Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      GIA CÓ BỆNH, EM TỚI TRỊ!
      [​IMG]

      Tác giả: Quỷ Miêu Tử
      Editor: tiểu lộc hàm, Màn Thầu...
      Tiến độ: tuần 2-3 chương
      Số chương: 120 chương
      Thể loại: đại, trinh thám


      Văn Án
      Đây là chuyện kể về thiên tài pháp y gặp được thiên tài tâm lý tội phạm, cuối cùng trở thành đôi biến thái.

      Nữ chính: Thiên tài pháp y, chuyên gia khám nghiệm tử thi tìm bằng chứng phạm tội

      Nam chính: Chuyên gia tâm lí học tội phạm.

      Hai thiên tài, hai thiên tài, đương, đương,

      Hai người đều rất biến thái, hai người đều rất biến thái

      Đại ngu ngốc, đại ngu ngốc.

      *

      “Muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi ấy.”

      sờ sờ cằm:“Vậy phải xem trong mắt , ấy đáng giá ra bao nhiêu tiền.”

      ấy là vô giá, sao có thể dùng loại tục vật là tiền để định giá ấy.”
      “Ủa, hình như định giá ấy trước mà?”


      Sau này,

      là loại giữ lời, ràng thu tiền của tôi, còn chịu rời khỏi ấy.”
      “Điều đó chỉ có thể chứng tỏ, cái giá đưa chưa đủ.”

      “Vậy sao còn lấy??”

      “Tiền đưa đến tận cửa, có lí do gì nhận.”

      *

      Nếu có ngày, bạn gặp người đàn ông như thế này.
      Độc miệng, kiêu ngạo, chỉ số thông minh cao nhưng tình cảm thấp, tự phụ lại có chút cố chấp, nghiêm cẩn nhưng lại mất gợi cảm.
      Nhạy bén và cực kỳ có tính chiếm hữu đối với vật thấy hứng thú
      Như vậy thỉnh liên hệ với Hứa Luật, bởi vì --

      Đó, là, bệnh, thần, kinh, nhà, , lại chạy, ra, ngoài !

      Nam chính:“ phải bệnh thần kinh, như nên gọi là bệnh Psychological Medicine (Rối loạn nhân cách chống xã hội) mong em nhận xét chuyên nghiệp tý. Còn bệnh Psychological Medicine là gì, thấy nên giải thích với em, mất công em lại mắng là sỉ nhục trí thông minh của em.”

      *

      [ đoạn ngắn ]

      :“ ấy đưa tiền bảo em rời khỏi ?”

      :“ sai.”

      :“Em nhận rồi à?”

      :“Đương nhiên.”

      :“Tốt lắm, thích nhất cá tính thiết thực lãng phí này của em.”

      *

      nghiêm túc::“Tiên sinh, tại dùng máy tính của em.”

      :“Ừm.”

      tức giận:“Đó là máy tính của em! Em có đặt mật mã đó?”

      :“Cái loại chữ số chỉ dùng ba giây có thể phá giải này, gọi mật mã.”

      cắn răng::“Hãy tôn trọng quyền tự do riêng tư của em.”

      :“Em , sao em có thể ở trước mặt bàn hai chữ riêng tư thế này.”

      tìm chết --”

      *
      Non sông trước mắt màng tới, chỉ nguyện nắm tay người trước mặt.
      Hai người sống ở thế giới hai người, có ai dám chen chân vào để phá vỡ gian riêng của bọn họ.

      Những người chung quanh đồng thanh hét: Làm ơn , thế giới riêng của hai tên biến thái đó, ai điên mà chui đầu vô chịu chết đâu!!!!!
      Trích đoạn:
      “Chó là người bạn thân thiết của con người, nếu loại đó là chó sỉ nhục chúng nó.” Cố Sênh nhìn lướt qua Hàn Tư Minh:“Có số thứ ngay cả heo chó cũng bằng, sống lãng phí khí, chết lãng phí đất để chon, còn loại nửa sống nửa chết lãng phí Mao Chủ tịch (tiền đó :v). Đừng cứ cho rằng học bằng hai chân, cho mình là con người.”

      Gã cho tới bây giờ chưa từng gặp ai như thế này, mặt vốn treo nụ cười tự cho là phong lưu tiêu sái biến mất còn:“Con ả thối tha này --”

      “Chào tiên sinh, thưa tiên sinh, căn cứ vào điều lệ xử phạt trị an của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa có quy định, những ngôn từ ngài vừa sử dụng thuộc về tội sỉ nhục danh dự của người khác công khai, gây hại cho danh dự và nhân phẩm của chính tôi, tôi cần phải đến bệnh viện chuyến để tiến hành kiểm tra xem ngôn từ vừa rồi của ngài có gây hại gì đến tinh thần, thân thể và sức làm việc của tôi . Luật pháp có quy định, tội phỉ báng hoặc sỉ nhục người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng phải chịu trách nhiệm hình . Tiên sinh, rất hy vọng những ngôn từ ngài vừa sử dụng gây tổn hại đến tinh thần và thân thể của tôi.”

      ràng là mắng tôi trước, loại tiện......” Hàn Tư Minh thuận miệng định mắng câu tiện nhân, nhưng lời vừa đến cổ, lại nghĩ đến nếu mình ở đây xảy ra chuyện gì bị ông bà già ở nhà cắt viện trợ và đóng gói tống ra nước ngoài

      “Tiên sinh, vậy ngài nhất định hiểu lầm rồi. Tôi chỉ thảo luận với bạn của tôi về cái thứ bằng súc sinh, đúng , a Luật?”

      “Ngoài ra, dựa theo tình tiết trước đây giữa ngài và thân chủ tương lai của tôi, tại, tôi vô cùng hoài nghi ngài theo dõi thân chủ tương lai của tôi, hơn nữa có ý đồ muốn mưu hại thân chủ tương lai của tôi.”

      “Cho nên, Hàn tiên sinh, tôi chân thành đề nghị ngài, hãy cùng thân chủ tương lai của tôi bảo trì khoảng cách, nếu tôi đành phải lên tòa án, xin lệnh cấm đến gần thân chủ tôi.”

      Vì bợn chuyên giúp mọi ng lấp hố, nay bạn quyết tâm ham hố, tự đào hố để lấp. Mong mọi người ủng hộ!!!:ex10::ex10::ex10:

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 16/11/16
      lolemcalas, kjzuna, ndzung33 others thích bài này.

    2. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 1: Hứa Luật

      Edit: tiểu lộc hàm

      Tháng mười, cuối thu ở thành phố Giang nắng vẫn còn rất gắt.

      Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây mù, những đám mây đen che kín bầu trời, bao lâu sau, tiếng sấm chớp oanh oanh ầm ầm thi nhau kéo đến, từng giọt mưa lớn như hạt đậu bùm bùm rơi xuống, đánh vào mặt đất nóng hầm hập, có thể nghe tiếng xèo xèo khi nước mưa chạm tới mặt đất.

      Hứa Luật mới ở ngoài trường trở về cục được báo có đội trưởng Tô tìm .

      biết.”

      sửa soạn chút mới phục mệnh.

      Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên tao nhã, người cũng như tên thoạt nhìn là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, khuôn mặt hơi đen, môi hồng răng trắng. Nhưng mà trăm ngàn lần đừng để vẻ ngoài này của đánh lừa, nếu ở phòng cảnh vụ của thành phố Giang nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm đó là tiếng sấm đánh bên tai.

      Tốt nghiệp trường cảnh sát sau đó gia nhập đội hình vài năm phá được ít án lớn.

      Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen.

      Tô Tử Khiêm hơn ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể là thanh mai trúc mã, tại hai người lại cùng làm việc ở cục cảnh sát thành phố Giang, theo lời bạn bè của Hứa Luật : Hai người này ở với nhau, quả thực là có lỗi với duyên phận .

      Cốc cốc cốc --

      “Mời vào.”

      Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra.

      Hứa Luật đẩy cửa mà vào.

      Tô Tử Khiêm tại là đội trưởng đội hình , có văn phòng riêng của mình.

      “Tìm em có việc gì?”

      Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt , cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người lớn lên từ với . Ngày xưa mặt mày tuấn tú, trải qua vài năm rèn luyện trong ngành cảnh sát, thoạt nhìn thân thể càng thêm cường tráng và lạnh lùng.

      Trong cục cảnh sát có ít ngầm gọi Tô Tử Khiêm là cây cỏ của cục, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy cái danh xưng này có hỏi câu: vậy bông hoa của cục đâu?

      Quan hệ giữa hai người tồi nên Tô Tử Khiêm cũng vòng vo mà thẳng vào vấn đề:“Em lâu chưa có nghỉ ngơi rồi.”

      cần thiết.” Hứa Luật hề nghĩ ngợi mà từ chối.

      Tuy rằng tổ pháp y tại hiếm người giống như những năm sáu mươi bảy của thế kỉ trước, nhưng phải nhiều đến mức thiếu người cũng ảnh hưởng đến công việc.

      hề thiếu trường dạy môn pháp y học chuyên nghiệp, nhưng từ lúc bắt đầu nhập học đến khi xuất sư, trở thành pháp y chân chính cũng có nhiều, hơn phân nửa là giữa chừng chuyển ngành, chuyển thành kiểm lâm hoặc nhân viên đếm tiền, số người kiên trì đến cuối cùng rất ít.

      Mà như Hứa Luật những hiểu biết về điều tra hình còn thông thạo pháp y, quả là cực hiếm.

      Tô Tử Khiêm hơi nhíu mày :“Em có hiểu biết y học, hẳn là ràng hơn cả , mấy chữ làm việc kết hợp nghỉ ngơi nên viết như thế nào.”

      Hứa Luật nhếch miệng, cãi lại.

      “Vụ án này em làm việc rất chăm chỉ.”

      Tô Tử Khiêm nhìn người trước mắt, hai gò má trắng noãn, mặt mày tinh xảo, chút son phấn, mặc dù trải qua hai mươi sáu xuân xanh, nhưng thoạt nhìn khác những người mới đặt chân ra xã hội là bao, nếu mang đôi mắt bình tĩnh bén nhọn kia là sinh viên, chỉ sợ cũng có người hoài nghi.

      “ Hiển nhiên còn chưa đủ.” Bằng , cũng để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy.

      Vụ án này là vụ tai nạn giao thông tuần trước.

      Trải qua điều tra và đánh giá cho thấy, người gây ra tai nạn là Hàn Tư Minh, say rượu lái xe gây tai nạn nghiêm trọng dẫn tới chết người, nhưng kết quả cuối cùng lại thành cố tai nạn giao thông bình thường, còn có người thay Hàn Tư Mnh nhận tội, hơn nữa thân nhân người bị hại còn rất “hiểu lý lẽ”, song phương tự hòa giải ra tòa.

      Tô Tử Khiêm thầm thở dài, cầm tờ đơn bàn:“ tại, nhà họ Hàn còn muốn khiếu nại em.”

      Hứa Luật nhướn hàng lông mày xinh đẹp.

      “Khụ.” Tô Tử Khiêm hắng giọng:“Khiếu nại em tự ý thẩm vấn Hàn Tư Minh, vượt quá chức vị của mình, hơn nữa còn ngôn từ của em tạo thành tổn thương tâm lý đối với Hàn Tư Minh.”

      “Ha ha.” Hứa Luật giật giật khóe miệng, ôm cánh tay hừ lạnh:“Vậy cho bọn họ biết, chị đây người kiêm hai chức.” là cảnh sát hình , hai là bác sĩ pháp y, “Còn nữa, cái đồ súc sinh dám uống rượu đua xe lại có thể bị như em mấy câu mà tạo thành tổn thương tinh thần sao?”

      “Còn có......” Tô Tử Khiêm nhìn xuống nội dung tờ đơn khiếu nại tay:“Trừ tổn thương tâm lý ra, nhà họ Hàn còn khiếu nại em gây ra tổn thương về thân thể cho Hàn Tư Minh.”

      “Vậy bọn họ nhất định là biết, thằng oắt súc sinh nhà bọn họ vừa thấy phụ nữ khẩn cấp trưng ra cái tính ngựa đực của , tuyên bố đêm bảy lần thành vấn đề.”

      Tô Tử thả đơn khiếu nại trong tay ra, rút văn bản khác từ chồng giấy tờ bên cạnh:“Đây là văn bản từ gửi xuống.”

      Hứa Luật nhận lấy, nhanh chóng quét qua rồi trầm mặc.

      “Nếu em muốn ......” có thể dùng quan hệ của nhà họ Tô.

      “Quên .” Hứa Luật giương mắt, nhìn nhìn , gấp lại văn bản:“Em thôi, bằng khó xử.” Hơn nữa, gần đây cảm thấy cảm xúc tiêu cực tăng cao.

      Tô Tử Khiêm vòng qua bàn lại gần, giống như hồi mà xoa đầu , nhóc bướng bỉnh như vậy làm sao có thể nuôi mái tóc dài mềm mượt như này.“Coi như là ra ngoài giải sầu thôi.”

      “Vâng.”

      Hai người lại chuyện phiếm chút, khi Hứa Luật đứng dậy chuẩn bị , Tô Tử Khiêm nhịn được hỏi câu.

      “Lúc đó em gì với Hàn Tư Minh?”

      Hứa Luật chu miệng :“Em :‘Cho dù mở miệng cũng sao cả, tôi có rất nhiều biện pháp tạo ra chứng cớ. tại lấy được khẩu cung khi vào trong phòng giam, tôi nhờ mấy người tử tù giúp tôi lấy lời khai của sau.’”

      Tô Tử Khiêm nghẹn họng, đây......

      “ Vậy còn chuyện tổn thương thân thể là có chuyện gì xảy ra?”

      “...... Nghẹn .”

      “Hả?”

      muốn toilet, bà đây để cho nghẹn!” Hứa Luật hừ hừ tiếp:“Chị đây còn :‘Nếu nhịn được, tôi giúp thắt nút lại, tạo hình nơ bướm nhé.’” Nghĩ đến vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Tư Minh lúc đó, trong lòng thoải mái sung sướng biết bao.

      “Được rồi.” Tô Tử Khiêm chặn lời lại.

      Hứa Luật đợi Tô Tử Khiêm phục hồi sau cú sốc :“.” Rồi cầm lấy văn bản, chạy lấy người.

      Mồm miệng con nhóc này có chừng mực, lời khiến người ta giật mình thôi.

      Tô Tử Khiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa ngồi về chỗ ngồi, nửa ngày vẫn nhịn được mà bật cười.

      ra mồm miệng có chừng mực cũng tốt.

      Trong văn phòng ai thấy, Tô đại đội trưởng cười đến cực kì thô lỗ.

      *

      Ra khỏi văn phòng của Tô Tử Khiêm, Hứa Luật giữ nổi dáng vẻ thoải mái vừa rồi nữa, cả người ủ rũ, bộ dạng phờ phạc ỉu xìu làm cho các đồng ngiệp khác chú ý.

      “Tiểu Hứa, Tô nam thần tìm cậu có chuyện tốt gì vậy?”

      Quan hệ giữa Hứa Luật và Tô Tử Khiêm ở trong cục cảnh sát phải là bí mật gì cả, ít đồng nghiệp còn có ý gắn ghép hai người bọn họ, hi vọng hai người có thể phát triển trở thành quan hệ người .

      Chỉ tiếc hai người này làm cộng nhiều năm như vậy, nhưng lại thể cướp súng ra lửa được.

      Kỳ , khi còn trẻ, Hứa Luật cũng có chút ảo tưởng đối với Tô Tử Khiêm. Dù sao Tô Tử Khiêm cũng rất tuấn tú, lại rất chăm sóc , mà Hứa Luật lại là điển hình của chủ nghĩa bề ngoài, xuân tâm nảy mầm thể tránh được. cũng từng làm qua vài việc mà con hay làm như đan khăn quàng cổ cho , hoặc là đến lễ tình nhân tặng cho sôcôla.

      Tô Tử Khiêm đều nhận tất cả, chưa từng từ chối , nhưng cho tới bây giờ vẫn cái gì cả, cũng chẳng tỏ vẻ gì.

      Sau này ra ngoài xã hội, hạt giống thanh xuân nảy mầm khi còn trẻ bị công tác bận rộn làm cho dần dần héo úa, tại đối với Tô Tử Khiêm cũng có tâm tư này.

      Tuy rằng vẫn như trước chăm sóc quan tâm , nhưng Hứa Luật nghĩ rằng đó là thứ tình cảm em thân thiết từ đến lớn.

      “Chuyện tốt, chuyện rất tốt!” Hứa Luật ném văn bản trong tay cho đồng nghiệp Tiểu Giang, thỏa mãn quan tâm của bọn họ.

      “Hả? ‘Văn bản điều động lên tỉnh để đào tạo chuyên gia chuyên ngành pháp y’...... Để cậu làm giáo á?” Tiểu Giang xem xong văn bản :“Nhận lương chuyên gia, bên kia dạy học cũng có tiền lương, còn được nhận thêm trợ cấp công tác...... A A A. Quả nhiên là chuyện tốt, chuyện tốt như vậy làm sao rơi vào đầu tớ chứ, Tô nam thần bất công!”

      “Nhân tâm vốn là trời.” Chị Hoàng từ phòng trà nước ra vừa vặn nghe được lời của Tiểu Giang, chút khách khí châm chọc Tiểu Giang biết thưởng thức:“Lần sau khi Tiểu Hứa giải phẫu thi thể hãy mang thằng nhóc này tới đó mở mang kiến thức.”

      Tiểu Giang ngượng ngùng sờ sờ mũi, mọi người bên cạnh nhịn được cười ầm ĩ.

      “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy.” Thẩm Mộng từ bên ngoài đẩy cửa mà vào:“Vừa vào nghe thấy tiếng cười của mọi người.”

      “Người đẹp Thẩm, chúng tôi đến sư phụ của em.”

      Ở cục cảnh sát đàn ông chiếm đa số, Hứa Luật và Thẩm Mộng là hai trong số ít nhân viên nữ ở đây, hai người đều học ngành pháp y. Thẩm Mộng tóc dài mắt to, tựa như người mẫu từ trong tạp chí bước ra, nếu chỉ nhìn qua vẻ ngoài khó ai tin rằng xinh đẹp như vậy lại là bác sĩ pháp y.

      Thẩm Mộng là sinh viên hàng đầu trong viện pháp y của tỉnh. Pháp y chuyên nghiệp so với y học chuyên nghiệp khó hơn, phải học thêm các khóa học lý thuyết, bao gồm sinh lý, sinh hóa, bệnh lý, bệnh sinh, ký sinh trùng,… Sinh viên pháp y trong ba năm học phải hoàn thành toàn bộ chương trình học lý thuyết, sau đó là đến các phòng pháp y, phòng khám bệnh để tìm cơ hội thực tập và kiến tập, năm thứ tư còn phải tới thực tập ở phòng pháp y cục cảnh sát.

      Thẩm Mộng từ khi nghỉ hè năm thứ ba bắt đầu đến cục cảnh sát thành phố Giang để kiến tập, tại thực tập năm thứ tư, do Hứa Luật hướng dẫn.

      Hứa Luật cảm thấy này này hướng ngoại hoạt bát, làm người cũng tệ, năng lực cũng rất tốt, bây giờ Hứa Luật có ra ngoài trường cũng mang ấy theo, nếu Thẩm Mộng có chuyện gì ngoài ý muốn nửa năm sau sau khi Thẩm Mộng tốt nghiệp chính thức trở thành thành viên cục cảnh sát thành phố Giang.

      Thẩm Mộng chớp chớp mắt:“Sư phụ làm sao thế? Lại ra ngoài trường ạ?”

      phải.” Tiểu Giang :“Sư phụ của em lần này là muốn làm giáo đó.”

      giáo?” Thẩm Mộng kinh ngạc:“Sao lại thế này?”

      Hứa Luật chỉ chỉ văn bản tay Tiểu Giang :“Cấp có lệnh, thể theo.”

      “Thoạt nhìn tồi đó.” Thẩm Mộng gấp lại văn bản kia, thả lên bàn của Hứa Luật:“Trường đại học y của tỉnh là nơi rất tốt.”

      Hứa Luật:“Tiểu Mộng, mấy ngày nay tôi xử lý xong vài vụ án gây chết người quan trọng tay tôi, còn vài vụ án gây chết người khác giao cho em phụ trách, có thể chứ?” Trước sau gì, Hứa Luật cũng hướng dẫn ấy hơn năm, đối với năng lực của ấy cũng có thể khẳng định.

      Nhưng người đủ tư cách pháp y trừ việc nắm chắc kiến thức ra kinh nghiệm thực tiễn cũng thể thiếu, biết nhiều cuốn sách còn hơn biết cuốn sách nào.

      “Vâng, em thử xem, nếu gặp phải vấn đề gì ở nơi này vẫn còn nhiều tiền bối hướng dẫn em.”

      Hứa Luật gật gật đầu:“Ừ. Tôi với Vương, mấy tháng tiếp theo đành nhường ấy hướng dẫn em, em có cái gì hiểu có thể hỏi Vương, cũng có thể gửi thư cho tôi.”

      “Vâng.” Thẩm Mộng nhu thuận gật gật đầu, cười tủm tỉm nắm tay cổ vũ Hứa Luật:“Sư phụ cố lên. Em cũng cố gắng, thầy trò chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

      Hứa Luật gật gật đầu:“Ừ, cố lên.”
      Dunghyt97, Suuuly, ly sắc17 others thích bài này.

    3. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 2: Giảng viên

      Edit: tiểu lộc hàm

      Trường đại học Y của tỉnh làm ở thành phố Tân.

      Buổi chiều tuần sau, Hứa Luật đóng gói hành lý, ngồi xe lửa tới đó.

      ra khỏi nhà ga, sắc trời sẩm tối, ánh đèn sáng leo lét, liếc mắt cái thấy bạn tốt Cố Sênh.

      Cố Sênh là phương bắc, thân hình cao gầy hơn so với những phương nam, ấy mặc chiếc váy liền màu đỏ, khoác thêm chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, đôi giày cao gót màu bạc, tựa vào cửa ô tô, cặp chân thon dài gợi cảm kia duỗi ra làm cho người qua đường ghé mắt nhìn liên tục.

      “Này người đẹp, hẹn với ai sao?”

      Cố Sênh liếc mắt xem thường:“Hẹn bố .” Thanh chút che giấu mất kiên nhẫn của bản thân, đuổi toàn bộ những gã muốn bắt chuyện làm quen, giọng khó nghe như vậy còn có ai có dũng khí để bắt chuyện nữa.

      Quay đầu vừa thấy bộ dạng cười cợt của Hứa Luật, những lời nguyền rủa của ra đến cửa miệng cũng đành nuốt lại.

      “A Sênh, tớ tới rồi.”

      Hứa Luật đem hành lý đặt đất, tiến lên ôm ấy cái.

      Cố Sênh dở khóc dở cười, ôm lại :“Con nhóc này, hoan nghênh đến thành phố Tân. Lên xe, đói bụng chưa, chị đây mang cậu mở mang tầm mắt.” Cố Sênh nhấc hàng lý của lên nhét vào trong cốp xe.

      Diện mạo của Cố Sênh luôn làm cho người ta cảm thấy quá mức xinh đẹp quyến rũ, khó nghe chút đó là hồ ly tinh, nhưng chỉ có ở chung mới biết này mang tính cách cởi mở và nhiệt tình đặc trưng của phương bắc, thêm vào đó là thà, hiền lành, lương thiện nữa.

      Thành phố Tân là thành phố ven biển, tầm tháng tám tháng chín chính là mùa ăn cua. Cố Sênh dẫn Hứa Luật đến nhà hàng nổi tiếng được nhiều người đề cử ở thành phố Tân.

      “Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, hôm nay chị đây mời khách.” Cố Sênh gọi trước mấy món cua nổi danh của nhà hàng này: cua cà ri, bánh gạch cua, cua rang muối, sau đó đem thực đơn đưa cho , Hứa Luật cũng khách khí với ấy mà chọn thêm vài món.

      Nhà hàng này phục vụ rất nhanh, đại tiệc cua nóng hôi hổi được mang lên, sắc hương vị hoàn mỹ làm ngón tay Hứa Luật ngừng hoạt động.

      Hứa Luật từ thích ăn cua lại thích ăn mấy món dầu mỡ :“Lần này tớ đến thành phố Tân chọn quá đúng thời điểm rồi.”

      Hai người non nửa năm gặp mặt, cả hai hàn huyên tán gẫu tình hình gần đây, đối với lí do lần này Hứa Luật tới, Cố Sênh nghe ấy đại khái qua, tại mới nghe toàn bộ câu chuyện.

      Cố Sênh vừa ăn gạch cua vừa :“Cậu cũng với tớ, cho dù miễn phí thù lao cũng phải đem tên họ Hàn đó vào tù, ngồi vài năm có biện pháp nhưng ngồi non nửa năm cũng khó.”

      Cố Sênh là luật sư, chuyên xử lý những vụ kiện hình , ở trong giới luật sư có chút danh tiếng.

      Hứa Luật gặm chân cua:“Quên .” Cha mẹ người chết đều là người dân bình thường có khả năng đối đầu. Lấy thế lực của nhà họ Hàn ở thành phố Giang, cho dù có thắng tòa án, nhốt Hàn Tư Minh kia vào tù người chịu khổ vẫn cứ là họ.

      nghĩ đến lời của chị người chết:

      “Cho dù thắng như thế nào? Em trai tôi cũng thể quay về được. Nhà họ Hàn có thân phận gì, phải chúng tôi muốn đấu là có thể đấu, hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều có người tới cửa, bên ngoài là tới xin tha thứ nhưng những lời đó khó nghe biết bao, lại còn đe dọa ngừng. Cha mẹ tôi vì chuyện em trai tôi hao hết tâm lực. Người chết thể sống lại, chúng tôi phải chấp nhận, cứ kết thúc như vậy thôi, coi như là cơn ác mộng.

      Pháp y Hứa, là người tốt, chúng tôi rất cảm ơn ...... đó.”

      Hứa Luật nghĩ đến ngày đó khi lĩnh thi thể về, cha mẹ người chết khóc thảm thiết, vẻ mặt đầy bất lực và đau khổ.

      Cố Sênh vội vàng sang chuyện khác:“Thôi thôi thôi, chuyện khác! Thái hậu nhà tớ gần đây lại điên cuồng áp dụng chính sách xem mặt cho tớ.”

      Hứa Luật vui sướng khi người gặp họa nhìn bộ dạng uể oải của bạn tốt:“Cũng chỉ có thái hậu nương nương mới có thể chế ngự được vị nữ vương như cậu.”

      Cố Sênh và Hứa Luật cùng tuổi, năm nay đều hai mươi sáu.

      công bằng!” Cố Sênh nghiến răng nghiến lợi cắn con cua trong tay:“Vì sao cậu bị bắt kết hôn! Trở về tớ với mẹ Hứa để bà ép chết cậu.”

      “Cậu cứ .” Hứa Luật cười cười, chút cũng để ý lời uy hiếp của ấy.

      “Mẹ nó!” Cố Sênh nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của quả thực vừa hâm mộ vừa ghen ghét:“Đừng tưởng rằng có Tô Tử Khiêm làm lá chắn cho cậu cậu có thể lên mặt.”

      “Có thể lên mặt vẫn tốt hơn là thể lên mặt.” Hứa Luật ngây thơ cầm hai cái càng cua lắc lư trước mắt ấy diễu võ dương oai.

      , giữa cậu và Tô Tử Khiêm là như thế nào?”

      “Còn có thể như thế nào chứ, cứ như vậy thôi.” Hứa Luật mút gạch cua ngón tay, vẻ mặt thỏa mãn:“Đàn ông có cái gì hay, có thể ăn ngon hơn cua sao?”

      Cố Sênh vừa gặm con cua vừa đồng ý với cách này:“Chị đây tướng mạo cũng kém, tính cách cũng tốt, còn có công việc danh tiếng, có xe có nhà, ngày qua ngày rất thư thái tự tại, làm sao phải tìm người tới để khiến bản thân ngột ngạt chứ.”

      sai!” Cố Sênh gỡ thịt cua ăn:“Tháng trước tớ theo vụ án chết người, chồng và tình nhân giết chết vợ mình rồi giả tạo thành vụ tai nạn xe cộ, lừa gạt số tiền bảo hiểm lớn, cuối cùng cũng tra ra, gã đàn ông đó lập mưu từ năm trước, tỏ vẻ là người chồng tốt mua bảo hiểm cho vợ mình, kết quả, đâu phải là mua bảo hiểm, ràng là mua mạng mà. Cậu xem, có quả bom hẹn giờ ở bên cạnh như vậy, có thể an tâm mà ngủ sao.”

      sai.” đến đàn ông tồi, Cố Sênh thập phần vui vẻ góp thêm viên gạch:“Trước khi tớ chuyển qua làm án hình , phải cũng có thời gian giải quyết vụ án về hôn nhân sao. ... mỗi ngày đối mặt với các vụ án về hôn nhân, phải đàn ông có tiểu tam cũng là phụ nữ ngoại tình, năm đó thề son sắt, khi tòa tuyên án chỉ có chảy nước mắt, bên ngồi tù bên mất mạng......” đến thời gian giải quyết các vụ án về hôn nhân trải qua, Cố Sênh vẫn đầy bụng oán hận:“Cuối cùng thái hậu nhà tớ nhìn nổi, hạ lệnh ép tớ thay đổi công việc. Bà nếu tớ cứ làm mấy vụ án chết người kiểu này đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện lập gia đình, bởi vì vỡ mộng.”

      “Hiển nhiên vẫn là chậm bước.” Ăn uống no đủ, Hứa Luật thỏa mãn ngồi dựa vào ghế, vuốt cái bụng:“Cố sư thái cậu sớm vỡ mộng, đối với đàn ông khắp thiên hạ đều hết hy vọng, a di đà phật, Đức phật từ bi.”

      “Phi, ai thế.” Cố Sênh xoa xoa miệng:“Chị đây vân rất thích đàn ông, tuấn tiêu sái, chỉ số thông minh siêu cao.”

      Hứa Luật tiếp:“Dáng người khêu gợi.”

      “Còn có tính cách kiêu ngạo.”

      “Tóc quăn quăn đáng .”

      “Dùng nicotine để giảm bớt tinh lực có chỗ phát tiết.”

      “Chuyên tâm giải quyết án tử đến ăn ngủ cách điên cuồng.”

      ......

      Hai người liếc nhau, trăm miệng lời:“ Sherlock Holmes!”

      “Cư sĩ áo xanh, tay cầm trường kiếm, mắt sáng hơn sao. Tướng mạo ràng đường hoàng, dáng vẻ bất phàm, thần sắc lại mang chút tà khí thêm chút sát khí. Thân là hạ lưu tâm lại cao ngất, ngay cả lời xin lỗi cũng là nghiêm nghị thành khẩn, có chút tự ti hèn kém. Đó là Cố Tích Triều.”

      tình lầm lỡ cả đời, chút hối hận vì lựa chọn sai lầm đó.” Cố Sênh cũng :“Trong đội bóng rổ, trời sinh là mặt than, lạnh lùng kiệt ngạo, trầm mặc ít lời, đơn giản thuần túy, ngoài lạnh trong nóng, vĩnh viễn chịu thua.”

      “Kaede Rukawa!” Hứa Luật ngắt lời rồi uống ngụm nước trái cây.

      Hai người cậu tớ đáp, cậu tả tớ đoán, từ trong tiểu thuyết đến phim võ hiệp rồi lại qua phim hoạt hình, kiến thức phủ rộng đến mức làm cho người ta thán phục, theo cách nào đó khả năng thưởng thức của hai người này cũng là thứ kéo hai người gần lại với nhau.

      “Ai…” Cố Sênh cảm thán:“ Sherlock Holmes, Cố Tích Triều, Kaede Rukawa...... Vì sao bọn họ đều có người đàn ông khác.”

      Hứa Luật cũng tỏ vẻ buồn bã:“Sherlock Holmes có Watson.”

      “Cố Tích Triều có Thích Thiếu Thương.”

      “Kaede Rukawa có Hanamichi......”

      “Tớ cảm thấy Kaede Rukawa cùng Akira Sendoh tương đối thích hợp.” Là người theo chủ nghĩa bề ngoài, Hứa Luật cảm thấy Sendoh mới là hoàn mỹ nhất.

      “Hanamichi mới là đúng nhất đó.”

      Sau đó hai người vì vấn đề Hanamichi hay Akira Sendoh mới thích hợp hơn mà triển khai nghiên cứu bàn luận sâu hơn.

      Cuối cùng kết luận là: Các thích những người đàn ông hoàn mỹ nhưng họ có chủ mất rồi, điều này làm cho các còn chút hứng thú nào với những người đàn ông khác nữa, quả thực là khiến cho người ta tuyệt vọng với cái thế giới này quá .

      “A! Luật Luật mau nhìn, trai đẹp đó!” Cố Sênh đột nhiên :“Hướng hai giờ, ở phía cửa tự động.”

      Hứa Luật ngẩng đầu nhìn theo hướng ấy , ánh mắt nhất thời sáng lên, phấn khích :“A A A, rất rất đẹp trai, di động đâu mau chụp lại!”

      Chờ Hứa Luật lấy được điện thoại di động, mở máy ảnh ra, người nọ ra ngoài cửa thủy tinh. Hứa Luật chưa từ bỏ ý định quay người dính sát vào cánh cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dáng người dưới phố:“Đầu năm nay đàn ông mặc comple ít, nhưng mặc đẹp đến như vậy có bao nhiêu đâu, là quá ít rồi.” Ánh mắt Hứa Luật nhìn chằm chằm người đó.

      “Đúng vậy, muốn bóc hết lớp quần áo của , trực tiếp đè lên.” Cố Sênh cũng đứng quan sát:“Mẹ nó quá hợp rồi, vừa thấy khiến tâm tư bé nhở của tớ run rẩy.”

      chiếc xe màu đen đỗ lại trước mặt , khom người lên xe, đóng cửa rời .

      “A nhìn được nữa.” Hứa Luật thỏa mãn :“Thành phố Tân quả là nơi tốt đẹp.” Mới vừa tới mà nhìn thấy hàng tốt đến vậy.

      biết khi nhìn chính diện như thế nào nhỉ?” Cố Sênh cũng rất thỏa mãn, mặc dù các chỉ nhìn thấy có bóng lưng thôi.

      “Vậy là đủ rồi.” Hứa Luật tỏ vẻ kinh nghiệm đầy mình bình phẩm:“Như vậy là đủ rồi, có thể ảo tưởng vô hạn rồi.” Đầu năm nay bóng lưng chết người có nhiều lắm.

      “Cũng đúng, bóng lưng hôm nay cũng đủ để hai chúng ta ăn mừng bằng hai con cua lớn.”

      “Đúng đúng đúng, mau gọi! Phục vụ!”

      “Thêm đồ.”

      “Phốc -- khụ khụ khụ!”

      Khách bàn bên cạnh nghe hai này ngừng ba hoa chích choè lại chuyện giữ hình tượng cả tối, lúc này lại nghe thấy hai người tiếp tục gọi đồ ăn, rốt cục nhịn nhịn được phun ra.

      như vậy ai dám cưới mới là bình thường.

      chuyện ra thể thống gì , còn ăn nhiều như vậy! Ai có thể nuôi được đây?

      Khó trách đầu năm nay có câu, chi phí lấy vợ càng ngày càng cao.
      vk đại ca, Suuuly, ly sắc17 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 3: Đường Tố
      Editor: MànThầu
      Beta: Tiểu Lộc Hàm


      Qua ngày cuối tuần vui vẻ, sáng sớm thứ hai, Hứa Luật mang tài liệu báo cáo đến đại học y của tỉnh.


      Đại học y của tỉnh là đại học ngành y có tiếng trong nước.


      Ba Hứa Luật là cảnh sát, mẹ là bác sỹ. Từ Hứa Luật bị ảnh hưởng của ba mình, vẫn luôn mong có thể trở thành nữ cảnh sát, nhưng mẹ Hứa lại phản đối kịch liệt, trong nhà có người làm cảnh sát đủ khiến bà phập phồng lo sợ rồi, bây giờ ngay cả con cũng làm cảnh sát bà đừng nghĩ tới chuyện hưởng thụ tuổi già.


      Mẹ Hứa hy vọng Hứa Luật có thể làm bác sĩ, vừa yên ổn lại vừa danh giá.


      Cuối cùng, Hứa Luật chọn học pháp y, việc này đều thỏa mãn tâm nguyện của hai người, ngoại trừ chạy đến trường phần lớn thời gian trong ngày đều ở cục, ít nguy hiểm hơn cảnh sát bình thường rất nhiều.


      Khi đến trường đại học Y của tỉnh là chín rưỡi sáng, trong giờ học nên trong sân trường cũng có nhiều người, sau khi đăng ký ra vào ở chỗ nhân viên bảo vệ trực cổng xong, về phía tòa nhà hành chính.


      cũng tới đại học y này mấy lần, đây là trong số ít những trường đại học cả nước có mở chuyên ngành riêng cho cho bộ môn pháp y, hàng năm đều tổ chức giao lưu nghiên hội thảo pháp y toàn quốc.


      "Thầy rất vui vì em có thể đến đây."


      Lý Đạt Minh là pháp y có kinh nghiệm lâu năm, sau khi về hưu được mời đến đây đảm nhận chức vụ giáo sư với mức lương cao.


      Dù là ông lão hơn sáu mươi tuổi, chống gậy, tóc trắng phau, nhưng nhìn qua ông vẫn rất nhanh nhẹn, ánh mắt lấp lánh có thần.


      "Thầy Lý." Hứa Luật vội vàng đứng lên, cúi đầu chào hỏi.


      " cần khách khí, ngồi ." Thầy Lý cười ha ha ra hiệu cho : "Thầy nhìn vào biểu mấy năm qua của em, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.


      Hứa Luật cười toe toét: "Còn rất nhiều điều phải học tập từ thầy ạ."


      "Được rồi.”


      "Em có thể dùng dao giải phẫu khám nghiệm tử thi trong phòng, nhưng mà đứng bục giảng để dạy sinh viên em cũng giống như trưởng thành phải lên kiệu hoa vậy, đều là lần đầu tiên, về phương diện này vẫn phải thỉnh giáo kinh nghiệm của thầy ạ." Hứa Luật nghĩ đến việc đứng bục giảng giảng bài, dạy cho đám người ngồi ở phía dưới, tự dưng da đầu cảm thấy tê dại.


      "Việc này khó." Thầy Lý cười híp mắt : "Bây giờ dạy học còn giống như thầy là những lão già lỗi thời, hề nổi tiếng, trái lại những người trẻ tuổi như em rất được sinh viên hoan nghênh. Như ai nhỉ ... Giống giáo sư Min Joon."


      " nghĩ tới thầy Lý cũng xem phin Hàn Quốc nha." Cách đây lâu bộ phim Hàn Quốc này rất 'hot', rất lôi cuốn, Hứa Luật cũng xem qua. Chỉ có điều đàn ông Hàn Quốc phải gu của , nên kiên trì theo dõi nổi.


      " phải thầy, là cháu của thầy. Trước đây ngày nào nó cũng theo dõi xem phim này." Thầy Lý : "Giáo sư cái gì chứ, thầy thấy có cái gì hay mà cũng chả có bản lĩnh gì."


      Hứa Luật thầm nghĩ lời này của thầy mà để cho các cuồng K-pop nghe thấy, họ nổi giận với thầy đấy.


      Thầy Lý tiếp tục với Hứa Luật về chuyện liên quan đến công việc, bao gồm chương trình giảng dạy và lịch dạy của Hứa Luật. Hứa Luật phụ trách giảng bài giảng lớn trong môn học tự chọn: 'Vai trò của pháp y trong điều tra các vụ án hình nay.' Thứ ba tuần sau bắt đầu lên lớp, buổi có ba tiết, sáng thứ tư, chiều thứ năm, và tối thứ sáu, mỗi tiết học 90 phút, có 15 phút nghỉ giữa giờ.


      Sau đó, Lý Đạt Minh dẫn Hứa Luật đến văn phòng khoa, giới thiệu cho những người khác, rồi đến phòng hành chính làm vài thủ tục và thẻ ra vào.


      "Ở đây, trường học có ký túc xá dành cho giáo viên." Thầy Lý hỏi : "Nếu em cảm thấy ở ký túc xá tiện, cũng có thể thuê phòng ở bên ngoài, xung quanh đây có rất nhiều phòng cho thuê, có thể xin tiền trợ cấp nhà ở."


      Hàng năm, đại học y đều mời nhân viên pháp y tại chức tới trường dạy học để học sinh có thể tìm hiểu cách toàn diện về bộ môn pháp y, việc này trở thành nét đặc trưng riêng của ngành pháp y ở trường đại học y, đồng thời cũng được các ngành liên quan hỗ trợ rât nhiều, cho nên mới cần người có kinh nghiệm hướng dẫn.


      Việc nhân viên pháp y đến nhậm chức, rất được đại học y ưu đãi.


      Lần này Hứa Luật có thể đến đây, là do Lý Minh Đạt và bạn cũ của mình đặc biệt cầu. Những năm gần đây, tuy thiếu nhân viên pháp y xuất sắc nổi lên, nhưng theo Lý Minh Đạt quan sát Hứa Luật vẫn là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc. có kiến thức hình trinh sát phong phú, ở phương diện nghiệm thi thường có những nhận xét nhanh nhạy ngoài đoán của mọi người, đến ông - lão già này cũng phải học tập ít. có thể dạy lớp sinh viên khóa này, nhất định những học trò này thu hoạch được ít kiến thức.


      tại Hứa Luật ở cùng Cố Sanh, cách đại học y khá xa, tuy giao thong công cộng chỗ Cố Sanh rất thuận tiện, nhưng theo như Cố Sanh , với tình hình giao thông của thành phố Tân nay, nếu tự mình lái xe làm trừ phi công ty là do bạn mở, hoặc là làm quản lý cao cấp của công ty nào đó, hoặc là làm nghề tự do, tám chín phần bạn sớm bị sa thải.


      Bởi vì tuyệt đối ông chủ nào có thể nhẫn nhịn việc nhân viên của mình tuần muốn đến bốn, năm buổi cả.


      " phải lão già như thầy khoe khoang chứ ra ký túc xá giành riêng cho bọn em đều là phòng ở khép kín, có phòng làm việc phòng ngủ, kèm theo phòng bếp rất đầy đủ tiện nghi, thua kém gì phòng trọ bên ngoài." Đây là chuyện mà thầy Lý cảm thấy vô cùng tự tin khi về kí túc xá của đại học y.


      "Vâng! Vậy em ở ký tác xá ạ."


      "Thế thầy bảo người thu xếp ký túc xá cho em, đảm bảo là nơi tốt nhất."


      "Làm phiền thầy Lý rồi."


      "Ai, phiền phiền."


      ***


      Cùng lúc đó, trong tòa nhà hành chính, hiệu trưởng Tạ Xương Vinh cũng vội chạy đến phòng làm việc của mình.


      Đẩy cửa ra phòng ra, mới hơn giờ trước, ông nhận được điện thoại của bí thư Bộ giáo dục truyền xuống thông báo khẩn, có nhân vật quan trọng đến trường.


      Hại ông vội vã chạy từ đầu kia của thành phố về đây, khi qua cổng trường còn đặc biệt hỏi thăm bảo vệ có nhân vật lớn nào đến , sau khi nhận được câu trả lời là , ông mới thoáng an tâm.


      Lấy khăn tay ra, lau mồ hôi chảy ra trán vì chạy: "Cái khỉ gì vậy, là..." Vừa mắng vừa đẩy cửa vào, phát có người đứng trong phòng làm việc.


      Dáng người kia cao gầy thon dài, mặc bộ âu phục đen, hai tay đút túi quần, dáng đứng thẳng tắp như dao cắt, ta đứng cạnh cửa sổ lớn sát đất trong phòng che khuất ánh sáng, khiến người ta nhất thời thấy hình dạng ra sao.


      "Cậu, cậu là ai? Sao có thể tùy tiện vào phòng làm việc của tôi." Cục tức tong lòng Tạ Xương Vinh vốn có nơi phát tiết, thằng oắt có mắt tròng này còn dám đụng vào nòng súng.


      "Vợ ông có biết chuyện ông nuôi tình nhân ?"


      "Hả..."


      "Mới vừa đủ tuổi thành niên."


      "Rốt cuộc cậu muốn gì..."


      "Là sinh viên của trường này, tôi nghĩ hôm nay là ngày sinh nhật của ấy, nhưng ấy lại làm tình nhân của ông, cũng hơn hai năm rồi."


      "..."



      "Mới từ khu Tây Lâm trở về?" Người kia lấy điện thoại di động ra, hí hoáy chút: " ấy còn ở khu Tây Lâm chờ ông trở về ăn bữa sáng đấy."


      "Cậu hươu vượn gì đấy!" Tạ Xương Vinh hét to cắt đứt tiếng của : "Trương bí thư, Trương bí thư ---"


      Trương bí thư vội vàng chạy tới: "Hiệu trưởng."


      Tạ Xương Vinh chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi kia: "Chuyện gì thế này? Tôi thuê tới chỉ để trang trí thôi sao, người lớn như vậy lại có thể tùy tiện ra vào phòng làm việc của tôi."


      "Chuyện này..." Vẻ mặt Trương bí thư căng thẳng: "Tôi vừa vào phòng vệ sinh chút."


      "Được rồi, được rồi, đưa người này cho tôi." tại Tạ Xương Vinh có thời gian để ý đến kẻ vô danh tiểu tốt như thế: "Chuyện tôi giao cho sắp xếp xong chưa?"


      Trương bí thư vội vã trả lời: "Cũng sắp xếp xong, đặt tiệc chiêu đãi ở Hà Phong Thính bên hồ Điệp Hiên, chỗ ở là phòng Tổng thống của khách sạn Hưu Tư, cũng sắp xếp nhân viên..."


      "Hủy bỏ mấy tiết mục đó .”


      Hả? Hủy bỏ cái gì?


      Trương bí thư ngẩn người.


      "Hủy , cần mở tiệc chiêu đãi, nơi ở cứ sắp xếp trong trường là được."


      Vẻ mặt Trương bí thư mờ mịt: "Hiệu...hiệu trưởng?"


      Tạ Xương Vinh cũng mờ mịt nhìn người trẻ tuổi biết từ đâu đến kia. cầm áo khoác để bên cạnh mặc vào, sau đó ra khỏi văn phòng.


      "Đúng rồi." Người thanh niên trẻ tuổi vừa ra lại lùi lại mấy bước : "Tôi hy vọng phòng ở có thể yên tĩnh chút, phương thức liên lạc đặt bàn. Tạm biệt."


      Bụp.


      Tiếng cửa đóng lại khiến Tạ Xương Vinh và Trương bí thư phục hồi tinh thần.


      Lúc này Tạ Xương Vinh mới chú ý đến, bàn đặt túi văn kiện, ông với tay cầm lên, là văn kiện khẩn mà Bộ giáo dục đưa xuống, liên quan với nhân vật lớn kia.


      Biểu cảm của Tạ Xương Vinh thay đỏi liên tục, đầu tiên là kinh ngạc, rồi đến chấn động, tiếp đó là vui mừng, sau lại sầu não... Đến cuối cùng, đủ loại tâm tình trộn lẫn vào nhau, giống như bảng màu bị đổ, đa dạng đến nỗi tìm ra vẻ mặt thích hợp.


      "Hiệu ... Hiệu trưởng." Trương bí thư thấp thỏm nhìn vẻ mặt méo xẹo của Tạ Xương Vinh.


      Cuối cùng, Tạ Xương Vinh lau mặt, đưa số điện thoại được viết mẩu sách bị rách cho Trương bí thư: "Làm theo lời cậu ta ..."


      "Vâng."


      "Phải nhớ kỹ sắp xếp cho cậu ta chỗ ở tốt nhất."


      "Vâng." Trương bí thư nhìn dáng vẻ của ông, hơi lo lắng: "Hiệu trưởng, ngài ... vẫn tốt chứ."


      "Được rồi, ra ngoài ."


      Tạ Xương Vinh xua xua tay, đuổi Trương bí thư ra, cả người ông xụi lơ ngồi ghế da như vừa trải qua trận chiến lớn.


      Ông đọc qua phần văn kiện kia, lại nhìn lại lần nữa, nghĩ tới lời người kia vừa , cảm thấy rùng mình ớn lạnh.


      "Qủa ... quả nhiên, danh bất hư truyền."


      Chỉ là nghĩ tới còn trẻ như vậy.


      Reng reng reng ---- reng reng reng----


      Vào lúc này điện thoại trong túi rung lên, Tạ Xương Vinh rút điện thoại ra định nghe máy, lại nghĩ đến lời người đàn ông kia vừa rồi nên trực tiếp tắt điện thoại, cuối cùng suy nghĩ chút nhấn nút tắt nguồn.


      "Haizz----"


      Đường Tố, quả thực là kẻ quá nguy hiểm.


      Mẹ kiếp, rốt cuộc làm sao mà biết chứ?!
      vk đại ca, Dunghyt97, Suuuly20 others thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 4: Chạm mặt
      Editor: MànThầu
      Beta: tiểu lộc hàm


      Hiệu suất làm việc của nhân viên hành chính đại học y rất nhanh chóng.


      Ngay ngày hôm sau, Hứa Luật nhận được cuộc gọi của nhân viên hành chính đại học y, đó là có giọng rất ngọt ngào, cho biết chỗ ở được sắp xếp ổn thỏa, còn ngừng khen ngợi kí túc xá giáo sư của đại học y là tốt nhất, bảo đảm cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái khi ở đây.


      Tuần sau chính thức dạy, Hứa Luật dự định mấy ngày nữa mới chuyển vào đó. Trong mấy ngày này phải chuẩn bị vài bộ trang phục phù hợp với cái nghè giáo viên này . Tuy thầy Lý cần quá chú trọng vào những việc đó, nhưng cũng thể quá tùy tiện được.


      Trước đây làm ở trong cục, phần lớn thời gian đều mặc cảnh phục, quần áo thường ngày cũng tùy tiện chọn theo tiêu chí đơn giản, bên dưới mặc còn chút vớt vát nhưng bên ra cái hồn gì.


      Tất nhiên, cũng có mấy bộ đứng đắn nghiêm chỉnh, vì để ứng phó với vài trường hợp nên mua vài cái váy, nhưng cũng thể mặc váy đó lên lớp được.


      Vì thế, nhất định phải mua thêm vài bộ quần áo. Mấy ngày nay Cố Sênh vừa vặn có vụ kiện mới nào nên rảnh rỗi cùng dạo phố.


      Cố Sênh dẫn đến cửa hàng quần áo mình hay mua.


      "Cái này thế nào?"


      Hứa Luật cầm bộ âu phục màu đen, ướm thử lên người.


      "No!"


      Cố Sênh chỉ liếc mắt cái, bác bỏ.


      Hứa Luật trả bộ quần áo về chỗ cũ, về loại trang phục kiểu này, Cố Sênh rất là chuyên nghiệp, dù sao ấy cũng làm luật sư, ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng, tùy vào từng trường hợp khác nhau, Cố Sênh mặc trang phục khác nhau, khí chất, diện mạo cũng thay đổi khác nhau.


      Hứa Luật mong Cố Sênh có thể giúp mình trở nên ... Ừmm, chuyên nghiệp hơn, có sức thuyết phục hơn.


      “Còn cái này!" cái chiếc váy màu đen, cảm thấy cũng tệ lắm, nhìn vừa nghiêm chỉnh lại đoan trang.


      "No~no~" Cố Sênh lắc lắc ngón trỏ.


      Được rồi...


      Trả chiếc váy về chỗ cũ, tiếp tục tìm kiếm: "Cái này cũng được nhỉ?" cái váy liền thân màu đen, kết hợp thêm chiếc áo vest trông rất hợp nha.


      "God!" Cố Sanh đỡ trán: "Bạn , cậu dạy học, chứ phải tham dự tang lễ, ok?" Chỉ màu đen, biết trong cái đầu kia chứa gì nữa.


      "Màu đen trông chững chạc hơn mà, có chỗ nào tốt chứ, mình cảm thấy ... rất tốt ... A" Hứa Luật vừa mới nửa nhìn thấy Cố Sênh trừng mắt giọng càng ngày càng , ngoan ngoãn trả váy về.


      "Quần jean, cùng áo sơ mi này, cầm vào thử ."


      Cố Sênh đưa quần áo mình chọn cho .


      "Quần jean..." Hứa Luật trừng mắt: "Mình cũng có quần jean mà." Nếu như phải mặc quần jean, vậy còn mua làm gì nữa, mang theo rất nhiều quần đến đây.


      "Kháng nghị vô hiệu, vào thử !"


      Làm ơn, những cái quần jean kia của người này đều có kiểu dáng rộng rãi, sao có thể khoe được dáng người đẹp của ấy, là lãng phí công sức ông trời khi ban cho ấy bờ mông tròn mẩy.


      Cố nữ vương nhìn , trực tiếp đẩy người vào trong thay quần áo.


      Da Hứa Luật trắng nõn, khuôn mặt giống , thuộc loại hình thanh tú, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái, khuôn mặt lại có mấy phần trẻ con nên thường dùng những màu tối để làm tăng cảm giác trưởng thành, Cố Sênh càng mong ấy có thể dùng ít đồ màu sắc đơn giản thanh nhã theo phong cách nhàng.


      Sơ vin áo sơ mi vào trong quần jean cạp cao bó sát người càng tôn lên đôi chân thon thả, chắc chắn rất thích hợp.


      Cố Sênh luôn tự tin vào ánh mắt của mình.


      "... Là lạ."


      Cửa phòng thử đồ mở ra, người còn chưa ra, tiếng truyền đến.


      Cố Sênh nhìn người vừa ra, trong nháy mắt như đánh mất tiếng .


      "Trông kỳ ghê." Hứa Luật nhìn mình trong gương, áo sơ mi che hơn nửa cái mông, chỉ chân ngắn , mà cũng thấy eo đâu cả.


      Lúc này cần Cố Sênh 'no', chính cũng tự bác bỏ, quay người định vào phòng thử đồ thay ra.


      "Chờ...Chờ chút." Cố Sênh kéo : "Quay lại." Nếu phải biết trước tế bào thời thượng của này bằng , chắc chắn cho rằng bà này cố ý đến chỉnh mình.


      "Bình thường đường cậu nhìn các mặc thế nào sao!" Trời ạ, trong thời đại này cứ túm lấy bất kì đứa học sinh nào cũng đều biết khi nào thả áo sơ mi ngoài quần jean, khi nào sơ vin áo vào trong quần.


      "Nhìn cái gì! Muốn nhìn cũng là đàn ông nhìn."


      Nghe trả lời hùng hồn như thế, Cố Sênh càng có gì để .


      "Được rồi, nhìn này." Cố Sênh chỉnh sửa giúp , vỗ lên cái mông ưỡn cong của , cảm giác rất tốt.


      Hứa Luật nhìn mình trong gương, so với vừa nãy như hai người khác nhau.


      Quần jean bó, giúp khoe ra đôi chân thẳng tắp, áo sơ mi sơ vin trong quần jean cặp cao, thiết kế cạp cao chỉ nâng phần eo cao lên, còn giúp eo trông thon hơn.


      Trang phục đơn giản dành cho trẻ như này thay đổi hoàn toàn phong cách trước đây của Hứa Luật.


      "Mỹ nữ mặc kiểu này là đẹp mắt."


      Nhân viên bán hàng bị Cố Sênh đuổi từ đầu, cũng nhịn được chạy lại đây khen câu, hâm mộ dáng người có khung xương của Hứa Luật, là rất bắt mắt.


      Hứa Luật đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, quả nhiên người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thay đổi quần áo như này khiến bị vẻ đẹp của bản thân dọa chết khiếp rồi.


      Nhưng Cố Sênh vẫn chưa hài lòng: "Giày hợp." Thân là chòm sao xử nữ, thể nào chịu nổi điểm hoàn mỹ tổng thể.


      Hứa Luật nhìn giày thể thao chân mình: " sao mà, mình cảm thấy rất thoải... Ách, nhìn lại chút, đúng là có chút thích hợp."


      phải chưa từng giày cao gót, có điều hơn hai mươi năm nay, số lần giày cao gót chỉ có thể đếm đầu ngón tay.


      May mà Cố Sênh hiểu , khi chọn giày cho cũng chỉ chọn đôi cao 3cm.


      Cuối cùng, dưới chỉ đạo của Cố Sênh, Hứa Luật nạp thêm được ba cái quần, hai bộ quần áo, hai cái váy, cái áo vest, hai đôi giày, mất gần non nửa tiền lương cả năm của .


      Thu hoạch khá dồi dào hai người phải xách túi to túi , trước khuôn mặt tươi cười của nhân viên cửa hàng mà bước ra khỏi cửa hàng. ngờ lại gặp người, nụ cười mặt Hứa Luật trong nháy mắt biến mất.


      Hàn Tư Minh!


      Sao thằng nhóc này cũng ở thành phố Tân.


      Hàn Tư Minh cũng có ý định đến thành phố Tân, bởi vì gây ra chuyện lớn ở thành phố Giang, dù vụ kiện đó kết thúc nhưng truyền thông vẫn còn nhìn chằm chằm vào nhà họ Hàn, đặc biệt dõi theo hành động của . Ông già ở nhà đành nhờ vào vài mối quan hệ mà chuyển từ thành phố Giang chuyển đến thành phố Tân, mà kẻ đầu sỏ tạo nên những chuyện này chính là nữ cảnh sát ở trước mắt.


      "Ai ui! Chúng ta cũng có duyên."


      Hàn Tư Minh nghĩ tới, Hứa Luật lại đến thành phố Tân.


      Đụng mặt Hàn Tư Minh ở đây, Hứa Luật cũng rất bất ngờ. Hứa Luật nhìn vẻ mặt đó của , cố nén thôi thúc muốn đấm vào mặt cái.


      "A Sênh, chúng ta thôi."


      "Này sếp, vội vã như thế làm gì." Hàn Tư Minh chặn đường của Hứa Luật: "Chúng ta có duyên như vậy, bằng tìm chỗ uống chút trà, ăn bữa cơm."


      Từ mười bốn tuổi Hàn Tư Minh khai trai, những năm gần đây chơi đùa phụ nữ cũng ít, nữ minh tinh, nữ sinh, người mẫu, đủ loại mềm mại đáng , chỉ cần Hàn thiếu gia vừa ý, thế nào cũng bắt cả vào tay. Đương nhiên trong đó cũng thiếu người mặc đồng phục, nữ tiếp viên hàng , y tá đều có đủ. Chỉ riêng nữ cảnh sát là chưa có, chủ yếu là vì Hàn Tư Minh cảm thấy, con làm cảnh sát, đa số đều đẹp, còn thô lỗ, mạnh mẽ, thực xứng với thân phận của mình.


      Nhưng, nữ cảnh sát Hứa Luật lại giống vậy.


      Chơi qua nhiều phụ nữ diễm lệ xinh đẹp rồi, Hàn Tư Minh muốn thay đổi khẩu vị, phụ nữ mặc cảnh phục, trông rất tốt, đây là loại thách thức đối với . Theo kinh nghiệm trong những năm gần đây từng trải qua với vô số người, vóc người nữ cảnh sát này dưới bộ cảnh phục kia là đáng khen ngợi.


      Hàn Tư Minh: "Cảnh sát Hứa, tôi nghĩ hiểu lầm về tôi rồi, chúng ta có thể tìm chỗ tán gẫu chút."


      "Chó ngoan cản đường."


      "A Luật, lời này của cậu đúng rồi."


      Cố Sênh đứng bên cạnh, người vốn cao gầy, lại giày cao gót tám phân, cộng thêm khí thế được tôi luyện trong mấy năm làm luật đứng tòa án, khi đứng ở nơi nào đều là nữ vương ở nơi đó.


      Muốn mắng người đứng trước mặt này, Hứa Luật tự nhân mình có kinh nghiệm như Cố nữ vương, miệng lưỡi của người làm luật sư, đen thành trắng, chết thành sống."


      Nên khi Cố nữ vương vừa bước ra, Hứa Luật mừng rỡ rời khỏi sàn diễn, khoang tay đừng xem.
      Last edited: 28/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :