1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giang nam mỹ nương tử- Vân Nhạc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Giang Nam mỹ nương tử

      Tác giả: Vân Nhạc

      Edito: ngocquynh520 + thuhuynh96
      Beta: A_A
      Rating: đọc là tốt nhất, 16+ cũng được vì có 1 vài cảnh so hot, 13+ miễn cưỡng đọc cũng dc nhưng nhớ tránh hot hot (mình sợ phá hư mầm non tương lai)
      Giới thiệu:

      Trang chủ có lệnh, muốn nàng – tỳ nữ bé đến Tô Châu. Nàng cũng rất nghe lời, nửa đêm mò mẫm lên đường. Lần đầu tiên ra cửa gặp nhiều phiền phức. Bị đám ác hán vây khốn đến mức phải nhảy xuống sông. May mà nàng gặp được người tốt, cái mạng được cứu về. Nhưng mà nam nhân này cũng quá ngu ngốc . Nàng toàn thân dưới đều bị nhìn thấy hết. còn ra vẻ có chuyện gì, bảo nàng yên tâm! Nhưng nghĩ ra, trong sạch nàng khổ công gìn giữ, lại vì bị hạ xuân dược mà mất trong tay ! Aiz.. . . những thế, nam nhân đó lại đường đường là nhị trang chủ nhà nàng. Cho dù muốn chịu trách nhiệm, nàng cũng dám vọng tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng. Hơn nữa dục vọng tựa hồ vĩnh viễn bao giờ hết của , lại khiến nàng sợ hãi. . .
      Xem thêm: https://***************.com/viewtopic.php?t=110118
      thuyt thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1.1 Minh Triều, thành Hàng Châu. Sáng sớm, thành Hàng Châu phồn thịnh tràn ngập ánh nắng mang đầy sức sống. Từ trong con ngõ , bóng dáng xinh vội vàng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nho của nàng, gò má phấn nộn vì ánh nắng mà đỏ hồng như được đánh phấn. Đôi môi nhắn đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi trong suốt chảy xuống gò má , da thịt trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. (#Thu: ra tay chém triệt để) Nàng, là Thu Nguyệt ở Từ gia trang. Từ gia trang là đệ nhất thương thành [1] ở Giang Nam, có nhiều cửa hàng khắp thiên hạ, hiếm có hàng hoá nào có xuất xứ từ Từ gia trang. Trong những năm gần đây, vì duy trì nội vụ trong triều đình, nghiệp lại được phát triển đáng kể. Trang chủ Từ Bộ Vân lại là thiếu niên tuấn có tài, chưa đến ba mươi tuổi xuất sắc mở rộng sản nghiệp vốn có, khiến Từ gia trang được xem là Đại trang đứng đầu thiên hạ. Lúc trước trang chủ lệnh cho Thu Nguyệt đến Triệu gia ở Tô Châu, giúp tiểu thư Triệu gia thêu giá y, bạn tốt của Thu Nguyệt là Phạm Tử Đình vô cùng căm phẫn khi biết chuyện ấy, thẳng thắn mà ồn ào tại sao trực tiếp nhờ người ở Tô Châu làm, còn muốn Thu Nguyệt đường xa như vậy, tối hôm qua liền nổi giận đùng đùng tìm trang chủ Từ Bộ Vân đàm phán, hi vọng Thu Nguyệt có thể cần Tô Châu. Phạm Tử Đình là bạn thân của Thu Nguyệt, là người tính tình thẳng thắn, trang chủ lại là người là làm; Thu Nguyệt sợ bạn tốt vì mình mà cãi nhau với trang chủ, sau buổi tối đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định mình rời trang đến Triệu Gia ở Tô Châu trước. Như vậy, Phạm Tử Đình cũng cần vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ. Chỉ cần nàng cẩn thận chút đường, hẳn là có thể thuận lợi tới Tô Châu. Vì thế, người chưa từng xa nhà bao giờ, Thu Nguyệt thu thập vài vật tùy thân, trời vừa sáng liền mang hành lý và ít bạc vụn rời trang. Tô Châu ở đâu nhỉ? Nàng biết. Nhưng Tiểu Đình thường "Đường từ miệng mà ra", cho dù biết đường , chỉ cần chịu khó hỏi người khác, đều có thể biết. Thu Nguyệt cười , từ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, nàng luôn ỷ lại vô cớ vào Tiểu Đình. Có tri kỷ như vậy, nàng thấy mình may mắn, cũng bởi vậy nàng muốn Tiểu Đình vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ. Sau khi Thu Nguyệt hỏi ràng Tô Châu phải hướng nào, liền vội vàng chạy . Nàng đâu biết Hàng Châu cách Tô Châu đoạn khá xa, đường bộ cũng phải mất tháng, huống chi là nương luôn ở trong nhà, thời gian có thể dài hơn. từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngoại trừ giữa trưa nghỉ tạm, Thu Nguyệt đều cố gắng nhanh. Lúc này mắt thấy trời sắp tối, nàng phải tranh thủ trước khi trời tối tìm tiểu khách điếm [2] để nghỉ tạm. Nhìn thấy cách đó xa có khách điếm, bên ngoài có màn che, chỉ treo cái đèn lồng, phía viết chữ Trương, xem ra chưởng quầy họ Trương. Chưa từng qua đêm ở ngoài, Thu Nguyệt cẩn thận từ từ vào, nhìn thấy chưởng quầy là ông lão đầu đầy tóc bạc, trong lòng nàng vốn còn nhiều bất an, nay mới yên tâm chút. "Xin hỏi chưởng quầy, khách điếm vẫn còn phòng trống chứ?" Giọng như hoàng xuất cốc, nàng ôn nhu lên tiếng hỏi ông lão trước mặt. Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Thu Nguyệt, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Có! Có! nương mình sao?" "Vâng!" Thu Nguyệt gật gật đầu. "Ta xếp gian phòng hảo hạng cho nương! A Ngưu, đưa nương đây đến phòng hảo hạng ." "A, cần, phòng trọ bình thường là được." Thu Nguyệt vội vàng ngăn cản nhiệt tình của chưởng quầy. Nàng mang nhiều tiền lắm, nếu tiêu xài hoang phí, sợ đến được Tô Châu. " nương, con ra ngoài thể qua loa. A Ngưu, dẫn nương đến phòng hảo hạng ." Chưởng quầy vẫn thân thiện tự nhiên, hô với tiểu nhị bên cạnh. " nương, xin mời theo ta." Tiểu nhị khom người. "A, cần, ta... Ta ở phòng trọ thường là được." Thu Nguyệt hơi nóng nảy. " nương cần quan tâm đến giá, lão ưu đãi cho . nương ở bên ngoài vẫn nên thoải mái chút, có đúng hay ?" Chưởng quầy tựa hồ nhìn thấu tâm của Thu Nguyệt. Cả khuôn mặt Thu Nguyệt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng : "Vậy Thu Nguyệt tạ ơn chưởng quầy!" " dám! dám!" Lão chưởng quầy vừa lòng gật đầu. Thu Nguyệt theo tiểu nhị lên lầu, sau khi thu xếp ổn thỏa, tiểu nhị pha nước ấm, lập tức cáo lui. Thu Nguyệt cởi xiêm y, ngồi trong dục dũng [3] tràn ngập nước ấm lau người, bàn tay bé vuốt hai chân hơi sưng đỏ. Nàng ngâm mắt cá chân suốt ngày đường vào nước ấm, cảm giác thư thái nên lời. Nàng có triền chân [4] Theo quan niệm thông thường, phàm là con trong gia đình bậc trung đều được quấn chân, quấn chân tượng trưng cho địa vị xã hội của con , chỉ có gia cảnh thanh bần [5] hoặc là nữ nhân bắt buộc phải lao động như nông phụ, nha hoàn mới cần quấn chân. Thu Nguyệt là nha hoàn của Từ gia trang, tất nhiên quấn chân, nhưng trước đây mẫu thân của nàng rất kiên trì với chuyện này. Mẫu thân của Thu Nguyệt là Lâm đại nương, bà cai quản chuyện bếp núc ở Từ gia trang, ở trong trang, nhu cầu ăn uống của vài trăm người đều dựa vào mệnh lệnh của bà trong phòng bếp, cũng vì vậy mà mọi người cũng dám đắc tội với Lâm đại nương, nếu lúc dùng bữa cũng biết bị làm sao. (#Thu: bị bỏ đói chứ sao =D #Ami: hay sợ bị bỏ bã đậu dô đồ ăn =D) Lâm đại nương vô cùng thương Thu Nguyệt, khi Thu Nguyệt khoảng chừng bốn, năm tuổi Lâm đại nương muốn Thu Nguyệt quấn chân, bởi vì chỉ có chân mới tượng trưng cho thân phận, địa vị của con ; nàng hi vọng Thu Nguyệt có thể có thân phận giàu sang giống như những thiên kim tiểu thư khác, vì thế muốn Thu Nguyệt quấn chân . Quá trình quấn chân rất thống khổ, dùng mảnh vải dài quấn chặt mắt cá chân. Nhưng đó cũng là lúc mắt cá chân phát triển. Tựa như khi cây cối trưởng thành, lại dùng đá ngăn chặn đường sinh trưởng của nó, có bao nhiêu đau đớn có bấy nhiêu. Vào lúc đó, các gia đình giàu có cho tiểu nương sau khi quấn chân đường nhiều, vì làm chân to ra, lại phải buộc chân giữa những tảng đá, làm tiểu nương sợ đau mà dám đường. Truyền thống con quấn chân này, có thể trang sử thi thấm đẫm máu và nước mắt ! Mà trắng ra, là nam nhân dùng uy quyền xã hội để khống chế nữ nhân, quấn chân nào có gì tốt chứ! Nhưng truyền thống vẫn là truyền thống, biết truyền thống bất hợp lý, mọi người vẫn giữ khư khư đổi. Lâm đại nương vì muốn Thu Nguyệt ngày sau có đôi chân thon để kiêu ngạo, trước đây quyết định quấn chân cho nàng, nhưng Thu Nguyệt bé lần đầu quấn chân, đau đến ngủ được, hàng đêm nỉ non khóc lóc, lúc này quản Phạm Thứ đành phải ra mặt khuyên bảo Lâm đại nương. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      [1] kinh doanh cửa hàng [2] nhà trọ [3] bồn tắm [4] quấn chân bằng vải trắng, coi phim cổ trang TQ thường thấy các nương được để lộ bàn chân ra, thập phần khổ sở >.< [5] nghèo mà sạch
      Hale205 thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1.2 "Ta đại nương, Thu Nguyệt trời sinh có khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, thông minh, tội gì bắt con bé quấn chân, phá hủy tuổi thơ của nó chứ?" "Phạm thúc, ta cũng muốn vậy! Nhưng Thu Nguyệt phải là nha hoàn bình thường, ta muốn con bé ngày sau oán trách ta." Lâm đại nương cau mày. "Sao Thu Nguyệt lại có thể oán trách ngươi ?" "Ai! Phạm thúc, ngươi biết, tại nương nếu đôi chân , thể tìm được người chồng tốt. Nếu bây giờ Thu Nguyệt quấn chân, tương lai lớn lên, đôi chân to, làm sao có thể có kết cục tốt đây?" Lâm đại nương lo lắng. "Đại nương, có đôi chân mới là nữ nhi tốt, quan niệm này bây giờ cổ hủ, bà cũng hy vọng tương lai có người cưới Thu Nguyệt chỉ vì đôi chân kia chứ!" Phạm Thứ hổ là quản tổng quản, ý nghĩ ràng. "Nhưng.... Truyền thống là vậy !" Lâm đại nương bất đắc dĩ, khuôn mặt mập mạp tràn đầy u sầu. "Đại nương, người đáng sợ nhất chính là bảo sao làm vậy, biết sai lầm mà cứ mù quáng làm theo. Thu Nguyệt mỗi đêm đều khóc, chân đau đến mức thể ngủ được, bà nghe mà khó chịu sao? Sao còn quan tâm nguời khác gì!" Phạm Thứ dùng chức vụ quản , bình tĩnh phân tích cho Lâm đại nương nghe. tiếp, "Huống chi dùng đôi chân lớn mà đánh giá phẩm chất, thân phận địa vị của nương, phải là chuyện nực cười sao? Nếu tương lai có người muốn cưới Thu Nguyệt phải vì con bé, mà bởi vì chân mới cưới nó, đại nương, bà yên tâm sao?" "Nhưng... Nhưng ta hi vọng Thu Nguyệt có thể giống những thiên kim giàu sang có đôi chân , nở mày nở mặt mà xuất giá !" "Đại nương, chúng ta là hạ nhân, bất luận thế nào cũng thấp kém hơn đại gia tộc bên ngoài, tội gì phải kiên quyết giữ thể diện?" Phạm Thứ vẫn bỏ cuộc khuyên bảo. "Nhưng Thu Nguyệt.... Thu Nguyệt.... Con bé phải nữ tử bình thường !" Cả khuôn mặt Lâm đại nương đỏ lên. "Đại nương, ta biết. Thu Nguyệt thông minh lanh lợi, lại thanh tú đáng , hiển nhiên như tiểu tiên nữ..." "Ta có ý này!" Lâm đại nương ngắt lời, muốn nhưng lại thôi. Phòng trong lại truyền tới tiếng khóc nỉ non của Thu Nguyệt. "Đại nương, như vậy , nếu bà lo lắng tương lai Thu Nguyệt tìm được chồng, gả nó cho Tử Đình nhà ta là được rồi." Phạm Thứ đưa ra biện pháp cuối cùng. (#Thu: uả, Tử Đình phải là girl sao?) Lâm đại nương tưởng tượng, nhà Phạm Thứ chỉ có đứa con là Phạm Tử Đình, Phạm Tử Đình diện mạo tuấn tú bất phàm, tương lai Thu Nguyệt theo thằng bé, cũng đến nỗi ăn đói mặc rách.... Khi bà vẫn còn tính toán, Thu Nguyệt trong phòng lại khóc lớn hơn nữa. Lâm đại nương nghe tiếng khóc, tâm càng thêm loạn, liền quay sang với Phạm Thứ: "Phạm thúc, lời ông hôm nay là sao?" Phạm Thứ gật đầu, " chứ! Ta phải chỉ suông." Lâm đại nương thấy Phạm Thứ cam đoan, liền xoay người vào phòng trong. Từ đó Thu Nguyệt thoát khỏi đau đớn khi quấn chân, vui vẻ mà lớn lên, có đôi mắt cá chân xinh đẹp tự nhiên. Lâm đại nương nào biết rằng “nhi tử” của Phạm Thứ, Phạm Tử Đình ra là nữ nhân! Lúc ấy Phạm Thứ đành lòng để Thu Nguyệt phải chịu quấn chân, mới đáp ứng việc hôn , muốn đợi Thu Nguyệt lớn lên, cho nàng biết ngọn nguồn. (#Thu: Pó tay bác quản gia ) Thu Nguyệt mỗi lần nhớ đến mỗi khi Phạm Tử Đình kể cho nàng biết chuyện xưa, liền cảm thấy rất thú vị. May mà lúc đó Phạm thúc ngăn cản mẫu thân, nếu giờ nàng có đôi chân , làm sao có thể đường xa đây? Nàng xoa bóp mắt cá chân trắng mịn lúc, vừa lòng nở nụ cười. Sau khi tắm rửa, gột sạch bụi bặm đường, da thịt nàng trở lại vẻ trắng hồng, tựa hồ cẩn thận có thể vỡ tan. Thu Nguyệt thay bộ áo ngủ rộng thùng thình, thoải mái nằm giường, muốn ngủ sớm, nhưng bởi vì lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, phải là giường của mình, lại thêm chút hồi hộp làm cho nàng trằn trọc thể vào giấc ngủ. Nhớ tới chuyện trang chủ muốn nàng đến Triệu gia ở Tô Châu, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ. Dù sao nàng cũng chỉ là con của nữ đầu bếp, đối với mệnh lệnh của trang chủ, tuy rằng cảm thấy hợp lý, cũng vẫn phải vâng theo. Hi vọng Tử Đình cãi nhau với trang chủ.... Nghĩ nghĩ lại, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Ngay lúc nàng nửa mê nửa tỉnh, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. "Chưởng quầy! Công tử nhà ta cũng phải trả nổi tiền, bảo ngươi chọn gian phòng hảo hạng, ngươi dám cho?!" Tùy tùng lớn giọng biểu lộ tâm trạng vui. "Aiz ! Khách quan hiểu lầm rồi, tiểu điếm chỉ có gian phòng hảo hạng, gần tối có vị nương đến đây, ta thấy nương ra ngoài, nên thoải mái chút, mới kiên trì muốn nàng ở phòng hảo hạng, phải tiểu nhân chịu!" Chưởng quầy giọng giải thích. "Nhưng công tử nhà chúng ta thân phận cao quý, làm sao có thể tùy tiện nghỉ ở phòng bình thường chứ!" Tùy tùng vẫn chấp nhận lời giải thích của chưởng quầy. "Nhưng mà tiểu nhân..." Chưởng quầy rất khó xử. "Mặc kệ! Ngươi phải nghĩ biện pháp tìm gian phòng hảo hạng cho công tử nhà ta." Vẫn hách dịch la hét như cũ. " được vô lễ! Sùng Ân, chưởng quầy làm vậy cũng sai." thanh trầm ổn nhã nhặn cắt đứt tranh chấp giữa người tuỳ tùng và chưởng quầy. Thu Nguyệt vội vàng choàng ngoại y lên, đẩy cửa ra ngoài. "Chưởng quầy, ta ở phòng trọ thường cũng được, gian phòng hảo hạng này nên cho vị công này ——" Thu Nguyệt còn chưa hết lời, liền thấy đôi mắt màu nâu nhạt. Chủ nhân của đôi mắt nhìn Thu Nguyệt, đáy mắt ràng loé ra hào quang, làm cho Thu Nguyệt quên mất mình muốn gì. "A.... Cái kia..." " nương, chưởng quầy sai, nương ra ngoài nên thoải mái chút. Chưởng quầy, phòng trọ ở đâu?" Đôi mắt gắt gao nhìn về phía Thu Nguyệt. "A! Ở bên cạnh, khách quan, bên này, mời!" Chưởng quầy như trút được gánh nặng, thở hơi nhõm, khuôn mặt trở lại vẻ tươi cười, vào trong. "Nhưng, công tử......" Người hầu vẫn còn la hét. "Sùng Ân!" Chủ nhân đôi mắt nâu nhạt nghiêm khắc khiển trách. Tùy tùng lập tức ngậm miệng, tình nguyện theo chưởng quầy qua nàng. "A..." Thu Nguyệt trong tích tắc vẫn tình hình. " nương, hãy nghỉ ngơi cho tốt!" Chủ nhân đôi mắt màu nâu nhạt tựa tiếu phi tiếu [6] với Thu Nguyệt, rồi xoay người theo chưởng quầy. Chỉ còn lại Thu Nguyệt đứng sững sờ ở trước cửa phòng hảo hạng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ [6] cười như cười Hết Chương 1
      Hale205 thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2.1: Hôm sau, Thu Nguyệt thu dọn xong hành lí từ sớm, ngồi soi gương, khuôn mặt tú lệ, hai mắt trắng đen ràng có vài sợi tơ máu rất , đều do đêm qua nàng nghĩ về đôi mắt màu nâu nhạt kia. Thu Nguyệt nhàng cười, hai gò má lập tức đỏ ửng. Khẽ lắc đầu, nàng cầm hành lý xoay người xuống lầu, liền nhìn thấy tiểu nhị bận rộn bưng bánh bao và nước trà, chưởng quầy ở cửa tiếp đón người đánh xe và người hầu dùng bữa, vừa thấy Thu Nguyệt, chưởng quầy lại chưng ra khuôn mặt nhiệt tình. “ nương tối hôm qua ngủ ngon giấc ? ầm ỹ ảnh hưởng đến côs chứ?” “Chưởng quầy khách khí quá, tối hôm qua ta ngủ rất ngon. Phòng ở chỗ ngài thực thoải mái.” Thu Nguyệt cười . “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. nương ngồi ! A Ngưu, mau đem mấy cái bánh bao đến cho nương!” Chưởng quầy lại cao giọng kêu tiểu nhị đem đồ ăn lại đây. “ cần, ta uống chút sữa đậu nành là được.” Sức ăn của Thu Nguyệt vốn ít, căn bản cắn hết cái bánh bao. “Như vậy sao được? Ra ngoài nhất định phải ăn no mới có tinh thần. A Ngưu!” “Tới rồi!” Người hầu A Ngưu thuần thục đem bánh bao, sữa đậu nành, nước trà đặt bàn Thu Nguyệt, hương thơm bánh bao vừa hấp lan tỏa, làm người ta có cảm giác thèm ăn. Trước mặt chưởng quầy thân thiện, Thu Nguyệt liền cầm cái bánh bao bắt đầu ăn. “Đúng rồi, chưởng quầy, tối qua vị công tử kia...” Thu Nguyệt vẫn nhớ tới chủ nhân đôi mắt màu nâu nhạt. “Vị công tử kia trời vừa tảng sáng rời , trước khi còn thanh toán toàn bộ tiền ăn ở cho nương, cho nên cứ thoải mái ăn, cần lo lắng chuyện tiền bạc.” Đáy mắt chưởng quầy lộ ý cười, vị công tử kia ra tay hào phóng. “Vậy sao....” biết tại sao, trong lòng Thu Nguyệt có chút cảm giác mất mát. Sau khi yên lặng dùng xong bữa sáng, mang theo ít lương khô chưởng quầy kiên trì đưa cho, Thu Nguyệt lại lên đường Tô Châu. Dọc theo đường , Thu Nguyệt suy nghĩ, nàng may mắn, đường đều gặp người tốt. mãi mãi, nàng tới khu rừng, biết phải thế nào, đột nhiên từ sau rừng cây nhảy ra ba, bốn vị đại hán, người người vẻ mặt man rợ, thoạt nhìn phải là người lương thiện. “Hắc hắc hắc! Tiểu nương, muốn đâu ?” Giọng hèn mọn vang lên trong rừng cây. Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng căng thẳng, đáp, cúi đầu chỉ muốn chạy nhanh khỏi rừng cây này. “Hắc hắc! Tiểu nương cùng bọn ta chơi đùa đại hán cường tráng đen đúa vươn tay, cản đường Thu Nguyệt. “Ngươi.... Mấy người các ngươi được vô lễ, ta là người đàng hoàng, xin cho ta qua!” Thu Nguyệt lời chính nghĩa khiển trách vài tên đại hán kia. “Lão Tam, ta nương này mạnh mẽ thú vị, đúng ? Ha ha!” Đại hán cường tráng đen đúa quay về phía sau, hô to. “Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha ha...” Ba, bốn đại hán cười điên cuồng. Thu Nguyệt để ý tới bọn họ, muốn vòng qua hán tử cường tráng đen đúa tiếp tục , lại bị hán tử kia bắt lấy tay. “A! Ngươi định làm gì? Mau thả ta ra!” Thu Nguyệt ra sức tránh. “Da thịt non mềm! Lão Tam, các ngươi mau đến xem!” Đại hán cường tráng đen đúa mê đắm nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn lộ ra ở cổ áo Thu Nguyệt. “Mau thả ta ra! Các ngươi là kẻ bắt cóc! Có ai , cứu tôi với !” Thu Nguyệt kinh hoảng hô. “Tiểu nương, cho dù ngươi kêu rách cổ họng, cũng có người đến. Ngươi hãy an phận !” Đại Hán cường tráng đen đúa vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thu Nguyệt. Cổ tay Thu Nguyệt bị giữ chặt, giãy được, nàng kinh hoảng, nước mắt tràn mi. Nhưng vào lúc này —— “Bọn cướp to gan, được vô lễ!” bóng người từ trong rừng cây nhảy ra. “Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Giang Nam tứ đạo chúng ta!” Đại hán bực mình kêu. (# Arita: E xin tự nhận đạo “ Giang Nam tứ đạo ” từ “ Giang Nam thất quái ” của bác Kim, mong mọi người đừng ném đá ) “Ta thích quản chuyện bất bình trong thiên hạ. Các ngươi mau thả vị nương này ra!” Trong rừng cây vang lên thanh trầm thấp. “Nếu chúng ta thả sao?” Đại hán đen đúa hung ác trả lời. “Vậy đành phải hỏi kiếm trong tay ta rồi!” Dứt lời, bóng người bên rừng cây nhắm về phía bốn gã hán tử kia, kiếm vừa vung lên, trong nháy mắt liền đem bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, phải chạy trối chết. Đại Hán vừa chạy vừa phẫn nộ quát: “Tiểu tử, có giỏi lưu lại danh tính ! Lần khác ta tìm ngươi lãnh giáo!” “Ta tên Bạch Vũ! Có gan tới tìm, tại hạ đón tiếp chu đáo!” thanh trầm thấp trả lời. Chờ đến khi còn thấy bóng dáng của bọn họ Bạch Vũ mới xoay người lại, với Thu Nguyệt: “ nương, nàng sao chứ?” đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng. phải ! Trong lòng Thu Nguyệt hơi mất mát. Nàng nhìn người có cử chỉ như hiệp sĩ này, da mặt trắng nõn, vội vàng khom người, “Đa tạ Bạch đại hiệp cứu giúp, Thu Nguyệt biết lấy gì báo đáp ơn cứu mạng của đại hiệp.” “Chỉ là việc , nương cần để ý.” Bạch Vũ tiêu sái . “ nay giang hồ hiểm ác, nương đường mình rất nguy hiểm. Xin hỏi Thu Nguyệt nương muốn đâu?” Bạch Vũ thuận tay thu lại bảo kiếm. “Bạch đại hiệp gọi ta Thu Nguyệt là được rồi. Ta phụng lệnh trang chủ tới thành Tô Châu chuyến.” Thu Nguyệt vẻ mặt cảm kích. “ trùng hợp! Ta cũng muốn tới Tô Châu, nếu nương chê, hãy cùng đồng hành với tại hạ?” Bạch Vũ nhìn Thu Nguyệt. ai lại từ chối ân nhân của mình, Thu Nguyệt cũng phải ngoại lệ, huống hồ nàng là nữ tử dịu dàng. Nàng mỉm cười gật gật đầu, “Có Bạch đại hiệp làm bạn, ta sợ gặp phải người xấu như vừa rồi!” “Gọi ta Bạch Vũ là được rồi.” Bạch Vũ nở nụ cười. Thu Nguyệt liền kết bạn với Bạch Vũ, đường hai người trò chuyện rất nhiều, Thu Nguyệt biết được Bạch Vũ là hiệp khách lưu lạc chân trời, khỏi lộ vẻ thán phục. Lần đầu tiên nàng rời Từ gia trang, nhưng Bạch Vũ chu du khắp thiên sơn vạn thủy, lần này vì chuyện của bằng hữu mới đến Tô Châu, là can đảm hiệp nghĩa! Giữa trưa, Thu Nguyệt lấy lương khô chia sẻ với Bạch Vũ, cảm thấy mình may mắn vì đường luôn có quý nhân tương trợ. Hai người ngày đường, tới trấn Sùng Đức, trong trấn người đến người tấp nập, mặc dù náo nhiệt như thành Hàng Châu, nhưng cũng ấm áp vui vẻ. lúc Thu Nguyệt biết nên tìm chỗ nghỉ chân ở đâu, Bạch Vũ trước, về phía quán trọ, Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, tấm biển đề nhà trọ Duyệt Lai. “A! Bạch đại hiệp, ngài đến, xin mời ngồi!” Nhìn chưởng quầy trẻ tuổi thân thiện gọi tên Bạch Vũ, Thu Nguyệt giọng hỏi: “Bạch đại ca, huynh thường tới đây sao?” Bạch Vũ nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, “, lần đầu tiên ta tới đây. Chưởng quỹ kia nhận lầm người thôi.” “Vậy sao” Thu Nguyệt cũng ngồi xuống. Nàng nhìn quanh, người ở đây cũng nhiều. “Bạch đại hiệp, ngày hôm nay có cá trích tươi nha! Ngài có thích dùng cá trích trộn củ cải, bên ngoài bọc lá sen, lại làm thêm mấy món ăn nguội, cộng thêm...” Chưởng quầy thao thao bất tuyệt. “Được rồi, cứ làm như ngươi , ” Bạch Vũ gật đầu. “Tốt, thức ăn được mang lên ngay!” Chưởng quầy tươi cười lui xuống. Thu Nguyệt ngồi bên nhìn, lặng yên lên tiếng. Vì lúc chiều tối, trong nhà trọ tiếng người ồn ào, tiểu nhị vội vàng bưng thức ăn, châm trà nước, chỉ chốc lát sau, bàn của Thu Nguyệt và Bạch Vũ bày đầy rượu và thức ăn. “Thu Nguyệt nương, mời dùng!” “Đa tạ Bạch đại ca.” Thu Nguyệt gật đầu, gắp ít cá trích đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. “Hương vị thế nào?” Bạch Vũ cũng gắp miếng thịt chưng. “Ăn rất ngon! Cám ơn Bạch đại ca.” Thu Nguyệt cảm thấy cá trích kia vừa vào miệng tan, hương vị tuyệt hảo, vô cùng ngon miệng. “Vậy hãy ăn nhiều chút, cần khách khí với ta, đồ ăn ở nhà trọ này rất nổi tiếng!” Bạch Vũ ân cần với Thu Nguyệt. “Ừ, ta biết rồi.” Thu Nguyệt lại gật đầu. Sau khi ăn xong, Bạch Vũ thuê hai gian phòng hảo hạng, hai người đều tự trở về phòng mình nghỉ. Trời tối, người hầu nhà trọ bưng nước ấm đến cho khách tắm rửa, nhưng Thu Nguyệt chỉ rửa mặt qua loa, cũng tắm rửa thay quần áo, bọc hành lý mở ra, vẫn đặt bàn. Thu Nguyệt tựa lên thành cửa sổ, nhìn trăng sáng trời, đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng ngời, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên gương mặt tú lệ của Thu Nguyệt, lông mi dài tạo ra bóng râm mờ mờ mặt, trông rất đẹp mắt. Cái miệng nhắn đỏ tươi như đào vì ánh trăng lại trông như đổ tầng nhũ bạc, chóp mũi xinh xắn hơi phiếm ánh bạc, cả người đắm chìm trong ánh sáng, giống như mỹ nhân ánh trăng. Lúc này, Thu Nguyệt tự nhiên nhớ đến đôi mắt màu nâu nhạt, chủ nhân đôi mắt kia biết có nhìn trăng sáng hay ? Nghĩ như vậy, mặt nàng đỏ lên, nhanh chóng lùi về sau.
      Hale205 thích bài này.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2.2 Sao nàng như nhớ tới tình lang vậy? Thu Nguyệt tự nhắc nhở bản thân. Cốc cốc! Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. trễ thế này, còn ai tìm mình? “Ai đấy?” Thu Nguyệt cẩn thận hỏi. “Là ta, Bạch Vũ.” Ngoài cửa vang lên thanh của Bạch Vũ. “A, ra là Bạch đại ca. trễ thế này, có chuyện gì ?” Thu Nguyệt nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân, cẩn thận chút vẫn hơn. “Là thế này, vừa rồi chưởng quầy tặng rượu để chúng ta uống cho ấm người. Ta muốn mời Thu Nguyệt cùng uống, biết ý muội như thế nào?” Thanh trầm thấp từ ngoài cửa phòng truyền vào. “Ta biết uống rượu, Bạch đại ca.” Thu Nguyệt từ chối. “ sao, chỉ uống vài ly, say, muội đừng lo lắng.” Bạch Vũ vẫn đứng ngoài. Tiếp tục tranh cãi nữa dường như mình hẹp hòi, “ Chỉ vài ly, chắc sao…” Thu Nguyệt vừa giọng với mình, vừa mở cửa phòng ra. “Bạch đại ca, mời vào!” Thu Nguyệt mỉm cười, hơi khom người. “ quấy rầy!” Bạch Vũ cất bước tiến vào phòng. “Chưởng quầy đây là rượu mật rắn vô cùng quý giá, muốn ta uống thử! Thu Nguyệt, muội cũng uống thử !” Bạch Vũ ngồi vào chỗ của mình, rót ly rượu mật rắn đưa cho Thu Nguyệt. “Bạch đại ca, ta.... ta chưa từng uống qua rượu, này…” Thu Nguyệt vẫn mấy yên tâm. “ ly say, muội cứ uống !” Bạch Vũ khuyên. “Như vậy sao... Ta cũng giúp Bạch đại ca rót ly, hai người cùng uống vui hơn.” Thu Nguyệt nâng bình rượu, rót ly đặt trước mặt Bạch Vũ. “Đa tạ. Chúng ta cạn…” Bạch Vũ cầm lấy ly rượu trước mặt. “Chúc cho mỗi ngày đều tốt đẹp như hôm nay” Thu Nguyệt cười yếu ớt. “Tốt! Chúc cho mỗi ngày đều tốt đẹp như hôm nay!” Bạch Vũ nâng ly rượu uống hơi cạn sạch, Thu Nguyệt cũng khẽ nhấp ngụm. “À! Thu Nguyệt, muội cảm thấy rượu này hương vị như thế nào?” Bạch Vũ lại rót tiếp ly. “Ta trước kia chưa từng uống rượu, chỉ cảm thấy rượu này cay.” Thu Nguyệt mấp máy môi. “Uống vài lần quen, uống thêm chén nữa !” “ được, Bạch đại ca uống mình , ta đụng vào rượu vẫn hơn. Cay quá!” Thu Nguyệt giúp Bạch Vũ rót ly, Bạch Vũ ngửa đầu uống hơi cạn sạch. “Đúng rồi, muội đến Tô Châu làm gì?” Bạch Vũ bắt đầu câu được câu . “Ta phụng mệnh trang chủ đến Tô Châu, sau khi tới, có lẽ phải chào hỏi người ở cửa hàng bên kia trước.” Thu Nguyệt lại giúp Bạch Vũ rót ly rượu. “Vậy sao. Thu Nguyệt nương tốt.” Bạch Vũ lại uống cạn ly rượu trong tay. “Đâu có! May mà trang chủ chê... Ôi, ta…sao ta cảm thấy choáng váng thế này?” Thu Nguyệt xoa thái dương, ánh mắt có chút mơ màng. “Bạch đại ca...” Mắt Thu Nguyệt nhắm lại. Bạch Vũ đáp, chỉ nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Bịch! Thu Nguyệt gục xuống bàn, cả người dường như hôn mê. “Thu Nguyệt? Thu Nguyệt?” Bạch Vũ lay lay bả vai Thu Nguyệt. Sau khi xác định nàng hôn mê, Bạch Vũ lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn, vỗ tay ra hiệu, “Tốt rồi, các ngươi có thể ra!” Bốn vị đại hán bước, đúng là mấy hán tử trong rừng cây ban ngày, đám mệnh danh "Giang Nam tứ đạo”. “Hắc hắc! Ngươi được lắm, Bạch Vũ, lần này lại bắt lấy được con dê béo.” Hán tử đen đúa cường tráng cầm đầu nhìn Thu Nguyệt gục xuống bàn. “Tiểu nương này chưa trải đời, dễ lừa vô cùng.” Bạch Vũ . “Lần này hàng tồi! Da thịt trắng nõn! Nhất định có thể bán được giá cao với Hồng nương.” Hán tử . “Hì hì! nàng này tư sắc rất tốt, ta thấy chúng ta nên hưởng thụ trước mới được !” người trong đó vừa vừa vươn tay định chạm vào Thu Nguyệt. “Dừng tay!” Bạch Vũ quát. Đại hán vội vàng dừng tay. “Ngươi là đồ ngu! Hàng hóa bị chạm qua, đưa đến kỹ viện bán được giá cao, chúng ta kết hợp diễn xuất cũng uổng phí bao nhiêu công sức, biết hả?” Khẩu khí Bạch Vũ hèn mọn, hoàn toàn trái ngược với người có văn hoá lúc trước chuyện với Thu Nguyệt. “Dạ, lão đại!” Đại hán lập tức cúi đầu nhận sai. ra Bạch Vũ và hán tử cường tráng đen đúa là đồng bọn, làm chuyện xấu ở vùng giữa Tô Châu và Hàng Châu, chuyên xuống tay với những nữ tử trẻ tuổi, trước sai đại hán cường tráng đen đúa quấy rối họ, Bạch Vũ lại làm bộ hùng cứu mỹ nhân, đánh đuổi đại hán cường tráng đen đúa. Nữ tử gặp rủi ro đối với ân nhân cứu mạng trong lòng đầy cảm kích, tất nhiên cảnh giác, sau đó nhân lúc hai người ở chung Bạch Vũ làm nữ tử hôn mê, rồi đưa đến kỹ viện, bán cho bà chủ kỹ viện, cứ như vậy bị hủy hoại cả đời, mà đám người Bạch Vũ cầm tiền nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. “Vậy bây giờ làm gì? Lão đại.” Hán tử cường tráng đen đúa hỏi. “Uống rượu thôi! Lại có thêm nhiều bạc vào túi.” Bạch Vũ cao giọng. “Ha ha ha...” đám người đem bình rượu mật rắn bàn thay phiên rót cho nhau. say sưa uống rượu, đột nhiên, mặt Bạch Vũ xanh mét, ôm bụng, quỳ rạp xuống đất! “Đau quá ! Đau chết mất!” Bạch Vũ đau đến mức lăn lộn mặt đất. Những người khác nhìn thấy tình trạng của lão đại, vội vàng ra đỡ , “Lão đại! Sao lại thế này?” lúc mọi người vội vàng nâng Bạch Vũ —— “Ai a! Đau... Đau chết ta mất!” Hán tử cường tráng đen đúa kêu lên, cả người đổ mồ hôi lạnh, tay chân dường như rút gân. “Ôi... Bụng... Bụng đau quá!” Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tràn ngập tiếng kêu gào đau đớn, tất cả đều lăn lộn mặt đất, Bạch Vũ thống khổ rên rỉ ra tiếng: “Rượu có... có vấn đề!” Lúc này Thu Nguyệt vốn gục xuống bàn giờ tao nhã ngẩng đầu, đứng dậy, ngoái đầu cười. "Mẹ ta dạy, ra ngoài, được ăn linh tinh. Bạch đại ca, ngươi nhất định là quên lời dạy bảo của mẹ rồi!” xong, nàng cầm hành lí của mình, khẽ cười đẩy cửa phòng ra ngoài, để lại đám nam nhân trong phòng thống khổ khóc thét. Thu Nguyệt rời khỏi quán trọ Duyệt Lai, dựa vào ánh trăng sáng ngời xác định phương hướng, về Tô Châu. Nàng chạy nhanh, sợ Bạch Vũ và đám người xấu đuổi theo. Nàng bỏ thêm thuốc xổ vào rượu, chỉ làm người khác đau bụng thời gian, cũng mất mạng, cho nên nàng dám dừng lại. đêm chạy thục mạng khiến nàng hơi mỏi mệt. Đến tảng sáng nàng đến trước con sông, nhìn xung quanh có người đưa đò, tự hỏi làm sao qua sông sau lưng có tiếng động... “Nha đầu thối! Ta xem ngươi còn chạy đâu ?!” Thu Nguyệt quay đầu thấy đám người Bạch Vũ lao đến từ phía sau, người người mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, giống như ước gì chặt nàng thành tám khúc. Nàng lập tức bị chúng vây lại. “Nha đầu thối, dám hạ độc trong rượu!” Hán tử cường tráng đen đúa hung ác . “ cần nhiều lời, trước tiên lột quần áo nó ra, thân thể trần truồng, xem nó còn chạy đâu được!” Mắt Bạch Vũ lộ vẻ dâm tà, nhìn chằm chằm bộ ngực Thu Nguyệt. Sắc mặt Thu Nguyệt trắng bệch, liên tiếp lui về sau, “Ngươi... các ngươi được đến đây!” Trong điệu lộ vẻ kinh hoảng. “Hắc... Bây giờ huynh đệ chúng ta chắc chắn chiếu cố tốt cho ngươi!” Bạch Vũ tiến thêm bước, Thu Nguyệt lại lùi về sau bước. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tiểu Đình thường dạy nàng phải bình tĩnh! Suy nghĩ! Phải nghĩ xem có biện pháp gì có thể thoát thân! Nàng biết võ công, đánh lại chúng... Nếu rơi vào tay bọn người thối tha này, sợ là sống cũng được, chết cũng xong! Chỉ có thể nhảy sông, còn hơn bị bọn họ bán vào kỹ viện, Thu Nguyệt lùi đến bên bờ sông, còn cách nào. Nàng nhìn nước sông chảy xiết, rồi nhìn ánh mắt hung ác của đám người Bạch Vũ trước mặt. Nàng chút do dự nhảy xuống. “A ——” bọn Bạch Vũ kinh ngạc kêu. Thân hình bé của Thu Nguyệt rất nhanh chìm trong nước sông chảy xiết. Nàng lại “Trốn thoát”, để lại đám nam nhân ở bờ kinh ngạc thôi. Nước sông chảy xiết, Thu Nguyệt lúc chìm lúc nổi. Toàn thân ngâm trong nước sông lạnh như băng, hơn nữa cả đêm nghỉ ngơi mà chạy, thể lực cạn kiệt, rất nhanh, nàng hôn mê. Nước sông vẫn chảy xiết như cũ
      1900Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :