[Giới thiệu] Uổng Công Tính Kế - Đôi lời muốn nói

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cái này phải review, chỉ muốn chia sẻ chút. Dạo này tốc độ của bạn Lam giảm lại, bạn Lam chỉ muốn viết chút để kích thích tinh thần thôi. ^^



      Bạn Lam đến với câu chuyện này vì bạn Lam thích hài, thích sủng. Nhưng càng sâu bạn Lam càng cảm thấy có gì đó buồn man mác và tiếc nuối. Có lẽ đó là đặc điểm giọng văn của Sói Xám Mọc Cánh: thông minh, hài hước, trong đó là chút triết lý về cuộc sống. Trong truyện của tác giả dường như mỗi nhân vật đều có cái gì đó tiếc thương và chua xót, dù điều đó là do chủ quan của nhân vật hay do hoàn cảnh đẩy đưa. Đây cũng là lý do bạn Lam muốn chia sẻ ^^! thế các bạn cũng đừng vội bỏ qua các tác phẩm của Sói Xám nhé, kết thúc luôn có hậu, chỉ là giọng văn như thế khiến chúng ta day dứt hơi lâu thôi ^^!

      Truyện bạn Lam muốn đến Uổng Công Tính Kế, cả nhân vật chính và dàn nhân vật phụ đều rất đáng , rất đồng đều, câu chuyện nhiều đến mệnh số, nhưng trong đó là đấu tranh lâu dài và kiên cường với mệnh số.

      Với Trần Ngộ Bạch toàn thân áo đen, vẻ mặt, con người luôn lạnh như băng, là quốc sư, người đoán mệnh như thần, ngay cả đến hoàng đế Đại Dạ cũng phải nể ba phần, có việc cũng phải đích thân cầu . Nhưng, “có lúc, tình nguyện mình là người đoán được số mạng, tốt hơn việc thể làm gì trơ mắt nhìn từng người khỏe mạnh chui vào số kiếp cách nào ngăn cản. Người đời đều máu lạnh vô tình, có ai từng nghĩ cho hay : người như , nếu đa tình, đau lòng đến cỡ nào?” mồ côi cha mẹ, lại mất sư phụ, luôn nghĩ rằng người quan tâm ta và người ta quan tâm đều còn, ta cần gì phải tranh giành, cần gì phải sốt sắng cứ sống mà nhìn thiên hạ đổi thay; cho đến khi gặp số kiếp của cuộc đời . đoán được mệnh cho người lại đoán được mệnh cho mình và người đem kiếp nạn đến cho . trơ mắt nhìn sư phụ vì tiết lộ thiên cơ, tổn thọ 20 năm mà ra vĩnh viễn. lại phải chật vật đấu tranh với số mệnh mà chưa biết trước để bảo vệ kiếp nạn cũng là tình và cuộc đời của – Kỷ Tiểu Ly!

      Kỷ Tiểu Ly ngốc nghếch cha, mẹ, bị người cười là khờ khạo, lại có năng lực và thân thế khác thường. Nàng tâm tâm niệm niệm phải thành tiên, để có thể nhìn thấy cha mẹ và để cha mẹ ở trời có thể nhìn thấy mình.

      Kỷ Tây tài giỏi, thương nghĩa muội suốt nhiều năm, cuối cùng đành vứt bỏ tình sâu sắc của mình, chấp nhận số mệnh, chăm lo cho gia tộc. chấp nhận nhưng chưa từng hối tiếc vì đấu tranh hết mình cho tình , cho tình huynh đệ, cho gia tộc.

      Kỷ Nam vì Kỷ gia, vì Đại Dạ chấp nhận mang thân phận nam nhi, khoác áo giáp tướng quân xông pha sa trường. Nàng phải đau đớn chọn lựa giữa tình và thiên hạ, để cuối cùng làm việc mà nàng cho là trọn vẹn: thà giết chàng rồi tự sát, chứ phản bội lại thiên hạ Đại Dạ, phản bội lại chức trách và niềm tin.

      Tần Tang thương muội muội, lại phải rời xa muội muội để bảo vệ cho nàng. Có thể đây là nhân vật dường như biết trước mệnh số của mình nhưng lại vẫn đấu tranh, vùng vẫy khiến kiếp nạn của nàng càng lúc càng sâu, càng khó thoát. Nhưng nàng ân hận, vì nàng bảo vệ được muội muội, bảo vệ được Thánh địa như thiên đường của tộc Thiên Mật, có được tình khắc cốt ghi tâm với người hùng Lý Vi Nhiên của nàng. Cái chết của nàng khiến người đọc day dứt, xót xa và tiếc nuối.

      Lý Vi Nhiên minh chủ võ lâm, rạch ròi giữa tình và lý. Tần Tang, đến tận xương tủy, nhưng biết nàng là người của tộc Thiên Mật, là mối họa của thiên hạ Đại Dạ. Tình và lý khiến vùng vẫy, khiến yếu đuối, khiến tàn nhẫn.

      Đại Hoàng tử chịu đựng chất độc phát tác trong cơ thể nhiều năm chỉ vì muốn nhắc nhở mình về người hạ độc – người mà cực kỳ thương. Nhị Hoàng tử có mệnh số phải bảo vệ Đại Dạ, nhưng vẫn luôn muốn thoát khỏi nó, muốn bước lên ngôi Hoàng đế, tặng ngôi vị Hoàng hậu cho tình của đời

      Dường như mọi nhân vật đều được sắp sẵn số mệnh, nhưng lựa chọn thế nào, thực ra sao là do bản thân chính họ. Bạn Lam theo từng tình tiết, đọc từng câu văn, mỗi khi nhắc đến số phận, nhắc đến lựa chọn, nhắc đến niềm hi vọng, ta thấy dường như tác giả cũng day dứt cùng nhân vật. Mất và được, vì mất mà quan tâm, mà trân trọng; vì được mà giữ gìn mà làm mọi cách để bảo vệ. Mất - được gần trong gang tấc lại xa tận chân trời…

      Nặng nề quá phải ? Ta thích sủng, và ta hơi trầm lại khi đọc những tình tiết này, nhưng chắc ta theo đến cùng vì đây vẫn là câu chuyện hay, đáng để đọc.

      Các bạn cũng đừng thất vọng, đó chỉ là chút lắng đọng của tác giả mà thôi, ta đảm bảo truyện này khiến các bạn cười nghiêng ngã. Bởi vì:

      Nữ chính ngơ ngốc đến đáng , trèo lên cây cao nhảy xuống vì nàng tin làm thế là có thể gặp được sư phụ, chủ động ôm ấp sư phụ chỉ vì muốn dính chút tiên khí người . Có thêm Lục Hoàng tử diện mạo xuất chúng, đâu cũng mang theo cái gương, tính tình trẻ con đến phát sợ. Lại còn xuất chàng mê tiểu thuyết thành si, mê từ ngôn tình sang đam mỹ ^^.

      Và hơn nữa, kết thúc lại khá trọn vẹn. Đại Hoàng tử tìm lại được người của mình, gặp được kết tinh tình của mình, xóa nhòa hết mọi đau buồn năm cũ. Nhị Hoàng tử và Kỷ Nam ở cạnh nhau, xóa những bất đồng về trách nhiệm về mong ước. Kỷ Tây cũng có cuộc sống hạnh phúc và bình yên, công thành danh toại. Còn nam nữ chính khỏi rồi, hạnh phúc đến già ^^.

      câu chuyện như thế, hài từ đầu đến cuối, lại chứa những day dứt rất , rất đời thường. Truyện này có rất nhiều cặp đôi, và mỗi cặp đôi lại là dạng tình khác nhau, tình nào cũng đẹp, cũng lung linh nhưng có đến cuối cùng hay , có trọn vẹn hay đều do chọn lựa của chính họ. Hy vọng mọi người đọc và có được suy ngẫm của riêng mình ^^.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :