Giới hạn - Neathvith Seven

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. neathvith

      neathvith New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      GIỚI HẠN
      Tác giả: Neathvith Seven
      Thể loại: Hồi ức
      Tình trạng: sáng tác


      Giới thiệu:

      Đây là câu chuyện tình của đá và hổ.
      Ngày xửa ngày xưa có con hổ chơi hồ gặp tảng đá, quyết tâm đem đá về làm vợ. Tưới nước bón phân ngày n lần, cuối cùng đá cũng nở thành hoa. Vậy là hổ và hoa sông bên nha trọn đời.

      CHƯƠNG 1: Bình yên

      Hương hoa như tan dần trong hơi thở mỏng manh, thanh thoát của thiếu nữ nằm mơ màng dưới tàng cây. mái tóc đen bóng, mượt mà như lụa, hàng mi thanh thoát như liễu rũ, đôi môi mím ngọt ngào tựa kẹo đường.

      _ Lại ngủ quên nữa rồi.

      cười , ôm vào lòng cẩn thận, nhàng như ôm cả thế giới. Cũng 10 năm rồi, ngày ôm vào lòng, với tất cả mọi người rằng, là vợ, là thiên thần, là cả thế giới của . Ngày đó, đội vòng hoa mất cả ngày đan, ngơ ngác nhìn , ừm, chỉ nhìn như thể mang mọi rắc rối đến cho vậy, rồi uất ức ôm , chôn đầu vào lòng , lặng yên. Hôm ấy, biết, chẳng có gì có thể khiến đau khổ nữa rồi, bên nghĩa là có tất cả. Đó là ngày cưới của , ngày cưới của họ.

      vẫn say giấc trong vòng ôm của ai đó. Mùi vị thân thuộc khiến càng mê mộng, khẽ cựa quậy rồi vùi sâu trong lòng , nhếch miệng cười như là đứa trẻ ăn vụng được viên kẹo đường. Gió miên man thổi nhàng, từng nhánh hoa càng thêm quyến rũ trong ánh chiều muộn đỏ thẩm cả mảng trời. Được dịu dàng đặt xuống giường, như thiên thần trong lớp váy trắng mỏng manh khiến nhìn chẳng muốn rời. nhàng hôn trán rồi rời giường, suy nghĩ xem đêm nay nên nấu món ngon cho nhỉ. Ừm, canh cua, ít rau diếp cá và thịt bò xào ngó sen. chắc chắn rất thích. hạnh phúc suy nghĩ, cởi chiếc áo blouse trắng ra rồi xắn tay áo chuẩn bị cho bữa tối của nhà mình. nhiều năm rồi thói quen của họ vẫn thay đổi. làm chăm chút nhà cửa, vườn hoa của mình, nấu cơm rửa chén bát, khi ngủ quên ôm về, lúc mệt mỏi, căng thẳng miên man, lảm nhảm, kể lên mọi thứ cho nghe. Mọi người luôn có những mục tiêu để sống, có người muốn mình giàu, giàu rồi giàu hơn, có người muốn cưới vợ, cưới chồng, sinh con, chăm con, nhìn con lớn hằng ngày, có người muốn phát minh ra thiết bị mới, có người lại muốn nổi tiếng khắp mọi nơi. Và ai cũng luôn đặt ra câu hỏi cho tương lai của mình. Còn vẫn vậy, làm về thấy vẫn ở đây là đủ, tỉnh giấc, thấy tươi cười, ăn những món chính tay nấu, thế là đủ. Chẳng biết bao lâu, chẳng biết đến khi nào, chẳng biết bao nhiêu tuổi, trong căn nhà gỗ mình trong rừng hoa khổng lồ, họ vẫn sống hạnh phúc vậy thôi.
      Last edited: 20/6/16

    2. neathvith

      neathvith New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Chương 2: Tên , Nhạc Nhạc

      Ôm vào lòng bó oải hương mới cắt, lững thững dọc theo hàng đá cuội. vẫn nhớ ngày ấy đưa đến bãi biển, chính tỉ mỉ chọn từng viên đá mang lên xe đưa về nhà. muốn xây con đường chỉ có mà thôi, đến hết đời. Trí nhớ tốt, từ vậy rồi, nhưng chỉ nhớ , nhớ tất cả mọi thứ về mà thôi.
      Lần đầu gặp , muốn là cánh tay, là vũ khí của . :
      _ Theo tôi, tôi cho mọi điều cần.
      Trở thành sát thủ, vì có trái tim, , có trái tim nhưng trái tim biết đập như con người. Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, trái tim lại đập vì .
      Mike từng hỏi , có hối hận . Nếu ngày ấy, thay đổi quyết định, có lẽ bây giờ vương, là thủ lĩnh, là người đứng đầu của nhân loại. có tất cả, chỉ cần muốn, nếu ngày ấy lựa chọn thay đổi. Nhưng hối hận.
      nhớ lần đầu tiên thấy , bộ đồng phục học sinh dính đầy tro bụi, đôi mắt to tròn nhưng vô cảm đến kỳ lạ, mái tóc xơ xác sức sống, nhìn gì. chỉ nhìn , cho dù bất cứ điều gì, vẫn chỉ nhìn , ngơ ngác, vô hồn, trống rỗng đến lạ lùng. Lúc tưởng như mọi việc vẫn vậy, quay lưng và bước , nghe thấy giọng vọng lại.
      _Tôi chứ? Tôi muốn . Tôi muốn được .
      ngỡ ngàng nhìn . Trong đôi mắt là mảnh sáng của khát vọng, tỏa sáng đến rực rỡ. đẹp đến kỳ lạ, xuất trước mắt như thiên thần sinh ra từ địa ngục. chỉ còn biết lẳng lặng nhìn , mang hình ảnh chôn sâu vào tim rồi từ từ tưới nước, bón chăm, cắt tỉa, ủ ấm để nó dần dần lớn lên, phát triển, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong tim , để rồi trong mắt chỉ có hình bóng , và lại miên man gọi tên , Nhạc Nhạc.
      nhớ ai từng với , tên nghe kỳ, chẳng giống tí nào. Nhạc Nhạc nghe vui tai, là năng động, là nhiệt tình, là vui vẻ. lạnh lùng, vô cảm, có thể ví như búp bê, cảm xúc, mỗi khi bên cạnh. Hôm đó, dưới bầu trời đêm thăm thẳm giới hạn, vùi mình vào lòng hỏi:
      _ đặt tên cho em à?
      _ , tên em là Nhạc Nhạc! Giọng ấm áp đáp lại
      _ Nguời khác giống em. thấy giống em ? thích tên em ?
      trầm ấm nhìn cười:
      _ Là Vĩnh Nhạc, là Nhạc Nhạc, em, tên em. Em vĩnh viễn là Nhạc Nhạc của . Vui vẻ, ấm áp của em chỉ dành cho là đủ. Người ta kệ người ta. Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, thích kêu Nhạc Nhạc.
      Đêm đó ôm kể chuyện ở Town hôm ấy, gặp ai, làm gì, ai làm gì, ai gì, có gì vui, có gì buồn, rồi thi thoảng lại gọi tên . lại như mọi ngày kể nghe câu chuyện của các vì sao. Đêm cứ trôi dần lặng lẽ, tiếng lá cây xào xạc trong gió, tiếng cười đùa xa xa nhà ai, rồi ôm về phòng. bên nhau đến sáng. Thức giấc, lại là nhân viên làm muộn nhất, lại là bà nội trợ lười nhất, chỉ cần họ hạnh phúc, thế là đủ.


    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @neathvith ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :