1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà
      Dịch giả: Cẩm Ninh (Jini)
      Công ty phát hành: Quảng Văn
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Ngày xuất bản: 21-03-2012
      Giá bìa: 109.000 VNĐ

      Nguồn: http://luv-ebook.com/forums/index.php


      Giới thiệu về nội dung


      Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học lớp.


      Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng mái nhà.


      Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành.

      Hai năm ly hôn, hai người giấu cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm.

      Đối diện với người từng thầm Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy dễ gì tìm lại được hạnh phúc mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ chờ đón phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương vỡ liệu có thể lành?

      Bài viết cảm xúc của bạn Yên Chi


      Nguồn: http://jinkwon24.wordpress.com/2012/03/ ... %9Dng-doi/

      Rất nhiều được khuyên lấy người mình hạnh phúc hơn lấy người mình . Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc nằm ở người mình hay người mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay lại là chuyện khác.

      “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa.

      Diệp Phổ Hoa là biết cách hạnh phúc. Vì bản thân ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người luôn tham lam quá mức, bao giờ biết điểm dừng.

      Muốn lấy người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có người đàn ông thương mình, rồi lại tham lam muốn có người tri tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều như thế. Chúng ta thường coi những thứ có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ bao giờ có được.

      Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. sợ hãi tình cảm ấy dành cho mình. chạy trốn. thừa nhận. Rồi cuối cùng coi nó như chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó.


      Ai trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. ấy tự cho mình cái quyền cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên ấy, hôn ấy, cưới ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo có quyền can thiệp vào tâm tư của ấy.

      Nhưng tiền bạc còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm báo đáp làm sao cho đủ đây?

      Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là ấy dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của như công khai sở hữu.

      Thi Vĩnh Đạo là như vậy. ấy Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho ấy cũng đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương.


      Chỉ tiếc Phổ Hoa phải là con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy càng thể thoát ra.

      Khoảng cách xa nhất thế giới này là giữa con chim trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn bao giờ có thể ở bên nhau được.



      Nhưng mười năm, mười năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. ấy còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho ấy. Thời gian khiến ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim dám mang ra đánh cược nữa.

      Trong lòng Vĩnh Đạo có khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa.

      Vậy nên, hay vẫn mãi là chuyện của riêng ấy. Mười hai năm trôi , vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu thích mình là chuyện của cậu”

      ấy nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, ấy gánh nổi.

      Vậy nên bọn họ rời xa nhau.

      Hạnh phúc cứ phải mất mới biết là hạnh phúc. Tình cứ đến lúc tan tành mới biết từng .

      Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất ấy mới biết tình là như thế nào.

      Phổ Hoa của tuổi hai chín lần nữa chạy trốn. Lần này phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi.

      Chỉ có điều ấy hề nhận ra, mười lăm năm, ấy dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách bằng cả tấm lòng.

      phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm.

      Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất mới nhặt lại, để người thương mất rồi mới biết vị trí của trái tim.
      Last edited: 25/5/15

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mở đầu: Tái hôn





      Khi chuông điện thoại reo, Phổ Hoa ở trong văn phòng, ngồi trước máy vi tính, xem bản thảo chuyển phát nhanh vừa nhận được.




      “Alô?”.




      “Là mình đây!”. Giọng của bạn thân nhất - Chúc Quyên Quyên vang lên bên đầu kia của điện thoại.




      “Ừ, sao lại là cậu? Có chuyện gì à?”. Phổ Hoa khoanh tròn những chữ sai bản thảo, hơi thiếu tập trung.




      “Đương nhiên!”.




      “Sao thế?”.




      “Cậu biết ...”. Giọng Quyên Quyên kéo dài, “Thi Vĩnh Đạo... kết hôn hôm qua rồi!”.




      Trong điện thoại có tạp , Phổ Hoa nghe , đặt bản thảo trong tay xuống, nắm chặt ống nghe: “Cậu ai?”.




      “Còn ai nữa? Vĩnh Đạo! Thi Vĩnh Đạo?”.




      Nghe cái tên đó, đầu Phổ Hoa ong cả lên, dường như bàn làm việc trước mắt lắc lư, cố gắng hết sức trấn tĩnh, tay chống lên trán, muốn thu hút chú ý của đồng nghiệp.




      Thi Vĩnh Đạo?




      Thi Vĩnh Đạo!




      Quyên Quyên gì sau đó cũng chú ý, toàn bộ suy nghĩ chỉ tập trung vào cái tên này, bên tai còn lại tiếng tạp chói tai ngừng khuếch đại trong điện thoại.




      “Alô... Phổ Hoa... Cậu có nghe mình đấy!”. Đầu bên kia điện thoại, Quyên Quyên lo lắng hỏi, “Hôm qua mời khách ở nhà hàng Đại Đổng, rất nhiều người , có cả Kỷ An Vĩnh, Doãn Trình...”.




      Phổ Hoa nghe câu này mà thấy như nó rơi vào thinh , ngón tay cố gắng nắm chặt ống nghe, móng tay cắm sâu vào thịt.




      “Cậu chứ!”.




      “Phổ Hoa!”.




      ... gì?”. hỏi cách mơ hồ, giọng tới nỗi Quyên Quyên gần như nghe được.




      “Cậu...”. Quyên Quyên nặng nề thở dài trong điện thoại.




      Bỏ ống nghe ra xa tai, Phổ Hoa thẫn thờ hồi lâu, vẫn có thể nghe thấy bên trong có người gọi tên mình.




      “Phổ Hoa!”.




      “Phổ Hoa!”.




      Giọng dường như từ nơi khác vọng tới, từng tiếng vang lên hơn, Phổ Hoa nắm ống nghe, tâm tư có chút hoảng hốt, nghiền ngẫm việc Quyên Quyên .




      “Diệp Phổ Hoa! Này! Diệp Phổ Hoa!”. Biên tập Lưu Yến ngồi đối diện gõ gõ lên màn hình máy vi tính.




      “Hả?”. Phổ Hoa giật mình suýt chút nữa làm rơi ống nghe xuống bàn.




      “Này, sếp gọi đấy! Bản thảo của !”. Lưu Yến xong liền chỉ chỉ phòng tổng biên tập.




      Tổng biên tập ngồi ghế xoay, tay cầm túi giấy màu da bò, gương mặt lộ vẻ vui.


      Phổ Hoa luống cuống, biết có nên cúp máy hay , đành đặt điện thoại xuống bàn, cũng quên với Quyên Quyên lời.




      chạy vào nhận nhiệm vụ, tránh khỏi lại bị tổng biên tập nhắc nhở vài câu. ôm chồng tài liệu ra mấy người phòng biên tập đều ăn cả rồi, thấy bàn vẫn còn nửa tập bản thảo.




      Đặt tài liệu lên giá sách, Phổ Hoa cầm ống nghe bàn, Quyên Quyên còn ở đó nữa, đầu bên kia chỉ còn tiếng “tút tút tút”, vẫn giữ ống nghe lúc, chắc chắn có người mới cúp máy.




      Ngồi xuống, chậm rãi lấy dao dọc giấy rạch phong bì, có thể do trời quá nóng, vài động tác đơn giản mà mồ hôi nhễ nhại, tay trượt cái, lưỡi dao xẹt đường ngón trỏ.




      vẩy vẩy tay, vết xước vẫn chảy máu, đọng thành giọt, mấy tuần trước cũng cắt vào ngón tay này khi làm cơm ở nhà bố mình.




      Hôm đó Vĩnh Đạo cũng ở đấy, nếu Phổ Hoa nhớ nhầm, là ấy tìm miếng urgo, tự mình dán lên ngón tay bị thương của .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1: Phổ Hoa tại - hai mươi bảy tuổi





      Buổi trưa hôm Quyên Quyên gọi điện đến, Phổ Hoa bưng cốc trà đứng hứng gió lạnh dưới điều hòa trong văn phòng.




      Tổng biên tập ngồi trong phòng, quạt bằng xấp bản thảo trong tay, ngừng liếc nhìn . Phổ Hoa đành chuyển đến đứng vào góc mà tổng biên tập nhìn được.




      Thực ra trong những biên tập khá trong tổ, nhưng khả năng giao tiếp kém, tính tình thẳng thắn, khiến người ta ghét, nhưng cũng mấy được thích. Từ sau khi trả lại bản thảo mà tổng biên tập tiến cử của người quen, Phổ Hoa chịu đối xử lạnh lùng từ cả cấp lẫn cấp dưới. Phó tổng biên tập và Lưu Yến từng khuyên , làm người phải biết thời thế. Nhưng làm thế nào để biết thời thế, mấy năm ra ngoài xã hội, vẫn chưa học được.




      “Tiểu Diệp, ăn cơm ?”. Lưu Yến giơ hộp cơm lên , chu mỏ ý bảo tổng biên tập còn ở đó.




      Phổ Hoa lắc đầu, vẫn ôm cốc trà nóng ngẩn người đứng dưới điều hòa.




      “Sao vậy? Nhìn có vẻ tâm !”.




      sao... sao... chị ăn trước ...”. Phổ Hoa miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi lập tức thu lại ngay khi thấy phó tổng biên tập vào.




      Lưu Yến cầm hộp cơm ra, Phổ Hoa vẫn đứng đó, thấy ra sao cả lại nhanh chóng trở về bàn làm việc của mình.




      Phó tổng biên tập đứng hóng mát dưới điều hòa, ánh mắt sắc bén quét qua từng bàn làm việc, dừng lại bàn lâu nhất rồi quay người bước vào phòng làm việc của tổng biên tập.




      Phổ Hoa đặt cốc xuống, lục ra vài tờ bản thảo bỏ đè lên bản thảo, giả vờ cúi đầu làm việc. Chiếc bút trong tay hình như tự có ý thức, tùy ý chạy giấy theo suy nghĩ của , móc móc vẽ vẽ, chấm ngang, cong móc, đường dài, viết thành chữ, tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng liếc cái có thể đọc được ba chữ “Thi Vĩnh Đạo”.




      Phổ Hoa trong lòng rối ren, vo tròn tờ giấy.




      Từ khi Quyên Quyên gọi điện, nhớ tới ba từ này liền thấy khó chịu. Vứt bút xuống cố ép bản thân cầm bản thảo đối chiếu, nhưng trước mắt trống , nhìn nửa ngày cũng đọc nổi chữ.




      ư?




      dâu là ai?




      Rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu , trộn lẫn vào nhau tạo thành đống lộn xộn, thậm chí khiến xuất ảo giác, dường như Quyên Quyên chưa gọi cuộc điện thoại đó, Thi Vĩnh Đạo chưa kết hôn.




      Nhưng còn dâu? Nếu Thi Vĩnh Đạo là chú rể, còn dâu?




      dâu là ai? Sao ấy có thể kết hôn!




      Phổ Hoa suy ngẫm vấn đề này, cảm giác lạnh lẽo chua xót xộc thẳng lên tim. ngừng an ủi bản thân, lau mồ hôi trán, cuối cùng quả chịu nổi nảy ra ý định vô cùng kỳ lạ - gửi tin nhắn cho Quyên Quyên.




      Soạn mấy lần, cuối cùng gửi “Là ư? Với ai?”.




      Tổng biên tập và phó tổng biên tập đều ăn cơm, phòng biên tập trống , cửa lớn đóng. Phổ Hoa đặt di động lên bàn, lại đứng dưới điều hòa. Trong phòng rất oi, quạt tạp chí trong tay, nôn nóng chờ hồi của Quyên Quyên.




      Kim giây đồng hồ treo tường chạy tạch tạch, chạy được mười bảy vòng, di động bàn mới rung lên khe khẽ.




      Gió dưới điều hòa quá, sau gáy Phổ Hoa ướt đẫm mồ hôi. chạy qua bấm nút đọc, tin nhắn của Quyên Quyên giản đơn vắn tắt, chỉ có hai chữ: Cầu Nhân!




      ôm di động loạng choạng về ghế, ngồi liệt cả buổi trưa, đứng lên được nữa.




      cây hòe ngoài phòng biên tập có vài con ve sầu, tiếng ve khiến người ta khó chịu, bực mình. Phổ Hoa mặc thêm áo khoác mỏng để trong văn phòng từ mùa xuân nhưng vẫn thấy lạnh, môi khô nhưng lại phải do khát. Tháng năm là lúc lá cây rậm rạp xanh tươi nhất, lại thấy bóng dáng đơn trong mảng xanh ấy.




      Tay siết chặt, định cầm cốc trà, nhưng lại bất cẩn làm đổ trà ra khắp bàn, thấm xuống dưới kính, làm ướt mấy bức ảnh cũ.




      Trong ảnh, Phổ Hoa trẻ hơn vài tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trước ngực đeo bông hoa đỏ của nhân viên


      tiên tiến, gương mặt chan chứa nụ cười. Khi đó vừa nhận chứng nhận, lại biên tập được vài bài viết tốt giành giải , là giai đoạn suôn sẻ như ý hiếm có trong cuộc đời. Phía dưới góc phải còn in thời gian chụp ảnh, tính ra cũng bốn năm rồi.




      Phổ Hoa dùng khăn giấy lau bàn, thổi khô vệt nước viền ảnh. Vo tròn khăn giấy sử dụng ném vào sọt rác, trước đó tờ giấy viết tên Vĩnh Đạo cũng bị gom vào thùng rác. lại nhặt bức ảnh đó lên đặt lên bàn lần nữa, nhìn chăm chú.




      Ba chữ Thi Vĩnh Đạo bị nước thấm loang lổ, nét bút nhòe thành mảng mực đen sì, chỉ có nét cuối cùng của chữ “Đạo” góc cạnh khá ràng.




      từng , chữ “Đạo” viết mạnh mẽ có lực, thích nhất chữ đó. Chỉ cần có cơ hội, liền bỏ trống khi ký tên để thay thêm chữ “Đạo”.




      còn từng , có thể gọi như thế khi chỉ có riêng hai người, nhưng thường quen, bao năm chỉ gọi là Vĩnh Đạo.




      Đó là việc trước đây bao lâu rồi?




      Mười năm? Mười năm?




      Phổ Hoa nắm chặt tấm ảnh, nhớ nữa, muốn vo rồi vứt nhưng lại nỡ, nhất thời biết nên làm thế nào.




      Di động bỗng lại rung lên, tin nhắn của Quyên Quyên, trong đó viết: Phổ Hoa, cậu sao chứ?




      Phổ Hoa cố gắng đến hết giờ nghỉ trưa, vội vàng để lại đơn xin nghỉ bàn làm việc của tổng biên tập rồi rời tòa soạn.




      Nắng nóng khó chịu, mở ô, lướt về phía trước như mộng du dưới ánh nắng mặt trời, biết mình rốt cuộc nên đâu.




      Người đường lướt qua, quay đầu nhìn kỳ lạ, lúc nóng nhất trong ngày lại có người mặc áo khoác khắp nơi. qua tủ kính quầy hàng, nhìn thấy bóng mình. lạ, đâu cũng lạ, từ lâu lắm rồi tự cho rằng còn bị khuấy động bởi bất cứ việc gì, lúc này như dần tan rã, xúc động muốn khóc. lấy di động, tìm danh bạ điện thoại, trong đó nhiều tên, cái nào gần như cũng đều thích hợp để liên lạc lúc này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Che hai má nóng rực, Phổ Hoa đành chọn trốn vào nơi kín đáo bên lề đường chờ xe, thử để bản thân bình tĩnh lại.




      Biển báo các tuyến xe ở trạm đỗ có tới mấy chục cái, chỗ nào cũng có xe , tên trạm đều lạ hoắc, từng chiếc xe đến, xếp hàng theo mọi người, nhưng chẳng lên chiếc nào, đứng tới khi hai chân mỏi nhừ mới giơ tay vẫy chiếc taxi.




      Lái xe hỏi đâu, do dự lát rồi : “Về nhà ”.




      “Nơi nào!”. Lái xe lại hỏi lần nữa, ngữ khí hơi mất kiên nhẫn, “ ở đâu?”.




      “Oái...”. Phổ Hoa vốn định địa chỉ nhà mình, nhưng lại đọc ra cái tên khác mà thuộc lòng.




      Xe nhanh chóng khởi động, lái xe bắt chuyện, Phổ Hoa nghe tiếng rì rì của điều hòa, mặc kệ hơi nóng ngoài cửa sổ luồn qua khe kính táp lên mặt.




      Hai mươi phút sau, đứng đối diện với biển hiệu lớn khắc tên trường trung học. vẫn con đường cũ, thẳng tắp, rộng lắm, bóng râm của hàng cây ven đường che cái nóng như thiêu như đốt. Nhà mặt đường đều trang trí kiểu giả cổ, treo hoành phi, tường quét vôi mới. Biển tên trường mới thay, phòng học mới xây, sân tập thể thao xi măng cũng mới rải lại, rất nhiều ký ức năm đó của được tô điểm lại.




      Quán cũ ven đường bên kia dỡ bỏ nửa, Phổ Hoa dừng trước cửa trong các quán đó, ngẩng đầu nhận ra biển hiệu “Sạp phô mai Kiến Nhất” ban đầu, giờ gọi “Quán phô mai Kiến Nhất.” bước vào, phát mặt tiền cửa hàng vẫn rất hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho bàn hai người, còn lại lối nếu khách hơi mập chút phải cố hết sức mới len qua được. Ánh sáng trong quán mờ mờ, tường treo bảng giá cũ mà chủ quán dùng hơn chục năm.




      men theo bàn gỗ vào, lấy bát phô mai hạnh nhân ướp lạnh. Người thu tiền còn là chủ quán Vương Kiến Nhất với gương mặt đầy nếp nhăn nữa, mà là phụ nữ trung niên dưới bốn mươi, trả lại mấy đồng tiền cũ nhàu nát.




      Bưng bát phô mai, Phổ Hoa tìm được chỗ ở bàn duy nhất gần đường, ngồi xuống, cởi áo khoác.


      Trong quán hề nóng, tiếng quạt vù vù tường, chẳng mấy chốc chuyển tới vị trí đầu , mang theo chút gió mát. ăn phô mai hạnh nhân ướp lạnh, chỉ ép chặt tay cho mát rồi đưa tay xoa lên mặt, lặp lại nhiều lần, khiến hai má mát hơn.




      ấy kết hôn rồi, cùng Cầu Nhân.




      Câu ấy lóe lên trong đầu rồi lại bị cố tình che giấu.


      Phổ Hoa cảm thấy tiếng vù vù của quạt điện khuấy đảo nhịp đập trái tim khiến nó trở lên hỗn loạn, giống như bệnh nhân mắc bệnh nặng gần đất xa trời, nảy lên cái rồi lại hụt cái.




      Hơn năm trước Quyên Quyên từng cảnh cáo, tin.




      Quyên Quyên : Cậu đừng ngốc nữa, cái gì rồi cũng đều thay đổi.




      còn hỏi ngược lại Quyên Quyên: Ai ?




      Bây giờ biết, đúng vậy. Theo thời gian, cái gì rồi cũng đều thay đổi, hơn nữa thay đổi cách triệt để. Cho dù ngồi trong quán cũ năm đó, ăn phô mai hạnh nhân năm đó, cũng thể trở lại mười mấy năm trước.




      Rút di động ra, Phổ Hoa đọc lại hai tin nhắn của Quyên Quyên, muốn xóa tin nhắn chỉ có hai chữ đó . Tay đặt phím xác nhận xóa, nhưng lại ấn.




      Rất nhiều năm rồi, Phổ Hoa chưa từng chủ động nhắc tới cái tên Cầu Nhân. phải nhớ, mà nhớ rất . Họ chưa từng là bạn, cũng phải kẻ thù mặt đối mặt. Ngoài cùng lớp cấp hai ra, họ tiếp xúc nhiều, sau khi lên lớp mười chia lại lớp, đến cơ hội vô tình gặp mặt ở hành lang cũng rất ít.




      Khi những học sinh mũi nhọn như Kỷ An Vĩnh, Thi Vĩnh Đạo, Lý Thành Tự hợp thành “lớp học sinh ưu tú ban khoa học tự nhiên”, Cầu Nhân cũng trong danh sách đó, còn tự mình cầm kết quả phân lớp đứng trong hành lang khổ sở tìm kiếm phòng học ban xã hội.




      Hai cái tên Phổ Hoa và Cầu Nhân giống như chữ viết hai mặt của đồng tiền kim loại, thể đồng thời xuất . từ bỏ là người cuối cùng vào danh sách “lớp học sinh ưu tú ban khoa học tự nhiên”, giúp Cầu Nhân đạt được mục đích. Từ khi đó, ba chữ Diệp Phổ Hoa liền bị ép xuống mặt sau của đồng tiền kim loại, thể trở mình.




      Mồ hôi trượt từ xương quai xanh vào trong áo, Phổ Hoa tìm thấy khăn giấy, dứt khoát cho phô mai áp lên mặt. ra là nóng hay oi, hay cái gì nữa.




      phân biệt tiếng vù vù của quạt và thanh trong đầu mình, nghĩ rất lâu mới nhớ ra người. Đợi phô mai hết lạnh, lại cầm di động, mở tới danh mục số gọi .




      *********




      Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mang lên cho Phổ Hoa bát phô mai hạt ý dĩ, đặt cạnh cốc phô mai hạnh nhân còn chưa ăn. Phổ Hoa cảm ơn, nghiêng người dựa vào lưng ghế, trán tựa lên tấm kính.


      Bốn, năm giờ, cửa sắt bên đường đối diện mở, học sinh tản ra mỗi góc đường như thủy triều, bao gồm cả quán phô mai Kiến Nhất. Thấy bọn trẻ mặc những bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình người, nén được cảm giác có chút xúc động. Kiểu dáng đồng phục trường giống hệt mười năm trước, màu trắng tinh khôi, tên trường học màu đỏ tươi nghiêng nghiêng thêu trước ngực.


      Ngày xưa, và Quyên Quyên từng mặc bộ đồng phục như vậy, màu trắng tránh được bẩn, dễ bị cũ, học sinh nhà nghèo đeo bao tay áo, bọn họ thế, nhưng cũng quý trọng như vậy, thể chịu được chút dầu mỡ, tia sờn.




      So với Quyên Quyên, bộ đồng phục của Phổ Hoa còn cũ hơn vì mặc nó tròn sáu năm trời. Để tiết kiệm tiền cho gia đình, năm lớp bảy mua cỡ lớn dành cho trung học, trong sáu năm, người cũng thay đổi nhiều.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      còn nhớ đầu gối trái quần đồng phục có vết rách, mẹ cắt miếng vải trắng từ túi quần vá lên, tuy đường kim cẩn thận, vẫn nhìn ra dấu vết vá vào, vị trí tương tự đầu gối trái của cũng để lại vết sẹo, khi làm việc thường quen vuốt phẳng chỗ đó.




      Vì chỗ rách ấy, có cơ hội câu đầu tiên từ trước đến nay với Kỷ An Vĩnh, cũng trong cùng ngày, quen người em thân thiết của Kỷ An Vĩnh là Thi Vĩnh Đạo.




      Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp còn mặc đồng phục trường nữa, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy nó hai lần khi phơi đồ trong tủ quần áo. Rất nhiều việc đều niêm phong trong ký ức, thời trung học còn , nghĩ quá nhiều. Lớn lên biết suy nghĩ nhưng cảnh còn đây mà người đổi thay.




      Quán phô mai vang lên tiếng chuông điện thoại, Phổ Hoa cúi đầu nhìn di động, ngỡ của mình, sau đó mới phát là của em học sinh qua . Học sinh bây giờ cao , học sinh cấp hai mà trông lớn như học sinh cấp ba. Khi học cấp ba, nam sinh thường lớn rất nhanh, tay dài chân dài, vài ba tuần thấy dáng vẻ khác rồi.




      Sao có thể lại nhớ tới những điều này chứ? Phổ Hoa nhìn theo nữa, khuấy cốc phô mai trước mặt.




      Học sinh líu lo khiến cửa hàng chật như nêm. Sau lưng áo dán vào da thịt, Phổ Hoa cảm thấy nóng bức, mồ hôi lau lại chảy ra, đành chịu đựng. Sau khi học sinh hết, bà chủ đóng cánh cửa, ánh sáng tối hơn chút. Lúc Mộc Hải đến là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, nhiều người tản bộ ven thành hào, trong quán phô mai Kiến Nhất ngoài Phổ Hoa, còn có vài bàn khách nữa.




      Bộ váy dài của Hải che thân hình hơi đẫy đà sau sinh, Phổ Hoa nhìn thấy vẻ hạnh phúc và ổn định người ấy. Họ gặp nhau khoảng hơn năm rồi, lần trước gặp là khi đầy tháng con Hải . Kết hôn cùng thời gian, bây giờ Hải có con , vẫn thân mình, sao có thể bùi ngùi?




      Hải kéo ghế ngồi xuống, nắm tay , giống như thời còn là học sinh, coi như em .




      “Hơi tắc đường, ngại quá, mình đến muộn rồi”.




      sao!”. Phổ Hoa nắm tay Hải .




      “Thực lâu lắm gặp, hơn năm nhỉ”.




      “Ừ, lần trước là Kỳ Kỳ đầy tháng, cậu gầy nhiều so với lần đó”.




      “Đâu có! Béo hơn rồi!”. Hải cũng gọi phô mai hạnh nhân lạnh, trong lúc đợi ấy vấn tóc lên, “Béo tới mức ra hình dáng nữa, sau khi cai sữa cũng gầy, đâu như cậu, mãi chẳng béo”. ấy giơ tay véo véo má Phổ Hoa, vẫn thân mật như xưa.




      Phổ Hoa cúi đầu cười gượng, xoa xoa má mình, béo gầy xấu đẹp những thứ đó còn quan tâm thời gian rồi.




      “Sao lại chọn nơi này, bao năm trở lại”. Phô mai được mang ra, Hải nghiêm túc thử miếng: “Vị bằng hồi xưa, cậu thấy thế nào?”.




      “Cũng được mà”. Phổ Hoa cầm phô mai hạnh nhân của mình, lơ đễnh ăn hai miếng.




      “Cũng giống lắm, phô mai hạnh nhân hồi trước ngọt như thế”.




      Hải quay đầu nhìn bà chủ đứng trong quầy thu tiền và biển hiệu cũ treo bên cạnh.




      “Cậu xem, lại đổi chủ rồi, mình và Doãn Trình hồi đại học từng trở lại, khi đó đổi lần. Sau khi Kiến Nhất nhượng lại, mình luôn có cảm thấy phô mai ngon bằng hồi đầu”. chỉ mấy chiếc ghế nhựa xếp chồng lên nhau trong góc, “Khi đó chúng ta thường tới, ngồi chỗ kia, thường người xếp hàng, hai người kia chiếm chỗ, có lúc người đông còn phải đứng đợi rất lâu, còn nhớ ?”.




      Phổ Hoa nhìn theo hướng Hải chỉ, nhìn lên vạch đợi vàng sậm vách ngăn quầy hàng, dường như nhìn thấy chính mình, Hải và Quyên Quyên thời trung học, mặc đồng phục, khoác ba lô nối đuôi xếp hàng, chuyện với nhau, chờ cốc phô mai . Có lúc đủ tiền lẻ, ba đửa còn chia nhau cốc.




      “Nhớ, đương nhiên còn nhớ”.




      “Khi đó vui biết bao!”. Hải than tiếng, “ quay trở lại được nữa”.




      Phổ Hoa trầm ngâm khuấy phô mai trong bát, ngẩng đầu hỏi Hải : “Các cậu... từng trở lại?”.




      “Cậu cùng Doãn Trình?”. Hải gật đầu, “Khi đó đều là sinh viên nghèo, có tiền xem phim ăn tiệm hàng ngày, hai đứa liền đạp xe dạo khắp nơi, chỗ nào cũng đến, cũng từng trở lại. Những ngày tháng đó vui, vô âu vô lo, gặp là nhớ, ở cùng thành phố còn thường xuyên viết thư. Trẻ con bây giờ khác rồi, toàn dùng di động, sau khi đầu phố mở McDonald, còn có mấy cửa hàng phô mai? Quán cũ con đường này cũng dỡ gần hết rồi, chỉ Kiến Nhất vẫn còn. Có điều... vị cũng bằng hồi xưa”.




      Hải đẩy bát phô mai trước mặt ra, chống cằm nhìn Phổ Hoa, “Chúng ta cũng khác, đều trưởng thành. Qua vài năm nữa, nên là... già rồi”.




      Phổ Hoa nghe xong sắc mặc ảm đạm, chú ý đến chiếc nhẫn cưới ngón áp út của Hải , cúi đầu vặn ngón tay trơ trụi của mình. Chỗ bị thương lúc trưa vẫn chưa được băng lại, để lại vết mờ thành vảy. chạm vào có thể bỏ qua nhưng chạm đến liền nhói đau.




      “Xem mình này, toàn mấy thứ đó, bỏ , nhắc nữa”. Hải khẽ giọng trách bản thân, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, giống như có thể nhìn thấu bất an của Phổ Hoa.




      Phổ Hoa thấy rất khó khăn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Doãn Trình... Doãn Trình và Kỳ Kỳ vẫn khỏe chứ? Chưa thăm được bọn họ...”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :