1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      251XYZ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Mở đầu


      【 Đoạn ngắn

      "Mịch Nhi, em- - sao em lại cắn mặt !" Tiểu Bạch tám tuổi lau dấu răng mặt, giận giữ tố cáo.

      " còn dám em, phải cũng cắn miệng của em sao..." Mịch Nhi bốn tuổi ngẩng khuôn mặt nhắn lên , đôi môi bé sưng đỏ, toàn là những dấu răng khiến cho người nào đó thể chối cãi.

      Khuôn mặt nhắn đẹp đẽ của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo qua vài vòng, nhíu mày than thở : "Vừa nãy chỉ là... Ôi, có biện pháp nào, nếu cắn miệng của em, thể phụ trách với em, cho nên bồi thường bản thân cho em..."

      【 Đoạn ngắn hai 】

      "Ngu ngốc, chân cũng ngã như vậy rồi, mà vẫn còn chạy xa như thế..." Nhìn Mịch Nhi đáng thương như vậy, Tiểu Bạch đành thở dài, xoay người đưa lưng về phía bé, "Đến đây , cõng em về nhà."

      Mịch Nhi khó có khi ngoan ngoãn mà chèo lên lưng cậu, giọng giải thích: " Tiểu Bạch, xin lỗi..."

      Tiểu Bạch đưa lưng về phía bé, nhíu mày mắng:

      "Ngu ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần có ở bên cạnh em, em sảy ra mọi chuyện, em ngốc đến nỗi khiến thể nào yên tâm được!"

      " Uhm - -..." Mịch Nhi mím môi, dúi đầu vào bờ vai cậu.

      tới gần khu hội, Tiểu Bạch bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: "Mịch Nhi, nghe này, dù sau này thế nào, cho dù sảy ra chuyện gì, em cũng thể thoát khỏi tầm mắt ! bảo đảm an toàn cho em, vì vậy giao dịch nhé, em tuyệt đối được biết mất ở trước mắt !"

      【 Đoạn ngắn ba 】

      "Mịch Nhi, nhắm mắt lại, được nhúc nhích, mở mắt em được mở mắt nghe chưa! chuẩn bị quà sinh nhật cho em, cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời..."

      "Thứ gì mà thần bí như vậy? Được rồi được rồi, em nhắm mắt lại..."

      Liên Tĩnh Bạch trở thành thiếu niên trưởng thành, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất mồ hôi, cậu nhàng lôi ra chiếc hộm màu hồng, tìm kiếm lỗ tai của , cẩn thận đeo vào thứ gì đó lấp lánh.

      "Thứ gì vậy!" Mịch Nhi sờ lên tai, nhất thời thét to, "Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu, mau đưa cho em cái chìa khóa!"

      Liên Tĩnh Bạch né tránh cào cấu của Mịch Nhi, hài lòng nhìn bộ dạng , khóe miệng khẽ vểnh lên tuyên án: " có chìa khóa! Em bị khóa lại, phải đeo nó cả đời, vĩnh viễn thể tháo xuống!"

      【 Đoạn ngắn bốn 】

      "Liên tiên sinh, con búp bê ngài đặt được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận." Giọng ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị.

      Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, thiếu nữ mặc trang phục người chuyển phát nhanh : "Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!"

      Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, nháy mắt cầm theo tài liệu chạy ra ngoài.

      Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện!

      Bây giờ, muốn em phải thực nghĩa vụ dâu nuôi từ bé! Xem em còn dám chạy trốn đâu!
      251XYZ, Nhược Vân, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Lúc ban đầu

      Lúc ban đầu, nghiệt duyên bắt đầu từ năm nọ, bác sĩ thiên tài Mịch Nhi chỉ là Lolita, mà tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch vẫn còn là tiểu chinh thái có nick name là Tiểu Bạch, khiến già trẻ lớn bé đều thích.

      Thành phố K, ở nhà họ Triển, trong biệt thự sang trọng chiếm diện tích hơn nghìn mét vuông.

      Đập vào mắt là cả đống đồ chơi trẻ em, từ quả bóng, đồ xếp hình, búp bê Baby, đến máy bay, xe tăng, thậm chí là cầu trượt, bàn đu dây. . . . . . Tất cả đồ chơi đều chất đầy cả phòng.

      Bất kể từ phương diện nào mà , nơi này cũng là khu đồ chơi của trẻ em hai tuổi trở lên, là thiên đường của trẻ em dưới mười lăm tuổi, đủ để cho tất cả bọn chúng bị mê hoặc, phải thét lên và vui sướng quên cả trời đất.

      Nhưng ngay trong căn phòng này, chỉ có duy nhất hai đứa bé là thèm đếm xỉa đến tất cả đồ chơi, chúng vứt thành đống mặt đất.

      "Mịch Nhi, em mau nhả ra nhanh lên! Mau dừng lại nhanh lên!"

      ", đâu! Ưm ưm-- hừ --"

      Trong hai đứa, đứa bé tên là Mịch Nhi, gần bốn tuổi tuổi, bé trắng nõn, khuôn mặt nhắn đáng xinh đẹp giống như tinh linh, bởi vì mạnh mẽ tranh giành, hai gò má nổi lên tầng đỏ ửng, càng trở nên linh động, hơn nữa còn lộ ra hoạt bát khỏe mạnh.

      Đặc biệt nhất là mặt bé có đôi mắt màu tím, bây giờ đầy tức giận. Nhưng đôi mắt màu tím đó càng trong suốt mềm mại đáng hơn cả thạch , có đẹp đẽ khác hẳn so với người khác, cho dù lúc này tức giận, vẫn cực kì hấp dẫn.

      Giờ phút này, Mịch Nhi nhào lên người cậu bé khác, tay bé nắm lấy quần áo cậu, cái miệng đào nhắn hung hăng mở ra, ngụm răng sữa cắn lên mặt cậu bé trai, để lại đống dấu răng sâu.

      Cậu bé trai bị Mịch Nhi quấn lấy chính là Liên Tĩnh Bạch tám tuổi, lúc này cậu bé mới chỉ là Tiểu Bạch tám tuổi, nhưng có ngũ quan tinh tế, bộ dạng tuấn tú đẹp trai như tiểu chinh thái, đủ để làm cho bất kì phái nữ nào cũng hận thể nhào lên, ôm lấy cậu bé thân mật chút.

      Tiểu Bạch bất đắc dĩ vừa thấy xấu hổ vừa xô đẩy thân thể Mịch Nhi đè lên mình, trong miệng ngừng cảnh cáo : "Mịch Nhi, em mau buông ra, nếu em buông! nhường nhịn nữa! Đây cũng phải là lời xuông đâu nhé! Em còn buông ra, bỏ qua đâu đấy!"

      gương mặt cậu bé ngừng bị hàm răng siết chặt, đau đến nhíu mày, đáng chết, nếu phải vì mẹ nhắc nhở cậu bé là , nhất định phải nhường nhịn các em, cho nên cậu mới có thể để cho nhóc bốn tuổi này được lợi như thế, để Mịch Nhi mở mồm cắn cậu!

      Nhưng cái gì cũng có giới hạn! Cậu cũng bị cắn rất đau, Mịch Nhi làm quá đáng, nếu cậu đánh lại là quá hèn nhát!

      Cậu dốc lòng, cắn răng, kéo lấy tóc dài của Mịch Nhi, hai mắt nhắm lại, cậu để lộ hàm răng trắng noãn, dùng gậy ông đập lưng ông, cũng hung hăng cắn mặt Mịch Nhi.

      Chương 3: Cắn phải đôi môi. . . . . .

      Cánh môi mềm mại nhạy cảm chợt bị hàm răng cắn lấy thấy đau đớn, đau đớn gấp mấy lần chợt kéo tới, lúc này Mịch Nhi mới phản ứng kịp, gò má ửng hồng, đôi mắt màu tím còn tức giận, mà nhất thời ngây dại.

      Bây giờ Mịch Nhi mới phát ra, sức nặng toàn thân mình đều đè lên người Tiểu Bạch, bộ dạnh Tiểu Bạch rất đẹp trai, gương mặt hoàn mĩ gần trong gang tấc, hô hấp của thở lên chóp mũi bé, khiến cho bé cảm thấy ngưa ngứa.

      Nhưng thể tưởng tượng nổi nhất chính là, đôi môi của bé dán chặt lên đôi môi của cậu, cánh môi cứ như vậy bị cạu ngậm trong hàm răng, bị cậu dùng sức cắn!

      Ô, đây là-- bị cắn sao? !

      Hơn nữa lại bị cắn ở môi!

      Sau năm giây trống rỗng, Mịch Nhi kêu rên tiếng, ô ô, mẹ ơi, là đau!

      Tiểu Bạch giống như con thú cắn bé, cảm giác ở môi truyền tới tức giận của . Mịch Nhi cảm thấy hàm răng vẫn còn ngừng cắn chặt cánh môi bé, giống như muốn cắn xuống miếng thịt vậy, quyết chí thề bỏ qua!

      Trời sanh cảm giác đau đớn của Mịch Nhi khác với người thường liền nhất thời nước mắt lưng tròng, ô ô, bé biết nhất định là miệng bị cắn rất sâu, có thể còn chảy máu nữa. . . . . .

      "A! Đau -- ô ừm. . . . . . , ô. . . . . ." Mịch Nhi kịch liệt vùng vẫy, bé ậm ờ nức nở, dùng đôi mắt đáng thương hướng Tiểu Bạch cầu xin tha thứ.

      "Hừ!" Tiểu Bạch dùng mũi hừ tiếng, sợ mình bị đôi mắt màu tím của Mịch Nhi làm mềm lòng, cậu lại tiếp tục nhắm mắt thề dao động.

      Hừ, bé cũng biết đau sao, vừa nãy còn cắn cậu hung hăng lắm mà, bây giờ cũng biết cầu xin tha thứ sao!

      Thấy bộ mặt mình bị cắn đầy dấu răng, Tiểu Bạch càng dùng thêm sức cắn lấy Mịch Nhi, thề phải trả lại thù cũ hận mới.

      Cậu vừa mới nhắm mắt cắn lên mặt Mịch Nhi, có chú ý mình cắn vào đâu, nhưng nếu có thể để cho Mịch Nhi đầu hàng nhanh như vậy, thấy chỗ cậu chọn rất tốt!

      Nhưng càng cắn, Tiểu Bạch càng cảm thấy cảm xúc răng hết sức tốt đẹp, càng thấy được phần môi Mịch Nhi giống như ăn thạch hoa quả ngon nhất, mềm mại trơn nhẵn, hương vị ngọt ngào, thậm chí còn có mùi vị mê người hơn thạch hoa quả, khiến cho cậu có chút thích cái miệng này, lại càng chịu nhả ra.

      Mịch Nhi suýt chút nữa khóc lên, cảm thấy hàm răng quyết buông ra, giống chủ nhân của chúng, giống như Tiểu Bạch, cứ giữ khư khư buông lỏng! chỉ có nhả ra, mà càng ngày càng dùng sức!

      Cảm giác đau đớn liên tục chuyền tới, Mịch Nhi đưa tay ôm lấy đầu Tiểu Bạch, muốn đẩy hàm răng mặt mình ra.

      Nhưng hơi sức của đứa bé bốn tuổi làm sao hơn hơi sứccủa Tiểu Bạch tám tuổi, có cách nào ngăn lại tàn ác, trong lòng vừa đau vừa vội.

      Ôi, lúc mới bắt đầu, bé chỉ muốn thương lượng chút cùng Tiểu Bạch mà thôi, muốn xin đồng ý chuyện, thế nhưng tại sao lại trở thành bộ dạng này!
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Phong Vũ Yên, laula, sunnysmile10122 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: đừng có mà lấy cớ!

      Mịch Nhi cố gắng nghĩ lại ban nãy xảy ra chuyện gì, lúc này mới thành như vậy, nguyên nhân mà bọn chúng đánh nhau, phải về nửa tiếng trước. . . . . .

      " Tiểu Bạch, em cũng gọi rồi, tại sao vẫn chịu đồng ý chứ? cần hẹp hòi như vậy mà, em chỉ muốn được tham ra vào bộ phim Bách Bảo mà thôi, muốn được ở chung chỗ với Bách Tiểu Muội, , đồng ý cho em được . . . . . ."

      Mịch Nhi kéo lấy cánh tay Tiểu Bạch, ngừng lắc lắc cầu xin, mà khiến cho ngừng ăn khép nép như vậy, là vì bé rất thích bộ phim thiếu nhi -- Bách Bảo.

      Bách Bảo là tác phẩm đứng đầu toàn cầu, do tập đoàn FL thiết kế, kể từ tám năm trước ra đời, nó giành được toàn bộ thích của các người bạn . Mà bốn năm trước, Bách Bảo được thay đổi, nhân vật trong gia đình Bách Bảo ngừng tăng thêm, cũng nhanh chóng có thêm em trai Hắc Tiểu Đệ và em Bách Tiểu Muội, mà hai nhân vật mới này, chiếm được rất nhiều ái mộ của mọi người, vô số người điên cuồng thích!

      Từ , Mịch Nhi bắt đầu xem Bách Bảo mà lớn lên, hơn nữa bé lại rất thích Bách Tiểu Muội, đối với Bách Tiểu Muội vừa đáng càng ngày càng thích!

      Nhìn Bách Bảo càng ngày càng mới lạ, Mịch Nhi cũng giống như những người thích khác mà ảo tưởng, nếu như bé cũng có thể xuất trong Bách Bảo, có thể ở chung chỗ với Bách Tiểu Muội, như vậy tốt biết bao!

      Vì mơ ước từ đến lớn, nên bằng bất cứ giá nào Mịch Nhi cũng phải cầu xin Tiểu Bạch!

      Mà tiểu chinh thái tám tuổi này, chính là nhân vật Bách Bảo, là con trai của Liên Hoa, tổng giám đốc tập đoàn FL, càng có thể kiểm soát bộ phim, nắm giữ quyền hành trong phim Bách Bảo!

      Mịch Nhi lặng lẽ nắm chặt quả đấm , ở nhà họ Triển hơn ba tháng, cũng rất quen thuộc với Tiểu Bạch, mà nhất định hôm nay bé phải khiến cho đồng ý, phải cho bé vào phim Bách Bảo! bé cũng nghĩ kĩ rất lâu, vì có thể ở chung chỗ với Bách Tiểu Muội, để trở thành người nhà của Bách Tiểu Muội, nhất định bé phải xin Tiểu Bạch cho bé được gả cho nhân vật Bách Bảo!

      "Tại sao được, chỉ vì em muốn gả cho Bách Bảo thôi sao, tại sao lại được!" Mịch Nhi vểnh lên cánh môi đỏ mọng hồng hào, cầu xin rất lâu, nhưng Tiểu Bạch đáng ghét, ràng có thể thỏa mãn tâm nguyện của bé, nhưng tại sao lại chịu đồng ý!

      Tiểu Bạch đưa ra khuôn mặt nhắn đẹp trai, kiên trì lắc đầu: " phải vừa mới sao, nếu em muốn trở thành nhân vật trong Bách Bảo, việc này có vấn đề, nhưng em muốn gả cho Bách Bảo, tuyệt đối được!"

      "Rốt cuộc tại sao được? Hừ, đừng có mà lấy cớ, chẳng qua là muốn cho em ở chung chỗ với Bách Tiểu Muội!" Mịch Nhi bị cậu nghiêm túc chối bỏ, nhất thời có chút tức giận, bé giống như con thú , đưa tay đánh vào Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím cũng bắt đầu dâng lên ngọn lửa chịu khuất phục.

      "Này, Mịch Nhi, em muốn làm gì!"

      Chương 5: Môi là đau!

      Đối mặt với quả đấm của Mịch Nhi, Tiểu Bạch kiểm soát thân thể có ra tay, mà từ cậu huấn luyện Taekwondo và Karate nên cũng phải là trang trí, mặc dù quả đấm của Mịch Nhi cũng là gì. Nhưng nếu như cậu đánh lại, nhất định khiến cho Mịch Nhi bốn tuổi bị thương, mặc dù bé chỉ tạm thời ở lại gia đình cậu, nhưng Mịch Nhi lại là con của dì, mà năm đó dì cứu lấy tính mạng cha, cho nên cậu cũng thể vong ân phụ nghĩa mà tổn thương con của dì. . . . . .

      Tiểu Bạch chỉ có thể cảnh cáo trong miệng : "Này này, em buông tay ra, đồng ý! Em cũng phải là biết, gia đình Bách Bảo chính là gia đình , từng nhân vật quan trọng đều có hình tượng chân ! Em muốn ở trong phim gả cho Bách Bảo, cũng chỉ có khả năng, chẳng lẽ em muốn gả cho ngoài đời sao!"

      "Đáng ghét, phải như vậy, ai muốn gả cho !" Mịch Nhi bốn tuổi bị câu nhóc tới chuyện lập gia đình, bé liền thẹn quá hóa giận, nhào lên đè người Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch kinh ngạc kêu la: "Này, em làm gì đấy!"

      "Ô --" Mịch Nhi chợt cắn cái lên khuông mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Bạch, ràng cầu xin như vậy, tại sao vẫn thể đồng ý! Tức chết bé, còn bé muốn gả cho , thực là quá đáng!

      "Mịch Nhi, tại sao em lại có thể cắn người như vậy! Rất đau đó em có biết !" Tiểu Bạch vừa vội vừa tức, nhưng cậu thể xuống tay đối với thân thể nho yếu ớt này, cậu sợ mình làm cho Mịch Nhi bị thương, nhưng để mặc cho bé tiếp tục cắn, cậu cũng đau!

      Cậu khống chế sức lực muốn đẩy Mịch Nhi ra, hỗn loạn cau mày uy hiếp: "Mịch Nhi, em nhả ra, nếu nhả ra bỏ qua đâu!"

      "Ô ô --" Mịch Nhi lại càng cắn lấy gương mặt của cậu buôn, đáng ghét, rất dịu dàng, cũng dùng chiêu cứng rắn, nhưng tại sao Tiểu Bạch cũng có định đồng ý! Chẳng lẽ tâm nguyện của thể thực được sao!

      ràng dễ chuyện với những người khác, nhưng tại sao lại cố tình cự tuyệt với như vậy, phải bọn họ là bạn tốt sao!

      Trong lòng tức giận giống như dâng lên núi lửa , đôi mắt màu tím cũng tức giận đến nóng bỏng, hàm răng càng thêm dùng sức, bé đè ép Tiểu Bạch, cố chấp gặm cắn mặt cậu.

      Chuyện gì xảy ra kế tiếp, Mịch Nhi cũng ấn tượng lắm, chỉ nhớ là mình ngừng đổi chỗ cắn lấy khuôn mặt của , muốn đem tất cả tức giận cắn lấy da thịt mềm mại, trong lòng tức giận bao nhiêu, bé lại càng muốn lưu lại mặt Tiểu Bạch bấy nhiều dấu răng!

      Cho đến khi đôi môi của mình bị cảm giác đau đớn ập đến, bé mới tìm về lý trí, nhưng mà, tại người mất lý trí lại là Tiểu Bạch . . . . . .

      cầu xin thế nào cũng thể khiến cho tha thứ, hu hu, đôi môi bị cắn đau
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      sunnysmile1012, Chrisdunggg thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Em

      Đôi mắt Mịch Nhi chứa đầy nước mắt, bé cảm thấy cầu xin vô dụng, cảm thấy giận dữ, giương nanh múa vuốt nhàu xé.

      bé ôm lấy cổ Tiểu Bạch, lăn lộn vùng vẫy mặt đất, ý đồ đẩy Tiểu Bạch, muốn để phải nhả ra.

      Nhưng bất kể Mịch Nhi giãy giụa thế nào, hai hàm răng cắn lên đôi môi bé cũng dao động, đôi môi nhạy cảm chỉ cảm thấy càng ngày càng đau. . . . . .

      "A a a a! hai! chi Mịch Nhi!" Cánh cửa phòng đồ chơi bị đẩy ra, bé ba tuổi như hoa như ngọc thét lên chạy vào căn phòng, lớn tiếng khuyên can hai người tách ra, "Hai người nên đánh nhau! Mau dừng ngay lại!"

      "Em !" Thấy chạy vào như là thiên sứ, hai mắt Mịch Nhi tỏa sáng, rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vào bé đáng , suýt nữa biến thành ngôi sao lấp lánh.

      bé Lolita trước mắt chính là em của Tiểu Bạch, tên là Triển Liên Tranh, nick name em , là nhân vật Bách Tiểu Muội trong phim Bách Bảo!

      Em chính là thần tượng mà Mịch Nhi thích, được ở cùng em chính là vui vẻ lớn nhất của Mịch Nhi, mà hôm nay bé đánh nhau với Tiểu Bạch, chính là vì em ngoài đời này, vì có thể trở thành người nhà của Bách Tiểu Muội, bé mới phải thuyết phục Tiểu Bạch cho bé được gả cho Bách Bảo!

      Nhưng. . . . . . em đáng này thích bé đánh nhau với Tiểu Bạch!

      Mới vừa rồi, ngay lúc bé tức giận gặm cắn Tiểu Bạch, em tiến vào căn phòng lần, trước đó cũng cố gắng ngăn cản hai người bọn họ, nhưng bé nôn nóng dùng hết sức lực cũng thể kéo hai người bọn họ ra, cho nên mới chạy ra ngoài. . . . . .

      Trong lòng Mịch Nhi run lên, khi đó, phải là bé hù sợ em chứ?

      Nhất định lúc đấy bé rất hung dữ, hu, em thể vì vậy mà ghét bé được. . . . . .

      Thế nhưng lúc này, Tiểu Bạch đối với tiếng kêu của em mà mắt điếc tai ngơ, cậu lại tiếp tục nhắm mắt, cắn lên mặt Mịch Nhi.

      Cảm xúc lúc này quá mức tốt đẹp, hương vị mềm mại ngọt ngào còn hơn cả kẹo ngọt, cậu lại muốn buông ra, trong phút chốc, ngay cả mọi thứ thanh khác cũng nghe thấy!

      Em vẫn thấy hai người còn đánh nhau, giậm chân kêu la với hai người bọn họ: " hai, chị Mịch Nhi, hai người đừng đánh! Em gọi mẹ tới, là đấy, mẹ dẫn người khác tới nữa!"

      Ngay khi em chuyện, ngoài hành lang chuyền đến tiếng chân vội vã, tiếng chân hỗn loạn hốt hoảng bước vào căn phòng, tiếng lo lắng vang.

      "Tiểu Bạch!"

      "Mịch Nhi!"
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      sunnysmile1012, Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :