Cuộc xuyên qua đầy cẩu huyết
Edit: Quảng Hằng
Thực ra định ed 1 đoạn 18 trang, nhưng chưa được 1/2 QH hy sinh dũng vì cười nhiều quá sốc hông, nên nằm thoi thóp, thều thào cảnh báo với các đồng chí, đừng an uống tắm giặt khi đọc đoạn này, ai muốn biết bộ này từ đâu, mong cmt lại, nếu mai mình còn sống nhất định trả lời.
Ta chết. Sau đó ta lại còn sống.
Vì thế, ta trở thành nhân vật nữ chính xuyên trong truyền thuyết
Ta chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi dậy, trong lòng tràn đầy hy vọng khi mình vừa mở mắt ra, rơi vào tầm mắt của mình là gian phòng hoa lệ cổ kính, khuê các tráng lệ, bên giường có soái ca tuyệt sắc, tóc dài bay bay nam nhân khí phách, ánh mắt tràn đầy lo lắng, hoặc gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, nhưng thực lòng nóng như lửa đốt, hoặc tệ lắm cũng là nam nhân thành thục tuấn, tràn đầy nam tính, thành thục ổn trọng cỡ đại thúc cũng được, ờ tuy rằng ta cũng có tính luyến đồng, nhưng thực ra cỡ tiểu chính thái, ta cũng có thể miễn cưỡng nhận, dù sao cũng là nhân vật soái nam đầy tiềm năng.
Nhưng mà. Khi ta mở mắt, khi ta dần dần có thể cảm giác chung quanh.
Ta bị sợ choáng váng.
Ta bị vây ở trong gian phòng tràn ngập khói đặc, ngọn lửa lượn lờ!
Phòng bị cháy đến rối tinh rối mù, ngọn lửa nóng rực nướng cháy, toàn thân đau đớn, hô hấp dần dần khó khăn, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Tuy nhiên, loại đau khổ này cũng có liên tục lâu lắm...
. Bạn đừng suy nghĩ quá nhiều.
có soái ca oa nồi nào lao tới cứu ta.
Ta cũng hề đột nhiên bộc phát ra thần công tuyệt thế để tự bản thân mình lao ra.
Càng có tình huống cẩu huyết là hắc bạch vô thường nhảy ra cho ta biết bắt nhầm hồn.
Chỉ là trùng hợp xà nhà sụp xuống.
Vì thế, ta bị nện chết.
Nữ nhân vật chính trong truyền thuyết là ta đây hình như vận mệnh được tốt lắm bị thăng thiên.
Khi ta lại sống lại lần nữa, mức độ kì vọng tuột xuống mạnh mẽ.
Tuy rằng nữ nhân vật chính xuyên qua trong tiểu thuyết, đại bộ phận đều xuất ở cung đình hoặc bên trong nhà đại phú đại quý, nhưng cũng có ít bạn cẩn thận bị nhảy dù đến kỹ viện, nông trường, đạo quan linh tinh gì đó. Tuy nhiên, theo tình tiết phát triển, các nữ chính phấn khởi giao tranh, cuối cùng dựa vào dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, trí tuệ đại siêu việt hơn hẳn người thường, cuối cùng cũng thắng lợi nhận được tình của mình nghiệp song mùa thu hoạch.
Như vậy cũng đúng là có thể, ta cũng mong đợi làm mà hưởng, sở dĩ...
Ta lại mở mắt, kết quả nhìn thấy gian phòng cổ kính, tràn đầy các loại vừa thấy liền biết là đồ cổ giá trị xa xỉ. Trong lòng ta vui vẻ, chẳng quan tâm điều khác, từ mặt đất giãy dụa đứng lên, vọt tới trước gương ở góc phòng.
Về phần vì sao ta nằm mặt đất, bị ta tự động bỏ quên.
Cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ a!
Ta với tay lấy chiếc gương bằng đồng . Nhắm chặt hai mắt cầu nguyện.
Ta muốn dung nhan xinh đẹp vô song, đây chính là thiết bị phần cứng, cách nào thay đổi.
Ta mạnh mẽ mở mắt.
Sau đó trừng mắt nhìn bóng người trong cái gương kia, mạnh mẽ hóa đá.
Cảm giác, trái tim bé yếu ớt đáng của ta, răng rắc, nát vụn.
Im lặng hỏi trời.
Ngược lại là dám hình dung a. Bi kịch a!
Cho dù mi phải là mỹ nữ, bộ dạng bình bình thường thường, bình thường chút, bằng vào kỹ thuật trang điểm siêu hạng của ta, có lẽ còn có thể bù lại chỗ thiếu hụt.
Chỉ là, mi mang khuôn mặt to bè, đó còn có những nốt mụn y như mè vừng bánh tráng, đôi mắt như hạt đậu xanh, bộ dạng xấu đến mức thể tin được lọt vào trong tầm mắt, làm cho ta ngay cả ý muốn soi gương cũng đều dám! Vậy mi bảo ta làm sao mang gương mặt này của mi, tiếp tục mặt dày mày dạn sống ở thế gian này!
Có câu phải như thế này sao: bộ dạng xấu phải lỗi của ngươi, nhưng mang ra đường dọa người chắc chắn là lỗi của ngươi!
Trong lúc ta vỗ ngực liên tục, thống khổ ngừng, bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng hô đầy nam tính mạnh mẽ.
"Lão đại! Nữ nhân này sao lại chết!"
Ta vừa quay đầu lại, phát đứng trước mặt ta là nam nhân thô kệch cao lớn, trong tay giơ thanh đại đao sáng chói lọi.
Ta cả kinh, nhìn chằm chằm vào người có dáng dấp hung dữ kia, theo bản năng lui về sau từng bước.
"Làm việc bất lực như vậy à! Còn bổ thêm đao!" Bên kia lão đại đáp lại là tiếng gào thô bạo.
Lão đại? Chẳng lẽ là nam chính.
Nhưng mà, còn có đợi ta kịp hoàn hồn, thấy luồng sáng chói lóa, lấy tư thế sấm sét giáng xuống.
Vì thế, ta ngay cả cái mặt của bạn lão đại kia cũng chưa kịp nhìn thấy.
Lại bị đao giải quyết...
Ta té mặt đất, mềm nhũn nhìn máu trước ngực mình dũng mãnh tuôn trào
"Ta ràng là nữ chính... Vì sao...Vì sao lại chết kiểu chẳng chút lãng mạn này..."
Ta rất muốn những lời này ra ngoài, nhưng lại xác định mình có phải vừa hộc máu vừa lên tiếng .
Thế là, chỉ đao bị người qua đường Giáp giết lập tức.
sao.
Gặp phải cái loại nam chính mang bộ mặt của người qua đường (*) thế này, bằng chết sớm siêu thoát sớm còn hơn.
(Ý bộ mặt bình thường)
Tiếp theo, biết qua bao lâu, ta lại sống lại lần nữa.
Lần này, ta cũng kỳ vọng gì.
chứng minh, ta kỳ vọng là được rồi.
Ta phát ta trôi nổi ở trong hồ, ghê tởm hơn chính là, bờ còn có dàn diễn viên quần chúng ngừng la hét: "Cứu người a! Có người nhảy xuống nước !". Chẳng qua, có quần chúng nào nhiệt tình đảm đương nhân vật chính nhảy xuống cứu ta.
Ta biết, trời mùa đông, nước rất lạnh.
Vì lẽ đó ta cũng trách ai.
Vì thế, ta đạp nước hồi, liền thê thảm bị chìm đến đáy nước.
Trong đoạn thời gian ta chìm đắm trong trầm nước hít thở thông này, ta suy xét qua.
Ta tại hiển nhiên là vong hồn, thấy được thân thể vừa mới chết còn nóng hôi hổi liền chui vào.
Chẳng qua, ta dường như bất hạnh, mỗi lần chui vào, thân thể kia sống được vài giây, tiếp tục chết.
chứng minh.
Đầu thai - - là kĩ thuật chó má.
Xem ra, ta ít nhất cần phải tôi luyện cần cù thêm khoảng thời gian nữa.
Tiếp theo. Ta lại xuyên đến thân thể nữ nhân vừa mới tự sát.
Lần này ta ngược lại cảm thấy rất khôi hài .
Ta mở mắt, duỗi thắt lưng ngồi dậy. Liền phát mình thế nhưng lại nằm ở bên trong cái hố đất, bên người còn có nam nhân.
Các bạn biết được đâu, vẻ mặt của nam nhân đó vào lúc này, có thể là đầy hấp dẫn!
Ta nhìn kỹ, phát thân ta là mũ phượng khăn quàng vai
Ta nhìn kỹ lại, phát bộ dạng của vị đồng chí bên người là có vài phần giống Ngô tôn!
Nam nhân sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chậm rãi chảy xuống dòng máu đỏ thẩm.
"Nàng... chết..." thào .
Trong nháy mắt.
Ta tự động đem tình tiết trong tác phẩm bổ sung toàn bộ.
Romeo cùng Juliet phiên bản cổ đại.
Nam và nữ chính thể sống chung với nhau, thế chỉ có thể chết chung nấm mộ, sau khi nữ chính chết , nam chính uống thuốc độc tự tử. Kết quả, cẩu huyết chính là, nữ chính sống lại.
Làm nữ chính đày trách nhiệm, ta đương nhiên làm sao có thể cho phép tình tiết cẩu huyết như vậy phát sinh trong tác phẩm.
Sắc mặt nam nhân càng ngày càng xám trắng, cặp mắt trắng đen rệt đó vẫn lẳng lặng nhìn ta chằm chằm.
Sau đó, ta liền vừa nằm xuống , ôm cổ .
"Ta theo chàng."
Rốt cục, lần đầu tiên trong vai nữ chính được xuyên qua, ta thốt được câu thoại trong vở diễn của chính bản thân mình.
Kích thích như thế, ngôn tình đến như thế.
thực tế, ta càng muốn : Bà vốn chết mấy lần rồi, chỉ mượn xác hoàn hồn thôi.
Tuy nhiên chỉ sợ nam nhân chưa tắt thở kia nhảy lên kiếm đâm chết ta, ta vẫn là nên nghiêm túc chút hơn,
Ta nhìn thấy nam nhân kia chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong thành nụ cười nhàng.
Sau đó ta cũng ngủ theo đó.
minh bạch, ta lại chết lần nữa.
Có lẽ đây chính là chân tình làm động trời xanh . Nên ông trời mới tự động đem ta từ bên trong thân thể kia đạp ra ngoài .
Vì thế, ta mang theo nụ cười hạnh phúc của đời trước (? ), lại chậm rãi mở mắt.
Lần này, ta phát mình xuất ở bên trong đám người, vừa nhìn thấy phong kiến hề có chút nhân tính.
Lúc ta mở mắt ra, lại là té mặt đất.
Trời đất. sao ta lại toàn chết ởnhững nơi kì quái như thế này?
Trước mặt là dòng suối, vì thế nương theo ánh trăng, ta bắt đầu đánh giá mặt mình.
Đương nhiên khỏi lại là trận vỗ ngực liên tục.
Đây chính là bộ mặt của con nhóc nông thôn thiếu ăn suy dinh dưỡng.
Ông trời ơi... Cho tôi chết nhanh !
" mau! Là ai trộm nhẫn của nương nương! có cùng kết cục nhưả ta!" tiếng bán nam bán nữ eo éo vang lên.
Ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy hoạn quan cung đình đưa lưng về phía ta, vểnh tay lên theo lối Lan Hoa Chỉ (làm dáng của tiểu thư khuê các thời xưa), vênh mặt hất hàm với tỳ nữ quỳ.
Ôi a.
Hoạn quan hàng giá đó.
Vì thế, lão nương ta vội vã lăn lông lốc từ mặt đất đứng lên, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang lẻn đến sau lưng hoạn quan, mạnh mẽ vỗ vai cái.
"Này!"
"Má ơi!" Bạn hoạn quan vểnh tay làm dáng mạnh mẽ quay đầu lại. tiếp theo, cuốn góc áo nhảy lên cao hơn thước.
Ta cũng bị làm sợ tới mức lui về phía sau từng bước.
Ông trời ơi! Thoa phấn chi trắng dữ vầy nè! Sợ người ta biết mình là hoạn quan sao?
"A! Quỷ a!" đám cung nữ trong sân lúc này cũng run cầm cập ôm choàng lấy nhau, kêu cha gọi mẹ hét rầm lêm.
Ta lấy lại bình tĩnh, hít sâu hơi. Tiến lên bước níu chặt cổ áo hoạn quan, dáng vẻ như nữ kiệt thư, gằn từng tiếng, thanh vang dội mở miệng,
"Chính là ta trộm chiếc nhẫn đó, nhẫn bị ta bán, tiền cũng bị ta tìm gã tiểu quan(*)xài hết! Nhanh giết ta ! A - - "
(Ờ, cũng như kĩ nữ mà là nam)
Giọng ta càng lúc càng , cái gáy đau nhói.
Lảo đảo bước, gọn gàng linh hoạt ngã xuống đất.
Nằm vật xuống, trong nháy mắt thoáng nhìn cung nữ đứng ở sau lưng ta run lẩy bẩy, giơ chậu hoa vô cùng vĩ đại.
Trời... Ta cứu các ngươi... Ngươi còn đánh lén ta...
Tuy nhiên... Làm tốt lắm...
Sau đó. Thế giới lại trở về mảnh tĩnh lặng.
Chờ chút.
đúng a.
Này!
Quần chúng gào thét: Bà xác định đây là tiểu thuyết xuyên qua? ! Bà xác định đây phải là tiểu thuyết khủng bố kinh dị?
Last edited by a moderator: 4/9/14