NGUYỆT TÀ BÍCH SA SONG Tác giả: Lam Sắc SưTình trạng bản gốc: Hoàn (55 chương + 1 kết thúc) Converter: Candy_heart (Nhược Linh) Tình trạng bản edit: tiến hành (Beta) Editor: Nguyệt Mai Bìa: Dongylam Thể loại: Cổ đại, phá án, giang hồ Nguồn: http://michlaquan.wordpress.com/ Văn án: , đại thiếu gia khi rảnh rỗi ngồi đọc sách, bách bệnh quấn thân, ngày qua ngày vẫn cứ vậy.Nàng, tiểu thâu nhi khi rảnh rỗi cướp của nhà giàu, tiên long sống hổ, ngày qua ngày mạo hiểm phấn khích.Mộ trung quỷ, trung giang khách, nha môn Bộ đầu, thù lưu thương hoạn.Trong mưa gió, đêm ấy, nàng gặp hắnChuyện xưa cũng thản nhiên mà bắt đầu từ đây [ Văn án từ nhà Thiên Giang Nguyệt, cảm ơn nàng!!!]
NTBSS-Tiết tử Editor: Nguyệt Mai Edit: Nguyệt Mai ———- Buổi tối, thành Tô. Bóng trúc lay động ngoài cửa sồ, gió đêm lành lạnh, trong Mặc Cách Cư của Nam Cung thế gia, Nam Cung Nhược Hư nằm yên giường. Tuy mới vào thu nhưng khí nóng mùa hè còn chưa tan hẳn, dù vậy lại đắp tấm thảm lông dê màu bạc dày. Khuôn mặt trắng bệch, môi chút máu. Hôm nay làm việc khiến vô cùng mệt mỏi. Đây vốn là việc của đệ đệ Nam Cung Lễ Bình, nhưng Lễ Bình Khai Phong từ nửa tháng trước, chưa trở về, mà chưởng quầy các tiền trang xung quanh tề tựu. để ý việc Tiết đại phu phản đối, cố gắng chống đỡ, cuối cùng biến thành lao lực quá độ. Miễn cưỡng ăn chút cơm chiều, nằm giường nghỉ ngơi. “Đại thiếu gia, nếu cậu chịu nằm yên, lão nhân gia ta cũng chẳng quan tâm thể diện Nam Cung gia nữa, sáng mai ta về thôi…” Tiết đại phu than thở. Nghe xong, được gì, đành về phòng nghỉ ngơi. Nằm xuống mới phát cả người cứng ngắc, hô hấp cũng phải gắng sức, nếu nghỉ sớm, sợ là phát bệnh. muốn người ta thấy bộ dáng mình như vậy, cho hạ nhân về nghỉ. Trời canh ba, gió thổi mạnh, trúc rung động sàn sạt, tiếng sấm rền vang từ chân trời, nằm bất động, cơ thể run nhè , hề buồn ngủ, chỉ mờ mịt, chăm chú nhìn bóng trúc in tường. Cứ như vậy kéo dài được bao lâu? “ Kẹt….”, màn cửa sổ bằng lụa vang tiếng, dường như bị gió thổi mở. bóng người nhàng nhảy từ cửa sổ vào, thân hình linh động, bước chân cực . Người nọ như tìm vật gì, đứng ở bàn đọc và giá sách tìm tìm kiếm kiếm, mở ngăn kéo, lục giá sách. Động tác thuần thục, ngay cả cái tráp khóa cũng bị mở nhàng, người đó như hài lòng đồ trong tráp, bỏ lại… Nam Cung Nhược Hư nhìn nổi nữa, ho tiếng làm người nọ giật mình, hiển nhiên chưa từng nghĩ người giường còn chưa ngủ. “Ngươi muốn cái gì lấy , đừng làm loạn đồ của ta.” thản nhiên . Người nọ giật mình, ngây người lát, chậm rãi hỏi: “Ngươi có gì đáng giá sao?” Trong nháy mắt, tia chớp rạch màn đêm, bầu trời bừng sáng, ngay sau đó, sấm nổ vang ngoài phòng. Tiếng vang bất ngờ làm hô hấp của Nam Cung Nhược Hư bỗng dồn dập, tứ chi run rẩy mãnh liệt. “ bàn có nghiên mực Tùng Hạc song ấn, đáng chút ngân lượng, ngươi cầm .” vội, kiên nhẫn, “ mau …..”. Cơn run thể khống chế sắp lan lên mặt, lòng kinh hoàng, biết mình sắp phát bệnh. “Vậy cám ơn.” Người nọ cẩn thận cầm nghiên mực, còn lễ phép , “Ngươi quả là người tốt, Bồ Tát phù hộ ngươi.” Lại tiếng sấm vang lên, khí lạnh lan khắp tứ chi, Nam Cung Nhược Hư thể chuyện, đau đớn đến mức cuộn người lại, khuôn mặt vặn vẹo co rút, tiếng rên khàn khàn ngăn được mà thoát ra, làm người sợ hãi. Ngoài cửa sổ, mưa tầm tã. “Ngươi bị sao vậy?” Người nọ nghe được tiếng động khác thường của , thử hỏi. Mồ hôi lạnh của chảy đầm đìa, gân xanh tuôn ra, giật giật, cong cả người, vì run rẩy kịch liệt, gần như phải cắn đầu lưỡi. Người nọ cẩn thận tới gần, vén màn lên. Nháy mắt, lại có tia chớp xẹt qua, nhìn khuôn mặt của , trắng bệch như tuyết, dữ tợn như quỷ. “Ngươi…..” Người nọ hít hơi, lùi ra xa. Nam Cung Nhược Hư cảm thấy ý thức dần biến mất, từng đợt run rẩy ập đến, hao dần khí lực toàn thân. Có lẽ là lần này, có thể………. Mỗi lần phát bệnh, trái tim yếu phần. Đợi đến khi trái tim còn run rẩy, chân chính thoát khỏi kiếp sống như người hoạt tử này. là hôm nay sao? mệt mỏi nhắm mắt, mệt mỏi quá rồi, mệt lắm rồi. luồng khí ấm lên từ thắt lưng, trái tim vốn suy yếu dần khôi phục bình thường. đôi tay mềm mại xoa người , nhàng ấm áp, khiến gân cốt vốn xơ cứng, tứ chi vốn run rẩy của trở nên thư thái. Ý thức từ từ trở lại, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tràn ngập căn phòng, như muốn phủ lấy . Giữa trời mưa, ngủ an ổn.
NTBSS-Chương 1 EDITOR: Nguyệt Mai Sáng sớm hôm sau. “Ca! Sao huynh chờ đệ về? Nếu lại phát bệnh sao đây?” Sáng nay Nam Cung Lễ Bình mới về nhà, nghe mọi việc được xử lý, vội vàng tới chỗ . Thấy Nam Cung Nhược Hư tái nhợt, lo lắng vô cùng, oán hận kêu ầm ĩ. Được người hầu hạ, Nam Cung Nhược Hư vừa thức dậy, thấy đệ đệ chạy cả đêm về đây, mặt đầy mệt mỏi, chỉ cười : “Thân mình ta trước giờ vẫn vậy, đệ đâu phải biết, ngạc nhiên như vậy làm gì.” “Ca…..” Nam Cung Lễ Bình có cách nào, thở dài, “Cũng may phát bệnh. Lần sau tuyệt đối thể như thế.” Nam Cung Nhược Hư dựa nửa người vào giường, cầm khăn nóng lau tay, cười mà đáp, chỉ : “Đệ đường mệt nhọc, về nghỉ nhanh .” “ Đệ mang về vài thứ, chút nữa cho người đưa tới, đại ca nhìn xem có thích gì .”, Nam Cung Lễ Bình đứng lên. Nam Cung Nhược Hư cười : “Ta cũng phải trẻ con…. đệ nghỉ , cả người hẳn mệt mỏi lắm rồi.” “ biết, biết. Đệ nghỉ lát, tối qua đây ăn cơm cùng đại ca.” Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu, nhìn đệ đệ ra ngoài, ngoài sân lộn xộn, hạ nhân dọn dẹp, giật mình, đêm qua mưa to, lại giống như ác mộng…. chậm rãi đến trước bàn sách, nơi vốn để nghiên mực lại có tập thơ, nghiên mực biến mất vô tung. ra đúng là có người đến. “Chưởng quầy!!” cái nghiên mực dùng vải thô màu lam bọc lấy được đẩy đến, tầm mười bảy, mười tám tuổi đứng phía ngoài. Chưởng quầy mập mạp cẩn thận quan sát nghiên mực, liếc mắt nhìn khách cái, cười hỏi: “ nương muốn bao nhiêu bạc?” Ninh Vọng Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Chưởng quầy ông giá .” Chưởng quầy hiệu cầm đồ giơ 3 ngón tay. “Chỉ có ba mươi lượng?” Ninh Vọng Thư nghĩ thầm, nhíu mày lắc đầu. Chưởng quầy hiệu cầm đồ do dự chút, giơ 4 ngón tay. Ninh Vọng Thư vẫn lắc đầu. Khẽ cắn môi, chưởng quầy mở bàn tay, “ thể nhiều hơn. nương còn hài lòng, mời qua nhà khác thôi.” Ninh Vọng Thư thở dài: “Vậy được rồi. Nhưng thứ này ta còn muốn chuộc lại, ông phải giữ cẩn thận.” “Đương nhiên đương nhiên.” Chưởng quầy viết phiếu, đưa ngân phiếu và biên lai cho nàng, “ nương nhớ cuối tháng đến chuộc, qua cuối tháng khó .” “Được!” Ninh Vọng Thư nhận ngân phiếu, ra ngoài. Ra đến cửa, nàng mới nhớ nên đối chiếu ngân phiếu. “Năm trăm lượng!!! phải năm mươi lượng?” Nàng trợn tròn hai mắt, thể tin vào mắt mình. Thực nghĩ cái nghiên mực khá cũ lại bán được giá ấy….. Cái tên ốm yếu kia có tiền! Cầm ngân phiếu, nàng nghĩ nghĩ rồi về phía cửa hàng bán nghiên mực Hương Trai Lý. Nam Cung thế gia, Trúc viên. Trời vừa tối, cảm giác mát mẻ từ bàn chân chạy lên, Nam Cung Nhược Hư ngồi ghế dựa trong đình viện, nhìn lô trà bên cạnh, xuất thần. Sau khi nghỉ ngơi, Lễ Bình tới đây dùng cơm chiều với , dường như rất hưng trí, kể lại những tin đồn thú vị chọc cười . Mặc dù khỏe cũng muốn đệ đệ mất hứng, ăn chút đồ ăn. Bây giờ có hơi mệt, nghỉ ngơi trong đình cạnh Trúc viên lát. Uống thuốc xong, nước trà pha, hạ nhân đặt vào nước nóng, đưa cho , cho bọn họ lui ra trước. Vị cay, đắng trong miệng còn chưa tan. lấy viên táo đỏ bỏ vào miệng. biết có phải ảo giác , chỉ cảm thấy thuốc Tiết đại phu đưa ngày càng đắng. Táo đỏ mặc dù ngọt, vào miệng lại chua xót. Chợt nghe rừng trúc sau lưng rung sàn sạt, quay đầu lại, thấy thanh tú tuyệt tục mặc đồ đen cầm lấy cành trúc, cố ý lắc lắc cây trúc trong tay, để ý lá khô rơi xuống người. Thấy quay đầu, nàng ngừng tay, le lưỡi, cười cười : “Ta sợ đột nhiên nhảy ra làm huynh hoảng nên…..” “ nương là?” hiểu chuyện gì, hình như quen biết nàng. Ninh Vọng Thư phủi lá rụng người, đến cạnh khoa chân múa tay : “Huynh nhớ sao? Buổi tối hôm qua, chuyện cái nghiên mực ấy!” Nam Cung Nhược Hư giật mình, đánh giá nàng phen: “, chính là người đêm qua?” Ninh Vọng Thư gật đầu: “Đúng vậy! Nghiên mực của huynh thực đáng giá, được năm trăm lượng bạc.” “Năm trăm lượng bạc?” mỉm cười, “Nghiên mực kia ít nhất cũng đáng hai ngàn lượng bạc, bị hố rồi.” “Hai ngàn lượng?” Ninh Vọng Thư hít hơi, ảo não , “Sao huynh sớm! Ta nhận biên lai cầm đồ rồi!” Nam Cung Nhược Hư mỉm cười. “Đúng rồi, ta mua cái nghiên mực mới, huynh cứ lấy dùng tạm, nghiên mực kia chờ ta xong chuyện chuộc về trả huynh” Nàng lấy ra cái nghiên mực mới tinh màu xanh ngọc, cười : “Đây cũng là đồ tốt, ta mua ở Hương Trai Lý, mười lăm lượng bạc cái.” là đau lòng. “Đa tạ, nương cứ để đó.” cũng đưa tay nhận, thản nhiên . ra thiếu nghiên mực, nhưng nếu từ chối cũng mất ít công phu, nên cứ nhận thôi. Huống hồ, đạo tặc nghĩa hiệp như vậy rất ngạc nhiên. Nàng để nghiên mực lên bàn trà, tiện tay lấy táo đỏ, muốn bỏ vào miệng, lại ngừng lại, ngượng ngùng hỏi: “Có thể chứ?” “ nương mời dùng.” Nàng cũng khách khí, bỏ vài quả táo đỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào. “Bệnh của huynh đỡ chưa?” “… đêm qua thay ta xoa bóp gân cốt sao?” ngượng ngùng hỏi. “Ừ, ta còn điểm vài đại huyệt bảo vệ tâm mạch cho huynh.” Nàng nuốt táo, nhìn , “Huynh có biết tâm mạch của huynh rất yếu, suýt nữa chống đỡ được?” , ánh trăng chiếu lên mặt , vẻ mặt hờ hững. “Đêm qua, có phải bộ dáng của ta rất đáng sợ ?” lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng. “Đương nhiên, mặt xanh mét, vô cùng dữ tợn, còn hơn cả trúng độc.” Ninh Vọng Thư vuốt tóc, cười : “Dù sao huynh cũng là kẻ có tiền, có thuốc tốt, từ từ khỏi thôi.” Nam Cung Nhược Hư cười : “Cũng biết vậy.” biết vì sao, thấy thản nhiên như vậy, nàng lại thấy ảm đạm trong lòng.
NTBSS-Chương 2 Editor: Nguyệt Mai cơn gió thổi qua. Ninh Vọng Thư mặc áo mỏng cảm thấy gì, mà Nam Cung Nhược Hư mặc dù thay áo kép, bị gió thổi lại ho từng đợt. “Trúc viên này khí quá nặng, huynh về phòng tốt hơn.” Ninh Vọng Thư kìm được mà . “Ta sao.” Nam Cung Nhược Hư bưng bát trà lên, nhấp ngụm, “ nương đùa. Mỗi ngày ta đều ngồi đây, cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.” Ninh Vọng Thư nhìn chung quanh, lắc đầu : “Trúc viên này cảnh trí mặc dù tốt, nhưng quá mức tối tăm, so ra kém chơi thuyền ở Thái Hồ, ngắm nhìn nơi thủy thiên tướng tiếp, kia mới là gọi thần thanh khí sảng.” Thủy thiên tướng tiếp: nơi bầu trời và mặt nước giao nhau. “ ?” Nam Cung Nhược Hư gục đầu xuống, thở dài: “Trước đây cũng từng qua, nay thể nhớ .” Thấy như vậy, nàng giật mình, lập tức ngồi xổm trước mặt , ánh mắt sáng trong trẻo nhìn : “Huynh muốn ? người ta có tiền, đủ mướn xe ngựa.” “Ta…” kinh ngạc, “Ta lại tiện, chỉ sợ…” “ lo, huynh chỉ cần ngồi xe ngựa là được, việc còn lại cứ giao cho ta.” Ninh Vọng Thư thấy giao động, vui vẻ , “Đúng rồi, hồ có gió lớn, huynh nên mặc nhiều quần áo chút, ta lấy…” Lời còn chưa dứt, nàng thi triển khinh công, sau lúc mang áo choàng trở lại. “…” nhận áo choàng, lại nhìn nàng. “ thôi! Huynh định báo cho người nhà sao?” “Nếu bọn họ biết, chỉ sợ ta có làm gì cũng được.” cười khổ. “Vậy chúng ta liền chuồn ,” nàng giả mặt quỷ, “Trùng hợp lại là sở trường của ta.” đứng lên, bọc kỹ người, bước xuống bậc thang. Lúc này Ninh Vọng Thư mới để ý, nửa người cực yếu ớt, tay trái và chân trái dường như thể dùng lực, lại cũng hơi lạ, có chút gian nan, chắc là bị bệnh lâu ngày để lại di chứng. Hai người lẫn vào màn đêm, chạy đến cửa phía tây nam của Mặc Cách cư. Nhưng mới được tầm trăm bước, Ninh Vọng Thư thấy Nam Cung Nhược Hư thở gấp, liền dựa vào tường mà nghỉ ngơi, mình lại chạy đường cái mướn chiếc xe ngựa tốt, giúp lên xe rồi ngồi vào chỗ của mình. Để tránh xóc nảy, Ninh Vọng Thư thả cương chậm, sau khi ra khỏi cửa thành theo hướng tây. Nam Cung Nhược Hư sợ thần sắc bệnh tật làm cho người ta sợ hãi, tuy là ban đêm, cũng buông màn xe, muốn bị nhìn thấy. Ninh Vọng Thư nghĩ nhiều, cách màn xe cười cười cùng , bao lâu đến bến đò bên bờ Thái Hồ. Sau khi thảo giá với nhà đò, hai người lên thuyền, thuyền chậm rãi bơi ra giữa hồ. Nam Cung Nhược Hư ngồi khoang thuyền, hướng mắt nhìn, mặt hồ phản chiếu ánh trăng lấp lánh, trong suốt như họa, quả thực thiên thượng nhân gian. ra đầu thuyền, cười như hoa, quần áo bay bay, cùng nhà đò trò chuyện gì đó. nương này rất tự nhiên, Nam Cung Nhược Hư cười cười. lát sau, nàng cười dài tới, đầu đuôi : “Đại ca nhà đò này họ Phạm.” “À.” đáp lời. “ ……… là hậu nhân của Phạm Lãi.” Nàng nâng mi cười . Nam Cung Nhược Hư nhịn được mỉm cười: “ ? … Năm đó Phạm Lãi cùng Tây Thi rời , chơi thuyền Thái Hồ, đẹp đẽ biết bao. Tối nay chúng ta may mắn cùng thuyền với hậu nhân của bọn họ, vận khí tệ.” “Cũng đúng!” Nàng cười , ôm chân ngồi, nhìn hồ nước, xuất thần. Ánh mắt nàng xinh đẹp kỳ lạ, giống như sao rơi vào đó, Nam Cung Nhược Hư nhất thời thất thần. Đột nhiên, nàng quay đầu lại, vội vàng dời ánh mắt, mất tự nhiên : “Đúng rồi, đến bây giờ còn biết nên xưng hô với nương như thế nào đây?” “Ta họ Ninh, gọi Vọng Thư, có tự.” “Vọng Thư…” mỉm cười , “‘Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc’, trong thần thoại thiên thần vì ánh trăng mà dẫn đường, quả nhiên thích hợp nương.” Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc: Bài Ly Tao- Khuất Nguyên. Dịch thơ: Chị trăng phải nhanh chân tiến trước, Dì gió cho lần bước theo sau. Nguồn: Thi Viện Nàng hì hì cười: “Còn huynh? Cũng là người Nam Cung thế gia sao?” “Tại hạ Nam Cung Nhược Hư.” Nàng nghĩ nghĩ: “Nam Cung Lễ Bình là họ hàng của huynh?” “Là xá đệ.” Nàng bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nam Cung thế gia có Nam Cung Lễ Bình là cự phú mọi người đều biết, nhưng ta từng nghe còn có vị đại ca.” cười khổ: “Chỉ có vài người biết thôi.” Ninh Vọng Thư im lặng, sau lúc lâu ngẩng đầu thản nhiên cười: “Nhưng mà ta biết huynh, rất vui.” cười : “Vì năm trăm lượng bạc?” Nàng cười hì hì, trả lời. Hai người nhất thời gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng nước vỗ mạn thuyền… Chợt nghe từ màn đêm xa xa truyền đến tiếng sênh tiêu. Ninh Vọng Thư chăm chú nhìn lại, chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng chậm rãi ra từ bóng đêm, trong tiếng tiêu mơ hồ nghe được thanh cười ồn ào. Sênh: Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay. “Là thuyền của Lâm gia, tám phần là Lâm thiếu gia du hồ.” Thuyền phu cười . “Lâm thiếu gia?” Ninh Vọng Thư đến Tô mới có mấy ngày, vẫn chưa nghe qua. Nam Cung Nhược Hư hỏi: “Ông đây là Lâm gia Lâm Vũ Phi.” “Chính là ngài ấy! Vị Lâm thiếu gia này làm người hào sảng, thích nhất là kết giao bằng hữu giang hồ, gia nghiệp Lâm gia lớn như vậy lại ném qua bên để ý tới, Lâm lão gia tức giận cả ngày chỉ biết mắng lo làm việc đàng hoàng.” Thuyền phu cười . Khi chuyện, thuyền hoa tới gần, điêu lan sơn son, vô cùng tinh xảo. Ninh Vọng Thư tò mò nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc người trong thuyền hoa nhìn qua, chợt nghe khẩu phương của người to lớn trong đó : “Ninh Vọng Thư! Là muội sao?” Điêu lan sơn son: Lan can chạm khắc tinh xảo, được sơn đỏ. “Hàn nhị ca!” Ninh Vọng Thư cười , nhận ra là trong năm đệ tử của Hãm đảo – Hàn Chương. Hàn Chương nhìn thấy quả là nàng, cao hứng : “ ngờ gặp được muội ở đây! Sư phụ muội cũng đến sao?” Ninh Vọng Thư còn chưa kịp trả lời, thấy vị công tử xuất bên cạnh Hàn Chương, cất cao giọng : “Đều là bằng hữu với Hàn nhị gia, mời lên thuyền trò chuyện.” Ninh Vọng Thư do dự, biết Nam Cung Nhược Hư hầu như muốn gặp người lạ, chỉ cười : “Đa tạ, ta quấy nhiễu nhã hứng của chư vị, để ngày khác đăng môn bái phỏng.” Hàn Chương ha ha cười : “Nha đầu muội từ lề mề như vậy từ khi nào thế.” Lời vừa dứt, hai thuyền gần, chẳng quan tâm lời Ninh Vọng thư, phi thân lại đây. Sau khi ổn định cơ thể, thấy Nam Cung Nhược Hư ngồi phía sườn thuyền, “ ra muội tiếp bằng hữu, bằng cùng lên thuyền .” “Bằng hữu của muội …” Nam Cung Nhược Hư ngắt lời nàng: “Ninh nương, thành ý của Hàn nhị gia, chúng ta nên từ chối.” mỉm cười với Ninh Vọng Thư, ra hiệu mình sao.
NTBSS-Chương 3 EDIT: Nguyệt Mai thuyền đưa bàn đạp xuống, ba người bước lên. Vừa lên thuyền hoa, vị công tử trẻ tuổi vừa ra đón, chắp tay : “Tại hạ Lâm Vũ Phi…” Liếc mắt nhìn thấy Ninh Vọng Thư đứng dưới đèn, thanh tú tuyệt tục, ý cười trong suốt, nhất thời giật mình, quên mất nên cái gì. Nam Cung Nhược Hư ở bên khẽ cười : “Đa tạ Lâm công tử tiếp đón, chúng ta làm phiền rồi.” Lâm Vũ Phi phục hồi tinh thần, lưu ý đến thần sắc tái nhợt bệnh tật của , vội vàng mời vào trong, phân phó hạ nhân dọn chỗ bưng trà. Trong thuyền ngoại trừ hạ nhân và nhạc sư, còn có Đại tiểu thư Ngu Thanh và Đường chủ Thành Tư Nguy của Thái Hồ thủy trại, chào hỏi lẫn nhau xong, Lâm Vũ Phi với Nam Cung Nhược Hư: “ ra các hạ là người của Nam Cung thế gia, tại hạ thất lễ. Lại , Nam Cung thế gia là ân nhân nhà ta, mười năm trước, Tây Bắc nguy hiểm, triều đình tăng thuế ở Giang Nam, lại gặp phải thiên tai, sản lượng tơ lụa giảm mạnh, gia phụ gấp đến độ tóc bạc mất nửa. May mà lúc ấy Nam Cung thế gia xuất ra rất nhiều tơ lụa, lại thanh toán trước, nhà ta mới vượt qua được khó khăn ngày đó.” “Lâm công tử khách khí, tất cả đều nhờ Lâm lão gia ngày thường luôn thủ tín, mới giúp tơ lụa Lâm gia có tiếng tốt như vậy.” Nam Cung Nhược Hư . Lâm Vũ Phi ngượng ngùng : “Tại hạ lậu quả văn, cùng ở Tô, lại quen biết. biết Nam Cung công tử ở Nam Cung thế gia chưởng quản sinh ý nơi nào?” lậu quả văn: học thức kém cỏi, ít ỏi, có ý khiêm tốn. “Ta chỉ là bà con xa với Nam Cung gia, tìm nơi nương tựa mới đến đây, thân mình lại tốt, cũng chưởng , mỗi ngày chỉ ăn ở phải trả tiền thôi.” Nam Cung Nhược Hư thản nhiên . Ninh Vọng Thư mỉm cười, cúi đầu uống trà, biết muốn đem thân phận ra gặp người, dưng gặp chuyện phiền toái. vừa vậy, mọi người liền thấy thú vị, liền chuyển qua nàng. “Sao lại từ Tô Châu đến đây?” Hàn Chương ngồi cạnh Ninh Vọng Thư, “Có mấy người đến vậy?” “Đến Tô chỉ có muội.” Lâm Vũ Phi có lễ hỏi, “ biết Ninh nương là người môn phái nào?” “Phi Long môn ở Thục trung.” “Phi Long môn? Ta từng nghe gia phụ qua,” Ngu Thanh , sắc mặt có chút khinh thường, “Nghe am hiểu trộm cắp. Thấy Ninh nươngnhược chất tiêm tiêm, nhưng nhìn ra…” Ngụ ý cần cũng biết. nhược chất tiêm tiêm: thân thể mảnh mai. Ninh Vọng Thư mỉm cười : “Sư môn uyên bác, học vấn rộng rãi, đáng tiếc ta thiên tư ngu dốt, học được phần.” Hàn Chương cười : “Hai năm thấy, nha đầu muội cái tốt học, lại học mấy thứ khách sáo đó.” Ninh Vọng Thư hì hì cười: “Huynh nghĩ muội muốn sao, đầu lưỡi còn va vào răng đó.” Nam Cung Nhược Hư nghe vậy, nhịn được nghiêng đầu nhìn nàng. Lâm Vũ Phi cũng cười vui vẻ: “Ninh nương quả là người sảng khoái, nhất định phải ở Tô nhiều thêm mấy ngày, cho phép tại hạ thể phen.” “Nghe ý Ninh nương, là tại hạ ít hiểu biết.” Ngu Thanh buông tha, “Ta cũng học ít quyền cước công phu thô thiển, muốn nhờ Ninh nương chỉ giáo phen.” Khi chuyện, nàng đứng lên rồi. Ninh Vọng Thư sửng sốt, vội : “Nơi này tiện, hay để ngày khác .” “Hay Ninh nương khinh thường ta?” Ngu Thanh nhếch mi, khí thế bức người, chút để ý Thành Tư Nguy bên cạnh khuyên can. địch ý của vị đại tiểu thư Thái Hồ thủy trại với Ninh Vọng Thư từ đâu mà đến, Lâm Vũ Phi có chút xấu hổ, Hàn Chương mặt mang ý cười, bày ra tư thế xem náo nhiệt. Nam Cung Nhược Hư nhìn phía Ninh Vọng Thư, thấy nàng mặt lộ vẻ khó xử, : “Quy củ giang hồ ta hiểu lắm, đánh lại ta sao?” “Đánh lại thôi, đại khái cũng có cách gì.” “Võ công của thế nào?” “Chỉ là quá kém.” Ninh Vọng Thư cười khổ, đứng dậy chắp tay với Ngu Thanh: “Nơi này chật hẹp, có thể tổn thương người khác, chúng ta đến gian ngoài .” Dứt lời, mũi chân điểm , thân mình nhàng bay ra. Ngu Thanh theo sát ra. “Hàn gia, các ấy…” Lâm Vũ Phi lo lắng , “Tính tình Ngu Thanh như vậy, nếu bị thương, phải làm thế nào đây?” Hàn Chương cười : “ lo, con bé làm ta bị thương.” Ngụ ý, Ngu Thanh phải đối thủ của Ninh Vọng Thư. Nam Cung Nhược Hư yên lòng bưng trà, ánh mắt chăm chú nhìn bức rèm che khuất bóng người bên ngoài, chỉ thấy hai cái bóng đan vào nhau, vạt áo mang gió, hai người ở đầu thuyền đánh qua đánh lại ngươi tới ta . chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra bóng dáng của Ninh Vọng Thư, về phần ai chiếm thượng phong, nhìn . Hàn Chương thấy mùi ngon: “Bộ chưởng pháp của Ngu nương có chút ý tứ, có vài phần giống Bích Ba chưởng pháp.” “Ánh mắt Hàn gia quả nhiên rất tốt,” Thành Tư Nguy cười , “Nội lực của Đại tiểu thư có hạn, trại chủ thay đổi Bích Ba chưởng pháp, sở trường của nó là phiêu dật linh động.” “Ninh nương dùng võ công loại nào?” Lâm Vũ Phi hỏi. “Công phu của nó cổ quái, ta cũng nhận ra.” Hàn Chương cười , “Nha đầu kia tiến bộ ít đấy.” đến nén hương, hai người ngừng tay. Ngu Thanh đen mặt bước vào, hé răng, ngồi trở lại, uống từng hớp trà to. Mọi người thấy thế, đoán ra đại khái, có ai hỏi lại.