1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giường đơn - Đản Đản 1113 ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      GIƯỜNG ĐƠN

      TÁC GIẢ: ĐẢN ĐẢN 1113

      THỂ LOẠI : ĐẠI, NGƯỢC, HE

      NGUỒN RAW: RICH (tangthuvien)

      EDIT: MỘC

      NGUỒN EDIT :https://namthangtinhlang.wordpress.com/giuong-don/


      Văn án

      Khi buông tay , tình ghi bảng giá.

      Tất cả, đều được định sẵn, đường dài độc.

      **************************************************

      Lần thứ hai lại lựa chọn người phụ nữ đầy thủ đoạn này?

      Phàn Dực Á, mày điên rồi nên mới rơi vào cạm bẫy, cưới ta.
      Last edited: 16/2/16

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Tiết tử


      Trong hội trường rộng lớn, đèn flash liên tục nhấp nháy, tất cả phóng viên giới truyền thông đều tập trung vào đeo kính đen, gương mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí trung tâm.



      “Các chị phóng viên, đề nghị trật tự lúc, tại buổi họp báo chính thức bắt đầu, mời các phóng viên hỏi từng vấn đề .” Người đại diện và người phụ trách của công ty điện ảnh chủ trì buổi họp báo.



      Ngay lập tức, trường trở nên ồn ào, mọi người chen lấn, thi nhau đặt câu hỏi ầm ầm.



      Tất cả câu hỏi ra chỉ tập trung vào hướng.



      Hạ, xin hỏi sáng nay báo chí đồng loạt đăng tin và mẹ mình chính thức chấm dứt quan hệ mẹ con, tin tức này có phải là ?”



      Hạ, xin hỏi đây là ý của công ty điện ảnh hay là ý của ?”



      Hạ, xin hỏi có phải mẹ ham mê cờ bạc, nợ rất nhiều tiền nên thể trả hết được đúng ?”



      . . . . . .



      đeo kính đen, khóc lóc để mong nhận được thương cảm của bất kì ai, cực kỳ lạnh lùng thốt ra câu “Đúng”.



      Ngay lập tức, bên dưới giống như bùng nổ.



      Hạ, thấy hành động như thế là bất hiếu sao?” người hỏi rất gay gắt.



      Hạ, năm thù lao của ít nhất cũng hơn nghìn vạn, chẳng lẽ bỏ mặc mẹ mình?” giọng đồng tình.

      . . . . . .

      Tiếng công kích vang lên liên tiếp.



      vẫn nhếch miệng như cũ, ngay cả chữ giải thích cũng keo kiệt.



      Ngược lại người đại diện chịu nổi nữa, lên tiếng ủng hộ.



      “Các chị phóng viên, mọi người đều biết, vài năm nay Hạ Vũ Mạt ngày càng nổi tiếng, thù lao cũng giống như bông tuyết bay tới, nhưng các vị có từng nghĩ rằng, vì sao thù lao mỗi năm của Hạ có hơn ngàn vạn nhưng vẫn ở căn nhà cũ nát hoàn toàn hợp với thân phận ấy ? Phòng ở đơn sơ đến ngay cả chỗ để chiếc giường đôi cũng có? Thậm chí tất cả quần áo hàng hiệu người Hạ đều là do công ty điện ảnh tài trợ, mọi người có nghĩ tới là vì sao ?



      Tất cả mọi người bên dưới đều ngậm miệng, bởi vì họ đồng thời nghĩ đến ít tin đồn linh tinh.



      Nghe đồn, Hạ Vũ Mạt được đại gia bao dưỡng, khoản phí bao dưỡng kếch xù…



      Nghe đồn, Hạ Vũ Mạt ăn bữa tối cùng đại gia cùng đêm xuân, chi phiếu cũng là giá trời trong thị trường bán “Cơm”…



      Trở về trước đây, có tin Hạ Vũ Mạt chia tay với bạn trai thanh mai trúc mã thuộc giai cấp thấp, lời đồn “ phú chê bần” quét khắp giới giải trí.



      . . . . . .



      “Các chị phóng viên, mọi người có nghĩ vì sao , vì sao thu vào nhiều tiền như thế mà cuộc sống của Hạ vẫn như trứng chọi đá? Lúc này tôi có thể chính xác cho mọi người biết, hai năm trước, Hạ nợ sòng bạc ở Macao là bảy chữ số đô la Mỹ, hai năm trôi qua, đến ngày hôm nay, tháng trước Hạ nợ sòng bạc Macao là tám chữ số đô la Mỹ!”



      Bên dưới lập tức ồ lên.



      “Là bởi vì lãi suất quá cao sao?” Trái ngược với Hạ Vũ Mạt lạnh lùng, người đại diện càng càng tức giận, “! phải lãi suất! Là khoản nợ đánh bạc càng ngày càng nhiều! Nợ cũ chưa hết, nợ mới tới!”



      Tất cả phóng viên đều thảo luận khe khẽ.



      “Càng quá đáng hơn là mẹ Hạ tự tiện sắp xếp, xe chỉ luồn kim cho các đại gia ăn cơm uống trà cùng Hạ…”



      Người đại diện còn chưa dứt lời bị lãnh đạo bên cạnh cắt đứt, “Đừng nữa, đừng .”



      Tinh thần lên cao dường như bị dội gáo nước lạnh, người đại diện lập tức phục hồi tinh thần, mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ mồm.



      Nhưng các phóng viên bên dưới nghe xong toàn bộ “trọng điểm”, ồn ào cả lên.



      Báo chí ngày mai, tin tức hư thực chuyện Hạ Vũ Mạt tham gia xã giao lại là đầu đề.



      Giống như ngửi được tin giá trị nhất, toàn bộ các phóng viên đều hướng vào vấn đề này để oanh tạc, người đại diện hối hận đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào đậu phụ.



      Chậm rãi gỡ kính râm xuống, Hạ Vũ Mạt trang điểm đẹp đẽ, lộ ra khuôn mặt nhắn thanh lệ dưới ánh đèn flash.



      Hạ Vũ Mạt là người đẹp tung hoành ở giới giải trí, phải là người đẹp nhất, nhưng vẻ đẹp của rất đặc biệt, vừa khiến người ta cảm thấy ương ngạnh trong sinh mệnh, lại khiến người ta cảm thấy xa cách nhân thế.



      “Các vị phóng viên.” Như bây giờ, tiếng của trong trẻo như nước suối, lại lạnh lùng khiến người ta im lặng, xung quanh nhất thời yên tĩnh, “Vừa rồi, tôi ký hợp đồng ba năm với công ty điện ảnh, 90% thù lao ba năm tới để trả cho công ty vì thanh toán khoản nợ ở sòng bạc Macao. Sau này, tất cả nợ nần của bà Lý Quý Hương có liên quan gì đến Hạ Vũ Mạt. Cảm ơn mọi người.”



      Vô cùng ngắn gọn, đứng lên, cúi đầu với tất cả mọi người, sau đó đeo kính râm, nhân lúc chưa ai phản ứng khỏi hội trường họp báo.



      Ngoài cửa, bầu trời tươi đẹp.



      Ánh sáng làm trái tim trở nên ấm áp, tâm trạng cũng tốt lên, giống như sáng sớm hôm nay, chiếc giường tỉnh lại, tâm tình chưa bị ảnh hưởng.



      Cuối cùng, được tự do!



      Hạ Vũ Mạt cần phải đeo bảng giá.



      Hạ Vũ Mạt cần phải đeo bảng giá với cả tình



      Phàn Dực Á, em từng thích .



      Cuối cùng, lòng của , lần đầu tiên sẵn sàng thừa nhận.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 1 (Quyển 1: )


      Lại là ngày mới, lại là buổi sáng sớm có ánh nắng rực rỡ, lại là tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ.



      Hạ Vũ Mạt 18 tuổi, tâm tình vẫn giống như trước, bình tĩnh rời giường, bình tĩnh gấp chăn gọn gàng đặt chiếc giường đơn của mình.



      “Ông là đồ bỏ ! Ông chết với quỷ , bà đây theo ông đúng là xui xẻo tám đời…”



      Nếu cảm thấy tốt, có thể tái hôn.



      Vừa đánh răng Hạ Vũ Mạt vừa nghĩ tới lời kịch tiếp theo.



      “Bà đây chẳng qua chỉ đánh ván bài , ông cần gì phải ma quỷ suốt nửa ngày với tôi?!”



      Ba chỉ giọng gì đó.



      “Người ta chết, sao ông chết ? Tìm cái xe sang trọng nào đó mà đâm đầu vào, như vậy ba mẹ con tôi cũng có tiền sống được thêm mấy tháng!”



      đúng là càng mắng càng phát hỏa.



      Người cha yếu đuối của , chắc chắn đùi bị cấu đến thâm tím, ngay cả ho tiếng cũng chẳng dám.



      Hờ hững cầm lấy túi sách, cứ thế nhìn vai võ phụ trình diễn trong phòng khách. (vai võ phụ: vai phụ trong vở kịch khi biểu diễn đánh võ)



      đồng tình với cha, là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ cũng khống chế được có gì để người khác thông cảm?



      vẫn tự với chính mình, tương lai, tìm người đàn ông mạnh mẽ, nhất định phải có cánh tay cứng rắn, mạnh mẽ mà có ý chí.



      “Chị, cùng nhau !” Tiểu Minh mười hai tuổi, từ trong phòng vọt ra, giữ lấy tay .



      “Ừ.” thản nhiên lên tiếng, nắm tay em trai, ra cửa lớn.



      Bọn họ có cha mẹ, nhưng ngay từ nghe những tiếng đập phá, càng ngày càng ác độc, tiếng ngày càng gay gắt, bọn họ có nhà, bởi vì lúc nào cũng có thể viên ngói che đầu, nhiều lúc phải lẩn trốn.



      Nơi như thế, sao có thể gọi là nhà?



      vẫn với mình, tương lai, muốn tìm người đàn ông có rất nhiều tiền, ít nhất phải có tiền để em trai ra nước ngoài du học tại trường nổi tiếng.



      phải giúp em trai trở thành người tầng lớp , thể giống như cha, cả đời bi ai!



      “Tiểu Mạt, đưa hai người đến trường.” Phía sau có giọng dịu dàng gọi .



      quay đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng thắm thiết.



      Là hàng xóm mới của , cũng là con trai duy nhất của bà chủ nhà.



      Ngôn.” mỉm cười, lịch .



      nào, đưa các em .” Ánh mắt Ngôn Thần Minh nho nhã, dịu dàng, nhìn chăm chú.



      Ngôn, cảm ơn.” gật đầu cảm ơn.



      Tiểu Minh lời, chỉ liếc mắt với chị .



      Nhận được lời chấp thuận, Ngôn Thần Minh nhanh chóng bế Tiểu Minh lên xe máy của mình, sau đó để Hạ Vũ Mạt ôm lưng em trai, cùng lên xe máy.



      Xe máy tiểu cừu phải tải sức nặng của ba người, đáng thương vượt qua đường phố, tránh được cảnh sát ngầm, rất nhanh đến trường tiểu học của Tiểu Minh.



      “Cảm ơn Ngôn.” Tiểu Minh ngoan ngoãn xuống xe, cung kính cúi đầu lời cảm tạ.



      có gì, có gì!” Ngôn Thần Minh tươi cười vẫn hiền hòa như cũ.



      “Ở trường học nhất định phải nghe lời giáo viên, cái gì hiểu phải hỏi đến khi hiểu mới thôi, nhớ chưa?” Hạ Vũ Mạt nhắc nhở em trai.



      “Em hiểu.” Tiểu Minh gật đầu, cậu hiểu chứ, tiền học nhất định được lãng phí.



      Tiến vào trước vườn trường, Tiểu Minh xoay người vẫy tay với Ngôn và chị , cuối cùng dùng đôi mắt trưởng thành từ lâu, lõi đời, liếc mắt cái với chị mình.



      Hạ Vũ Mạt hiểu hàm nghĩa trong cái liếc mắt của em trai.



      Đó là đồng tình, vì mấy đồng tiền xe bus mỗi ngày mà lại lợi dụng tấm lòng của chàng trai.



      Nhưng mà, em trai mới sáu tuổi, cho dù có trưởng thành sớm cũng hiểu được, mỗi đồng tiền kiếm được đều dễ dàng, phải dựa vào tiền xe bus tiết kiếm được tiền đồ ăn hàng ngày của nó mới đến.



      Ngôn, thôi!” Lại ngồi lên xe lần nữa, nụ cười của vẫn nhạt nhẽo như cũ.



      “Ừ.” Cánh tay bé của đặt lên vạt áo bên hông , lập tức, Ngôn Thần Minh cảm thấy trong lòng có khối tình cảm thể kìm nén được dần dâng lên.



      Muốn tới gần, muốn tiến vào.



      Từ ngày thứ nhất này tới căn phòng bên cạnh nhà , trái tim chưa từng gợn sóng cuối cùng hiểu được, thế nào là nhất kiến chung tình.



      “Tiểu Mạt, chủ nhật có rảnh ? muốn mời em xem phim.” Ngồi ở trước xe máy, Ngôn Thần Minh nắm chặt tay lái, ngượng ngùng hỏi, vô cùng căng thẳng.



      Ngôn, biết là em phải làm mà, có thời gian.” thản nhiên từ chối.



      Đùa sao, xem bộ phim lãng phí mất bao nhiêu thời gian làm việc của , kiếm ít bao nhiêu tiền?! Nếu có thời gian rảnh thà về nhà ngủ thêm còn tốt hơn.



      Tuy rằng, cũng có thiện cảm ở mức nào đó với chàng trai này.



      Lần đầu tiên đề nghị hẹn hò, bị từ chối, Ngôn Thần Minh ngượng đến đỏ mặt, từ lúc tay đặt lên thắt lưng ( ra là ngay từ lúc chạm vào vạt áo), tới lúc đưa ra lời mời, lại bị từ chối, cảm xúc phập phồng giống như ngồi lúc bỗng nhiên chạy như bay.



      Nhưng biết, giống với các khác, từ chối phải vì làm cao, phải vì thích, mà có thời gian.



      Vấn đề là cho dù hiểu được, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.



      Rất nhanh tới trường .



      Học viện quý tộc Thù Lị Á.



      Mới đầu, đối với gia cảnh bần hàn, lại có thể học tại ngôi trường mà ngay cả gia đình trí thức cho dù cắn răng bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chưa chắc vào được, Ngôn Thần Minh vô cùng kinh ngạc.



      Dù sao đây là học viện quý tộc duy nhất trong nước.



      Bên trong đều là con cháu của ông chủ công ty nổi tiếng hoặc là gia đình cán bộ cao cấp.



      Sau này Ngôn Thần Minh mới biết, sở dĩ Hạ Vũ Mạt có thể học tại đây là vì thành tích của học sinh trường này rất thê thảm, vì che giấu thái bình, lại mang thành tích của học sinh làm quảng cáo, cho nên trường học có ngoại lệ, miễn giảm toàn bộ học phí của Hạ Vũ Mạt, còn cung cấp thêm sinh hoạt phí, “giành” Hạ Vũ Mạt từ trường đại học trọng điểm.



      Hạ Vũ Mạt chưa đầy 18 tuổi, trở thành học sinh chuyển trường tới học viện quý tộc Thù Lị Á, cũng là học sinh bình dân duy nhất ở đây.



      Từ lúc học, bởi vì thành tích xuất sắc, nhảy liền mấy cấp, nên tại là học sinh năm thứ ba của học viện.



      Nếu có gì ngoài ý muốn, cũng giống như tất cả học viên trong học viện Thù Lị Á, bốn năm chính quy chuyên tâm học tập tại trường này.



      Cười nhạt, phất tay tạm biệt với Ngôn Thừa Minh.



      lễ phép chờ Ngôn Thần Minh xa mới xoay người về phía vườn trường.



      Đột nhiên, chiếc xe thể thao màu đỏ, tốc độ hơn trăm cây chạy như bay qua người .



      Thùng thùng, ngọn gió bên tai như dao cắt vào tận xương.



      cắn chặt môi dưới, cảm giác tức giận hiểu sao lại xuất trong ngực .



      biết đó là ai!



      Phàn Dực Á!



      Cái kẻ học chỉ biết ngủ, chưa bao giờ làm bài tập, bị thúc giục kiên nhẫn, bực tức gào ầm lên, “ là ai hả?!”



      biết , làm bạn học cùng lớp hai tháng, ngay cả lớp trưởng mà cũng biết tên!



      Thái quá đến mức mỗi lần đều rống câu với , “ là ai hả?”



      biết , gặp lần là quên lần.



      Hoặc là nên , ta căn bản khinh thường nhớ đến .



      Công tử nhà giàu như thế, ngay cả ánh mắt nhìn bọn họ cũng tràn ngập khinh thường!



      . . . . . .



      Phàn Dực Á biết trong lúc vô tình tự mình kiếm thêm kẻ địch, chạy như bay vào nơi dừng xe, “Chi” tiếng, cầm túi xách, ra khỏi xe thể thao.



      Ném túi sách ra đằng sau lưng, dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vô cùng mê người.



      “Là Phàn Dực Á đấy, ấy đẹp trai, đúng là xem trăm lần chán!”



      “Đúng thế, cậu nhìn ấy , mặc áo da, lại còn đeo cái túi sách, nếu là người khác chắc chắn rất khó coi, nhưng Phàn Dực Á mặc vào đúng là như sao kim trời, quả thực là dẫn đầu trào lưu.”



      được, mình hôn mê rồi ~”



      Phàn Dực Á đến đâu, luôn có nước miếng háo sắc đến đấy.



      Phàn Dực Á hai mươi tuổi, là ngôi sao chói mắt nhất trong học viện quý tộc Thù Lị Á.



      Sở dĩ xuất ở đây là vì vị trí của vốn phải ở đây.



      là người quyên tiền hàng năm cho trường học.



      cách khác, là kim chủ của , mỗi tháng tiền sinh hoạt phí phát ra đều là từ cống hiến rộng rãi của Phàn gia với trường học.



      Ấn tượng của Hạ Vũ Mạt với Phàn Dực Á khắc sâu đến ác liệt, chưa từng thấy ai hiểu chuyện như ta. Nông cạn, tự đại, lãng phí, coi phụ nữ như quần áo, là bệnh điển hình của vương tử.



      Vấn đề là, đây là ý nghĩ cá nhân của , có nghĩa là ý nghĩ của quần chúng.



      Ví dụ như…



      thanh tú, gương mặt ửng hồng, cúi đầu, dũng cảm chạy tới trước mặt Phàn Dực Á, lắp bắp.



      “Phàn học trưởng, em thích , xin kết giao với em!” Mặt hồng như bị sung huyết não, cầm trong tay bức thư hồng, giơ cao chờ nhận lấy.



      Bầu khí im lặng trong mười giây…



      năm bước, rẽ trái, có thùng rác, cám ơn.” Đây là câu trả lời của Phàn Dực Á.



      ràng, tuyệt tình!



      Mặc kệ ở đây có bao nhiêu người nhìn, ta chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác.



      Hai mắt liền đỏ bừng, “Phàn học trưởng, sao lại như vậy? ràng là hôm đó ở cùng với em rất vui mà!” Vẻ mặt đầy ấm ức, vô tội giống như bị người ta bỡn cợt rồi vứt bỏ.



      Xung quanh bắt đầu có tiếng khe khẽ.



      Thấy người khác chỉ trỏ, chút kiên nhẫn của Phàn Dực Á cũng mất nốt, hung hãn quát lên “chiêu bài” : “ là ai hả?”



      nghe xong đáp án liền che mặt khóc rống.



      “Phàn học trưởng, sao có thể như vậy?…”



      Các học sinh đứng vây thành ba vòng, ba vòng này ai cũng ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp họa mà quan sát.



      Đùa sao, muốn trèo lên cạnh Phàn Dực Á, còn phải xem người ta có bằng lòng !



      “Bệnh thần kinh! Tôi biết !” Lửa giận của Phàn Dực Á càng to hơn, muốn đẩy đám người kia ra.



      Đột nhiên ở phía sau có tiếng cười khúc khích, bạn của Phàn Dực Á là Diệp Thánh Kiệm đứng trong đám đông cười vui vẻ.



      “A Á, cậu như vậy là đúng rồi, người ta là bé vẫn làm bánh tiramisu cho cậu, lần nào cũng ăn đến vui sướng, bây giờ lại trở mặt nhận, như vậy là được đâu!” Diệp Thánh Kiệm nghẹn lời, dám cười quá phô trương.



      Chỉ có biết, người này…



      Quả nhiên.



      Bánh tiramisu? Mẹ nó, sao sớm!



      Nhìn dáng vẻ Phàn Dực Á bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Thánh Kiệm nghẹn cười đến mức sắp thành nội thương.



      Hiểu được tự mình lại thêm vết bẩn lên người, vì miếng tiramisu, biến thành gã phụ lòng, cả mặt Phàn Dực Á đều thành màu đen.



      Ăn phải bồ hòn, Phàn Dực Á tức tối đẩy các học sinh vây quanh ra, thô bạo đến mức làm ngã vài bạn cùng lớp, cũng thèm để ý, cứ thế nghênh ngang mà .



      Người này, phân biệt tốt xấu, lễ phép!



      Hạ Vũ Mạt lại thêm hai tội nữa cho Phàn Dực Á.



      muốn tìm người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa có tiền, nhưng tuyệt đối như Phàn Dực Á!

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 2


      Mặc áo da phải vì muốn làm người ta hoa mắt, càng phải vì theo trào lưu, mà vì sợ lạnh.



      ra Phàn Dực Á là người vô cùng đơn giản, rất nam tính, có chuyện gì cũng để ở trong lòng, thích lớn tiếng gào ra, đương nhiên, hành động đặc biệt như thế ở trong mắt “người khác” lại thành “ngây thơ”.



      nhận ra kia là bởi vì nhận ra mà thôi.



      Dáng vẻ của tất cả phụ nữ trong mắt đều khác nhau lắm, lông mi dài, bất kể là trang điểm hay tự nhiên, ai cũng mở to đôi mắt háo sắc, miệng còn bôi thêm lớp mỡ bóng, ghê tởm chết người.



      (tớ nghĩ lớp mỡ bóng ghê tởm mà Phàn Dực Á nhắc tới hình như là son bóng = :)



      này hay kia có gì khác nhau đâu, rất khó để phân !



      Đương nhiên trí nhớ cũng có ngoại lệ.



      Giống như vị hôn thê được chỉ định của , Triệu Nhã Nhi



      Nếu có , từ lúc đến lớn, người lớn nào trong nhà cũng chỉ vào ấy, ngừng nhắc tới, đây là vợ tương lai của con. Nghe nhiều như thế, cho dù là não tàn cũng nhất định nhớ dáng vẻ của đối phương.



      nhớ được dáng vẻ của Triệu Nhã Nhi, ấy cũng thiếu mắt thiếu mũi, nên cũng chẳng có ý kiến gì đối với việc hôn nhân này, cha mẹ vui vẻ là tốt rồi, dù sao phụ nữ đều giống nhau, chỉ cần đường phố nhận sai vợ mình là được.



      Tất nhiên có ý kiến gì với Triệu Nhã Nhi là khi ấy bình thường chứ phải vào lúc “phát bệnh”.



      Ví dụ như…



      “A Á!” Khuôn mặt như quả mướp đắng xuất , nâng cằm bàn , khí trở nên trầm lặng.



      !” miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi.



      “Tôi thất tình.” Khuôn mặt nhắn sắp khóc.



      Lại là mấy lời nhàm chán này, mí mắt của bắt đầu đánh nhau.



      Đúng là thần kì, ở nhà ngủ được, ở trường học mới thấy được cảm giác buồn ngủ tuyệt vời, đây chính là lý do trốn học, vẫn như cũ “kiên nhẫn” tới trường.



      bắt được cái gã cơ bắp tập thể dục hả?” tập trung hỏi.



      “A Á, cậu chú ý chút được ?” Triệu Nhã Nhi bất mãn làm ồn, lớn lên bên nhau, bọn họ quen thuộc đến mức chỉ ánh mắt có thể hiểu được đối phương.



      Chú ý? Chú ý cũng phải tùy việc, lẽ nào phải chú ý tình sử của vợ tương lai à?



      bắt bày mưu tính kế chứ? Miễn !



      “Tôi chú ý cái gì?!” Con rất mọn, đặc biệt là Triệu Nhã Nhi!



      Ngàn vạn lần thể đắc tội, nếu gây tội ấy nhất định phát điên ba ngày ba đêm cho bạn xem.



      “Cậu còn hỏi à! Học trưởng mặc đồ thể dục là chuyện của năm trước chứ!” Sau đó trải qua vài đoạn tình “nhấp nhô” rồi.



      “Vậy lần này là ai hả?” phiền!



      biết có phải Triệu Nhã Nhi cố ý , dù sao cũng chẳng thèm coi thường chán nản của , lôi kéo nghe đoạn dài chuyện tình ái thầm mến đầy đau khổ.



      Cuối cùng còn kích động hỏi, “A Á, cậu hiểu chưa? A Á, cậu có thể lý giải ?” Cái cảm giác khi nhìn thấy người mà tim liền đập liên hồi.



      có thể lý giải, có thể hiểu được, cho nên thậm chí còn muốn trực tiếp ném từ lầu xuống.



      Phụ nữ rất ầm ĩ, phiền.



      Hiển nhiên là người chưa từng để ý nào như A Á tuyệt đối thể hiểu, Triệu Nhã Nhi còn muốn gì, nhìn thấy cao ráo vào phòng học, cẩn thận chỉnh lại chỗ ngồi, liền trở lên quái lạ, “A Á, cậu thấy ta xinh đẹp hay là tôi xinh đẹp?”



      Dáng vẻ suy sụp.



      “Tôi đâu có biết! Phụ nữ chẳng phải đều như thế sao!” Theo tay chỉ, Phàn Dực Á tùy tiện liếc mắt, tức giận .



      Vấn đề này quái lạ, dáng vẻ vốn khác nhau, làm sao mà nhận xét là ai xinh đẹp được?!



      Đáp án này có phần an ủi tâm hồn trẻ thơ bị thương nghiêm trọng của Triệu Nhã Nhi



      So ra đúng là A Á tốt hơn, ngày hôm qua hỏi Diệp Thánh Kiệm câu ấy, tên kia lại có thể trả lời, “Cậu xem, người đẹp mê hoặc lòng người và gã khổng lồ làm sao đánh đồng với nhau được?”



      Lập tức hộc máu!



      Trong mắt đàn ông, Hạ Vũ Mạt chính là người đẹp mê hoặc, lại là gã khổng lồ hôi thối sao?!



      Đả kích này quá lớn, vừa mới biết Ngôn Thần Minh mà thầm mến lâu hóa ra theo đuổi lớp trưởng của bọn họ, bị đả kích còn lớn hơn nữa.



      Được rồi, thừa nhận, bề ngoài của thể coi là xinh đẹp, hai gò má hơi nhiều tàn nhang chút, nước da cũng chỉ là màu mạch nha mà thôi. giống như Hạ Vũ Mạt, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn, ửng hồng, da thịt vô cùng mịn màng, vừa thấy biết là tự nhiên mà cần dùng mỹ phẩm, đôi mắt mí rất hợp với dáng vẻ lạnh lùng, liếc nhìn cái sức hút quả kinh tâm động phách.



      Hạ Vũ Mạt thích cười, có lại cao ngạo tự nhiên mà giản dị.



      biết, trong trường học có rất nhiều nam sinh muốn ra tay với ta, đóa bách hợp nở rộ, ai nghĩ hái xuống đây?



      Nhưng ai cũng thể ra tay dễ dàng, vì cái vòng luẩn quẩn này quá , thân phận cao sang sợ bị người ta nhạo báng. Bởi trong xã hội thượng lưu của bọn họ, phân chia giai cấp còn quan trọng hơn cả ăn uống chơi bời.



      Tuy Hạ Vũ Mạt đẹp nhưng lại “cách biệt” với bọn họ quá xa.



      Nghịch lửa? Ai muốn thử chứ, nhưng ai cũng sợ nghịch thành hỏa hoạn.



      Có đạo lý con thỏ ăn cỏ gần hang là vì cây cỏ này vốn dễ dàng nuốt xuôi được.



      ra, trong trường học này, mỗi người đều sâu trong mình kiêu ngạo, tự cho mình là hơn người, tình cảm chỉ là chơi đùa, bên ngoài coi là người , nhưng ai lại tình trả giá vì người cùng giai cấp chứ.



      “A Á!” Nhân lúc Phàn Dực Á còn chưa ngủ gật, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, vội vàng gọi , “Cậu theo đuổi Hạ Vũ Mạt có được ?”



      Câu chuyện về bé lọ lem có ai lại thích? Chắc chắn Hạ Vũ Mạt rơi vào tay Phàn Dực Á!



      Như vậy thất tình! Có thể thừa cơ chen vào!



      Còn biết Hạ Vũ Mạt là ai, Phàn Dực Á thuận miệng từ chối, “Bệnh thần kinh!”



      Nhưng Triệu Nhã Nhi là ai chứ, chính là người thuộc số ít biết nhược điểm của Phàn Dực Á nhé, “A Á, tôi biết, những người như chúng ta được làm chủ việc hôn nhân của mình. Nhưng chúng ta từ lớn lên bên nhau, cậu nhẫn tâm để tôi phải đau khổ vào phần mộ hôn nhân với cậu khi còn chưa biết tình chân chính là gì sao?”



      “Như thế sau khi kết hôn, tôi càng nghĩ càng cam lòng, càng lúc càng cảm thấy con người sống đời chẳng có niềm vui gì nữa, tiếp theo, có lẽ tôi tự sát. Nếu tôi chết, thành người tàn tật, cậu phải chăm sóc tôi cả đời…”



      Cho nên mới , nếu có người cứ liên tục ở bên tai bạn lảm nhảm mà tâm trạng của bạn có thể tốt được đúng là kì tích!



      Đặc biệt là lúc bạn vô cùng muốn ngủ.



      “Tôi cũng bắt cậu phải theo đuổi ta , chỉ cần vào lúc tôi cần, cậu đưa ta là được.”



      Phàn Dực Á bị làm phiền đến mức trán nổi gân xanh.



      “A Á được ? Được …”



      Hạ Vũ Mạt còn lật sách giáo khoa, hoàn toàn biết mình trở thành đề tài thảo luận của người khác.


      Ngôn Thần Minh thông qua sếp tổng công ty, giới thiệu công việc làm thêm cho Hạ Vũ Mạt, lâu sau, chỉ trong buổi tối mà khách hàng ra tay rất lớn.



      Vốn muốn cảm ơn nên chuẩn bị mời Ngôn Thần Minh ăn cơm.



      Đương nhiên chỉ có thể mời bữa tối bình thường.



      Tới gần lúc tan học, Ngôn Thần Minh rất khẩn trương chờ ở gần cửa.



      “Dừng lại!” Triệu Nhã Nhi ngồi trong xe Phàn Dực Á, vừa nhìn thấy Hạ Vũ Mạt chuẩn bị lên xe máy của Ngôn Thần Minh mà thầm mến.



      Nha đầu điên Triệu Nhã Nhi thấy Phàn Dực Á hề giảm tốc độ xe liền tự mình phanh chiếc Ferrari lại.



      “Shit!” Đột nhiên bị bắt phanh lại, suýt chút nữa đâm vào cửa chắn gió bằng thủy tinh, Phàn Dực Á quát ầm lên.



      Sau khi phục hồi tinh thần, con bé điên rồ kia chạy đến cửa trường chuyện với chàng trai xa lạ.



      Chàng trai tuấn tú nho nhã đỏ mặt, tìm mọi cách từ chối, rồi lại biết nên từ chối thế nào.



      là! Gật dầu gật đầu, muốn là muốn, có cần thiết phải do dự như vậy , lãng phí thời gian của .



      Phàn Dực Á nhìn đồng hồ, chuẩn bị chỉ phút nữa bỏ Triệu Nhã Nhi lại.



      Rất nhanh sau đó nhìn thấy Triệu Nhã Nhi quay sang gì đó với nữ sinh, nữ sinh kia có vẻ kinh ngạc.



      Khi kim giây gần hết năm mươi giây, Triệu Nhã Nhi hưng phấn ngồi lên xe, “A Á, tôi hẹn được ấy rồi! Lát nữa bốn người chúng ta cùng ăn cơm, ăn xong cậu giúp tôi đưa nữ sinh kia ngay nhé!”



      Cũng được, dù sao hai người hay bốn người ăn cơm đối với cũng chẳng có gì khác.



      Nhưng mà bốn người, còn có sao?



      À, thấy rồi, sau xe máy quả nhiên là có .



      “Ai mời khách?” Nhìn địa chỉ Triệu Nhã Nhi đưa, Phàn Dực Á khởi động xe, thuận miệng hỏi.



      “Đương nhiên là cậu rồi!”



      “Sao lại là tôi?” phải keo kiệt, chỉ tò mò mà thôi.



      “Tôi hẹn ấy, ấy đồng ý, cuối cùng tôi đành phải với nữ sinh kia, ra là cậu kiên quyết muốn mời lớp trưởng ăn tối, nể mặt cậu, mà nể mặt cậu cứ theo cái tính ỷ lớn hiếp của cậu, đắc tội cậu rồi ở trường yên thân.”



      Đắc ý dào dạt, giọng ra vẻ đương nhiên.



      Phàn Dực Á liếc mắt cái, nghĩ muốn bóp chết !

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Giường đơn – Chương 3


      Hạ Vũ Mạt chán ghét Phàn Dực Á.



      Loại chán ghét này giống như khi bạn đói khát vô cùng, mở ra nồi cơm lại phát cơm dính đầy phân chuột.



      Làm người ta vô cùng mất hứng.



      Bữa tiệc bốn người, hề thân thiện, ngược lại, khí quỷ dị làm người ta dựng hết cả lông tơ.



      Phàn Dực Á mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, ngồi trong nhà hàng hải sản nho này ràng phù hợp, giơ chân nhấc tay vẫn là dáng vẻ sang trọng ngạo mạn của vương tử.



      tao nhã rót rượu cho Triệu Nhã Nhi ngồi bên cạnh, đồng thời lịch nâng ly hướng về phía bọn họ.



      Động tác của rất thành thạo, lại có vài phần đẹp mắt, nhưng Hạ Vũ Mạt phát ánh mắt của còn sắc bén hơn chim ưng, càng khiến người ta cảm thấy sánh kịp. Mà ánh mắt sắc bén ấy, lại nhằm vào và Ngôn Thần Minh.



      Ngôn, làm ở đâu?” Ngón tay vừa đặt lên ly rượu vang bên cạnh, nhàm chán xoay cái ly, Phàn Dực Á thuận miệng hỏi.



      Người đàn ông nho nhã, lịch trả lời, “Tôi làm ở công ty Triệu Thị.”



      Hai người đàn ông, về tuổi tác kém nhau đến bốn, năm tuổi, nhưng khí thế lại thể đánh đồng.



      Công ty Triệu Thị? À, là công ty của bác Triệu!



      ra Nhã Nhi và người đàn ông này quen nhau như thế, Phàn Dực Á liền hiểu .



      “Vào công ty mấy năm rồi?” Phàn Dực Á uống ngụm rượu vang.



      “Hai năm.” Ngôn Thần Minh mất tự nhiên ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời .



      Ngay cả Ngôn Thần Minh cũng biết mình bị làm sao, ràng chỉ là bữa cơm, nhưng vị quý công tử trước mắt tra hỏi giống như là giám khỏi hỏi thí sinh.



      Quan trọng là, hiểu sao lại thấy lo lắng!



      “Bộ phận nào?”



      “Phòng kế hoạch.” Thành trả lời.



      “Những người ở phòng kế hoạch của Triệu Thị ít nhiều tôi đền gặp qua, nhưng tôi chưa bao giờ biết .” phải cố tình làm khó đối phương, Phàn Dực Á chỉ ăn ngay mà thôi.



      Sau khi trai chọn con đường bác sĩ, toàn bộ chú ý của gia tộc đều đặt lên người , từ năm 16 tuổi, Phàn Dực Á thực tập, tham gia vào việc quản lý công ty của các chú bác.



      Chính là giọng điệu ai bì nổi này, khiến kẻ khác chán ghét, Hạ Vũ Mạt thấy Ngôn có vẻ xấu hổ vô cùng, trong lòng tránh được căm giận bất bình. đời này có mấy người có năng lực giỏi đến mức vừa ra xã hội nổi tiếng chứ?



      Gã đàn ông ngây thơ! Gã đàn ông biết khó khăn đời là gì!



      Tuy rằng Phàn Dực Á chưa từng đắc tội với , nhưng hiểu sao luôn chán ghét ta!



      đời này, người với người vốn là duyên phận, có những người chúng ta vừa thấy mặt biết hợp ý với đối phương, cũng có những người nhìn từ xa thôi thấy ghét muốn tránh .



      “A Á, cậu gọi món nhanh lên, đừng hỏi nhiều như vậy nữa.” Nhã Nhi vội vàng , đương nhiên cũng nhận ra đối tượng thầm mến của mình gặp khó khăn.



      Lời của Nhã Nhi có phần làm mất mặt Phàn Dực Á, từ tốn bỏ tờ giấy ăn xuống, “Tôi toilet lúc.”



      Nghênh ngang rời .



      Hạ Vũ Mạt vẫn im lặng cũng bình tĩnh đứng lên, “Em toilet lúc.”



      “Thế rất tốt.” Nhã Nhi vui vẻ, phải là có lợi cho sao?



      Hì hì, phát ra mình căm ghét lớp trưởng của bọn họ lắm.



      Trong toilet, Phàn Dực Á cau mày, tùy tiện lau tay.



      Bài trí ở nơi này đơn giản, quả thực làm người ta khó chịu.



      Vừa được bước chợt nghe thấy:



      “Thím Trầm, chúng ta là người thông minh chuyện lòng vòng, hôm nay cháu mang đến là ‘cá lớn’, lúc nữa, cháu tích cực giúp thím xẻ thịt, thím có thể tính tiền gấp đôi tất cả các món, nhưng cháu có điều kiện, phần dư ra đó, chúng ta chia phần tám-hai, cháu tám thím hai!”



      “Còn nữa, thím nhớ được cho mẹ cháu biết cháu kiếm được chút tiền này!”



      ràng là lời giả dối hiểm như thế mà vẻ mặt người chuyện vẫn trầm lặng như cũ.



      Có phần hứng thú, Phàn Dực Á nhìn xung quanh.



      Còn chưa tới thời gian dùng cơm, cả nhà hàng vắng vẻ chỉ có bàn của .



      Cũng may mắn, vì chỉ có bàn nên mới nhận ra được, đây là lúc nãy còn lời nào, im lặng như khí, khiến người ta dễ dàng xem .



      Bạn học? Lớp trưởng?



      Vừa rồi ở xe thể thao, Nhã Nhi đem tư liệu về đối phương nhét vào đầu .



      Khóe môi khẽ cười nhạo, coi như biết “học sinh ưu tú” ra lại có tư tưởng xấu xa như thế này.



      Tỏ vẻ để ý, trở lại chỗ ngồi.



      Lúc này mục tiêu khiến hứng thú dời .



      ở đối diện cũng về chỗ của mình, vẻ mặt thanh tú, im lặng lộ ra cảm xúc.



      Cầm thực đơn, cố ý suy nghĩ lúc, “ biết nhà hàng này có món gì ngon nhỉ?” Sờ cái cằm râu của mình, ra vẻ phân vân.



      Quả nhiên.



      “Bào ngư ở đây tồi.” lịch nhã nhặn đề nghị.



      Bào ngư tồi? Đến cái nhà hàng cũ kỹ đến mức nước sơn cũng sắp phai hết lại còn với rằng bào ngư tồi!



      Đúng là rất mong chờ có thể biến ra con bào ngư hai đầu!



      “Nhã Nhi, cậu thế nào?” Cố ý ra vẻ thoải mái, thích bị người ta “xẻ” thịt.



      Nhã Nhi tùy tiện phất tay, “Cái gì cũng được, tôi ăn được cả.” Dù sao mục đích của cũng phải ăn.



      Mỉm cười, thích người ngây thơ như Nhã Nhi, ít nhất cũng làm người ta phiền lòng.



      “Vậy mỗi người con !” chọn xong, khiến cho ngay cả ánh mắt bà chủ đều xanh ngắt.



      đối diện vô cùng kinh ngạc.



      Tốt lắm, thích hiệu quả như thế.



      “Còn có gì nữa?” chút để ý hỏi.



      “Nhà hàng chúng tôi…” Bà chủ hưng phấn muốn giới thiệu.



      giơ ngón tay lên, ngăn lại cái lưỡi của bà chủ, hề lịch đưa thực đơn đến trước mặt .



      chọn .” Giọng có vẻ cao cao tại thượng.



      Hít sâu hơi, cố kiềm chế cảm giác như bị người ta nhục nhã, giọng lạnh lùng, “Vậy, chọn đầu khỉ ! Đầu khỉ là đặc sản của núi Trường Bạch, là thực phẩm truyền thống quý báu của quốc gia, người ta vẫn ‘sơn trân đầu khỉ, hải vị tổ yến’, cùng với tay gấu, hải sâm, vây cá chính là bốn loại đồ ăn nổi tiếng của Trung Quốc, vô cùng quý báu.”



      Vô cùng quý báu, nhấn mạnh mấy từ đấy, nghe rất ràng.



      “Ok.” buông tay, có ý kiến gì.



      Ngược lại là Ngôn Thần Minh, mặt có phần biến sắc, có vẻ ngồi yên.



      Ngay sau đó, chọn lượt vài món ăn nữa, đương nhiên là mỗi món đều ghi “bảng giá”.



      bàn cơm tối “dinh dưỡng phong phú”, Phàn Dực Á được biết cái gì gọi là “Đầu khỉ”.



      nhà hàng hải sản lại có đặc sản núi Trường Bạch sao? Hơn nữa thực phẩm truyền thống quý báu của Trung Quốc sao lại có vẻ giống đậu phụ thế !



      Vị giác của vốn khác hẳn với người thường, dùng chiêu thức này sao?!



      thú vị!



      Phàn Dực Á có phần đăm chiêu vuốt cằm mình.



      vẫn giữ dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, biểu lộ mặt có gì khác thường, im lặng ăn phần cơm tương đương với mười người ăn ở trước mặt.



      Phàn Dực Á phát , trước mắt này khơi mào kiên nhẫn chưa từng có của .



      Kiên nhẫn chờ đợi, cuộc chơi ai thắng ai thua.



      . . . . . .



      Ánh mắt vẫn làm ra vẻ tự nhiên, nhìn trực tiếp cặp mắt đầy hứng thú của chàng trai đối diện.



      Đối với Hạ Vũ Mạt mà , cuộc sống nơi nơi đều là cơ hội.



      Khi bạn cùng lớp Triệu Nhã Nhi Phàn Dực Á mời ăn cơm, theo trực giác phản cảm từ chối.



      Nhưng mà nghĩ lại cẩn thận Phàn Dực Á là tên “Chúa đất”, tuyệt đối cho phép người khác làm mất mặt mình. Chỉ bữa cơm này thôi, tập trung vào việc ăn uống, đắc tội ta, làm tốt bổn phận của mình là được.



      Nhưng giọng điệu của Phàn Dực Á đối với Ngôn đúng là khiến người và thần đều căm phẫn.



      Cho nên lập tức thay đổi chủ ý.



      Bà chủ nhà hàng này là hàng xóm cũ của , có chút quen biết, nên cũng có thể nhân cơ hội kiếm lời, sao lại từ bỏ chứ?



      Coi như “chúa đất” vì ngạo mạn của mình mà trả giá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :