1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

gió nghiêng mưa nhẹ chẳng nên về- Vô xứ khả đào

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Gió nghiêng mưa chẳng nên về


      Tên gốc : Tà phong tế vũ bất tu quy [*]

      Tác giả : Vô Xứ Khả Đào

      Nguồn convert : Tàng Thư Viện

      Edit : JR94

      Chỉnh dịch : Xiao Fang Fuong

      Thể loại : Ngôn tình đại, điền văn, nhàng mà thấm sâu, HE

      Nguồn: jackreacher1994.wordpress.com

      Giới thiệu :

      Đây là chuyện xưa của Cận Duy Nghi.

      Cho tới nay vẫn muốn viết câu chuyện xưa.

      Hy vọng nhân cách bọn họ cao quý, cao quý đó, màng xuất thân cùng nghèo hèn.

      Hy vọng bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn đó, màng phong hoa cùng tuyết nguyệt.

      ***

      [*] : câu thơ trích trong loạt bài “Ngư ca tử kỳ” (viết theo điệu Ngư ca trong dân ca TQ) của Trương Chí Hòa (張志和). Xin được phép dẫn nguyên văn cả bài kèm bản dịch của Nguyễn Chí Viễn :

      Ngư ca tử kỳ 1

      Tây Tái sơn tiền bạch lộ phi,
      Đào hoa lưu thuỷ quyết ngư phì,
      Thanh nhược lạp,
      Lục thoa y,
      Tà phong tế vũ bất tu quy.



      Trước non Tây Tái nhộn cò bay,
      Nước chảy hoa đào mập cá rô,
      Nón lá mảnh,
      Áo tơi phờ,
      Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      1.

      Cuối cùng Đường Gia cũng đến được thành phố này, gió biển mát lạnh hòa cùng vị mằn mặn phảng phất trong khí. Lái xe năm giờ liền cuối cùng đỗ lại ở quảng trường Nhân Dân giữa trung tâm thành phố, đôi nam nữ ngà ngà say khoác tay nhau lảo đảo bước qua. hạ cửa kính xe, híp mắt nhìn đồng hồ.

      Đợi lúc lâu ước chừng phải hơn nửa giờ, Cận Duy Nghi mới vội vàng chui ra từ trong chiếc taxi, khoác người chiếc khăn len mỏng, bước nhanh ngồi vào trong xe.

      “Em cũng học được cách đến muộn rồi đấy nhỉ?” Câu mở màn của Đường Gia khiến trầm xuống lúc lâu, trước kia khi hai người hẹn nhau, lúc nào cũng tới sớm hơn, rồi buột miệng : “Thường con tới muộn khoảng mười lăm phút mới hợp lý.” Cận Duy Nghi thèm để ý: “Thời gian của ai mà chẳng quan trọng chứ?” Công việc của vốn bận rộn, đâu giống , gia đình có sản nghiệp lớn, cha mẹ lại quán chiều, cậu ấm mà, tất nhiên phải tự do hơn người làm công ăn lương bình thường như rồi.

      lại nhìn lần nữa, giọng điệu châm chọc: “Duy Nghi, chắc phải em túng tới nỗi bán cả xe rồi chứ?”

      Cận Duy Nghi vén đoạn tóc dài ra phía sau, rộng lượng : “Công ty của Tri Viễn vừa mở nên tài chính hơi khó khăn.” quay mặt đối diện : “Nếu em chẳng tới muộn, nửa đêm rồi nên khó bắt xe.”

      cười: “Đến muộn đúng là phải phong cách của em.”

      Bóng tối bao phủ cả thế giới bên ngoài, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt hắt vào trong xe, ánh mắt sáng ngời, nhưng thần khí lại có chút lộn xộn.

      , tìm em có việc gì?” xoa hai mắt, giọng mệt mỏi, “Ngày mai em còn phải lên máy bay sớm.”

      chỉ siết chặt tay lái hơn chút, nhàn nhạt hỏi lại : “Vậy mà còn đồng ý ra ngoài với ?”

      “Đại thiếu gia, từ xa tới, em có thế nào cũng phải đồng ý .” Duy Nghi quay đầu tránh ánh mắt , cười gượng: “Muốn ăn khuya ? dẫn đường .” siết chặt khăn choàng rồi tựa mình ra sau, “Em ngủ chút, đến nơi đánh thức em dậy.”

      Vẫn là thái độ thờ ơ này, Đường Gia khép lại cửa kính xe, nhàng nhìn lướt qua bên người, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, tràn ngập mệt mỏi, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.

      nhớ lại lần đầu gặp , khi đó mới từ nước ngoài về. Phải cùng cha mẹ ngoại giao cùng đủ loại gia đình. Gia đình buôn bán có, quan chức có, chung là kiểu gì cũng có. Lúc đó ngoan ngoãn ngồi cạnh cha như thể quá quen với những kiểu giao tiếp thế này. Đường phu nhân khen vừa xinh đẹp, vừa hiểu biết nên chẳng bỏ lỡ thời cơ kéo đôi trẻ lại gần nhau hơn. lịch mỉm cười đáp lễ với , thấy thinh thích nụ cười của , môi chỉ nhàng nhếch chút, đẹp dịu dàng lại quá vồ vập. Đương nhiên, sau này mới biết mình bị lừa, và em trai là hai người vô cùng kiên định và quyết đoán. Đường phu nhân rất quý mến nên ngồi bên cạnh hỏi lấy hỏi để, những kiên nhẫn trả lời hết thảy mà lại còn ứng đối rất lễ độ. Tới khi tàn tiệc về nhà rồi mẹ vẫn khen ngớt.

      Khi đó còn trẻ, gia đình cũng khá giả nhưng ngờ Cận Duy Nghi lại xếp vào hàng mấy chàng công tử phong lưu. Mà cũng chẳng có mấy ấn tượng về buổi gặp mặt đó. Cuối năm, gặp lại tại buổi liên hoan của công ty, tuổi còn trẻ nhưng nghe là đều dựa vào năng lực bản thân để vươn lên chứ hoàn toànkhông dựa dẫm vào thế lực của cha mình. Thế nhưng phong thái của lại có chút kiêu ngạo.

      Bữa ăn đó, Cận Duy Nghi như biến thành người khác vậy, mặc bộ vest công sở đen đầy chuyên nghiệp, bên trong vận áo sơ mi trắng rất vừa mắt, khác hoàn toàn với đẹp dịu dàng hôm nào. dẫn bạn cùng, Cận Duy Nghi nhìn thấy chỉ nhàng gật đầu chào như hai người quen biết.

      Vì thế nên thấy rất đặc biệt, hôm sau liền gọi điện hẹn , Cận Duy Nghi ở đầu kia lặng lúc rồi từ chối: “ được rồi, hôm nay em có hẹn ăn cơm với em trai em rồi.”

      Cận Duy Nghi chưa bao giờ là hay nhõng nhẽo, ngày hôm sau khi lại hẹn, vui vẻ nhận lời, vừa cười vừa :“ cần tới đón em đâu, địa chỉ để em tự tới là được rồi.” vừa địa chỉ bên kia đầu dây vang lên tiếng cười giòn: “Ồ, nơi đó sao? Thực ra ăn uống chỉ cần thoải mái là được rồi.”

      Kết quả là vội vàng tới chỗ hẹn, vừa bước tới gần bàn đặt trước, nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc tới nỗi chẳng biết phải gì khi thấy ngồi uống trà ngay trước mặt.

      Cận Duy Nghi vẫn bình tĩnh, khẽ vuốt mái tóc ngắn, cười:“Xin lỗi, phải đến muộn, do em làm hết việc được cấp giao cho rồi mà lại chẳng nghĩ ra phải làm gì nữa nên mới chạy tới đây. Ở đây khá đẹp, ngồi ngắm cảnh cũng được lắm.”

      chỉ chỉ ra khu vườn phía ngoài, cây mai già, mấy bông hoa chúm chím nở giống như trong tranh vậy.

      Cuối cùng, chỉ :“Em làm thấy mình mất phong độ quá.”

      Cận Duy Nghi khẽ động khóe miệng như cố nín cười:“Vậy ạ? Em đâu nghĩ nhiều đến thế.”

      Thế nên những lần hẹn ăn cơm sau đó Đường Gia đều rất hồi hộp, trước giờ hẹn khoảng nửa tiếng thường gọi điện hỏi : “Em đến chưa?” Thực ra lần đó là dịp rất hiếm hoi, sau lần đó dường như chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi, hẹn mười lần mà được lần là may lắm rồi.

      Có những chuyện Đường Gia tự biết, dù rằng những người như thường ít có dũng khí để mở miệng đến hai lần chứ đừng tới chuyện nảy sinh thứ tình cảm nghiêm túc mà xưa nay chưa từng có với ai. Cận Duy Nghi hai tay bưng cốc Mark, lơ đễnh hỏi : “Đường Gia, sao cũng thế?”

      uống ngụm, mắt trong trẻo khẽ chuyển động sáng rỡ ngờ, thà ,“Em biết lần đó hẹn em là ý của bác , em đồng ý cũng vì nể mặt bác để ai phải khó xử. Nhưng cứ mãi thế này chẳng vui chút nào.”

      Chuyện kết hôn vì nghiệp của hai gia đình chẳng có hứng tuân theo đâu.

      Đường Gia nhìn , hận thể đá văng cái bàn trước mặt , ra trước nay vẫn là mình đa tình?! Tình cảm của chỉ là đơn phương mà thôi?!

      quay mình bước mà chẳng thèm với câu nào.

      Cận Duy Nghi do dự lúc rồi cũng đuổi theo, níu áo lại. khá cao ráo, vừa chuẩn đứng tới vai : “ phải là lòng chứ?”

      vẫn cố nhắc mình rằng thế giới còn có thứ có tên là “Phong độ” nhưng lửa phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt nên giọng điệu cũng biến thành trào phúng:”Giờ em lòng với đấy à?” ngơ ngác buông tay ra rồi đứng trân trân nhìn xe mất.

      Quả thực Đường Gia biết rằng cái vẫn kiên cường cứng cỏi ấy cũng chỉ là bình thường mà thôi.
      Hale205 thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      2.

      Lần đầu tiên Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành là vào ngày tới đăng ký học cuối cùng dành cho tân sinh viên.

      Đại đa số mọi người đều tới đăng ký từ mấy ngày trước để nếu có khúc mắc gì còn có thời gian kịp giải quyết. Hôm đó cha nghỉ ngày cùng mẹ và em trai đưa tới trường. Lúc hoàn tất mọi thủ tục và nhận căn phòng ký túc xá ở hướng mặt trời chiếu thẳng vào của mọi người ai cũng cảm thấy mình như bị hấp chín hết cả. Mẹ cau mày nhìn con mồ hôi nhễ nhại : “Duy Nghi, hay là lắp điều hòa ?”

      Quy định của trường học là sinh viên có thể tự túc lắp điều hòa nếu muốn. Duy Nghi nhìn ba chiếc giường vẫn còn trống trong phòng, ngần ngừ trả lời: “Từ từ mẹ, đợi các bạn cùng phòng tới rồi xem thế nào ạ.” Nhưng sau đó do thắng nổi mẹ nên chưa tới tối mà người ta mang điều hòa tới lắp. Thấy cha mẹ hài lòng rồi vội vàng hối họ mau về. và Cận Tri Viễn sau cha mẹ, em trai hào hứng ngắm nghía trường học: “Đạihọc Z cũng tệ.”

      lập tức giáo huấn cho cậu em bài: “Chăm chỉ học em cũng thi vào được thôi!”

      Cận Tri Viễn nhún vai như thể việc thi đỗ vào Z là việc chẳng có gì khó khăn với cậu. nén giọng: “Cận Tri Viễn, em đừng tưởng cha mẹ biết là chị cũng biết nhé, mới trung học mà học đòi người ta cho hợp mốt rồi đấy?”

      Cậu chỉ cười : “Chị nghe ai lung tung thế? Cứ lo việc của chị .”

      nhìn em trai nhưng đáp trả, thực ra cũng chẳng có gì phải phàn nàn, kết quả học tập của em trai chưa bao giờ khiến gia đình phải lo lắng, mà cha mẹ lo thôi chứ bà chị là sao phải bận lòng.

      Hai ngày sau, Cận Duy Nghi vì lung tung quanh trường nóng quá nên mua que kem rồi ngồi dưới bóng cây cổ thụ trầm lắng vừa ăn vừa quan sát các bạn sinh viên tràn trề nhiệt huyết qua lại.

      nam sinh mặc áo phông màu vàng nhạt gần như biến thành màu trắng và chiếc quần Jeans có màu nguyên bản là xanh thẫm nay thành xanh nhạt tiến lại gần . Cái vẻ giản dị đáng khinh của chiếc áo làm giảm bớt nam tính của cậu ta, cậu ta khá mảnh khảnh, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh gợi nhắc tới những mảnh ngọc chưa qua chế tác.

      “Bạn ơi, cho mình hỏi đường tới phòng y tế trường thế nào?” Giọng dễ nghe lại thêm rất có lễ độ của khiến thấy quý mến.

      Duy Nghi chỉ đường cho , mà cũng ràng lắm, dù sao cũng ngồi đây lâu rồi, vô tư đứng bật dậy: “Để mình dẫn bạn .”

      Hôm đó thời tiết rất nóng nực, mặc chiếc quần sooc hoa và áo phông đơn giản, thân hình thiếu nữ ngọc ngà như bông bách hợp, Hoắc Cảnh Hành có chút ngạc nhiên: “Bạn cũng là sinh viên mới à?”

      Duy Nghi cười to: “Bạn tưởng tôi là sinh viên cũ chắc?”

      cũng cười, nhớ lại cái kiểu lười biếng ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi khi nãy: “Suýt nữa mình gọi là chị rồi đấy.”

      Theo lệ thường hỏi thăm quê quán, Duy Nghi cũng từng nghe qua tên nơi đó, vùng núi mà ở tỉnh đông đúc giàu có nhưng ở huyện mặt trời lúc nào cũng chói chang đó lại nghèo đói quanh năm. Vừa đúng lúc tới cửa phòng y tế, cười chào tạm biệt .

      Duy Nghi hái lá từ cây ven đường làm ô che nắng, khe khẽ cất tiếng ca. Trong ánh chiều tà nóng bức thấy mặt mình cũng nóng bừng lên theo, mua cây kem vị vani, mà cảm thấy hương vị ngọt ngào quá đỗi.

      Lúc Cận Duy Nghi biết hiệu sách nào ở Z giảm giá nhiều nhất hay hàng hotdog nào ngon nhất là mấy tháng sau. Sắc vàng óng ả của lá ngô đồng phủ kín con đường chính trong trường, hơi thở lãng mạn của mùa thu len tới từng ngõ ngách. Tình nảy nở giữa vài cậu sinh viên mới, bảng tin thông báo hàng ngày của trường tất nhiên thể thiếu các áp phích vũ hội. thực Duy Nghi chẳng có tí hứng thú nào nên cả vũ hội của khoa mình cũng tham dự, chỉ giam mình cả buổi chiều ở trong phòng xem phim, khiến tự nhiên cảm thấy gió lạnh nổi hết da gà.

      Duy Nghi nghĩ tốt hơn hết là ra ngoài dạo lát. Ở phòng sinh hoạt của khoa có dán áp phích.Thập thò ở cửa lúc lâu, quyết định vào trong làm quen với mọi người. Trong phòng mở điều hòa, vừa bước vào cảm thấy khí náo nhiệt, rộn rã trong phòng nên chọn ngay chỗ để ngồi xuống. Hóa ra bao nhiêu bàn trong phòng bị chuyển hết nên rất nhiều bạn phải đứng. Hôm đó mặc chiếc áo Polo màu ghi, quần Jeans và giày, chỉ cần liếc mắt cũng thấy là chẳng ăn dơ với các bạn nữ sinh khác trong họi trường. Phía trước có mấy bạn nữ sinh mặc váy dự tiệc thướt tha, trang điểm kỹ lưỡng, ưu nhã đứng sang bên. nhạc bắt đầu nổi lên, Duy Nghi gõ gõ tay thành nhịp phách bàn, mắt bỗng sáng ngời.

      đứng dậy, bước nhanh về phía trước, cười hì hì với nam sinh dong dỏng cao trước mặt: “Này, còn nhớ mình ?”

      Có lẽ do đây là nam sinh duy nhất quen trong mấy trăm nam sinh mà ngồi cả tối chán lắm nên Duy Nghi đột nhiên muốn bứt phá chút: “Bạn Hoắc này, mời bạn nhảy với mình điệu.”

      Hoắc Cảnh Hành ràng phơi nắng đen ít, điều duy nhất đổi dường như là hơi thở sảng khoái, hơi lùi về phía sau cười : “Mình biết nhảy.”

      Duy Nghi nhướng mày, tia sáng như pha lê từ từ rớt xuống: “Vậy bạn tới đây làm gì?”

      cũng chẳng từ chối nữa nên bị lôi vào sàn nhảy, lắng nghe từng nhịp đếm của mà từ từ bước ra giữa sàn.

      Ngay cả Duy Nghi cũng khó có thể tin, nam sinh mà lại có cảm nhận về tiết tấu nhanh đến vậy, khỏi hạ giọng hỏi: “Có đúng đây là lần đầu tiên bạn khiêu vũ ?”

      Hoắc Cảnh Hành giống nam sinh mới học nhảy chỉ biết chăm chăm nhìn vào bước chân mình mà ngược lại còn ngẩng mặt cười tươi: “Là do bạn dạy giỏi.”

      Nhảy xong ba khúc, cả hai người chuyển từ bên trái sang bên phải hội trường, Duy Nghi nhìn xuống đôi giày chơi bóng màu trắng rất bình thường của , thấy mũi giày có hai vết chân, bật cười: “Toàn là nhảy lung tung có.”

      nghe thấy phía sau có người gọi : ‘Hoắc Cảnh Hành!” hơi ngoái đầu lại, đuôi tóc trượt xuống vai: “Núi cao linh thiêng, Cảnh Hành nghĩa là đáng khâm phục?” gật đầu cười: “Đúng vậy.”

      Sau này khi Hoắc Cảnh Hành xa, Duy Nghi vẫn thường ngẫm nghĩ về cái tên này, Cảnh Hành, Cảnh Hành, rồi đột nhiên lại nhớ tới câu : “Dù thể tới được tâm hướng tới là đủ.”

      Sau này thường lui tới những thành phố lớn, làm việc thời gian ở đó, tự mình lái xe siêu thị, chợ, tòa cao ốc có gian riêng của mình nhưng vẫn thường nhớ tới với dung dị của . Thực ra là do dung dị của Hoắc Cảnh Hành rất hiếm thấy nên thành ra mới mẻ, đôi khi những thứ mới mẻ lại cũng chỉ đơn giản như việc bạn viết nhật ký hàng ngày để ghi lại những việc thường nhật của bản thân vậy, đơn giản tới mức chẳng có ảnh kèm cho nó.

      Duy Nghi thường thoải mái nằm cuộn tròn giường, nhìn từng chữ từng chữ, muốn viết lưu bút cho kể chuyện trời dưới biển nhưng rốt cuộc lại chần chừ chẳng dám “xác nhận”, vậy nên lại bỏ trang vừa rồi mà viết trang khác rồi ngủ. Dường như phải như vậy mới ngủ ngon được. cũng thấy mình lập dị, hai người ở trường chỉ được coi là bạn hơi hơi tốt thôi, từ xa nhìn về , đến việc có nhìn lại còn chẳng .

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      3.

      Sau thời gian tập quân là tiệc mừng tân sinh viên. Chẳng khoa nào chịu lép vế nên ai ai cũng mong tiết mục của mình được chọn. Khi đó, ai cũng nhìn ra điểm nổi bật của Duy Nghi. Dáng dong dỏng cao, lại có người là nữ hoàng của khoa trong đêm vũ hội. Phải biết rằng, danh hiệu hoa khôi bắt đầu được lan truyền từ lúc này. Nhưng khi chị ở khóa tới gọi tập luyện Duy Nghi lại chẳng suy nghĩ gì: “Chị ơi, em thích nhảy.”

      Sinh viên mới chẳng có mấy người thẳng thắn như vậy với chị khóa . Mà lại là quả đúng là điều rất dũng cảm. Về mặt này, Cận Duy Nghi xưa nay chưa hề e ngại. “Em thích nhảy” sau đó cũng chẳng giải thích lý do ra sao nên chị ở khóa lại tưởng có nỗi khổ khó gì, cuối cùng mới sực nhớ ra: “Sao vậy? Em bận sao?”

      “Chị ơi, kết quả phân cấp tiếng vừa rồi của em thê thảm lắm. Em bị phân xuống học ở cấp cuối cùng, thầy giáo nghiêm khắc lắm, ngày nào em cũng phải học từ mới còn kịp ấy.”

      năm sau, ở cửa khoa dán kết quả thi cấp 4. Cận Duy Nghi lại gặp chị khóa kia, người ta ràng là có ấn tượng rất sâu sắc về nên vừa nhìn thấy điểm số cao ngất ngưởng thốt nên lời. liền cười : “Chị ơi, con gà ngốc là em phải bay trước chứ.”

      Tính vô tư vậy nên quả thực hạ gục được rất nhiều người, bạn cùng lớp có người còn thầm với : “Cận Duy Nghi, theo những gì tớ biết rất nhiều bạn nam thầm mến bạn đó.”

      Tuy rằng nhấn mạnh hai chữ “thầm mến” nhưng dám công khai tình cảm với lại chẳng có ai. Lúc đó là năm thứ hai rồi, ngoài học bổng hạng nhất ra các loại danh mục khácnhư học bổng chuyên ngành, học bổng khoa tài chính đều là người nắm giữ. Đến nỗi mấy chức vụ cán bộ này nọ còn chẳng thèm dính dáng tới. Tới khi làm hồ sơ xin việc, các bạn cùng lớp mới há hốc miệng kêu gào: “Mình rồi mà, nếu cậu tích cực trong công tác tập thể hơn chút lý lịch của cậu hẳn có thể xuất bản thành sách được rồi.”

      Duy Nghi liệt kê danh sách “Các giải thưởng đạt được” bằng word, từng loại từng loại, cuối cùng viết được ba trang, ai nhìn cũng thấy hoa mày chóng mặt.

      Từ đáy lòng biết những thành tích mình đạt được trong học tập đều là do những nỗ lực ngày đêm học rất vất vả của bản thân nên chẳng để tâm phải tạo quan hệ rối rắm này nọ, chỉ hì hì cười: “Mình cũng nào phải thần tiên chứ, học tập rồi lại hội sinh viên, có thế nào cũng chỉ làm được cái thôi.”

      Như lần đó, trường học tổ chức buổi biểu dương những sinh viên đạt được học bổng của công ty của Hongkong, rầu rĩ ngồi ở hàng ghế phía trước nghe bài giảng dài vô tận của vị lãnh đạo trong trường. Sau đó lơ đãng nhìn ra phía sau, đột nhiên tim tăng tốc, nam sinh có sống mũi rất thẳng kia, thuộc vào số ít sinh viên học tốt mà đeo kính, áo khoác có chút cũ sờn, cúi đầu đọc quyển sách tay.

      Hoắc Cảnh Hành.

      chán đến chết, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ dừng lại ở cánh tay mồn màu gân xanh. muốn “quậy” chút, vừa hay di động lại có mặt kính, nhìn lên trần nhà thấy ánh sáng phản chiếu lên đó chói lọi. Thử hồi lâu, cuối cùng cũng chỉnh được ánh sáng chiếu vào khóe mắt .

      chẳng giật mình dù chỉ là chút, chỉ thoáng nhíu mày sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên.

      Duy Nghi cố nén cười, và tò mò phải liếc mắt nhìn cái, cất di động , chăm chú lắng nghe thầy hiệu trưởng phát biểu. ràng bài phát biểu chỉ có vài câu mà sao nghe mãi thấy hết. Tới khi phát giấy chứng nhận cho sinh viên lại đứng sau Hoắc Cảnh Hành, nhân lúc cả tâm trạng và chân tay còn bấn loạn lên tiếng chào: “ Ê, lâu rồi gặp.”

      Họ lần lượt nhận giấy khen, Hoắc Cảnh Hành đứng trước đột nhiên hỏi : “Khi nãy cậu chán lắm hả?”

      “Hả?” Cận Duy Nghi chỉ có thể biểu lộ gương mặt vô cùng đau khổ, nhướng mày hỏi lại: “Cậu cũng thấy chán à?”

      nhìn xuống Duy Nghi từ cao, gật đầu, ánh mắt thấp thoáng ý cười khó gọi thành tên.

      Lúc rời khỏi hội trường là giữa trưa, Duy Nghi rất khách khí gọi lại: “Cùng ăn cơm .”

      Vì vậy nên hai người chọn đại quán gọi mấy món ăn. Thực ra Duy Nghi vốn ăn rất ít, gọi ba món ăn cũng thấy hơi nhiều rồi, lúc món trứng sốt cà chua được mang lên cũng là lúc hai người ngừng ăn. Hoắc Cảnh Hành nhìn cười cười: “No chưa?”

      Duy Nghi gật đầu rồi tiếp tục chủ đề khi nãy: “Bài nghiên cứu thực địa lần trước cậu thế nào rồi? Cậu định sa mạc đấy hả?”

      số nhà hàng chỉ cần ăn cơm và uống trà là có thể ngồi lại rất lâu, Duy Nghi thở dài cách khoan khoái: “Ngành của các cậu là thú vị, chẳng trách cậu càng ngày càng đen.”

      cười ngoác miệng, mắt sáng ngời trả lời: “Đúng vậy.”

      Khi tính tiền, Duy Nghi với : “Chúng ta cưa đôi , cả hai đều vừa nhận học bổng, nếu chắc chắc cậu phải mời mình.”

      Hoắc Cảnh Hành cố chấp, chỉ : “Để mình trả, đây là phép lịch .” mực đòi trả tiền nên Duy Nghi cũng cố nữa mà đứng bên chờ. nghe thấy Hoắc Cảnh Hành với nhân viên phục vụ: “Gói món này lại hộ tôi, còn chưa động tới.” cũng thêm vào: “Chưa động tới đâu.”

      Khoảnh khắc đó, bỗng trào dâng cảm giác ấm áp. Thực ra chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc là biết gia cảnh nhà Hoắc Cảnh Hành sung túc lắm. Những học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong trường nhiều lắm, nhưng lại có người cứ thầm cố gắng che giấu điều đó. Mà thực ra cũng cần phải giải thích chút, tuổi trẻ thường có loại lòng tự trọng rất kiên cường nhưng cũng rất đáng mến. Chỉ muốn khoe mặt tốt nhất, rực rỡ nhất của bản thân ra trước bạn bè…Nhưng cũng có những người thẳng thắn như : “ nên lãng phí.”

      Duy Nghi là người rất biết ứng xử, mà những việc kiểu này thường chẳng mấy ai muốn quá nhiều, đành lựa tình thế để thuận theo. Lúc sắp chia tay , : “Hoắc Cảnh Hành, hôm khác mình mời cậu ăn cơm nhé. Cho mình số điện thoại của cậu?”

      ngẩn người, sau đó cười sảng khoái, mang theo cả chút tức giận rất đàn ông: “Mình có di động. Cậu nhớ số phòng của mình .” Sau đó lại : “Muốn mời mình ăn cơm cũng khó đâu, cậu chẳng phải hay tự học ở phòng 504 sao? Mình học ở phòng đối diện.”

      Duy Nghi lúc đầu hơi bối rối nhưng nghe được câu sau tâm trạng bỗng vui sướng như vừa được đứng đầu lớp. Vậy nên khi vẫy tay chào mà mắt sáng khấp khởi: “Vậy cậu nhớ phải tới tìm mình đấy nhé.”

      đặt túi trứng xào khi nãy lên bàn trong phòng ký túc. Ngẩn người đến nỗi bạn cùng phòng vào cũng biết. Gia cảnh tốt, những chàng trai mà quen phải là tiêu tiền như nước cũng giống em trai , từ sâu trong lòng vẫn đặt tự trọng lên hết. Người có lòng tự trọng cao, trước mặt con thường muốn tạo ấn tượng mình hào phóng. Nhưng Hoắc Cảnh Hành lại có ánh mắt và cử chỉ rất đỗi tự nhiên. mở hộp giấy, mùi trứng đặc trưng ùa vào mũi, lại nhớ tới câu khi nãy của : “Mình học ở phòng học đối diện”. vậy là, thực ra có chú ý tới mình.

      Tâm của các là vậy đấy, dù có xuất sắctới mấy cũng có lúc suy nghĩ vẩn vơ.

      hấp dẫn thần kỳ cũng chính là vậy, Duy Nghi tự phân tích tâm của mình, ngoài ra chẳng có lý do nào, chẳng lẽ lại là vì hộp trứng xào? Hay là vì vẻ ngoài giản dị, mộc mạc của cậu ấy?

      Cả hai điều đó đều đúng, là thích ánh mắt đó, ánh mắt lơ đễnh mà sáng rỡ giữa gian, giống như loại người vừa đạt được học bổng tự chọn toàn phần vậy, biết mình nên theo đuổi điều gì và biết mình có thể bỏ qua điều gì.

      Chút tình cảm của buổi chiều hôm đó, dù mãi tới kiếp sau mới dùng tới có khi cũng rất thích hợp.

      giấu bí mật ngọt ngào của mình kín, kín…cho tới khi thấy thông báo bảng tin của nhà trường.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      4.

      Cận Duy Nghi ngả ghế ngồi ra sau, cũng thầm ngạc nhiên bởi thời gian trôi quá nhanh. Mà xe lái cũng quá nhàng tới nỗi chai nước có đặt trước mặt cũng chẳng thấy sóng sánh mấy. theo dòng người xuống xe, cả ngày cứ kiểm tra hết cái này đến cái khác khiến đầu óc như sắp mụ mị, chỉ muốn lôi tất cả đống số liệu và bảng biểu này ném hết ra khỏi đầu.

      đứng nguyên tại chỗ nhìn, hai tay khoanh trước ngực. sân ga phía đối diện có rất đông người, và những toa tàu cứ im lìm chờ đợi, hình như có vị lãnh đạo nào đó phát biểu. Biểu ngữ màu trắng in nền vải đỏ thẫm. Người quay phim bận rộn với máy móc, vây quanh đám người ồn ào.

      “ Chúc các tình nguyện viên tới miền tây lên đường thuận buồm xuôi gió, chúc các thanh niên cống hiến xương máu vì Tổ quốc lên đường may mắn!”

      Vị lãnh đạo hào hứng hô to, câu này cũng thay cho câu kết của bài phát biểu, tiếp sau đó cả đám người vỗ tay rào rào.

      Duy Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, những người ngồi xe giờ cũng xuống hết. sân ga sạch bóng giờ chỉ có lẻ loi mình . Đứng nhìn hai đoàn tàu chầm chậm rời bến, vẫn còn nam sinh cuối cùng tay cầm bó hoa đứng bục vẫy chào đám người tới tiễn.

      Năm nào cũng vậy nhưng vẫn có người hừng hực lý tưởng và hoài bão tách mình ra khỏi chốn thành phố phồn hoa, chút do dự hướng tới miền đất xa xôi, rộng lớn ở bên kia của tổ quốc.

      Duy Nghi tự thấy mình là người rất rộng lượng, nhưng quả thực vào lúc đó thể hiểu được, hoang mang hỏi : “Tại sao thế?”

      Cha mẹ đều là giáo viên tại huyện , lương chẳng được là bao, mà ngành học của Hoắc Cảnh Hành lại là ngành rất được nay. Rất nhiều cơ quan tới tận trường ngỏ ý muốn nhận vào làm sau khi tốt nghiệp, đãi ngộ cũng vào mức sinh viên mới ra trường có mơ cũng chẳng được. Kể cả có bỏ việc ở những chỗ đó mà tới chỗ khác tiền sinh hoạt cũng chẳng phải lo lắng gì.

      Về tình về lý, điều nên tình nguyện tới miền Tây. phản đối ý nghĩa của việc vì Tổ quốc, nhưng mà “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, phải có gia đình mới có gia đình lớn là chuyện đương nhiên. Mà chỉ khẽ nhíu mày, đỡ lấy đôi vai . Có lẽ suốt bốn năm qua, đây là lần duy nhất chạm vào , mà lại vô tình chạm vào mái tóc dài của . Đôi mắt trong như ngọc : “Đây là việc mình muốn làm.” dừng chút, “Trước nay mình vẫn muốn .”

      Duy Nghi hiểu được xúc động và nhiệt tình từ giọng của . nam sinh luôn sống nội tâm như vậy mà giờ phút này lại bận lòng giấu diếm lý tưởng của bản thân. Mà lý tưởng đó đột nhiên làm Duy Nghi thấy người mà vẫn ngưỡng mộ trước đây còn sáng rỡ như ngày nào.

      Xe lửa rời xa khỏi bến, Duy Nghi cũng xoay người rời . Phía bên kia đường ray, người đàn ông mặc vest đen nhìn về hướng , phong độ, lịch lãm, môi vẫn còn vương nụ cười nhạt. Ý nghĩ của là muốn nhưng Đường Gia dường như quên mất cái ngày đùng đùng bỏ lại mà rời đó, gọi điện cho : “Cận Duy Nghi? Chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

      muốn từ chối cũng chẳng được, chỉ có thể : “Vẫn còn chút tài liệu phải mang về công ty.”

      Đường Gia vẫn nhúc nhích khỏi chỗ đứng của mình, bên cạnh có người quay ra hỏi vài câu nhưng chỉ lắc đầu, tiếp tục qua điện thoại: “Em có lái xe tới ? đưa em tới công ty rồi mình ăn.”

      Giọng điệu của nặng nề dần, sau đó chầm chậm bước : “ chờ em ở cổng ngoài.”

      Lời thoái thác của Duy Nghi còn chưa kịp ra bị chặn lại, lúc sau mới “Được”. Giấu kín nét cười trong đáy mắt, người thông minh như cũng phải bắt đầu nghĩ làm cách nào để ăn được bữa cơm với người mà thể hiểu nổi kia.

      Cận Duy Nghi dù có thầm khó chịu chăng nữa cũng phải thừa nhận sắc mặt của người lái xe kia có phần u ám nhưng cũng có cả những sắc thái khác nữa. Thỉnh thoảng ánh mắt của lướt qua …càng lúc càng cố gắng kiềm chế, dần dần duy trì được lạnh nhạt.

      “À, sao lại ở đó?” quen với bâầu khí này, lại càng bỏ qua được việc ngày hôm trước, việc gì hai người họ phải gượng gạo thế này chứ?

      “Em cũng thấy còn gì? Đến tiễn các thanh niên tình nguyện tới miền Tây.” Đường Gia chẳng nhanh chẳng chậm thờ ơ nhìn qua gương chiếu hậu.

      liên quan gì tới họ?” điệu của Cận Duy Nghi bỗng nhiên biến khoảng cách giữa hai người trở nên xa vời vợi, khóe mắt giương lên thách thức, nhưng ánh nắng chiều tà làm giảm vài phần lanh lợi nơi .

      “Công ty tài trợ nên tới xem xét.” Đường Gia dừng xe lại, tháo dây an toàn, “Đến nơi rồi.”

      cũng mở cửa kính xe xuống thấp: “Tôi hút điếu thuốc.”

      Duy Nghi nhìn qua cửa kính, tay bám vào cửa xe, chớp mắt hỏi : “Đường Gia, có tình nguyện làm tình nguyện viên ?” tò mò nhưng chẳng biết hỏi ai nên bèn hỏi .

      nghiêng người nhìn, hỏi lại lộ chút ý tò mò nào: “Em sao?”

      vẫn còn quá kích động nên hoàn toàn chẳng nghe thấy câu hỏi của , khách khí : “ chắc chắn là rồi. Đường Gia sao mà rời xa được chốn phồn hoa mỹ …thực được.” Duy Nghi lỡ miệng suýt nữa ra từ đó nên thấy hơi khó chịu. may mà nhanh trí đổi thành từ khác. (Nghĩa gốc của cụm “Phồn hoa mỹ thực” ở là “Hương xa mỹ nữ, ý là Đường sao mà xa rời được chốn phồn hoa nhiều người đẹp này)

      Môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng : “Em phải cũng thế sao?”

      đỏ mặt cười hòa hoãn: “ phải sao?”

      cười, nơi thành phố cảnh sắc ảm đạm nhạt nhòa đó trông phút chốc bị nụ cười của bao phủ biến thành rực rỡ vô cùng: “Đúng, em cũng thế?”

      Mùi thuốc lá thoang thoảng lơ lửng trong trùng, chút gì đó dâng tràn trong huyết quản, điều gì đó cũng dần mở ra trong ánh chiều chạng vạng. Khi xuống tới nơi điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Đường Gia cháy tới tận đầu lọc, Cận Duy Nghi mệt mỏi ngồi vào trong xe với : “Đường Gia, em mệt lắm, thực còn sức để ăn cùng rồi, phiền đưa em về nhà.”

      Bàn tay khẽ nắm lại, đôi đồng tử thấp thoáng niềm vui thích, ánh mắt đen thăm thẳm chầm chậm chiếu vào , cười như có chút tự giễu mình: “Được đấy, vậy là lái xe rồi.”

      Duy Nghi ngồi im động đậy, mệt tới chẳng mở nổi mắt, giọng dịu dàng mà thành khẩn: “Rất xin lỗi , em mệt quá.” Đầu tiên tẩy trang ở phòng vệ sinh của công ty, lớp trang điểm mà để cả ngày dài rất hại da mặt, phải đợi tới khi làn nước lạnh xóa tan mọi bí bức mới thấy thoải mái hơn.

      Trong xe có mùi hương hoa hồng thoang thoảng, Cận Duy Nghi nghiêm mặt nên càng quầng thâm đen dưới mắt. Nếu là trước đây, kiểu gì Đường Gia cũng thấy loại con này quá là lôi thôi, nhưng khi thấy lặng im ngồi trong xe, ánh mắt mệt mỏi tới cực điểm lại thấy ở thấp thoáng nét cứng cỏi nhưng rất dễ thương.

      mím môi im lặng lái xe.

      Khi Cận Duy Nghi mặt lộ vẻ hối lỗi pha lẫn với mệt mỏi rời , lại cộng thêm nhợt nhạt khi thiếu lớp trang điểm, bộ váy công sở nghiêm trang mặc, quai hàm ương ngạnh khiến trắng bệch kia che giấu tuổi tác thực của . Quả thực tuổi vẫn còn , chỉ vừa tốt nghiệp đại học nhưng dường như lại giống viên chức làm việc gần mười mấy năm, đến khả năng giao tiếp, ứng xử cũng có dư.

      Đường Gia ủ rũ, vài giây sau lại quay lại gõ cửa kính xe thể thao của : “Lần sau em mời , quyết nuốt lời đâu.”

      thực rất ít khi nuốt lời, khi gọi điện tới, giọng người ở đầu dây bên kia nghe rất lười biếng, thân mật gọi tên : “Duy Nghi, chờ mấy ngày rồi đấy.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :