Cảm ơn bạn mic2huang
tặng mình ebook bộ truyện này.
tác phẩm đáng xem của Thục Khách sau khi bị “vùi dập” bởi Trọng Tử. Vương phi trở về thuộc thể loại trọng sinh huyền huyễn tiên hiệp, kết hợp nhuần nhuyễn với tranh đấu chính trị, và những ân oán chất chồng. Bạn nên kiên nhẫn xem kĩ
chút những chương đầu
mới có thể hiểu hết những chương sau. Truyện thêu dệt
tình huống rắc rối, nhiều uẩn khúc xung quanh nữ chính về cuộc hôn nhân bị phản bội và ngươi đàn ông bí
nhiều lần cứu nàng. Nó cứ mơ mơ hồ hồ, dường như hé mở tất cả mà dường như
tiết lộ điều gì. Mãi đến 1/3 cuối cùng của câu truyện, lửa mới thực
bùng cháy!
Người đọc như bị dẫn vào
mê cung, khi thoát ra được
phát
mê cung đó là
phần của mê cung lớn hơn. Vất vả tìm
lối
lại bàng hoàng nhìn thế giới quanh co
bao trùm cái mê cung lớn ấy. Những toan tính lồng ghép trong toan tính, những ván cờ là quân của ván cờ… cuối cùng
họ đều là quân cờ trong tay kẻ khác, mà kẻ đó cũng là quân cờ trong tay định mệnh…
Câu chuyện cho ta thấy
chân lý:
ai có quyền thao túng cuộc đời người khác,
ai có quyền tự cho mình là thần thánh bùa bỡn người phàm mắt thịt, càng
ai sống dài sống mãi,
thế cuộc nào là vĩnh hằng. Bởi vì có lúc ta say mê với ván cờ nhân thế mà
biết mình cũng chỉ là hạt cát
nhoi trong cơn gió vận mệnh.
Ngũ linh giới có bao nhiêu con dân, bao nhiêu triều đại, những tên tuổi
sống và chết
đường đời mỏi mòn…
ra họ đều là quân trắng, quân đen
bàn cờ của người đó, kể cả nàng.
Đối với ba nhân vật nam xuất
trong cuộc đời Nhạn Sơ, đồng cảm nhất là Vân Trạch Tiêu Tề, tiếc nuối nhất là Tiêu Viêm và vừa giận vừa thương chính là Tây Linh Phụng Kỳ.
Với Tiêu Tề,
thể
gì hơn
chữ “mệnh”.
xét tới “mệnh” này do kẻ nào thao túng phía sau, cuộc đời của
vốn
mịt mù hai chữ “bất lực”. Nếu ban đầu chán ghét Tiêu Tề bao nhiêu
về sao lại tốn nước mắt cho
bấy nhiêu. Có lẽ chỉ ngọn lửa tự thiêu mới đủ xóa hết hận thù và đau thương. Với Diễm tà Nguyên quân, ít nhất họ còn
lời thề hẹn kiếp sau, Tiêu Tề buông tay chỉ để lại đôi mắt sâu tuyệt vọng.
“Tịch Lạc, nếu như… nếu như có thể quay lại…”
thể quay lại,
thứ gì có thể quay lại, bao gồm cả quá khứ và duyên phận. Trách trời, trách đất, chung quy lại là cái nghiệt bàn cờ của Tây Linh quân! Chưa có nam chính nào làm mình vừa hận vừa thương thế này!
Xuất
muộn, rời
sớm và để lại nhiều tình cảm chính là vị Diễm tà Nguyên quân Tiêu Viêm.
tựa như
món đồ đáng giá bị truyền tay từ đời này sang đời khác, sống trong
khống chế, vĩnh hằng trong
vô tri. Vậy mà có
ngày, Tiêu Viêm ý thức được bản thân, lần đầu được sống như con người. Khó mà hình dung hết lòng khao khát tự do của
kẻ vạn năm gông xiềng, nhưng rồi tự do ấy vẫn bị đánh đổi, chỉ vì
người con
. Tiêu Viêm có vẻ ngả ngớn, hơi điên khùng, tà tà mị mị, chẳng nghiêm túc bao giờ. Đôi lúc
khiến Nhạn Sơ
phân biệt nổi đâu là lời
, đâu là lời
đùa.
“Dùng thời gian hữu hạn này, tặng kiếp vui vẻ.”
Có đôi lúc tôi thấy Diễm tà rất đơn giản, suy nghĩ đơn giản, cái tâm đơn giản, tham vọng đơn giản. Gía như Nhạn Sơ làm đúng lời
, quên báo thù, cũng quên trả ơn, tự cởi bỏ trói buộc để
với
, sử dụng khoảng thời gian còn lại của
mà vui vẻ
đời. Như vậy tốt biết bao! Diễm tà chết, để lại lời hẹn kiếp sau, có lẽ đây cũng là cái kết có hậu dành cho
nam phụ khiến người đọc xao xuyến.
ra
của Tiêu Tề hay Tiêu Viêm cũng là
nốt thăng trầm, luyến tiếc. Từng người, từng người rời
, đúng như ván cờ hoàn mỹ của Tây Linh quân, đúng như
sắp đặt của kẻ cho mình là chủ nhân thế giới. Càng đọc, chỉ càng cảm thấy
ghê gớm và giả dối, đâu mới là
, đâu mới là giả? Ai cũng thua Tây Linh
bậc, thua ở
tàn nhẫn, thua ở cái đầu lạnh, càng thua ở
yếu mềm.
quá khôn khéo khi lợi dụng đầy đủ từ tình cảm mập mờ của Diễm tà Nguyên quân, từ mối tình si của Phủ Liêm Uyển Ngọc, từ hận thù của Nhạn Sơ, từ lòng ân hận áy náy của Tiêu Tề, từ cái tâm chính trị quanh co của Diễm hoàng, Băng đế, Nam vương,… mỗi người
quân cờ, ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí dưới ngón tay ngài, hết năm này qua năm khác thành ván cờ nhân thế,
bao giờ có kết cục.
Còn với Việt Tịch Lạc – Nhạn Sơ? Phải chăng nàng cũng là quân quân cờ trong tay ngài, mơ mơ hồ hồ bị dắt mũi? Đúng vậy, nàng cũng là quân cờ, quân cờ làm
đau, làm
bàng hoàng, làm
thương tiếc, làm
nỡ, rồi cuối cùng làm
thua. Chỉ thua
quân, là thua cả đời! Tây Linh quân có câu cửa miệng:
“Vĩnh hằng chi gian nhúng tay vào việc bên ngoài.” Có trời mới biết mỗi lần Tây Linh quân
câu này, mình muốn vả vào miệng
100 cái!!?? Nhiều khi cảm thấy nam chính đáng sợ quá,
ta
bị ngược
đời
là có lỗi với chúng sinh.
Dù sao
nữa, nam chính
vẫn là chính.
rốt cuộc cũng hiểu Nhạn Sơ quan trọng hơn bàn cờ, mất nàng rồi, ván cờ cũng đổ. Tây Linh quân đánh cờ nhiều năm,
đâu biết mình cũng là
quân cờ bé
trước bão táp vận mệnh.
khắc động tình,
mất
cái đầu tỉnh táo của
Đế Thích. Chơi nhàm chơi chán, phải tới lúc trơ mắt nhìn nàng bước khỏi Ngũ linh giới, bước khỏi
thao túng của
, từ chối làm quân cờ cho
… Tây Linh quân vạn năm sừng sững cũng phải cởi bỏ lốp mặt nạ.
“Nàng tưởng như vậy là thoát sao? Nàng thoát được đâu, nàng vĩnh viễn là Tây Linh Tịch Lạc, nàng thoát được đâu!”
thoát được sao?
nghĩ mình là thần muốn ai sống kẻ đó sống, muốn ai chết người đó chết, nhưng cuối cùng
giữ nổi người con
trong lòng. Tôi nghĩ đây mới là cái kết đúng nhất, đáng giá nhất. Nhưng rồi Thục Khách lại cho họ tái hợp, đóng lại câu chuyện dài bằng
cái kết happy. Chẳng biết là nên vui mừng hay tiếc hận nữa? Haizz… Tôi nghĩ Tây Linh Phụng Kỳ chính là con boss đáng thương nhất trong trò chơi này.
sống quá lâu rồi, lâu tới nổi cảm xúc chai lì, khi gặp được ánh lửa khiến tim ấm lại
biết cách
. Tình
của Tây Linh rất độc, khó trách Nhạn Sơ quyết định ra
. Là lỗi của nàng? Của
? hay của Phủ Liêm? Nhìn lại chặng đường mỏi mòn, hóa ra nàng chỉ thuộc về
người, là người làm nàng thương, làm nàng đau, thao túng cuộc đời
ván cờ của
…
“Vương phi trở về” là câu chuyện xoay quanh những quân trắng quân đen, huyền bí và đầy
mưu,
giả đúng sai lẫn lộn. Cờ là trò chơi của trí tuệ và nhân cách con người, khô khang nhưng lột tả bản chất, rắc rối nhưng đơn giản vô cùng. Bởi vì nó chỉ có 2 kết cục, hoặc thắng, hoặc thua.
Tây Linh quân
thua, thua đúng
quân!