghiệp đúng là khác hẳn. Lâm Hàn cảm thấy việc mình bỏ tiền ra bao cả tháng dường như bị thiệt tẹo nào.

      Sau khi hai người xem phim xong, giống như vẫn chưa đủ lại uống rượu lúc. Lâm Hàn rất thích ở cùng với . Diệp Tu Thác ở trước mặt cậu là tồn tại ám áp, hề mang lại cảm giác áp lực quá mạnh mẽ, nhưng lúc đứng bên cạnh vẫn khiến người ta có cảm giác rất an toàn.

      Cuối cùng Diệp Tu Thác còn cực kỳ lịch lãm đưa cậu về nhà, giúp cậu mở cửa xe, chất lượng phục vụ quả là hạng nhất. Lúc đó vẫn còn sớm, Lâm Hàn lại muốn tán gẫu với thêm lúc bèn thử hỏi:

      - có muốn lên nhà uống chút gì ?

      Diệp Tu Thác trái lại hề so đo tính toán việc thời gian phục vụ quá dài lại bị trả giá siêu thấp, liền tươi cười theo cậu lên tầng.

      Căn hộ mà cậu thuê chung dài hạn với Trình Hạo được thiết kế nội thất rất có phong cách. Phòng khách khá rộng, có muốn mở party cũng thành vấn đề, còn có quầy bar , tủ rượu chuyên biệt. Những thiết kế này đều là do Trình Hạo thích mà làm, Lâm Hàn gánh vác phần tiền thuê nhà cũng thực rất vất vả. Nhưng miễn sao Trình Hạo vui là được.

      Phòng ngủ của Lâm Hàn cũng khá rộng, với tiêu chuẩn của người đàn ông độc thân mà có thể coi là sắp xếp thu dọn rất gọn gàng, có điều so với phòng khách đơn giản hơn nhiều. Có giá sách lớn kê sát tường, trong phòng ngoài sách và sách ra còn có rất nhiều mô hình giống như người .

      Diệp Tu Thác nhìn đám bản thảo truyện tranh và sách ở bàn, tò mò lật xem chăm chú:

      - A, vẽ cái này sao? ra là tác giả vẽ truyện tranh à?

      Lâm Hàn ngượng ngùng gãi đầu :

      - Cũng được coi là “tác giả” đâu.

      - Tôi có thể xem được ?

      Diệp Tu Thác nhìn xuống cái tên tập bản thảo:

      - Ơ, dường như đây chính là bộ truyện tranh nhiều tập mà em tôi dạo gần đầy đọc, còn giới thiệu cho tôi nữa.

      - ... sao? - Lâm Hàn thấy mình được thích vừa vui lại vừa lo.

      - Ừ, phần trước tôi cũng đọc rồi, cảm động lắm. - Diệp Tu Thác giở từng trang bản thảo. - Tôi thích nhất câu chuyện này đấy. Có điều có thấy trang phục trong này bình thường quá ?

      - Hả?

      - Trông chả thời trang chút nào. - Diệp Tu Thác lấy tờ giấy, phác phác vài nét. – Tôi cảm thấy phối như thế này hợp hơn, xem, thêm vài trang sức , ví dụ như cái này... thế nào, trông khí thế hơn phải ?

      Lâm Hàn thấy cách vẽ điêu luyện, tránh khỏi có phần ngạc nhiên:

      - Cậu lợi hại đấy.

      MB mà ngay cả vẽ tranh cũng siêu đẳng như vậy, bây giờ để bước chân vào ngành dịch vụ này càng ngày càng phải có nhiều tố chất.

      ngồi chăm chú nhìn Diệp Tu Thác múa bút vẽ phác thảo, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động ở phòng khách, biết ngay là Trình Hạo về rồi. Lâm Hàn ngay lập tức thấp thỏm yên, quay đầu nhìn mãi về phía ngoài.

      Diệp Tu Thác cũng là người nhạy bén hiểu ý người khác, nhìn cậu lát rồi đặt bút xuống cười :

      - A, xem ra đến lúc tôi nên tạm biệt ra về rồi.

      Lâm Hàn tiễn Diệp Tu Thác ra ngoài, gặp đúng lúc Trình Hạo uống nước lạnh ở phòng khách, nửa người mặc gì, quần bò mặc trễ dưới eo, trông đầy vẻ xuân sắc tràn ngập gọi mời. Mấy năm nay Lâm Hàn đều sống trong gian này, có thể thấy được cậu cũng có nhiều khó khăn.

      Nhìn thấy người đàn ông lạ xuất ngay trước mắt mình, Trình Hạo lộ vẻ bất ngờ, nhất thời được lời nào, chỉ hơi nhíu mày quan sát từ đấu đến chân người nọ. Diệp Tu Thác bình tĩnh như thường, chằm chằm nhìn lại đối phương chứ chỉ liếc qua cái, chịu lép vế chút nào.

      Lâm Hàn thấy hai người đàn ông nhìn nhau chăm chú như vậy, cảm thấy có chút nguy hiểm. Cậu sốt ruột, chỉ mong đứng trước mặt Trình Hạo kéo quần của y lên, lại muốn bịt mắt Trình Hạo lại, đế y nhìn chàng trai cao to đẹp trai Diệp Tu Thác này đến mức hoa cả mắt.

      Hai bên căng thẳng lúc, cuối cùng cậu vẫn kéDiệp Tu Thác về phía cửa:

      - Để tôi tiễn cậu xuống dưới tầng.

      Đóng cửa căn hộ lại, Lâm Hàn mới phần nào yên tâm, kiềm chế được nhắc :

      - Cậu... cậu đừng có ý gì với ấy đấy...

      Diệp Tu Thác nhìn cậu, :

      - yên tâm.

      - ấy là “thẳng”, chỉ thích phụ nữ, hẹn hò với đàn ông đâu.

      Diệp Tu Thác nhìn cậu, mặc dù miệng vẫn mỉm cười nhưng giọng lại có phần nguy hiểm:

      - Hả, cho rằng tôi là loại người đến chỗ nào cũng tìm khách, thấy người cái là bán ngay à?

      Lâm Hàn có ý muốn xúc phạm, nhưng bản thân lại rất đuối lý.

      - phải. Tôi sợ cậu cũng thích ấy... Trình Hạo có cực kỳ nhiều nữ sinh theo đuổi, ấy rất được người khác chào đón, có rất nhiều người nhìn thấy ấy là mê ngay...

      Diệp Tu Thác cười:

      - nghĩ nhiều quá rồi đấy.

      - Nhưng ấy thực rất có sức hấp dẫn mà.

      Diệp Tu Thác chỉ cười cười chẳng chẳng rằng.

      - cũng rất có sức hấp dẫn. — Lâm Hàn nghĩ đến khí khác thường ban nãy giữa hai người bọn họ, lại hơi chán nản.

      - Vậy sao?

      Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, ngay cả người dày dặn kinh nghiệm tình trường như Diệp Tu Thác nghe được câu này cũng phải mỉm cười.

      (*)Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là thể đâm thủng được.

      “Mã thí” nghĩa là “mông ngựa trong cụm “vuốt mông ngựa”, ý chỉ việc khen ngợi, mịnh bợ. Thành ngữ này có nghĩa là ai cũng thích được người khác khen.

      Trở lại căn hộ, bầu khí nặng nề khiến Lâm Hàn có đôi chút thấp thỏm lo âu, bước bám sát theo chân tường. được vài bước loáng thoáng nghe thấy tiếng nước róc rách, Lâm Hàn tới cửa phòng tắm, lập tức sợ đến mức nhảy lùi lại.

      - ... Sao... sao tắm mà đóng cửa...?

      - Quạt thông gió chẳng hiểu sao hỏng rồi. - Trình Hạo nhíu mày. - Mở cửa cho thoáng. Sao thế? Trong này cũng đâu có ai khác.

      ... Tốt xấu gì cậu cũng là con người mà.

      Nước chảy xuống cơ thể trần trụi tráng kiện của Trình Hạo, cách tấm kính nhưng vẫn có thể nhìn thấy ràng hình dáng đường nét ấy. Lâm Hàn muốn nhìn trộm nhưng lại dám, hồi hộp đến độ trống ngực đập thình thịch, đứng ở đó xoay cổ đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội.

      - Người vừa rồi ở đây là ai thế? Đừng đây chính là cái tên trai bao mà cậu gọi chứ?

      Lâm Hàn có tật giật mình, lí nhí :

      - Đúng...

      - Mới chưa được bao lâu lại bao trai, cậu đói khát thế sao? tự giải quyết được hả?

      - …

      Lâm Hàn nghĩ bụng, gần như ngày nào y cũng mang về qua đêm, biết là ai đói khát hơn ai đây, trong lòng rất ấm ức nhưng lại dám lên tiếng.

      Trình Hạo vẫn mắng cậu:

      - Muốn chết lắm rồi phải ? Cậu biết mua dâm tỉ lệ mắc bệnh cao thế nào sao?

      - Cậu ấy kiểm tra rồi, vấn đề, bảo tôi đừng lo lắng quá.

      Trình Hạo trừng mắt nhìn cậu, lau khô người rồi quấn khăn ngang hông ra ngoài.

      - Loại người đó lai lịch ràng, lời sao có thể tin được? Cậu muốn được người khác thượng đến điên rồi à?

      Như thể chỉ dùng lời thôi vẫn chưa hả được giận, Trình Hạo túm ngay lấy cậu, đánh mạnh vào mông cậu mấy cái.

      Lâm Hàn bị y mắng vậy cảm thấy rất đau lòng, lấy tay che mông, câu nào. Mãi lúc sau cậu mới :

      - Nhưng con người cậu ấy rất tốt, còn giảm giá cho tôi nữa.

      - giảm giá cho cậu cậu muốn ngay sao? - Lông mày của Trình Hạo dựng ngược lên, y lại hung dữ véo mông cậu. - Tôi còn cần tiền đấy.

      Lâm Hàn bị véo đau nhưng dám lên tiếng, che mông trốn tới trốn lui, cuối cùng vẫn bị Trình Hạo tóm được, tàn nhẫn véo thêm mấy cái nữa mới chịu thôi.

      - Cậu được phép tiếp tục qua lại với hạng người đó nữa, biết hả? Lần sau mà còn ra ngoài bao trai nữa cẩn thận tôi cưỡng cậu luôn.

      Lâm Hàn cúi đầu chán nản. Cậu còn cảm giác với cái kiểu de dọa mập mờ của Trình Hạo nữa. Trình Hạo chuyện với cậu lúc nào cũng tùy tiện, cần suy nghĩ gì, mở miệng cái là “cưỡng bức”, ܴhượng cậu đấy”, động cái là kéo quần cậu, đè cậu xuống đùa giỡn, làm số hành động hơi hướng tình dục, bắt chước dân đồng tính để trêu chọc cậu.

      Nhưng thực tế, nếu thực muốn có tiếp xúc nào nghiêm túc Trình Hạo lại hoàn toàn chấp nhận.

      Bây giờ cậu biết nó giống như trò chơi mèo vờn chuột; con mèo đó bữa nào cũng được ăn loại cá thượng hạng đến phát chán rồi, bắt được con chuột chẳng qua cũng chỉ để chơi thôi, căn bản hề có ý định ăn nó.

      -----------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :