1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Gian Phu của kiều thê

      [​IMG]

      Tác giả: Bất Quan Phong Nguyệt.
      Độ dài: ~ 80 chương + 2 ngoại truyện
      Thể loại: Điền văn, cuộc sống sinh hoạt áo vải bước lên mây.
      Nhân vật chính: Tô Việt, Lô Uyển Chi; Vai phụ:. . . ; Khác: Cải tạo nam nhân vô lại.
      Editor: Huongbb
      Bìa: Nữ Lâm

      Đây là câu chuyện đầy gian tình, tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía, đôi nam nữ quấn quýt si mê, mang đến chuyện nhà chuyện cửa. Hố này có giá trị đảm bảo~~

      Trích đoạn:


      đêm trăng gió mát, Lô Uyển Chi nhìn chằm chằm Tô Việt tiến về phía mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


      "Trước ta, chàng có từng chạm qua nữ nhân khác?"


      Tô Việt trịnh trọng lắc đầu, " có!"


      "Ta tin! Vì sao chàng làm chuyện đó thuần thục như vậy?" - Lòng Lô Uyển Chi đầy căm phẫn.


      "Ta chỉ xem qua, chưa từng làm!" - Mặt Tô Việt chút nhăn nhó cao giọng giải thích.

      ***Lời người edit: Tớ biết tiếng Trung, nên đây là bản edit chứ phản bản dịch. Truyện được edit dựa theo hỗ trợ của QT, từ điển, lối suy diễn/ tự hiểu nên truyện đúng hoàn toàn, chỉ có thể đảm bảo khoảng 70% nội dung, 30% còn lại có thể do nhầm, sai hay sơ sót, . . . cho nên nếu các bạn thấy chỗ nào khác hay sai trong bản convert vui lòng nhắc lại để tớ kiểm tra lại lần nữa. Cảm ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.​
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      tart_trung thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      01. Thuyết phục.


      miếng vụn vá chỗ vá của đế chiếc giày vải bay về phía người mở miệng chuyện Tô Việt, ngay sau đó là giọng sang sảng gào to: "Ngươi cái thằng nhóc xấu xa, lão nương mà ngươi nghe sao? Ta thể cưới đứa câm điếc kia!" - người mặc chiếc áo bóng loáng màu lam rộng nách với vẻ mặt phẫn nộ, vén búi tóc đơn giản Vương thị lớn tiếng giận dữ quát, bên tai còn có mấy gốc tóc hoa râm theo tức giận phập phồng của bà mà nhàng lay động cùng những cơn gió bắc lạnh mùa đông.


      Nhà chỉ có bốn vách tường, trong phòng chính có hai người, là Vương thị nổi giận đùng đùng, người còn lại đứng trước mặt bà với khoảng cách hai bước chân là đứa con trai của bà - Tô Việt.


      "Nương, Uyển Chi câm điếc, chỉ thích chuyện, coi người nhiều lời khó nghe kìa!" Tô Việt hiển nhiên được quen dần với công phu sư tử hống của mẹ già, trốn tránh, vẫn đứng vững vàng gót chân như cũ, kéo ra vấn đề trong câu của mẹ mình.


      "Lô Uyển Chi đó ba bàn tay đánh ra cái rắm, bọn họ tới thôn chúng ta 15 năm, ta chưa từng nghe nàng ta chữ, ngươi nàng ta phải câm điếc, ai tin?" - Vương thị nhìn đứa con trai để tâm tới hành động của bà, nhịn được quay trở lại ngồi chiếc ghế dựa, đây là chiếc ghế duy nhất có lưng ghế được chạm hình cung xoắn ốc được để lại từ thời ông nội Tô Việt, lấy tay vỗ trán.


      giờ chỉ hận đời này có thuốc hối hận, hai vợ chồng bà sinh được nam, sau khi sinh thêm bốn đứa con mới có được đứa con trai bảo bối này, thương chiều chuộng đến tận tim gan, chưa từng nghĩ lại hại con trai bọn họ.


      Vỗ trán trầm tư, Vương thị ngẩng đầu nhìn căn nhà trống trãi, gì chỉ biết thở dài, nhớ ngày trước, nhà bà trong thôn xóm cũng được coi là trong hai gia đình khá giả, nhưng hôm cũng xếp số số hai, chẳng qua là thuộc dạng nghèo túng. cho cùng, đều do chính mình nuôi dưỡng đứa con phá sản này, ăn nhậu, đàng điếm, cờ bạc nó chiếm luôn hai cái trước, cả ngày lên trấn cùng với mấy đứa bạn xấu ăn chơi phung phí, tiêu hết tiền để dành của tiền tiết kiệm trong nhà còn chưa , lại còn đồ cưới hỏi bấy giờ cũng bị gạt mất, chỉ còn lại ba mẫu đất trong tay, may mà chồng bà uy hiếp dọa chặt chân nó mới có thể giữ được.


      Cũng may là đứa con cả trong nhà sau khi thành thân ra ở riêng, tuy rằng hai vợ chồng già lo lắng con trai với bọn họ ở cùng nhà, muốn liên lụy đứa con cả cái gì. Nhưng mà biết hai năm qua con trai trãi qua chuyện gì, thay đổi phương thức ép buộc, nhanh chóng ra sức giày vò bản thân lẫn xương cốt của hai ông bà già này.


      Vương thị trong lòng lại thở dài, ngẫm lại ít nhất con trai lên trấn Xuân Phương viên hay đổ phường kia, bằng xương cốt của hai ông bà già lọm khọm phỏng chừng sớm chôn trong phần mộ của tổ tiên Tô gia ở đầu thôn Bắc rồi, nếu vậy, ở tào địa phủ phu thê bọn họ dám đối mặt với liệt tổ liệt tông Tô gia. Chỉ đứa con trai tại sao lại bị hai vợ chồng già dạy thành cái bộ dạng thế này.


      Mà đứng đối diện Vương thị, Tô Việt, sau hồi lâu thấy nương phản ứng, nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại nhìn thấy mặt nương lúc sáng lúc tối, chợt bi thương, chợt hối hận biểu tình thay đổi như con hát sân khấu, biết bà nhất định là nghĩ đến chuyện khác. Nhịn được hắng cổ, trầm giọng , "Nương, người lời nào con coi như người đồng ý. Vậy ngày khác người với bà mối nhà nàng ấy cầu hôn thôi".


      "Thúi lắm, ta khi nào đồng ý, muốn ta đồng ý? bao giờ! Trừ khi ta chết!" Vương thị kiên định gạt bỏ.


      "Nương! Người tại sao đồng ý cửa hôn này của con? Đại nương nhà Lô gia làm gì nương nào?" Tô việt nhìn nương nhà mình mà ra sức suy nghĩ, khuyên can mãi vẫn chưa đồng ý, có chút nóng nảy, hơi lên giọng.


      "Ngươi cái thằng nhãi này, đại nương Lô gia lớn hơn ngươi tuổi, điềm xấu! Mà ngươi xem trọng địa vị của nương ta sao? Khuê nữ nhà Lô gia được vợ chồng già bên đó nuông chìu, ngoại trừ có thể giặt mấy bộ quần áo có thể làm gì? Ngươi lại là đứa có việc làm, lại cưới đại nương về cho ngươi, ta và cha ngươi làm sao có thể yên tâm?" Vương thị lần này từ ghế dựa đứng lên, nắm lấy cái khăn lau bên góc bàn bên cạnh, quay mặt phấp lên người thằng con bên cạnh.


      Tô Việt cũng trốn, liên tiếp bị đánh vẫn còn cứng rắn , "Nương, con là đại nam nhân chẳng lẽ còn để nương nuôi sống hay sao, con có tay có chân có năng lực làm việc".


      "Ngươi còn có mặt mũi ngươi có thể làm việc, chính ngươi xem từ Tết đến giờ ngươi từng ra đồng chưa? Đất nhà chúng ta ở đâu chừng ngươi cũng quên mất?" Vương thị cầm khăn lau mệt mỏi, đỡ thắt lưng ngồi xuống, ngoài miệng còn quên thở phì phò mắng con trai.


      "Nương, đó là do hai năm qua con hồ đồ, về sau còn như vậy nữa, thay đổi", Tô Việt nịnh nọt cười . Sau đó còn quên đến đấm lưng cho lão nương của mình.


      "Ngươi cưới vợ có thể trấn ăn chơi với đám bạn xấu kia?" Vương thị cau mày nghi hoặc hỏi .


      "Nương, người yên tâm, về sau có vợ béo ở nhà, con nào có tâm tư ra ngoài chơi, tuyệt đối coi giữ vợ ra khỏi cửa!" Tô Việt biết xấu hổ .


      Vương thị trợn mắt oán trách nhìn con, " chuyện có mặt mũi gì hết, nhìn xem ngươi học được cái gì từ mấy người bên ngoài, đều mười bảy tuổi mà giống hệt như đứa trẻ!".


      xong bà được Tô Việt nâng lên ngồi xuống ghế dựa, nhưng bà vẫn phản đối, "Ngươi quyết định cuộc sống tốt đẹp như vậy là chuyện tốt, Tô gia chúng ta trong thôn cũng được xem là gia đình có tiếng là uy tín, hà tất phải cầu hôn đại nương Lô gia, mối hôn đầu tiên của nàng ta là Phương Đại của Phương gia trang, mới vừa định hôn xong người nọ bị lừa đá chết, nàng ta có mệnh khắc phu, cái này cũng là điều nương lo lắng nhất!"


      "Nương, người lời này đúng, bọn họ còn chưa gả cưới, tên tiểu tử Phương gia căn bản chưa từng làm chồng của Uyển Chi dù chỉ nửa buổi, tại sao là khắc phu?", Tô Việt vừa nghe nương bôi nhọ như vậy trong lòng suy nghĩ, tay tiếp tục đấm lưng mà vai cũng xoa bóp, giọng kháng nghị còn cao hơn lúc rồi.


      "Vậy cứ cho là nàng ta khắc phu, nhưng nàng ta đúng là hơn con tuổi, đều là nữ nhi lớn lên ba năm đầu ôm kim chỉ , nữ nhi lớn nhất, cưới hỏi. Ta thấy Nhị nương Lô gia cũng tệ, so với con hơn tuổi, dáng người nhanh nhẹn, ta còn thường xuyên thấy con bé ra đồng làm việc, là người có thể giúp quản lý tốt gia đình, bằng chúng ta nhờ bà mối làm mai cho Nhị nương Lô gia ?", Vương thị đột nhiên nhớ tới Lô Hà Hoa của Lô gia, gặp con bé ở ngoài ruộng khom lưng làm việc ở nhà thêu thùa may vá kiếm sống.


      "Con mới cần Lộ Hà Hoa, nàng ta quá lỗ mãng, nương nhớ trước đây khi nàng ta mới tới đây sao, hôm nay kéo ngói nhà, ngày mai trèo cây tìm tổ chim. Nếu vào nhà chúng ta, con xem chúng ta quản được đâu", Tô Việt vội vàng lắc đầu bắt đầu phản đối.


      xong lại nhịn được thầm hai câu, "Mà bộ dáng Lộ Hà Hoa cao lớn thô kệch, có điểm nào của nữ nhân, làm gì xinh đẹp như Lô Uyển Chi!"


      Vương thị vừa nghe con tức trong lồng ngực bắt đầu nổi lên, bàn tay quơ chưa chạm đến cái giẻ lau chạy tới Tô Việt la hét , "Ngươi sống chắc, bộ dạng đẹp mắt có thể ăn uống được sao?"


      Lần này Tô Việt nhảy tránh qua, thở phì phò chạy đến cửa ngồi xổm cạnh cánh cửa, hai tay khoanh tròn trước ngực, cúi đầu hồi lâu hé răng, còn nghe thấy Vương thị bên kia lải nhải Lô Uyển Chi tốt cái gì, con trai mình nuôi lớn gian nan thế nào, Tô Việt bất hiếu ra sao.


      Tô Việt kiên nhẫn nghe, mạnh mẽ đứng lên rầu rĩ với Vương thị, "Nương, hôm nay nếu nương đồng ý chuyện này của con, con lập tức lên trấn tìm bạn bè, quay trở lại nữa!", xong lập tức vào gian phòng chính giữa phía Tây của thu dọn hành lý.


      Vương thị theo vào gian phòng chính giữa phía Tây, thấy định , nhịn được có chút sợ hãi, chủ yếu nghĩ nếu chuyến này biết tiêu xài thêm bao nhiêu bạc nữa. Khi trở về chừng bị lão gia đánh nặng tay trận.


      Đè nén thanh, Vương thị ấm giọng khuyên nhủ, "A Việt phải nương thích đại nương Lô gia, con xem dáng người nàng ta gầy thế kia, vừa thấy là biết mắn đẻ, người ta có ba cái bất hiếu, có con là tội lớn nhất! Nhưng mà con nhìn lại Nhị nương Lô gia xem, mông lớn lại rộng, vừa thấy là biết sinh đẻ tốt. Dù sao cả hai đều là người Lô gia, chúng ta Nhị nương cũng như nhau thôi".


      "Nương, cưới vợ cũng phải chỉ vì con cái đời sau, thêm nữa đại ca đều có con nối dõi, hai người có cháu trai, haiz, con với nương nữa, bây giờ ra ngoài!" Tô Việt xong nhét mấy bộ y phục trong bọc, xách lên muốn bước chân ra cửa.


      Vương thị vừa thấy biết lần này đứa này làm , bà vội vàng túm lấy tay kéo, lôi kéo buông, "Tiểu tổ tông của ta ơi, con nếu thực muốn ra ngoài, cha con trở về rồi còn chặt đứt chân của con sao, con từ từ, nương đồng ý, nương đồng ý còn được sao?"


      Tô Việt nghe bà đồng ý, vội vàng đem bọc quần áo ném lên giường, trở tay đỡ cánh tay Vương thị, cười ân cần , "Vẫn là nương tốt, con biết là nương hiểu con nhất mà!".


      Thở dài, Vương thị được Tô Việt nâng về phòng chính, đặt mông ngồi ghế thượng do dự hồi lâu.


      Mặc kệ mẫu thân mày cau mặt ủ như thế nào, Tô Việt vẫn độc thoại liên hồi, "Nương, người nghĩ xem, hai lão gia của Lô gia nuông chiều Lô Uyển Chi như vậy, tương lai đồ cưới của nàng nhất định ít đâu, cho cùng cũng là nhà chúng ta chiếm tiện nghi người ta. Người nếu đồng ý, bây giờ con lập tức tìm Lý thẩm, để cho thẩm ấy hôm nay đến Lô gia cầu hôn".


      Vương thị gọi Tô Việt hứng thú bừng bừng chuẩn bị ra ngoài trở lại, "A Việt, con trở lại trước ! Con xem trời hôm nay sắp tối rồi, Lý thẩm của con thể nào bỏ lại chuyện cơm nước, sáng sớm ngày mai để bà ấy tới cũng muộn".


      Sợ mẫu thân đổi ý, Tô Việt tiếp tục ra ngoài, vừa vừa quay đầu với Vương thị, "Nương, con trước tiên với Lý thẩm tiếng, mời thẩm ấy buổi trưa ngày mai tới nhà chúng ta". xong sợ Vương thị từ phía sau gọi trở lại, vội vàng chạy ra khỏi hàng rào trước cửa nhà.


      Cùng sống chung trong thôn nhưng chỉ gặp mặt hai lần, nghe hàng xóm nương kia cho đến bây giờ chưa từng ra đồng, chỉ thích giặt giũ y phục hoặc làm việc vặt trong nhà, trong thôn nữ nhi ra đồng rất ít. Những bé khác chừng mười tuổi có thể thêu thùa may vá đem bán kiếm tiền, trợ giúp chi phí trong nhà. Mười hai mười ba tuổi, ở thời điểm thu hoạch vụ mùa đều phải giúp đỡ phụ mẫu ra đồng làm việc, mà Lô gia có tới sáu mẫu đất, trong thôn xóm cũng được xem là hộ gia đình trung bình, nhưng gia đình họ có con thứ hai cùng con trai ngẫu nhiên theo cha mẹ ra đồng phụ việc, đại tiểu thu Lô gia được chiều chuộng là chuyện mọi người trong thôn đều biết, cho nên người đến cầu hôn nương ta nhiều.



      Hết Chương 01.
      tart_trung, banhmikhetNhược Vân thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      02. Đồng ý.





      Bởi vì vụ mừa mới thu hoạch xong, người trong thôn phần lớn đều vội vàng dọn dẹp sân vườn hoặc xây nhà cửa, thế nên khi trời khuất bóng, cha Tô Việt sau ngày vất vả làm thợ sửa gạch ngói, mệt mỏi cả ngày trở về nhà cơm nước xong, mới vừa nằm xuống nghe vợ về chuyện hôn của con trai nhà mình, trong lòng ông buồn phiền.


      "Cầu hôn? Hai năm qua chúng ta nhắc tới tới mười cũng có năm sáu nương nhà người ta với nó, người ta chướng mắt nó biết làm sao, ta thấy thôi cứ để lão già khọm này liều mạng kiếm chút tiền bạc để làm chỗ dựa cho , tới thời điểm cầu hôn dễ dàng hơn chút", Cha Tô Việt Tô Căn bất đắc dĩ , đối với đứa con trai này ông rất nhức đầu.


      Tô Căn và Vương thị ra đều mới bước tới tuổi bốn mươi, thế nhưng trãi qua hai năm vừa rồi, vì chuyện của đứa con trai này mà buồn bạc trắng biết bao nhiêu là tóc. Đứa con cả ở riêng, cũng chứng kiến hai năm ầm ĩ của đứa này, ràng muốn liên lụy gì với nhà lão, ngoài trừ mấy ngày lễ Tết ghé thăm chuyến, còn ngày thường đứa con lớn này cũng tồi, còn con dâu cả thấy gia đình già này có ba miệng ăn coi như người dưng, chỉ sợ bọn họ vay mượn tiền của nàng ta.


      Nhìn thấy Tô Căn mày cau lo âu nhăn nhó, Vương thị lập tức với ông chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay, đem mỗi lời , hành động của Tô Việt miêu tả cực kỳ tỉ mỉ, cuối cùng lại chốt thêm đánh giá của chính bà, "Ông này, ta thấy lần này A Việt quả rất quyết tâm, ông đoán xem con nó sau khi cưới vợ về có thể trưởng thành, thấy con để tâm tới đại nương Lô gia, tuy là ta bất mãn con dâu Lô Uyển Chi này nhưng mà giờ có cách nào, dù sao như vậy so với để cho thằng nhãi kia ra ngoài lêu lổng để người ta tới cửa đòi nợ vẫn tốt hơn. Nay mai chúng ta nhờ Lý thẩm tới Lô gia cầu hôn, ông thấy thế nào?"


      Tô Căn cẩn thận nghe vợ già thở dài, "Nương nó chỉ cảm thấy con trai mình tốt, đại nương Lô gia ở trong thôn xóm có tiếng được nuông chiều, bà cho rằng khi chúng ta cầu hôn, nhà họ đồng ý hay sao?"


      "Bọn họ có gì mà muốn, Lô Uyển Chi mười tám tuổi rồi, ta bỏ qua vài người tuổi hơn, có người nguyện ý muốn nàng ta tốt rồi!" Vương thị bất mãn than thở.


      "Bà cũng nhìn xem đứa con chính mình có cái đức hạnh gì, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc năm cái đều có đủ, ta mà có con như vậy cũng đồng ý gả cho người như nó", Tô Căn nhớ tới đứa con trai nhà mình phát bực, lại trách cứ, " tới cũng do bà nuông chiều mà ra, ban đầu nếu bà trộm tiền đưa cho nó, nó làm sao dính vào mấy cái tính hư hỏng này".


      "Chuyện quá khứ ông còn lôi ra làm gì, tại chúng ta chuyện hôn của con trai!" Vương thị bị chọc tới chỗ đau nhịn được cao giọng quát.


      "Tốt, chúng ta đề cập tới chuyện trước đây. tới chuyện ngày hôm qua, phải trộm gà nhà lão Lưu sao? Xế chiều hôm nay ta làm bị lão Lưu giảm tiền công số, ngày mai vẫn phải bồi thường lão thêm xâu tiền! Bà xem, người ta nuôi con như thế nào mà thi được tú tài, người làm tiên sinh thu chi cho nhà giàu, con trai nhà chúng ta cả ngày chỉ biết trộm cắp ham ăn. Haiz! Lô gia bên kia chừng đồng ý cửa hôn này", lão Tô lại lắc đầu thở dài.


      "Bọn họ đồng ý là tốt nhất, ta còn chướng mắt cái gì mà đại tiểu thư sống biết làm việc. Cũng làm cho A Việt hết hy vọng", Vương thị tức giận .


      xong mấy lời này, bà đột nhiên nhớ tới chính bà còn có đứa con cả, "Thằng cả nhà chúng ta ở trấn chẳng phải cũng là người làm thu chi cho tiệm gạo sao, dù sao chuyện này cũng có khả năng!"


      Kỳ Vương thị biết đứa con cả từ khi cưới vợ cơ bản quên hai ông bà già này, quanh năm suốt tháng số lần đứa con này quay trở lại nhà chỉ đếm đủ bàn tay. Trong lòng bà trăm ngàn lần muốn mối hôn này, dù sao đứa con của mình càn quấy hay hỗn tạp cũng là đứa con mình nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cưới con dâu biết làm việc, người chịu khổ vẫn là con mình.


      "Haiz! Trước hết đừng như vậy, bà phải vừa con nhờ Lý thẩm trưa mai tới nhà chúng ta sao, thằng nhãi làm người ta bớt lo gì cả, hôm nay trước khi nó nhờ người ta bà có dặn dò gì thêm ? Ta làm trở về, đường vừa đúng lúc gặp ông già nhà Lý thẩm, ông ta cho ta biết, tên nhóc kia khi cúi đầu nhờ vả dùng lời ngon tiếng ngọt với Lý thẩm. Chuyện con nó cầu cưới đại nương Lô gia sớm cho họ rồi, nay mai chừng toàn bộ già trẻ đàn ông trong thôn đều biết chuyện này. Sáng mai chỉ có thể ủy thác Lý thẩm Lô gia cầu hôn thôi!", Tô Căn càng nghĩ càng giận, thằng con bớt việc, cuối cùng ngừng mắng gia môn bất hạnh sinh ra thằng con bất hiếu, bằng tuổi ông nhà người ta ở cái tuổi này có niềm vui tuổi già với con cháu, mà bọn họ vẫn vì con chạy ngược chạy xuôi.


      "Thằng con kia! bên ta vừa mở miệng đồng ý, như con thỏ chạy nhanh tìm Lý thẩm, ra rắp tâm chuyện này từ sớm. Haiz! ông già này, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể xin người ta cầu hôn thôi", Vương thị nổi cáu xong chỉ có thể thở dài, cùng Tô Căn thương lượng chuyện cầu hôn Lô gia vào ngày mai.


      Hai vợ chồng già thương lượng hơn nửa đêm mới quyết định ngày mai chi tiết với bà mối Lý thẩm, mục đích rất đơn giản, cửa hôn này nhất định phải thành công, bất luận là tiêu hết bao nhiêu tiền sính lễ, bất kể bao nhiêu lời hay ý đẹp.


      Sáng sớm ngày hôm sau, người đẹp hết thời vẫn còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy Lý thẩm ăn xong điểm tâm rất vui vẻ tới Tô gia.


      Khi bà đến, ba người Tô gia còn ăn cơm, khó có được ngày hôm nay Tô Việt ngủ nướng, từ sớm thức dậy giúp đỡ Vương thị nhóm lửa vo gạo.


      Vợ chồng già Tô gia nhìn thấy đứa con chịu khó thế này, đều lắc đầu, xem ra cửa hôn này bọn họ phải chấp nhận thôi, trong lòng hai người cùng nghĩ, nếu con trai mình sau khi thành thân rồi vẫn thế này cám ơn Bồ Tát, cảm tạ tổ tiên lắm rồi.


      Vương thị nhìn thấy Lý thẩm đến nhà, vội vàng khách khí mời bà vào nhà, lại hỏi bà ăn cơm chưa, khách khí làm bà thấy hơi muốn ăn lần nữa nhưng khi Lý thị lườm cái lên bàn cơm đầy cháo và dưa muối của bọn họ vội vàng lắc đầu cần, bảo bọn họ ăn trước, bà chờ ở phòng chính là được.


      Bởi vì có việc nên hai ông bà Tô vội vàng húp sùm sụp cháo trong chén, mà Tô Việt từ khi Lý thẩm vào cửa trong tích tắc rướn cao cổ ngóng trông, giống như chờ đợi như thế có thể ngóng ra người con dâu vậy.


      Tô Căn sau khi ăn xong đặt mạnh chén đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Tô Việt , "Ngày mai mày bắt đầu với tao chọn bùn, cả ngày sống cái gì cũng làm là thế nào?", xong đợi trả lời đứng dậy cầm chén đũa của ông mất.


      Tô Việt lần này phá lệ từ chối , mà sảng khoái đồng ý. Sau đó Vương thị cũng cơm nước xong, vội vàng tự thu dọn để Vương thị tới chuyện với Lý thẩm.


      Vương thị lắc đầu, người ta đều con lớn thể giữ trong nhà, thằng con trai lớn này cũng giống y hệt như vậy. Bà vào phòng với Lý thẩm trước hỏi số chuyện nhà, chỉ hỏi mấy câu đơn giản như đứa ngủ đêm qua lại đái dầm, đàn ông nhà nào ra ngoài đánh bạc.


      Lý thị thấy Vương thị đá động gì tới chuyện hôn của Tô Việt, trong lòng vì muốn 20 mươi đồng tạ lễ nên vẫn để tự chính bà ra.


      "Tẩu này, A Việt nhà tẩu hôm qua tìm ta , là ngày hôm nay tới nhà tẩu, có việc muốn tìm ta? phải A Việt nhìn tới nương nhà kia để ta làm mối sao?", Lý thị sớm biết chuyện tình này, nhưng mà chủ nhà chậm chạp chịu mở miệng, bà cũng chủ động quá tỉ mỉ.


      "Thẩm nó, thẩm đúng là liệu như thần, để thẩm đúng rồi, thằng nhóc xấu xa nhà ta, miệng biết giữ kẽ, ta nghĩ chắc nó sơ lược vài câu với thẩm. Nếu phải hôm qua thằng nhóc khóc lóc kêu la ta cũng thể mời thẩm giúp ta cầu hôn, đó là đại nương Lô gia của thôn Bắc Đầu", Vương thị mặn nhạt .


      "Đại nương Lô gia đúng là người khéo léo, diện mạo cần phải , trong thôn chúng ta cũng coi như đứng nhất cũng thứ nhì, mà còn dịu dàng lễ phép lịch ", Lý thị sớm thấy mấy năm nay nương này cũng có học vài năm thi thư, phải vậy cũng đáp ứng việc cầu hôn khó thành này.


      "Nàng ta quá yên tĩnh, còn nghe người ta nàng ta là người câm điếc? Thẩm nó à, thẩm có phải câm điếc ?", Vương thị lo lắng hỏi, bà chưa từng nghe Lô Uyển Chi chuyện.


      " bậy, đại nương Lô gia chỉ là thích chuyện, sao có thể là câm điếc, tẩu thôn Bắc Đầu hỏi thăm lượt xem biết, có thể ít người nghe nàng ta mở miệng. Hơn nữa, cưới con dâu ít , về sau những ít cãi vã tranh chấp với mẹ chồng, mà nếu như con dâu tẩu muốn tranh cãi nàng ta sao có thể là đối thủ của tẩu", Lý thẩm biết bà thích hạ thấp người khác xuống cực thấp mà tâng bốc con mình rất cao mà , nhưng bà cũng cần phải vì nương nhà người ta tốt mấy câu, thế việc hôn này thành, nếu vậy tiền biếu của chính bà còn phải ngâm nước nóng rồi.


      "Lô gia kia trước đây ta cũng chưa từng tiếp xúc, càng biết tình huống trong nhà đó thế nào?" Vương thị hỏi thăm.


      Kỳ ngày hôm qua Tô Việt chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng bà hỏi thăm Lô gia, hận thể đem chín đời tổ tông người ta thăm hỏi mấy lần.


      "Vợ chồng Lô gia có ba người con, hai nữ, nam, hai khuê nữ năm nay ở độ tuổi xinh tươi rực rỡ, đứa con trai mười hai tuổi, nhân khẩu có vẻ đơn giản, và mọi người đều sống chung rất vui vẻ. Hôm qua, khi A Việt qua nhà ta xong, ta còn tự mình khắp thôn hỏi thăm, tẩu yên tâm, nhân phẩm nhà người ta tuyệt đối có vấn đề", Lý thị vỗ ngực đảm bảo.


      ra bà còn chưa chuyện, nhị nương Lô gia cũng nghe tới chuyện này, hôm nay trời còn chưa sáng tới tìm gặp tận mặt bà, nhờ bà bất kể dùng cách nào cũng phải thúc đẩy chuyện chung thân này, lại còn đưa cho bà mấy đồng tiền.


      Tuy vậy Lý thị vẫn buồn bực lúc, tự hỏi vì sao nhị nương lại quan tâm tới việc hôn của tỷ tỷ mình như vậy, lúc sau ngẫm lại, chừng là chỉ là do tỷ muội tình thâm, nên tìm hiểu sâu xa.


      Nhìn thấy Vương thị còn do dự, Lý thị chêm thêm tí lửa, "Tẩu, tuy Lô gia bề ngoài là có vài mẫu ruộng, nhưng mà tẩu cũng biết họ là gia đình ngoại lai (chuyển đến từ bên ngoài), mặc dù bọn họ muốn quay trở ra ngoài nên mới tới nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng mà tẩu nghĩ xem, có nhà nào từ bên ngoài tới có tiền dự trữ , mà theo loại cưng chiều này của Lô gia đối với Đại nương, tương lai nàng ta xuất giá đồ cưới còn bỏ thêm chút ít sao, ra cũng là A Việt nhà tẩu tốt phúc!"


      "Chúng ta phải loại người dựa vào đồ cưới nhà con dâu sống qua ngày, người nhà chúng ta ai cũng có tay có chân, chỉ thiếu mỗi tiền bạc", Vương thị khinh thường .


      "Tẩu, tẩu có lý, nhưng mà nhà muốn tặng của hồi môn nhiều tiền tài đối với chúng ta cũng có chỗ hại, huống hồ nhà vợ A Việt có tiền, tương lai còn có chỗ dựa, mà nghe đứa con trai Lô gia học, chừng về sau có thể qua thi cử đoạt được tú tài cử nhân trở về, đứa này có tiền đồ, còn có thể làm nền giúp tỷ tỷ mình hay sao", Lý thị liên tiếp liệt kê đủ loại chỗ tốt.





      Hết Chương 02.
      banhmikhetNhược Vân thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      03. Từ chối khéo.




      Vương thị theo lời chồng tối qua đồng ý, hôm nay trước mặt Lý thị làm bộ làm tịch đơn giản là muốn đến khi họ cầu hôn bà ấy cho Lô gia biết thái độ của bà, đến lúc hỏi sính lễ bị sư tử ngoạm.


      "Còn nữa Lô gia kia là gia đình ngoại lai, cũng có gia tộc làm chỗ dựa, sau này A Việt của chúng ta ở cùng thôn, còn phải giống như nhi tử ruột trong nhà họ? Mọi người cùng thôn, Lô gia bọn họ chẳng khác nào chọn con rể", Vương thị nhớ lại thái độ của thằng con bà từ hôm qua cho đến hôm nay hoàn toàn thay đổi 180 độ, về sau con dâu vào cửa, còn phải giống như Đại lão gia hay sao, con dâu kêu hướng Đông, đừng là hướng Tây, dù là Bắc hay Nam cũng dám .


      "Cái này phải xem sau khi con dâu vào cửa mẹ chồng dạy dỗ như thế nào, lại tiếp, nương Lô gia tuy có hơi được chiều chuộng, nhưng mà nghe tính tình tốt, về sau vào cửa Tô gia của tẩu, muốn đánh mắng như thế nào còn phải do tẩu định đoạt hay sao!", Lý thị lại châm ngòi thổi gió.


      Vương thị nghe giống hệt như suy nghĩ của bà, nhịn được nở nụ cười, oán trách , "Nghe thẩm này, ta chẳng lẽ là cái loại mẹ chồng độc ác hay sao?", tuy vậy trong lòng bà cũng thấy thoải mái đôi chút.


      "Ta mấy chuyện này nữa, trở lại chuyện chốc nữa tới Lô gia cầu hôn", Vương thị đề nghị trở lại chuyện chính.


      Chỉ chờ những lời này, Lý thị nghe xong nở nụ cười, "Tẩu tử, hôm nay Lô gia, cách khác, chuyện của hai đứa , qua đó chờ xem thái độ của Lô gia đối với cửa hôn này thế nào".


      "Bọn họ còn có thể có thái độ gì, nương mười tám lỡ , có người muốn là tốt lắm rồi, chẳng lẽ có lý do đồng ý", Vương thị nhịn được than thở.


      "Tẩu tử, A Việt của chúng ta dáng vẻ tuấn tú lịch , trừ bỏ hai năm kia có chút phóng túng, nhưng mà phải là đứa trẻ hư, đứa con hư biết quay đầu là điều đáng quý", Bà cũng dám tối qua bà nhận hối lộ nửa con gà Tô Việt đem tới, xem ra cửa hôn này chính bà cần phải cố gắng hết sức đẩy mạnh, nếu ăn gà, còn nhận tiền của nhị nương, chẳng phải là bà quá biết xấu hổ hay .


      "Đúng vậy, thẩm nó đúng, A Việt nhà chúng ta hai năm qua có hơi lộn xộn, nhưng mà trước kia vẫn là đứa bé ngoan", Vương thị thấy có người khen ngợi con mình, cũng cao hứng hơn, buột miệng khen ngợi vài câu.


      Đứng ngoài cửa nghe hai người chuyện Tô Việt đợi được, nhìn thấy mặt trời sắp chiếu tới đỉnh đầu mà Lý thẩm vẫn còn ngồi yên trong nhà mình, bắt đầu nóng nảy, nhấc chân rảo bước tới gian phòng, "Thẩm, nương ta đồng ý rồi, hay là nhờ thẩm tới Lô gia báo tin trước", xong vẫn quên lóe sáng đôi mắt phượng tràn ngập hoa đào thúc giục Lý thẩm.


      Nhìn thấy thằng con nhà mình trước mặt người ngoài gấp gáp như vậy, Vương thị có chút tức giận, nhưng thể trước mặt người ngoài răn dạy con trai, chỉ biết dấu sau nụ cười mời Lý thị Lô gia chuyến.


      Trong thôn, nếu mối hôn của bà mối đứng ra mai mối thành nhận được đồng nào, cho dù có thành, cũng phải chờ tới ngày hôn lễ uống rượu mừng nhà trai mới đưa bạc.


      Lý thị cười ra ngoài, vẫn còn quên trêu ghẹo, "Thẩm biết rồi, chờ ngày tốt của hai đứa, nhớ chuẩn bị cá chép lớn cho thẩm nha", ra nơi này có phong tục, ngày thành thân chú rễ phải kính rượu và gắp thức ăn cho bà mối, mà theo phong tục này thức ăn phải là cá chép kho.


      Hai mẹ con Tô gia ở nhà mỗi người đều có suy nghĩ băn khoăn riêng, người tính toán, người tất nhiên là vui sướng cần phải .


      Lại tới Lý thị lắc lư chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm tới Lô gia, đây cũng là lần đầu tiên bà vào cửa Lô gia, tuy Lô gia giống như mấy gia đình khác trong thôn dùng nhánh cây làm hàng rào quanh sân, nhưng mà ngôi nhà có khoảng năm gian, so với đại đa số nhà khác hơn hai gian, mà trong nhà bọn họ còn điều đặc biệt là gian phòng giữa phía tây phải dành cho con trai nhà họ, mà là dành cho hai con , cách phòng cha mẹ khoảng khá gần.


      Đương gia của Lô gia Lô Dũng sáng sớm ngày hôm nay sớm lên trấn hội họp, đứa con trai nhất Lô Văn Hiên học trường tư, cho nên trong nhà chỉ còn Trương thị và hai khuê nữ.


      Mà đại nương Lô Uyển Chi giờ phút này cúi đầu thêu hoa, tha thứ cho , ngoại trừ thêu hoa ra biết phải làm gì.


      Lô Uyển Chi còn nhớ bộ dáng cầm Tú Hoa châm tay, chỉ có ở thời điểm thu hoạch vụ mùa, mẫu thân Vương thị mới cho phép nàng giúp đỡ số việc nhà, mà việc nhà cực kỳ hạn chế, chỉ là giặt giũ vài bộ quần áo nhàng, quét lá cây trong sân, còn vẩy vài hột bắp cho mấy chú gà tên Tiểu Hoa luôn miệng kêu chíp chíp ăn. Cho dù có bận rộn hơn nữa, Trương thị cũng cho phép nàng vào phòng bếp, cho nàng ra đồng, đến nay nàng cũng biết đất trong nhà có mấy mẫu, nằm chỗ nào trong thôn.


      Tuy biết vì sao chính nàng là đại nương trong nhà được cha mẹ cưng chiều như vậy, đặc biệt có vẻ số việc ngoài đồng cần phải nhờ muội muội và đệ đệ giúp, nhưng đến bây giờ nàng tiếp thu này, dù sao cũng có gì là tốt, cha mẹ thương mình, mình thương muội muội đệ đệ là được.


      Kỳ hai vợ chồng Lô Dũng chỉ hơn ba mươi tuổi, trong thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh, cho nên rất nhiều việc trong nhà do chính họ tự làm, cho dù cần giúp đỡ, thông thường họ để con thứ hai đứng ra giúp.


      Tuy Lô Uyển Chi trong lòng trăm ngàn nghi vấn tại sao hai vợ chồng Lô gia nuông chiều khuê nữ trong nhà hai tay dính giọt nước ruộng là hiếm thấy, nhưng Lô Uyển Chi nhìn qua cũng biết gia đình mình trong thôn xem ra có điều kiện tệ. Ngày thường nghe muội muội bên cạnh thầm nương nhà ai làm mai mối, muốn lễ hỏi bao nhiêu, con trai nhà ai được gia đình nhà giàu mua làm nô tài; mà mỗi bữa cơm chính trong nhà mình đều có thịt cá, có thể thấy được quả tệ, dù sao chính mình bước chân ra khỏi nhà, muội cái gì nghe thôi.


      Nhưng mà nhị nương Lô Hà Hoa tự mình muốn nấu ăn, còn ra đồng làm việc, bình thường phải giúp Trương thị xuống bếp nấu ăn cho cả đại gia đình, thời điểm vụ mùa còn cấy mạ trồng ngô, thời điểm vụ mùa thảnh thơi cùng tỷ tỷ Lô Uyển Chi ru rú trong phòng thêu thùa may vá, tuy nàng được đối xử khác biệt, nhưng Trương thị đối với con dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, có chuyện gì thể tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài nhưng nhất định phải cho cha nương biết là đâu, làm cái gì; vậy khi trời gần tối phải trở về.


      Cho dù như vậy, cũng thể kìm hãm được Lô Hà Hoa - trời sinh tính tình như ngựa hoang thể kiểm soát, nàng ấy vẫn trước sau như líu ra líu ríu, tin tức lớn nhà người ta từ thôn đông tới thôn tây luôn luôn có thể thông qua nàng biết trước.


      Nhìn thấy người lạ vào nhà, cơ thể Lô Uyển Chi phản ứng trước kịp suy nghĩ, nàng vội vàng trốn vào phòng phía tây của muội nàng. Nghĩ lại, chẳng qua là người trong thôn đến nhà chào hỏi, vụ mùa thông thả mấy bà vợ trong thôn giống như đặc biệt có vẻ ưa thích tán gẫu nhảm nhí đó đây.


      giống như Lô Uyển Chi ngại ngùng sợ hãi, Lô Hà Hoa trái lại tự nhiên thoải mái bưng trà rót nước cho Lý thị, lại còn hết sức nhiệt tình mời bà ấy ăn trái cây, sau khi Lý thị khoát tay Trương thị nháy mắt ra hiệu để con lui xuống.


      Lô Hà Hoa làm sao bỏ qua chuyện đặc sắc như vậy, trong lòng nàng ấy trông ngóng suốt để tỷ nhà mình nhanh nhanh gả ra ngoài. Cho nên nàng ấy vừa bước vào phòng giữa phía tây liền trốn phía sau cánh cửa, dựa cả người dán lên cửa nghe ngóng chuyện quan trọng cả đời của Lô Uyển Chi từ động tĩnh bên trong phòng chính.


      Mặt Lô Uyển Chi mang ý cười nhìn nàng ấy, muội này của nàng tuy đối với chính mình rất tốt, nhưng nàng có thể cảm nhận thời gian ngắn gần đây hai người có chút xa cách, giống như muội ấy có chuyện cực kỳ bí muốn để nàng biết, mà chuyện này cũng khiến nàng tự oán trách mình.


      Lúc này, ngay trong phòng chính Lý thị sớm khen ngợi Lô gia sạch thế nào, gọn gàng ra sao, Trương thị làm công việc quản lý gia đình tốt như thế nào, trong lòng so sánh tình trạng Tô gia vừa rồi, nhịn được phỉ báng trong lòng, "Vương thị, ngươi nghĩ vẫn luôn chướng mắt Lô gia người ta, thế nhưng so với các người Lô gia người ta mạnh hơn trăm ngìn lần".


      Trương thị tất nhiên là muốn khiêm tốn lúc, buồn bực tại sao hai nhà trước giờ chưa từng lui tới bà ta sao lại đến đây, đột nhiên nhớ tới Lý thị vẫn luôn mang danh bà mối. Trong lòng Trương thị đại khái có chuẩn bị.


      "Tẩu tử, biết tẩu hôm nay đến nhà có việc gì?", Trương thị phải là loại người hay lời khách sáo, có chuyện gì đều thẳng.


      "Vợ Lô Dũng này, để tẩu đoán trúng rồi, ngày hôm nay ta tới đây là có chuyện vui, vì làm mai cho khuê nữ nhà các người mà đến", Lý thị rạo rực .


      "A. . . biết tẩu là nhi tử nhà nào?", Nằm trong dự liệu của mình nên Trương thị có chút kinh ngạc nào, chỉ muốn biết người kia là ai.


      "Nhi tử nhà Tô gia thôn Nam Đầu, Tô Việt, bộ dáng thằng bé khôi ngô, hết thảy cũng bao gồm cả , mà tuổi với nương nhà tẩu Lô Uyển Chi xấp xỉ, tẩu đây phải là ông trời tác hợp hay sao?", Lý thị cười , bên cạnh vừa cười còn vẫy khăn về phía bà, thường thường lấy ra che miệng cười vài tiếng (#Huongbb: sao tưởng tượng giống má mì trong thanh lâu quá vậy nè).


      Trương thị vừa nghe là Tô Việt, nhàng nhíu mày, mĩm cười hỏi, "Thằng bé Tô Việt kia hai năm qua phải thường xuyên chạy lên trấn hay sao? ta làm sao có thể để ý tới nương dạng thôn nữ như Uyển Nhi nhà ta?"


      Lý thị nghe xong lời bà sửng sốt, biết Trương thị đây là Tô Việt hai năm qua có việc làm, chính mình muốn cửa hôn này, nhưng người ta chuyện, mặc dù mặt ngoài làm cho người ta càng thoải mái, nhưng Lý thị vẫn tương đối thích Vương thị trực tiếp như vừa rồi hơn, mà lần đầu tiên tiếp xúc Trương thị mặt ngoài nhìn có vẻ dễ dàng đối phó, ràng chính xác như thế nào, có thể ước chừng khó .


      Nhưng Lý thị cũng là bà mối lão luyện, bà vội , "Đều là chuyện trước kia, A Việt tại đúng là thành ở nhà làm việc, mà ngày mai còn giúp cha học làm thợ xây, là thằng có tiền đồ. Cũng phải lại, mối hôn này đúng là do chính A Việt xin ta, có thể thấy được đối với đại nương nhà tẩu để tâm bao nhiêu, vì chuyện này mà hôm qua và nương cãi nhau trận".


      "Vì chuyện hôn nhân của con trai mà để lão nhân gia nổi giận đáng, tẩu tư bên Tô gia đồng ý thôi, đừng quá tức giận mà ảnh hưởng tốt tới cơ thể", Trương thị mặt giả vờ lo lắng, giống như đem Vương thị trở thành tỷ tỷ ruột thịt.


      "Nào có, tẩu ấy đồng ý, chuyện hôn nhân tốt như vậy có đốt lồng đèn tìm khắp nơi cũng có, tẩu ấy phải muốn, hôm nay phải là ta được bọn họ nhờ vả tới đó sao", Lý thị để có được thành quả như mong muốn của chính bà mà ra sức biểu điểm tích cực của Tô Việt, đem cái nhược điểm này của Vương thị tiết lộ ra ngoài.


      "A. . . vậy tẩu ấy có việc gì?", Trương thị quan tâm hỏi.


      "Đúng vậy đúng vậy, tẩu ấy cơ thể rất tốt, còn chờ ôm cháu", Lý thị cười trêu ghẹo.


      "Vợ Lô Dũng, tẩu xem chuyện này?", Lý thị vội hỏi, nhanh chóng tiếp, "Uyển Chi cũng mười tám, nếu việc hôn nhân còn xác định, khuê nữ nhà các người cũng khó mai mối, quan trọng là Tô gia có thành ý như vậy, ngược lại cũng được coi như cửa hôn tệ", xong đợi Trương thị trả lời lại tiếp tục sắp xếp, " tại trọng tâm của vấn đề là, tẩu tiện thể đem thiếp canh của đại nương hôm nay đưa cho ta, ta cũng đem thằng nhóc A Việt tới, hai đứa cũng còn , trước trao đổi thiếp canh nhìn bát tự xem thế nào".


      Trương thị chỉ ngay khi nghe chuyện hôn của khuê nữ nhà mình mới sửng sốt chút, thời điểm còn lại đều là vẻ mặt bình tĩnh kèm với nụ cười mĩm môi nhìn Lý thị như sấm nổ.


      "Tẩu tử, cám ơn tẩu vì Uyển Chi nhà ta mà quan tâm như vậy, nhưng chuyện lớn thế này cần phải hỏi đương gia nhà chúng ta, tự ta cũng thể làm chủ, buổi tối khi ông ấy trở về ta thương lượng chuyện hôm nay thử xem, tẩu thấy thế nào?", Trương thị miễn cưỡng khoe ra tám cái răng cười trả lời.


      "Chuyện này là đương nhiên, đều do bà già ta tính tình nóng vội, nhớ lại chuyện tốt thế này nên mới khẩn trương thế, các ngươi thương lượng kỹ vào. Sáng mai ta đến lần nữa, dù sao tại nhàn rỗi có việc gì, tới nhà các ngươi ăn vài miếng trái cây cũng tốt, ngươi đừng trách ta mặt dày là được", Lý thị nửa đùa .


      "Sao có thể, để tẩu đem về ít cho mấy đứa cháu nếm thử mấy loại trái cây tươi, những cái này tuy là đồ ăn vặt nhưng hiếm, dù sao cũng giết thời gian", Trương thị cười , lại lớn tiếng bảo Lô Hà Hoa đem số gói vào túi đưa cho Lý thị.




      Hết Chương 03.
      huyetsacthiensu, banhmikhetNhược Vân thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Huongbb

      04. chuyện trực tiếp.




      Mang theo bọc trái cây, Lý thị ngăn cản Trương thị định tiễn bà ra cửa, "Đệ muội, muội đừng tiễn nữa, ta cũng phải là biết đường , muội nhớ đêm nay phải thương lượng kỹ với Lô Dũng huynh nhé".


      Trương thị gật đầu được, làm bà thấy yên tâm, Lý thị còn lo lắng người nhà Lô gia chướng mắt Tô Việt, quên nhắc nhở vài câu, "Đệ muội, tuy lời này dễ nghe, nhưng Lô Uyển Chi nhà muội tuổi lớn, khó tìm được chồng. Huống hồ đứa A Việt này cũng là người thành , tuy hai năm nay phóng túng, nhưng theo tình hình nay, có vẻ như ra sức sửa chữa sai lầm trước kia, hơn nữa có hai ông bà già bên đó nhìn chằm chằm, đoán rằng nhất định tốt lên. Tô gia trong thôn là gia tộc lớn, Uyển Chi gả vào đây Lô gia các người phải có chỗ dựa hay sao".


      Thông minh như Trương thị làm sao nghe hiểu lời ý cưỡng bức lẫn dụ dỗ này, cười là để thương lượng với đương gia rồi sau.


      Tiễn chân Lý thị, Trương thị thở dài hơi, ngồi trong phòng riêng suy tư nửa ngày. Lô Hà Hoa vừa rồi dán lên cánh cửa nghe được rất ràng, nàng ấy quay đầu nhìn qua đại tỷ ngồi ổn định thêu, thở dài, đến gần hỏi, "Tỷ, người có biết Lý thẩm vừa rồi đến nhà chúng ta có chuyện gì ?"


      Lô Uyển Chi lắc đầu, hoài nghi nhìn muội nàng, " phải đến tìm nương của chúng ta tán gẫu sao?", Trước mặt người nhà, nàng luôn là người khéo léo cởi mở, chỉ cần nhìn thấy người lạ, trước tiên là đỏ mặt, tiếp đó là cúi đầu, cuối cùng im lặng.


      " phải, hôm nay buổi sáng rời giường phải tỷ cho muội biết mấy con chim cây hòe kêu báo có tin mừng sao? Tỷ đoán xem có chuyện này nào?", Lô Hà Hoa hỏi, nàng đối với tỷ tỷ này là vừa lại vừa tức.


      Dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, dù cha mẹ thương tỷ nhiều hơn chút, mặt dù trong lòng nàng có hơi khó chịu nhưng vẫn thể sinh hận, cho nên chỉ có thể chấp nhận, tuy vậy vẫn thể ngăn được bất mãn dần nhen nhóm trong lòng.


      Thấy đại tỷ nhà mình vẫn cúi đầu lời nào, sau đó nhìn mình lắc lắc đầu, ý là tỷ ấy nghĩ ra được Lý thẩm tìm đến nhà vì chuyện gì.


      ra thể trách Lô Uyển Chi, nàng trãi qua gần nửa đời người cực kỳ an nhàn chân ra khỏi cửa, có cha có mẹ, có ăn, có nhà ở, căn bản là lưu ý tới tuổi của chính mình ở thời đại này sớm được gả ra ngoài. Cho nên đó chính là nguyên do nàng chưa nghĩ đến việc hôn nhân của chính mình. Cửa hôn trước kia là hai nhà quyết định, vừa vặn thấy bát tự hai người phù hợp nên mới đồng ý, về sau người nọ liền mất, cho nên Trương thị bọn họ căn bản với Lô Uyển Chi về chuyện hôn từng có này. việc qua năm, ngờ người muội muội kia lỡ miệng nàng từng đính hôn.


      Lô Hà Hoa nhịn được, bĩu môi , "Lý thẩm tới để làm mai cho tỷ!"


      "A, muội biết! Vậy còn kêu ta đoán!", Lô Uyển Chi oán trách nhìn thoáng qua muội muội tính cách nóng như pháo nổ, cố ý xuyên tạc ý muội ấy, cười trêu chọc.


      "Muội đại tỷ à, tỷ thấy hiếu kỳ là bà ta làm mai cho tiểu tử nhà ai sao?", Lô Hà Hoa thấy tỷ tỷ mình vẫn nhanh chậm, nàng ấy phất mái tóc vai chạy tới xách tay Lô Uyển Chi, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mở miệng, "Tỷ, tỷ mỗi ngày bị cha mẹ nhốt trong phòng để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ biết thêu hoa đọc sách, nương bằng tuổi tỷ người ta đều có con hết rồi, tỷ làm sao cha mẹ nóng nảy cho được? Còn tỷ nữa, cũng là bộ dáng tim phổi. Muội gấp muốn chết đây!", Vừa trách cứ vừa ôm cánh tay Lô Uyển Chi làm nũng .


      Lô Uyển Chi nở nụ cười, vỗ đầu muội muội, nhàng , "Hà Hoa, từ xưa đến nay chuyện hôn trọng đại đều do lệnh của cha nương và bà mối, tỷ tin tưởng cha nương chúng ta xếp đặt tốt, chúng ta chỉ nghe bọn họ là được rồi".


      Cảm giác tỷ tỷ những lời này mười phần chính xác, các nàng là phận nữ nhi, cũng chỉ có thể như vậy. Thế nhưng Lô Hà Hoa vẫn quệt mồm hỏi Lô Uyển Chi, "Vậy đại tỷ tò mò lần này Lý thẩm đưa tin tức giới thiệu như thế nào sao?"


      "Bất kể là cái gì, có cha nương lo liệu, bọn họ đồng ý tỷ đồng ý, bọn họ nếu nguyện ý ta cũng tuyệt đối gật đầu. Chúng ta vẫn nhanh chóng tranh thủ thời gian may cặp sách mới cho đệ đệ hơn!", Lô Uyển Chi kéo sọt kim chỉ tìm kiếm được vài mảnh vải vụn thẳng tấp, chuẩn bị làm hầu bao cho đệ đệ nhất trong nhà, ngày hôm qua bàn bạc xong xuôi với Lô Hà Hoa, kỹ thuật may vá của Lô Uyển Chi rất tốt, mà Lô Hà Hoa thêu hình thức tương đối tốt. Cho nên hai tỷ muội cùng làm càng nhanh hơn.


      Lý do mà Lô Uyển Chi lo lắng về hai vợ chồng Lô gia bởi vì nàng biết trình độ sủng ái của hai vị này đối với mình.


      Cho dù từ rất lâu trước đây, cảm thấy chính mình cần phải vì gia đình nhà nông mấy giàu có này làm chút việc, nên nàng muốn đến phòng bếp giúp nhóm lửa, lại bị Trương thị đuổi ra ngoài, còn trách cứ nàng, "Con là đại nương, tay thể dính dù chỉ nửa hạt bụi! Chuyện này có nương ở đây!"


      Tuy nàng nhớ đêm qua vẫn là muội muội Lô Hà Hoa nhóm lửa, nhưng vì nàng thích chuyện, nên tiện tranh chấp cùng Trương thị.


      Chuyện ở phòng bếp cho nàng giúp càng khỏi phải chuyện trong sân, múc nước và quét rác càng được đụng tới.


      Tuy rằng mặt ngoài việc hôn nhân của chính mình do cha mẹ làm chủ, Lô Uyển Chi cũng biết vì quyền lợi và nghĩa vụ chính mình mà tranh thủ. Cho nên tại tuy rằng tay nàng làm việc nhưng trong lòng cân nhắc việc hôn này của bản thân, dù sao nàng mười tám.


      "Hà Hoa, muội nương của chúng ta cũng là, Lý thẩm kia phải chỉ là bà mối thôi sao? Nương của chúng ta còn phải khách khí với bà ấy như vậy?", Lô Uyển Chi tựa như lơ đãng nhắc tới, cách này của nàng là thả con tép, bắt con tôm, lấy tính cách thể che dấu này của muội nhà mình, cho dù cho muội ấy , chính muội ấy cũng nhịn được.


      "Đại tỷ, tỷ đây ra cửa nên có điều biết, Lý thẩm chính là quan mai mối, trong nha môn bà ấy từng được ghi chép. Việc hôn nhân tới tay bà ấy mười có tới □là có thể thành, cho dù thành, những nương đó về sau cũng rất khó gả ", Lô Hà Hoa giải thích cho nàng, ý tứ ràng, bà mối Lý thẩm này ngàn vạn lần thể đắc tội.


      Thấy tỷ tỷ mình tiếp lời nàng ấy, Lô Hà Hoa nhịn được tiếp tục , "Đại tỷ, vừa rồi tỷ đoán người Lý thẩm đưa ra là tiểu tử nhà ai, ta biết, tỷ có biết rể tương lai của muội là người nào ?"


      Lô Uyển Chi gật đầu cũng lắc đầu, chỉ làm bộ ngượng ngùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn muội muội, rồi lại cúi đầu .


      Nghĩ là tỷ tỷ mình thẹn thùng, Lô Hà Hoa đến bên tai nàng giọng , "Là tiểu nhi tử Tô tam gia Tô Việt của thôn ta!", xong còn ra vẻ đắc ý liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi.


      Lô Uyển Chi chỉ nhàng nở nụ cười chút, cũng trả lời muội ấy, nàng biết ra bất kể muội muội bí mật tên người đó tất cả chỉ là cái ký hiệu mà thôi, nàng đến nơi này nhận thức sinh vật giống đực chỉ có thể kể ra đây, cha và đệ đệ, vài bé trai hàng xóm hai bên nhà cộng thêm con chó trong sân nhà mình.


      Nhưng mà nàng biết muội muội của nàng chủ động về con người của Tô Việt.


      Quả nhiên, thấy tỷ tỷ vội Lô Hà Hoa lại nóng nảy, "Tỷ! Tô Việt kia so với tỷ hơn tuổi. Người cao lớn nhưng nhanh nhẹn, tỷ là rất ít ra ngoài nên chưa thấy qua. Hơn nữa nghe cha nương còn trẻ tuổi giỏi giang, có cha mẹ chồng như vậy, nghĩ tới điều kiện trong nhà chắc là tồi".


      Thấy Lô Uyển Chi vẫn cười , Lô Hà Hoa được gì, đứng lên muốn phòng bếp phụ làm cơm trưa.


      Chờ muội muội rời khỏi, Lô Uyển Chi mới buông việc tay, suy tư về những lời vừa rồi của nàng ấy, theo mười tám tuổi của bản thân mà , người có thể coi trọng chính mình quả nên đốt nhang cảm tạ trời đất.


      Mà Tô Việt lại cùng tuổi với muội muội mình, dựa theo lẽ thường có lẽ sớm thành thân, hay ít nhất mối hôn xác định. giống như chính mình, dù sao trước đó còn có vị hôn phu mất, người khác đều ghét bỏ nàng xui xẻo, hơn nữa quả nữ nhân ở nơi này vừa phải biết làm việc nhà nông vừa có năng lực làm việc gia đình, hơn nữa chính mình có vẻ ngoài thuê thùa ra cái gì cũng biết làm, gia đình nông dân chung có rất ít người có thể coi trọng mình như vậy. Cho nên Tô Việt này bản thân nhất định có vấn đề, chắc phải tàn phế hoặc là người góa vợ chứ? Nghĩ vậy, Lô Uyển Chi rùng mình cái.


      Nhưng mà nghĩ lại, chắc cha nương ném mình vào trong hố lửa kia đâu, nghĩ vậy nên tinh thần nàng khỏi ổn định, nghĩ xem lát nữa khi ăn cơm nghe xem Trương thị gì với mình.


      Kết quả, làm cho nàng thất vọng, khi ăn cơm, Lô Dũng còn chưa trở về, chỉ có Trương thị, cả nhà ba nữ nhân cùng nhau yên lặng ăn cơm, tiếp nối quy củ ăn của Lô gia.


      Trong lòng Lô Uyển Chi có chút nóng nảy nhưng thể biết ngại ngùng mà chủ động mở miệng, hoặc là nàng thể chủ động hỏi, tuy rằng Trương thị trách nàng nhưng tuyệt đối với mình.


      Đến khi trời nhanh tối Lô Uyển Chi yên tĩnh trở lại, nghĩ lại có lẽ trước tiên nên hỏi hàng xóm chút về tình hình thực tế của Tô Việt kia.


      Trời tối đen Lô Dũng mới về đến nhà, sau khi cả nhà cùng ngồi dùng cơm xong lại ngồi quây quần chỗ chuyện chốc lát, chẳng qua là mình Lô Văn Hiên đại khái vài chuyện lý thú trong trường tư làm chọc cười cả nhà.


      Trương thị nhìn trời thấy còn sớm liền đuổi mấy đứa về phòng ngủ, sau đó vứt cho Lô Dũng ánh mắt ra hiệu, lại bị Lô Uyển Chi nhạy bén phát , biết hai người bọn họ muốn với nhau, hơn nữa tuyệt đối liên quan tới việc hôn của chính mình. Nàng trở về phòng ngồi giường suy tư về việc biết có nên chạy tới chân tường nghe lén , lúc này Lô Hà Hoa đại tiện xong trở lại, thần bí ghé bên tai nàng , "Đại tỷ, tỷ theo ta ra cửa trước, muội vừa rồi mới vừa thấy con mèo bông rất đáng , chúng ta ôm về nuôi ".


      " trễ thế này sao có mèo bông, đừng tới lui làm gì, nhanh ngủ ", ra suy nghĩ của nàng chính là muội nhanh nhanh ngủ ta mới chân tường nghe trộm được.


      Vậy mà Lô Hà Hoa luôn có tính nhẫn nại nhưng hôm nay biết thế nào lại kiên trì khăng khăng muốn nàng phải tới cửa sân trước, dùng cả phương pháp kiên quyết lẫn làm nũng.


      Lô Uyển Chi bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy để tùy muội ấy kéo nàng ra trước sân, phát làm gì có con mèo bông chỗ nào, nghĩ lại cho dù có chăng nữa chắc sớm chạy mất.


      ngờ Lô Hà Hoa tin, còn muốn tới trước cửa tìm lúc, để tỷ tỷ ở đây chờ, nàng ấy tìm ngay gần đó, cuối cùng vào đống củi trong viện xoay người học tiếng mèo giọng kêu.


      muốn tiếp tục ở lại đây chờ tiếp, Lô Uyển Chi xoay người muốn trở về phòng, bị giọng người đàn ông gọi lại, "Uyển Chi!"





      Hết Chương 04.
      huyetsacthiensu, banhmikhetNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :