1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thể loại : Thám Hiểm, Phương Tây
      Tác Giả : James Dashner

      Làm thế nào Thomas sống sót được giữa mê cung khổng lồ đầy những sinh vật nguy hiểm và thay đổi lời giải hằng đêm? Ai là người sống sót cuối cùng sau những bí mật chết người kia?
      Giải mã mê cung, câu chuyện giả tưởng về nhóm trẻ bị giam giữ trong Trảng với trí nhớ ràng, và cuộc vật lộn tìm lối thoát. Hấp dẫn, kịch tính, đầy bất ngờ, tác phẩm này lôi cuốn bạn đọc cho đến dòng chữ cuối cùng.
      Hale205 thích bài này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 1

      Cuộc sống mới của nó bắt đầu khi nó đứng dậy trong bóng tối lạnh lẽo và bầu khí đầy bụi bặm hôi hám.

      Kim loại chạm vào kim loại, cú giật làm mặt sàn chao đảo. Nó ngã nhào và lồm cồm lùi lại, mồ hôi túa ra trán dù khí lạnh tê người. Lưng nó chạm phải tấm vách kim loại cứng ngắt. Nó lần mò dọc theo đó cho đến khi đụng phải góc tường. Buông mình xuống sàn, nó thu gối ngồi co ro, thầm mong mắt mình sớm quen với bóng tối.

      Lại cú dằn xóc nữa, rồi căn buồng thình lình di chuyển lên tựa như cái thang máy hầm mỏ già cỗi.

      Tiếng xích và ròng rọc loảng xoảng vang dội các tấm vách kim loại, nghe như tiếng ồn trong nhà máy thép cổ lỗ. Buồng thang máy tối tăm lắc lư tới lui trong lúc chuyển lên làm thằng bé muốn ói. Mùi dầu khét xộc vào các giác quan của nó chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm. Muốn khóc mà ra nước mắt, nó chỉ có thể ngồi đó trong đơn độc và chờ đợi.

      Tên mình là Thomas - nó nghĩ bụng.

      Điều đó … là thứ duy nhất mà nó có thể nhớ được về cuộc đời của mình.

      thể hiểu được làm thế nào chuyện này lại xảy ra. Bộ óc của nó hoạt động có chút sai sót nào trong khi nó cố gắng hiểu tình thế khó khăn tại và những thứ quanh mình. Trong đầu nó chồng chéo hàng đống ý tưởng, việc và hình ảnh, ký ức và chi tiết của cuộc sống, cùng với cách thức hoạt động của chúng. Nó hình dung ra cảnh tuyết đọng cây, cảnh nó chạy con đường trải đầy lá, ăn cái hamburger, ánh trăng phủ quầng sáng tai tái đồng cỏ, cảnh nó bơi lặn trong cái hồ, tiếp nối bằng hình ảnh của quảng trường đông đúc với hàng trăm con người hối hả với công việc.

      Thế nhưng nó vẫn tài nào nhớ được mình từ đâu đến, làm thế nào mà nó rơi vào trong cái thang máy tối như hũ nút này, cha mẹ nó là ai. Thậm chí nó còn chẳng nhớ nổi họ của mình nữa. Những hình ảnh con người lướt nhanh qua tâm trí nó nhưng nó nhận ra ai, khuôn mặt họ bị thay bằng những vệt màu mờ ảo ma quái. Nó tài nào nghĩ ra người mà nó từng biết, thể nhớ được dù chỉ mẩu đối thoại.

      Buồng thang máy tiếp tục khệnh khạng lên. Thomas dần quen với những tiếng cành cạch ngừng của những sợi xích kéo mình lên. quãng thời gian dài trôi qua. Nhiều phút, thậm chí nhiều giờ, mặc dù nó thể biết chắc khi mà mỗi giây dường như dài vô tận. . Nó thông minh hơn thế này kia mà. Tin chắc vào bản năng của mình, nó biết mình di chuyển được khoảng nửa giờ đồng hồ là cùng.

      Lạ điều, nó cảm thấy nỗi sợ hãi tan dần như làn sương trước gió, thay thế bởi tò mò dữ dội. Nó rất muốn biết xem mình ở đâu và chuyện gì xảy ra.

      Sau khi nghiến kèn kẹt rồi kêu thình tiếng, căn buồng đứng lại. Cú ngừng đột ngột làm Thomas giật nảy người và lăn quay ra sàn. Trong khi lồm cồm bò dậy, Thomas cảm thấy thang máy lắc lư ít dần rồi ngưng hẳn. Bốn bề im lặng như tờ.



      Sau khi nghiến kèn kẹt rồi kêu thình tiếng, căn buồng đứng lại. Cú ngừng đột ngột làm Thomas giật nảy người và lăn quay ra sàn. Trong khi lồm cồm bò dậy, Thomas cảm thấy thang máy lắc lư ít dần rồi ngưng hẳn. Bốn bề im lặng như tờ.

      phút trôi qua. Rồi hai phút. Nó nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng tối. Nó lại lần mò dọc theo các bức vách tìm lối ra, nhưng có gì ngoài lớp kim loại lạnh lẽo. Nó rên lên thất vọng. thanh vang dội chung quanh nó, tựa như những tiếng rên rỉ ma quái của tử thần, dần, dần rồi tắt ngấm. Nó hét lên cầu cứu, tay đấm thình thình vào vách kim loại.

      Vẫn có gì.

      Thomas lại lùi vào trong góc, khoanh tay run rẩy, cảm thấy sợ hãi trở lại. Nó thấy lồng ngực mình run bần bật cách đáng ngại, như thể quả tim của nó chỉ chực nhảy vọt ra khỏi cơ thể.

      - Ai đó … cứu … tôi! - Thomas gào lên, mỗi tiếng kêu như cào xé cái cổ họng rát buốt của nó.

      tiếng kịch vang lên ở đầu khiến nó nín thở và ngước mắt nhìn lên. Thomas trông thấy lằn sáng mảnh thẳng băng cắt ngang qua trần căn buồng và mở rộng dần. Tiếng rít kèn kẹt cho thấy cánh cửa trượt bị mở ra. Do ở quá lâu trong bóng tối, ánh sáng làm nó nhức nhối. Nó đưa hai tay bưng mặt, quay chỗ khác.

      Nó nghe thấy những tiếng ồn ào bên - những giọng - và nỗi sợ làm lồng ngực nó thắt lại.

      - Nhìn huynh ta kìa.

      - Nó mấy tuổi vậy ta?

      - Coi nó mặc cái áo thun tởm chưa!



      - Coi nó mặc cái áo thun tởm chưa!

      - Có mày mới tởm, cái đồ mặt dẹp.

      - Ê nhóc, dưới đó hôi hám ghê há!

      - Này đầu xanh, hy vọng cậu thích thú với chuyến .

      - có vé về đâu nha bồ.

      bối rối xen lẫn kinh sợ trùm lên Thomas. Các giọng kỳ quái và đầy vang. vài chữ nghe hoàn toàn lạ lẫm với nó, trong khi những chữ khác lại khá quen thuộc. Nó nheo mắt nhìn về phía ánh sáng và những giọng . Lúc đầu nó chỉ thấy những hình bóng mờ ảo, nhưng chúng nhanh chóng trở thành những hình người - người ta cúi xuống qua cái lỗ trần, nhìn ngó và chỉ trỏ nó.

      Thế rồi, giống như khi thấu kính của chiếc máy chụp hình lấy được nét, các khuôn mặt trở nên rệt. Toàn là những thằng bé - lớn có có. Thomas biết nó đợi chờ cái gì, nhưng nhìn thấy những khuôn mặt này nó càng hoang mang tợn. Chúng chỉ là những đứa nhóc tuổi teen. bọn nhóc con. Nỗi sợ của nó tan phần nào, nhưng chừng ấy chưa đủ để làm cho nhịp tim nó trở về bình thường.

      Ai đó thả sơi dây thừng xuống, đầu dây thắt sẵn nút thong lọng. Thomas ngập ngừng, rồi đặt bàn chân phải vào đó và tóm lấy sợi thừng trong lúc được kéo lên. Những bàn tay với xuống, kéo áo quần nó, lôi nó lên. Thế giới như quay cuồng quanh Thomas. Những khuôn mặt và sắc màu hòa lẫn với ánh sáng. Những giọng ngừng lại, ngoại trừ đứa nào đó cất tiếng trong lúc nó được kéo qua khỏi cạnh của chiếc hộp tối tăm. Và Thomas hiểu nó bao giờ quên câu này.

      - Chào sư huynh, rất vui được gặp cậu. - Thằng bé . - Mừng cậu đến Trảng.
      Hale205 thích bài này.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 2

      Những bàn tay giúp đỡ hăng hái vây lấy Thomas cho đến khi nó đứng thẳng dậy và quần áo được phủi sạch. Vẫn còn hoa mắt vì ánh sáng nên nó hơi loạng choạng. hiếu kỳ xâm chiếm lấy Thomas, nhưng nó vẫn còn quá mệt nên thể nhìn kỹ những đứa trẻ xung quanh. Chúng gì trong lúc nó lắc đầu, cố gắng ghi nhận mọi thứ.

      Khi Thomas chầm chậm quay vòng, bọn trẻ vừa cười hắc hắc vừa quan sát nó, vài đứa còn thò ngón tay ra đụng người nó. Ít nhất cũng phải có đến năm chục đứa trẻ trong những bộ đồ lấm lem, ướt đẫm mồ hôi như thể vừa lao động cật lực. Bọn trẻ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, với tầm vóc và tóc tai dài ngắn đủ kiểu. Thomas đột nhiên thấy chóng mặt, nó hấp háy mắt hết ngó đám trẻ lại nhìn cái nơi kỳ lạ mà nó đứng.

      Chúng ở trong khoảng sân rộng gấp nhiều lần sân bóng đá, bao quanh bởi bốn bức tường vĩ đại xây bằng đá xám, bao phủ đôi chỗ bởi những đám dây thường xuân rậm rạp. Những bức tường này dễ phải cao đến cả trăm mét, tạo thành hình vuông đều đặng, và tại trung điểm của mỗi cạnh, tường thành tách ra tạo thành khoảng trống, cho thấy những khúc quanh và lối dài hút mắt phía đằng sau, theo những gì mà mắt Thomas có thể nhìn thấy được.

      - Coi cái thằng Đầu xanh kìa. - giọng khan khan cất lên, Thomas thể nhìn ra người vừa . - Chắc nó lo đến vỡ mật đây.

      Nhiều đứa ré lên cười.

      - Ngậm miệng lại, Gally. - giọng trầm hơn nạt.

      Thomas hướng chú ý trở lại đám trẻ vây quanh. Nó biết lúc này mình thảm hết sức - nó cảm thấy như bị đánh thuốc vậy. thằng cao người, tóc vàng hoe, cằm bạnh khụt khịt mũi nhìn nó, mặt lạnh tanh. thằng mập lùn bồn chồn đảo chân, giương cặp mắt to cộ nhìn Thomas. thằng người châu Á, thân hình cuồn cuộn cơ bắp, khoanh tay xem xét Thomas, hai ống tay chật căng được xắn lên, phô bày các bắp thịt. thằng bé da đen nhíu mày - chính là người chào đón Thomas. Còn rất nhiều những đứa khác chỉ đứng ngó.

      - Tôi ở đâu đây? - Thomas hỏi, ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy giọng của chính nó vang lên trong mảng ký ức còn khôi phục được của mình. Giọng có vẻ khớp lắm, và thanh hơn là nó tưởng.

      - Chẳng phải nơi tốt đẹp gì đâu. - Thằng bé da đen . - Biết khôn cậu nên cư xử cho tốt và đúng mực.

      - Nó về tay Trang chủ nào đây? - ai đó la lên từ trong đám trẻ phía sau.

      - rồi mà. - giọng nhức óc đáp trả. - Cái thằng tởm này trang vụ, chắc cú luôn đó. - Thằng bé cười rúc rích, như thể vừa câu pha trò tức cười nhất thiên hạ.

      Thomas lần nữa cảm thấy lẫn lộn. Nó nghe thấy nhiều từ ngữ chẳng có ý nghĩa gì cả. Sư huynh. Mặt dẹp. Trang chủ. Trang vụ. Những chữ này thốt ra từ miệng của đám trẻ cách rất tự nhiên, nên nó cảm thấy lạ khi mình hiểu. Cứ như thể là tình trạng mất trí nhớ của nó xóa mất phần ngôn ngữ vậy. Thiệt là rắc rối.

      Những cảm xúc khác nhau chen lấn trong đầu óc và tâm trí nó. Bối rối. Tò mò. Kinh hãi. Khiếp sợ. Nhưng xuyên suốt là cảm giác tối tăm tuyệt vọng, như thể đối với nó thế giới sụp đổ, bị xóa khỏi trí nhớ và thay thế bằng thứ gì đó rất quái gở. Nó chỉ muốn bỏ chạy khỏi đám nhóc này.

      Thằng bé có chất giọng nhức óc tiếp:

      - … mà còn phải cố gắng lắm mới được làm trang vụ, tao cá luôn đó. - Thomas vẫn chưa nhìn ra được khuôn mặt của thằng bé vừa .

      - bảo ngậm miệng lại! - Thằng bé da đen nạt nộ. - Còn bá láp nữa là giờ giải lao tới bị cắt nửa.

      Chắc đây là thằng cầm đầu, Thomas nghĩ bụng. Thây kệ đám trẻ nhìn ngó mình lom lom, Thomas tập trung vào việc nghiên cứu cái nơi được chúng gọi là Trảng.

      Nền của khu đất trông như được lát đá hộc, nhiều chỗ nứt nẻ và bị cỏ dại mọc chen vào. căn nhà gỗ xập xệ phát sợ nằm về góc của vuông đất, tương phản rệt với màu đá xám.

      Xung quanh đó mọc vài cái cây với bộ rễ trông như những bàn tay xương xẩu thọc qua lớp đá tìm nguồn dinh dưỡng. Trong góc khác là mảnh vườn. Từ chỗ mình đứng Thomas có thể nhận ra cây bắp, cà chua và nhiều cây ăn trái khác.

      Phía đầu bên kia khu đất mọc lên bãi cọc rào nhốt cừu, heo và bò sữa. Bầu trời đầu xanh trong gợn mây, nhưng Thomas nhìn thấy mặt trời dù là ban ngày. Những cái bóng ma quái của các vách tường cho phép đoán thời gian hay phương hướng chính xác được - có lẽ là buổi sáng sớm hoặc chiều muộn. Trong lúc nó thở sâu để cố gắng bình tâm lại hỗn hợp mùi xộc thẳng vào mũi nó. Rác mới, phân bón, thứ gì đó thối rữa và ngòn ngọt. Tự dưng nó nhận ra đó là mùi nông trại.



      Phía đầu bên kia khu đất mọc lên bãi cọc rào nhốt cừu, heo và bò sữa. Bầu trời đầu xanh trong gợn mây, nhưng Thomas nhìn thấy mặt trời dù là ban ngày. Những cái bóng ma quái của các vách tường cho phép đoán thời gian hay phương hướng chính xác được - có lẽ là buổi sáng sớm hoặc chiều muộn. Trong lúc nó thở sâu để cố gắng bình tâm lại hỗn hợp mùi xộc thẳng vào mũi nó. Rác mới, phân bón, thứ gì đó thối rữa và ngòn ngọt. Tự dưng nó nhận ra đó là mùi nông trại.

      Thoams lại nhìn những kẻ bắt được mình và cảm thấy lúng túng, nhưng rất muốn liều mạng thử hỏi mấy câu. Những kẻ bắt giữ, nó nghĩ. Mà, tại sao chữ đó lại bật lên trong đầu mình nhỉ ? Nó diểm qua các khuôn mặt, nhìn vào các thái độ và đánh giá đám trẻ. Cặp mắt của thằng đầy lửa căm thù làm nó lạnh lưng. Thằng này có mái tóc đen, vẻ mặt rất hung hãn, làm Thomas nghĩ nếu thằng này lận dao tới gặp nó hỏi chuyện chắc cũng có gì phải ngạc nhiên. Ngay khi mắt chúng giao nhau, thằng bé kia lắc đầu rồi quay , bước về phía mọt cái cọc sắt nhờn mỡ cạnh băng ghế gỗ. đỉnh cọc có lá cờ nhiều màu ủ rũ, chẳng có chút gió nào để làm nó tung bay khoe ra hình vẽ trang trí.

      Ngỡ ngàng, Thomas nhìn chòng chọc vào lưng thằng bé kia cho tới lúc nó quay mặt lại và ngồi xuống. Thomas vội vàng ngó lơ chỗ khác.

      Đột nhiên, thằng cầm đầu đám trẻ trạc mười bảy tuổi tiến lên trước bước. Thằng bé ăn mặc khá tầm thường: áo thun đen, quần jean, chân giày thể thao, tay đeo đồng hồ điện tử. hiểu sao trang phục của đám trẻ ở đây khiến Thomas ngạc nhiên. Nó tưởng đâu mọi người phải mặc thứ gì đáng sợ hơn - quần áo tù chẳng hạn. Nhưng ngoài cái cau mày thường trực, coi bộ nó đáng ngại lắm.

      - Chuyện dài dòng lắm, huynh à. - Thằng bé da đen . - Từ từ rồi cậu biết … Mai tôi đưa cậu môt vòng. Từ bây giờ cho tới lúc đó … đừng có phá hư cái gì nha. - Nó chìa bàn tay ra. - Tôi tên Alby. - Thằng bé chờ đợi, ràng là để nhận cái bắt tay.

      Thomas từ chối. Bản năng nào đó chi phối hành động của nó, và chẳng chẳng rằng nó quay , tiến lại cái cây gần đó rồi ngồi bệt xuống, lưng dựa vào lớp vỏ cây sần sùi. Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng Thomas, tới mức gần như thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi nó hít hơi sâu và cố gắng ép mình chấp nhận hoàn cảnh. Đành chấp nhận thôi, nó nghĩ thầm. Mình chẳng hiểu ra chuyện gì nếu để cho nỗi sợ hãi chế ngự.

      - Vậy cậu kể . - Thomas lên tiếng, cố giữ giọng bình thản. - Kể tôi nghe xem chuyện dài tới mức nào.

      Alby liếc mấy đứa đứng sát bên cạnh và đảo tròn mắt. Thomas lại quan sát đám trẻ lần nữa. Ước tính ban đầu của nó khá sát - có khoảng năm mươi đến sáu mươi thằng nhóc, tuổi từ khoảng mười hai cho đến gần trưởng thành như Alby, đứa có vẻ là lớn nhất trong đám. Đến lúc này Thomas mới kinh ngạc nhận ra nó hề biết mình bao nhiêu tuổi. Tim nó nặng trĩu khi nghĩ tới điều đó - nó lú lẫn tới mức còn nhớ tuổi của mình nữa sao?

      - Thực , - Thomas , chẳng buồn tỏ ra can đảm nữa, - tôi ở đâu đây?

      Alby tiến lại chỗ nó rồi ngồi xuống, chân bắt chéo. Đám trẻ tò mò theo, túm tụm lại sau lưng thằng cầm đầu. Những cái đầu ló ra theo đủ hướng để nhìn cho .

      - Nếu thấy sợ, - Alby , - cậu phải là người. Cậu mà có thái độ khác là tôi ném cậu xuống Vực liền, vì điều đó đồng nghĩa cậu là thằng điên.

      - Vực nào? - Thomas hỏi, mặt cắt còn hột máu.

      - Ngậm miệng lại! - Alby , tay giụi mắt. - Tôi biết phải bắt đầu như thế nào, cậu hiểu ? Ở đây tụi này giết mấy huynh giống như cậu đâu, tôi hứa. Cố gắng đừng để bị giết, hãy sống sót, sao cũng được.

      Alby ngừng lời, và Thomas cảm thấy khuôn mặt mình càng tái hơn khi nghe tới câu vừa rồi.

      - Trời đất, - Alby , tay vuốt mái tóc ngắn trong lúc buột miệng thở dài, - tôi có khéo ăn khéo gì hết trơn hà … Cậu là Đầu xanh đầu tiên tới đây kể từ khi Nick bị giết.

      Mắt Thomas mở to bàng hoàng trong lúc thằng bé khác bước tới bợp vào đầu Alby và với giọng nặng sắc:

      - Alby, đợi đến cái chuyến tham quan chết bằm kia . Chưa gì mà cậu chàng muốn vỡ tim rồi kìa. - Nó cúi xuống chìa tay về phía Thomas. - Mình tên Newt, Đầu xanh ạ, và mọi chuyện ổn cả nếu như cậu bỏ quá cho chàng thủ lĩnh trong đầu nhồi toàn thứ gì đâu này.

      Thomas giơ tay ra bắt tay thằng bé - nó tỏ ra dễ thương hơn Alby nhiều. Newt cũng cao hơn Alby, nhưng trông có vẻ hơn hai tuổi. Thằng bé có mái tóc vàng dài thượt, chờm qua cổ áo thun. Cánh tay cơ bắp của nó nổi đầy gân xanh.

      - Đừng có láu cá, mặt dẹp. - Alby càu nhàu, kéo Newt ngồi xuống bên cạnh mình. - Ít nhất huynh này cũng hiểu được nửa lời tôi mà.

      Vài tiếng cười lác đác bật ra, rồi mọi người càng túm tụm sát nhau hơn phía sau Alby và Newt, chờ nghe những gì hai thằng bé sắp .



      Vài tiếng cười lác đác bật ra, rồi mọi người càng túm tụm sát nhau hơn phía sau Alby và Newt, chờ nghe những gì hai thằng bé sắp .

      Alby xòe hai bàn tay ra.

      - Chỗ này được gọi là Trảng, cậu hiểu chưa? Đây là nơi tụi này sống, ăn uống, ngủ nghỉ. Tụi này tự gọi nhau là Trảng viên. Đó là tất cả những gì mà cậu …

      - Ai đưa tôi đến đây? - Thomas hỏi, nỗi sợ cuối cùng nhường chỗ cho bực tức. - Làm thế nào …

      Nhưng trước khi Thomas kịp xong bàn tay của Alby vươn ra túm lấy áo nó. Thằng bé cúi xuống nó quát:

      - Ê huynh, đứng dậy, đứng dậy mau!

      Alby đứng dậy, kéo Thomas đứng lên theo.

      Rốt cục Thomas cũng đứng được đôi chân run rẩy của mình, nỗi sợ lại trùm lên nó. Nó dựa người vào cái cây, cố vùng ra khỏi Alby lúc này nhìn thẳng vào mặt mình.

      - được ngắt lời! - Alby lớn tiếng nạt. - Nghe này, nếu tụi này kể hết, câu chết giấc sau khi bĩnh ra quần. Các Trảng binh kéo cậu ra ngoài, và lúc đó cậu chẳng giúp gì được tụi này nữa, nghe chưa?

      - Thậm chí tôi còn hiểu mọi người cái quái gì ở đây. - Thomas chậm rãi , nó kinh ngạc khi nghe thấy giọng mình cứng cỏi đến thế.

      Newt vươn tới chụp lấy vai Alby.

      - Alby, nhàng thôi. Cậu làm đau người ta thay vì giúp đỡ đấy, cậu biết ?

      Alby buông áo sơ mi của Thomas ra, rồi lùi lại, ngực phập phồng.

      - có thời gian để mà nhàng với cậu, Đầu xanh à. Cuộc sống cũ chấm hết, cuộc sống mới bắt đầu. Cố mà hiểu luật cho nhanh, dỏng tai lên mà học hỏi thay vì mở miệng. Cậu hiểu chưa?

      Thomas ngó qua phía Newt cầu cứu. Ruột gan nó quặn lại, nước mắt chực trào ra.

      Newt gục gặt đầu :

      - Đầu xanh, cậu hiểu ý của Alby chưa? - Thằng bé gật đầu thêm cái nữa.

      Thomas phát cáu tới mức chỉ muốn thoi cho ai đó cú, nhưng nó đáp gọn bâng:

      - Hiều rồi.

      - Vậy là tốt. - Alby . - Xong ngày đầu tiên. Ngày hôm nay của cậu chỉ có nhiêu đó thôi, huynh à. Trời sắp tối rồi, nhóm Tầm đạo sinh sắp về tới. Hôm nay Hộp đến muộn, nên giờ thăm thú nữa. Để sáng mai, ngay sau khi tỉnh dậy. - Alby quay sang với Newt. - Tìm cái giường cho huynh này ngủ nha.



      - Vậy là tốt. - Alby . - Xong ngày đầu tiên. Ngày hôm nay của cậu chỉ có nhiêu đó thôi, huynh à. Trời sắp tối rồi, nhóm Tầm đạo sinh sắp về tới. Hôm nay Hộp đến muộn, nên giờ thăm thú nữa. Để sáng mai, ngay sau khi tỉnh dậy. - Alby quay sang với Newt. - Tìm cái giường cho huynh này ngủ nha.

      - Ổn rồi. - Newt đáp.

      Alby nheo mắt nhìn Thomas rồi :

      - Vài tuần thôi, rồi cậu cũng vui trở lại. Cậu sống hạnh phúc và có ích. ai trong số tụi này biết ất giáp gì ngay bữa đầu, nên cậu cũng vậy thôi à. Ngày mai cuộc sống mới bắt đầu.

      đoạn thằng bé da đen quay gót, vạch lối len qua đám trẻ và tiến về căn nhà gỗ lụp xụp nằm trong góc của khu đất. Hầu hết bọn trẻ cũng tản , sau khi dòm ngó chán chê người mới.

      Thomas khoanh tay, nhắm mắt, hít hơi sâu. trống rỗng bên trong nó nhường chỗ cho nỗi buồn thấu tim gan. Tất cả chuyện này quá mức. Nó ở đâu? Chỗ này là chỗ nào? Đây có phải là dạng nhà tù ? Nếu phải , tại sao nó bị đưa tới đây, và nó còn ở đây đến bao giờ? Ngôn ngữ gì đâu kỳ quặc, còn bọn trẻ giống như chẳng thèm quan tâm xem nó sống hay chết. Nước mắt chỉ chực dâng lên, nhưng nó kiên quyết khóc.

      -Tôi làm gì đây? - Nó thầm, có ý để cho người khác nghe thấy. - Tôi làm gì … tại sao người ta đưa tôi tới đây?

      Newt vỗ vai nó an ủi:

      - Đầu xanh này, những gì cậu cảm thấy, tất cả chúng tôi đều từng trải qua. Ai cũng bỡ ngỡ trong cái ngày bước ra khỏi chiếc hộp tối tăm đó. Đúng là mọi chuyện tệ hại, và sắp tới đây càng kinh khủng hơn đối với cậu. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng vượt qua được. Tôi chắc cậu phải là thằng bé mít ướt chết bằm.

      - Đây có phải là nhà tù ? - Thomas hỏi, cố lục lọi trong đầu hòng tìm chút manh mối về quá khứ của mình.

      - Hỏi hết bốn câu rồi nhé. - Newt đáp. - biết phải trả lời cậu thế nào, mà dù sao cũng chưa có câu trả lời. Tốt nhất là bây giờ cứ bình tĩnh chấp nhận thay đổi. Ngày mai trời lại sáng.

      Thomas gục đầu , chỉ cụp mắt nhìn mặt đất lát đá nứt nẻ. lằn cỏ chỉ mọc men theo rìa của viên đá hộc, những bông hoa vàng bé tẹo vươn lên như muốn tìm kiếm mặt trời lúc này khuất dạng sau những bức tường thành vĩ đại của Trảng.

      - Chuck chắc hợp với cậu đấy. - Newt . - Cậu này hơi bị tròn, nhưng xét cho cùng cũng tốt tính lắm. Cậu ở đây nhé. Tôi quay lại ngay.

      Newt vừa dứt lời tiếng thét xé ruột vẳng tới. Lanh lảnh và nhức óc, tiếng kêu như phải của con người vang dội khắp khoảng sân lát đá, làm mọi đứa trẻ đều quay nhìn về phía phát ra thanh. Thoams cảm thấy máu trong người đông lại khi nhận ra thanh kinh dị đó phát ra từ căn nhà gỗ.

      Ngay cả Newt cũng giật nảy người, trán nhăn tít lo lắng.

      - Cái thứ gì đâu. - Thằng bé thốt lên. - lẽ mấy đứa y tờ chất bằm thể giữ nổi thằng kia trong vài phút mà có mình sao? - Newt lắc đầu, đá vào chân Thomas. - Cậu tìm Chuckie rồi nó lo chỗ ngủ cho cậu nha.

      đoạn Newt quay lưng chạy bổ về phía căn nhà gỗ.

      Thomas trượt dần theo lớp vỏ cây xù xì cho đến khi ngồi bệt hẳn xuống đất, lưng dựa vào gốc cây. Nó nhắm nghiền mắt lại, thầm ước sao mình mình có thể tỉnh giấc và ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 3

      Vì quá bải hoải nên Thomas ngồi thần người lúc lâu nhúc nhích. Nhưng rốt cuộc nó cũng bắt mình phóng tầm mắt quan sát coi có gì trong căn nhà gỗ. nhóm mấy thằng bé tụ tập bên ngoài nhà, lo lắng dòm lên mấy cái cửa sổ phía như thể con quái vật gớm ghiếc sắp sửa lao ra cùng với vụ nổ đầy mảnh kính và dằm gỗ.

      tiếng lách chách xuất phát từ mấy cành cây đầu thu hút chú ý của Thomas, khiến thằng bé ngước nhìn lên, vừa kịp thấy tia lấp lánh bạc pha đỏ trước khi nó kịp biến sang phía bên kia của thân cây. Thomas loạng choạng đứng dậy rồi vòng qua bên kia cái cây, nghển cổ kiếm thứ vừa gây ra tiếng động, nhưng nó chỉ nhìn thấy toàn những cành cây màu nâu xám chĩa ra tựa như những ngón tay xương xẩu giống như cử động.

      - Đó là con bọ dao. - Có ai đó lên tiếng.

      Thomas quay sang bên phải và bắt gặp thằng nhóc mập lùn nhìn nó. Nó còn - có lẽ là đứa nhất trong số những đứa trẻ mà Thomas gặp. Mái tóc nâu của nó chờm xuống dưới vai. Cặp mắt xanh rực sáng khuôn mặt đỏ ửng, tồi tội và yếu đuối. Thomas hất đầu hỏi thằng nhóc:

      - Bọ gì chứ?

      - Bọ dao. - Thằng nhóc đáp, chỉ tay lên ngọn cây. - làm đau trừ phi ngu ngốc chạm vào chúng, - nó ngập ngừng, - huynh à. - Hình như thằng nhóc cảm thấy thoải mái lắm khi chêm vào hai từ cuối. Chắc là nó chưa tiêu hóa được cái thứ Trảng ngữ này.

      Thêm tiếng thét nữa xé toang bầu trời, lần này còn kéo dài và nhức óc hơn, làm Thomas muốn rụng tim. Nỗi sợ như cục băng chạm vào da thịt nó.

      - Đằng kia xảy ra chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, tay trỏ về phía căn nhà gỗ.

      - biết nữa. - Thằng nhóc mập tròn đáp, giọng nó vẫn còn chưa bể tiếng. - Ben bệnh nằm trong đó. Chúng tóm được cậu ấy.

      - Chúng? - Thomas ưa cái cách thằng bé phát từ đó.

      - Ờ.

      - Chúng là ai?

      - nên hy vọng là mình bao giờ đụng độ với chúng. - Thằng bé trả lời, nó thoải mái chìa tay ra. - Tên em là Chuck. Em là Đầu xanh trước khi xuất .

      Đây là người hướng dẫn của mình đêm nay sao? Thomas thầm nghĩ. Nỗi lo lắng trong lòng nó còn chưa vơi bớt bây giờ lại có thêm chán ngán len lỏi vào. Chuyện này vớ vẩn. Nhức đầu quá.

      - Sao ai cũng gọi tôi là Đầu xanh vậy? - Nó hỏi, bắt tay Chuck rồi nhanh chóng buông ra.

      - Tại vì là người mới nhất. - Chuck ngó Thomas lom lom rồi bật cười.

      Lại thêm tiếng hét phát ra từ căn nhà, nghe như con thú bị tra tấn.

      - Sao cậu lại cười? - Thomas hỏi, kinh hãi vì tiếng hét. - Nghe như trong đó có người sắp chết á.

      - Cậu ta ổn thôi. ai chết nếu kịp quay về để nhận Huyết thanh. Được ăn cả ngã về . sống hai chết. Nhưng đau lắm đấy.

      Câu này làm Thomas ngập ngừng.

      - Cái gì đau?

      Chuck đảo tròn mắt, có vẻ biết phải thế nào.

      - Ờ , bị chích bởi tụi Nhím sầu ấy.

      - Nhím sầu? - Thomas càng lúc càng hoang mang. Chích. Nhím sầu. Những từ hàm chứa sức nặng chết người, nhưng nó lại hoàn toàn chắc chắn là mình hiểu hết được điều Chuck .

      Chuck nhún vai, rồi nhìn lảng , mắt đảo tròn.



      Chuck nhún vai, rồi nhìn lảng , mắt đảo tròn.

      Thomas thở hắt ra, tựa lưng vào cái cây.

      - Có vẻ cậu cũng chẳng biết gì nhiều hơn tôi. - Nó , mặc dù nó biết phải vậy. mất trí nhớ của nó lạ lùng. Nó còn nhớ được đường lối vận hành của vật, nhưng hoàn toàn quên các khuôn mặt, tên tuổi và chi tiết đặc biệt. Giống như quyển sách còn nguyên vẹn nhưng cứ khoảng vài chục chữ lại khuyết mất chữ, làm cho việc đọc nó trở nên nhọc nhằn và rối rắm. Ngay đến tuổi của mình mà Thomas cũng còn nhớ nổi nữa là.

      - Chuck này, cậu … cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?

      Thằng bé quét mắt nhìn Thomas từ đầu đến chân.

      - Em đoán khoảng mười sáu tuổi. Và nếu còn thắc mắc, xin thêm là cao khoảng mét tám, tóc nâu. À, và xấu như con gấu nữa. - Thằng nhóc cười hềnh hệch.

      Thomas ngạc nhiên đến độ nó nghe câu cuối. Mười sáu à? Nó mới mười sáu thôi sao? Nó cảm thấy mình già hơn tuổi đó rất nhiều.

      - Cậu chứ? - Nó ngập ngừng, tìm lời để . - Làm thế nào … - Thậm chí nó còn biết phải hỏi gì.

      - Đừng lo. lớ ngớ mất vài ngày, rồi sau đó quen dần với chỗ này thôi. Tụi mình sống ở đây. Vậy đó. Còn hơn là sống trong cái đống tởm lợm. - Nó nheo mắt, có lẽ lường trước câu hỏi của Thomas. - Tởm là từ thay thế cho từ diễn tả chất thải rắn của con người. Đó là tiếng động nó gây ra khi rơi chạm vào mặt nước.

      Thomas nhìn Chuck, tin nổi là mình về chuyện rởm rít này. “Cũng hay!” là tất cả những gì nó có thể thốt ra được. Nó đứng dậy, bước qua mặt Chuck để về phía căn nhà gỗ. Chòi có lẽ là từ thích hợp hơn cho nới đó. Căn chòi cao khoảng ba hay bốn tầng gì đó, và có vẻ như sắp sụm bà chè đến nới. Đó là mớ toàn gỗ súc, ván ép, dây chão và cửa sổ trộn lẫn vào nhau chẳng theo tỉ lệ nào. Bức tường đá phủ dây thường xuân cao nghệu mọc lên ngay phía sau căn chòi.

      Trong lúc băng qua sân, mùi khói bếp và thịt nấu làm dạ dày nó kêu òng ọc. Biết được tiếng thét chỉ là của thằng bé bệnh tật làm nó cảm thấy đỡ hơn nhiều. Nhưng đến khi nó nghĩ tới nguyên nhân của căn bệnh …

      - Tên là gì vậy? - Chuck hỏi với từ phía sau trong lúc chạy đuổi theo Thomas.

      - Cái gì?

      - Tên của . vẫn chưa cho ai biết. Em chắc vẫn còn nhớ được mà.

      - Thomas. - Nó loáng thoáng nghe thấy mình đáp lại. Tâm trí nó thời để vào chuyện khác. Nếu như Chuck đúng, nó vừa phát ra môt điểm chung giữa nó và đám trẻ. Tụi nó đều bị mất trí nhớ, nhưng vẫn biết tên của mình. Vậy tại sao lại nhớ ra tên của cha mẹ? Hoặc tên của bạn bè? Tại sao nhớ nổi họ của mình?

      - Rất vui được gặp , Thomas. - Chuck . - Đừng ngại, em lo cho . Em ở đây được tháng, và cũng biết nhiều về chỗ này rồi. có thể trông cậy ở Chuck này, OK?

      Thomas gần như đến được cửa lán và đám trẻ đứng đó bỗng nổi xung lên. Nó quay lại, đấu mắt với Chuck.

      - Cậu thậm chí còn thể cho tôi biết bất cứ chuyện gì. Như thế thể gọi là “lo cho tôi” được. - rồi Thomas quay về phía cửa lán, định bụng vào đó để hỏi cho ra lẽ. Nó chẳng biết từ đâu mà mình lại có đủ can đảm để làm điều đó.

      Chuck nhún vai.

      - Những điều em chằng giúp gì nhiều cho được. Về căn bản em vẫn là đứa mới tới. Nhưng tụi mình có thể làm bạn với nhau mà …

      - Tôi cóc cần bạn bè. - Thomas sẵng giọng cắt ngang.

      Nó với tay đến cánh cửa, đúng hơn là miếng gỗ bạc phếch vì mưa nắng, rồi giựt nó mở ra. Thomas nhìn thấy nhiều thằng bé với khuôn mặt dàu dàu đứng ở chân cái cầu thang cong queo, các bậc và thanh chắn cong vẹo đủ kiểu. Bốn vách tường đều được dán giấy màu tối và bong tróc gần nửa. Những vật trang trí ít ỏi nằm trong tầm nhìn chỉ bao gồm cái bình đầy bụi được đặt chiếc bàn ba chân, cùng với bức chân dung đen trắng của người phụ nữ lớn tuổi bận chiếc váy trắng kiểu xưa. Căn nhà này khiến cho Thomas nhớ đến ngôi nhà ma trong phim kinh dị hay đại loại như thế. Ván sàn thậm chí còn bị khuyết đôi chỗ.

      Trong nhà nồng nặc mùi mốc và bụi bặm, tương phản rệt so với thứ mùi dễ chịu ở bên ngoài. Ánh đèn huỳnh quang leo lét hắt xuống từ trần. Nó chưa nghĩ tới, nhưng cũng phải tự hỏi điện ở đâu mà ra tại nơi như thế này. Nó nhòn vào người phụ nữ trong hình. Bà ta từng ở đây à? Để chăm sóc cho lũ trẻ hay sao?

      - Ê, coi nè, thằng Đầu xanh đó. - trong số những thằng lớn to. Thomas nhận ra đó chính là thằng bé tóc đen mà lúc nãy nhìn nó đầy thù địch. Nó tầm khoảng mười lăm tuổi, người cao gầy. Mũi nó có kích thước của nắm tay và giống với hình thù của củ khoai lang méo mó. - Sư huynh này chắc là phải bĩnh ra quần khi nghe thấy Benny ré lên như bọn con ấy. Tìm tã hả, mặt dẹp?

      - Tên tôi là Thomas.



      - Tên tôi là Thomas.

      Nó cần phải tránh xa thằng bé này. thêm lời nào, Thomas bước đến cầu thang, cũng tại vì nó ở ngay gần đó, và vì lúc này nó chẳng biết hay làm gì. Nhưng thằng nhóc đầu gấu bước tới trước mặt nó, giơ tay cản đường.

      - Gượm nào, Đầu xanh. - Thằng bé trỏ ngón tay cái lên phía lầu. - Người mới tới được phép nhìn thấy người bị … dính chấu. Newt và Alby chấp nhận chuyện đó.

      - Cậu thấy có vấn đề gì à? - Thomas hỏi, cố gắng để nỗi sợ hãi biểu ra giọng , và cố nghĩ đến điều mà thằng bé kia muốn ám chỉ khi dùng từ dính chấu. - Tôi biết mình ở chỗ nào. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là vài giúp đỡ thôi mà.

      - Nghe nè, Đầu xanh. - Thằng bé kia nhếch mép, tay khoanh lại. - Trước đây tao thấy mày. Có cái gì đó bốc mùi trong việc mày đến đây, và tao tìm cho ra.

      Máu nóng dồn lên các tĩnh mạch của Thomas.

      - Tôi chưa bao giờ gặp cậu trước đây. Tôi chẳng hề biết cậu là ai, mà tôi cũng cần biết. - Nó gằn giọng. Mà quả thực, làm sao nó biết được? Làm thế nào thằng bé kia nhớ ra nó được?

      Thằng đầu gấu cười khùng khục. Rồi mặt nó trở thoắt nghiêm trọng hơn, cặp lông mày nhướng cao.

      - Nè sư huynh, tao … từng thấy mày. Ít ai trong số mấy đứa này dám rằng chúng từng bị chích. - Nó chỉ tay lên lầu. - Tao có. Tao biết Benny già đầu trải qua chuyện gì. Tao từng ở đó. Và tao thấy mày trong lúc bị biến đổi. - Nó ấn tay vào ngực Thomas. - Và tao dám cá bữa ăn đầu tiên mà Chảo chiên dành cho mày rằng Benny cũng khẳng định là nó nhìn thấy mày luôn.

      Thomas nhượng bộ trước cái nhìn của địch thủ, nhưng nó quyết định gì cả. Nỗi sợ hãi lại tiếp tục chiếm lấy nó. Chẳng lẽ mọi chuyện cứ tiếp tục tồi tệ thêm hay sao?

      - Nhím sầu làm mày vãi ra quần rồi chứ gì? - Thằng bé vừa vừa nhếch mép cười khinh bỉ. - Giờ hơi bị sợ rồi hả? Mày đâu có muốn bị chích, phải ?

      Lại là cái chữ đó. Chích. Thomas cố nghĩ tới điều đó và chỉ tay lên cầu thang, nơi tiếng rên rỉ của thằng bé ốm phát ra, vang dội khắp căn nhà.

      - Nếu Newt lên đó , tôi muốn chuyện với cậu ấy.

      Thằng bé kia đáp, chỉ nhìn Thomas trong vài giây. Rồi nó lắc đầu :

      - Mày biết ? Mày đúng, Tommy à. Tao nên gây khó dễ quá mức cho những đứa mới đến. Lên lầu , và tao chắc là Alby và Newt xạc cho mày mẻ ra trò. Thiệt đó, mày cứ việc lên . Xin lỗi nha.

      Thằng đầu gấu vỗ vai Thomas rồi lùi lại, khoát tay chỉ lên cầu thang. Nhưng Thomas biết thằng này cài mình. Mất trí đâu có làm cho bạn trở nên khờ khạo.

      - Mày tên gì? - Thomas hỏi, cố tình câu giờ trong lúc quyết định xem có nên lên lầu hay .

      - Gally. Và đừng có để ai lòe bịp mày. Ở đây tao mới thực là người lãnh đạo, chứ phải hai sư huynh già đầu lầu kia. Tao. Mày có thể gọi tao là Gally trang trưởng, nếu mày muốn. - Nó cười, hàm răng cũng sánh bằng cái mũi về mức độ xấu.

      Chẳng những bị khuyết mất hai ba chiếc, nó còn chẳng có chiếc nào mon men đến gần mức trắng cho được. Hơi thở của thằng bé phả ra làm Thomas nhớ lại kỷ niệm kinh khủng nào đấy . Bụng nó quặn lại.

      - Thôi được, - Thomas , ngán ngẩm thằng Gally tới mức chỉ muốn hét lên và thoi cái vào giữa mặt nó, - thưa trang trưởng Gally. - Nó kéo dài giọng giễu cợt, cảm thấy máu nóng chảy dồn dập vì nó biết mình vừa băng qua vạch giới hạn.

      Vài tiếng cười bật ra trong đám trẻ khiến Gally ngó xung quanh, mặt đỏ lên. Nó quay lại dòm Thomas, thù nghịch làm cho trán nó nhăn tít và mũi nó dúm dó lại.

      - Cút lên lầu , - Gally , - và tránh xa tao ra, đồ đầu bã. - Nó lại chỉ tay lên lầu, nhưng mắt rời Thomas.

      - Tốt thôi. - Thomas nhìn quanh lần nữa, vừa bối rối khó chịu lại vừa tức. Nó thấy mặt mình nóng ran. đứa nào nhúc nhích để ngăn nó cho làm theo lời Gally bảo, ngoại trừ Chuck, lúc này đứng lắc đầu ở cửa.

      - nên làm vậy. - Thằng nhóc . - là người mới … thể lên đó được.

      - . - Gally nhếch mép cười. - Cứ lên .



      - . - Gally nhếch mép cười. - Cứ lên .

      Thomas thấy hối tiếc vì vào đây, nhưng nó rất muốn chuyện với Newt.

      Nó bắt đầu lên. Các bậc thang oằn mình kêu ken két dưới trọng lượng của nó. Nếu phải để tránh tình cảnh rối beng bên dưới chắc nó sợ hãi ngừng lại. Nó tiếp tục lên, mặt nhăn lại khi nghe thấy từng tiếng động . Cầu thang lên đến chiếu nghỉ, ngoặt sang trái, rồi nối tiếp bằng hành lang dẫn tới nhiều căn phòng. Chỉ duy nhất cánh cửa có ánh sáng lọt ra ngoài qua khe bên dưới.

      - Biến đổi! - Gally vọng lên. - Nhòm cho kỹ vào, mặt dẹp!

      Như thể được tiếp thêm can đảm nhờ câu đó, Thomas bước tới cánh cửa có ánh sáng, mặc kệ tiếng kẽo kẹt của ván sàn và những tiếng cười bên dưới lầu, bỏ ngoài tai lời công kích với những từ ngữ mà nó hiểu, cố đè nén cảm giác bực mình mà chúng gây ra. Nó đến bên cánh cửa, vặn tay nắm bằng đồng rồi mở cửa ra.

      Trong phòng, Newt và Alby cúi xuống ai đó nằm giường.

      Thomas nhoài người lại gần hơn để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, nhưng nó lạnh gáy khi nhìn thấy tình trạng của người bệnh. Nó phải cố lắm mới nén được chỗ mật chực trào lên họng. cái nhìn rất nhanh, chỉ có vài giây, nhưng cũng đủ để ám ảnh nó suốt đời. thân hình tái xanh quằn quại, vặn vẹo trong đau đớn, bộ ngực trần gớm guốc. Những đường gân xanh ngoằn ngèo đan chằng chịt bên dưới lớp da. Khắp người nó bị bao phủ bởi những vết thâm tím, ban đỏ và những lằn xước rướm máu. Cặp mắt của thằng bé lồi ra, đầy tia máu và sáng quắc lên, liên tục đảo tới đảo lui. Cảnh tượng kịp in sâu vào trong đầu Thomas trước khi Alby kịp nhảy dựng lên, chắn ngang tầm nhìn của nó, dù ngăn được những tiếng kêu rên và la hét kia. Thằng bé đẩy Thomas ra khỏi phòng, rồi sập cửa lại sau lưng hai đứa.

      - Câu làm gì ở đây hả Đầu xanh? - Alby la lên, miệng méo xệch vì tức giận, mắt nháng lửa.

      Thomas cảm thấy yếu thế hẳn.

      - Tôi … ơ … muốn có vài lời giải thích. - Nó lí nhí, thể thêm chút sức nặng nào vào câu của mình và thầm buông xuôi ở trong đầu. Thằng bé kia bị làm sao vậy? Thomas tựa người vào hàng lang can hành lang, mặt cắm xuống đất, biết phải làm gì tiếp theo.

      - Vác cái mặt cậu xuống lầu ngay. - Alby ra lệnh. - Chuck lo liệu cho cậu. Nếu từ giờ tới sáng mai tôi còn thấy cái bản mặt cậu, cậu còn sống để có lần khác đâu. Tôi tự mình ném cậu xuống Vực, chưa?

      Thomas cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nó thấy mình thu người lại như con chuột. rằng, nó bước qua Alby và lèo nhanh xuống những bậc thang kêu ken két.

      Mặc kệ những cái nhìn chằm chằm của mọi người ở dưới nhà, đặc biệt là Gally, Thomas hơi ra cửa, tóm lấy cánh tay Chuck lôi thằng nhóc theo.

      Nó ghét những đứa bé kia, tất cả mọi thằng. Ngoại trừ Chuck.

      - Làm ơn dẫn tôi tránh xa mấy đứa này. - Thomas . Nó nhận ra Chuck có lẽ là người bạn duy nhất đời của nó.

      - Được thôi. - Chuck đáp, giọng họa bát hẳn lên, như thể vui mừng vì mình trở nên cần thiết. - Nhưng trước tiên chúng ta cần phải kiếm cho ít thức ăn của Chảo chiên.

      - Tôi biết liệu mình có còn ăn nổi nữa hay .

      Nhất là sau những gì nó vừa chứng kiến.

      Chuck gục gặc đầu.

      - Có chứ. ăn. Gặp ở cái cây lúc nãy nha. Hẹn mười phút nữa.

      Thomas thấy mừng vì tránh xa được cái lán và lập tức về phía cái cây. Chỉ vừa mới biết cuộc sống ở đây như thế nào là nó muốn chấm dứt ngay chuyện này. Nó ao ước bằng mọi giá có thể nhớ lại cuộc sống trước đây của mình. Bất cứ điều gì. Ba mẹ, bạn bè, trường học, sở thích. .

      Nó chớp mắt liên tục, cố gắng gạt hình ảnh nó vừa trông thấy trong căn lán ra khỏi đầu.

      Biến đổi. Gally gọi đó là biến đổi.

      Trời lạnh, nhưng Thomas bất giác rùng mình.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 4

      Thomas dựa người vào cái cây trong lúc đợi Chuck. Nó quét mắt quanh Trảng, cái nơi ác mộng mà có vẻ như nó bị bắt phải ở lại. Bóng của các bức tường dài ra thấy và bắt đầu chờm lên những mặt đá phủ dây thường xuân ở tường thành phía bên đối diện.

      Ít nhất chuyện này cũng khiến nó xác định được phương hướng. Cái lán gỗ nằm náu mình trong góc Tây Bắc, chìm khuất trong bóng chiều tà. Góc Tây Nam có nhiều lùm cây rậm rạp. Khu vực nông trại, nơi có vài đứa vẫn còn lúi húitrên mấy cánh đồng, trải rộng toàn bộ góc Đông Bắc của Trảng. Còn gia súc kêu rống ở góc Đông Nam.

      Ngay chính giữa khoảng đất, cái lỗ đen ngòm của chiếc Hộp vẫn mở toang, như thể muốn mời gọi nó chui xuống và quay về nhà. Gần đó, cách chừng sáu mét về hướng nam, có căn nhà thấp lè tè xây bởi những khối bê tông thô. Cánh cửa sắt đầy đe dọa là lối ra duy nhất của nó, ngoài ra hề có cái cửa sổ nào cả. Tay nắm bằng kim loại to hình tròn trông giống như bánh lái là thứ duy nhất để mở cửa, tựa như ở dưới tàu ngầm.

      Mặc cho những điều vừa chứng kiến, Thomas vẫn cảm thấy phân vân giữa tò mò muốn tìm hiểu coi bên trong đó có gì và nỗi lo sợ về thứ mình tìm ra.

      Nó chỉ vừa chuyển chú ý sang bốn khoảng trống ở chính giữa của các bức tường thành Chuck quay lại, trong tay là cặp bánh mì kẹp thịt bốc khói cùng với mấy trái táo và hai ca nước. Thomas ngạc nhiên thấy cảm giác nhõm dâng lên trong lòng mình. Nó hoàn toàn độc ở nơi này.

      - Chảo chiên vui lắm khi em đột kích vào trong bếp trước giờ ăn tối. - Chuck , rồi ngồi xuống cạnh cái cây và ra hiệu cho Thomas làm theo.

      Thomas ngồi xuống, cầm lấy bánh mì, ngập ngừng. Hình ảnh gớm ghiếc trong lán gỗ lại lên trong đầu nó. Nhưng cái đói nhanh chóng giành ưu thế và Thomas cắn miếng to. Mùi vị tuyệt vời của thịt băm, phô mai và sốt trứng lan tỏa trong miệng nó.

      - Trời ơi, - Thomas lúng búng , miệng đầy thức ăn, - tớ đói muốn chết luôn.

      - rồi mà. - Chuck nhai rào rạo chỗ bánh mì của mình.

      Sau khi cắn thêm vài miếng nữa, cuối cùng Thomas cũng hỏi vài câu làm phiền nó nãy giờ:

      - Thực chuyện gì xảy ra cho cái cậu Ben đó vậy? Nhìn cậu ta chẳng còn ra hồn người nữa.

      Chuck liếc nhìn về phía căn nhà.

      - Em biết. - Nó lơ đãng đáp. - Em có thấy được Ben đâu.

      Thomas cảm thấy thằng bé thực thành , nhưng nó quyết định ép nữa.

      - Ừ, mà cậu cũng muốn nhìn thấy cậu ta đâu, tin tớ .

      Thomas tiếp tục bữa ăn, nhai nhóp nhép mấy quả táo trong lúc nhìn ngó các khoảng trống vĩ đại của bốn bức tường thành. Từ chỗ nó ngồi thuận tiện để phân biệt , nhưng có điều gì đó bất thường gờ của những lỗ trống đó. Nó thấy chóng mặt khi nhìn những bức tường thành cao vời vợi, cảm giác như thể nó lơ lửng bên chúng thay vì ngồi dưới chân chúng.

      - Ngoài đó là cái gì vậy? - Cuối cùng Thomas lên tiếng, phá vỡ im lặng. - Có phải đây là phần của tòa lâu đài khổng lồ hay gì đó ?

      Chuck ngần ngừ, có vẻ mấy thoải mái.

      - Ơ, em chưa bao giờ ra khỏi Trảng.

      Thomas ngưng chút.

      - Cậu che giấu điều gì đó. - Cuối cùng nó đáp, sau khi ăn nốt miếng cuối cùng và uống ngụm nước. bực tức vì ai trả lời các câu hỏi của nó bắt đầu làm căng các dây thần kinh của Thomas. Càng tồi tệ hơn khi ngay cả những câu trả lời ít ỏi nó nhận được cũng bảo đảm cung cấp thực. - Tại sao mọi người cứ úp úp mở mở vậy?



      - Cậu che giấu điều gì đó. - Cuối cùng nó đáp, sau khi ăn nốt miếng cuối cùng và uống ngụm nước. bực tức vì ai trả lời các câu hỏi của nó bắt đầu làm căng các dây thần kinh của Thomas. Càng tồi tệ hơn khi ngay cả những câu trả lời ít ỏi nó nhận được cũng bảo đảm cung cấp thực. - Tại sao mọi người cứ úp úp mở mở vậy?

      - tại vì nó là như thế mà. Mọi thứ quanh đây rất là kỳ quặc, phần lớn tụi em biết được hết mọi điều mà chỉ biết được khoảng nửa .

      Thomas bực ghê gớm khi thấy Chuck chẳng tỏ ra quan tâm mấy về những gì vừa và bàng quan với việc cuộc đời của mình bị đánh cắp. Những đứa trẻ ở đây bị làm sao thế nhỉ? Thomas đứng dậy và bắt đầu bước về phía khoảng trống bức tường phía Đông.

      - Xem nào, đâu có ai bảo tớ được thăm thú chút. - Nó cần biết chút gì đó, nếu loạn óc mất thôi.

      - Ê, đợi ! - Chuck hét lên, chạy vội theo Thomas. - Cẩn thận nào, chúng sắp đóng lại rồi. - Chưa gì mà thằng nhóc múp míp muốn hụt hơi.

      - Đóng cái gì? - Thomas hỏi lại. - Cậu về cái gì vậy?

      - Mấy cái cổng, huynh à.

      - Cổng nào? Tớ có thấy cánh cổng nào đâu? - Thomas biết là Chuck dựng chuyện, nó biết mình bỏ sót thứ gì đó rất hiển nhiên. Điều đó làm nó băn khoăn bước chậm lại, xăm xăm tiến tới chỗ bức tường nữa.

      - Vậy chứ gọi mấy cái khoảng trống này là gì? - Chuck chỉ tay về phía những chỗ bức tường bị gián đoạn. Chờ hai đứa chỉ còn cách đó khoảng chín mét.

      - Là … khoảng trống, chứ còn là gì nữa? - Thomas , cố dùng lời lẽ mỉa mai để chống lại lúng túng của mình, nhưng nó thấy thất vọng vì chuyện đó hiệu quả.

      - ra, chúng là các cổng thành. Mỗi đêm chúng đều được đóng lại.

      Thomas dừng bước, nghĩ bụng chắc là Chuck nhảm. Nó ngước lên, nhìn hết bên nọ tới bên kia, xem xét những khối đá to tướng, trong lúc nỗi băn khoăn của nó nổ bùng thành sợ hãi.

      - Ý cậu là sao, đêm nào chúng cũng đóng à?

      - được tận mắt chứng kiến, chỉ trong phút nữa thôi. Các Tầm đạo sinh sắp trở về rồi. Sau đó những bức tường khổng lồ này di chuyển và đóng khoảng trống lại.

      - Cậu này dở hơi à? - Thomas lẩm bẩm. Nó sao tưởng tượng được làm thế nào các bức tường đồ sộ kia lại có thể di động được. Chắc cú về chuyện này, Thomas cảm thấy hơi thoải mái chút. Có lẽ Chuck chỉ gài nó mà thôi.

      Hai đứa đến khoảng trống rộng lớn mở ra những lối lát đá. Thomas há hốc mồm, mọi ý nghĩ bay biến đâu hết, khi cuối cùng nó cũng được nhìn thấy tận mắt.

      - Đây được gọi là Cửa Đông. - Chuck với chút tự hào như thể giới thiệu tác phẩm nghệ thuật.

      Thomas chú ý nghe cho lắm, nó còn bị sốc trước tầm vóc vĩ đại của cái cổng. Rộng ít nhất sáu mét, lỗ hổng của tường thành kéo dài lên đếnlẹn đén tận đỉnh, ở tít cao. Hai bờ của lỗ hổng bằng phẳng ngoại trừ mô típ kỳ quặc ăn khớp với nhau ở mỗi bên. gờ trái có những lỗ hổng ăn sâu vào đá với đường kính nhiều xen-ti-mét, cách nhau chừng ba tấc, nằm trải đều từ gần mặt đất cho đến tuốt phía cao.

      gờ phải của cổng, những cái cọc dài khoảng ba tấc mọc ra từ trong mép tường, đường kính cũng bằng với những cái lỗ nằm đối diện với chúng ở gờ tường bên kia. Lý do của chúng quá rồi.

      - Cậu có đùa vậy? -Thomas hỏi, bụng quặn lại vì kinh hãi. - Cậu đùa tớ chứ hả? Bức tường di chuyển à?



      - Cậu có đùa vậy? -Thomas hỏi, bụng quặn lại vì kinh hãi. - Cậu đùa tớ chứ hả? Bức tường di chuyển à?

      - Chứ tưởng em định sao?

      Thomas khó khăn lắm mới chấp nhận nổi khả năng này.

      - Tớ cũng biết nữa. Cứ tưởng là có cái cánh cửa mở ra đóng vào hoặc là vách tường trượt ra từ bức tường lớn. Làm sao mà những bức tường này di chuyển được kia chứ? Chúng to lớn thế này, lại trông như là đứng đây từ hàng ngàn năm rồi chứ chẳng ít. - Ý tưởng những bức tường này đóng lại nhốt nó bên trong chỗ này làm Thomas càng thêm lo ngại.

      Chuck giơ hai tay lên trời, vẻ chán nản trông thấy.

      - Em biết. Chúng cứ vậy mà chuyển động thôi. Và gây ra những tiếng ồn kinh khủng. Điều tương tự cũng xảy ra ở mê cung ngoài kia. Những vách ngăn của nó cũng đổi chỗ hàng đêm.

      tập trung của Thomas lập tức bị cắt ngang bởi chi tiết mới mẻ này. Nó quay sang đối mặt với thằng bé.

      - Cậu vừa bảo sao?

      - Hả?

      - Cậu vừa nhắc đến mê cung. Cậu chẳng vừa là “Điều tương tự cũng xảy ra ở mê cung ngoài kia” đấy sao?

      Mặt Chuck đỏ lựng.

      - Em bó tay với . Thôi kệ . -Nó quay gót, bước về chỗ cái cây mà hai đứa vừa rời .

      Thomas phớt lờ thằng bé, lúc này nó chú ý đến phía bên ngoài của Trảng. cái mê cung à? Phía trước mặt mình, thông qua Cửa Đông, Thomas có thể nhìn thấy các lối rẽ sang trái, sang phải và thằng.

      Những vách tường của các lối tương tự như bốn bức tường bao quanh Trảng, còn mặt đất cũng được lát những phiến đá lớn, giống như ở trong sân. Mớ dây thường xuân trông có vẻ mọc dày hơn. Xa xa, vách tường hai bên lối bị gián đoạn nhiều chỗ để tạo các nhánh rẽ, xa hơn nữa, có lẽ xa đến khoảng trăm mét, lối thẳng bị chặn đứng.

      - Nhìn giống mê cung . - Thomas thầm, suýt nữa tự cười với mình, làm như thể mọi chuyện thể kỳ quái hơn thế này nữa. Người ta xóa bộ nhớ của nó rồi tống nó vào trong lòng cái mê cung khổng lồ. Chuyện này điên rồ đến nực cười.

      Tim nó giật thót khi thằng bé chạy vào lối chính từ đường nhánh bên phải, rồi chạy bổ về phía Thomas. Mình mẩy đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ gay gắt, áo quần dính bết vào người, thằng bé giảm tốc độ cũng chẳng buồn nhìn kỹ Thomas khi nó chạy ngang qua. Nó lao bổ tới cái tòa nhà thấp xây bằng bê tông nằm gần chiếc Hộp.

      Lúc thằng bé hổn hển băng qua chỗ mình, Thomas quay sang nhìn, tại sao chuyện mới mẻ này tự dưng khiến nó kinh ngạc đến như vậy. Tại sao mọi người ra ngoài và tìm đường trong mê cung? Thomas nhận thấy những đứa trẻ khác chạy vào Trảng qua ba cái cổng còn lại, bộ dạng cũng tả tơi y như thằng bé vừa rồi. Phải có điều gì đó ổn với ái mê cung này, khi những đứa trẻ từ đó quay về đều trong tình trạng mệt mỏi và kiệt sức.

      Nó tò mò quan sát những đứa trẻ kia tụ tập trước cánh cửa sắt to của ngôi nhà bê tông. đứa quay cái tay nắm cửa tròn han gỉ, miệng buột kêu lên vì nỗ lực cao độ. Chuck điều gì đó về những đứa bé lúc nãy. Chúng làm gì ở ngoài kia nhỉ?

      Cuối cùng cánh cửa nặng nề cũng nghiến ken két và mở ra. Bọn trẻ hè nhau mở toang cửa, rồi chúng biến vào bên trong và đóng sầm cửa lại. Thomas nhìn trân trối, trong đầu quay cuồng với hàng đống khả năng lý giải những gì nó vừa chứng kiến. có khả năng nào thắng thế, nhưng có gì đó ở ngôi nhà cũ kỹ kia khiến nó rùng mình ớn lạnh.

      Ai đó kéo ống tay áo Thomas, lôi nó ra khỏi những luồng suy nghĩ. Chuck quay lại.



      Ai đó kéo ống tay áo Thomas, lôi nó ra khỏi những luồng suy nghĩ. Chuck quay lại.

      Trước khi Thomas kịp suy nghĩ hàng loạt câu hỏi tuôn ra từ miệng nó:

      - Mấy đứa đó là ai? Chúng làm gì vậy? Trong đó có gì? - Rồi nó quay ra chỉ về Cửa Đông. - Tại sao các cậu lại phải sống giữa cái mê cung quái dị như thế này? - Thomas cảm thấy áp lực của mơ hồ làm cho đầu nó muốn vỡ toang đau đớn.

      - Em thêm gì hết. - Chuck đáp, uy quyền mới mẻ thể trong giọng . - Em nghĩ nên ngủ ngay. cần phải ngủ. À … - Nó ngừng lại, giơ ngón tay lên, tai phải vểnh ra. - chuyện đó sắp sửa diễn ra rồi.

      - Chuyện gì? - Thomas hỏi, lấy làm lạ khi đột nhiên Chuck hành xử như người lớn, chứ còn như đứa trẻ háo hức kết bạn trước đó vài phút.

      tiếng ầm vang rền trong trung, làm Thomas nhảy dựng. Ngay sau đó là những tiếng rít ken két rợn người. Nó loạng choạng lùi lại, ngã lăn ra đất. Mặt đất dường như run lên. Thomas hoảng hồn nhìn dáo dác xung quanh. Các bức tường thành đóng lại. Chúng đóng lại, nhốt nó bên trong Trảng. Cảm giác sợ bị nhốt kín giống như nước tràn vào tận trong các phế nang, bóp nghẹt hai lá phổi của Thomas, làm nó thở nổi.

      - Bình tĩnh nào, Đầu xanh. - Chuck hét lên để át tiếng ồn. - Chỉ là mấy bức tường thôi mà!

      Thomas buồn nghe vì còn bị mê hoặc trước cảnh tượng những cái cổng đóng lại. Nó lồm cồm bò dậy, run rầy lùi lại vài bước để có được góc nhìn rộng hơn. Nó khó khăn lắm mới tin được vào điều mà mắt mình chứng kiến.

      Bức tường đá vĩ đại phía bên phải của hai đứa dường như thách thức mọi định luật vật lý để trượt mặt đất, làm bắn ra những tia lửa điện và tung bụi mịt mù khi hai bề mặt đá ma sát mạnh với nhau. Tiếng đá nghiến ken két làm Thomas nhức buốt tới tận xương tủy. Nó nhận ra chỉ có bức tường trước mặt trượt sang bên trái để đưa những cái cọc nhọn vào khớp với các lỗ tròn bức tường đối diện và đóng cổng lại. Nó quay nhìn sang các cổng thành khác, cảm thấy như đầu mình xoay nhanh hơn thân thể và dạ dày nó nháo nhào lên vì chóng mặt. Ở tất cả bốn bức tường thành của Trảng Đất, những bức tường bên phải đều chuyển dịch sang trái để đóng các cổng thành lại.

      thể nào, nó nghĩ. Làm sao chúng làm được điều đó ? Nó cố gắng chống lại ý muốn chạy qua khe hở giữa hai bức tường và thoát ra khỏi Trảng. Lý trí thông thường cuối cùng thắng - mê cung chứa nhiều bí hơn là tình thế của nó ở trong khu đất này.

      Nó cố hình dung ra cơ cấu hoạt động của các cổng thành. Những bức tường đá khổng lồ, cao cả trăm mét, chuyển động cứ như những cánh cửa trượt bằng kính - lại hình ảnh từ trong cuộc sống trước đây xẹt qua đầu nó. Thomas cố níu kéo lấy mẩu ký ức này, tìm cách bổ khuyết vào đó các gương mặt, những cái tên, nới chốn cụ thể, nhưng khung cảnh trong đầu nó lại tối sầm . nỗi buồn đau nhói bồi thêm vào mớ cảm xúc hỗn độn tại trong lòng nó.

      Nó quan sát bức tường bên phải kết thúc quá trình di chuyển, khi những cái cọc được tra ngọt xớt vào trong các lỗ. tiếng nổ ầm rền vang khắp Trảng Đất khi đồng loạt bốn cổng thành khép chặt lại. Thomas cảm thấy đợt sợ hãi sau chót rùng rùng chạy xuyên qua cơ thể của nó, rồi biến mất.

      cảm giác bình yên lạ thường làm các dây thần kinh của nó chùng xuống. Thomas thở phào nhõm.

      - Ôi trời! - Nó thốt lên, nổi thành lời trước cảnh tượng hoành tráng mà nó vừa chứng kiến.

      - “Có gì đâu”, như lời Alby , - Chuck lầm bầm, - rồi quen với chuyện này nhanh thôi mà.

      Thomas lại nhìn quanh lần nữa với cảm giác hoàn toàn khác về nới nó đứng, khi mà giờ đây tất cả các bức tường đóng kín, chừa lại bất kỳ lối thoát nào.

      Nó cố tìm hiểu mục đích của việc, nhưng biết suy đoán nào là tồi tệ hơn - chúng bị nhốt ở bên trong, hay là được bảo vệ khỏi thứ gì đó ở ngoài kia. Ý nghĩ đó làm cho cảm giác yên bình của Thomas biến mất và khuấy đảo tâm trí nó với cả triệu hình dung ghê rợn về những thứ tồn tại ngoài mê cung. Nỗi sợ lại bao trùm lên nó.

      - thôi. - Chuck kéo ống tay áo của Thomas và . - Tin em . Khi trời tối, chỉ muốn nằm trong giường mà thôi.

      Thomas biết mình chẳng còn chọn lựa nào khác. Nó cố hết sức để đè nén các cảm giác tại và theo thằng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :