[Giới thiệu] Quay lại mỉm cười,bắt đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Quay lại mỉm cười,bắt đầu JQ - Đông Bôn Tây ́

      Editor: Tịnh Du

      Thể loại: thanh xuân vườn trường, cán bộ cao cấp, hào môn danh gia, HE
      [​IMG]
      Mức độ đề cử: Nhiệt liệt đề cử và hoan hô bạn nào có ý định đọc bộ này. Bỏ qua tựa sách truyện này nên đọc vô cùng.

      Lý do đề cử: truyện này nhiều câu thoại bựa và thâm vô cùng :)))) cảnh sắc, hình ảnh của cổ trấn và người con Giang Nam dc miêu tả có thể xem là tinh tế. Bên cạnh chuyện tình của nam nữ chính mình thích nhất chuyện tình của mẹ nữ chính.

      Tình của Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên bắt đầu từ những năm học đại học cho đến khi hai người có nghiệp ổn định. Nhưng Tuỳ Ức sau đó mới biết rằng duyên phận của họ bắt đầu từ rất nhiều rất nhiều năm về trước khi và Tiêu Tử Uyên cùng tham gia kỳ thi học sinh giỏi thời cao trung. Mẹ Tuỳ Ức sinh ra trong gia đình thư hương thế gia tại Giang Nam nên trong máu là cốt cách của mỹ nhân đạm mạc, trầm tĩnh, thông minh nhưng cũng đầy kiên cường và cao ngạo. Bởi vì cha mẹ ly hôn, Tuỳ Ức sống cùng mẹ và ông ngoại từ nên dòng máu của nho giáo lễ nghĩa cũng thấm sâu vào trong máu , nhưng lúc nào cũng tạo khoảng cách giữa mình và mọi người cho đến khi gặp Tiêu Tử Uyên.

      Trước tiên bàn về độ bựa của truyện này: là đọc nhiều đoạn đối thoại của Tuỳ Ức và 3 bạn trong cùng ký túc xá, mình cười phun cả cơm. Lời thoại bựa nhưng ko phải não ngắn. Đọc xong truyện này, mình trong đầu nghĩ thầm tiếc hận ước j có dc bạn hủ nữ kiểu như Tam Bảo ngoài đời :)))) Những đoạn bạn ấy trc mặt đám đông bình luận, xuyên tạc lịch sử dựa hiểu biết của hủ chính cống làm mình sặc cả cơm :)))))) Sẵn đây trích 1 đoạn vui vui :))))))) Năm cuối ĐH chuẩn bị ra trường, ai cũng bồi hồi:
      - Tuỳ Ức vừa định lên tiếng Tam Bảo đứng lên quay về phía ký túc xá nam hét lớn, "các đàn em! các em chờ chị! Chờ chị ra ngoài kiếm tiền trở về bao nuôi các em. :)))))))))

      Truyện này tuy tựa hơi bánh bèo chút nhưng nội dung đọc được. Nhất là những đoạn miêu tả tình cảm của Tuỳ Ức đối với cha Tuỳ Cảnh Nghiêu, chuyện tình của cha mẹ . Mình lại ước gì truyện dài thêm 1 tí nữa để tác giả viết thêm về đoạn kết của mẹ Tuỳ Ức. Mẹ của Tuỳ Ức xuất thân từ gia đình danh gia nho giáo nên bà là người phụ nữ Giang Nam mềm mại, đa tài, thông minh, xinh đẹp nhưng lại là số khổ. Làm dâu trong gia đình giàu có bật nhất Giang Nam nhưng vì sinh con , lại bị bệnh nên khó có thể sinh thêm con nữa. Chính vì thế cha mẹ chồng mang người phụ nữ khác cho Tuỳ Cảnh Nghiêu. Thẩm Sàn, mẹ Tuỳ Ức sau khi biết chuyện này quấy phá, thụ tinh ống nghiệm, bất chấp tính mạng sinh cho Tuỳ Cảnh Nghiêu cậu con trai. Ngày con trai ra đời, bà bế Tuỳ Ức tiêu sái rời khỏi Tuỳ gia bỏ lại đứa con trai và tờ giấy ly hôn. Mẹ Tuỳ Ức ôm con quay về Thẩm gia, nuôi dạy thiên kim đại tiểu thư Tuỳ gia trở thành người con ưu tú nhưng lúc nào cũng tạo cho mình bức tường ngăn cách với mọi người. sống trong tiêu cực nhưng cũng ko để ai vượt qua ranh giới của mình vạch ra. Truyện rất ít về mẹ Tuỷ Ức, nhưng qua cách miêu tả phong cảnh cổ trấn ở Giang Nam, gia đinh nho giáo và phong thái trầm tĩnh của bà có thể thấy bà là người phụ nữ kiên cường đến cỡ nào. Bà bao nhiêu, hận bao nhiêu mới có thể bất chấp sinh ra người con trai rồi rời cho đến sau này cũng bao giờ nhắc lại đứa con này nữa. Cho đến cuối cùng vẫn tiết lộ cho đứa con đó biết bà và Tuỳ Ức là ai? Năm xưa bà và Tuỳ Ức chịu thiệt thòi như thế nào? Cũng bao giờ vô tình biểu chút cám xúc của bản thân. Tất cả bà chỉ đón nhận bằng đôi mắt bình thản và bóng lưng kiên cường. Cái cây bà trồng sau mộ cha mười mấy năm từ ngày bà rời Tuỳ Cảnh Nghiêu cho thấy bà quý nó đến nhường nào. Nhưng khi nó chết rồi bà lại bình thản đón nhận và chẳng bao giờ quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa. Bà bảo rằng chưa bao giờ hối hận vì Tuỳ Cảnh Nghiêu nhưng lại vô cùng bất công khi bà dành của quảng đời còn lại sống độc trong căn nhà danh gia ở Giang Nam trong khi Tuỳ Cảnh Nghiêu lại cưới người đàn bà khác và con bà ngu ngốc cho rằng người phụ nữ kia là mẹ ruột của mình. Bà đáng lẽ nên dc bù đắp cách xứng đáng hơn.

      Điều mình thích nhất ở đây là những đoạn miêu tả về phong cảnh Giang Nam và khí chất của Tuỳ Ức và mẹ Tuỳ. Thông qua hình ảnh hai người họ, tự người đọc có thể vẽ ra Giang Nam cổ trấn hữu tình và biết bao tài nữ thời xưa. Đúng như ba Tiêu khi Tiêu Tử Uyên đề cập đến danh tiếng ông ngoại Tuỳ Ức: nhà giàu chỉ có ba đời, nhưng dòng dõi thư hương thế gia lại truyền đến 10 đời. Vậy gia đình họ Tiêu họ chính là trèo cao rồi.

      Truyện này mình mạn phép bàn gì về tình nam nữ chính, vì tốt nhất nên để người đọc cảm nhận. Bộ này đọc uổng đâu. Lúc cần nghiêm túc, lời thoại khá hay. Lúc cần bựa cười sặc cơm :)))
      chucanh1912, meiluoLạcLạc thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :