1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gian Thương Hai Mặt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Gian Thương Hai Mặt

      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Converter: Mèo con Lunar

      Edit: Quảng Hằng
      Số Chương: Hoàn Mười Chương

      Văn Án


      “Tiểu Nhu, ta nguyện ý cho mượn chính ta, ủy khuất nhận ngươi làm vị hôn thê của ta….”

      Này tung hoành thương trường, xuất thân từ danh da rèn kiếm lâu đời, ngũ thiếu gia của Sở gia muốn dùng phương pháp này giúp nàng?

      Vì muốn chữa bệnh cho tiểu muội muội ốm yếu dậy nổi, nàng tìm hiểu tin tức của thần y lần lần đến bên cạnh .

      Biết được thần y đúng là biểu đệ của , lại định ra quy cũ kì quái phải thân bằng quyến thuộc là cứu.

      Ngũ thiếu gia giống như “ người vô cùng lương thiện”, nhưng lại đưa ra ý kiến tạm thời giả kết hôn làm phu thê đến giúp nàng,

      Lúc trước khi nàng mang muội muội đến đại phu xem bệnh, bị tên lang băm khinh bạc nàng, vừa gặp đôi mắt đỏ lên, đánh người cách tàn độc. có hình dáng ôn hòa nhã nhặn của ngày thường, mà trở thành người quỷ dị hoàn toàn khẩn trương,

      Nay lại thiện tâm bừng bừng, vì giúp nàng nên muốn giả danh làm vị hôn phu, nàng có cách nào để chối từ.
      Có quỷ nha, Man Tiểu Nhu nàng phải ngu ngốc, người này khẳng định tính kế gì!

      Nàng chỉ là bán bánh bao, bánh bao nhà nàng mỗi ngày số lượng mọi người đến tranh mua ngày càng nhiều,

      Lúc trước dùng tiền lóng lánh làm điều kiện bảo lão cha, lão đệ “Lấy” nàng Đến tửu lâu của ,

      Bây giờ chủ nhân cũ bỗng chốc biến thành vị hôn phu của nàng? Được, vì muội muội nàng đáp ứng,

      Vấn đề định rồi nàng mới nghĩ đến, còn phải có vạn lượng tiền chữa bệnh mới có thể thu phục được thần y,

      Ngũ thiếu gia còn , nếu thành thân lấy tiền mừng cưới để làm tiền chữa bệnh! Oa lặc, nàng quả thực bị tính kế......

      Thể loại : diệu kế truy thê, sủng, ấm áp

      Nam chủ: Sở Hòa Khiêm – tính tình bề ngoài ôn nhu nhã nhặn lịch thiệp, bên trong lại ngoan hiểm độc, luôn cứng rắn với em, nhưng chỉ mình mới khinh bạc em của , người khác – Giết tha! Đặc biệt mỗi khi giận dữ tính tình trở nên hung hăng như quái thú.

      Kết luận: sủng nữ chủ vô đối, nữ chủ từ lúc còn .

      Nữ chủ: Man Tiểu Nhu- cứng rắn, chịu thương chịu khó, thương em , nên mới dẫn đến bên cạnh nam chủ.

      Quảng Hằng: ta đăng khi hoàn Mê Hoặc Thiết Bộ đại hiệp
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      nkhanh3324, Hòa Yên Linh, lonkon955 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Tiết tử

      “Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

      Sáng tinh mơ, ngã tư đường truyền đến thanh ầm ỹ, bí mật mang theo thanh đồ sứ vỡ tan còn có tiếng người hét.

      Phanh! Nơi cuối góc phố từ trong căn nhà rách nát, cửa bị người va chạm kịch liệt.

       “Ai a!” nam tử mặc quần áo sặc sỡ, từ trong nhà theo cửa lăn ngã ra ngoài.

      Tiếp theo cánh cửa mở toang, cầm chậu nước ra, đối với gã bị đá văng ra còn ưu ái hắt nguyên chậu nước vào mặt

       “A!” Giữa trời đông giá rét, nước lạnh như băng hắt thân thể, lạnh lẽo làm thân thể nam nhân chịu nổi, tiếng kêu càng thêm thê thảm.

       “Man Tiểu Nhu, ngươi là người điên! Ngươi nổi điên sao?” Răng khua nhau lập cập, mặt trắng bệch, ồn ào.

      ngũ quan thanh tú vẫn mang tính trẻ con, tay chống ở thắt lưng, đôi mắt long lanh lửa giận tà nghễ nhìn ,“Họ Lý, ngươi ta nghe rất ràng, ngươi muốn cưới ta, bổn nương đây cũng muốn gả! Mang theo tiền của ngươi trở về để dành mua quan tài !”

      Quay đầu lại, còn đem đám hồng bao, và các lễ vật khác, dùng chân đá toàn bộ những thứ đó ra khỏi cửa.

      Người nam nhân mặc áo màu hồng cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

      Ngã tư đường, dần dần tụ tập thành đám đông, cho dù nơi này là cuối phố, thanh ầm ỹ vẫn là khiến cho rất nhiều người chú ý, đều hướng người này tới.

      Man Tiểu Nhu trơn to đôi mắt đẹp còn muốn to hơn đôi mắt ,“Như thế nào?” Kiêu ngạo vung tay, ngay cả cái chậu bằng gỗ cũng quăng ra theo.



       “Oa!” Vội vàng nhảy tránh, nam nhân mặc áo hồng bộ dáng chật vật, rước lấy đám đông vây xem trận cười mỉa. da mặt đỏ ửng nhịn được, cũng tiện tay cầm lấy hộp gấm màu đỏ rơi xuống mặt đất quăng qua,“Tiện nữ nhân!”

      kịp né tránh, Man Tiểu Nhu theo bản năng co rụt thân thể lại, cắn răng chờ hộp gấm va chạm vào thân đau đớn.

      “Oa -” Đám đông vây xem truyền đến kinh hô.

      Nhưng đợi thấy cảm giác đau đớn, nghi hoặc nhìn lại, phát hiên hộp gấm nằm lăn lóc dưới chân, hề chạm đến nàng, bên cạnh còn có viên đá .

       “Hừ, ngay cả chút sức cũng có, muốn ta gả cho ngươi, kiếp sau !” chút nghĩ ngợi, Man Tiểu Nhu liền cho rằng là lực đạo đủ, cho nên hộp gấm kia trùng hợp nằm ở trước mặt nàng.

      Nam nhân bực bội nhìn chằm chằm vào tay mình. Kỳ quái, ràng nhắm vào nàng ném mạnh, tại sao lại thể hiểu được rơi từ trung xuống? Còn kịp nghĩ lại, cái hộp gấm kia bay đến mặt .

       “A -” Ôm mũi, cảm thấy có cổ chất lỏng ấm áp từ xoang mũi chảy xuống, mở tay ra vừa thấy.

      Là máu!

      “Đổ máu, đổ máu! Mẹ ơi -” Ôm mũi, nam nhân thất kinh kêu to, quay đầu chạy .

      “Ha ha ha......” đường, mọi người đều cười ra thành tiếng.

      Khinh thường nhìn bóng dáng rời , Man Tiểu Nhu hừ tiếng, xoay người chuẩn bị về phòng, vừa xoay người lại chạm vào người đứng phía sau ,“Tiểu muội, muội ra đây làm gì?”

      Đứng phía sau nàng là dung mạo gần giống nàng, tuổi tác nhìn sơ qua hơn nàng, khuôn mặt nhắn tái nhợt có huyết sắc, vẻ mặt thần sắc có bệnh,“Đại tỉ, tỉ thực đuổi ?”

      Bĩu môi,“Vào nhà , thân thể muội tốt, mau trở về nghỉ ngơi .” có trả lời câu hỏi của tiểu muội, nàng giúp tiểu muội vào trong phòng.

      con đường lớn trở nên vắng lặng, cửa đóng lại, đám đông vây xem lúc này mời dần dần tan . Ở phía đối diện căn nhà, dưới gốc cây đại thụ, có thiếu niên tuấn tú, mặc thân hắc y, chậm rãi từ phía sau ra.

      đôi con ngươi đen sáng quắc, chậm rãi dời về phía cánh cửa đóng chặt, trong ánh mắt đen láy, có chút hứa sáng lên, bạc môi hơi hơi nhếch lên, bắt đầu bước vè phía trước. Dọc theo đường , có rơi xuống vài thứ.

      Đợi cho rời , đường cái ràng có thể thấy được, vật buông rơi xuống là...... Mấy viên đá .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 1.1

      ***********************

      Đường Cao Tông · hiển khánh ba năm

      Ích Châu, Thành Đô thành.

      Đường Cao Tông trong năm, Thành Đô trở thành nơi trọng tâm chính trị, giao thông, kinh tế ở phía tây phía nam. Chỉ đứng sau kinh thành ở Trường An, nhưng chung cũng thua kém Trường An là mấy. Trong đó có Ích Châu là nơi sản xuất trà vô cùng thịnh vượng. Ngã tư đường của Thành Đô mở rất nhiều quán trà, làm cho các nho sinh học sĩ nơi đây, vừa uống trà,vừa đàm luận quốc gia đại .

      Trong đó lớn nhất là quán trà Bình Minh, đến đây đáng kể nhất là phải đến, là Thành Đô chú kiếm thế gia - Sở thị, Sở thị bắt đầu nổi danh ở triều đại trước, ngay cả những binh khí mà quân đội sở hữu nay cũng thuộc Sở gia bán ra.

      Gần buổi trưa, trong quán trà tất nhiên là tiếng người ồn ào, bàn bàn đầy ngập khách, mỗi gian sương phòng cũng đều còn chỗ ngồi. Lúc này, cửa gian sương phòng thong thả mở ra, bên trong quán trà ra là Quản và hai gã nam tử khác.

      Quản quán trà Phúc Đại, chính khom người cúi người cung tiễn khách quý,“Ngũ thiếu gia, ngài xin yên tâm, tiểu nhân chú ý cẩn thận chuyện ngài vừa giao phó.”

      Đứng ở trước người Phúc Đại, trong đó nam tử mặc quần áo đỏ sậm, nở nụ cười gật đầu,“Phúc thúc, cần phải khách khí như vậy, ta chỉ là ra làm việc, thuận đườngđến đây quấy nhiễu ngài chút thôi.”

      Phúc Đại vuốt cằm,“Tiểu nhân biết.” nào dám đối Ngũ thiếu gia khách khí, ai chẳng biết Ngũ thiếu gia của Sở gia là Sở Hòa Khiêm, thương trường là tiếng tăm lừng lẫy là ngôi sao sáng nhất, chẳng những khôn khéo có chủ kiến, mà mỗi tiền trang của Sở gia, đều có vào chứ ra, cá tính vừa ôn hòa vừa thiện lương, , ở mặt ngoài...... Nhưng mà, vài quản khác điều biết, Ngũ thiếu gia mới giống vẻ bề ngoài dễ chạm vào như thế.

      Sở Hòa Khiêm nhìn thấu ý tưởng trong đầu của , nhưng cười , nhìn quét vòng cảnh tượng trong quán trà,“Chuyện mua bán của quán dạo gần đây, dường như tốt hơn rất nhiều so với lúc trước?”

      “Đúng vậy, trước đó vài ngày, tiệm Hồng trà nổi tiếng ở thành Đông, phô biết tại sao đột nhiên lại đóng cửa, vốn dĩ các danh nhân thích uống trà nơi đó, đều tìm quán trà khác, ne quán ta cũng đông khách hơn.” Phúc Đại lau mồ hôi ở thái dương, trong lòng có khổ tâm dám . Người ở ddaaay từ trước đến giờ chỉ vài người, nay có thêm nhiều khách như vậy, mỗi ngày đều làm việc đến kêu ra tiếng a.

        ra là thế. Sở Hòa Khiêm nhìn số người trong tiệm,“Phúc thúc, có rảnh tìm người môi giớ kiếm thêm ít người về hỗ trợ, khách nhân nhiều như vậy, mà quán chỉ có vài người, chắc chắn các ngươi công việc làm xuể.” Ánh mắt dời về phía người đứng bên cạnh vẫn cúi đầu .

       Nhận thấy được tầm mắt chủ tử, Phúc Tu Duyên xấu hổ gãi mặt mặt cười cười, cúi đầu thầm nghĩ. Ngũ thiếu gia nhất định phát !

      Vốn dĩ là hôm nay, Ngũ thiếu gia là muốn tuần việc mua bán Binh Khí Lâu ở thành Đông, đường lại bởi vì khát nước muốn uống trà, Ngũ thiếu gia lại nghĩ đến lúc trước có chuyện trà giả tuôn vào thành, nên muốn đên quán trà ở thành Tây uống trà thuận đường nhắc nhở tiếng.

      Vừa đến quán trà nhìn đến tình huống ở cửa hiệu, Ngũ thiếu gia biết tên này là cố ý dẫn tới nơi này, mục đích muốn thấy vấn đề quán trà người đủ. Ai, dù sao quản nơi này cũng là cha của Phúc Tu Duyên, làm con, đương nhiên phải giúp cha gặp khó khăn phen thôi.

       “Tu Duyên, ngươi còn khát ?” Hai phụ tử cấu kết với nhau làm việc xấu.

      Đối với câu hỏi của chủ tử, Phúc Tu Duyên vội vàng lắc đầu,“Hết khát rồi, hết khát rồi.” Ngũ thiếu gia đều biết , đương nhiên cũng nên thức thời chút.

      “Bây giờ chúng ta có thể tuần Binh Khí Lâu chưa?” Sở Hòa Khiêm cười hỏi.

      “Kia đương nhiên! Ngũ thiếu gia, quá trưa rồi, chúng ta nhanh .” Phía sau giống như có ckim châm vào mông, Phúc Tu Duyên run lên, trước làm gương lao ra khỏi quán trà.

      Quay đầu lại nhìn Phúc Đại,“Phúc thúc, Tu Duyên là đứa tốt a.”

      cũng thực xấu hổ,“Đúng vậy, hắc hắc......”

      Cười , Sở Hòa Khiêm thẳng xoay người cất bước rời , vừa bước cửa ra quán trà, liền thấy thân ảnh Phúc Tu Duyên tiến đến đón,“ thôi.” dẫn đầu phía trước .

      “Dạ.” Đáp tiếng, phía sau vỗ ngực thở phào hơi. Hoàn hảo, xem ra Ngũ thiếu gia tức giận.

      ngã tư đường, khí chất cùng vẻ ngoài hơn người của Sở Hòa Khiêm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đường cái, Phúc Tu Duyên vẫn ở phía sau chủ tử, trong lòng có loại cảm giác tự hào, ánh mắt khâm phục chăm chú ở người chủ tử.

      đến Sở gia, có thể người biết, người hiểu, Sở gia mấy đời trước kia, chỉ là nhà đúc tượng bình thường, mãi đến ba đời trước đây, vị lão thái gia của Sở gia, chỉ có là bên ngoài hơn người, tay nghề rèn sắt phi phàm, cũng có cái ý chí quý như vàng. Các triều đại thay nhau đổi chủ, dân tình loạn lạc, lão thái gia thấy thời cơ đến, mua rất nhiều sắt vụn để rèn vũ khí, bởi vì ông biết thế gian chiến loạn, cần nhất chính là vũ khí; , Lão thái gia cũng chọn đúng đối tượng, trước tiên là đầu phục nhị công tử Lý Gia là Lý Thế Dân, cuối cùng Lý gia càng thành công, chối bỏ các chính sách tàn bạo, thống nhất thiên hạ.

       (Đường Thái Tông (唐太宗,; 23 tháng 1 năm 599 – 10 tháng 7 năm 649), tên Lý Thế Dân (李世民), là vị <a title="Hoàng đế" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%A0ng_%C4%91%E1%BA%BF']hoàng đế[/URL] thứ hai của triều đại <a title="Nhà Đường" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%A0_%C4%90%C6%B0%E1%BB%9Dng']nhà Đường[/URL] trong <a title="Lịch sử Trung Quốc" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD_Trung_Qu%E1%BB%91c']lịch sử Trung Quốc[/URL], trị vì từ năm 626 đến 649. Ông là vị vua tài ba, người thiết lập cường thịnh của Đại Đường.)

      Vì thế, Tần vương Lý Thế Dân cảm động và nhớ công lao của Sở gia tận tâm cống hiến vì triều đình, nên ban đầu muốn trao tặng chức quan, nhưng lão thái gia vốn rất sâu sắc biết đạo lý gần vua như gần cọp, nên từ chối hảo ý của Tần Vương, , nhưng từ đó về sau, hơn nửa binh khí của quân đội đều do tay Sở Gia rèn.

      Sở gia liền bởi vậy đúc vũ khí mà nổi tiếng hậu thế, cho đến bây giờ là đời thứ ba, Sở gia vẫn là lấy chú kiếm thế gia mà nổi tiếng thiên hạ, đời thứ ba này, Sở Gia sinh hạ được năm đứa con trai lại đem sản nghiệp Sở gia mở rộng khắp các đại giang Nam, Bắc.

      Trưởng tử  Sở gia Sở Hòa Kì, thân là đại ca, kế thừa đúc vũ khí thiên phú, am hiểu tạo ra cung tên. Tạo ra cung tên đương nhiên phải tìm nguyên liệu gỗ tốt nhất, nên đương nhiên vì thế mà sở Hữu vài cửa hiệu kinh doanh gỗ lớn nhất các tỉnh phía Nam, cá tính vốn ôn hòa, là chủ tử được gia nhân xem là có tính yinhf tốt nhất.

      Sở Hòa Già, là nhị thiếu gia Sở gia, am hiểu tạo ra kiếm, kiếm thuật cũng là nhất tuyệt, nhưng cá tính tương đối quái gở, thích rời khỏi cửa, nhưng thân là người của Sở gia, chính là phụ trách hỗ trợ thống trị gia nghiệp, gương mặt của vốn lạnh lùng nghiêm khắc, thích hợp nhất tuần tra các cửa hàng thuộc sở hữu Sở gia ở khắp các đại giang nam bắc. Các Chưởng quản ở cửa hiệu các tỉnh, chỉ cần nhìn đến gương mặt lạnh như được tạc từ băng của cũng dám làm quái.

      Sở Hòa Chí, Sở gia tam thiếu gia, am hiểu tạo ra thương, cũng là người duy nhất trong các thế hệ của Sở gia được làm võ lâm minh chủ, nhiệt tình thích võ nghệ, tự tạo ra binh khí , vì thế đương nhiên quản lý nghề chính Sở gia, phàm là binh khí chế tạo đều phải trong phạm vi kiểm tra của .

      Sở Hòa Quắc, Sở gia lão Tứ, am hiểu tạo ra đao, xem như là người duy nhất ở Sở gia thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng lại là vị chủ nhân đối đãi với gia nhân gần gũi nhất. Tất cả các chưởng quản của Sở Gia, tất cả đều thập phần thích vị tứ thiếu gia hào sảng này. phụ trách trông coi các tiệm trà thuộc Sở gia. Phải biết rằng, thời Đường thói quen uống trà rất thịnh hành, quản lý trà cũng là công việc rất khó khăn, vào hằng năm đến giờ các hiệu trà lớn ở các châu, các huyện đem hàng đến đều phải đến kiểm tra chặt chẻ.

      Sở Hòa Khiêm, thân là đứa con út của Sở gia, mặc dù kế thừa thiên phú Sở gia am hiểu đúc vũ khí, nhưng lại kế thừa ý chí vàng của lão thái gia, thông minh hơn người, tâm tư tinh tế ở ngoài, môn quy cùng tổ chức khổng lồ ở Sở gia nay, có thể nóitoàn bộ là công lao của . Đem sản nghiệp của Sở Gia phát triển tung hoành khắp các đại giang Nam, Bắc, cũng là chủ nhân chân chính quyết định mọi chuyện lớn ở Sở Gia, phụ trách về đối ngoại, tiệm cơm, khách sạn, tửu lâu. Nhưng mỗi năm, tính toán sổ sách kinh doanh toàn bộ đem đến Sở Gia chờ xét duyệt

      (Híc, toàn soái ca, nhưng soái ca của ta đâu??? Please, ai đem tặng ta người với.)

      Phúc Tu Duyên thực cảm thấy mình thực tu mấy kiếp, nên mới có thể theo hầu vị chủ tử tốt như vậy, vốn dĩ phải theo hầu bên cạnh Ngũ thiếu gia, thuộc người hầu ở bên ngoài, chỉ là con của quản mà thôi.

      Sở gia có cái quy củ bất thành văn, bên người mỗi vị thiếu gia, đều nhất định phải có gã sai vặt cùng hộ vệ theo, mỗi vị hộ vệ đều là cao thủ vạn người chọn , đều lấy võ công mà luận, mà gã sai vặt tuy rằng nghe qua là nô tài bên người, nhưng mỗi tên đều được huấn luyện kĩ lưỡng từ , am hiểu võ nghệ nhưng lại có thể giúp đỡ chưởng quản ở cửa hàng, danh xưng của gã sai vặt đều bắt đầu từ con số.

      Nhưng mà, thế hệ của Ngũ thiếu gia tương đối đặc biệt hơn, từ rời nhà lên núi học võ nghệ, cho nên bên cạnh cũng có sai vặt và hộ vệ theo, mãi đến khi học thành tài trở về Sở gia. Vốn dĩ lão gia an bài sẳn cho hộ vệ và sai vặt, nhưng Ngũ thiếu gia lại khéo léo từ chối, ngược lại tự chọn cho mình người hoàn toàn hề qua huấn luyện như làm sai vặt.

      biết người phía sau có tâm tư, hai tròng mắt của Sở Hòa Khiêm ngừng di động, nhìn đám đông lui tới, qua mấy con phố, vào ngã tư đường ở thành Nam ngày thường ít , phát kiện.

      Người ở ngã tư đường, tay đều cầm gói giấy dầu bao lấy cái gì đó, cũng có nguời hé ra cắn cái bánh bao to.

       “Ngũ thiếu gia, tại sao người phố này lại đặc biệt thích ăn bánh bao?” Phúc Tu Duyên cũng phát .

      Nhìn kĩ xung quanh, đánh giá bốn phía thương gia ngã tư đường, là có rất nhiều quán ăn và cửa hàng, tửu điếm, nhưng lại phát cửa hiệu bán bánh bao? Nhìn xem sắc trời, suy nghĩ lát, hạ quyết định,“Tới Binh Khí Lâu trước, sau đó hãy quay lại đây.”

       “ biết.”

      Chủ tớ hai người cước bộ nhanh hơn, khoảng vài khắc sau, tiêu sái tiến vào Binh Khí Lâu.

      Cái gọi là Binh Khí Lâu, là nơi mở đầu của Sở gia, cũng do sư phó kinh doanh xuất phát từ Sở gia, binh khí độc nhất vô nhị. Nơi này sở hữu ba tầng lâu, tầng thứ nhất, bán vũ khí thông thường, tầng thứ hai bán binh khí đặc thù hiếm thấy. Riêng tầng lâu thứ ba là bán những binh khí do chính tay năm vị thiếu gia chế tạo, cho nên cơ hồ là triển lãm cho người khác xem, , có buôn bán.

      Quản Binh Khí Lâu là Phúc Nhị, sớm chờ lòng nóng như lửa đốt, Ngũ thiếu gia thường lui tới vô cùng đúng giờ đột nhiên thấy bóng người, sợ tới mức còn tưởng rằng xảy ra chuyện, định phân phó thuộc hạ đường tìm người.

       “Ngũ thiếu gia, ngài đến đâu vậy? Tiểu nhân rất lo lắng cho ngài.” Phúc Nhị vội vàng đến bên cạnh chủ tớ hai người mới bước vào Binh khí lâu.

      có lỗi, Nhị thúc, đường có số việc trì hoãn, lần sau ta chú ý.” Sở Hòa Khiêm cười , đồng thời vỗ vỗ tay Phúc Nhị, trấn an tâm .

      Từ năm năm trước, Sở gia phát sinh chuyện có người bị bắt báo quan, nên tại chỉ cần có ai gặp bóng dáng, liền lập tức rước lấy đống quan tâm.

       “Vâng, Ngũ thiếu gia, mời ngài vào, chú kiếm sư phó đều ở trong phòng chờ ngài.” Phúc Nhị dẫn hai người hướng sương phòng ở phía sau Binh khí lâu mà .

      Hôm nay là ngày theo lệ tuần tra, phàm là quản cùng chú kiếm sư phó đều phải tham dự, thảo luận vấn đề kinh doanh ở Binh Khí Lâu, vài ngày trước đó những quản tập trung lại đây.

       “Ừm.” Sở Hòa Khiêm bước vào sương phòng, nhìn các vị sư phó gật đầu ra hiệu, sau khi ngồi yên vị, bắt đầu thảo luận cực kì nghiêm túc kéo dài.

      lúc lâu, khi Sở Hòa Khiêm bước ra từ Binh Khí Lâu, là cũng hai canh giờ sau.

      Phúc Tu Duyên sớm đói bụng lỗ kêu, từ lúc trưa chỉ ăn chút điểm tâm ở quán trà, bây giờ bụng réo ùng ục, thầm hy vọng chủ tử có thể phát tâm tư của , dẫn ăn cơm.



      Sở Hòa Khiêm tuy rằng vừa mới bàn luận xong công việc, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ đến chuyện xảy ra ở thành Nam ban sáng. ,“Chúng ta lại chuyến Thành Nam.”

      Vẻ mặt đau khổ, Phúc Tu Duyên đáng thương vô cùng đuổi kịp ,“Dạ.” Hữu khí vô lực trả lời.

      ở trước người , Sở Hòa Khiêm hơi dừng chân, quay đầu vỗ vỗ lên đầu ,“ đường Thành Nam thiếu gì tiệm ăn, cần làm bộ dáng làm như ta ngược đãi ngươi như thế.” Tên này, càng ngày càng khéo giả vờ a.

      Phúc Tu Duyên vừa nghe, mặt vốn dĩ mang vẻ mặt đau khổ, lập tức tan biến mất,“Đúng vậy! Ngũ thiếu gia.” Lúc này giọng cũng trở nên hùng hồn hữu lực.

      Cười lắc đầu, Sở Hòa Khiêm đúng là có biện pháp với , chủ tớ hai người trước sau hướng Thành Nam mà . Nhưng mà, lúc này ở đường có tình cảnh bọn họ chứng kiến lúc trước, đánh giá bốn phía trong chốc lát, bước đến quán điểm tâm bước vào.

      *********************************

      P/S: Ta tự kỉ, vốn gặp rắc rối đủ mọi phương diện, định lên mạng tìm truyện gì sắc sắc chút để xem, nhưng sao đọc đến đâu cũng gặp toàn thanh thủy văn, aaaaa!!!!!!!!!!!!!

      Vốn dĩ định đăng Mê Hoặc cho xong, nhưng ta beta ko nổi, đành cáo lỗi với các pà kon vậy.

      Vốn dĩ sắc nữ thik soái ca, gặp thanh thủy văn &gt;"&lt; Ôi ta trùm chăn ngủ đây!


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      darkorange;font-size:small;']Edit: Quảng Hằng

      darkorange;font-size:small;']Hic, ta bị lừa tình rồi, vốn đọc sơ sài nội dung truyện này, chỉ kết cái khúc cuối ấm áp mà bắt tay vào làm, ai dè, truyện hài.... Số ta làm như gắn kết với truyện hài hay sao í, đâu cũng thoát, bất quá ta thik a!



      darkfont-size:medium;']Lão bản của quán vừa thấy đến khách nhân vào cửa, đương nhiên là khuôn mặt tươi cười chào đón nhiệt liệt,“Vị thiếu gia này, có cần cái gì ?”

      darkfont-size:medium;']Ngoảnh đầu về phía Phúc Tu Duyên, tiến lên từng bước, theo trong lòng lấy ra đĩnh bạc vụn phóng tới bàn, Sở Hòa Khiêm lúc này mới lên tiếng :“Lão bản, ta nghĩ muốn hỏi thăm ngươi kiện.”

      darkfont-size:medium;']Vừa thấy đến đĩnh bạc vụn kia, phô lão bản bán bánh ngọt mặt mày hớn hở,“Ngài ! Chỉ cần tiểu nhân biết, nhất định hết cho ngài, tuyệt dấu diếm.” Kiếm được.

      darkfont-size:medium;']“Vào buổi trưa nay, ta qua con phố này, phát đường rất nhiều người tay đều cầm bánh bao ăn, nhưng gần đay lại phát cửa hàng bánh bao, biết lão bản có biết tiệm bánh ấy ở đâu ? vừa hỏi, nhưng trong lòng có tính toán sẵn.

      darkfont-size:medium;'] để ý đến chuyện này như thế, là vì ngày gần đây muốn mở thêm tửu lâu ở trong thành, những thứ cần thiết chuẩn bị xong hết, tửu lâu, chưởng quản… có sẵn hết, nhưng trong thành này vốn có nhiều tửu quán khách sạn lâu năm, nên muốn thu hút nhiều khách, nhất định phải có bí quyết để thu hút đám đông. Theo như chứng kiến vừa rồi của , bánh bao ở Thành Nam kia mỹ vị của nó được nhiều người thích, nếu có thể mời được vị sư phó này đến hổ trợ , tin rằng với tài nghệ kia, tửu lâu của càng thêm hoàn mỹ.

      darkfont-size:medium;'] “Vị thiếu gia này, ngài là có cặp mắt quan sát a, tiệm bánh bao kia đều phải ở ngã tư đường này, mà là ở trong ngỏ , nhưng làm cho người ta ăn còn muốn ăn thêm. Bánh bao này, ngày chỉ bán hai canh giờ, vị bánh bao ngọt lại tinh tế, hương thơm ngào ngạt, mỗi cái bánh giá chỉ khoảng ba đồng.” Lão bản bán bánh ngọt chỉ vừa nghĩ đến, khóe miệng muốn chảy nước bọt. Nếu phải mỗi ngày đều ở tại cửa hàng để buôn bán, cũng rất muốn xếp hàng mua.

      darkfont-size:medium;'] “Nha...... Thực ngon đến như vậy?”

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm cười. Nếu đúng theo như lời của lão bản này, vậy vị sư phó làm bánh bao kia chắc chắn tay nghề bất phàm.

      darkfont-size:medium;']“Kia cửa hàng ở đâu?” Tai nghe sao bằng mắt thấy, tuy trong lòng có dự tính sẵn, nhưng vẫn là muốn gặp qua rồi sau.

      darkfont-size:medium;']Vị chủ quán, vươn tay chỉ vào nơi cuối ngã tư đường. “ngài từ nơi này, qua cây đại thụ thứ bảy, cái ngõ , vào trong đó khoảng vài bước thấy tiệm bánh, nhưng giờ này chắc hẳn tiệm bánh bán sắp xong rồi.”

      darkfont-size:medium;'] “Đa tạ.” Chiếm được đáp án, đương nhiên là chút do dự về hướng chủ quán vừa chỉ.

      darkfont-size:medium;'] “Đừng khách sáo.” Chủ quán cười thu nén bạc vụn vào túi.

      darkfont-size:medium;']Quả như vậy, vừa tiến vào bên trong ngỏ , Sở Hòa Khiêm liếc mắt cái liền thấy cửa hàng nho kia, cũng nhìn thấy xác thực có người thu dọn hàng.

      darkfont-size:medium;']Suy nghĩ lát, cũng qua, ngược lại xoay người rời .

      darkfont-size:medium;']Phúc Tu Duyên vốn dĩ bước vào ngỏ, lập tức xoay người bước vội theo chủ tử. ,“Ngũ thiếu gia, nhưng mà chúng ta cũng nên nhìn chút?”

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm khopast tay,“Chúng ta ngày mai giờ Tỵ đến, mới vừa rồi lão bản kia ngày chỉ bán hai canh giờ, ngày mai khi bọn họ mở tiệm, đến nếm thử hương vị.” ăn qua, những lời khen đều chính là hư danh, chờ ngày mai tự mình đến ăn qua, có quyết định.

      darkfont-size:medium;']“Nha.” Phúc Tu Duyên gật gật đầu.

      darkfont-size:medium;']Chủ tớ hai người trước sau xuyên qua đường cái, chậm rãi trở về Sở phủ.

      darkfont-size:medium;']Ngay tại lúc bọn họ xoay người định trở về, trong ngõ cũng ra vị nương, diện mạo thanh tú, đôi thủy mâu trong suốt động lòng người, mặc quần áo mộc mạc, trong tay mang đồ vật về hướng bọn họ.

      darkfont-size:medium;']Nàng phía sau có người đuổi theo, là trung niên nam tử cường tráng, đồng thời miệng hô:“Tiểu Nhu a, con để quên đồ!”

      darkfont-size:medium;'] nương thanh tú bước chậm chút, quay người lại nhìn nam tử trung niên, tay lấy gói to tay ông,“Tại con vội, quên lấy, cha mau trở về thôi.”

      darkfont-size:medium;']“Được! Con nhanh về nhanh.” Trung niên nam tử đối nàng khoát tay.

      darkfont-size:medium;']Nàng mỉm cười, gật đầu xoay người rời .

      darkfont-size:medium;'] xa Sở Hòa Khiêm biết vì sao, quay đầu vừa nhìn lại, nhưng chỉ nhìn đến bóng dáng mảnh khảnh của nương kia, lắc lắc đầu như muốn phủ nhận ý nghĩ vừa mới đến, quay người lại theo Phúc Tu Duyên cùng nhau rời khỏi nơi đây.

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm vừa đặt chân bước vào Lầu Các mình ở, lập tức dừng chân lại, chân khác vẫn bước theo vào đại sảnh bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

      darkfont-size:medium;']“Con định đâu nữa a?” Vị khách ngồi ở phòng khách của Lầu Các cất giọng bén nhọn hỏi.

      darkfont-size:medium;'] Cười khổ, biết tránh khỏi, thế này mới nhận mệnh về hướng đại sảnh, nhìn đại sảnh đông người náo nhiệt thở dài,“Nương, có chuyện gì sao? Tại sao lại mang nhiều người ngồi chờ con nơi này như vậy?” Nhìn quét qua vòng phòng khách.

      darkfont-size:medium;']Ngoài mẫu thân ngồi ghế chủ tọa, còn có ngồi ở hai bên đại tẩu, nhị tẩu, cùng với người phi thường, phi thường nhìn quen mắt, nhìn quen mắt đến mức muốn đem người ném văng ra khỏi phòng. (Á bạo lực quớ...)


      darkfont-size:medium;']Sở phu nhân trừng mắt nhìn con vẻ mặt thở phì phì,“Tên tiểu tử này, buổi sáng ta phải dặn dò con, muốn con buổi chiều nay nhất định phải trở về phủ, Nhâm bà mối chờ con lâu a!” Chỉ cần đến bà muốn ẳm cháu, hay hôn nhân đại , mấy đứa con bà dường như bốc hơi biến mất. Vất vả lắm mới bắt lão đại và lão nhị trong nhà thành thân được. Lão Tam, lão Tứ lại chạy trốn rất xa khỏi tay bà. Chỉ còn duy nhất lão ngũ lại giỏi nhất là ngỗ nghịch với bà.

      darkfont-size:medium;']Ai, Bà thực mệnh khổ a, trong nhà có nữ nhi tri kỷ duy nhất, cố tình lại gả đến phương bắc, hại bà ngay cả muốn tìm tri kỉ để tâm cũng có.

      darkfont-size:medium;']Kỳ , bà lo lắng nhất chính là đứa con thứ năm này của bà, nhưng  bộ dáng điên cuồng tàn bạo darkfont-size:medium;']năm đó darkfont-size:medium;']của đứa bé này, vĩnh viễn khắc sâu trong đầu bà. Là do bà làm mẹ tốt, nếu tại nàng xem nó, cũng tạo nên chuyện ăn năn, ảnh hưởng đứa này cả đời a......

      darkfont-size:medium;'] “Con có việc nên về trể, nên quên mất lời mẫu thân dặn dò. Nương, người nên để ý đừng tức giận tốt cho thân thể.” Sở Hòa Khiêm nhàng cười, đến phía sau Sở phu nhân, nâng tay vỗ phủ lên lưng của bà.

      darkfont-size:medium;']Bà tức giận hất tay cọn trai ra “tiểu tử, con hội họp với các chưởng quản nên quên mất thời gian? Con nghĩ nương là đứa bé ba tuổi sao?” Mới tin a.

      darkfont-size:medium;'] là cố ý, nhưng bây giờ mà thừa nhận, phải là tự tìm đường chết sao? Cho nên, muốn kiên trì đến cùng.

      darkfont-size:medium;']“! Con là quên. Nương, mẫu thân tin con sao?”

      darkfont-size:medium;']Sở phu nhân tà nghễ nhìn ,“ tin.” Lam sao tin? Thằng bé là từ trong bụng bà chui ra, làm sao bà có thể biết tên tiểu tử này tính toan cái gì.

      darkfont-size:medium;']Ngồi ở hai bên là hai vị con dâu của Sở gia, khỏi che miệng cười trộm vài tiếng.

      darkfont-size:medium;']Dâu cả chế nhạo nhìn tiểu thúc,“Hòa Khiêm, đệ nên nhận mệnh .”

      darkfont-size:medium;']Nhìn xem trước mắt đám nương tử quân, Sở Hòa Khiêm cũng thực thức thời, tự động tự giác ngồi xuống, còn rót ra chén trà đưa cho bà mối ngồi ở bên sắc mặt cũng phải tốt lắm.

      darkfont-size:medium;']“Nhâm di, là con thất lễ, mong rằng người đừng nóng giận.” Ai, quá thất vọng rồi, kéo dài thời gian,tới trễ như vậy mới trở về phủ, mà bà còn chịu , xem ra, lần sau nhất định phải dùng ít thủ đoạn đặc biệt. (rùng mình, pà kon đọc càng lâu kinh hoảng về ‘thủ đoạn’ của huynh ấy)

      darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối mặt lộ ra tươi cười chuyên nghiệp,“Đương nhiên , ai cũng đều biết Ngũ công tử của Sở gia có rất nhiều việc đấy thôi.” Ngoài miệng như vậy, nhưng đáy lòng muốn là phi thường văn nhã ít “Thô tục”.

      darkfont-size:medium;']“Con với ta cho ràng, con hôm nay phải chỉ Binh Khí Lâu thôi sao? Rốt cuộc lại đến đâu vậy?” Sở phu nhân bụng oán khí. Bà ngồi ở chỗ này nhìn sắc mặt khó coi của bà mối từ trưa đến giờ ! Vốn dĩ Nhâm bà mối muốn rời khỏi từ lâu, là bà dùng hết lời lẽ, người ta mới cố mà lưu lại.

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm ánh mắt liếc về hướng Phúc Tu Duyên đứng ở cửa, chỉ thấy sắc mặt xanh mét thảm hại, nhàng lắc đầu, cầu xin nhìn . Cười tiếng, tên này chọc cho nở nụ cười.

      darkfont-size:medium;']Nếu để cho nương biết, là Tu Duyên cố ý làm lộ bí mật của nương, biết Tu Duyên thế nào?

      darkfont-size:medium;'] nghĩ tới, lại nở nụ cười, Sở phu nhân lại bị tiếng cười làm nổi giận.

      darkfont-size:medium;']“Tên tiểu tử hỗn láo này! Nương chuyện với con, con dám cười nhạo nương!” có thứ gì để đánh, bà giận quá, cầm lấy giầy thêu chân, bắt đầu dùng sức đánh con.

      darkfont-size:medium;']“Nương! Nương! Con phải cười người a!” Cái này Sở Hòa Khiêm thực bị dọa, ngơ ngác đứng yên cho Sở phu nhân hàng giá đánh vài cái, cũng dám ra tay để đỡ.

      darkfont-size:medium;']“Nương! Đừng như vậy.” Vốn dĩ hai người con vẫn đứng ở bên xem trò hay, thấy bà thực nổi giận, vội vàng nhảy dựng lên hỗ trợ khuyên can.

      darkfont-size:medium;']Toàn bộ phòng khách nháo rừng rực rối loạn hồi lâu, Sở phu nhân đánh đủ mới buông tay thả giày xuống, lấy chén trà con dâu vừa dâng lên, chậm rãi hớp ngụm.

      darkfont-size:medium;']“Hừ! cho con chút giáo huấn, chắc con quên ta là nương của con!”

      darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối nhưng ra ngồi ở bên kia xem diễn nhìn xem thực vui vẻ, bàn thậm chí còn nhấm nháp ít trà bánh, đợi cho trò khôi hài xong, bà còn thực muốn đứng dậy vỗ tay hoan nghênh a.

      darkfont-size:medium;']Xoa xoa cánh tay đau, Sở Hòa Khiêm trốn ở phía sau nhị tẩu,“Nương cho dù thế nào, được rồi, tại sao phải động thủ đánh người?” oan ức tận mây xanh a, cũng phải cười bà đâu.

      darkfont-size:medium;']Trả lời , là cái giầy thêu bay ra, cũng chính là chiếc giầy thêu vừa rồi đánh .

      darkfont-size:medium;']Nắm cánh tay của nhị tẩu nhàng kéo tránh sang bên, thoải mái tránh công kích của chiếc hài. ,“Nương, đánh người cũng đánh, giận chắc cũng tan, đừng làm nhị tẩu của con bị thương a.” chỉ chỉ nhị tẩu đứng chắn trước mặt .

      darkfont-size:medium;']Vốn dĩ cầm chiếc giầy thêu khác tay, Sở phu nhân nhìn thấy lấy con dâu thứ hai làm khiên chắn, mà con dâu này của bà mang đứa tôn tử quý được sáu tháng của bà trong bụng, bà dừng lại, vạn nhất cẩn thận đả thương nàng xong a!

      darkfont-size:medium;']Con dâu thứ hai của Sở gia cười khổ chút,nhặt lên chiếc giày của bà, đến bên cạnh bà. “ Nương, đừng nóng giận, hay ta nhanh chóng bàn chuyện chính .” Tiểu thúc cũng là, bao nhiêu tuổi, sớm nên thành thân rồi.

      darkfont-size:medium;'] “Hừ! Con mau lại đây cho ta, Nhâm bà mối, làm phiền bà.” Sở phu nhân dùng lỗ mũi trừng mắt nhìn con.

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm cười cười nhìn bà, nhìn thấy bộ dáng của nương giống như đứa bé, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, trở lại vừa rồi vị trí ngồi xuống,“Nhâm di, lần này lại mang đến món hàng gì mới vậy?”

      darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối nhíu mặt nhăn mày, tức giận liếc liếc mắt cái,“Ngũ thiếu gia, ngài nên chuyện cho a, cái gì là món hàng mới? Ngài nghĩ rằng Nhâm bà tử ta là tú bà, lấy tiền lời của nương a?” là, dám xem bà là mama của Thúy Hồng Viện sao?

      darkfont-size:medium;']Tất cả những người ngồi ở trong phòng khách đều đồng ý lời của bà, quả thực nhìn kỹ bà rất giống tú bà ở kỹ viện, đem các nường ở hàng xóm láng giềng chung quanh bà, đẩy mạnh tiêu thụ.

      #3366ff;font-size:medium;'](QH: sax em pó tay a! Lúc em đọc đâu phải văn hài, nên em vừa edit vừa uống nước, báo hại hư luôn cái bàn phím rồi, nên khóc hay cười đây a, cái bàn phím iu quý của tôi)

      darkfont-size:medium;']Xuất ra từ người xấp giấy cuộn tròn, Nhâm bà mối đem giấy mở ra ,“Ngũ thiếu gia, lần trươc ngài bà mối như ta tìm nương đủ ôn nhu, lần này bà mai ta tìm hiểu rất kĩ các khuê nữ rồi, nhất định lần này làm ngài vừa lòng, nương ôn nhu có, biết chăm sóc chông tề gia nội trợ… đều đủ cả a.”

      darkfont-size:medium;']Nếu phải Sở gia cấp hồng bao đặc biệt cho bà, bà lòng cũng muốn tiếp nhận mai mối đám này a. Ngũ thiếu gia là…

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm cười nhìn cuốn giấy tên của mọi người. “Ừm… Này đó......” Hoàn hảo giả vờ như nhìn chăm chú, nương có kế Trương Lương, cũng có kế vượt từơng trốn thê a.


      darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối khẩn trương nhìn ,“Vừa lòng ?” Đây chính là bà dùng hết mọi quan hệ giao dịch toàn lực mà thu thập đến, đều là nương danh gia khuê tú, sắc nước hương trời.

      darkfont-size:medium;'] lắc đầu, trả lời:“Ta cũng vừa lòng.”

      darkfont-size:medium;']Sở phu nhân dùng tay nhéo con phen,“Người nào con cũng vừa lòng, rốt cuộc muốn nương như thế nào con mới bằng lòng cưới a?” Thực cố ý muốn phá hư đây mà!

      darkfont-size:medium;'](Dạ *giơ tay* ảnh chỉ muốn cưới tiểu Nhu tỷ thôi ạ, HKhiêm: *trừng mắt*, a …*xoa đầu*, QH ngoan ^^)

      darkfont-size:medium;']Đau đến hô tiếng, rút tay lui về,“Nương a, phải con cố ý hài lòng, là Nhâm di giới thiệu mọi người có vấn đề, liên quan đến con a.”

      darkfont-size:medium;']“Ngũ thiếu gia, ngài tự mình muốn thành thân, cũng đừng kéo bà tử ta xuống nước nha!” Bà bất mãn kháng nghị.

      darkfont-size:medium;']“Này cũng phải là lung tung.” Sở Hòa Khiêm dùng tay chỉ vào tên người cuốn giấy. “ nương này, ở thành Tây là thiên kim của phú hào, hôm qua con mới nhận được tin tức nàng ta bỏ trốn theo hạ nhân, nếu muốn bỏ trốn, tại sao lại muốn gả cho con?”  (*bật ngón tay cái* Hkhiem ca lợi hại )

      darkfont-size:medium;'] hai tay chỉ cùng lúc,“Còn nữa, khuê nữ của Lý gia trong bụng muốn có khối thịt, muốn tìm người để làm cha, nữ nhi của Vương gia có hai nhân tình, ta nghĩ nương ta hẳn là cũng đồng ý”

      darkfont-size:medium;']“Vậy còn vị này? Này tiểu thư Ngô gia, người dáng vẻ xinh đẹp lại ôn nhu săn sóc, có thể cưới chứ?” Bà chưa từ bỏ ý định chỉ vào người cuối cùng.

      darkfont-size:medium;']Sở Hòa Khiêm nhìn bà cười,“Ta còn chưa xong đâu, vị Ngô tiểu thư này cuối cùng, xác thực bộ dạng xinh đẹp lại săn sóc......”

      darkfont-size:medium;']Trái tim của darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối  bị lời dang dở của thoáng ngừng đập  "Sau đó?” Làm ơn, bình thường chút, để cho bà còn có câu trả lời với Sở phu nhân.Bắt chéo tay cầu nguyện!!!! ^^


      darkfont-size:medium;'] “Vị Ngô tiểu thư này, nàng tối hôm qua bởi vì bị tình lang vứt bỏ, điên rồi, Nhâm di biết sao?” tàn nhẫn đem tia hy vọng cuối cùng của bà cũng đánh nát.

      darkfont-size:medium;']( QH: phục Hòa Khiêm ca quá….)

      darkfont-size:medium;']Sở phu nhân nghe xong, sắc mặt nhất thời nghiêm trọng,“Nhâm bà mối, tại sao ngươi dám chọn những người này làm con dâu của ta? Quá mức hoang đường !” Hay a, vô cùng hay, từ giữa trưa đến giờ, bà lo lắng bối rối xem sắc mặt của bà mối sợ mất hòa khí, thế mà dám đem những người như thế này giới thiệu làm con dâu của bà?

      darkfont-size:medium;'] tốt quá, lần này ngược lại bà  có việc muốn tính toán sổ sách a!

      darkfont-size:medium;']Nhâm bà mối nay mồ hôi lạnh đổ ướt lưng,“Này, này, này tôi cũng biết, Sở phu nhân, người trước tiên đừng nên để tâm giận dữ” Muốn chết sao, tại sao người nhà của những khuê nữ này lại kể đầu đuôi của con họ?

      darkfont-size:medium;']Trò khôi hài thay đổi người diễn, người xem diễn, Sở Hòa Khiêm nhàn nhã ngồi ở ghế , phân phó hạ nhân lần nữa châm vào nước trà, nhấm nháp bàn hương vị ngọt ngào mềm mại điểm tâm, nhìn mẫu thân nổi giận với bà mối phiền phức kia như thế nào.

      darkfont-size:medium;'] Hai người con dâu của Sở gia, bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt cái, cười lắc đầu rời trước.

      darkfont-size:medium;'] 
      nkhanh3324, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Chương 2:


      dark font-family: Arial; font-size: medium;'](Man Tiểu Nhu ra tay ^___^)


      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Đến đây, đến đây, bánh bao vừa thơm vừa mềm! Mới ra lô bánh bao, mau tới mua a!” Vang dội rao to ngừng, cửa hàng nho ở cạnh đó chỉ có vài ba cái bàn cũ kĩ, nhưng bàn bàn đầy ngập khách, còn có rất nhiều người bưng sữa đậu nành oa ở bên ngoài cửa hàng, ngồi khắp nơi từng ngụm từng ngụm cắn cắn bánh bao, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Nhìn kỹ xem, tiệm bán bánh bao này cũng thú vị, khách nhân có thể là tam giáo cửu lưu(*) đều có, có lão gia mặc cẩm y hoa phục, cũng có dân chúng mộc mạc bình dân, đoàn người đều ngồi chung bàn, ra sức bắt tay ăn bánh bao. ^^

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] (*)

      <table width="100%" border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td>
      <table width="100%" border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td valign="top']
      <table width="100%" border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td>
      <ul>
      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
      </ul>
      <ul>
      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
      </ul>
      </td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>
      </td>
      <td valign="top" nowrap="nowrap'] dark font-family: Arial; font-size: medium;'] </td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>
      </td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] 

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Tiếng rao hàng phát ra từ người đàn ông trung niên đứng trước mồ hôi chảy đầy mặt, gương mặt tròn trịa phúc hậu tươi cười to, nhìn qua thấy thập phần thân thiết, bên cạnh ông còn có thiếu niên vẻ mặt tương tợ ông, cũng chảy mồ hôi, động tác nhanh chóng múc chén lại chén sữa đậu nành hương vị ngọt ngào nồng đậm.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Trong góc của tiểu điếm, xiêm y hé ra khỏi quầy, nương ngồi ở bàn đánh bóng bàn, trước mặt ít người xếp hàng đều là chờ nàng tính tiền, vội vã muốn ăn này nọ.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Nữ tử diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khóe môi tươi cười làm cho người ta có loại cảm giác ngọt ngào, nhưng đôi mắt lóe khôn khéo quang mang, bàn tay rất nhanh ở bàn tính tính tiền nhanh chòng, tay kia vội vàng lấy tiền, cái miệng nhắn phụ trách ra số tiền.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Ba cái bánh bao, hai chén sữa đậu nành, tổng cộng năm mươi quan.” Thân thủ tiếp nhận tiền đồng của khách hàng, nàng vừa tính xong cái, miệng lại :“Kế tiếp.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Tình cảnh như vậy ngừng trình diễn ra, bên ngoài lồng hấp cũng càng ngày càng ít, bánh bao đều nhanh chóng thấy đáy, đám đông thế này mới hơi lui, hai người bên ngoài phụ trách rao hàng cũng giảm bớt tiếng rao.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Đứng bên ngoài cửa hàng rao hàng là Man lão bản, lau mồ hôi giữa trán chảy xuống, đem lồng hấp chà lau sạch , ở phía sau ông, thiếu niên lúc trước phụ trách múc sữa đậu nành, cũng thực ra sức ngồi xổm xuống cọ rửa bát, bàn.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Ngồi xổm thân mình xuống, đem lồng hấp thu dọn xong, lại đứng lên, Man đại đầu liền thấy có hai người đứng ở trước mặt, lạ mắt, nhưng mà ông cũng để ý, cầm lấy khăn lau ở cỗ lau mồ hôi,“Hai vị công tử, muốn ăn cái gì.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Người đứng ở trước tiệm, đúng là Sở Hòa Khiêm chủ tớ hai người, đầu tiên là nhìn quét tình cảnh trong tiệm liếc mắt cái, lại đem ánh mắt dừng lại ở trong lồng hấp, mỉm cười,“Ta muốn hai cái bánh bao cùng hai chén sữa đậu nành.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Vâng! Thỉnh ngài chờ chút.” Ông cười cười, đầu tiên là cầm lấy khăn lau cái bàn gỗ lại xoay người cầm lấy cái mâm , lấy ra bánh bao đặt ở dĩa để vào mâm, tiếp theo rất nhanh múc ra hai chén sữa đậu nành đổ vào trong bát, sau đó đem mọi thứ trong mâm đặt trước mặt hai vị khách mới đến.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Phúc Tu Duyên tiến lên tiếp nhận,“Chủ tử, chúng ta ngồi thế nào?” Bên trong như vậy, giống như có chổ ngồi.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man đại đầu vừa nghe, cười nhìn hai người :“ ngại quá, vị công tử này, quy củ trong điếm chúng tôi là muốn trước đài thọ, thỉnh tới bên trong tìm tiểu nữ tính tiền trước.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Còn muốn lấy tiền trước a, là phiền toái.” Phúc Tu Duyên thấp giọng la hét.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm giơ ngón tay, bắn vào cái trán ,“Lắm miệng.” Liếc liếc mắt cái, liền hướng trong tiệm vào , liếc mắt cái liền thấy nữ tử ngồi ở phía sau quầy, ban đầu vẻ mặt lơ đãng, nhưng sau khi nhìn kĩ vẻ mặt của ấy, mặt hơi biến sắc.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Trong lòng náo loạn, nhưng trong nháy mắt, ngay sau đó, mặt vẻ mặt lại khôi phục tự nhiên, chậm rãi bước đến quầy.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man Tiểu Nhu nhìn cái,“Bốn mươi quan.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm nhìn nàng gật đầu, Phúc Tu Duyên theo trong lòng lấy tiền ra trả vừa vặn trong điếm có khách nhân đứng dậy, hai người bước chổ trống ngồi xuống.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Ngũ thiếu gia, bánh bao này đắt a.” Nếu tiệm bình thướng bán, cao lắm chỉ có năm quan tiền, nhà này bán ước chừng là so với người ta đắt gấp đôi a.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] cười , cầm lấy bánh bao đưa lên miệng cắn. Bánh bao vừa thơm vừa mềm vừa vào đến miệng, mùi hương thơm ngát quanh quẩn xuống, miệng đầy ngọt ngào, làm cho người ta ý do chưa hết, ăn còn muốn lại ăn thêm.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Oa, ăn ngon nha!” khác với bộ dáng nhã nhặn của , Phúc Tu Duyên cắn từng ngụm từng ngụm. chưa từng ăn qua bánh bao ngon đến thế...... Bưng lên sữa đậu nành bên uống ngụm, nồng đậm đậu hương vị ngọt ngào mà ngấy, uống rất ngon!

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Hai ba lượt cắn, đem bánh bao tay ăn sạch, nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy tay chủ tử còn cái bánh bao, vẻ mặt khát vọng. 0(^^)0


      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Trước mặt , Sở Hòa Khiêm bình thản chậm rãi đem bánh bao ăn sạch, còn mở ra hai tay.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Phúc Tu Duyên ai oán cúi đầu oán thầm. Ngũ thiếu gia mọn!

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Nhất cử nhất động chủ tớ hai người, toàn bộ thu vào đáy mắt của Man Tiểu Nhu, ánh mắt dừng mặt Sở Hòa Khiêm nhiều hơn chút, mày liễu bên hơi nhếch lên.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man đại đầu đem bên ngoài tiệm dọn dẹp xong hết, thế này mới vào cửa hàng :“Tiểu Nhu, bên ngoài còn khách đến nữa.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Nha, bánh bao còn lại sao?” Nàng tính toán sổ sách, não bên trong bàn tính cũng có bay nhanh. Mấy ngày nay, việc mua bán dường như tốt hơn chút.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“ thừa, lồng hấp còn lại năm vái, có ba cái là đem đến Trần tẩu cách vách, còn hai cái khác lão bán bánh ngọt ở đầu đường dặn.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Dạ.” Man Tiểu Nhu gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. khách ở tiệm rời gần hết chỉ để lại bát dơ đầy bàn, nàng cầm lấy khăn lau, ra quầy giúp dọn dẹp.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Cũng còn bao nhiêu thứ để dọn chỉ còn lại cái bàn có hai vị khách ngồi, nàng xem nhìn sắc bầu trời, quá trưa rồi, nhìn hai vị khách ăn xong từ lâu vẫn chịu liếc mắt cái, suy nghĩ,“Tiểu Bác, tỷ về nhà chuyến, thuận đường đem bánh bao đưa cho các vị khách, đệ ở đây giúp cha thu dọn .

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man Tiểu Bác ngồi xổm rửa bát ngẩng đầu,“ biết.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Nàng lúc này mới cởi xuống tạp dề quấn quanh hông, cầm lấy hai túi đựng bánh bao nhanh chóng ra ngoài.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Phụ tử hai tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình, mãi đến khgi xong xuối ngẩng đầu lên thấy hai vị khách kia vẫn chưa ,

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']đợi cho này nọ đều chuẩn bị cho tốt, kia hai cái khách nhân còn chưa , Man đại đầu gãi gãi đầu, bước đến gần.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Hai vị khách quan, này...... Tiểu điếm định nghỉ ngơi, biết hai vị......” Đều ăn xong lâu như vậy, còn chịu , tính gây phiền phức sao?

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man Tiểu Bác cũng theo qua, hổ là phụ tử, trong lòng suy nghĩ- đều giống nhau, còn thuận tay mang lấy khúc gỗ dùng để gánh hàng.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']  gương mặt tuấn dật ngũ quan thanh tú của Sở Hòa Khiêm nở ra nụ cười ôn nhu: “Ta có ý muốn hợp tác kinh doanh muôn bàn với thúc chút.” thẳng.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man đại đầu cùng con, hai người đối xem liếc mắt cái, cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía .“Cái gì?”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Rót ra chén trà nóng còn nghi ngút khói đưa cho khách, Man đại đầu tràn đầy nghi vấn,“Vị thiếu gia này, ý ngài là…. Muốn cùng nhà của chúng tôi làm khế ước về sau tất cả các bánh bao nhà ta làm ra đều đưa đến trong tửu lâu của ngài phải ?” Lau bàn, thuận đường ngồi xuống ở đối diện .

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm vuốt cằm,“Là như thế này, đúng vậy, biết ý tứ của thúc như thế nào?” Hưởng qua hương vị, có thể khẳng định, nếu tửu lâu có món này, chắc chắn thu hút được nhiều khách.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] Man đại đầu nhíu mày gãi đầu, vuốt vuốt tóc,“Việc này...... phải ta có thể làm chủ được.” Việc tính toán, khế ước gì đó, ông là biết gì cả, chỉ có Tiểu Nhu mới biết được tính thế nào.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Hơi hơi nhướng mi, rồi sau đó buông ra,“Thúc phải chủ tiệm sao? Làm sao có thể có biện pháp làm chủ?” Mới vừa rồi quan sát đúng vậy, trước mắt người này hẳn là chỉ phụ trách lao động, người tính toán quyết định là nữ tử ở phía sau quầy.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Chuyện này......” Xấu hổ cười cười, Man đại đầu ngượng ngùng ràng, tất cả mọi chuyện trong nhà này, đều là do tay con ông quyết định.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Ai là chủ cửa hàng có thể đủ quyết định chuyện trong tiệm?” Man Tiểu Nhu thanh biết từ chỗ nào truyền ra.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm dừng lại, theo thanh nhìn lại. ra, trong góc khuất của cửa hàng còn có cánh cửa , nữ tử nhìn thấy ban nãy từ cửa đó bước vào.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Xem ra, chắc có lẽ phía sau cánh cửa đó là nhà của bọn họ, trước mặt này xem như cửa hàng.


      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Man đại đầu đứng lên đến bên cạnh nữ nhi,“Vị thiếu gia này, là ngại quá, vị này là tiểu nữ, những chuyện lớn trong tiệm của tôi, đều do tiểu nữ của tôi quyết định.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sớm đoán được vị khách nhân này phải đơn thuần đến ăn cái gì, Man Tiểu Nhu đến trước bàn ngồi xuống,“ , nổi danh lừng lẫy ở Thành Đô Sở gia Ngũ thiếu gia, vào loại tiệm của chúng tôi, biết có chuyện gì cần dạy bảo?” Nàng từng ở ngoài quán trà của Sở gia có gặp qua lần.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Mới vừa rồi bước vào trong điếm, nàng liền nhận ra ngay, cũng biết lấy thân phận như , có khả năng chỉ vì ăn bánh bao mà vô duyên vô cớ vào nơi này.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Tháng sau, ta định ở thành tây mở gian tửu lâu, Man lão bản tay nghề bất phàm, ta muốn ký kết hợp tác với thúc ấy.” Sở Hòa Khiêm cũng quanh co lòng vòng, thẳng vào ý định của mình.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Hợp tác với cha tôi? Làm đầu bếp?” Người này có lầm hay ?

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] gật gật đầu,“Đúng vậy, đầu bếp của ta tại thiếu vị.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Cha tôi ngoài việc làm bánh bao, biết nấu món gì khác.” Man Tiểu Nhu lắc đầu, đem chuyện ràng, làm cho nàng còn tưởng rằng có chuyện mua bán may mắn nào tới cửa, ra chính là đối phương lầm lẫn.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm cũng khoát tay,“Nàng hiểu lầm, ta đến phải muốn hợp tác với ông ấy làm đầu bếp trong điếm, chỉ là vẫn muốn ông ấy mỗi buổi sáng hai canh giờ đến tửu lâu của ta làm bánh bao bán cho khách, , đương nhiên, lương tháng hàng tháng ta cấp ít đâu,”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] thể , loại hợp tác như thế này, thủ pháp kinh doanh thực thông minh, hơn nữa có món ngon ăn, tự nhiên khiến cho thực khách chú ý, cho dù mắc gấp đôi chỗ khác mua cũng đau lòng.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] Man Tiểu Nhu thoáng nhíu mày, người này tính toán thực tinh vi, muốn lợi dụng nhà nàng cố định để thu hút khách, làm thịnh vượng tửu lâu mới mở của …………

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Lương tháng tính như thế nào?” Ở tửu lâu bán, chỉ cần lương tháng tốt, khấu trừ những vật dụng lại tố kém, trong nhà thu vào, chắc chắn cao hơn so với tại rất nhiều, có thể vận dụng tài chính càng nhiều.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Vậy cho hỏi, mỗi ngày nơi này mua bán thu lợi được bao nhiêu?” cũng phải là kẻ ngốc tùy tiện đưa ra giá.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Khoảng năm trăm quan mỗi ngày.” Nàng lên giá, căn cứ theo tình hình thực tế chuyện, huống hồ, những chuyện như thế này, chỉ cần tính sơ qua cũng biết, muốn lừa nhau cũng được.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Suy nghĩ lát, Sở Hòa Khiêm lộ ra nụ cười tự tin,“Căn cứ theo lời của Man nương, nếu tháng mua bán, khấu trừ mọi chi phí, cửa tiệm nhiều nhất cũng chỉ thu vào được ngàn hai trăm quan, nếu đến tửu lâu của ta bán, giá , hai ngàn hai.”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Lương tháng như thế muốn thập phần hậu đãi.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] ra giá làm cho Man Tiểu Nhu thực tâm động, nhưng là...... Còn chưa đủ vừa lòng.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Hai ngàn hai sao? Nhưng chúng tôi làm sao làm chuyện mạo hiểm như thế được, cửa tiệm của chúng tôi tuy nhưng mở nhiều năm, có ít khách quen cũ, biết có đồng ý cửa tiệm dời đến tửu lâu khác để mua .”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Ý của Man nương là?”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh sáng ngời,”Cùng với chuyện hợp tác mạo hiểm như thế này, Ngũ thiếu gia thân là chủ tử, đương nhiên cũng muốn quan tâm đến cuộc sống của hạ nhân chút? Như vậy , hai ngàn hai thành vấn đề, đây là lương tháng của cha tôi, nhưng đệ đệ của tôi là trợ thủ đắc lực của cha tôi, phải làm ra chừng đó bánh bao, đương nhiên cũng cần đệ đệ tôi hỗ trợ, hợp tác đương nhiên cũng phải hợp tác luôn với đệ ấy, lương tháng của nó cũng cần cao, chỉ cần năm trăm quan là được.” Nếu tính như thế, hai người họ mỗi tháng khoảng năm lượng bạc.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;'] “Oa...... Ngươi giựt tiền a? Chỉ tiệm như vậy, mà mỗi tháng đòi năm lượng bạc sao?” Chủ tử còn có mở miệng. Phúc Tu Duyên oa oa kêu to trước.

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Lắm miệng!” Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu đồng thời nhìn liếc mắt cái, hai miệng lời . (*gật gù* hai người tâm đầu ý hợp nha!)

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']Sở Hòa Khiêm cười vài tiếng,“Giá này hình như hơi cao chút, Man nương đây là công phu sư tử ngoạm sao?”

      dark font-family: Arial; font-size: medium;']“Ngũ thiếu gia, ngài chuyện hơi nặng lời rồi, công phu sư tử ngoạm? Nào có chuyện như thế! Ta đơn giản chỉ nghĩ đến tương lai của tửu lâu của ngài, ra chủ ý giá cả thỏa đáng nhất, huống hồ, năm lượng bạc đối với ngài mà , chỉ là món tiền đáng kể .?” Muốn ngồi mát ăn bát vàng? Khó mà làm được, bọn họ cũng mua bán nhiều năm, kinh nghiệm mua bán đương nhiên đâu thiếu.
      nkhanh3324Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :