[Giới thiệu] Lỗi của ai? - Si Tướng Công

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      câu chuyện tình kéo dài từ bao nhiêu lâu nhỉ? ai biết, ai cũng là duyên và phận.

      Kính Trung Ảnh, tác giả của những câu chuyện huyền huyễn say hồn người, trong tất cả các truyện của bà, những câu chuyện huyền huyễn thấm đậm chân tình, ngọt ngào mật mật, nhưng ấn tượng nhất với tôi có lẽ là câu chuyện Si tướng công (Các câu chuyện khác cũng rất hay nhé, nhưng nhiều tố huyền huyễn thực quá, nên mình ko edit), Và các nam phụ của bà luôn có điểm chung đó là si tình nhưng dứt khoát đến khi mất mới nuối tiếc nguôi, đây là trong những nam phụ của bà.


      Nàng, hồ ly tu luyện ngàn năm, thương , hồ ly tuấn tú nhất trong các loại hồ ly, cũng là hồ ly phong lưu nhất, đa tình nhất. Nàng, được tình của , được danh phận làm vợ ….. Nhưng cũng được luôn nước mắt hàng đêm khi ôm con vò võ mình. Lần cuối khi còn chịu đựng nổi nữa khi nàng thấy cùng người tình mây mưa bên hồ nước- Nơi lần đầu hai người gặp lại nhau.

      Với , đó chính là lần ân ái cuối cùng để chia tay những ngày tháng phóng đãng mà quay về với cuộc sống gia đình, nhưng ông trời trớ trêu thay, lần cuối cùng đó y như giọt nước tràn ly, hay sợi rơm khô làm gãy lưng lạc đà, nàng , với danh nghĩa là cứu con , nàng dùng chú tránh lửa, để ngọn lửa vô tình thêu đốt gương mặt tuyệt sắc tuyệt trần, để ngọn lửa kia đốt cháy hết những tình cảm vấn vương của kiếp này, đến, nàng bị hồn phi phách tán, dùng hết linh lực thu gom chút mảnh linh hồn của nàng còn sót lại, dùng đạo hạnh ngàn năm để lưu giữ nhan sắc cho nàng, và dùng hết tất cả thời gian năm trăm năm để tìm về mảnh linh hồn của nàng, nhưng hoàn toàn ngờ đến rằng, thể tìm được nàng, bởi vì nàng để lửa thiêu đốt đạo hạnh để mất cốt tiên, mất linh lực cho có cách nào tìm nàng, nàng sống vất vưởng của linh hồn phiêu dạt, cố gắng trốn tránh hết mức có thể, đến Đông, nàng tránh sang Tây.

      Cuối cùng thể tránh truy đuổi của , nàng tình nguyện theo ngưu đầu mã diện tìm đến Diêm Vương xin được đầu thai, nàng :

      “Tôi tình nguyện làm heo, làm chó cũng được chứ cũng muốn làm người, nếu tôi có thể làm người chỉ mong rằng có người thực thương riêng chỉ mình tôi.”
      Diêm Vương thấy đạo hạnh ngàn năm dễ gì có được, hỏi nàng nếu đầu thai làm người có hối hận , nàng đáp:

      “Tuyệt hối hận.”
      ai biết có linh thể khác đứng gần đó, theo cạnh bên nàng, chàng biết hết, biết tất cả, biết từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới bước vào cuộc hôn nhân với người đó. Biết cả những giọt nước mắt của nàng, biết cả niềm đau đớn của nàng khi chìm trong lửa đỏ, biết cả đơn của nàng.

      Chàng lặng lẽ nhìn nàng uống xong canh Mạnh Bà, bước qua cầu Nại Hà để đầu thai, chàng biết tất cả những niềm đau của nàng, nên tình nguyện lên Dương thế để tìm nàng.

      Có lẽ lúc trước chàng thể nào đến gần nàng được, cũng có cách nào an ủi chở che cho nàng.

      Nhưng nay khác rồi, nàng là của chàng, thuộc về chàng, ai có thể đoạt được nương tử của chàng, dù đó là ai, quyền thế, ác bá, hay tiên nhân gì cũng thế, chàng ngốc chỉ tranh với đời. Nhưng đến, lần nữa đòi lại nương tử.

      là ai? Dựa vào cái gì đòi chàng trả lại nương tử cho , làm nàng đau khổ kiếp trước, muốn kiếp này khơi gợi lên kí ức của nàng để mong mang nàng trở về với nữa sao?

      , chàng muốn cũng cho phép, nương tử chỉ là của chàng, riêng chỉ mình chàng, vì thế, chàng dùng hết sức lực để bảo vệ nương tử của mình.

      Còn , đau khổ tuyệt vọng, dùng cả kính xuyên thấu để nhìn lại hình ảnh khi nàng khóc cầu xin Diêm Vương, thấy nàng muốn khổ nữa…. Nhưng vẫn buông tay, hay là thể buông tay?

      Con trai :

      “Cha, hãy để mẹ yên, sống vui vẻ ngày tháng của cuộc đời này, rồi sau đó ta mang mẹ về, lúc ấy mẹ nhớ lại, đừng phạm luật trời.”

      Đừng phạm luật trời, ha ha ha!!!! cười như điên cuồng, luật trời chia cắt đôi tình duyên, phạm sao? Dù có đối địch với tất cả vẫn quyết mang nàng trở về.

      Có thể ai đó đáng trách, nhưng với tôi người luôn ghét rau bị sâu cũng cảm thấy dáng thương, chỉ là cơ hội con người chỉ có lần, và bỏ biết bao nhiêu cơ hội mà nàng đưa ra cho . Khi nàng nhớ lại sao? Nàng vẫn chọn người chồng tại, còn , là quá khứ rồi……….

      lần sai, di hận ngàn năm, mà sai rất nhiều lần, con trai :

      “Con chưa bao giờ thấy mẹ cười khi sống với cha.”

      Con :

      “Mẹ chưa bao giờ thấy hạnh phúc, mẹ ôm con khóc, nhưng mẹ bao giờ . Và con hiểu…”

      gầm thét:

      “Con hiểu, các còn đều hiểu sao ai với cha????”
      Lúc ấy, con trai còn , con mới thành tiên nên vẫn lo cho cuộc sống riêng của mình, đổ vỡ của gia đình, lỗi chỉ của riêng ai.
      Last edited by a moderator: 28/7/14
      ivy_139Minhnguyen18 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :