1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giang hồ kỳ cục - An Tư Nguyên (45c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      GIANG HỒ KỲ CỤC

      Tác giả: An Tư Nguyên

      Tình trạng: Hoàn bản gốc - 45 chương + 5 hồi kết

      Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, hài

      Edit: Singer

      Nguồn: Sưu Tầm

      Ebook: Ngôn Ngôn






      Giới thiệu
      Tiểu nữ chăn dê hiểu cái gì là đời sống giang hồ, cái gì là võ công cái thế, chỉ giòi lừa gạt hãm hại.

      Mới vào cửa bị tướng công ghét bỏ, cứ vài ngày nhận phong hưu thư đối với nàng mà tựa như chuyện bình thường, vốn thể nào thực được lời hứa, về sau lại bất hạnh bị ruồng bỏ. sao, chỉ cần có “Đại sư” chỉ điểm ở sau lưng có thể cầu được lòng người.

      Đại sư : ” ngày nào đó tướng công của ngươi thu hồi tất cả hưu thư, ngươi đến chết sống lại.”

      Đại sư còn : ”Ta thích nữ nhân có ánh mắt to, thoạt nhìn ngây ngốc, dối chớp mắt, có thể cùng ta lừa gạt giang hồ, thích mặc áo bông… Ngươi cười cái gì?Người mà ta cũng phải là ngươi”

      Cuối cùng đại sư vứt hết tính cách khó chịu, thâm tình với nàng: ”Cho dù sổ sinh tử ghi dương thọ của nàng đếnngày mai, ta nguyện cùng nàng phá vỡ giang hồ.”

      Giang hồ này đúng là bị phá vỡ, ngay cả hòa thượng cũng động phàm tâm muốn ôm mỹ nhân về. Về phần mỹ nhân, tâm hoảng loạn tránh khỏi cú sốc, trong miệng căng thẳng hô to: “ được đại sư, mặc dù ta là hạ đường thê nhưng đệ đệ ngươi là tướng công của ta, như vậy khác nào là loạn luân!”

      Cho nên mới , giang hồ này rất kỳ cục.

      Về phần giang hồ nhi nữ có lẽ đó chính là câu chuyện cười muôn thuở.

      Nhân vật chính: Hình Hoan

      Đồng diễn: đống loạn thất bát tao (lung tung lộn xộn)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu
      - Nếu tính theo tuổi tác, tuổi của con cũng , thân là trai trưởng nên chóng cưới vợ sinh con.

      -Mẫu thân, người cứ coi như con phải trai trưởng là được.

      -Ăn hàm hồ! Ngày mai xem mặt cho ta!

      - cần đâu, con có ý trung nhân rồi, đôi bên thương lẫn nhau mong mẫu thân tác thành

      -Tốt. Ngày mai dẫn nữ nhân đó về cho ta xem mặt.

      - cần thiết nữa, con thất tình.

      -Vậy càng tốt, phụ thân con tìm cho con thê tử tốt, nếu thất tình vậy nhanh chóng thành thân. Mẫu thân chọn ngày tốt.

      -Khoan , lòng con chết, con muốn rời nhà, đến nơi để chữa khỏi vết thương tình. Mẫu thân, xin thứ cho hài nhi bất hiếu.

      -….

      Đây phải đùa, sáng sớm hôm sau, bên trong trang phát ra tiếng hô oán của lão phu nhân vang đến tận mây xanh.

      “Nghịch tử, ngươi dám để lại thư rồi trốn sao?” Lão phu nhân giận đến hàm răng run lên, tay vò nát mảnh giấy.

      giấy vẽ hình trái tim méo mó đến mức khó phân biệt. Trái tim vỡ thành hai nửa, ở góc giấy có mấy chữ viết vặn vẹo “Triệu Tĩnh An”




      Chương 1
      Có người trong chốn giang hồ có phân tranh, có máu tanh, có giết chóc, còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ cần làm gí vẫn có thể ăn no mặc ấm. Bọn họ có võ công cái thế, hành tungquỷ dị khiến nhiều người sùng bái.

      Nghe mọi người vậy, Hình Hoan cũng cho là như vậy.

      Song, ý nghĩ này sau khi nàng thành thân bắt đầu đóng băng.

      Hình Hoan là ai?

      Nàng tự xưng là người có gia thế trong sạch, dựa vào chăn nuôi mà kiếm sống, ở tại thị trấn heo hút.

      Năm nàng tròn mười sáu tuổi, trước chứng kiến của toàn bộ người trong thôn khoảng bốn mươi lăm hộ gia đình bao gồm thôn trưởng, nàng vô duyên vô cớ nhặt được may mắn lớn chính là lấy đại nhân vật khiến người ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét.

      -- Nàng được gả cho nhị thiếu gia của đệ nhất võ lâm sơn trangvề cung cấp binh khí – Triệu Vĩnh Yên.

      thực tế cuộc hôn chỉ là hình thức lừa gạt nhưng nàng kiên quyết tiết lộ, che dấu tới cùng.

      Mặc dù ngày nào nhị thiếu gia toàn chỉ quan tâm chuyện chính là làm cách nào có thể đuổi nàng càng nhanh càng tốt. Cách vài ngày là có hưu thư được đưa đến tay nàng, số hưu thư nàng nhận được trong hai năm qua cũng sắp xếp đầy rương gỗ được đặt ở dưới gầm giường kia.

      Nhưng cũng may, lão phu nhân đối xử nàng cũng tệ, hề trách cứ nàng thể chăm sóc hầu hạ tướng công chu đáo. Mỗi lần cùng nàng chuyện, đều luôn tươi cười, ôn hòa, còn luôn ủy thác trách nhiệm nặng nề, giống như lúc này…

      “Hình Hoan, thiếp mời đại biểu của đại hội võ lâm lần thứ chín được đưa đến rồi.”

      “Nhanh như vậy sao?” Nàng ngay cả từ lần đầu tiên đến lần thứtám chưa hề được nghe qua, như vậy liền trực tiếp đến lần thứchín. Tốt quá “Vậy, bẩm bà bà đại hội được tổ chức ở đâu?”

      “Kinh thành”

      Kinh thành! Ánh mắt Hình Hoan chợt lóe sáng lên: “Bẩm bà bà, con có thể đến đó ?”

      “Được chứ. Triệu gia trang là võ lâm thế gia, cho nên thân quyến của Triệu gia trang Nhị thiếu phu nhân tại sao có thể vắng mặt được. Giang hồ đều con là người hiền lành, lương thiện, khiêm tốn, biết kính nhường dưới, cử chỉ đoan chính quả là mẫu người lý tưởng của nữ nhi giang hồ nay. Tất cả đều nhất trí đề cử con làm đại biểu cho nữ nhân võ lâm để xuất trong đại hội lần này.”

      “Bà bà, Hình Hoan nhất định trân trọng cơ hội này, học hỏi các vị tiền bối, cố gắng làm thanh niên tốt giang hồ, kiên trì rèn luyện, đoàn kết lẫn nhau, vì dân cống hiến sức mình, trung với giang hồ, với nhà, thương ghét ràng, quên bổn phận!” Nàng đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng tuyên thệ.

      “…Hình Hoan, những thứ này liên can gì đến con. Ta an bài cho Vĩnh Yên cùng, đường dài cứ thong thả mà , tranh thủ bồi dưỡng tình cảm, lúc về trong bụng có thêm tiểu thiếu gia. Còn việc làm thanh niên tốt của giang hồ, ta cho người khác làm, hiểu ?”

      Đường dài, từ từ mà bồi dưỡng tình cảm? Cái đó Hình Hoan quan tâm lắm. Nàng chỉ biết là suốt dọc đường , TriệuVĩnh Yên cưỡi tuấn mã phong lưu, còn nàng phải cuốc bộ theo sau. cho ra oai là ”tăng thu giảm chi”, thực tế nàngđi mòn biết bao đôi giày, số bạc bỏ ra để mua giày cũng dư để mua con ngựa tốt.

      Mà thực ra, bọn họ cũng có thể hai người cưỡi cùng con ngựa, với lại vóc dáng nàng cũng quá to.

      Dù sao đó là chuyện thể, suốt đường , Triệu Vĩnh trừ việc tiếp tục đưa cho nàng thêm mười tám phong hưu thư, ngoài ra có bất kì giao tiếp gì với nàng.

      (1) bà bà: mẹ chồng

      Cuối cùng cũng tới được kinh thành, “Võ lâm Quần lâu” nguy nga nằm ngay giữa khu vực phồn hoa ở trước mặt, nhưng tướng công của nàng vẫn ngần ngại tát cho nàng chậu nước lạnh: “Từ bây giờ, được cho bất luận kẻ nào biết về quan hệ của chúng ta.”

      “Vâng tướng công” Nàng thái độ đoan chính, răm rắp nghe lời, nhưng … “Bẩm tướng công, vậy nếu có người hỏi, thiếp giới thiệu như thế nào?” Cũng thể tò mò ngang qua võ lâm đại hội.

      “Nha hoàn theo hầu của Triệu gia trang” Triệu Vĩnh Yên chút do dự đáp.

      Hiển nhiên tính toán kĩ lưỡng thay nàng bố trí thân phận tốt, cảm thấy rất hài lòng, chê vào đâu được.

      “Được” Nàng cúi đầu, rầu rĩ đáp lời, “À tướng công…”

      “Lại sai rồi được gọi là tướng công mà bắt đầu từ giờ phải gọi ta là Nhị thiếu gia, chưa? “ chán ghét , tầm mắt quét qua nữ nhân đằng sau.

      “Được rồi” Nàng gật đầu, khóe môi nở nụ cười gượng gạo, đó là nụ cười chua sót đau đớn khó nên lời. Ở chung chỗ đến đầu bạc răng long với loại nam nhân này, nàng chỉ có thể an phận thủ thường sắm vai nha hoàn, buồn cười.

      “Còn điều này nữa, ta ở biệt viện còn ngươi tới Quần lâu. Nếu có người hỏi là ta an bài ngươi đến để đối phó với bọn người trong giang hồ kia. Bọn họ có nhu cầu gì, mình ngươi tự quyết định, đừng đến làm phiền ta.” nôn nóng sắp xếp của mình, quyết định cho mẫu thân của được như ý.

      Tưởng có thể tìm cơ hội để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm phải ? Tuyệt đối thể!

      “Vâng…” Bất kể cầu quá đáng như thế nào, Hình Hoan cũng biết mình có cơ hội phản bác được.

      “Còn nữa..”

      “Còn nữa?” Tướng công, có cần thiết phải kín đáo nhiều như vậy sao? Thân phận của nàng cũng thấp đến mức bụi bặm dặm rồi, còn muốn gì nữa chứ? >.<

      “Ngươi có thể thay bộ khác được ?”

      … thiếp cần. Chỉ cần tướng công quần áo sạch đẹp, thiếp chịu ủy khuất chút cũng sao.”

      Nàng khẽ mỉm cười, giọng non mềm dễ nghe.

      Ngay cả chính Vĩnh Yên cũng thể thừa nhận, lời nóirất đủ sâu vào lòng người, nếu nhắm mắt lại nghe nàng chuyện, tuyệt đối mơ màng ra khung cảnh xa hoa mỹ lệ. Nhớ lại hai năm trước, khi bị ép bái đường, chính là bị thanh mềm mại sau lớp khăn hỉ này lừa gạt, từ đó lỡ bước thành thiên cổ hận!

      Có người , Triệu nhị thiếu phu nhân ôn lương hiền hậu, mọi người đều rất ngưỡng mộ cưới hiền thê, duy chỉ có Triệu Vĩnh Yên biết trong đó nàng tuy năng thực đúng mực, động lòng người nhưng trang phục của nàng ….

      cái áo bông màu đỏ kiểu dáng thô tục kết hợp với quần bông cùng màu trông quê mùa. Từ đầu tới chân được bao bọc kín mít kẽ hở, hoàn toàn có chút dáng vẻ nào của nữ tử giang hồ câu nệ tiểu tiết lễ nghĩa. Thông thường trước ngực chỉ cần dùng nút buộc, mà nàng lại thít chặt thành hình bầu dục tới còn kẽ hở. Quần , nàng lại còn dùng dây lưng buộc chặt. Cứ như vậy đem thân thể bó thành đoạn. Tựa như bất cứ lúc nào các đống thịt mỡ cũng có thể nhảy ra ngoài vì sợ gò bó. còn nhớ rất , hai năm trước trông nàng khá yểu điệu uyển chuyển, y phục tinh tế trangnhã.

      Nhưng bây giờ, hai cái bím tóc thô thô như cái bánh quai chèo bện tròn dưới mang tai. Nàng vốn có mái tóc suôn mềm nhưng hiểu nổi sao giờ chúng lại lởm chởm đến thế mà nàng thấy vậy lại chẳng hề để tâm đến, mặc kệ cho nó tự nhiên tung bay, đậm hơi thở quê mùa.

      Mẫu thân từng : “Người mà con kết hôn mặt mày đẹp như tranh vẽ, con thấy nhất định thích vô cùng, bội phục về nhãn quang của mẫu thân.”

      Nhưng giờ đây, muốn hỏi: “Rốt cuộc là kiệt tác của tên họa sĩ mù nào?”

      “À, tướng công, sao chàng giống hệt như mẫu thân của thiếp vậy?”

      “Vậy sao? Xem ra ta cùng nhạc mẫu đại nhân có tiếng chung…A, ai rảnh rỗi với ngươi những thứ này!” Suýt nữa Vĩnh Yên bị kéo vào chủ đề phiếm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hình Hoan hồi, tay nắm chặt, hận thể đem nàng ra đánh chết, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, thèm so đo với nàng mất khí độ: “Ta thu hồi phong hưu thư chỉ cần ngươi có thể đổi bộ xiêm y khác, được ? Mập.. trông đẫy đà chút ta có thể chấp nhận được, chỉ cầu ngươi biết điều che đậy nét xấu chút, đừng để Triệu gia mất mặt.”

      “Thiếp có mập nha, bà bà vẫn thiếp nên ăn nhiều chút, tương lai dễ sinh quý tử.”

      “Kế hoạch của ta có cùng ngươi sinh dưỡng cái này.”

      “Ngô...Cùng… đúng, nếu như nhị thiếu gia muốn sinh ra, vậy chúng ta sinh ra, hai người cũng rất tốt.”

      Hừ. Đừng tưởng rằng kế khích tướng đối với khả dụng, TriệuVĩnh Yên tràn tiếng cười lạnh: “Chúng ta đều hiểu , cái gì ngươi cũng biết, ta đây rảnh phụng bồi ngươi, mình ngươi muốn làm gì làm ! Cứ cố gắng bày ra bộ dạng nghi gia nghi thế .”

      “Nhưng nhị thiếu gia, cái gì gọi là nghi gia nghi thế.” Bốn chữ này quả thực quá khó hiểu.

      “Nghĩa là chỉ kẻ dáng vẻ kì quái, luôn dấu mình trong xó bếp, gặp người ngoài.”

      “…”

      Tướng công nhà nàng … À, bây giờ phải gọi là nhị thiếu gia. Tóm lại, nhị thiếu gia cứ như vậy bỏ lại nàng, phẩy tay áo mà , bày ra bộ mặt hỉ nộ vô thường vô cùng nhuần nhuyễn.

      Hình Hoan hiểu, nếu muốn nhìn thấy nàng, tại sao còn đáp ứng chương mẫu cho nàng cùng lên kinh thành.

      Hay là có thêm nhiều cơ hội để nhục nhã nàng, làm cho nàng nhận thức vô cùng chán ghét nàng?

      Hình như cũng đúng, cá tính Vĩnh Yên luôn thẳng thắn, bộc trực, phí công sức như thế chỉ vì để làm nàng buồn.

      Hay là, chẳng qua mạnh miệng mềm lòng, ra cũng còn chán ghét nàng nữa?

      “Này! Con mập, bự như vậy cũng đừng có đứng chắn trước cửa, tránh đường để người ta

      “À, à” Tiếng mắng chửi kéo Hình Hoan trở về, thu ngay nụ cườingốc hông đúng lúc, nàng nhanh chóng tránh sang bên nhường đường. Đồng thời nàng tò mò đánh giá Quần lâu, tất cả đều là những nhân vật giang hồ nàng muốn gặp lâu.





      hồi lâu, nàng há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc biểu thị đủ thất vọng của nàng.

      Xin hỏi các đại hiệp khí độ bất phàm nhiễm bụi trần đâu?

      Những vị võ công cái thế đâu?

      Có ai cho nàng biết, đám ăn mặc áo vải đay kia, ngồi ra ngồi, ăn ra ăn, thỉnh thoảng còn: ”Hừ hừ hmm hắc” rống to mấy tiếng, đâu là những con người đáng ngưỡng mộ.

      “Những người này đều là tài trong chốn võ lâm, chưởng môn các phái, các đại diện quan trọng.” lão già mặt mũi hiền lành đứng bên nhanh chóng giải thích.

      Hình Hoan gượng cười đáp lễ, chăm chú quan sát các vị nhân sĩ giang hồ quen biết kia.

      “Tại hạ là Mao Sơn chưởng môn.” Vịlão già tóc bạc kia đứng lêntự giới thiệu mình ”Chịu trách nhiệm bàn bạc tại đại hội lần này.”

      “Nga, xin ra mắt chưởng môn.” Nàng khách khí cúi đầu hành lễ, ít nhất đảm bảo năng trịnh trọng tuyệt làm Triệu gia trang mất mặt.

      “Xin hỏi cao danh quý tánh của nương… ”

      “Ta là đại diện của nữ nhân, à đúng, đại diện.”

      “Từ môn phái nào tới?”

      “Triệu gia trang.”

      “Vậy… nương là … Triệu gia trang nhị thiếu phu nhân à?” Ông trời ơi, điều này thể tin nổi. giang hồ ai mà biết nhị thiếu gia phong lưu phóng khoáng, cặp lông mày kia chỉ cần khẽ cười hay hơi hơi vừa nhíu, là có thể dễ dàng tác động mạnh mẽ với trái tim của nữ nhân. Lại cẩn thận đánh giá người trước mặt, vị nương này toàn thân đậm quê mùa, chỉ có thể phán câu: Hoàn toàn xứng! Chưa từng thấy chênh lệch như vậy. Nhị thiếu gia ắt hẳn bị mù mớichọn người này.

      Nhưng rất là nhanh, Hình Hoan kịp nhớ đến lời cảnh cáo củaVĩnh Yên, vội vàng phủ nhận: “, đúng. Nhị thiếu phu nhân có việc nên thể đích thân đến được nên sai tiểu tỳ thay nàng tham dự. Với lại nhị thiếu gia còn căn dặn, các vị cần gì cứ với ta là tốt rồi, ta tận lực giúp đỡ các vị thỏa đáng.”

      “Hoàn hảo, hoàn hảo.” Lão già che dấu biểu , thở phào nhõm, nếu nương này là Nhị thiếu phu nhân biết có bao nhiêu nương nổi điên lên. “ đúng lúc, vậy phiền nương giúp ta nâng cốc ít bàn.”

      “…” Đưa rượu! Ta đại gia đây, làm phiền để ý tâm tình của người ta chút được ? thể thừa nhận thân phận của chính mình, chịu đủ ủy khuất rồi, còn muốn nàng sắm vai nha hoàn kiêm tiểu nhị, như vậy còn nhân đạo chăng?

      Nàng có cơ hội khước từ, bầu rượu sớm bị nhét vào tay.

      “Uy! Quả cầu bên kia, bên đây có rượu, tới đây rót rượu!”

      Cách đó xa đột nhiên truyền đến đạo tiếng chào hỏi.

      Hình Hoan bịt tai vờ nghe thấy, nhìn chung quanh, làm bộ loay hoay vô cùng.

      Cho đến khi vị chưởng môn đại gia hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc đến bên cạnh nhắc nhở nàng: “Quả cầu kia! Người ta gọi ngươi đấy.”

      quá đáng! Cho dù nàng khiêm nhường cũng thể tức giận được.

      Hình Hoan oán hận khẽ hừ tiếng, sải bước hướng về vị “đáng kính” rống lớn kia, cẩn thận châm rượu: “Vị đại thúc này! Có thể đừng gọi ta là cái cầu kia được ? Ta có tên đàng hoàng, tên gọi là Hình Hoan.”

      “Có được niềm vui! Cha mẹ đẻ ra ngươi có phải kẻ ngu haykhông? Ai mà chẳng biết ngươi là quả cầu do bọn họ vui mừng mà hạ sinh ra.”

      “Này đại thúc…”

      “Đại thúc cái gì! Ta mới mười chín tuổi.”

      “Vậy tiểu huynh đệ.”

      “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà gọi ta là tiểu huynh đệ. Có hiểu cái gì về quy củ giang hồ , mới bước chân vào Quần lâu muốn đứng ở hàng trưởng bối.”

      Hình Hoan thầm cắn răng chịu đựng, ở ánh mắt lén tìm hình ảnh của Triệu Vĩnh Yên. lát sau, nàng mới nhớ tới nàng đơn thân vào, có ai để lệ thuộc vào. Nàng yên lặng thu hồi ánh mắt, chấp nhận số phận, tìm được chỗ dựa cho mình vậy chỉ có thể tay làm hàm nhai:

      “Vậy theo bối phận, ta phải gọi ngài là cái gì?”

      “Mời rượu, kêu tiếng gia gia nghe chút coi!”

      “…” Tôn tử! >.<

      ---Phách

      tiếng vang kịch lịch chợt nổ tung trong Quần lâu, thành công thu hút ánh mắt mọi người vào trò khôi hài rút ra, quay về hướng phát ra thanh. Đó là cái bình rượu bị đập vỡ nát, đáng tiếc là loại rượu thượng hạng, mùi hương rượu nồng đậm trong chớp lát tràn ngập khắp căn phòng.

      “Tôn tử.” Theo hướng từ vò rượu vỡ lên, tiếng gợi cảm vang lên, chính xác suy nghĩ trong lòng của Hình Hoan.

      Mọi người hẹn mà làm ngửa mặt nhìn lên .

      nóc nhà xà ngang, chẳng biết từ đâu xuất vị nam tử, xiêm y màu trắng nhạt, gối cong lên nhất phái nhàn nhã ngồi chơi, đó là vẻ đạm đến cơ hồ dễ dàng phát giác được, nhưng vẫn là tiên ít có nam nhân dám đụng vào sắc điệu. Ném vỡ vò rượu, ra câu đó, tiện tay buộc mái tóc buông xoã tán loạn vai, khóe miệng cong lên, tầm mắt khóa chặt ở kẻ tự xưng rất hiểu quy củ giang hồ.

      Phảng phất trong chốc lát, búi tóc xinh đẹp ra từ đôi bàn tay thành thạo của .

      tựa hồ vừa lòng với tốc độ của mình, khẻ mỉm cười tung người từ bình đài nhảy xuống, thanh nhàng, chân bước đến dừng ở trước Hình Hoan, im lặng lên tiếng híp mắt nhìn nàng hồi lâu.

      Đó là đôi mắt phác thảo màu đen đồng, híp lại, lưu quangtràn đầy màu, độ cong của mũi rất ràng, cười lên tràn ngập cổ hơi thở liêu nhân, vừa rồi có lẽ căn bản có cười, xem ra cho dù là bình thường khoé môi vẫn khẽ cong lên.

      “Ngươi lớn lên giống vị hôn thê mất của ta.”

      “A!” Lời này xuất phát từ nam nhân diện mạo bảnh bao, chợt thốt lên khiến Hình Hoan chút nữa trật khớp hàm răng. Hình Hoan suy nghĩ, lại cùng nhìn hồi lâu, thậm chí còn cảm nhận mình ràng ở đây xinh đẹp hắc đồng lý bắt giữ đến đau kịch liệt.

      Nhưng người trong cuộc sau khi đến lời nay xong tựa như muốn đến đoạn thương tâm xưa kia, tròng mắt vừa chuyển, rơi vào vị đại thúc mười chín tuổi: “Chưa ai từng với ngươi là những nữ nhân nhát gan, cẩn thận lại tùy ý như đây nên chọc vào sao?”

      “…” Cái gì mà nhát gan, cẩn thận lại tùy ý, có phải là quá mâu thuẫn hay .

      “Ngươi tự mình chọn muốn gãy tay, gãy chân hay mời rượu lại cho nương này và xưng tiếng nãi nãi!”

      “Dựa vào cái gì… ngươi… ngươi là ai?”

      “Bần tăng pháp danh là Ngộ Sắc.” Vì làm cho đoạn này khổ luyện tự giới thiệu của mình thêm sức thuyết phục, đột nhiên phủ thêm kiện áo cà sa màu xanh.

      ai biết áo cà sa này từ đâu rút ra, càng ai hiểu kẻ tự xưng là “bần tăng” tại sao đầu lại có tóc, hơn nữa lại khoác áo cà sa màu xanh biếc.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2
      “Bần tăng pháp danh Ngộ Sắc”

      chắp tay trước ngực, ánh mắt khẽ buông xuống, cánh môi khẽ nở, ngữ phảng phất như mây trôi.

      Bất quá đây chỉ là câu đơn giản mà thôi, nhưng mang theo thanh cổ quái kỳ dị, phang phất ngữ ngoan độc, khiến mọi người xung quanh nhất tề im lặng. Thoáng như đây phải là Quần lâu ồn ào náo nhiệt, mà là chìm trong hương khói của chùa thanh tịnh, “Soạt soạt” mõ thanh lơ lửng bên tai.

      Song, yên lặng đặc biệt này cũng kéo dài quá lâu, từ mà xuất , và cũng từ mà kết thúc.

      tin ư? Đây là văn tự xác nhận của ta, ngươi nếu biết chữ, có thể xem qua chút, bất quá các bậc tiền bối thể họa chính xác vẻ đẹp trai của ta.” hề báo trước, bất giácNgộ Sắc cong khóe miệng cười đến càn rỡ, lại biết theo chỗ nào lấy ra chồng giấy điệp, cấp trả hết nợ ràng in dấu quan ấn. “Đến đây, đừng khách khí, mọi người đều có thể xem.”

      “Xin hỏi đại sư, làm hòa thượng cũng cần phải có văn tự chứng nhận sao?” xuất của rất thành công giúp Hình Hoan thoát ra khỏi trò khôi hài, toàn bộ chú ý đều tập trung vào những văn tự chứng nhận kia hấp dẫn. Nàng tò mò nhàng chớp mắt, thể nhìn , nàng khẽ kéo áo cà sa màu xanh mà hỏi.

      Nghe nàng hỏi, Ngộ Sắc đại sư quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt thập phần bi ai: “Đương nhiên hòa thượng bình thường có. Nhưng do sư phụ ta có bộ dáng này thập phần có nửa điểm giống cao tăng đắc đạo, nên mới phải làm văn tự chứng nhận.”

      “Nhưng đại sư, cao tăng đắc đạo cần quy y sao?”

      “Đầu ta cạo trọc thích hợp nên tạm thời hoãn lại.” phá lệ trả lời thành thực, quên tiện tay thu hồi lại giấy chứng nhận. “Vị nương giống vị hôn thê chết của ta. Xin hỏi nương có vấn đề gì ? Nếu hãy cùng ta bỏ trốn.”

      Hình Hoan ngơ ngác lắc đầu.

      Nhưng tình phát triển vẫn như Ngộ Sắc mong muốn.

      “Giả hòa thượng! ngờ ngươi cũng tham gia cái đại hội phi pháp này. Lần này ngươi đừng mong thoát được, mau theo ta lên quan.”

      tiếng thanh thúy vọng từ trời giáng xuống, đồng thời kèm theo mấy miếng ngói.

      Mọi người lần nữa đồng loại ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nóc nhà nhiều lỗ thủng lớn. lát sau, bên đóng mái ngói giật giật, xuất nương mặc y phục của bộ khoái như chẻ tre nhảy ra, nhảy ra, vỗ sợ đầu đầy bụi, lại ”phi” cái, lập tức khôi phục vẻ trấn định, cầm chặt thanh đao trong tay, xông thẳng hướng vào vị tự xưng là cao tăng đắc đạo kia.

      nương, người lớn lên giống tướng mạo của vị hôn thê chết của ta.” Chủ nhân của áo cà sa xanh đảo mắt nhìn qua khí thế của người mới từ xà nhảy xuống kia, lập tức bỏ chạy, quên kèm theo cái mị nhãn cùng với lời ngọt ngào như mật.

      “Chỉ có loại ngốc tử mới tin lời của mi, ta tha thứ cho mi lần này nữa đâu.”

      “Đừng! Đừng tới gần bần tăng. người bần tăng có ôn dịch, bần tăng muốn lây bệnh cho thí chủ.”

      Lời này vừa ra, thành công khiến cho mọi người quay quanh đồng thời lui lại.

      Chỉ riêng vị nữ bộ khoái kia ngừng tiến gần mang theo sát khí mạnh mẽ: “Khốn! Đừng tưởng có thể chơi chiêu này với ta lần nữa.”

      “Ây.. Nguyên lai ta chơi ngươi nhiều như vậy. A di đà phật… tội lỗi, tội lỗi!”

      “Ngươi đứng lại, còn dám chạy sao?”



      thanh truy đuổi trong Quần lâu dần dần biến mất, chỉ có lỗ hổng lớn trần nhà chứng minh chuyện hồi nãy phải là ảo giác.

      Kết quả đạo ánh mắt mỉa mai nhìn Hình Hoan.

      Đây là kẻ ngu ngốc tin lời tên hòa thượng đó.

      “Vị nương này muốn lại trong giang hồ, vẫn là nên phải học người ta thông minh hơn a.”

      “Ha ha, nương người có bộ dạng giống vị hôn thê chết của ta.”

      “Phốc ha ha ha…”

      Lời chói tai, tiếng cười giễu cợt, tràn ngập hai bên tai Hình Hoan, nàng cố gắng nặn ra nụ cười ứng đối, thể giống như hoàn toàn hiểu ý tứ xấu xa của những lời kia. Nàng cố gắng học tập lời dạy bảo của các bậc tiền bối, chạy , chỉ ngốc nghếch đứng lại đó, cắn chặt môi dưới mặc cho người khác chê cười.

      Vốn hạ quyết tâm, bức chính mình mắt mù tai điếc, chờ bọn họ cười đủ, tự nhiên liền phân tán quên .

      Nhưng chung quy vẫn ngờ tới, hung thủ gây trận cười này đột nhiên quay trở lại.

      “Các vị, đắc tội, bần tăng sơ suất quên đem vị hôn thê .”

      “Ai? Ai?” Hình Hoan hiểu rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy cổ tay lúc thốt nhiên thốt nhiên hạ xuống, lúc sau hoàn hồn bị đạo lực mạnh mẽ kéo lên đến bên cửa sổ, mắt liếc ra ngoài cửa sổ, từ cao nhìn xuống có thể thấy quang cảnh người người lại dưới đường cái. “Làm…làm… làm cái gì? Muốn nhảy lầu? Đại … đại… đại sư, ngài bình tĩnh chút, đây là lầu bốn đấy. A A A A A A….”

      Từ cuối thê lương phát ra, có thể nhận thấy đại sư nhảy lầu hề có chút do dự.

      Ngoại ô. Trầm Hương các, là am ni , chỗ hẻo lánh, hương khói tràn đầy, nhưng hôm nay náo nhiệt.

      “Chậc chậc, vị hôn thê, ngươi sau khi cởi bỏ xiêm y rất mê người.”

      Đúng vậy, tiếng lỗ mãng phát ra từ khách phòng của Trầm Hương các.

      Ít nhất từ bộ dáng của Ngộ Sắc mà suy ra, cảnh tượng trước mắt dùng câu “Sắc đẹp có thể ăn được” (Nguyên văn là Tú sắc khả cơm) đủ. còn bộ tiểu áo bông kia, thân hình khiến người ta tưởng nhầm là “phì lũ” cũng theo đó mà tiêu biến. thực tế, thân thể của nàng vô cùng mảnh mai. Xiêm y trong am ni vốn lớn nhưng mặc người nàng lại có vẻ rộng lùng phùng. Cho dù bên hông được nàng dùng đai lưng thắt chặt, nơi vạt áo vẫn có chút hở ra, xương quai xanh lộ ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng nõn mịn màng.

      Đầu tóc rối bù bất định của nàng được xõa ra, tóc đen như mực rủ bờ vai, vài sợi an phận bởi vì mồ hôi mà dínhvào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Khuôn mặt mang nét trẻ con, có chút mượt mà, lộ ra mấy phần khả ái, ngũ quan tính là tinh xảo, nhưng là thanh tú động lòng người. Nhìn thế nào cũng thấy người này so với nương trong Quần lâu ban nãy hoàn toàn là hai người khác nhau...

      hề kiêng nể cứ như vậy thưởng thức, mà Hình Hoan cố nén thèm nhìn tới , nàng sợ chỉ cần nàng liếc mắt nhìn, kìm được đối với vị ”cao tăng” này hạ sát thủ.

      thê thảm. Vị nữ thí chủ này có phải đắc tội với ai hay ? Làm sao bị đả thương nặng thế này?” Sư thái vất vả xem kĩ toàn bộ vết thương của Hình Hoan, bỗng cất miệng .

      biết. Người này là do bần tăng nhặt được.” nháy mắt, trả lời.

      “…” Nhắm chừng Hình Hoan rốt cuộc nhịn nỗi, quay đầu, trợn tròn mắt trừng thẳng vào “ Đại sư, phải ngài mang ta té sao? Ngài ngài là cao tăng khinh công rất cao, đừng là từ lầu bốn nhảy xuốn mà dù tháp cao bảy thước cũng hề gì!”

      “Thí chủ, người làm sao có thể ngay tại trong Phật Môn thanh tịnh lại buông lời dối. Chúng ta ràng là lần đầu tiên gặp mặt, bần tăng chẳng qua là hảo tâm xuất thủ tương trợ.” Vừa vừa vung tay áo cà sa, chút e ngại ngồi xuống mép giường, dựa vào Hình Hoan, tiện tay lấy ra chuỗi Phật châu tựa như hề có việc gì.

      Cổ áo hở ra, phát ra mùi đàn hương dễ chịu, hơi dựa sát vào nàng khiến cho mùi hương đó chút kiêng nể hòa lẫn vào hơi thở của Hình Hoan, làm nàng tâm tư rối loạn, cáchnào suy nghĩ bình thường được. Nàng giống như bị dọa sợ, quay bên hít thở, cùng bảo trì khoảng cách an toàn. “Rốt cuộclà ai đánh lời dối, chẳng lẽ ngài cho rằng ta té xuống dẫn đến u mê, tự mình hoang tưởng.”

      “Từ trước đến giờ ta chỉ thấy người khác ngã từ cao xuống mất trí nhớ, còn thí chủ té tới hoang tưởng. Xem ra nữ thí chủ rất có tuệ căn, người có muốn quy y cửa phật hay ?”

      “Người…” Được rồi, thắng. Cho dù lần đầu tiên nhận phong hưu thư của Vĩnh Yên nàng cũng có tức giận đến mức này, được lắm tên hòa thượng xấu xa. “Ngươi ngồi ghế kia , nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

      “Quá cứng rắn, rất khó chịu.”

      --Đừng tưởng ngươi có giấy chứng nhận là hòa thượng ta dám làm gì ngươi, có muốn hay để ta giúp Phật Tổ chỉnh ngươi.

      Lời trong lòng Hình Hoan xém nữa bật ra ngoài, nhưng khibắt được ý cười dấu trong mắt , nàng đè nén cơn giận trong người, đối phó với hạng người này chỉ có thể lấy độc trị độc, phải ngầm đấu với .

      “Sư thái! Người cần bận tâm tới vết thương của ta dù sao ta cũng muốn sống nữa. Chuyện đến nước này ta cũng ngại xấu hổ, với ngài vậy. Số mạng ta thậtkhổ, mới năm tuổi cha chết, mẹ ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, tiếc thay người vốn vọng tưởng có thể trông cậy vào ta, phụng dưỡng người khi già, thay người chăm sóc người thân tới lúc lâm chung. Bọn quan lại tham ác mang ta , mẹ ta vì ngăn cản họ nên bị trúng đòn hiểm. Ta vất vả chạy thoát, đường bị đuổi giết, trốn tới kinh thành, gặp đại sư đây… Hic, cứ tưởng rằng được cứu trợ, nhưng nghĩ tới, nghĩ tới… Thế đạo thay đổi, , thế nhưng muốn ta làm cái loại chuyện này… Ta phản kháng liền đánh ta… Đừng cản ta, ta về sau còn sống thế nào nữa…”

      “Nè nè, ngươi đúng là lấy oán trả ơn. Là ai giúp ngươi giải vây? Bần tăng bất quá chỉ là khinh công mất hiệu lực nên mới khiến ngươi bị thương, ngươi cũng đừng quá độc ác!” Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Ngộ Sắc nhìn nhầm người, cứ tưởng rằng đây là nương bị lễ giáo luân thường gò bó. Ngờ đâu trước sau tương phản, làm phản ứng kịp, còn đủ tỉnh táo để ứng đối.

      Đối với lời biện minh của , Hình Hoan bịt tai nghe, ôm chặt sư thái khóc lóc kể lể ”Ta còn mặt mũi nào mà phụng dưỡng nương nữa, van cầu sư thái cấp cho ta ba thước lụa trắng để đoạn tuyệt nỗi bi ai này.”

      “Nữ nhân chết tiệt, ngươi..”

      “Đủ rồi! Vị nữ thí chủ này, bần ni tin ngươi, nương nào lấy trong sạch của mình ra giỡn. Người phải kiên cường mà sống sót, ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ thông. Nếu người có nơi nào để , Trầm Hương Các cũng nguyện chứa chấp ngươi, Phật Tổ ghét bỏ ngươi. Ngươi hãy nhớ kĩ mặt tên lòng lang dạ sói này, bần ni tìm người hảo hảo dạy dỗ .” Vị sư thái vốn từ bi, hiền thục cũng đột nhiên thay đổi thái đổ, chặt đứt lời biện minh của Ngộ Sắc, vung ống tay áo, lờicòn chưa dứt vội tìm người.

      Thấy áo màu lam chính nghĩa vừa biến mất ra khỏi phòng khôngbao lâu, Hình Hoan đột nhiên ngừng phát ra tiếng khóc, vội sửa sang lại tóc tai mới rồi rối loạn, khóe miệng hé ra nụ cười khiêu khích, nhướng mày trừng mắt về phía Ngộ Sắc. “Nhìn cái gì, đại sư chưa nghe qua câu độc nhất là tâm địa nữ nhân sao?”

      “Có nghe qua bất quá chưa thấy qua.” lát sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nặn ra nụ cười. Hiển nhiên, từ trong kinh ngạc hồi thần lại, xoay người lại, cố ý nhích về phía nàng. “ biết thí chủ có hay nghe qua vô độc bất trượng phu?”

      “Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?” Cảm thấy khí có chút bất ổn, mắt thấy càng ngày càng gần, tim Hình Hoan càng lúc đập càng mạnh, thân mình theo bản năng lui lại về phía sau, dựa sát vào tưởng.

      Thân thể nàng vừa nhấc, nghĩ chạy sang hướng bên kia, hoàn toàn lường trước, giống như sớm phát , tay vừa nhấc lên, áo xanh ở bên tường, thành công ngăn cản đường lui của nàng, đốt ngón tay thon dài phá lệ nhàn nhã gõ gõ dọc theo vách tường như có như . Thưởng thức chút biểu kinh hoàng của nàng, vừa lòng nở nụ cười: “Nếu thí chủ ta đối với ngươi làm cái loại này, ta đây nếu cho ngươi lãnh hội tư vị của xuân tiêu, há phụ ngươi!”

      , sao cả, ta sợ bị phụ.” Ai nào muốn cùng hòa thượng làm cái chuyện này.

      “Như vậy sao được bần tăng thể để nữ nhân bị phụ.” rất , hơi thở rù rì, càng giống như khiêu khích, làm nhiễu loạn tần suất hơi thở của nàng. Nàng dường như nín thở, khi bỗng nhiên nghiêng đầu, chóp mũi chà qua mi mắt nàng.

      Mắt thấy sắp chạm vào phần môi của nàng, Hình Hoan nhắm mắt, mới vừa tính toán hô to kêu cứu mạng. Bỗng nhiên thấy trước mặt hề có bóng người, thay vào đó cảm giác ấm áp bao trùm nàng, mùi đàn hương nồng nặc khiến nàng mở mắt ra.

      Lúc này mới nhận ra áo ni màu xanh nhạt nay được phủ thêm tầng áo cà sa xanh mới.

      “Thí chủ tựa hồ rất sợ lạnh, cẩn thận đừng để bị lạnh.” đứng dậy, sửa sang áo choàng màu trắng nhạt thuận tiện giải thích hành vi của mình.

      Lời ân cần săn sóc khiến cổ họng Hình Hoan nghẹn ứng lại. Đúng, nàng rất sợ lạnh, rất sợ, mặc dù là mùa hè, cho nên mới để hình tượng mặc áo hoa bông chống lạnh. Ngay cả tướng công – người chung sống với nàng hai năm cũng đểý chi tiết này, thế nhưng vị hòa thượng vừa mới quen hôm qua lại ra được, điều này khiến nàng vô cùng sợ hãi.

      “Ta có việc trước, có rảnh rỗi cùng hưởng đêm xuân.” cất bước đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, vội câu.

      Chớp mắt, trong phòng chỉ còn mình nàng.

      Nếu có chiếc áo cà sa khoác người kèm theo những vết thương đau nhức nàng có lẽ nghĩ vị ”cao tăng đắc đạo” kia là do nàng tưởng tượng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3
      “Mau mau, đem tất cả những thứ này lò sưởi, áo bông vào phòng Giáp. Nhị thiếu phu nhân trở về rồi.”

      “Nhị thiếu gia phải ra lệnh được gọi là nhị thiếu phu nhân sao?”

      “Nga, đúng, Hình Hoan trở lại.”

      “Nhưng nhị thiếu gia phải hưu nàng rồi sao?”

      đúng, đúng. Ta nghe Hình Hoan bị những đống hưu thư kia ép đến phát điên, trước mặt mọi người trong Quần lâu mà nhảy lầu.”

      “Cái ngươi nghe chính là tin đồn nhảm, chính xác là Hình Hoan bỏ trốn cùng nữ bộ khoái.”

      “Phi! ràng là bỏ trốn cùng hòa thượng áo cà xa xanh.”



      Vô số lời đồn trong Quần lâu mà nhân vật chính của lời đồn đó lại nằm giường quý phi của Giáp phòng, mặc áo bông màu lục bao bọc kín toàn thân thành cục, trong ngực còn gắn thêm miếng sưởi ấm. Dù thế, thân thể nàng vẫn ngừng run lên cầm cập.

      Nàng cúi đầu, vẻ mặt ra điều bỉ khuất rất lớn nhưng dám ra.

      Triệu Vĩnh Yên đứng trước mặt năng, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lóe lửa giận mãnh liệt, cuối cùng kiềm chế được, rống lớn: “Ta rốt cuộc có chỗ nào đáng sợ? Mau nâng đầu heo của mi lên.”

      Hình Hoan kinh sợ, ngừng run rẩy, đối mặt với thời khắc này có biểu gì phản kháng, dù là nhất, chỉ biết vâng lời ngẩng đầu lên

      Chỉ là chuyện mà lại bày ra vẻ bị ức hiếp to lớn là có ý tứ gì? Bộ ngược đãi nàng nhiều lắm sao? bùng lên lửa giận gấp đôi, lúc nào cũng có thể xả ra, hết lần này tới lần khác thấy ánh mắt chống đối của nàng, trong lòng ko khỏi loạn nghĩ.

      Cuối cùng những lời khó nghe mà chuẩn bị định đành phải nghẹn xuống, đổi thành tiếng ho : ”Ngươi phải là nhảy lầu tự vẫn?”

      Hình Hoan lắc đầu như cái trống bỏi. Đối mặt với đống hưu thư nàng sớm quá quen thuộc làm sao có thể qua hai năm mới nhận thức mà tự sát.

      “Vậy cùng bộ khoái bỏ trốn?” Thanh của tự chủ nâng cao lên, dẫn dắt hỏa khí phát lên.

      Nàng chút nghĩ ngợi, tiếp tục lắc đầu. biết đùa, vị bộ khoái kia là nữ nhân sao có thể cùng nàng bỏ trốn.

      Lắc đầu chính là phủ nhận, nàng có cùng nữ bộ khoái bỏ trốn, lời trong miệng hạ nhân căn bản thể tin được. Nhưng, khi ánh mắt vừa chuyển, áo cà sa xanh lục được gấp cẩn thận, tâm tình càng lúc càng khó chịu, vô thức buột miệngnói: “Ngươi, con mẹ nó, ngươi bỏ trốn ta còn chưa tính, bộ khoái ta còn chịu được. Ngươi cả nhiên chạy theo người đầu có tóc. Há muốn đem mặt mũi ta vứt đâu?”

      đúng, nhị thiếu gia ngài đừng hiểu lầm…” Hình Hoan rốt cục hề lắc đầu nữa, dũng cảm cãi lại.

      Hình Hoan dùng hết sức gật đầu hai cái, từ giường quý phi xuống, chân vừa chạm đất, hàn khí lạnh thấu xương xuyên thẳng vào trong tim, nàng hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng nắm chặt tay áo của Triệu Vĩnh Yên, thừa lúc chú ý dùng chân mình đè chặt lại chân .

      Thấy cau mày vui, nhấc chân rời , Hình Hoan vất vả mắt chứa đầy lệ rất đúng lúc rơi xuống, “Tướng công, ta đối với người trung trinh như , thiên địa chứng giám. Ta căn bản hề biết vị hòa thượng kia là ai, thấy ta bị khi dễ trong Quần lâu, giả bộ giúp ta giải vây đem ta mang . Thực ra… thực ra vốn là bọn buôn người! Muốn đem ta lừa bán, nhưng người mua thấy ta xấu quá, chỉ muốn mua cân kí, cân chỉ đáng đồng tiền, đồng tiền á. Cái xứng có cái móc to, đem cái áo bông của ta làm hư, may mắn ta ý chí lực cường, luôn tưởng đến người mong chờ ta về hầu hạ, ta liền tràn ngập năng lượng, nhắm thẳng đường mà chạy trốn, chạy đến ngoài ô gặp sư thái trong Trầm Hương Các tới cứu.”

      Hình Hoan than thở khóc lóc đem việc li kì kể lại hồi mới xong, Vĩnh Yên lúc này mới phát nàng ôm chặt lấy , đầu tựa vai khóc lóc thảm thiết.

      “Vậy cái áo cà sa kia là sao?” rất muốn tin nàng, nhưng ít nhất phải giữ tôn nghiêm cho nam nhi bị hao tổn, thấp kém tới mức hòa thượng cũng bằng. Song, trực giác mách bảo cho biết loại chuyện quỷ quái này ngay cả quỷ còn tin.

      “Chứng cứ phạm tội.” Nàng siết chặt khuỷu tay, ôm chặt hơn nữa, khó có dịp Triệu Vĩnh Yên đẩy nàng ra, tùy ý cho nàng làm nũng, phải tích cực tận dụng. “Nhị thiếu gia từng , nữ nhi giang hồ phải biết tự bảo vệ mình, loại người bạihoại đạo đức, giả mạo thành hòa thượng, cưỡng ép dân nữ tuyệt đối thể tha thứ. Lần này, Triệu gia trang chúng ta phải vì dân trừ hại. Đây là đạo cụ để lừa gạt của , chắc chắn quay lại lấy, khi đó chúng ta so tài bắt giao cho quan phủ.”

      “Ngu ngốc, ngươi nghĩ có thể tự chui đầu vào lưới chạy tới Quần lâu để cho ta bắt sao?” nhìn nữ nhân mà mẹ chọn, là đầu heo, não heo, thân thể heo. Quả nhiên là con heo béo.

      “Hình như là vậy nga. Vậy phải làm sao đây?”

      “Chuyện này đâu có liên quan đến ta, người bán cũng phải ta.” cuối cùng chân chính khôi phục tinh thần lại, dùng sức buông Hình Hoan té xuống. “Mau mang giày, đến hầu hạ những nhân sĩ giang hồ kia ăn cơm, động tác nhanh lên chút, canh giờ sau thấy xuất tại phòng ăn ta liền cấp cho phong hưu thư.”

      “Người cũng muốn ở Quần lâu dùng cơm sao?”

      rảnh.”

      “…” Hình Hoan thể hiểu nổi, chả phải lòng dạ con người cũng là nhục trường sao? (Nhục: thịt, trường: ruột) Nàng hầu hạ hai năm nay tại sao mối quan hệ giữa hai ngườivẫn tiến triển lại còn xấu hơn ban đầu.

      Nàng chép miệng lẳng lặng nhìn bóng lưng rời hề ngoáy lại, hai tay siết chặt, móng tay bấu vào da thịt, thầm tự nhủ cố gắng, cố gắng lần nữa. Nếu lần này được … coi như xong .

      *

      Cho đến khi bước ra khỏi gian phòng, Triệu Vĩnh Yên lúc này mới suy nghĩ lại những lời nàng vừa , cảm thấy rất kì lạ.

      “Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Tùy tùng theo bên cạnh nhìn mãi hiểu nổi bèn hỏi.

      “Ngươi điều tra xem ở ngoại ô có am ni tên Trầm Hương các ?”

      “A! ra Hình Hoan cùng hòa thượng bỏ trốn mà là cùng ni à?”

      “…”

      *

      Có thể việc Hình Hoan nhảy lầu cùng hòa thượng được lưu truyền rất nhiều, càng lúc càng lợi hại.

      Thế nên Hình Hoan thể nào chịu nổi áp lực, rốt cuộc cũng nếm được tư vị của miệng lưỡi thế gian, đưa ra quyết định bao giỡ nữa xuất trước mặt người giang hồ, bị làm trò cười thực là khổ sở.

      Thế nhưng, hết lần này tới lần khác trời chiều lòng người.

      Nghe người chủ trì đại hội , ba ngày sau Triệu nhị thiếu gia dẫn dắt mọi người tham quan kinh thành.

      “…Ai làm người tổ chức?” Hình Hoan dũng cảm đặt câu hỏi. Tham quan kinh thành? Người ngu xuẩn tổ chức cái này, có tiền boa sao?

      “Triệu gia trang!” Mao Sơn chưởng môn – người chịu trách nhiệm hỗ trợ giải thích các nghi hoặc.

      “…”

      Hình Hoan im lặng thu hồi thái độ bất mãn mới vừa rồi dành cho đối phương, nhận mệnh phái người đến trước biệt viện tìm Triệu Vĩnh Yên.

      Kết quả là, tìm hết biệt viện của Triệu gia trang cũng thấy bóng dáng Triệu Vĩnh Yên đâu. những thế nàng còn huy động mọi người lục soát các thanh lâu, trà quán, tửu lâu… nào ở kinh thành nhưng kết quả cũng thấy.

      Nàng đành phải Triệu nhị thiếu gia mang bệnh, thân thể khỏe thể bồi các vị. Mọi việc có thể thông qua nha hoàn là nàng.

      Cho nên….

      “Hình Hoan nương, ngươi ngày hôm qua cùng hòa thượng giả mạo bỏ trốn sao?”

      “…”

      “Hình Hoan nương, nghe người kia thực ra là ni phải là hòa thượng, có vậy ? Mà cũng phải, làm gì có nam nhân bộ dáng đẹp như vậy?...”

      “…”

      “Hình Hoan nương, ngươi phải là thiếp thân hầu nhịthiếu gia và nhị thiếu phu nhân sao? Nghe , hai người đó chưa hề viên phòng, có phải hay ?”

      “…”

      như vậy có phải Triệu Vĩnh Yên có bệnh mà tiện ra? Chậc chậc, thực nhìn ra, còn tưởng rằng là nhân tài mới xuất , ai dè còn có bí mật thể hé răng như vậy.”

      Cứ như thế, những chuyện cấm kị của Triệu gia trang đều bị xốc ra bàn luận hết.

      “Đúng rồi, Hình Hoan nương, nghe Triệu gia trang Đại thiếu gia vì thất tình, rời nhà bỏ trốn, có phải hay ?”

      “Phải!” Hình Hoan nhàng đáp lời.

      “Suốt hai năm trở lại sao? Ta nghe đại thiếu gia phong thần tuấn lãng, những nhi nữ bình thường thấy đại thiếugia đều nhất kiến chung tình (vừa gặp ) làm sao có thể thất tình. Ngươi gặp qua người khiến thất tình chưa? Dáng vẻ thế nào?”

      “Chói lọi như hoa xuân, trắng như trăng thu.” sách đều hình dung những mĩ nhân như thế. Trời mới biết, nàng ở Triệugia trang hai năm nay ngay cả quỷ ảnh còn thấy, bà bà muốn . Chẳng qua là giang hồ thích nghe bát quái(tám chuyện) nàng cũng keo kiệt gì, đem hết những tintức nghe được từ bọn hạ nhân ra cung cấp cho họ. Chỉ cần chủ đề xoay quanh về nàng nàng tận lực phối hợp.

      “Ngươi có thể đừng miêu tả trừu tượng quá hay ?”

      “Xinh đẹp như hoa mùa xuân, làn da trắng như trăng mùa thu.” như thế chưa đủ cụ thể hay sao.

      “…Còn có thể hay miêu tả chi tiết thêm nữa?”

      “Lớn lên giống ta.” Cứ tiếp tục như vậy cũng phải là cách hay, nàng đành phải tóm gọn như vậy.

      Hình Hoan thành công, chiêu này rất hiệu quả, mọi người im lặng lên tiếng hỏi nữa. Đối người con trong truyền thuyết kia, có thể làm Đại thiếu gia phong lưu tuấn lãng kia thấttình, cũng nhất thời mất hứng thú thăm dò.

      Cũng chính ở bầu khí yên tĩnh này, bỗng có tiếng ai đó lầm bầm lầu bầu rất , cũng lộ vẻ phá lệ.

      “Ủa, đó có phải Triệu gia trang Nhị thiếu gia hay ? Chẳng phải hôm nay thân thể khỏe nên mới để cho Hình Hoan nương thay mặt sao?”

      Tiếng vừa phát ra, thành công thu hút chú ý của mọingười.

      Hình Hoan theo bản năng nhìn theo tầm mắt mọi người vừachuyển, hướng ngón tay của người nọ vừa chuyển.

      thân áo choàng thanh sắc tư thái oai phong, khí thế đạmbạc mà bức người tản mác cách tự nhiên, mỗi động thái đều phảng phất khí thế hơn người…Trừ Triệu Vĩnh Yên còn có thể là ai nữa?

      Có thể gặp đường Hình Hoan cũng mấy ngạcnhiên, có ngạc nhiên cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy nươngđi bên cạnh .

      “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Cơ hồ là ngay khi Triệu Vĩnh Yên nhìn thấy nàng, chút che dấu cũng cảm thấychột dạ, cứ như vậy công khai dẫn vị nương tiến đến, còn nhíu lông mày, giọng điệu có chút vui.

      Tựa như tồn tại của nàng phá hư chuyện gì tốt đẹp, hơn nữachính là mang cho người ta cảm giác chướng mắt, khiến cho trái tim Hình Hoan đau xót. tự chủ hướng nhìn xa lạ kia.

      Nàng ấy mặc thân màu trắng, tay áo rộng phiêu dật, kiểu dáng thắt lưng hài hòa, vừa vặn ôm lấy thân hình thon thả, váy thêu hình hoa Mẫu Đơn nở rộ, tựa như dung mạo của nàng, tươi đẹp đến mức khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Hình Hoan cúi đầu nhìn mũi chân, nghĩ thế nào cũng tự ti mặc cảm, thanh tự chủ mang theo cảm giác tội lỗi. “Ta bồi đoàn người dạo kinh thành.”

      “Vậy sao? Cực khổ rồi!” Coi như có lương tâm, kịp thời khíchlệ câu.

      “Vì giang hồ mà phục vụ, hẳn là nên như vậy.” Hình Hoan cố gắng che giấu hết tâm tình của mình, duy thể che giấuánh mắt hướng nhìn về vị nương kia.

      “Nhị thiếu gia, đây chính là ngươi đúng. Chúng ta còntưởng thân thể ngươi khó chịu nên mới phái nha hoàn tới tiếpđón chúng ta, nguyên lai là ngươi tiếp hoa mỹ quyến. Tuy thân nam nhi khó tránh khỏi phong lưu nhưng ngươi cùng nhịthiếu phu nhân sống chung bấy lâu nay nếu muốn vụng trộm cũng liền nhanh như vậy.”

      “Nhị thiếu phu nhân? Ngươi thành thân sao? Sao chưa từngnghe ngươi đề cập tới?” Vị nương kia đột nhiên mở miệng.

      Lời vô tình khiến tâm Hình Hoan căng thẳng, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim nàng. ra dùng thân phận độc thân để đến bên cạnh các nươngkhác. Lần này đáp ứng cùng nàng lên kinh thành chỉ vì đểgặp nương này thôi sao.

      Hóa ra trong mắt nàng vốn dĩ chỉ là nha hoàn tùy tiện gọi tới sai sử thôi sao?

      Triệu Vĩnh Yên rất nhanh liền cho Hình Hoan lời giải đáp.

      “Chỉ là kẻ râu ria, cần thiết nhắc đến.” nóng lòng, gằn giọng phủi sạch, lại nhịn được nhịn được liếc về phíaHình Hoan.

      “Nhị thiếu gia, lời này người quá đáng rồi. Nếu ta khônglầm nhị thiếu phu nhân là người được cưới hỏi đàng hoàngsao có thể là kẻ râu ria.”

      “Ta cấp cho nàng phong hưu thư chỉ là nàng chịu mà thôi.” Lúc chuyện, Triệu Vĩnh Yên thâm ý liếc mắt nhìn Hình Hoan.

      “Ta…” Trong bụng đầy ủy khuất, làm Hình Hoan nóng đầu, suýt nữa định thay mình biện minh.

      “Câm miệng.” Triệu Vĩnh Yên hoàn toàn cho nàng có cơ hội nào, tiếng gầm hoàn hảo làm cho nàng sợ đến lui đầu, câm như hến.

      vừa dứt lời, ánh mắt của vị nương kia đột nhiên sánglên, động tác lưu loát rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông, triển khai giá thế. “Nga, ta nhận ra các ngươi, có việc gì làm lạiở đại hội phi pháp. Lần trước bị tên hòa thượng giả mạo can thiệp, coi như các ngươi may mắn, hôm nay ta bắt các ngươi lên quan phủ!”

      Lời kịch quen thuộc, khiến cho Hình Hoan nhận ra vị nươngđó chính là nữ bộ khoái từ trời nhảy xuống tại Quần lâu hôm đó.

      “Hồ ly tinh! Bệnh thần kinh! Lăn lộn trong giang hồ sao gọi là phi pháp?”

      “Đúng! Bang phái hỗn tạp chính là phạm pháp.”

      Đột nhiên xuất trận cãi vả, khiến mọi người chú ý. TriệuVĩnh Yên lúc này mới nhìn về phía Hình Hoan, thấy nàng an tĩnhtựa như tồn tại, cỗ hỏa khí bất chợt xông lên. Hắnthốt nhiên giơ tay lên, đem nàng kéo qua bên, tức giận ra lệnh. “Ai khiến ngươi bồi bọn họ?”

      “Do ta thấy ngươi nên mới phải tới, nếu ngươi khôngthích ta đây về trước, ngươi ở lại vui vẻ.”

      “Chờ chút…” còn chưa hô xong, Hình Hoan gia tăng cước bộ, nhanh như chớp chạy ra. Vĩnh Yên tức giận thểphát tiết ra được đành chăm chăm nhìn vào bóng lưng kia. Nàng có nhìn thấy bề bộn sao? Cứ như vậy làm tức giận, hại biến thành cái đích để mọi người chỉ trích, đem phiền phức ném cho rồi bỏ .




      Chương 4
      Đơn giản là mới vừa rồi có cả trăm người cả nam lẫn nữ khíthế bức người. Tuy đao kiếm trong tay họ ra xuất ranhưng vẫn khiến cho dân chúng bình thường rét mà run. Khó mà bảo đảm quán trà này phát sinh ẩu đả, để tránhkhông bị liên lụy, nhanh chóng rời là thượng sách.

      Cho dù chưởng quỹ, tiểu nhị nhất tề đồng loạt ra trận, tặng nước trà để an ủi giữ khách lại, nhưng cuối cùng vẫn là người trà lạnh.

      Duy nhất chỉ còn lại mấy khách nhân ở bàn trà bên kia…

      Nam tử ngồi gần cửa sổ, kê chân lên gác, búi tóc buộc lỏng lẻothả lòa xòa ra phía sau ót, lộ ra cỗ hơi thở chết chóc suy sụp, lại khoác thêm mình thứ tựa như áo cà sa, xanh đậm chói mắt, giống như chồi non mùa xuân nảy mầm từ dưới đất vươn lên, thanh tân lại khiến cho người nhất khó có thể thích ứng.

      “Thí chủ, tự này … Ai!!” chau mày nhìn chữ viết giấycủa vị nam tử ngồi đối diện, đầu vừa khẽ động, tròng mắt vừa chuyển, nhìn lướt qua đám người trong giang hồ kia, cái tiểu áo bong đặc biệt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của .

      Mượn tiếng thở dài nặng nề, được tự nhiên xoayngười lại, đưa lưng về phía cửa sổ, sợ nữ nhân đáng chết kia nhìn thấy .

      “Đại sư cứ , đừng ngại ….”. Vị thí chủ ngồi đối diện kia chút nghi ngờ, cho là có điều chi khó . “Thí chủ có phải là thương nhân? Nếu bần tăng đoán sai, thiên ý quyết thí chủ mắc vào tai kiếp sắp tới. rủi ro, nặng nhà có huyết quang…” được nửa, đột nhiên ngừng lại, bởi vì cách đó xa có người đột nhiên dừng lại cước bộ.

      Ngộ Sắc căng thẳng thần kinh, chậm rãi nghiêng đầu, để lại dấu vế hướng đầu sang phía bên kia mà nhìn chăm chú. Cònchưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe được lời bạc bẽo, hà khắc truyền tới – “Chỉ là kẻ râu ria, cần thiếtnhắc tới”.

      Trực giác cho biết nhất định có trò hay diễn ra, bỏ lỡ sẽhối hận. Nghĩ đến đó, Ngộ Sắc vểnh tai, tiếp tục nghe trộm.

      “Ta Đại sư, ngài trước phải .”

      “Đại sư bây giờ muốn cùng Phật trao đổi, thỉnh thí chủ đừng quấy rầy.” mắt dời ném lại câu.

      Vị thí chủ biết điều chút liền lui qua bên, thở cũngkhông dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy đến Đại sư tham thiền.

      Mặc dù như thế nhưng tiếng ồn ào ở đầu kia vẫn như cũ khiếnNgộ Sắc rất khó tập trung lỗ tai mà nghe tình huống.

      Cho đến khi thân ảnh Hình Hoan dần dần nhích tới gần bên cửa sổ quán trà, mới hoàn hồn chau lại đôi mày, tầm mắt đuổi theo bóng dáng nàng đến. Lý trí cho biết, nữ nhân này rất phiền toái, nên chọc tốt hơn. Nhưng thấydáng vẻ đơn tràn ngập quanh nàng quá mức ràng, muốn quên cũng khó khăn.

      tự chủ được, nặng nề ho khan, cố gắng thu hút chú ý của nàng, nhưng kết quả, mắt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cửa sổ kia, nàng vẫn hồn nhiên chưa liếc sang chỗ khác.

      Cho nên, Ngộ Sắc quyết định hóa bị động thành chủ động, quỷthần xui khiến vươn tay, chính xác lầm rơi vào hôngcủa nàng, dùng sức nắm chặt.

      “A…!” Nàng há mồm, thần sắc khiếp sợ, kêu lên.

      Ngộ Sắc để cho nàng kịp hô lên thành tiếng, dùng lực khéo léo đem nàng kéo đến bên cửa sổ, nhưng ngay sau đó vừa vặn ôm lấy nàng, vẽ bối rối thoáng qua khuôn mặt . Liền sau đó nhanh chóng khôi phục thành bộ dáng cà lơ phất phơ: “Ngươi vẫn khỏe. vị hôn thê?”

      “…. HÒA! THƯỢNG! THÚI!”

      Chuyện xảy ra thế gian kì quặc, có số ít người, tại số thời điểm, cho dù ở cùng quán trà uống trà, có thểcũng gặp được. Nhưng cũng có khi, hằng ngày cũng có thể gặp được. Cũng giống như bây giờ, Hình Hoan vô cùng kinhngạc khi nghe thấy tiếng quen thuộc phát ra từ phía sau, toàn bộ kinh ngạc dần dần thành tức giận.

      “Hư! Đừng kêu, hãy để dành đêm xuân rồi hãy kêu.”

      Khóe miệng nở ra nụ cười rạng rỡ, Hình Hoan ngược lại rấttỉnh táo. Coi như nàng là nữ nhi giang hồ, cũng phải tuân thủ kỷ cương pháp luật, từ trước đến nay nàng vẫn vì biểu côngdân tốt của bản thân mà tự hào.

      thể để xúc phạm hình pháp của nàng. Nghĩ tới đó, nàng xoay người lại, hừ lạnh, “Đại sư, vị hôn thê của ngươi phải chết rồi sao?”

      mỉm cười đánh giá nàng trong chốc lát. Nhớ được vài ngàytrước, khuôn mặt này còn thể vẻ mặt rất sinh động phong phú, trước mắt, rất giống như con dế mèn bại trận. tính là kẻ hoa tâm gieo tình khắp chốn, vào giờ khắc này vô duyên vô cớ sôi trào, “Ngươi phải là còn sống rất tốt sao? , ôn chuyện cũ chút .”

      Vừa , khỏi vô thức giữ chặt cổ tay nàng, nhấc chânliền hướng cửa quán mà . Dù Hình Hoan dùng hết khí lực toàn thân, cũng thoát khỏi kiềm chế của . “Đai sư, ngươi…, ngươi có vị hôn thê sao? Ngươi phải là ngườixuất gia à?”

      Đột nhiên, phía sau hai người truyền tới giọng yếu ớt, Ngộ Sắc bỗng dưng dừng lại cước bộ, giống như gặp phải thứ gì cực nóng, lập tức buông tay Hình Hoan, mang khuôn mặt tươicười, xoay người, nhớ lại chính . “Nga, thí chủ, là như thếnày…”

      Như thế nào? nhíu mi tâm, thầm trong lòng nghĩ ra vô số lời dối, cuối cùng lại bị mình từng cái bác bỏ. sớm biết gặp nữ nhân đáng chết này là có chuyện gì tốt, lạicòn ngu xuẩn trêu chọc nàng. Mắt thấy con dê béo sắp đếnmiệng lại chạy mất, ảo não nhắm mắt lại, kiềm được than tiếng.

      Tình thế nhanh chóng xoay chuyển, Hình Hoan chiếm thế thượng phong, vô cùng nhàn rỗi, đánh giá nam tử xa lạ trướcmặt kia.

      Chỉ thản nhiên liếc mắt cái thôi, cỗ thán phục đột nhiên nảy lên, ngờ có người có thể đem giang hồ đáp chơi thành như vậy. Khuôn mặt tràn đầy phong độ của người trí thức, nụcười thanh tân, diện mục toát ra tú khí, tựa như đóa đào nở rộ. Chợt nhìn qua tựa hồ như kinh luân đầy bụng, xuất khẩu thành thơ. Nhưng mà! Tại sao, lại có thể như vậy: Toàn thân mang bạc, hơi thở toàn nồng đậm hơi tiền quả thực khiến chongười ta giận sôi gan.

      Xiêm y khảm tơ vàng mọi nơi mọi chỗ, nhịn.

      đai lưng gắn mãn ngân sức, cũng nhịn.

      cổ đeo nhiều dây xích vàng chóe lấp lánh. Có cần haykhông mang nhiều như thế, a?

      Hình Hoan bị cả kinh há hốc miệng, vừa định dời ánh mắtkhông đếm xỉa gì đến . Nhưng bỗng nhiên nàng chợt chú ý nhận ra trong tay của cầm cây quạt mặt có viếtchữ.

      Quang mang phút chốc lóe lên phượng nhãn rồi biến mấtkhông dấu vết, nàng bỏ qua suy nghĩ lạnh nhạt, thờ ơ, nghiêngngười, hướng về phía Ngộ Sắc môi nhấc nụ cười xấu xa, hạ thấp giọng đắc ý : “Ngươi vẫn tiếp tục túm chặt ta à? Người đilại trong giang hồ, sao khó tránh khỏi ướt giày.”

      văn hóa, bình thường đứng bên bờ song sao có thể ướt giày được.” mím môi, nheo mắt nhìn lại, khóemắt đuôi long mày hàm chứa châm biếm.

      ra là vậy, ta có văn hóa, vậy ngươi tìm người có văn hóa tới giúp ngươi .”

      “Ai ngươi có văn hóa, bần tăng giúp ngươi trừng trị kẻ đó.”

      đành chọn cách thỏa hiệp làm Hình Hoan thỏa mãn, nàng xoay người, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng , ai oán nhìn về phía vị nam tử xa lạ kia, khóe mắt ngấn lệ. “Nhâm công tử, ngài hiểu lầm…”

      “Ủa, vị nương này làm sao biết tại hạ họ Nhâm?”

      “Trực giác…” Vị công tử này, nếu muốn người ta biếtphiền đừng đem tên mình viết lên phiến quạt, vậy còn viết lớn như vậy.

      “Đại sư, ngài quả thực phải là người thường, ngay cả vịhôn thê của ngài cũng có thể đoán trước mọi việc.”

      “Nhâm công tử, xin đừng vậy nữa, ta giờ còn là vịhôn thê của đại sư nữa. Ngài như thế, sợ rằng ảnh hưởng đến thanh danh của đại sư. Ta cùng với đại sư đúng là từngcó hôn ước, nhưng trước ngày thành thân, đại sư bỗng nhiên phát Phật Tổ càng cần ta hơn, liền từ mà biệt lập tức xuất gia. Trải qua mấy năm, ta suy tính lại, nhận thấykhông thể cùng Phật Tổ tranh giành. Nếu thương , nên yên lặng chấp nhận ý muốn của . Cho nên, lần này đến gặp, chính là muốn cùng đại sư kết thúc trần duyên, coi như… coi như … ta chêt, kiếp này vô duyên chỉ đành hẹn kiếp sau tái tục, qua thời gian ta cũng xuất gia, theo phụng dưỡngPhật Tổ, phổ độ chúng sanh.”

      Giống như lần trước, nàng chỉ cần phóng đại chút, câuchuyện xưa có đầu có đuôi liền hạ bút thành văn. cần cấutứ, cần chi tiết, cứ như vậy sinh động như , tựa nhưđó là chuyện xưa được kể lại. Năng lực nghiệp vụ như thế thuần thục, để cho Ngộ Sắc xem thế là đủ rồi.

      Bởi vậy có thể thấy được, có lẽ nàng – người có vị hôn phu để bái đường thành thân so với việc làm vị hôn thêđã chết của tốt hơn nhiều.

      “Ta sớm biết chúng ta là đôi tri kỉ mà, quả nhiên nàngrất hiểu ta.” Hừ, trong ngày thành thân chạy xuất gia.. Nếu có lần sau sao ngươi đem ta thành ti tiện thêm chút nữa!!!

      “Uh, ta biết!!” cần ta , bản thân ngươi cũng ti tiện lắm rồi.

      Hai người trong lòng thầm nghĩ, người ngoài nhìn vào khônghiểu. Làm người đứng xem như vị Nhâm công tử kia, chỉ có thể ởgiữa “Mi lai nhân khứ” nhìn ra liễu tình thâm ý khó cất, sinh tử tùy người. Rất hiển nhiên, đoạn tình trần thế hiếm có này khiếnhắn cảm động. “Ta rất thông cảm với nghiệt duyên của người, khiến người ta xúc động. Nhưng đại sư, vừa rồi ngài đủ loại thí dụ như về việc sống chết của ta. Ta có rủi ro hay tai ương dính máu hay sao?”

      “Nhâm công tử, nơi đây nhiều người nhiều miệng, nênnhiều lời.” đợi Ngộ Sắc mở miệng rao giảng, Hình Hoanvội trách móc.

      sao, vậy nếu chê xin mời đại sư cùng vị sư thái tương lai ghé đến phủ của tại hạ để dễ bề chuyện.”Nhâm công tử vội vã đáp lời của nàng, để cho bọn họ có cơ hội né tránh.

      “Nếu thí chủ như vậy…., thôi được vậy chúng ta đành tận lực mà giúp người vậy.” Ngộ Sắc bày ra vẻ mặt do dự, rất cố mà làm. Thế nhưng, lại lôi kéo Hình Hoan chạy như bay, chút cũng do dự, nàng nhịn được liếc nhìnquán trà bóng người, ân, đây mà là nhiều người nhiều miệng sao?

      Hình Hoan trịnh trọng gật đầu, nhanh chóng theo đuôi Ngộ Sắc, nàng kìm lòng được liền ”Bạc lừa gạt chia đều.”

      “Tam – Thất”

      “Ngũ – Ngũ” Nàng kiên định chắc giá.

      “Lục – Tứ” khóe miệng co giật, tìm kiếm nhân nhượng.

      “A…! Nhâm công tử đột nhiên ta nhớ tới…”

      “Ngũ – Ngũ!!!” Ngộ Sắc cảm nhận được tư vị trong lòng co rútđau đớn, ôm lấy ngực, hạ thấp giọng bất đắc dĩ đáp ứng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5
      Dựa theo tài liệu thu thập về Nhâm gia, dọc theo đường NgộSắc dùng biện pháp duy nhất: Lời ít ý nhiều làm phương thức chỉgiáo nàng. “Có lầm hay , keo kiệt như vậy làm sao cóthể lừa gạt a.” Hình Hoan cần nhiệm vụ mang tính khiêu chiến này để tận hưởng cảm giác thành công, nàng chỉ để ý kếtquả cuối cùng.

      “Ta tin là kẻ dụ mãi được. Quyết định! Dùng mỹ nhân kế, ngươi làm, ta ở phía sau tiếp ứng.” Ánh mắt kiên định, chí khí bừng bừng .

      đùa! Ta thành thân, là người có phu quân” Nàng cònđang trinh liệt giải thích từng từ, bỗng nhiên bị chậu nước lạnh giội thẳng mặt, khiến Hình Hoan im lặng.

      Bốn phía, nhất tề im lặng, mấy nha hoàn nho ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ, Nhâm Vạn Ngân dẫn đường phía trước dừng cước bộ tò mò nhìn lại, ngay cả bọn hạ nhân cũng nhìn về phía nàng.

      Những ánh mắt đồng loạt quét qua nhìn Hình Hoan, nàng run rẩy ngây người, nước ngừng theo lọn tóc rơi xuống, chỗ ngồi bên chân nàng sớm ướt đẫm. hồi lâu, Hình Hoanngẩng đầu lên, hắt xì vang dội, mọi người mới tỉnh lại. “Đại sư, ngài … đây là sao ….” Nhâm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn bằngchứng phạm tội vẫn còn nằm trong tay Ngộ Sắc. ràng là mộtchậu đồng, nhưng nghĩ mãi ra về hành động của Ngộ Sắcđối với vị hôn thê tiền nhiệm, chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từphía đại sư.

      “Nga, khiến cho thí chủ chê cười. Đây chỉ là tập tục của quê hương ta trước kia. Hắt nước là biểu trưng cho tôn kính, quý mến. Ta tôn kính nàng nên nhịn được dội nước nàng. Cảm phiền thí chủ có thể cho nàng mượn bộ xiêm y chứ?Đừng để nàng cảm lạnh.”

      “Được, được, được.” Nhâm Vạn Ngân dùng sức gật đầu, tỏ vẻ thông hiểu, còn suy nghĩ hồi xem có muốn bị dội chậu nước vô người hay . Cũng may, còn nhớ việc cấp bách trước tiên là kiếm bộ y phục cho Hình Hoan mặc đểkhông bị cảm lạnh, vội vàng hướng phía mấy nha hoàn đứng thất thần phân phó ”Còn đứng chết trân đó làm gì, mau mau kiếm y phục cho sư thái tương lai rồi đưa đến sư thái gian phòng. À, cần phải quá tốt, vị sư thái tương lainày là người giản dị.”

      “Đa tạ thí chủ, thí chủ vui lòng chờ đợi chút đợi nàng thayxiêm y xong rồi chúng ta cùng chuyện.” chắp tay trướcngực, lễ phép chu đáo đưa Nhâm Vạn Ngân rời khỏi, liếc mắtthấy Hình Hoan vẫn đứng tại chỗ bất động, hai gò má nóng đến đỏ bừng. Nàng nhìn cách tàn bạo, lửa giận như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào. mang vẻ mặt bất hảo tươi cười trách móc ”Hắt nước là biểu tượng cho tôn kính, người xuất gia biết dối đâu.”

      “Ta biết.” Nàng kiềm chế cảm xúc, trong thanh lộ ra nhẫn nhịn.

      “Vậy tốt, ngươi như vậy có văn hóa, vậy ngươi nhấtđịnh hiểu.” “Hừ, chẳng phải tôn kính cũng cần dội nước sôi sao!”

      Nước sôi từ đầu dội xuống, tại sao cái đầu ngươi kia sưng thành đầu heo?

      hoài nghi trong lòng có thể ra miệng, cửa phòng”Cạch” tiếng bị mở ra, Hình Hoan sau khi thay xiêm y ra, Ngộ Sắc cảm thấy chậu nước kia tạt quả đúng. Đúng nhưhắn dự đoán, nàng sau khi cởi bỏ chiếc áo bông nồng đầmhương vị quê mùa kia, nữ nhân này mặc dù mĩ lệ đếnmức khuynh thành khuynh quốc nhưng vẫn có thể làm xao độngtrái tim người ta trong chốc lát. Mỹ nhân kế, dĩ nhiên phải có mỹ nhân phối hợp mới thành. “Hảo, thôi, tốc chiến tốc thắng.”Thành thực mà , Hình Hoan hề để ý hình dáng của nàng, nàng chỉ muốn nhanh chút hoàn thành chánh .

      Nhưng hết lần này tới lần khác cái tên giả hòa thượng này so vớimục tiêu của bọn họ càng khó hầu hạ hơn. những thể cho nàng thực chiến như ý nguyện, còn cứng rắn đemnàng trở lại. Mũi chân vừa nhấc, liền đá văng cửa phòng, tiếng nào mà đem nàng đưa đến trước đài trang (bàn trang điểm của nữ nhân thời xưa).

      Hình Hoan còn ngây ngô chưa kịp hiểu định làm gì, cảm thấy da đầu truyền đến trận đau nhói, ngước lên nhìn thấy mình trong gương tóc tai tháo ra. Cái tên hòa thương nên thủthanh quy gần nữ sắc kia đứng bên, nàng cau mày khóchịu: “Ngươi muốn làm gì, phải bắt ta quy y chứ? Ta cần!”

      “Ai, kiểu tóc của ngươi quá xấu nha. Mau đưa lược đây.” trừng mắt lên, lười quan tâm nàng hồ ngôn loạn ngữ. Ầm thầm nghiêng đầu nhìn về phía gương đồng, nghĩ ngợi xem mặt của nàng nên tạo kiểu gì là phù hợp.

      Lời của làm cho nàng cảm thấy buồn bực, nhìu chặt chân mày. Thanh của có mấy phần tương tự như VĩnhYên, chỉ có điều đả thương người như Vĩnh Yên. TriệuVĩnh Yên cũng thường tóc nàng rất rất xấu, mặt cũng xấu, ra ngoài làm mất mặt .

      thực tế, ngoại trừ mẫu thân, ai khen nàng đẹp. Nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy đẹp xấu có gì quantrọng. Trước khi xuất giá, mẫu thân có dạy làm thê tử chính làđem tướng công mình hầu hạ cho tốt, huyên thuyên, ghen tuông vô cớ, … Ân cần dạy bảo hết mực, nàng nhớ rất , từng câu từng chữ mà mẫu thân . Cho là chỉ cần tấtcả đều làm được tướng công đối với nàng tốt hơn chút.

      Song, chỉ câu “Chỉ là kẻ râu ria, cần thiết nhắc tới.” làm cho nàng hiểu ra rằng phải chăng mình nhầmhướng. Hai năm, nàng đối với chẳng qua là kẻ dư thừa. “Ta xấu lắm sao?” Nàng yếu ớt mở miệng, quan tâm người bên cạnh là địch hay bạn, cũng quên lãng đụng chạm, chỉ lo thỉnh giáo .

      Trong giọng chứa điều gì đó khác so với giọng trướckia để lại ấn tượng trong trời vực, Ngộ Sắc ngẩnngười, thuần thục tạo dáng mái tóc đen để rối loạn. cười cười, nhìn nàng trong gương đồng, “Rất đẹp, xấu… ta thấy có nhiều người so với ngươi còn xấu xí hơn.”. “Lời ngươi khó làm cho người khác tin tưởng” Nàngnhăn mặt, sư rất khó tin tưởng lời .

      Ừ, lời này phủ nhận thậm chí còn đối với suynghĩ làm sai trái của nàng mà mỉm cười, thuật tiện lấy túm tóc cuộn ra sau, nghiêm túc cẩn thận đè lực giọngkhuyên nhủ nàng cố chấp, hồi sau mới e dè hỏi. “Ngươithật thành thân rồi?”

      “Dĩ nhiên.” Khó có dịp Ngộ Sắc ở trước mặt nàng , nàng cao giọng, bừng bừng khí thế.

      “Vậy tại sao lại ở Triệu gia trang làm nô tỳ?”

      “Di, sao ngươi lại biết?” Nàng tò mò trong chốc lát, ngẫm lạiđây cũng phải là điều bí mật gì, biết cũng kì quái.

      “Ta là nhi nữ giang hồ, tướng công cũng là người trong giang hồ. Tất cả câu nệ tiểu tiết nên thành thân là chuyện, làm công là chuyện khác, hề mâu thuẫn.”

      “Vậy tướng công của ngươi đâu?” So sánh với thân phận nha hoàn Triệu gia trang của nàng, càng hiếu kỳ chính là nếu tướng công của nàng cũng là người trong giang hồ, tại sao lại đểnàng ở trong Quần lâu chịu nhục nhã. Chẳng lẽ, trong đầutên kia về việc câu nệ tiểu tiết chuyện hôm đó khôngtính là nhục?

      Vấn đề này khiến cho Hình Hoan nhất thời im lặng, lâm vào trầm mặc.

      “Được rồi, xem như ta chưa hề hỏi. Đừng làm ra vẻ mặt oán phụ.”

      “Tâm của tướng công ta có chủ, mà người đó…. phải làta..!” Nàng nhớ kỹ việc đáp ứng với Triệu Vĩnh Yên che giấu thân phận giữa bọn họ, nhưng nếu như vậy chắc tính là tiếtlộ. Nàng chẳng qua chịu đựng quá lâu, mới ra lời trong lòng.

      “Lời người cũng thực rất khó tin a.” quả rõtrong đầu nàng còn giấu bao nhiêu chuyện khiến cho người kháctò mò thế này.

      “Như vậy , hôm nay là mồng tám, sau này mỗi tháng vàomồng tám, hai chúng ta cùng thề láo. Nếu sẽsinh ra hài tử có nách!!!” [kinh khủng ==!] Hình Hoan xong lời thề son sắt, thấy Ngộ Sắc cũng phối hợp gật đầu. Nàng mới buông tiếng thở dài, nặng nề . “Người tướng côngyêu phải là ta!”

      “Ngươi thích sao?”

      là tướng công của ta nga!” Nàng trả lời gián tiếp, ngụ ý là gả cũng gả rồi, có chọn lựa, buộc phải thích.

      Tiếng vừa ngưng, cũng vừa lúc dừng động tác tay, dốc lòng vì nàng búi tóc, đầu ngón tay dựng lại gương mặtcủa nàng, mạnh mẽ giữ chặt cái đầu yên phận của nàng, đánh giá trước sau. Hảo, rất hài lòng với tác phẩm củamình.

      Lúc này tâm tư mới quay về, cúi xuống nhích tới gần nàng, vuốt tóc mai nàng, trêu chọc “Tối nay đừng về nhà, thỉnh thoảng vì mình sống ngày.”

      Lời trúng tim đen của nàng, thổi qua màng nhĩ chạy tới tâm gan của nàng, nằm lại nơi trái tim của nàng, lan tỏa ra cảm giác xa lạ. Hình Hoan cảm giác được phảng phất có từng đợt rung động ngừng dưới đáy lòng khiến cho tâm tư nàngnhộn nhịp, quấy nhiễu làm trái tim nàng nhồn nhột, ngứa ngứa. Rồi lan tới yết hầu, nàng thể làm gì khác hơn là để mặc cho cảm giác tê dại này lan tràn trong cổ họng.

      Cảm giác đặc biệt này nàng còn chưa cảm nhận đủ đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh.




      Chương 6
      Vị đại sư chuyện rất mơ hồ cùng sư thái tương lai mặc tiểuáo bông. Đại sư quá tuấn tú trong khi sư thái tương quá mập, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng là cặp đôi kì lạ.

      Nhâm Vạn Ngân nghe tiếng ”rủi ro”, “huyết quang” kia làm cho sợ đến hoang mang, quên tất cả kỳ quái, ngốc nghếch hồ đồ mà đem cặp này rước vào trong nhà.

      Nhưng sau khi đến phòng khách uống ly trà, tự dưngthông suốt.

      Tại sao phải như vậy? Tại sao lại tin tưởng cái tên hòa thượng tóc dài kia? Áo cà sa có thể là tự tạo ra, giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, lừa gạt được gian thương như . chỉcó thể lừa gạt người khác, thể bị kẻ khác lừa gạt. “A! Lão gia, ngài muốn đâu? Cơm nước lập tức dọn lên nha.”

      Sau khi nghĩ thông, lời nào, từ ghế đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi phòng khách, tên nô tài hiểu ý vội vàng chạy theo. “Lão gia ta nghĩ thông, thể để cho những kẻ có lai lịch ở tại Nhiệm phủ ăn uống chùa.” Cước bộ càng tăng nhanh, đưa ra quyết định thận trọng, tínhtoán uy dữ, để bọn hạ nhân biết phải đơn thuần thừa kế gia nghiệp của tổ tiên, mà còn rất sắc sảo, nhạy bén. “Nga, cho nên?”

      “Cho nên, lão gia ta bây giờ xuống gặp tên hòa thượngcùng sư thái tương lai kia chứng minh, ta phải là kẻ dễ lừagạt!”

      “Dạ, nhưng lão gia… ngài nhầm đường, bọn họ ởtrong căn phòng cũ lâu năm chưa sửa, phía sau viện kia.”

      “… Hừ…. ta dĩ nhiên biết, ta nghĩ trước tiên thưởng thức phongcảnh, ai cần ngươi lo!”

      Vừa dứt lời, hứng thú thưởng thức phong cảnh của bỗng biếnmất, xoay người lại, thay đổi phương hướng tiếp tục .

      Dọc đường liên tục, ngừng chỉ có cước bộ củahắn, còn cái miệng của , những lời cằn nhằn liên mien ngừng từ môi mỏng tinh xảo văng ra. vận dụng hết sức năng lực phân tích suy lý của mình, thí dụ những thứ rấthuyền ảo, phiêu bồng kia kết luận làm sao thể tin, trang phục của sư thái tương lai như cái bánh bao, cùng với điểm mà để ý nhất … “Ta, tại sao đột nhiên lại hoài nghi bọn họnhư vậy? Căn cứ chính xác là vị sư thái tương lai làm sao xấu như vậy? Theo lý mà người có phật duyên cùng phật tương đối thân cận, bởi vậy mà suy đoán ra phật tổ hẳn là có thể ưu đãi họ hơn bọn , để cho bọn họ hấp dẫn tươi đẹp hơn… so với người thường… A!”

      dần rất hoảng hốt, kèm theo tiếng kêuthảm thiết thê lương cùng nặng nề đồng thời phát ra.

      Vô số bọn nô tài theo đuôi sau đó giật bình, mắt thấy chủ tử nhà mình bỗng nhiên dừng cước bộ, tạm dừng bên ngoài phònghai tên lừa gạt xấu xa, xuyên thấu qua ô cửa nửa mở nửa khép, kinh ngạc nhìn người bên trong đến xuất thần, dằng dặc tuôn ra hai chữ “mỹ nhân”, sau đó thể khống chế đụng vào cánhcửa. Thân là nô tài nhưng đối với việc này, đành tỏ vẻ thương cảm mà thể giúp gì được.

      Phía sau đột nhiên có tiếng vang, Nhâm Vạn Ngân thành công thu hút chú ý của hai người. Nhưng sau khi ngơ ngác ngãtừ dưới đất đứng dậy cảm thấy bối rối. ràng là đưa mộtnam nữ. Và cũng rất khẳng định chính mắt thấy hai người tư thế cực kì ái muội trong phòng đúng là nam nữ.

      Người nam nhân kia như cũ là vị đại sư mặc áo cà sa màu xanh, nhưng vị nương kia…

      Nhâm Vạn Ngân vẫn cảm thấy nha hoàn trong phủ dùng kiểu dáng mới mẻ, vừa độc đáo vừa khác biệt, chính là làm việc ẩu chút, làm qua loa có lệ. Những thứ này cũng trọng yếu, bởi vì trước mắt vị nương trong nhà kia ăn mặc ràng rấtđẹp, xiêm y trắng nhạt cân xứng với cơ thể mảnh mai, nàng quay đầu ngồi ngay ngắn trước đài trang, lộ ra cổ linh khi. “Làsư thái tương lai?” Sau khi hoàn hồn trong đầu suy nghĩ rất nhanh, liếc mắt nhìn tiểu áo bông treo ở bức bình phong, vừa đem ánh mắt mang theo vài phần xác định quay lạidò hòi. Còn như vào cõi mộng, Hình Hoan nhìn gậtđầu.

      Thấy thế, đôi con ngươi của Nhâm Vạn Ngân sáng rực lên, bỗngnhiên hô to “Người! Mau tới!”

      “Lão gia có gì sai bảo?” Tên gia nô thủy chung đợi ở bêntrước nghe lệnh, tay cầm cây chổi của nha hoàn mới ngangqua đưa tới, chuẩn bị sẵn sàng để đưa hai tên lường gạt này đuổi ra khỏi cửa.

      Bị hét to như vậy, Hình Hoan thả hồn lơ lửng chợt tỉnhlại, gương mặt đỏ bừng. Nàng lúng túng chuyển hướng nhìn vềphía Ngộ Sắc, nhìn nhau lát, lập tức đứng dậy, cùng kéo ra khoảng cách, nàng biết tên Nhâm Vạn Ngân nghe được những thứ gì, có thể hay bọn họ trực tiếp bị đuổi ra, như vậy chả khác nào kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      hô lớn ” Càn rỡ, hồ nháo! Các ngươi tại sao có thể để chovị sư thái tương lai mặc loại y phục này. biết người tatương lai muốn phổ độ chúng sanh, như vậy sao có thể chịuđựng loại vải thô này. Lập tức tìm bộ y phục khác tương xứng với khí chất của sư thái tương lai, còn bữa tối nữa nhà bếp hoàn thành chưa? Các ngươi muốn để sư thái tương lai chết đói haysao. Mặt khác căn phòng này người làm sao mà ở, nhanh chóngtu sửa lại hình thức cho giống phòng ngoài. Còn ngươi, ngươi cầm chổi làm gì? Trừng mắt nhìn ta làm gì? Còn nhuếch miệng! muốn bị cắt giảm tiền công phải ? “

      “Chậc chậc, ngươi rất thích hợp sử dụng mỹ nhân kế!” Người bênkia vui mừng, Ngộ Sắc đại sư híp mắt mà cười đến sánglạn, thừa dịp ai chú ý, lần nữa kề nàng. Lồng ngực nóng hổi dán chặt lấy lưng hơi lạnh của nàng, mãnh liệt tương phảnnhưng lại làm cho sinh ra cảm giác lưu luyến rời trong chốc lát. Nhưng rất nhanh khôi phục trấn định, nhưgió thoảng ”Xem ra, đêm nay ngươi muốn cũng được, vị thí chủ kia khinh địch như vậy mà thả người , ta sẽchịu ủy khuất lưu lại cùng ngươi.”

      “…” Hòa thượng chết tiệt, nhất định là cố ý, chậu nước kiachắc chắn là phần trong kế hoạch của .

      .

      Đúng như Ngộ Sắc đoán, Nhâm Vạn Ngân cơ hồ là cung phụngthịnh tình đầy ngập, bức bách họ ở trong phủ đêm. Thịnhtình thể từ chối, nhưng điều này chưa hề có trong từ điển của Hình Hoan, nhưng làm gì có người có thể đem thịnh tình hóa thành lải nhải càm ràm, nàng chịu thua. = =!

      Chẳng qua là chuyển biến tiếp theo hoàn toàn ngoài dự tính của Ngộ Sắc. Nhâm Vạn Ngân giữ bọn họ đến mệt mỏi, còn mạnhmẽ ép buộc họ ngủ chung phòng.

      Cho nên, tình hình trước mắt gian phòng, cây nến, cônam quả nữ. có lửa bốc cháy ngươi nóng ta nóng, chỉ có …

      Ngộ Sắc mặc áo choàng màu tím phấn bảnh bao như cũ, ngồixếp bằng ghế dài, hai tròng mắt khép hờ, mặt chútbiến hóa, đầu ngón tay thuần thục lần lượt từng chuỗi phật châu, tiếng mõ thanh sắt rất có quy luật vọng ra từ trong phòng, kinhphật nhuần nhuyễn đọc ra, cứ như vậy nhìn lại nghiễm nhiên trở thành đại sư tứ đại giai ngồi niệm kinh, quanh mình tỏa ra hơi thở nồng như ra câu “người rảnh rỗichớ quấy rầy.”

      Hình Hoan cũng rất phối hợp với giữ vững an tĩnh, nàng im lặng lên tiếng ngồi bên thêu túi hương, song khi xỏ kim đến lần thứ tám, nàng bỏ cuộc “Khụ!”

      Nàng cố gắng dùng sức ho nặng nề tiếng thu hút chú ý của Ngộ Sắc, nhưng thủy chung vẫn nhúc nhích. “Ngươi phải là hòa thượng đấy chứ?” Nàng kiềm nén được bèn hỏi, ở đây có người ngoài, hắndiễn trò đến mức phải diễn tới 12 canh giờ đấy chứ?

      Đáp lại Hình Hoan vẫn là tiếng mõ thanh trầm trầm như cũ.

      Nàng chờ giây lát, thức thời im lặng, nhìn ngoài cửa sổ đến xuấtthần. Thành thân hai năm, đây là lần đầu tiên Hình Hoan cả đêm về, chỉ là bởi vì lời của Ngộ Sắc cùng NhâmVạn Ngân càm ràm, mà còn mang theo chút cảm giác tứcgiận.

      Tức giận… đối với nàng mà , đó là từ rất xa lạ.

      - Lão phu nhân, ái nữ nhà ta có ưu điểm gì nhưng chính làkhông tức giậc, dễ chuyện, biết nhẫn nhịn mà sống.

      Đây là lời mẫu thân giới thiệu về nàng khi gặp chương mẫu (mẹ chồng) tới cửa cầu hôn. Cho nên, trong hai năm qua nàng nhưmọi người mong muốn, diễn tốt vai khúc gỗ, có thể coi là khôngchút tức giận, trước mặt mọi người bị tướng công nhà mình mình là dư thừa cũng sinh khí, khó chịu.

      Nàng bắt đầu cảm thấy muốn trốn, muốn tiếp tục gánh khái niệm ôn nhu bao phủ thân thế này suốt cuộc đời. “Ta đápứng sư phụ làm hòa thượng ngày.”

      lúc Hình Hoan thất thần suy nghĩ, tiếng mõ thanh độtnhiên dừng lại, Ngộ Sắc giống như hoàn thành vai diễn tốt trong vở kịch, duỗi lưng cái, trả lời vấn đề nàng hỏi ban nãy.

      Hình Hoan hoàn hồn trở lại, nhịn được kéo tầm mắt về, kinh ngạc trừng mắt nhìn hồi lâu. “ như vậy? Ngườikhông phải là hòa thượng giả?”

      “Ây, ta phải cho ngươi xem giấy chứng nhận sao?”

      “À có có, cần lấy ra.” Gặp cái điệu bộ lại muốn đem đống giấy chứng nhận kia trưng bày hồi, Hình Hoan vội vàng lêntiếng ngăn cản. “Ta chỉ tò mò tại sao lại có chùa đặc biệt thuloại người như ngươi làm hòa thượng.”

      Vấn đề tựa hồ rất đơn giản, chẳng qua là Ngộ Sắc cũng cóý định lắm lời về tích xuất gia của mình. vẫn đứng dậy, kéo băng ghế ngồi xuống sát bên cạnh Hình Hoan, hề để ý hình tượng gác chân lên, gió đêm lùa vào mang khíkhô nóng, làm cho khó chịu kéo kéo vạt áo. Ban đầu được buột chặt sau đó từ từ sợi dây bung ra. Xương quai xanh tinh xảocong cong lộ ra, Hình Hoan mắt an phận liếc nhìn, hồi lâu, vất vả mới nhìn sang chỗ khác nhưng vừa vặn đụngvào ánh mắt chớp của . Sắc mặt nàng đỏ lên, lúngtúng tránh ra.

      “Ngươi thêu cái gì?” Ngộ Sắc ngược lại như cũ, kiêng sợ, bắt được vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, tùy ý hỏi.

      “Ách… là túi thơm.” Nàng dừng chút, cố gắng chút ít đểgiảm bớt khí cổ quái. “Ta cảm thấy người ngươi có mùi đàn hương rất dịu , dễ chịu. Vừa lúc tướng công ta lại thể ngửi mùi phấn hoa, cho nên tìm chút ít đàn hương tẩm làm túi thơm cho .”

      “Ngươi cần phiền phức như vậy, ta ngại cho ngươimượn.” Để chứng minh lời mình có sức thuyết phục, hào phóng đưa tay chế trụ cái ót của nàng, hơi cúi xuống, đem nàngđặt trong ngực. “Thoải mái sao? Vậy chưa, nếu như còn thoải mái, hãy đề nghị tướng công của ngươi xuất gia, học qua mấy năm kinh phật như ta, bảo đảm có mùi đàn hương này.”

      “Này… buông, buông ta ra.” Nàng khua tay múa chân từ trong lồng ngực của , tim đập tựa như búi tóc nàng lúc này, rốiloạn che dấu cảm xúc nên có. Hình Hoan khinh thường, bĩu môi, vén sợi tóc, tức giận trừng . “Ngươi có nữ nhân nào để ý còn làm ra vẻ.”

      “Ai ngươi ta có nữ nhân nào để ý.”

      “Vậy ngươi tại sao xuất gia?” Mặc dù quy y, cũngkhông tuân thủ thanh quy nhưng Hình Hoan từ từ tin tưởng hắnlà hòa thượng hàng giá . cảm giác tín nhiệm to lớn, có lẽ bởi vì lời hứa hẹn hôm nay dối.

      “Ai! ra rất dài dòng, chờ ngày nào đó ngươi cũng thêu túi thơm cho ta, ta cho ngươi biết.”

      Này vốn là câu thuận miệng mà cũng là hy vọng nàng tùy tiện vừa nghe. Hết lần này tới lần khác Hình Hoan để vào trong lòng, nhướng mày, suy nghĩ, phá lệ nghiêm túc trả lời: “Ngươi cần kiếm, may cái này làm gì. Huống chi, ta nàocó rảnh rỗi như vậy?”

      “Chả phải nữ nhân các ngươi đều thích thêu thùa hay sao?” Con người đôi khi có vài chỗ kỳ quái, mặc dù vốn có để ý gìđó, khi phát rất khó được đến, lại ngược lại dũng cảm. nhíu long mày, vui vẻ liếc xéo nàng. Cho dù phânbiệt tướng công với đồng mưu cũng cần biểu quá ràng như vậy.

      “Còn nữa, đây là lần đầu tiên ta xa nhà sau khi thành thân hai năm qua nga, trước kia cũng chỉ có thể thêu đồ giết thời gian. Mẹ đồ thêu là lễ vật tốt nhất của nương tử dành cho tướngcông, cho biết mỗi mũi kim đều bởi vì mà rất đau. Vì thế ta thêu rất nhiều đồ, chương mẫu cũng khen ta rất giỏi a. Hồi trước kia, trước khi thành thân, ta a còn thêu túi uyên ương, gối uyên ương…”

      sai biệt lắm!” Hừ, rảnh rỗi ngồi nghe nàng khoe nàng hiền lành thế nào. Đó vốn là chuyện liên quan tới , đừng mong khen ngợi hay đồng tình, còn nghĩlà hằng ngày lưu tình tưới nước lạnh vào nàng.

      “Bắt được trái tim nam nhân lại bị sỉ nhục là uổng phí!” Đúng, nàng chính là bắt được, cứ tự cho là chỉ cầnthêu giỏi, chinh phục lòng mọi người, duy chỉ có Triệu Vĩnh Yênlà được.

      “Hử?” Đề tài đột nhiên trầm trọng, hung hăng giẫm trúng xương sườn mềm của Hình Hoan. “Ngươi trước tiên nên hiểu muốn gì?”

      “…” Nàng làm sao biết Vĩnh Yên thích phải như thế nào, nàngcũng phải là con giun trong bụng .

      “Nếu thích gì chính là thích hình thức của nữ nhân. Ví dụ như ta, ta thích nữ nhân có ánh mắt to, thoạt nhìn ngâyngốc, láo cần nghĩ sẵn trong đầu, có thể cùng ta cùng nhau lừa thiên hạ, thích mặc áo bông … Ngươi cười cái gì mà cười, người ta phải là ngươi.” Mỗi câu củahắn làm nụ cười của nàng càng sâu sắc, rực rỡ nhất. lạikhông chút lưu tình buông câu bóp chết vui mừng của nàng. Nhìn nàng nhất thời thu liễm nụ cười, trừng mắt nhìn , đến phiên cảm thấy mê sảng. Trước khi lửa giận của nàng sắp phun, lần nữa dùng câu dễ dàng làm nàng tắt hỏa. “Còn tướng công của ngươi sao?”

      …”

      “Ngươi phải cho tới bây giờ cũng hỏi vấn đề này chứ?”

      “Có nha, ta có hỏi… , … ,.. thích nữ nhân hoàntoàn ngược lại cái loại kia…”

      “… Nữ thí chủ, ngươi hay là xuất gia theo ta , đây cũng là mộtbiện pháp hay.”

      “Đại sư, có phương pháp khác sao?” Nàng cũng biết kỳ vọng kẻ xuất gia dạy nàng làm sao để giữ tướngcông là chuyện vô cùng hoang đường. Vấn đề là, nàng cũng có bằng hữu nào khác để tương trợ.

      “Có, bần tăng có thể hy sinh thân mình giúp ngươi. Có lẽ có mộtngày tướng công của ngươi thu hồi tất cả hưu thư, ngươiđến chết sống lại.” Điều này hiển nhiên liên quan đến , nhưng hết lần này tới lần khác thể giương mắtnhìn gương mặt oán phụ của nàng.

      ? Ngươi có hảo tâm như vậy a?” Tìm thấy trợ giúp cách dễ dàng, ngược lại khiến Hình Hoan hoài nghi.

      “Là như vầy, bần tăng mới vừa rồi ban đêm xem thiên tượng, phát được sao nhân duyên của ta lại xuất , người biếtđiều này đại biểu cho cái gì ?”

      “Đại biểu cho sao nhân duyên của ngươi phản đối ngươi thân hả?”

      thận cái rắm, là nhân duyên của ta xuất .”

      “Nhân duyên của ngươi đâu có liên quan đến ta!”

      “Ta là người xuất gia, chức trách phổ độ chúng sanh, làm sao cóthể nhẫn tâm chỉ quan tâm hạnh phúc cá nhân. Dĩ nhiên lòng ta hy vọng thiên hạ người có tình được hữu tình.”

      “Người xuất gia tại sao lại có nhân duyên?”

      Được rồi, nhận thua, vậy khi có hảo tâm như vậy. “Ta , sau khi chuyện thành công, bạc lừa gạt trênngười Nhâm Vạn Ngân toàn bộ thuộc về ta.”

      “Tốt”

      chứng minh, đối phó với loại bệnh tâm thần này mà , nhất định phải dùng loại phương pháp này, nàng thích như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :