1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gió nam và hoa hồng - Tĩnh Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Gió nam và hoa hồng - Tĩnh Hề
      Thể loại: đại. Có sủng có ngược, sạch. HE. 1vs1
      Editor: Độc Bá Thiên
      Tình trạng: 15.3 chương


      [​IMG]



      Just living is not enough. One must have sunshine, freedom, and a little flower – Anderson

      Chỉ sống thôi là đủ. Người ta phải có nắng mặt trời, tự do, và đóa hoa .

      Với Tạ Nghiêu Đình mà , Trần Nhứ là đóa hoa hồng đầy gai độc nhất vô nhị mà từng có.

      Là ánh nắng, tự do, là tính mạng thể thiếu.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.1: Cây kim ngân (*)

      (*)Cây kim ngân (Nhẫn đông ) là cây thuốc quý.Là loại cây mọc leo, thân có thể vươn dài tới 10m hay hơn. Cành lúc còn non màu lục nhạt, có phủ lông mịn. Cành già chuyển màu nâu đỏ nhạt, nhẵn. Lá mọc đối, đôi khi mọc vòng 3 lá , hình trứng dài. Hoa hình ống xẻ 2 môi, môi lớn lại xẻ thành 3 hay 4 thùy , lúc đầu màu trắng, sau khi nở thời gian chuyển màu vàng.

      Trần Nhứ lại mất ngủ.

      Cứ đọc tác phẩm của Mặc Thanh sách ngữ văn hết lần này đến lần khác, biết đếm qua mấy ngàn con dê, vẫn hề buồn ngủ. Thần kinh của dường như nhạy cảm tới lạ thường, trong đầu tràn ngập thanh hỗn loạn, dưới lầu nào xe chạy bằng điện, tiếng chuông bảo vệ, tiếng gió, tiếng lá rụng, thậm chí nghe thấy tiếng sương mù bao phủ mặt đất ngoài cửa sổ.

      Đúng sáu giờ sáng, Đinh Tĩnh Nghi rời giường, bên ngoài vang lên tiếng rửa mặt xột xoạt.

      Dì Đới Hương hàng xóm gõ cửa bước vào, giảm tiếng động xuống thấp hết mức, lải nhải thuật lại mẹ bà từng xem vị 'thần y' già ấy trị hết bao nhiêu là bệnh khó trị.

      : "Ông Tạ cao tuổi, ngày ngày chỉ trong tu đường ngồi xem bệnh thôi, chỗ đó khá xa, phía nam ngoại ô lận."

      Dì nhìn Đinh Tĩnh Nghi : "Vì Tiểu Nhứ, em phải nhất định có lòng tin."

      Đinh Tĩnh Nghi bị bệnh lâu, cứ hai tuần hóa trị lần, làm mười hai lần.

      Năm nay Trần Nhứ học lớp 12, áp lực lên lớp lớn, bà vẫn để lộ bất cứ dấu hiệu lạ nào. Nhưng bà biết bản thân nhợt nhạt ốm yếu sớm bị Trần Nhứ nhạy cảm trưởng thành trước tuổi thấy được.

      Đinh Tĩnh Nghi mặc áo khoác, ngồi ghế trước cửa để giày. Lưng bà hơi còng, thân hình vốn gầy gò bị ma bệnh giày vò lâu ngày vô cùng yếu ớt, ánh mắt tiều tụy mà đơn lộ ra ngoài khẩu trang y tế màu xanh.

      Trần Nhứ tắm rửa sạch mặc quần áo mặc chỉnh tề, ra : "Mẹ, hôm nay chủ nhật con có tiết, để con cùng mẹ."

      Đinh Tĩnh Nghi khẽ giật mình, đưa tay vuốt mấy cọng tóc đen nhánh sáng bóng lộn xộn trán.

      Đới Hương ngập ngừng kêu: "Tiểu Nhứ...."

      Trần Nhứ lại lần nữa: "Mẹ, dì Đới, để con cùng với hai người."

      Trong tu đường ở Giang Thành phía nam ngoại thành, trước cửa lớn dòng xe.

      ngôi nhà ba tầng cổ xưa.

      Bức tường rất cao, cây dây leo màu xanh phủ khắp mặt tường.

      Tầng là hiệu thuốc, ba mặt tường trong phòng đều đặt những tủ làm bằng gỗ nhãn, ô tủ hình vuông có khảm vòng đồng, quầy xếp những lọ sứ men xanh gọn gàng, nhãn dán được viết bằng kiểu chữ khải cổ xưa. Hai bác sĩ mặc blouse trắng đứng trong quầy dùng cân đồng bốc thuốc, rồi dùng giấy da trâu bọc lại, chuyện khe khẽ.
      Rất yên tĩnh.

      Lại vắng vẻ, thậm chí người bệnh rất nhiều, chung là luôn có bệnh nhân.

      Người bệnh thành phố càng ngày càng nhiều, cách chữa bệnh Đông Y cũng dần được chấp nhận.

      Nhiều người vì muốn có cơ thể khỏe mạnh nên đến.

      Đới Hương tới chỗ bàn khám bệnh mục đính đến đây.

      tới: "Tĩnh Nghi, Ông Tạ ở lầu hai, chúng ta lên thôi."

      Đinh Tĩnh Nghi gật đầu, quay sang bên Trần Nhứ : "Tiểu Nhứ, con ở dưới này chờ mẹ ."

      Trần Nhứ kéo dài tiếng gọi bà: "Mẹ~~~~~"

      Đinh Tĩnh Nghi rất kiên trì: "Tiểu Nhứ, ngoan nghe lời."

      Trình tự khám bệnh vô cùng dài dằng dặc.

      Tạ Thế Thanh là giáo sư của trường đại học dược Đông Y, sau khi về hưu liền được mời trở lại, ở Giang Thành có chút danh tiếng. Thanh danh của ông quả danh xứng với thực, đều dựa vào truyền miệng mà ra.

      Lúc ông ngồi xem bệnh có làm ra vẻ huyền bí, bao giờ cũng là mạch suy nghĩ ràng, dùng thuốc rất chính xác.

      Sau khi nhìn qua, ông lại nghiêm túc nhìn bệnh án Đinh Tĩnh Nghi mang tới.

      Tiết trời đầu thu mát lạnh.

      Trong sân có mấy chậu cây cỏ đồng tiền, khả năng sinh trưởng dồi dào như cũ.

      Trong khí nơi nơi tràn ngập mùi thuốc Đông Y, dường như ngay cả gió cũng kham khổ đến vậy.

      Trần Nhứ cau mày, ngồi chờ cầu thang dưới lầu.

      từng lén tìm hiểu xem bệnh của Đinh Tĩnh Nghi trong Đông Y có thể chữa trị hay , trong các tin tức vỡ vụn mà tìm được qua vài dòng tâm của người nhà về thời gian sống sau khi phát bệnh.

      rất sợ.

      Ba mẹ ở riêng hơn năm.

      Ba là Trần Chi Nhận, ở bên ngoài có người phụ nữ khác, còn có đứa con trai tám tuổi.

      cảm thấy hốc mắt rất đau, mũi rất chua, chỉ muốn rời xa đám người, muốn trốn đến nơi yên tĩnh hẻo lánh.

      Trần Nhứ vài bước dọc theo hành lang hướng phía sân sau vườn yên tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh.

      Sân sau rất lớn, những chiếc giá ngay ngắn chỉnh tề bày đầy sàng tre hình tròn, bên là thảo dược được phân loại phơi nắng. người đàn ông đứng giữa các giá, cúi đầu, đeo bao tay, tay trái cầm quyển sách, tay phải chăm chú xem xét thảo dược.

      mặc chiếc áo vải rộng màu trắng, áo lông xám hở cổ, quần đen mỏng. Mặt đẹp như tranh, tóc mai gọn gàng, cao lớn khỏe mạnh, như cây gậy trúc từ từ đung đưa trong thước phim quay chậm.

      ngẩn ngơ đứng tại chỗ .

      Cứ như trong tranh, còn trong phòng quan sát.

      Tạ Nghiêu Đình nghiêng mặt nhìn Trần Nhứ.

      Lông mày hơi nhíu, dường như chất vấn vị khách mời mà đến có mục đích gì.

      Trần Nhứ lau nước mắt mặt, vội giải thích: "Tôi cùng mẹ tới đây khám bệnh, mẹ tôi tầng."

      Khóe môi Tạ Nghiêu Đình cười nhạt có thiện chí: "Ừ."

      Vốn đến đây, Trần Nhứ nên quay người, rời khỏi thế giới của .

      Nhưng mà, lại rời .

      Ngược lại Trần Nhứ bước vài bước tới gần , hỏi: " đọc sách gì vậy?"

      Tạ Nghiêu Đình cúi đầu nhìn quyển sách tay: "《 Lý luận và thực hành Thần Nông Bản Thảo Kinh》, là sách về thảo dược."

      Quyển sách do Tạ Thế Thanh biên soạn toàn bộ tài liệu giảng dạy trong mười ba năm, dành thời gian giúp ông chỉnh sửa và chú thích.

      Trần Nhứ gật đầu, chỉ vào khay cây thuốc dưới tay hỏi: "Đây là cây gì vậy?"

      Tạ Nghiêu Đình cười trả lời : "Là cây kim ngân."

      "Cây kim ngân?"

      "Ừm, còn gọi là cây nhẫn đông."

      Tiếng trầm thấp, tựa như dòng suối trong veo non chảy xuôi mặt đá.

      "A, cây nhẫn đông tôi biết, có phải pha trà uống khi đau họng."

      Tạ Nghiêu Đình cười: "Đúng vậy, cây kim ngân là cây thuốc có màu bạc, nay trong y học dùng để chữa bệnh cảm cúm, viêm amidan cấp tính và bệnh lị trực khuẩn."

      Bộ dạng cười nhìn rất đẹp, dịu dàng như sương đêm thẩm thấu nước trong đêm.

      lại hỏi: "Vì sao cây kim ngân lại gọi là cây nhẫn đông?"

      nhìn Trần Nhứ lâu, rồi lại kiên nhẫn giải thích cho : "Loài cỏ này nở hoa ban đầu màu trắng, sau thời gian dần dần chuyển sang màu vàng. Màu vàng giống như vàng, màu trắng giống như bạc, vì vậy gọi là cây nhẫn đông. Sau khi nở hoa, cho dù ở trong thời tiết mùa đông rét đậm ngập trong tuyết cũng héo tàn."

      Trần Nhứ chỉ vào khay trong giống như nho khô to bằng viên bi hỏi: "Còn đây là cây gì?"

      Tạ Nghiêu Đình nhíu mày, hình như có chút vui, nhưng vẫn thấp giọng trả lời như cũ: "Là cây trinh nữ."

      "Còn cây kia?"

      "Xuyên khung."

      gật đầu, ra cây thuốc nào cũng biết.

      " học ngành gì vậy?" lại hỏi.

      "Tôi học đông y." .

      Quả nhiên.

      cúi đầu trầm ngâm lúc, dường như quyết định xong, hướng về phía bộc lộ : "Mẹ của tôi bị ung thư, làm ba đợt trị liệu bằng hóa chất rồi, nhưng hiệu quả vẫn tốt. Tôi xem qua mạng, có người chữa bệnh bằng uống thuốc đông y. Các có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ của tôi phải ?"

      Trần Nhứ biết rằng tại sao hôm nay mình nhiều như vậy.

      Có lẽ, gặp nhiều chuyện như ý, quá độc, 17 năm đột nhiên trôi qua giống như vào ngõ cụt.

      Mẹ đơn mình, gia đình tan nát, tương lai đầy chông gai.

      Đêm dài đằng đặng, cần chút ánh sáng.

      Lúc này Tạ Nghiêu Đình mới hoàn toàn dừng công việc trong tay, quay người nhìn Trần Nhứ.

      cúi đầu. Làn da trắng vô cùng, tóc đen dài ngang thắt lưng có chút rối, sắc mặt nhợt nhạt, hốc mắt ứng đỏ, hốc mắt đầy quần thâm.

      bé này, có lẽ mất ngủ lâu rồi.

      " tên là gì?"

      trả lời câu hỏi của , ngược lại hỏi vấn đề khác.

      "Tôi là Trần Nhứ. Tai đông trần, như tơ liễu bởi vì gió bắt đầu thổi sợi thô."

      "Thích thơ của Tạ Đạo Uẩn?"

      lại hỏi vấn đề liên quan.

      " thích. Chỉ nhớ câu này, vì câu này có nhắc tên của tôi."

      "Tôi họ Tạ, tên của tôi là Tạ Nghiêu Đình, Nghiêu Thuấn Vũ Nghiêu, nhà ở Túy Ông Đình."

      "Lão ‘thần y’ xem bệnh cho mẹ của tôi cũng họ Tạ."

      cùng nhiều chủ đề liên quan tới nhau, tâm tình dần thả lỏng.

      cười: "Người đó phải là lão ‘thần y’, mà là ba của tôi."

      cố chấp : "Tất cả mọi người ông ấy chữa khỏi rất nhiều bệnh khó chữa. Mẹ của dì Hương cũng bị ung thư, được ông kê đơn thuốc, giờ mỗi sáng sớm đều có thể viện Nhân Dân tập khiêu vũ ở quảng trường."

      Tạ Nghiêu Đình nghiêm mặt: "Ba của tôi hành y được năm mươi năm rồi, khám dưới mấy chục nghìn ca bệnh. Trị khỏi hay , chỉ là vấn đề xác suất. Bác sĩ là người, phải là thần."

      Trần Nhứ trầm mặc.

      chuyện sống chết, nhưng chuyện theo ý, có chút hiểu.

      Mắt Trần Nhứ nhìn trong tay cầm tài liệu, hỏi: "Quyển sách này... có thể cho tôi mượn nhìn qua chút được ?"

      sợ đồng ý, còn thêm: "Lần sau tôi cùng mẹ tới trả lại cho liền."

      Tạ Nghiêu Đình tính tình ôn hòa, liền đưa cho : "Đương nhiên có thể xem."

      nhận lấy: "Cảm ơn ."

      Trần Nhứ trở lại trước nhà, Đinh Tĩnh Nghi vẫn chưa xem bệnh xong.

      lại ngồi dưới mái nhà hiên, mở quyển sách kia ra xem.

      tờ giấy trắng kẹp trong sách rơi ra.

      Trần Nhứ nhặt từ mặt đất lên, suy đoán cái này dùng để đánh dấu trang.

      lật qua, mặt sau là bài thơ viết tay, Lermontov nhà thơ của nga 《 cánh buồm 》.

      Nét chữ cứng cáp, đặt bút mạnh mẽ, đường nét uốn lượn, câu từ sinh động.

      cái thuyền độc mà vận chuyển tại biển

      Nó cũng tìm kiếm hạnh phúc

      Cũng trốn tránh hạnh phúc

      Nó chẳng qua chỉ di chuyển về phía trước

      Phía dưới là biển rộng trầm tĩnh xanh biếc

      Mà đỉnh đầu làvầng Thái Dương vàng óng.

      đường về.

      Dì Hương lái chiếc xe cũ rời khỏi cổng lớn, Đinh Tĩnh Nghi và Trần Nhứ ngồi ở ghế sau.

      Trần Nhứ cầm bàn tay gầy khô lạnh buốt của mẹ, chắc chắn: "Mẹ, mẹ chắc chắn tốt hơn."

      Đinh Tĩnh Nghi ôm vào lòng, thương sờ lên mái tóc dài của : "Mẹ nhất định tốt hơn."
      Sweet you, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.2: Trận tuyết đầu mùa đông.

      Ngày đưa tang Đinh Tĩnh Nghi, Giang Thành rơi xuống trận tuyết đầu mùa đông.

      Trần Chi Nhận đứng ra tổ chức tang lễ.

      Từ bệnh viện đến nhà tang lễ, rồi đến nghĩa trang, tất cả đều đơn giản.

      Trần Nhứ ở linh đường trông giữ suốt hai đêm.

      Toàn bộ quá trình cũng kiêng kỵ.

      Cảm xúc của Trần Nhứ vẫn rất bình tĩnh, ít nhất là ở bên ngoài cũng có khóc lóc thảm thiết, chỉ là khóe mắt phiếm hồng, hai mắt mơ màng. vẫn còn rất tỉnh táo, thậm chí đối với những họ hàng đến cúng viếng vẫn có thể chào hỏi chu toàn. Chỉ là trước khi di thể đưa được hỏa táng, cuối cùng cũng nhịn được nữa, kêu lên tiếng thê lương: "Mẹ...."

      Đới Hương dùng sức gỡ tay của ra khỏi quan tài.

      Nước mắt rơi đầy mặt bà, bên khích lệ dỗ Trần Nhứ: "Đứa bé ngoan, để mẹ an tâm ."

      Mọi thứ như dừng lại.

      Sinh ly tử biệt, thể chống lại.

      Gió bắc thổi suốt cả đêm.

      Trấn Nhứ ngủ mơ màng, khi ...tỉnh lại, khóe mắt còn động lại vệt nước mắt lạnh buốt.

      Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào.

      Cảnh vật xung quanh rất xa lạ. Ga giường, đồ dùng trong nhà, giấy dán tường, ngay cả mùi, đều chưa thích ứng được.

      Thần trí hỗn độn, dần dần cũng tỉnh táo lại.

      Sau khi Đinh Tĩnh Nghi qua đời, Trần Chi Nhận mang về ở chung với ông và Ngụy Vi.

      Trần Nhứ nhắm mắt lại, trong đầu ra cảnh tối hôm đó.

      gian yên tĩnh, cây đèn ở góc tường phòng bệnh thầm sáng lên. nằm bên giường, mơ màng ngủ, Đinh Tĩnh Nghĩ tỉnh lại, nhàng cầm bên tay .

      Trần Nhứ mở to mắt, cũng cầm chặt tay bà, giọng hỏi: "Mẹ?"

      : "Tiểu Nhứ, cả đời này của mẹ, thất bại trong chuyện tình cảm. Lúc mẹ và bố con ở riêng, bàn bạc đem căn nhà sang tên con, khi đủ 18 tuổi, con có thể tự sống. Trong ngăn kéo ở tủ đầu giường trong phòng ngủ chính có quyển sổ, nhiều lắm, đủ trong sinh hoạt, đóng học phí khi lên đại học, mật mã là sinh nhật của con."

      Hậu đóng rồi.

      Đinh Tĩnh Nghi còn vài tên người quen cũ, bạn học, bạn thân.

      Cuối cùng, bà : "Lúc con ra đời, bông tuyết bay khắp thành, ba của con mới đặt cho con tên này. Lúc đấy ông công tác ở nước ngoài, về ngay trong đêm, cả đêm chờ trước cửa phòng sanh. Thời điểm bình minh, ông ấy ôm con mới sinh ra, cầm chặt tay của mẹ, kích động khóc thành tiếng. Ông từng thương bé con trong lòng."

      Trần Nhứ mở mắt, vén chăn bước xuống giường, cởi áo ngủ đổi thành áo đồng phục.

      Áo sơ mi trắng, âu phục màu đen đúng quy củ , cổ áo khảm đường viền đính đá đỏ, váy dài cùng màu. Tóc dài đen nhánh buộc lại thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng như sứ, nho , non nớt như ngọn liễu đâm chồi đầu xuân.

      Bồi Gia là trường trung học trọng điểm, trường cấp 3 khó thi vào.

      Bài học ở đây cũng đủ khiến Trần Nhứ như rớt xuống vạn trượng.

      cúi đầu nhìn vòng lụa đen bên cạnh túi sách, cầm lên quấn ở tay áo trái, mặc thêm áo khoác lông.

      Nhà mới Trần Chi Nhận có ba phòng.

      Nhà cũng nhìu năm, bố cục coi như hợp lí. Phòng khách , có ghế sô pha và bàn trà, có phòng ăn riêng, ngược lại diện tích phòng ngủ lại . Ông và Ngụy Vi ở phòng, Trần Đồng phòng, phòng nhất chứa đồ dùng.

      Trần Nhứ ở tại đó.

      6:30, sắc trời vẫn còn sớm.

      Trần Đồng học lớp hai tiểu học, tám giờ rưỡi mới học, trường học ngay tiểu khu.

      Chưa có ai rời giường.

      Khu Lão Thành, màu sắc chủ đạo là đen xám, vì sau mấy ngày liền trời đều đổ tuyết nên có chút ảm đạm.

      Quán ăn ven đường vỉ hấp nóng hổi mờ mịt khói trắng.

      Lúc Trần Nhứ ra ngoài, vội vàng đến trạm xe bus, nhảy lên xe bus. Qua mấy trạm, xuống xe tại cửa hàng lớn.

      Đinh Tĩnh Nghi tốt nghiệp ở học viện nhạc, khi còn sống làm việc trong ban nhạc thành phố.

      Hồi bé Trần Nhứ cùng mẹ học piano, kiến thức cơ bản vô cùng chắc chắn, năm trước thi liền qua cấp chín. từng tham gia các loại tranh tài, cũng có lời khen từ cuộc thi cả nước. đem những chuyện này đều ghi vào tiểu sử, hoàn thành tờ rơi piano, cầm theo chai hồ dán, dọc theo trụ điện từ cư xá đến trường đều dán lên..

      Sau khi cơ thể Đinh Tĩnh Nghi ngày càng yếu, liền nghỉ việc ở ban nhạc.

      Vì kế sinh nhai, nhận dạy piano tại nhà, thu phí theo giờ dạy.

      vẫn cảm thấy vui vẻ gì, từ thích nghệ thuật chuyển qua mưu sinh, khó tránh khỏi việc vào chỗ bế tắc, tâm trạng của càng ảo não.

      Trần Nhứ cũng biết.

      còn cách nào khác, giờ rất cần tiền.

      Giang Tư Mạc đạp xe từ đình hoa lan của tiểu khu ra, nhìn thấy Trần Nhứ tới cột dán quảng cáo.

      Mặt của bị gió lạnh thổi chuyển hồng.

      Bọn họ là bạn học cùng lớp.

      Đưa mắt nhìn phòng học cấp 3, mỗi bàn học đều là sách, chất thành cả chồng đầy, như tường thành kiên cố. Trong khe hở của tường thành lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ mệt mỏi.

      Trần Nhứ thường xuyên thiếu tiết.

      Giang Tư Mạc xác định được vị trí đứng lúc trước, có ý định vươn tay bóc tờ quảng cáo, giữa đường lại đổi chủ ý. Từ áo lấy điện thoại ra, chụp lại tờ quảng cáo.

      Khóa học piano cấp tốc, dạy riêng với , tự chọn thời gian buổi tối từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi giờ dạy được 120 đồng.

      đống con số bắt mắt, là số điện thoại liên lạc, đằng sau kèm theo thông tin cấp bậc piano và các giải thưởng.

      Đoạn đường gần cổng trường rất hỗn loạn.

      Giang Tư Mạc đạp xe vô cùng chậm, suốt từ đầu vẫn sau lưng Trần Nhứ, nhìn từ xa. Bóng lưng rất dễ làm người khác chú ý, mảnh mai, lưng thẳng tắp, độc lai độc vãng, giống mấy bạn nữ trong lớp cả ngày vui cười cùng kéo bè kết phái.

      Rất tàn khốc.

      Trương Việt Tây tiến lên, bám vai Giang Tư Mạc: "Hi, em, nhìn gì mà như kẻ mất hồn vậy."

      Giang Tư Mạc thở dài tiếng.

      chỉ tranh hoặc chữ viết đủ loại khác nhau từ xuống dưới của khu học với nội dung ---

      Chỉ cần học chết, liền liều chết vì học.

      Khảo thi quá cao phú suất, chiến thắng quan nhị đại. (Kỳ thi như trai đẹp, chiến thắng như đại gia)

      đau khổ mệt mỏi, cấp ba vô vị, cạnh tranh, cuộc sống cấp ba uổng phí.

      đợi Trương Việt Tây đáp lại, Giang Tư Mạc giẫm chân lên bàn đạp, nhanh như chớp phi xe tới chỗ để xe.

      Tiếng chuông tan học bỗng vang lên.

      Gần tới kì thi cuối kì, thứ bảy tại trường cấp 3 Bồi Gia, chương trình học chiếm nửa ngày. Buổi tối thứ sáu có tiết tự học.

      Việc học càng ngày càng nặng, rất nhiều học sinh ở lại để ôn lại bài học.

      Trần Nhứ có quyết định này. làm xong bài sai trong đề phân tích kỳ thi thử lần trước, liền đem sách giáo khoa cùng bài thi cho vào túi xách.

      Nhoáng cái bóng dáng Chúc An An đứng trước mặt. đứng bên cạnh Trần Nhứ, dáng tươi cười sáng lạn lại trong sáng: "Trần Nhứ, thi thử lần này làm được ?"

      Vách tường bên ngoài khu học dán đầy bảng điểm thành tích mỗi lần thi cử xong.

      Ở lớp này Trần Nhứ bị tụt từ hạng 10 xuống 42 bậc, vị trí nằm ngoài 50.

      Trần Nhứ đành phải dừng động tác muốn đứng dậy, qua loa: "Coi như cũng được."


      Chúc An An: "Thành bại lần có nghĩa gì, thành tích của cậu đều rất ổn, lần này xem như quá khẩn trương . Đừng có buồn."

      Trần Nhứ: "..."

      "Á..." Đằng sau truyền đến tiếng cười nhạo.

      Giang Tư Mạc đọc xong chồng ngẩng đầu, uốn éo thân thể vừa ngáp vừa duỗi thẳng lưng. Buông mí mắt, môi mỏng khẽ mím, cong môi lên.


      Trần Nhứ có thể phát ra trong nội tâm của cậu ta, chỉ liếc nhìn xung quanh cách bình thường.

      Cho tới nay, thành tích học tập của GiangTư Mạc luôn tốt làm cho người thán phục, luôn là học sinh, người lại khiêm tốn, ít nhất ở ngoài mặt. Lại nhiều lần đạt giải cao trong các cuộc thi Olympic Số học, trường học cũng ghi tên cậu ta trong danh sách học sinh được cử học.

      Tương lai xán lạn.

      "Thi thử lần này của mình cũng tốt, thất vọng." Chúc An An tựa lưng vào ghế ngồi, cười thở dài hơi.

      Trần Nhứ thuận miệng hỏi câu: "À, vậy thi lần này cậu bao nhiêu điểm?"

      Chúc An An: "Ài, kém lắm, lần thi này có 689 điểm, đặc biệt môn vật lý tổng hợp rất kém. Nếu kỳ thi Đại Học năm sau cũng thi như vậy, mình chỉ có thể học lại thôi."

      Trần Nhứ: "..."

      Chúc An An: "Trần Nhứ, cậu muốn thi đại học nào?"

      Trần Nhứ: " biết nữa, đến lúc đó xem điểm ."

      Chúc An An: "Chúng ta cùng lên thành phố thi , còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

      Trần Nhứ còn chưa đáp lại phần nhiệt tình này của , sau lưng truyền đến câu: "Vậy cũng , ngộ nhỡ thi được 689, phải học lại năm rồi sao."

      Là Giang Tư Mạc.

      Cậu ta từ chỗ ngồi đứng lên, thân hình cao lớn đẹp trai, có cảm giác ngột ngạt. Cậu ta nhìn Trần Nhứ, với tay đem áo khoác khoác vai trái, tay kia mang theo túi sách, ra phòng học.

      Chúc An An liếc cậu ta cái, đỏ mặt, mím môi, lên lời.

      Tuổi trẻ khí thịnh, là quá cay nghiệt, nể mặt tý nào.

      Trần Nhứ đeo túi sách lên, thấp giọng : "Tớ còn có việc, trước."

      đường từ phòng học đến cổng trường, qua sân bóng rỗ.

      Nhìn qua lưới sắt. Trần Nhứ lại thấy Giang Tư Mạc.

      Trái bóng từ trong sân bay ra ngoài, vừa vặn lăn tới bên chân của cậu ta, có người lớn nhờ cậu ta ném lại.

      Giang Tư Mạc đặt áo khoác cùng túi sách xuống đất, nhặt trái bóng nâng quá đỉnh đầu, hai tay hơi dùng sức, bầu trời xẹt qua vòng cung nước chảy mây trôi, màu cam tròn vững vàng rơi vào bên trong khung, xuyên qua màng lưới, vô cùng hoàn mỹ.

      Thân hình thẳng tắp, đường cong cánh tay mạnh mẽ, động tác tiêu sái lưu loát.

      Tiếng thét chói tai từ các nữ xinh vây xem bên sân.

      Điện thoại vang lên, Giang Tư Mạc lấy từ túi áo ra, màn hình ra bốn chữ, ‘sư thúc’ Mười Bảy.

      Là Tạ Nghiêu Đình.

      Trong khóa học, Tạ Nghiêu Đình kế thừa ý chí của ba học Đông Y. Nhưng cân nhắc qua suy thoái của Đông Y, lại tự học thêm song ngành Trung Tây Y, sau đó là nghiên cứu sinh cũng là học trò cuối cùng của ông cụ Giang, chuyên về y học lâm sàng, hiểu biết nhiều thứ. Ông cụ chỉ có đứa cháu độc tôn đó là Giang Tư Mạc.

      Ông cụ Giang mất năm trước, hôm nay là ngày giỗ của ông.

      Ba mẹ của Giang Tư Mạc đều ở Mỹ, ngày này cũng chỉ có Tạ Nghiêu Đình có thể tới đón Giang Tư Mạc chở tới mộ thôi.

      "Mạc Mạc, chú đợi cháu trước trường học." Tạ Nghiêu Đình giống ba mẹ của Giang Tư Mạc chỉ gọi tên.

      Dịu dàng hiền hậu, kiệm lời, đối xử với mọi người rất hòa hợp, đây là ấn tượng của Giang Tư Mạc về .

      Hình như cậu ta chưa từng nhìn thấy người ‘sư thúc’ hơn mình mấy tuổi này chuyện lớn tiếng....

      Tạ Nghiêu Đình đỗ xe bên lề đường cạnh trường cấp 3 Bồi Gia.

      Trời đầy mây, mây thấp nặng, tất cả đều xám xịt, giống như sắp nổi lên trận mưa to như trút nước.

      Trần Nhứ ra từ cửa hàng hoa cạnh trường học, đeo cặp sách vai, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, cầm ngọn, đầu hơi cúi, trong ngực ôm bó cúc trắng, gói bằng giấy bọc, nhiễm hạt bụi.

      Xa xa Tạ Nghiêu Đình nhìn thấy lên xe buýt.
      Sweet you, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.3: Canh gừng

      Phía nam ngoại ô Giang Thành, núi sát ven sông, là nơi có phong thủy tốt theo sách .

      Đường núi mới tu sửa, đường dẫn lên nghĩa trang giữa sườn núi. Công trình kiến trúc đều là màu đen xám, làm sắc trời u ám càng nổi bật, khói dày đặc, như bức thủy mặc lâu đời.

      Hôm nay là năm mươi bảy ngày của Đinh Tĩnh Nghi.

      Trần Nhứ nhìn sắc trời, sợ mưa rơi càng lúc càng lớn, xe bus chạy qua, thể trì hoãn, rất nhanh từ nghĩa trang ra. lại mang ô, đứng dưới mái che mưa 20 phút vẫn thấy bóng dáng xe bus.

      Trời mưa lạnh, lại yên tĩnh.

      đường núi càng thêm vắng vẻ. Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe riêng phóng nhanh qua, khiến nước bắn tung tóe.

      Trần Nhứ dù mặc áo khoác lông dày, nhưng vẫn cảm nhận được gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới.

      Mắt nhìn điện thoại di động có hiển thị nào phần mềm gọi xe, đội mũ áo lông lên đầu, tự chủ được co rúm lại dưới bả vai.

      Trong hoàn cảnh này làm thấy mình độc, bất lực.

      Lòng chua xót kéo dài thậm chí kêu gào vượt qua nỗi đau của sinh ly tử biệt. Người chết như ngọn đèn tắt, nhưng những chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày tra tấn cứ như quá trình nước chảy đá mòn, chậm chạp mà khắc sâu. Vào giờ khắc này, lòng chua xót cứ phòng bị chút nào tràn ra, ngự trị chặt chẽ trong lòng .

      Tạ Nghiêu Đình lái xe ra tới cổng nghĩa trang.

      Giang Tư Mạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có cài dây an toàn, xe phát tiếng kêu nhắc nhở càng lúc càng lớn. Cậu cúi đầu chơi di động tay, để ý trong lòng.

      "Mạc Mạc, thắt dây an toàn."

      Giang Tư Mạc thấp giọng: "Ừ" rồi tay chơi, tay kia thắt dây an toàn, ánh mắt khắc cũng rời màn hình điện thoại.

      Tạ Nghiêu Đình mỉm cười: "Chơi hay lắm sao?"

      Đột nhiên cậu còn hào hứng, dừng lại nghiêng mặt qua, hời hợt giải thích: " thấy thú vị, có ý nghĩa gì, chỉ để giết thời gian mà thôi."

      Cậu lại bổ sung thêm câu: "Nếu như tương lai cháu có cơ hội chế tác trò chơi, chắc hay hơn trò này."

      " Thời điểm điền bảng nguyện vọng cho kỳ thi Đại Học có thể ghi danh công việc tương lai."

      Tạ Nghiêu Đình đối với mộng tưởng của người trẻ dù sao vẫn giữ nguyên thái độ cổ vũ.

      Giang Tư Mạc xùy cười tiếng: "Chú còn biết ba mẹ cháu sao? Chú nghe tên của cháu, từ lúc cháu sinh ra liền quyết định là phải học y đấy."

      Tình huống nhà họ Giang, Tạ Nghiêu Đình đại khái biết ít.

      Hạnh Lâm thế gia, con đường mà sư huynh sư tỷ bồi dưỡng cho Giang Tư Mạc độ cao hài hòa vừa phải, ăn nhịp với nhau.

      Giang Tư Mạc nhìn màn mưa qua cửa sổ, lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó đánh xuống cửa sổ xe. chồng thanh trách móc...mà bắt đầu: "Dừng xe, dừng xe, dừng chút..."

      Mưa rơi hơn. Trần Nhứ dọc theo đường núi rời đoạn đường.

      Sắc trời toàn bộ màu đen, có đèn đường. Cũng biết Giang Tư Mạc như thế nào liếc qua liền nhận ra .

      Tạ Nghiêu đình dừng xe ở ven đường, bật nháy đèn hai bên, sau đó xuống xe cầm cái chăn lông từ ghế sau ra. Giấc ngủ của vẫn trong tình trạng tốt lắm, có đôi khi càng mệt mỏi càng ngủ được, cần yên tĩnh, rất sợ nơi ầm ĩ. Lúc trực ca đêm tại bệnh viện lớn, ngẫu nhiên trong xe dưỡng thần chút.

      Trần Nhứ ngồi ở ghế sau, hơi cúi đầu, mái tóc cắt ngang trán bị mưa làm ướt, sắc mặt vì rét lạnh mà có chút trắng bệch, lông mi run rẩy, trong mắt hơi đọng nước. Cằm hơi nhọn, bả vai đơn bạc mà gầy yếu, lộ ra có chút chật vật.

      Tạ Nghiêu Đình giữ im lặng, lần nữa khởi động xe, chỉnh nhiệt độ sưởi trong xe tới mức cao nhất.

      Giang Tư Mạc liếc nhìn Trần Nhứ: "Cởi áo khoác ướt ra trước, rồi đắp thảm sưởi lên."

      Trần Nhứ làm theo, lại nghiêm túc câu: "Cảm ơn."

      Giang Tư Mạc vốn muốn hỏi gì đó, nhưng từ kính chiếu hậu bắt gặp cởi áo khoác sau lộ ra cánh tay trái vòng lụa đen, giật giật miệng, lập tức lên tiếng.

      lát sau.

      Giang Tư Mạc giới thiệu sơ lược: "Bạn học của cháu, tên Trần Nhứ."

      nghiêng mặt qua, hướng Trần Nhứ: "Tôi là sư thúc."

      Trần Nhứ nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Tạ Nghiêu Đình vẫn hết chăm chú nhìn đường phía trước. Âu phục tím, áo sơ mi trắng như tuyết, cà- vạt cũng màu trắng, sạch , tuấn lãng, tròng mắt đẹp, như là ngôi sao trời.

      Con đường dài, ngày mưa, lại vừa lúc có gió lớn, đường kẹt xe nghiêm trọng. Sau khi về đại lộ, phanh đèn liên tiếo, cầu vượt uốn lượn như bãi đèn biển. Tầng cao nhất của đài truyền hình chiếu sáng bằng đèn chữ thập, bị màn đêm và pha lê biến ảo thành cảnh tượng kỳ lạ trong phim.

      Giang Tư Mạc đề nghị: "Chúng ta ăn cơm trước được ?"

      Trần Nhứ vội vàng : " cần, chở tôi tới chỗ tàu điện ngầm là được rồi."

      Mặt Giang Tư Mạc đổi sắc, : "Có quán ăn tên Phúc Thiệu, làm thức ăn chay ăn rất ngon đấy, gần nhà chú của tôi, buổi tối chú ấy có ca trực đêm, vừa vặn phải về thay quần áo."

      Tạ Nghiêu Đình cười, tập trung lái xe.

      Giang Tư Mạc vụng trộm nhìn làm điệu bộ hỏi: "Đúng , tiểu thúc?"

      Khóe môi Tạ Nghiêu Đình hơi vểnh, thấp giọng phối hợp với cháu : "Đúng vậy, buổi tối tôi có ca trực đêm."

      Trong khoảng thời gian ngắn Trần Nhứ thể nghĩ ra được lý do từ chối.

      Phúc Thiện nằm ở vị trí náo nhiệt nhưng bên trong quán rất yên tĩnh. Bên ngoài có biển hiệu, sau khi tiến vào có mùi đàn hương nhàn nhạt, bố trí cực kỳ tinh xảo lịch tao nhã. Tảng đá gạch xanh, cùng kiểu phong cách ngăn cách, nóc nhà lục giác cùng ánh sáng đèn cung đình tao nhã mà mềm mại. Đồ ăn bài trí thẳng tắp, viết tay tiểu Khải, phác ra kém cỏi lại hào phóng.

      Vừa ngồi xuống có quản lý tới chào hỏi. Tạ Nghiêu Đình vốn là cố vấn nguyên liệu làm thức ăn chay cho quán ăn này.

      gọi đồ ăn sau mới về nhà thay quần áo. lát sau, nhân viên phục vụ bưng ấm trà gừng: "Bác sĩ Tạ phân phó phòng bếp nấu. mọi người mắc mưa, đề phòng bị cảm."

      Giang Tư Mạc vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu uống . Tôi chịu được mùi gừng."

      Trần Nhứ nhận lấy, cúi đầu uống ngụm. Canh gừng trong trà bỏ thêm táo đỏ và đường đỏ, có loại ngọt cay độc đáo, trong chốc lát toàn thân đổ mồ hôi, rất ấm áp, cả đầu ngón tay đều có độ ấm.

      Trần Nhứ hỏi: "Bác sĩ Tạ là chú của cậu sao?"

      Giang Tư Mạc cười : "Nhìn rất trẻ phải . Thực ra, chú ấy là học trò của ông nội tôi, đệ tử cuối cùng. Cả đời ông nội tôi chỉ thu nhận được mười bảy học trò."

      Trần Nhứ gật đầu.

      Giang Tư Mạc cởi mở trò chuyện, hỏi rất nhiều vấn đề, Trần Nhứ đều trả lời rất đơn giản, có khi liền chỉ hai câu chữ.

      Cậu cũng để trong lòng.

      Rất nhanh Tạ Nghiêu Đình trở lại. mặc đồng nhất bộ áo màu đen, cổ tròn, lộ ra cổ áo sơ mi trắng, quần đen dài. Áo khoác dài cởi bỏ, khoác lên cánh tay.

      Ánh mắt Trần Nhứ lướt qua menu đc viết bằng chữ tiểu khải: Lần đầu tiên, mười lăm, tiếp nhận ăn.

      Giang Tư Mạc giải thích: “Đây là quán ăn chay, rằm mỗi tháng đều phát thức ăn miễn phí. Tôi tới hai lần, người xếp hàng toàn là người già lang thang gần đây, là bố thí chân chính.”

      Trần Nhứ: "Lần sau có cần giúp đỡ, có thể gọi tôi."

      Mắt Giang Tư Mạc sáng rực lên, quay đầu nhìn về phía Tạ Nghiêu Đình: "Chú tôi là người phát động hoạt động này đó."

      Tạ Nghiêu Đình đương nhiên hoan nghênh Trần Nhứ gia nhập, nhưng mà suy xét tương đối lâu, là nhiệm vụ thiết yếu của bọn vẫn là chương trình học trường học, hai là công việc công ích coi trọng nhất phải có kiên trì, nếu như tham gia cho náo nhiệt vậy được

      hỏi Trần Nhứ: "Vì sao muốn làm công ích?"

      Trần Nhứ suy nghĩ chút, thẳng thắn : "Tôi cảm thấy công ích rất thú vị, rất ý nghĩa. xem, từ thiện và công ích là nhãn hiệu của minh tinh công ty.Hơn nữa còn giúp được những người cần giúp."

      Giang Tư Mạc cười ra tiếng: "Ha ha ha... Cùng chí hướng, tôi thực thực sợ cậu là muốn chút tình cảm của mỗi người đấy."

      Ăn cơm xong.

      Tạ Nghiêu Đình phải đến bệnh viện trực, tiện đường chở Giang Tư Mạc về nhà trước.

      Đèn rực rỡ, trong gian xe bịt kín chỉ còn hai người bọn họ, Trần Nhứ. ai chuyện, cảnh đêm ôn hòa, hoa mai di động.

      trầm mặc lát, chủ động : "Sách của vẫn ở chỗ của tôi, sau này tôi còn cơ hội đến từ đường nữa."

      Tạ Nghiêu Đình nở nụ cười: "Còn tưởng nhớ ra tôi."

      Trần Nhứ cúi thấp đầu, miễn cưỡng làm lộ ra nụ cười tươi có chút đau khổ: "Tôi muốn kể chuyện nhà trước mặt bạn học . Mẹ của tôi qua đời rồi, bố có người phụ nữ khác, tại tôi sống cùng chỗ với bọn họ. Quả ra rất 'ảo diệu', như lại tóm tắt nội dung của bộ phim cẩu huyết."

      Ánh mắt Trần Nhứ nhìn về phía khác.

      muốn kể chuyện gia đình mình tan vỡ với người khác. Bởi vì sớm hiểu, cái thế giới này có cái gọi là cảm động, người thống khổ trong mắt người khác đều là truyện cười.

      Tạ Nghiêu Đình nhìn ra được, muốn kể nữa, hoặc là được nữa.

      sang chuyện khác: "Sách đọc thấy sao, có phải rất buồn tẻ?"

      Trần Nhứ ở đằng sau ưỡn thẳng người, đụng về phía trước: " đâu, tôi thấy rất thú vị đó. ra hạt dẻ, quả sơn trà, quả quýt và gừng còn có thể làm thuốc."

      Tạ Nghiêu Đình giương mắt nhìn: "Đều là cây thuốc ăn được. Bụng rỗng ăn vào là cây ăn quả, người bệnh ăn là cây thuốc."

      Trần Nhứ : "Ừ, tôi rất thích ăn quýt, thích ăn nhất trong các loại quả vì nó mang mùi hương của trái tắt. Nhìn biên soạn sách, mới biết được cây quýt có loại... Có loại có thể ức chế tế bào ung thư."

      tiếp: "Nomilin."

      cười: "Đúng rồi, đúng rồi."

      Mưa suốt mãi ngừng.

      Rẽ vào đường Ngô Châu, hai bên đường phố đều là phòng cũ tan hoang. Phần lớn năm sáu tầng là cao nhất, có thang máy, công trình kiến trúc khoảng thập niên 90. Mờ mịt lấy khói trắng ven đường ăn phủ kín cùng sạp trái cây, như là ảnh thu cảnh sinh hoạt vụn vặt.

      Đây mới là nơi thuộc về .

      Trần Nhứ kiên trì muốn xuống xe tại giao lộ.

      Tạ Nghiêu Đình đưa cho cây dù màu đen lớn.

      đường về nhận được điện thoại, vội vàng đến bệnh viện, về sau có việc cần giúp đỡ có thể tìm .

      Trần Nhứ biết ta khách sáo. Nhưng nhiều lời, gật đầu, vẫy tay về hướng vừa . Bọn họ lưu giữ bất kì phương thức liên lạc nào, nhất định cũng gặp nhau, có thể trở thành người qua đường.

      Nghiêu Đình nhanh chóng lái xe .

      đường nhận được tin nhắc đến từ Giang Tư Mạc, thừa dịp dừng đèn đỏ mở ra xem.

      Chỉ có hàng chữ: "Cháu muốn học đánh đàn piano."
      Sweet youChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.4: Sài hồ quế chi thang*

      Edit: loveyoumore3112

      (* Là bài thuốc dùng cho người có thể lực yếu, bị lạnh, thiếu máu, các chứng thuộc huyết đạo, mất ngủ ở người thần kinh quá mẫn cảm.)

      Trần Chi Nhận có đội ngũ kỹ sư, đăng ký thành lập công ty xây dựng .

      Nhận xây các công trình, sửa đường, xây nhà nhiều tầng, lắp đặt thiết bị… khắp nơi. Vài năm trước quả kiếm lời ít, nhưng nghề này có quy tắc bất thành văn, nhiều đội kỹ sư lớn thầu lại dự án đều phải trả trước khoản tiền rồi mới có thể bắt đầu khởi công. Môi trường chung tốt lắm, vậy nên đến cuối năm mới có nhiều chủ thầu và công nhân nhảy lầu vì thu hồi được vốn như vậy.

      Trần Chi Nhận cũng phải ngoại lệ.

      Mấy năm nay có lỗ có lãi, nhưng ít nhất vẫn duy trì được cân bằng thu - chi.

      Nghề nghiệp càng ngày càng theo quy tắc, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép riu. Bởi vì dây xích tài chính đứt mà hằng năm các công ty phá sản nhiều như cá diếc sang sông.

      Mấy tháng trước, Trần Chi Nhận tiếp nhận dự án, là công ty xây dựng có năng lực thầu lại công trình sửa đường.

      Ở ngoại ô phía tây Giang Thành, trả tiền trước khởi công sau.

      Trần Nhứ đứng trước hiên nhà cao tầng gập ô lại.

      Đèn điều khiển bằng thanh trong hành lang bị hỏng lâu rồi, cả gian tối đen như mực. Mùa đông phương Bắc, hàng xóm tự ngầm hiểu với nhau chồng than tổ ong ở chỗ ngoặt cầu thang, khiến gian nơi công cộng tính là hẹp tự nhiên trở nên chật chội.

      Trần Nhứ hơi leo lên tầng 5.

      Cánh cửa cách tốt, tiếng người cãi nhau ở căn nhà phía đông vang lên .

      Nguỵ Vi: “Cuối năm rồi, tiền từ công trình lại có, nhiều người vẫn chờ được trả lương như vậy, lại còn là số tiền lớn, tài khoản công ty trống rỗng từ lâu rồi, vay chỗ nào được chứ?”

      Trần Chi Nhận tức giận lớn tiếng : “Dù vậy cũng thể động đến cái nhà kia được.”

      Trần Nhứ nắm lấy cán ô chặt.

      Giọng của Nguỵ Vi cũng cao lên mấy dexiben: “Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Thế phải làm sao bây giờ?”

      Trần Chi Nhận im lặng.

      Nguỵ Vi: “Ông nhìn con bé , đến ở đây lâu như vậy, lại thèm nhìn tôi cái. Ngày ngày tôi nấu cơm cho nó ăn, có công lao cũng có khổ lao. Mặt cứ như đòi nợ, tôi vẫn chưa thấy được bộ dáng của nó đấy…”

      Giọng của Trần Chi Nhận chút. “Ngôi nhà đó là nhà Tĩnh Nghi để lại cho Tiểu Nhứ.”

      Nguỵ Vi: “Nhà đó phải cũng có nửa phần của sao?”

      Trần Chi Nhận gì.

      Nguỵ Vi thấy có hy vọng, hạ giọng xuống chậm rãi khuyên nhủ: “Em biết trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng nghĩ thử xem, giá nhà ở khu đó giờ cao đến mức nào rồi. Bán căn nhà đó tiền lương của công nhân, tiền nợ mua vật liệu xây dựng đều được giải quyết, chỉ giải quyết mỗi vấn đề cấp bách trước mắt mà chờ sang năm lại ra tay, mua căn nhà ở khu mới, người nhà chúng ta đều ở cùng nhau.”

      Bà ta còn : “Dù sao cũng phải nghĩ tới con trai chứ, nó thể ở đây cả đời được.”

      Trần Chi Nhận mệt mỏi tựa vào sô pha, lấy ra bao thuốc lá, rút ra điếu, châm lửa hút.

      đồng ý, cũng chẳng từ chối.

      Vợ chồng nghèo khổ có trăm chuyện phải buồn bã.

      Tay Trần Nhứ nắm lấy chiếc ô, từng bước từng bước xuống tầng dưới. lòng mà , quá đau lòng lại trở thành chết lặng, chỉ cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ tê liệt, đáng lẽ nên có bất kỳ chờ mong nào nữa.

      Bên ngoài mưa vẫn còn rơi.

      mở ô, máy móc lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó bộ đến ga tàu điện ngầm.

      Ban đêm tàu điện ngầm rất ít người, đều là những chú chim mệt mỏi đường về nhà.

      Trần Nhứ tựa đầu lên cửa sổ thuỷ tinh.

      Trong chớp mắt, tàu điện ngầm chạy thẳng vào bóng đêm, tựa như cơn gió gào thét xuyên thẳng qua trái tim.

      Lúc Trần Nhứ về đến nhà gần nửa đêm.

      Trần Chi Nhận gọi điện thoại tới, nhận cuộc gọi, rằng buổi tối làm bài tập ở nhà bạn học sống gần đó.

      Trần Chi Nhận cũng hỏi thêm gì nữa.

      Ông chẳng nhớ hôm nay là ngày đặc biệt gì. Thực tế, ông bị áp lực lớn về khủng hoảng nợ nần, ngay cả việc gọi điện thoại cũng là do Nguỵ Vi nhắc, sau đó ông mới nhớ tới gọi cho Trần Nhứ.

      Trần Nhứ đổi giày.

      Để chống bụi, những đồ dùng còn lại của ngôi nhà đều được những tấm chăn cũ phủ lên. Dưới cửa sổ phòng khách trống trơn, lúc đầu ở đó vốn đặt chiếc đàn piano, là chiếc đàn mà Đinh Tĩnh Nghi khi còn sống dùng rất nhiều năm, sau đó vì để bù vào tiền nợ nần mua thuốc men mà bán mất.

      Kỳ Trần Nhứ biết bà luyến tiếc nỡ.

      Mẹ rất quý chiếc đàn piano kia, mỗi ngày đều lau chùi nó sáng bóng.

      Đêm lạnh như nước, thanh tĩnh mịch.

      Trần Nhứ lấy trong tủ ra bộ chăn gối, trải giường chiếu ra.

      Nước quá nóng. cảm thấy cực kì mệt mỏi, tắm rửa qua loa xong liền mơ màng
      [​IMG]
      Sweet you, Viclu520Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :