[Giới thiệu] Huyền của Ôn Noãn

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      HUYỀN CỦA ÔN NOÃN – AN NINH

      [​IMG]

      Tác giả: An Ninh

      Thể loại: ngôn tình, đại, ngược tâm…

      Độ dài: 23 chương + 1 ngoại truyện

      Dịch giả: Nana Kwon

      Link đọc tác phẩm: [Tiểu Thuyết] Huyền của Ôn Noãn | An Ninh

      ĐÂY LÀ BỘ TRUYỆN MUN THÍCH NHẤT :yoyo55:
      [​IMG]
      Trái tim , là nơi đến tận cùng thế giới em cũng muốn quay trở về.​

      Mình biết “Huyền của Ôn Noãn” qua giới thiệu của người chị thích xem tiểu thuyết. Khi đọc phần giới thiệu của tiểu thuyết mình mấy ấn tượng, đơn giản đó là thể loại ngược tâm. Nhưng khi bắt đầu vào đọc, mình lại bị cuống hút.

      Các xây dựng nhân vật của tác giả An Ninh trong tiểu thuyết này mới mẻ lắm, có thể là rất quen thuộc. người con trai đẹp, hoàn hảo tha thiết tao nhã, diễm kiều, nhưng tình cũng hòa với thù hận, tạo nên khúc mắt khó đan xen suốt câu chuyện.

      Nhiều bạn đọc cho rằng hiểu cách của nhân vật Chiếm Nam Huyền nhưng nếu bạn đọc và suy ngẫm, mình tin chắc là bạn hiểu và thích nhân vật này, thích cả tình ngông cuồng của .

      “Huyền của Ôn Noãn” có hai điểm nhấn lớn nhất đối với mình đó là thể loại cực kì ngược câu kinh điển trong tiểu thuyết: “Trái tim , là nơi đến tận cùng thế giới em cũng muốn quay trở về.” Vì thế mình cũng lấy câu thoại đó làm phần tiêu đề cho blog.

      Đó cũng là nguyên nhân tiểu thuyết đầu tiên mình giới thiệu với các bạn là “Huyền của Ôn Noãn”.

      Chân thành cám ơn bạn Nana dịch tác phẩm hay với lời văn xuất sắc như vậy.

      TÓM TẮT TRUYỆN:

      từng bắt đầu, từng kết thúc
      Sau đó gặp lại, sau đó hận đan xen
      dùng tất cả cơ mưu đưa vào tròng
      Bởi vì, từng chỉ vào và thề
      Muốn tự động tự giác, tự mình quay trở về bên cạnh
      Thế nhưng cuối cùng, lần nữa lại khiến thất vọng
      tự tay đẩy mạnh vào cửa khẩu hải quan ở sân bay
      Xin , xin từ nay về sau cho con đường sống.

      từng quyết định sai lầm, từng hối hận bất lực
      Sau đó cố gắng, sau đó gần tình khiếp sợ
      dùng hết thảy trí tuệ của mình bước từng bước tới gần
      Bởi vì hy vọng có thể vãn hồi lại hạnh phúc của ngày trước
      Nhưng cường ngạnh, lãnh đạm, vô tình và quyết tuyệt.
      Khiến muốn khóc, lần nữa và lần nữa tự nhủ phải cẩn thận
      Cuối cùng mang theo trái tim đau thương cả đời thuốc nào trị dứt.
      lên mà biết máy bay bay về phương trời nào
      Huyền của Ôn Noãn, Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền của , trong ánh nắng chan hòa nơi đây, dưới tiếng đàn du dương, kể câu chuyện cũ thiên trường địa cửu rất lâu.
      Tuổi trẻ non nớt vô cùng sâu sắc, chia tay tàn nhẫn lại có nguyên nhân, khiến hai người xa xăm cách trở mười năm, để cái tên cấm kị kia trở thành vết thương lòng. Cho dù bên cạnh người khác bầu bạn, nhưng sâu trong tâm trí vẫn thể bình ổn khi hoài niệm.
      Là ai so với ai chịu chịu được tương tư? Là Ôn Noãn rốt cuộc cũng chịu quay đầu, hay là Chiếm Nam Huyền mười năm bày trấn bố cục dụ trở về.
      Tình của nam nữ, cũng giống như trận chiến. thấy mùi khói thuốc súng, chỉ cần ánh mắt, nụ cười, nụ hôn, câu , vẫn có thể đánh tơi bời giơ tay đầu hàng, nhưng ngay lập tức lại tuyên bố kết hôn cùng người phụ nữ khác.
      Đây là ư? Chiếm Nam Huyền xa lạ, để từng bước từng bước nhìn thế cục trong tay , lại thể thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ.
      Là trả thù ư? Mười năm trước rằng bỏ , khiến thống khổ bao năm, vậy nên muốn dùng tình lần thứ hai dâng lên để tế lễ cái thế giới từng sụp đổ ấy?
      Cái gọi là tình thiên trường địa cửu, có lẽ thể đánh tan hận ý do thời gian tạo thành. Mà giữa , cũng chỉ còn và hận bên nặng bên , cùng lựa chọn cuối cùng trước khi kết thúc.

      Cảm nhận:

      Trung tâm của câu chuyện là tình mãnh liệt của Chiếm Nam Huyền, tình có cảm giác an toàn, trả giá tất cả, chỉ mong đối phương đáp lại. Và Ôn Noãn thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, khát khao hạnh phúc nhưng thể tự tha thứ cho mình, sợ hãi thể được như mong muốn, thể mang tới hạnh phúc cho , nhau, nhưng quan niệm tương phản, mâu thuẫn giữa hai người xảy ra là điều thể tránh khỏi, thậm chí càng ngày càng kịch liệt xung đột. Cho tới nay, có chuyện vẫn khiến tôi vô cùng đau đầu, đó là tại sao lại có bộ phận độc giả khá lớn có suy nghĩ khác tôi như vậy. Chúng ta hoàn toàn theo hai hướng tương phản. Vì độc giả quá nhiều, khiến suy nghĩ của tôi từ rối loạn đến chịu áp lực, bị bình luận của mọi người lôi kéo, tự hoài nghi chính mình, tại sao lại cảm thấy những gì mọi người cứ như câu chuyện….nhưng trong lòng luôn cảm thấy được tự nhiên, bởi đó phải là ước nguyện và điều tôi muốn thể ban đầu. ràng là tôi muốn viết Ôn Noãn thông minh, kiên cường, mềm mỏng nữ tính, nhưng tại sao vào mắt độc giả lại giống như lời bạn nào đó :”Buồn cười nhất là khi Ôn Noãn liều lĩnh, vứt bỏ tự tôn, hơn nữa bị người khác thương xót cũng muốn chờ đợi, vớt vát.” ràng là tôi muốn viết bọn họ trở thành người tài, nhưng tại sao lại trở thành:”Chỉ số thông minh của bọn họ trái ngược với năng lực hành vi.” Trong quá trình viết tôi chỉ cảm thấy nỗi đau tột độ của Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn, mà chưa từng cảm thấy ấy mất tự tôn, cũng chưa từng cảm thấy ngược ấy, nhưng tại sao cảm nhận của độc giả lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi? Cho đến tối hôm qua, tôi giải thích tâm tư Chiếm Nam Huyền (chính là phần sau khi Ôn Noãn bỏ , Chu Lâm Lộ gửi cho Chiếm Nam Huyền cái phong bì), sau khi đọc phản hồi, vấn đề này lại quanh quẩn trong đầu tôi. Nằm giường tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng khả năng lớn nhất mà tôi nghĩ ra được, chính là góc độ của tôi và độc giả giống nhau, do đó tạo nên khác biệt trong quan điểm. Có thể là độc giả đọc quá nhiều truyện, nên hình thành lối logic cố định ở mức độ nào đó, cho nên khi đọc câu chuyện này, tự nhận định số chuyện ngay từ đầu: 1, Chiếm Nam Huyền canh cánh trong lòng chuyện chia tay trong quá khứ. 2, Chiếm Nam Huyền trả thù Ôn Noãn. 3, Ôn Noãn yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng. 4, Chiếm Nam Huyền ngược Ôn Noãn. Ngược, điều này là quan trọng nhất, khi tôi hoàn thành câu chuyện này, trước khi đăng tải biết ngược là gì, hoàn toàn có khái niệm này, cho nên trong quá trình viết tôi chưa từng có ý thức về ngược. Đăng tải xong khi nhìn thấy mọi người “ngược”, tôi chẳng hiểu gì cả. Vì mọi người quen đọc dưới ánh mắt thẩm mĩ phổ biến, rất tự nhiên coi nó cùng loại với ngược văn. Trong suy nghĩ ban đầu của tôi, bốn điều bên hề tồn tại. Tôi viết câu chuyện này chỉ dựa tình của Chiếm Nam Huyền đối với Ôn Noãn. Trước kia, tôi nhấn mạnh rất nhiều lần: đừng nghĩ Nam Huyền ngược Ôn Noãn, mà hãy xem bọn họ như người cãi nhau.

      (Dinhtibooks.com.vn)

      Được đồng ý của dịch giả Nana Kwon, Dinhtibooks xin phép được đăng bài cảm nhận "Trái tim chưa từng yên lặng" của độc giả Trung Quốc Tử Tuyền Vũ Phong. Hy vọng đôi lời tâm này có thể khiến các bạn độc giả thấu hiểu và mến "Huyền của Ôn Noãn" hơn.



      Tử Tuyền Vũ Phong viết:

      “Nhiều khi, người gặp gỡ người là có nguyên do, em gặp , là để thành toàn cho ấy, nhìn thấy hai người tay trong tay, coi tồn tại của em, cho dù đau đến sắp hít thở thông cũng vẫn hy vọng hạnh phúc, nhưng ai tới thành toàn em đây? ra kết cục sớm được định sẵn rồi, cho dù em có hối hận như thế nào, cũng thể xóa tan thù hận của đối với em, cho dù em có khẩn cầu như thế nào, cũng thể từ hận đến em, em sai, chỉ có thể tự mình gánh vác, nỗi đau đớn ấy hữu, bằng em buông tay, hưởng thụ cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên. Huyền của Ôn Noãn, chỉ là hồi ức, em chỉ có thể chầm chậm cảm nhận tình của đối với em trong trí nhớ, Huyền của Ôn Noãn, chỉ là kỉ niệm, chúng ta chỉ có quá khứ, có tương lai, vết thương có, thể quay lại, em chỉ có thể cười rồi tạm biệt với , xin lỗi, em nên mới có thể lựa chọn thương tổn để bảo vệ người nhà em, bởi vì chính là em, thương tổn cũng chính là tra tấn em.” (Độc thoại của Ôn Noãn)

      biết hận người đến thế, hận đến mức mỗi đêm, máu trong người đều rít gào. Nhìn thấy em bình tĩnh, thong dong, thiết kế cái bẫy chờ em nhảy xuống. Nhìn em thương tích đầy mình, lại thể cười được, tim đau đến tột độ. Huyền của Ôn Noãn, là minh chứng tốt nhất của tình của dành cho em, nhưng em lại khiến nó bị tổn thương, dù thế nào cũng phải nhìn thấy em tan xương nát thịt, để em cảm nhận được nỗi đau năm đó của , hận em sâu đậm, cũng có nghĩa em sâu đậm, dù quá khứ chất chứa nhiều nỗi đau như thế, vẫn luôn muốn cho em tương lai hạnh phúc.” (Độc thoại của Chiếm Nam Huyền)

      Mất tuần để đọc xong quyển này, mất buổi chiều để trấn tĩnh, tôi nhớ quyển sách mình từng tốn thời gian đọc nhất cũng chỉ hơn nó có ngày, chính là quyển “Đồi gió hú”, khi đó ai cũng với tôi hai quyển này khác nhau quá nhiều, tôi tin, sau đó hào hứng mua, tưởng trình của mình thế nào, kết quả đọc xong chỉ có bản thân mới biết mình thở phào bao nhiêu lần. Tôi ngờ mình lại có ngày mất cả tuần để đọc cuốn tiểu thuyết dày 200 trang, tôi nhớ thầy giáo từng :”Điểm khác nhau lớn nhất giữa Lỗ Tấn là trai ông là: Sách của Châu Tác Nhân có thể nằm mà đọc, còn sách của Châu Thụ Nhân (tên của Lỗ Tấn) chỉ có thể ngồi đọc, hơn nữa còn như đứng đống lửa, ngồi đống than. Tôi có thể hề do dự “Huyền của Ôn Noãn” là sách gối đầu giường mỗi đêm của tôi, vốn dĩ là muốn đọc cuốn sách để mình ngủ ngon hơn chút, kết quả là mỗi lần đọc xong hai chương tôi có cách nào đọc tiếp, tôi nằm giường nhưng trái tim chưa từng có giây yên lặng, hơn nữa mỗi sợi lông tơ người tôi đều dựng đứng cả lên.

      Tôi biết An Ninh, cũng cực kì coi thường tiểu thuyết đại, bởi vì tôi luôn cảm thấy mình đoán được mỗi bước của tác giả tiểu thuyết đại, giống loại phim thần tượng của Đài Loan, đến bây giờ trở thành “Phim thần tượng” rồi ấy. ra sách của An Ninh quá giống người khác, trước đó tôi đọc “Phong Vũ” của chị. Nếu tôi biết chị từ cuốn đó, đến “Huyền của Ôn Noãn” khiến tôi từ biết đến khâm phục chị, thể là thích, bởi vì chị có rất nhiều cách viết tôi thích, nhưng thể thừa nhận, lực tác động của chị quả thực rất sâu.

      Huyền của Ôn Noãn, đọc hết cuốn sách, tôi nghĩ điều tôi thích nhất vẫn là cái tên này. Tên của cuốn sách thường là tinh túy của cả cuốn sách đó, cũng giống như đôi mắt của loài rồng vậy. Huyền của Ôn Noãn, Chiếm Nam Huyền của Ôn Noãn…..Đúng thế, từ đầu đến cuối, cho dù thân phận của hai người họ là gì, có quan hệ thế nào, ra dưới tận đáy lòng, Chiếm Nam Huyền vĩnh viễn là của Ôn Noãn, cho dù người bên cạnh thay đổi như thế nào, cho dù ở nơi nào, cho dù muốn vạch trần quá khứ ngọt ngào mà đẫm máu cỡ nào, trái tim bọn họ cuối cùng vẫn gặp lại nhau, bởi từ lâu nó chỉ thuộc về bản thân mình nữa.

      Đoán đúng mở đầu, thấy được kết cục, thậm chí có số việc trong lòng cũng biết , nhưng hai người họ trong câu chuyện cũ này, cả độc giả nữa, sớm trái tim bị thương.



      Chiếm Nam Huyền

      Lúc đọc được nửa, tôi từng với bạn:”Chiếm Nam Huyền là nhân vật nam tôi hiểu nhất từ trước đến nay. Sau đó khi đọc xong, tôi lại cảm thấy Chiếm Nam Huyền cũng giống như nhiều nhân vật trong tiểu thuyết khác, nhân vật nam đơn giản nhất.

      chàng trai 17 tuổi bị người mình nhất vứt bỏ lí do, mười năm ấy sống ra sao, đau khổ thế nào, có ai biết ? Tôi có thể tượng tượng ra cảnh đơn đứng trước tấm kính trong phòng làm việc, lặng lẽ dõi theo chân trời xa, rồi thào tự hỏi:”Bao giờ em mới về?”. thành lập Thiển Vũ, cố gắng kiếm tiền, giăng bẫy Ôn Noãn, từng bước đều vô cùng cao thâm, khiến người ta cảm thấy, ấy sao? Hay đơn thuần chỉ là trả thù, trả thù ngây thơ ấy lúc đó vô tình. Tôi thấy Chiếm Nam Huyền từ trước tới nay chỉ có suy nghĩ: chính là muốn Ôn Noãn trở về bên cạnh , vĩnh viễn rời bỏ . đến chỉ là vì quá Ôn Noãn. Người đàn ông cao cao tại thượng này ra vô cùng tự ti, sợ, sợ Ôn Noãn lại vì người khác mà rời khỏi , khi thể thay đổi bản thân được nữa, lựa chọn thay đổi thái độ của Ôn Noãn. rất hiểu Ôn Noãn, nhưng quên phải bình tĩnh, ra nhiều lúc nếu có thể bình tĩnh như người lạ, rất nhiều chuyện cũng xảy ra.



      Ôn Noãn

      Tôi thích nữ chính trong “Phong Vũ” dưới ngòi bút của An Ninh lắm, “Huyền của Ôn Noãn” cũng thế, gánh nặng vai nữ chính quá nhiều, đều có chút tự kỉ, nhìn như cao ngạo nhưng ra lại chân đơn thuần, về bản chất bọn họ đều yếu đuối. Nữ chính như thế, cốt truyện như thế quá nặng nề, tôi luôn nghĩ, nếu nữ chính có thể cứng rắn hơn chút, mạnh mẽ hơn chút, hoặc là kiên định hơn chút, tình của bọn họ liệu có thể đau khổ như thế này hay ? ra tôi đoán được Ôn Noãn chia tay với Chiếm Nam Huyền có liên quan đến Ôn Nhu, nhưng khi chuyện hai người biến thành chuyện giữa 7 người, mọi chuyện cũng bắt đầu phức tạp. Trong tình nào có cái gọi là buông tha hay thành toàn, hành động càng có vẻ vô tư, trong tình càng có vẻ ích kỉ, ra Ôn Noãn cũng là người rất ích kỉ, chưa từng nghĩ đến người khác có muốn thứ cho họ hay , cũng chưa từng nghĩ trong tình phải chỉ có mình , mà thứ vứt bỏ phải chỉ là món đồ vật, mà là con người có trái tim đập, có tình cảm.

      từ bỏ là để lòng mình bình yên, cho nên bắt đầu từ giây phút ấy, quả đắng định trước chỉ có mình chịu đựng. Mà thứ vô tội nhất chính là những người bị liên lụy, thậm chí là sinh mệnh của người thân, khi tình phải đeo xiềng xích như thế, nhất định phải dùng cách thức đặc thù đến cởi bỏ.

      ra trong tình nào có thể phân đúng sai, nhiều lúc cho là đúng vẫn luôn là đúng đấy thôi? Có rất nhiều truyện là ý trời, có lẽ trong thực kết thúc của mối tình mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. ra Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền đều xem chuyện rất quan trọng, khi bọn họ cùng vì cái chết của cha mà đeo gánh nặng lưng, liệu bọn họ có nghĩ, ước nguyện ban đầu của cha hai người khi vội vã trở về là gì? Là muốn bọn họ ở bên nhau, là muốn bọn họ vui vẻ. Nhưng người lựa chọn trốn tránh, người lại khăng khăng giữ tự tôn. Thời gian 10 năm cũng thể xóa nhòa tình , thế trước kia sao lại có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy? Có lẽ là thiên ý trêu ngươi, hai người ràng đối phương, nhưng cách lại quá khác biệt, có lẽ ít chút, thoải mái hơn rất nhiều. Tình của bọn họ giống như cuộc chiến, cuộc chiến có kẻ thắng người thua. Rồi khi đêm khuya mộng đến mới nhận ra, ra tất cả mọi người sớm thương tích đầy mình, ra tất cả mọi người đều thua…..

      Khi đọc cuốn sách này tôi luôn cảm thấy áp lực, giống như ngồi chiếc tàu lượn siêu tốc, đôi khi cảm thấy mình nắm được rất nhiều, đôi khi lại cảm thấy mình mất rất nhiều. Nhưng sau khi đọc xong lại cảm thấy lòng mình càng ngày càng ràng, càng ngày càng yên lặng, chắc cái này chính là cái gọi là “sau cơn mưa trời lại sáng”.

      trong câu chuyện này cặp tôi thích nhất phải là nam nữ chính, mà là Bạc Nhất Tâm và Chu Lâm Lộ, người là hoàn toàn tương phản với Ôn Noãn, mỗi thành tựu của đều là tự mình cố gắng, ấy biết quý trọng hạnh phúc của mình, ấy cố chấp trong tình , ấy thẳng thắn với suy nghĩ trong nội tâm của mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn thể nào quên cảnh ấy đến nhà Ôn Noãn để chỉ trích Ôn Noãn, dường như tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong lòng ấy, đối với Ôn Noãn, ấy cũng biết phải làm sao, như từng : vừa đố kị vừa thích. Còn Chu Lâm Lộ, là playboy, playboy đích thực, là người bạn, xứng đáng là người bạn 100 điểm, nếu Chiếm Nam Huyền luôn gây tổn thương cho Ôn Noãn, Chu Lâm Lộ chính là người luôn cố hết sức ngăn chặn thương tổn đó, rốt cuộc Ôn Noãn ? Tôi nghĩ là có, chẳng qua là sau khi nhìn thấy kiên quyết của Ôn Noãn, khéo léo che dấu tồn tại đặc biệt của Ôn Noãn đối với mà thôi.

      Quyển “Phong Vũ” trước kia khiến tôi rối loạn lắm rồi, nhưng nếu so sánh với “Huyền của Ôn Noãn” đúng là gặp phải sư phụ. Nếu tác giả có ý chọn nhân vật trong truyện này, tôi xin lớn mật đoán, câu chuyện kế tiếp có lẽ xoay xung quanh những người bên cạnh Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền. Bởi tôi luôn cảm thấy mỗi người bọn họ đều có câu chuyện có thể kể.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :