1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giai thoại tình yêu Hades và Persephone - Tứ Nguyệt Thiên Đường (91c) [FULL]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      [​IMG]
      Tác phẩm: Giai thoại tình Hades – Persephone

      Tác giả: Tứ Nguyệt Thiên Đường

      Nguồn: Nguyệt Nguyệt Bờ Nhốc

      Edit: Dương Tử Nguyệt aka Yun Haku

      Beta: Susu

      Tiến độ: Hoàn

      Ngày poste: 15.12.13

      Ngày hoàn: 30.01.14

      Đôi lời:

      - Tôi edit tác phẩm vì tôi thích Hades và Persephone cũng như tình của họ.

      - Nếu hình tượng Hades bị biến thể tôi ngừng ngay lập tức.

      - Về tiến độ, tôi chỉ có thể là rất chậm, vì tôi còn học nên có nhiều thời gian. Bạn chờ được đọc từng chương, nếu thể các bạn đợi mình edit kha khá rồi đọc cũng được.

      - Mình edit chứ phải dịch, nên có chỗ nào tốt xin hãy góp ý.

      - Mình mong ai mang bản edit của mình nơi khác.

      Mở đầu:

      Đây là câu chuyện về vị thần cai quản địa ngục [1] thần bí, lạnh lùng, trang nghiêm trong thần thoại Hy Lạp. Tương truyền là vị nam thần chuyên tình [2], hay cùng nữ thần tình Aphrodite trêu đùa, lại bắt con của nữ thần nông nghiệp – Persephone, bắt ép nàng trở thành vợ của mình.

      Do tác động từ mẹ của mình, Văn Nhã Lệ thích nhất là câu chuyện cổ – Thần thoại Hi Lạp. thích những câu chuyện thần thoại nhưng hề nghĩ đến khi xuyên qua lại xuyên đúng người mà thích nhất – vợ của Hades – Persephone.

      Đây là trò đùa của ông trời với sao? Đáng chết!

      [1]Trong bản cv là “Minh vương” nhưng tôi để thành “Vị thần cai quản địa ngục” cho thuần Việt cũng như phù hợp với phong cách của Hi Lạp.

      [2] chuyên tình: theo tôi biết là chỉ người.

      —-

      Khi đọc các bạn thấy phả hệ của các vị thần Hi Lạp có điểm rắc rối do họ đào hoa (và cũng hay loạn luân -_-). Mình chú thích ở cuối các chương về những điểm đó ^^
      Last edited: 4/8/14
      leotitonannhieu thích bài này.

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 1: Xuyên qua vào buổi trưa yên tĩnh

      Văn Nhã Lệ… Haha, vừa nghe đến cái tên này, mọi người có phải nghĩ đến Vương phi châu Á của Đan Mạch – Văn Nhã Lệ [1]? Nếu bạn nghĩ như vậy sai trăm phần trăm rồi, Văn Nhã Lệ này chỉ là học sinh trung học bình thường, tại mười bảy tuổi, chuẩn bị thi vào trường cao đẳng.

      học hành phải là sở trường của , chỉ thích thiên mã hành ảo tượng [2], đó mới là sở trường của , nhưng cái sở trường này chỉ có ích với mẹ của – Văn Thư Mẫn, giáo sư chuyên nghiên cứu lịch sử văn minh phương Tây. Bà rất được, tuy phải là loại người xinh đẹp như hoa, nhưng cũng có chút khí chất, có nội hàm gần bằng nữ hoàng cao quý. Có điều đừng ai bị vẻ ngoài của bà mê hoặc, bà ra là phụ nữ mơ mộng, thường xuyên tạo ra những chuyện tình mà người thường nghĩ đến.

      Ví dụ như trong buổi chiều nắng ấm áp, mẹ đột nhiên nổi hứng đòi làm cơm chiều thay , Văn Nhã Lệ cách nào cự tuyệt nhiệt tình như lửa của bà, đành phải để cho bà vung dao lên cái thớt gỗ xinh đẹp, còn mình ở bên cạnh lo lắng đủ điều. là, thảm kịch lần trước được lặp lại, chỉ nghe tiếng hét, còn cái dao văng lên trung, con dao văng theo đường cong parabol tuyệt đẹp, lâu sau nó xuất trong tay bà. Văn Nhã Lệ há miệng nhìn động tác kia của bà. Sau ba giây mới giật mình tỉnh dậy trong kinh ngạc, sau lưng ướt đẫm khoảng.

      “Mẹ điên rồi sao? Thế nào lại dùng tay bắt lấy dao?” kiềm được tức giận hét lên.

      Mẹ mở to đôi mắt làm vạn người mê, vẻ mặt mê mang nhìn con , giống như hiểu tại sao con mình lại tức giận như thế, sau đó bà giọng lý do.

      “Vì mẹ sợ dao đâm xuống làm chân mình bị thương”

      Văn Nhã Lệ lúc này muốn đoạt cái dao trong tay mình để cắt cổ ngay lập tức! Thiên tài! Mẹ sợ dao làm chân bị thương mà sợ dao làm tay bị thương hả?

      Câu chuyện như vậy còn rất nhiều, Văn Nhã Lệ kể hết. Nhưng mà vẫn luôn mẹ mình, bởi vì bà mình nuôi lớn . Bởi vậy mới mang họ Văn của mẹ, có ba. Về mặt đó tuy có chút đau lòng nhưng mà vẫn cảm thấy bình thường, vì việc có ba ở bên cạnh mà trở thành vấn đề lớn, khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên. Tuy còn có điểm hiểu nhưng mẹ nhắc cũng hỏi đến chuyện của ba.

      Giống như ba chỉ có nghĩa vụ cung cấp tinh trùng mà thôi, có chút hoài niệm hay oán hận người đàn ông đó. Mỗi khi muốn hỏi mẹ về ba bà đều nhìn với ánh mắt phức tạp rồi quanh co. Quên , cũng quan tâm lắm, rảnh đến mức quan tâm người có chút quan tâm, thương gì mình. Cuộc sống của con người thế giới này, có ai có chuyện khó ? Nên có những chuyện nên ra, chỉ khiến mọi người vui. Bởi vậy, Văn Nhã Lệ hiểu chuyện đề cập đến, trong lòng vui vẻ cùng mẹ sống cuộc sống chỉ có hai người.

      Hôm nay cũng giống như tất cả các buổi trưa chủ nhật, Văn Nhã Lệ nằm ườn ghế sô pha, cầm quyển sách được đọc qua hàng trăm ngàn lần [Những bí của thế giới chưa giải thích được] lên đọc.

      Cái này đều là do mẹ ảnh hưởng, từ khi biết chữ cho đến nay đều tiếp xúc với những quyển sách liên quan đến văn minh phương Tây hoặc là những câu chuyện lịch sử của phương Tây. Ví dụ như Lịch sử Babylon, Văn minh Potamia, Kim tự tháp của Ai Cập,… Có những lúc Văn Nhã Lệ ảo tưởng mình xuyên đến thế giới đó để có thể tận mắt chứng kiến những văn minh bí mà con người đại chưa thể tìm ra do chưa được quật khởi hoặc bị hủy diệt do chiến tranh. Loại suy nghĩ này xuất nhiều lúc mới lên cơ sở, khi ấy trào lưu tiểu thuyết xuyên , tuy nhiên các tiểu thuyết xuyên đều đến tình khiến người người ghen tị chứ có đề cập đến văn minh cổ xưa. Tuy nhiên cũng quan trọng lắm, cũng như bao thiếu nữ khác, mê mẩn trong các câu văn tiểu thuyết hồng phấn. Bởi vì các tình khắc cốt ghi tâm khiến người người ngưỡng mộ phải là thứ mà các đều mơ mộng muốn có đó sao? Hì hì, tự bản thân khinh bỉ mình chút, chịu học kiến thức mà ngày nào cứ nghĩ đến việc “cưa” các chàng đẹp trai trong mộng.

      Trở lại chuyện chính, bộ sách mà thích nhất chính là [Thần thoại Hy Lạp], thích phải chỉ có chuyện tình cảm nam nữ mà còn vì hàng ngàn câu chuyện cũ liên quan đến huyết thống, cũng như ân oán cá nhân, tính cách của các vị thần. Trong đó thích nhất là câu chuyện về vị thần cai quản địa ngục, nhất là việc ngài cướp đoạt con của nữ thần nông nghiệp. Lúc đọc câu chuyện này là lúc ở tuổi mộng mơ nên làm sao chịu được tình mãnh liệt của vị thần cai quản địa ngục cơ chứ. Thậm chí có đoạn thời gian ngày nào cũng ảo tưởng về thần Hades, đơn giản vì ngài có thể thỏa mãn khát vọng sở hữu người đàn ông lý tưởng của mình – điềm tĩnh và bình thản, chuyên tình, thần bí. Ngài là mẫu đàn ông mà bất kỳ nào cũng mong muốn. Tuy nhiên, ảo tưởng kia cũng có giới hạn, dù sao cuộc sống có khả năng xuyên qua như vậy, huống chi là việc xuyên vào sách sử do con người tạo ra? Chuyện đó tuyệt đối có khả năng, tuyệt đối

      “Bảo bối, Galileo là người nước nào vậy?” Văn Thư Mẫn ngẩng đầu hỏi con .

      “Sao mẹ hỏi cái này?” Văn Nhã Lệ nhìn quyển sách, che dấu suy nghĩ mộng tưởng của mình.

      “Hôm nay sếp giao cho mẹ viết về câu chuyện hài liên quan đến thiên văn học, mẹ nghĩ đến Galileo”

      “Ừm… Galileo…” Văn Nhã Lệ cũng biết là người nước nào. Thầy ơi, em xin lỗi thầy, công dạy dỗ bao nhiêu năm qua đều biến mất sạch rồi. thè lưỡi trong lòng, sau đó đột nhiên nhớ đến kiện.

      “Galileo kia phải là cái người làm thí nghiệm ở tháp Pizza/Pisa gì đó chứ?”

      “Chắc là thế” Văn Thư Mẫn nhức đầu, hiểu nguyên do con nhắc đến chuyện này.

      “Tháp Pizza/Pisa ở đâu nhỉ?” Văn Nhã Lệ lại lật trang sách.

      “Italy.” Văn Thư Mẫn đáp.

      “Đúng rồi, vậy Galileo chính là người Ý” Văn Nhã Lệ đắc ý ngẩng đầu .

      “Ồ, Italy” Văn Thư Mẫn lại vùi đầu trong giấy tờ, sau đó lại ngẩng đầu “Nếu ở tháp Pizza/Pisa làm thí nghiệm nhà ở chỗ nào?”

      “Mẹ cho rằng Galileo là người bình thường sao?”

      “Cũng đúng” Bà lại lần nữa vùi đầu trong đống giấy tờ.

      Văn Nhã Lệ thở dài lắc đầu tiếp tục đọc sách.

      Câu chữ trong sách đột nhiên mơ hồ , xoa mắt, nhưng câu chữ vẫn như trước, xuất tầng sương che lại, bên tai lại xuất thanh, nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc phát bản thân rời khỏi thân thể của mình!

      “Cái quái gì thế này? Linh hồn thoát khỏi cơ thể sao? Đùa đấy à? Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Tôi còn chưa có đương gì nha! Tôi còn muốn sống, còn muốn ở cạnh mẹ …” Văn Nhã Lệ hét lên, nhưng lại phát giọng của bị hấp thu , phát ra tiếng.

      chỉ có thể bất lực nhìn mình giống như ngủ ở sô pha, mà mẹ của ngồi viết luận văn, giống như xảy ra chuyện gì. Lúc này, tại buổi trưa yên tĩnh, linh hồn Văn Nhã Lệ liền bay đến nơi mà biết tên…

      Mông mông lung lung, cảm nhận được luồng ánh sáng, luồng ánh sáng kia làm mở mắt được, sau đó liền thấy nơi rất đẹp. Nơi này xuất tất cả các loài hoa, nó đều nở rộ, mảng màu tím lượn lờ trung giống như sương mù, gió thổi qua làm mặt đất phát ra tiếng sàn sạt. Sau đó hình bóng nhắn xuất trong tầm mắt , người đó có mái tóc vàng như ánh mặt trời, mắt màu xanh lam như biển cả, làn da trắng nõn như dương chi, cả người tản ra ánh sáng, mà váy dài người đó được làn gió lay động, bay theo hướng gió, mỗi nơi qua những bông hoa liền nở rộ. đó giống như nữ thần mùa xuân.

      Chúng ta thể cứu nàng… Vậy để nàng chết

      Nếu nàng chết tất cả đều biến mất… Nhân loại chết…

      Thế giới này còn tồn tại nữa…

      Là ai? Ai ở xung quanh ? Lúc chưa kịp thấy hình ảnh xung quanh bị cỗ sức mạnh đánh úp khiến ngã xuống cái động thấy đáy…

      Sau đó mất cảm giác…

      [1] Vương phi Văn Nhã Lệ: là vợ đầu tiên của hoàng tử Joachim – Đan Mạch. Họ cưới nhau vào năm 1995 và ly dị năm 2005. Mọi thông tin chi tiết xin tra bác Gúc Gồ :)

      [2] thiên mã thành ảo tưởng: mình hiểu nên để thế, ai hiểu pm cho mình nha :) Cảm ơn ^^~
      leotitonannhieu thích bài này.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 2: giống linh hồn (1)
      [​IMG]
      Đau đầu muốn chết! Cả người cũng ê ẩm kém! Cổ họng của cũng khát đến chết! Có ai cho biết chuyện gì xảy ra ?

      Văn Nhã Lệ mở mắt, đập vào mắt là cảnh tưởng mơ hồ.

      trần nhà khắc hình cuộn sóng màu đèn, bên cạnh là màn sa màu trắng tung bay trong gió…

      Đây là cung điện ở phương Tây sao? Văn Nhã Lệ nghi hoặc, tay đỡ cái đầu gần như muốn nứt ra, chầm chậm ngồi dậy.

      Đây là cung điện kỳ lạ. Trừ bỏ cái giường ngồi xung quanh đều là phong cách của Hy Lạp. Bây giờ hình như là ban đêm, bởi vì ngoài cây đuốc được đặt cây cột có bất cứ ánh sáng nào.

      Rốt cuộc đây là địa phương nào? xoa đầu theo bản năng, sau đó giống như bị điện giật, ngây ngốc ngồi bất động. Gặp quỷ! Tóc từ khi nào dài thế này? Bởi vì lúc trước thấy tóc dài bất tiện nên cắt cái đầu tóc dài của mình. Vậy mà bây giờ đầu tóc của lại dài, những thế, mái tóc đen trở thành màu vàng! Cái quái gì xảy ra thế biết.

      lẽ xuyên qua rồi sống kí sinh trong thân thể của người khác? Vậy chủ nhân của thân thể này đâu? ấy đâu rồi? Tại sao lại nhập vào thân thể này mà phải thân thể khác? Đầu óc Văn Nhã Lệ đặt ra rất nhiều câu hỏi, mà các câu hỏi cứ dồn dập xuất . nghĩ thầm phải nhanh chóng tìm được đáp án. Xốc màn sa lên, ngay lúc đặt chân xuống mặt đất thấy vật mà bao giờ nghĩ thấy – Chó ba đầu![1]

      Đức Mẹ Maria! run người, thiếu chút hét lên. Con chó ba đầu nhìn Văn Nhã Lệ chăm chú, tuy rằng nó nhe răng trợn mắt với , nhưng bộ dạng quái dị của nó dọa nổi lên tầng da gà.

      Đợi chút! Chó ba đầu… Con vật quái dị này hình như có ấn tượng, lẽ nó là…

      “Cerberus” Văn Nhã Lệ giọng kêu tên con chó, nghĩ con chó động động, hơn nữa lại vẫy đuôi với . Nó hiểu! Mà Văn Nhã Lệ cũng nhận ra câu của mình phải bằng tiếng Trung mà là loại tiếng cổ xưa.

      Ông trời ơi! nằm lại lên giường. xuyên qua, nếu cho xuyên qua Ai Cập hoặc Babylon có thể hiểu, nhưng mà xuyên vào trong thần thoại Hy Lạp có phải hơi quá mức ? Dù là thần thoại Hy Lạp rất được thích nhưng đó chỉ là câu chuyện do người sáng tác mà thôi, sao lại có thể xuyên vào trong này thế biết >_<

      Cái này phải là mơ! Văn Nhã Lệ bực bội, chuẩn bị ngủ giấc với hi vọng sau khi tỉnh dậy nằm ghế sô pha màu đỏ của mình.

      Nhưng cái hi vọng đó chưa được thực xuất phá vỡ ảo tưởng của .

      đó giống như linh hồn phiêu du bên ngoài vậy. Bởi vì mặc áo choàng nên Văn Nhã Lệ thể thấy khuôn mặt của , chỉ có thể thấy trong mắt ta xuất tia tính toán.

      là ai?” Văn Nhã Lệ ngồi dậy, tức giận hỏi.

      “Văn Nhã Lệ, tức giận sao?” gọi tên của , tuy phát có chút tốt, nhưng vẫn nghe ra được cái tên “Văn Nhã Lệ” từ miệng ta. Văn Nhã Lệ trừng mắt.

      “Là đưa tôi đến nơi này? Nếu biết tên tôi”

      gật đầu, cười cười.

      “Đúng vậy, là ta mang đến nơi này, bởi vì đây là số mệnh của

      “Số mệnh? xin lỗi, tôi có quan niệm về số mệnh, cho nên xin đừng tìm tôi để cái thứ đó. Bây giờ tôi muốn trở về nhà” Văn Nhã Lệ bực mình quát trước mặt.

      thở dài, biết từ đâu lấy ra quả cầu thủy tinh. Bên trong là hình ảnh Văn Thư Mẫn đau lòng nhìn cơ thể tái nhợt của Văn Nhã Lệ, , phải là thi thể! Mà xung quanh người Văn Nhã Lệ là lửa, đó là hỏa táng!


      [1] Chó ba đầu (Cerberus) là con chó săn ba đầu (cũng là biểu tượng) của Hades, Cerberus có ba đầu và đuôi là đầu rắn. Nó là con chó canh giữ địa ngục, và đảm bảo chỉ có linh hồn mới có thể bước vào địa ngục cũng như cho bất kỳ linh hồn nào trốn khỏi địa ngục để trở lại thế gian.

      leotitonannhieu thích bài này.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 3: giống linh hồn [ 2 ]

      “Tôi chết sao?” Văn Nhã Lệ ngơ ngác nhìn hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, nhịn được rơi nước mắt. , thể nào, đây nhất định là ảo giác, nếu chết mẹ thế nào? Bà có chồng, mà nay con duy nhất cũng chết, về sau bà sống thế nào?

      “Tại sao lại phải làm như vậy?” Nhìn thân thể mình được đưa vào giàn thêu, Văn Nhã Lệ cầm lấy quần áo của , lắc mạnh ta “Mau đưa tôi trở về, đưa tôi về với mẹ”

      “Văn Nhã Lệ, bình tĩnh lại . Ta cho biết, đây chính là số mệnh! vốn thuộc về nơi này, còn thế giới kia của chỉ là ảo tưởng mà thôi” nhàng , trong giọng của ta có chút áy náy.

      cái gì? Chẳng lẽ mười bảy năm kia của tôi chỉ là ảo tưởng? Tất cả đều là giả?” Văn Nhã Lệ tức giận hét lớn.

      “Có thể như thế, có ba phải ? Mà cũng chưa từng nghe thấy mẹ mình nhắc đến ông ta, phải ?”

      Văn Nhã Lệ lau nước mắt, trừng mắt nhìn trước mặt mình “Đúng vậy, sao?”

      “Ta chỉ là làm thoáng tay chút mà thôi, ta đem linh hồn nguyên bản của ứng lên bà ta, mượn thân thể của bà ta sinh hạ , cho lớn lên. Bây giờ trở về tất cả mọi thứ đều trở lại nguyên trạng. Chờ tang lễ của kết thúc, tất cả những ai có quan hệ với đều quên , cả mẹ cũng thế”

      “Tôi hiểu gì” Văn Nhã Lệ hiểu ta gì, nếu phải từng tiếp xúc với Internet, hiểu biết về việc xuyên nhất định cho rằng mình bị bệnh tâm thần.

      thở dài, giống như đối với việc Văn Nhã Lệ hiểu cảm thấy vô lực biết sao.

      “Cũng khó trách, có nhớ gì, như vậy ta từ đầu cho biết. cũng biết đến Persephone phải ? tại nghe cái tên này có cảm thấy gần gũi ?”

      Persephone? Hoàng hậu của địa ngục? Vợ của Hades?

      “Sau đó sao? Tôi cùng ấy có quan hệ gì?” Văn Nhã Lệ áp chế xúc động muốn thét lên, bình tĩnh nhìn trước mắt mình.

      chính là Persephone”

      bậy” Văn Nhã Lệ tức giận “ xem tôi là con hề à? Từ tôi đọc thần thoại Hy Lạp, tưởng tôi biết đó là câu chuyện do người khác nghĩ ra sao? cho tôi, bằng tôi nhất định cho rằng bị bệnh tâm thần”

      Nghe lời của Văn Nhã Lệ xong, kia tức giận, chỉ nhìn với ánh mắt thần bí.

      “Như vậy ta hỏi vài vấn đề. cho Kim Tự Tháp ở Ai Cập do ai thiết kế? Người Maya tại sao lại biến mất? Ở Lop phát sắt vào mấy ngàn năm trước bằng cách gì?”

      Văn Nhã Lệ trừng mắt nhìn ta á khẩu, thể trả lời.

      “Nhân loại đem tất cả mọi thứ đặt ra trong giới hạn lý thuyết, theo đuổi lý thuyết nên bao giờ nhìn đến tình , cần phủ định chuyện này, bởi vì cũng bị những thứ đó che mắt”

      tại sao lại biết nhiều thứ như vậy? là ai?” Văn Nhã Lệ cảm thấy phía sau có cỗ hơi lạnh, này nắm giữ sức mạnh nào đó.

      “Ta ư?” ta cười, nụ cười có điểm thần bí “ về sau còn có thể gặp ta, đợi sau khi thích ứng được cuộc sống ở nơi này, ta đến tìm , lúc đó ta trả lời câu hỏi của

      “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi nhất định tìm được cách rời khỏi nơi này! cứ chờ xem!” Tính cách chịu thua khiến cho Văn Nhã Lệ ra lời hùng hồn.

      “Nếu gan lớn cứ thử , nhưng để ta cho biết, bất luận làm gì kết quả cũng là như nhau”

      cười thản nhiên, sau đó tiếng động rời khỏi nơi này.

      nghĩ tôi tin sao? Văn Nhã Lệ hừ lạnh tiếng, từ giường nhảy xuống, nhìn xung quanh cái rồi vội vàng chạy đến cửa lớn cách giường xa.

      Đây là cái cửa lớn vô cùng, mặt khắc hình hoa thủy tiên. dùng hết sức đẩy nó, lâu sau từ cánh cửa xuất thế giới hư ảo.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 4: Gặp nạn tại sông Acheron [1]

      Đây là hành lang yên tĩnh. Tuy biết như thế nhưng Văn Nhã Lệ có cách nào khác, chỉ có thể chạy nhanh theo hành lang, lại gặp cánh cửa lớn, dùng hết sức đẩy ra.

      Cảnh tượng trước mắt khiến há hốc.

      lẽ đây là địa ngục sao? Trước mắt cảnh tượng mà người tuyệt đối thể thấy, xung quanh là màu xám, cảnh tượng vô cùng thê lương, lạnh lẽo.

      Mà cách đó xa có con sông màu đen, con sông chảy rất nhanh, nhìn xa hơn chút là dãy núi, từ nơi này nhìn tới là màn đêm đen tối mịt mù.

      Trời ơi! ở địa ngục! Văn Nhã Lệ bất lực nhìn con đường ra gì ở dưới chân mình, do dự biết như thế nào. Nếu dựa theo những gì đọc ở thần thoại Hy Lạp, trừ bỏ Hades ai có năng lực rời khỏi nơi này. Đây chính là quốc gia độc lập, chỉ cần là con người khi bước chân đến đây tuyệt đối thể trở về, mà dù có là thần cũng vậy, mà chỉ là con người bình thường hơn cả bình thường, tuyệt đối có năng lực rời khỏi nơi này. Bất quả bỏ dở giữa chừng phải tính cách của , mặc kệ có thể rời khỏi hay , phải thử mới biết được.

      Hạ quyết tâm, Văn Nhã Lệ thở sâu, hướng về phía dòng sông màu đen tới. Nếu nhớ nhầm dòng sông này tên là Acheron. Tuy rằng ở địa ngục có rất nhiều dòng sông, nhưng có dòng sông nào có thể so sánh với dòng sông hùng vĩ này.

      Nước sông chảy rất mạnh.

      Văn Nhã Lệ đứng thẳng ở bên bờ, bất lực nhìn dòng sông lớn trước mắt, biết qua bằng cách gì. Nếu có người lái đò Charon [2] bằng cái công phu bơi như mèo chết chìm của chỉ sợ chưa phần tư sông bị dòng chảy mạnh mẽ kia cuốn tới cuối sông rồi. Nhưng mà định từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, thứ nhất có vài điểm hoài nghi thế giới này, thứ hai, biết cái dòng sông này có phải ảo giác hay . Vì vậy cắn môi, kéo làn váy, xem con sông đen ngòm giống như dòng suối mà từng gặp, chậm rãi bước xuống.

      Nước sông lạnh lẽo có chút ấm áp len vào những ngón chân của , cảm giác lạnh lẽo kia khiến lòng người lạnh vô cùng. Hơn nữa còn nghe thấy tiếng linh hồn hét lên, thê thảm mà bi thương! Giống như loại thống khổ này chỉ có mới có thể nhận được, sau đó liền thấy vô số con sóng dâng lên, chúng giống như những cành cây khô cằn điên cuồng mắc vào mắt cá chân của , liều mạng kéo xuống đáy sông.

      Văn Nhã Lệ hét lên tiếng, dùng hết sức chống cự, nhưng thân thể tự chủ được mà chìm theo dòng nước, ngay lúc cảm thấy tuyệt vòng lực kéo kéo trở về. Sau đó là màn đêm tối quét qua, bất tỉnh.

      Lúc tỉnh lại trước mắt xuất trần nhà khắc những con sóng màu đen, có điều con chó ba đầu biết đâu, bên cạnh mặc Peplos [3]. có mái tóc màu đen dài, đôi mắt như dải lụa mỏng, môi nở nụ cười. có đôi mắt đẹp đó nhìn với ánh mắt kỳ lạ, giống như chút lo lắng. Thấy Văn Nhã Lệ tỉnh lại, nụ cười càng thêm tươi tắn.

      [1] Sông Acheron (đau khổ, bất hạnh): là trong năm dòng sông ở địa phủ.

      [2] Charon: người lái đò sang sông Acheron, bất cứ linh hồn nào muốn qua sông phải cho ông ta đồng tiền mà người thân lúc mai tán nhét vào miệng thi thể. Nếu đồng tiền làm phí sang sông Charon chở, và linh hôn đó chỉ có thể vất vưỡng bên bờ sông hoặc ở đáy sông, mãi siêu kiếp.

      [3] Đồ Peplos: đồ của Hy Lạp cũ
      [​IMG]


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :