1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia Thiếu Dạy Dỗ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      [​IMG]
      Gia, thiếu dạy dỗ

      Thể loại: NP, sủng, đại, HE

      Nguồn: Tangthuvien

      Tình trạng: on-going


      Văn án:
      Bạn trai để chơi, bạn tình để cưỡi , chồng là để .

      “Lẽ nào có đàn ông sống được!”

      “Sai rồi, bọn họ có tôi mới sống nổi.” Mỉm cười lạnh nhạt, tao nhã.
      Giới thiệu tóm tắt

      Đoạn ngắn thứ nhất:
      Hình phạt công khai khiếp sợ toàn thể thế giới thủ lĩnh đạo tặc nổi tiếng máu lạnh trong truyền thuyết vì người súng xông vào nhà giam, kết quả bị bắt.

      “Thời gian trò chơi hết, vì sao còn như vậy?”

      Người đàn ông cười tự giễu, vươn hai cánh tay đón nhận từng viên đạn lao đến: “ em, dùng cách gì em, là chuyện của .”
      Đoạn ngắn hai:
      Ngày quốc vương đăng cơ, cả đất nước đều kinh hãi bởi vì … vương tử điện hạ giết cha đoạt ngôi, thế mà lại tháo xuống vương miện, từ bỏ mục đích theo của mình.

      “Nếu trách nhiệm và nghĩa vụ là cầu của vương miện, vậy tôi từ bỏ, bởi vì trong lòng tôi ấy quan trọng hơn cả mười triệu dân chúng quốc gia này.”​

      Đoạn ngắn thứ ba:
      Vụ án giết người diệt tộc khiến mọi người run rẩy. Sắc máu nhiễm đỏ cả mảnh đất, máu tươi tí tách xuống mặt đất, nở thành đoá hoa xinh đẹp. Người đàn ông giống như thiên sứ đứng giữa đống thi thể, khoé miệng nhếch lên lạnh lẽo.

      “Tất cả những kẻ tổn thương ấy đều phải trả giá gấp trăm lần.”​

      Đoạn ngắn thứ tư:
      “Mày muốn tranh đàn ông với tao?”

      sao, những thứ chị thích tôi đều cướp hết. Đúng rồi, chị quá ngu xuẩn, từ đến lớn dành được thứ gì từ tôi đâu.”

      Bọn họ là cặp con song sinh duy nhất trong gia tộc sát thủ lâu đời, được sinh ra trong ngàn vạn hi vọng, đáng tiếc chị là cỏ dại bất tài, em lại là hoá thân của thiên nga.

      Vì chiếm đoạt toàn bộ thương, em cẩn thận từng li từng tí tống cổ chị ra khỏi gia tộc. Nhưng chẳng ngờ rằng, cố quá thành quá cố, thay mận đổi đào.​

      [​IMG][​IMG][​IMG]
      Bộ này thể loại NP, nhiều trai đẹp, YY thấy đáy, các đồng chí nam chính trung trinh nhìn mà thèm. Lúc đầu nữ chính vô tình, sau này mới từ từ thay đổi. Tác giả thích kẹo, ghét ăn hành!!!

      Let ’s go~ Bắt đầu bước lên con đường mặt dày vô đối hồi kết nào.
      Edior có vài lời muốn chia sẻ:
      Trong văn án gốc còn đoạn nữa nhưng nó làm mất giá trị tác phẩm quá, từ bộ truyện hay bị biến thành hàng thị trường. Mình quyết định cắt bỏ. Có khi mọi người đọc xong đoạn ấy lại hiểu lầm tính cách nữ chính tội.
      Last edited: 18/1/18
      Mushaderland, linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tiểu Thư Họ Phạm thích bài này.

    3. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 1: Oán hận

      Bên trong bệnh viện hoàng gia Boutis lớn nhất Công quốc Rebis, tất cả các bác sĩ cấp kim đều rối loạn canh giữ trước cửa như gặp phải kẻ thù, nét lo lắng bao trùm khuôn mặt.

      chiếc xe cấp cứu ba màu điên cuồng vượt qua những cột đèn giao thông, lao thẳng về phía trước. Theo sát đằng sau là chiếc xe thể thao màu đen huyền bí, biển số màu đen viền bạc là chữ ‘L’ vàng óng kiêu ngạo.

      Xe cứu thương dừng lại, các bác sĩ chen nhau ùa ra khiêng cáng chạy vào bên trong, đám người xung quanh há hốc mồm rối rít tìm hiểu.

      Rốt cuộc là quan chức nhà nào mới có thể để cho các bác sĩ cấp kim của bệnh viện hoàng gia Boutis chạy tới chạy lui như vậy? Vài người tinh mắt phát biển số chiếc xe phía sau, kinh hãi dừng vẻ dò xét, giả bộ như mình bận rộn công việc.

      Đó là bóng tối - tồn tại đặc biệt của Công quốc Rebis, thậm chí là toàn thế giới. Bọn họ bất chấp luật pháp, xem đạo đức, chỉ cần có tiền bất cứ cuộc mua bán nào họ cũng nhận. Gia tộc La Sinh Nhược - nơi sinh ra các sát thủ nổi tiếng.

      Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, thanh hành lang trở về với tĩnh lặng, chỉ còn lại chàng trai tuấn tú uể oải dựa vào tường, khoé mắt dài hẹp cuốn hút, môi mỏng gợi cảm, nhìn thôi cũng biết người này là kẻ bạc tình. Chỉ có điều con ngươi của lúc này trở nên tối tăm, khó xuyên thấu.

      “Cộp cộp cộp…” loạt tiếng bước chân truyền tới.

      “Lương Hàn, Lương Hàn, Tiểu Niệm sao rồi?”

      người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi mặc váy dạ hội lên tiếng. Đôi giày cao gót 10 phân chẳng những hề ảnh hưởng tới bà chút nào, mỗi bước chân vẫn nhanh nhẹn, vững vàng như thể bay. Gương mặt quyến rũ của bà ngập tràn lo lắng. Bên cạnh là người đàn ông trung niên mặc tây trang, giày da, gấp gáp sải bước, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt sắc bén cũng chứa quan tâm.

      “Ba mẹ, Tiểu Niệm được giải phẫu.” Lương Hàn đứng thẳng người trả lời, đường nét gương mặt rất giống với người phụ nữ, đôi mắt đào hoa buồn bã.

      “Chuyện gì xảy ra? Sao Tiểu Niệm chạy ra khỏi phòng phạt được? Còn ngã đường cái nữa?” Tề Uý Lam xong, cảm xúc nôn nao hoá thành giận dữ trừng Lương Hàn.

      “Xin lỗi mẹ, do con chủ quan nên mới để cho Tiểu Niệm trốn thoát” Lương Hàn cúi đầu, áy náy, tự trách.

      “Về nhà tự nhận hình phạt .” Người đàn ông trung niên điềm tĩnh đứng bên cạnh gằn giọng.

      “Dạ”

      “Hừ, ta tự làm tự chịu, sao lại phạt hai cơ chứ?”

      Bỗng tiếng non nớt khinh thường vang lên. bóng người từ trong góc khuất xuất , vóc dáng khoảng mười hai mười ba tuổi, mái tóc ngắn cũn rối tung, trông cực kỳ đáng . Đôi mắt đào hoa giống Lương Hàn, nhưng lại đầy ghét bỏ. Hai tay cậu bé nhét vào túi quần, nhìn kiểu gì cũng thấy bốn chữ 'thời kì phản nghịch'.

      “Đường Diệm, đấy là chị ba của em, phải tôn trọng” Giọng trầm thấp nhàng trách cứ cắt ngang. chàng trai tuổi tác xấp xỉ với Lương Hàn khoan thai tới. Toàn thân ta là bộ đồ bó sát và đôi giày boot đen tuyền, mái tóc hơi xoăn, mùi máu tươi quẩn quanh cơ thể. Khuôn mặt ưa nhìn giống như em trai mình, đáng tiếc biểu cảm tê liệt của làm cho người khác cảm giác khó gần.

      cả”

      Thấy trai đến, Đường Diệm lễ phép gọi, sau đó lầm bầm trong miệng: “Ai mà thèm bà chị vô dụng đó chứ, văn ra hồn, võ chẳng nên thân, già gấp đôi mình mà còn bắt mình gánh vác trách nhiệm giùm. vậy thôi , chị ta còn chạy đến học viện Boutis gây chuyện, đúng là làm mất mặt gia tộc La Sinh Nhược. Hừ! Chịu phạt nổi chạy trốn… nếu muốn xưng chị, vậy có chị tư là đủ rồi, là …”

      “Con vừa làm xong công việc hả Lương Lễ?” Điển Trị - gia chủ gia tộc nhanh chóng phản ứng lại, ngửi mùi máu tươi, cau mày hỏi.

      “Dạ, ba mẹ” Lương Lễ đáp, sau đó bình thản liếc Lương Hàn, mặt than đắp lên tầng băng đá, “Để Tiểu Niệm chạy ra khỏi nhà, tiền tiêu vặt tháng này cầm.” giọng của đều đều, chút cảm xúc.

      Lương Hàn nhìn Lương Lễ thầm cười khổ, tiền của lọt vào túi ấy hiểu luôn, đời này đừng mong lấy lại.

      Giới thượng lưu ai mà chả biết đại thiếu gia nhà La Sinh Nhược - La Sinh Nhược Lương Lễ là cương thi mê tiền cơ chứ. Bất kỳ ai cũng đừng hòng moi được đồng nào từ trong túi cả. Thôi, lần là lỗi của , ngoài nhận mệnh ra còn biết làm gì.

      “Có ai thông báo cho ông nội chưa?” Tề Uý Lam đột ngột hỏi.

      Ba em lắc đầu, Tề Uý Lam thở phào nhỏm: “Đừng cho ông nội biết, nếu ông ấy biết Tiểu Niệm làm loại chuyện này, chỉ sợ….”

      “Chỉ sợ cái gì?”

      Tề Uý Lam còn chưa xong, ông lão tóc bạc nghiêm nghị, hầm hầm xuất .

      “Con nhóc kia làm xấu cả mặt mũi gia tộc rồi, mấy đứa còn muốn dung túng nó tới khi nào? Vì thằng ranh con mà nhốn nháo khắp nơi; đồng phục màu xám lấy nổi; giờ lại dám chạy trốn hình phạt, đúng là muốn chọc cho cả thiên hạ cười rớt hàm răng mà!”

      “Ba…Tiểu Niệm…” Tề Uý Lam vội vàng bào chữa.

      “Câm miệng! Con làm con dâu nhà La Sinh Nhược bao nhiêu năm rồi sao còn mềm lòng vậy hả? Ba trăm roi!”

      “Dạ!” Tề Uý Lam cúi đầu siết chặt nắm đấm, phải vì bị phạt đòn roi, mà là bà lo lắng cho đứa con yếu ớt sau khi tỉnh lại phải chịu đựng đau khổ.

      ------- Nhớ lại ------

      Dưới ánh nắng chói chang, trong sân vườn rộng lớn, bình thường mặc đồng phục màu đen, oán hận trừng mắt thanh thuần nhu nhược như đoá hoa bách hợp.

      “La Sinh Nhược Du Nhiên! Mày bày bộ dáng này cho ai coi?” gương mặt của vốn dĩ mấy xinh đẹp, nay lại vì vặn vẹo mà trở nên dữ tợn - La Sinh Nhược Du Niệm.

      Gia tộc La Sinh Nhược trải qua hơn ngàn năm lịch sử, nay mới có được đứa con đầu lòng. bé vừa sinh ra là trung tâm của chú ý, tương lai của bé được biết bao nhiêu người chờ mong.

      Đứa con cưng ấy đáng ra nên được theo đuổi, chiều chuộng, thế mà lại kế thừa được tư chất trời phú của gia tộc, thậm chí ngay cả ngoại hình cũng bằng em trai của mình. Kết quả, đập nát hi vọng của Thập Tam Tước.

      “Em…em có, chị ơi, chị đừng tức giận, Tiểu Nhiên cố ý mà…” xinh đẹp, yếu ớt cúi đầu, ủy khuất nghẹn ngào - La Sinh Nhược Du Nhiên, đây mới là con ruột của ông trời trong mắt mọi người.

      Nếu La Sinh Nhược Du Niệm là vịt hoang xấu xí, La Sinh Nhược Du Nhiên chính là nàng thiên nga trắng.

      “Mày còn dám láo, mày Đan Khương Hằng thích hoa tường vi đen, cũng bảo là ấy thích tao. Dựa vào đâu mà tao cố gắng, còn mày thu được lợi ích cơ chứ? Mày có biết tao vì bông hoa đó mà suýt chết hả? La Sinh Nhược Du Nhiên, tao ngờ mày thâm hiểm như vậy đấy, phí công tao tin tưởng, thương mày bao nhiêu năm nay!”

      La Sinh Nhược Du Nhiên ấm ức ngẩng đầu, nhìn bóng người tới gần sau lưng La Sinh Nhược Du Niệm, nước mắt rưng rưng chảy xuống, khuôn mặt nhắn suy sụp, nhưng lại thốt ra lời ác độc: “Chị à, chị muốn trách ai đây? phải do chị vô dụng sao?”

      “Mày cái gì?” La Sinh Nhược Du Niệm trợn mắt, tức giận đẩy ta, La Sinh Nhược Du Nhiên va vào thân cây, sắc mặt trắng bệch như thể bị va đập rất mạnh. ta rũ mí mắt, con ngươi u ám hận thù.

      Ông trời biết trêu đùa, thiên nga trắng tuy đẹp, nhưng vì bị kẹt ở trong bụng mẹ quá lâu mà xương cốt thiếu hụt, thể lực yếu ớt. Cho nên tất cả thương của ta bị cái đồ rác rưởi này chiếm mất nửa. đến lúc ta tống cổ La Sinh Nhược Du Niệm ra khỏi gia tộc rồi. Công chúa ư? mình ta là đủ!

      “Mày…” La Sinh Nhược Du Niệm nhìn hai tay mình, lại nhìn La Sinh Nhược Du Nhiên ngã choáng váng mặt đất, có dùng lực đâu.

      “La Sinh Nhược Du Niệm!” La Sinh Nhược Du Niệm chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân bị người ta tức giận quát.

      Hình ảnh dừng lại, thời gian chuyển động, dưới tầng hầm u, mùi máu tươi nồng nặc, từng cây roi vô tình quất xuống, em giả vờ cầu xin, đôi mắt phức tạp là vui mừng hay lạnh lùng lúc lúc

      “Con sai! Con sai gì hết. Tại sao phải xin lỗi nó chứ? Tại sao con lại bị phạt? Tại sao chịu tin con? Các người chỉ thích gương mặt giả tạo của con đê tiện đó thôi! Dối trá, quá dối trá, mấy người làm tôi ghê tởm mắc ói. Có giỏi đánh chết tôi , bằng đời này tôi vĩnh viễn nguyền rủa các người…”
      MushaderlandChris thích bài này.

    4. Tiểu Thư Họ Phạm

      Tiểu Thư Họ Phạm Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      70
      Chương 2: Chuyển kiếp

      Bầu trời thăm thẳm như mặt đá xanh ngọc bằng phẳng được tráng nước, toả ra ánh sáng trong suốt lấp lánh. Từng cơn gió lất phất thổi qua, đẩy đưa những cánh hoa đào trắng hồng bay lên trung, tạo nên bức tranh mờ ảo, thơ mộng.

      bóng dáng màu trắng thấp thoáng cánh đồng cỏ đuôi chó. Mái tóc dài đen nhánh tung bay như những sợi tơ cao cấp, gương mặt trái xoan nhắn tinh tế, đôi môi kiều, căng mọng, dụ hoặc hơn cả hoa túc, chiếc mũi cao thẳng phiếm hồng, hàng lông mi dài cong vút, chút tì vết. giống như con búp bê xinh đẹp quý giá trưng bày trong tủ kính, làm cho người ta phải nhắm mắt tưởng tượng hình ảnh ấy động lòng đến mức độ nào.

      ấy ngủ à?

      đâu, ra ấy nhắm mắt ngẩn người thôi.

      Người bình thường khi xuyên làm chuyện gì đầu tiên?

      Họ kiểm tra toàn thân, xem thử là mình xuyên cơ thể hay xuyên hồn. Sau đó ngẫm nghĩ làm sao mình lại xuyên , bị xe tông chết hay máu chó hơn là vô tình đụng phải hố đen thời gian, tiếp đó là tìm hiểu thân phận tại của mình, ngày ba bữa ai lo đây… vân vân và vân vân.

      Mà chuyện đầu tiên Lam Ảnh làm là:

      Ngắm trời, xanh lam, mây, có vẻ như mưa.

      Chậc, dưới đất toàn là cỏ, được rồi, coi như sạch , sâu bọ rất ngoan ngoãn, hề bò lên người . Lam Ảnh đảo mắt bốn phía, chẳng có ai, lo bị quấy rầy, thế là nằm xuống… ngủ. Thời gian tổng cộng chưa tới ba giây.

      Tại sao Lam Ảnh bình tĩnh như vậy?

      Mười lăm phút trước, bạn thân có năng lực xuyên qua gian, thăm bạn bè khắp thế giới, đột nhiên chạy về phá đám trò chơi của . Sau đó ấy còn trịnh trọng cho biết ấy rồi, là tên lạnh lùng chính hiệu.

      Vì thế, Lam Ảnh dạy dỗ bạn trận nên thân. Kết quả, nàng vốn ngoan ngoãn lại nghe lời kẻ nào đó mà chạy mạch từ Huyền Thiên đại lục về, cười gian trá :

      “Ấy ấy, Lam Ảnh ơi, tự nhiên tớ phát bị cậu dạy dỗ mà trả đũa rất phù hợp với phong cách của tớ.”

      Bạn tốt thế đó, con nhóc chết tiệt dám ném vào đường hầm thời gian hết mười lăm phút đồng hồ. Lẽ nào đây gọi là tức nước vỡ bờ, nó nhịn lâu ngày rồi nên hôm nay tràn đê, đá tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này???

      Đoán đúng rồi, đây chính là nguyên nhân Lam Ảnh xuyên .

      Về phần thế giới mà mình vừa đáp xuống là đại lục huyền huyễn, vùng đất ma hay là cổ đại quỷ quái gì đó, kệ cha nó chứ. Có chuyện gì quan trọng hơn ngủ ư?

      Chợt, tai Lam Ảnh giật , có tiếng bước chân, cước bộ lảo đảo, hai chân phát ra thanh đều, mùi máu hơi nồng, xem ra bị thương khá nặng. Vị trí của kẻ xâm nhập cách khoảng mười lăm phút chạy bộ tính theo tốc độ vận động viên marathon.

      Lam Ảnh hé mắt, con ngươi đen láy lộ ra, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ để cho người ta đắm chìm. thế nào nhỉ, đôi mắt ấy rất dịu dàng, ôn nhu đến độ khiến cho đối phương cảm thấy như mình có cả thế giới. Loại cảm giác ấm áp ấy vô cùng hấp dẫn các sinh vật bóng tối, cũng làm cho các sinh vật đẹp đẽ quyến luyến muốn rời khỏi .

      Nhưng nào ai biết rằng, ra màu mắt đen ma mị ấy là do đeo kính sát tròng?

      Che còn đẹp như vậy, nếu tháo ra, đôi mắt bên dưới mới là bảo vật khiến cho cả thế giới chém giết lẫn nhau. Chỉ cần vô tình lướt qua thôi cũng đủ để cho người ta nảy sinh ý nghĩ điên cuồng, tìm mọi cách cướp đoạt, cất giấu ở nơi bí mật.

      Cánh tay ngọc ngà trắng nõn chống xuống đất, Lam Ảnh đứng dậy, mái tóc đen mềm mại rủ xuống váy trắng. Ánh nắng vàng nhạt lan tỏa, giống như vầng sáng nhu hoà bao phủ quanh cơ thể .

      bước khoan thai, khoé miệng nở nụ cười lãnh đạm, tiếng chân đôi khi lấm tấm ánh sáng u, quyến rũ động lòng người. Cứ ngỡ với động tác tao nhã của , quãng đường vài cây số kéo dài rất lâu, thế mà chưa tới năm phút đến nơi. Lợi hại hơn cả vận động viên chạy đường dài!

      “Phù, phù, phù…”

      Tiếng thở dốc lớn vang lên trong khu rừng. Cơ thể gầy yếu nghiêng ngả, bộ đồng phục vẫn còn dấu vết bị roi cắt nát, máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương trông kinh khủng.

      Tuy nhiên, người đó chẳng để ý đến đau đớn, khuôn mặt thanh tú tái nhợt, cắn răng, cắm đầu cắm cổ lao , như thể bị thú dữ đuổi theo vậy. Dường như cảm nhận được khác thường, dừng lại, con ngươi sắc bén đảo quanh, “Ai đó?”

      Lam Ảnh giật mình, giữ khoảng cách sau lưng ấy rồi, thế mà trong thời điểm gấp gáp chạy trốn, ấy vẫn phát ra diện của .

      Nhìn bóng dáng màu trắng, tà váy mỏng manh lê dài mặt đất, thỉnh thoảng lại tung bay theo cơn gió, lộ ra bắp chân thon gọn, gương mặt tuyệt đẹp. ấy giống như tinh linh của rừng xanh, khiến cho sinh ra cảm giác tự ti, mặc cảm.

      là ai?”

      Tuy đó hơi thê thảm, nhưng dẫu sao vẫn được gia tộc dạy dỗ nhiều năm nên ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần cảnh giác. Đồng thời thầm tự hỏi, quyến rũ, khí chất hơn hẳn Đoan Mộc Tịch Nhã này là ai?

      Lam Ảnh nhìn tư thế của đối phương, đuôi lông mày nhướng cao, mặc dù động tác đạt cầu, nhưng vẫn có tiêu chuẩn cơ bản của sát thủ. Tất nhiên còn chưa đủ tư cách ra nghề. Con ngươi của loé lên chút hứng thú, nụ cười của Lam Ảnh tăng thêm đằm thắm.

      “Tôi tên là Lam Ảnh.”

      Hơn trăm năm trước, Lam Ảnh chính là trong những thí nghiệm sống. Cuối cùng và bạn tốt trở thành thần nhưng cũng phải thần, giống người lại chẳng phải người. Có lẽ, bọn họ giống quái vật hơn… già, chết, có sức mạnh siêu nhiên.

      Sức mạnh của Lam Ảnh :

      là chủ nhân loài thú.

      Hai là thay đổi và khống chế tế bào DNA (lấy DNA của người khác dùng cho bản thân, thay đổi ngoại hình của mình; hoặc phá huỷ mắt xích DNA của mình, cấu tạo lại tố chất thân thể).
      SiAmMushaderland thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @ Tiểu Thư Họ Phạm: post lon truyen roi nang oi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :