1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giai Thoại Anh Và Em - Phong Tử Tam Tam Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      GIAI THOẠI VÀ EM
      (Tên gốc cv: Kinh Thánh Hai Người)

      [​IMG]
      Tác giả: Phong Tử Tam Tam
      Thể loại: Trùng sinh; tình cấm kỵ; hận đan xen, 1vs1, HE
      Số chương: 51 + 5 n.truyện
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Sunnie & Trang
      Beta: TieuKhang

      Giới thiệu riêng:

      1/ Truyện có hai bộ Thượng và Hạ: Bộ thượng ngược tâm giữa và hận, có 34 chương + 2 n.truyện; bộ Hạ về cuộc sống đầm ấm hạnh phúc của 2nv9, có 17 chương + 3 n.truyện.

      2/ Nhắc nhở bạn đọc: Nội dung truyện có yếu tố loạn luân, tình cấm kỵ tội lỗi giữa em cùng cha khác mẹ. Tình cảm của họ đan xen giữa hận thù, đau khổ còn luôn phải chóng chọi với dục vọng. Ngược tâm, ngược thân chung là ngược tàn bạo luôn (cẩn thận aaa) hoàn toàn có đạo đức nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan, còn kết cục ra sao chưa biết... Bạn nào yếu tim ngại đọc vui lòng né sang hố khác vậy
      3/ Lời tác giả: Truyện này được Tam Tam sáng tác trong tình trạng tinh thần ổn định, mục đích chỉ nhằm để thỏa mãn cho bản tính biến thái của mình. Khẩu vị cực nặng, thiếu nhiều tình tiết “máu chó” khó đỡ, lần nữa nhắc nhở đọc giả nên cẩn thận khi ‘sụp hầm’ nhé
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      bellatran0103Chó Điên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1
      Beta: SunniePham

      Tiếng ồn ào kết hợp cùng mùi khói dầu của đồ nướng bốc lên khiến Vinh Hưởng khó chịu mà nhíu mày, nhìn sang Dịch Phong ngồi bên cạnh cứ trơ trơ ra Vinh Hưởng mới hiểu, hóa ra thằng nhóc này cố ý. Tầm mắt Vinh Hưởng dõi theo bóng dáng màu đỏ qua qua lại lại giữa đám đàn ông ở cách đó xa, Vinh Hưởng rũ mắt, lời ra cũng có vẻ gì tốt, "Dịch Phong, tên khốn cậu có ý gì?"

      "Tại sao mỗi lần đụng tới chuyện của đó cậu lại nổi khùng lên như vậy?" Dịch Phong hằn học đáp trả, đưa mắt nhìn đứng cách đó xa, "Nếu phải là mình bị Tương Mạch dày vò hết sức mình làm vậy, mình chỉ dẫn theo cậu đến xem chút theo lệ thôi, xem xong mình , về phần sau đó phải làm sao đó là chuyện của cậu."

      Vinh Hưởng gì mà chỉ lạnh lùng nhìn mặc chiếc váy màu đỏ ngắn ngủn, đứng ở trong đám đàn ông bẩn thỉu xấu xa trước bàn bán bia. có vóc dáng rất cao, nhưng vì vóc người thon gầy mỏng manh nên thoạt nhìn giống như có hơi nhắn, dưới váy ngắn là cặp chân thẳng đuột trắng noãn khiến người khác phải chú ý. Vinh Hưởng tức giận ngửa đầu uống hơi cạn sạch ly bia, mùi vị là chưa bao giờ hỏng bét như vậy.

      Vinh Nhung vừa quay người lại nhìn thấy Vinh Hưởng và Dịch Phong ở nơi xa nhìn mình chằm chằm, vội vàng cúi đầu ra quán bán hàng.

      Nhìn đứng ở cửa quán bán hàng, thỉnh thoảng xoa xoa hai cánh tay, dậm chân sưởi ấm. Bây giờ là cuối thu, ban đêm rất lạnh, mà lại phải mặc váy ngắn do Boss cung cấp, cho nên tay và chân đều lộ ra bên ngoài hơn phân nửa. Vinh Hưởng nhìn mặc đồ cả người đều đỏ tươi nổi bật ở trong mảnh tối đen như mực, sương mù nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người , hình ảnh đẹp nhưng cũng kém phần thê lương.

      Vinh Nhung cảm giác được tầm mắt lạnh lùng kia dõi theo mình, khiến cả người trở nên cứng ngắt. Mắt thấy đám đàn ông quàng vai bá cổ nhau tới, vội vàng chạy ra nghênh đón, cười duyên : "Các trai, vào bên trong ngồi ? Quán bia của chúng tôi có khuyến mãi mua mười chai tặng hai chai. Xin mời!"

      Trong thanh hỗn tạp cũng thiếu trêu chọc của đám đàn ông, "Tặng bia à? Cái này hấp dẫn, tại sao em xinh đẹp như thế này.... đến ngồi uống với bọn vài ly?"

      Sớm quen với những giọng điệu cười cợt như vậy, Vinh Nhung chỉ nghiêng đầu mỉm cười : "Mấy uống rượu, em đây làm sao dám quấy rầy. Nhưng nếu như mấy ghét bỏ, em có thể kính...." Lời còn chưa hết, bị người khác nắm chặt lấy cổ tay lôi , sức lực kia giống như muốn xé rách cả người ra vậy.

      Vinh Nhung ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trước, để mặc cho người bên cạnh nắm lấy tay của chặt.

      Vinh Hưởng dùng sức ném về phía trước, bởi vì sức lực thô bạo của cho nên toàn bộ cơ thể của Vinh Nhung đều đụng vào vách tường ở phía sau. Phần lưng lộ ra bên ngoài bây giờ lại cọ sát vào bức tường đá sần sùi làm cho đau buốt. Da thịt của vốn trắng noãn nay càng thêm tái nhợt, cúi thấp đầu, mái tóc đen dài rũ xuống che lại gương mặt xinh đẹp. Ngón tay nhàng vuốt ve cổ tay mình, ở nơi đó lên vết đỏ cực kỳ chói mắt.

      Vinh Hưởng thở hổn hển, giận đến nổi gân xanh, "Con mẹ nó, em đúng là có tự trọng!" nghiến răng, hai mắt tia cảm xúc nhìn chằm chằm vào , "Nhà họ Vinh cho em tiền tiêu xài hay sao, tại sao em cứ thích ra ngoài bán hàng như vậy? Em bao nhiêu tuổi rồi hả?"

      Hốc mắt Vinh Nhung nóng lên, cắn chặt môi dưới, lâu sau mới giọng : "Em làm gì có liên quan đến sao? Cũng có quan hệ gì tới nhà họ Vinh cả?"

      Vinh Hưởng cười lạnh, nhìn bộ dáng này của , khí nóng trong người lại nhịn được mà từ từ dâng lên, " có quan hệ gì với nhà họ Vinh sao, tôi cũng hy vọng là liên quan, vậy trước tiên em sửa lại tên mình rồi hãy . Như vậy cũng khiến người nhà họ Vinh mất hết thể diện!"

      lại chẳng qua cũng chỉ sợ người nhà họ Vinh mất thể diện, Vinh Nhung thầm cười khổ ở trong lòng, " phải biết, em hận người nhà họ Vinh như thế nào."

      "Hận, đúng em hận. Nhưng trong đó lại có người mẹ đê tiện mà em quý đó!" Vinh Hưởng nhìn rống lên, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

      ngừng hít thở sâu, cuối cùng cũng có chút bình tĩnh trở lại: " cho em biết, muốn khinh rẻ bản thân đó là chuyện của em, chỉ cần đừng để nhìn thấy. Lúc đó em muốn làm gì làm, còn nữa, cho chị em tốt Tưởng Mạch của em biết, đừng cố gắng kích thích lương tri của ." từ từ đến gần Vinh Nhung, cúi người xuống từ cao liếc nhìn cái, ", đối với ai cũng có thể thông cảm. Duy nhất chỉ có em, là thể nào."

      Vinh Nhung cắn môi dưới, mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng, cảm thấy bóng mờ bao phủ trước người mình chậm rãi rời , ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn ấy. Tay nắm chặt thành quyền, " cho rằng tôi thích hào quang của nhà họ Vinh lắm sao, tôi muốn, chút cũng muốn. Tôi hận nhà họ Vinh, hận mỗi người trong nhà họ Vinh! Nhất là !!"

      Vinh Hưởng siết chặt bàn tay đút trong túi quần, nghe giọng ở phía sau lưng truyền đến, trong đáy lòng của thầm bật cười. Bây giờ là như thế nào, vì muốn trở về nhà họ Vinh hưởng phúc mà phải diễn khổ nhục kế sao?

      Dịch Phong thấy mình Vinh Hưởng trở về, sắc mặt lúc này so với lúc trước khi ra còn khó coi hơn, tất cả đúng như trong dự liệu. Nếu như hai em nhà này mà có thể tiêu tan được hiềm khích trước kia, cũng giống như nước Mĩ và Iraq khai chiến. Dịch Phong ném con ốc vừa mới ăn xong xuống dưới sàn, xoa xoa ngón tay, "Món ốc này tệ, lần sau trở lại gọi thêm lần nữa."

      "Muốn đến mình cậu đến, đừng có gọi mình." Vinh Hưởng buồn bực nhìn vào cái bàn đơn giản trước mặt, đó còn có vết dầu mỡ đen thui trông rất bắt mắt. Mặt lạnh nhìn Dịch Phong, "Có hay ? Nơi này có cái gì đáng để ở lại."

      Dịch Phong cười , "Tớ này Vinh thiếu gia, rốt cuộc là cậu buồn bực chuyện gì? phải cậu rất hận hai mẹ con ấy sao, nhìn thấy ấy luân lạc tới mức độ này phải cậu rất mong đợi sao, bây giờ sao lại bực tức như vậy...." Dịch Phong vô sỉ kề sát Vinh Hưởng, trong giọng có mang theo chút hứng thú, "Là vì cùng loại người như cậu sao?"

      Vinh Hưởng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô sỉ ở trước mặt mình, cười như cười : "Cũng biết là người nào sợ vợ như vậy, chỉ cần câu mệnh lệnh của ai đó liền có tác dụng với cậu."

      Quả nhiên Dịch Phong bớt phóng túng lại ít, mặt có chút giận nén lại được, "Này, cậu bừa gì đấy. ấy là em của mình, có biết , là em đấy! Đừng có nghĩ bậy bạ."

      Vinh Hưởng liếc ta cái, Dịch Phong nhìn ánh mắt kia, thấy thế nào cũng rất chói mắt, dường như mang theo loại ám chỉ nào đó cần cũng biết. cũng có chút buồn bực, " thôi thôi, còn ngồi ở chỗ này làm gì, càng ngồi giận càng lớn thôi."

      Sau khi hai người tính tiền rời , cho đến lúc rời cũng có thấy Vinh Nhung quay trở lại.

      *

      Trong đêm tối hai người bên cạnh nhau, đèn đường mờ vàng trong sương mù ở thời tiết cuối thu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, quanh bóng đèn thỉnh thoảng con thiêu thân thê lương dũng cảm nhào tới, rồi lại bị đụng rơi xuống mặt đất.

      Ngón tay Dịch Phong nắm thành quyền để ở môi, "Khụ, cái đó, hình như bệnh tình của mẹ ấy cũng . Mỗi ngày sau khi tan học trừ làm việc ở nơi này, buổi tối ấy còn phải tới quán bán hàng dọn dẹp rửa bát đĩa nữa. Khi về đến nhà cũng rạng sáng rồi, ngày hôm sau học đều ngủ gà ngủ gật."

      "Cậu biết nhiều đó!" Vinh Hưởng tiếp tục về phía trước, mặt vẫn có biểu cảm gì.

      Dịch Phong dò ra ý nghĩ trong lòng , nghiêm mặt : "Tất cả đều là do Tưởng Mạch cho mình biết, , mình là người ngoài nhưng cũng rất đồng tình với ấy. Huống chi cậu...." Suy nghĩ chút, Dịch Phong thêm gì nữa.

      "Huống chi mình còn là người nhà với ta?" Vinh Hưởng cảm thấy có chút buồn cười, loại logic này vẫn coi như là bình thường, nhưng tại sao đặt lên người và Vinh Nhung lại khiến chán ghét như vậy. Vinh Hưởng quay mặt nhìn Dịch Phong, vẻ mặt nghiêm túc : "Dịch Phong, đừng xen vào chuyện nhà mình nữa, chuyện này nát bét rồi, ai có thể sửa chữa lại được nữa đâu. Mình cũng chẳng muốn dính vào, chờ sau khi tốt nghiệp trung học xong mình ra nước ngoài, chuyện lão già nhà mình muốn làm gì mặc kệ. Mình chịu đủ rồi."

      Dịch Phong thở dài trong lòng, cũng muốn quá nhiều, vỗ vỗ bả vai Vinh Hưởng, "Mình biết rồi, cậu có kiên trì của cậu. Nếu đổi lại là mình, chắc mình cũng thể dễ dàng quên như vậy được."

      Hai người tiếp tục về phía trước, Dịch Phong nhìn bóng dáng cao lớn của Vinh Hưởng, trong đêm tối chợt có chút cảm giác đơn, rũ mắt xuống giọng , "Vinh Nhung với cậu giống nhau, ràng là rất cần người giúp đỡ, nhưng vì sĩ diện lại liều chết gắng gượng. ấy cũng chỉ là nữ sinh lớp mười , dù cố gắng thế nào năng lực cũng có hạn. Điểm này đúng là giống cậu."

      Vinh Hưởng nhìn bóng của mình ở phía trước, vẫn rũ mắt lời nào.

      *

      Lúc trở lại nhà họ Vinh cũng sắp 12 giờ, đèn trong phòng khách đều tắt hết, chỉ còn chừa lại ngọn đèn. Vinh Hưởng nhanh chóng lên lầu, lúc ngang qua phòng ngủ của cha mẹ bên trong còn truyền ra tiếng cãi nhau ràng. Vinh Hưởng hơi nhức đầu, tháng này là lần thứ mấy rồi? Vẻ mặt chút cảm xúc về phòng ngủ của mình.

      Tắm rửa xong nằm ở giường lăn qua lăn lại ngủ được, nhắm hai mắt bắt đầu đếm cừu, nhưng càng đếm đầu óc càng tỉnh táo. đứng dậy cầm điếu thuốc đến ban công, gió đêm thổi vào làm đầu óc càng tỉnh táo hơn, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. ngẩn người nhìn rèm cửa nhung bằng tơ màu xanh dương giống hệt bầu trời, Vinh Hưởng từ từ phun từng vòng khói thuốc ra khỏi miệng. Thời gian dù có trôi qua như thế nào, trí nhớ vẫn còn lưu lại trong trái tim, dù có cố gắng bôi xóa , cũng bao giờ mất .

      Đem điếu thuốc dụi vào trong chậu hoa bên cạnh, trở lại giường lấy áo khoác rồi ra khỏi cửa.

      *

      Nhìn người ngồi ở chiếc ghế cúi đầu rửa bát, Vinh Hưởng nghiêng người nấp ở chỗ rẽ đầu phố.

      Ngay cả bao tay cao su cũng mang vào, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, thỉnh thoảng Vinh Nhung nhịn được mà lạnh run, hai tay đều dính mỡ khiến cảm thấy rất thoải mái. Vinh Nhung vùi đầu nhanh chóng gia tăng tốc độ rửa bát, phải trở về sớm nếu nhất định mẹ tức giận. người mặc chiếc váy ngắn màu đỏ làm bằng loại vải mỏng manh, thỉnh thoảng lại trượt xuống bắp đùi. Vinh Nhung thường phải bận tâm ngừng kéo làn váy. Bà chủ kiên nhẫn thúc giục nhiều lần, Vinh Nhung chỉ cười, cúi đầu yên lặng làm việc.

      Vinh Hưởng theo bản năng lại đốt điếu thuốc, dựa vào vách tường, ánh mắt phức tạp nhìn sao sáng đầy trời. biết đợi bao lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Vinh Nhung ra về, Vinh Hưởng lập tức giẫm tắt điếu thuốc, lẳng lặng theo phía sau .

      Vinh Nhung vừa vừa tính toán tiền còn lại xem có thể kiên trì được bao lâu, trừ tiền thuốc của mẹ, tiền sinh hoạt, còn có học phí của học kỳ sau cũng sắp phải nộp. Giữ chặt áo khoác người, khoanh tay ôm mình nhanh chóng tăng tốc bước chân. Bởi vì đường phố rất vắng vẻ, lại có đèn đường, cho nên Vinh Nhung chỉ có thể mượn ánh trăng nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào mặt đường mà bước .

      Con đường gập gềnh, mặt đường có nhiều chỗ sụp xuống, hiển nhiên chính phủ vứt bỏ việc tu sữa con đường này. Vinh Nhung cẩn thận bước , đôi giày cao gót ba cen-ti-mét ở dưới chân tính là cao, nhưng nếu cẩn thận bị trẹo chân. Nếu như bị trẹo chân phải ở nhà nghỉ ngơi mất mấy ngày, việc học bị trễ nãi, làm công cũng bị ảnh hưởng đến. Như vậy bà chủ thay đổi người làm khác, dẫn đến tìm việc mới càng khó hơn.

      đường tâm trạng của Vinh Hưởng rất phức tạp, Vinh Nhung chẳng có chút ý thức đề phòng nào cả. Mình theo ta đoạn đường mà ta cư nhiên vẫn phát ra, nếu như có người xấu sao đây? Trễ như thế này, nữ sinh như con đường hẻo lánh như thế. Hơn nữa....nhìn quanh bốn phía, đây là nơi nào, sao tất cả đều là những ngôi nhà trệt thấp bé. Ngay cả mặt đường cũng gồ ghề, trời mưa xuống e rằng trong nhà chứa đầy nước. nghĩ ngợi say sưa nhìn thấy người phía trước ngã xuống đất.

      Vinh Hưởng vội vàng dừng lại, hề tới trước nữa, đứng tại chỗ mặt biến sắc.

      Vinh Nhung xoa mắt cá chân, càng sợ có chuyện gì đến nữa. Cố nén đau đớn, chống tay xuống đất đứng dậy, mới vừa đứng lên được nửa lại mệt mỏi té xuống lại. Nơi mắt cá chân đau đến thể dùng lực, Vinh Nhung chán nản nghĩ, đoán chừng mình phải ngồi ở chỗ này chờ bớt đau rồi mới được.

      Vinh Hưởng đứng yên lâu thấy người phía trước có động tĩnh gì, suy nghĩ chút, sau đó lên phía trước.

      Vinh Nhung cảm thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần mình, trái tim bỗng dưng đập mạnh. Quay đầu nhìn lại, mặt tràn đầy hoảng sợ, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng của người kia. Mượn ánh trăng sáng lắm nhìn bóng dáng mơ hồ kia, cảm giác trong đầu dần dần sáng tỏ, tại sao ta lại xuất ở nơi này?

      Vinh Hưởng vẫn nhíu mày lại như cũ, mặt kiên nhẫn cúi đầu nhìn , "Sao rồi?"

      "….Trẹo chân rồi."

      Hình như Vinh Hưởng thở dài hơi, sau đó đưa tay đỡ đứng dậy. Vinh Nhung được mạnh mẽ ôm vào trong lòng, đau đớn ở mắt cá chân khiến phải hít vào ngụm khí lạnh, nhưng lại dám phát ra thanh gì, cố chấp cắn môi lên tiếng, nửa người dựa vào người đều trở nên cứng ngắc.

      Mặc dù Vinh Hưởng dìu , nhưng vẻ lạnh lùng mặt hề bớt phần nào. Thân hình cao lớn cho nên bước chân cũng rất dài, chút nào suy nghĩ người ở trong lòng của mình vừa mới bị trẹo chân. Vinh Nhung khập khễnh theo kịp bước chân của , mắt cá chân lại càng đau đớn khó nhịn, tức giận đẩy tay ra.

      "Tự tôi ."

      Vinh Hưởng sửng sốt chút, mở miệng phản bác lại , chỉ trầm mặc về phía trước, bước so với ban nãy chậm hơn rất nhiều. Cảm thấy người phía sau rất vất vả, dừng lại, đột nhiên ngồi chổm xuống trước mặt , "Lên ."

      Vinh Nhung có chút sững sờ, biết tại sao Vinh Hưởng lại đột nhiên có hành động này, nhất thời khiến do dự biết nên làm sao.

      Giọng của Vinh Hưởng có chút kiên nhẫn, " muốn mè nheo tới khi nào?"

      Vinh Nhung ngoan ngoãn nằm ở lưng , đường hai người đều thêm câu nào. Những đám mây dày bầu trời thỉnh thoảng che lại ánh trăng, trong đêm tối yên tĩnh có cảm giác an bình đến kỳ lạ.

      Vinh Nhung ngửi thấy tóc của có mùi trà xanh nhàn nhạt, giọng , "Làm sao lại ở nơi này?" phải mới vừa rồi về cùng với Dịch Phong rồi sao?

      Vinh Hưởng có trả lời , Vinh Nhung cũng trông cậy vào việc trả lời câu hỏi của mình. Từ năm bảy tuổi đến nay, ta chưa câu nào với cả. Thỉnh thoảng đụng mặt ở trường học cũng giả vờ như quen mà lướt qua nhau, giống như là người xa lạ. Cảm nhận nhiệt độ ấm áp lưng , khi còn bé cũng từng cõng như vậy....

      "Tại sao hai người lại ở nơi như thế này?" Vinh Hưởng chợt mở miệng hỏi , nhất thời Vinh Nhung kịp phản ứng, quan hệ giữa bọn họ đúng là hỏng bét, bình thường gì với nhau, nhưng nếu lập tức cãi vả, mà nếu có giữ được bình tĩnh cũng là ông gà bà vịt.

      "Đây là nhà của cậu tôi."

      "Em trai có huyết thống với Tống Hải Khanh?" Lúc Vinh Hưởng lời này dường như mang theo tia giễu cợt. Vinh Nhung cũng so đo với , bởi vì sớm quen với tính tình vui buồn thất thường này của , cho nên chỉ "Ừ" tiếng.

      Tống Hải Thanh là mẹ của , từ năm Vinh Hưởng bảy tuổi trở gọi lấy tiếng dì, mà vẫn gọi thẳng tên người ta ra như vậy. Khi bé Vinh Nhung vẫn còn ngây thơ cãi cọ với , nhưng theo thời gian lớn lên từng ngày, từ từ hiểu đúng ý nghĩa cụm từ người thứ ba, cũng chầm rãi hiểu được cái từ "hồ ly tinh" này mang theo kỳ thị như thế nào.

      Nghĩ tới những thứ này trong lòng Vinh Nhung cũng có chút phiền muộn, dường như Vinh Hưởng cũng muốn nhiều, nên cũng mím chặc môi lên tiếng nữa. Quá lâu có tiếp xúc gần gũi với , bây giờ lại được người ta cõng lưng như vậy làm có cảm giác là lạ, sợ mình hô hấp quá nặng phá vỡ bầu khí yên bình ngắn ngủi này.

      Đến lầu dưới khu nhà cũ, nhìn hàng lang tối đen như mực, Vinh Hưởng có hơi do dự. Vinh Nhung hiểu chuyện lập tức vỗ lưng của , "Thả tôi xuống , nhà tôi ở lầu hai, tự tôi lên là được rồi." Nhất định Vinh Hưởng muốn gặp lại mẹ , bởi vì Vinh Nhung biết rất để ý.

      Vinh Hưởng thở phào nhõm, nhìn chống vách tường chuẩn bị lên lầu, liền xoay người lại chuẩn bị rời .

      Vinh Nhung nhịn được quay đầu lại nhìn, "."

      Bước chân của Vinh Hưởng ngừng lại chút, trong giây phút đó trong lòng chợt có cảm giác tên lướt nhanh qua, nhanh đến nỗi có cách nào bắt được.

      " đường cẩn thận."

      "Ừ."

      Vinh Nhung dựa vào vách tường nhìn bóng lưng của , thân màu trắng từ từ biến mất ở trong bóng đêm, từ từ biến thành hình ảnh mơ hồ .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Beta: SunniePham

      vất vả mới về đến nhà, đầu Vinh Nhung đổ đầy mồ hôi, toàn bộ phía sau lưng đều ẩm ướt hết. Gian nan mở cửa ra, khom lưng chuẩn bị bước vào phòng cánh cửa của gian phòng cách vách chợt mở ra, bóng dáng Tống Hải Thanh xuất trước cửa. Đầu tóc rối bù xốc xếch, nhưng dáng vẻ vẫn lành lạnh cao ngạo như cũ đưa mắt nhìn .

      "Chết ở đâu, mà bây giờ mới trở về?"

      "....Ở nhà bạn học ôn bài, quên thời gian." Vinh Nhung giữ chặt áo khoác, lo sợ bị bà nhìn thấy cái váy bên trong.

      Tống Hải Thanh đến gần , chút do dự mà giơ tay lên tát cho bạt tay. mặt đau rát, Vinh Nhung phản xạ có điều kiện mà xoa gò má, cắn chặt môi thêm gì nữa.

      "Dám láo phải ?"

      "Xin lỗi."

      " còn có liêm sỉ hay hả? Thân là con , mà lại chút tự ái, lại quấn quýt với người khác đến trễ như vậy mới trở về! Khó trách người nhà họ Vinh đều ghét bỏ !!" Giọng sắc bén của Tống Hải Thanh vang lên trong đêm khuya an tĩnh, bà chỉ vào đầu mũi của Vinh Nhung, ngón tay mơ hồ phát run, "Đúng là có tiền đồ, nếu là con trai, chúng ta cần phải ở nơi này chịu khổ sao?"

      "...." Vinh Nhung cắn chặt môi dưới có lên tiếng, là vì lý do này sao? Chẳng lẽ phải là do bà quyến rũ chồng của chị em tốt của mình sao? Chẳng lẽ phải là vì bà là người thứ ba phá hư hôn nhân của người khác sao!

      Thế nhưng những lời này Vinh Nhung ra khỏi miệng, bởi vì cãi vả như vậy sớm thành thói quen, bị chỉ trích, bị giận chó đánh mèo cũng phải là lần đầu tiên. Mẹ của , lúc oán, lúc hận, chính là nơi tốt nhất để bà xả giận. Nếu như cãi lại, chỉ bị tức giận của bà ảnh hưởng đến, lại bị đánh thảm hại hơn mà thôi.

      Luộc trứng gà xoa mặt, Vinh Nhung muốn ngày hôm sau đến trường với khuôn mặt sưng đỏ như vậy để hấp dẫn ánh mắt của người khác. Sau khi thu xếp xong mọi thứ nằm xuống giường đồng hồ điểm đến 4 giờ, mệt mỏi kiệt sức mà ngủ mất, hơn nữa còn nằm mộng.

      Trong mộng, là mười năm trước khi ở nhà họ Vinh. Trong trí nhớ có bé trai nhìn mình cười đến sáng lạng như ánh mặt trời, ở trong góc tường cũ kỹ loang lỗ của trường học, có ít nhánh cây thường xuân leo lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây vẩy xuống ánh
      vàng vụn. Cậu bé vươn tay vỗ vào những sợi tóc mềm mại của đứng khóc thút thít ở góc tường, thổi lên đầu gối chảy máu của bé.

      “Nhung Nhung ngoan, giúp em thổi vù vù hết đau liền.”

      Khi tỉnh lại, Vinh Nhung vẫn còn ngẩn người, trí nhớ ấy vẫn còn ràng như vậy. Nhưng… giống với lúc trước, tất cả đều còn giống như lúc trước nữa rồi, Vinh Hưởng còn là của rồi.

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau, khí bàn ăn rất nặng nề. Vinh Kiến Nhạc vội vàng ăn xong bữa sáng rồi đến công ty, chỉ còn lại hai mẹ con Hồng Mộ và Vinh Hưởng. Vinh Hưởng ăn vài miếng liền buông dao nĩa trong tay xuống, đưa tay kéo cổ tay của Hồng Mộ qua, rất nhanh kéo ống tay áo của bà lên.

      Hồng Mộ kịp che giấu, mặt có chút hoảng hốt. Ánh mắt của Vinh Hưởng rét lạnh: “Ông ta đánh?”

      Hồng Mộ nhìn dấu vết xanh tím cánh tay mình, chậm rãi rút tay về, “ phải.”

      “… Mẹ, rốt cuộc mẹ có ý đồ gì?” Ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, bọn họ mệt mỏi cũng mệt mỏi thay bọn họ rồi, hai bên giày vò nhau thực tốt hơn so với buông tay sao?

      Hồng Mộ buông thìa trong tay xuống, bình tĩnh với Vinh Hưởng, “ có ý đồ gì cả, chỉ là cam lòng.”

      Im lặng mấy giây, dường như Vinh Hưởng bị ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại cứng cỏi của mẹ mình đâm bị thương. “… Con học đây.” Đẩy ghế ra liền đứng dậy rời , năm học lớp mười hai vừa mới bắt đầu, còn có cả năm ở phía trước, nhưng sắp bị bức đến điên rồi. Cái nhà này ngày cũng muốn ở lại nữa.

      Tới gần cổng trường, Vinh Hưởng bảo cho xuống xe trước, sau đó để lão Lưu lái xe rời , còn từ từ tới trường. Còn chưa tới cổng trường nhìn thấy bóng dáng của Vinh Nhung và Tưởng Mạch. cố ý chậm lại, vì muốn chạm mặt bọn họ.

      học cả ngày cũng thể tập trung tinh thần được, đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, Vinh Hưởng dứt khoát trốn học ra sân thể dục của trường. Nằm ở mặt cỏ có chút khô vàng, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ của ánh mặt trời.

      Tối hôm qua, khi nhìn thấy tình cảnh của Vinh Nhung, giây nghĩ đến chuyện với Vinh Kiến Nhạc đưa trở về nhà họ Vinh, rồi chuyện chút với Hồng Mộ. Nhưng bây giờ, tuyệt đối nhúng tay vào chuyện này nữa, cái gì mà Tống Hải Thanh, cái gì mà Vinh Kiến Nhạc, cái gì mà Hồng Mộ. Đều mẹ nó gặp quỷ , tại sao ở cái tuổi này lại phải chịu đựng những thứ kia, tại sao Đức Mẹ Maria tới đây giải quyết tất cả chuyện này .

      Tống Hải Thanh tự mình gieo quả, để cho con bà ta chịu quả đó , đó chính là đạo lý hiển nhiên, lại ở nơi này khó chịu cái gì chứ. Chẳng qua là khi con bé cùng nhau lớn lên. Chẳng qua là trong thân thể ấy có chảy cùng nửa dòng máu giống mình, chỉ như vậy phải để ý làm gì?

      Vinh Hưởng nghĩ nghĩ lại chậm rãi lắng đọng xuống, trong lòng vốn có chút buồn bực nhưng cũng từ từ tiêu tán. Đúng, vốn nên là như vậy.

      Nhắm hai mắt nằm hồi, bỗng dưng đứng dậy. Chết tiệt, vẫn còn có chút ngột ngạt đến hoảng sợ, hung hăng khinh bỉ mình ở trong lòng. Vinh Hưởng, đáng đời nhất chính là cái sinh mệnh hèn hạ này của mày. Đối với con của kẻ thù mà vẫn còn đồng tình ở trong lòng, còn có suy nghĩ nhớ nhung. đứng dậy, nếu muốn bọn họ trở về nhà họ Vinh, giúp đỡ chút về mặt kinh tế là được rồi. Ít nhất điều này có thể giải thích được chút về đồng tình của mình.

      ***

      Lúc Vinh Nhung tan giờ học về đến nhà, trong nhà rất an tĩnh. Giống như có ai ở nhà, vào phòng cất cặp sách, theo thói quen tới xem tủ khóa của mình. Trái tim mạnh mẽ co rút, khóa bị cạy ra? có chút tức giận siết chặt tay thành quyền, bước mấy bước xông ra khỏi phòng. tới cửa phòng của cậu mạnh mẽ đập cửa.

      Tống Hải Phong xoa xoa con mắt buồn ngủ, mở cửa giọng tốt nhìn chằm chằm. “Muốn chết hả, tối hôm qua ông đây bận đánh bài, sáng sớm vừa mới ngủ.”

      Vinh Nhung đem hộp sắt trong tay mở ra đưa tới trước mặt ta, “Tiền bên trong đâu?”

      Tống Hải Phong sững sốt chút, có chút tỉnh táo lại. “Tiền gì?”

      “Tiền tiết kiệm của cháu.” Vinh Nhung nhịn được ra miệng, hốc mắt đỏ lên, “Đây phải là lần đầu tiên, mấy lần trước kia cháu đều nhịn. Thế nhưng lần này, đây đều là tiền đóng học phí kỳ sau của cháu, tại sao cậu có thể cầm đánh bài như vậy?”

      “Phát bệnh thần kinh gì đấy?” Tổng Hải Phong trở mặt liền muốn đóng cửa.

      Vinh Nhung nhanh tay nhanh mắt đưa tay ngăn cánh cửa, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Cậu đền cho cháu!”
      Last edited: 19/1/15
      Chris, linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tống Hải Phong ngủ đủ giấc, tính khí cũng cực kỳ nóng nảy, " lấy chính là lấy, nếu tao cầm sợ gì mà thừa nhận, coi như mày đền tiền cho tao , ở nhà của ông đây, thu tiền coi như quá tiện nghi cho mày rồi."

      "Cậu quá đáng, đây là nhà của ông ngoại, cậu vốn mang họ Tống. Là được nhặt về nuôi." Vinh Nhung cũng bị tức đến bắt đầu bừa.

      Sắc mặt của Tống Hải Phong nhất thời thay đổi, ông ta cắn chặt hàm răng, giơ tay lên liền nắm chặt cằm của Vinh Nhung, "Con nha đầu chết tiệt kia, lại lần nữa thử xem!"

      Hai tay Vinh Nhung tách ngón tay của ra, cằm đau đến ra lời, lóng ngóng nhả ra mấy chữ ràng, "Cậu.... mang họ....Tống!"

      Tống Hải Phong thô bạo dùng tay còn lại bóp cổ , sau đó đẩy ấn ván cửa, "Tao cho mày lặp lại lần nữa, mang họ Tống? Mày mẹ nó mới mang họ Tống, nhà họ Vinh cần thứ rác rưởi như mày, vậy mà còn dám ở nơi này lên mặt với tao." Tay nắm lấy cằm của Vinh Nhung đột nhiên thả ra, vung tay lên liền thuận thế cho bạt tai.

      Sức lực rất lớn, lúc này Vinh Nhung mới biết mấy bạt tai kia của Tống Hải Thanh đều tính là gì. Lỗ tai của lập tức ông ông lên giống như mất thính giác, Vinh Nhung mất lý trí liền dùng cả tay chân đấm đá vào người Tống Hải Phong. Tống Hải Phong bị chọc giận, nắm lấy bả vai của liền ném lên sàn nhà. Nền gạch lạnh lẽo cứng rắn khiến phía sau lưng đau nhói, Vinh Nhung mê man nhìn người phía .

      Bởi vì giãy giụa quá mạnh cho nên cổ áo sơ mi của Vinh Nhung bị kéo tới bả vai, dây áo ngực màu hồng nổi bật lên làn da trắng noãn rất mê người. Trong lúc vô tình Tống Hải Phong liếc mắt nhìn thấy, nhất thời cảm thấy cỗ khí nóng từ phía dưới xông lên. Nhìn người nằm mặt đất mà hai mắt bốc lửa, tiểu nha đầu 17 tuổi, trổ mã xinh đẹp sạch . Vóc người cũng phát dục ra dáng, so với những người phụ nữ thành thục khác chẳng thua kém bao nhiêu.

      Tống Hải Phong cúi người xuống níu lấy cánh tay của kéo dậy, Vinh Nhung còn chưa kịp phản ứng bị ngã ầm ghế sa lon. Đầu bị đụng vào thành ghế sa lon, khiến ý thức của hoàn toàn mơ hồ. Thậm chí có giây cảm thấy bản thân mình có thể chết ở trong tay Tống Hải Phong.

      Tống Hải Phong chút nghĩ ngợi liền đè lên người , tay vội vàng lần đến kéo nút áo của ra. Có mấy cái nút áo chắc liền rớt xuống sàn nhà, đại não của Vinh Nhung "ầm" tiếng rồi nổ tung, vội vàng che ngực chặt, gần như muốn khóc lên, "Cậu, cháu sai rồi. Cháu sai rồi, cậu buông cháu ra, cháu là cháu của cậu mà."

      Tống Hải Phong vặn bung tay của ra, nhưng lại bị giữ chặt lần nữa, qua vài lần liền mất tính nhẫn nại. Hai tay của trực tiếp chui vào trong áo của , dường như phí chút sức lực nào liền mò tới được nơi mềm mại đầy xúc cảm. Tế bào toàn thân đều bị đốt cháy hừng hực, ông có chút hưng phấn cười đầy dâm tà, " tại mới biết tao là cậu của mày à, phải mày tao mang họ Tống sao? Đừng sợ, chúng ta có liên hệ máu mủ, tính là loạn luân."

      Vinh Nhung cảm thấy trước ngực có bàn tay ngừng dùng sức, trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt. nhấc chân đá vào người ông, nhưng ngược lại lại bị chân của ông áp chế xuống. Vinh Nhung khóc rống lên, ngừng kêu gào, "Cậu, van xin cậu buông cháu ra , cậu muốn bao nhiêu tiền cháu đều cho. Cháu dám như vậy nữa. Van xin cậu..."

      Bây giờ đầu của Tống Hải Phong trống rỗng có năng lực suy nghĩ, chỉ biết dựa vào bản năng trỗi dậy mà thăm dò người , “ tại tao cần tiền, mà là cần mày." xong tiến tới muốn hôn , Vinh Nhung hoảng sợ lấy hai tay che miệng mình chặt,
      nước mắt theo gương mặt chảy vào mái tóc.

      Vinh Hưởng dựa vào trí nhớ mơ hồ của tối hôm qua tìm được khu nhà dân cũ kỹ này, to tối đó sắc trời quá đen, nhìn kỹ càng. Bây giờ nhìn lại, so với trong tưởng tượng còn bết bát hơn. Phòng ốc như thế này cũng được coi là rất nguy hiểm, tại sao còn bị phá bỏ và dời nơi khác? Theo như địa chỉ Vinh Nhung tìm đến lầu hai, giơ tay lên gõ cửa, có động tĩnh gì.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa động tác của Tống Hải Phong ngừng lại giây, Vinh Nhung há miệng muốn kêu cứu. Tống Hải Phong nhanh chóng che miệng của lại, trừng mắt giọng : "Mày dám lên tiếng, dám la lên ta liền cho người khác biết mày quyến rũ tao."

      "..." Vinh Nhung tuyệt vọng nghe tiếng gõ cửa dừng lại, nghe tiếng bước chân dần dần rời .

      Vinh Hưởng xoay người vài bước, lại quay trở lại chỗ cửa. tại tan học, phải là ta lang thang đường đấy chứ? Tựa vào cánh cửa, Vinh Hưởng đánh giá cái khóa cửa này. Cánh cửa đơn bạc, khóa cửa cũ kỹ, biết có cái chức năng gì để phòng trộm. lúc mất hồn dường như nghe được tiếng nức nở từ trong nhà truyền đến. Vinh Hưởng nhíu mày, dán tai vào cánh cửa tỉ mỉ lắng nghe. Vinh Hưởng mi gian căng thẳng, dính vào ván cửa tỉ mỉ lắng nghe.

      Tống Hải Phong buông tay che miệng Vinh Nhung ra, hai ba cái tháo hết quần áo người co, áo ngực viền tơ mềm mại phác họa tốt đường cong này, tưởng tượng nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới lớp áo ấy, toàn thân đều khống chế được bắt đầu nổi điên. Tay nhanh chóng cởi quần ra, "Nhung Nhung, đừng sợ, cậu dịu dàng."

      Tay của Vinh Nhung lấy được tự do liền bắt đầu cào , "Cút ngay, ông là tên súc sinh, mẹ của tôi mà biết nhất định bỏ qua cho ông."

      "Mẹ mày? Chính chị tao cũng phải là thứ tốt đẹp gì. phải là chưa kết hôn mà có mày rồi sao, còn quyến rũ chồng của người khác, hai mẹ con mày đều giống nhau, phục vụ người ngoài còn bằng phục vụ cho tao." Sức lực của Tống Hải Phong rất lớn, đè ép bắt đầu giở trò. Vinh Nhung nắm lấy quần mình chặt buông tay.

      Vinh Hưởng mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện bên trong, lửa giận nhất thời bốc lên, lui về sau mấy bước, nâng chân dùng hết sức hung hăng đạp cánh cửa. Khóa cửa vốn rắn chắc, cộng thêm sức lực toàn thân của , cánh cửa bị đạp lên phát ra thanh vang dội.

      Nhìn thấy Tống Hải Phong đè ở người Vinh Nhung, nhất là da thịt của Vinh Nhung lộ ra bên ngoài mảng lớn, lúc này Vinh Hưởng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. cảm giác tức giận xông thẳng tới đại não, xông lên lôi Tống Hải Phong ra đấm vào mặt ông ta mấy quyền, Tống Hải Phong vẫn còn trong lúc khiếp sợ đột nhiên lại bị người đánh mấy quyền liền hoàn hồn lại, mặt lập tức bị bầm tím mấy chỗ.

      Mặc dù Vinh Hưởng mới học lớp mười hai, nhưng trổ mã rất tốt, chiều cao mét tám mươi ba đủ để chế ngự Tống Hải Phong. Quần áo người Tống Hải Phong xộc xệch bị đè xuống mặt đất. Tất cả uất ức mấy ngày qua của Vinh Hưởng giống như muốn phát tiết ra ngoài, kéo vạt áo của ông ta tung ra mấy cú đấm còn ác liệt hơn ban nãy. Tống Hải Phong nhếch nhác giãy dụa, luống cuống tay chân ngăn cản quả đấm của Vinh Hưởng.

      Vinh Nhung hốt hoảng măc quần áo tử tế chạy tới kéo tay Vinh Hưởng, ", dừng tay, đánh nữa đánh chết người đó."

      Sau khi Vinh Hưởng bị Vinh Nhung kéo ra vẫn còn chưa hả giận lại đạp thêm mấy đá nữa, "Cầm thú, đồ khốn đánh chết được. Nếu ông mà dám đụng vào ấy lần nữa, mẹ kiếp tôi phế bỏ ông!"

      Vinh Nhung kéo Vinh Hưởng chạy ra ngoài, xuống lầu dưới Vinh Hưởng liền hất tay ra " là kẻ ngu à? Ông ta là người đàn ông trưởng thành ở nhà mình vậy mà cũng dám đóng cửa? biết cẩn thận chút nào, nếu như hôm nay tôi tới tìm , có biết dẫn đến hậu quả gì hay ? Hả?" Dáng vẻ tức giận gầm thét của Vinh Hưởng khiến Vinh Nhung sợ sệt dám câu nào.

      Vinh Hưởng bực mình trừng cái rồi về phía trước, Vinh Nhung cẩn thận theo phía sau , "Em biết em sai rồi."

      "Sai cái gì? sai chỗ nào, người sai chính là ông ta! nhận sai làm gì!" Vinh Hưởng cảm thấy trong lồng ngực của mình có dòng lửa nóng thể nào áp chế xuống được, cho nên cái gì đều hài lòng. Cảm thấy bực bội, nhìn thấy cái gì đều muốn đạp mấy cái.

      "..."

      Vinh Hưởng lấy lại bình tĩnh, bình ổn hô hấp xong, xoay người dắt ra bên ngoài. Vinh Nhung bị kéo lảo đảo ở phía sau, " muốn đâu?"

      "Về nhà với tôi trở về nhà họ Vinh."

      "....."

      Vinh Hưởng dừng bước chân lại, ...mới vừa cái gì vậy?
      Last edited: 13/1/15
      Chris, linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3
      Beta: SunniePham

      Vinh Nhung đứng ở sau lưng , nhìn thấy sống lưng cứng ngắc của trong lòng liền cảm thấy buồn bã, khổ sở chịu nổi. Nhưng lại giả vờ thỏa mái cười tiếng: ", yên tâm , em rất tốt mà."

      Vinh Hưởng quay đầu lại trừng mắt nhìn , việc xảy ra như vậy làm sao yên tâm cho được? Để mặc cho tiếp tục ở cùng với tên bằng cầm thú kia sao? Vậy có khác nào cũng là kẻ đồng lõa của tên đó? Thấy gò má của sưng lên, giọng của Vinh Hưởng thoáng mềm xuống chút, "Đau ?"

      Vinh Nhung giơ tay lên sờ sờ gò má của mình, nhếch môi cười ngây ngô, " đau!" Nhưng ngay sau đó con ngươi chợt lóe lên, đuôi mắt cong cong, "Nếu , giúp em thổi vù vù ?"

      Vinh Hưởng sững sờ, trong mắt mang theo chút ý cười, "Ngu ngốc."

      "....Em mới phải."

      "Em phải."

      "...."

      Vinh Hưởng phía trước, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Vinh Nhung im lặng theo phía sau , cúi đầu sờ sờ khóe môi mình, hình như lúc nãy cẩn thận bị rách da rồi, trong miệng có mùi máu tanh tanh. Sức của Tống Hải Phong mạnh như vậy, làm sao có thể bị thương. Đến bây giờ cả người vẫn còn hỗn loạn.

      Vinh Hưởng hơi nghiêng người nhìn thấy động tác của , đứng lại nhìn , "Chờ ở đây."

      "Oh."

      Nhìn vào phòng khám tư nhân, mặt Vinh Nhung lộ ra nụ cười nhạt. thể phủ nhận, mười bảy năm qua, chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của người thân, cuối cùng cũng nhận được phần tình cảm ấy từ người cùng cha khác mẹ lớn hơn tuổi. Ngay cả người thân nhất với chính là mẹ cũng keo kiệt chịu bố thí cho chút tình thân nào. Mà , lại vì người mẹ ích kỷ kia của , mà càng lúc càng xa hơn.

      *

      Ngồi ghế đá ở quảng trường, Vinh Hưởng giúp bôi thuốc. Làm thế nào cũng thấy gò má của bớt sưng , rũ mắt xuống, "Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra sao?"

      " có." Vinh Nhung cúi thấp đầu vuốt vuốt chai thuốc trong tay, "Bình thường phần lớn thời gian mẹ đều ở nhà, hôm nay....có thể là do em chọc giận cậu ấy."

      "Em làm gì mà chọc giận ông ta?"

      "....Em ông ấy mang họ Tống." Vinh Nhung che giấu chuyện Tống Hải Phong lấy cắp tiền của , biết tại sao lại muốn cho Vinh Hưởng biết. Nếu như ấy biết, nhất định do dự nào mà giúp đỡ mình chứ? Thế nhưng chút do dự đó phải là muốn.

      Vinh Hưởng nhếch khóe môi, giễu cợt , " biết họ Tống có gì tốt...." Nhìn thấy sắc mặt mất tự nhiên của , giả vờ ho tiếng hỏi: "Bình thường ông ta có hành động bất thường gì với em ?"

      "Ông ấy....Nhìn lén em tắm...." Giọng của Vinh Nhung dần, chuyện như vậy chưa từng với ai khác. với Tống Hải Thanh, nhất định bà tin tưởng . Nhưng mà, trừ Tống Hải Thanh ra còn có thể với người nào đây? Vinh Hưởng....Trong lòng còn để ý đến em này sao? Sau khi phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

      Ánh mắt Vinh Hưởng lạnh lẽo, nhưng cũng gì. Sau lúc im lặng, bỗng nhiên đứng dậy, ".... đây."

      Ánh mắt của Vinh Nhung trở nên ảm đạm, "Ừ." Trong lòng có chút trống trải, nhưng lại chút đau đớn nào. Ai cũng phải là trách nhiệm của ai, cho nên có ai tốn quá nhiều tâm tư ở người .

      Vinh Hưởng được mấy bước lại dừng lại, "Nếu như ....để cho em theo trở về nhà họ Vinh, nhưng điều kiện là, nhất định phải rời khỏi Tống Hải Thanh. Em tình nguyện ?"

      Đầu ngón tay của Vinh Nhung hãm sâu vào lòng bàn tay, chua sót trong lòng ngừng lan ra, nhưng mặt lại khẽ mỉm cười, "."

      Vinh Hưởng giây dừng lại, xoay người sải bước rời .

      Vinh Nhung đứng im tại chỗ, lá rụng mặt đất theo gió mùa thu khẽ bay. Lại lần nữa cự tuyệt ý tốt của , đó là điều duy nhất lòng với . Quá khứ, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, làm thế nào cũng thể trở về.

      *

      Mấy ngày liên tiếp ở trường học Vinh Hưởng đều gặp được , biết là do trường học quá lớn, hay là do cố ý trốn tránh . Hai người, bao giờ xuất cùng lúc. Thẳng đến mấy ngày sau mới nghe Dịch Phong , rất nhiều ngày rồi Vinh Nhung có tới trường học.

      Vinh Hưởng vẫn học bình thường, đối với chuyện của Vinh Nhung còn quan tâm nữa.

      Tháng 11, mùa đông ở thành phố N rất lạnh, Vinh Hưởng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ và nghe tiếng gió thổi, cơn mưa làm mờ mịt cả sân trường. Sau khi tan học, các học sinh ào ào ra về, Vinh Hưởng là người cuối cùng cầm cái ô từ từ ra khỏi sân trường.

      Cửa trường học nặng nề trong màn mưa, cả người Vinh Nhung ướt đẫm, sợi tóc nhếch nhác dính vào mặt, sắc môi tái nhợt, toàn thân run rẩy. Ánh mắt của nhìn vào vừa bất lực lại vừa bi thương. Vinh Hưởng từ từ về phía , hơn phân nửa cái ô xanh đều che về phía , sắc mặt bình tĩnh, "Ngu ngốc, mưa lớn như thế, cố ý muốn tới bệnh viện sao?"

      Áo khoác người Vinh Nhung nước tỏng tỏng, run rẩy câu mơ hồ : "... mẹ em, cần em nữa rồi."

      Ánh mắt Vinh Hưởng sâu xa nhìn , trả lời, chỉ vươn tay kéo qua, trực tiếp mở cửa xe đẩy vào trong.

      Dọc theo đường , Vinh Nhung đều ôm chặt người mình, hàm răng khẽ run rẩy, ghế xe cũng thấm đầy nước mưa người . Vinh Hưởng nhìn cái, sau đó đưa tay cởi nút áo của ra, Vinh Nhung hoảng hốt, nghiêng người sang bên né tránh tay của .

      Tay Vinh Hưởng dừng ở giữa trung, ánh mắt trở nên ảm đảm, cởi áo khoác của mình ra ném vào trong ngực , "Thay ."

      Ngón tay của Vinh Nhung lạnh cóng đến tím bầm, ngây người ra, đến động tác cũng rất chầm chạp, tháo hồi lâu cũng tháo được nút áo khoác người mình. Vinh Hưởng cau mày, xoay người lại nâng tay lên giúp cởi nút áo khoác ra, từ đầu đến cuối cũng liếc nhìn cái.

      Vinh Nhung rũ mắt xuống nhìn , ngũ quan tuấn tú của dần dần ra trong trí nhớ của , gương mặt lộ ra tia lạnh lùng. Chỉ có đôi lông mày chau lại là thỉnh thoảng để lộ ra cảm xúc của lúc này.

      Hô hấp nhàn nhạt phả lên mặt , ngón tay của Vinh Hưởng biết làm sao lại trượt xuống. ngẩng đầu lên liếc nhìn cái, ánh mắt hai người gặp nhau.

      "Tống Hải Thanh lại kiếm được ai sao? Xem ra lần này là nhân vật rất lợi hại." Trong giọng của Vinh Hưởng có tình cảm gì, Vinh Nhung nghe xong cũng cảm thấy sợ hãi. Vinh Hưởng sai, Tống Hải Thanh "lại" kiếm được ai đó? Trong mười năm này, bà sửa lại nhan sắc chỉ lần, bất đắc dĩ mỗi lần đều gặp phải kẻ hẹp hòi bạc tình, cho cùng, cũng do lòng dạ của bà ấy quá cao. Tuổi già suy yếu cũng phải lỗi của bà ấy, chỉ là tâm cơ quá cao nên lúc nào cũng hoàn toàn ngược lại.

      Vinh Nhung sớm quen với cuộc sống này, cho tới bây giờ đều yên lặng chờ bà đầy thương tích trở về để rồi tự liếm cho mình. Nhưng lần này, giống những lần khác. Tống Hải Thanh chuyển , mang tất cả mọi thứ của , còn có khoản tiền ít ỏi Vinh Nhung cực khổ kiếm được. Xem , đây chính là mẹ của , trong miệng của Vinh Hưởng chính là người mẹ "hạ tiện". Tìm kim chủ cũng quên mang chút hi vọng sinh tồn của con bà.

      Trong lòng Vinh Nhung có chút tuyệt vọng, ngay cả Tống Hải Thanh cũng thể trông cậy vào, vậy bây giờ còn có thể tin tưởng vào ai?

      Nhìn lời nào, Vinh Hưởng cũng muốn hỏi nhiều. cởi áo khoác ướt đẫm của ra ném qua bên, cầm lấy cái áo của mình giúp mặc vào. chiếc áo này còn lưu lại hơi ấm thuộc về , Vinh Nhung nhịn được liền ôm mình càng chặt hơn.

      "Lúc về đến nhà em đừng gì cả, chỉ đứng ở sau lưng là được."

      "Em biết rồi." ra Vinh Nhung hề lo lắng gì cả, mặc kệ Vinh Kiến Nhạc có tình cảm với hay . Ít nhất, theo Vinh Hưởng cảm thấy rất an tâm, từ che chở cho , điều đó Tống Hải Thanh lại bao giờ làm được!

      *

      Sau khi xuống xe, Vinh Nhung nhìn ngôi biệt thự quen thuộc có chút muốn nâng chân bước . Cảnh còn người mất, nhưng mà, Hồng Mộ tiếp nhận sao? Vinh Hưởng nhất định rất khó xử. Vinh Hưởng dừng ở trước cửa, ánh mắt kiên nhẫn quét qua. Vinh Nhung sợ hãi nhìn , Vinh Hưởng bước qua kéo vào nhà, cơ hội do dự cũng cho .

      Người làm trong biệt thự nhìn thấy đều thức thời tản giả bộ bận rộn làm công việc của mình.

      Hồng Mộ ngồi ở ghế sa lon, lạnh lùng nhìn, ánh mắt kia, giống như là nhìn thấy có kẻ xâm lăng vào địa bàn của mình. Nhưng ngay sau đó bà nhàn nhạt giọng hỏi thăm con trai, "Tan học rồi sao?"

      Vẫn là giọng hỏi thăm Vinh Hưởng như cũ, dường như căn bản là bà nhìn thấy Vinh Nhung ở đây. Vinh Hưởng"Ừ" tiếng, lôi kéo Vinh Nhung lên lầu, cũng nhiều lời.

      "Tiểu Hưởng." Hồng Mộ gọi lại, từ từ cúi đầu đùa nghịch ngón tay của mình, "Nuôi con mèo con chó còn có thể, ngàn vạn lần đừng nuôi bạch nhãn lang*." (* kẻ kiêu ngạo)

      Sắc mặt của Vinh Nhung trở nên trắng bệch thêm vài phần, cảm thấy năm ngón tay bao bọc lấy tay mình từ từ nằm chặt, Vinh Nhung ngẩng đầu nhìn . Đường cong cứng rắn và có lực của , hàm dưới căng đến gắt gao. Vinh Nhung khẩn trương nhàng ngọ ngoạy bàn tay, lập tức bị bá đạo giữ chặt lại.

      Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn Hồng Mộ, "Mẹ, Nhung Nhung là em con. Em ấy là con của ai đều liên quan đến con, con chỉ biết em ấy là em của con."

      Hồng Mộ hừ lạnh tiếng, "Em ? quên trước kia mẹ ta thế nào rồi sao? Hả...." Hồng Mộ giống như nhớ tới chuyện buồn cười nào đó, khẽ che khóe môi, "Tiểu Hưởng, đây là con của dì, Tống Niệm Nhung. Con phải đối xử tốt với con bé, về sau nó làm nàng dâu thanh mai trúc mã của con."

      Hồng Mộ nhìn Vinh Nhung toàn thân cứng đờ, khinh thường mà : "Chim muốn biến thành Phượng Hoàng thấy qua nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy qua người biết xấu hổ như vậy. Ngay cả con của mình cũng có thể tặng làm con dâu của ba con." Sau đó ánh mắt của bà biến đổi, trong nháy mắt la ầm lên, "Người đàn bà bỉ ổi như vậy, sinh con có thứ gì tốt! Con còn nó là em , mẹ cho phép nó và người đàn bà đó chung tay tính kế với con, thằng nhóc chết tiệc."

      Hô hấp của Vinh Nhung cứng lại, thậm chí dám nhìn tới vẻ mặt của Vinh Hưởng lúc này.

      Giọng trong trẻo lạnh lùng của Vinh Hưởng vang lên rất ràng ở bên tai, "Vinh Nhung giống như bà ta, con tin tưởng em ấy." Cùng lớn lên với năm năm, tình tình đơn giản của ràng hơn so với ai hết, ấy tính kế ? Cho trăm lý do cũng tin.

      Vinh Nhung cắn chặt môi dưới, yên lặng nhìn chăm chú vào .

      Vinh Hưởng nhìn thấy dáng vẻ này của , khóe môi khẽ nhếch lên, cưng chìu cười : "Ngu ngốc."

      "Tiểu Hưởng, con hối hận. Hai mẹ con nhà này đều có mưu kế thâm sâu giống nhau, chờ sau khi con phát mình bị lợi dụng, lúc đó con nhất định tin mẹ thôi!" Hồng Mộ nhìn bóng lưng của bọn họ mà rống lên.

      Lòng bàn tay của Vinh Nhung đều đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy người bên cạnh mím chặt môi, trong lòng.... liền chìm vào gian giữa hai tầng lửa-băng, ấm áp rồi lại chịu rất nhiều đau khổ.
      Last edited: 24/3/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :