1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

gian phi khó làm - Già Lăng Công Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      GIAN PHI KHÓ LÀM

      Tác giả: Già Lăng Công Tử

      Nguồn convert: http://www.tangthuvien.vn/

      Thể loại: cổ đại, hài, HE

      Nguồn: http://tieunguyennguyen.wordpress.com

      Edit: tieunguyennguyen

      Số chương: 42

      Giới thiệu (bình thường đến thể bình thường hơn):

      Đây là thời đại thái bình thịnh trị, mỗi người đều có giấc mộng của riêng mình

      Giấc mộng của Thẩm Tĩnh Thù là làm gian phi, để lại tiếng xấu muôn đời

      Giấc mộng của Tô Giang Tả là làm lương thần khí khái lưu hương

      Giấc mộng của Thượng Quan Yến là làm người hiền hậu, tài đức vẹn tòa

      Giấc mộng của Doãn Thọ An là hôn quân phong lưu, phóng túng

      Nhưng mà… phải tất cả các giấc mơ đều thành

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 1: GIAN PHI KHÓ LÀM

      Tục ngữ , trẻ cố gắng, già bi thương, xuân miên bất giác hiểu, sớm nên có chí hướng. Nhưng nếu lý tưởng của ngươi nhận được ủng hộ của mọi người ngươi phải chấp nhận tàn khốc kiên trì giấc mộng của mình?

      === ========

      “Ta sau khi lớn lên phải làm gian phi!” Thẩm Tĩnh Thù năm ba tuổi hùng hồn tuyên bố chí nguyện to lớn đầu tiên của mình bên bàn cơm.

      Lời vừa thốt ra, cả Thẩm gia gần như đứng hình.

      Thẩm lão gia cũng chính là Thẩm thị lang đương triều uống canh bạch ngọc phỉ thúy lập tức phun hết vào người nhị đường thúc bên cạnh, cánh tay của Tứ đường ca run lên, làm rơi Thẩm gia am thuần đản xuống đất, văng đến chỗ bàn của nữ quyến.

      Tam thẩm thẩm đứng dậy, muốn chạy đến an ủi Thẩm thái thái tức đến xanh mặt giẫm phải am thuần đản, trượt chân liền đoan đoan chính chính ngã vào chỗ Ngũ đường đệ tao nhã gặm chân giò.

      Móng giò bay vòng tuyệt đẹp rồi trực tiếp đáp xuống người Thẩm lão thái sư tức giận đến râu tóc dựng ngược…

      Bữa cơm gia đình phút chốc loạn thành đoàn, Thẩm lão thái sư cố nén tức giận, dùng sức đẩy phu nhân cẩn thận dâng khăn châm trà, liếc mắt nhìn mọi người vòng, tuyên bố: hội nghị.

      Vì thế, hội nghị lần thứ ba mươi sáu của Thẩm gia nhanh chóng triển khai tại phòng nghị . Thẩm lão thái sư hổn hển phát biểu trọng tâm “ Việc Thẩm Tĩnh Thù đặt ra chí hướng làm gian phi là cực kỳ sai lầm, hậu quả rất chi là nghiêm trọng. Thẩm gia mấy đời đều là trung lương hết lòng vì triều đình , sao có thể có nữ nhi làm gian phi. Chí hướng như thế là đúng, nhân sinh quan cực kỳ vặn vẹo, đạo đức suy đồi…ý định như thế phải bóp chết từ trong trứng nước…”

      Mẫu thân của đương , Thẩm thị lang phu nhân bày tỏ kiểm điểm sâu sắc, tỏ vẻ nhất định giám sát, giáo dục tốt để Thẩm Tĩnh Thù phải lầm đường lạc bước. Đồng thời quên nhấn mạnh chí hướng muốn làm gian phi của Thẩm Tĩnh Thù hoàn toàn phải do nàng bày ra, chắc chắn là do kẻ khác xúi giục.

      Cuối cùng, trải qua góp ý và thảo luận gay cấn, mọi người đều nhất trí cho rằng chí hướng sai lầm này là do đứa cháu học vấn, nghề nghiệp, tiền đồ Thẩm Tĩnh Chi, tam đường huynh của Thẩm Tĩnh Thù mà ra.

      Đúng lúc này, Thẩm Tĩnh Chi sau ngày rong chơi mệt mỏi mới quay về phủ.

      Thẩm Tĩnh Chi năm nay mới mười ba tuổi nhưng ra dáng phong lưu, mắt hoa đào mị hoặc. lại cho rằng có tướng mạo tốt mà ăn chơi trác táng, khuynh đả tâm thần của tất cả nữ nhân trong thiên hạ chính là thiên lý tha, nhân thần cùng phẫn. may lại chưa qua nhược quán, lại may là chốn tần lâu sở quán rất tuân thủ kỷ cương pháp luật, chịu tiếp đãi người chưa thành nhân. Cho nên, mỗi ngày Thẩm Tĩnh Chi chỉ có thể chơi chim chọi gà cho qua ngày đoạn tháng, chờ mong tới lúc trưởng thành.

      Thẩm Tĩnh Chi tung tăng bước vào đại môn Thẩm phủ thấy tổng quản dẫn theo đám gia đinh, khí thế ngất trời tới, còn chưa hiểu mô tê bị trói lại, áp giải vào đại sảnh.

      Thẩm lão Thái Sư vuốt râu ngồi ghế chủ vị, các vị đường thúc đường thẩm, đường huynh đường muội theo thứ tự mà ngồi dọc hai bên. Ai nấy đều nhìn chằm chằm.

      “Gia gia, ta lại làm sai gì ?” Thẩm Tĩnh Chi cà lơ phất phơ vừa cười vừa hỏi

      “Hừ, ngươi hẳn nên hỏi mình làm gì ” Thẩm thái sư vỗ ghế, râu tóc dựng ngược.

      Ngay lập tức đại sảnh cũng ồn ào như vỡ chợ, ai nấy đua nhau tổng sỉ vả Thẩm Tĩnh Chi, từ chuyện đái dầm năm ba tuổi đến vừa rồi mượn của tiểu đường muội lạng bạc còn chưa chịu trả.

      Lời qua tiếng lại, náo nhiệt tưng bừng, Thẩm Tĩnh Chi vô tội ngoáy lỗ tai, tập trung tinh thần mới có thể nắm bắt được thông tin trọng yếu nhất : vì trong bàn cơm chiều nay, tiểu bằng hữu Thẩm Tĩnh Thù phát ngôn gây sốc, làm cho kẻ luôn vô công rỗi nghề như trở thành đầu sỏ dạy hư tiểu muội. Dù nhóm người lớn đại nhân hết sức khuyên bảo, cưỡng bức lợi dụng cũng làm suy chuyển ý định của tiểu muội muội, kết quả luận lý thành chương, trọng trách này liền rơi xuống đầu .

      Cứ như vậy, trong lúc nhóm người lớn lau mồ hôi cảm khái, trong tiếng hô to oan uổng, Thẩm Tĩnh Chi liền bị ném vào từ đường, quỳ trước bài vị tổ tiên cùng Thẩm Tĩnh Thù.

      Từ năm năm tuổi, thường xuyên diện kiến bài vị tổ tiên cho nên Thẩm Tĩnh Chi vô cùng quen thuộc nơi này, cũng thành thục quỳ xuống, khinh thường hỏi Thẩm Tĩnh Thù mếu máo khóc bên cạnh “ Tiểu nha đầu, giờ ngươi biết sợ rồi sao?”

      Vừa dứt lời, nhìn Thẩm Tĩnh Thù nâng cái báy lên khóe miệng run rẩy “ Ngươi cư nhiên còn được ăn, ta năm đó phải ôm bụng đói mà quỳ ah”

      Thấy nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Tĩnh Thù sợ tới mức cầm bát lui về phía sau, giọng “ Là nương đưa cho ta”

      Còn chưa có ăn cơm xong, vì chuyện chí nguyện sai trái và trải qua biểu quyết của đại gia đình, Thẫm Tĩnh Thù lập tức bị đưa đến từ đường phạt quỳ để cảnh tỉnh. Thị lang phu nhân đau lòng nữ nhi, liền cùng tam thẩm lén lút dúi cho nàng chén cơm.

      Thẩm Tĩnh Thù nhìn bát canh mình mới uống được chút, lại liếc nhìn ánh mắt trừng trừng của Thẩm Tĩnh Chi, cuối cùng nhịn đau, đưa bát, phi thường nghĩa khí “ Tĩnh Chi ca ca, còn lại đều cho ngươi”

      Thẩm Tĩnh Chi nổi giận hất tay nàng “ Ta thèm ăn đồ thừa của nữ nhân”, xong liền phất tay áo ngồi xuống bồ đoàn “ , vì sao ngươi muốn làm gian phi? Chuyện khó vậy mà ngươi cũng nghĩ ra”

      “Ta, ta đương nhiên là có lý do .” Thẩm Tĩnh Thù buông bát, cũng học theo tư thế của Thẩm Tĩnh Chi mà ngồi xuống nhưng được đỉnh đạc như , hai tay bé đặt lên đầu gồi, bắt chước thục nữ mà phi thường tao nhã ngồi chồm hổm, nghiêm túc giải thích “ Thứ nhất, gia gia là thái sư”

      Thẩm Tĩnh Chi suy nghĩ cả nửa ngày cũng hiểu hai chuyện này có quan hệ gì “ gia gia là thái sư sao?”

      Thẩm Tĩnh Thù quăng cho cái liếc mắt coi thường : ngươi thực là ngu ngốc rồi hùng hồn đưa ra lý lẽ “ Thuyết thư, thoại bản đều , gian phi thường là xuất thân từ gia đình có người là thái sư quyền khuynh triều dã, ngô..ngô…”

      Nàng còn chưa xong, Thẩm Tĩnh Chi sợ tới mức bịt miệng nàng lại “ Ngươi chút, lão gia tử mà nghe thấy ngươi chết chắc”

      Thẩm Tĩnh Thù giãy dụa thoát khỏi kiềm chế, nghiêm trang “ Thứ hai, làm gian phi được sống lâu. Ngươi thấy đó, mấy người chết sớm đều là trung thần lương đống, đụng chút là cả nhà liền bị trảm, mà nhà gian phi nếu có xảy ra chuyện nhiều nhất cũng chỉ chết hai quốc cữu chơi bời lêu lổng mà thôi, giống như Tĩnh Chi ca ca ngươi á, còn gian phi cùng thái sư vĩnh viễn đều có việc gì”

      Thẩm Tĩnh Chi yên lặng nhìn trời, muốn rơi lệ, nếu biết có ngày hôm nay có đánh chết cũng mang tiểu nha đầu này dạo phố phường nghe kể chuyện, cũng vụng trộm mang nàng nghe bình thư đàn từ.

      Thẩm Tĩnh Thù để ý đến biểu tình của , tiếp tục diễn thuyết “ Thứ ba, làm gian phi có thể ngủ nướng, có thể ăn đồ ăn vặt mà bị ai quản, có thể cần học tập, chỉ cần có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn là ổn. Bình thường các ngươi đều ta có khuôn mặt đẹp, lớn lên nhất định mỹ nhân, hehehe, lãng phí sắc đẹp là chuyện đáng xấu hổ, nên ta nhất định đại gian phi mê hoặc quân vương, hại dân hại nước”

      Thẩm Tĩnh Chi càng nghe càng vô lực, tuy rằng rất muốn phản đối nhưng nghe phân tích của Thẩm Tĩnh Thù, lại thấy làm gian phi có tiền đồ hơn so với làm thục nữ nhưng nghĩ tới đám người lớn đại nhân bên ngoài, chỉ có thể trái lương tâm mà khuyên nhủ “ Nhưng mà là gian phi thanh danh tốt, chết rồi còn bị người ta bêu riếu”

      “Nhưng mà làm người tốt khó hơn người xấu nha, nếu thể lưu danh thiên cổ để lại tiếng xấu muôn đời cũng sao” Thẩm Tĩnh Thù chút do dự mà phản đối.

      Thẩm Tĩnh Chi đưa mắt nhìn chung quanh, thực muốn tìm hung khí trực tiếp đánh ngất nha đầu gian ngoan này. Mắt thấy bình hoa cao cảnh thái lam cao gần bằng nửa người ở góc tường, liền vội vàng dùng sức ôm nó tới, chỉ vào Thẩm Tĩnh Thù thiên chân vô tà hỏi “ Ngươi thích bình hoa này ?”

      Thẩm Tĩnh Thù gật gật đầu, Thẩm Tĩnh Chi lại : “Nếu nó chỉ là cái bình gỗ sứt sẹo bẩn thỉu, ngươi còn thích ?”

      Thẩm Tĩnh Thù liên tục lắc đầu “ Sao được, nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, ôn nhu, nhàn tĩnh, tựa như cảnh thái lam tinh xảo lộng lẫy này, nếu đổi lại là bình gỗ sứt sẹo ai mà thích cho được”. Thấy Thẩm Tĩnh Thù đăm chiêu suy nghĩ, Thẩm Tĩnh Chi liền thừa thắng xông lên “ Hiểu chưa, sau này còn muốn làm gian phi nữa ?”

      Thẩm Tĩnh Thù tiếp tục lắc lắc đầu, tiếp theo lại gật đầu ngừng, cái hiểu cái , ngước cặp mắt trong veo như nước nhìn . Thẩm Tĩnh Chi đắc ý cười ha hả, thậm thán phục tài ăn của mình, đừa tay sờ đầu Thẩm Tĩnh Thù “ Thù Thù ngoan, bây giờ ngươi nên ra ngoài với nhóm người lớn đại nhân rằng từ nay về sau ngươi nhất định cố gắng học tập để trở thành thục nữ, làm gian phi nửa” hehehe, mà ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

      Thẩm Tĩnh Thù yên lặng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, quay đầu nhìn bình hoa còn cao hơn mình rồi mới nắm chặt hai tay, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang lẫm liệt ra ngoài.

      Từ đó về sau, Thẩm Tĩnh Thù đả động gì tới chí nguyện làm gian phi nữa, mà vùi đầu chuyên cần luyện tập cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, hoàn toàn đáp ứng kỳ vọng của Thẩm gia đối với nàng. Nhưng ai ngờ, vào năm ba tuổi này, Thẩm Tĩnh Thù rút ra được hai chuyện.

      là trước khi thực nguyện vọng, tuyệt đối được ra miệng, lý tưởng phải thực bằng hành động chứ phải dựa vào lời .

      Thứ hai, cho dù mình chỉ là bình hoa tuyệt đối thể là bình hoa rẻ tiền, mà phải là bình hoa cao quý nhất, xinh đẹp nhất.
      tiểu Viên ViênHale205 thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 2: TRIỀU ĐẠI MỚI

      Các người lớn đại nhân thường , ta quá ốm, chim ăn còn nhiều hơn so với ta, cho nên bọn họ liền đem chuyện đơn giản trở thành vấn đề phi thường phức tạp.

      === ========

      Ngày lại ngày trôi qua, năm Thẩm Tĩnh Thù lên tám, nàng trở thành thục nữ tú ngoại tuệ trung mà Đại Doãn vương triều dũng bắt đầu thay đổi triều đại.

      Có câu triều đại mới mọi thứ đều là chuyện lớn, quan hệ đế ổn định và hòa bình lâu dài của quốc gia, quan hệ tới sinh tử tồn vong của quần thần, quan hệ tới tiền đồ tương lại của hậu cung, nhưng quan trọng nhất là dân chúng.

      nay lão hoàng đế tuổi già sức yếu, từ đầu năm bịnh liệt giường, trước kia có lập thái tử nhưng lại hài lòng lắm, tuy vậy trong mấy năm qua thái tử cũng trưởng thành, phe cánh vững chắc, muốn phế truất cũng phải dễ gì. Lão hoàng đế cũng có vài huynh đệ, trong đó Đoan vương là thế lực lớn nhất, có quân công lại có uy vọng, mà chuyện huynh chết đệ thế ngôi cũng có tiền lệ ở Đại Doãn vương triều.

      Hai phái này vẫn đấu tranh gay gắt với nhau, lão hoàng đế lại làm như để ý tới, tùy ý bọn họ, thực ra trong lòng lại có chủ trương khác. quý phi tuổi trẻ xinh đẹp, sinh được tam hoàng tử, tất nhiên là được quý như trân bảo. Đáng tiếc là quý phi xuất thân nghèo hèn, có ngoại thích chống lưng, nên tam hoàng tử Doãn Thọ An năm nay mười tuổi, lão hoàng đế muốn phế trưởng lập ấu vấp phải phản đối quyết liệt của quần thần, thái tử cùng Đoan vương cũng thuận nên cũng đành bó tay.

      Vào lúc này, Thẩm lão thái sư phụng chỉ đưa cháu Thẩm Tĩnh Thù vào cung thăm bệnh. Lão hoàng đế bệnh tật triền miên giường, hai mắt đục ngầu nhưng ánh mắt lại sắc bén đánh giá Thẩm Tĩnh Thù lo lắng bất an, hồi lâu gật đầu khen ngợi “ Được, tốt lắm”. Sau đó lại che miệng ho khan vài tiếng, ra lệnh cho tả hữu lui ra, cung nhân liền đưa Thẩm Tĩnh Thù đến vấn an quý phi.

      Trong phòng chỉ còn lại hai lão nhân tóc bạc, cộng lại cũng hơn trăm tuổi, mặt đầy vết hằn năm tháng. Lão hoàng đế nhìn Thái sư ngồi ngay ngắn cẩn thận, cảm thán gọi “ Lão ca ca”

      “Lão thần sợ hãi.” Thẩm lão Thái Sư vội vàng nhấc y bào, như muốn hành lễ

      “Ai, nơi này chỉ có hai người chúng ta, cần đa lễ, hơn nữa năm đó ngươi coi như cũng là đồng học của ta, sau này lại là thông gia, đừng khách khí như vậy”. lão hoàng đế cố gắng ngồi dậy, ngôn ý chân thành tha thiết, người biết vốn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường sớm cảm động tới rơi nước mắt.

      Thẩm lão Thái Sư thuận thế ngồi xuống, cụp mắt giả ngu, coi như nghe. Lão hoàng đế thấy giả ngu, trong lòng thầm mắng “ Lão hồ ly” ngoài miệng lại “ Ta rất thích cháu Tĩnh Thù của ngươi, ấu tử Thọ An của ta cũng đồng trang lứa, để nàng làm tam hoàng tử phi

      “Tĩnh Thù tuổi còn , hơn nữa trời sinh tính tình tốt, sao có thể xứng với tam hoàng tử, lão thần thực dám trèo cao” Thẩm lão thái sư uyển chuyển từ chối

      “Lão ca ca cũng quá khiêm tốn rồi, cháu của ngươi thanh danh lan xa, tuổi còn là tài nữ, sao có thể tốt?” Lão hoàng đế dừng chút, cười lạnh “ Ta biết, các ngươi đều sợ ta, có thể trốn liền trốn, ngươi lại nhiều lần dâng biểu muốn cáo lão hồi hương, sợ ngày nào đó ta giết ngươi”

      Thẩm lão Thái Sư nhắm mắt làm ngơ, tùy ý lão hoàng đế dông dài “ Nhớ năm đó, ngươi, ta còn có thư đồng Cố tiểu tử, ba người chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau chơi đùa, sau Cố tiểu tử chết sớm, ngươi cũng dần dần xa lánh ta”

      Trong phòng mùi đàn hương quanh quẩn, Thẩm lão Thái Sư thủy chung được lời nào, lão hoàng đế hồi cũng thấy phiền lòng, thanh giọng quát tiếng “ Người đâu”

      Nội thị lập tức vâng dạ, lão hoàng đế chỉ tay vào lư hương chạm rỗng tiên hạc “ Mau đem nó , ngửi hồi liền phiền lòng”

      Nội thị lập tức thi hành, lại có người tiến vào thấp giọng bẩm báo “ Hoàng thượng, Cố hầu đến thăm bệnh”

      gặp” Lão hoàng đế giận tím mặt, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh vô ba của Thẩm lão thái sư, vô lực vẫy tay “ Quên , ta cũng chẳng có ích gì, bây giờ trong cung hơn phân nửa người đều là người của , vài người các ngươi cũng chẳng làm được gì, mau cho vào

      Nội thị cúi đầu, khúm núm ra ngoài, Thẩm lão thái sư lúc này mới mở mắt, đứng dậy hành lễ “ Như vậy, lão thần xin cáo lui trước”

      Ngay lúc vừa bước chân tới cửa điện phía sau vang lên thanh thê lương của lão hoàng đế “ Ngươi đều biết?”

      Thẩm lão Thái Sư trả lời, chậm rãi bước ra ngoài, ánh mặt trời chói chang làm cho có chút thích ứng được, hoàn toàn đối lập với khí trầm lặng lanh lẽo bên trong. Thẩm lão thái sư nhìn trời thở dài, ai, từ xưa tới nay, quân vương đều cần bằng hữu ah.

      **********************

      Thẩm Tĩnh Thù mới từ tẩm điện hoàng đế ra đoạn thấy nhóm cung nhân theo hầu nam tử trẻ tuổi về phía nàng. Nam nhân này khoảng độ hai mươi tuổi, tinh mâu lãng mi, tuấn dật xuất trần , bạch y cẩm bào, ngoài khoác khinh sam màu lam, cả người giống như bức tranh thủy mặc, khí chất thanh quý…

      Thẩm Tĩnh Thù tuy rằng tuổi nhưng cũng nhìn đến ngây người, cảm thấy người này so với các nam tử mình gặp trước kia đều đẹp hơn nhiều. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm, để ý phía trước, liền đụng đầu vào cây cột.

      Thẩm Tĩnh Thù lập tức ôm trán, nhăn mặt, hấp hấp cái mũi, nước mắt tràn mi. Vì ở trong cung, nàng lại luôn nhớ tới lời dặn dò của nhóm người lớn đại nhân ở nhà, cho nên dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể thút tha thút thít. Đám cung nhân nhất thời vây quanh, dám mang nàng cũng chỉ có thể khuyên răn…

      “Sao lại thế này? Tiểu nương nhà ai vậy?” bỗng nhiên thanh nam tử ôn nhu vang lên, như gió xuân thối vào tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Tĩnh Thù.

      Cung nhân cùng nội thị đều vội vàng tránh ra, cùng cúi đầu “ Cố Hầu đại nhân” sau đó có người thấp giọng báo cáo tình hình.

      Nghe xong, Cố Hầu nhịn được mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù “ ra là cháu của Thẩm lão thái sư, quả nhiên là rất được nhưng mà nữ hài tử gia lại khóc nhè rất khó coi nha”. xong, còn rút khăn tay đưa cho nàng “ Lau

      Thẩm Tĩnh Thù ngẩng đầu, xoa xoa cái mũi đỏ ửng vì khóc, tiếp nhận khăn tay, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn lãng tươi cười ở gần trước mặt. Nàng tâm thần xao động, để ý tới hình tượng thục nữ, hung hăng hôn lên mặt Cố Hầu cái

      Ai nấy đứng hình, lát sau có vài cung nhân đỏ mặt trêu ghẹo “ Cố Hầu đại nhân sức quyến rũ kinh người nha, ngay cả tiểu nương cũng muốn phi lễ ngài”

      “Hehe, có phải ngươi cũng hâm mộ? tiếc rằng ngươi phải là tiểu nương ah”

      Cố Hầu nhíu mi, buồn cười đứng lên, thấy Thẩm Tĩnh Thù vẫn hai tay nắm chặt thành quyền, cả người cương cứng bật cười phân phó với cung nhân “ Bên người ta có mang theo thuốc mỡ trị thương, các ngươi cần làm phiền tới ngự y, mau thoa cho Thẩm tiểu thư

      Nó xong liền xoay người theo cung nhân vào tẩm điện. Thẩm Tĩnh Thù hia mắt chớp, nhìn chằm chằm cho đến bóng dáng tiêu sái của biến mất mới chịu để cho cung nhân bôi thuốc. Thừa dịp mọi người để ý, nàng lén đem hộp thuốc cùng khăn tay nhét vào lòng, mắt còn ngấn lệ nhưng miệng lại cười ngây ngô rạo rực.

      Cố Hầu sao, là Lạc Dương tiểu hầu gia trạch tâm nhân hậu, bình dị gần gũi, cha mẹ chết sớm, sống nương tựa cùng muội muội nhưng lại có uy vọng cực cao trong dân gian, rất được lòng người, nghe cũng chính là Đạp Nguyệt công tử nổi danh giang hồ. Oa, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người , chẳng những bộ dáng rất được mà còn biết quan tâm lau nước mắt cho nàng, đưa cho nàng thuốc mỡ…mà nàng…nàng còn hôn .

      Cứ như vậy, Thẩm Tĩnh Thù mang theo hưng phấn cùng nội tâm say mêm theo cung nhân đến cung điện của quý phi. Quý phi năm nay chỉ mới hai mươi lắm tuổi, lúc vào cung chỉ là vũ cơ mười bốn tuổi, dựa vào mái tóc đen mượt óng ả cùng điệu nhảy kinh hồng lược ảnh siêu quần mà hấp dẫn được chú ý của lão hoàng đế tuổi quá ngũ tuần. Sau khi nàng sinh ra tam hoàng tử phẩm vị được thăng tiến, rất nhanh trở thành quý phi đứng đầu phi tần, chỉ dưới hoàng hậu.

      Mỗi nữ nhân chốn hậu cung đều có dã tâm để con mình làm hoàng đế, quý phi cũng ngoại lệ mà lão hoàng đế cũng có ý này. Cho nên mới vì tam hoàng tử mà tìm ngoại thích tốt để dựa vào, đó cũng là tâm nguyện của quý phi, sau khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thù băng cơ ngọc tuyết, người gặp người thích hoa gặp hoa nở ý tưởng càng thêm mãnh liệt.

      Nhưng nàng vẫn đoán ra được ý của Thẩm lão thái , vì thế quý phi chỉ có thể tủm tỉm dò hỏi Thẩm Tĩnh Thù ăm mứt hoa quả “ Tĩnh Thù à, ngươi có muốn sau này tiến cung làm hoàng phi ?”

      Thẩm Tĩnh Thù lúc này đắm chìm trong cuộc gặp gỡ với Cố Hầu, nên hoàn toàn đem những lời dặn dò của nhóm người lớn đại nhân ở nhà quẳng ra sau đầu, hồn nhiên ra suy nghĩ trong lòng “ Có a, ta sau này muốn làm gian phi”

      Lời vừa ra, cả phòng yên lặng như tờ, hồi lâu quý phi mới hoàn hồn, thào hỏi “ Vậy người nhà ngươi sao, gia gia ngươi có ý kiến gì ?”

      Thẩm Tĩnh Thù tựa hồ cũng ý thức được mình lỡ lời, vội lắc đầu đáp “ gia gia bọn họ đều , gian phi tốt, ta thích hợp”

      Quý phi suy nghĩ gật đầu, lại sai cung nhân mang ít trâm cài châu báu mà các nương đều thích ban cho Thẩm Tĩnh Thù rồi sai người đưa nàng về.

      Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nội thị tâm phúc của quý phi là Đậu Tâm Phúc giọng hỏi “ Nương nương, lời của Thẩm tiểu thư là có ý gì? Nào có ai lại muốn làm gian phi chứ?”

      Quý phi liếc mắt nhìn , mười năm tranh đấu trong cung đình sớm đem tiểu nương đơn thuần thiên chân ngày xưa lột xác trở thành nữ nhân tâm cơ thâm trầm bây giờ. Nàng nghĩ hồi mới chậm rãi mở miệng “ Thẩm lão thái sư quả nhiên túc trí đa mưu, nay có mấy phái tranh giành đấu đá với nhau, thể công khai ủng hộ bên nào, lại sợ ta lo lắng nên để cháu đến ám chỉ với ta”

      Quý phi cong ngón tay út mang tiêm dài hồng giáp, tiếp tục phân tích “ gian phi cũng được, trung phi cũng tốt, ý tứ chính là Thẩm gia hỗ trợ cho quý phi ta”

      Đậu Võ lúc này mới giơ ngón tay cái, vỗ mông ngựa “ Vẫn là nương nương minh cao kiến, ta có nghĩ ra được cao kiến của Thẩm lão thái sư”

      Quý phi đắc ý hé miệng cười, “Hơn nữa, Thẩm gia bọn họ cũng đưa ra điều kiện, sau này hoàng nhi là kế vị cháu của ít nhất cũng phải có phi vị”

      “Chuyện này e là hợp quy củ” Đậu Tâm Phúc băn khoăn “ Theo quy củ của tổ tông, dù người có bối cảnh thế nào, trừ phi là làm hoàng hậu, nếu khi mới tiến cung chỉ có thể phong đến cửu tần,chiêu nghi hay chiêu dung gì đó thôi”

      “Vô phương, chỉ là phong phi thôi, ta đáp ứng bọn họ là được” quý phi tràn đầy tự tin “ Chỉ cần Thẩm gia hỗ trợ ta, Cố Hầu bên kia cũng có vấn đề gì, chỉ cần có hai ngọn núi lớn dựa vào hoàng nhi của ta nhất định có thể thuận lợi lên ngôi làm hoàng đế”

      Dứt lời, nàng kiên nhẫn vỗ đầu Tâm Phúc “ Ngươi nha, theo ta lâu như vậy mà còn chưa thông suốt . Nhớ kỹ, muốn hiểu vấn đề chỉ ở bề ngoài mà phải động não phân tích mới có thể hiểu được huyền cơ giấu phía sau”

      Tâm Phúc liên tục gật đầu, quý phi cầm lấy quạt tròn nhịn được mà thầm bội phục thông minh cơ trí của mình. Gian phi? Trung phi mới đúng ah. Thẩm lão thái sư còn trung phi nghe tốt, vậy sửa lại là Trinh phi được rồi, trinh tĩnh hiền thục, rất xứng với tên của Thẩm Tĩnh Thù. Hahaha, nàng quả nhiên là thiên tài, xem sau này còn ai dám chê bai nàng xuất thân có văn hóa?
      tiểu Viên ViênHale205 thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 3: GẶP GỠ BẤT NGỜ

      Gian phi và hôn quân, ra chính là như ý cát tường nhà.

      === ========

      Thẩm Tĩnh Thù lúc này còn biết tương lai của mình bị quý phi tự cho là thông minh định đoạt, bởi vậy nàng vẫn rất cao hứng theo cung nhân rời , thuận đường còn tham quan hoàng cung chút. Tuy rằng người nhà nhiều lần dặn dò, tiến cung được lung tung nhưng dù sao vẫn là tâm tính trẻ con, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung nguy nga tráng lệ liền ném mấy lời dặn dò xa ngàn dặm.

      Thẩm Tĩnh Thù tò mò sờ đông ngó tây, đám cung nhân giỏi quan sát sắc mặt tự nhiên cũng hiểu được ý của lão hoàng đế cùng quý phi cho nên tìm mọi cách lấy lòng Thẩm Tĩnh Thù, tùy ý để nàng chút lại ngừng, có cản cũng có hối thúc.

      đến cửa sơn đỏ bỗng nghe bên trong vang lên thanh non nớt của hai tiểu nam hài, giọng thanh thúy có chút ý tứ ra lệnh “ sợ, chỉ là đo tay thôi mà, rất nhanh là xong, yên tâm, nơi này rất hẻo lánh, có ai thấy”

      thanh khác có chút lo sợ “ Tam điện hạ, tư thế này có vẻ ổn lắm, nếu để người ta nhìn thấy, ta chịu nổi”

      Nghe tiếng, Thẩm Tĩnh Thù chớp mắt, thò đầu vào nghe ngóng. Phía sau cánh cửa là tiểu viện hẻo lánh, nam hài ăn khoảng mười tuổi mặc quý giá đẹp đẽ, trong tay cầm cái thước đo quần áo, ngồi xổm trước mặt tiểu nội thị cùng độ tuổi. Lúc này, đám cung nhân sau lưng Thẩm Tĩnh Thù nhất loạt quỳ xuống hành lễ “ Tam điện hạ”. Thẩm Tĩnh Thù cũng quy củ quỳ theo, trong lòng thầm nghĩ ra chính là Doãn Thọ An, con của quý phi nương nương, nhìn qua cũng lớn hơn mình bao nhiêu.

      Bị người phát , Doãn Thọ An cam lòng thu hồi thước đo, cho bọn họ bình thân rồi tinh tế đánh giá Thẩm Tĩnh Thù. Bởi vì lão hoàng đế con nối dòng nhiều, trưởng công chúa sớm gả , nhị hoàng tử thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh cung đình lúc trước, nên giờ chỉ còn thái tử và Doãn Thọ An.

      Doãn Thọ An bình thường gặp được nhiều bạn cùng trang lứa, duy nhất chỉ có mình nội thị Tiểu Huyền Tử từ cùng nhau lớn lên mới e ngại mà trò chuyện cùng . Hôm nay khó có dịp gặp được tiểu nương xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn nàng cũng có vẻ sợ sệt.

      Nàng thân phấn sam, quần lụa thêu hoa, búi tóc song kế, hai lọn tóc mềm mại xõa xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh ngừng chuyển động, lông mi dài như cánh quạt, hai má ửng hồng, phấn điêu ngọc mài làm người ta càng nhìn càng thích.

      Thẩm Tĩnh Thù cũng vụng trộm đánh giá Doãn Thọ An. ngũ qua đoan chính, hai má phúng phính, hoàn toàn giống phụ hoàng nằm bẹp giường vì bệnh của , khuôn mặt có nhiều nét giống quý phi, nhưng so với đại mỹ nhân Cố Hầu đúng là tép so với tôm hùm.

      Doãn Thọ An chắp tay, mỉm cười lấy lòng “ Ngươi tên là gì?”

      “Thẩm Tĩnh Thù.” Thẩm Tĩnh Thù cẩn thận lui về sau bước, đột nhiên nhớ Tĩnh Chi ca ca mỗi lần muốn lừa tiền tiêu vặt của nàng cũng có biểu tình như Doãn Thọ An lúc này.

      Doãn Thọ An vẫn từ bỏ ý định, tiến lại từng bước, khuôn mặt tròn tròn cười rộ lên y chang cái bánh bao “Thù Thù, ngươi có muốn đến cung ta chơi ? chỗ ta có rất nhiều đồ ăn ngon, còn nữa, ta có thể cho ngươi nhiều quần áo mới xinh đẹp mà trước đó ngươi chưa từng thấy đâu”

      Thẩm Tĩnh Thù nhìn đề phòng, ôm gấu bông tinh mỹ mà quý phi vừa thưởng lui về phía sau, có chút nghi ngờ “ Ngươi biết làm quần áo?”

      Doãn Thọ An cười hì hì, xoay người, kiêu ngạo phân phó “ Tiểu Huyền Tử, mau đem hàng mẫu người ngươi cho nàng xem”

      Tiểu nam hài vội vàng chạy tới, mặt mày thanh tú, toàn thân toát ra vẻ tinh linh. Tiểu Huyền Tử thấy chủ tử cuối cùng cũng di dờ mục tiêu, vội vàng cổ xúy “ Tay nghề làm quần áo của Tam điện hạ chúng là số , tin, ngươi nhìn bộ đồ người ta ”. xong liền xoay người, cở bỏ phục sứ nội thị người, để lộ bộ y phục kỳ lạ, tà thêu kim tuyến, bên hông còn có dây lưng, đối với tiểu hài tử thực quý giá.

      Thấy Thẩm Tĩnh Thù có vẻ động tâm, Doãn Thọ An vội vàng rèn sắt khi còn nóng “ thôi, thôi, ta có thể cho ngươi vũ y mặc cho búp bên lưu hành nhất trong cung, mặc vào giống y như tiên nữ nha”

      Thẩm Tĩnh Thù nghĩ nghĩ, rốt cuộc cưỡng lại dụ hoặc của mỹ thực và quần áo xinh đẹp liền gật đầu. Doãn Thọ An mặt mày hớn hở nắm bàn tay bé phấn nộn của nàng về Thiên Vũ các của mình. Rốt cuộc cũng tìm được người mẫu rồi, về sau ta có thể thúc đẩy kế hoặc thiết kế y phục nữ cung đình rồi.

      Tiểu Huyền Tử vui vẻ theo sau, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chưởng của Tam điện hạ rồi, sau này phải làm người mẫu mặc thử quần áo nữa.

      Cũng từ năm tám tuổi này, Thẩm Tĩnh Thụ quen biết Doãn Thọ An, biết thích may quần áo, tuy lão hoàng đế và quý phi nghiêm cấm nhưng trước sau vẫn kiên trì với sở thích của mình, vụng trộm thiết kế trong Thiên Vũ các, còn lén lấy tơ lụa dùng để may xiêm y của quý phi làm quần áo cho gấu bông.

      gọi nàng là “Thù Thù “, nàng gọi là “Thọ Thọ “, bọn họ trở thành bằng hữu tốt nhất của nhau, chia sẻ cho nhau điều bí mật nhất. là người duy nhất biết được tâm nguyện làm gian phi của nàng mà có cười nhạo hay giật mình kinh hãi, bởi vì cũng đắc ý cho nàng biết nguyện vọng của tương lai có thể làm được nhiều quần áo xinh đẹp, mỗi ngày cần chuyên chính dần, làm hôn quân phóng túng.

      ** *********

      Từ đó về sau, dưới ngầm cho phép của lão hoàng đế và quý phi, Doãn Thọ An thường triệu Thẩm Tĩnh Thù tiến cung cùng nhau chơi đùa. Với , Thẩm Tĩnh Thù là người bạn thân chơi rất vui, còn nhu thuận đáng , mỗi lần chỉ cần dùng đồ ăn ngon dụ dỗ là nàng liền nguyện ý làm người mẫu, để mặc khoa tay múa chân thử tơ lụa. Dù Doãn Thọ An làm ra bao nhiêu quần áo hợp dáng người hay màu sắc khó coi cỡ nào, Thẩm Tĩnh Thù cũng hề ghét bỏ, còn cao hứng xoay tới xoay lui.

      Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bệnh tình của lão hoàng đế ngày càng nặng, về sau thể xuống giường được nữa, ngay cả chuyện cũng phải dùng hết khí lực. Lúc này Thẩm Tĩnh Thù và Doãn Thọ An cùng nhau chơi trốn tìm, Tiểu Huyền Tử phụ trách tìm bọn họ. Hai tiểu bằng hữu lén tránh thị vệ, lẻn vào ngự thư phòng, trốn trong cái tủ bằng gỗ tử đàn cao ngất.

      Trốn được hồi, cả hai liền ngủ gật mà Tiểu Huyền Tử vẫn chưa thấy tìm đến. Đột nhiên bên ngoài vang lên loạt bước chân, như là cung nhân khiên vật gì nặng vào, sau đó có thanh mỏng manh của lão hoàng đế ra lệnh “ Các ngươi lui hết ”. Tiếp theo là tiếng váy áo sột soạt, thanh run run rồi căn phòng nhanh chóng rơi vào yên lặng.

      Sau lúc lâu, mới lại nghe được thanh réo rắt êm tai của nam tử trẻ tuổi “ Hoàng thượng thân thể còn chưa tốt, vì sao lại muốn hưng sư động chúng mà triệu kiến vi thần?”

      Nghe thanh này, hai mắt Thẩm Tĩnh Thù lập tức tỏa sáng, là thanh của Cố Hầu ca ca. Nàng muốn lao ra bị Doãn Thọ An ngăn lại. Lúc này nàng mới nhớ là hai người vụng trốm lẻn vào đây, vì lão hoàng đế lâu rồi tới nơi này nên thị vệ cũng buông lỏng cảnh giác. Nếu lúc này truy ra thành tội nghe lén hoàng thượng nghị , dù hoàng tử bị phạt chừng liên lụy các thị vệ phải mất đầu.

      Vì thế, Thẩm Tĩnh Thù ngoan ngoãn yên lặng nhưng vẫn từ bỏ ý định, mở cửa he hé nhìn ra ngoài. Lão hoàng đế được cung nhân nâng lên tiểu tháp, Cố Hầu ngồi ngay ngắn bên bàn học, tựa tiếu phi tiếu nhìn

      “Nơi này, từng là nơi ta và cha ngươi học bài, Thẩm lão thái sư khi đó là thái phó ngồi ở chỗ kia, dùng thước hung hăng giám thị hai chúng ta. Cha ngươi tuổi hơn ta nhiều nhưng lại thông minh, chăm chỉ hơn, dù vậy cũng thể mạnh hơn ta vì ta là hoàng tử, cho nên lần nào cũng bị thua” Lão hoàng đế mấy câu thở hổn hển, vẻ mặt tươi cười như là hài đồng thiên chân vô tà, nhắm mắt, tựa hồ như lâm vào ký ức.

      lúc sau, mới chậm rãi mở mắt,, khuôn mặt mang vẻ uy nghiêm của bậc đế vương “ Đáng tiếc, chúng ta đều phải trưởng thành, giống như lúc trước được nữa”

      “n, cho nên, ngươi liền phái người dùng độc dược mạn tính hại chết ” thanh của Cố Hầu thản nhiên, nghe ra tâm tình của .

      “Thất phu vô tội hoài bích có tội, Cố gia các ngươi công lao chấn chủ, cho dù các ngươi có lòng làm phản thân là quân vương thể có dạ đề phòng” Lão hoàng đế quay đầu nhìn Cố Hầu, thở dài hơi “ Cha ngươi hiểu được”

      “Đúng vậy, cho nên lão nhân gia thà mỗi ngày ăn độc dược do di nương cấp cũng muốn cho chúng ta biết chân tướng việc”. Cố Hầu cười vân đạm kinh phong, nhưng Thẩm Tĩnh Thù dù cái hiểu cái vẫn cảm thấy hàn ý và sát khí lan tràn. Nàng tự giác túm ống tay áo của Doãn Thọ An, mới phát lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.

      “Trước kia ngươi trúng độc Phát như tuyết cũng là do ta phái người đến quân doanh làm” Lão hoàng đế ho khan vài tiếng, cố dùng tay che miệng nhưng vẫn giấu được dòng máu chảy len lỏi qua kẽ tay. ngẩng đầu, nhìn Cố Hầu thở dài “ Đáng tiếc mạng ngươi lớn, trái lại ta còn bị ngươi lừa lâu như vậy, ngươi quả thông minh hơn cha ngươi cũng tâm ngoan thủ lạt hơn nhiều. Bây giờ, đến tột cùng là ngươi muốn thế nào?”

      Cố Hầu cười cười, đứng dậy, rút từ trong tay áo ra quyển trục đưa tới trước mặt lão hoàng đế “ Thần thay hoàng thượng phác thảo đạo thánh chỉ, thỉnh xem qua”

      Lão hoàng đế cười lạnh tiếng, căm giận mở ra xem, đầu tiên là sửng sốt xem xong ngạc nhiên hỏi “ Ngươi lại chọn Thọ An làm hoàng đế?”

      “Ha ha, Hoàng Thượng yên tâm, ta đối với ngôi vị kia có hứng thú gì, ta chỉ mong cho tộc nhân bình an, bản thân có việc gì thôi”. Cố Hầu chắp tay sau lưng, thản nhiên cười “ Hoàng thượng chẳng phải cũng muốn lập tam hoàng tử sao, coi như là đúng ý

      “Ngươi lại có lòng tốt như vậy sao?” lão hoàng đế cười lạnh “ Ngươi làm phụ chính đại thần có thể chặt chẽ giám sát nhà già trẻ lớn bé của ta trong tay, muốn chém muốn giết đều tùy ngươi thao túng, ngươi ràng là muốn ta chết cũng an tâm”. xong nhìn lướt qua thánh chỉ, cơn giận lại bùng lên “ Ngay cả ngọc tỷ ngươi cũng có. Quý phi, quý phi…ngươi thực là làm rất tốt”

      “Lợi ích trước mắt, vì tương lai của tam hoàng tử, quý phi nương nương đương nhiên chút do dự mà giao ra ngọc tỷ rồi” Cố Hầu châm thêm dầu vào lửa.

      Lão hoàng đế phun ra ngụ máu, thở hồng hộc hồi lâu mới dùng hết sức chuyển động thân hình, nhìn Cố Hầu lạnh lùng bên cạnh “ Được, đúng là trò giỏi hơn thầy, ta nay bị mọi người xa lánh cũng coi như là bị báo ứng” xong lại hạ thấp thanh , mang theo vài phần ý tức hàm xúc “ Nhưng ta chỉ có thỉnh cầu, ngươi hãy buông tha cho Thọ An, thiên hạ này giao cho Cố gia ngươi là được”

      Cố Hầu mỉm cười cười “ Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, ta , giang sơn này đối với ta còn chướng mắt, ta cũng làm ra chuyện mưu đồ soán vị. Về phần tam hoàng tử và thái tử, ta nhất định bảo hộ bọn họ bình an, ngươi có thể yên tâm cho mấy ảnh vệ mai phục ngoài cửa kia lui xuống

      Lão hoàng đế nhìn lúc mới thở dài, vô lực “ Ta già rồi, thực già rồi”

      Cố Hầu mỉm cười đến trước mặt , khom người, nghiêm túc ngắm nhìn “ Ngươi quả già, nhưng mà hoàng thượng, bệnh tình của ngươi sở dĩ ngày càng nặng, chữa mãi hết cũng do ngươi uống thuốc đúng hạn lại thêm suy nghĩ quá nhiều. Ngươi cho rằng ta sai người hạ độc, cho nên lần nào cũng vụng trộm đổ thuốc . Ai, hoàng thượng quả là đa nghi, thực ra ta có hạ độc”

      Lão hoàng đế run rẩy chỉ tay vào vẻ mặt vô tội của Cố Hầu, mãi được lời nào rồi bỗng nhiên bật cười ha hả “ Tốt, tốt, ta thua khâm phục khẩu phục” rồi lại buồn bã lẩm bẩm “ Chỉ tiếc sao ngươi lại họ Cố”

      Cố Hầu hề nhìn , từ từ đến bên cái tủ nơi Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù nấp “ Hai vị tiểu bằng hữu, nghe lén lâu rồi, nên ra ngoài hít thở khí

      Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Thù cùng Doãn Thọ An bèn lau mồ hôi, cẩn thẩn ra. Cố Hầu liếc nhìn hai người, mỉm cười ra là Tam hoàng tử và Thẩm tiểu thư”

      “Cố Hầu ca ca, ngươi nên lo lắng, chúng ta nghe thấy gì hết”. Thẩm Tĩnh Thù phản ứng cực nhanh, lập tức xông lên ôm lấy cánh tay của Cố Hầu. Bởi vì vóc dáng nên chỉ nắm được cổ tay đối phương. Nàng vừa than vừa cọ cọ khuôn mặt vào bàn tay , ấm áp nha.

      Cố Hầu bị tiểu nương sàm sỡ cũng chỉ biết câm nín, liên tục lắc đầu, chỉ tay về phía Doãn Thọ An, giọng điệu tận lực hạ thấp, ôn nhu “ Tam hoàng tử, lại đây

      Doãn Thọ An do dự lát, rồi vẫn ngoan ngoãn qua, dùng bàn tay bé nắm lấy góc áo của Cố Hầu. Lão hoàng đế thấy thần sắc có chút ăn năn, nâng bàn tay chỉ còn da bọc xương chỉ về phía Doãn Thọ An “ Hài tử ngoan, mau lại đây cho phụ hoàng nhìn cái”

      Doãn Thọ An có chút sợ hãi tự giác mà lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn Cố Hầu dò xét, cuối cùng mới lấy hết dũng khí đến bên cạnh lão hoàng đế. Lão hoàng đế vuốt ve khuôn mặt của “ Hảo hài tử, phải sợ, phụ hoàng thương tổn ngươi, sau này cũng phạt mắng ngươi nữa”

      Dứt lời, hít sâu hơi, chỉ vào Cố Hầu thản nhiên đứng khoanh tay bên cạnh với Doãn Thọ An “ Quỳ xuống dập đầu , sau này Cố Hầu chính là thái phó của ngươi, mọi việc phải nghe theo

      Doãn Thọ An gật gật đầu, đến trước mặt Cố Hầu hành đại lễ. Cố Hầu hơi hạ thấp người, nâng Doãn Thọ An lên, rồi lôi kéo hai tiểu hài tử đến trước mặt lão hoàng đế “ Ta dẫn bọn trước, Hoàng thượng an tâm dưỡng bệnh

      Lão hoàng đế khoát tay áo, nhìn theo bọn họ rời rồi mới lấy hết sức đứng dậy, đến ngồi trước cái bàn cổ xưa, lời nào, nhìn thư phòng trống rỗng, cứ thế ngồi từ trưa cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
      tiểu Viên ViênHale205 thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 4: NẠP PHI

      Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động nhưng cũng có thời điểm nó đột nhiên đứng lại.

      === ========

      Cách mấy ngày sau, lão hoàng đế băng hà. Dựa theo di chiếu của , thái tử bình thường tỏ ra vô cùng hiếu đại nhưng lại có ý đồ gây rối, lập tức phế bỏ tước vì, lập Tam hoàng tử Doãn Thọ An lên làm thái tử, ngay sau đó lập tức kế vị. Cố Hầu, Đoan vương và Thẩm lão thái sư làm phụ chính đại thần. Bởi vì có Cố Hầu làm chỗ dựa nên đám người Đoan vương cũng thể gây rồi, các viên quan cũng tiếp nhận an bài này, ủng hộ lập Doãn Thọ An làm tân đế.

      Nhưng thái tử bị phế phục, tìm cách phản kháng bị Cố Hầu phái binh vây bắt, lại tra ra trong đông cung của thái tử có tàng trữ long bào cùng vô số binh khí, chứng tỏ phế thái tử muốn mưu phản, lập tức bị giam cầm.

      màn huyết vũ tinh phong vang dội, mà lúc này Doãn Thọ An còn say giấc bị đám cung nhân lay tỉnh, hai mắt nhập nhèm để mặc bọn họ mặc triều phục rồi lên đại điện nhận triều kiến của văn võ bá quan. Mùa thu năm Ất Dậu, Tam hoàng tử Doãn Thọ An kế vị, bởi vì có đại thần phụ chính lại thêm Doãn Thọ An trước giờ chưa từng làm việc cho triều đình, yên lặng vô danh vì thế mọi người quen miệng gọi vị vua bù nhìn như là Thiếu đế.

      Về phía hậu cung, quý phi thuận lợi thăng cấp làm thái hậu đồng thời ban ra hai đạo thánh chỉ, cái là lệnh cho người truy tình tung tích của vị huynh trưởng thất lạc nhiều năm, là hạ lệnh cho Thẩm Tĩnh Thù cháu Thẩm lão thái sư tiến cung, ngoại lệ sắc phong làm Trinh phi chính nhị phẩm.

      “Thẩm Thái Sư chi tôn Thẩm thị Tĩnh Thù, trinh nhã thục đức, kham vì biểu nghi, trẫm lấy làm vui mừng, lệnh cho tiến cung, sách nhị phẩm phi vị, phong hào ‘ Trinh ’, ban thưởng trụ An Tuệ cung.”

      đạo thánh chỉ này cũng làm Thái Hậu hao tổn tinh thần cả đêm, thậm chí còn lấy thánh chỉ năm đó sắc phong mình làm phi để làm mẫu, trải qua mấy lần chỉnh chỉnh sửa sửa mới hoàn thành, thế nhưng khi được ban ra cũng khiến cho triều đình xôn xao dứt.

      Ngôn quan khịt mũi nghĩ: hôn quân, tuổi còn mà vừa mới lên ngôi nghĩ tới chuyện nạp phi, xem ra ta phải trở về viết gián nghị, dùng nước miếng dìm chết ngươi.

      Sử quan múa bút: mùa thu năm Ất Dậu, Thiếu đế đăng cơ, nạp Thẩm thị làm phi, nghĩ nghĩ hồi lại bổ sung dòng chữ rất bên dưới: chưa thấy tài thấy háo sắc. Hừ, dòng của ta lưu lại thiên cổ, để người đời sau phỉ nhổ ngươi.

      Thẩm thị lang khóc lớn quỳ mặt đất: Hoàng Thượng, ngươi buông tha cho tiểu nữ nhà ta , nàng chỉ là đứa trẻ ah

      Lễ bộ thượng thư lắc đầu khuyên giải : Thị lang lời ấy sai rồi, Hoàng Thượng nạp phi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chúng ta tập trung lo liệu việc này, nhất định làm cho phong quang rỡ ràng.

      Hộ bộ thượng thư liếc mắt, sảng khoái : quốc khố tiền, tất cả đơn giản thôi.

      Việc liên quan tới mình nên đại tướng quân vỗ tay hoan hô : cái này được nha, hoàng đế nạp phi, chúng ta có thể nghỉ vào triều, sớm ngày sinh thái tử, chúng ta cũng an tâm.

      Đoan vương bụng đầy ý xấu cười lạnh thầm nghĩ: mới có mười tuổi gì tới sinh thái tử, sinh cái rắm có. Ai nha, hay đây lại là mưu ma chước quỷ của tiểu tử Cố Hầu kia?

      Thẩm lão Thái Sư nhấc tay : ta phản đối, ta kháng nghị, nhiều quan viên trong triều cũng có con , cháu , mắc chi lại chọn cháu ta? Các ngươi ràng là có mưu, Cố Hầu hôm nay ngươi thể cho ta giải thích thỏa đáng ah.

      Cố Hầu sờ sờ cái mũi, vô tội buông tay : vậy được rồi, mọi người cần cãi nữa, chi bằng tuyển thêm nhiều tiểu thư thế gia vào cung làm bạn với Hoàng thượng

      Mọi người nhất tề lui về phía sau, bày tỏ thái độ: chúng ta mặc kệ.

      Dứt lời, nhất trí nhìn về phía tiểu hoàng đế long ỷ, mà Doãn Thọ An ngủ gục, nước miếng nhiễu ra thấm ướt cả long bào. Bị đánh thức, Doãn Thọ An cẩn thận nhìn biểu tình của bách quan vòng, lui sâu vào long ỷ, giọng đáng thương hề hề “ Ta chỉ muốn mình Thù Thù là đủ rồi”. giỡn sao, nhiều người mẫu quá được, có thời gian thiết kế cũng đủ vật liệu may mặc.

      Ngôn quan khen ngợi gật gật đầu, đem ý định viết giám nghị mắng hôn quân xóa bỏ

      Sử quan vẫy bút, xóa dòng chú thích, lại bổ sung: Hoàng thượng chỉ cần mình Thẩm thị, tình thâm như thế, thiên cổ chỉ có .

      Lễ bộ thượng thư nâng Thẩm thị lang khóc ra nước mắt cười ha ha: chúc mừng, chúc mừng, Thẩm huynh, ngươi hi sinh nữ nhi, ngàn người cảm tạ, cuối cùng khuê nữ của ta cũng sao.

      Cố Hầu tiếp tục bày ra vẻ vô tội, thầm thở dài: ai, vì sao các ngươi đều khẳng định là ta có mưu giật dây tiểu hoàng đế chứ?

      Vì thế, lâu sau, trong đêm trăng thanh gió mát, cỗ kiệu hoa lệ, đội rước dâu dài đưa Thẩm Tĩnh Thù vào hoàng cung. An Tuệ cung lúc này trang hoàng rực rỡ, Doãn Thọ An kích động chạy tới gặp Thẩm Tĩnh Thù, ngoài ý muốn lại thấy nàng mặc hoa phục cung phi tầng tầng lớp lớp, ngồi hỉ giường khóc thương tâm.

      “Thù Thù, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi ?” Doãn Thọ An vội vé hỉ khăn, ngồi xuống giường, ngạc nhiên hỏi.

      Ai ngờ Thẩm Tĩnh Thù vừa thấy càng khóc dữ hơn “ Ta muốn về nhà, ta muốn làm gian phi”

      “Sao lại về nhà?” Doãn Thọ An luống cuống dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, có chút mất mát hỏi “ Ta còn tưởng rằng ngươi thích ở trong cung, thích cùng ta chơi đùa, phải trước kia rất tốt sao?”

      “Nhưng mà trước kia ta còn có thể về nhà, hôm nay khi xuất môn, cha, nương, cả gia gia nữa, đều ta về sau là người trong cung” Thẩm Tĩnh Thù vừa vừa hung hăng lau nước mũi lên tay áo Doãn Thọ An “ Bọn họ đều sau này ta thể về nhà. Gia gia ta muốn trở về thăm và cha nương phải hành đại lễ với ta, rất mất mặt. Thẩm thẩm và đường tỷ lại , ta mà quay về, trong nhà phải hưng sư động chúng nghênh đón ta, rất phiền toái, cho nên ta phải tiết kiệm tiền cho gia đình, thể hở chút là lại chạy về nhà, sau này có nhớ triệu bọn họ tiến cung là được rồi. Ô ô, ta muốn về nhà”

      Doãn Thọ An yên lặng gì, hồi lâu mới lên tiếng “ Nơi này sau này là nhà của ngươi, ta làm ca ca, nhất định bảo vệ và chiếu cố tốt cho ngươi”

      “Ô ô ô, ta muốn gả cho ngươi, ta muốn gả cho người trong lòng ta, ta đổi ý, muốn làm gian phi nữa”. Thẩm Tĩnh Thù cứ nghĩ tới lời của đường huynh Thẩm Tĩnh Thuyết: Thù Thù, sau này tiền tiêu vặt của ngươi cũng phải chờ trong cung phát, đương nhiên thể nào bằng nhà chúng ta cho…. lại nhịn được mà khóc lớn.

      Doãn Thọ An cắn môi, nghĩ nghĩ lát “ Cùng lắm nếu sau này ngươi gặp được người trong lòng ta gả ngươi cho là được rồi”

      ?” Thẩm Tĩnh Thù nín khóc, Doãn Thọ An thấy nàng khóc nữa, vừa lau mồ hôi vừa gật đầu liên tục đối với việc tân nương mới gả ngày đầu tiên nghĩ tới chuyện hồng hạnh xuất tường chút nào để ý.

      Thẩm Tĩnh Thù lau nước mắt, vung tay kiên định “ Ta phải gả cho Cố Hầu ca ca”

      Doãn Thọ An sửng sốt, gãi gãi đầu, giọng lầm bầm “ Nhưng mà Cố Hầu ca ca có người trong lòng”

      “Ngươi gạt người!” Thẩm Tĩnh Thù vùng đứng lên làm châu ngọc đầy đầu rung động theo, chỉ tay vào Doãn Thọ An, biểu tĩnh phi thường tức giận lại như muốn khóc

      , , ta có lừa ngươi.” Doãn Thọ An sợ tới mức liên tục xua tay, lui về trong giường, tiện tay bốc táo đỏ, hạt sen giường vừa ăn vừa giải thích “ Ta nghe các cung nhân vụng trộm bàn tán với nhau, các nàng Cố Hầu ca ca bị nữ nhân hư hỏng lừa”

      Thẩm Tĩnh Thù vừa nghe có chuyện để tám lập tức nhích vô, ngồi gần Doãn Thọ An, liên tục hối thúc “ Mau

      “Các nàng , Cố Hầu ca ca lần này vốn ở Lạc Dương là muốn thành thân , kết quả lại gặp nữ nhân lừa đảo, chẳng những lừa tài lừa sắc mà còn gom hết lễ vật dạm hỏi bỏ trốn. Cho nên Cố Hầu ca ca rất thương tâm, ăn ngon ngủ yên, đến kinh thành vẫn thấy vui. Nàng kia tên là..Úc Tụy, đúng rồi, chính là Úc Tụy”

      Doãn Thọ An bắt chước đám cung nhân thở dài hơi “Cố Hầu đại nhân rất đáng thương, đừng nhìn bình thường đều bày ra bộ dáng ôn hòa thực ra chỉ là miễn cưỡng cười vui mà thôi, trong lòng nhất định là khóc ròng. Chúng ta nhất định phải để đại nhân cảm nhận được các nương kinh thành rất chân tình ôn nhu, để sớm quên bóng ma thất tình”

      Doãn Thọ An xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thù cắn môi lắng nghe, cẩn thận đề nghị “ Thù Thù, ra cảm thấy ngươi có nhiều hi vọng, Cố Hầu ca ca thích ngươi, chi bằng chúng ta đổi người khác

      Thẩm Tĩnh Thù hít hít mũi, ủ rũ ôm gối cúi đầu “ Nhưng mà có ai ôn nhu lại đẹp bằng Cố Hầu ca ca”

      Doãn Thọ An bắt chước người lớn, ôm vai nàng an ủi “ sao, ta tìm giúp ngươi, nhất định tìm đến khi ngươi vừa lòng mới thôi”

      Thẩm Tĩnh Thù giương mắt nhìn , giọng điệu có chút chần chờ “ Thọ Thọ, tương lai sau này, ngươi có giống như phụ hoàng ngươi đối với Cố Hầu ca ca, đem ta độc chết ?”

      Doãn Thọ An ngẩn ra, lập tức đứng thẳng dậy, vỗ ngực cam đoan “ Ta cam đoan, tuyệt đối thương tổn Thù Thù, Thù Thù là bạn tốt nhất của ta”

      Thẩm Tĩnh Thù lúc này mới yên tâm nín khóc mỉm cười, sau đó kéo trang sức cung trang người quăng sang chỗ, chui người vào ổ chăn “ Thọ Thọ, ta mệt mỏi, muốn ngủ”

      “Hảo, chúng ta cùng nhau ngủ.”

      “Thọ Thọ, gấu bông của ta bị mẹ lấy mất rồi, nàng còn ta là hoàng phi, thể lại chơi mấy thứ này, nhưng ta muốn ôm gấu bông ngủ”

      “Nga, ta lập tức sai Tiểu Huyền Tử mang đến cho ngươi”

      “Thọ Thọ ngươi tốt, trừ bỏ Cố Hầu ca ca, ta thích ngươi nhất, còn thích hơn Tĩnh Chi ca ca”

      “Ân, ta cũng thích nhất Thù Thù , chúng ta vĩnh viễn ở cùng chỗ.”
      tiểu Viên ViênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :