[Giới thiệu] Chớ hỏi chốn quân về - Đê Biên Nhứ

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ
      Tác giả: Đê Biên Nhứ.

      [​IMG]

      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, đồng nhân Lương Chúc, nhàng, ngọt, sủng, sạch, chung tình, thanh xuân vườn trường, hơi có chút kì ảo…..
      Tình trạng edit: hoàn
      Độ dài: 50 chương + 6 phiên ngoại.
      Nhân vật chính: Mã Văn Tài, Diệp Quân Lan.
      Phối hợp diễn: Lương Sơn Bá, Chúc Đài cùng các nhân vật trong nguyên tác.
      Convert: Tiểu Tuyền
      Tìm Raw: Tiểu Ngọc Nhi
      Editor: Tiểu Mộng, Kẹo, Leticia, Hạ, Osicase, Tiểu Kim Châu, Tiểu Ngân.
      Beta: Tiểu Ngọc Nhi
      Nguồn edit: tamvunguyetlau

      Lời dẫn:
      Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là đứa bé ba tuổi, ánh mắt ngây thơ, trong suốt, còn nàng là hồn phiêu lãng trần thế gần trăm năm, nhìn thấy nàng, còn nàng cũng chỉ nhất thời cảm thấy đứa bé này khá thú vị nên liếc nhìn cái rồi rời . Thời gian trăm năm sớm mài mòn tính tình của nàng, những gì sót lại chỉ sợ ngay cả chính bản thân nàng cũng biết.

      Lần gặp mặt thứ hai, hơi hơi có dáng vẻ của thiếu niên, có chút tao nhã, nhưng vẫn sót lại vẻ ngây ngô, non nớt, ánh mắt còn trong suốt nữa. Khi đó nàng giật mình, chẳng qua suy nghĩ lại, liền hiểu , chỉ nhàng thở dài thời, thời gian đúng là thứ biết tra tấn hành hạ con người…..

      Lần gặp mặt thứ ba là do nàng đột nhiên hứng trí, cộng thêm việc mấy ngày trước nhận được thông báo của quỷ sai, rằng nàng sắp được chuyển thế, phải làm hồn phiêu du khắp chốn nữa, nên trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhớ tới còn có người, hẳn là người quen duy nhất trong suốt trăm năm qua, nàng tự nhận mình cũng là ‘nữ quỷ biết lễ nghĩa’, nên quyết định tới chia tay phen.

      Thời tiết hôm đó khá đẹp, đứa bé kia đứng mình trong sân, ánh trăng lung linh, bóng người trải dài mặt đất, làm cho người ta cảm thấy thê lương.

      Hẳn là ma chướng rồi, nếu sao nàng lại nghĩ như vậy. Cẩm y hoa phục (áo gấm thêu hoa), vinh hoa phú quý, địa vị quyền thế, gia nhân mỹ nữ, tất cả những thứ này đứa bé kia đều có, sao lại có thể sung sướng, hạnh phúc đây?

      Nàng cảm thấy mình hẳn nên tới câu “tạm biệt, hẹn gặp lại”, nhưng sau lần này e là gặp lại nhau được nữa. Nghĩ ngợi, bất giác lại xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy có người giọng kêu lên: “Mẫu thân…”

      Thoáng chốc cúi đầu xuống, liền bắt gặp đôi mắt chứa đầy đau thương, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm vậy, đẹp. Nhất thời tâm hồn bị hấp dẫn, giọng nghẹn ngào của đứa bé kia lại vang lên: “Tại sao, tại sao… hài nhi chạm được mẫu thân… Tại sao…” Đứa bé kia chắc là muốn ôm nàng nhưng lại chụp vào khoảng trống rỗng.

      Ánh trăng ấm áp nhưng khuôn mặt đứa bé càng thêm nhợt nhạt, đôi mắt nhòa bởi hai hàng nước mắt.

      Nàng chợt thấy đau lòng, mẫu thân nó mất rồi sao?

      Nhớ đến mẹ đứa trẻ này, đúng là người phụ nữ dịu dàng, ấm áp, sao lại chết chứ? Chắc đứa này nhận nhầm nàng là linh hồn của mẹ nó rồi, dù có tỏ vẻ già dặn thế nào trẻ con âu vẫn là trẻ con.

      Thôi thôi, dù sao vài ngày nữa nàng cũng chuyển thế, coi như làm chút việc tốt vậy.

      Nghĩ thế, nàng nở nụ cười : “Lúc trước ta có gặp mẫu thân con, trước khi đầu thai, nàng nhờ ta chuyển lời cho con, đừng đau lòng, hãy sống tốt, vui vẻ, hạnh phúc, thế là nàng yên lòng rồi.”

      “Dì phải mẫu thân?” Ánh mắt mong chờ của đứa bé kia bỗng chốc ảm đạm, giọng cũng rất nhiều: “Mẫu thân gửi lời nhắn nhưng tại sao tới, hay là mẫu thân ghét bỏ hài nhi rồi?” Giọng nức nở, đáng thương.

      Nhất thời nàng biết nên gì cho phải: “Chuyện này.. dĩ nhiên phải vậy, mẹ con còn cách nào khác, hơn nữa phải nhờ ta đến chăm sóc con sao?”

      Vừa dứt lời, khuôn mặt đứa trẻ liền lên vẻ vui sướng: “ sao?”

      Nàng gật đầu lia lịa: “, …”. Sau khi hoàn hồn, lại phát mình tự đem bản thân bán rồi.

      Đến lần gặp mặt lần thứ tư, nàng quên mất , chỉ cần chén canh Mạnh bà những chuyện cũ cho dù khắc cốt ghi tâm cỡ nào cũng bị quên sạch. ‘Nếu có kiếp sau, ta nhất định nhớ được chàng’, đây chẳng qua chỉ là lời dối, tự lừa mình lừa người mà thôi.



      Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà phải người khác, chỉ khẽ cười tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt lọn tóc vai nàng, cúi đầu — Bởi vì đó là nàng.

      PS: Truyện chống chỉ định cho những bạn tôn sùng mối tình Lương - Chúc nhé

      Đôi lời của ta - Người giới thiệu

      Dạo này ta cuồng thể loại ĐN này. Sau khi đọc qua rất nhiều bộ ĐN Lương Chúc, ta thấy thích bộ này nhất (cả bộ Quải cái Mã Văn Tài nhưng chưa hoàn). Truyện này phản ánh rất chân thực về mối tình Lương Chúc, ta rất thích cách nhìn này của tác giả, 1 tiểu thư được cưng chiều, bướng bỉnh, 1 cậu thư sinh nghèo cổ hủ, ta cũng cảm thấy nếu thực có đến bên nhau chắc chắn k thể hạnh phúc, vang danh thiên cổ đc thế này. ngược lại vì nó kết thúc bi thương, thà chết đến bên nhau nên mới có thể vang dội, vào lòng ng như thế.
      Nữ chính và nam chính đều mạnh mẽ, lý trí (mình k giỏi văn, chỉ có thể miêu tả nam nữ chính bằng mấy từ vậy thui, các bạn tự đọc và cảm nhận nha)

      Mong các bạn đọc vui!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :