Tác giả : Phi Yến Nhược Lam.
Editor tại diễn đàn : Huyết Vũ Ảnh
Thể loại: Xuyên , huyền huyễn, nữ tôn, phiêu lưu.
Tình Trạng : Do trở lại đầy hào quang của tác giả nên rùa vẫn cứ bò
_♥ღ♥_____♥ღ♥____ Mở đầu _♥ღ♥_____♥ღ♥____
Nàng biết trong lòng nàng luôn có nỗi nhớ khắc khoải dành cho chốn Giang Nam đầy mưa bụi nhưng mà nàng rốt cuộc hiểu vì sao lại như vậy?
Vì sao lại thương nhớ Giang Nam mỏng manh như sương khói, vì sao lại vấn vương bờ Tần Hoài xa xôi?
Khát khao mãnh liệt ấy khiến nàng thiếu nữ mười bảy tuổi quay ngược thời gian trở về Long Thịnh Hoàng Triều, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm đoạn hồi ức mất.
Nhân duyên dở dang từ kiếp trước tiếp nối định mệnh của kiếp sau, trải qua nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều người, nàng cuối cùng cũng hiểu , vì sao tự của nàng lại là Phi Yến Nhược Lam, vì sao nàng lại vương vấn Giang Nam đến như vậy.
Hết thảy hóa ra là bởi trong lòng nàng khắc sâu hồi chuyện cũ như nước chảy về đông, hóa ra tâm niệm quá lớn, lớn đến nỗi cho dù bước qua cầu Nại Hà dài đằng đẳng, uống qua bát canh Vong Xuyên nàng vẫn thể buông xuống đoạn hồi ức ấy…
: Hết thảy tùy duyên .
Nàng đáp: Duyên phận vốn rất mỏng manh, cho nên kiếp này ta nhất định phải ngoái đầu lại năm trăm lần, chỉ có như vậy ta mới có thể đổi lấy cơ hội gặp gỡ người đó, dù chỉ là thoáng qua thôi cũng đủ.
: Dây tơ hồng đứt, còn có thể hay sao?
Nàng đáp: mong đời đời kiếp kiếp kề cạnh, chỉ mong kiếp này có thể cùng người bắt đầu, mặt đối mặt, tay nắm tay.
--
Phật viết, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được nhân duyên kiếp này gặp gỡ thoáng qua. Gặp ngươi giữa chốn hồng trần ngắn ngủi, khoảnh khắc ấy ta liền biết chúng ta chắc chắn từng quen biết, chỉ là nghịch thế đảo điên đem nhân duyên kiếp trước gửi gắm vào kiếp này. Ái hận bi hoan buông đành, bỏ lại nỡ, phải làm sao mới có thể sửa được sai lầm kiếp trước, ta và ngươi đến cuối cùng cũng chỉ là hư vô.