1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư, quá dùng sức - Ma Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      GIÁO SƯ, QUÁ DÙNG SỨC
      [​IMG]

      Tác giả: Mã Giáp Nãi Phù Vân

      Số chương: 46c (44c + 2 kết)

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Băng Châu



      Giới thiệu:

      Tôi: Thầy, có phải thầy để ý em rồi phải ?


      Thầy: Em nghĩ hay quá nhỉ.


      Tôi: Vậy thầy tới trêu chọc em làm gì?


      Thầy: Trùng hợp tôi có hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng có ý định từ bỏ hứng thú này.


      Tôi: …………………
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 1 <<<<<
      1.1


      Từ lúc lên đại học đến giờ, tôi vẫn chưa từng đón bình minh vào thứ bảy và chủ nhật. Nhưnghôm nay, tôi lại bại trận dưới dâm uy của bạn cùng phòng – Tân Hân, xuống giường đón ánh mặt trời đầu tiên.

      Tôi dựa lưng vào ghế, tinh thần suy sụp teo héo như bọt biển tan trong nước. Nhìn nàng Tân Hân sửa sang lại bộ váy màu đen củamình, trang trí thêm cho nó cái kim cài áo tỏa sáng lấp lánh. nàng hôm nay hẹn hò, sáng sớm tinh mơ tỉ mỉ trang điểm đẹp.

      ràng khuôn mặt của Tân Hân rất trẻ con giống như búp bê Lolita nhưng lại thích mặc những bộ đồ chỉ màu đen huyền bí. Tôi ngưng mắt nhìn khuôn mặt bé của mìnhtrong gương nhất thời im lặng, định quay đầu chuẩn bị mở máy tính.

      Rất nhanh đầu tôi bị đôi bàn tay của Tân Hânkéo trở về, nhìn tôi chằm chằm Tân Hân từngcâu từng chữ rất khẳng khái lên lớp: “Kỳ Nguyệt à, cậu lại lên mạng! Mùa xuân rồi, mùa xuân rồi, cuộc sống đại học tốt đẹp của chúng tađã qua phần tư thời gian rồi.”

      Tôi bĩu môi, “Vậy sao?”

      “Chẳng lẽ cậu muốn nắm tay ngườicon trai chầm chậm bước dưới hoa đàotrong mưa sao?”

      “Trường chúng ta có cây hoa đào!”

      “Đừng có đánh trống lãng, ý chính của tớ là đànông, đàn ông đó!” Tân Hân liếc tôi cái.

      Tôi vội vàng ôm lấy màn hình desktop trướcmặt, nháy nháy mắt, “Chị hai lớp trưởng thân mến, tớ có người đàn ông này là đủ rồi, tớ rất thỏa mãnnnnnn~~~.” Để nâng cao hiệu quả, tôinói chữ cuối cùng đặc biệt lên cao.

      Tân Hân cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn kiên trì, “Kỳ Nguyệt à, phải tớ cậu, chắc cậu cũng biết tin có người bị tia khúc xạ X củamáy tính làm cho khuôn mặt trở nên già nua, cậu vì mình suy nghĩ cũng nên vì quầnchúng nhân dân nữ sinh ký túc xá 15 suy nghĩ chứ. Cậu mỗi đêm đều xách túi ra ngoài, cậu cóbiết có lần dì quản lý len lén kêu tớ lại hỏi cái gì ?”

      “Hỏi cái gì?”

      “Dì ấy ,” Tân Hân bắt chước lại cái giọng dudương ấy của dì quản lý, “Tân Hân ơi, sinh viên Kỳ Nguyệt của ký túc xá con ấy, ôi chao ôi, con khuyên nhủ con bé , con bé ấy ra ngoàithuê phòng cùng bạn trai cũng biết tiết chế chút, lúc nào dì cũng thấy buổi tối tinhthần rất sảng khoái ra cửa nhưng buổi sáng lại như con cá khô trở về. Dì nhìn thấy cũng rất đaulòng.”

      “……………………..”
      ●●●●●●

      Đúng như các bạn thấy, tôi cực kỳ việc lênmạng. Nếu như có khả năng, tôi hy vọngcả đời này mình rời xa máy tính. Cácbạn cùng phòng quý của tôi hoàn toàn đồng ý tôi làm trạch nữ (suốt ngày chỉ ởtrong nhà) cho nên khi các nàng đâu cũng sẽkéo tôi theo, ví dụ như tại – hẹn hò. Tôivô lực nằm úp sấp bàn, lần nào cũng như vậy, tôi theo thói quen chỉ biết chết lặng.

      Ba người chúng tôi ra khỏi cửa, ra trướcmặt các bạn tuyệt đối là hai vị “thiếu nữ thanhxuân xinh đẹp”, người thuộc loại Lãnh Mạcgiỏi giang Ngự Tã kiên cường, người thuộc loại thục nữ yếu ớt trắng trẽo nhu nhược, mà ở giữa là tôi thuộc loại chìm đắm trong mộtđám lá cây.

      Chắc hẳn các bạn nghĩ tới, Ngự Tả và thục nữ 1 giây trước ở ký túc xá chỉ vì giành cái gương mà cấu xé nhau đến nỗi bunghết tóc. Đối với chuyện này, lá cây từ sớm đãthấy nhiều lời ít.

      “Kỳ Nguyệt.”

      “Hả?” Tôi trả lời.

      “Cậu sao lại mặc như thế hả. Áo sơ mi trắng, quần jean, cậu phải là con !”

      “Tớ sao phải là con , có ngực có mông.” Tôi ưỡn ưỡn ngực của mình.

      “Chỉ là cái bánh bao .” Dì cả Tân Hân nhịn được oán thán

      “Bánh bao Thiên Tân.”

      , đoán chắc con cậu sau này bú sữa mẹ cũng có chỗ.”

      “………..Dì Tânnn, hai vú cậu cao nhọn cẩn thận sau này đâm thủng miệng con cậu.”

      Blabalabala…….balalalbalala~~~~~

      Trong tiếng mắng nhau vô tận cuối cùng ba chúng tôi cũng tới chỗ hẹn hò ―—―—―

      “Cá”
      ●●●●●●
      Trường đại học chúng tôi nằm ở vùng ngoạithành, chiếm vùng đất lớn, ở cổng chính trường có ngọn núi cao, quanh nămkhông khí mát mẻ, xanh tươi. Nơi đây xâydựng đường cao tốc rộng lớn, mỗi lần có xe chạy ngang qua chúng tôi đều giật mình, bụi bay tứ phía. Vậy mà, ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này lại có quán café lịch như vậy tồn tại, thực rất kỳ lạ.

      “Cá” là quán café do học tỷ tốt nghiệp trường chúng tôi mở, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của học tỷ này quả là có hai, lần đầu tiên tới đây tôi bị kinh hãi. Trừ tinh tế ra, tôi tìm ra từ nào khác để hình dung quán café nho này. Những chiếc bàn ô vuông , chiếc lang cang với những dây leo màu xanh biếc quấn quanh, những chiếc ly treo ngược trần phối với đèn màu trái quýt ấm áp, nồng nàn hương Tập Nhân.

      Hình như học tỷ rất thích Trần Khởi Trinh, những lấy tên ca khúc của ấy làm tên tiệm mà còn ngừng phát ra những bài hátcủa ấy. Vừa nghe giọng hát mềm mại trongtrẻo của Trần Khởi Trinh, vừa thưởng thức café, cái cảm giác sung sướng này thểnào diễn tả được.

      Mặc dù biết học tỷ tại sao lại mở quáncafé ở nơi như thế này nhưng, chị ấy vì quần chúng nhân dân ở đây mà tạo phúc đáng khích lệ.

      Dĩ nhiên những lời là để giới thiệu với cácbạn xa lạ, còn bây giờ chúng ta trở lại vấn đềchính.

      Ba người chúng tôi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh chờ đợi đối tượng xem mắt đến. Tôikhông nhịn được khuấy khuấy café, hẹn hò là trong những chuyện tôi chán ghét nhất, tôilại bắt đầu tơ tưởng đến “người đàn ông” của tôirồi. Hôm nay dậy sớm, giờ này mà ở ký túc xá là tôi cùng “người đàn ông” của mình dây dưa nguyên buổi sáng rồi.

      lúc tôi khuấy đến vòng thứ 248 TânHân dùng cùi chỏ hung hăng đẩy tôi cái. chiêu của nàng dưới vừa ngay bộ ngực tôi, tôi đau khẽ kêu tiếng. nàng dường như cũng cảm nhậnđược, nhưng lòng dạ đàn bà vô cùng nhanh chóng lựa chọn nhìn tôi rơi vào đau đớn. Trong mắt nàng có chút nào gọi là áy náy,cười lúm đồng tiền tươi như hoa đứng dậy nhìnvề phía người tới,

      “Tới rồi.”

      Tôi cũng vội nhìn theo, đem đau đớn nuốtxuống, trong nháy mắt chuyển thành đóahoa kiều diễm chuẩn bị chào đón ông xã tươnglai của Tân Hân, nhưng là, giây kế tiếp, tôi – đóa hoa kiều diễm ở trong gió khô héo tan thành tro bụi, vì sao, có tới ba giống đực?

      Chẳng lẽ, đây là quan hệ hữu nghị ký túc xá, người có bồ còn lại cũng vậy?

      Tôi nghẹn!

      Tôi vội vàng cúi đầu mai phục, muốnnhìn ba vị trước mắt là đẹp hay xấu, là mập hay ốm, tiếp tục khuấy café của mình. 249, 250,251………………….

      Các bạn cũng thấy đấy, thái độ thíchngười khác phái của tôi, cũng có ham thích cái hoa bách hợp gì gì. Tôi chính là muốn , chính xác hơn là tôi chỉ muốnbên cạnh laptop dấu của mình, “người đàn ông” này chính là tình chân thành trongcuộc đời này của tôi, đến chết đổi. Bởi vì “”, tôi trở thành trạch nữ, tiếnthủ, ý cầu tiến. Nhưng tôi cho rằng như vậy chính là cuộc sống của tiên.

      chuyện rất nhức đầu, là phải ra ngoài gặp nhau, chịu đựng tổn thương, tôi chỉ có thể tóm gọn, tôi rãnh.

      Tân Hân và Lâm Tĩnh chỉ hận rèn sắt khôngthành thép, thấy tôi có ai theo đuổi, giới thiệu đàn ông cho tôi nhưng kết quả chỉ là bị tôioai phong lẫm liệt cự tuyệt. Khoảng thời gian học kỳ , các nàng quản tôi rất chặt, động chút là ghép tôi và những tên con trai ấy chung chỗ, tạo ra scandal rồi phim giả tìnhthật.

      Tôi đối với chuyện này cực hài lòng, tôi khóc rống, khóc thảm thiết cực kỳ bi ai, như cha mẹ chết, làm kinh động cả tầng lầu ai cũng vâylại xem. Hai nàng ngày đó bị tôi dọa cho chết khiếp, cho đến mùa xuân năm nay hai nàngcũng mở rộng tấm lòng, bắt đầu bận rộn lo chuyện chung thân đại cả đời. Vì vậy, mới cóviệc hẹn hò hôm nay. Hiển nhiên do tôi tínhtoán sai, hai nàng vẫn có bỏ qua cho tôi.

      1.2


      Giờ phút này tôi đáng thương khuấy khuấyly café tới vòng 500, nghe 2 bạn chuyện với ba vị đối diện rất vui vẻ. Bọn họ tự mìnhgiới thiệu về bản thân xong tới sở thích, rồi đủ thứ chuyện trời dưới đất. Nhưng, nhữngthứ này liên quan gì đến tôi.


      Nếu có ai hỏi cảm giác tôi bây giờ như thế nào, chỉ có câu thôi: Đứng đống lửa, ngồi đống than. Vì vậy tôi đứng dậy, mỉm cười, “Xin lỗi, tôi vệ sinh chút.”


      Ánh mắt của ba tên con trai rất nhanh quét tới tôi – người nãy giờ câu, tôi cũngkhông muốn im lặng như vậy, tôi đơn giản chỉ là muốn trốn vào toalet thôi mà. vệ sinh, tôi quay lại đây đâu.


      “Tớ với cậu.” Tân Hân nhanh chóng đứng dậy, thân thiện “cầm” tay tôi, dắt tôi tới toalet.


      Có trời mới biết với sức lực trâu bò của nàng “cầm” như là bóp chặt cổ tay tôi. Đến nhà vệ sinh, cực kỳ thương cảm cho cổ tay, tôi cố gặng cho nước mắt lưng tròng mà : “Cậu là thô bạo!”


      Nàng hất tay tôi ra, chỉnh sửa mái tóc tronggương, ánh mắt sắc bén liếc tôi từ trong gương,“Tớ đoán lầm là cậu định bỏ chạy?”


      Tôi khỏi rùng mình, ấy biết suy nghĩcủa mình à?


      “Cậu nếu dám bỏ ” nàng ho , lấy ra mộttấm thẻ màu đen, nhìn rất quen mắt, “Đây làcard mạng của cậu, nếu cậu dám bỏ tớ ném nó vào trong bồn cầu.”


      “Mẹ nó, cậu quá đáng, dám trộm card mạng của tớ, hèn hạ, tớ kháng chỉ.”


      “Kháng chỉ trưu di cửu tộc, đối với cậu chỉ còn dùng cách này thôi.” nàng đắc chílắc lắc tay tới bồn cầu. Đáng thương cho tôi chỉ sợ card mạng dấu của mình theo cái lắc lắc tay mà rớt xuống.


      “Đừng.” Tôi vội vàng muốn giựt lại, nàng lại nhanh hơn rút tay bỏ card vào trong túi xách.Nàng nghiêng đầu quyến rũ xoay người ra ngoài,bỏ lại câu vô cùng thâm hiểm, “Cậu phảibiểu cho tốt đó, bằng ………..”


      Tôi khóc ra nước mắt, chần chừ ở nhà vệsinh hồi lâu. Được rồi, vì nửa đời sau hạnh phúc của tôi và “người tôi”, tôi đành phải chịu nhục lần, nhìn mình trong gương, đánhđánh khuôn mặt thảm thương của mình, cố kéo ra nụ cười, bình tĩnh ra ngoài. Trở lại chỗ ngồi, tôi đặc biệt kiên trì giữ vững nụ cười, lằngnghe năm người họ chuyện.


      Thông qua cuộc chuyện giữa bọn họ, tôi mới sâu sắc ý thức được, bọn họ có mưu vô cùng to lớn với tôi, ra phải là Tân hânđi hẹn hò mà là hai hẹn ba tên con trai tớicho tôi hẹn.


      “Đây là mỹ nữ cùng phòng với chúng em – KỳNguyệt, các có phải đáng đúng ?” Tân Hân lên tiếng giới thiệu tôi.


      “Đúng rồi đó, cậu ấy vừa rồi có chút khó chịunhưng ra cậu ấy rất thích cười, tốt bụng, rấtthân thiện nữa.” Dì cả Lâm Tĩnh cũng giải thíchthay cho tôi.


      “Đúng là vậy, ha ha ha”. tên con trai đối diện cười phụ họa.


      Mỹ nữ em cậu, cười em , mặt tôi đông cứng rồi, nếu phải là tôi và ngườiđàn ông của tôi bị các người uy hiếp, tôi có ngu ** mà ngồi yên ở đây đâu.


      “Ha ha ha.” Tôi phối hợp với hai nàng bật cườimột cách ngu ngốc.


      Quả nhiên, khí vốn vui tươi lại vì cái thanh ngu ngốc này mà đông cứng. TânHân đưa tay xuống bàn véo bắp đùi tôi cái đau, tôi đau muốn lệ rơi đầy mặt, vì phòngngừa nước mắt tràn đầy mặt, tôi đành phảicố kéo khóe mắt lên, cười tươi.


      “Bạn học Kỳ Nguyệt quả nhiên thích cười….”Đối diện bên phải truyền tới giọng trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tảng băng tan vỡ.


      thanh dễ nghe này hấp dẫn ánh mắt tôi du ditới chỗ nó, nhìn thấy chủ nhân của thanh tôi hận được kích động vỗ đùi nhảy lên,người con trai này con mẹ nó ưu tú. Đây là chàng trai trẻ tuổi, làn da rám nắng, cái trán cao cao, đôi mắt phượng hẹp dài, hàng chânmày như nhuộm mực Tàu, nụ cười an tĩnh, gợitôi nhớ lại những thư sinh tuấn mỹ ở triều đình trong các cuốn tiểu thuyết xuyên mà tôi thường đọc.


      Đôi môi chàng trai khẽ mở, tiếp tục : “Cườithật vui!” xong chàng trai mỉm cười, nụcười ngàn hoa đua nở, nụ cười mang hương gió đêm vương vấn, trong nháy mắt giết chết tôi.


      Tôi bị chấn động mạnh, mạnh, lệ rơi đầy mặt……..


      Đúng vậy, nước mắt tuôn rơi. Nhìnchàng trai này, nước mắt tôi vất vả kìm nén vui vẻ tuôn ra, tôi ù ù cạc cạc biết giải thích như thế nào, vì cớ gì hai dòng nước mắt cứrơi mãi ngừng.


      Cả bàn bọn họ cũng rất chấn động.


      Tân Hân chắc là bị tôi làm sợ, nhớ lại kiện tôi khóc lóc thảm thương lúc trước, vội vàng lấy khăn giấy lau lau nước mắt cho tôi, an ủi : “Kỳ Nguyệt là người nhất trong phòng bọnem, lần đầu tiên tham gia gặp mặt, chắc là rất lo lắng, các đừng để tâm.”


      Lo lắng em cậu, còn phải là do cậu làm hại. Tôi nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, trong lòng đem Tân Hân cắn xé cả ngàn lần.


      “Tôi làm bạn học Kỳ Nguyệt sợ sao?” Chàngtrai ưu tú mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội hỏi.


      có, Kỳ Nguyệt chắc là kích động,được Tô đẹp trai như vậy khen ngợi nên vui mừng mà khóc.” Lâm Tĩnh thục nữ mỉm cườithay tôi giải vây.


      Chàng trai ưu tú nhìn về phía tôi, khóe môi giật giật, “Như vậy à.”


      Đáy lòng thầm rơi lệ, tôi – Kỳ Nguyệt dầu gìcũng từng gặp qua vô số đàn ông, làm sao có thểmê trai tự chủ như vậy, bởi vì câu“cười vui” biết là khen hay chê liềnvui vẻ rơi lệ? Mình có tiến đồ mà.Tôi định tiếp tục cúi đầu khuấy café.


      Các người tiếp tục phát triển , ba người trước mắt này tôi tính toán cùng ai trongđó có mối quan hệ lâu dài, hơn nữa ngoài đẹp ra cũng có gì hứng thú. Bạn học Tô mà hẹnhò với tôi là thất vọng, tiếp tục là mộttiểu thụ ~


      Hiển nhiên, hai dòng nước mắt quả rất có tác dụng, Lâm Tĩnh và Tân Hân cũng khôngdám càn rỡ nữa, hai chàng trai cũng dámcười đùa lớn tiếng, vốn dĩ im lặng nên bạn học Tô cũng chỉ lẳng lặng thưởng thức café, lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng…..nhìn tôi. Tôi bị hắnnhìn như vậy lại càng cúi thấp đầu vào ly café.


      Rốt cục, đại hội xem mắt này cũng qua, ba nam ba nữ đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt. Đoánchừng chắc là do yếu tố vừa cười rồi khóc SHOCK đến nên hai chàng trai nhanh chóng đivề, tôi thở phào hơi, là tốt, có hỏi cách liên lạc.


      “Xin hỏi, số điện thoại bạn học Kỳ Nguyệt là bao nhiêu?”


      Cái thanh này là lòng tôi trầm xuống, cườihíp mắt nhìn chàng trai ưu tú này, trấn định :“Bạn học Tô, khéo điện thoại tôi rớthư rồi chưa mua lại.”


      “Vừa rồi phải em mới lấy ra nhìn sao?” nháy mắt mấy cái, khóe mắt lóe sáng.


      Tôi sực nhớ lại lúc ăn cơm có lấy điện thoại ranhìn thời gian, đúng là gậy ông đập lưng ông, bi kịch!


      xin lỗi, cái này là của bạn cùng phòng, tôitạm thời mượn xài đỡ.” Tôi giữ vững bình tĩnh, chỉ chỉ Tân Hân.


      “Vậy cho số điện thoại này trước cũng được.”


      Tôi cười cười, “ ngại, tôi nhớ số mớinày.” Bạn học Tô, tôi biểu đạt muốnđưa cách liên lạc cho rồi, biết xấu hổ sao?


      Cuối cùng bạn học Tô cũng hỏi nữa, mà chuyển sang Tân Hân “Vậy có thể cho tôi biếtsố điện thoại của em ?”


      Được rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có ngườida mặt dày đến thế mà vẫn rất ung dung, tự tại. Sắc mặt Tân Hân buồn bã, dùng ánh mắt ăn thịtngười oán hận nhìn tôi, chậm rãi đọc số điệnthoại cho người kia: “158********.”


      “Cám ơn” Người kia ghi nhớ, nháy nháy mắt với tôi, cười vô cùng happy.


      Tôi chỉ có thể ở trong gió nhốn nháo……Bạnhọc Tô, bạn tốt, tuyệt vời.
      ●●●●●●

      Vừa lúc chúng tôi chuẩn bị giải tán, người nam sinh mặc đồ thể thao ôm banh bóng rổ chạy vào, dáng dấp cũng rất thanh tú trắng trẻo,chẳng qua là so với chàng trai ưu tú này có chútkém cỏi, nam sinh dường như mới vận độngxong, khắp người đầy mồ hôi. gãi gãi máitóc đen nhánh, gật đầu chào chàng trai ưu tú kiarồi mất tự nhiên quay sang cười cười : “Tôilà Tô Minh Á, buổi sáng có trận bóng, tôi sợkhông tới kịp nên để cho trai tôi đến thay,xem ra vẫn có bỏ lỡ, là ngại.”


      Ặc, tôi thiếu chút nữa phun đầy nước miếng, xin thứ lỗi tôi muốn thô tục nhưng bây giờ trong miệng của tôi còn chất lỏng nào khác. Tình tiết này cũng quá máu chó nha..


      Tân Hân và Lâm Tĩnh cũng y chang như tôi, mặt hai người biến đổi nhiều vẻ mặt khác nhau, Tân Hân gỡ gỡ tóc, cố gắng trấn định cườinói, “Ha ha, ra là trai.”


      Chàng Trai ưu tú khách sáo mỉm cười, đôi mắtphượng trong trẽo nhìn tôi. Tôi liếc ta mộtcái. Nhìn cái gì chứ? ta cong cong đôi mắt, thanh lạnh nhạt nghe ra tâm tình:“Xin chào, tôi là của Tô Minh Á, Tô Tín.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 2 <<<<<
      2.1


      Lâm Tĩnh vừa đắp mặt nạ bùn vừa cười nhamhiểm “He he, Kỳ Nguyệt à lần này cậu giàu to rồi, mũi tên trúng hai con nhạn mà còn làhai vị thiếu gia nhà họ Tô nữa chứ.”


      Tân Hân với tay lấy mấy quả nho, hếch cầmnhìn tôi cười vô cùng tà dâm, “Tớ thấy tên trai hình như rất có hứng thú với cậu, trai, nghiệt mà.”


      Tôi vẫn chăm chú hoạt động não với cái màn hình, vô cùng chân thành : “ bằng thương lấy người trước mắt.” (ý chị là thươngcái máy tính ý =”:)


      Tân Hân nôn khan tiếng, nhanh chóng nhảhột nho trong miệng, nhắm chính xác vào tôi mà phun, tôi vội vàng tránh ra, hột nho trong trung vẽ ra đường cung bay vèo tới hướngcửa mà ngay lúc đó Thất Trường lại mở cửa vào…….


      Thân thể mập mạp của Thất Trường run lẩy bẩy. chán ghét cau mày, ôm chồng sách vào trong.


      Ký túc xá chúng tôi mỗi phòng có bốn người,đáng tiếc Thất Trường phòng chúng tôi rất là ký quái, rất chăm chỉ học tập, có việc gì chạy đến thư viện hoặc phòng tự học chuyêntâm học hành. Hơn nữa nàng còn có chútnghiện sạch , khi học bài sẽquét nhà, giặt quần áo, tắm rửa…….


      Trong phòng này nàng hợp tính với ba chúng tôi thành ra là nàng có tồn tại hay cũng quan trọng. Nhưng với thân hình mập mạp cùng với tiếng ngày bất hủ của cônhư nhắc nhở chúng tôi được quên .


      nàng dường như rất ghét tôi mỗi khi rãnh rỗilà ôm laptop chơi trò chơi, xem phim, chat chit vì thế rất hay châm chọc tôi. Tôi thuộc loạingười thích gây , cho dù tức giận vẫnđể trong lòng muốn cùng ấy so đo.


      Lâm Tĩnh thuộc loại chịu tác động từ bên ngoài, đối với những việc này mắt nhắm mắt mở cho qua.


      Mà Tân Hân kiên cường bất khuất lại như vậy, ấy rất ghét Thất Trường, có lời gì đềunói thẳng, Thất Trường cũng dám láoxược với ấy như đối với tôi.


      Cho nên, bị hột nho dính vào, Thất Trường cũng chỉ buồn bực lầu bầu rồi tắm. Khi nàngxoay người tắm, Tân Hân lè lưỡi liếc mắt nhìn tôi, thôi tiếp tục xem tiểu thuyết~~


      Tôi tiếp tục đọc tiểu thuyết máy, lúc này QQ có lời mời kết bạn. Lời mời này là của Tô Minh Á, cần suy nghĩ chắc chắnlà Tân Hân cho QQ của tôi.


      Đối với bạn học lễ phép kia tôi có ấn tượng rấttốt, click đồng ý thêm vào nhóm bạn học.Cậu ấy gửi tới icon tươi cười kèm thêm câu chào bạn.


      Ấn tượng ngày càng sâu, cậu bạn này đúng là người hiền lành, so với tên trai mặt dày kia tốt hơn nhiều. Tôi gửi lại icon nhe răng tươi cười (giống á), cộng thêm: Bạn học Tô, xin chào bạn.


      lúc lâu sau đối phương cũng chưa trả lời, cóphải là icon nhe răng cười kia hù dọa bạn họchiền lành rồi ?


      “Kỳ Nguyệt?” Đối phương thình lình trả lời.


      “Uhm.” Tôi trả lời chữ cụt ngủn, có chút buồn bực, phải cậu biết tôi là Kỳ Nguyệtmới add bạn sao.


      ra đây là QQ của em, Minh Á ra ngoài rồi.”


      “Cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy?” Tôi cầm hủ sữa chua ực mộp hớp, sinh viên quả nhiên rấtthích ra ngoài chơi, chả giống tôi chỉ muốn làmtrạch nữ (là suốt ngày ở trong nhà J)


      phải, hôm nay nó đến nhà tôi ở” Đốiphương dừng lại chút, quyết định bổ sung: “Tôi là Tô Tín.”


      Phụt – tôi phun đầy sữa chua.


      “Cậu ấy đến nhà ở?” Tôi bị câu này làm manh động, kiềm chế nội tâm của hủnữ lồng lộn.


      Đối phương rất nhanh trả lời: “ ở nhà tôichẳng lẽ ở nhà em.”


      Lúc này tôi vô cùng đồng ý với Tân Hân, anhtrai nghiệt.


      “Vậy các cứ tiếp tục, em làm bài tập.”


      “Làm bài tập?”


      “uh.”


      “Giỏi, cố gắng lên.” Ngữ khí của ta giốngnhư các bậc trưởng bối chuyện.


      “Uh, cùng nhau cố gắng.” Sau này sức khỏe cũng phải cố gắng nữa.


      ta hình như hiểu lầm ý câu của tôi, rất thoải mái gửi icon tươi cười.


      Tôi e thẹn ngay lập tức, đoán chừng bọn họ ăn rồi ra ngoài mua drap trải giường khoảng 30 phút, tôi dạo vài cái diễn đàn, down mấy ca khúc mới về máy, tính đúng thời gian mở QQ lên lại, quả nhiên QQ của Tô Minh Á xám xịt.


      Tôi liên tưởng tới cảnh hai người đàn ông lăn lộn drap trải giường, nam tính tuấn tú, thiếu niên nhàng, ôi cha cha, tôi khôngkhỏi gặm gặm ngón tay cười như điên.


      “Cười cái gì thế, cậu bị trúng gió à.” Tân Hân đột nhiên tới bên cạnh tôi.


      Tôi nhanh chóng hoàn hồn, “ có gì.”


      “Ồ………..” Tân Hân ồ tiếng đầy hàm ý, chớp mắt nhìn chằm chằm tôi như đãhiểu mọi chuyện “ ra là đắm chìm vàobạn học Tô của chúng ta rồi.”


      Ai? Tôi vội vàng nhìn vào màn hình, cửa sổ chatcủa Tô Minh Á vẫn chưa đóng, tình huống này giống như là tôi nhìn vào QQ của Tô Minh Á màtrồng cây si vậy.


      phải vậy.” Tôi đẩy Tân Hân còn đangmang sắc mặt cười gian kia ra, “Tùy tiện vàicâu thôi.”


      “Aizza, tùy tiện vài câu mà cười thànhnhư vậy, rất tốt, mặc dù người có lỗi gì, chỉ tiếc là hơi già, Kỳ Nguyệt lựa chọn củacậu là chính xác, bạn học Tô mới chính xác là Mr.Right của cậu.”


      là oan uổng mà. đợi tôi giải thích,Tân Hân chạy đến bên Lâm Tĩnh giặtmàng rất vui vẻ : “Bạn học Kỳ Nguyệt của chúng ta rốt cuộc cũng tìm được mùa xuân,tìm được mục tiêu của chính mình, tìm được ánhsáng le lói trong cuộc sống mê muội này, đó chính là, Tô Minh Á bé của chúng ta!”


      Lâm Tĩnh sửng sốt, kịp lau sạch nướctrên mặt, kích động cầm tay Tân Hân, “ tốt quá, rất tốt.”


      Mẹ của tôi ơi, tôi đành lòng nhìn hai người diễn tuồn tỷ muội tình thâm, chỉ có việc gây sức ép cho tôi hai người mới đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực như vậy.


      “Kỳ Nguyệt!” Tân Hân kêu tôi.


      “……….”


      “Kỳ Nguyệt, chị Nguyệt!” Tân Hân bộc phátlớn tiếng.


      “Chuyện gì?” Tôi nhịn được trượt con chuột.


      “Đồng chí Kỳ Nguyệt, mặc dù ngài rất vĩ đạiyêu nghiệp chinh chiến, dễ dàng bước đầu tiên, nhưng phía trước đầy rẫy nguyhiểm, khó khăn, cho nên, tôi và đồng chí LâmTĩnh quyết định, giúp ngài giải quyết đồng chí Tô Minh Á, hai chúng tôi cũng đương!!!”


      “Ầm bịch bịch” đầu đầy hắc tuyến tôi bi kịch té từ ghế xuống.
      -_-│││
      tart_trung, Tiểu yêu tinhwindlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2.2


      Đầu tuần, tôi vẫn như thường ngày, ngủ giấc thẳng đến 11 giờ trưa. Sáng thứ hai tuy chỉcó 3 4 tiết nhưng lại là môn toán cao cấp tôi cực kì ghét kia.


      Thay vì ở đó mù mờ với các con số, hoang tưởng ngẩn người nhìn cái tấm bảng đen chi chítsố kia thà rằng ở trong ký túc xá, ngủ mộtgiấc dài ngon ràng là thực tế hơn nhiều.


      Về phần điểm danh cũng cần lo, thầytoán cao cấp rất hiền, hơi lùn, thầy họ Vũ, chúng tôi thường gọi là Vũ Đại Lang. Ông có ưu điểm chính là rất ít điểm danh, thỉnhthoảng điểm danh cũng có Lâm Tĩnh và Tân Hân giúp tôi mượn gió bẻ măng, cho nên trừngày đầu tiên của học kỳ tôi học còn lại đều trốn trong ký túc xá.


      Cũng may môn chuyên ngành toán cao cấp này cũng quá khó khăn. Học kỳ trước tôitranh thủ gần cuối kỳ ôn sơ qua nên cuối cùng có nợ môn, cho nên, học kỳ này tôi vẫn áp dụng cách cũ, kiên trì trốn trong phòng ăn no ngủ kỹ.


      “Mặt trời chiếu qua đầu, hoa cỏ cười với tôi.Chim , sớm sớm sớm, tại sao tôi lại thức dậy sớm như vậy……”


      12 giờ trưa tôi tắm, nghêu ngao bóp méo lời của bài hát dân gian, xuống giường rửa mặt,trong miệng gặm cái bánh bao, phi nhanh đến cái máy tính thân của tôi.
      Vừa mở máy được bao lâu Tân Hânvà Lâm Tĩnh về.


      “Cuộc sống đâu cũng tràn đầy kinh hỉ.” Vừa vào cửa, Tân Hân liền nhìn tôi cảm khái ra câu như vậy.


      “Cơ hỉ?” Tôi gặm cái bánh bao trong miệng, đầy nguyên miệng chuyện ràng. (chữ cơ phát là “ji” còn kinh là “jing”, haizz hamăn =:)


      Lân Tĩnh bỏ balo xuống, nhìn tôi đầy vẻ thương cảm, “Đối với cậu mà có thể là kinh hãi.”


      “Sao hả?” Tôi liều chết nuốt xuống, cảm thấyhai người nay hôm nay là lạ.


      “Hôm nay điểm danh.”


      “Cắt…” Tôi tiếp tục chiến đấu với cái máy, còn tưởng rằng chuyện gì lớn lao lắm.


      “Kỳ Nguyệt, cậu có biết hôm nay điểm danh như thế nào ?”


      “Thế nào?”


      “Mỗi người tự mình đứng lên đọc số thứ tự, nhiều người thoát được, bao gồm cả cậu.Tớ muốn cứu cậu cũng được.”


      Con mẹ nó, thiếu chút nữa là lại té ghế nữa rồi, ngàn lần sợ hãi tôi nhìn Tân Hân muốn xác địnhlại, “Phong thủy luân chuyển rồi, Vũ Đại Lang ăn nhầm cái gì mà thông minh vậy?”


      “Kỳ Nguyệt,” Lâm Tĩnh ngày càng thương hạinhìn tôi, “Vũ Đại Lang bị tai nạn xe nằmviện rồi, thay người khác dạy, thầy ấy rất đẹptrai, mới 28 tuổi, từ nước ngoài về, mấy ngàytrước có đến trường của chúng ta, là Phó giáo sư, được đưa vào hệ số lý ban thực nghiệm,rất có tiền đồ nha.”


      Tôi nhìn cái vẻ mặt bi thương của Lâm Tĩnh màmuốn cấu xé nó, khinh thường : “Đó phải là hình mẫu lý tưởng của các cậu sao, thanh niên tài giỏi đẹp trai lại ở nước ngoài làmột con rùa vàng. Sau này các ở hệ số lý có thể thỏa mãn ngắm nhìn như vi vu biểncả , nhìn cậu , làm ra vẻ bi thương đó cho aicoi, còn bày đặt làm bộ hả.”


      “Tớ là thương hại dùm cậu,” Lâm Tĩnh tới trướcmặt tôi, khuôn mặt bi ai nay vẽ ra nụ cười bỉ ổi, “ bất hạnh cho cậu, thầy giáo mới tới tên là……Tô Tín.”


      Đầu tôi như muốn bùng nổ, khuôn mặt nhắn nghiệt của Tô Tín lướt qua. Chuyện gì kinh khủng vậy? Tôi đắc tội với ai lại đắc tội với thầy giáo, mà bi kịch hơn còn là thầy dạy toán cao cấp. Tôi mãnh liệt cảm giác được, hạnh phúc mỗi tuần sau này của tôi vĩnh viễn bay .


      “Bình tĩnh, Kỳ Nguyệt.” Tân Hân vội vàng lấy ghế cho tôi ngồi xuống, cười nở lúm đồng tiềnnói với tôi: “Cậu xem , Tô Tín người ta chung tình biết bao, vì theo đuổi cậu cũng chuyển đếnđây làm thầy giáo rồi.”


      Tôi khinh! Chung tình cái đầu cậu.


      Lúc này tời phiên tôi thương cảm, đứng dậyngẩng mặt nhìn Tân Hân tinh sảo kia, “Cậu , ta phát tớ cúp học?”


      nhảm, Kỳ Nguyệt cậu còn tỉnh chứ?” nàng đặt tay lên trán tôi thăm dò.
      Tôi đẩy mấy cái móng vuốt của ra, tiếp tục vẻ mặt đưa đám hỏi: “Vậy ta vẫn nhớ Kỳ Nguyệt là ai?”


      “Lại nhảm.” Tân Hân tiếp tục khinh bỉ cười cười, “Hôm nay tan lớp, ta còn hỏi tớ, Kỳ Nguyệt cùng với các em đâu, sao học, ngày hôm qua phải tinh thần còn tốt lắm sao?”


      “Cậu như thế nào?”


      “Tớ , con mà, mỗi tháng đều có mấy ngàynày.” nàng tự tin hài lòng với câu trả lời này của mình.


      “Mẹ kiếp! Trước mặt thấy giáo sao cậu có thể ra những chuyện này!”


      “Chẳng lẽ tớ cậu bị bệnh nằm liệt giường,nếu tin chuyện này, lỡ như muốn cậu xingiấy nghỉ bệnh như thế nào? Lúc đó, “dì cả” đến là tốt nhất, lẽ ta tới tra hỏi “dìcả” của cậu có tới hay ?”


      “Điều này cũng đúng.” Tôi gật đầu cái tiếptục hỏi: “Vậy ta phản ứng sao?”


      có gì hết, cười cười rồi .”


      Rất tốt, đây là phản ứng tôi thích.


      “Kỳ Nguyệt, cậu có tin Tô Tín kia có ý với cậu?Nếu có ý với cậu đây chính là chướngngại lớn nhất của Tô Minh Á đẹp trai đó.”


      “Con mắt nào của cậu thấy ta có ý với tớ?”


      “Hai con mắt.”


      “Hai con mắt chó!”


      “Con mẹ nó, cậu mới mắt chó đó.”
      ●●●●●●

      Buổi trưa, như thường lệ chúng tôi canteen ăn cơm, tôi chen lấn rất mãnh liệt, đánh nhanhthắng nhanh. Ngồi giữ chỗ cho hai con ốc sên kia, ngồi lúc khát nước, tôi mua chai Sprite, ừng ực như sắp chết khát từ hồi năm nàođó.


      uống điện thoại rung, tôi mở ra là tin nhắn vừa gửi tới từ số lạ “Uống nhiều nướcấm, ăn ít cay lạnh.


      Dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi, tôi biết đồng chí Tô Tín trêu chọc tôi làm gì, nhưng tôi có chút bình tĩnh, nghiên cứu tin nhắn nửa ngày, quyết định xóa tin nhắn.


      Nhưng suy nghĩ lại, Tô Tín dù gì cũng là thầy, làm như vậy là bất kính, xóa nữa, lưuvào danh bạ hai chữ thầy giáo. Nhìn xem, quan hệ thầy trò thuần khiết biết bao.


      Cất điện thoại lại, ngẩng đầu, liếc nhìn đámngười thấy Tân Hân và Lâm Tĩnh yểu điệu bước , bên cạnh còn người cao gầy. Đúng là mỹ nữ đâu cũng có kỵ sĩ bảo vệ , giống vớinhững cây cỏ dại bên đường như tôi chỉ có thể tự cúi mình an ủi bản thân. Tôi cúi đầu hút mộthơi sprite, sung sướng tràn trề.


      “Kỳ Nguyệt!” Tân Hân kêu to, ban ngày banmặt tính hù ai mà kêu to như thế, tôi nhịn khôngđược đảo đảo tròng mắt ngưỡng mặt lên.


      giây tiếp theo, tôi bị sặc gas, nghẹn muốn chết sống lại.


      “khụ…Thầy…..Tô....khụ….Chào thầy Tô ạ.” Tôi vội vàng đứng lên, nhìn cái người cao gầy kia ho sặc sụa, khó khăn lắm mới được câu hoàn chỉnh.


      là đáng sợ. ra cái người cao gầy kia lạichính là thầy Tô. ta hôm nay mặc áo sơ mitrắng khóc bên ngoài áo nhung dê màu nâu nhạt, thần thái lạnh lùng gương mặt, đúng là có dạng chó hình người, khó trách tôi nhận ra được.


      ta tự tiếu phi tiếu (cười như cười)nhìn tôi, hạ giọng “uh” tiếng. Tô Tín “uh”đặc biệt nghiêm túc, khẩu khí lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn với Tô Tín mặt dày thích cười trong quán café ngày hôm qua.


      Nhìn đồ bưng trong tay ta, lòng tôichợt lóe, bận rộn lấy lòng, nhận lấy đĩa thức ăn trong tay bỏ lên bàn, ngàn lần cung kínhcười : “Mời thầy ngồi!”


      Đôi mắt hẹp dài mở ra đường cong, vui vẻ tùy tiện ngồi bên cạnh tôi, mắt quét qua mộtvòng bàn. Cuối cùng ngừng lại trước chai sprite uống hơn phân nữa kia, nhìn tôi như muốn xuyên thấu làm tôi rùng mình.


      Đúng là muốn giết người, trong phút chốc bảncô nương đây tưởng chừng như mình đóng băng. @all: hôm nay mình có thời gian nên làm khá ít, mai mình hoàn thành luôn chương 3 rồi mình xin phép nghỉ 1 tuần vì mình thi final. Hẹn gặp lạicác bạn. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
      Tiểu yêu tinhwindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >>>>> Chương 3 <<<<<

      3.1

      “Kỳ Nguyệt, nghe thân thể em khôngkhỏe?” Tô Tín quay đầu nhìn tôi, đôi chân màyđẹp nhiếu lại nhàng hỏi.


      Đôi mắt thâm thúy đáy như nhìn thấutôi suy nghĩ gì, tôi nháy nháy mắt vô cùng xấu hổ. Tôi vội vàng né tránh ánh mắt ta, trừng mắt nhìn Tân Hân đối thoại bằng mắt


      Tôi: Sao cậu mang ta đến đây?


      Tân Hân: Chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi, làm sao tớ biết trùng hợp vậy.


      Tôi: Khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu!


      Tân Hân: Khinh bỉ tớ cũng vô dụng, là cậu tựđào hố rồi nhảy vô, liên quan cái rắm gì đến tớ.


      Tôi: Được lắm, đừng trách tớ.


      Tôi nhìn sang Tô Tín xấu hổ cười cười, đảo đảo ngón cái, “Thầy Tô, hôm nay em khôngcó gì thoải mái hết, do cãi nhau với TânHân, ấy trả thù em nên sáng nay cógọi em dậy, là do em ngủ quên.”


      Tân Hân ngồi đối diện tay gắp miếng sườn run run.


      Tôi dừng chút rồi tiếp: “Lúc sau ấy cảm thấy mình quá đáng, khi nghe thầy hỏi về em, sợ bị em ra nên có dối chút, mọi người đều là bạn tốt của nhau sẽkhông trả đũa lẫn nhau.”


      Tôi đặc biệt tặng thêm cho nụ cười rất tươi, nhìn ta sửng sốt chút rồi hắng giọng, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác,lịch uống miếng nước.


      Đại gia , muốn cười cười đại .


      “Lần này cho qua , về sau nhớ học đúng giờ, được viện lý do nữa.” cầm đũa gõ gõ cái đĩa, ra vẻ đứng đắn câu như vậy.


      “Dạ dạ.” Tôi cười nịnh nọt, giả bộ tôicũng giả bộ.


      Tiếp đó, bốn người chúng tôi ăn cơm như quỷđói đầu thai. Ông thầy Tô Tín ăn uống rất thongthả tao nhã, liếc nhìn ta trong lòng tôi càngkhinh bỉ thêm vài phần. Gạo bóng cơm trắng mang đậm phong cách Tổ quốc Trung Hoa như vậy mà ta lại ăn như đồ Tây, đúng là cao sang, đúng là tên bán nước.


      Nhưng, cái tên mặt người dạ thú, lưu manh giả danh tri thức thế mà lại mê hoặc rất nhiều đồngbào nữ sinh. Quả , đây là bữa ăn đầu tiên màtôi cảm thấy buồn bực như vậy.


      Tôi tài nào nuốt nổi bữa cơm này, buông đũa. Tân Hân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Có cần thiết khoatrương như vậy ?


      Lúc này Tô Tín cũng ăn xong, đồ ăn trong đĩa ta còn dư nhiều hơn tôi, lấy khăn ướt laumiệng, sau đó gõ mấy ngón tay lên bàn, chút cũng có ý định muốn .


      “Kỳ Nguyệt.” ta đột nhiên kêu tôi.


      dự đoán được kêu mình, tôi sửng sốt rồi vội vàng cười hỏi: “Thầy Tô, có chuyện gì ạ?”


      “Buổi học sáng hôm nay phải làm sao?”


      Sao lại tiếp tục chủ đề này vậy, phiềnsao? Tôi lòng muốn với như vậy,nhưng chỉ trách tôi có can đảm, đành phải nhu thuận mỉm cười trả lời: “Dạ, em bổsung sau ạ.”


      “Uhm….” nheo lại đôi mắt, suy tư hồi rồi nhìn sang Tân Hân hỏi: “Chiều nay các emcó tiết ?”


      Tôi đột nhiên có dự cảm tốt.


      “Tiết 7, 8 có ạ.” Tân Hân lập tức trả lời.


      “Tốt lắm, Kỳ Nguyệt chiều nay em đến văn phòng tôi, khu Dật Phu N406.”


      Dứt lời, đứng dậy, bưng đĩa rời cũng quay đầu lại. Động tác liền mạch lưu loát, cho tôi chút níu kéo con đừng sống.


      Tôi đứng lên trợn mắt với Tân Hân.

      *đập bàn* chap này hay, ta thích haha... Bá đạo từng hạt gạo... 2 chị kỳ nguyệt, tân hân có phải ngấm ngầm trả thù nhau =D]]] ta thích đoạn đáp trả của chị kỳ nguyệt rằng chị chỉ ngủ qên thui do có xích mích với tân hân nên mới thành ra như vậy. 2 ng mà thàh đôi thí đứg qên phần chị này nhé =D... Đúng là vỏ quýt dày có móg tay nhọn, cũng đâu có vừa, để xem còn những cách bá đạo nào nữa để rinh chị nguyệt về nhà lm của riêg mìh đây hé hé
      3.2

      “Cậu! Đồ chết tiệt, dám hại tớ!”


      Tân Hân tránh xa tôi, hai hàng lông mi như giương cung, lạnh giọng : “ biết ai hại ai trước, mà thiệt là tiết 7, 8 chúng ta cóhọc.”


      “Cậu có lòng quá ha, vừa thấy Tô Tín làm phiền tớ màng gì tới tình chị em hứ.” Tôi tứcgiận, hừ cầm chiếc đũa chọc chọc vào lũ cơm thừa.


      “Cậu mới có lòng đó, thầy Tô muốn đẹp có đẹp, muốn đạo đức có đạo đức. Thời bây giờ làm gì còn thầy nào chịu nhận dạy bù riêng cho sinh viên đâu.”


      ta dạy bù? Vừa nhìn là biết có ý tốt rồi, tớ như cá mắc cạn, chui đầu vào lưới.”


      “Cậu hiểu gì hết, người ngoài nhìncũng biết thầy Tô có lòng biết bao nhiêu. Tớthấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, ta khôngcó ăn cậu đâu, văn phòng đó phải là nhà tắm, cậu mong chờ cái gì!” Tân Hân cất cao giọng, ánh mắt ghét bỏ đánh giá tôi từ xuống.


      “Cất cái ánh mắt kia .” Tôi hung hăng cắm chiếc đũa xuống, lòng đầy căm phẫn : “Nếuchiều nay tráng sĩ trở lại các cậu phải nhớ thay tớ chăm sóc ‘chồng’ tớ cho tốt, lau màn hình kỹ, siêng năng quét bànphím, biết chưa?”


      Phụt, haha haha –Lâm Tĩnh nãy giờ ở bên nghe nhịn được cười sặc sụa.
      ●●●●●●

      Buổi chiều sau giờ học, tôi cân nhắc đem vài cuốn sách, dưới ánh mắt cổ vũ của Tân Hânvà Lâm Tĩnh lê lết từng bước đến khu Dật Phu.


      Khu Dật Phu là nơi làm việc của thầy hiệutrưởng, bên ngoài trang trí rất thanh tao, cực kì yên tĩnh. Tôi nhìn mình mặt đá hoa cươngmột hình ảnh cao gầy cực kì bi thương, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thê lương.Rất nhanh tình cảnh thê lương này biến thành nôn nóng, đơn giản là tôi tìm được phòng N406 ở đâu.


      Trường học chúng tôi dù phòng học hay phòng làm việc đều phân chia nam bắc, S là viết tắt của south còn N là north, sinh viên và giảng viên đều gọi là S hoặc N, cả phòng học và văn phòngđều có ký tự S hoặc N để nhầm.


      Cũng có gì to tát, nhưng ma xui quỷkhiến tôi đột nhiên quên mất N là phía bắc lại về phía nam. Nhất định là Tô Tín làm tôi cảmthấy áp lực quá lớn, xảy ra bi kịch là bi ai. Lúc học trung học tôi dù gì cũng là nữ sinhchuyên tài năng, haizz.


      Ngay lúc này tôi phát bóng dáng cao to mặc áo sơ mi trắng chuẩn bị quẹolên lầu, tôi vội vàng vỗ vai vị em này.


      “Làm phiền bạn cho tôi hỏi chút, phòng N406 nằm ở đâu vậy?”


      “Kỳ Nguyệt?”


      Ai? Tôi vội vàng nhìn lên người đó. Chàng trai trước mắt tuấn tú, trẻ tuổi đôi mắt màu nâu nhạthơi cong cong. Tôi chắc chắn lắm nhưng vẫn theo bản năng tên: “Tô….Minh Á?”


      “uh, là tớ, mà cậu tìm N406 làm gì?”


      Chỉ gặp qua có lần nhưng chàng trai này nóixong liền nở nụ cười, sinh động giống như tất cả mùa xuân đều tồn tại trong lòng.
      ●●●●●●

      như vậy là cậu mang cơm chiều tới cho thầy Tô?”


      “Uh.” Tô Minh Á nâng nâng hợp cơm trong taylên.


      Chăm sóc cho bữa tối, qua xem xét Tô Minh Á quả nhiên bản chất là thụ .


      Trong nhát mắt tôi quên mất kiện lạc đườnghồi nãy, lòng như tỏa ra vầng màu hồng, tò mò hỏi: “Giờ này vẫn còn sớm, những thứ này đều là cậu làm sao?”


      Tô Minh Á cười : “Tớ nào biết làm. Vừa rồi họ gọi về chiều nay về ăn cơm, dì sợ ở trường ăn ngon nên làm bảo tớ mang tới.”


      Trong giây lát tôi ý thức được thực tàn khốc, đồng chí Tô Tín về nhà ăn cơm, ra nah ta chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị cuộcchiến đấu dài hạn với tôi? Trái tim tôi chợt đóng băng.


      “Đến rồi.” Tô Minh Á dừng lại, mở cửa ra.


      Tôi nhìn xung quanh văn phòng, thấy bảnmặt đáng ăn đòn của Tô Tín kia, chỉ có bàcô trung niên ngồi phía sau chồng sách cười cười với Tô Minh Á.


      ta có ở đây, tinh thần xuốngdốc đột nhiên tăng ga lên lại rồi nha.


      Bất chợt, bà kia ánh mắt sáng rực lên, kéo ra nụ cười khoa trương, kéo tới da mặt ra rất nhiều nếp nhăn.


      “Ngốc, đứng ở cửa làm gì, vào .” Phía sau thanh Tô Tín truyền vào dễ nghe như tiếng ánhtrăng rơ xuống đất, nhưng mà vào tới tay tôi lạinhư thần chết vẫy gọi.


      Tôi vội vàng quay đầu lại: “Mời thầy vàotrước.”


      ta buồn cười lườm tôi, con ngươi sángbóng, vào bên trong, tôi vội vàng ôm đốngsách hấp ta hấp tấp đuổi theo.


      ta cầm theo bình thủy, có cơm no áo ấm xem ra là muốn cùng tôi đại chiến lâu dài đây. Trước tiên rót miếng nước sôi vào chén bà kia, bà đó nhất thời thụ sủng nhược kinhđứng lên (được đối tốt đến mức kinh ngạc).


      “Làm phiền thầy Tô rồi.”


      Thầy Tô, thầy Tô, Tô cầm thú có, tôi khinh thường rủa ta cực . Tiếng phát ra khônglớn, quỷ khiến sao mà lỗ tai của hai người lại vô cùng nhạy bén, cả hai cùng quay lại nhìn tôi.


      liếc tôi cái, ý vị sâu xa : “Thầy Tô hôm nay là ngày đầu tiên làm mà nữ sinh tới hỏi các vấn đề nhiều dứt.” Bà đặc biệt hai chữ ‘nữ sinh’ nhấn mạnh.
      Mẹ kiếp, bà nghĩ rằng tôi muốn tới đây phá hoạithế giới của hai người sao, là tên Tô cầm thú kia chủ động tới tìm tôi. Con bà nó, tôi…..tôi…..tôinhịn.


      Sắc mặt Tô Tín thay đổi nhìn tôi chăm chú hồi, hạ hai hàng lông mi, tròng mắtthâm thúy đáy. Tôi khẩn trương nuốtnước bọt. ta có vẻ thích nét mặt này củatôi, vui vẻ cười, nhìn về Tô Minh Á phía sau tôi, chỉ chỉ cái bàn : “Minh Á để cơm ở đây .”


      “Dạ.” Tô Minh Á để hộp cơm lên bàn, cười : “Cái này là dì xuống bếp nấu, dì sợ khôngquen ăn trong trường nên dặn em với nhất định phải ăn hết tất cả.”


      “Uh.” ta nhìn Tô Minh Á, giọng ôn nhu đáp lại.


      Cảnh tượng này, kích thích nha, thỏa mãnmột hủ nữ như tôi đây. Thoáng chốc, tôi cảm thấy hôm nay tới đây cho dù có chịu bao nhiêu cực khổ nữa cũng con mẹ nó đáng giá!


      Hai người bọn họ bắt đầu chuyện việc nhà, đem ta để sang bên. Các người cứ coi nhưkhông có tôi , nhìn hai người cũng đủ để tôi mãn nguyện rồi.
      tiếp chương 3

      Đương nhiên là cái ước mơ nhoi này của tôikhông bao giờ thành thực, Tô Minh Á ngồi được lát đứng dậy ra về, tôi mất mác nhìn về cậu ta ra cửa, cậu ấy như nhớ lại cáigì, quay lại nhìn tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt số điện thoại của cậu là gì?”

      “Hả?” Tôi ngẩn ra.

      “158*******”” đợi tôi ra, Tô cầm thú của chúng ta thay tôi đọc lèo lèo, ta vô cùng vô tôi thêm: “Bạn học Kỳ Nguyệtkhông nhớ được số điện thoại của mình.”

      Tô Minh Á sửng sốt lát rồi lập tức mỉm cười, ghi nhớ dãy số, lắc lắc điện thoại với tôi: “Lần sau liên lạc.”

      “Uhm.” Tôi cũng cười với cậu ấy, phải biếtrằng, sức chống cực của tôi đối với các thiếuniên đẹp trai luôn luôn bao giờ cũng bằng 0.

      Nếu thêm chú đẹp trai xuất thêm bên cạnh chàng thiếu niên này tôi khẳng định giá trị lúc bấy giờ là .

      Tô Minh Á xoay người về, tôi quay người lại liền gặp phải gương mặt xinh đẹp của Tô Tín, tôiduy trì nụ cười cúi thấp đầu. ta chưa cáigì, đưa cho tôi cái ghế dựa kiu tôi ngồi xuống, tiện tay lấy mấy quyển sách trong lòng tôi lật lậtra coi.

      Tô Tín xem lâu, cho đến khi tôi thấy buồn ngủ ngáp cía ta mới đóng lại mấy quyển sách đó rồi : “Kỳ Nguyệt, sao tôi cảm thấy mấy cuốn sách này của em so với lúc mua cònmới hơn.” ta gõ gõ lên bề mặt cuốn sách nhuốm chút bụi trần.

      “Thầy khen lầm rồi.” Tôi ung dung .

      Cái loại mặt dày này phải chỉ mình Tô Tín làm được, tôi cũng có khả năng đó những vậy mà còn diễn tốt hơn nữa.

      Sau khi nghe xong, ta tựa tiếu phi tiếu nhìntôi, đôi mắt nhíu lại giống y hệt con hồ ly giảohoạt, ngàn lần nguy hiểm. Mỗi lần nhìn ta nhíu lại trái tim của tôi lại hồi hộp. Nếu mà gặp tình trạng này hoài chắc tôi suy tim mà chết sớm mất.

      “Kỳ Nguyệt…” ta lại chậm rãi mở miệng.

      Tôi vẫn chăm chú nhìn ta, đợi tiếp, , cho dù cái gì nữa tôi cũng chịuđựng được.

      Đương nhiên là những lời mà Tô cầm thú nóikhông phải người thường có thể chấp nhậnđược, nghe xong lời ta tôi xém chút nữa vì kìm nén nội thương mà hộc máu quên thân.

      ta : “Hình như chút tinh thần emcũng có, là thầy làm tốt, để cho Minh Á , có phải vì vậy mà em vui?”
      Hết chương 3
      Tiểu yêu tinhwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :