1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gia Sư Có Vấn Đề - Tử Tuyền (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      [​IMG]
      Tác giả : Tử Tuyền
      Convert: ngocquynh520
      Editor: Bé Con
      Thể loại: Ngôn tình đại, HE
      Beta: Zinn
      Nguồn: http://***************.com
      Giới thiệu:
      Quá phản nghịch rồi! Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trốn học, cùng cha mẹ hòa thuận (vừa mắt) chịu nổi nha! Để người gia sư như đến dạy dỗ tốt mới được! Ah! thông minh như vậy? Chỉ có hai ba lần dạy dỗ tên thiếu niên bất lương này thành người đứng đầu tại làm việc gì cũng tốt, chỉ có tính khí xấu là ngoan cố lạnh lùng mà thôi. Bất quá, đều nghe nấy Làm cả đám người si mê ghen chết. Thực…Thực mau! Cậu nhóc lớn lên rồi. Hôm nay ở trước mặt tổng giám đốc đại nhân có bộ dáng tuấn – rất mê người! A! Nguyên nhân chậm chạp vừa ý với đối tượng, lẽ là vì sớm với …..

    2. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 1 Khi giáo sư bục giảng vừa tuyên bố tan học, Lạc Nghiên Vũ buồn ngủ đến cực điểm ngay lập tức gục xuống bàn ngủ bù. Cả tiết vừa rồi đều ở đây ngủ gà ngủ gật, cố gắng dựa vào ý chí to lớn chống đỡ mới có trực tiếp nằm ngủ, khiến cho giáo sư mất mặt. Ngày hôm qua làm ở nhà hàng Tây đến lúc đặt chân về nhà cũng hơn 11h, sau đó lại còn thức đêm hoàn thành bản báo cáo.Tính ra buổi tối ngủ đủ 3 tiếng. Nếu phải giáo sư cho học sinh trốn tiết sớm nộp bản báo cáo rồi quay về chỗ ở ngủ bù rồi. “ Nghiên Vũ, Nghiên Vũ.” Có người bên cạnh gọi Lạc Nghiên Vũ làm bộ nghe thấy, cố ý phớt lờ để ý. Lúc này chỉ có 10 phút quý giá để ngủ, muốn lãng phí nha. Đáng tiếc người đó như mong muốn, kiên trì gọi tỉnh dậy. “Nghiên Vũ, mau dậy ! Mình có việc muốn cho cậu” Lay chịu tỉnh vậy phải kéo. Lạc Nghiên Vũ tức giận. ngẩng đầu: “ Diêu Ngọc Tiệp, cậu có biết tớ rất muốn giết cậu hay ?” Diêu Ngọc Tiệp những bị tức giận của dọa,còn cười tủm tỉm : “Nhìn bộ dáng trợn trắng mắt của cậu là tớ biết rồi”. chọn vị trí trước mặt Lạc Nghiên Vũ ngồi xuống. “Có chuyện gì thể sau sao?” Lạc Nghiên Vũ còn chưa buông tha ý định tranh thủ thời gian ngủ của . “ được! Mình sợ hết giờ học cậu chạy nhanh, như vậy mình làm sao cho cậu biết được?” thừa biết Nghiên Vũ chỉ cần hết giờ học là lại chạy làm thêm, biết nơi nào để tìm đây. Lạc Nghiên Vũ thở dài : “Cậu tốt nhất ràng với mình có việc gì quan trọng mà phải nhất định cắt đứt thời gian nghỉ ngơi của mình nha!” “Ai nha! Mình là muốn với cậu chuyện tốt, đảm bảo nghe xong cậu rất vui.” Diêu Ngọc Tiệp cười hết sức vui vẻ “Có chuyện gì tốt?” tò mò của Lạc Nghiên Vũ bị khơi lên hiếu kì hỏi. “Giới thiệu cho cậu công việc vô cùng tốt” “ nghe chút” Cái này đúng là cái cần nhất rồi “ cho cậu biết đó, con trai của dượng mình cũng chính là em họ mình muốn tìm gia sư.” Diêu Ngọc Tiệp cao hứng tuyên bố. “Sau khi mình biết lập tức đề cử cậu với dượng, ông ấy đồng ý cho cậu đến thử việc” “?” Hai mắt của Lạc Nghiên Vũ lóe sáng, “Tiền lương tính như thế nào?” Đây chính là trọng điểm “Trả lương tháng, tháng 4 vạn đồng.” “Oa! Nhiều như vậy!” Lạc Nghiên Vũ trừng lớn mắt, so với làm ở nhà hàng Tây lương cũng gần gấp hai lần! là hào phóng, tiền lương mời gia sư chỉ hơn chứ có kém người bình thường. Diêu Ngọc Tiệp dùng vẻ mặt hiếm thấy nhìn : “Cậu đừng bị giật mình, dượng mình là tổng giám đốc của tập đoàn Bùi Á, 1 trong 10 tập đoàn đứng đầu trong nước, chính vì thế 4 vạn cho gia sư là chuyện bình thường.” Nhìn dáng vẻ dám tin của Nghiên Vũ , cười vui vẻ: “Còn nữa, nếu như cậu có thể dạy dỗ em họ mình tốt còn có thể thưởng thêm lương. Như thế nào? Có muốn làm công việc này hay ?” “Muốn! Đương nhiên là muốn!” Lạc Nghiên Vũ vội vàng . giỡn! Làm sao có thể bỏ qua công việc tốt như vậy? “Vậy cậu sắp xếp thời gian rồi theo mình gặp dượng” “Được!” Lạc Nghiên Vũ vô cùng vui vẻ, có được công việc này gánh nặng của bớt rất nhiều. Sau còn có hai đứa em trai, lúc cha bị bệnh mà qua đời, kế sinh nhai của cả nhà bọn họ đều phải dựa vào người mẹ kiên cường thân gánh vác. Mẹ dựa vào tiền lương ít ỏi và tiền bảo hiểm của cha để lại nuôi lớn ba chị em bọn họ học trung học rồi lên đại học, vô cùng vất vả. Chính vì vậy sau khi lên đại học quyết định xin tiền của nhà nữa, dựa vào thành tích học tập dành được học bổng, kiếm hết các việc làm thêm ở khắp nơi, để có học phí cùng sinh hoạt phí, ngoài ra nếu còn dư thừa tiền gửi về nhà giúp đỡ mẹ. “ Ngọc Tiệp, cậu cho mình biết trước là phải dạy những cái gì được ?” muốn biết nội dung công việc mình cần làm. “Ách…” Diêu Ngọc Tiệp suy tư biết phải thế nào mới phải Lạc Nghiên Vũ nghiêng đầu nhìn bạn tốt “ như vậy! Em họ mình du học khi còn học trung học, bởi vì có chút nguyên nhân, mà dượng mình đón nó về trong nước học.Nhưng nó quay về nửa năm, kiến thức vẫn đuổi kịp người khác, chỉ có văn tốt hơn người khác, còn các môn khác kém đến nát bét, cho nên dượng mình mới muốn mời gia sư dạy kèm tại nhà tới tăng cường các môn học cho nó. Cậu đại khái là dạy trọng điểm môn toán học, còn quan trọng nhất là theo dõi nó học là được rồi.” Diêu Ngọc Tiệp cách đại khái “Dạy toán học? Mình dám đảm bảo mình dạy tốt đó!” vừa rồi quá hưng phấn, nghĩ tới mình chắc có khả năng dạy người ta. “Yên tâm! Toán học năm hai trung học dù gì chúng ta cũng học, huống chi chúng ta học đại học! Cậu bù lại chút là tốt.” “Năm hai trung học? Em họ cậu là học sinh trung học phổ thông?” “Đúng vậy! Có vấn đề gì ?” Lạc Nghiên Vũ lắc đầu cái, “ có”. chỉ sợ học sinh cấp ba dễ dạy. “Đúng rồi, về giờ học, cậu thương lượng với dượng mình .” “Ừ!” Lạc Nghiên Vũ nghiêng đầu.”Vậy lúc nào gặp dượng của cậu ? “Cậu lúc nào rảnh rỗi cho mình biết trước, rồi mình hỏi xem dượng có thời gian hay ?” biết Nghiên Vũ sau khi học xong đều chạy làm, mà dượng của thân là tổng giám đốc của tập đoàn lớn cũng rất bận rộn nên mới nghĩ ra cái biện pháp này. “Được!” Lạc Nghiên Vũ suy nghĩ chút, cho Ngọc Tiệp biết thời gian rảnh. Diêu Ngọc Tiệp ghi lại thời gian. “Sau khi hẹn xong mình lại thông báo cho cậu sau” “Ừ! Cảm ơn cậu!” Lạc Nghiên Vũ cảm kích . Diêu Ngọc Tiệp chột dạ nghe cảm ơn, nếu Nghiên Vũ biết số việc với ấy, rất có thể Nghiên Vũ cảm ơn đâu. Chuông vào học vang lên “Tớ trở về chỗ ngồi đây” Cả căn phòng vốn ầm ĩ bây giờ lại khôi phục yên tĩnh. ________________________________________ Diêu Ngọc Tiệp dẫn Lạc Nghiên Vũ tới tổng công ty của tập đoàn Bùi Á, Lạc Nghiên Vũ tò mò nhìn chung quanh, hỏi lung tung nọ kia “Nghiên Vũ, cậu đừng giống như dân nông thôn đến nơi tốt chứ?” Diêu Ngọc Tiệp tức giận Lạc Nghiên Vũ hề để tâm việc bị Ngọc Tiệp chế giễu, ngược lại hùng hồn : “Mình đến từ nông thôn mà!” Khó có dịp được vào công ty lớn như thế này, muốn tìm hiểu là chuyện đương nhiên. Sau khi nghe được lời , Diêu Ngọc Tiệp nhịn được trợn mắt. Được rồi! Coi ấy như là Già Lưu vào thăm sân nhà quan. Bởi vì thân phận của Diêu Ngọc Tiệp, cho nên họ vào thang máy chuyên dụng tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối. “Các ngồi chờ chút, tổng giám đốc họp, lập tức trở lại.” Thư ký bưng hai chén cà phê đến rồi lại ra ngoài làm việc “Ngọc Tiệp, dượng của cậu có phòng làm việc khí phách quá đó!” Lạc Nghiên Vũ than thở đứng lên nhìn đông nhìn tây Sau khi nếm ngụm cà phê Diêu Ngọc Tiệp mới : “Phòng làm việc của tổng giám đốc đương nhiên phải khí phách chút chứ” “Ngọc Tiệp, cậu xem! Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ Đài bắc đó.” Lạc Nghiên Vũ đứng trước cái cửa sổ lớn trông về phía xa Đài Bắc. “Buổi tối đứng ở chỗ này nhìn cảnh đêm nhất định rất đẹp!” biết được có được cơ hội đấy hay ? bao lâu sau, người họ chờ trở lại “Dượng, cháu dẫn Nghiên Vũ đến rồi” Diêu Ngọc Tiệp hiểu vì sao mặt dượng mất ánh sáng cùng tinh thần, kể từ sau khi dì của qua đời, em họ liền…..Ai! cũng bất lực với việc này. “Đúng rồi, cháu xin hỏi chút về giờ học.” “ ngày hai giờ, tuần lễ 5 ngày, có thể ?” Lạc Nghiên Vũ nhíu mày cái, nếu như vậy phải thôi việc ở nhà hàng Tây rồi Vốn là còn muốn kiêm luôn 2 công việc! Chỉ là nếu thời gian thể phối hợp cũng thể làm gì khác là từ bỏ công việc có tiền lương ít ỏi kia rồi. “Có thể” “Vậy từ thứ Hai cháu bắt đầu tới dạy cho con trai ta.” Nhạc Tĩnh Sinh về phía bàn làm việc ghi lại địa chỉ cho Lạc Nghiên Vũ “Được.” Lạc Nghiên Vũ cẩn thận cất tờ giấy xong trong lòng thầm nghĩ buổi tối nên đến nhà hàng Tây đưa đơn xin thôi việc, hi vọng gây phiền phức cho nhà hàng. Diêu Ngọc Tiệp thấy mọi việc xong, tán gẫu với dượng chút chuyện vụn vặt, chuyện trong nhà lát rồi cùng Lạc Nghiên Vũ rời " tại, cậu có thể cho mình biết về em họ cậu rồi chứ?" Sau khi ra khỏi cao ốc, Lạc Nghiên Vũ kịp chờ đợi liền chất vấn bạn tốt. " phải là dượng mình hết rồi sao." Diêu Ngọc Tiệp cười khúc khích, cố gắng lừa dối cho qua chuyện. "Hả?" Lạc Nghiên Vũ híp mắt, cho phép ấy trốn tránh, thẳng vào vấn đề hỏi: "Ban đầu vì sao cho mình biết em họ cậu hư hỏng như vậy?" "Mình cho rằng đây phải là việc quan trọng, nên mới đề cập tới." Diêu Ngọc Tiệp lấy cớ sứt sẹo cho qua. " phải việc quan trọng?" lượng của đột nhiên đề cao rất nhiều, làm cho người đường phải ghé mắt nhìn."Cậu có biết loại thiếu niên hư hỏng này rất khó dạy hay !" Thiếu niên hư hỏng? Dù sao cùng là người thân của mình, cho nên Diêu Ngọc Tiệp thể chịu được người khác em họ mình như vậy. "Cậu ấy ra phải hư hỏng, chỉ là. . . . . ." "Chỉ biết hút thuốc, uống rượu, biết đánh nhau mà thôi?" Lạc Nghiên Vũ chặn lại lời của bạn tốt. "Cậu phải cũng đây chẳng qua là thời kỳ trưởng thành nên làm những hành động phản nghịch đấy sao?" Diêu Ngọc Tiệp lấy lời lúc trước Lạc Nghên Vũ ra chận lại ấy, khiến Lạc Nghiên Vũ còn lời nào để . "Mình biết cậu rất cần tiền, nên mới muốn giúp cậu kiếm nhiều chút." Diêu Ngọc Tiệp ra động cơ của . Lạc Nghiên Vũ trầm mặc hồi, trong lòng hiểu ràng dù Ngọc Tiệp có chuyện này hay , đều nhận dạy nhà này. "Cám ơn cậu! Ngọc Tiệp." Tấm lòng của Ngọc Tiệp, nhận được. "Đứa ngốc! Chúng ta là bạn tốt, gì cám ơn!" Diêu Ngọc Tiệp cười . Lạc Nghiên Vũ vô cùng vui vẻ vì mình kết giao với người bạn tốt như Ngọc Tiệp ở đại học, khắp nơi quan tâm , giúp đỡ , trong lòng cảm kích cách nào . "Ngọc Tiệp, cậu chút chuyện có liên quan tới em họ cậu cho mình biết ." quyết định phải dạy cho nhà này tốt. "A, cậu muốn biết chuyện gì?" "Thí dụ như cá tính, sở thích của a! Như vậy, mình mới có thể biết người biết ta, Bách Chiến Bách Thắng!" Diêu Ngọc Tiệp buột miệng cười."Bộ dáng cậu nghiêm túc làm mình cho là cậu muốn lên chiến trường giết địch đấy." "Mình với cậu nghiêm chỉnh, mà cậu còn trêu chọc mình!" Lạc Nghiên Vũ ném cái liếc mắt xem thường cho ấy. "Được, được rồi! Mình cho cậu biết, được chưa?" cũng hi vọng Nghiên Vũ có thể dạy tốt em họ.

    3. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng nhìn cha của . "Tìm tôi có chuyện gì?" "Tới thăm con chút." Thấy dáng vẻ lạnh lùng của con trai, Nhạc Tĩnh Sinh khẽ thở dài ở đáy lòng. Nhạc Quân Lỗi hừ lạnh tiếng, lấy ra điếu thuốc hút rồi nhả khói ở trước mặt ông. "Bây giờ nhìn thấy , cha có thể được rồi." Thái độ nhẫn tâm của con trai từa hồ đâm bị thương trái tim Nhạc Tĩnh Sinh , nhưng ông vẫn là lời ngon tiếng ngọt : "Hút thuốc nhiều, tốt cho sức khỏe." "Cha lời này là quan tâm tôi sao?" Bờ môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên nụ cười lạnh."Tôi cần quan tâm của cha, cha hãy đem quan tâm đấy dành cho ‘ người nhà ’ của cha !" Nhạc Tĩnh Sinh nghe hiểu được con châm chọc mình, con trai ông quả nhiên đến bây giờ vẫn thể tha thứ chuyện ông cưới người khác. "Quân Lỗi, chuyện đều qua lâu như vậy, chẳng lẽ con thể quên được sao?" Nghe vậy, gương mặt Nhạc Quân Lỗi bao phủ tầng sương lạnh buốt, nhìn thẳng vào người trước mặt. Quên được? Bảo làm thế nào quên được đây? người sau khi mẹ chết liền quăng ra nước ngoài, còn mình cùng người khác xây tổ ấm gia đình, có tư cách gì muốn quên? Nếu phải là ở nước ngoài đánh nhau, gây chuyện náo loạn tới cục cảnh sát, kinh động tới cha , ông ta mới nhớ lại mình còn có đứa "con trai", đâu có cam chịu đón về nước! Nhạc Tĩnh Sinh từ vẻ mặt lạnh lùng của con trai nhìn thấu đáp án, ông thất vọng : "Hi vọng ngày con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha." ngày như vậy sao? Nhạc Quân Lỗi nhả ra hơi khói, khinh thường nghĩ. Bật ra tiếng thở dài, Nhạc Tĩnh Sinh mới : "Cha giúp con tìm gia sư, ấy là bạn học đại học của chị họ con Ngọc Tiệp, buổi tối thứ Hai đến nơi này giúp con học bổ túc." "Tôi có muốn mời gia sư sao?" Nhạc Quân Lỗi nhướng mày hỏi, vẻ mặt tỉnh táo có chứa tức giận. "Sức học của con kém như vậy, tìm gia sư dạy kèm tại nhà tới học bổ túc, làm sao có thể thi đậu trường đại học tốt được?" Mặc dù Quân Lỗi cần quan tâm của ông, nhưng ông làm sao có thể bỏ mặc quan tâm đây? "Tôi thi đỗ hay thi đỗ được, cũng nhọc cha quan tâm!" "Con có thể mặc kệ cha, nhưng con cũng quản mẹ con nữa sao?" Nhắc tới người mẹ qua đời, sống lưng Nhạc Quân Lỗi cương cứng chút. "Tâm nguyện cả đời này của mẹ con chính là hi vọng con có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, làm người hữu dụng. Chẳng lẽ, con nhẫn tâm để cho nguyện vọng của bà ấy thất bại sao?" Nhạc Tĩnh Sinh ý vị sâu xa . Ông biết nhắc tới người vợ chết , con trai nhất định ngoan ngoãn nghe lời. Hèn hạ! Thế nhưng lấy mẹ tới dọa ! Nhạc Quân Lỗi oán hận thầm nghĩ ở trong lòng. Con trai im lặng lên tiếng khiến Nhạc Tĩnh Sinh cho là đồng ý, liền mặt mày hớn hở ràng với thời gian học bổ túc. "Chuyện cũng xong rồi, cha có thể rồi đấy." muốn ở cùng chỗ với ông ấy. Từ lâu quen với thái độ lạnh lùng của con trai, Nhạc Tĩnh Sinh gì, chỉ cần tiếp nhận học bổ túc tốt, ông liền rời . Trong phòng khách, chỉ còn lại khói thuốc mù mịt, và Nhạc Quân Lỗi với gương mặt chút thay đổi. *********************************** Đúng giờ Lạc Nghiên Vũ tới địa chỉ Nhạc Tĩnh Sinh đưa cho , trong lòng đầy thấp thỏm lo lắng , nhấn chuông cửa. Trong chốc lát, có người tới cổng" là ai?" "Tôi là Lạc Nghiên Vũ gia sư dạy kèm tại nhà." ra thân phận. "Chào giáo Lạc! Mời vào!" Mở cửa là vị phụ nữ trung niên, thân thiện kêu Lạc Nghiên Vũ vào ngồi xuống. "Bác là. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ nghi ngờ nhìn người phụ nữ ấy. Ngọc Tiệp mẹ của em họ cậu ấy qua đời, cũng ở cùng với mẹ kế, vậy bác này là ai? " giáo Lạc gọi tôi là bác Dương ! Là ông chủ Nhạc mướn tôi tới chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho cậu chủ Nhạc." Bác Dương rót ly nước cho Lạc Nghiên Vũ. "Chào bác Dương! Bác cứ gọi cháu là Nghiên Vũ được rồi ." thế nào nghĩ tới đại đa số người có tiền trong nhà cũng thuê người giúp việc phục vụ. Lạc Nghiên Vũ nhìn trái phải xung quanh tìm bóng dáng học sinh của ."Nhạc Quân Lỗi đâu rồi?" Bác Dương nghe Lạc Nghiên Vũ hỏi vậy, mặt lộ vẻ lúng túng : "Cậu chủ còn chưa có trở lại." "Cậu ấy biết chuyện nhà muốn mời gia sư tới dạy sao?" Lạc Nghiên Vũ kinh ngạc hỏi. "Biết, ông chủ có qua."Bác Dương thành trả lời. "Có thể cậu ấy có chuyện cần làm nên về trễ, cháu chờ cậu ấy được rồi." "Được! Nếu nhàm chán, cháu ngồi xem TV chút nhé." Bác Dương vội vàng làm việc của mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút , nhưng cửa chính chút động tĩnh cũng có. Xem ra, hai cha con nhà họ chưa đạt tới nhận thức chung, căn bản Nhạc Quân Lỗi muốn mời gia sư dạy kèm, cho nên mới đến thời gian học bổ túc vẫn chưa trở lại. Lạc Nghiên Vũ ngồi đợi nửa giờ , suy đoán ra cái kết luận này . "Bác Dương, Nhạc Quân lỗi có điện thoại chứ? Bác có biết số điện thoại hay ?" thể ngây ngốc chờ đợi như vậy được, cuối cùng vẫn nên chủ động tìm cách liên lạc với "Cậu chủ có điện thoại, nhưng tôi biết số điện thoại." "Vậy ông Nhạc có biết ?" "Ông ấy cũng biết." Vậy phải làm thế nào mới phải? Lạc Nghiên Vũ khổ não mà nghĩ. tại, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể tiếp tục chờ thôi. Thoắt cái, lại hai tiếng nữa trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Lạc Nghiên Vũ từ bác Dương này biết được số chuyện về Nhạc Quân Lỗi , cộng thêm theo lời Ngọc Tiệp , chắp vá lại đại khái có thể hiểu ra ân oán tình cừu của cha con họ. Khi Nhạc Quân Lỗi lên trung học mẹ ngã bệnh qua đời, Nhạc Tĩnh Sinh chỉ sợ ông ấy bận rộn với nghiệp cách nào chăm sóc cho con trai bảo bối, vì vậy sau khi vợ qua đời được năm tái giá lấy vợ kế vào cửa, hi vọng vợ kế có thể thay ông ấy chăm sóc con trai tốt. Đáng tiếc, ý tốt của ông ấy chút cũng được con trai tiếp nhận. Từ đấy về sau, Nhạc Quân Lỗi bắt đầu thay đổi tựa như con nhím, luôn châm chọc khiêu khích cha và mẹ kế. Nhạc Tĩnh Sinh có cách nào, đành phải đưa con trai ra nước ngoài du học, hi vọng cho khoảng thời gian ngắn để tâm tình lắng đọng lại. ngờ tới, Nhạc Quân Lỗi chẳng những cảm kích, còn tệ hại hơn học đủ thói hư, kết quả gây ra chuyện, Nhạc Tĩnh Sinh đành phải đem trở về nước. Mà Nhạc Tĩnh Sinh thấy được con trai để ý tới chuyện ông tái giá, nên ông sợ hòa hợp với mẹ kế, vì vậy mua căn nhà khác cho con trai ở, cũng mời người giúp việc tới chăm sóc cho . Chỉ là, Nhạc Quân Lỗi bị đưa trở về cũng có bớt chút hành vi phóng túng của mình, vẫn thay đổi, căn bản bất luận ai khuyên giải đều nghe vào. Nhạc Tĩnh Sinh nhìn nổi, thể làm gì khác hơn là mời gia sư, hi vọng dựa vào việc học có thể chuyển hóa được tâm tính của . "Nghiên Vũ, cũng mười giờ rồi, bác nghĩ hôm nay cậu ấy lại rất khuya mới trở về, cháu hãy trở về trước . trở về nhà quá muộn là an toàn đâu." Bác Dương lên đề nghị. "Lại?" Đôi mày thanh tú của Lạc Nghiên Vũ nhíu lại."Cậu ấy thường thường rất khuya mới về nhà sao?" "Đúng vậy" Bác Dương gật đầu. Lạc Nghiên Vũ suy tư lát, quyết định hôm nay đành buông tha, dù sao thời gian dây dưa với nhau còn nhiều mà. Vì vậy, đứng dậy chào tạm biệt bác Dương, rồi giao phó lại: "Bác Dương, bác giúp cháu cho cậu ấy, xin cậu ấy lần sau đừng chạy loạn nữa, phải vào học đúng giờ." "Bác nhớ rồi."

    4. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Theo kim chỉ giờ, kim chỉ phút di chuyển từng chút , lửa giận trong người Lạc Nghiên Vũ cũng gia tăng từng phần. Nhạc Quân Lỗi này lại dám để leo cây nhiều lần như vậy! Tức chết ! được, hôm nay cũng phải đợi Nhạc Quân Lỗi. Nhưng mà, rất buồn ngủ a! "Oa! Trời rạng sáng rồi, hiểu được bác Dương cũng chơi cờ với chu công rồi, vậy mà sao Nhạc Quân Lỗi - con chim hoang dã kia còn chưa quay về ?" Lạc Nghiên Vũ cực kì mệt mỏi lảo đảo đến ghế sa lon. . . . . . biết trải qua bao lâu, con chim hoang dã kia kia trong miệng Lạc Nghiên Vũ rốt cuộc cũng về tổ. Nhạc Quân Lỗi được bạn đưa trở về, tới cửa chính, phát đèn của phòng khách trong nhà vẫn sáng, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc. nghĩ là bác Dương cho đến giờ vẫn chưa ngủ, càng thể nào là vì chờ cửa . suy đoán có thể là bác Dương quên tắt hết đèn. Móc cái chìa khóa ra mở cửa vào, ánh mắt của dò xét phen, suy nghĩ mình suy đoán có lầm hay , ghế sa lon phía trước phát ra tiếng ưm khiến cho trong nháy mắt nheo lại con ngươi. liền bước nhanh lên trước ngó nhìn, ngoài ý muốn nhìn thấy ngủ ở ghế sa lon. từ cao nhìn xuống gương mặt ngủ say sưa của ấy, phán định ấy phải là ăn trộm. Nào có ăn trộm biết bật đèn gây án, mà còn ngủ thiếp ở trong nhà mục tiêu? "Thức dậy !" Nhạc Quân Lỗi đưa tay đẩy ."Nhanh lên chút!" Lạc Nghiên Vũ nửa mê nửa tỉnh mở hai mắt, dụi dụi con mắt, bóng dáng người trước mắt từ mơ hồ chuyển thành ràng. . . . . . Oa! Ở đâu ra chàng đẹp trai như vậy? Dáng dấp cũng tuấn a! Tim của đập thình thịch. " là ai? Tại sao ở nhà tôi?" Nhạc Quân Lỗi đưa tay lên ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn . Nhà ? chẳng lẽ là . . . . . . Sau khi tỉnh táo Lạc Nghiên Vũ đoán ra là ai. muốn chuyện với , đứng lên, nào có thể đoán được lại cao hơn rất nhiều! "Cho phép tôi xin tự giới thiệu về mình, tôi là Lạc Nghiên Vũ gia sư dạy kèm tại nhà của cậu." Chiều cao thua , khí thế cũng thể thua được. "Chính là sao!" Nhạc Quân Lỗi cười lạnh, cũng nhìn lên nhìn xuống đánh giá . Ừ. . . . . .Bộ dáng tính là xinh đẹp, nhưng nhìn cũng rất tốt thanh tú. ngờ tới lại ở lại chỗ này chờ ! cho rằng để cho chờ vô ích mấy lần, tự động nửa đường bỏ cuộc; xem ra, rất có kiên nhẫn. " sai, chính là tôi!" Lạc Nghiên Vũ nghe ra trong lời của có ý xem thường, hung hăng nhìn chằm chằm : "! Cậu tại sao ngoan ngoãn đợi tại nhà chờ tôi đến dạy học?" Giọng điệu của có ý gì đây? Coi như đứa trẻ trong vườn trẻ sao? Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên nụ cười thú vị. "Tôi cần gia sư!" lạnh nhạt . Lời của khiến Lạc Nghiên Vũ chê cười ."Thành tích của cậu quá kém, sao lại cần đến gia sư chứ? Cho dù thi đỗ đại học cậu cũng thấy đáng tiếc sao?" " tiếc." căn bản cũng suy nghĩ đến. "Cậu!" Lạc Nghiên Vũ nhìn vẻ mặt tựa như sao cả của , bộ dáng rất vừa mắt. "Còn chuyện gì ? Tôi muốn ngủ." Nhạc Quân Lỗi xoay người lên lầu. "Tôi cảm thấy đáng thương thay cho mẹ cậu!" Khi bước lên bậc thang Lạc Nghiên Vũ lạnh lùng mở miệng . Nghe được những lời này của , Nhạc Quân Lỗi nhất thời dừng bước, khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng bỗng chốc phủ lên tầng lo lắng. " cái gì?" Trong phút chốc, Lạc Nghiên Vũ bị ánh mắt thâm trầm cao ngạo kia của hấp dẫn, lát sau mới phục hồi lại tinh thần. "Chẳng lẽ đúng sao?" sợ sắc mặt trầm của , chậm rãi bĩnh tĩnh tiếp cận ."Tôi biết mẹ cậu qua đời, cũng hiểu được tình cảm giữa cha con cậu hòa thuận. . . . . ." " biết đúng là nhiều!" Nhạc Quân Lỗi châm chọc . "Câm miệng! Hãy nghe tôi hết!" Dám chen miệng? ! Mặc dù để ý chuyện lớn tuổi hơn , nhưng cũng phải tôn trọng chút chứ! "Chưa tới chuyện của cậu và cha cậu, mà hãy suy nghĩ chút về mẹ cậu thôi. Mặc dù bà ấy ở bên cạnh cậu, nhưng tôi tin tưởng ở thiên đường nhất định bà ấy cũng nhìn cậu trưởng thành, nếu bà ấy thấy cậu sa đọa như vậy, tự trọng như vậy, nhất định rất đau lòng. đời này cha mẹ nào vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng?(1) Chắc hẳn mẹ cậu cũng ngoại lệ, cậu thể bởi vì bà ấy có ở đây, liền gạt bỏ những mong đợi của bà ấy đối với cậu!" (1): hi vọng con trai thành rồng, con thành chim phượng hoàng Chết tiệt! nghĩ thế nào mà lại nghĩ đến cha của mình rồi. . . . . . Lạc Nghiên Vũ phen đến ấm áp cảm động người, khiến cõi lòng lạnh lẽo của Nhạc Quân Lỗi có chút xao động. nghĩ đến thương của mẹ dành cho , đường cong cứng ngắc mặt cũng trở nên nhu hòa. sai! Từ mẹ ân cần dạy bảo , quan tâm tới bài vở và bài tập của học, muốn học tập kiến thức, đạo lý làm người, tất cả đều là vì hi vọng có thể làm người có ích. Mà như bây giờ, chắc chẳn khiến cho mẹ rất đau lòng và thất vọng! Chỉ là. . . . . . " khóc cái gì chứ?" Nhạc Quân Lỗi tức giận nhìn rơi nước mắt trước mặt. "Tôi nghĩ đến cha tôi thôi! Ông ấy với mẹ cậu giống nhau đều tới thiên đường." Lạc Nghiên Vũ khóc đỏ mắt. sửng sốt chút, ngờ cũng là gia đình đơn thân (2) như (2): mồ côi cha hoặc mẹ. " là mất mặt! lại có thể khóc ở trước mặt người tuổi hơn mình, hơn nữa dáng vẻ khóc còn rất xấu!" Nhạc Quân Lỗi cười nhạo tướng khóc của . này người kỳ quái lại có chút thú vị, trong lần đầu tiên gặp mặt, lại khóc đến đỏ cả mắt ở trước mặt người xa lạ. Chỉ là, như vậy khiến cho thấy hứng thú. Đứng trước mặt ! Tại sao có thể khóc thành ra như vậy? đưa tay lau nước mắt mặt, trấn định : "Nghĩ thông suốt chưa? Có muốn chăm chăm chỉ học tập tốt hay ?" Nhạc Quân Lỗi với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn , chậm chạp mở miệng. "Ách…. Rốt cuộc là như thế nào? Cậu mau !" Lạc Nghiên Vũ thấy rất mất tự nhiên khi bị ánh mắt nóng rực của nhìn chòng chọc, cho nên thể làm gì khác hơn là thúc giục trả lời. "Ngày mai đúng giờ tới nhìn thấy tôi." Sau khi bỏ lại những lời này, lên lầu. Nghe được câu này, Lạc Nghiên Vũ cao hứng cười. Ngay sau đó, nghĩ đến ── "Này! Cậu ngủ, vậy còn tôi phải làm thế nào?" trễ thế này, thể trở về được! lầu truyền tới: "Tự mình tìm căn phòng mà ngủ!"

    5. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 2 Nhạc Quân Lỗi ghi nhớ lời của Lạc Nghiên Vũ vào trong lòng, hề trốn học nữa, cũng ngoan ngoãn ở nhà đợi tới giúp học bổ túc. Biến chuyển như vậy, khiến Lạc Nghiên Vũ và Nhạc Tĩnh Sinh vui mừng vô cùng. Sau mấy buổi học, Lạc Nghiên Vũ phát ra khả năng học tập của Nhạc Quân Lỗi rất tốt, bất luận nhiều đề bài khó khăn đến mấy, chỉ cần giảng giải qua lần, liền hiểu, thậm chí còn có thể tự suy luận, suy mà ra ba (học biết nười). Học sinh lợi hại như vậy, khiến cho Lạc Nghiên Vũ dạy rất dễ dàng, có lúc rảnh rang ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn tư thế nghiêm túc học bài rất đẹp mắt của ; cũng thường xuyên chuyện phiếm cùng với , nhưng bình thường đều là chuyện, mà nghe hay cũng thể biết được. Về phần các môn học khác, Lạc Nghiên Vũ lại càng cần phải lo lắng thay cho Nhạc Quân Lỗi, bởi vì từ thành tích cuộc thi gần đây của liền có thể nhìn ra ứng phó rất thành thạo. Cũng bởi vì như vậy, Lạc Nghiên Vũ thực tin tưởng Nhạc Quân Lỗi ra là người vô cùng thông minh, xem ra cần dụng tâm với nữa. ************************ Hôm nay, Lạc Nghiên Vũ vẫn theo lẽ thường đúng giờ tới nhà của Nhạc Quân Lỗi, lại được bác Dương báo cho biết còn chưa trở về. "Cậu ấy có gọi điện thoại trở lại trễ chút hay ?" Lạc Nghiên Vũ hỏi. Bác Dương lắc đầu. Chuyện này là kỳ quái, phải Nhạc Quân Lỗi biết nge lời rồi sao? Chẳng lẽ, lại chứng nào tật nấy? Lạc Nghiên Vũ ôm đầy nghi vấn ở trong lòng, chỉ có thể đợi trở về cởi bỏ nghi vấn. bao lâu sau, Nhạc Quân Lỗi trở lại. "Cậu đâu vậy hả? Sao. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ muốn hỏi cho ràng, nhưng nhìn thấy vết thương mặt , kinh ngạc kêu to: "Cậu bị thương!" Làm cho Nhạc Quân Lỗi ràng lắm chính là tại sao này lại tỏ ra vô cùng kinh hãi như vậy! Đây đối với , là việc như cơm bữa thường ngày. "Tại sao lại bị thương?" Lạc Nghiên Vũ kéo ngồi xuống, cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của , hơn nữa vội vàng gọi bác Dương lấy hòm thuốc giúp ."Chẳng lẽ cậu đánh nhau với người ta sao?" Nhạc Quân Lỗi gật đầu. đường trở về, gặp phải mấy tên côn đồ bắt chẹt tiền, cho, hai bên liền đánh nhau. "Cậu làm chuyện gì đắc tội với bọn chúng sao?" Lạc Nghiên Vũ cau mày hỏi. "Người phạm tôi, tôi phạm người!" câu đơn giản, bày tỏ chuyện phải do chủ động. Lúc này, bác Dương cầm hòm thuốc đến, Lạc Nghiên Vũ nhanh chóng mở hòm thuốc ra, muốn bôi thuốc cho . " cần phiền phức như vậy, vết thương mà thôi." Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt . " được!" cũng nhìn xem mặt của mình bị đánh đến sưng tím đỏ hết a, xử lý làm sao được đây? "Cậu ngồi xuống, tôi giúp cậu rửa sạch vết thương chút." "Đúng đó! Cậu chủ, cậu hãy nghe lời Nghiên Vũ ." Bác Dương ở bên cạnh lên tiếng phụ họa. đợi Nhạc Quân Lỗi trả lời, Lạc Nghiên Vũ bất chấp tất cả cầm miếng bông thấm vào thuốc nước rồi thoa lên vết thương của . Nhạc Quân Lỗi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ quan tâm của , dường như có dòng nước ấm lặng lẽ trượt vào trái tim khép kín (đóng chặt) của , mặt truyền tới chút cảm giác đau nhói nào. Lạc Nghiên Vũ cẩn thận từng li từng tí giúp bôi thuốc, nhìn : "Về sau cậu đừng đánh nhau với người ta nữa." "Người phạm tôi, tôi phạm người!" Vẫn câu cũ. "Được rồi! Tránh được nên tránh." Lạc Nghiên Vũ thở dài. "Cậu chủ, cậu ăn cơm tối chưa?" Bác Dương mở miệng hỏi. Kể từ khi cậu chủ đồng ý học bổ túc, gần như mỗi ngày đều trở về ăn cơm tối. "Chưa có." "Vậy cậu ăn cơm , tôi lên phòng sách trước chờ cậu." Lạc Nghiên Vũ cầm balo của mình và cặp sách của lên lầu. Trong thời gian đợi Nhạc Quân Lỗi, Lạc Nghiên Vũ mở cặp sách của ra, muốn lấy quyển sách số học ra để xem chút hôm nay phải dạy chương trình gì, lại phát trong cặp sách của có mấy gói thuốc. Lông mày của nhíu lại, nhớ tới lời của bác Nhạc và Ngọc Tiệp, Nhạc Quân Lỗi biết hút thuốc, uống rượu, nếu phải nhìn thấy mấy gói thuốc này, thiếu chút nữa quên chuyện này rồi. Được! Hôm nay phải nhân cơ hội này khuyên chút! liền lấy ra toàn bộ thuốc của . " lấy thuốc của tôi làm cái gì?" Nhạc Quân Lỗi tới, vừa hay nhìn thấy lấy mấy gói thuốc từ trong cặp xách của . "Tịch thu!" Lạc Nghiên Vũ trả lời đương nhiên."Chưa được mười tám tuổi được phép hút thuốc!" Lại thêm câu, "Còn nữa, cũng được uống rượu!" "Làm sao biết tôi chưa đủ mười tám tuổi?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở ghế lành lạnh hỏi. "Vậy cậu đủ tuổi rồi sao?" Trầm mặc. Lạc Nghiên Vũ cười hả hê. Nếu tính cả tuổi mụ mới được 18, bởi vậy cũng thể coi là đủ mười tám tuổi rồi. ngồi xuống bên cạnh khuyên: "Hút thuốc và uống rượu tốt cho sức khỏe, cậu có thể đừng tiếp tục dùng những thứ có hại cho sức khỏe này nữa, được ?" Thấy lên tiếng, lại tiếp: "Cậu biết ? Ba tôi cũng bởi vì hút thuốc, uống rượu quá nhiều mà bị bệnh ung thư qua đời, cho nên tôi biết những tác hại do hút thuốc và uống rượu gây ra. Cậu mới mười mấy tuổi, mà vừa hút thuốc lại còn uống rượu, như vậy tốt cho sức khỏe đâu!" Mặc dù cha qua đời nhiều năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ tới cha mình bị căn bệnh ung thư quái ác kia giày vò rất thống khổ, khiến trong lòng Lạc Nghiên Vũ rất đau lòng và khổ sở. Nghĩ nghĩ lại, hốc mắt lại đỏ hồng! "Lại muốn khóc?" Vẻ mặt Nhạc Quân Lỗi thay đổi hỏi. "Nào có? Tôi mới khóc ở trước mặt cậu đâu, mất mặt chết!" chưa từng quên lớn tuổi hơn . ? Vậy lần trước là ai khóc ở trước mặt đến xấu hổ muốn chết? Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên nụ cười yếu ớt, tốt bụng muốn để cho giữ lại được chút tôn nghiêm bé kia. "Cậu vẫn chưa đồng ý với tôi là từ nay về sau hút thuốc, uống rượu nữa." Hai mắt Lạc Nghiên Vũ mở to nhìn chờ đợi, muốn phải đưa ra bảo đảm. Nhạc Quân Lỗi vẫn lời nào, muốn nhìn xem thuyết phục như thế nào. Lạc Nghiên Vũ chưa từ bỏ ý định, lần nữa: " cho cậu biết, hút thuốc nhiều, khiến phổi của cậu bị đen xì, rất kinh khủng! Còn nữa cậu từng nghe qua câu ‘ rượu ăn sạch ruột ’ chưa? Uống nhiều rượu, ruột của cậu nhất định bị hỏng mất! Cậu thấy đấy, hút thuốc cộng với uống rượu tạo thành tổn hại lớn như vậy cho sức khỏe của cậu, do đó nếu muốn chết sớm, cậu nên nghe lời tôi phải từ bỏ chúng ngay từ bây giờ." Lạc Nghiên Vũ ràng xong đạo lý, chọc cho đường cong khóe miệng của Nhạc Quân Lỗi cũng phải nhếch lên. " rủa tôi?" " phải rủa cậu, mà là để cho cậu biết rằng chuyện này rất có thể xảy ra !" Lạc Nghiên Vũ tức giận ." nhiều như vậy rồi, rốt cuộc cậu quyết định như thế nào?" Lúc này Nhạc Quân Lỗi mới chậm rãi mở miệng: " suy nghĩ cho tôi nhiều như thế, tôi dĩ nhiên là phải nghe lời rồi." "Vậy mới là cậu bé ngoan nha!" Lạc Nghiên Vũ tươi cười rạng rỡ khen ngợi . "Có thể bắt đầu vào học được chưa?" Nhạc Quân Lỗi hỏi. "Dĩ nhiên có thể."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :